1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Nhok.rua Ngủ say vào nghe thấy tiếng gõ cửa lúc 3h sáng đâu :))))
      Nhok.rua thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      truyện này chỉ nên đọc ban ngày, đặc biệt là mấy bạn sợ ma. thôi cắt chương mà k có Thẩm xuất để chiếu rọi ánh sáng dương khí có mà khỏi tè nửa đêm.
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Màn doạ ma đáng sợ nhất từ đầu truyện đến bh :))))))
      Thuật như trẻ con ý nhờ hehee đc vợ tặng đồ phơn vch :)))) hẳn là cố tình về sớm k thay đồ để khoe vs vợ :))))) đáng ghê :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 76
      Edit: Ngân Nhi

      Hôm nay Diệp Tuệ quay nốt mấy cảnh cuối cùng của phim “Giải thoát”, sau khi quay xong hai cảnh, ngồi nghỉ tạm trong phòng hóa trang, đọc kịch bản chuẩn bị quay tiếp cảnh sau.

      Lúc này bỗng có cơn gió lùa vào, giờ là cuối thu nên gió lạnh thấu xương, lan tỏa vào trong phòng.

      Diệp Tuệ đột ngột cảm thấy người lạnh , Tiểu Lưu : “Lạ , ai mở cửa sổ thế biết? Lúc em vào ràng thấy cửa sổ đóng mà.”

      Lúc này cửa sổ kéo ra khe hở rất lớn, làm rèm cửa lay động.

      Diệp Tuệ để tâm: “Chắc em nhớ nhầm rồi.”

      Tiểu Lưu gật đầu, ra đóng cửa sổ lại, Diệp Tuệ tiếp tục ngồi đọc kịch bản.

      lát sau, Diệp Tuệ bỗng dưng thấy cái đèn gắn gương ở bàn trang điểm cứ lập lòe lập lòe, làm gương mặt lúc sáng lúc tối.

      chợt có dự cảm tốt.

      Tiểu Lưu : “Sao đèn lại hỏng rồi? Buổi sáng phải vẫn bình thường sao.” Tiểu Lưu kiểm tra bóng đèn, phát có vấn đề gì cả.

      ấy sờ tay mình: “Hôm nay lạnh quá, được rồi, em phải pha cốc sữa nóng uống đây. Tuệ Tuệ, chị cũng muốn uống đúng , em pha luôn cho chị cốc nhé.” xong cái là nhanh ra khỏi phòng hóa trang luôn.

      Diệp Tuệ muốn ngăn Tiểu Lưu lại nhưng ấy giống như đứng Phong Hỏa Luân (bánh xe gió lửa của Na Tra) vậy, câu “Đừng bỏ chị lại” cứ thế bị mắc lại trong cổ họng.

      Diệp Tuệ đoán được trong phòng này có ma rồi, cúi đầu, lấy tay che mắt, dám nhìn đâu hết, trong lòng run rẩy niệm chú Nam Mô A Di Đà Phật.

      Và hiển nhiên, hành động này chẳng có hiệu quả gì cả.

      Trong gian yên tĩnh, Diệp Tuệ bỗng nghe thấy tiếng thứ gì đó lăn dưới đất.

      “Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…”

      thanh kia càng lúc càng tiến đến gần, hướng thẳng đến vị trí mà ngồi, Diệp Tuệ run rẩy lén nhìn qua khe hở ngón tay.

      thỏi son lăn đến chân .

      Thỏi son này vừa nhìn là biết phải sản phẩm mới, nhìn mẫu mã hình như cũng khá lâu năm rồi, nhưng thỏi son được lau chùi rất sạch , gần như nhìn ra vết nứt nào.

      Tim Diệp Tuệ giật thót, lẽ đây là con ma son môi? nhìn thỏi son mấy giây, nó vẫn chỉ nằm im mặt đất, thấy con ma nào xuất .

      Đúng lúc này, sau lưng Diệp Tuệ vang lên tiếng “Rầm”, giống như tiếng giá treo quần áo rơi xuống, ngay sau đó có tiếng : “Ai ui…”

      quay đầu nhìn, giá treo quần áo đổ xuống đất, quần áo rơi hết ra sàn, bên cạnh còn có thêm người phụ nữ.

      Người phụ nữ này nhìn rất bình thường, chỉ khác là có nước da trắng hơn người thường chút, người gầy quá đáng, ràng là con ma hàng giá .

      Con ma có phần ngượng ngùng : “ Diệp, xin lỗi nhé, tôi cẩn thận làm rơi hết quần áo của rồi.”

      xong, ấy lập tức cúi người nâng cái giá treo lên, sau đó nhặt quần áo dưới đất, nhàng phủi bụi rồi cẩn thận treo lại giá.

      Cực kỳ lịch luôn.

      Diệp Tuệ cảm thấy ma nữ này có ác ý, nhặt thỏi son lên, hỏi: “Đây là đồ của à?”

      Ma nữ cầm lấy thỏi son, quý trọng vuốt ve: “Là của chồng tôi tặng.”

      Ma son môi nhìn Diệp Tuệ, dáng vẻ lại tỏ ra áy náy: “ Diệp, tôi muốn hù dọa , cũng dám gặp trực tiếp, cho nên mới làm chút chuyện để cho biết đến tồn tại của tôi.”

      Diệp Tuệ: “…”

      Vậy là ban nãy cánh cửa sổ hé ra, rồi ánh đèn lập lòe, sau đó là cái giá treo đồ bị đổ, tất cả đều nằm trong kế hoạch lên sàn mà ma nữ này chuẩn bị từ trước sao?

      Diệp Tuệ thở dài, thà nó cứ xuất luôn còn hơn, cứ dọa từng tí như thế làm gì chứ, hại tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn.

      hỏi: “Bức thư xin giúp đỡ là do viết sao?”

      Ma son môi gật đầu: “Là tôi viết, vì viết bức thư ấy mà tôi cố ý dùng màu son đỏ chót mình thích nhất, như vậy càng có thể chứng tỏ được thành ý muốn xin Diệp giúp đỡ.”

      Diệp Tuệ: “…”

      ra bức thư ấy phải được viết bằng máu mà là dùng son để viết. Trời ạ, ma son môi này đúng là rất có thành ý, nhưng chính cái thành ý này dọa sợ muốn chết.

      lại hỏi: “ muốn tôi giúp việc gì?”

      Ma son môi nhớ đến người chồng của mình: “Tôi phát người em chồng của tôi có ý đồ cấu kết với người ngoài để chiếm đoạt tài sản, nhưng chồng tôi lại cực kỳ tín nhiệm em trai ấy.”

      “Tôi muốn nhắc nhở ấy chuyện này, nhưng tôi phát mình có cách nào để cho ấy biết cả, chỉ đành nhờ đến Diệp thôi.”

      Diệp Tuệ hỏi: “Chồng của là ai?”

      Ma son môi đáp: “ ấy là Trần Tín của công ty quảng cáo Hoa Hạ.”

      Diệp Tuệ từng nghe đến người tên Trần Tín này, là CEO của công ty quảng cáo Hoa Hạ, rất nhiều nhãn hiệu có hợp tác với , gật đầu: “Được, tôi giúp .”

      Ma son môi luôn miệng cảm ơn: “Cảm ơn nhé Diệp.”

      Lúc này bỗng có tiếng bước chân, ma son môi thêm gì nữa, nhanh chóng chui vào trong thỏi son.

      giây sau, cửa được mở ra, Tiểu Lưu cầm hai cốc sữa nóng đến, để cốc xuống bàn Diệp Tuệ: “Tuệ Tuệ, của chị này.”

      “Cảm ơn em.”

      Diệp Tuệ nhìn mặt bàn, thỏi son kia nằm yên ở đó.

      Nửa tháng nay Trần Tín thường xuyên nằm mơ, trong giấc mơ có ai, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc.

      Trần Tín biết người khóc trong mơ đó là ai, luôn cố gắng tìm ra thân phận của người đó, nhưng đều thức giấc ở khoảnh khắc quan trọng, sau khi tỉnh lại, luôn cảm thấy toàn thân nặng chịch.

      Trần Tín kể lại chuyện này cho cậu em Trần Can của mình, Trần Can thấy chuyện này khá kỳ lạ, chừng là ma quỷ đùa cợt.

      Trần Can giúp tìm thiên sư đến làm phép, Trần Tín vốn tin mấy chuyện mê tín này, nhưng nếu em trai kiên trì muốn làm Trần Tín nghe theo.

      Tối qua, Trần Tín lại nằm mơ. Trong mơ chỉ nghe thấy tiếng khóc, mà người khóc vốn nhất quyết chịu xuất kia, lần này cuối cùng cũng bước về phía rồi.

      Trần Tín nhìn thấy mặt người ấy, chính là người vợ qua đời của .

      Vợ qua đời vì bệnh nặng, hôm nào là nhớ vợ, trong mơ, muốn hỏi vợ làm sao vậy, nhưng vợ gì, chỉ nhìn mà khóc.

      Dường như ấy rất muốn cho biết có chuyện gì, nhưng lại thể mở miệng được, cuối cùng, trước khi biến mất, vợ cuối cùng cũng câu.

      Hãy tìm Diệp Tuệ.

      Sau khi tỉnh lại, Trần Tín ngỡ ngàng dám tin, vì chuyện này có liên quan đến vợ nên cực kỳ xem trọng.

      Vợ báo mộng cho là để điều gì? Tại sao lại muốn tìm Diệp Tuệ?

      Mang theo bụng nghi vấn, Trần Tín bắt đầu tìm kiếm thông tin về Diệp Tuệ, ấy là diễn viên hot dạo gần đây, địa điểm quay phim của ấy cũng từng xuất những tượng ma quái.

      Trần Tín thầm nghĩ, chẳng lẽ vì lý do này mà vợ mới bảo tìm Diệp Tuệ sao?

      Nhưng vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi với Diệp Tuệ, vì ấy còn quá trẻ, hơn nữa thân phận còn là minh tinh, cảm giác như chẳng hề liên quan gì đến ma quỷ.

      Nhưng nếu vợ bảo tìm gặp Diệp Tuệ chắc chắn làm theo ý nguyện của vợ.

      Trần Tín gọi điện cho Diệp Tuệ, lên cầu của mình. Diệp Tuệ đồng ý tới nhà chuyến để chuyện.

      Đến ngày hẹn, Diệp Tuệ sửa soạn đồ để đến nhà Trần Tín, nếu đồng ý giúp đỡ ma son môi nhất định giúp đến cùng. Tất nhiên cũng quên dẫn theo Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ: “Thẩm Thuật, em muốn giúp ma nữ làm việc, cùng em ?”

      Diệp Tuệ cười nhìn , có thể đoán được câu trả lời rồi. Quả nhiên, hỏi : “ đâu vậy?”

      cứ theo em thôi.”

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhau tới nhà Trần Tín, Trần Tín tiến lên đón tiếp: “ Diệp, chào .”

      Diệp Tuệ chỉ vào Thẩm Thuật: “Đây là trợ lý của tôi.”

      Thẩm Thuật lại lần nữa đảm nhiệm vai trò trợ lý của Diệp Tuệ, gật đầu với Trần Tín cái.

      Diệp Tuệ nghĩ, trước tiên phải chứng minh cho Trần Tín thấy tồn tại của ma son môi, vừa định ngoài cửa đột nhiên có tiếng động.

      Hai người đàn ông đến, trong hai người ăn mặc lịch , tay cầm cái gương, cằm giương cao, ánh mắt ngạo mạn.

      Trần Tín giới thiệu cho Diệp Tuệ người em trai của mình: “Đây là em trai tôi, Trần Can.”

      Diệp Tuệ bừng tỉnh, ra người này chính là cậu em trai mà ma son môi có ý đồ chiếm đoạt tài sản của Trần Tín, nghĩ vậy nhưng gương mặt lại hề thể ra điều gì.

      Trần Tín với Trần Can: “ đây là…”

      Trần Can chỉ vào Ngô thiên sư, : “Đây là Ngô thiên sư nổi danh lẫy lừng, người ta còn gọi ông là Quỷ Kiến Sầu*.”

      *Tên của loại cây thuốc được cho là có thể trừ ma đuổi quỷ.

      Ngô thiên sư gật đầu chào mọi người, sau đó lại tiếp tục ngẩng cao đầu, như thể nếu giương cằm lên thể thể ra được phong độ của ông ta vậy.

      Tóm lại là, tất cả những lỗ chân lông người ông ta đều muốn là ông ta rất tài giỏi.

      Trần Can cho rằng Ngô thiên sư là người rất có bản lĩnh, nhưng biết là ra Ngô thiên sư chỉ hiểu biết chút chuyện ma quỷ thôi, danh tiếng của ông ta đều là giả hết.

      Ông ta gặp ma mà bỏ chạy là tốt lắm rồi, làm sao mà trừ ma được chứ?

      đúng ra Ngô thiên sư khá may mắn, ông ta chỉ đánh bậy đánh bạ giải quyết chút chuyện nhặt, cộng thêm vài chiêu trò quảng cáo, thế là danh tiếng cứ thế được lưu truyền.

      Trần Can sớm lên kế hoạch thay thế Trần Tín để trở thành CEO của công ty quảng cáo Hoa Hạ.

      Sau khi Trần Tín kể cho nghe về chuyện nằm mơ, liền quyết định cấu kết với Ngô thiên sư, trước tiên là giúp Trần Tín trừ tà, sau đó lấy lý do Trần Tín bị ma ám, suy nghĩ minh mẫn để cách chức của Trần Tín.

      Ngô thiên sư vì muốn giữ vững phong độ nên khinh thèm gì, thế là Trần Can lại nhìn Diệp Tuệ, hỏi: “ biết đây là ai?”

      Trần Tín : “ mời Diệp tới đây để giải quyết chuyện giấc mơ cho .”

      Trần Can lập tức phản đối: “, Ngô thiên sư cực kỳ nổi tiếng trong nghề này, còn ấy chỉ là nữ diễn viên thôi, sao mà giỏi như Ngô thiên sư được?”

      Ngô thiên sư thấy có người uy hiếp đến địa vị của ông ta, bấy giờ mới ra vẻ nhún nhường, nhìn Diệp Tuệ hỏi: “ thuộc môn phái nào?”

      Diệp Tuệ hiểu vì sao ông ta lại hỏi vậy, liền đáp: “Tôi thuộc môn phái nào cả.”

      Ngô thiên sư hừ cái: “Tôi chính là truyền nhân đời thứ chín mươi chín của phái Mao Sơn đấy.”

      Nhìn bộ dạng này của Diệp Tuệ chắc chỉ là con nhóc chưa đủ lông đủ cánh thôi, chẳng đủ để làm ông ta phải sợ.

      Ngô thiên sư thấy hai tay Diệp Tuệ trống , lại hỏi: “Pháp bảo của đâu?”

      Diệp Tuệ: “Tôi có pháp bảo.”

      Lỗ mũi của Ngô thiên sư muốn vểnh lên trời luôn rồi, này chẳng mang theo cái gì cả, bên cạnh chỉ có trợ lý trẻ nhìn qua cũng biết là vô dụng.

      Hừ, quá nông cạn.

      Mà ông ta vì để diễn trò nên còn cầm theo cái gương mua ở chợ đồ cổ, còn chưa làm gì cũng đủ để lừa gạt người ta rồi.

      Ánh mắt Ngô thiên sư lại dừng mặt Diệp Tuệ, này xinh đẹp, đây là điểm duy nhất mà Ngô thiên sư cảm thấy mình bằng Diệp Tuệ.

      Ông ta nhìn Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, cuối cùng khinh thường : “ à, muốn ăn được chén cơm của chúng tôi thể chỉ dựa vào gương mặt được đâu.”

      Diệp Tuệ cảm thấy hơi buồn cười, huých Thẩm Thuật, mở miệng chế nhạo: “Này, ông ấy vừa bảo đẹp đấy.”

      Thẩm Thuật: “…”

      Tiếp theo đây, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật bị coi thường vì quá đẹp, chính thức tỷ thí trận ra trò với Ngô thiên sư.

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Doạ ma được quá 1 chương luôn á :))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :