1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 129


      Tống Gia Ninh buổi trưa chính thức bắt đầu đau từng cơn, nhưng nàng cung khẩu mở chậm, mãi cho đến giờ Tý nửa đêm, cũng mới mở sáu ngón tay. Tống Gia Ninh sớm đau muốn chết, lúc trước miễn cưỡng có thể nhịn, cho tới bây giờ, nàng đau đến mức chỉ muốn kêu lên, tay nắm chặt tay mẫu thân tay kia nắm chặt Sầm ma ma, đôi má vừa đỏ vừa ướt, mồ hôi đầm đìa.


      "An An đừng kêu, giữ khí lực giữ lại cho phía sau." Lâm thị đau lòng nắm tay của nữ nhi, sốt ruột như lửa đốt. Mậu Ca Nhi sinh rất nhanh, nhưng bà nhớ rất ràng, lúc bà sinh nữ nhi chỉ dùng năm canh giờ, nữ nhi cũng chịu đựng sáu canh giờ rồi, sao tử cung mới mở sáu ngón tay? Là vì tuổi sao?


      "Nương, con đau. . ." Tống Gia Ninh hai mắt đẫm lệ, lời còn chưa dứt, lại kêu tiếng.


      Gian ngoài Triệu Hằng vừa ngồi xuống, nghe được tiếng hét thảm này của nàng, lập tức lại đứng lên, sắc mặt tái xanh. chỉ là chờ ở bên ngoài, nhưng sốt ruột nửa đêm, nàng lại đứt quãng liên tục kêu đau, bên trong ba bà đỡ rốt cuộc dùng để làm gì hả? Bà đỡ dùng được, Triệu Hằng mắt lạnh nhìn Lưu ngự y.


      Lưu ngự y mình bị Thọ vương gia đâm bao nhiêu nhãn đao rồi, đâm tới mức thậm chí nghĩ thà vào trong phòng sinh chờ còn hơn, thà rằng trốn ở sau tấm bình phong nghe mùi vị lúc nữ nhân sinh sản, cũng muốn bị Thọ vương tuấn mỹ như Diêm La Vương trừng. Nhưng dù dày vò, Lưu ngự y vẫn nhắm mắt : "Vương Gia, nữ nhân lần đầu tiên sinh con có nhanh có chậm, Vương Phi tuổi còn mở chậm, thần nghe giọng Vương Phi trung khí mười phần, cũng đáng lo, mời Vương Gia chờ chút, phòng bếp chuẩn bị canh trợ sản rồi, nhưng chén thuốc thương thân, phải vạn bất đắc dĩ, hạ quan dám để cho Vương Phi uống."


      Triệu Hằng cũng hiểu biết về y lý, lý thuyết y học, biết những thuốc trợ sản kia hại thân thể, trong cung Lý hoàng hậu lúc trước khó sinh, nếu dùng thuốc, sợ thi hai mệnh, kết quả dùng, Lý hoàng hậu thân xương bị hao tổn, sợ là khó mang thai, mà mấy năm này Lý hoàng hậu tuy rằng được phụ hoàng sủng ái nhất, quả vẫn có mang thai nữa.


      Có lẽ chờ chút, nàng liền tự mình sinh ra, nếu như nàng gặp nguy hiểm, bà đỡ tự có thể nhìn ra, bất đắc dĩ, lại dùng chén thuốc giúp nàng.


      đến bên cửa phòng sinh, Triệu Hằng mặt hướng vách tường, đứng chắp tay, Phúc công công lặng lẽ ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng chủ tử như tùng như trúc, hai cánh tay ở phía sau lưng hồi buông hồi nắm lại, đủ thấy nôn nóng trong lòng. Phúc công công cũng gấp a, lo lắng trùng trùng nhìn qua cửa ra vào, càng ngừng nhớ tới Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ Vương Phi nhanh sinh ra, bằng kêu đau kêu đau, cũng đau theo luôn.


      Lúc tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn mảnh đen như mực, cung khẩu của Tống Gia Ninh rốt cuộc mở đến tám đốt ngón tay, nhưng phải mở đến mười đốt ngón tay mới có thể sinh. Cung khẩu mở càng lớn, Tống Gia Ninh lại càng đau, mỗi lần hít thở cũng giống như có cái gì lôi kéo ; đầu khớp xương nàng, nhiều lần đều cảm thấy mình chịu đựng nổi nữa, sau đó chỉ nghe thấy lúc bọn nha hoàn bưng nước vào, đều lên tiếng hành lễ Vương Gia. Biết vẫn luôn chờ ở bên ngoài, Tống Gia Ninh mới lại có khí lực, tiếp tục chịu khổ, nhịn được liền kêu ra.


      Nàng đau, lại cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, từng giây từng phút đều là dày vò.


      Ngoài cửa, Triệu Hằng nghe nàng thống khổ kêu rên hoặc kêu thảm thiết, ràng vừa đứng chính là hơn nửa đêm, nhưng cũng giống như sống ngày bằng năm, trong thoáng chốc trong phòng chậm rãi phát sáng lên, cái loại phát sáng này, là bao nhiêu ánh nến cũng đều kém hết. Triệu Hằng vô tri vô giác tới trước cửa sổ, vừa mới đứng lại, vệt nắng mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, vừa vặn chiếu lên mặt .


      Trắng đêm chưa ngủ, đôi mắt vằn vện tia máu của nam nhân chịu được chùm tia sáng này, lập tức nhắm lại. Nhưng ấm áp của ánh sáng vẫn còn, Triệu Hằng nhắm mắt lại, bên tai là tiếng kêu càng ngày càng yếu của nàng, yên lặng đếm ngược, lặng lẽ ra quyết định, chờ đếm tới , nếu như nàng vẫn chưa sinh, dặn dò nha hoàn bưng canh trợ sản lên.


      Càng trễ liền càng nguy hiểm, thà rằng nàng ngày sau con nối dõi khó khăn, cũng cần nàng chịu đựng nguy hiểm tính mạng.


      Mười. Năm đó nàng theo Quách Kiêu, xa xa phía sau Đoan Tuệ công chúa tới, nhìn từ xa tầm thường, nhìn gần mới phát nha đầu béo phi thường xinh đẹp, khuôn mặt mũm mĩm, làm nhớ tới bánh bao trắng trong đĩa, khiến người đều muốn đâm đâm cái. Vốn tưởng rằng hề liên quan, nàng lại sợ hãi mà ép thắng.


      Chín. Tháng trước ngắm đèn đoán câu đố, nàng cao hứng bừng bừng mà đoạt đề, đoạt hết liền quay đầu nhìn qua , mỗi khi ra đáp án, nàng đầu tiên là mờ mịt hồi, lĩnh ngộ xong mắt hạnh liền trở nên càng thêm sáng ngời, ánh mắt sùng bái khâm phục, dường như là người lợi hại nhất trong lòng nàng. Dáng vẻ nàng vụng trộm ăn kẹo giống con chuột ăn vụng, còn lặng lẽ đút hai miếng cho .


      . . .


      Bảy. Đêm động phòng hoa chúc, nàng nước mắt ràn rụa, khóc muốn hôn nàng, môi nàng mềm ngọt ngào, đến bây giờ vẫn ăn đủ.


      Sáu. ở thư phòng đọc sách, nàng bưng chén canh lê tuyết củ từ, nàng ở sau lưng ngủ say, là giữ mình được, che kín chăn màn muốn nàng lâu như vậy. Sau đó nàng rời , Triệu Hằng vĩnh viễn quên được màn nàng dùng tay đối với , hoàng hôn yên tĩnh, nàng như đóa hoa, ôn ôn nhu nhu nở ra trước mặt .


      Năm. . .


      "Mở mở, Vương Phi dùng sức, có thể nhìn hết mức!"


      Trong phòng bỗng nhiên truyền đến bà đỡ mừng như điên thúc giục, Triệu Hằng lập tức mở to mắt, nhanh đến trước cửa, vừa mới đứng lại, chợt nghe tiểu vương phi của kêu tiếng vang dội thảm nhất từ buổi trưa hôm qua đến bây giờ, làm cho lòng của cũng cao nhấc cao theo, cuối cùng thanh của nàng biến mất, chỉ có trái tim của vẫn còn treo đó.


      Bên trong lặng ngắt như tờ, giống như tất cả mọi người thấy, Triệu Hằng khỏi tiến lên bước, gọi nàng: "An An?"


      Vừa gọi xong, cách nhau bức tường, bỗng nhiên vang lên tiếng khóc to của trẻ mới sinh, tiếng cao hơn tiếng, so với mẫu thân khóc còn vang hơn. Triệu Hằng tự chủ được nở nụ cười, tay gắt gao nắm lấy màn cửa, cười cười, trái tim Triệu Hằng xiết chặt, lại gọi tiếng Vương Phi của . Tiếng thứ nhất Tống Gia Ninh nghe thấy, thanh này nàng nghe thấy được, đầu chuyển hướng cửa ra vào, nhưng hao hết tất cả lực khí, giọng khàn tiếng cũng gọi ra.


      Lâm thị nắm bàn tay nữ nhi hôn cái, vừa vui đến phát khóc, vừa quay đầu thay nữ nhi đáp lời: "Vương Phi rất tốt, Vương Gia cần lo lắng."


      Triệu Hằng bán tín bán nghi, nghe thấy giọng của nàng, chung quy vẫn lo lắng.


      Lâm thị nhìn thấy con rể bây giờ là tình hình gì, chỉ khẩn trương nhìn bà đỡ. Ba bà đỡ, người chăm sóc nữ nhi, hai người chăm sóc Tiểu Chủ Tử vừa mới sinh ra, nhìn chính giữa hai chân Tiểu Chủ Tử, hai bà đỡ trao đổi ánh mắt, lập tức thay đổi nụ cười, với Vương Phi giường: "Chúc mừng Vương Phi, là Tiểu Quận Chúa."


      Lâm thị trong lòng hơi hồi hộp chút, nhớ tới Duệ Vương phi. Duệ Vương phi cũng sinh ra Tiểu Quận Chúa, kết quả Hoàng Thượng chẳng quan tâm, vẫn là Sở Vương phi lại sinh nhi tử, Hoàng Thượng mới tiện thể thưởng cho Duệ Vương phi, khiến Duệ Vương phi trở thành trò cười khắp kinh thành. Chúng nữ tử cũng ít nhiều đồng tình với Duệ Vương phi, bởi vì vì tất cả mọi người đều nhận qua loại này dày vò, cho dù thai đầu tiên thuận lợi sinh ra nhi tử, trước khi sinh ra cũng chắc chắn lo lắng yên, các nam nhân lại chỉ coi như truyện cười, giống như nữ nhân sinh ra nhi tử chính là vô năng.


      Vừa nghĩ tới Hoàng Thượng có thể vắng vẻ nữ nhi và ngoại tôn nữ mới ra đời, Lâm thị liền vô cùng đau lòng.


      Tống Gia Ninh có nghĩ nhiều như vậy, có lẽ có chút tiếc nuối, nhưng vất vả khổ cực mang thai chín tháng, tháng ba đầu ăn cái gì nôn cái đó, sau ba tháng bụng to hành động khó khăn ban đêm thường thường bị chuột rút ngủ được, tại rốt cuộc sinh ra rồi, chỉ cần hài tử khỏe mạnh, Tống Gia Ninh liền chỉ cảm thấy nhõm, giống như tảng đá lớn ôm chín tháng rốt cuộc cũng lấy ra ngoài.


      Thân thể nhõm, đau đớn đêm Tống Gia Ninh đột nhiên cảm giác được tinh thần tốt cách lạ kỳ, Lâm thị cúi đầu giúp nữ nhi lau mồ hôi, thấy nữ nhi mắt hạnh tỏa sáng, trông mong nhìn bà đỡ ôm nữ nhi, Lâm thị vừa muốn khóc vừa muốn cười, lần đầu tiên may mắn nữ nhi có tim có phổi. Tri túc thường nhạc, chỉ cần nữ nhi nghĩ thoáng, đừng ảnh hưởng đến ở cữ khôi phục thân thể, Hoàng Thượng thưởng hay thưởng như thế nào? Ngay cả Vương Gia đều bị Tuyên Đức Đế làm cho xấu hổ, nữ nhi ít được ban thưởng, cũng coi vào đâu.


      Tiểu Quận Chúa rửa sạch rồi, bà đỡ vững vàng ôm đến bên giường, trước cho Vương Phi xem qua.


      Tống Gia Ninh còn nhớ dáng vẻ đệ đệ Mậu Ca Nhi vừa sinh ra, khuôn mặt nhiều nếp nhăn xấu thấy ớn, cho nên Tống Gia Ninh nhìn nữ nhi, sớm làm xong chuẩn bị nữ nhi xấu xí, ngờ vừa nhấc mắt, lại thấy bé con khuôn mặt nhắn nằm ngoan ngoãn trong tã lót đỏ thẫm, tóc máu đen nhánh, hai hàng lông mi nhàng, đôi mắt híp lại thành hai cái khe hở, đôi má mũm mĩm, non mịn cực kỳ


      Tống Gia Ninh kìm lòng đặng mà cười, mừng rỡ nhìn mẫu thân. Hôm qua mẫu thân so sánh nàng như dưa kết quả, nàng còn tin lắm, bây giờ nhìn lại, mẫu thân quả nhiên đúng, nàng lớn lên mượt mặt béo ngực to, nữ nhi quả nhiên so với hài tử của người khác lớn nhanh hơn, sinh sớm, miễn cho nàng bớt chịu vất vả nửa tháng.


      Xem ra lớn lên béo ngoại trừ được Vương Gia thích, đối với sinh con cũng có lợi nha, nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh bao giờ \hâm mộ gầy nữa.


      "Tốt rồi, nhanh ôm ra cho Vương Gia xem chút , chờ suốt cả đêm rồi." Ngoại tôn nữ vừa sinh ra xinh đẹp như vậy, Lâm thị theo bản năng cảm thấy, Vương Gia hẳn thích. Nữ nhi lớn lên đẹp hơn bà, Vương Gia lớn lên cũng tuấn dật hơn vong phu, đứa cháu ngoại này quá vượt trội, nhất định càng ngày càng xinh đẹp, khẳng định được các trưởng bối thích hơn nữ nhi.


      Nghĩ đến Vương Gia ở bên ngoài, Tống Gia Ninh cười gật gật đầu.


      Bà đỡ nhận Tiểu Quận Chúa, ra gian ngoài, ra ngoài thấy Vương Gia ngồi ở chủ vị, khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt. Bà đỡ thầm khâm phục, lần đầu tiên làm phụ thân, chờ đêm còn trấn định như vậy, quả nhiên Vương Gia giống với nam nhân bình thường, cũng biết, Vương Gia có thể bởi vì sinh được quận chúa mà mất hứng hay .


      Bà đỡ cẩn thận từng li từng tí đưa tã lót tới, lấy hết dũng khí khen: "Vương Gia mau nhìn cái, Tiểu Quận Chúa lớn lên xinh đẹp, lão nô đỡ đẻ hơn ba mươi năm, cũng chưa từng thấy hài tử nào xinh đẹp hơn Tiểu Quận Chúa ." xong sợ Vương Gia ôm hài tử, còn muốn hướng dẫn làm sao Vương Gia ôm.


      Triệu Hằng ôm qua chất tử Thăng ca nhi, biết ôm, nhưng có ngăn cản bà đỡ, chỉ nhìn chằm chằm nữ nhi trong tã lót, vừa nhìn khuôn mặt nhắn mập mạp này, giống như thấy được Vương Phi của lúc vừa sinh ra. Tưởng tượng chẳng mấy chốc tiểu nha đầu cực giống Vương Phi mềm mại gọi là cha, mây mù nơi đáy mắt Triệu Hằng từng chút từng chút vơi , thanh tịnh như nước.


      Nhưng đôi mắt như vậy, chỉ có Tiểu Quận Chúa trong tã lót mới có thể trông thấy, đáng tiếc Tiểu Quận Chúa ngủ rồi, căn bản biết mình được đưa đến trước phụ thân mặt.


      Bà đỡ rốt cuộc dạy xong rồi, Triệu Hằng như nguyện nhận nữ nhi, tênh, mới hơn năm cân.


      Nữ nhi vẫn nhúc nhích, Triệu Hằng cũng vẫn nhúc nhích, chỉ có ánh mắt như nước quan sát nữ nhi từ xuống dưới, từ mái tóc đen đến cái cổ non nớt, lại từ cái cổ non nớt nhìn thấy mái tóc đen, cái trán đôi mắt cái mũi cái miệng, hễ là nơi có thể nhìn thấy, mỗi chỗ đều tỉ mỉ nhìn nhiều lần.


      "Lỗ tai giống Vương Gia." Phúc công công xoay người đứng ở bên cạnh, cười tủm tỉm quan sát cả buổi, rốt cuộc phát chỗ giống nhau của hai cha con.


      Ánh mắt Triệu Hằng, lập tức dời về phía lỗ tai nữ nhi, hai cái lỗ tai nho , nhìn thấy nữ nhi, nhưng nhớ nổi lỗ tai của lớn lên trông thế nào.


      Gian ngoài đủ ấm áp, bà đỡ kịp thời nhắc nhở: "Vương Gia, nên ôm Tiểu Quận Chúa bú sữa." Nhũ mẫu sớm chuẩn bị tốt.


      Triệu Hằng gật gật đầu, đưa nữ nhi cho bà đỡ.


      Bà đỡ lần nữa trở về phòng trong, thân ảnh biến mất ở sau rèm, Triệu Hằng vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào rèm. Phúc công công nhìn thấy, thấp giọng khuyên nhủ: "Vương Gia, Vương Phi bên kia còn phải bận chút, người trước Tiền viện dùng ít đồ nhé?" Buổi trưa, tối hôm qua hôm qua cũng chưa ăn, chịu đựng đến lúc này, Vương Gia suốt cả ngày đêm chưa có ăn rồi, Vương Phi chính giữa còn ăn chút mà.


      Triệu Hằng làm như nghe thấy.


      Phúc công công bất đắc dĩ thở dài, Vương Gia ít, nhưng trái tim đối với Vương Phi, đó là thực , nghe Duệ Vương phi sinh nữ nhi, Duệ Vương nghe là nữ nhi, nhìn cũng chưa từng nhìn rời , lòng người lạnh lẽo mà. Nếu như chủ tử kiên trì muốn đợi, Phúc công công trước an bài báo tin vui, Quốc Công Phủ, Sở vương phủ bên cạnh cùng hoàng thân quốc thích, còn có trong cung, đều được thông báo tiếng.


      Vài con khoái mã lần lượt từ trước cửa Thọ vương phủ chạy ra ngoài.


      Bên cạnh Vệ Quốc Công phủ, Quách Bá Ngôn vào triều, Thái phu nhân dẫn Nhị phu nhân, Tam phu nhân chờ tin tức, Quách Kiêu dùng xong điểm tâm liền cùng Mậu Ca Nhi rồi. Biết được tôn nữ sinh quận chúa, mẹ con bình an, Thái phu nhân vừa vui vừa lo, Tam phu nhân nâng chung trà lên, rủ mắt uống trà, che giấu chút hả hê trong mắt. nữ nhi quả phụ, gả cho Thọ vương là thiên đại phúc khí, ông trời làm sao có thể liên tục bất công nàng?


      Lâm Vân Đường, nghe được tin vui, Mậu Ca Nhi mặt mũi đầy mụt nước cực kỳ cao hứng. Đôi đường ca song sinh luôn trêu cợt , Thượng Ca Nhi có đôi khi cùng chơi nhưng cũng có đôi khi để ý tới , bên cạnh đều là nam nhi, Mậu Ca Nhi nghe lời mẫu thân đối với bụng tỷ tỷ gọi cháu ngoại trai, nhưng trong lòng vẫn luôn hi vọng tỷ tỷ sinh đứa cháu ngoại cho , sau đó chờ lớn lên, có thể mua quần áo đồ trang sức hương phấn xinh đẹp đưa cho cháu ngoại , như phụ thân tặng mẫu thân vậy.


      Đệ đệ hưng phấn, Quách Kiêu để ý nhất lại là câu "Mẹ con bình an" kia, xác định nàng vẫn tốt, Quách Kiêu mới nghĩ tới con của nàng. Nữ nhi, dù sao cũng so với nhi tử cũng tốt hơn, nữ nhi dễ dụ, nhi tử càng hướng về phụ tộc.


      Sở vương phủ, Phùng Tranh ôm tiểu nhi tử, nghĩ đến Tống Gia Ninh vừa mới sinh nữ nhi, nhịn được toát mồ hôi thay hảo tỷ muội, cố ý bảo người lưu ý tin tức trong cung. Duệ Vương Phủ, Duệ Vương phi sau khi sinh nữ nhi lần đầu tiên nở nụ cười, cười mình rốt cuộc có bạn, sau đó cũng phái người nhìn chằm chằm vào động tĩnh cửa cung.


      Sùng Chính điện, Tuyên Đức Đế vừa tảo triều, muốn phê duyệt chồng tấu chương, nghe vợ lão Tam sinh ra đứa con , Tuyên Đức Đế nghĩ tới trước hết là lúc ông quở mắng lão Tam. Tuyên Đức Đế cũng muốn cho lão Tam khó chịu, nhưng lão Tam câu câu đều có lý, lúc ông ta lòng muốn Bắc Phạt, dạy bảo lão Tam trận, như thế nào làm những quan viên kia kinh hãi?


      Nhưng lão Tam bị ủy khuất , huynh trưởng được hai tiểu tử béo, đến liền biến thành nữ nhi, lão Tam lúc này khẳng định trong lòng thoải mái. Nghĩ như vậy, Tuyên Đức Đế lập tức chính miệng chọn mấy thứ ban thưởng, bảo người đưa Thọ vương phủ. Đại Thái Giám Vương Ân nghe Hoàng Thượng thưởng đều là văn chương tranh chữ cùng bảo vật thanh nhã hiếm thấy, liền hiểu, Hoàng Thượng đây là nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho Thọ vương.


      Vương Ân tự mình an bài.


      Hai khắc sau, quà tặng của Tuyên Đức Đế liền ra roi thúc ngựa mà đưa đến Thọ vương phủ.


      Tin tức truyền ra, Phùng Tranh nhàng thở ra, sau đó cũng nghĩ thông rồi, Hoàng Thượng phải thích cháu , nhưng Duệ Vương phi may, lúc sinh nữ nhi gặp phải Bắc Phạt binh bại, Hoàng Thượng giận chó đánh mèo. Nàng là người ngoài cuộc, nhìn thấu, Duệ Vương phi trong cuộc lại nghĩ như vậy, nhận định Hoàng Thượng bất công, tức giận lại khóc trận, ngay cả Duệ Vương làm quan ở hộ bộ, trong lòng cũng sinh ra tia oán khí. Cùng là sinh nữ nhi, phụ hoàng vì sao phải bất công lão Tam? Bởi vì lão Tam cà lăm, hay là cho Vệ Quốc Công Quách Bá Ngôn thể diện?


      Người bên ngoài suy nghĩ cái gì, Tống Gia Ninh hoàn toàn biết, thân thể mỏi mệt nhưng nhàng khoan khoái mà nằm ở giường, trông mong nhìn Vương Gia từng bước đến gần, nam nhân trông nàng cả đêm , cũng là phụ thân của nữ nhi nàng.
      dhtt, adamno1, omomatic25 others thích bài này.

    2. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      @Quýt Đường ơi, bị đăng trùng 3 lần rồi nàng ơi, thanks nàng nhiều nhé <3

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Nàng @Quýt Đường có cần tớ xóa bớt chương đăng trùng k? nàng có thể thay nội dung bài viết đó bằng chương mới cũng đc

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 130

      Tống Gia Ninh vừa sinh xong hài tử, tuy rằng mồ hôi mặt cũng được lau qua rồi, nhưng tóc xõa trán vẫn còn ẩm ướt, dán cái trán trắng nõn trơn bóng, như cánh hoa sau cơn mưa, mềm mại mỏng manh. Nàng khẽ mỉm cười nằm ở đó, mắt hạnh nhìn theo , an tĩnh nhu thuận như vậy, Triệu Hằng hoàn toàn có cách nào tiếp tục liên hệ với người cả đêm kêu đau là nàng.

      Nhưng chính là nữ nhân nhu thuận này, sinh nữ nhi cho .

      Triệu Hằng ngồi cạnh giường, tay vươn vào trong chăn, tìm kiếm bàn tay bé mềm mại của nàng, đặt bàn tay ở trong chăn, ràng còn có ấm áp bằng , đây là thân thể hư nhược mà. Năm ngón tay chặt chẽ nắm chặt bàn tay bé lạnh lẽo này, Triệu Hằng nhìn nàng hỏi: "Còn đau ?"

      Tống Gia Ninh cười lắc đầu, phía dưới có chút khỏe, nhưng so với trước khi sinh nữ nhi ra, chút đau đớn ấy đáng kể chút nào. Nàng chỉ là có chút lo lắng, giọng : "Đáng tiếc thể sinh nhi tử cho Vương Gia." Tống Gia Ninh rất thích nữ nhi này, nếu như trước đó nàng nhìn thấy nữ nhi còn có chút tiếc nuối, bởi vì Vương gia, Hoàng Thượng chắc chắn thích, nhưng sau khi nhìn thấy nữ nhi, Tống Gia Ninh chút nào cảm thấy đáng tiếc, lúc này bất quá là thăm dò thái độVương Gia chút mà thôi.

      Tiểu tâm tư ấy của nàng, Triệu Hằng vừa nhìn liền biết, nở nụ cười, sau đó trong ánh mắt bất ngờ của nàng thấp giọng : "Nữ nhi giống nàng, rất tốt."

      Tống Gia Ninh gả vào Vương Phủ năm, nhớ lại năm nay, Vương Gia cười cũng nhiều, vài lần hiếm thấy này, hoặc là nàng làm việc gì ngốc nghếch, gì đó bậy bạ, chọc cười, hoặc chính là Vương Gia tâm tình tốt, thí dụ như lúc cài trâm cho nàng, thí dụ như vừa mới thỏa mãn. tại cười khen nữ nhi, cười đến mức mây mù trong mắt dường như cũng tiêu tan chút ít, Tống Gia Ninh liền nhàng thở ra, chỉ cần Vương Gia thích nữ nhi, trong cung hoàng thượng dù thích, Tống Gia Ninh chút nào để trong lòng.

      "Vương Gia nhất định là người cha tốt." Tống Gia Ninh lòng .

      Nàng thường xuyên khen tốt, hôm nay là ngày đầu tiên làm phụ thân, nàng cứ khen như vậy, Triệu Hằng cười: "Cớ gì ra lời ấy?"

      "Vương Gia thiên vị nhi tử." Tống Gia Ninh có chút dí dỏm nói.

      Lại là loại lý do này, nhìn mắt hạnh trong trẻo của nàng, Triệu Hằng cúi người, ở bên tai nàng : "Nhanh dưỡng cho tốt, lại sinh đứa."

      Hai má Tống Gia Ninh hơi nóng lên, giọng điệu này của Vương Gia, sao nàng cảm giác mong đợi nhất phải hài tử, mà là chuyện sinh hài tử vậy? Tống Gia Ninh quay đầu, Triệu Hằng vẻ mặt như thường đối mặt với nàng, Tống Gia Ninh nhìn lần đầu nhìn ra rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhìn lần thứ hai. . . có nhìn liền khẩn trương rũ mắt xuống, trong lòng hoang mang rối loạn, sợ nhìn nữa, lập tức ăn nàng luôn.

      Hai vợ chồng bỗng nhiên an tĩnh lại, bầu khí lại ấm áp yên tĩnh, nhưng vào lúc này, phòng bếp đưa cơm tới.

      Triệu Hằng suốt cả ngày chưa có ăn gì vào bụng, Tống Gia Ninh sinh hài tử hết ngày, bụng sớm đói bụng đến mức réo xì xào. Điểm tâm của nàng chỉ có chén cháo thịt nạc, Triệu Hằng ngoại trừ cháo còn có đĩa bánh bao, Sầm ma ma, Song nhi dọn cơm xong, Sầm ma ma muốn hầu hạ Vương Phi, ai ngờ bà vừa đỡ Vương Phi dựa vào đầu giường, quay người lại, chỉ thấy Vương cầm chén cháo bàn Vương Phi lên.

      Vương Gia sủng ái Vương Phi, Sầm ma ma mừng còn kịp, đương nhiên vì cái gì quy củ mà khuyên can, dẫn Song nhi ra ngoài trước.

      Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ, nhưng nhìn Vương Gia hiếm khi dịu dàng như vậy, ngẫm lại mình sinh con chịu khổ, Tống Gia Ninh liền có khách khí. Khí định thần nhàn nhìn Vương Gia múc cháo, nhìn đưa qua, thân thể Tống Gia Ninh cả người từng điểm từng điểm trở nên ấm áp, đợi thìa tới gần, nàng nhàng thổi, kết quả mới dùng sức, bụng dưới bỗng nhiên truyền đến chút khó chịu rất .

      Triệu Hằng thấy nàng nhíu mày, lập tức : "Nàng đừng cử động."

      Tống Gia Ninh ngẩng đầu.

      Triệu Hằng liếc nhìn nàng cái, sau đó rũ mắt xuống, bờ môi hướng về muôi sứ, tuy rằng giống lúc Tống Gia Ninh thổi cháo phải bĩu môi cao như vậy, nhưng đúng là thổi cháo đó. ràng là chuyện rất , nhưng lại do làm ra, liền biến thành đại hiếm lạ, Tống Gia Ninh chớp mắt nhìn qua, cháo còn chưa ăn vào trong miệng, trong miệng ngọt ơi lá ngọt.

      "Trước nếm thử, cẩn thận bị phỏng." Triệu Hằng lần đầu tiên thổi cháo, sợ vẫn còn nóng, lại thể tự nếm xem có còn nóng , chỉ có thể nhắc nhở nàng.

      Tống Gia Ninh gật đầu, duỗi đầu lưỡi liếm cái, xác định bị phỏng, mới ngậm chặt thìa, hút cháo. Nuốt xuống, Tống Gia Ninh lần nữa ngẩng đầu, Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào cái miệng hồng hồng của nàng, sau lát mới thu tầm mắt lại, tiếp tục đút nàng. Tống Gia Ninh rất đói bụng, hơi ăn hết chén, còn giống như ăn đủ.

      "Ăn ít thôi nhưng ăn nhiều bữa, đừng ăn no quá." Triệu Hằng giải thích , cũng phải cố ý muốn bỏ đói nàng.

      Tống Gia Ninh ra no rồi, chính là nhìn ăn, nàng nhịn được thèm.

      Triệu Hằng bất đắc dĩ, dùng thìa của mình đút nàng mấy lần, ăn ba muỗng, liền cho ăn nữa.

      Vương Gia, Vương Phi dùng cơm xong, nhũ mẫu đưa Tiểu Quận Chúa ngủ tới, Triệu Hằng nhận nữ nhi ôm lát, lại giao cho nàng. Tống Gia Ninh và Vương Gia sống chung hơn năm rồi, hôm nay nhìn nữ nhi càng thêm mới mẻ, ôm nữ nhi nhìn chuyển mắt, bất tri bất giác quên mất nam nhân bên cạnh. Triệu Hằng cũng ở đây nhìn nữ nhi, nhìn chút, nghĩ đến cái gì, ánh mắt dời về phía lỗ tai Vương Phi.

      Tống Gia Ninh như có cảm giác, ánh mắt xéo qua thấy giống như nhìn mặt nàng, Tống Gia Ninh vô thức sờ lên, nghi ngờ : "Có cái gì à?"

      Triệu Hằng lắc đầu.

      Tống Gia Ninh cũng có tới sờ đến, lại càng kỳ quái: "Vậy Vương Gia nhìn cái gì?"

      Nàng hỏi nghiêm túc, Triệu Hằng liền nghiêm túc trả lời nàng: "Xinh đẹp."

      Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, đợi kịp phản ứng Vương Gia lại có thể ở nghiêm trang đùa giỡn nàng, khuôn mặt nhắn của Tống Gia Ninh đỏ lên, ngượng ngùng cúi thấp đầu, giả vờ lòng tường tận xem xét nữ nhi. Triệu Hằng lại nhìn lỗ tai nàng mấy lần, lại so sánh với nữ nhi, trải qua so sánh, phát lỗ tai của hai mẹ con này quả nhiên giống nhau.

      giống mẫu thân, tự nhiên giống phụ thân.

      "Tên mụ Chiêu Chiêu, như thế nào?" Nữ nhi ngủ, Triệu Hằng giọng thương lượng với Vương Phi, nghĩ tới là trước khi nữ nhi sinh ra, đến bên cửa sổ, vừa nãy luồng ánh sáng mặt trời chiếu ở người . Đối với Triệu Hằng mà , nữ nhi của và nàng tựa như chùm sáng này, sáng tỏ rực rỡ, xua tán đêm hắc ám quanh quẩn trong lòng.

      "Chiêu nào?" Tống Gia Ninh tò mò hỏi, ra nàng sớm nghĩ nhiều cái tên, con trai con đều có, nhưng nếu như Vương Gia có tên chữ tốt hơn, nàng liền nghe Vương Gia.

      "Nhật Nguyệt sáng tỏ." Triệu Hằng nhìn nàng giải thích , " đại danh gọi là, Chiêu Hoa." Nữ nhi của , Chiêu Hoa quận chúa.

      Tống Gia Ninh nhàng đọc mấy lần, thích : "Sáng tỏ êm tai, ngụ ý cũng tốt, đa tạ vương gia ban tên cho."

      ~

      Hai mẹ con bình an, đây là tin vui, mặt trời đỏ ngã về tây, Quách Bá Ngôn cố ý sớm trở về, thay quần áo xong trực tiếp qua bên tiểu nhi tử Mậu Ca Nhi, quả nhiên ở chỗ này thấy được thê tử. Mậu Ca Nhi mang bệnh dễ dàng buồn ngủ, vừa mới ngủ xong, Quách Bá Ngôn ngồi ở bên giường, tỉ mỉ quan sát kỹ khuôn mặt đầy hột đậu của nhi tử, đáng tiếc mới ngày, nhìn ra cái gì khác nhau.

      "Nghe Hoàng Thượng ban thưởng An An rồi hả ?" Quan tâm nhi tử xong, Quách Bá Ngôn bắt đầu hỏi thăm tin tức nữ nhi xuất giá bên kia.

      Lâm thị vui mừng cười: "Đúng vậy a, thưởng mấy thứ Văn Phòng Tứ Bảo." Thưởng xong, Lâm thị còn lưu lại Thọ vương phủ, bà tâm tư thông thấu, đoán được Hoàng Thượng ban thưởng lần này chủ yếu là vì đền bù tình cảm phụ tử cùng với Thọ vương, thực phải là thưởng nữ nhi. Nhưng con rể tốt nữ nhi mới tốt, dù sao nữ nhi mặt mũi có, so với Duệ Vương phi mạnh hơn biết bao nhiêu, Lâm thị liền thỏa mãn.

      "Tiểu nha đầu và An An lúc vừa sinh ra giống nhau như đúc, xinh đẹp." Lâm thị có chút kiêu ngạo khen ngợi.

      Quách Bá Ngôn sâu kín nhìn bà chằm chằm, lúc An An vừa sinh ra, bà còn ở Giang Nam, nam nhân họ Tống bồi bên cạnh.

      Lâm thị vừa nhìn ánh mắt chua chua này của ông liền biết trượng phu suy nghĩ gì, khỏi có chút ảo não, từ lúc bà gả vào Quốc Công Phủ, liền liên tục cẩn thận từng li từng tí tránh cho nhắc tới bất cứ chuyện gì về Tống gia, chẳng ngờ hôm nay vui quá lỡ miệng. Cũng may hai vợ chồng sớm phải quan hệ xa lạ bốn năm năm trước, Quách Bá Ngôn ăn bậy dấm chua, Lâm thị chẳng những có ý đồ bổ cứu, ngược lại giận liếc ông: "Mậu Ca Nhi càng ngày càng giống Thế tử, có phải là ông hay ?"

      Dựa vào cái gì chỉ cho quan châu đốt lửa, cho dân chúng thắp đèn?

      Nhắc đến con trưởng, Quách Bá Ngôn vẻ mặt hơi ảm dạm, nhất thời còn lòng dạ ghen tuông, bóp tay thê tử : "Bình Chương có thương tích, ta xem chút."

      Lâm thị dạ tiếng, đưa ông ra ngoài. Con riêng thương thế quá nặng, hôm qua vậy mà lo lắng Mậu Ca Nhi sợ hãi, đến bên này bồi ngày, phần tình cảm tay chân này, chính là ca ca ruột cũng làm được. Lâm thị từ đáy lòng thưởng thức người con riêng này, mới để ý trượng phu quan tâm lo lắng.

      Quách Bá Ngôn mình đến Di Hòa Hiên, bước vào viện, chợt nghe phòng chính truyền đến hồi ho khan đè nén, Quách Bá Ngôn bước chân dừng lại, do dự chút, lúc này mới tiếp tục lên phía trước. Trong phòng, Quách Kiêu biết tình huống thân thể mình,, thành thành nằm ở giường, để sớm ngày phục hồi như cũ. Phụ thân đến rồi, Quách Kiêu cũng có khách khí, chỉ ngồi dựa vào đầu giường, cung kính : "Phụ thân."

      "Hôm nay khỏe hơn chút nào ?" Quách Bá Ngôn tới gần, nhìn chằm chằm vào ngực phải trưởng tử hỏi.

      Quách Kiêu gật đầu.

      Quách Bá Ngôn nhìn khuôn mặt trắng bệch của trưởng tử, đúng là vẫn đành lòng bức bách ra lựa chọn trước khi hoàn toàn khỏi hẳn trước, quan tâm hai câu bệnh tình liền . Quách Kiêu đưa mắt nhìn phụ thân rời khỏi, mơ hồ đoán được phụ thân có thể là có lời gì muốn với , thậm chí cũng đoán được có lẽ có quan hệ với kế muội vừa mới sinh nữ nhi.

      Quách Kiêu nhắm mắt lại.

      Phụ thân khó xử, hiểu, cũng muốn mọi chuyện đều nghe theo phụ thân, khiến phụ thân quan tâm, nhưng duy chỉ có nàng, buông tay.

      ~

      Tống Gia Ninh mười lăm tháng mười sinh nữ nhi , Sở vương phủ hai mươi bảy tháng mười làm đầy tháng cho Hoàng thứ tôn Thành ca nhi, Tống Gia Ninh được, Triệu Hằng tự mình , ăn xong tiệc rượu liền trở về.

      Tống Gia Ninh xem nhũ mẫu cho nữ nhi ăn uống sữa, nghe Vương Gia trở về, nàng trước hết nhìn nhũ mẫu. Nhũ mẫu cũng dám để Vương Gia nhìn thấy đồ vật lọt mắt như mình đây, sau khi xin chỉ thị, ôm Tiểu Quận Chúa ra phía sau tấm bình phong cho ăn. Triệu Hằng vào cửa, thoáng nhìn sau tấm bình phong có bóng dáng, liền nhìn tới lần thứ hai, trực tiếp đến bên giường.

      Tống Gia Ninh trước quan sát vẻ mặt Vương Gia nhà mình, nhìn ra cái gì, ngạc nhiên : "Vương Gia tại sao trở về sớm như vậy?" Loại náo nhiệt này, chí thân phải đều phải sớm nhất về trễ nhất sao? Đổi thành Đình Phương tỷ tỷ mà ở gần, cháu ngoại đầy tháng, Tống Gia Ninh nhất định lưu lại hồi, hảo hảo thích cháu ngoại .

      Triệu Hằng ngồi giường, tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng hỏi nàng buổi trưa ăn cái gì.

      Tống Gia Ninh ngoan ngoãn trả lời, đáp xong rồi nhìn ra Vương Gia dường như có tâm tư chuyện, nàng buồn bực Sở vương phủ có phải là xảy ra chuyện gì hay , nhũ mẫu cho nữ nhi ăn xong, đưa tiểu nha đầu tới, sau đó Tống Gia Ninh liền thoáng nhìn khóe môi Vương Gia nhà mình dường như vểnh lên cái, thoáng qua liền mất. Tống Gia Ninh khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Vương Gia, phát lúc Vương Gia nhìn nữ nhi bên mặt cực kỳ ôn nhu, Tống Gia Ninh bỗng nhiên liền hiểu.

      Hoá ra Vương Gia nhanh trở về như vậy, là sốt ruột ôm nữ nhi a?

      Tống Gia Ninh là dở khóc dở cười.

      Sở vương phủ, Sở Vương cũng phàn nàn với Vương Phi của mình: "Lão Tam ăn tiệc xong liền , Thăng ca nhi đầy tháng cũng như vậy, có phải thích Thành ca nhi chúng ta hay ?" chuyện, còn cúi đầu ngó ngó nhi tử béo trong ngực, càng xem càng thoải mái, lão nhị phải là giống hơi đen chút thôi ư, đệ đệ làm thúc thúc, lại có thể bởi vì chất tử đen liền thích ôm?

      cẩu thả, Phùng Tranh cười : "Đây có thể trách Tam điện hạ sao? muốn ôm Thành ca nhi chàng cho, Tam điện hạ trước kia có nữ nhi, thích tiểu hài tử, chỉ có thể đến chỗ chúng ta nhìn sắc mặt chàng, tại Gia Ninh sinh cho nữ nhi xinh xắn, Tam điện hạ đương nhiên gấp gáp về nhà ôm hôn nữ nhi rồi."

      Sở Vương nghe vậy, đôi mắt lại trừng lên, tức giận : "Nàng cần đỡ cho , ta tốt xấu gì cũng cho ôm Thăng ca nhi, Thành ca nhi, càng keo kiệt hơn, hôm kia ta thăm Chiêu Chiêu, ngay cả đụng cũng cho ta đụng, ánh mắt kia, ràng là chê tay ta thô." Tiểu chất nữ xinh đẹp như vậy, thèm giết rồi.

      Phùng Tranh cười : "Tay chàng vốn là thô mà, ta còn sợ chàng làm đau khuôn mặt Thành ca nhi đó."

      Sở Vương thích nghe, buông Thành ca nhi ngủ say liền bổ nhào vào Phùng Tranh, vừa ôm hôn vừa bậy: "Giờ chê tay ta thô, khi gia làm nàng thoải mái, sao nàng chê?" là võ tướng, còn lưu loát, thường thường cố ý loại lời thô tục xấu hổ muốn chết này, Phùng Tranh vừa giận vừa thẹn, cuối cùng mỗi lần đều ở dưới người hóa thành xuân thủy.

      Hài tử qua đầy tháng, nên mang vào cung cho Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu nhìn chút. Cuối tháng tuần giả ngày hôm đó, Sở Vương ôm Thành ca nhi, Phùng Tranh dắt Thăng ca nhi, nhà bốn người cùng nhau vào cung. Tuyên Đức Đế và Lý hoàng hậu cùng chờ ở trung cung, Thăng ca nhi hoạt bát, vào liền buông tay mẫu thân ra, vui vẻ chạy tới Tuyên Đức Đế, hưng phấn : "Hoàng tổ phụ!"

      Tuyên Đức Đế cao hứng ôm lấy trưởng tôn, tôn bối còn là tôn tử đầu tiên, Tuyên Đức Đế tự nhiên phải sủng bình thường.

      "Hoàng tổ mẫu." Tựa ở trong ngực Tuyên Đức Đế, Thăng ca nhi cũng chưa quên vị trưởng bối khác.

      Lý hoàng hậu ôn nhu cười.

      Thích đứa lớn xong, Tuyên Đức Đế giao Thăng ca nhi cho Lý hoàng hậu, ông ta nhận thứ tôn Thành ca nhi vừa đầy tháng ôm lát, rốt cuộc quá , có gì có thể trêu chọc. Tuyên Đức Đế liền đưa Thành ca nhi cho Lý hoàng hậu, thay đổi Thăng ca nhi, sau đó ông ta dẫn trưởng tử, trưởng tôn Sùng Chính điện, bảo con dâu cùng Lý hoàng hậu tám chuyện nhà.

      Phùng Tranh trở thành Sở Vương phi mấy năm, ngày lễ ngày tết đều phải tiến cung, quen thuộc tính nết Lý hoàng hậu, biết Lý hoàng hậu là người hiền thục ràng, sau khi mất con đối xử mọi người càng thêm hiền lành. Cho nên hai người tuy rằng phải mẹ chồng nàng dâu ruột, nhưng Phùng Tranh và Lý hoàng hậu ở chung chỗ, cũng rất phóng khoáng, cái gì cũng có thể hàn huyên với nhau.

      "Hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy Tiểu Ngũ." Trò chuyện chút, Lý hoàng hậu ngó ngó Thành ca nhi ngủ trong ngực, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên, cũng có ngẩng đầu lên, cứ như vậy cúi đầu lầm bầm lầu bầu giống như , "Ta mơ thấy Tiểu Ngũ ngồi hà đăng, khóc với ta nó lạnh, bảo ta ôm nó, ta xuống nước tìm nó, nhưng hà đăng lại mang theo nó càng trôi càng xa. . ."

      Nàng có khóc, yên lặng, nhưng trong lời tưởng niệm của mẫu thân đối với vong nhi lại làm người ta đau lòng. Phùng Tranh là mẫu thân hai hài tử, càng có thể nhận thức được đau khổ của Lý hoàng hậu, loại chuyện này nếu như đặt ở người nàng, nhi tử ngoan còn liền còn, Phùng Tranh cảm giác mình có lẽ cũng kiên trì được, ước gì có thể xuống dưới cùng nhi tử, cũng muốn lẻ loi hiu quạnh.

      "Mẫu hậu nén bi thương, Ngũ đệ báo mộng cho người, xác nhận muốn chuyển thế đầu thai, Ngũ đệ hiểu chuyện như vậy, kiếp sau nhất định bình an vui sướng." Chùi chùi khóe mắt, Phùng Tranh nhàng an ủi.

      Lý hoàng hậu cười khổ, ngẩng đầu, ánh mắt đối với Phùng Tranh, hai dòng nước mắt chợt dọc theo khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của nàng trượt xuống: "Ta muốn trở về, muốn làm bạn với ta, trong cung này quá lạnh, ta sắp chịu đựng nổi nữa rồi. . ." đến đây, hoàng hậu trẻ tuổi nước mắt rốt cuộc vỡ đê, tay che miệng, nghẹn ngào với Thành ca nhi : "Ta suy nghĩ muốn sinh thêm, nhưng thân thể của ta vỡ vụn rồi, cũng mang thai được. . ."

      dhtt, Lierose DuDu, adamno127 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :