1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

LIÊU THẦN - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 155: Hắc ám xâm nhập
      Sau khi để Lộ Minh và Trần Bằng Oánh thu thập phòng bọn họ muốn dùng, hai người Trì An trở lại phòng mình.

      Vì mạt thế, có gì an toàn hơn hai người ở bên nhau, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn củng ăn cùng ngủ, hơn nữa Tư Ngang trong bộ dáng tiểu chính thái, Trì An căn bản có tâm tình kiểu diễm gì, hoàn toàn coi như mình nuôi trẻ .

      Tuy mỗi lần nhìn đến mặt bánh bao của Tư Ngang, luôn cảm thấy mình chồng nuôi từ bé, cảm giác quái lạ.

      „Vừa rồi nhóc cho bọn họ ăn gì?“ Trì An tò mò hỏi.

      „Bom mini, nó dính chặt dạ dày, chỉ cần nhàng nhấn cái, phanh tiếng, khiến người ta thịt nát xương tan.“ Tiểu chính thái dùng thanh vô cùng dễ nghe giải thích cho , xong lời cuối, mặt còn lộ ra nụ cười vô cùng đáng , hai mắt lóe sáng.

      Quả ác ma mà.

      Trì An lập tức hiểu vì sao sắc mặt hai người vừa rồi khó coi như vậy, phỏng chừng lúc trước khi bọn họ đối phó với đoàn người của Tư Ngang, cũng dùng thủ đoạn này.

      Trì An đem cây quạt cố định trước giường, sau đó nằm xuống.

      Tiểu chính thái nằm bên cạnh , mở to mắt nhìn chằm chằm , chờ sau khi nằm xuống, cậu quay người đối mặt với , : „Chị sợ sao?“

      Trì An xoa xoa đầu cậu, „Có cái gì phải sợ? Mau ngủ , trẻ con phải ngủ nhiều mới mau lớn được!“

      Tiểu chính thái lập tức tức giận đến xanh mặt, „Đừng coi tôi như trẻ con!“

      „Nhưng nhóc là trẻ con mà!“

      Cậu tức giận đến môi cũng phát run, sau đó đưa lưng về phía , ràng là giận rồi.

      Trì An cười đến đau cả bụng, ràng chỉ là cậu nhóc, lại thích người ta coi mình là trẻ , buồn cười. Nhưng thấy bộ dáng giận dỗi của cậu, Trì An lại có chút đau lòng.

      Quả nhiên là dưỡng chồng nuôi từ bé mà!

      „Được rồi, chị biết nhóc lợi hại, so với những trẻ khác còn lợi hại hơn, đừng nóng giận.“ Trì An xoay mặt cậu lại, hôn hai cái, mặt đầy ý cười nhìn cậu.

      Cậu vẫn tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn trong chốc lát, duỗi tay ôm eo , mặt áp vào khuỷu tay , mới vừa lòng nhắm mắt ngủ.

      Ngày hôm sau, Trì An vẫn dậy sớm như cũ.

      Khi vào viện luyện kiếm, nhìn thấy hai người Lộ Minh ở phòng khách, bọn họ cũng dậy sớm, tinh thần thoạt nhìn có chút kém.

      Trì An cùng bọn họ chào hỏi nhau, sau đó luyện kiếm. Tia nắng ban mai dần dần lộ ra, khi sắc trời sáng tỏ, Trì An cả người đây mồ hôi mà thu kiếm.

      Lộ Minh và Trần Bằng Oánh có việc gì làm, vẫn luôn quan sát , muốn nhìn chút, này có gì mà lợi hại như vậy, có thể năm lần bảy lượt có thể bình an mang Tư Ngang trong cuộc truy đuổi của bọn họ.

      Thấy luyện kiếm, họ có chút để bụng, chờ khi phát chiêu thức đều có kết cấu, quỹ đạo thay đổi thất thường, nhìn chằm chằm lâu, đến nỗi đầu choáng mắt hoa, trước mắt xuất bóng chồng, hai người lập tức hoảng sợ, cũng dám nhìn chằm chằm nữa.

      Bọn họ dường như hiểu vì sao này có thể thong dong thoát khỏi truy đuổi của bọn họ.

      Hơn nữa, vẫn là người thường, đây mới là điều khiến người ta giận mình.

      Còn thực lực mạnh đến cỡ nào, đến nay bọn họ vẫn có thử ra, vì mỗi khi gặp mặt, đều là họ đuổi trốn, có nghiêm túc giao thủ. Hiển nhiên cố kỵ đứa bên cạnh, muốn bảo hộ cậu, có toàn lực ứng phó.

      Còn tối qua, chỉ là thử, nhưng vì trời quá tối, bọn họ do phòng bị, nên mới dễ dàng bị chế phục.

      Trì An thấy tiểu thiếu gia muốn dậy, đem canh gà để trong giếng ngày hôm qua ngày hôm qua, để lên bếp than hâm nóng, sau đó lên lầu tìm Tư Ngang.

      Trong chốc lát, Trì An dẫn tiểu chính thái còn vuồn ngủ xuống lầu.

      Trì An múc nước cho cậu rửa mặt súc miệng, lúc này canh gà trong bếp truyền đến mùi thơm, bụng môi người đều phát ra tiếng ục ục.

      Trì An cho mì vào nồi, nấu mì gà, sau đó múc ra hai chén to ra.

      Tư Ngang ngoan ngoãn ngồi ở bàn chuẩn bị dùng bữa sáng, Lộ Minh và Trần Bằng Oánh có chút ngốc cứ đứng ở chỗ.

      Trì An bưng hai chén mì gà ra, với họ, „Đây là bữa sáng của chúng tôi, tiểu thiếu gia kén ăn, tương đối khó hầu hạ, hai ngươi chính mình lấy đồ ăn xe ăn .“

      Hai người nhìn mì gà thơm ngào ngạt, dù tại trời vô cùng nắng nóng, cũng thắng nổi mùi thơm của mì gà công kích, chỉ phải nhịn xuống trùng tham ăn trong bụng, lấy lương khô trong xe ra, ăn mà biết mùi vị gì, quả thể ngược hơn mà.

      Tuy Tư Ngang hài lòng với lời bình của , nhưng thấy hai người kia đến ăn, trong lòng vẫn rất cao hứng.

      Cậu mới cần đem đồ ăn An An làm cho người khác ăn.

      Sau khi ăn uống no đủ, mọi người lại tiếp tục lên đường.

      Hai người Lộ Minh cũng lái xe, đậu ở địa phương rất xa thôn. Lộ Minh lái xe đến đây, Trì An nhìn chiếc xe jeep được cải tiến qua, chưa gì.

      „Chúng tôi muốn căn cứ Hy Vọng, còn các người?“ Trì An hỏi.

      „Dĩ nhiên là cùng hai người.“ Trần Bằng Oánh vội trả lời, tối hôm qua bọn họ nuốt vật kia, càng thể rời khỏi bọn họ, tránh cho khi tiểu thiếu gia mất hứng, trực tiếp khởi động bom mini trong người họ.

      Bom mini này vô cùng uy lực, nghe là sản phẩm mới của căn cứ Hy Vọng, căn bản là thể tiêu hóa được, cũng có biện pháp bài tiết như các vật thường, cũng thể phẩu thuật trực tiếp lấy ra từ dạ dày.

      Trì An a tiếng, cũng gì, cùng Tư Ngang ra xe, tiếp tục lái về phía Bắc.

      Sau mạt thế, vì rất nhiều đường xá được duy tu, cùng với thiên tai, hoặc là tổn hại do dị hình và con người chiến đấu để lại, khiến cho đường xá rất khó , lộ trình về phía Bắc kéo dài vô hạn.

      Đường dễ , hơn nữa thời tiết càng khô nóng oi bức, người ở đường lâu, tính tình càng trở nên xong.

      Trì An nhịn được nhíu mày, cuối cùng có biện pháp, quyết định vẫn là theo đường mà nhóm người Ánh Sao .

      Rất nhiều căn cứ muốn vào thành phố lân cận tìm vật tư, đều thuận tiện rửa sạch chướng ngại đường, tiện cho những đường đoàn xe thu thập.

      Tư Ngang nhìn bản đồ cứng nhắc, với Trì An: „Phía trước có trạm xăng dầu, có thể nghỉ trưa ở đó.“

      Trì An „uhm“ tiếng.

      Rất nhanh họ chạy đến trạm xăng dầu.

      Trạm xăng ở ven đường, thoạt nhìn vô cùng cũ nát, bên cạnh là đồng ruộng hoang vu và khu rừng trúc , bên cạnh có cây hòe giá cao lớn, tạo thành bóng râm to, ra cũng có vài phần mát mẻ.

      Sau khi mấy người xuống xe, Trần Bằng Oánh trạm xăng tìm kiếm, phát xăng dầu còn chút gì, cửa phòng nghỉ cũng bị ngã bên, cửa kính vỡ tan đầy đất, bên trong trống rỗng, cái gì cũng có.

      Trần Bằng Oánh từ phòng nghỉ ra, phát Trì An và nhóc quỷ thấy đâu.

      „Ở đằng kia.“ Lộ Minh chỉ về phía rừng trức bên cạnh.

      Trần Bằng Oánh khó hiểu hỏi: „Bọn họ qua đó làm gì?“

      biết.“ Lộ Minh thành .

      Hai người đứng dưới bóng râm của cây hòe già, nhìn lớn bộ trong rừng trúc.

      Sau lúc lâu, Trần Bằng Oánh đột nhiên , „Lộ Minh, có cần liên hệ Vệ Đông ?“

      được, Bàng Thiến cùng Vệ Đông, ta phát ra.“

      Nghĩ đến người phụ nữ điên Bàng Thiến kia, Trần Bằng Oánh có chút đau đầu.

      vẫn luôn cảm thấy mấy người ở trong đội Hoa Hồng Lửa đều rất điên, đặc biệt là vị Đào tiểu thư kia, cả ngày thần thần bí bí, ràng là theo hướng thanh thuần, nhưng lại giấu được thân lệ khí, phảng phất như cả thế giới đều thiếu ta.

      Lúc mạt thế bắt đầu, rất nhiều còn chưa phản ứng, đó nhanh chóng thành lập chiến đội Hoa Hồng Lửa, thu nạp rất nhiều cuồng chiến sĩ lợi hại, trong đó chủ yếu là nữ giới. Khi ta thành lập căn cứ Tự Do, cũng dám trêu chọc quân đội, nhân vật tàn nhẫn.

      Còn về Bàng Thiến, nghe lúc mới bắt đầu mạt thế, ta bị đàn ông phản bội, vết thương mặt cũng là lúc ấy lưu lại. Sau đó, Đào tiểu thư cứu ta, sau này đối với Đào tiểu thư rất trung thành và tận tâm, nghiễm nhiên trở thành fan não tàn, chỉ cần Đào tiểu thư , tất cả đều đúng.

      Đào tiểu thư chủ trương sát hại Tư Ngang, ta là người đầu tiên phụ họa, thậm chí nguyện ý rời khỏi căn cứ, chỉ vì giết Tư Ngang.

      phụ nữ lý.

      „Vậy chúng ta cứ theo bọn họ sao?“ Trần Bằng Oánh hỏi.

      Lộ Minh tuy hàm hậu thành , kỳ tâm tư tỉ mỉ, đầu óc xoay chuyển mau, bằng Mai Gia Niên cũng đặc biệt phái riêng y đến đây. Bọn họ có vài người, nhìn như là Vệ Đông dẫn đầu, nhưng quyết định đều là do Lộ Minh.

      Y thở dài, : „Ý của Mai thiếu là chúng ta tốt nhất cứ theo cậu ta, mãi cho đến khi biết được bí mật của cậu ta.“

      „Bí mật? Là bí mật cậu ta có thể tránh dị hình sao?“

      „Có lẽ vậy.“ Trong mắt Lộ Minh lướt qua tia hoang mang.

      Trần Bằng Oánh đối với đáp án ba phải của y có chút bất mãn, nhưng người thông minh chính là như vậy.

      nhún nhún vai, : „Kỳ theo bọn họ cũng tồi, dọc theo đường gặp phải dị hình, so với bất luận kẻ nào thế giới này đều hạnh phúc hơn.“

      Sau khi Lộ Minh nghe xong, mặt lộ vẻ tán đồng, tuy Bàng Thiến và Đào tiểu thư vẫn luôn cho rằng Tư Ngang là quái vật, cần phải sớm xử lý, đỡ phải mang đến tai họa cho nhân loại. Nhưng cậu chỉ là đứa trẻ, quái vật hay , phải do miệng các là được.

      Rất nhanh, Trì An và Tư Ngang trở về, khi thấy đồ vật tay họ, hai người đều có chút nên lời.

      Chỉ thấy Trì An tay xách theo con chuột tre to mọng, tay khác là con gà mái già, đường lộc cộc mà qua.

      „Con mồi trong rừng trúc nhiều, xem ra ngày thường rất ít người bắt chúng.“ Trì An cao hứng .

      Đồ ăn trong thời kỳ mạt thế vô cùng thưa thớt, con người phần lớn co đầu rút cổ trong căn cứ, diện tích gieo trồng trong căn cứ hữu hạn, có biện pháp cung cấp quá nhiều đồ ăn cho con người. Mà ngoài căn cứ, nơi nơi đều là dị hình uy hiếp tính mạng của họ, con người rất ít khi chú ý đến sinh vật ngoài dã ngoại, cố tính đám dị hình chỉ ăn thịt người, đối với thịt của loài khác có hứng thú lắm, nên các con vật sống trong núi rừng đều sống rất tốt.

      Hai người cạn lời nhìn , đối với lời có ý kiến gì.

      Nếu phải có Tư Ngang trời sinh khiến đám dị hình tránh , bọn họ căn bản có cơ hội đến chỗ kia tìm đồ vật, giống như những người khác, mỗi lần ra ngoài thu thập vật tư, đều phải vội vàng mà tìm phòng ở kiên cố ở trong thành phố, mới chạy loạn ngoài dã ngoại.

      Buổi tối, bọn họ chọn trấn yên tĩnh qua đêm.

      Khi bọn họ đến, dị hình nấn ná trong trấn đều rời , toàn bộ trấn đều yên tĩnh khiến lòng người lâm vào trống vắng.

      Lộ Minh xung phong nhận việc, đem chuột tre và gà mái cầm vào phòng bếp xử lý, chuẩn bị làm cơm tối cho họ.

      „Lộ Minh nấu ăn rất tốt, trước mạt thế, ấy là đầu bếp tiệm cơm , đêm nay các người có lộc ăn.“ Trần Bằng Oánh vừa vừa cùng Trì An thu thập nhà ở.

      Trì An nhịn được mà chờ mong.

      Ăn uống ngủ nghỉ, bốn việc trong sinh hoạt của con người, ăn luôn đứng đầu, cũng là chuyện quan trọng nhất. Con người đối với chuyện ăn, kỳ luôn tương đối chấp nhất, đặt biệt là thời mạt thế, rất nhiều món ngon đều nếm được, mọi người càng thêm hoài niệm xã hội trước đó.

      Rất nhanh trong khí truyền đến mùi thơm của đồ ăn.

      Lộ Minh đem chuột tre kho tàu, gà mái hầm canh, canh gà dùng ăn chung với mì sợi, thịt gà làm thành gà sốt tương, tuy có gia công như món chính tông, nhưng thời điểm này ai để ý.

      Hơn nữa còn có mâm rau dại, bữa tối lập tức trở nên phong phú.

      Bốn người ăn đến mồ hồi chảy ròng.

      Sau khi ăn xong, Trì An nắm tay tiểu chính thái bộ tiêu thực, với cậu: „Xem ra giữ họ lại cũng có chỗ hữu dụng.“

      Cậu „uhm“ tiếng, nhàn nhạt : „Vô dụng trực tiếp khiến họ nổ tung, thịt nát xương tan.“

      „... Đừng bạo lực như vậy!“ Trì An mặc đầy hắc tuyến .

      Tiểu chính thái trầm nhìn , „ tại chị sợ cũng vô dụng! Chúng ta cột chung với nhau, về sau chết cũng chết cùng chỗ!“

      Trì An nhịn được trợn trắng mắt, người đàn ông này mặc kệ bao nhiêu tuổi, con bà nó đều là đức hạnh.

      Thấy để bụng, cậu tức giận đến xanh mặt, trong mắt quay cuồng cảm xúc đen tối, sau đó chậm rãi thu liễm lại.

      quan hệ, về sau cậu khiến hiểu .

      Hôm sau, đột nhiên trời mưa to.

      Mùa hè vùng duyên hãi luôn có nhiều gió bão, khi nó đổ bộ, đưa tới hồi bão tố.

      Trận mưa này kéo dài đến hai ngày mới ngừng.

      Ngày thứ ba, khi họ tiếp tục lên đường, trời vẫn u.

      Có bản đồ của Tư Ngang, bọn họ sai đường, chỉ là sau cơn mưa, đường lại thêm khó .

      „Sắp đến phạm vi căn cứ Ánh Sao.“ Tư Ngang nhìn màn hình .

      Trì An a tiếng, “ biết căn cứ Ánh Sao ra sao, nghe Lưu Tướng quân quản lý nó rất khá.“

      „Ông là bạn của ông nội.“ Tư Ngang nhàn nhạt .

      „Vậy có cần nhìn cái ?“ Trì An lại hỏi.

      Tư Ngang liếc nhìn cậu cái, cuối cùng uhm tiếng.

      Chỉ là bọn họ còn chưa tới căn cứ, nghe tin căn cứ Ánh Sao bị dị hình tấn công.

      cho bọn họ tin này là đội trưởng đội cuồng chiến sĩ căn cứ Ánh Sao – Mạnh Tinh.

      Sau khi Mạnh Tinh nhận được tin căn cứ bị dị hình tấn công, gấp vô cùng, chỉ là bọn họ có gấp nữa, cũng có biện pháp trở về vào lúc này, mấy ngàn dị hình vây thành, chính là đám dị hình đường cũng khiến bọn họ ăn tiêu, nếu lúc này trở về, đụng phải đám dị hình kia đường, chỉ có con đường chết.

      Nhóm người Mạnh Tinh lưu lại trong thành cách căn cứ Ánh Sao xa.

      Nhóm Trì An cũng may là dừng lại chỗ này, cách vách là nơi nhóm Mạnh Tinh ở.

      Đêm đó, Trì An ngồi nhìn Tư Ngang lăn lộn đống sản phẩm điện tử, nghe được tiếng đập cửa.

      đến mở cửa, thấy Lộ Minh và Trần Bằng Oánh.

      Sau khi hai người vào, nhìn thấy đứa xinh đẹp ngồi xếp bằng sàn, hai tay trắng nõn nhanh nhẹn mà lắp ráp linh kiện, màn kia đánh sâu vào lòng bọn họ.

      ràng là đứa tám chín tuổi, nhưng chơi mấy thứ này còn tốt hơn cả người lớn, giống người chuyên nghiệp, phàm là ai nhìn thấy cũng bị ảnh hưởng sâu sắc. Mà làm cho bọn họ càng bị bất ngờ, là khi bọn họ thấy cậu mở Ipad ra, màn hình là bản đồ kiến trúc của căn cứ Ánh Sao, bọn họ biết nên phản ứng thế nào.

      Tư Ngang nghiêm túc lăn lộn mấy thứ này, căn bản quan tâm bọn họ.

      Trì An chiêu đãi hai người: “Hai người có chuyện gì sao?“

      Trần Bằng Oánh bên chút để ý những điểm đỏ dày đặc màn hình, bên hỏi: „Các người tính căn cứ Ánh Sao?“


      Trúc Khải, Happyanh, Lazzy Le9 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 156: Hắc ám xâm nhập
      „Hai người tính căn cứ Ánh Sao?“

      „Dĩ nhiên.“ Trì An trả lời, „Nếu hai người sợ, có thể rời .“

      Da mặt Trần Bằng Oánh hơi run rẩy, bị nghẹn đến trợn trắng mắt. Nếu bọn họ muốn , sớm , chờ đến bây giờ, này biết còn cố hỏi.

      „Dị hình chưa tiến hóa sơ cấp có chỉ số thông minh, chúng nó chỉ căn nuốt theo bản năng nguyên thủy của thú.“ Lộ Minh ở cạnh , „Những dị hình tiến hóa thể T có chỉ số thông minh tương đương đứa trẻ ba bốn tuổi, T là E, chỉ số thông minh của dị hình thể E là bảy tám tuổi, mỗi bậc tiến hóa, chỉ số thông minh của chúng nó cũng gia tăng theo vài tuổi...“

      Trì An an tĩnh mà nghe y , trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.

      Tin tức dị hình có thể tiến hóa, tuy ở sau mạt thế vài tháng có người phát , nhưng với trạng thái tiến hóa của chúng, cũng như cấp bậc phân chia, còn có chân chính xác minh ra, những thứ đó nhóm chuyên gia còn nghiên cứu. Cho nên tại nhiều người còn hiểu tình huống tiến hóa của dị hình, chỉ biết chúng có thể tiến hóa, lại biết sau khi tiến hóa là dạng gì.

      Lộ mình tin tức này khỏi quá mức tỉ mỉ, chẳng lẽ là căn cứ Tự Do tìm ra?

      „Tương tự, dị hình cấp B có năng lực lãnh đạo sơ cấp, cho nên tôi cho rằng, lần này dị hình thành công tấn công vào căn cứ Ánh Sao là do có con tiến hóa cấp B lãnh đạo chúng nó.“

      Lộ Minh tổng kết lại.

      Trì An „a“ tiếng, “Nếu có thể đem dị hình cấp B giết , như vậy có thể giải trừ nguy cơ của căn cứ Ánh Sao, đúng ?“

      Lộ Minh gật đầu, nhưng cũng rất nhanh lại lắc đầu, „ Dị hình cấp B quá cường đại, lấy thực lực tại của con người, rất ít ai có thể đánh bại nó, hơn nữa trí tuệ của nó thấp, biết tránh nguy hiểm, muốn giết nó dễ dàng. Trừ phi...“

      Y cẩn thẩn mà tiếp.

      Trì An liếc mắt nhìn y cái, hỏi: „Trừ phi cái gì?“

      Y đơn giản mà nhìn Trì An, cho người ta cảm giác đây là người đàn ông thành hàm hậu.

      Trong khoảng thời gian ở chung này, Trì An đem tính cách hai người này sờ thấu, Lộ Minh người này là ngoại hình ngây thơ nhưng tâm cơ, nhìn cứ nghĩ Trần Bằng Oánh làm chủ, nhưng mỗi lần đều là hành theo ý y. Phỏng chừng quyết định theo hai người bọn họ, tùy ý cho bọn họ sử dụng, cũng là quyết định của Lộ Minh.

      Thấy y chịu , Trì An cũng miễn cưỡng, suy tư lát, tò mò hỏi y: „Đúng rồi, tư liệu về phân định dị hình là do căn cứ Tự Do nắm giữ sao?“

      Lộ Minh sáng suốt mà bảo trì trầm mặc.

      Trong lòng Trì An hiểu , càng tò mò với căn cứ Tự Do kỳ quái kia.

      loại dự cảm, căn cứ Tự Do này vô cùng trọng yếu, thậm chí có khả năng mà cởi bỏ số vấn đề, cũng giống như bí mật của mối liên quan giữa Tư Ngang và dị hình.

      Hai người Trần Bằng Oánh xem như là đem tin tức đến cho họ, đưa tin xong, bọn họ nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.

      Trì An ngồi phía sau tiểu chính thái, tò mò nhìn đôi tay trắng nõn của cậu nhanh nhạy di chuyển bàn phím, màn hình ngừng có biến hóa.

      „Tôi làm ra nhiều con ong mini theo dõi, khiến cho dị hình chú ý, ngày mai hẳn là có thể tìm ra dị hình tiến hóa cấp B.“ Cậu quay đầu với Trì An, vừa rồi lời Lộ Minh , cậu cũng nghe thấy.

      Trì An hôn cái lên mặt bánh bao của cậu, cười : „Nhóc lợi hại!“

      Cậu gợi môi lên, mặt toát lên kiêu ngạo của trẻ con, thoạt nhìn vô cùng đáng .

      Trì An nhịn cười, lại cẩn thận hỏi, mới biết được trong khoảng thời gian này, cậu làm vài con ong mini hoạt động chung quanh, con ong này vô cùng , giống như ong mật , giấu ở chung quanh, rất ít người chú ý tới nó, dị hình càng . Chúng nó có thể theo dõi, có công năng quay chụp, theo hành động của bọn họ mà di động, tiện cho cậu quan sát hoàn cảnh chung quanh và tuyến đường.

      Khoa học kỹ thuật ở thế giới này so với đại mà Trì An ở phát triển hơn nửa thế kỷ, đặc biệt là khi mạt thế đến, con người dưới tuyệt cảnh, tiềm lực ngừng được khai quật, khoa học kỹ thuật tiến bộ rất lớn, có rất nhiều sản phẩm giám sát ra đời nhằm vào dị hình, phương diện quản lý ở quân cũng tiến bộ rất lớn, rất nhiều vũ khí được nghiên cứu ra, càng là đột phá trước mạt thế.

      Nhưng những thứ này, đối với người thường mà , là có biện pháp tiếp xúc, ngay cả cuồng chiến sĩ đều cũng rất ít khi được tiếp xúc, có phương pháp làm ra được.

      Tư Ngang đem ong mini thả ra xong mặc kệ, ngồi ở giường, nhịn được ngáp cái.

      Trì An thấy thế, nhìn thời gian, phát qua giờ cậu ngủ, vội : „Trẻ nên lên giường ngủ.“

      mặt cậu lộ ra vẻ bất mãn, phi thường thích dùng giọng điệu dỗ con nít này, nhưng vẫn ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

      Khi lên giường ngủ, tiểu chính thái với : „Ngày mai tôi muốn ăn bánh bao gà nhồi nấm hương.“

      Trì An: „...“

      Cậu trừng đôi mắt to xinh đẹp mà nhìn chằm chằm .

      Vì tiểu thiếu gia kén ăn, sáng sớm Trì An kêu Lộ Minh đến, ra món.

      Sau khi Lộ Minh tỉnh lại, khóe miệng hơi hơi kéo lên, cuối cùng chỉ phải : „Còn dư lại có con, ăn xong là còn nữa.“

      Từ khi sau hai người này, y phát chất lương thức ăn của họ cứ hướng lên cao, phỏng chừng qua thời gian nữa, còn biện pháp trở lại những ngày tháng gặm bánh mì ăn lương khô như trước.

      sao, đến lúc đó lại tìm, dã vật bên ngoài nhiều mà.“ Trì An hào hùng .

      Lộ Minh nghĩ lại cũng đúng, tiểu thiếu gia đề món, tự nhiên phải làm ra, đỡ cho tiểu thiếu gia nghĩ bọn họ vô dụng, khởi động bom mini trong người họ, đến lúc đó ầm tiếng, bọn họ xong đời.

      Chờ khi Trì An luyện kiếm xong, Lộ Minh cũng làm xong bánh bao, Trì An nhanh chóng kêu thiếu gia dậy.

      Tư Ngang mơ mơ màng màng mà thức dậy, hai mắt có chút mở ra được.

      Có thể là tối hôm qua dùng não quá nhiều, làm cho tinh thần cậu có chút kém cỏi, đầu cứ dựa vào lòng , mơ mơ màng màng.

      Mãi cho đến khi Trì An mang cậu vào nhà vệ sinh, hầu hạ cậu đánh răng rửa mặt, khi chỉ còn thiếu điều giúp cậu cởi quần đỡ tiểu JJ, cuối cùng cậu cũng bạo phát.

      “Chị ra ngoài, tôi tự mình đến!” Cậu đỏ mặt, che quần lại, kiên trì chịu cho động thủ.

      Trì An nhún nhún vai, sao cả : “Nhóc xấu hổ cái gì? Đồ vật kia của trẻ con phải đều như nhau sao?”

      Cậu híp mắt nhìn , “Chị nhìn qua?”

      “…Khụ, khi đứa của thân thích tè dầm trong quần, khi thay quần cho bé nhìn thấy.” Trì An uyển chuyển , mặt mũi thấy nhiều rồi, đều là của người này, nhưng là khi cậu lớn lên.

      Cậu “uhm” tiếng, thần sắc bất thiện mà nhìn lúc lâu, mới : “ tại cho chị xem, chờ khi tôi lớn lên cho chị coi đủ!” xong, cậu lập tức đóng cửa lại.

      Trì An: “…”

      Phát mình bị đứa đùa giỡn, Trì An còn gì để , xoay người xem máy theo dõi.

      Mới ngồi xổm xem lát, Trì An lập tức phát nơi giấu của dị hình cấp B kia.

      Nó thoạt nhìn giống như con người, mặc quần áo của con người, áo sơ mi màu xanh lục, quần màu xanh lục, che khuất da thịt bình thường người, đôi tay cũng đeo bao tay da màu đen, đầu mang nón lưỡi trai, vành nón kéo thấp, che khuất nửa mặt, nhìn kỹ cho rằng đây là người thẩm mỹ có vấn đề.

      Hơn nữa tại là mạt thế, ai còn quan tâm thẩm mỹ của người khác như thế nào, thực dễ dàng khiến người ta xem nó.

      Ong mini trà trộn vào đám dị hình, dính lên người dị hình sơ cấp, camera thỉnh thoảng quay về phía thể tiến hóa kia, có lần chụp được mặt nó, cách màn hình, Trì An vừa lúc cùng nó bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, trong lòng có chút ghê tởm.

      Tư Ngang biết xuất sau lưng từ khi nào, đột nhiên duỗi tay, đè lên con chuột, rất nhanh đem hình ảnh chụp của cấp dị hình B kia tắt .

      Dưới mũ lưỡi trai, là vùng lông mày nhô lên, nó có lông mày, đôi mắt đặc trưng của loài bò sát, tròng mắt chiếm toàn bộ khung mắt, mũi bẹp, miệng nhô ra, mặt có vảy, vảy ở chung quanh khóe môi có màu sắc gần như màu trắng, đây là tiết tấu tiến hóa của nó.

      Gương mặt này vô cùng khiêu chiến thẩm mỹ của loài người.

      Lộ Minh và Trần Bằng Oánh đem bữa sáng vào, cũng nhìn thấy ảnh chụp.

      Hai người đột nhiên nhìn thấy, mặt khỏi lộ vẻ ngưng trọng.

      Tốc độ tiến hóa của dị hình ngoài dự đoán của họ.

      Tựa hồ chỉ cần chúng nó ngừng cắn nuốt con người, là có thể luôn luôn tiến hóa, mãi cho đến cấp S. giống như con người, cuồng chiến sĩ cũng vẫn luôn tiến hóa, đáng tiếc vì là gen tiến hóa, tốc độ tiến hóa và diện ngoài bên ngoài vẫn là vô cùng chậm.

      Đối với con người mà , đây phải là tin tốt.

      “Tên này vô củng thông minh.” Tư Ngang vừa nhìn màn hình vừa há miệng để Trì An đút bánh bao cho mình ăn.

      Trì An nhìn cái, : “Nó ngừng mà thay đổi vị trí mình, chính là muốn con người phát ra nó.”

      Chung quanh căn cứ Ánh Sao có kiến trúc gì, tầm nhìn trống trải, tên dị hình tiến hóa kia đều tránh trong đám dị hình sơ cấp, ra lệnh chúng tấn công.

      camera khác chụp từ chỗ cao, giúp bọn họ nhìn thấy tình hình trong căn cứ.

      Trải qua mấy ngày chiến đấu, tường thành của căn cứ Ánh Sao chồng chất thi thể dị hình, còn thi thể của con người nhìn thấy, phỏng chừng đều bị dị hình cắn nuốt, xương cốt còn.

      mặt tường loang lổ vết máu, lúc này số người gia cố lại những chỗ bị hư hại của tường thành.

      Cách đó xa, mặt đất gồ ghề lồi lõm, đều là do đạn dược gây ra.

      Cách tường thành 100 mét, mấy vạn dị hình rậm rạp vây quanh nơi đó, tạm thời nghỉ ngơi. Chúng nó công kích cũng phải có kết cấu, dưới chỉ huy của dị hình cấp B, mỗi lần đều mang lại phiền toái cho con người.

      Ăn xong bữa sáng, Trì An xách kiếm lên, tiếp tục luyện kiếm.

      Tư Ngang tiếp tục chui đầu vào các sản phẩm điện tử.

      Lộ Minh và Trần Bằng Oánh có việc gì làm, đành ngồi xổm nhìn chiến tranh giữa con người và dị hình, mỗi khi nhìn thấy ai đó hy sinh, bọn họ đều nhịn được nhíu mày, trong mắt toát ra đành lòng và bi thống.

      Nhìn đồng loại của mình bị đám dị hình bắt lấy cắn nuốt, ngừng có người tiến lên lấp kín chỗ hổng, hy sinh bi tráng này, làm cho bất luận là ai cũng phải chấn động.

      Buổi trưa, Lộ Minh làm ra bữa trưa quá phong phú.

      Sau khi ăn cơm trưa, Tư Ngang đem cái máy truyền tinh xảo cho Trì An, : “Làm xong rồi, chị thử chút xem.”

      Trì An cầm nó, thí nghiệm chút, phát có vấn đề gì cười : “Được rồi, buổi chiều chị xuất phát.”

      Lộ Minh và Trần Bằng Oánh giật mình nhìn , ý là gì.

      *****

      Căn cứ Ánh Sao vẫn tiếp tục chiến đấu.

      Trận này, dị hình và con người chiến đấu liên tục ba ngày, con người bắt đầu mệt mỏi, mà đám dị hình lại có chút xu hướng suy tàn nào, chúng nó giống như có thể ăn uống mà liên tục chiến đấu, mặc kệ cắn nuốt bao nhiêu người, cũng hề thỏa mãn.

      Sau bức tường thành cao cao kia là mấy vạn người, hơi thở tươi sống của con người hấp dẫn dục vọng cắn nuốt của chúng nó.

      Lưu Tướng quân đứng ở đầu tường, nhìn đám dị hình ở phía dưới công thành, trong mắt đầy tơ máu.

      Ông lâu có nghỉ ngơi, toàn dựa vào nghị lực chống đỡ, mỗi lần nhìn thấy có người hy sinh, trong mắt lộ ra vẻ bi thống, lại có biện pháp gì.

      Con người trừ bỏ chiến đấu cùng chúng, cũng còn biện pháp nào khác.

      Mắt thấy những vũ khí có lực sát thương cao đều dùng sai biệt lắm, Lưu Tướng quân nghẹn ngào mà hỏi vũ khí mới bao giờ đưa đến, đột nhiên nghe được tiếng kinh hô.

      Lưu Tướng quân theo bản năng mà nhìn qua, chỉ thấy nơi xa, người chạy tới nơi này.

      Người nọ tốc độ vô cùng cao, mục tiêu ràng chính là dị hình, ai biết người đó muốn làm gì, loại hành vi này, khác gì chịu chết.

      Lưu Tướng quân dùng kính viễn vọng quan sát, phát người chạy đến đám dị hình là trẻ, trong tay cầm kiếm, thanh kiếm kia giống như món đồ cổ được người ta cất giữ, thoạt nhìn sắc bén, nhưng ở trong tay , đám dị hình bị đánh tới đều kiếm mất đầu.

      Giống như chém đậu hũ vậy.

      Mọi người đều nhìn đến ngây người.

      Lưu Tướng quân nhìn cũng ngây người, khi nào vảy của đám dị hình lại dễ chém như vậy? Bọn họ hoài nghi kia tại chỉ gặp phải giả dị hình.

      Lúc này, có nhiều dị hình phát có người tấn công từ phía sau, bản năng cắn nuốt của chúng khiến chúng bổ nhào về phía , nhưng tốc độ của lại nhanh đến tưởng tượng được, di chuyển nhanh nhạy giữa đám dị hình, ngẫu nhiên lại bay vọt lên, dẫm lên thân thể đám dị hình, đường gặp phải dị hình đều kiếm chém chặt đầu.

      Kiếm trong tay giống như máy thu hoạch dị hình, đám dị hình sơ cấp đều chết thảm dưới kiếm của .

      Đột nhiên, thân thể dựng thẳng lên, nhảy lên cao, tránh thoát công kích của “người”.

      Khi Lưu Tướng quân thấy “người” cùng cầm kiếm đánh nhau, tinh thần bị chấn động mạnh. “Người” đó cũng phải là con người, mà là dị hình tiến hóa thành con người, tuy nó hóa trang giống con người, nhưng khi nón của nó bị kiếm hất , lộ ra cái đầu đầy vảy.

      đầu nó có vảy màu xanh lục, nhưng màu sắc vảy mặt lại dần dần nhạt , ngũ quan so với dị hình tiến hóa thể T càng giống con người hơn, độ cứng của vảy cũng cứng rắn hơn so với sơ cấp.

      Khi đâm kiếm vào thân thể nó, quần áo ở phần lưng bị cắt rớt, lộ ra vảy có màu sắc nhạt hơn bên trong, lại lưu lại chút dấu vết nào, cũng giống dị hình sơ cấp, có thể nhát kiếm là chặt đứt đầu.

      Có thể thấy được, kiếm của này cũng phải làm được, nó vẫn có cách nào làm bị thương đến tiến hóa thể B này.

      Dị hình tiến hóa thể B kia giống như bị chọc giận, phát ra mộ tiếng rít.

      Đám dị hình sơ cấp chung quanh sôi nổi bao vây lại, đánh về phía .

      lần nữa đột ngột từ mặt đất nhảy lên, thân thể xoay giữa trung, lại lần nữa hướng về phía tên dị hình chạy trốn, lần này, kiếm của làm cho áo sơ mi người dị hình bị tước thành từng mảnh , đồng thời cũng hủy diệt lớp bao tay da của tay trái nó, lộ ra tay của con quái vật, bàn tay 6 ngón, mỗi đầu ngón tay đều có móng vuốt bén nhọn, có thể dễ dàng xuyên thủng cục đá cứng rắn.

      Người tường thành cùng người ngồi trong xe cách xa nơi đó cũng khẩn trương mà nhìn màn này.

      Bọn họ đều lo lắng cho đồng loại của mình, lo lắng có thể trở thành đồ ăn của dị hình tiến hóa kia .

      Nhìn thấy màn như vậy, Lưu Tướng quân nhìn ra này tuy lợi hại, nhưng lại làm gì được dị hình kia.

      Đồng dạng, dị hình cũng làm gì được .

      Võ công vô cùng cao, loại võ công này giống như võ thuật truyền thống, giống như xem phim võ hiệp, lại so với võ truyền thống có chút khác biệt, đặc biệt là cây kiếm kia, ở trong tay , bay lượn như lông hồng, uyển chuyển như rồng bay, kiếm khí như cầu vồng. uyển chuyển nhàng cất bước, dễ dàng tránh công kích của dị hình, đáng tiếc kiếm của thể lưu lại dấu vết người dị hình tiến hóa thể B.

      Dị hình kia vô cùng lợi hại, càng tiến hóa, vảy của chúng càng cứng rắn, giống như hợp kim, rất ít vũ khí có thể gây tổn thương chúng nó. Tuy là như thế, người chúng nó vẫn có nhược điểm, chỉ là dị hình tiến hóa thể B lại vô cùng thông minh mà bảo vệ nhược điểm của mình, làm người ta thể làm gì nó.

      Vì bảo vệ nhược điểm của mình, nó dám trực tiếp nghênh chiến, đồng dạng người tấn công vào giữa đám dị hình cũng thể làm gì.

      Giằng co suốt giờ, mọi người đều lo lắng lên.

      “Làm sao đây? ấy có thể chịu đựng nữa …” Trần Bằng Oánh nôn nóng .

      Hai mắt Lộ Minh gắt gao nhìn màn hình, lòng bay tay cũng ra đầy mồ hôi.

      thực tế, khi nghe thấy kế hoạch của hai người, bọn họ đều thấy hai người họ điên rồi, bọn họ từ đâu mà tự tin dám người cầm vũ khí vọt vào giữa đám dị hình, tính kế dị hình tiến hóa thể B, người ở xa điều khiển chỉ huy?

      Nhưng mà, chứng minh, bọn họ làm được.

      Tư Ngang để ý đến bọn họ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, tay ấn máy truyền tin, lần nữa chỉ thị: “An AN, hướng 10 giờ, ba con dị hình.”

      Người màn hình lại lần nữa bay lên trời, quay người lại, kiếm trong tay chém ra, đầu ba con dị hình lìa khỏi cổ, thân thể ầm ầm rơi đất.

      Dị hình tiến hóa thể B tiếp tục gọi dị hình đến ngăn cản Trì An tấn công.

      “Thoạt nhìn ấy sắp đến cực hạn rồi, tiểu thiếu gia, cậu mau ngẫm biện pháp.” Trần Bằng Oánh nôn nóng , quên người ngồi chỉ huy trước máy tính chỉ là đứa trẻ con.

      có biện pháp, đứa này quá trâu, trong lúc bất tri bất giác, họ quên cậu chỉ là đứa .

      Tư Ngang để ý , hai mắt gắt gao nhìn màn hình, yên lặng mà tính toán tình huống của dị hình tiến hóa thể B kia. Cậu nhìn người đại sát tứ phương màn hình, thấy trán thấm mồ hôi, ướt đẫm thái dương , hai mắt lại càng ngày càng phát sáng.

      Lúc này, cuối cùng : “An An, lui lại!”

      màn hình, thân thể Trì An lại lần nữa bay cao lên, dẫm lên lưng đám dị hình sơ cấp phía sau lưng, nhanh chóng nhảy ra xa.

      Khi rời khoảng cách tương đối, đột nhiên truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa.

      Ầm tiếng, toàn bộ mặt đất nổ tung, khắp nơi đều bị chấn động, trong tầm mắt của những người nơi xa, chỉ thấy đám mây hình nấm nổ tung ở giữa trung, dị hình chung quanh đều bị thổi vào…


      Trúc Khải, Mãi yêu editor, Hale2059 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 157: Hắc ám xâm nhập
      Khi nhìn màn hình, trong nháy mắt trận nổ mạnh hất tung người , mọi người đều căng thẳng trong lòng.

      Tư Ngang gắt gao nắm máy truyền tin trong tay, giọng trẻ con thanh thúy trở nên bén nhọn: „An An, chị sao chứ? An An!“

      Bên kia truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, Trì An căn bản nghe được giọng cậu, sau khi bị hất ngã xuống, ăn miệng đất, rất nhanh bò dậy nhảy , nhanh chóng mà chạy về hướng xa. Ở phía sau , ít dị hình may mắn có bị cuốn vào trận nổ cũng chạy trốn theo, bị thuận tay chém nhát, chết ngay tại chỗ.

      Vốn lo lắng thôi, nhưng khi Trần Bằng Oánh và Lộ Minh nhìn thấy màn như vậy đều có chút nên lời.

      „Lái xe!“ Tư Ngang kêu lên.

      Lộ Minh phục hồi tinh thần, chạy nhanh xe về phía căn cứ Ánh Sao.

      Khi xe đến gần, đám dị hình chạy trốn về phía này chợt dừng chân, xoay người đổi hướng chạy trốn. Với loại tình huống này, nhóm người Lộ Minh cũng thấy kỳ quái, đám dị hình sơ cấp luôn có bản năng tự nhiên sợ hãi đối với Tư Ngang, còn khi tiến hóa, vì có đụng qua, cho nên bọn họ có xác định thái độ của đám tiến hóa với Tư Ngang.

      Đám tiến hóa đều có trí tuệ, giống như con người, trí tuệ con người có thể khiến họ khi đối mặt với sợ hãi của bản thân, vẫn có thể trấn định mà đối diện, lập tức chạy trốn.

      Rất nhanh họ nhìn thấy vội vàng chạy về phía họ.

      Trì An chậm rãi dừng lại, đến chiếc xe dừng ven đường, nhìn người trong xe cười.

      Lúc này hình tượng của rất xong, mặt mày xám tro, người nơi nào cũng là vết bẩn, có máu của dị hình hòa lẫn với bùn đất và mồ hôi, tóc dính tro bụi, gương mặt xinh đẹp mảng đen mảng vàng, giống như bà điên. Nhưng đôi mắt như diệu thạch của sáng ngời trong suốt, như ánh sao trời giữa đêm hè, xinh đẹp khiến người ta giật mình.

      Trần Bằng Oánh và Lộ Minh đều nhịn được mà ngơ ngẩn mà nhìn , tim đập nhanh.

      Giờ khắc này, bọn họ cảm thấy này quá có mị lực, đặc biệt là nhớ đến vừa rồi chiến đấu cùng dị hình, ngay cả dị hình cấp B đáng sợ cũng có cách nào với , làm người ta nhiệt huyết sôi trào, khi khắp nơi là dị hình, còn có thể lửa khói tung trời, tất cả đều trở thành nền cho , phảng phất chỉ cần thấy , trong lòng đều tràn ngập hy vọng.

      Con người và dị hình đấu nhau, con người vẫn còn hy vọng.

      Cửa sau xe mở ra, thân ảnh nho bay nhanh về phía , đôi tay gắt gao ôm eo.

      Trì An duỗi tay vỗ vỗ lưng , cười : „Chị có việc gì, cần lo lắng!“

      Tiểu thiếu gia cẩn thận mà kiểm tra , phát trừ bỏ ít vết thương ngoài da, có vết thương nào khác, rốt cuộc cũng yên tâm, chạy nhanh tìm thuốc xức ngoài da.

      Trần Bằng Oánh và Lộ Minh cũng lấy nước sạch và quần áo, để Trì An xử lý bản thân sạch .

      Khi Trì An lau khô mặt, thay quần áo rách nát người xong, ngồi chờ tiểu thiếu gia thoa thuốc cho mình, người của căn cứ Ánh Sao cuối cùng cũng đến đây.

      Người đến là Lưu Tướng quân.

      „Ông nội Lưu!“ Tư Ngang cẩn thận kêu tiếng.

      Lưu Tướng quân vốn còn suy nghĩ xem người đến giải trừ nguy cơ cho căn cứ là thần thánh phương nào, sao có võ thuật lợi hại như vậy, có lẽ là đệ tử của gia tộc lánh đời nào đó, chờ khi phát Tư Ngang ở chỗ này, ông giật mình mở to hai mắt, lại nhìn trẻ ngồi cạnh bên, xem như hiểu điều gì đó, khuông mặt cương nghị lộ ra nụ cười từ ái.

      Lưu Tướng quân nhìn cậu, : „Tư Ngang, lâu gặp.“

      Tư Ngang lôi kéo Trì An từ trong xe ra, Lộ Minh và Trần Bằng Oánh cũng qua, sôi nổi cùng Lưu Tướng quân chào hỏi.

      Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Lưu Tướng quân đại biểu cho căn cứ Ánh Sao, cảm kích Trì An, „Vừa rồi ít nhiều nhờ Trì tiểu thư, nếu , chúng tôi cũng biết ra dị hình công kích thành lần này là do con cấp B lãnh đạo, cũng biết khi nào mới có thể tiêu diệt được nhiều dị hình như vây, đến lúc đó lại biết có bao nhiêu người thương vong...“

      đến đây, ông có chút thương tâm.

      Trì An cười : „Kỳ cũng phải công lao mình tôi, là do Tư Ngang thông qua máy theo dõi nhắc nhở tôi, mới có thể tiêu diệt thể tiến hóa kia.“

      Trước Tư Ngang ở phía sau màn chỉ huy Trì An chiến đấu, chỉ cần màn nổ mạnh cực uy lực trước đó, cũng phải người thường có thể làm ra. Cho nên tại nhìn thấy Tư Ngang, ông hiểu ra việc kíp nổ khiến thể tiến hóa nổ thành từng mảnh là như thế nào, mà tác dụng của Trì An, chính là nhân cơ hội đem quả bom có uy lực kinh người kia dính lên người của tiến hóa thể B kia, đảm bảo có thể trước tiên nổ chết nó.

      Tiến hóa thể B quả quá mức cường hãn, đao thương bất nhập, đạn cũng khó lưu lại dấu vết người nó, trừ phi loại kíp nổ đặc thù có uy lực lớn như thế này, nếu có rất ít vũ khí nhiệt mới có thể giết chết chúng nó.

      Vì chỉ số thông minh của chúng nó rất cao, hiểu được lẩn tránh nguy hiểm, phải con người muốn nổ chết nó là có thể làm, vạn nhất cẩn thận, nổ chết nó, ngược lại liên lụy đến căn cứ, coi như xong.

      Lần này, Trì An phụ trách dẫn ra dị hình thể B kia, hơn nữa cố tình tạo tình huống giả, di dời lực chú ý của nó, nhân lúc nó chú ý, đem kíp nổ dính sau lưng nó, Tư Ngang ở phía sau phụ trách nhấn nút nổ.

      Lưu Tướng quân rất nhanh đem tiền căn hậu quả cẩn thận suy ra.

      Cùng Lưu Tướng quân hàn huyên vài câu, dưới lời mời của ông, mọi người cùng nhau vào căn cứ Ánh Sao.

      Khi ngang qua chến trường, thấy binh lính làm công tác dọn dẹp.

      Lúc trước bom nổ uy lực cực mạnh, nhưng phạm vi quá lớn, vừa lúc đem đám dị hình cùng tên tiến hóa thể B cùng nhau nổ chết, chung quanh rất nhiều dị hình bị liên lụy, mức độ bị thương giống nhau, trong lúc nhất thời thể đứng lên.

      Nhóm lính từ trong thành ra, nhân cơ hội đem đám dị hình bị thương giết hết, đám dị hình khác vì có dị hình cấp B chỉ huy, sớm đào thoát sau trận nổ mạnh.

      Dị hình tuy dung mãnh sợ chết, nhưng dưới uy lực cực mạnh của bom, chúng nó cũng ngu ngốc mà đứng đó chờ nổ chết.

      Trong khí tỏa ra mùi vị cổ quái từ máu của dị hình cùng mùi khói lửa, hương vị vô cùng khó ngửi, đoàn người vội vàng qua chiến trường, đến cửa lớn của căn cứ Ánh Sao.

      Khi sắp đến cửa lớn của căn cứ, Trì An nắm tay Tư Ngang bên cạnh Lưu Tướng quân, đột nhiên đem Lưu Tướng quân đẩy ra, ném kiếm trong tay ra.

      Dưới ánh hoàng hôn đường kiếm hoa mỹ vung lên, đem con dị hình đánh tới giết chết.

      Khi dị hình ngã ầm đất, mọi người mới phản ứng lại, hộ vệ bên người Lưu Tướng quân kinh nghi mà nhìn chung quanh, lo lắng lại có dị hình nấp ở xung quanh nhân cơ hội tập kích họ.

      „Đám súc sinh này, trí tuệ ngày càng cao, giờ còn hiểu được đánh lén.“

      người nổi giận mắng, qua rút thanh kiếm người dị hình ra.

      Vừa rồi con dị hình này trốn trong đám thi thể, vậy mà có binh lính nào phát .

      Lưu Tướng quân nhìn con dị hình kia, thở dài : „Chúng nó cắn nuốt con người nhiều như vậy, tiến hóa.“

      Mọi người qua xem, quả nhiên con dị hình kia có tứ chi phát sinh biến hóa, nếu nó cắn nuốt thêm mấy chục người, nó có thể tiến thành dị hình cấp T. Chỉ dị hình có trí tuệ, mới hiểu được chuyện đánh lén và nấp, khiến cho con người càng ngày càng lạnh.

      Vì việc này, nên những binh lính rửa sạch chiến trường càng thêm cẩn thận.

      Lưu Tướng quân mang theo nhóm người Trì An vào căn cứ, đường rất nhiều người nhìn qua.

      Vừa rối Trì An chiến đấu giữa đám dị hình, tất cả mọi người đều nhìn thấy ràng, sau đó kíp nổ có thể giết chết dị hình thể B kia, bọn họ biết đó là bút tích của Trì An, người bình thường có thể làm đến trình độ này, trong mắt nhóm người này, quả giống như siêu nhân.

      Cường giả vô luận là ở nơi nào, luôn nhận được kính ngưỡng từ mọi người.

      Tư Ngang phát những người đó liên tục nhìn Trì An, khuôn mặt banh ra, vô cùng cao hứng, tay gắt gao nắm chặt tay , chỉ cần dám nhìn loạn mấy người đó, cậu dùng lực kéo chút, mãi cho đến khi vô tội cúi đầu nhìn cậu, cậu mới vừa lòng chút.

      Lưu Tướng quân phát cảm xúc của đứa , liếc mắt nhìn cậu chút, nhịn được buồn cười.

      Lưu Tướng quân mang Tư Ngang và Trì An đến văn phòng ông, phó quan pha bình trà mang lên.

      Sau khi phó quan rời , trong văn phòng chỉ còn ba người bọn họ.

      Lưu Tướng quân nhìn lớn nắm tay nhau ngồi sofa, nhịn được cười rộ lên, hỏi: „Tư Ngang, sao cháu lại ở chỗ này? Ông nội cháu biết ?“

      „Biết, con gửi tin qua cho ông ah.”

      Trì An nhịn được nhìn tiểu chính thái cái, tiểu chính thái gửi tin cho ông nội cậu khi nào, căn bản nhận ra được.

      Tư Ngang bình tĩnh mà ngồi đó, tiếp tục cùng Lưu Tướng quân chuyện, đem chuyện Nam hạ với ông.

      Sau khi Lưu Tướng quân biết được những chuyện cậu trải qua trong lần Nam hạ này, nhịn được thổn thức : “ nghĩ tới những người đó vẫn bỏ qua cho cháu. Căn cứ Tự Do là căn cứ thành lập sớm nhất sau mạt thế, căn cứ này… ra, nó kỳ quái, rất nhiều người nghĩ rằng hiểu nó, nhưng đến bây giờ vẫn có điểm mơ hồ. Hơn nữa, cái vị tiểu thư Đào Lan Vi kia là…”

      Lưu Tướng quân cũng biết đánh giá thế nào với trẻ tên gọi Đào Vi Lan, rốt cuộc ông cũng chưa gặp qua người , chỉ là từ nơi khác nghe được phương thức hành của ta, chỉ biết khi mạt thế mới bắt đầu, bản thân ta thiếu chút nữa hố chết đội quân đóng tại Tây Nam, Lưu Tướng quân lập tức ủng hộ hành vi của ta.

      Sau mạt thế, mạng người trở nên vô cùng quý giá, những người tùy tùy tiện tiện đem mạng người để vào mắt, Lưu Tướng quân khó có thể gật bừa.

      Loạn thế sinh ra hùng, thế đạo này rối loạn, người có năng lực đứng cao, chỉ cần có năng lực, chính mình thành lập căn cứ cũng có gì, nhưng cũng nên làm quá tuyệt, tuổi còn trẻ, lại thân sát khí, lời hợp lập tức giết người, khiến người rét lạnh tâm can, khi đó mới là mạt thế, trật tự có hỗn loạn như tại.

      Hơn nữa, ta giống như thống hận quân đội, bằng cũng xuống tay mạnh bạo như vậy đối với Tư Ngang.

      Vẻ mặt Tư Ngang chút biểu tình : “Sớm hay muộn ngày, con đem tất cả những gì mình chịu, trả lại người ta!”

      Lưu Tướng quân nghe được lời này, liếc mắt nhìn cậu cái, nghĩ đến đứa này từng là kiêu ngạo của ít người, tại bị hại thành như vậy, cậu hận người tên Đào Vi Lan cũng là bình thường.

      Mấy người chuyện hồi, thấy Lưu Tướng quân mỏi mệt, hai người thức thời mà đứng dậy rời .

      “Hai đứa ở lại căn cứ Ánh Sao mấy ngày , đến lúc đó ngồi máy bay đến căn cứ Hy Vọng, đỡ phải tiếp tục ở đường lăn lộn.” Lưu Tướng quân .

      Tư Ngang lập tức : “Cám ơn ông nội Lưu.”

      Trì An: “…”

      Tiểu chính thái này tâm cơ boy mà!

      Lưu Tướng quân an bài chọ bọn họ căn hộ chung cư ba phòng hai sảnh, Lộ Minh và Trần Bằng Oánh cũng đóng gói đến ở cùng.

      Trần Bằng Oánh và Lộ Minh hiển nhiên có chút được tự nhiên, bọn họ nghĩ tới Tư gia và Lưu Tướng quân có giao tình, Tư Ngang vào căn cứ Ánh Sao, có Lưu Tướng quân bảo hộ, muốn giết chết hai người bọn họ dễ như trở bàn tay, hai người nhịn được vừa lo lắng tính mạng khó lòng giữ được, vừa rối rắm biết kế tiếp làm sao bây giờ.

      Lấy địa vị của Tư Ngang, hai người bọn họ tại là dư thừa, hơn nữa mục đích của họ lại thuần, chỉ cần người có đầu óc giữ hai người ở lại bên cạnh.

      Tư Ngang mắt lạnh nhìn hai người đứng ngồi yên, cái gì cũng chưa , lôi kéo Trì An vào phòng.

      Bọn họ ở đương nhiên là phòng ngủ chính, phòng ngủ chính có cả phòng vệ sinh, trong căn cứ có thiết bị năng lượng mặt trời, mỗi ngày cung cấp điện 10 tiếng, đối với những người vẫn luôn lưu lạc bên ngoài như bọn họ, quả là thiên đường.

      Trong phòng mở điều hòa, cuối cùng cần dùng cây quạt năng lượng mặt trời rồi, Trì An tắm rửa, sau khi ra nhịn được mà sảng khoái thở dài, mang bình nước tới rót ục ục hơn nửa bình.

      Sau khi uống nước xong, Trì An thấy tiểu thiếu gia ngồi xếp bằng dưới đất., đem giường thành bàn, viết gì đó.

      ngồi gần lại nhìn, sau đó phát mình xem hiểu.

      Trì An: “…”

      Mẹ nó, xuyên qua nhiều thế giới như vậy, trình độ văn hóa của vậy mà bằng tiểu chính thái!!!

      Tư Ngang thấy tắm rửa xong, ném bút trong tay , cũng tìm quần áo vào tắm rửa, mấy trang giấy tràn ngập công thức cứ tùy tiện đặt ở đó, tùy tiện cho nhìn.

      Trì An lại nhìn lần nữa, phát bản thân hiểu, toàn là công thức hóa học, tách ra nhận ra, tổ hợp lại nhận ra. Dĩ nhiên, qua nhiều thế giới như vậy, vì cơ hồ mỗi thế giới đều có mức độ nguy hiểm giống nhau, cho nên đều cường điệu vũ lực, văn hóa gì đó, học được nhiều.

      Hơn nữa, học chính là tài chính chuyên nghiệp, lúc đó cũng học qua mấy thứ này.

      Chờ sau khi tiểu thiếu gia tắm ra, Trì An thấy tóc cậu ướt nhẹp, lấy cái khăn sạch lau tóc cho cậu, vừa lau vừa hỏi: “Nhóc có thù oán gì với Đào Vi Lan hả?”

      “Uhm.” Cậu trầm mặt trả lời tiếng.

      “Thù gì? Nghiêm trọng lắm sao?”

      “Đúng!” Cậu vẫn trầm mặt, trả lời là thù gì.

      Trì An liếc qua nhìn thăm dò cái, đối diện với đôi mắt cậu, nháy mắt gan run lên, cuối cùng xác nhận nàng Đào Vi Lan kia đụng tới vảy ngược của cậu, ở trong lòng cậu, đem Đào Vi Lan thành người chết mà đối đãi. Hoặc là giết chết ta vẫn làm tiểu thiếu gia hả giận, ít nhất muốn đem ta lăn lộn đến muốn sống được muốn chết yên mới thôi.

      Cơm chiều vẫn như cũ do Lộ Minh đứng bếp.

      Phó quan của Lưu Tướng quân qua hỏi thăm, rất tri kỷ mà cho người đưa đến nhiều nguyên liệu nấu ăn, đều là do trong căn cứ tự sản xuất, số lượng cũng nhiều, muốn ăn, cần phải dùng điểm tích lũy đến đổi, hơn nữa cũng chỉ có thể đổi trong mức hữu hạn.

      Lần này Trì An trước mặt bao người, tựa như chúa cứu thế từ trời giáng xuống, giải quyết nguy cơ cho căn cứ, lập được công lớn, mỗi người trong căn cứ đều cảm kích , nguyên liệu mới mẻ này đều là lấy từ bọn họ.

      Lộ Minh ra sức nấu ra mấy món sắc hương đầy đủ để lấy lòng tiểu thiếu gia.

      Đáng tiếc tiểu thiếu gia lãnh lãnh đạm đạm, bộ dáng ngạo kiều, căn bản để ý đến bọn họ.

      Sau khi ăn cơm xong, tiểu thiếu gia chăm chỉ trở về phòng viết tiếp công thức hóa học của cậu, Trì An nhân cơ hội tìm Trần Bằng Oánh và Lộ Minh tìm hiểu về tình căn cứ Tự Do, cường điệu tìm hiểu về người tên Đào Vi Lan.

      Hai người đều biểu tồi, những gì bọn họ có thể , khi đến người phụ nữ tên Đào Vi Lan, hai người ràng có chút biết đánh giá ta ra sao.

      ta rất lợi hại!” Trần Bằng Oánh cẩn thận , “ có ai biết cực hạn của ta tới đâu, khi mạt thế bắt đầu tháng, ta từng thiếu chút nữa là đánh ngã đội quân, lấy được quyền quản lý căn cứ Tự Do. Lúc mạt thế bắt đầu, ta thu nạp rất nhiều cuồng chiến sĩ lợi hại, những người đó vô cùng trung thành và tận tâm với ta, đặc biệt là mấy người tâm phúc theo ta, thực lực vô cùng mạnh, rất nhiều cuồng chiến sĩ đều phải là đối thủ của họ, Bàng Thiến phải là người có thực lực mạnh nhất, nhưng lại là người tàn nhẫn nhất, có thể đối với người khác tàn nhẫn, càng đối với mình tàn nhẫn hơn, hai người phải cẩn thận ta…”

      Trì An càng nghe càng thấy thích hơp, người tên Đào Vi Lan, tại sao lại cho cảm giác dường như ta sớm biết mạt thế đến, sau đó trước tiên làm chuẩn bị nghênh đón mạt thế, chờ mạt thế đến, bắt đầu thi triển quyền cước, cái gì cũng cần cố kỵ.

      Chờ Trần Bằng Oánh sai biệt lắm, Lộ Minh đột nhiên : “Có phải cảm thấy có gì thích hợp ?”

      Trì An “uhm” tiếng.

      Lộ Minh : „Mai thiếu từng hoài nghi, Đào Vi Lan có thể biết trước được tương lai.“

      Biết trước tương lai?

      Trì An nhịn được cười rộ lên, so với việc biết trước tương lai, càng xác định , người này hẳn là người trọng sinh.

      Hơn nữa người này có thù oán sinh tử với Tư Ngang ở kiếp trước.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 158: Hắc ám xâm nhập
      Sau khi xác nhận Đào Lan Vi là trọng sinh, tâm tình Trì An có chút vi diệu, trở về phòng nhìn thấy tiểu chính thái vẫn như cũ dựa vào giường viết công thức, trong lòng Trì An càng đau thương cho cậu.

      Tuy biết Đào Lan Vi muốn làm gì cậu, nhưng có thể khiến cậu tức giận như vậy, nhất định là chuyện rất đáng sợ.

      Tiểu chính thái vô cùng mẫn cảm, ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt , sắc mặt lập tức biến đen.

      „Chị làm sao?“

      Trì An biết lòng tự trọng của đàn ông là thể chạm vào được, cười : „ có gì, nhóc viết gì thế?“

      „Tặng ông nội Lưu, là ít thứ thú vị.“ Đôi môi hồng nhuận của cậu nhếch lên, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại đáng , càng thể che giấu đắc ý của cậu.

      Trì An a tiếng, có tiếp tục tìm hiểu tận cùng.

      Mãi cho đến khi sai biệt lắm, duy trì nguyên tắc trẻ cần ngủ sớm dậy sớm để tốt cho cơ thể, Trì An cưỡng chế cậu lên giường nghỉ ngơi, quản cậu y như bà mẹ già.

      Nếu Tư Ngang có ký ức, phát , tại quản cậu giống như là quản Bliss ở thế giới trước, hoàn toàn đối đãi với cậu như đứa . Nhưng dù có ký ức, cậu cũng có thể cảm giác được thái độ của , điều này làm tâm tình cậu vô củng tốt, khuôn mặt trầm bò lên giường, đưa lưng về phía .

      Trì An biết tại sao tiểu thiếu gia lại tức giận, cảm thấy lòng nam nhân như kim dưới dưới đáy biển, khó hiểu.

      Hảo hảo nghỉ ngơi tối, ngày hôm sau, Trì An nắm tay tiểu chính thái dạo căn cứ Ánh Sao.

      Trải qua đêm, căn cứ khôi phục sai biệt lắm, cơ hồ nhìn thấy dấu vết dị hình công thành. Hoặc là , thân ở thời loạn thế này, con người quen với loại chuyện này, bọn họ có quá nhiều thời gian dùng để phát tiết xuân thu đau buồn, chỉ coi trọng tại.

      Kỳ người Hoa Quốc ở thế giới này trong xương cốt có loại tính „dai“, đại khái thống khổ đều qua , hết thảy đều bảo phủ trong năm tháng, khắc ghi trong trí nhớ. Cũng vì phẩm đức như vậy, cho nên người Hoa Quốc thích ứng với mạt thế sớm hơn người phương Tây, người sống sót cũng nhiều hơn so với những địa phương khác.

      Trì An và Tư Ngang dạo trong căn cứ hơn nửa ngày, phát trạng thái của người trong căn cứ này đều tồi.

      Dĩ nhiên, vẫn là kém so với căn cứ Tự Do.

      Nguyên chủ cũng từng sinh hoạt khoảng thời gian ở căn cứ Tự Do, hơn nữa có hai người Trần Bằng Oánh bổ sung thông tin, Trì An hiểu nguyên nhân trạng thái tốt của người ở căn cứ Tự Do – chính là vật tư.

      Căn cứ Tự Do thiếu vật tư.

      Nếu Đào Lan Vi là trọng sinh, biết mạt thế đến, ta chắc chắn ở trước khi mạt thế đến thu thập lượng lớn vật tư, chờ khi mạt thế đến, khi người khác còn chưa phản ứng lại, ta lục tục thu khoản lớn vật tư miễn phí, khởi điểm so với các căn cứ khác muốn cao hơn, thêm đủ loại điều kiện khác, căn cứ Tự Do tự nhiên phát triển tốt hơn những căn cứ khác.

      Dĩ nhiên, đây chỉ là ở giai đoạn tại, mạt thế mới năm, nếu giải quyết được dị hình, thế giới này về sau như thế nào ai biết được.

      Ở căn cứ Ánh Sao vài ngày, cuối cùng Lưu Tướng quân cũng có thời gian, tìm Tư Ngang ôn chuyện, thuận tiện cho họ biết, chuẩn bị xong trực thăng, ngày mai bọn họ có thể trở về căn cứ Hy Vọng.

      Thời điểm Tư Ngang qua, thuận tiện còn mang theo thành quả mấy ngày nay cậu nghiên cứu giao cho ông.

      Lưu Tướng quân mở từng thứ ra xem, mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, với Tư Ngang: „Đứa tốt, cảm ơn con.“

      Tư Ngang : „Mấy thứ này là con tự mình nghiên cứu, nhân viên nghiên cứu của ông mang tiến hành, đối phó với dị hình là vẫn dùng được.“

      Lưu Tướng quân thở dài, : „Trải qua năm, bên ngoài càng ngày càng có nhiều dị hình tiến hóa đến thể T, cuồng chiến sĩ tiến hóa lại cực kỳ chậm rãi, dần dần theo kịp tiến hóa của dị hình.“

      tới đây, ông lại nhịn được lại thở dài.

      Gen của cuồng chiến sĩ cũng tiến hóa, kỳ là chịu ảnh hưởng của thiên thạch, vạn người chỉ có người có thể thức tỉnh tiến hóa tồi, số lượng vô cùng thiếu. Khi gen tiến hóa thức tỉnh, cuồng chiến sĩ vẫn phải ngừng nổ lực tăng cường gen tiến hóa, tăng cường thực lực, mới có thể đối phó với dị hình, nếu , dù là cuồng chiến sĩ, vẫn như cũ chạy thoát được chữ „chết“.

      Vì tương lai nhân loại, rất nhiều căn cứ mạnh mẽ duy trì viện nghiên cứu, nghiên cứu dược vật mang lại lợi ích cho cuồng chiến sĩ, hy vọng có thể đề cao sức chiến đầu, kết quả là phát minh được loại dịch tiến hóa, cuồng chiến sĩ dùng qua, hiệu quả tồi, có thể tiến thêm bước tăng cường gen.

      Nhưng dược vật chỉ có hiệu lực lần, khi muốn tiến hóa tiếp, dịch tiến hóa kia dùng được, cầu dịch tiến hòa cao cấp hơn.

      Vì thế, nhóm chuyên gia chỉ có thể tiếp tục vùi đầu nghiên cứu tiếp.

      Dịch tiến hóa này, rất nhiều căn cứ nghiên cứu, nhưng mọi nghiên cứu đều có hiệu quả kém xa so với căn cứ Tự Do.

      Căn cứ Tự Do tựa hồ sớm nghiên cứu ra dịch tiến hóa, sau mạt thế lâu, rất nhiều cuồng chiến sĩ của căn cứ Tự Do tiến thêm bước ưu hóa, thực lực của họ cao hơn nhiều so với những căn cứ khác.

      Tuy bề ngoài căn cứ Tự Do là vì lợi ích cộng đồng, nguyện ý cùng các căn cứ khác chia sẻ tư liệu dịch tiến hóa, chỉ là chính mình ăn thịt xong, đâu thể nào dễ dàng mà nhổ ra, tự nhiên muốn đổi lại chút chỗ tốt.

      Chuyện này cũng có gì đáng trách, chỉ là sau đó, rất nhanh có người phát phần tư liệu căn cứ Tự Do trao đổi với họ có vần đề, bọn họ làm chút thủ đoạn đó, bức những căn cứ khác thể hướng căn cứ Tự Do cúi đầu, trong đó lại có hồi thỏa hiệp chính trị.

      Những việc này, chỉ có những người đương quyền của mấy căn cứ biết được, rất ít người có thể biết.

      Chờ đến ngày bọn họ xuất phát, Tư Ngang trực tiếp với người Trần Bằng Oánh: „Hai ngươi .“

      Lộ Minh và Trần Bằng Oánh chần chờ mà nhìn cậu.

      „Về sau có cơ hội, có lẽ tôi tìm Mai Gia Niên hợp tác.“ Cậu tiếp tục .

      Nghe cậu như vậy, hai người nhàng thở ra trong lòng, có những lời này, chứng minh cậu có hứng thú với mạng của hai người bọn họ, mini bom trong cơ thể cứ để đó, nhấn nút nổ.

      Tuy rằng sợ hãi đối với đứa trẻ là điều vô cùng mất mặt, nhưng đứa trẻ này phải là đứa trẻ bình thường, quả ác ma .

      Lộ Minh nghĩ nghĩ, : „Được, về sau có cơ hội, hy vọng Tư thiếu có thể cho chúng tôi cống hiến phần sức lực.“

      Sau khi cùng hai người Lộ Minh tách ra, Trì An và Tư Ngang nhanh chóng tìm Lưu Tướng quân, tiếp theo ngồi trực thăng Lưu Tướng quân an bài quay về căn cứ Hy Vọng.

      Sau mạt thế, có phương tiện giao thông nào là an toàn cả, tuy trời có dị hình, nhưng vành đai thiên thạch khiến từ trường hỗn loạn, làm cho nhiều sản phẩm điện tử mất hiệu lực. Con người thí nghiệm quá, nếu trực thăng tiếp cận khe hở thiên thạch tạo ra, còn chưa đến gần, trực thăng bị hủy diệt.

      „Thay ông hỏi thăm ông nội con.“ Lưu Tướng quân với Tư Ngang.

      Tư Ngang „dạ“ tiếng, cùng Trì An bước lên trực thăng.

      Sau khi trực thăng cất cánh, rất nhanh rời khỏi căn cứ Ánh Sao, bay về hướng Bắc.

      Trì An đem cơm nắm Lộ Minh làm cho bọn họ lấy ra, đưa cho cậu, hỏi: „Đói bụng ? Muốn ăn cái ?“

      Tiểu chính thái tiếp nhận cắn cái, sau đó nghe : „Trù nghệ Lộ Minh vẫn là tồi, dẫn ta theo đáng tiếc.“

      Cậu nhướng mày, : „Cũng tạm, tính là quá tốt, đầu bếp Tư gia còn giỏi hơn, về sau chị muốn ăn gì, trực tiếp với họ là được.“

      ?“ Trì An cười hỏi.

      Tiểu thiếu gia kiêu ngạo gật đầu.

      „Hèn chi nhóc kén ăn như vậy.“ tổng kết lại.

      Tiểu thiếu gia lập tức bực mình xoay đầu, hận bản thân vì sao chỉ là đứa , bằng đối với này, cậu sớm...

      Sau khi bay được tiếng, Tư Ngang đột nhiên lên tiếng: „Đây phải là hướng Bắc.“

      Trì An nhảy dựng lên, kiếm vung lên đem hai binh lính bên cạnh giết chết, mũi kiếm để ở cổ phi công.

      Phi công vẫn như cũ mà vững vàng ngồi đó, để ý kiếm cồ, quay đầu nhìn Tư Ngang: „Tư thiếu gia, chủ nhân của tôi muốn gặp cậu, thỉnh cậu cần giãy giụa, cùng tôi chuyến.“

      Tư Ngang nheo mắt, lạnh lùng : „Các người cũng thần thông quảng đại, biết ở những căn cứ khác cắm bao nhiêu người, có phải khi mạt thế bắt đầu chuẩn bị?“

      „Đúng thế.“ Người nọ cười phi thường sảng khoái, „Lần này vì Tư thiếu gia, chúng tôi bại lộ ít người, đúng là dễ dàng.“

      Tư Ngang đứng lên, bước tới, ôm eo Trì An, nhìn y, „ sợ chết sao?“

      Phi công còn chưa chuyện, đột nhiên trực thăng chấn động, tiếp theo có tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên.

      Người đàn ông tức khắc chửi rủa phen, hiển nhiên có người muốn Tư Ngang chết ở đường.

      Trong khi trực thăng bị chấn động, Trì An chạy nhanh tìm dù để nhảy, nhưng rất nhanh phát toàn bộ dù đều bị hư, ánh mắt nhìn về phía phi công, đoạt của y.

      Sắc mặt phi công vô cùng khó coi, trợn mắt tức giận nhìn Trì An.

      Trì An căn bản thèm để ý đến y, sau khi dùng bạo lực đoạt được, khi nhìn thấy lập tức há hốc mồm, vì nó cũng bị hư.

      Xem ra người sau màn đúng là dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng muốn giết chết Tư Ngang.

      Tư Ngang lại rất trấn định, nhìn xung quanh, nhịn được cười rộ lên, : „Xem ra mấy người uổng công chuyến rồi, chủ nhân của khẳng định thể nào tưởng tượng ra được, người phụ nữ Đào Lan Vi kia lại ác độc như vậy ?“

      Lúc này trực thăng cấp tốc rơi xuống, chấn động càng kịch liệt hơn, người trực thăng đều đứng vững.

      „An An, chuẩn bị chút, chúng ta nhảy xuống.” Tư Ngang .

      Trì An nhíu mày, phát trực thăng rất nhanh phát nổ, có biện pháp, đành phải ôm cậu, dùng sức mở cửa, nhìn hoàn cảnh phía dưới, là mảnh rừng núi rậm rạp.

      Trước vài giây trực thăng phát nổ, bọn họ trực tiếp nhảy xuống.

      Phi công kia thấy tình thế đúng, cũng dám lưu lại, căng da dầu cùng nhau nhảy xuống.

      Gió mạnh tạt vào mặt, thân thể khi rơi xuống mất trọng lực, khiến người ta vô cùng khó chịu.

      Oanh –

      Trực thăng đột nhiên nổ mạnh, lực nổ đánh về phía bọn họ, tốc độ ba ngươi rơi xuống càng nhanh hơn, tác động đến khí huyết của bọn họ, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, tơ màu từ khóe miệng trào ra.

      Tư Ngang oa tiếng, phun ra dịch vàng cùng chút máu loãng.

      Trì An cũng chịu nổi, gắt gao che chở người trong lòng, thân thể lót ở dưới, nặng nề mà hướng về phía rừng cây rậm rạp ngã xuống, mãi cho đến khi trải qua rất nhiều trở ngại, cuối cùng khi rơi xuống mặt đất, phun búng máu, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê.

      *****

      Tiếng chim hót vang lên ở bên tai, ngón tay Trì An giật giật, khó khăn mở mắt.

      Ánh sáng ngày hè xán lạn xuyên qua tầng lá rơi xuống người, Trì An dại ra mà nhìn những cành nhánh đan xen nhau, sau lúc lâu mới nhớ ra chuyện gì xảy ra.

      Mới vừa thử cử động chút, cơ thể đau đến mức trước mắt đều biến thành màu đen, Trì An cắn chặt răng, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt cứ rơi từ trán xuống.

      thở sâu, phát có biện pháp đứng dậy, đành phải quay đầu tìm Tư Ngang.

      Lúc rơi xuống, nhớ mình gắt gao ôm cậu bảo hộ trong ngực, tuy khi đó tiểu chính thái nổ lực muốn bảo hộ , đáng tiếc, sức cậu mạnh hơn khi luyện qua „Hỗn Nguyên Tâm Kinh“, hơn nữa thân thể bé, yếu ớt, Trì An dám lấy tính mạng cậu ra đùa giỡn, ỷ vào khoảng thời gian này tu luyện, nên cứng rắn chịu đựng.

      Rất nhanh, Trì An nhìn thấy người ngã cách đó xa, tuy nhìn thấy mặt cậu, biết cậu thế nào, nhưng người còn ở đây, hẳn là có chuyện gì.

      lại thở sâu lần nũa, đem máu trong miệng nhổ ra, nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận hành „Hỗn Nguyên Tâm Kinh“.

      Nổ lực chút người, sau khi tích lũy đến trình độ nhất định, biến thành linh lực, bắt đầu trị nội thương.

      Linh lực vốn chính là năng lương thuần túy nhất của đất trời, có hiệu quả trị liệu, loại thời điểm này, Trì An cũng thể trông cậy người khác phát ra bọn họ, đem sắp tê liệt chữa trị, chỉ có thể chống đỡ như vậy.

      Linh lực trong cơ thể vận chuyển hai ngày, Trì An nghe được giọng của Tư Ngang.

      „An An!“

      Trì An mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt tím chứa đầy lo lắng, sau đó, trừng to mắt nhìn thiếu niên ngồi xổm trước mặt mình.

      „Tư Ngang?“ suy yếu kêu tiếng.

      Thiếu niên 12 -13 tuổi nhìn , uhm tiếng, cẩn thận kiểm tra cơ thể , khuôn mặt xinh đẹp vẫn banh chặt ra.

      Trì An ngơ ngác nhìn cậu, thế giới này huyền huyễn.

      Tiểu chính thái trong nháy mắt trở thành thiếu niên!

      Chỉ nhảy trực thăng cái, sao tiểu chính thái lại lớn thêm vài tuổi, biến thành thiếu niên?

      Dưới kiểm tra của cậu, phát thân thể vô cùng tốt, biểu tình cậu càng ngày càng lạnh lùng, áp lực trong mắt, khiến người ta nhìn cái tê dại trái tim.

      Trì An lấy lại tinh thần, sợ người đàn ông này mỗi ngày muốn mặt nặng mày , vội : „Chị sao, dưỡng mấy ngày là tốt rồi, tin chị.“

      Cậu mở miệng, trước đút cho ít thuốc, tiếp theo lấy ra cái khăn tay sạch lau mặt cho , người còn có rất nhiều máu khô, thoạt nhìn rất bẩn, thập phần chật vật. Rất nhanh, cái khăn tay kia dính đầy máu, ai nhìn thấy cũng muốn nôn, cậu lại mặt chút biểu tình cất nó , cho vào trong túi.

      Lúc này Trì An mới chú ý tới quần áo người tiểu thiếu gia... vừa người.

      Nghĩ cũng phải, ràng là tiểu chính thái 8-9 tuổi, lập tức lớn lên, quần áo cũng theo đó mà dài ra, mặc người cậu, giống như mặc trộm quần áo của trẻ , có chút buồn cười.

      Cậu đơn giản đem nút áo cởi ra, kéo tay xuống, lộ ra bờ ngực đơn bạc xinh đẹp. Quần chật ôm gắt gao, thoạt nhìn biến thành quần jean lửng bó sát, đôi chân vô cùng đẹp, có vẻ cậu cao cao gầy gầy.

      „Nhóc tỉnh lại bao lâu rồi? sao chứ?“ Trì An hỏi cậu.

      “Mới vừa tỉnh lại, tôi sao, nhưng chị ra có chuyện rồi.” mặt cậu lộ ra thần sắc tâm tối.

      Trì An điều chỉnh tốt biểu tình mặt, cười : “Chị sao, qua mấy ngày là tốt rồi, nhóc phải tin chị.”

      Cậu hừ tiếng, ràng là tin .

      Trì An nằm đất thể động đậy, chỉ có thể động miệng, lần này bị thương quá nặng, trong chốc lát, nhịn được nhắm mắt ngủ.

      Chờ đến khi tỉnh lại, thái dương vẫn như cũ nóng rát treo bầu trời.

      Tư Ngang ở đầu che kiện quần áo, xem như là vì che nắng.

      bị thương quá nặng, cậu dám di chuyển , chỉ có thể chờ trong này, ở chung quanh dùng ít dược đuổi côn trùng, lại lắp vài cái bẫy, chỉ cần có dã thú đến, tuyệt đối có thể nổ chết chúng.

      Cậu cũng xem kỹ hoàn cảnh chung quanh, có dã thú mang tính nguy hiểm cao nào, cách đó xa có dòng suối , chung quanh còn có ít cây ăn quả, còn nhìn thấy thi thể phi công rơi xuống gần đó.

      Vì lo lắng mình chờ trong rừng an toàn, cho nên cậu cũng quá xa.

      Trì An thấy bộ dáng bận rộn của cậu, hai mắt chứa đầy ý cười.

      Mặc kệ bao nhiêu tuổi, người này vẫn luôn vô cùng đáng tin cậy.

      Giữa trưa, Tư Ngang đem cơm nắm nấu trong nước, nghiền nhuyễn, chậm rãi đút ăn.

      Trì An ăn chút ăn vô nữa.

      Cậu cũng miễn cưỡng, : “Buổi tối tôi nấu chút canh gà cho chị bồi bổ.”

      Canh gà gì?

      Nghi hoặc của Trì An được giải thích lúc chạng vang, nhìn thấy cậu chạy đến gần đó bắn chết con gà rừng có ý thức nguy cơ, qua cầm lên chỉ gà to mọng, sau khi xử lý, dùng dao phẫu thuật cắt thành từng khối , ném vào cái nồi vô cùng xấu, đảo chút nước, lập tức cho lên giá nấu.

      màn này vô cùng khảo nghiệm lực tiếp thu của con người, Trì An cũng nhẫn nhịn trôi qua.

      Phát cái nồi kia là từ mảnh vụn trực thăng làm ra, Trì An hỏi: “Phi công kia đâu?”

      chết.” Tư Ngang mặt chút biểu tình .

      Trì An a tiếng, trong lòng chút dao động nào.

      Hương vị canh gà thực tồi, hầm tương đối lâu, nhưng ra có phen hương vị khác, Trì An uống liền hai chén.

      Trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng vang lên khắp rừng, mảng an bình.

      Trì An nghe nơi xa có tiếng động vật tru lên, nhịn được lo lắng nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, hỏi: “Buổi tối có dã thú sao?”

      sao, tôi đặt bẫy chung quanh, chúng nó dám lại, có thể khiến chúng thịt nát xương tan.” Thiếu niên đầy bạo lực,

      Trì An: “…”

      Trì An rối rắm vấn đề này nữa, vẫn luôn nhìn mặt cậu, hỏi: “Tư Ngang, nhóc… sao lại đột nhiên lớn lên?”

      “Tôi vốn phải là con nít.” Cậu chút thái độ mà .

      Trì An tiêu hóa xong lời cậu, nhịn được thở dài.

      “Như thế nào, chị cao hứng?” Cậu thoạt nhìn phi thường cao hứng, híp mắt trừng .

      Trì An mếu máo, ỷ vào tại cậu dám làm gì mình, : “Đúng nha, tiểu chính thái đáng như vậy, vì sao nhóc lại lớn nhanh như vậy? Có thể lơn chậm chút ?”

      Vĩnh viễn lớn lên càng tốt.

      Cậu cười lạnh tiếng, “Tưởng bở, tôi rất nhanh trưởng thành, đến lúc đó…”

      Trì An đối mắt với cậu, nhịn được run run, da đầu đều run lên.


      Happyanh, Hale205, Parvarty7 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 158: Hắc ám xâm nhập
      Sau khi xác nhận Đào Lan Vi là trọng sinh, tâm tình Trì An có chút vi diệu, trở về phòng nhìn thấy tiểu chính thái vẫn như cũ dựa vào giường viết công thức, trong lòng Trì An càng đau thương cho cậu.

      Tuy biết Đào Lan Vi muốn làm gì cậu, nhưng có thể khiến cậu tức giận như vậy, nhất định là chuyện rất đáng sợ.

      Tiểu chính thái vô cùng mẫn cảm, ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt , sắc mặt lập tức biến đen.

      „Chị làm sao?“

      Trì An biết lòng tự trọng của đàn ông là thể chạm vào được, cười : „ có gì, nhóc viết gì thế?“

      „Tặng ông nội Lưu, là ít thứ thú vị.“ Đôi môi hồng nhuận của cậu nhếch lên, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại đáng , càng thể che giấu đắc ý của cậu.

      Trì An a tiếng, có tiếp tục tìm hiểu tận cùng.

      Mãi cho đến khi sai biệt lắm, duy trì nguyên tắc trẻ cần ngủ sớm dậy sớm để tốt cho cơ thể, Trì An cưỡng chế cậu lên giường nghỉ ngơi, quản cậu y như bà mẹ già.

      Nếu Tư Ngang có ký ức, phát , tại quản cậu giống như là quản Bliss ở thế giới trước, hoàn toàn đối đãi với cậu như đứa . Nhưng dù có ký ức, cậu cũng có thể cảm giác được thái độ của , điều này làm tâm tình cậu vô củng tốt, khuôn mặt trầm bò lên giường, đưa lưng về phía .

      Trì An biết tại sao tiểu thiếu gia lại tức giận, cảm thấy lòng nam nhân như kim dưới dưới đáy biển, khó hiểu.

      Hảo hảo nghỉ ngơi tối, ngày hôm sau, Trì An nắm tay tiểu chính thái dạo căn cứ Ánh Sao.

      Trải qua đêm, căn cứ khôi phục sai biệt lắm, cơ hồ nhìn thấy dấu vết dị hình công thành. Hoặc là , thân ở thời loạn thế này, con người quen với loại chuyện này, bọn họ có quá nhiều thời gian dùng để phát tiết xuân thu đau buồn, chỉ coi trọng tại.

      Kỳ người Hoa Quốc ở thế giới này trong xương cốt có loại tính „dai“, đại khái thống khổ đều qua , hết thảy đều bảo phủ trong năm tháng, khắc ghi trong trí nhớ. Cũng vì phẩm đức như vậy, cho nên người Hoa Quốc thích ứng với mạt thế sớm hơn người phương Tây, người sống sót cũng nhiều hơn so với những địa phương khác.

      Trì An và Tư Ngang dạo trong căn cứ hơn nửa ngày, phát trạng thái của người trong căn cứ này đều tồi.

      Dĩ nhiên, vẫn là kém so với căn cứ Tự Do.

      Nguyên chủ cũng từng sinh hoạt khoảng thời gian ở căn cứ Tự Do, hơn nữa có hai người Trần Bằng Oánh bổ sung thông tin, Trì An hiểu nguyên nhân trạng thái tốt của người ở căn cứ Tự Do – chính là vật tư.

      Căn cứ Tự Do thiếu vật tư.

      Nếu Đào Lan Vi là trọng sinh, biết mạt thế đến, ta chắc chắn ở trước khi mạt thế đến thu thập lượng lớn vật tư, chờ khi mạt thế đến, khi người khác còn chưa phản ứng lại, ta lục tục thu khoản lớn vật tư miễn phí, khởi điểm so với các căn cứ khác muốn cao hơn, thêm đủ loại điều kiện khác, căn cứ Tự Do tự nhiên phát triển tốt hơn những căn cứ khác.

      Dĩ nhiên, đây chỉ là ở giai đoạn tại, mạt thế mới năm, nếu giải quyết được dị hình, thế giới này về sau như thế nào ai biết được.

      Ở căn cứ Ánh Sao vài ngày, cuối cùng Lưu Tướng quân cũng có thời gian, tìm Tư Ngang ôn chuyện, thuận tiện cho họ biết, chuẩn bị xong trực thăng, ngày mai bọn họ có thể trở về căn cứ Hy Vọng.

      Thời điểm Tư Ngang qua, thuận tiện còn mang theo thành quả mấy ngày nay cậu nghiên cứu giao cho ông.

      Lưu Tướng quân mở từng thứ ra xem, mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, với Tư Ngang: „Đứa tốt, cảm ơn con.“

      Tư Ngang : „Mấy thứ này là con tự mình nghiên cứu, nhân viên nghiên cứu của ông mang tiến hành, đối phó với dị hình là vẫn dùng được.“

      Lưu Tướng quân thở dài, : „Trải qua năm, bên ngoài càng ngày càng có nhiều dị hình tiến hóa đến thể T, cuồng chiến sĩ tiến hóa lại cực kỳ chậm rãi, dần dần theo kịp tiến hóa của dị hình.“

      tới đây, ông lại nhịn được lại thở dài.

      Gen của cuồng chiến sĩ cũng tiến hóa, kỳ là chịu ảnh hưởng của thiên thạch, vạn người chỉ có người có thể thức tỉnh tiến hóa tồi, số lượng vô cùng thiếu. Khi gen tiến hóa thức tỉnh, cuồng chiến sĩ vẫn phải ngừng nổ lực tăng cường gen tiến hóa, tăng cường thực lực, mới có thể đối phó với dị hình, nếu , dù là cuồng chiến sĩ, vẫn như cũ chạy thoát được chữ „chết“.

      Vì tương lai nhân loại, rất nhiều căn cứ mạnh mẽ duy trì viện nghiên cứu, nghiên cứu dược vật mang lại lợi ích cho cuồng chiến sĩ, hy vọng có thể đề cao sức chiến đầu, kết quả là phát minh được loại dịch tiến hóa, cuồng chiến sĩ dùng qua, hiệu quả tồi, có thể tiến thêm bước tăng cường gen.

      Nhưng dược vật chỉ có hiệu lực lần, khi muốn tiến hóa tiếp, dịch tiến hóa kia dùng được, cầu dịch tiến hòa cao cấp hơn.

      Vì thế, nhóm chuyên gia chỉ có thể tiếp tục vùi đầu nghiên cứu tiếp.

      Dịch tiến hóa này, rất nhiều căn cứ nghiên cứu, nhưng mọi nghiên cứu đều có hiệu quả kém xa so với căn cứ Tự Do.

      Căn cứ Tự Do tựa hồ sớm nghiên cứu ra dịch tiến hóa, sau mạt thế lâu, rất nhiều cuồng chiến sĩ của căn cứ Tự Do tiến thêm bước ưu hóa, thực lực của họ cao hơn nhiều so với những căn cứ khác.

      Tuy bề ngoài căn cứ Tự Do là vì lợi ích cộng đồng, nguyện ý cùng các căn cứ khác chia sẻ tư liệu dịch tiến hóa, chỉ là chính mình ăn thịt xong, đâu thể nào dễ dàng mà nhổ ra, tự nhiên muốn đổi lại chút chỗ tốt.

      Chuyện này cũng có gì đáng trách, chỉ là sau đó, rất nhanh có người phát phần tư liệu căn cứ Tự Do trao đổi với họ có vần đề, bọn họ làm chút thủ đoạn đó, bức những căn cứ khác thể hướng căn cứ Tự Do cúi đầu, trong đó lại có hồi thỏa hiệp chính trị.

      Những việc này, chỉ có những người đương quyền của mấy căn cứ biết được, rất ít người có thể biết.

      Chờ đến ngày bọn họ xuất phát, Tư Ngang trực tiếp với người Trần Bằng Oánh: „Hai ngươi .“

      Lộ Minh và Trần Bằng Oánh chần chờ mà nhìn cậu.

      „Về sau có cơ hội, có lẽ tôi tìm Mai Gia Niên hợp tác.“ Cậu tiếp tục .

      Nghe cậu như vậy, hai người nhàng thở ra trong lòng, có những lời này, chứng minh cậu có hứng thú với mạng của hai người bọn họ, mini bom trong cơ thể cứ để đó, nhấn nút nổ.

      Tuy rằng sợ hãi đối với đứa trẻ là điều vô cùng mất mặt, nhưng đứa trẻ này phải là đứa trẻ bình thường, quả ác ma .

      Lộ Minh nghĩ nghĩ, : „Được, về sau có cơ hội, hy vọng Tư thiếu có thể cho chúng tôi cống hiến phần sức lực.“

      Sau khi cùng hai người Lộ Minh tách ra, Trì An và Tư Ngang nhanh chóng tìm Lưu Tướng quân, tiếp theo ngồi trực thăng Lưu Tướng quân an bài quay về căn cứ Hy Vọng.

      Sau mạt thế, có phương tiện giao thông nào là an toàn cả, tuy trời có dị hình, nhưng vành đai thiên thạch khiến từ trường hỗn loạn, làm cho nhiều sản phẩm điện tử mất hiệu lực. Con người thí nghiệm quá, nếu trực thăng tiếp cận khe hở thiên thạch tạo ra, còn chưa đến gần, trực thăng bị hủy diệt.

      „Thay ông hỏi thăm ông nội con.“ Lưu Tướng quân với Tư Ngang.

      Tư Ngang „dạ“ tiếng, cùng Trì An bước lên trực thăng.

      Sau khi trực thăng cất cánh, rất nhanh rời khỏi căn cứ Ánh Sao, bay về hướng Bắc.

      Trì An đem cơm nắm Lộ Minh làm cho bọn họ lấy ra, đưa cho cậu, hỏi: „Đói bụng ? Muốn ăn cái ?“

      Tiểu chính thái tiếp nhận cắn cái, sau đó nghe : „Trù nghệ Lộ Minh vẫn là tồi, dẫn ta theo đáng tiếc.“

      Cậu nhướng mày, : „Cũng tạm, tính là quá tốt, đầu bếp Tư gia còn giỏi hơn, về sau chị muốn ăn gì, trực tiếp với họ là được.“

      ?“ Trì An cười hỏi.

      Tiểu thiếu gia kiêu ngạo gật đầu.

      „Hèn chi nhóc kén ăn như vậy.“ tổng kết lại.

      Tiểu thiếu gia lập tức bực mình xoay đầu, hận bản thân vì sao chỉ là đứa , bằng đối với này, cậu sớm...

      Sau khi bay được tiếng, Tư Ngang đột nhiên lên tiếng: „Đây phải là hướng Bắc.“

      Trì An nhảy dựng lên, kiếm vung lên đem hai binh lính bên cạnh giết chết, mũi kiếm để ở cổ phi công.

      Phi công vẫn như cũ mà vững vàng ngồi đó, để ý kiếm cồ, quay đầu nhìn Tư Ngang: „Tư thiếu gia, chủ nhân của tôi muốn gặp cậu, thỉnh cậu cần giãy giụa, cùng tôi chuyến.“

      Tư Ngang nheo mắt, lạnh lùng : „Các người cũng thần thông quảng đại, biết ở những căn cứ khác cắm bao nhiêu người, có phải khi mạt thế bắt đầu chuẩn bị?“

      „Đúng thế.“ Người nọ cười phi thường sảng khoái, „Lần này vì Tư thiếu gia, chúng tôi bại lộ ít người, đúng là dễ dàng.“

      Tư Ngang đứng lên, bước tới, ôm eo Trì An, nhìn y, „ sợ chết sao?“

      Phi công còn chưa chuyện, đột nhiên trực thăng chấn động, tiếp theo có tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên.

      Người đàn ông tức khắc chửi rủa phen, hiển nhiên có người muốn Tư Ngang chết ở đường.

      Trong khi trực thăng bị chấn động, Trì An chạy nhanh tìm dù để nhảy, nhưng rất nhanh phát toàn bộ dù đều bị hư, ánh mắt nhìn về phía phi công, đoạt của y.

      Sắc mặt phi công vô cùng khó coi, trợn mắt tức giận nhìn Trì An.

      Trì An căn bản thèm để ý đến y, sau khi dùng bạo lực đoạt được, khi nhìn thấy lập tức há hốc mồm, vì nó cũng bị hư.

      Xem ra người sau màn đúng là dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng muốn giết chết Tư Ngang.

      Tư Ngang lại rất trấn định, nhìn xung quanh, nhịn được cười rộ lên, : „Xem ra mấy người uổng công chuyến rồi, chủ nhân của khẳng định thể nào tưởng tượng ra được, người phụ nữ Đào Lan Vi kia lại ác độc như vậy ?“

      Lúc này trực thăng cấp tốc rơi xuống, chấn động càng kịch liệt hơn, người trực thăng đều đứng vững.

      „An An, chuẩn bị chút, chúng ta nhảy xuống.” Tư Ngang .

      Trì An nhíu mày, phát trực thăng rất nhanh phát nổ, có biện pháp, đành phải ôm cậu, dùng sức mở cửa, nhìn hoàn cảnh phía dưới, là mảnh rừng núi rậm rạp.

      Trước vài giây trực thăng phát nổ, bọn họ trực tiếp nhảy xuống.

      Phi công kia thấy tình thế đúng, cũng dám lưu lại, căng da dầu cùng nhau nhảy xuống.

      Gió mạnh tạt vào mặt, thân thể khi rơi xuống mất trọng lực, khiến người ta vô cùng khó chịu.

      Oanh –

      Trực thăng đột nhiên nổ mạnh, lực nổ đánh về phía bọn họ, tốc độ ba ngươi rơi xuống càng nhanh hơn, tác động đến khí huyết của bọn họ, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, tơ màu từ khóe miệng trào ra.

      Tư Ngang oa tiếng, phun ra dịch vàng cùng chút máu loãng.

      Trì An cũng chịu nổi, gắt gao che chở người trong lòng, thân thể lót ở dưới, nặng nề mà hướng về phía rừng cây rậm rạp ngã xuống, mãi cho đến khi trải qua rất nhiều trở ngại, cuối cùng khi rơi xuống mặt đất, phun búng máu, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê.

      *****

      Tiếng chim hót vang lên ở bên tai, ngón tay Trì An giật giật, khó khăn mở mắt.

      Ánh sáng ngày hè xán lạn xuyên qua tầng lá rơi xuống người, Trì An dại ra mà nhìn những cành nhánh đan xen nhau, sau lúc lâu mới nhớ ra chuyện gì xảy ra.

      Mới vừa thử cử động chút, cơ thể đau đến mức trước mắt đều biến thành màu đen, Trì An cắn chặt răng, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt cứ rơi từ trán xuống.

      thở sâu, phát có biện pháp đứng dậy, đành phải quay đầu tìm Tư Ngang.

      Lúc rơi xuống, nhớ mình gắt gao ôm cậu bảo hộ trong ngực, tuy khi đó tiểu chính thái nổ lực muốn bảo hộ , đáng tiếc, sức cậu mạnh hơn khi luyện qua „Hỗn Nguyên Tâm Kinh“, hơn nữa thân thể bé, yếu ớt, Trì An dám lấy tính mạng cậu ra đùa giỡn, ỷ vào khoảng thời gian này tu luyện, nên cứng rắn chịu đựng.

      Rất nhanh, Trì An nhìn thấy người ngã cách đó xa, tuy nhìn thấy mặt cậu, biết cậu thế nào, nhưng người còn ở đây, hẳn là có chuyện gì.

      lại thở sâu lần nũa, đem máu trong miệng nhổ ra, nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận hành „Hỗn Nguyên Tâm Kinh“.

      Nổ lực chút người, sau khi tích lũy đến trình độ nhất định, biến thành linh lực, bắt đầu trị nội thương.

      Linh lực vốn chính là năng lương thuần túy nhất của đất trời, có hiệu quả trị liệu, loại thời điểm này, Trì An cũng thể trông cậy người khác phát ra bọn họ, đem sắp tê liệt chữa trị, chỉ có thể chống đỡ như vậy.

      Linh lực trong cơ thể vận chuyển hai ngày, Trì An nghe được giọng của Tư Ngang.

      „An An!“

      Trì An mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt tím chứa đầy lo lắng, sau đó, trừng to mắt nhìn thiếu niên ngồi xổm trước mặt mình.

      „Tư Ngang?“ suy yếu kêu tiếng.

      Thiếu niên 12 -13 tuổi nhìn , uhm tiếng, cẩn thận kiểm tra cơ thể , khuôn mặt xinh đẹp vẫn banh chặt ra.

      Trì An ngơ ngác nhìn cậu, thế giới này huyền huyễn.

      Tiểu chính thái trong nháy mắt trở thành thiếu niên!

      Chỉ nhảy trực thăng cái, sao tiểu chính thái lại lớn thêm vài tuổi, biến thành thiếu niên?

      Dưới kiểm tra của cậu, phát thân thể vô cùng tốt, biểu tình cậu càng ngày càng lạnh lùng, áp lực trong mắt, khiến người ta nhìn cái tê dại trái tim.

      Trì An lấy lại tinh thần, sợ người đàn ông này mỗi ngày muốn mặt nặng mày , vội : „Chị sao, dưỡng mấy ngày là tốt rồi, tin chị.“

      Cậu mở miệng, trước đút cho ít thuốc, tiếp theo lấy ra cái khăn tay sạch lau mặt cho , người còn có rất nhiều máu khô, thoạt nhìn rất bẩn, thập phần chật vật. Rất nhanh, cái khăn tay kia dính đầy máu, ai nhìn thấy cũng muốn nôn, cậu lại mặt chút biểu tình cất nó , cho vào trong túi.

      Lúc này Trì An mới chú ý tới quần áo người tiểu thiếu gia... vừa người.

      Nghĩ cũng phải, ràng là tiểu chính thái 8-9 tuổi, lập tức lớn lên, quần áo cũng theo đó mà dài ra, mặc người cậu, giống như mặc trộm quần áo của trẻ , có chút buồn cười.

      Cậu đơn giản đem nút áo cởi ra, kéo tay xuống, lộ ra bờ ngực đơn bạc xinh đẹp. Quần chật ôm gắt gao, thoạt nhìn biến thành quần jean lửng bó sát, đôi chân vô cùng đẹp, có vẻ cậu cao cao gầy gầy.

      „Nhóc tỉnh lại bao lâu rồi? sao chứ?“ Trì An hỏi cậu.

      “Mới vừa tỉnh lại, tôi sao, nhưng chị ra có chuyện rồi.” mặt cậu lộ ra thần sắc tâm tối.

      Trì An điều chỉnh tốt biểu tình mặt, cười : “Chị sao, qua mấy ngày là tốt rồi, nhóc phải tin chị.”

      Cậu hừ tiếng, ràng là tin .

      Trì An nằm đất thể động đậy, chỉ có thể động miệng, lần này bị thương quá nặng, trong chốc lát, nhịn được nhắm mắt ngủ.

      Chờ đến khi tỉnh lại, thái dương vẫn như cũ nóng rát treo bầu trời.

      Tư Ngang ở đầu che kiện quần áo, xem như là vì che nắng.

      bị thương quá nặng, cậu dám di chuyển , chỉ có thể chờ trong này, ở chung quanh dùng ít dược đuổi côn trùng, lại lắp vài cái bẫy, chỉ cần có dã thú đến, tuyệt đối có thể nổ chết chúng.

      Cậu cũng xem kỹ hoàn cảnh chung quanh, có dã thú mang tính nguy hiểm cao nào, cách đó xa có dòng suối , chung quanh còn có ít cây ăn quả, còn nhìn thấy thi thể phi công rơi xuống gần đó.

      Vì lo lắng mình chờ trong rừng an toàn, cho nên cậu cũng quá xa.

      Trì An thấy bộ dáng bận rộn của cậu, hai mắt chứa đầy ý cười.

      Mặc kệ bao nhiêu tuổi, người này vẫn luôn vô cùng đáng tin cậy.

      Giữa trưa, Tư Ngang đem cơm nắm nấu trong nước, nghiền nhuyễn, chậm rãi đút ăn.

      Trì An ăn chút ăn vô nữa.

      Cậu cũng miễn cưỡng, : “Buổi tối tôi nấu chút canh gà cho chị bồi bổ.”

      Canh gà gì?

      Nghi hoặc của Trì An được giải thích lúc chạng vang, nhìn thấy cậu chạy đến gần đó bắn chết con gà rừng có ý thức nguy cơ, qua cầm lên chỉ gà to mọng, sau khi xử lý, dùng dao phẫu thuật cắt thành từng khối , ném vào cái nồi vô cùng xấu, đảo chút nước, lập tức cho lên giá nấu.

      màn này vô cùng khảo nghiệm lực tiếp thu của con người, Trì An cũng nhẫn nhịn trôi qua.

      Phát cái nồi kia là từ mảnh vụn trực thăng làm ra, Trì An hỏi: “Phi công kia đâu?”

      chết.” Tư Ngang mặt chút biểu tình .

      Trì An a tiếng, trong lòng chút dao động nào.

      Hương vị canh gà thực tồi, hầm tương đối lâu, nhưng ra có phen hương vị khác, Trì An uống liền hai chén.

      Trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng vang lên khắp rừng, mảng an bình.

      Trì An nghe nơi xa có tiếng động vật tru lên, nhịn được lo lắng nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, hỏi: “Buổi tối có dã thú sao?”

      sao, tôi đặt bẫy chung quanh, chúng nó dám lại, có thể khiến chúng thịt nát xương tan.” Thiếu niên đầy bạo lực,

      Trì An: “…”

      Trì An rối rắm vấn đề này nữa, vẫn luôn nhìn mặt cậu, hỏi: “Tư Ngang, nhóc… sao lại đột nhiên lớn lên?”

      “Tôi vốn phải là con nít.” Cậu chút thái độ mà .

      Trì An tiêu hóa xong lời cậu, nhịn được thở dài.

      “Như thế nào, chị cao hứng?” Cậu thoạt nhìn phi thường cao hứng, híp mắt trừng .

      Trì An mếu máo, ỷ vào tại cậu dám làm gì mình, : “Đúng nha, tiểu chính thái đáng như vậy, vì sao nhóc lại lớn nhanh như vậy? Có thể lơn chậm chút ?”

      Vĩnh viễn lớn lên càng tốt.

      Cậu cười lạnh tiếng, “Tưởng bở, tôi rất nhanh trưởng thành, đến lúc đó…”

      Trì An đối mắt với cậu, nhịn được run run, da đầu đều run lên.


      Happyanh, Trúc Khải, Hale2055 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :