1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đọc chương 96 mà cười đến sặc nước miếng. Dáng vẻ mắng chồng của bé Nhược Ngu sao giống mình thế. Giờ thấy tác giả miêu tả mới thấy chanh chua như vậy, haha
      Hale205 thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hóng tình cảm mặn nồng lại của chị nhà Tư Mã ghê

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Up chương mới , xin đừng quên em, huhu
      Hale205 thích bài này.

    4. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 119:

      Edit : Bảo Vy 197



      Tuy bụng của Chử Kính Phong réo liên tục nhưng sắc mặt của vẫn thay đổi, hơi mở mắt liếc tới khối thịt kia nhưng gì.


      Bỏ qua tuấn soái của mái tóc bạc và đôi mắt lạnh kia, Nhược Ngu phát kỳ thực nó giống hệt bộ dạng cáu kỉnh của tiểu đệ trẻ con Hiền Nhi khi vừa cãi cọ với rồi lại muốn để người khác đếm xỉa tới để dỗ dành chọc cười.


      Lý Nhược Ngu cảm thấy nam nhân kia lúc này có biểu lãnh ra như thường ngày. Thế là nàng còn tâm tư để đùa giỡn nữa, mà trực tiếp cắt khối thịt kia thành miếng , rồi đưa tới miệng của , nàng dùng miếng thịt chọt chọt vào môi mỏng của . Nhưng chẳng đợi nàng chọt thêm vài lần mới có phản ứng lại mà nam nhân kia đột nhiên mở miệng miếng thịt kia cùng với mấy ngón tay cầm chúng lập tức bị gặm trúng, bị đau đến độ Nhược Ngu “a” lên tiếng và rụt tay lại, nàng trừng to mắt hơi hé miệng, buộc tội nam nhân kia trong lặng im.


      Chử Kính Phong cũng lạnh lùng nhìn lại nàng, hàm răng đều tăm tắp của dùng lực nghiền nát thịt bò khô trong miệng, dường như là ngấu nghiến thịt tươi của nàng. Chờ sau khi nhai nuốt xong lại mở miệng : “Thêm miếng nữa!”


      Nhược Ngu cúi đầu nhìn ngón tay của nàng, da vẫn còn lưu lại dấu răng rất ràng, nàng liền đặt miếng thịt xé lên khăn tay rồi cầm cả khăn có miếng thịt đưa cho .


      Đáng tiếc Tư Mã đại nhân vô cùng kén ăn, phả là giai nhân tận tay đút cho quyết đụng miệng! chỉ duỗi tay ra liền kéo nhị tiểu thư ngồi khá xa hán đến trước mặt , đem nàng giữ gần trong lòng, rồi ghé vào tai nàng: “Thực rất dám về sau có phải chỉ muốn ta tức giận liền phải hai chữ “hòa ly” ư? phải rồi sao? Cái bộ dạng này sao lại xấu tính như lúc bị ngã đập đầu vậy chứ?”


      tới đây, dừng lại chút, rồi hạ giọng thấp hơn nữa : “Có muốn biết nếu như nàng thực nhận được hưu thư kết cục thê thảm như thế nào ?”


      Nhược Ngu muốn tránh khỏi hơi thở nóng bỏng của nên mặt nàng hướng xuống sàn xe, nhưng lại bị đè sấp nệm mềm được trải trong khoang xe, nên thể động đậy được, nàng khó chịu tiếng : “Đứng dậy mau, đừng đè lên ta nữa!”


      Chử Kính Phong lại cứ cố chấp đè nàng xuống, thấp giọng : “Nếu lúc ta thực hưu nàng ta tìm lý do làm nàng chịu tội phải vào ngục, mặt thích chữ “Chử” lớn, rồi để thêm vào đám gia nô làm ở phủ Tư Mã, buổi sáng chẻ củi đun nước, rồi làm cơm giặt đồ cho ta, còn buổi tối trước khi hầu hạ giường cởi y phục lên giường nằm để làm ấm giường cho chủ tử của nàng, nếu như tâm trạng của chủ tử vui nàng phải ngoan ngoãn bóp chân cho chủ tử, rồi sau đó hầu hạ phen mây mưa nóng bỏng.....Muốn cầm hưu thư rồi quay lại làm nhị tiểu thư Lý gia sao? Mơ mộng đẹp đấy!”


      Kỳ thực tình sử của Lý nhị tiểu thư cũng được xem là phong phú, kẻ hư Thẩm Như Bách phải nhắc đến, trước đây kẻ ái mộ theo đuổi nàng thương trường thể đếm xuể, nhưng cần biết là tuấn mỹ hay xấu xí, giàu có hay nghèo khó có ai mà kính nể nàng chứ? Ai ai làm việc cũng theo dõi sắc mặt của nàng cách cẩn trọng, ngay cả Nam Cung Vân là kẻ luôn chơi đùa nữ nhân trong lòng bàn tay cũng phải thay đổi tính lông bông ngày xưa và đổi xử với nàng như Lạc Thần Huyền Nữ*, mãi đến lúc sau cùng cầu hôn thành mới thẹn quá hóa giận.

      *Các vị nữ thần tiên trong thần thoại Trung Quốc.


      Nhưng giờ đây cái vị ở sau lưng nàng, lời ra đơn giản là muốn làm bẩn tai nàng, muốn giáng phạt chính thê xuống thành gia nô, đúng là chưa ăn cơm tối mà đói đến mức hóa điên rồi!


      “Đại nhân, Nhược Ngu tin là ngài thể thiếu độ lượng đến vậy, chẳng lẽ thể thành phu thê phải làm kẻ thù sao?” Lý nhị tiểu thư gồng mình vặn thân người, bị con người nặng trịch phía đè lên đến độ có chút thở thông, nàng liền chuẩn bị dùng áp lực của lời hung hăng công kích lương tri của nam nhân chút.


      Đáng tiếc lương tri của Tư Mã đại nhân đều bón cho tiểu bạch nhãn lang rồi, ngay cả cặn cũng chừa lại, liền kéo dài giọng : “ phải là kẻ thù mà là chủ nhân! Nếu ....trước tiên để nữ tì của ta gọi chủ tử nghe thử xem sao?” rồi liền lật nữ tì ngoan ngoãn này lại để nàng đối diện với , rồi dùng chóp mũi cọ lên khuôn mặt mềm mịn kia, sau đó mở miệng cắn vào phần nhổ vành tai mềm, gặm nhấm vành tai rồi hời hợt : “Mau gọi nào.”


      Nhược Ngu nào thể bị người khác bông đùa như thế chứ, nàng bực đến độ bản tính đanh đá trong người kềm được nữa, nên nàng cũng quan tâm nô tì bên ngoài có nghe được hay liền lớn tiếng : “Cháu ngoan, mau bước sang bên chi nãi nãi nào!”


      Chử Kính Phong bị thanh ràng của “tổ mẫu” chọc cười đến độ ngực chấn động và phát ra tiếng cười thầm kín. “Giọng ràng mềm mại như vậy nào có thể là lão bà bà chứ, Theo như ta thấy làm nha hoàn thô kệch phí phạm của trời, ngược lại có thể xét theo nhan sắc của nàng cho làm tiểu nãi nương thanh nhã. Tương lai liền phải đích thân cho tiểu thiếu gia trong phủ bú mẹ, rồi chờ bổn tọa kiểm tra phen xem thử sữa mẹ có đủ .......”


      Từ lúc đó về sau, thanh náo động trong khoang xe liền cách nào nghe thấy nữa. Long Hương ngồi ngoài khoang xe, lúc đầu bị lời giáng tiểu thư xuống làm nữ tì của Tư Mã đại nhân dọa sợ đến hoảng hồn, chờ khi sau cùng nghe được căng thẳng đỉnh điểm kia rẽ sang con đường mới, suốt câu chuyện rẽ sang lúc quyết định là cho con bú nàng mới hơi đỏ mặt và thở phào hơi.


      Đoạn đường phải để tới Vạn Châu này xa xa nhưng cũng gần. Tuy trong xe thiêu đốt lửa tình, nhưng Lý Nhược Ngu có chút sợ lạnh, chân tay hơi hơi lạnh cóng, nhưng từ khi Tư Mã đại nhân chút thương tiếc mà vào, rốt cuộc hồ náo đến cả người hơi toát mồ hôi, cuối cùng sau khi dùng áo choàng lông chồn bọc kín hai người lại nằm xuống trong xe.


      Đáng tiếc tiểu nãi nương kia lại chưa cho đại nhân ăn no, sau hồi hồ náo bụng hi người liền cùng kêu réo. Đồ ăn vặt xe ngựa luôn được chuẩn bị đồ mới, có thể lấp đầy cái bụng trống chút.


      Vê xong mấy viên bánh bột hạnh nhân với táo tàu chia ra từng miếng với kiều nhân trong lòng. Nhược Ngu bây giờ cũng mới phát sâu thẳm trong nam nhân này ra là vô cùng vô lại, bàn luận với cách hoàn toàn nghiêm túc chỉ là đàn gảy tai trâu. Chờ đến lúc duỗi tay dài đưa bánh tới mặt nàng nàng mở miệng cắn tới cũng để lại mấy dấu răng in ngón tay dài kia, trước mặt trả thù nhen vô cùng! Ở điểm này ngược lại dù thê tử có ngốc hay đều cư xử như vậy, chịu thiệt a.


      Nam nhân để mặc nàng gặm ngón tay của , còn lơ mơ rồi trải môi hôn xuống cần cổ trắng trẻo tinh tế của nàng.


      Kỳ thực trong lòng Nhược Ngu nhận thức được, nam nhân vội vàng đuổi theo như vậy nhường nàng bước rồi.


      Lời dối của nữ tì lần này cũng chẳng qua là cách chữa gượng cho thể diện củ nàng mà thôi. Bây giờ bình tĩnh và suy nghĩ lại lúc đầu nàng ra khỏi cách thiếu suy nghĩ là có chút làm Tư Mã đại nhân mất mặt. Ở Lý gia bản thân nàng vẫn quen với việc chỉ đạo người khác, nhưng nàng lại ngớ ngẩn quên trong phủ trạch của Chử gia làm sao có thể cho phép nàng tùy tiện hành chứ.


      Nhị tiểu thư Lý gia trước giờ là người thích nhu kỵ cương.


      Nếu như Chử Kính Phong cưỡi ngựa đuổi theo chỉ sợ là nàng có chết cũng biết nhận sai. Nhưng bây giờ nam nhân lại chủ động đuổi theo, bồi nàng cùng tới Vạn Châu, đởi ngược lại nàng thấy ngại ngùng và trong lòng chủ động kiểm điểm lại lỗi sai của bản thân.


      Chờ khi tới ngoại thành Vạn Châu trời về đêm. Sau khi lấy lệnh bài để phân phó tên gác cổng thành mở cổng rồi đến dịch quán vẫn thường trú ở Vạn Châu trước để nghỉ ngơi. Bây giờ dịch quán này lại chuyên chuẩn bị căn phòng tốt cho Tư Mã đại nhân, để tiện cho đại nhân thuận tiện sử dụng tạm khi tới đây tuần tra.


      Lúc này đêm khuya, nhưng TƯ Mã đại nhân vẫn làm như thường lệ là sai thị vệ gọi Quan Bá tới dịch quán. Quan Bá kia bây giờ là kẻ sắp làm cha, nên bước cũng tung tăng, bay bổng hơn hai ba phần, đường đơn giản là chân chạm đất.


      Lúc nghe tin là Tư Mã đại nhân và phu nhân vào dịch quán, liền vội vàng tới bái chào. Sau khi vào phòng khách ở dịch quán và hành lễ với Tư Mã đại nhân , liền hớn hở hỏi: “Chủ công, sao ngài lại tới Vạn Châu vào lúc này, có phải có quân vụ khẩn cấp ?”


      Trước đó Chử Kính Phong để Nhược Ngu thay y phục mới trong phòng ở dịch quán, mà lại ra ngoài gặp Quan Bá mình, chính là sợ tên nam nhân lỗ mãng này thầm làm ra cái chuyện gì đó hợp quy cách bị Lý nhị tiểu thư tóm được và xử trí ra tin tức động trời gì đây.


      Nghĩ đến hôm nay vì tên lỗ mãng có bộ râu sắp chĩa thẳng đứng lên kia mà liên lụy chạy thục mạng cả đoạn đoạn đường, nên hơi sa sầm nét mặt : “Công vụ cái gì, đương nhiên là tới xử lý quân tình của Quan đại tướng quân rồi. Ta muốn hỏi ngươi, lúc trước chẳng phải ngươi chuyện cầu hôn được như ý cần chú ý tuần tự từng bước. Tại sao chưa được mấy ngày cái tuần tự của ngươi đưa đứa bé vào bụng của phụ nhân kia chứ?”


      Nghe tới đấy, Quan Bá cũng ngấm ngầm đắc ý, khá là vênh váo giơ hai ngón tay lên : “Chủ công, phải là mạt tướng chịu đợi người, thực ra là người hành động quá chậm. Mạt tướng cũng chẳng qua là có khoảng hai lần phát trúng, ta đây muốn chậm lại cũng chậm được a!”


      Lúc này lại đụng chạm vào điểm yếu của Chử Kính Phong. Giờ đây thành thân được năm, nhưng bụng của nương tử chút động tĩnh. Bây giờ lại bị thuộc hạ vượt mặt, quả là có chút vui tai cho lắm, bất giác mắt hơi trừng lên: “Tên lỗ mãng nhà ngươi, từ đầu đến chân hề có chút kiệt xuất hào phóng nào đại tiểu thư Lý gia kia làm sao có thể nhìn trúng ngươi chứ? phải ngươi dùng thủ đoạn gì để ép buộc đấy chứ?”


      Quan Bá vừa nghe vui cho lắm, liền thành khẩn : “Đại nhân, làm sao người có thể giống như mấy nữ nhân nông cạn kia, lựa chọn nam nhân chuyên nhìn vào vẻ ngoài vôn dụng kia. Vẻ đẹp tâm hồn của Quan Bá ta là vẫn cách nào thể ra cho vương công ngài phen. Chuyện này với ngài như vậy .....” lại giơ hai cái ngón tay muốn khiến người khác bẻ gãy kia lên, nháy mắt : “Cũng chỉ hai lần thôi, chủ công! Đất kia chắc hẳn là đất tốt, nhưng kiểu rắc rải cũng tệ a!”


      Chử Kính Phong cũng nhịn nữa, liền giơ chân đạp Quan Bá cái cảnh cáo: “Lại vớ vẩn đầu đuôi gì đấy? Vẫn mơ mộng đẹp ư, ràng là Lý thị tình nguyện gả cho ngươi, giờ đây phái người tìm muội muội của nàng, muốn giải thoát nàng khỏi ngươi, ngược lại ngươi thử xem có phải ngươi cưỡng ép để cày đất nhà người ta đúng ?”


      Lúc này Quan Bá mới trợn tròn mắt : “Làm sao có thể? Đại tiểu thư là tự nguyện đến gấp gáp, bằng làm sao có thể lén lút gửi thư bí mật hẹn riêng t chứ?”


      Chử Kính Phong cằn nhằn trong rối rắm: “Ngươi có giữ lại lá thư kia?” Quan Bá tự mãn : “Đây là tín vật, đều phải cất giữ cẩn thận.”


      Chử Kính Phong : “Vậy tốt, chờ đến sáng sớm ngày mai, ta phải dẫn theo phu nhân tới thăm đại tỷ, nếu ngươi có gì chưa thỏa đáng vẫn nên quay về để thương lượng với nàng , nếu như ngày mai nàng khóc lóc cáo trạng đừng trách ta trói ngươi giải tới hình trường!”


      Chuyện này mà tới nha phủ đơn giản là hai người họ thông đồng như ban ngày. Nên rốt cuộc Chử Kính Phong vẫn an tâm, vẫn muốn làm mọi chuyện mới được. Bằng Quan Bá hiểu con người của em dâu tương lai của , nếu như phạm phải điều cấm kỵ, giống như để cho Lý Nhược Tuệ chịu ủy khuất, dựa vào phong thái trả thù nặng tình của lão bà trẻ người điên khùng kia, vẫn nên để tay cày chuyên nghệp kia gặt mất tám phần chứ?

    5. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 120:

      Edit : Bảo Vy 197



      Ngày hôm sa, Lý Nhược Ngu tới trạch viện được được sắp xếp cho Quan Bá trú ở Vạn Châu.


      Quan Bá kia cũng hiểu phải nịnh bợ người em dâu khó gần này, thế là hăm hở bày ra ân cần vòng trước vây sau. đích thân dẫn đường cho nàng, trước tiên là ngắm vòng hoa viên, sau đó mới dẫn nàng tới phòng ngủ.


      Chứng nôn nghén buổi sáng của Lý Nhược Tuệ có chút nghiêm trọng, lại thèm ngủ vô cùng, nằm xuống giường liền ngủ tới kkhi sáng trễ mới thức dậy.


      Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy muội muội của mình ngồi ở mép giường. Nàng vội vàng chớp mắt, chống tay ngồi dậy : “Muội tới từ khi nào vậy? Sao khôn gọi ta dậy?”


      Lý Nhược Ngu thay tỷ tỷ điều chỉnh lại gối kê, và cũng là vội vàng đến trong đêm mà chỉ là mới tới. Sau đó liền ngập ngừng : “Tỷ tỷ, người với Quan tướng quân kia ở chung với nhau......từ khi nào vậy ạ?”


      Nghe muội muội hỏi như vậy, gương mặt của Lý thị liền đỏ bừng lên. Nàng bẽn lẽn nửa ngày mới : “Hmm, lời khó kể hết.....” Lý Nhược Ngu nghe được lời này sắc mặt lạnh , nàng nắm lấy tay tỷ tỷ : “Có phải làm nhục tỷ?”


      Lý Nhược Tuệ thấy muội muội như vậy, lúc này lại biết nên trả lời như thế nào. Vì lúc sau Quan Bá có nhắc lại với nàng chuyện lần đầu tiên hẹn gặp bí mật, lúc đó Lý Nhược Tuệ mới nhận ra là mới đầu hiểu lầm kia sinh ra là khi nàng gửi thư hẹn gặp, làm sao nàng biết được văn hóa của người phương bắc lại trực tiếp và táo bạo như vậy chứ? Thấy Quan Bá kia cứ khăng khăng là nàng nhìn trúng , lòng nàng càng mang cảm giác ảo não mà cách nào giải thích được.


      Lúc đấy nàng đột nhiên phát bản thân nàng hoài thai, hơn nữa vị Quan Bá kia đeo bám nài nỉ nàng sinh đứa bé, trong lòng nàng nhất thời rối rắm, hoàn toàn có quyết định riêng, chính là theo bản năng muốn tìm muội muội để bàn luận chút. Trước đây mỗi khi lòng nàng có chuyện gì thể quyết định đều tìm muội muội hỏi ý kiến, bây giờ muội ấy hồi phục tâm trí, lần này nàng theo tiềm thứ muốn tìm muội ấy tới hỏi ý chút.


      Nhưng bây giờ thấy bộ dạng biểu cảm nghiêm khắc của muội muội, nàng mới nghĩ tới bản tính nóng nảy của muội ấy, nếu ra cái chuyện thiếu não đến vô pháp vô thiên đến thế nào mà Quan Bá làm ra nhị muội Lý Nhược Ngu kia nhất định phải nghĩ ra tất cả mọi cách để rút xương của Quan Bá.


      Nhưng Quan Bá kia lại là cánh tay đắc lực của Chử Kính Phong......Nàn cũng là sau khi phái người mới cân nhắc lại điểm mấu chốt này và khá là hối hận.


      Trong mấy ngày chung sống ở trong thành, ngược lại nàng được thấu hiểu tên lỗ mãng Quan Bá này hơn mấy phần. Nhìn như thế nào tên lỗ mãng này với Lưu Trọng có gì khác nhau, nhưng chung sống với rồi mới phát vô cùng chu đáo, chỉ là món ăn vặt hợp khẩu vị liền chuẩn bị cho nàng mười mấy hũ, còn đích thân dạo qua rất nhiều tiệm giày ở Vạn Châu rồi mua loại giày mềm có đế dày lòng giày rộng cho Nhược Tuệ thay giày.


      Trước kia khi Nhược Tuệ mang thai Thuận Nhi, nhưng được đối xử ân cần như vầy, lúc ấy Lưu Trọng ghét bỏ nàng nôn nghén cả ngày nên luôn ăn cơm ở ngoài, để tránh về nhà đối diện với phụ nhân nôn nghén mà mất khẩu vị.


      Mà bây giờ lúc nàng thức dậy buổi sáng trong người khó chịu đến nôn ra dịch dạ dày, Quan Bá liền đích thân cầm chậu chực ở bên giường thay nàng hứng lấy, sau đó lại thay nàng xoa bóp vai cổ, làm dịu khó chịu trong bụng. bày ra biểu cảm ước gì được nôn nghén thay Nhược Tuệ. ân cần như vậy Lý Nhược Tuệ hoàn toàn chưa từng trải qua.


      Phải là trong lòng nàng có chút động lòng chính là dối.


      Vì vậy bây giờ thấy thái đố sắc mặt này của muội muội, nếu như ra hai chứ “làm nhục”, sợ rằng chính là phải lãnh phạt nặng nề. Nghe quân trị của Chử gia vô cùng khắt khe, nếu ra là cưỡng ép con nhà lành chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, tuân theo quân quy phải chém đầu......


      Nghĩ đến tên đại hán tưng tưng kia bị áp giải đến hình trường, trong lòng Lý Nhược Tuệ nỡ rồi trùng xuống, thế là nàng lưỡng lự lúc, sau cùng : “Ngược lại phải là làm nhục......”


      Lý Nhược Ngu nghe thấy lời của tỷ tỷ, kỳ cũng thầm thở phào hơi, mặt là yên tâm về tỷ tỷ, mặt khác cũng là vì cần phải đương đầu với Chử Kính Phong nên cảm thấy nhõm hơn.


      Dựa vào trân trọng của với hạ tướng, nếu như phải vì chuyện này mà nghiêm trị Quan Bá chỉ sợ là trong lòng cũng thấy khó khăn. biế vì lý do gì, người luôn đặt người thân lên hàng đầu như nàng lại vô tình lo lắng cho cảm nhận của Tư Mã đại nhân kia. Cái ý nghĩ mong mỏi chăm lo cho người là cảm giác nàng chưa bao giờ cảm nhân được từ trước đến giờ.


      Nhược Ngu muốn mổ xẻ tâm trạng của nàng cách thái quá liền hỏi tiếp: “Nếu tỷ tỷ cũng có ý với Quan Bá, vậy vì sao lại tình nguyện hạ sinh đứa bé trong bụng chứ?”


      Trong lòng Nhược Tuệ biết, dù gì giờ đây nàng cũng mang đứa bé trong người, chuyện tai tiếng này thể giấu diếm được nữa, chi bằng với muội muội nỗi lo lắng trong lòng: “Muội muội, muội cũng biết tỷ rồi, khi trước tỷ nhìn lầm kẻ khác, bây giờ lại......bất cẩn có hài tử với Quan Bá.....từ đầu ta quyết tâm muốn tái giá, mà chỉ muốn nuôi lớn Thuận Nhi.....Nhưng lúc này.....tỷ sợ là lại gả nhầm lần nữa.”


      Mắt của Nhược Ngu hơi quét qua vòng nơi ở mà Quan Bá chuẩn bj cho tỷ tỷ ở tạm thời. Nơi đây tọa lạc ở phía sau phố buôn ở Vạn Châu, trạch viện đồ sộ vốn là nơi ở của phú thương người bản địa, bất luận là sân viện hay phòng ốc đều được mới sửa sang gần đây, vô cùng trang nhã.


      Vì Tư Mã đại nhân hạ lệnh để Quan Bá tiếp quản Vạn Châu, liền phải sống ở đây thời gian dài, thêm vào việc chuẩn bị cho hôn có vô số thứ phải sắm, nơi này lại ở ngay ngã rẽ sau phố buôn, chính là tìm bình yên chốn náo nhiệt, ngược lại cũng được xem là đất lành thanh bình.


      Vừa nãy khi đại tỷ Nhược Tuệ chưa tỉnh giấc và vị Quan tướng quân kia vẫn như đệ trình trân bảo cho nàng, vui mừng hớn hở dẫn nàng xung quanh thăm quan, nàng mới phát tiểu viện riêng của Thuận Nhi đều sửa sang đàng hoàng rồi.


      “Phu nhân, ta trước giờ hiểu chuyện sắp xếp nhà cửa, mà bây giờ tỷ tỷ của người lại mang thai tiện xử lý công việc trong phủ, ta giao phó cho người môi giới quản thúc nô tì và nha hoàn. Tới lúc này có thể làm phiền người giúp xem qua lần, rồi chỉ ra chỗ còn thiếu sót vụng về, để tránh hợp với ý của Nhược Tuệ, tương lai suôn sẻ vì vụng về.....”


      Quan Bá kia đúng là da mặt đủ dày, ràng biết là vị Tư Mã phu nhân kia tới để mang quân đến hạch tội , mực nhận và xem như người ngoài, giờ nhiệt tình tới làm thân, để tiểu di tử thay quản lý mấy việc trong phủ, giống như là tự cho là tỷ phu của nàng.


      Ngược lại Lý Nhược Ngu chẳng gì, nàng chỉ cảm thấy độ vô liêm sỉ của nam nhân này là được lây nhiễm từ chủ công của !


      Chẳng qua chí ít là nam nhân này tốn phần tâm sức. Trước đây nàng biết Quan Bá này là mãnh tướng, gia cảnh giàu có, cách sống có chút phóng đãng vô độ, sẵn lòng từ bỏ thăng chức việc trấn thủ ở biên cương phía bắc, có thể thấy phải hạng luồn cúi, càng thể vì nịnh bở Tư Mã đại nhân mà cưới tỷ tỷ có con riêng được.


      Nhưng mà có thể chu đáo đến vậy, chắc chắn chính là thích mình tỷ tỷ mà thôi! Bây giờ xem ra kẻ chu đáo, thấu hiểu và quan tâm săn sóc, cái chính là sau khi thành thân các nợ đào hoa hài lòng bên ngoài có quá nhiều hay đây......


      Thế là nàng liền với Lý Nhược Tuệ: “Nếu tỷ tỷ mang ra sov với Luu Trọng ngược lại cũng cần đâu. Nếu bàn riêng về bản lĩnh và nhân phẩm Lưu Trọng kia thể ngang hàng với Quan tướng quân được. Quan gia kia điều hành tiêu cục, có gia phong luôn hứng thú với việc kết giao bằng hữu, quan hệ tốt trải rộng khắp nơi, vô cùng hào sảng, tỷ tỷ cũng cần lo lắng làm ra cái hành vi ngược đãi con riêng của nương tử.


      Bây giờ xem thứ tỷ có bằng lòng gả hay thôi. Nhưng nếu như gả.....Muội cũng tán thành chủ ý muốn bỏ đứa bé của tỷ. Muội hỏi lang trung, việc bỏ đứa bé như vậy thực chất vô cùng nguy hại đến thân thể, nếu phải là vạn bất đắc dĩ* cần đâu. Nên muội nghĩ là cứ cho là gả muội cũng hi vọng tỷ hạ sinh hài tử cách êm ả. Về sau nó là đứa con mang họ mẹ, chỉ cần là nhận nuôi nó từ người thân trong dòng họ cho có người bầu bạn với đệ đệ Hiền Nhi, nó cũng được quy nhập vào gia phả của Lý gia ta, nhân khẩu của Ký gia ít ỏi, dù gì cũng nuôi được chứ, vì sao phải làm hại tới mạng sống của hài nhi vô tội cách vô ích chứ?”


      Lý Nhược Tuệ vốn cho rằng muội muội phải trách mắng nàng biết tiết chế bản thân nên mới xảy ra chuyện phiền phức như này. Nào ngờ đâu muội muội luôn khó tính lại trách cứ nửa lời, cũng cật lực khuyên nàng gả cho Quan Bá kia mà chỉ nếu gả nên làm như thế nào.


      Nàng luôn công nhân bản lĩnh của nhị muội, nếu muội ấy như vậy, về sau dĩ nhiên cũng có thể an bài cách hợp tình hợp lý, phiền não trong mấy ngày qua tự nhiên tan , nàng lại suy nghĩ hồi, mới quyết định: “Ta vừa cắt đứt khỏi mối nghiệt duyên, thực muốn hồ đồ gả cho người khác......Quan Bá kia tốt đấy, tương lai cũng phải trăng hoa, trong quân doanh của họ có mấy kẻ sống đời đàng điếm rượu chè chứ? Chỉ riêng nhân tình bây giờ muôi dưỡng bên ngoài đếm xuể rồi......Vậy cứ theo lời của muội, ta sinh hài tử ra, rồi quay về Giang Nam......Chính là sợ tới kusc mẫu thân......”


      Lý Nhược Ngu vỗ lên tay tỷ tỷ: “Mọi chuyện có muội, tỷ cứ yên tâm .”


      Nếu quyến định như vậy, dĩ nhiên là thể để Lý Nhược Tuệ lưu lại ở phủ củ Quan Bá được nữa, lập tức Lý Nhược Ngu liền quyết định mang tỷ tỷ về Mạc Hà thành, tìm nơi ở hẻo lánh rồi chờ tỷ ấy sinh hài tử.


      Có đánh chết Quan đại tướng quân bản thân cũng thể ngờ được tiểu di tử lại có thể ôm khư khư lấy ý định bắt cóc nương tử và hài tử thân sinh của , vốn hăm hở tìm quản gia để viết ra thực đơn cho hỉ yến, còn chuẩn bị viết thư cho người nhà, muốn người trong nhà tới dự hỉ yến.


      Khi nhận được tiếng sét đánh giữa trời quang, nương tử bên kia thu gom đồ và mất rồi.


      “Chủ công! Người phải làm chủ cho mạt tướng, vì sao phu nhân lại vô lý như vậy! Vì sao nữ nhân và hài tử của ta, dẫn liền dẫn chứ!”


      Quan Bá cũng phải loại dễ đối phó, lập tức lệnh cho người ngăn cản xe ngựa lại, nhưng Lý Nhược Tuệ sống chết chịu xuống xe, bị tiểu nương Lý Nhược Ngu trừng cho cái nên lại dễ gì dùng vũ lực. Chỉ đành chạy tới gặp Tư Mã đại nhân, hy vọng chủ công quản giáo thứ đanh đá cay độc nhà ngày ấy.


      Ngược lại hôm nay tâm tình của Tư Mã đại nhân lại rất tốt, thong thả xem trần biểu của nhóm quan viên của Vạn Châu. Sau đó chậm rãi nâng mắt nhìn ái tướng trước mặt cái, khoan thai : “Quan Bá, bổn tọa biết là đất kia tốt, gieo giống cũng tệ, nhưng trước khi ngươi cày xới là phải nhìn xem lần, xem đất kia có phải của ngươi hay chứ?”


      Quan Bá hoàn toàn ngờ là chủ công nhà mình lại thù dai như vậy, lại còn ở đây đợi , lập tức hơi có chút sửng sốt :”Nhưng......Nhưng mà......”


      “Nếu ngươi gieo đất kẻ khác, làm sao vẫn còn hi vọng có thu hoạch chứ? Lý Nhược Tuệ kia chịu gả cho ngươi, quyến tâm muốn mình sinh dưỡng hài nhi, Quan tướng quân cứ như vầy cho đơn giản , sau này bổn tọa thương lượng với Lý đại tiểu thư, khi sắp tới ngày lễ cho ngươi mang bánh tới thăm hỏi, tiện thể ngó xem hài nhi cái là được rồi......”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :