1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm tình tựa như cạn - Úy Không - 55/72

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 30
      Edit : Michellevn


      Tố chất cơ thể của Giang Mạn trước giờ luôn tốt, dạ dày bình thường cũng có vấn đề gì, lần này chỉ là do ăn quá nhiều hải sản mới dẫn đến bị kích thích, đêm truyền dịch rồi uống hai lần thuốc bác sĩ đưa, cảm thấy về cơ bản mình sao nữa, bác sĩ cũng có thể xuất viện.

      Chẳng qua có chút buồn bực, chính là mấy ngày này đều được đụng đến thức ăn mặn chua cay.

      Đây chính là hải đảo đấy !

      Ăn xong cháo trắng Trình Khiên Bắc kêu hồi sáng cho , còn chưa tới giờ trưa, cái bụng ậm ạch khó chịu, nhưng cũng chẳng để tâm mấy. Bởi vì còn chưa xuất viện, nhận được điện thoại của Lý Phỉ, rằng công ty tạm thời có công việc đột xuất cần ấy bay gấp về xử lý, tiết mục buổi chiều ấy có cách nào ghi hình được.

      ấy vậy mà rất thành khẩn xin lỗi, còn lo lắng mình biên tập là bị lãnh đạo chỉ trích, lại đích thân tình huống với lão Vương và Văn Hạo. Mà tình huống như vậy nhiều nhất là cam đoan Giang Mạn bị cấp mắng chửi như tát nước, nhưng Lý Phỉ là người tìm, trách nhiệm vẫn thuộc về .

      Có điều, còn quan trọng để về trách nhiệm vào lúc này, bởi vì kỳ đầu tiên của chuyên mục đặc biệt được phát sóng vào tối nay, buổi chiều kiểu gì cũng phải ghi hình xong rồi biên tập cắt nối luôn, giờ lỡ hẹn Lý Phỉ, việc cấp bách là phải tìm biện pháp khắc phục ngay lập tức, đó là tìm khách mời khác có thể thay thế bổ sung.

      Mặc dù những nhân vật ưu tú tập hợp đảo trong vài ngày qua, nhưng xét cho cùng họ là chuyên mục tài chính rất có sức ảnh hưởng, nhân vật ưu tú bình thường khẳng định là được, mà những nhân vật ưu tú khá nổi tiếng thu hút quan tâm trong giới thương nhân, hiển nhiên lịch trình được xếp đầy đủ, truyền thông đến đảo lại nhiều như thế, đều phân chia xong từ sớm, muốn tạm thời mời vị khách có thể rời gần hai tiếng đồng hồ vào buổi chiều của ngày khai mạc diễn đàn, còn khó hơn là lên trời.

      Vốn dĩ Văn Hạo quan tâm đến loại chuyện liên hệ khách mời thế này, nhưng suy cho cùng danh tiếng và ảnh hưởng của ấy ở đó, cũng dám ngồi chờ đợi, khuấy động toàn bộ quen biết của bản thân, liên hệ với những thương nhân mà mình biết. Lão Vương cũng phải dùng đến bộ não để tìm người, nhưng bận rộn suốt cả giờ, vẫn thể tìm được người có thể giúp đỡ giải cứu tình trạng này.

      Về phần Giang Mạn, trong danh sách liên lạc của những người tham gia diễn đàn, đều gọi từng người , nhưng tiếc là ai trong số họ có thời gian.

      Ngay khi hết đường xoay xở, điện thoại di động bỗng dưng có tin nhắn nhảy ra.

      Trình Khiên Bắc: Em thế nào rồi ?

      Giang Mạn: sao nữa rồi ?

      Trình Khiên Bắc : Ăn cơm chưa ?

      Giang Mạn: Ăn rồi.

      Trình Khiên Bắc: Ăn cái gì vậy ?

      Tuy Giang Mạn có tâm tư tán gẫu cùng chuyện vụn vặt này, nhưng vẫn nhắn trả lời :Cháo trắng

      Gửi xong chợt nhớ ra gì đó, lại gửi nhanh tin nữa : Hơn bốn giờ là bay hả ? Chuyện có gấp gáp cần phải về ngay ?

      Trình Khiên Bắc trả lời với giọng điệu trêu đùa : Sao hả ? Luyến tiếc tôi ?

      Giang Mạn: Nếu cấp bách như thế, có thể đổi lại thành ngày mai hay ?

      Trình Khiên Bắc: Có chuyện à ?

      Giang Mạn: Khách mời của chuyên mục chúng tôi chiều nay lỡ hẹn, giờ tìm được người, nếu có chuyện cấp bách, tôi muốn nhờ tới cứu giúp trận này.

      Gửi xong tin này ra vẫn có hơi thấp thỏm, cho cùng loại chuyện này được xem như cầu quá đáng, lại còn để người vô cùng bận rộn như phải thay đổi hành trình.

      Trình Khiên Bắc rất nhanh nhắn trả lời : Tôi có vội gì cả, xem xét thay đổi lịch trình trong hai ngày nghỉ ở đây, em gửi địa điểm ghi hình qua cho tôi , tôi tới ngay.

      Giang Mạn đọc được tin nhắn này, ngớ ra lát, trái tim thấp thỏm nặng nề nhõm hẳn, sau đó nhanh chóng gửi địa chỉ sang cho .

      Gửi xong tin nhắn này, ngước lên, giọng như sắp khóc mà về phía Văn Hạo và lão Vương vẫn dùng điện thoại kiếm người :" Em liên hệ được với Trình Khiên Bắc rồi, ấy đáp ứng tới đây giúp chúng ta ghi hình chương trình."

      Cầm điện thoại đến vã cả mồ hôi đầy đầu, lão Vương sửng sốt, :" phải chiều nay cậu ta phải về sao ? Trước đó tôi liên hệ cậu ta, bị cậu ta từ chối khéo léo rồi mà. Thế nào mà lúc này em mời tạm cậu ta, lại đáp ứng ngay rồi ?"

      Giang Mạn :".......Hình như ấy có chuyện gì gấp rồi, cho nên đảo thêm hai ngày nữa, rồi sau đó liền đồng ý ạ."

      "Vậy à !" Lão Vương thở ra hơi dài.

      Văn Hạo đặt điện thoại di động xuống, khẽ cười bảo :" Tôi còn nghĩ nếu kiếm được người, cứ tìm đại lấy ai đó mà chắp vá chút. ngờ em vậy mà mời được cả Trình Khiên Bắc, đây quả là trong cái rủi có cái may.

      Tuy họ là chuyên mục tài chính, nhưng vì tỷ lệ người xem, cũng cố gắng hết sức để mời tới số khách mời có lượng người quan tâm hơn chút, nếu có mức độ đề tài hơn chút lại càng tốt hơn. Trình Khiên Bắc so với Lý Phỉ mà , ràng có nhiều lợi thế hơn về mặt này.

      xong, Văn Hạo lại nhìn Giang Mạn có chút sâu xa, cười rằng :" Việc em làm lần này tệ nha ."

      Giang Mạn mỉm cười đáp lại :" Em đây tính là lập công chuộc tội chưa ?"

      Lão Vương cười ha ha:" Phải lập công chứ ! Trước đó tôi cũng mời được khách nào, đến em lại có thể kéo tới cứu giúp, lãnh đạo tôi đây cũng muốn xấu hổ ."

      " Vương tổng, đừng vậy chứ, em cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán, hên xui thôi ạ."

      Mà Chương Tiếu Tiếu ở bên cạnh lại chú ý tới điểm :" Mạn Mạn, vậy mà chị có wechat của Trình Khiên Bắc ?"

      Giang Mạn:".....Lúc trước tình cờ gặp ở cuộc họp, thêm vào."

      Chương Tiếu Tiếu đánh giá lượt :" Sao em lại có linh cảm ....."

      Giang Mạn đơ nét mắt liếc ấy :" Xin em hãy thu hồi lại cái linh cảm chẳng mấy đứng đắn kia !"

      Mà lúc này trong căn phòng của khách sạn năm sao, hành lý được thu xếp xong đâu đó, Trình Khiên Bắc đáng lẽ chuẩn bị ra sân bay, lại mở valy hành lý ra, thay lấy chiếc áo sơ mi màu trắng, vừa sửa sang lại kiểu tóc, vừa với trợ lý chờ đợi:" Đổi vé máy bay , hôm nay về nữa."

      " Hả ?" Vẻ mặt trợ lý kinh ngạc," Nhưng mà chín giờ sáng mai, là lễ ký kết hợp đồng với Công nghệ Thuận Phong đó."

      Trình Khiên Bắc lãnh đạm :" Để Chu Tổng thay tôi ."

      Trợ lý ngần ngừ giây lát :" Trình tổng, phải rất coi trọng Công nghệ Thuận Phong sao ? nhân dịp lễ ký kết này mà bắt đầu tạo ra thanh thế, nếu đích thân tham dự, sao còn tạo thanh thế kiểu gì đây ?"

      Trình Khiên Bắc lơ đễnh :"Gây dựng nghiệp công ty vẫn phải dựa vào sản phẩm, cái khác có làm tốt hơn nữa cũng chỉ là dệt hoa gấm."

      (*)锦上添花: dệt hoa gấm :Nghĩa bóng: đẹp lại càng đẹp thêm, vui mừng lại vui mừng hơn nữa.

      Ngày thường ngài như vậy nha, gì mà thời đại internet này, cho dù là công ty mới thành lập cũng cần quan tâm và lưu lượng truy cập. Trợ lý nghĩ nghĩ rồi lại hỏi :" Xin hỏi Trình tổng là có chuyện gì mà phải ở lại đảo vậy ạ ?"

      Trình Khiên Bắc sửa sang xong kiểu tóc :" Tôi phải làm khách mời cho 《 Tầm nhìn 》 ngay đây.

      " A?" Trợ lý lại kinh ngạc," phải trước đó ngài kêu tôi từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn rồi sao ?Thế nào lại đột nhiên muốn đến ghi hình chương trình vậy ?"

      Trình Khiên Bắc quay đầu lơ lửng nhìn ta :" Sao ? được hả ?"

      " .......... phải vậy !"

      Ài! phải tôi hiểu, boss nhà tôi thanh đổi quá nhanh.

      Trình Khiên Bắc lại bảo :" Nhìn tôi thấy thế nào ?"

      TRợ lý nhìn nhìn boss nhà mình, thực ra người ta chỉ hơn mình có tuổi thôi đấy, nhưng người ta chính là boss, mà mình lại chỉ là người làm công cao cấp, rốt cuộc sức mạnh ở chỗ nào ấy nhỉ ?

      ta suy nghĩ tỉ mỉ, nhận thấy hình như chỗ nào cũng mạnh hơn ta, đến cả khuôn mặt dáng người cũng quăng ta cách cả mấy con phố. Nhìn gương mặt điển trai của boss, ta cười hì hì, nịnh nọt :" là quá đẹp luôn á, khí chất hơn cả mẫu nam bìa tạp chí."

      Trình Khiên Bắc lườm ta trắng mắt, bảo :" Rồi, thôi, đến ghi hình nào ."

      Địa điểm ghi hình của tổ chuyên mục Giang Mạn, là thuê phòng hội nghị trong khách sạn,hòn đảo có chút lớn, chưa đầy nửa giờ, Trình Khiên Bắc tới nơi.

      Lúc này cách thời gian chuẩn bị trước đó vừa đúng mười phút.

      Cả đám người trông thấy , giống như nhìn thấy Quan thế bồ tát đại từ đại bi, đừng là lão Vương, đến cả Văn Hạo, lão đại trong đài kinh tế của họ, cũng là vẻ mặt cảm kích, bước tới nắm tay người trẻ hơn mình cả mấy tuổi này :" Trình tổng, cậu bận rộn như vậy mà vẫn có thể dành thời gian để đến với chương trình của chúng tôi, là cảm tạ vô cùng !"

      Trình Khiên Bắc mỉm cười :" Cũng là trùng hợp ngẫu nhiên, khi Giang gửi tin nhắn cho tôi, đúng lúc việc trong tay cần phải về xử lý ngay, liền thay đổi lịch trình tính ở đảo hai ngày nữa, xem như là kỳ nghỉ ngắn ngày."

      xong còn khẽ cười cười với Giang Mạn ở bên cạnh .

      Lão Vương :" Tôi nghe Quỹ số bảy và công nghệ Thuận Phong ngày mai có lễ ký kết, Trình tổng đích thân tham gia sao ?"

      Trình Khiên Bắc trả lời bằng giọng bâng quơ :" Hạng mục đó từ đầu giờ là Chu tổng bên chúng tôi phụ trách, chuyện ký kết đương nhiên cũng là giao cho ta rồi."

      " Là vậy à !"

      Chuyện công ty người khác, dĩ nhiên mọi người cũng ràng, thế nào họ cũng liền tin thế đó.

      Chỉ có trợ lý phía sau là biết chuyện gì xảy ra, xác định vì sao mà ngay cả chuyện lớn như ký kết hợp đồng cũng mặc kệ luôn, chạy tới lên chương trình với người ta, té ra là được bà xã cho mời .

      Vị trợ lý họ Lâm này, là trợ lý thân thiết của Trình Khiên Bắc, theo hơn hai năm. Nhưng trước giờ boss chưa bao giờ tự mình đề cập vấn đề riêng tư trước mặt ta, ta cũng chỉ là suy đoán boss kết hôn từ hai lời ngẫu nhiên, về phần kết hôn bao lâu rồi, bà chủ tên họ là gì, ta hoàn toàn biết. Mặc dù biết là nguyên nhân gì, nhưng ràng là boss có ý giấu chuyện kết hôn.

      Mãi đến ngày hôm qua ở máy bay, ta mới trông thấy dáng vẻ bà chủ, giờ lại thấy người xuất trong tổ chuyên mục《 tầm nhìn 》, trong lòng hiểu tất cả.

      Hai người này còn làm bộ quen nhau nữa cơ đấy ! Đùa giỡn tình thú này,chậc chậc chậc !!!

      Trong khi trợ lý Lâm bổ não các kiểu, Văn Hạo nhìn đồng hồ rồi với Giang Mạn :" và đạo diễn chuẩn bị đây, em cùng Trình tổng trao đổi kịch bản trước lát nhé."

      Giang Mạn gật đầu, dẫn Trình Khiên Bắc vào gian nghỉ ngơi bên cạnh, lại dường như nghĩ tới cái gì, bảo :" muốn uống chút gì , tôi lấy cho ."

      Trình Khiên Bắc lại với trợ lý Lâm :" Tiểu Lâm, cậu lấy hai ly cà phê lại đây."

      " Vâng được ạ ! " Trợ lý Lâm vô cùng có mắt nhìn mà lùi về sau, chỉ còn lại hai người trong phòng nghỉ .

      Giang Mạn liền đưa kịch bản in sẵn ra cho , vừa mỉm cười bảo :" Lần này là cảm ơn !"

      Trình Khiên Bắc cầm trang giấy A4 đọc lướt qua, nhàng bâng quơ đáp lời :"Chỉ có thể rằng em may mắn, đúng lúc gặp tôi có chuyện gì gấp gáp."

      " vậy sao ?" Giang Mạn hỏi

      Trình Khiên Bắc ngước lên nhìn đánh giá, cười như cười :" Sao hả? Em cho rằng tôi trì hoãn việc cấp bách trong tay, rồi đặc biệt vì em mà ở lại hay sao ?"

      Giang Mạn ngẩn người, :" ........ phải vậy, chỉ là sợ muốn đến, nhưng lại ngại từ chối."

      Trình Khiên Bắc khẽ cười lên :" Em có nghĩ rằng tôi là kiểu người ngại ngùng khi từ chối người khác ?"

      Giang Mạn ngẫm nghĩ, tính cách của quả thẳng thắn quyết đoán. Ngại ngùng vì từ chối người khác ư ? có cửa đâu

      còn chưa gì, nghe Trình Khiên Bắc tiếp :" Có điều em cũng mở miệng rồi, phần thể diện này tôi vẫn muốn để cho em. Bằng sao làm đồng bọn xuất sắc của em được hả ?"

      Giang Mạn lại ngẩn người, sau đó khẽ cười lên, làm ra vẻ mặt nghiêm túc bảo :" Cho dù thế nào, vẫn làm cảm ơn ."

      Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, từ chối cho ý kiến .

      Giang Mạn tiếp tục :" chỉ là tới cứu giúp, mà còn cảm ơn tối qua chăm sóc tôi ở bệnh viện."

      Trình Khiên Bắc cúi đầu nhìn tài liệu tay lúc lâu, mới bảo :" Muốn cảm ơn tôi thế nào ?"

      " Hả ?"

      Trình Khiên Bắc nhìn lấp lửng :" phải chỉ tiện miệng cảm ơn là xong đấy chứ ?"

      Giang Mạn nghĩ nghĩ, nhìn gương mặt tuấn lạnh lùng kia, chợt cười xấu xa thào :" đêm nay tới phòng nhé ?"

      Nét mặt Trình Khiên Bắc biểu lộ gì nhìn :" Phòng tôi là phòng VIP nhìn ra biển, trong phòng lại có người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đầy hứa hẹn, em tới phòng tôi là lời cảm ơn hay là tận dụng cơ hội đây ?"

      Giang Mạn cong khóe môi, cười lên :" Tại sao tôi lại phát ra mà cũng tự luyến thế này nhỉ ?"

      Trình Khiên Bắc nghiêm trang đáp lại :" Tôi chỉ mà thôi."

      Giang Mạn cười hì hì:" Rồi rồi, vì được chào đón, tôi nữa, trở về gửi cho bao lì xì hai trăm năm mươi để tỏ lòng cảm ơn nhá !"

      Trình Khiên Bắc nhấc mí mắt lên nhìn , khóe môi cong cong :" Vậy tôi vẫn nên lựa chọn để em tới phòng của tôi."

      Giang Mạn :" OK, chúng ta nên tranh thủ khớp kịch bản cho xong , xem có vấn gì gì , đến trước khi chính thức ghi hình, Hạo cùng tiếp tục lần nữa ."

      Trình Khiên Bắc trả lại trang giấy trong tay cho , : có vấn đề gì cả."

      Giang Mạn gật đầu :" Dù sao cũng là ghi hình, có vấn đề gì có thể cầu dừng lại, sau đó còn được chỉnh sửa lại nữa, có điều, thời gian cấp bách, ghi hình xong biên tập ngay lập tức, chín giờ tối phải phát sóng, cho nên tốt nhất vẫn nên làm tất cả cùng lúc."

      Trình Khiên Bắc :" phải em từng xem tôi ghi hình chương trình sao?"

      Lúc này Giang Mạn mới nhớ tới lần trước, mặc dù lần đó có Lê Lạc, nhưng phong cách chuyện như ngọc như châu của , ràng là phù hợp hơn cả với chương trình trò chuyện tài chính kéo dài trong nửa giờ đồng hồ họ .

      Đúng lúc này, trợ lý Lâm cuối cùng cũng rề rà bưng hai ly cà phê đến :" Trình tổng, cà phê của đây ạ."

      ta vừa dứt lời, cái đầu của đạo diễn thò vào bảo :" Giang Mạn, Trình tổng, hai người xong rồi chứ?"

      Trình Khiên Bắc đứng dậy :" Có thể rồi."

      Buổi ghi hình của kỳ đầu tiên chuyên mục đặc biệt diễn ra rất suôn sẻ, Trình Khiên Bắc mặc áo sơ mi trắng, ngồi đối diện với Văn Hạo, hào quang của hai đại soái ca, tức có thể lóe mù mắt cún của mọi người trong phòng, bức tranh cảnh đẹp ý vui thế này, hề có cảm giác của chuyên mục tài chính chút nào.

      May là nội dung chương trình rất chuyên nghiệp và vững chắc, tuy Trình Khiên Bắc là nhà đầu tư thiên thần, nhưng các dự án mà gần đây Quỹ số bảy tập trung và đầu tư vào lại có liên quan đến đổi mới công nghệ, công nghệ Thuận Phong vừa nhảy vào lập tức được bên ngoài hết sức là xem trọng.

      Cuộc đối thoại tiếp diễn, trôi chảy y như quay trực tiếp.

      Giang Mạn yên lặng đứng bên lề nhìn hai người đàn ông dưới ánh đèn, vô thức có chút ngẩn ngơ. Cho dù Trình Khiên Bắc dùng chất giọng hờ hững về lần giúp đỡ này, nhưng biết, người bận rộn như vậy, chắc chắn có kế hoạch công việc đầy mình, sao có thể nhớ tới kỳ nghỉ tạm thời? Mười phần có tám đến chín là vì lời thỉnh cầu của , mà thay đổi lịch trình của mình .

      Nghĩ về năm này, mặc dù hai người ở chung tính là nhiều, nhưng ra đối với rất tốt, hễ là chuyện mở miệng, đều giúp làm được, chẳng hạn như buột miệng nhắc tới triển lãm hay biểu diễn của ai đó, về cơ bản ngay hôm sau nhận được vé VIP đưa tới. Lại ví như có hai lần, qua đêm ở căn hộ chung cư của , sau cuộc mây mưa lăn lộn, nhất thời nổi hứng muốn ăn gì đó, lập tức vùng dậy chạy ra ngoài mua về cho .

      Chỉ có điều hiếm khi cầu gì từ , chuyện như vậy cộng lại có thể đếm được mấy lần đầu ngón tay, mà cũng chỉ là những chuyện vụn vặt tầm thường, theo ý kiến của , đàn ông đạt được vui sướng bên người phụ nữ, chút ân cần đó cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nhận món quà nào có giá trị từ .

      Thế nhưng giờ nghĩ lại, những ân cần vụn vặt đáng kể này, ra còn chân thành hơn rất nhiều so với tiền vàng.
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu210912 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 31
      Edit : Michellevn


      Toàn bộ chương trình do được ghi hình trong lần, chỉ mất khoảng bốn mươi phút, khối lượng công việc giảm đáng kể cho khâu biên tập. Thời gian lúc này hẵng còn sớm, biết được hôm nay Trình Khiên Bắc có sắp xếp gì khác, dĩ nhiên là Văn Hão và lão Vương phải thay mặt tổ chương trình mời ăn tối.

      Chạng vạng sáu giờ tối, đoàn người làm xong công việc, lúc đến nhà hàng đặt trước Trình Khiên Bắc tới rồi, vui vẻ chuyện trò với người đầu tiên đến nhà hàng là Văn Hạo.

      đảo đương nhiên chính là ăn hải sản. Tổ chương trình hiếm khi công tác mà được ăn hoành tráng như vậy, thế nhưng Giang Mạn vừa trải qua trận dời núi lấp biển, chỉ có thể trơ mắt nhìn những thức ăn muôn màu rực rỡ bàn kia, sau đó đau thương mà gọi chén cháo củ từ .

      Ngày hôm nay ăn ba bữa cháo, lại còn toàn là cháo đơn giản nhất, buổi sáng rồi trưa mình mình ăn, vẫn cảm thấy gì, mà lúc này so với đại tiệc bàn, lúc ăn cháo chỉ cảm thấy, trong miệng gần như vô vị mẹ nó hết rồi, dạ dày tẻ nhạt đến tiết ra cả nước chua. Vì thế người cả bàn chuyện trời dưới đất, cũng chẳng có hứng thú gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để về nghỉ ngơi.

      Hôm nay Trình Khiên Bắc là đại ân nhân của tổ chương trình, mọi người hận thể cúng bái luôn, Văn Hão cùng lão Vương và cả đạo diễn, thay phiên mời uống rượu.

      Có điều, uống được mấy ly khoát khoát tay, cười rằng :" Chút muộn tôi còn phải làm chút việc riêng nữa, thể uống quá nhiều ."

      Văn Hão đùa vui :" Việc riêng buổi tối à ? Hiểu hiểu. vậy ăn hải sản nhiều chút nhé, đàn ông làm việc riêng ăn hải sản là có gì thích hợp hơn cả."

      Có lẽ sau vài ly rượu có hơi bốc lên, cả người buông lỏng, trầm tĩnh tao nhã như Văn Hạo mà cũng kìm được mà buông lời trêu chọc sắc tình.

      Trình Khiên Bắc còn rất phối hợp, nhướng nhướng mày nhàng bâng quơ nhìn Giang Mạn ở phía đối diện, mỉm cười :" chí phải.", sau đó liền dấu giếm mà vươn tay cầm lấy hàu nướng, món thực phẩm tráng dương cao cấp.

      Người cùng bàn đều mỉm cười đầy ý nhị. Đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại nhiều tiền, nếu ở lại vì kỳ nghỉ, cuộc sống về đêm nghĩ đến cũng là đặc sắc.

      Giang Mạn liếc nhìn đôi mắt nhiễm chút men say của , nét mặt tỉnh rụi mà hớp muỗng cháo củ từ.

      lát sau, điện thoại di động trong túi khẽ rung lên, thò tay lấy ra xem, là tin nhắn của Trình Khiên Bắc gửi tới.

      --- Hai ngày này ráng nhịn chút, lúc nào bụng dạ tốt hẳn lên, tôi mời em ăn đại tiệc.

      Cõi lòng Giang Mạn ấm áp, kìm được ngước đầu nhìn chút, đúng lúc đụng phải ánh mắt mắt cũng vừa ngẩng lên nhìn. nghĩ nghĩ, cúi xuống nhắn trả lời :Có thể nhìn mà thể ăn, quả thực chính là tra tấn vô hình, khó chịu muốn khóc .

      Gửi tin nhắn rồi mới nhận thấy mình giống như làm nũng, rò ràng uống rượu mà sao lại cảm thấy lỗ tai có hơi nóng lên, cũng ngượng ngùng nhìn người đàn ông ở đối diện.

      Trình Khiên Bắc cúi xuống đọc tin nhắn, môi cong lên khe khẽ cười, chợt ngẩng đầu lên và :" Văn, Vương tổng, đạo diễn Trương, đột nhiên tôi có chút việc xin cáo từ trước, cảm ơn mọi người tối nay chiêu đãi."

      Đại ân nhân người ta dành cả buổi chiều như vậy cho họ, lúc này rời tiệc trước nhất, đương nhiên mọi người đều cảm thấy chẳng có gì là bất lịch cả, Văn Hạo cười bảo :" Cậu có việc bận cứ trước thôi, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều. Hôm nào đó chúng ta lại tụ tập."

      " Được !"

      Trình Khiên Bắc đứng lên phất phất tay vời người cùng bàn, lúc tầm nhìn giao nhau với ánh mắt nghi hoặc của Giang Mạn, chân mày khẽ nhướng lên.

      Giang Mạn :"............"

      làm gì thế nhỉ, mới ăn được nửa mà là sao ? Nhưng vừa ,cũng dễ cho mình lấy cớ chuồn luôn, người khác ăn đại tiệc còn chỉ húp cháo dễ chịu.

      Còn chưa mở miệng, lão Vương kịp thời phản ứng, chậc tiếng, bảo:" quên mất em viêm dạ dày, để em nhìn chúng tôi ăn đại tiệc, vô nhân đạo đấy. Hơn nữa xem như em cũng xách thương ra trận, bận rộn hơn nửa ngày trời, nhanh về nghỉ ngơi trước thôi!"

      Giang Mạn như được đại xa, cười hì hì nịnh nọt lão Vương, xách túi chuồn luôn.

      Nào biết ra khỏi phòng bao, mới vừa tới chỗ khúc cua, thấy Trình Khiên Bắc tay đút túi quần, tay lướt điện thoại, biếng nhác tựa người bên cạnh cửa thang máy, ánh mắt hơi có chút men say nhìn về phía .

      " Ủa? Sao chưa ?"

      "Đợi em." đứng thẳng người lên, lời giản dị.

      Giang Mạn hỏi :" Sao biết tôi ra ?"

      Trình Khiên Bắc cúi đầu khe khẽ mỉm cười :" Nhìn cái kiểu ăn cháo hận đời bi thương của em, vai chính tôi đây rồi, khẳng định em tìm cớ chuồn luôn."

      Giang Mạn đần thối ra, kế tiếp cũng cười lên :" Vì để tôi có thể tìm cớ rời , mới rời tiệc trước hả ?"

      Suy cho cùng, chốn quan trường, nếu khách quý là còn chưa rời , mà lại trước về tình về lý đều thích hợp.

      Trình Khiên Bắc nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, xoay người nhấn mở cửa thang máy:" nào, tới chỗ của tôi."

      Giang Mạn nhìn đồng hồ :" Sớm vậy, vẫn chưa tới bảy giờ đó !"

      Trình Khiên Bắc :" Ngủ sớm dậy sớm."

      Sau khi vào thang máy, Giang Mạn cười nhìn :" Xác định có thể nghủ sớm sao ?"

      Tính ra cũng hơn nửa tháng hai người tiếp xúc thân mật rồi.

      Trình Khiên Bắc đáp : "Nếu em muốn ngủ sớm, tôi vẫn có thể thoả mãn em."

      Giang Mạn khẽ cười lúc lắc cái đầu :" Thôi , ngày mai tôi vẫn phải làm việc đấy, cũng có cách nào cùng lăn lộn nhiều đâu ." Dừng chút rồi tiếp :" vậy hôm nay ba bữa chỉ có húp cháo, cả người đều èo uột."

      Trình Khiên Bắc cười nhàng, bất chợt bằng giọng bâng quơ :" Nếu vậy hai chúng dạo bờ biển chút nhé ?"

      " Được nha!" Đối với đề nghị hề có chút nào cầm thú này, Giang Mạn vui vẻ đáp ứng.

      Hơn bảy giờ tối cảnh trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng dẫu sao phải nhân vật của công chúng, đồng nghiệp của Giang Mạn lại đều ở khách sạn , cũng lo bị người ta chạm mặt. Hơn nữa tuy rằng hai người ngoài mặt là sánh vai nhau cùng , nhưng cũng có cử chỉ gì là quá thân mật, là cặp đôi nhau hơi quá, mà nam nữ bình thường cũng vấn đề gì .

      đảo ban ngày nóng bức, cũng chỉ vào lúc này, mặt trời lặn, khi có gió biển thổi, là thoải mái nhất.

      Hai người xuống bãi biển, chỉ hành lang dọc bờ biển, được lát, liền ngồi xuống ghế dài bên đường. Đỉnh đầu là cây dừa, trước mặt là biển rộng, cả ánh tà dương đỏ rực, bọt nước trắng xóa, làm cho tinh thần người ta thanh thản.

      Trong khoảnh khắc này Giang Mạn và Trình Khiên Bắc đều lười biếng nhắm mắt lại cảm thụ gió biển mà năng gì.

      Cũng biết qua bao lâu, Giang Mạn chậm rãi mở mắt ra, có lẽ vì uống rượu, Trình Khiên Bắc ở bên cạnh vậy mà ngủ luôn rồi. Phần gáy gác lên ghế dài, có vẻ dễ chịu lắm.

      Giang Mạn nghĩ nghĩ, khe khẽ ấp đầu xuống và đặt lên đùi mình.

      Trình Khiên Bắc tỉnh lại vì động tác này, chỉ thoáng cựa quậy, rầm rì tiếng , rồi lại ngủ tiếp.

      Giang Mạn cúi xuống nhìn bên sườn mặt của , bỗng dưng nhận thấy, vào lúc này người đàn ông dường như cởi bỏ lớp bọc cứng rắn bên ngoài, nếu có chút dịu dàng đều bộc lộ hết ra ngoài, đến nỗi có phần yếu đuối chịu nổi, vì thế kìm được mà đưa tay sờ sờ gương mặt .

      Còn chưa kịp thu tay lại, bất chợt bị Trình Khiên Bắc túm lấy.

      Đôi mắt người đàn ông chậm rại mở ra, con mắt đen sâu thăm thẳm, vẻ mặt khó đoán nhìn từ dưới lên .

      " Đừng đối xử tốt với tôi." Đột nhiên .

      " Hả ?" Giang Mạn hiểu vì sao lại như vậy, thậm chí còn hoài nghi có phải mê hay .

      Trình Khiên Bắc thấy gì, sau lát, ngồi bật dậy, nhìn ra biển cả trước mặt mà lời nào.

      Nếu đối tốt với tôi, tôi nhịn được mà túm lấy em buông .
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu21098 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 32
      Edit : Michellevn


      Đối với câu khó hiểu vừa mới thốt ra,Giang Mạn chỉ xem là chút lời nhảm sau khi say rượu, có suy nghĩ nhiều, cũng hỏi tới, giờ thấy yên lặng nhìn chăm chú vào mặt biển phía trước, ánh mắt mệt mỏi, dáng vẻ mờ mịt, bèn hỏi :" có mệt lắm ?"

      Trình Khiên Bắc yên lặng lúc mới quay sang nhìn , khẽ cười bảo :" Hình như là có chút."

      Giang Mạn :" giàu có như vậy rồi, thực ra có thể cân nhắc việc dừng lại để nghỉ ngơi chút, cần phải làm bản thân quá mệt mỏi. Đồng tiền là thứ vô tận, mà tiền bạc đối với con người mà , thực ra cũng quan trọng đến thế."

      Trình Khiên Bắc đặt hai tay sau đầu, duỗi duỗi cánh tay, bâng quơ hờ hững đáp lời :" Chỉ có những người chưa từng thiếu tiền, mới có thể tiền quan trọng."

      Giang Mạn khẽ cười :" Nếu tôi chưa từng thiếu tiền, lúc trước sao có thể nhận của mười lăm triệu kia chứ?"

      xong câu này, cả hai đều thoáng sững người ra.

      Mặc dù và Trình Khiên Bắc thường xuyên mở miệng ra là " đồng bọn hợp tác", nhưng chưa từng nhắc tới giao dịch lúc đầu, lúc này ra, có vẻ như đột nhiên bị nhắc nhở, hết thảy quan hệ của họ tại, đều dựa mười lăm triệu giao dịch lúc đầu.

      Đây dĩ nhiên là , nhưng mà Giang Mạn lại biết vì cái gì mà hiểu sao có chút buồn giận.

      Nhất thời hai người đều lâm vào trầm mặc, cuối cùng vẫn là mở miệng trước:" Nếu cảm thấy mệt, hay là về nghỉ ngơi?"

      Trình Khiên Bắc ngoảnh sang nhìn , khóe miệng cong lên :" Tuy là có chút mệt mỏi, nhưng cũng thể lãng phí hải sản tôi ăn trước đó chứ !"

      Giang Mạn thoáng đơ ra, rồi hiểu ra ý của liền nhướng mày lên:" Vậy nào, đêm nay cho thưởng thức lợi hại của tôi !"

      Trình Khiên Bắc bật cười:" Được đó ! Tôi muốn biết nguyên đêm qua em mất nước, cả ngày nay chỉ húp ba bữa cháo, rốt cuộc có thể có bao nhiêu lợi hại đây ?"

      Lý tưởng hào hùng của Giang Mạn tức tan rã nửa.

      Để tiện lợi cho công việc sáng mai, trở về khách sạn mình ở lấy đồ tắm rửa và máy tính trước. Vừa thu dọn xong chuẩn bị ra cửa Chương Tiếu Tiếu trở về, thấy xách túi định ra cửa, ơ tiếng :" Chị đâu nữa vậy ?"

      Giang Mạn :" .........À ờm, ...... bác sĩ kêu chị buổi tối đến truyền nước thêm để chắc ăn hơn chút ấy mà."

      " Vẫn phải nằm viện à ? Chị đây là làm việc rồi mắc bệnh, lúc nào về tổ chương trình chúng ta mà phát cho chị cái huân chương hết luôn á ! thế hôm nay chị còn mời Trình Khiên Bắc đến nữa đó !"

      Giang Mạn gượng cười :" Cũng có gì to chuyện cả, chỉ là mất nước rồi phải ăn thanh đạm hơn thôi, tiêm bổ sung chút dinh dưỡng là thoải mái hơn mà."

      Tiêm dinh dưỡng quái gì chứ ? Chỉ sợ đêm nay còn phải cống hiến dinh dưỡng ấy chứ .

      Chương Tiếu Tiếu bảo :" Em đưa chị nhé !"

      " cần đâu !" Giang Mạn cuống lên ," Em và Bành Việt còn phải phụ trách chương trình ngày mai đấy! Ngàn vạn lần cũng đừng có mà để thức đêm ảnh hưởng đến công việc. Cơ sở vật chất và dịch vụ ở bệnh viện bên này rất tốt, nếu sao chị có thể tới nữa chứ. Yên tâm mà, chị chỉ là ngủ ở bệnh viện đêm mà thôi, sáng mai đúng giờ đến trung tâm hội nghị tụ họp với mọi người."

      Chương Tiếu Tiếu suy nghĩ về lịch làm việc gắt gao của ngày mai, cũng lo tình trạng tốt để xảy ra sơ xuất, nghe vậy, ngần ngừ lát rồi gật đầu:" Vâng, vậy chị mình nhé, có chuyện gì gọi điện cho em."

      Giang Mạn ừ tiếng, vẫy vẫy tay với ấy, giống như chạy trốn ra khỏi phòng, cửa vừa đóng lại liền thở phào nhõm.

      là có hơi cảm thấy chột dạ vì làm chuyện xấu.

      Khách sạn Trình Khiên Bắc ở và khách sạn đơn vị họ ở cách nhau khoảng km, mất mười phút bộ, trời lúc này tối hẳn, nhưng bởi vì trong thời gian diễn ra hội nghị lớn, nên đường đèn điện vẫn sáng trưng, ồn ào náo nhiệt.

      Vào lúc này Trình Khiên Bắc chờ ở giao lộ.

      Bầu trời đảo rất trong trẻo, sau khi màn đêm buông xuống, phủ đầy sao trời, đan xen với ánh đèn đêm mặt đất. Mà người đàn ông đứng ở ven đường, giống như đứng trong bầu trời đầy ánh sao.

      tay đút túi quần, tay cầm điếu thuốc, ung dung thong thả mà hút thuốc, tàn thuốc trong bóng đêm cứ thoắt sáng thoắt tối. người vẫn là áo sơ mi hồi chiều kia, nhưng cổ áo buông lỏng do những chiếc nút áo được mở ra, ống tay áo săn tới khuỷu tay, vạt áo cũng tùy ý xả hết ra bên ngoài lưng quần. Mái tóc lúc đầu được tạo hình gọn gàng bị rối tung lên từ lâu bởi gió đêm đảo, cả người trông có vẻ lười biếng.

      Nhìn từ xa, trông hề giống nhân vật ưu tú trong giới kinh doanh như lúc ban ngày, trái lại có chút giống nghệ thuật gia mang theo vẻ chán chường .

      Giang Mạn bước từng bước về phía , bỗng dưng có loại ảo giác, lúc này mình giống như giấu giếm cha mẹ, len lén chuồn hẹn hò với tên người hư hỏng.

      Ý nghĩ này vừa xuất , liền nhịn được mà tự mình bật cười khe khẽ.

      Có lẽ xung quanh rất tĩnh lặng, cũng còn cách xa bao xa nữa, Trình Khiên Bắc quay đầu lại nhìn qua, sau đó yên lặng đến bên cạnh thùng rác, dập tắt đầu thuốc.

      " Em cười gì vậy ?" Lúc đến gần, buột miệng hỏi .

      Giang Mạn ngẩn người ra chút:" Vậy mà cũng nghe được à ?"

      Trình Khiên Bắc nhún nhún vai.

      Giang Mạn lại cười rồi :" Vừa rồi tôi trông thấy hút thuốc, bỗng nhiên cảm thấy mình có hơi giống nàng biết gì hết, bị người đàn ông xấu xa dụ dỗ đến hẹn hò."

      Khóe miệng Trình Khiên Bắc giật giật, liếc xéo :" Em là nàng biết gì cả ? Tôi là người đàn ông xấu xa ?"

      " Lẽ nào phải sao ?"

      " Đúng, em đều đúng hết." Trình Khiên Bắc có phần cạn lời nhìn , rồi chợt như nhớ cái gì, bằng giọng sâu xa," Vậy nàng biết gì là em đây, có bị người đàn ông xấu xa là tôi này dụ dỗ được chưa ?"

      " Đương nhiên." Giang Mạn giơ cái túi to trong tay lên, cười hi hi bảo," Vì , tôi đoạn tuyệt cha mẹ, lén lút thu xếp hành lý của mình, dự tính để mang theo tôi bỏ trốn."

      Chân mày Trình Khiên Bắc nhướng lên:" Em sẵn lòng theo tôi bỏ trốn sao ?"

      "Đó là dĩ nhiên, suy cho cùng cũng là nàng chẳng biết gì cả mà ." Giang Mạn xong lại thở dài thườn thượt, bảo," Thế nhưng sau khi cùng bỏ trốn, người đàn ông xấu xa là này nhanh chóng bộc lộ bản chất, hút thuốc uống rượu chơi , lại còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tôi nữa, cuối cùng tôi thể chịu được liền chạy trốn, nhưng lại phát giác mình mang thai, u mê sinh con xong rồi làm mẹ đơn thân. Bộ phim kết thúc. “

      Nét mặt Trình Khiên Bắc đơ như cây cơ nhìn :" Cảm ơn em xây dựng nhân vật cho tôi nhé ! nàng biết gì ."

      Giang Mạn cười lớn :" hài lòng hả ? Hổng lẽ còn muốn làm chàng biết gì ?"

      Trình Khiên Bắc nghĩ chút rồi :" Đúng đấy ! Bị em lừa tiền, lừa sắc, lừa tình cảm, sau đó bị em vứt bỏ vẫn si mê thay đổi."

      Giang Mạn chậc tiếng, đánh giá lượt từ xuống dưới, :" Thế được, cái này đối với cũng quá là hài hòa."

      Trình Khiên Bắc chẳng muốn cùng nhàm chán như vậy nữa, sang chuyện khác :" Thôi nào, nàng biết gì, tôi kêu nhà hàng của khách sạn chuẩn bị cháo kê đưa đến phòng rồi, em ăn nhiều thêm chút để tránh bị đói bụng ."

      Giang Mạn :" Tôi bảo là người đàn ông hư hỏng mà vẫn chịu thừa nhận? Lo tôi đói rồi có sức lực làm chuyện xấu cùng chứ gì ?"

      Trình Khiên Bắc trắng mắt lườm , chán chẳng muốn để ý tới nữa, chân dài sải bước lớn nhanh về phía trước.

      Giang Mạn cười đuổi theo , thế nhưng chân dài bước lớn, lại mang giày cao gót, căn bản là đuổi kịp. Mãi cho đến cửa khách sạn, mới thả bước chậm lại, quay đầu nhìn nàng có phần thở hổn hển tụt lại phía sau vài mét.

      Giang Mạn theo kịp, :" có ngon đừng có mà dừng lại!"

      Gương mặt Trình Khiên Bắc mang theo ý cười, lẳng lặng nhìn , gì .

      Hai người sánh vai nhau vào đại sảnh, có nhân viên phục vụ mặc đồng phục lịch cúi chào.

      Trong thời gian diễn ra hội nghị,những vị khách sống trong khách sạn này, phú cũng quý, danh tính của Trình Khiên Bắc cũng xem là nổi bật, Giang Mạn cũng quá lo lắng bị người khác chú ý khi cùng với .

      Quét thẻ vào thang máy, cùng lên còn có ba người đàn ông trung niên mặc chính trang, trong số họ quen biết Trình Khiên Bắc, hai người vui vẻ hàn huyên đôi câu, những người đó hiển nhiên cũng nhiều chuyện, chỉ là nhìn Giang Mạn cười cười, hề hỏi han gì cả.

      Mấy người họ cũng ở cùng tầng, Trình Khiên Bắc và Giang Mạn tới trước, lịch chào từ biệt, mới xoay người bước lên thảm, về hướng căn phòng.

      Trình Khiên Bắc trước chút, Giang Mạn tụt lại phía sau hai bước, vốn dĩ nhìn theo bóng lưng thon dài của có phần xuất thần, cánh cửa của gian phòng phía trước đột nhiên mở ra, bước từ bên trong ra là với lớp trang điểm tinh tế, mặc chiếc váy lễ phục , lúc trông thấy Trình Khiên Bắc, giày cao gót dưới chân thoáng dừng lại, sau đó háo hức bay về phía trước, ôm chầm lấy , chân vẫn vểnh về phía sau.

      Cái ôm này có lẽ là quà gặp mặt đặc biệt của , rất nhanh chóng lại tách ra, mỉm cười :" Seven, trùng hợp nhà ! Em vẫn cho rằng về Giang Thành rồi đó !"

      Hai người đứng giữa hành lang, Giang Mạn mà vượt lên trước có vẻ ổn lắm, nên chỉ có thể dừng lại.

      nhanh chóng nhận ra này là ai, phải chính là con rượu của ông trùm nước giải khát, mà lúc trước từng có tin đồn với Trình Khiên Bắc, sau đó rất nhanh bị dập tắt, Du Hoan đây sao?

      Đối với biểu nhiệt tình của Du Hoan, Trình Khiên Bắc hết sức tự nhiên, dễ nhận thấy hai người rất quen thân. cười trả lời :" Có chút việc nên ở lại thêm ngày."

      " Vậy sao?" Du Hoan giơ tay nhìn chiếc đồng hồ đẹp tinh xảo cổ tay, :" Giờ em phải đến buổi tiệc cocktail của chủ tịch Vương bên Quỹ Hồng Triển, trước đó ấy có có việc gấp về trong chiều nay rồi, nên tới buổi tiệc của ấy. Giờ còn ở đảo, chúng ta cùng luôn nhé, đúng lúc có bạn đồng hành. Tối nay có nhiều ông chủ lớn lắm, mấy khi mới có cơ hội chứ."

      xong còn bước tới khoác lên cánh tay .

      Trình Khiên Bắc rất bình tĩnh tránh ra, mỉm cười bảo :" Vậy là đáng tiếc quá, chút nữa có việc rất quan trọng phải làm, tham dự buổi tiệc được đâu."

      Việc rất quan trọng á ? Giang Mạn nhịn được khóe miệng co rút.

      Du Hoan buông tiếng thở dài có phần thất vọng:" Vậy ạ !Lúc nào gặp lại ."

      " Tạm biệt."

      Du Hoan cười vẫy vẫy tay, lướt qua về phía sau. Lúc ngang qua Giang Mạn, ta hình như mới chú ý tới phía sau Trình Khiên Bắc còn có người phụ nữ, nhất thời cũng dám xác định hai người có phải cùng nhau hay .

      Sau khi được đoạn ngắn, cũng kìm được mà quay đầu lại nhìn lâu hơn chút.

      Giang Mạn cố tình tiếp tục đằng sau Trình Khiên Bắc, sánh vai cùng với , quả thể nhìn ra hai người có quan hệ hay

      Mãi đến khi rẽ, Trình Khiên Bắc dừng lại ở cửa phòng, mới bước tới, nhìn cười như cười :" Gần đây hình như Du Hoan có scandal nào nhỉ ?"

      Trình Khiên Bắc mở cửa ra, kéo vào phòng, quay đầu lại nét mặt hề thay đổi nhìn , hỏi :" Em thích hóng nhiều chuyện từ hồi nào vậy ?"

      Giang Mạn đáp:" Tôi vẫn luôn rất thích mà !Nhất là các loại tin đồn trong giới kinh tế tài chính, bao gồm cả ."

      Trình Khiên Bắc khẽ cười :" Cho nên là ?"

      " Cho nên gần đây Du Hoan có scandal là có gì đặc biệt sao ?"

      Giang Mạn cười đáp :" Dĩ nhiên là có chứ ! Vì theo tiết lộ của người trong nghề, thiên kim tiểu thư gia thế tỷ đô này, theo đuổi quý ngài mới nổi nào đó, nghe dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng."

      Nét mặt Trình Khiên Bắc cảm xúc :" Quý ngài mới nổi này phải họ Trình chứ ?"

      Giang Mạn gật đầu cái rụp.

      " Sau đó còn cùng tên với tôi hả ?"

      Hai mắt Giang Mạn mở to hết cỡ làm bộ kinh ngạc :" Ô là lá ! ra cũng để ý tin đồn dữ à ?"

      Khóe miệng Trình Khiên Bắc co rút, ngoài mặt cười trong lòng hậm hực, hiếm khi lườm trắng mắt :" Tôi tắm đây."

      " Trốn tránh chủ đề ư ? Xem ra trúng tủ rồi ."

      " Trúng tủ em chán lắm hả ?"

      "Này ! , điều kiện của Du Hoan rất tốt, trẻ trung xinh đẹp, du học về nước từ trường danh tiếng . Mặc dù có hơi thích con đường tiểu thư nhà giàu nổi tiếng mạng đấy, nhưng đó cũng là do nhu cầu của khởi nghiệp, ít thấy nàng thiên kim nào mà tự mình khởi nghiệp. Quan trọng nhất ấy là con , người thừa kế danh chính ngôn thuận của món gia tài tỷ đô. Ai cưới ấy chính là cưới luôn mỏ vàng, mà người ấy muốn gả, xác định là phải tìm người đàn ông có thế lực hùng mạnh, có lợi cho phát triển kinh doanh của gia tộc họ."

      "Cảm ơn em vì tôi mà suy nghĩ !" Dáng vẻ của Trình Khiên Bắc là lười chẳng muốn quan tâm đến , cởi nút áo hết sức là tự nhiên, rồi quăng lên ghế sô pha, tiếp đó bước thẳng vào trong phòng tắm.

      Giang Mạn vốn lèm bèm, giống như là radio bị ấn nút tạm dừng, những lời chưa hết đành phải nuốt vào bụng.

      nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia, bỗng dưng có chút hậm hực hờn dỗi.

      biết mình thế này là làm sao ? buồn bực vô cớ ập tới trong lòng , cảm thấy mình nên tĩnh lặng chút, để tìm ra manh mối cho những ý nghĩ lộn xộn này.

      Vì thế, bỏ túi trong tay xuống ghế sô pha, vuốt vuốt mái tóc, tới trước cửa sổ sát đất, rẹt cái kéo bức rèm ra, nhìn về phía mặt biển rộng mênh mông bát ngát bên ngoài kia.

      Chỉ là còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh cơ thể đột nhiên được ôm lấy.

      ra là Trình Khiên Bắc biết từ phòng tắm ra từ lúc nào, bởi vì chân trần, gây ra chút thanh nào. Nhất thời Giang Mạn đề phòng, theo bản năng khẽ thở ra.

      " làm gì vậy hả ?"

      Trình Khiên Bắc để trần nửa thân ôm ngang lên : " Cùng tắm nào, để em đỡ phải suy nghĩ vớ vẩn ."

      " Tôi muốn mà !"

      Trình Khiên Bắc mắt điếc tai ngơ, giống như thổ phỉ mà ẵm vào phòng tắm.

      Nam nữ hơn nửa tháng ăn mặn, ý nghĩa của việc tắm chung là gì, cần cũng biết.

      Tóm lại là màn tắm rửa này xấp xỉ tiếng đồng hồ, lúc trở ra, Giang Mạn vẫn như cũ là được ẵm ra.

      Trình Khiên Bắc đặt lên ghế sô pha, lấy hộp giữ ấm bên trong là cháo kê, mở ra, đặt bàn trà trước mặt , :" Vừa nãy bụng em lại réo nữa rồi, ăn chút đồ trước rồi lại tiếp tục ."

      Vẻ mặt Giang Mạn sụp đổ :" Còn tiếp tục ? Tôi chính là bệnh nhân mắc bệnh nặng vừa khỏi đó, giờ chân tay vẫn còn run nè, còn là người hả ?"

      Nhớ lại vừa rồi trong phòng tắm, hành vi cầm thú khiến người ta sôi máu của người này, lòng liền ngập tràn bi phẫn. Vòi sen, bồn tắm lớn, bệ rửa mặt lại cả sàn nhà tắm, đều bị dùng hết, ỷ vào thể lực vượt trội muốn làm gì làm, mấy lần kêu dừng đều mắt điếc tai ngơ, còn gì mà " phải em muốn tôi nếm thử lợi hại của em sao", cả phòng tắm đều bị biến thành nước ngập kim sơn (*), suýt nữa hôn mê luôn.

      (*) Nước ngập kim sơn (水漫金山) câu thành ngữ bắt nguồn từ truyền thuyết Thanh Xà Bạch Xà, ý để chỉ nước lũ ngập tràn

      Trình Khiên Bắc ngồi xuống bên cạnh , vểnh miệng cười nhìn , cầm hộp giữ ấm lên, múc muỗng đưa tới bên miệng :" Nào !"

      "Gì hả ?"

      Trình Khiên Bắc :" phải run tay sao ? Tôi đút em."

      Giang Mạn ngoài cười mà trong lòng căm phẫn:" Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.( Giả bộ thân thiện nhằm thực mưu đồ xấu). xong đoạt lấy cái thìa," Tôi tự mình ăn."

      ngày ba bữa đều húp cháo, vốn chẳng quan tâm gì đến cái bụng, lúc này lăn lộn gần cả tiếng đồng hồ, thực là đói đến ngực dính vào lưng, cháo kê đơn giản cũng biến thành món ngon mỹ vị. Giang Mạn cắm đầu cắm cổ vào ăn, mạch ăn hết gần nửa bát.

      Trình Khiên Bắc vẫn luôn nhìn , mới tắm xong, hai má phúng phính mượt mà, tình triều mặt còn chưa tản , đến cả mí mắt hình như cũng ướt rượi, khi chuyện ngoan ngoãn diệu kỳ, giống như con thú mềm mại.

      nàng biết gì ?

      Đột nhiên nghĩ đến câu này của , sau đó khóe miệng cong lên lẳng lặng cười, cánh tay đặt bên người tự chủ được mà chạm vào khuôn mặt mộc mạc thuần khiết kia.

      Mà lúc này, người phụ nữ húp cháo lại bỗng dưng ngẩng đầu lên, hướng sang thở dài :" Tôi ăn món này ba ngày liền, giảm hẳn năm sáu kg chắc là vấn đề nhỉ ."

      Tay Trình Khiên Bắc dừng lại giữa lưng chừng, lặng lẽ rụt lại, nhàn nhạt bảo :" Yên tâm mà, lúc nào khôi phục lại ăn uống bình thường tăng trở lại thôi."

      Giang Mạn muốn cũng xem như trong cái rủi có cái may:" ........"

      đâu có muốn tăng trở lại có hiểu hả ?

      Ài! Thẳng nam .

      thầm húp nốt cháo kê còn lại, mặc dù có cảm giác no, nhưng vì đó là món cháo nước canh suông, trong lòng vẫn rục rịch muốn ăn vặt.

      Trình Khiên Bắc thu dọn hộp giữ ấm, nhìn dáng vẻ khó chịu của dịu dàng bảo :" Tối hôm qua chắc là em ngủ ngon được rồi, hôm nay lại bận rộn cả ngày. Em nghỉ lát , chờ tiêu hóa xong lên giường ngủ nhé !"

      Giang Mạn nhìn cười :" định tiếp tục hả ?"

      chân mày Trình Khiên Bắc nhướng lên :" Nếu như em muốn, tôi đương nhiên sẵn lòng."

      Giang Mạn:"........... Tôi đâu có muốn ."

      Trình Khiên Bắc khe khẽ cười :" Mặc dù tôi là gã đàn ông xấu xa, nhưng đối mặt với cơ thể khó chịu của nàng biết gì, vẫn biết là nên hạ thủ lưu tình, đêm nay em cứ nghỉ ngơi tốt ."

      Giang Mạn cười ha ha :" Vừa nãy ở phòng tắm, cũng có thấy hạ thủ lưu tình đâu cơ chứ ."

      Trình Khiên Bắc giả bộ hắng giọng, :" Đối với năng lực của tôi có thể là em có chút hiểu lầm, ở phòng tắm hồi nãy thực hạ thủ lưu tình rồi."

      Giang Mạn thở dài lắc đầu :" Vì sao mà thẳng nam luôn có loại tự tin mê muội này vậy ?"

      Trình Khiên Bắc vươn tay nắm lấy vòng eo :" Em xác định tôi là tự tin mê muội sao ? Nếu vậy để cho em chút kiến thức cái gì gọi là hạ thủ lưu tình nhé ?"

      Đối diện với đôi mắt đen láy sáng rực của , Giang Mạn chỉ cảm thấy cả người giống như đều bốc cháy, hiểu sao nhịp tim tăng tốc, đẩy tay ra, đứng bật dậy từ ghế sô pha, vừa chạy về phía giường lớn vừa cười lớn:" Đúng đúng rồi, là người đàn ông mạnh mẽ, mạnh mẽ nhất thiên hạ, cảm ơn đêm nay hạ thủ lưu tình đối với nàng biết gì là tôi đây."

      Trình Khiên Bắc nhìn theo nằm vùi trong giường lớn mềm mại, ôm cái chăn lăn vòng, cảnh xuân lộ ra dưới lớp váy ngủ, kìm được cổ họng lăn lộn, cố gắng làm cho giọng của mình nghe bình thản :" Em ngủ , tôi ra ban công hút điếu thuốc."

      Giang Mạn chui vào trong chăn, cảm khái :" Phòng VIP của khách sạn năm sao đúng là tốt, đến cả giường mà cũng thoải mái như vậy, hôm nay tôi nhất định ngủ ngon mộng đẹp."

      Trình Khiên Bắc cầm thuốc, mở cửa ra, quay đầu nhìn rồi bước ra ban công.

      Hút xong điếu thuốc, trở vào phòng, người giường ngủ, cánh tay và cẳng chân trần đều lộ ra ngoài chăn. bước tới, cẩn thận mà đắp kín lên cho .

      Giang Mạn trở mình trong động tĩnh này, vẫn cứ vô tư mà ngủ. Khuôn mặt trắng nõn, nét mặt thư thái, đôi môi hơi hé mở, nhìn mềm mại hơn so với ban ngày.

      Trình Khiên Bắc vươn tay, dùng đầu ngón tay sờ sờ gương mặt , thầm nhủ trong lòng : Em , có giấc mộng đẹp nhé !
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu21099 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33
      Edit : Michellevn



      Có lẽ giường lớn trong phòng VIP của khách sạn năm sao quá thoải mái, Giang Mạn ngủ lèo đến hơn sáu giờ sáng hôm sau mới thức giấc, có ngủ liền tù tì hơn tám tiếng đồng hồ.

      Từ sau khi làm, dù giấc ngủ của có vấn đề gì, nhưng ngủ lâu như vậy, cũng là khá xa xỉ rồi.

      ngồi dậy, duỗi duỗi cánh tay, trông thấy Trình Khiên Bắc mặc quần áo, tò mò hỏi :" Giờ phải ra ngoài hả ?"

      Tay cài nút áo sơ mi của Trình Khiên Bắc thoáng dừng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ với mái tóc rối bù giường, nét mặt có phần khó đoán, sau lúc im lặng, mới trả lời :" Ông nội nhập viện rồi, tôi phải trở về ngay."

      Giang Mạn sững người, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, hỏi :" Nghiêm trọng ?"

      Trình Khiên Bắc lại dừng chút, lắc lắc đầu :" Vẫn chưa lắm, phải về xem mới xác định được. Chuyện trả phòng, trợ lý của tôi xử lý, em cần để ý. Em chú ý ăn uống của mình, đừng có mà nhịn được mà ăn đồ bậy bạ, lúc nào về lại liên lạc."

      " Vâng."

      Hai người nhìn nhau trong chốc lát, tựa như biết phải gì, ai gì thêm nữa.

      Trình Khiên Bắc khe khẽ thở ra, xoay người qua cài cho xong nút áo, rồi nhìn cái, xách va ly hành lý lên, ra ngoài. Tới cửa, lại quay đầu nhìn về phía :" Khả năng lần này ông cụ khá nghiêm trọng, nếu cần em đến bệnh viện, lúc đó tôi gọi điện thoại cho em."

      Giang Mạn đáp ngay :" có việc cần cứ cho tôi."

      Trình Khiên Bắc gật gật đầu, nhìn lát, mới quay người ra ngoài.

      Giang Mạn nhìn theo bóng lưng rời , ngồi giường có hơi ngơ ngẩn, nhất thời giống như có chút chưa phản ứng lại được.

      Vừa rồi nét mặt của rất nghiêm túc, ông lão bị ung thư, tình trạng cơ thể vẫn luôn tốt, vốn dĩ chân bước vào quỷ môn quan, mà rất nghiêm trọng mang ý nghĩa gì , cần cũng biết .

      nhớ hồi đầu từng , với tình trạng cơ thể của ông cụ Diệp, có thể sống qua hai đến ba năm là kỳ tích.

      giờ qua hai năm từ lâu, ba năm chỉ còn vài tháng nữa.

      lại càng quên, ước định ban đầu của hai người, khi ông cụ Diệp qua đời đó là ngày dỡ bỏ mối quan hệ của hai người. Chỉ là ngờ tới, quan hệ của hai người sau đó còn là mối quan hệ thuần túy giữa tiền và hàng nữa, trong mơ hồ có phần nhiều hơn là nhập nhằng, phức tạp ràng lắm giữa nam và nữ.

      Dĩ nhiên, cũng nghĩ đến việc cứ tiếp tục giữ mãi lấy nhập nhằng ám muội này. Suy cho cùng chỉ là người bình thường, loại quan hệ mấy đàng hoàng này chỉ là buông thả trong nỗi đơn của tuổi trẻ, ngày nào đó, vẫn phải trở về cuộc sống bình thường.

      Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới phải chấm dứt, lại có chút thất vọng mờ mịt.

      dùng tay vò vò mạnh mái tóc, che lại khuôn mặt ngẩn người hồi, có chút bực bội mà nhảy từ giường xuống.

      Cũng lười xuống dưới ăn sáng, cứ thế mà kêu người ta đưa tới, mình ăn sáng trong phòng xong rồi làm chút công việc, gần đến thời gian hội nghị thu dọn máy tính và ra cửa.

      đến thang máy, quá trùng hợp, đúng lúc gặp Du Hoan cũng xuống.

      Hai người quen biết, hiển nhiên hàn huyên chào hỏi, chỉ là sau khi vào thang máy, Du Hoa nhìn vẻ tò mò, cuối cùng nhịn được bèn hỏi :" Xin hỏi, quen Trình Khiên Bắc ?"

      Giang Mạn sửng sốt, cười cười gật đầu :" Quen ."

      "Cho nên, hôm qua là ở cùng ấy sao ?"

      Giang Mạn : " ...........Đúng ."

      Du Hoan ra phải phụ nữ thích quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng luôn :" Tôi có thể biết hai người là quan hệ gì ?"

      Đinh tiếng, thang máy đến lầu .

      Trước khi Giang Mạn ra ngoài, ngoảnh sang nhìn người ta trả lời :" Vấn đề này hỏi Trình Khiên Bắc xem ra thích hợp hơn ."

      Tuy lời như vậy, nhưng ra khôn khéo mà cho Du Hoan, hai người phải là mối quan hệ công việc thuần túy.

      cũng biết vì sao mình phải như vậy, hoặc là biết, chỉ là muốn tự mình thừa nhận mà thôi.

      Khi còn chưa hạ quyết tâm, trước đó muốn để cảm xúc khống chế hành vi của mình.

      Hai ngày kế tiếp, hội nghị bên này vẫn tổ chức hừng hực khí thế, ngày nào Giang Mạn cũng bận rộn giống như con quay. Trình Khiên Bắc điện thoại tới, mạng cũng thấy tung lên tin tức gì của Diệp Hạc Minh.

      Có đôi khi, có tin tức chính là tin lành.

      Chuyên mục đặc biệt liên tục bốn ngày, cho dù là tỷ lệ người xem hay phản hồi của khán giả đều rất tốt. Nhà sản xuất và lão Vương đặc biệt cấp cho tổ chuyên mục công tác lần này ba ngày nghỉ.

      Nhưng Giang Mạn để tâm đến việc nghỉ ngơi, về đến nhà việc đầu tiên là liên lạc ngay với Trình Khiên Bắc. gửi tin nhắn cho người hai ngày liên lạc :Ông cụ Diệp thế nào rồi ?

      Đầu bên kia trả lời rất nhanh : Giờ ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tình hình được tốt lắm.

      Giang Mạn: Cần tôi thăm ông ấy ?

      Trình Khiên Bắc : Giờ thăm mỗi ngày là tiếng giữa trưa, nếu ngày mai em bận giữa trưa cùng tôi đến bệnh viện.

      Giang Mạn : Được.

      Trưa hôm sau, Trình Khiên Bắc lái xe đến chung cư Giang Mạn ở đón . Sau khi lên xe, thấy vẻ mặt mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt lên ràng, bèn hỏi :" Hai ngày nay ngủ sao ?"

      Trình Khiên Bắc nhếch môi có phần gắng gượng, giọng trả lời :" Ở bệnh viện suốt, sao mà ngủ nổi ."

      "Tình hình ông Diệp rất xấu sao ?"

      Trình Khiên Bắc gật đầu :" giờ phải dựa vào máy thở để hỗ trợ hô hấp, bác sĩ rằng chỉ là mấy ngày này nữa thôi."

      Giang Mạn nghe vậy, nhất thời như mắc nghẹn, mặc dù và ông cụ Diệp tính là thân thuộc, nhưng suy cho cùng quen biết hai năm, hơn hai năm gọi người ta là ông nội, lúc này nghe được tin tức giống như bụi trần lắng đọng (*)(mọi chuyện kết thúc), bỗng dưng có chút biết gì, qua lúc lâu mới :" đừng quá đau buồn."

      (*)尘埃落定 - chén āi luò dìng (trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả)

      Trình Khiên Bắc nhìn khe khẽ cười :" Sinh lão bệnh tử là lẽ thường, ông nội tôi tám mươi lăm tuổi, tạ thế (chết)cũng xem như hỉ tang. Yên tâm , tôi có chuẩn bị tâm lý."

      Giang Mạn gật gật đầu, gì nữa.

      Hai người cứ yên lặng như vậy trong chốc lát, Trình Khiên Bắc giống như chợt nhớ ra cái gì, đột ngột hỏi:" Sức khỏe em sao rồi chứ ?"

      "Hả ?"

      " Viêm dạ dày đó."

      "À, sao nữa rồi."

      Sau khi xong, trong xe lại rơi vào im lặng. im lặng này kéo dài mãi cho đến khi đến bệnh viện, xe dừng lại, Trình Khiên Bắc mới bảo :" Tới rồi."

      " Ừm, vâng." Giang Mạn đáp .

      Hai người cùng nhau thẳng vào tòa nhà nội trú, phòng chăm sóc đặc biệt thể để người nhà chăm nuôi, thời gian thăm nom theo quy định là có tiếng đồng hồ vào buổi trưa.

      Khi tới cửa phòng bệnh, sáu người của hai gia đình con ông cụ Diệp cũng ở đó, rất lạnh nhạt khi nhìn thấy hai người.

      Trình Khiên Bắc cũng chấp bọn họ, chờ bọn họ vào trước chuyện xong, mới kéo tay Giang Mạn cùng vào.

      Ông cụ mang máy thở và thể chuyện được nữa, nhưng vào lúc này đôi mắt khẽ nhướng lên, trông thấy cháu trai vào, biểu cảm khuôn mặt khẽ nhúc nhích.

      Trình Khiên Bắc bước tới, thấp giọng gọi:" Ông nội, cháu đưa Mạn Mạn cùng đến thăm ông đây."

      Đầu ông cụ khẽ giật giật, giống như gật đầu.

      Giang Mạn :" Ông nội, ông khỏe lên thôi. Cháu và Khiên Bắc còn chờ ông giúp đỡ dạy vẽ tranh cho chắt trai đấy!"

      Ông lão đeo máy thở phát ra thanh " ưm ưm" nhợt nhạt.

      Hai người thêm mấy câu nữa y tá bên ngoài nhắc nhở thời gian sắp hết.

      Trình Khiên Bắc nhìn nhìn ông lão giường, :" Ông nội, ngày mai cháu lại đến thăm ông ."

      Vành mắt vẩn đục của ông cụ có hơi ươn ướt, khe khẽ gật gật đầu, khép mắt lại.

      Trình Khiên Bắc nhìn vào người mới làm ông nội của mình trong mười năm, sau hồi yên lặng, mới kéo Giang Mạn ra cửa.

      hành lang, ngoài mấy người con rời trước con cháu đích tôn của nhà họ Diệp đều còn ở lại, dường như là cố ý đợi hai người.

      Diệp Kính Văn lại gần, vẻ mặt tươi cười :" Khiên Bắc, bác của con có số chuyện muốn với con."

      Giang Mạn nhìn Diệp Kính Tri đứng phia sau Diệp Kính Văn, người con trưởng này của Diệp Hạc Minh, lúc trước chỉ từng gặp qua lần, nhưng ra nghe về tên của ông ta ở mạng, bởi vì rất nổi tiếng trong giới kinh doanh nghệ thuật, là doanh nhân thành đạt, cộng với còn là con trai của Diệp Hạc Minh, cũng được xem như là người có nửa phần làm nghệ thuật .

      Cho dù là từ thành tích, hay cách năng cử chỉ của ông ta, đều có thể nhìn ra được, so với người cha bùn nhão dính tường kia của Trình Khiên Bắc, phải cao hơn biết bao nhiêu lần. Chẳng qua dù sao cũng là thương nhân, cộng thêm tuổi tác và từng trải, thành ra nhìn có chút thâm tàng bất lộ.

      Ông ta tiến lên trước bước, gật gật đầu với , rồi mỉm cười nhìn sang Trình Khiên Bắc, mở miệng ôn hòa:" Khiên Bắc, tác phẩm hội họa của ông nội cháu, ta làm đại diện suốt mười năm rồi, đường nước bước ta quen thuộc. cho cùng cháu làm về mảng nghệ thuật này, cháu xem lúc nào giao cho ta làm đại diện ?” Ông ta xong, dừng chút, rồi lại bổ sung thêm câu," Cháu đừng hiểu lầm, phải bác muốn đoạt tác phẩm hội họa tay cháu, chỉ là mong muốn phát huy truyền thống hội họa của ông nội cháu. Nếu cháu yên tâm, khi nào ký kết hợp đồng đại diện mời luật sư chuyên nghiệp đến là được mà."

      Trình Khiên Bắc khẽ cười lên :" Ông nội còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mấy người bắt đầu có ý đồ với những thứ tranh kia rồi sao ?"

      Diệp Kính Văn vội vàng :" KHiên Bắc con hiểu lầm rồi, bác của con vẫn luôn làm đại diện cho tranh của ông nội con, bác ấy cũng lo con thông thạo, để trong tay bị hư hỏng. "

      Trình Khiên Bắc liếc xéo người cha ruột này của mình, rồi lại chuyển qua Diệp Kính Tri, thong thả :" Thực xin lỗi Diệp tổng, trước mắt tôi có dự tính bán ra tác phẩm của ông nội ."

      Diệp Kính Tri cũng tức giận, chỉ cười ảm đạm, gật đầu :" Ừm, ta hiểu, chỉ là cháu thấy lúc nào muốn bán ra cho ta hay là được ."

      Trình Khiên Bắc cũng cười :" Tôi nghĩ ....có lẽ có ngày nào như thế ."

      Nụ cười gương mặt Diệp Kính Tri cuối cùng tắt hẳn, bằng giọng lạnh nhạt :" Chàng trai trẻ ! Làm người đừng quá tham lam, của cháu chính là của cháu, phải của cháu, cháu có dùng hết thủ đoạn để có được, cũng chẳng thể tồn tại được. Ta đến mức này rồi, mong rằng cháu tự thu xếp cho ổn thỏa. "

      Trình Khiên Bắc mỉm cười khinh miệt :" Đa tạ Diệp tổng nhắc nhở."

      xong kéo Giang Mạn bước vòng qua họ rời .

      Diệp Kính Văn đuổi theo kịp, :" Khiên Bắc à, đề nghị của bác con , con cứ nên suy nhĩ kỹ càng chút nhé ! Chúng ta đều là người nhà, đâu phải hai người chuyện mua bán chứ ?"

      Trình Khiên Bắc liếc ông ta cái, cười lạnh trả lời :" Ông Diệp à, tôi họ Trình."

      Diệp Kính Văn bị đối xử lạnh nhạt như vậy, cảm thấy rùng mình, hậm hực quay trở lại.

      Lâm Thanh cười khinh khỉnh, với Diệp Kính Tri :" cả, thằng con riêng này của em trai , cũng chẳng phải loại vừa. Hai năm trước có thể khiến ông cụ tặng hết cả tranh và bản thảo cho nó, cảm thấy nó nhả ra cái nào hay sao ?"

      Diệp Kính Tri nhìn sang em trai mình, :" Kính Văn, tôi thấy cho đến bây giờ thằng con này của chú cũng có dự tính nhận chú nhỉ !"

      Diệp Kính Văn sờ sờ mũi, có phần buồn rầu :" Em thấy nó có dự định này."

      " Nếu nó nhận chú, tin nhà họ Diệp, chú cảm thấy lấy toàn bộ tranh và bản thảo của ông cụ là hợp lý sao ?"

      "...... Cái này đương nhiên là hợp lý lắm ."

      " Hai năm trước ông cụ ký giao kèo cho tặng, lúc ấy bị ung thư, thần chí có sáng suốt hoàn toàn hay , vẫn thể được."

      " cả, ý của là ?" Diệp Kính Văn ngẩng đầu hỏi có chút mờ mịt.

      Diệp Kính Tri :" Tôi nghe ngóng rồi, lúc đó ông cụ muốn được nhìn thấy cháu râu và cháu rể, Nhã Chính và Nhã Ý đều chưa thể đáp ứng ý nguyện của ông cụ, chỉ có Khiên Bắc bỗng dưng dẫn theo đến trước mặt ông cụ, là mình kết hôn." Ông ta dừng lại chút," Tôi dò la được, bé gọi là Giang Mạn đó, lúc ấy là kết hôn giả với nó, nó cho con bé ngàn năm trăm vạn để con bé mua lại nhà xưởng cho gia đình."

      " Hả ?"

      Diệp Kính Tri :" Nó là vì khiến cho ông cụ vui vẻ." xong, lại cười cười," Mười chín tuổi nó mới trở về nhận người thân, vậy lại chỉ nhận có mình ông cụ, ý này là gì, chẳng lẽ chú hiểu hay sao ?"

      Diệp Kính Văn :".........Cũng phải hiểu."

      Lâm Thanh cười lạnh :" Đúng á !Hiểu lắm đấy, chẳng qua là suy nghĩ dù sao cũng là con của mình, cắt ngang xương cốt còn dính gân(*).Cũng thử nghĩ coi người ta có nhận lão già như hay , nó quay về cũng mười năm rồi đấy!"

      (*)打断骨头连着筋 : Ví von quan hệ thân cận , tuy rằng xuất ít mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng đoạt tuyệt được.

      Diệp Kính Văn :" Lúc trước nếu phải em làm quá tuyệt tình, thái độ giờ của nó có thể như thế này sao ?"

      " Tôi tuyệt tình thế nào hả ? trêu chọc phụ nữ bên ngoài đến cả con hoang cũng có còn ở đó mà lý hả ?"

      "Ba mẹ ! Đây là bệnh viện !" Diệp Nhã Chính đứng bên cạnh yên lặng hồi lâu, rốt cuộc nhịn được lên tiếng.

      Lâm Thanh mặt mày xưng xỉa dời mắt khỏi ông chồng mình, nhắm mắt làm ngơ.

      Diệp Kính Tri :" Hai người cũng đừng lôi chuyện cũ ra nữa, nữa chúng ta mới là người nhà. Tranh của ông cụ rơi vào tay của người phải họ Diệp, về tình về lý đều thể được."

      Diệp Kính Văn hỏi dò :" cả, ý của là ?"

      " gấp, dù sao cũng đợi hai năm rồi, lo xong hậu cho ông cụ rồi lại bàn bạc kỹ hơn."

      Diệp Nhã Chính giọng :" Bác cả, cháu thấy nếu ông nội tặng tranh cho Khiên Bắc, chúng ta vẫn nên tôn trọng nguyện vọng của ông."

      Diệp Kính Tri nhìn thằng cháu tranh quyền thế này của nhà mình, :" Nhã Chính, phải chúng ta muốn giành cái gì? Mà là thằng em tốt này của cháu ngay từ đầu có ý tốt, nhắm vào tài sản của ông nội cháu, ông nội cháu rất có thể cũng bị nó lừa phỉnh. Cháu có nghĩ chúng ta cứ để người lòng lang dạ sói thực được như vậy ?"

      Diệp Nhã Chính mấp máy môi, cuối cùng gì nữa.

      ............................

      Lúc này Giang Mạn theo Trình Khiên Bắc xuống lầu, khí áp cả người rất thấp, tâm trạng ràng rất tồi tệ.

      Mãi đến lúc lên xe, Giang Mạn mởi lên tiếng hỏi thử :" vẫn ổn chứ ?"

      Trình Khiên Bắc gật đầu :"Yên tâm , tôi sao."

      nổ máy xe, còn chưa lái ra khỏi bãi đỗ xe, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

      " A lo ! Tìm bác sĩ ."

      " Tôi biết rồi ."

      tắt điện thoại, quay xe ngược trở lại.

      " Sao vậy hả ?" Giang Mạn nhìn sắc mặt sa sút vô cùng của , khỏi lo lắng mà hỏi .

      Trình Khiên Bắc tắt máy xe, lặng yên nhìn cảnh người lại qua lớp kính chắn gió phía trước, sau lúc lâu mới :" Ông nội tôi vừa rồi ."

      " Hả ?"

      Lần này đợi thêm gì nữa, chợt giống như phản ứng lại, tháo dây an toàn ra, chạy như bay về phía tòa nhà nội trú.

      Giang Mạn nhìn theo bóng dáng có phần mất khống chế của , ngây người lúc lâu mới định thần lại, cũng vội vàng xuống xe.

      thể đuổi theo bắt kịp thang máy cùng Trình Khiên Bắc, và khi đến phòng bệnh trước đó, thiết bị người ông cụ được gỡ bỏ, cả người yên tĩnh nằm giường bệnh, giống như là ngủ say bình thường.

      Mấy người nhà họ Diệp vây quanh giường khóc nức nở thương tâm.

      Trình Khiên Bắc đứng cách giường bệnh hai mét, sững sờ nhìn vào ông cụ ra giường, như thể tin tưởng lắm vào thực trước mắt.

      Giang Mạn đến phía sau , nhàng cầm tay , khẽ bảo :" Nén bi thương !"

      Bàn tay to được nắm lấy kia, trở ngược lại siết mạnh lấy tay .

      Tiếp theo là tiến hành các loại thủ tục mà người trong gia đình phải lo liệu, cái này liên quan gì đến Trình Khiên Bắc, đều là trưởng tử nhà họ Diệp, Diệp Kính Tri đứng ra xử lý, số người họ Diệp khác giúp đỡ chạy việc.

      Bất luận trước đó có thân thiết với ông cụ Diệp đến đâu, vào lúc này, Giang Mạn mới cảm thấy được, bị nhà họ Diệp gạt bỏ bên ngoài.

      thực tế, quan hệ của và nhà họ Diệp, cũng thông qua thủ tục pháp luật gì.

      Sau khi di thể ông cụ được đưa , Trình Khiên Bắc cuối cùng cũng định thần lại từ trạng thái rối loạn. vẫn nắm chặt bàn tay kia buông lỏng, :" thôi!"

      Giang Mạn gật đầu .

      Lại trở về xe, Trình Khiên Bắc lái xe ngay, mà lấy ra điếu thuốc từ hộp để găng tay xe, đặt bên miệng và châm thuốc, hít hơi mới nhớ tới người bên cạnh, quay sang hỏi :" Để ý ?"

      Giang Mạn lắc lắc đầu.

      ngần ngừ lát, vẫn dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.

      quay sang nhìn , khóe miệng nhếch nhếch, lộ ra nụ cười mâu thuẫn:" Mười năm trước, lúc tôi tìm được ông cụ, vốn dĩ mong đợi gì cả. Nhưng mà ngờ, ông ấy sau đó liền tiếp nhận tôi ngay. Trở thành người thân duy nhất đời này, ngoài bố mẹ tôi, cũng là người thương tôi nhất đời này." thở dài có chút u uất," giờ đến cả ông ấy cũng rồi, đời này chỉ còn lại mỗi mình tôi mà thôi."

      Giang Mạn nắm lấy bàn tay , khẽ :" còn có tôi nữa mà !"

      Trình Khiên Bắc trở tay nắm lấy tay , nhìn thẳng vào mắt , gằn từng tiếng hỏi :" Em ở bên tôi sao ?"

      "Đương nhiên, miễn là cần."

      Trình Khiên Bắc nhìn vào chăm chú lúc lâu gì thêm nữa, rồi đột nhiên ôm vào lòng và bên tai : "Em đúng, tôi vẫn còn có em!"

      Giang Mạn ngẩn người, biết người đàn ông lúc này nhất định là yếu đuối, vỗ sau lưng trấn an :" yên tâm, tôi ở bên trong thời gian này."

      " Giang Mạn.........."

      " Tôi đây."

      Trình Khiên Bắc :" Cảm ơn em !"

      Giang Mạn khẽ cười :" có gì, cũng nên nghĩ thoáng chút, ông Diệp tám mươi lăm tuổi, cũng là hỉ tang rồi."

      Trình Khiên Bắc cầm lấy tay , yên lặng lúc, đột nhiên bảo :" Tôi buông ra nữa."

      " Hử ?"

      Trình Khiên Bắc :" có gì ."
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu210911 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 34
      Edit : Michellevn


      Ba ngày sau, tang lễ của Diệp Hạc Minh được cử hành tại nhà tang lễ.

      Ông là người nổi tiếng, lễ truy điệu cùng nghi thức tiễn đưa rất long trọng,các cán bộ chính quyền địa phương đều cử người đại diện tham dự, thậm chí còn có cả những lãnh đạo nhà nước gửi vòng hoa tới, hiển nhiên là đài truyền hình cũng quay lại toàn bộ quá trình.

      Bởi vì ra của ông cụ Diệp, Giang Mạn yên tâm lắm về Trình Khiên Bắc, lại xin thêm vài ngày nghỉ phép năm để ở bên . Bình thường rất ít xin nghỉ, lần này ở đảo mời được Trình Khiên Bắc làm khách mời cứu chương trình, kỳ chương trình đặc biệt đó gây tiếng vang cực kỳ tốt mấy ngày liền. Vì thế lão Vương sảng khoái vung tay, hào phóng phê duyệt cho nghỉ liền.

      Trong suốt hai năm qua, Giang Mạn vẫn luôn cùng Trình Khiên Bắc sắm vai vợ chồng son trước mặt Diệp Hạc Minh, đối với ông cụ mà , chính cháu dâu của mình. Lẽ dĩ nhiên tang lễ cũng phải cùng Trình Khiên Bắc tới tham dự, giống như vở kịch, có đầu có đuôi, diễn cho đến lúc hạ màn.

      Về phần sau khi hết nhạc người về đâu ? vẫn chưa nghĩ được.

      Lễ truy điệu diễn ra vào buổi sáng trong khí hết sức trang trọng, khách đến tham dự lễ truy điệu, ngoài họ hàng thân thuộc của nhà họ Diệp, hầu hết là các chính trị gia và người nổi tiếng .

      Trình Khiên Bắc mặc bộ đồ đen trang trọng, cầm vòng hoa tay, sánh vai bên cạnh là Giang Mạn cũng mặc bộ đồ màu đen, theo điệu nhạc đám tang mà về phía cửa lớn của nhà tang lễ rộng mở.

      Khi đến cửa, đặt vòng hoa xong, định kéo Giang Mạn cùng vào tiễn đưa di hài ông cụ, bỗng nhiên bị hai người giống như bảo vệ ngăn lại.

      Trình Khiên Bắc nhíu mày, hỏi :" Làm gì vậy ?"

      Bảo vệ đáp giọng :" Ông Diệp dặn dò, đây là đám tang của nhà họ Diệp, Trình thích hợp vào."

      Mặc dù giọng rất , nhưng những vị khách chuẩn bị theo phía sau vào chia buồn, vẫn mơ hồ nghe được sơ sơ, vài người tò mò nhìn sang.

      May là vòng quan hệ của nhà họ Diệp khá cao cấp, mấy ai bỏ qua thể diện mà đến vây xem.

      Trình Khiên Bắc nhìn về phía mấy người mặc áo tang nhà họ Diệp trong đại sảnh, người cung cấp gen cho , Diệp Kính Văn, đúng lúc nhìn ra , đối diện với tầm mắt của con trai, lại chột dạ mà quay đầu sang chỗ khác.

      Trong lòng Trình Khiên Bắc hiểu hết, nhưng vẫn rất bình tĩnh.

      Giang Mạn có phần lo lắng quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, lo sợ xung đột với người ta, thầm kéo lấy tay .

      Trái ngược với dự đoán của , Trình Khiên Bắc hết sức bình tĩnh, có lẽ là muốn quấy nhiễu lễ tang của ông cụ, cũng biểu ra bất mãn và kháng cự nào.

      Sao lát thoáng do dự, như thể quyết định xong, cầm lấy tay Giang Mạn, gật gật đầu thong thả ung dung với nhân viên bảo vệ, " Được, tôi biết ", rồi kéo người bên cạnh xoay người rời .

      Hai người quay ra được mấy bước gặp nhân vật quen thuộc trong số những vị khách đến chia buồn. Chính là Hứa Thận Hành nhiều ngày gặp, cùng với cặp vợ chồng trung niên, có vẻ như là gia đình ba người đến tham dự lễ tang.

      " Tiểu Mạn !" ta cất tiếng chào hỏi.

      Mẹ Hứa Thận Hành là em của Lâm Thanh, con dâu thứ hai nhà họ Diệp, ràng có phần được vui lắm khi nhìn thấy Trình Khiên Bắc, cặp chân mày vô thức nhíu lại.

      Cũng may năm đó Giang Mạn chưa từng gặp qua ông bà Hứa, cho nên cũng hết sức là thản nhiên mà đối diện với ông bà.

      nhàng nhìn lướt qua ông bà Hứa, gật gật đầu với Hứa Thận Hành :" Sư huynh."

      Hứa Thận Hành liếc nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của và Trình Khiên Bắc, :" Lâu rồi gặp!"

      Giang Mạn còn chưa trả lời lại, bị Trình Khiên Bắc kéo , khiến Hứa Thận Hành đứng tại chỗ , hồn bay phách lạc nhìn theo bóng dáng hai người cả lúc lâu.

      " Con quen kia sao ?" Mẹ Hứa nhìn ra vẻ bất thường của con trai, nhíu mày hỏi .

      Hứa Thận Hành đáp :" ấy chính là người bạn con quen trước khi ra nước ngoài."

      "Hả ? ta sao ?" Mẹ Hứa biết quãng tình cảm kia của con trai, ban đầu hai người cùng nhau xuất ngoại, đến lúc lỡ hẹn, làm hại con trai nhà mình sau khi ra nước ngoài sa sút suốt thời gian, bà ta nghe vậy khẽ thở ra," May mà chia tay lúc ấy, dính với Trình Khiên Bắc lừa gạt tài sản của ông cụ Diệp, có thể là phụ nữ tốt gì chứ !"

      Chân mày Hứa Thận Hành cau chặt lại, bằng giọng vui:" Mẹ! Tiểu Mạn phải người như vậy !" xong lại khoát khoát tay," Đừng mấy cái này nữa, chúng ta nhanh vào lễ truy điệu !"

      Giang Mạn theo Trình Khiên Bắc trở lại xe trong bãi đậu xe, từ từ cách xa nhạc tang buồn của nhà tang lễ. Giang Mạn nhìn người đàn ông im lặng ngồi bên ghế lái, nhận ra sắc mặt nặng nề, lo lắng hỏi :" ổn chứ ?"

      Trình Khiên Bắc quay sang nhìn , gật gật đầu :" sao."

      thực tế, Giang Mạn cũng ngờ người nhà họ Diệp sau khi ông cụ Diệp qua đời, vậy mà làm ra chuyện tuyệt tình như vậy, cho cháu trai ông cụ quý nhất tham dự lễ tang. Điều này vừa thể thái độ, cho Trình Khiên Bắc nhận tổ quy tông.

      Chẳng lẽ sợ ông Diệp ở trời có linh thiêng mà tức giận sao ?

      Cũng may, nhìn dáng vẻ của Trình Khiên Bắc, cũng chẳng hề có dự định gì về nhận tổ quy tông cả.

      nghĩ nghĩ, hỏi :" Giờ chúng ta về sao ?"

      Trình Khiên Bắc bảo :" Từ từ , đợi lát sau khi hạ táng ông nội, tôi nghĩa trang bái tế chút."

      Giang Mạn gật đầu, người nhà họ Diệp cho tham dự lễ tang, lại thể tự mình đưa ông cụ đoạn đường, cách duy nhất chính là đợi sau khi chôn cất, đến trước bia mộ tế bái.

      Trình Khiên Bắc nhìn nhìn , :" Mấy ngày nay làm phiền em rồi, tôi đưa em về trước nhé, chút nữa mình tôi nghĩa trang cũng được."

      Giang Mạn khẽ cười, bảo :" Này có gì mà phiền phức chứ, muốn nghĩa trang thăm ông nội, tôi chắc chắn phải cùng , nếu ông Diệp nhìn thấy có mình , lại cho rằng chúng ta cãi nhau gì đó !"

      Trình Khiên Bắc hơi cong khóe môi, :" cũng phải."

      Giang Mạn :" đừng nghĩ gì khác, tôi xin nghỉ phép mấy ngày để ở bên rồi."

      Trình Khiên Bắc cầm lấy tay , nhìn vào đôi mắt đẹp của , trầm mặc hồi lâu rồi :" Cảm ơn em !"

      " Có gì mà cảm ơn chứ ? đừng quá đau buồn là tốt rồi." xong lại căm phẫn dâng trào," Người nhà họ Diệp cũng quá đáng đấy, vậy mà đến cả lễ tang cũng để tham dự. Ông cụ Diệp mới vừa đây chứ đâu !"

      Trình Khiên Bắc khe khẽ cười :" sao hết, dù gì tôi cũng mang họ Diệp."

      Giang Mạn nhìn nhìn . tuy ngoài miệng vậy, nhưng biểu cảm khuôn mặt ràng là mất mát và buồn bã.

      Yếu ớt, đau buồn và mất mát, là biểu cảm mà nhìn thấy nhiều nhất gương mặt trong những ngày này, cũng là gương mặt hoàn toàn khác với ngày thường của .

      Đúng vậy ! cũng chỉ là con người, người bằng xương bằng thịt, người thể làm mọi thứ.

      Vì điều này, cảm thấy đối với , Trình Khiên Bắc ngày cảng trở lên chân hơn. Kiểu chân có độ ấm này, khiến người ta kìm được muốn chạm vào và muốn gần gũi hơn.

      Những suy nghĩ mà muốn thừa nhận kia, trong thời điểm thích hợp này, sắp đột phá bung ra.

      có phần suy nghĩ bất lực, quả đúng lúc.

      Phong tục địa phương là lễ hạ táng phải diễn ra trước giờ trưa. Hai người ở bên ngoài nhà tang lễ rời , khi lễ truy điệu kết thúc, đoàn xe mai táng xuất phát về hướng nghĩa trang, Trình Khiên Bắc liền nổ máy xe chạy theo phía sau.

      Cho dù tỏ ra bình tĩnh thế nào, cảnh tượng này cũng khiến Giang Mạn khó chịu thay , Ông nội qua đời, đến cả tang lễ cũng thể tham dự, chỉ có thể đợi sau khi đoàn người tản hết, mới lặng lẽ tế bái chút.

      Điều này thực là quá thê lương.Vì thế ấn tượng của đối với cả nhà họ Diệp kia lại càng tồi tệ hơn.

      Mãi cho đến mười hai giờ trưa, lễ hạ táng cuối cùng xong, người nhà họ Diệp, thầy pháp sư cùng bạn bè người thân cuối cùng cũng ra khỏi nghĩa trang.

      Lúc này Trình Khiên Bắc và Giang Mạn mới tới trước mặt bia mộ còn ai của ông cụ Diệp.

      Giang Mạn theo quỳ xuống trước bia mộ, đặt hoa cúc trắng xuống, châm nến thơm và cúi đầu lạy ba cái.

      " Ông nội, cháu và Mạn Mạn đến tiễn đưa người đây! Mười năm này, cảm ơn ông thương cháu, Khiên Bắc thể hồi báo, điều duy nhất có thể làm chính là giữ gìn tốt tranh và bản thảo của ông, để tâm huyết của ông bị đồng tiền thị trường làm ô uế."

      xong, lại cầm lấy tay Giang Mạn:" Người yên tâm, con và Giang Mạn tốt đẹp, sau này con có người quan tâm, có người thương, ông ở trời có linh thiêng cần lo lắng."

      Nhịp tim của Giang Mạn thoáng tăng tốc, bởi vì bỗng nhiên có chút bối rối, đây là thói quen diễn kịch trước mặt ông cụ Diệp như trước đây, hay cách khác, là cam đoan và đảm bảo từ cảm xúc chân của .

      Trình Khiên Bắc xong, quay sang nhìn .

      Đối diện với ánh mắt của , trong lòng Giang Mạn nhất thời hỗn độn phức tạp, nhấp nhấp môi, mở miệng :" Ông nội, chúng cháu tốt đẹp, người yên nghỉ !"

      Trình Khiên Bắc nhếch nhếch miệng,quay qua nhìn ba chữ Diệp Hạc Minh bia mộ kia lúc lâu, sau đó kéo tay đứng lên :" thôi ! Ông nội thích thanh tĩnh, mấy ngày nay xem ra cũng phiền rồi, để ông nghỉ ngơi yên ổn ."

      Giang Mạn gật đầu.

      Từ nghĩa trang quay trở về thành phố, hơi muộn chút, hai người tìm nhà hàng an tĩnh, qua loa gọi mấy món ăn. Giang Mạn trái lại tự mình ăn đến no, nhưng Trình Khiên Bắc chỉ ăn mấy miếng cách tượng trưng, rồi đặt đũa xuống, xem ra hề có dáng vẻ muốn ăn tí nào.

      Nét mặt vẫn được tốt lắm, thậm chí màu sắc đôi môi cũng có chút nhợt nhạt, Giang Mạn ăn no hỏi bằng giọng lo lắng :" sao chứ ?"

      Trình Khiên Bắc xoa xoa trán :" Có lẽ gần đây giấc ngủ được tốt lắm, có chút mệt !" rồi lại tiếp," Nếu phiền, em lái xe đưa tôi về nhé !"

      Giang Mạn khẽ cười :" còn khách sao với tôi làm gì chứ ?"

      Giang Mạn cũng cười cười :" Ờ ha !"

      Ra khỏi nhà hàng, Giang Mạn lái xe, ngồi bên ghế phụ, xe chạy bao lâu, cả người dựa vào lưng ghế, mắt nhắm lại, giống như ngủ thiếp . Chỉ là giấc ngủ dường như cũng yên ổn, mày nhíu chặt, biểu cảm có vẻ hơi khó chịu.

      Giang Mạn cũng dám quấy rầy , lẳng lặng cho xe chạy vào chung cư chỗ ở, mới ngập ngừng lên tiếng đánh thức dậy.

      " Hả ? Tới rồi à ?" Trình Khiên Bắc choàng tỉnh, mặt có chút mê man.

      " Xuống xe nào !" Giang Mạn bảo.

      Giữ mối quan hệ này trong suốt năm này, hầu hết thời gian là đến chung cư của , còn đến chỗ , chỉ từng có hai lần. Chung cư này cao cấp hơn nhiều so với bên , sống trong căn hộ cao tầng, kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt.

      Ban đầu Giang Mạn nghĩ lái xe đưa người về xong về nhà nghỉ ngơi, nhưng trông thấy khuôn mặt mệt mỏi của , cả người có vẻ hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dám cũng đành lòng để lên lầu mình, sau khi xuống xe, bước qua đỡ lấy :" Sao tôi cảm thấy trạng thái của tệ lắm đấy !"

      Lúc điều này, vô tình chạm vào lòng bàn tay , nhiệt độ làn da truyền đến, khiến cho giật mình, vội vàng đưa tay lên sờ trán , bảo :" sốt rồi."

      Trái lại Trình Khiên Bắc có phản ứng gì lớn lắm, chỉ là dáng vẻ có hơi khó chịu, bước vào thang máy cách yếu ớt, tựa vào vách tường thang máy, đôi mắt rủ xuống suy yếu :" Tôi mà nghỉ ngơi tốt, rất dễ bị sốt."

      Giang Mạn :" Tôi đưa bệnh viện nhé !"

      Trình Khiên Bắc lắc đầu :" cần, trong nhà của tôi có thuốc hạ sốt, uống thuốc xong ngủ giấc là khỏe ngay thôi."

      Giang Mạn nghe vậy, cũng khăng khăng nữa, dù sao đối với tình trạng sức khỏe con người mình, chắc là so với còn hiểu hơn.

      Ra khỏi thang máy, dìu vào nhà.

      Căn hộ của rất lớn, gần hai trăm mét vuông, nhưng trang trí khá là đơn giản, có cảm giác vị cuộc sống gia đình. đỡ nằm xuống giường lớn trong phòng ngủ :" để thuốc ở đâu ?"

      Trình Khiên Bắc nhắm mắt và :" Trong ngăn kéo dưới tủ quần áo, có hòm thuốc ."

      Giang Mạn gật đầu, mở tủ quần áo ra, lục tìm trong ngăn kéo, lấy ra hòm thuốc, có rất nhiều thuốc dự phòng trong đó, tìm thuốc hạ sốt theo hướng dẫn. Định cho uống luôn, mới phát quên chưa chuẩn bị nước ấm.

      Suy cho cùng chưa từng chăm sóc người ta lắm, lại ở trong căn nhà mình quen thuộc,luống cuống tay chân đun xong nước nóng bưng vào, thấy Trình Khiên Bắc ngủ rồi.

      khẽ gọi , có tiếng đáp lại. Nghĩ nghĩ, đặt ly nước lên tủ đầu giường, tự mình ngồi bên gối đầu, đỡ người đàn ông ngồi dậy, dựa vào ngực mình .

      Trình Khiên Bắc chắc là ngủ chưa được sâu, theo động tác của mà lầm bầm mấy lời, nhưng vẫn mở mắt ra.

      Người rất nóng, hẳn là cả người cũng rất khó chịu.

      Giang Mạn sờ sờ gương mặt , dường như cảm ứng, vươn tay ôm lấy vòng eo , vùi gương mặt nóng bỏng vào cổ , tạo thành tư thế ôm ấp ỷ lại.

      Cũng biết vì sao, trong lòng Giang Mạn đột nhiên nảy lên dịu dàng, muốn ôm chặt lấy người đàn ông này.

      Nhưng lý trí với rằng bây giờ phải là lúc cho những suy nghĩ linh tinh, cầm ly nước lên và đặt nó bên miệng Trình Khiên Bắc, người đàn ông khẽ hé miệng ra phối hợp, khi nước chảy vào miệng, giống như bản năng mà nuốt nuốt.

      lại đặt viên thuốc vào miệng , biết nó quá khô hay quá đắng, cặp chân mày của người đàn ông vốn giãn ra dễ chịu, lại lập tức xoắn lại, dường như muốn nhả viên thuốc ra, Giang Mạn nhanh chóng cho thêm miếng nước:" Đây là thuốc, đừng có mà nhả ra à ."

      Trình Khiên Bắc giống như nghe được những lời này, tuy biểu tình có chút tình nguyện lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt viên thuốc, sau đó uống ừng ực hai ngụm nước từ ly nước kề sẵn bên miệng.

      TRong khoảnh khắc đó, Giang Mạn chợt có cảm giác, người mình ôm phải là Trình Khiên Bắc nổi bật bất phàm được mọi người đồn đại, mà chỉ là đứa bé yếu ớt mong chờ người khác thương .

      Đứa bé yếu ớt ?

      Ngay cả bản thân Giang Mạn cũng cảm thấy rằng ý nghĩ kỳ lạ này có chút khó tin.

      Sau khi uống thuốc, Trình Khiên Bắc yên tĩnh lại trong lòng , ôm lát, cảm thấy ngủ say hoàn toàn, mới khẽ khàng đặt nằm xuống, đắp chăn điều hòa lên cho .

      Giang Mạn vẫn ngồi giường chưa rời ngay, cúi đầu nhìn người đàn ông ngủ say hề hay biết gì, bởi vì phát sốt, gương mặt trước đó còn tái nhợt lúc này có hơi ửng đỏ, lông mi dài giống như cây quạt rủ xuống, cả người có cảm giác mềm mại khó tả.

      Giang Mạn cảm thấy như lần đầu tiên mình gặp người đàn ông này, rồi lại có chút như lâu ngày gặp lại, vẫn là người đó, nhưng lại giống như phải người từng quen biết kia.
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu210910 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :