1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      nuôi vợ cũng khó phết tổ tông nhỉ? nguyên chuyện phòng ngự tốn mớ pháp bảo rồi.haha
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 44. Tăng thêm phòng ngự

      Đám pháp bảo phòng ngự đó có đủ loại, có làm thành trâm ngọc, vòng tay, hoa tai, làm thành xuyến đeo tay, vòng đeo chân, vậy còn tạm, nàng có thể đeo, nhưng mà làm thành khôi giáp, còn là cỡ XXXL, nàng có thể mặc vào sao?

      Khôi giáp cầm cũng thôi, cái khiên to hình tròn kia, hoa văn nhìn giống mai rùa cũng muốn? Tư Mã Tiêu phải định cải tạo nàng thành cái thành lũy di động chứ.

      Liêu Đình Nhạn nhìn Tư Mã Tiêu cầm lấy bộ khoen mũi nặng trĩu, tựa hồ rất vừa lòng, có chút đau lòng với thẩm mỹ chết từ sớm của , tiến lên cầm tay , “Cái khoen mũi này thôi bỏ , bắt ta dùng, cái mũi xinh đẹp của ta chỉ sợ bị rớt.”

      Tư Mã Tiêu: “Hử? Cái này là khoen mũi?”

      Liêu Đình Nhạn: “Đúng vậy đúng vậy, khoen mũi này phỏng chừng là cho trâu bò, quá khoa trương, bỏ .”

      Tư Mã Tiêu: “Ta cảm thấy có thể.”

      Liêu Đình Nhạn:…… Tổ tông! Ta thể a!

      lướt qua Liêu Đình Nhạn, lại cầm lấy khối giáp vai, đó là miếng giáp vai đầy gai ngược trong suốt cỡ siêu lớn, phỏng chừng có thể để tráng hán có mười tám khối cơ bụng mặc vừa. Nhìn biểu tình của còn rất thích thú, giáp vai cũng lấy luôn.

      Liêu Đình Nhạn nghĩ tới thích trong nội tâm lại cuồng dã như thế, biểu tình mặt cũng khống chế được. Tư Mã Tiêu ở phía trước, dường như có thể nhìn thấy Liêu Đình Nhạn thế nào, lộ ra buồn cười.

      Liêu Đình Nhạn chưa từ bỏ ý định, còn muốn giãy giụa chút, túm quần áo Tư Mã Tiêu: “Những thứ này đều cho ta dùng?”

      Tư Mã Tiêu chậm rì rì : “Đương nhiên đều cho nàng dùng.”

      Liêu Đình Nhạn thể lấy ra thực lực làm nũng của bản thân, “Nhưng người ta thích mà, thôi được !”

      Tư Mã Tiêu khóe miệng cong lên, nghe thấy Liêu Đình Nhạn ở trong lòng mắng , hung hăng. cầm lấy chuỗi vòng cổ bằng ngọc thập phần xinh đẹp, cho Liêu Đình Nhạn xem, hỏi nàng: “Thích cái này sao?”

      Chuỗi vòng cổ có ngọc yến tường vân, hoa văn triền ti, được khảm bảo châu màu đỏ, tua chuế kim, vòng cổ cũng có hoa văn tinh tế chạm rỗng, tinh xảo dị thường.

      Liêu Đình Nhạn: “Thích a! Chàng xem cái này đẹp cỡ nào!” Tổ tông bình thường mà vẫn có thẩm mỹ.

      Tư Mã Tiêu ném chuỗi ngọc đó sang bên cạnh, phát ra tiếng loảng xoảng, “Đáng tiếc phải pháp bảo phòng ngự, cho nên cần.”

      Mẹ kiếp.

      Thẳng nam này sao lại thế? có tình cảm với ta sao, cái tình cảm plastic gì!

      Sư Dư Hương ở Phong Hoa Thành của mình chính là lão đại, ai có thể quản nàng, hầu hạ bên cạnh tất cả đều là đám tiểu bạch kiểm tu vi cao nhưng cũng đủ cảnh đẹp ý vui, Liêu Đình Nhạn tới nơi này, so với lúc trước ở trong học viện còn tự do hơn, rốt cuộc giờ nàng còn phải học, càng có cảm giác nghỉ ngơi nhàn nhã.

      Chỗ Sư Dư Hương ở so với học phủ còn tốt hơn, cũng kém gì với cung điện Bạch Lộc Nhai, bởi vậy có thể thấy được người Sư gia là đãi ngộ tốt siêu cấp. Liêu Đình Nhạn từ khi đến thế giới này, nhìn thấy quá nhiều cung điện hoa mỹ, quá nhiều bảo bối quý giá, giờ có chút coi tiền tài là mây bay.

      Nàng bây giờ, ngủ sư tổ cuồng táo nhất, ở căn phòng hoa lệ nhất …… mang pháp khí phòng ngự xấu nhất.

      Sau khi trở về, Liêu Đình Nhạn cự tuyệt mặc đống lớn đồ vật đó lên người mình, thẳng tắp ngã gục giường lớn mềm mại, vùi mình vào chăn gối hoa đoàn cẩm thốc, vẫn nhúc nhích, dùng trầm mặc để kháng nghị.

      Tư Mã Tiêu quản nàng, nhìn cũng nhìn nàng thêm cái, chỉ mang theo mấy thứ kia chỗ khác. Liêu Đình Nhạn nghe thấy có động tĩnh nữa, bò dậy tìm tìm, thấy người.

      Liêu Đình Nhạn: Tổ tông khẳng định làm chuyện gì.

      Nàng cảm giác vừa rồi Tư Mã Tiêu thuần túy đùa mình chơi, là nam nhân mấy trăm tuổi có lúc còn ấu trĩ giống tiểu hài tử, là gà con học tiểu học chút cũng sai, nàng có cháu trai bên ngoại học tiểu học, so với còn ổn trọng thành thục hơn, cháu trai biết tặng hoa cho bé mình thích, buổi sáng còn mang sữa cho người ta uống đó.

      Liêu Đình Nhạn bĩu môi, ra bên ngoài tìm cái đài thoải mái để ngồi, lại ưu sầu lấy ra lọ đan dược cắn hai viên. Đó là lấy ở trong bảo khố kia, nàng chỉ cảm thấy cái chai đẹp mới cầm lấy nhìn nhìn, Tư Mã Tiêu nhìn xem, đan dược này hương vị còn được, ăn vào bình tâm tĩnh khí, Liêu Đình Nhạn liền mang về.

      Nàng biết thế nào, từ sau khi sốt cao tỉnh lại rồi vẫn luôn cảm thấy trong lòng bức bối, làm cái gì đều tâm thần yên. Dùng đường hoàn này thanh nhiệt trừ hoả, ăn hai viên quả nhiên cảm thấy linh đài mảnh yên lặng.

      Liêu Đình Nhạn: Thậm chí muốn niệm kinh bái phật.

      Tư Mã Tiêu tìm phòng an tĩnh để luyện khí, những pháp khí phòng ngự đó tùy ý chất đống bên, hủy cả đám, cân nhắc, sau đó động thủ luyện chúng nó, luyện thành các loại hạt châu đa dạng.

      Cuối cùng, lấy ra chuỗi vòng cổ ngọc lúc trước làm bộ ném trước mặt Liêu Đình Nhạn đem những hạt châu đó và pháp bảo này luyện cùng nhau.

      ……

      Liêu Đình Nhạn từ trong bình tĩnh tỉnh lại, phát mình bị chen sang bên, Tư Mã Tiêu tùy tiện chiếm cứ bảo tọa rộng rãi của nàng, để nàng nằm ở người.

      Nàng bò dậy, phát trước ngực có thêm cái gì hơi nặng, cúi đầu nhìn lại, nhiều thêm chuỗi vòng cổ ngọc.

      Chuỗi ngọc này vốn đẹp, điểm xuyết thêm viên châu và hoa càng đẹp mắt, Liêu Đình Nhạn có chút thích muốn buông tay, trong lòng nghĩ, tổ tông lúc trước còn làm bộ làm tịch vứt , giờ còn phải lại lấy về. Nàng cẩn thận cảm thụ chút, lại phát giác đúng.

      Vốn chuỗi vòng cổ này công năng là chứa vật, gian sáng lập tự mang này đối với tu sĩ Hóa Thần kỳ mà chỉ là râu ria, nhưng tại, hình như thành pháp bảo phòng ngự, có thêm công năng phụ là cất giữ.

      Nàng sờ soạng sử dụng trong chốc lát, trong lòng nhịn được líu lưỡi, nghĩ thầm, Tư Mã Tiêu đến tột cùng là chủng loại bảo bối thần kỳ gì? lại còn biết luyện khí?

      Tư Mã Tiêu mở mắt ra nhìn nàng. Liêu Đình Nhạn cầm chuỗi ngọc lên, “Chàng tự tay luyện chế?”

      Tư Mã Tiêu từ trong lỗ mũi hừ tiếng xem như trả lời.

      Liêu Đình Nhạn tò mò: “Chàng học luyện khí từ nơi nào?” Lúc trước nàng nghe những bài giảng đó cũng phải nghe , lão sư giảng tri thức cơ sở còn rất toàn diện, nghe luyện khí siêu khó, so sánh với tạp tu khác, đại khái tựa như chương trình toán học hay vật lý của học sinh đại, có thiên phú giỏi được.

      Dù sao nàng học được, nhìn lát ngọc giản nhập môn luyện khí, lập tức liền thức thời mà từ bỏ.

      Vị tổ tông này trước kia bị nhốt ở Tam Thánh sơn, học được kỹ năng này từ nơi nào?

      Tư Mã Tiêu hỏi lại nàng: “Thứ dễ như vậy, còn phải học?”

      Với xác rất dễ dàng, Tam Thánh sơn có truyền lưu thư tịch thuật pháp, tuy rằng muốn học, nhưng ngày thàng quá dài, lúc nhàm chán xem chút, hơi cân nhắc liền hiểu . Hơn nữa so với tu sĩ bình thường càng có ưu thế, bởi vì người mang linh hỏa.

      Liêu Đình Nhạn: Bị quang mang người bức vương này làm lóe mắt.

      “Có phải ta cần mang người những giáp vai, áo giáp đó hay ?” Liêu Đình Nhạn nâng vòng cổ xinh đẹp tổ tông đưa, cảm giác tránh được kiếp.

      Tư Mã Tiêu: “Hơi nghĩ là biết, chẳng lẽ ta để nàng đeo mấy thứ kia.”

      Ừ…… Lấy kịch bản thần bí khó lường của Tư Mã Tiêu, đúng là nhất định.

      Liêu Đình Nhạn cười với : “Chàng đương nhiên a, chàng tốt nhất.”

      Tư Mã Tiêu: “Trong lòng nàng cũng như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn: “Tâm tình của ta thực bình tĩnh, chàng hẳn là nghe được ta suy nghĩ cái gì.”

      chưởng Tư Mã Tiêu ấn lên ót nàng, ấn nàng ngã vào bên cạnh, biểu tình cười như cười: “ cần nghe, ta có thể đoán.”

      À, đoán được đoán được. Liêu Đình Nhạn chút cũng sợ , còn cúi đầu nhìn kỹ chuỗi ngọc, đếm xem có bao nhiêu cấm chế phòng ngự. Ngoại trừ dung nhập pháp bảo phòng ngự có, hình như còn tự luyện chế pháp bảo phòng ngự mới, lợi dụng công năng cất chứa ban đầu, cho thêm lại rất nhiều loại pháp khí phòng ngự.

      Càng nhìn càng đếm được.

      Liêu Đình Nhạn nằm xuống.

      Tư Mã Tiêu: “Đếm xong rồi?”

      Liêu Đình Nhạn: “ đếm nữa, nhiều như vậy, ta cảm thấy phỏng chừng cần dùng đến.”

      Tư Mã Tiêu hừ cười tiếng, “Thực nhanh là có thể dùng.”

      Liêu Đình Nhạn: “???”

      Nàng quay đầu nhìn Tư Mã Tiêu, lại thấy nhắm mắt rồi, “Hai ngày nữa biết.”

      làm chuyện gì đều thích , chờ đến khi chính cảm thấy sai biệt lắm mới đột nhiên bắt đầu làm. Liêu Đình Nhạn quen cách làm này, nếu phải vốn là tổ tông rồi trình độ làm khó cũng đúng là ở cấp bậc tổ tông.

      Nếu đổi là người khác, khả năng bị bức điên, nhưng lòng hiếu kỳ của Liêu Đình Nhạn nhiều nhất chỉ mười phút, ý niệm muốn thăm dò gì đó cũng rất có hạn, cho nên nàng lười hỏi nhiều, chỉ chờ thuyền đến đầu cầu lại .

      Hai ngày nay trong người nàng, tim gan cồn cào khó chịu, lại tìm thấy nguyên nhân, đến ngủ cũng ngon, còn thực táo bạo, là con cá muối táo bạo. Tư Mã Tiêu nhìn nàng xấu tình như vậy ra lại thực bình tĩnh, ngẫu nhiên còn dùng loại ánh mắt hiếm lạ nhìn nàng táo bạo. như vậy, chỉ thiếu điều vỗ tay bảo nàng lại phát lần tính tình để nhìn xem.

      Liêu Đình Nhạn: muốn uống ngụm nước quý bà tĩnh tâm.

      Hôm nay buổi tối có mưa to, còn có sấm sét. Tiếng sấm đặc biệt vang, giống như bổ vào đầu người, Liêu Đình Nhạn mạc danh cảm thấy trận kính sợ, có chút túng quẫn. Lần đầu nửa đêm phải nàng bị Tư Mã Tiêu đẩy tỉnh, mà là bị tiếng sấm đánh thức.

      Ta đây là làm sao vậy, làm chuyện trái với lương tâm bắt đầu sợ sét đánh? Liêu Đình Nhạn ngồi ở giường nghĩ trăm lần cũng ra, lại trận sấm sét rơi xuống, nàng liền cảm thấy trái tim kinh hoàng, nhịn được bắt đầu lay Tư Mã Tiêu.

      Tư Mã Tiêu lại ngủ, chỉ nhắm mắt lại mà thôi. Liêu Đình Nhạn lắc nửa ngày, thấy mở mắt, chỉ thấy khóe miệng nhưng ra hơi nhếch lên.

      Liêu Đình Nhạn trầm mặc lát, tay hướng đến bộ vị nào đó của ấn cái.

      Tư Mã Tiêu rốt cuộc mở mắt.

      Liêu Đình Nhạn đầy mặt túc mục: “Ta nghe tiếng sấm cảm giác có chút hoảng hốt, chàng đây là vì cái gì? Trước kia ta cũng như vậy.”

      Tư Mã Tiêu: “Buông tay ra, nếu nàng lập tức bị sét đánh.”

      Liêu Đình Nhạn liếc mắt nhìn nơi đó cái: “Ngài cho ta nghe chút đây là quan hệ nhân quả gì?” Chẳng lẽ cái đồ chơi đó của ngài còn mang sấm sét có thể bổ vào người ta sao? Nàng cố ý tâm tình kích động mà hô to ở trong lòng.

      Tư Mã Tiêu trở mình, cười to. Lại cho nàng cảm thấy mạc danh chọc trúng điểm cười.

      cười đủ rồi, câu lấy cái ót Liêu Đình Nhạn, ôm nàng lên người mình, “Nàng sắp đột phá, thực nhanh có lôi kiếp, mới có thể như vậy.”

      Liêu Đình Nhạn bừng tỉnh đại ngộ, nhớ đến việc này.

      Đúng, hình như nàng sắp đột phá, đây cũng thể trách nàng có cảm giác chân , rốt cuộc phải tự mình bước tu lên, lúc trước bởi vì Phụng Sơn huyết ngưng hoa, nàng đột phá nhiều lần như vậy cũng có lôi kiếp, đường xuôi gió xuôi nước, căn bản có kinh nghiệm gì, đây vẫn là lần đầu tiên.

      Tu vi nàng bay lên quá nhanh, lúc trước song tu với Tư Mã Tiêu lại tăng cấp thêm đoạn. Vừa rồi ý tứ trong lời , là nếu tại lại song tu, phỏng chừng nàng lập tức đương trường đột phá, còn phải bị sét đánh ở chỗ này.

      Liêu Đình Nhạn hít hơi, chà xát ngón tay mình, nguy hiểm , nguy hiểm .

      Bất quá, tại sao trước khi đột phá, trạng thái giống tiền mãn kinh như vậy?

      Còn nữa, nàng cảm thấy tổ tông làm nhiều giáp phòng ngự là vì chắn lôi kiếp cho nàng, còn tưởng rằng lúc trước nàng bị khi dễ gây cho kích thích.

      Liêu Đình Nhạn suy nghĩ lát, khiêm tốn thỉnh giáo: “Ta phải là tu sĩ Hóa Thần đầu tiên bởi vì chịu được lôi kiếp mà bị đánh chết ?” Dù sao cũng là lối tắt, nàng có chút chột dạ.

      Tư Mã Tiêu còn trang bức, “Ta muốn nàng chết, nàng chết được.”

      Được được được, ngài lợi hại nhất.

      Ngày hôm sau, Liêu Đình Nhạn mới phát , tổ tông lợi hại.

      “Biết vì sao ta chọn Sư Dư Hương ?” Tư Mã Tiêu xách theo bản thân Sư Dư Hương bị biến thành con chuột trắng, với Liêu Đình Nhạn: “Bởi vì nàng ta cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ, sắp đột phá.”

      Người Sư gia đều có đãi ngộ đặc thù, người nhà bọn họ muốn đột phá, có thể chỗ bí địa ở Canh Thần Tiên Phủ là Lôi Minh sơn cốc để đột phá. Ở đó, tấm chắn thiên nhiên có thể ngăn cản đại bộ phận lôi kiếp, chính là đệ tử Sư gia phế sài nhất cũng thể bị sét đánh chết.

      Hơn nữa, nơi đó còn cất giấu bí mật, có thể làm tu sĩ ở nơi đó trong mấy ngày, tu vi lại tăng trưởng đột phá thêm tiểu cảnh giới. Càng về sau tu vi càng khó tăng lên, tiểu cảnh giới này, người bình thường phải tu luyện vài chục năm đến trăm năm.

      Tư Mã Tiêu muốn cho Liêu Đình Nhạn thế thân Sư Dư Hương Lôi Minh sơn cốc để đột phá.

      Tác giả có lời muốn : Nhạn Nhạn: Đại lão mang thăng cấp.
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12332 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Xem ra tổ tông làm gì cũng có nguyên nhân sâu xa cả. Tổ tông xin nhận thêm của chúng con dân 1 lạy. Có gì ngài k thể làm nữa chăng? Đan dược sư à?
      heavydizzy thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Quá thần thông quảng đại luôn :v
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 45. Lôi kiếp

      Tộc Sư thị khổng lồ, nhánh chính ở trong phủ, số đệ tử danh gia cũng có mấy trăm người, nhiều người như vậy lại còn có con cái, càng tu vi thấp, càng nhiều con cái. Người Sư gia sinh ra, huyết mạch được thừa nhận rồi đều khối ngọc bài đại biểu thân phận, thẻ bài này có thể làm cho bọn họ thông hành tới các nơi trong nội phủ được tộc Sư thị khống chế để rèn luyện cùng với phát triển.

      Thí dụ trình độ lớn nhất như Lôi Minh sơn cốc có thể ngăn cản lôi kiếp; Dược đàm có thể trị vết thương, tẩy bệnh trầm kha; Tĩnh Thần đài có thể áp chế tâm ma làm người ta an tâm tu luyện vân vân, chỉ cần đệ tử trong tộc Sư thị đạt tới cầu nhất định là có thể tiến vào trong đó. Bọn họ có được rất nhiều bảo địa như vậy, nhiều thế hệ liên tục, tộc Sư thị nhân tài xuất lớp lớp, càng chặt chẽ nắm chắc Canh Thần Tiên Phủ.

      Những địa phương này đều có chỗ đặc thù, thủ vệ cũng thực nghiêm khắc, trừ đệ tử tộc Sư thị, ngay cả đệ tử quan hệ thân mật nhất với tộc Sư thị cùng với tộc Mộc thị liên hôn nhiều đời đều được phép tiến vào.

      Liêu Đình Nhạn biết nội tình, Tư Mã Tiêu chưa bao giờ nhiều lời, có an bài gì cũng giải thích kỹ càng tỉ mỉ.

      Nàng mang theo con chuột trắng Sư Dư Hương, thành công qua thủ vệ mạnh, tiến vào trong Lôi Minh sơn cốc.

      Chỗ sơn cốc này hoàn toàn bất đồng với tiên phủ hoa mỹ tinh xảo bên ngoài, phảng phất như là gian khác, đập vào mắt thấy sông núi cỏ cây, chim thú linh hoạt, chỉ có lôi thạch màu tím sẫm trải rộng, cao như tòa nhà, thấp như ghế dài trong công viên, cao thấp đan xen, có quy luật, giống cái mỏ đá khổng lồ.

      Liêu Đình Nhạn mình tiến vào, trước khi xuất phát Tư Mã Tiêu với nàng: “Ta cùng với nàng, tự mình .”

      Được rồi.

      Liêu Đình Nhạn có cảm giác gì, cho đến khi vào, phát toàn bộ sơn cốc chỉ có mình nàng, mới bỗng nhiên nhớ ra, nàng đến thế giới này bao lâu, trước nay vẫn luôn làm bạn bên Tư Mã Tiêu. Nhiều nhất tách ra ba ngày, lúc này, nàng sắp đột phá, chỉ sợ phải đến chỗ này ở nửa tháng.

      Nhưng cũng có gì quen, rốt cuộc trước khi gặp được Tư Mã Tiêu, nàng sống mình rất nhiều năm, xã súc nào rời nhà công tác chưa từng trải qua sinh hoạt mình đâu. Ưu điểm khác nàng có, năng lực thích ứng lại siêu tốt.

      Lôi Minh sơn cốc rất rộng, Liêu Đình Nhạn vào cửa đứng lát, nhìn xung quanh tìm phương hướng tiếp.

      Nàng tìm được lôi thạch hình dạng rất giống ghế dài, bắt quyết làm ra nước rửa rửa lôi thạch, dùng phong thuật làm khô, tiếp theo trải đệm mềm lên , lấy ô che nắng.

      Nàng còn quên chuột trắng xui xẻo Sư Dư Hương được coi như giấy thông hành mang vào, lấy cái lồng ra bắt nó đặt ở bên, cái lồng này còn cách .

      Làm xong việc mấy này, nàng cân nhắc chút, dùng thuật pháp cảnh báo, quây lấu chỗ mình nghỉ ngơi, rốt cuộc mình bên ngoài, chú ý nhiều cũng sai.

      Những người khác tiến vào, đều khẩn trương nhanh chóng tìm chỗ ngồi xếp bằng để tu luyện, củng cố tu vi, Liêu Đình Nhạn ngược lại, nàng làm xong chuẩn bị liền nằm xuống, coi là mình tới đây ngủ bù.

      Nơi xa khối lôi thạch cao cao màu tím sẫm, Tư Mã Tiêu mình tiến vào bồi nàng qua lôi kiếp lại ngồi ở đó. tay đáp ở đầu gối, tay thưởng thức viên lôi thạch nho màu đen, nhìn Liêu Đình Nhạn xa xa ở bên kia.

      Nhìn thấy hành vi của Liêu Đình Nhạn, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng cũng là thế này. Nhiều người như vậy bị các loại mục đích đưa đến bên , tiếp cận , những người khác đều lo lắng khẩn trương, chỉ có nàng, mình ở đó lười biếng ngủ.

      Nàng đến nơi nào cũng đều như thế này, tự an bài mình thoả đáng.

      Tư Mã Tiêu chơi khối lôi tâm thạch trong chốc lát, sắc trời chậm rãi ảm đạm xuống, động tác chậmlại, thân hình hơi hơi ngả về phía trước.

      Liêu Đình Nhạn bên kia có động tĩnh, phải nàng tỉnh, mà là cách nàng xa từ lôi thạch phía dưới chui ra con rắn, chỉ chui ra con, có rất nhiều, cơ hồ sắp vây quanh nàng.

      Rắn này gọi là thanh trùng, biết nuốt ăn thanh , bởi vì Lôi Minh sơn cốc này có rất nhiều con trùng như vậy, nơi này mới có thể yên tĩnh, nếu địa hình trống trải lại đặc thù này, có chút tiếng động tạo ra tầng tầng tiếng vọng.

      Những con sâu này đối với tu sĩ Hóa Thần mà đáng nhắc tới, nhưng nếu Liêu Đình Nhạn luống cuống tay chân biết đối phó thế nào, đại khái phải ăn chút đau khổ.

      Tư Mã Tiêu trước nay chưa thấy Liêu Đình Nhạn động thủ giết cái gì, cái đồ lười này hình như cái gì cũng biết, nàng cũng muốn giết người, có đôi khi Tư Mã Tiêu cảm thấy nàng và thế giới này có cảm giác hợp nhau.

      Tay ấn ở mặt đá, thân hình khẽ nhúc nhích về phía trước, nhưng đột nhiên lại dừng lại.

      Liêu Đình Nhạn tỉnh, nàng thấy những con rắn đó, kinh hách, hoảng loạn, trực tiếp móc ra mấy viên đan hoàn tạo thành phấn rắc ra ngoài, tiếp theo nàng còn lấy ra cái lu to miệng rộng, thu hết những con rắn bị choáng váng vào lu.

      Tư Mã Tiêu phát hình như nàng sớm có chuẩn bị, điểm này xảy ra ngoài dự kiến của . Bất quá, nàng nhặt rắn này làm gì?

      Bên kia Liêu Đình Nhạn thu thập xong rắn, rửa sạch tay và mặt, đắp cái mặt nạ, ăn chút đồ. Sau đó nàng lấy ra quyển sách và hai mảnh ngọc giản, lật xem.

      Tư Mã Tiêu nhìn ra, tại nàng đamg chuẩn bị cho đột phá, bất quá trước khi lâm trận còn lật mấy thứ kia để làm cái gì?

      Tư Mã Tiêu cũng biết, thi cử của giáo dục đại bồi dưỡng ra nhân tài khảo thí, xuất sắc nhất chính là tố chất tâm lý. Trước khảo thí nghỉ ngơi tốt, bảo trì tâm tình thả lỏng tốt đẹp, mới nghênh đón được thi cử, đều phải thi, đương nhiên là có kinh nghiệm tiền nhân tổng kết, trước khi thi trở mình phen, cầu an tâm, cũng là thói quen của Liêu Đình Nhạn.

      Tóm lại nàng chuẩn bị thỏa đáng, bắt đầu độ kiếp.

      Lúc này, Liêu Đình Nhạn tâm tình vẫn thực thả lỏng. Lúc trước nàng ở học phủ xem qua mấy quyển sách, bổ sung tri thức cơ sở, tư chất và linh căn giống như nàng, xem như trung thượng bình thường, Hóa Thần kỳ đến Luyện Hư kỳ mà thôi, chung đều là thiên kiếp tứ cửu, chính là chín đạo đại thiên kiếp, giữa mỗi đạo đại thiên kiếp có bốn đạo tiểu thiên kiếp.

      Lôi Minh sơn cốc đặc thù, có thể làm suy yếu lôi kiếp, nàng lại mang theo pháp bảo phòng ngự siêu cường tổ tông làm cho, còn có thân tu vi chống đỡ, dù thế nào cũng xảy ra việc gì.

      Chỉ là, loại tâm tình thả lỏng này, lúc nàng viên mãn, sắp sửa đột phá, bầu trời đúng thời cơ sinh ra lôi vân, biến thành bất an.

      Lôi vân phi thường dày nặng, mang theo màu tím, trải ra toàn bộ trung, trong mây điện quang, còn chưa có sét đánh xuống, cũng cho người ta cảm giác áp bách thực nặng.

      Liêu Đình Nhạn lần đầu tiên trải qua lôi kiếp, nhìn thấy đại trận như vậy, trong lòng cảm thấy có chút thích hợp, tựa hồ so với miêu tả trong sách còn khoa trương hơn.

      Đạo thiên lôi thứ nhất, so với nàng nghĩ còn khủng bố hơn, cột sét thô tráng mang theo muôn vàn khí thế chém thẳng xuống, cái khí thế đó là bổ về phía người ta, đánh cho hôi phi yên diệt.

      Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, lúc này mới là lôi kiếp thứ nhất, thế giới này tu sĩ cũng dễ dàng !

      vòng qua , nàng kinh ngạc, tựa hồ phải thiên kiếp tứ cửu, mà là thiên kiếp cửu cửu! Chín đại lôi kiếp, giữa hai đại lôi kiếp còn có chín tiểu lôi kiếp, nàng đếm vòng, xác nhận sai, tâm lạnh nửa. Cửu cửu thiên kiếp đặc thù này, ở phát sai lôi kiếp rồi?

      Cửu cửu thiên kiếp là lôi kiếp phi thường thưa thớt, dễ đánh xuống, nhiều là kỳ Đại Thừa sắp độ kiếp phi thăng mới có cửu cửu thiên kiếp, nghiêm khắc như vậy là bởi vì lấy thân người thành thần tiên, nghịch thiên mà , phải chịu lôi kiếp nghiêm khắc nhất. Gà còi giống như nàng, có tài đức gì.

      Quả thực chính là cho học sinh tiểu học làm bài toán lớp 6, nhưng phát bài thi cấp cao.

      Liêu Đình Nhạn nửa ngày nghĩ , nhìn lôi kiếp rầm rập rót lên đầu mình, điện quang lôi quang sáng thành mảng, làm đôi mắt cũng mở ra được. Dù người nàng có pháp bảo phòng ngự, đỉnh đầu vẫn bị đánh đau đớn, da thịt có cảm giác tê dại.

      Nàng còn nghe thấy chuỗi vòng ngọc ngực truyền đến tiếng rách nát , đó là thanh phòng ngự bùng nổ thay nàng ngăn trở lôi kiếp, chống đỡ được vỡ vụn, tiếng rách nát liên tiếp đan xen cùng tiếng sấm, Liêu Đình Nhạn chút nghi ngờ, chờ đến khi pháp bảo phòng ngự báo hỏng khắc đó, mình bị sét đánh nổ thành mảnh .

      Có thể là bởi vì ở trong lôi kiếp, có chút cảm giác thiên địa liên thông, ràng nàng cảm nhận được sát khí bên trong lôi kiếp, chính là cái loại ý tứ “Ta dùng sét đánh ngươi phải khảo nghiệm, chính là thuần túy chuẩn bị đánh chết ngươi”.

      Liêu Đình Nhạn ở đây nghĩ lát, thế nhưng nghĩ đến Tư Mã Tiêu.

      Nàng nhớ lúc mình tới, tổ tông còn cái gì “Ta cho nàng chết, nàng chết được”, bộ dáng thối nát tự phụ lại cuồng ngạo, vạn nhất ở đây nàng bị sét đánh nổ thành cặn vụn, phải là bị vả mặt, khẳng định mặt đặc biệt đau.

      Nàng vẫn nên hơi giãy giụa chút .

      Liêu Đình Nhạn chú ý giới hạn của pháp bảo phòng ngự, chính mình vận linh lực người, chuẩn bị chịu đợt.

      Nàng nhớ cửu cửu thiên kiếp này đến mấy đạo, chỉ cảm thấy mỗi đạo đều thế tới rào rạt, nửa điểm định buông tha, đánh người cho cơ hội thở dốc, lúc nàng cảm giác được chuỗi ngọc ngực chỉ còn lại đường phòng ngự, tâm căng thẳng chuẩn bị cho mình bị đánh.

      Đúng lúc này, tiếng sấm bỗng nhiên xảy ra đại tác phẩm. Liêu Đình Nhạn ở trong điện quang trắng xóa đầy mắt, nhìn thấy phía trước xuất bóng người màu đen.

      đứng ở đó, tay áo và tóc đen tung lên, cánh tay lạnh lùng vươn lên trung quấn quanh hồ quang màu tím, như là toát ra mạch máu. hung ác kéo thiên lôi rơi xuống, hung hăng xé rách, trực tiếp xé tan đạo sét.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Tay xé sét, tổ tông vẫn là tổ tông của ta.

      Liêu Đình Nhạn giật giật về phía trước, Tư Mã Tiêu giống như sau lưng mọc thêm đôi mắt, tay đưa ra sau đè lại đầu nàng, bảo nàng ngồi tại chỗ.

      Ở trong tiếng sấm nàng ràng nghe được thanh của Tư Mã Tiêu, thực lạnh, mang theo lệ khí và phẫn nộ cam lòng, nhưng phải đối với nàng. : “An tĩnh ngồi, nàng có việc gì, ta .”

      Liêu Đình Nhạn theo bản năng muốn hỏi câu: “Vậy còn chàng?” Chỉ là hỏi ra miệng, an tĩnh ngồi.

      Tư Mã Tiêu cũng phải cái loại dáng người kiện mỹ vĩ ngạn, nhưng đứng ở đó, giống như tòa núi cao nguy nga, phảng phất có thể đỉnh thiên lập địa, nhìn cái khiến cho người ta sinh ra sợ hãi, phảng phất người ràng viết “Ngươi loại rác rưởi này trèo lên được tòa núi Everest là ta”.

      Liêu Đình Nhạn vừa rồi phát lôi kiếp đúng, trong lòng nhiều ít có chút hoảng loạn kinh ngạc, nhưng tại nhìn Tư Mã Tiêu đứng ở kia, lập tức an tâm, chính nàng cũng phát , dù lôi kiếp còn chưa qua, thậm chí so với lúc trước càng đáng sợ, như người ngày càng tức giận. Nhưng nàng lại tự giác mà an tâm.

      Tư Mã Tiêu hai mắt đỏ đậm, người trào ra ngọn lửa, lửa lớn tận trời đón nhận điện quang và cột sét. Có câu thiên lôi câu động địa hỏa, dùng để hình dung hai người nhau phi thường nhiệt liệt mà nhanh chóng, tại Liêu Đình Nhạn thấy được phiên bản chân của thiên lôi câu động địa hỏa.

      Ngọn lửa của Tư Mã Tiêu cùng với mây sét trải rộng bầu trời, giống như núi lửa bùng nổ, quấn chặt cột sét, sét và lửa quấn quanh bên nhau thanh thế to lớn, động tĩnh như trời sụp đất nứt. ở trong đó, Liêu Đình Nhạn bị kiếp thiên địa hạo nhiên này ép tới thở nổi, thậm chí nàng thể đứng lên, cho nên càng thêm cảm thấy kinh diễm với Tư Mã Tiêu.

      chỉ vẫn luôn đứng, còn xé rách kéo nát đạo lại đạo lôi kiếp. Liêu Đình Nhạn nhìn ngón tay bị lôi điện xé rách, từ ngón tay chảy ra huyết châu trôi bồng bềnh ở chung quanh, bị thế sét mãnh liệt cùng thế lửa đè ép thành hình hoa, như là hồng liên, lại bỗng nhiên bốc cháy lên.

      Cảnh tượng thê mỹ có chút giống nhân gian. Tư Mã Tiêu vươn cánh tay lên bầu trời cao, máu tươi uốn lượn chảy xuống, cả người giống như đều đốt cháy.

      Bầu trời là mây sét màu tím cùng lôi điện tím trắng đan xen, mặt đất là ngọn lửa dây dưa cùng lôi điện, lôi thạch chung quanh bọn họ bởi vì tác dụng của sét và lửa, phát ra tiếng vang ong ong, mặt lôi thạch màu tím sẫm, chỗ bị lửa và sét lây dính đều tràn ra quang hoa màu tím nhạt, như là trong đá nở ra hoa. Toàn bộ ánh sáng đều bùng nổ ở chỗ này.

      ……

      Rốt cuộc, đạo lôi kiếp cuối cùng tiêu tán, trong thiên địa bỗng nhiên mảnh yên tĩnh, bên tai phảng phất có tiếng ù ù, có loại ảo giác đột nhiên biến mất toàn bộ.

      bầu trời mây sét còn lăn lộn, dường như thực cam lòng.

      Tư Mã Tiêu buông tay, nhìn trời lạnh lùng cười tiếng, tiếng cười tràn ngập oán giận và khinh thường.

      Mây sét bỗng nhiên lại rơi xuống đạo sét, bất quá lần này cũng phải lôi kiếp, chỉ là sét bình thường, bổ về phía Tư Mã Tiêu cho hả giận. Tư Mã Tiêu vung tay áo, làm đạo sét tản ra, ngón tay huyết châu khô bởi vì động tác của lại rơi vào lôi thạch bên cạnh.

      chuyển người, nhìn về phía Liêu Đình Nhạn ngồi tại chỗ ngửa đầu nhìn , dùng ngón tay dính máu vỗ chút lên mặt nàng.

      Ngón tay lạnh, màu nóng.

      Editor: Sư tổ ngầu lòi! Hâm mộ quớ!
      Last edited: 24/11/19
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12332 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :