1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 65:
      Khóe miệng Minh Tú giật giật, rũ mắt hành lễ với Khánh An đế, : “ Thần thiếp minh bạch.”

      Khánh An đế vươn tay chạm vào mặt Minh Tú, mềm mịn, xúc cảm cũng tệ.

      ngày thường Minh Tú kém, nhưng mấy tỉ muội Minh gia, Minh Lạc tướng mạo quá mức bức người, Minh Viện khéo léo hiểu lòng người, mềm mại đáng . Minh Tú bị giáo dưỡng quá mức cứng nhắc, mới khiến người ta quên mất kì nàng ta cũng là mĩ nhân.

      Nhất là lúc này nàng ta ra vẻ hiền lành rộng lượng, có bộ dáng cao lâm thiên hạ, mà là yếu ớt mang theo quyết tuyệt, biểu được ăn cả ngã về , trong mắt Khánh An đế lúc này nàng ta có vẻ động lòng người.

      : “ hoàng hậu nàng trách trẫm trong khoảng thời gian nàng vắng vẻ nàng?”

      Ngón tay lạnh buốt của Khánh An đế chạm vào mặt Minh Tú làm nàng ta khó chịu nhưng thần sắc nàng ta lại đổi, chỉ rủ mắt “ Thần thiếp dám, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, lôi đình mưa móc đều là quân ân.”

      Khánh An đế thu tay về, cười trào phúng “ Lôi đình mưa móc đều là quân ân? A, ngươi có thể minh bạch điểm này tốt.”

      “ Trẫm chính là muốn để ngươi minh bạch, ngươi sở dĩ là hoàng hậu là vì trẫm là hoàng đế, ngươi là hoàng hậu của trẫm phải của Minh gia, cũng phải của mẫu hậu. Trẫm nguyện ý ngươi có thể làm hoàng hậu tôn quý, trẫm cho ngươi liền có gì cả.”

      Sau khi trải qua nhiều chuyện, chỉ cần phải vì ngụy trang Minh Tú sớm tưởng mình còn nước mắt, chí ít khi đối mặt với Khánh An đế có, nhưng lúc này nước mắt nàng ta dũng mãnh chảy ra, phải thương tâm,cảm động hay mừng rỡ, mà là nước mắt khuất nhục.

      Nàng ta “ bệ hạ, thần thiếp minh bạch.”

      Nàng minh bạch, đương nhiên minh bạch

      Mẫu thân nàng ta bị người bức tử, nàng ta bị nhốt trong thâm cung chịu khuất nhục mà sống, hàn độc trong ly rượu hợp cẩn, lời của tổ phụ mập mờ, mấy ngày sau đại hôn hoàng đế đặt chân đến Trường Hoa cung, thái hậu nhìn mình đầy thương tiếc nhưng câu, năm ngày bảy bữa triệu Ôn Nhã vào cung hỏi han ân cần, như thế mà nàng ta còn minh bạch thi phải là Minh Tú.

      Nhẫn nại, tha thứ rộng lượng cũng phải có hạn, phải có mục đích để chèo chống, hoặc là thủ đoạn của người với người dưới, mà phải quân cờ bị bỏ qua, tự lừa mình đối người.

      Đêm nay, lần đầu tiên Khánh An đế lưu lại Trường Hoa cung.

      ***

      Minh lạc ra khỏi ngự hoa viên là đến nam vườn, hôm nay Triệu Thành vào triều, vào cung sớm hơn nàng, nàng nhớ trong lúc mình nửa tỉnh nửa mê nghe đợi nàng cùng hồi phủ, cho nên nàng nghĩ rằng ở ngoài cung đợi nàng, ngờ ra khỏi hậu cung mấy bước liền gặp ở nam vườn.

      Hôm nay Triệu Thành mặc triều phục của thân vương chính là kim long ngũ trảo hoàng sắc, mặt lạnh biểu gì, lúc quay đầu nhìn Minh Lạc cũng nhu hòa bao nhiêu, tôn quý mà xa lánh.

      Nhưng Minh Lạc nhìn thấy lại tự giác thở phào hơi, bật cười, trong mắt lóe ra vui vẻ, làm người tim đập thình thịch.

      Nàng đến trước mặt Triệu Thành, hỏi “ vương gia, sao ngài lại ở đây, là cố ý chờ thiếp sao?”

      Nàng ở cung của thái hậu lâu như vậy,còn ăn trưa, sao có thể biết lúc này nàng xuất cung mà đợi ở nam vườn?

      Hai mắt Minh Lạc sáng rực, Triệu Thành nhìn biểu lộ đắc ý của nàng, lại nhìn cung nữ Lâm Lang của thái hậu chưa rời , nhàn nhạt : “ phải, sau khi hạ triều triệu mấy vị đại thần nghị , chuẩn bị xuất cung ngang qua nơi này.”

      Minh Lạc nhìn cái cổ quái, định “ a, vậy thôi” lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

      Vẻ tươi cười của nàng biến mất, nhíu mày, quay đầu, liền thấy cuối hành lang tới vị phụ nhân mặc tố y, đúng là Lăng thái phi – Lăng thái phi ăn chay niệm phật lâu ngày, bà ta thích đốt loại hương, lâu dài xâm nhiễm, người cũng có mùi này, Minh Lạc rất quen thuộc, ngoài trăm bước cũng có thể ngửi thấy,

      Lăng thái phi bước đến ,thần sắc ôn nhu hiền lành, trong lòng Minh Lạc chán ghét bà ta đến cực điểm nhưng vẫn uốn gối hành lễ, mặt thay đổi “ thái phi nương nương”

      Triệu Thành cũng gật đầu với bà ta.

      Lăng thái phi cười : “ Túc vương điện hạ, vương phi nương nương, ngờ lại gặp vương gia và vương phi ở chỗ này. Tân hôn của điện hạ và vương phi, ta ở thâm cung cũng thể tự mình chúc mừng, còn xin vương gia thứ lỗi.”

      Lại “ vương phi nương nương mới rời Từ Thọ cung của thái hậu nương nương sao?”

      Minh Lạc muốn để ý đến bà ta.

      Khóe mắt nàng liếc Lâm Lang bên cạnh, khóe miệng vểnh lên, sau đó dùng thanh ngạo mạn, ngữ khí che đậy địch ý “ Thái phi nương nương thế là do có chuyện tìm thái hậu nương nương sao?”

      Lăng thái phi biểu ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười bao dung, ôn nhu với Minh Lạc: “ phải. Chỉ là ngờ hôm nay vương phi nương nương vào cung, nếu sớm biết mời vương phi đến cung ta ngồi chút.”

      Trong lòng bà ta lại khinh thường nghĩ, vị này của Minh gia đại khái cũng là bị chiều hỏng, lỗ mãng vô lễ, chỉ có bộ da tốt, đáng tiếc- tính tình như thế sao Túc vương có thể thích nàng?


      Nhưng bà ta sợ nàng ra những lời có phân tấc nên muốn chuyện với nàng.

      Cho nên đợi Minh Lạc đáp lời, bà ta quay đầu với Triệu Thành “ vương gia, thấy vương gia ta mới nghĩ tới chuyện. Hôm trước ta nhận được tin trong nhà, huynh trưởng ta mấy ngày trước nhận được thư của đại tẩu đại phòng, mang theo Chiêu tỷ nhi vào kinh, chỉ là chưa biết lúc nào tới, biết có thể đến kịp trước khi vương gia rời kinh hay , ta nghĩ bằng để huynh trưởng đem tin của đại tẩu truyền cho vương gia, xem vương gia có thể sắp xếp đón các nàng đường .”

      Sau khi Lăng gia được sửa án sai, Triệu Thành từng phái người đến Liêu bắc tìm người cũ của Lăng gia bị lưu vong, cho nên Lăng thái phi biết Triệu Thành vẫn để tâm đến đích tôn Lăng gia, nên mới chuyện này,

      biết có phải vì đến chuyện đích tôn Lăng gia hay mà Triệu Thành ôn hòa “ Thái phi nương nương cần phải lo lắng, việc này bản vương giao cho lễ bộ và quản gia an bài, về phần thư tín viết cho Lăng đại nhân, Lăng đại nhân cũng đảm bảo. Nhưng nếu các nàng vào kinh khi bản vương rời kinh, Lăng đại nhân có cần gì có thể đến vương phủ tìm quản gia là được.”

      Lăng thái phi “ Tạ vương gia, nếu thế, ta dặn dò huynh trưởng như vậy.”

      Lại quan tâm “ vương gia Bắc Địa, đường phải cẩn thận”

      Triệu Thành cảm ơn “ Thái Phi nương nương có lòng, thái phi nương nương ngang qua đây, nghĩ đến có chuyện cần làm, bản vương cũng còn công vụ, xin cáo từ.”

      Sau đó quay đầu với Minh lạc “ A Lạc, chúng ta thôi.”

      Minh lạc kịp phản ứng, nàng muốn cáo biệt với Lăng thái phi, cho nên chỉ ‘ a’ tiếng định hỗn chút,chỉ là nàng vừa ‘ a’ tiếng Triệu Thành nắm tay nàng rời .

      Lăng thái phi nhìn Triệu Thành ngăn Minh lạc, khẽ nhếch miệng, dáng vẻ tươi cười hiền lành chậm rãi thu lại, nhíu mày, thần sắc tình bất định

      ***

      Hai người xuất cung, Minh Lạc ngồi xe ngựa của mình mà ngồi xe ngựa của Triệu Thành.

      Lên xe, Triệu Thành mới hỏi “ nàng thích Lăng thái phi?”

      Minh Lạc liếc , nhưng nhìn ra điều gì tử vẻ mặt của , liền chậm rãi “ vương gia, thiếp làm vậy là để Lâm Lang nhìn, Lăng thái phi vẫn muốn để người cưới nữ nhi Lăng gia, tại còn đặc biệt đón vị Lăng nương kia hồi kinh, còn truyền ra lời đồn cái gì mà người nuôi Lăng nương kia để làm vương phi, phải thiếp nên chán ghét bà ta sao?”

      Triệu Thành cười : “ nàng là thích bà ta.”

      phải bày cho thái hậu nhìn.

      ngờ sức ghen của nàng lớn như vậy.

      cũng chỉ khi có hai người bọn họ mới lộ ra ý cười, Minh Lạc nhìn nụ cười của liền biết có tức giận vì hành động khi nãy của nàng.

      Nàng biết nên giải thích thế nào, nhưng cũng muốn về sau cùng Lăng thái phi gải vờ giả vịt, liền mang theo dò xét hỏi “ vương gia, nếu thiếp thiếp từng mơ giấc mộng, trong mơ Lăng thái phi vì muốn để vị Lăng nương kia làm vương phi thừa dịp người ở trong phủ mà dùng rượu độc độc chết thiếp, còn là vương gia ban cho thiếp cái chết, người tin sao?”

      Sắc mặt Triệu Thành đột nhiên thay đổi, nghĩ tới đoạn ngắn trong đầu kia.

      Nàng bị độc chết, ngã trong vũng máu, mặt đất là chén rượu, thị nữ , chưa từng có ai vào đây, lúc nàng ta đến nương nương như thế.

      Ánh mắt nhìn Minh Lạc đến bức người, ánh mắt quá sâm nhiên làm Minh Lạc nhất thời sợ hãi.

      Nàng biết lời của mình để người khác nghe thấy khẳng định nghĩ nàng ghen tị đến ngu xuẩn và ác độc, chỉ vì thích Lăng thái phi từng có ý để Triệu Thành cưới nữ nhi Lăng gia – thế nhân phải luôn có tư tâm này sao? Chính mình dựa vào việc Túc vương ‘ sủng ái’ mà ra những lời hoang đường này để hãm hại bà ta, là muốn gán tội cho người khác thiếu lý do, bộ dáng này của mình chính là điển hình của phi.

      Nàng ho cái, : “ vương gia, việc này, người, người chớ để ý, khẳng định là do mẫu thân bị độc chết cho nên thiếp ngày ngày nơm nớp lo sợ mới có suy nghĩ kì quái đó..”

      “ cho nên đây mới là nguyên nhân nàng kiêng kị Lăng Chiêu? Vì trong giấc mơ của nàng Lăng Chiêu đích tiến vào vương phủ, cùng Lăng thái phi độc chết nàng?”

      Loại chuyện hoang đường này sao có thể phát sinh, dù dáng dấp của lăng Chiêu như thiên tiên, cũng có gì đặc biệt vơi nàng ta, dựa vào tướng mạo của nàng ta, nếu gây chuyện , nhiều nhất cũng chỉ đảm bảo nàng ta đời bình an phú quý, nhưng nếu nàng ta gây chuyện, có phép nữ nhân có dung mạo mấy phần tương tự mẫu hậu mình gây ra chuyện khiến người khinh thường, là người đầu tiên loại trừ nàng ta.

      Mà bọn Thanh Diệp đều chết hết sao, người vương phủ cũng chết hết sao? Sao có thể để các nàng tổn thương nàng dù chỉ chút.

      Triệu Thành cau mày, trong đầu có cái gì chợt lóe lên, nhưng nhất thời chưa bắt được thấy sắc mặt Minh Lạc đại biến.

      Minh Lạc nhếch môi , Triệu Thành cũng cảm thấy hoang đường tưởng tượng nổi, những đoạn ngắn trong đầu, còn có huyễn cảnh, làm cảm thấy Minh Lạc sợ là mơ được gì đó, nàng cũng phải người láo.

      Trong nhất thời bầu khí trong xe ngựa ngưng trệ lại kiềm chế.

      Hồi lâu Minh lạc mói : “ vương gia, phải, phải vì thiếp kiêng kị và đố kị Lăng Chiêu nên soạn ra giấc mơ. Thiếp ghen tị như vậy, nếu vương gia tin, vương gia thích nữ tử khác muốn nạp làm trắc phi, thiếp cũng phản đối...”

      “ nàng còn mơ thấy gì? “ Triệu Thành dùng ngữ khí lạnh như băng hỏi.
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, Parvarty10 others thích bài này.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 66:
      Triệu Thành rất nổi nóng, mực nghĩ đến giấc mơ của Minh Lạc, vì chuyện đó hoang đường mà quỷ dị, cho nên nhất thời lên tiếng.

      Ai biết Minh lạc lại toát ra câu “ Thiếp phải người ghen tỵ như vậy, nếu vương gia thích nữ tử khác muốn nạp làm trắc phi, thiếp cũng phản đối” chuyện nàng ghen hay ghen phải trọng điểm, từ xưa đến nay cuộc sống của để người khác an bài.

      Cho nên câu đó của nàng làm mười phần chán ghét.

      Nhưng lúc này cũng muốn so đo với nàng chuyện này, càng muốn biết giấc mơ của nàng hơn

      Cho nên hỏi “ nàng còn mơ thấy gì?”

      Minh Lạc sững sờ, lúc nãy nàng còn vắt hết óc suy nghĩ nên giải thích với như thế nào, nhưng còn chưa xong lại lạnh băng hỏi nàng còn mơ thấy gì, ánh mắt làm nàng nhìn thấu.

      Nếu muốn người khác biết ngươi vĩnh viễn cũng đọc được gì từ ánh mắt và biểu của .

      Minh Lạc hiểu có ý gì, nhưng nàng biết nàng sống lại năm 15 tuổi là quá mức thể tưởng tượng, mà đời này có nhiều chuyện giống kiếp trước, nàng cho những thứ đó, tin cũng được, nếu tin nàng mượn cớ là giấc mơ- nếu lúc sủng chuyện dễ dàng, lúc thất sủng đó thành tội danh, bùa đòi mạng.

      Huống chi kì nàng muốn những chuyện đó, chút thôi cũng là chuyện hao phí tâm thần.

      Nàng có chút hối hận vì xúc động nhất thời mà những lời kia.

      Nhưng cũng nên đem những lời đó cho tròn.

      Cho nên nàng nghĩ nghĩ, : “chỉ là đoạn ngắn, thiếp cũng ràng, chỉ là ngẫu nhiên mơ giấc mơ đầu đuôi, kì đều có chút hỗn loạn.”

      Lại “ vương gia, người còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt ? ở kị xạ trận trong cung?”

      Triệu Thành nhíu mày.

      Đương nhiên nhớ kĩ, lúc đó Khánh AN đế hỏi các nàng ai nguyện ý làm bia bắn cho , nàng “ Thần nữ dám, tiễn thuật của Túc vương gia tốt nhưng cũng có vạn nhất, thần nữ sợ chết” lúc đó cảm xúc của nàng với mình rất mãnh liệt, là bài xích, địch ý và sợ hãi.

      Minh Lạc nhìn thần sắc của Triệu Thành, quả nhiên là lâm vào hồi ức, lạnh băng và áp lực cũng giảm , thầm thở ra, quả nhiên sang chuyện khác là đúng.

      Nàng giật giật khóe miệng “ vương gia, kì thiếp tin tưởng tiễn thuật của người, khi đó thiếp phải sợ vạn nhất cũng phải sợ chết. Thiếp chỉ nghĩ vương gia nhất định thích nữ tử nhát gan nhu nhược,cho nên mới cố ý như vậy.”

      Triệu Thành nhìn nàng, thầm nghĩ, cái này đương nhiên biết, nhưng lên tiếng mà chờ nàng tiếp

      Minh Lạc nhìn “ kì vương gia đánh lui Bắc Cốt, giết phản tặc, giải vây kinh thành, khi đó thiếp cũng rất kính vương gia. Nhưng đêm đó trước khi vào cung, thiếp nằm mơ giấc mơ, trong mơ thiếp thành vương phi của vương gia, sau đó Lăng thái phi lấy danh nghĩa của vương gia ban rượu độc cho thiếp.”

      Minh Lạc cảm giác ánh mắt Triệu Thành nhìn mình trầm xuống, nhưng vẫn kiên trì “ cho nên, mặc dù giấc mộng này rất hoang đường, thiếp muốn tin nhưng cảm giác kia quá chân , mùi vị của rượu độc giống như còn lưu lại trong miệng, loại đau đớn của lục phủ nguc tạng đó, dù tin thiếp cũng cực kì sợ hãi, cảm thấy chắc là ông trời cho thiếp cái cảnh cáo cho nên ở kị xạ trận thiếp mới biểu như vậy.”

      “ khi đó thiếp mơ hồ biết người nhà có ý để thiếp gả cho vương gia, cho nên lòng càng sợ hãi, nghĩ đến chỉ cần vương gia ghét thiếp muốn cưới thiếp.”

      Triệu Thành nghe nàng “loại đau đớn của lục phủ nguc tạng “, lòng khỏi hung hăng thắt lại, biết đau đớn lúc nàng bị độc phát nhưng lại biết lúc nhìn thấy nàng bỏ mình lòng mình đau nhức thế nào.

      cầm bàn tay của nàng, có chút dùng sức nắm lấy.

      như vậy, mọi chuyện đều hợp lý.

      vẫn nhớ kĩ cảm xúc bài xích và sợ hãi của nàng trong lần đầu gặp mặt, còn có nàng từng hỏi , có thể sai khiến người khác giết nàng , nguyên nhân là vì cái này sao? còn có những huyễn cảnh chợt lóe trong đầu mình....

      “ nàng còn nhớ mơ lúc bị độc chết nàng mặc y phục gì, ở đâu, còn có tướng mạo của nha hoàn phục thị như thế nào ?” Triệu Thành hỏi.

      Đây là chuyện gì a?

      Minh Lạc hồ nghi nhìn Triệu Thành nhưng nhìn ra được đầu mối nào.

      Có lẽ muốn từ câu trả lời và thần sắc của mình để xác nhận những gì mình . Nếu là dối thần thái , biểu lộ và nội dung khác so với lúc đầu.

      Nàng gật đầu, nghiêm túc nghĩ nghĩ, : “ thiếp nhớ, trong mơ hôm đó thiếp mặc y phục màu xanh nhạt, đầu chỉ có phượng trâm bạch ngọc đơn giản, nơi đó hẳn là vương phủ, nha hoàn phục thị bên người.. thiếp nhớ lúc được ban chết, bên người có nha hoàn, nhưng tại nàng ta có trong phủ. Nhưng tướng mạo của nàng thiếp còn nhớ kĩ, sau khi chúng ta hồi phủ thiếp có thể vẽ chân dung của nàng ta, nếu là, nếu là tương lai nàng ta xuất , vương gia liền biết thiếp dối.”

      Y phục màu xanh nhạt, phượng trâm bạch ngọc, giống như đúc hình ảnh lóe lên trong đầu , nhưng từ khi quen biết chưa từng thấy nàng dùng qua, cho nên cần chân dung của nha hoàn kia liền biết nàng bừa, chí ít nàng hể dối nửa câu về giấc mơ đó.

      Tay Triệu Thành bỗng nhiên nắm chặt, lồng ngực dâng lên cỗ hỏa khí khó ức chế.

      Vì nha hoàn kia dám với , nàng ta biết gì, lúc vào phòng thấy vương phi như vậy!

      Dù đây chỉ là giấc mơ, cũng chịu đựng được.

      Nhưng quên cầm tay Minh Lạc, bóp mạnh như vậy, làm Minh Lạc cảm thấy tay mình cũng sắp gãy mất, nàng kêu tiếng ‘ vương gia’ liền nghe lạnh lùng “ tốt, nàng về vẽ chân dung nha hoàn đó ra, ta muốn tìm nàng ta sau đó nghiền xương thành tro.”

      Minh Lạc kinh sợ, ngay cả đau đớn tay cũng quên, ngẩng đầu nhếch miệng nhìn .

      Hồi lâu nàng mới mang theo chút cẩn thận : “ vương, vương gia, ngài tin lời thiếp sao?”

      Trong mắt Triệu Thành lóe lên lệ khí, thả lỏng tay nhưng vẫn nắm chặt lên tiếng.

      Có tin hay ? tại lo lắng chính là do nàng câu, ‘giấc mơ đó có phải ông trời cảnh cáo nàng’, là tiên đoán về tương lai. có khả năng luôn canh giữ bên cạnh nàng, rất điều đó, vì quyền thế, nếu có cơ hội người bên cạnh hoàn toàn có thể dám độc chết nàng, sau đó lừa gạt mình nàng tự sát.

      Khó trách nàng luôn sợ hãi người bên cạnh mình

      Trong nháy mắt đó, thậm chí sinh ra tâm tư sớm diệt trừ Lăng thái phi và Lăng Chiêu, cho tới bây giờ đều phải người đa tình.

      Lệ khí của Triệu Thành trùng điệp, , Minh Lạc biết suy nghĩ gì, dám lên tiếng nữa, nàng cẩn thận nghĩ lại việc này, cảm thấy mình tuyệt đối nên nhiều, để tránh mọi chuyện mất khống chế, lưu lại mầm tai vạ trong tương lai.

      Trở lại vương phủ, dưới ánh mắt hung ác nham hiểm của Triệu Thành, nàng có chút nơm nớp lo sợ vẽ chân dung của nha hoàn kia ra- nha hoàn kia từng phục thị nàng hai năm cho nên tướng mạo của nàng ta nàng tương đối ràng. Nha hoàn này là Lâm ma ma điều từ trang viên tới, là nữ nhi của quản trang.

      Triệu Thành nhìn bức họa kia, sắc mặt trầm hơn.

      Minh Lạc nhớ muốn tìn nha hoàn kia sau đó nghiền xương thành tro, nàng muốn lấy chuyện chưa phát sinh kiếp này mà định tội cho người khác, làm mình mang danh ngôn mê hoặc chủ, huống chi nàng cũng kiếp trước nha hoàn kia có có tội, cho nên “ vương gia, đó bất quá là giấc mơ, có thể phát sinh cũng chưa biết chừng.”

      đến đây Minh Lạc dừng lại, trong đầu nàng lại nghĩ đời này nàng đương nhiên để mọi chuyện phát sinh như thế.

      Triệu Thành nghe như thế mặt càng khó có hơn, cái gì gọi là”có thể phát sinh cũng chưa biết chừng.”?

      Minh Lạc chú ý đến khuôn mặt đen thui của Triệu Thành – dù sao từ khi nàng đến giấc mơ đó mặt vẫn luôn đen, nàng dừng chút tiếp “ mà lại , nàng ta chỉ là nha hoàn, chừng tương quan của nàng ràng, thiếp nghĩ vương gia cần... nhưng mà nếu có thể tìm được nàng ta cũng tốt, chí ít vương gia biết là thiếp , còn có nếu tìm thấy nàng ta thiếp cũng muốn làm gì nàng ta, vì thiếp muốn chờ xem người đứng sau lưng nàng ta là ai”

      Triệu Thành nhìn nàng sâu cái “ được, việc này giao cho Ninh Nhất, có gì tiến triển nàng hãy hỏi Diệp Ảnh” Ninh Nhất là thống lĩnh Ám Bộ kinh thành, Diệp Ảnh cũng là thuộc hạ của .

      Minh Lạc đáp ứng, cuối cùng cũng thả được ngụm lớn.

      Chỉ là rất nhanh nàng phát mình xả hơi hơi sớm, cũng biết hậu quả của việc lung tung, hôm đó cảm xúc của Triệu Thành ràng đúng, nhất là đêm, mấy ngày trước dù có quá đáng nhưng coi như cũng quan tâm, nếu nàng khóc đến hung ác, cầu tốt miễn cưỡng khống chế, mà đêm nay lại cực kì vô độ, ràng là phát tiết gì đó – cái này khiến minh lạc hiểu lầm là tức giận, những cũng biết tức giận gì.

      Nhưng nàng có chút minh bạch chuyện xảy ra ở kiếp trước, vì nàng phát nếu tức giận hoặc bất mãn ra mà chỉ trầm như vậy, cho nên kiếp trước mới đối xử với nàng như thế, ngược lại tâm tình tốt mới có khả năng với mình.

      Liền là thể đắc tội chứ sao.

      ***

      Hành trình rời kinh Bắc Địa của Triệu Thành và Minh Lạc định là mùng 6 tháng 6

      Sáng sớm mùng 4 tháng 6, Minh thái hậu phái người đến Túc vương phủ đón Minh Lạc vào cung, nữ quan thái hậu tưởng niệm vương phi nương nương muốn nàng ở lại cung đêm, bồi thái hậu chuyện.

      Triệu Thành nguyện ý, từ sau hôm hai người chuyện về giấc mơ, liền căng thẳng, đừng ở lại đêm, vào cung thôi nguyện ý.

      Cho nên Triệu Thành trực tiếp đen mặt với nữ quan : “ hai hôm nữa vương phi phải lên đường, rảnh vào cung.”

      Nữ quan nơm nớp lo sợ, mặc dù nàng ta sợ hãi nhưng nếu như vậy mà về có cách nào phục mệnh với thái hậu, cho nên quỳ xuống chịu đứng lên, nhưng lại dám gì ngỗ nghịch Túc vương, trán chảy mồ hôi,cẩn thận dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Minh Lạc.

      Minh Lạc!... nàng cũng muốn đắc tội , càng muốn vào cung.

      Nhưng muốn hay chuyện, tại nàng thể trở mặt với thái hậu.

      Cho nên nàng tươi cười với nữ quan : “ Tuần nữ quan, vì thời gian vội vàng cho nên có nhiều chuyện ta chưa an bài thỏa đáng, ngươi hồi cung bẩm báo với thái hậu nương nương, hôm nay tổ phụ tổ mẫu đến vương phủ tam biệt ta, cho nên hôm nay ta tiện vào cung, sáng sớm mai ta vào cung thăm hỏi thái hậu.”

      Mặc dù đạt được mục đích nhưng tốt xấu cũng hoàn toàn cự tuyệt,hôm nay lại là lão thái gia và lão phu nhân phủ Thừa Ân công đến vương phủ, nàng ta về bàn giao cũng kém, cho nên nữ quan mới cáo lui hồi cung phục mệnh.

      Lúc nữ quan hồi cung phục mệnh, mInh Tú bồi thái hậu chuyện ở Từ Thọ cung, nghe thấy liền cười nhạo, : “ mẫu hậu, thần thiếp với người, tam muội đến Túc vương phủ chỉ nhớ mình là Túc vương phi, nơi nào còn nhớ mình là nữ nhi Minh gia, nhớ đến những thương người dành cho nàng nhiều năm qua?”

      Chẳng qua là sói mắt trắng thôi.

      Minh thái hậu nhíu mày, dù sao Minh Lạc cũng lấy chồng, kì nàng chịu vào cung là điều rất bình thường, nhất là lần trước hoàng đế lời mạo phạm nàng, nàng liền cực kì sợ hoàng đế, rất ít vào cung, cho nên nàng mai mới tiến cung hoàn toàn nằm trong dự liệu của Minh thái hậu. Minh thái hậu nhíu mày là vì Minh Tú..

      Thái độ khác thường của hoàng đế với Minh Tú mấy ngày qua, đến việc đó quỷ dị, ngay cả Minh Tú, Minh thái hậu cũng cảm thấy thay đổi ít- người ngoài có khả năng cảm thấy, nhưng khôn khéo nhạy cảm như Minh thái hậu nhìn ra được Minh Tú thay đổi, nếu là trước đây nàng ta với ngữ điệu châm ngòi thèm che giấu như vậy.

      Minh thái hậu cho nữ quan lui ra, với Minh Tú “ mệnh phụ triều đình lưu lại trong cung vốn cũng là hợp cung quy, chẳng qua ai gia nghĩ tam muội ngươi sắp rời kinh, cho nên mới để ý, nhưng a Lạc cố kị cũng là chuyện đương nhiên, huống chi hôm nay tổ phụ tổ mẫu người đến Túc vương phủ? A Tú, ngươi là hoàng hậu trung cung, tam muội ngươi là mệnh phụ của trọng thần triều đình, ngươi nên rộng lượng, bỏ chấp niệm, chung sống tốt với nàng mới đúng.”

      Minh Tú thầm nghĩ, đúng vậy, đương nhiên mình phải chung sống ‘ tốt’ với nàng.

      Nhưng mặt lại bày ra thần sắc nũng nịu, thân mật, : “ mẫu hậu, cái này nhi thần tự nhiên là biết, chỉ là ở chỗ mẫu hậu nhi thần muốn giả vờ giả vịt, trong lòng nhi thần nghĩ gì thẳng với mẫu hậu, nếu có gì đúng mẫu hậu cũng có thể trực tiếp khiển trách nhi thần, nhi thần sửa đổi.

      Minh thái hậu vỗ tay nàng ta, trong lòng thở dài.

      Hai người chuyện, có nữ quan thông báo là Thăng Bình đại trưởng công chúa mang theo Ôn Nhã huyện chủ xin bái kiến.

      Minh thái hậu nhìn thần sắc khẽ biến đổi của Minh Tú, Minh thái hậu buông tay minh Tú ra, ngồi thẳng dậy “ tuyên các nàng vào .”

      Mà Minh Tú vô ý thức sờ lên bụng mình, nàng ta nghĩ biết nàng ta có phải hay có hài tử, nếu nàng ta có hài tử biết đại trưởng công chúa và Ôn nhã có phản ứng gì, mẫu có phản ứng gì?

      Nhưng nàng ta cũng ràng, các nàng cất công làm nàng ta có hài tử, nếu nàng ta có sợ là các nàng động thủ, cho nên trước đó nàng ta nên làm tốt chuẩn bị.
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie19610 others thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 67:
      Ôn Nhã huyện chủ vào cung là do Minh thái hậu triệu kiến.

      Trước khi thành thân Ôn Nhã và Minh Lạc cũng có giao hảo, cho nên vốn Minh Thái hậu định để đêm nay Minh Lạc và Ôn nhã ở cùng nhau, Ôn Nhã sắp vào cung, những ngày này Khánh An đế luôn ân cần với Ôn Nhã, cho nên cần lo lắng đột nhiên đường đột Minh Lạc.

      Điều quan trọng hơn là từ khi hoàng đế ngủ lại Trường Hoa cung của Minh Tú, Minh thái hậu chưa gặp Ôn Nhã, nên bà ta muốn xem thái độ của Ôn Nhã với chuyện này. Những chuyện trước đó, là thái độ nhượng bộ lớn nhất của Minh thái hậu, Minh Tú thể sinh dục, bà ta ngồi nhìn nếu Ôn Nhã còn muốn dẫm cháu mình xuống bùn, cho nên bà ta cảm thấy nên để cho Ôn Nhã và Thăng Bình đại trưởng công chúa minh bạch, ngôi vị thái tử thuộc về các nàng nhưng các nàng cũng phải tôn trọng vị Minh Tú hoàng hậu này.

      Cho nên vừa an ủi đồng thời cũng mềm cứng cho thấy lập trường.

      Chỉ là Ôn nhã tới Minh Lạc lại tới, ngược lại Thăng Bình đại trưởng công chúa lại theo đến đây.

      Tâm tư Minh thái hậu linh lung, đoán chút liền biết mục đích của Thăng Bình đại trưởng công chúa, quan hệ của hoàng đế và Minh Tú có chuyển biến, bà ta muốn nhìn phản ứng của Ôn Nhã, đương nhiên Thăng Bình đại trưởng công chúa cũng muốn vào cung thăm dò thực hư.

      Thăng Bình đại trưởng công chúa mang theo Ôn Nhã vào điện liền hành lễ với Minh thái hậu và Minh Tú.

      Thăng Bình đại trưởng công chúa vẫn thanh thanh đạm đạm như thường, Ôn nhã vẫn xinh xắn lung linh nhưng đáy mắt lại có chút buồn bực.

      Trong lòng Minh thái hậu hiểu nhưng làm như biết, ôn hòa hỏi Ôn Nhã mấy câu sau đó quay sang với Thăng Bình đại trưởng công chúa “ nguyên bản hôm nay ai gia còn triệu Túc vương phi vào cung, Túc vương phi sắp rời kinh, thưở nàng và Ôn Nhã giao hảo, ai gia vốn muốn để nàng và đám tỷ muội trò chuyện lời tạm biệt, nhưng khéo hôm nay lão thái gia và lão phu nhân phủ Thừa ÂN công đến Túc vương phủ, cho nên Túc vương phi tiện vào cung. Cũng may nàng sáng sớm mai tiến cung, ai gia thấy bằng đêm nay Ôn Nhã ở lại cung bồi ai gia .”

      Vừa lắc đầu cười đến Túc vương và Túc vương phi, sau đại hôn chắc đại trưởng công chúa còn chưa gặp Túc vương phi . Đứa này cũng là do ai gia chiều hỏng, đại trưởng công chúa là đích trưởng tỷ của Túc vương, về tình về lý sau đại hôn bọn chúng nên đến chỗ công chúa bái kiến mới phải.”

      Thăng Bình đại trưởng công chúa gì.

      Minh Tú ở bên cạnh cười : “mẫu hậu, sao có thể trách tam muội. Túc vương điện hạ có danh xưng chiến thần lãnh huyết, luôn ở Tây ninh, ngày thường đều chung đụng với quân sĩ đánh giặc, còn có dị tộc chưa khai hóa, dễ nghe là phóng khoáng câu lệ tiểu tiết, nơi nào để ý những chuyện nhặt này, khó nghe là trong mắt có ai. Đừng đến phủ đại trưởng công chúa, ngay cả chỗ của mẫu hậu, ngày xưa người đau sủng tam muội, sáng sớm sau ngày đại hôn còn ban lễ vật đến Túc vương phủ, vậy mà phải năm ngày sau tam muội mới tiến cung thỉnh an người. lúc chưa gả tam muội ‘ xuất giá tòng phu’, tại nàng chính là lòng đều đặt người Túc vương điện hạ, Túc vương điện hạ nàng làm cái đó, cho tới giờ cũng chữ ‘ ’”.

      “ đứa này, trước kia cảm thấy, sao thành thân xong lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chanh chua. Chẳng lẽ ngươi gả cho hoàng đế, cũng phải lấy phu làm trời? cũng biết phải thận trọng từ lời đến việc làm.”

      Minh thái hậu cười khiển trách Minh Tú, lại quay đầu với Thăng Bình đại trưởng công chúa “ Thăng Bình, ngươi cũng biết đứa này hai ngày nay vì chuyện mẫu thân bệnh nặng cho nên trong lòng vui, đừng so đo với vãn bối như nàng.”

      Mặt Thăng Bình đại trưởng công chúa đen mảnh.

      ***

      Phủ đại trưởng công chúa .

      Lương Nghiệp về phủ, nghe muội muội lại vào cung, trong lòng vui, tìm mẫu thân, “ mẫu thân, quả nhiên người định để muội muội vào cung? đến bệ hạ lập nữ nhi Minh gia làm hậu, muội muội chỉ có thể làm phi, tính tình của bệ hạ tuyệt đối phải lương phối. còn có thái hậu và hoàng hậu, các nàng có ai là kẻ dễ đối phó? Mẫu thân, người đưa muội muội vào cung khác nào đưa nàng vào miệng cọp, mặc người xoa nắn?”

      Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn nhi tử chút “ vậy con cảm thấy gả muội muội con cho ai phù hợp?”

      Lương Nghiệp ngốc trệ.

      Trong kinh đệ tử huân quý thế gia chưa thành thân hoặc định thân, có gia thế tốt, lại mang theo tước vị hoặc thừa kế, lại có phẩm tính tốt có thể đếm đầu ngón tay, chân thực cũng thể lọt vào mắt mẫu thân và muội muội.

      Thăng Bình đại trưởng công chúa : “ a Nghiệp, con cũng thấy, Túc vương tuy là cữu cữu ruột thịt của con, nhưng đối với con hay muội muội con cũng khác người ngoài. Lúc trước Ôn Nhã có tên trong danh sách tuyển thế tử phi Tây Phiền vương phủ, chỉ cần tiếng có thể gạch tên muội muội con, nhưng có, danh sách trực tiếp được đưa đến trước mặt thái hậu. nếu ta tìm thái hậu, rất có thể muội muội con bị gả Tây Phiền, đó là biện pháp tốt nhất phòng ngừa đắc tội tôn thất.”

      “ a Nghiệp,nếu muội muội con vào cung, sinh hạ thái tử. khi ta còn sống, số lão thần che chở, thiện đãi con, nhưng khi ta chết , người con có tước vị lại có công lao, tiền trình còn có gì? Còn có thế lực trong tay ta, ta sống bọn họ trung với ta, nhưng bọn họ trung với ta là vì trung với ngoại tổ phụ con, trung với đại đích trưởng công chúa, đợi lúc ta còn bọn nghe lệnh của con. Tương phản, vì những thứ này, minh thái hậu và hoàng đế kiêng kị con, tuyệt trọng dụng con.”

      Cho nên tranh triệt để xuống dốc.

      Lương Nghiệp trầm mặc, sau đó thấp giọng “ còn cữu cữu, dù thế nào đó cũng là cữu cữu ruột thịt của con.”

      “ cho nên muội muội con mới là phi mà phải hậu. con nhớ kĩ, thái hậu nương nương và hoàng đế nhân lúc cữu cữu con Bắc Địa mà bức bách muội muội con làm phi, chúng ta có lựa chọn nào khác, đối với bên ngoài con liền biểu bất mãn của mình.” Thăng Bình đại trưởng công chúa .

      “ vậy muội muội làm sao bây giờ?sao thái hậu nương nương và hoàng hậu có thể dung thứ việc muội muội sinh hạ người thừa kế đế vị?”

      Trong mắt Thăng Bình đại trưởng công chúa lóe lên tia tàn khốc, cười lạnh : “ A Nghiệp, việc này con yên tâm, mẫu thân để muội muội của con thua thiệt”

      ***

      Túc vương phủ.

      Dung Tĩnh Nhã nhìn hòm xiểng trong viện Minh Lạc, líu lưỡi : “ a Lạc, muội theo vương gia Bắc Địa là làm việc công, bất quá chỉ ở tạm, nơi đó bần hàn, muội làm gì mà mang nhiều y phục hoa lệ và trang sức như vậy, mang tới mang lui cũng tiện a!”

      xong có chút biến sắc “ a Lạc, phải muội ba năm, năm năm trở lại chứ?”

      Dung Tĩnh Nhã vào kinh, mặc dù vì tính cách sáng sủa nên kết giao ít bằng hữu, nhưng do hoàn cảnh lớn lên khác nhau, tiếp xúc cũng nhiều cho nên có người chân chính hợp nhau, nhưng với Minh Lạc lại khác, biết có phải do huyết thống hay do trang tử gần nhau nên chung đụng nhiều, mà hai người mười phần thân mật, thậm chí đôi khi cần nhiều lời cũng tâm tư đối phương. hề cố kị mà thẳng, lo đối phương truyền ra ngoài gây hậu quả tốt.

      Minh lạc Bắc Địa, thời gian ngắn sao, nếu phải mấy năm, Dung Tĩnh Nhã vô cùng bỏ được.

      Minh lạc nghe nàng vậy, liếc nàng cái, trong lòng nổi lên tâm trêu đùa, liền cười : “ muội nghe thanh danh vương gia ở Bắc Địa rất thịnh, rất nhiều nữ nhi thế gia, nữ nhi của tướng quân, còn có công chúa dị tộc đều muốn gả cho làm phi, lần này hòa đàm cùng Bắc Cốt, Bắc Cốt vương muốn cầu vương gia khả năng đem ái nữ- công chúa Bắc Cốt hòa thân, cho nên muội muốn mang nhiều y phục và trang sức xinh đẹp, ăn mặc đẹp mắt chút, miễn cho người ta cảm thấy có cơ hội lợi dụng.”

      Thực tế nàng có nghĩ như vậy, nàng rất thích các loại thường phục, đây là Triệu Thành cầu, muốn dẫn nàng Bắc Địa, còn có Tây Ninh, ngoại trừ tiếp kiến nữ quyến của Bắc Cốt vương, còn có sứ giả của các tộc tây Vực, cho nên để nàng mang theo các loại lễ phục để dự bị.

      Dung Tĩnh Nhã xùy tiếng, : “ a Lạc, muội lại gạt ta, nhưng muội có tâm tư như vậy cũng tốt”

      “ nhưng tỷ nghe nữ tử ở Bắc Địa giống nữ tử trung nguyên chúng ta, bọn họ giống như nam tử, từ cưỡi ngựa bắn tên, dũng mãnh thiện chiến, nếu so về dung nhan dù muội mặc áo vải hoặc da thú cũng nhất định làm các nàng cưỡi ngựa đuổi theo kịp, nhưng tỷ cảm thấy muội ốm yếu từ , nếu so về tư thế hiên ngang khẳng định thua rất nhiều. dù sao Túc vương điện hạ cũng lớn lên ở Tây Ninh, lại trường kì chinh chiến sa trường, nghĩ đến thích nữ tử khí khái hào hùng chút.ai, dù thích bộ dáng gì cũng được, muội hay thay đổi chút cũng tốt. nhân cơ hội này tập kị xạ, du ngoạn phen, chẳng phải chuyện tốt sao.”

      Minh Lạc cười “ Biểu ca luôn tỷ nghe nhiều biết rộng, cũng tự than bằng, trước kia muội còn tinlắm, tại xem ra là như thế.”

      Dung Tĩnh Nhã liếc quanh vòng, xác định có ai mới thở dài : “ A Lạc, muội đừng tim phổi như vậy, ánh mắt muội người khác nhìn ra, tỷ lại nhận ra được. mặc kệ trong lòng muội nghĩ thế nào, chỉ cần muội ngồi ở vị trí kia, muốn có nhiều tự do phải làm như vậy thôi. Nếu trong phủ nhiều hơn mấy cái trắc phi, thứ phi, muội muốn tĩnh người khác cũng cho muội tĩnh, cho nên muội đừng vờ ngỡ ngẩn, nếu phải bất đắc dĩ tuyệt đối được để vương gia nạp trắc phi thứ phi.”

      Minh Lạc nhéo mặt Dung Tĩnh Nhã, cười “ trong mắt tỷ muội ngốc như vậy sao? Nhưng mà tỷ đúng, muội phải nhân cơ hội này học kị xạ, cả ngày ốm yếu, rất nhiều chuyện đều làm được.”

      Cười “ nhưng mà, Dung biểu tỷ, tỷ quan tâm muội như vậy, muội cũng phải giúp tỷ tốt phen, giúp tỷ liệt kê bản danh sách, sau đó giao cho cữu phụ cữu mẫu, để bọn họ chậm rãi chọn giúp tỷ. nhưng muội cũng bỏ được để tỷ biên cương, nếu tỷ chọn trúng nhất định phải cầu vương gia triệu người đó về kinh mới được.”

      Hơn nửa năm nay Dung Chính Khanh và Dung đại phu nhân đều lựa chọn phu tế cho Dung Tĩnh nhã, Dung Tĩnh Nhã lại cực kì bắt bẻ, luôn bới ra khuyết điểm, làm Dung Chính Khanh và Dung đại phu nhân phát sầu, nhưng bọn họ sủng nàng ấy như vậy nên cảm thấy nửa điểm ổn, vẫn kiên nhẫn chọn, Dung lão phu nhân lại càng chiều chuộng Dung Tĩnh Nhã, Minh Lạc như vậy đều là nỗi lòng của bọn họ.

      Nhưng công tử thế gia trong kinh có gia thế nhân phẩm lại chưa đính hôn dù sao cũng có hạn, lời Minh lạc phải đùa.

      “ nhớ kĩ phải vẽ thêm chân dung” Dung Tĩnh Nhã cũng cảm thấy Minh lạc đùa, nàng chân thành bổ sung “ dung mạo đẹp là được”

      Minh Lạc” phốc xuy” cười thành tiếng.
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie19612 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 68:
      Mùng năm tháng sáu.

      Sáng sớm, dưới ánh mắt áp bức của Triệu Thành, Minh Lạc trang điểm chuẩn bị vào cung.

      Thanh Lan cẩn thận cài cây trâm cuối cùng, Minh Lạc nhìn trong gương thấy Triệu Thành trầm mặc , lệnh Thanh Lan lui ra, đứng lên đến trước mặt , nắm tay , cẩn thận cười : “ vương gia, phải thiếp cố ý làm trái ý người, chỉ là lần này Bắc Địa biết khi nào mới về, về tình về lý thiếp nên Từ Thọ cung cáo biệt.”

      Từ khi xảy ra chuyện của tiểu hoàng đế, nàng tận lực tránh vào cung, nhưng lúc này phải thời điểm để thái hậu phát giác nàng phòng bị bà ta.

      Nhưng biểu mà nàng tự nhận là tươi cười lấy lòng ra lại mang theo hương vị nũng nịu, còn có chút đắc ý.

      Triệu Thành nhìn nàng lát sau đó “ nhớ kĩ được để bọn Diệp Ảnh rời nàng nửa bước.”

      Minh Lạc cười : “ Ân, vương gia, chúng ta sắp rời dinh, coi như thái hậu định làm gì cũng động thủ vào giờ phút này. Kì nếu thái hậu muốn làm gì trước đó có rất nhiều cơ hội.”

      đến đây Minh Lạc cũng trầm mặc.

      Về sau mẫu đích là lợi dụng nàng tính kế Triệu Thành, nhưng thế cục phía sau ngày càng khẩn trương, bà ta ngày càng sợ hãi, thời điểm tính kế tại bà ta đích thực thương nàng, đại khái tại chỉ để mình thể có thai.

      Có đôi khi con người chính là mâu thuẫn như vậy.

      Triệu Thành nhìn mắt nàng lộ ra thương cảm, cầm ngược lại tay nàng, ôn nhu : “ A Lạc, ngày mai chúng ta rời kinh. Đến Bắc Địa và Tây Ninh đem những chuyện ở kinh thành tạm thời vứt bỏ. những chuyện này đáng để nàng cả ngày buồn bực vui.”

      Minh Lạc ngẩng đầu nhìn , gật đầu lại lắc đầu, cười khổ, “ Thiếp cũng có buồn bực vui, vương gia, những chuyện đó càng ngày càng thể ảnh hưởng đến thiếp, nhưng thiếp biết ý của người.

      Sau đó giống như nhớ ra gì đó, cười “ vương gia, lần này Bắc Địa, người có thời gian dạy xạ kị cho thiếp ? Thiếp đặc biệt chuẩn bị rất nhiều kị trang. Thiếp nghe người ở Bắc Địa và Tây Ninh đều ở quân doanh, đến lúc đó có phải thiếp muốn gặp người chút cũng khó?”

      nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, trong lòng khẽ nhúc nhích, kéo nàng vào ngực, cúi đầu hôn trán nàng, ôn nhu “ Lần này ta phải mang binh đáng giặc, luôn mang nàng bên cạnh. Nhưng mà kị trang.”

      lộ ra ý cuời, “ a Lạc, kì nàng mặc gì, người khác cũng có cơ hội lợi dụng.”

      Minh Lạc ngẩn ngơ, sau đó mặt bắt đầu nóng lên.

      Nàng sẵng giọng: “ vương gia, là thiếp và Dung biểu tỷ đùa, sao vương gia có thể nghe lén?”

      Những lời đó coi như bọn Thanh Diệp nghe được, nhưng bọn Thanh Diệp tính tình ổn trọng, nàng cũng tin họ truyền lời này cho , các nàng là ám vệ phải bà tám, thực tế ngoài số chuyện quan trọng, hoặc nàng cầu, hoặc Triệu Thành hỏi, các nàng rất ít khi truyền lời, nếu nàng cũng tự tại dùng các nàng.

      Triệu Thành cười : “ bất quá là vừa vặn ngang qua, nghe được câu như vậy thôi, ta lập tức tránh ” thính lực của tốt như vậy, đây là có cách nào khác.

      Minh Lạc trừng mắt, có chút hồn nhiên “ vậy người có nghe thấy chuyện Dung biểu tỷ nhắc đến chuyện trắc phi?”

      Triệu Thành nhìn nàng, mắt mang ý cười, gật lắc. đương nhiên nghe lén các nàng chuyện, chỉ nghe được chút liền rời .

      Thế nhưng còn thảo luận chuyện trắc phi sao? liền nghĩ phủ nhận, muốn nghe xem nàng định gì.

      Minh Lạc nắm vạt áo , mặt dày hỏi “ vương gia, Bắc CỐt vương khẳng định muốn đem công chúa Bắc CỐt gả cho người, người lấy nàng ta làm trắc phi sao?”

      Triệu Thành cười : “ ra nàng lo lắng cái này. A Lạc phải ta với nàng, Bắc Địa đem những chuyện loạn thất bát tao bỏ xuống , muốn làm gì làm sao?”

      muốn xoa tóc nàng, nhưng nhìn bộ dáng trang điểm hoàn chỉnh của nàng liền bỏ xuống xúc động đó, tiếp tục “ A Lạc, nếu nàng lo lắng về chuyện trắc phi bỏ suy nghĩ đó . Bản vương có hứng thú kiếm người về quậy vương phủ đến chướng khí mù mịt. phải Triệu Huyên luôn cả ngày suy nghĩ đến việc nạp phi sao? Thêm cái chắc cũng vui lòng cực điểm.”

      Triệu Huyên chính là tiểu hoàng đế.

      ***

      Từ Thọ cung.

      Trong điện Minh Lạc và Ôn NHã bồi chuyện Minh thái hậu, dùng điểm tâm, bình thường canh giờ này Minh thái hậu nghỉ ngơi hồi.

      Minh Lạc và Ôn Nhã thường ở trong cung nên biết thói quen của bà ta, liền rất có ánh mắt đứng dậy muốn dạo trong vườn, ngắt hoa về cho Minh thái hậu cắm bình, giờ là đầu tháng sáu, chính là lúc hoa sen mới nở.

      Minh thái hậu cười dặn dò phen mới để hai người .

      Chỉ là lúc rời chính điện, chẳng biết tại sao Minh Lạc có chút buồn ngủ, Ôn Nhã thấy nàng dụi mắt ôn nhu : “ A Lạc, những ngày này ngươi mới tân hôn, lại vội vàng thu thập hành lý, có phải có chút mệt ? bằng chúng ta qua thiên điện bên kia nghỉ ngơi chút?”

      Minh Lạc nhìn nàng ta, chính xác tại nàng cực kì thoải mái, liền đáp ứng.

      Ôn Nhã đưa Minh Lạc vào thiên điện nhưng lập tức rời , mà nhìn thoáng qua nha hoàn của nàng, do dự chút thấp giọng : “ a Lạc, ta có số việc muốn với ngươi, ngươi, ngươi có thể cho các nàng lui xuống ?”

      Minh Lạc cổ quái nhìn nàng ta cái, gật đầu, sau đó với Thanh Diệp và Diệp Ảnh “ các người ra ngoài canh giữ .”

      Hai nha hoàn lui ra ngoài.

      Minh Lạc vỗ vòng tay cổ tay, cười nhìn Ôn Nhã, ôn nhu “ Ôn Nhã, có chuyện gì cứ . phải muốn ta Bắc Địa xem có phu tế nào thích hợp với ngươi chứ?”

      Ôn Nhã mấp máy môi, đáp lại lời đùa của Minh Lạc, mặt chậm rãi đỏ lên, : “ a Lạc, có chuyện ta muốn hỏi ngươi.”

      Minh Lạc nhíu mày nhìn nàng ta, rốt cuộc nàng ta giống như lấy hết dũng khí hỏi : “ a Lạc, ta nghe a Tú, hoàng hậu nương nương , người mà bệ hạ chân chính thích là ngươi, lúc trước tuyển hậu, bệ hạ hướng thái hậu nương nương cầu hôn ngươi, chỉ là bị thái hậu nương nương cự tuyệt. còn có, còn có sau khi ngươi đính hôn, bệ hạ vẫn luôn nhớ mãi quên ngươi, còn từng dây dưa với ngươi trong hoa viên Từ Thọ cung, những thứ này đều là sao?”

      Minh Tú.. Minh Lạc đè thái dương, cảm thấy đầu rất choáng váng.

      Nàng ôn nhu “ Ôn Nhã, ngươi hỏi những chuyện này làm gì, những chuyện đó đều là chuyện quá khứ, bệ hạ lập hậu, ta cũng thành thân, ta và bệ hạ có gì liên quan. Vì sao hoàng hậu nương nương lại những chuyện này với ngươi?”

      Ôn Nhã chảy nước mắt, nàng ta : “ vì bệ hạ thích ta, thái hậu nương nương cũng cố ý để ta vào cung, nhưng Minh Tú với ta tất cả là vì mẫu thân ta, người bệ hạ chân chính thích là ngươi. A Lạc, ta muốn biết có phải hay .”

      Minh Lạc : “ Ôn Nhã, ta có chút thoải mái, nằm xuống chuyện với ngươi.”

      Nàng lẩm bẩm “ có phải hay thế nào? Nếu ngươi muốn vào cung có thể trực tiếp với mẫu thân ngươi, để bà ấy với thái hậu nương nương, bệ hạ cũng phải lương phối..”

      “ A Lạc!” Ôn Nhã gọi, lại phát Minh Lạc ngủ thiếp .

      Nàng ta nhìn Minh Lạc hồi lâu, mới “ Lương phối, cái gì mới là lương phối? người cần cố gắng cũng có thể đạt được tất cả như ngươi sao có thể hiểu, ngay cả cữu cữu ta, ràng có đại thù với Minh gia cũng sủng ái ngươi, làm sao ngươi có thể hiểu? tại cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Minh Tú và Minh Viện đều ghét ngươi như vậy.”

      “ Ôn Nhã” Ôn Nhã kinh ngạc nhìn Minh Lạc, lại nghĩ nghe được tiếng của Minh Tú.

      Nàng ta mờ mịt nhìn Minh Tú đột nhiên xuất , Minh Tú thở dài “ Ôn Nhã, ngươi do dự a? quyết định có đường lui, chúng ta thôi.”

      Nàng ta lôi kéo Ôn Nhã rời , vừa vừa an ủi, nhưng chưa ra đến cửa phòng té xỉu.

      ***

      Minh lạc ngồi dậy, đến trước mặt hai người, nhíu mày nhìn hai người hồi lâu, Diệp Ảnh tiếng động xuất trong phòng, “ nương nương, người mang hoàng hậu nương nương trước, nơi này nô tỳ xử lý.”

      Minh Lạc gật đầu, đem Minh Tú sang phòng sát vách – nơi này là nơi trước kia nàng ở, nàng và Minh Tú đều quen thuộc.

      Nàng muốn biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, cho nên đến tủ gỗ trong phòng, trong tủ có ngăn thông với căn phòng sát vách, nàng nhìn qua thấy Diệp Ảnh rời mà Ôn Nhã ngủ giường.

      Nàng nhíu mi, còn suy nghĩ thấy Khánh An đế vào, đến trước giường.

      Minh Lạc nhìn thấy Khánh An đế mặt ửng hồng, chỉ cảm thấy buồn nôn, chán ghét phải nhìn, nàng nhìn Minh Tú mặt đất, lấy từ trong tay áo ra chút dược vật bôi vào mũi Minh Tú.

      Minh Tú bị kích thích, chậm rãi tỉnh lại, nhưng miệng thể chuyện, chân tay bất lực, nàng ta nhìn thấy Minh Lạc kinh hãi, Minh Lạc ra hiệu cho nàng ta nhìn về phòng bên cạnh.

      Lúc này Khánh an đế bò lên giường, xoa mặt Ôn Nhã từ phía sau, cúi đầu hôn nàng ta , hôn nửa đại khái phát đúng- nhưng lúc này căn bản dừng được, cũng muốn dừng.

      Minh Tú khiếp sợ nhìn Khánh an đế ngừng hôn Ôn Nhã, tình sao lại biến thành như vậy, nàng ta quay đầu nhìn sắc mặt lãnh đạm của Minh Lạc từ cao nhìn xuống mình, lại quay đầu nhìn căn phòng kia, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, tim muốn bể ra.

      Mà Minh lạc muốn tiếp tục ở lại, càng muốn để ý đến Minh Tú, khi Minh Tú khiếp sợ nhìn chuyện phát sinh ở phòng bên cạnh, nàng từ cửa hông ra ngoài, ra vườn hái hoa.

      ***

      nửa canh giờ sau.

      Minh Tú tóc tai tán loại ngăn cản Minh Lạc cầm hoa sen về chính điện, khiển trách nàng “ A Lạc, ngờ tâm tư ngươi thâm độc như vậy, dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu như vậy đối phó với người luôn thân cận ngươi là Ôn Nhã, ngươi là lòng dạ rắn rết!”

      Minh Lạc nhìn thẳng vào mắt Minh Tú, cười gằn, : “ Minh Tú, đến giờ mà ngươi còn muốn đem chuyện này đổ lên đầu ta sao?”

      “ a, mới vào cung mấy tháng ngươi liền biến thành dạng này sao? Hạ dược ta, mê hoặc Ôn Nhã, để nàng dẫn ta đến gian phòng kia tra hỏi, sau đó dẫn hoàng đế đến, sau đó có thể châm ngòi quan hệ của bệ hạ và Ôn Nhã, càng làm ta oán hận Ôn Nhã, để ta nghĩ tất cả là do Ôn Nhã tính toán sao?”

      Lúc nàng dùng điểm tâm ở chính điện phát người dính mê dược, liền thầm ám hiệu cho Thanh Diệp và Diệp Ảnh, nhưng nàng cũng muốn biết chuyện gì xảy ra cho nên thuận thế đẩy thuyển, kết quả đúng là nhìn thấy trò hay liên hoàn.

      “ ngươi ngậm miệng! ràng là ngươi, ngươi oán hận bệ hạ lần trước thất lễ với ngươi cho nên cố ý câu dẫn bệ hạ và ngươi hẹn hò, sau đó lại đẩy ôn Nhã ra, mục đích..”

      “ Mục đích là cái gì? Là vì thúc đẩy bệ hạ và Ôn Nhã trăm năm hòa hợp? chuyện trong cung liên quan gì đến ta? Minh Tú, ngươi tỉnh lại , ta nghĩ tới, tổ phụ và tổ mẫu dốc lòng dạy bảo lại dạy ra loại như ngươi.” Minh Lạc lạnh lùng .

      “ hoàng hậu nương nương, vương phi nương nương, thái hậu nương nương tuyên mọi người thiên điện” Lâm lang vội vàng chạy đến, sắc mặt kinh hoàng với hai người.

      ***

      “ ta biết, ta biết sao mọi chuyện lại thành như vậy..” Ôn Nhã ôm chăn, toàn thân run rẩy, mặt đầy nước mắt, lẩm bẩm “ ta muốn về nhà, ta muốn về nhà.”

      Lúc này nàng ta còn ở phòng kia, y phục cũng mặc hoàn chỉnh, lúc thái hậu nhận được tin sai người lấy y phục cho nàng ta, lại mang nàng ta sang phòng khác, sai người đút thuốc định thần cho nàng ta.

      Nhưng nàng ta cách nào trấn định lại.

      Vì chuyện vừa phát sinh giống như ác mộng, nhưng dị dạng của thân thể, còn có hai nha hoàn run rẩy quỳ mặt đất, đều cho nàng ta biết chuyện kia là phát sinh, phải ác mộng.

      Lúc nàng và Minh Tú chuẩn bị rời phòng, hiểu sao lại hôn mê bất tỉnh.

      Về sau nàng ta bị đau nhức làm tỉnh, tỉnh lại thấy mình mặc y phục, còn có hoàng đế nằm sấp người mình, nàng ta hoảng sợ muốn đẩy hoàng đế ra nhưng biết tại sao thân thể lại nghe sai sử, nàng nghe hoàng đế ôm mình gọi “ tâm can bảo bối’, còn “ Nhu nhi, nàng yên tâm, việc này trẫm nhất định cho nàng cái công đạo, hoàng hậu tiện nhân kia..”

      Hai tay định đẩy liền buông xuống, rất lâu sau đó nghe tiếng nha hoàn đẩy cửa vào.

      Nàng ta dự định vào cung, nhưng có ý định trước khi vào cung cùng hoàng đế… chuyện này rốt cục là thế nào?

      Ôn Nhã vừa đau vừa hận, trong lòng xoay chuyển kịch liệt, bất kể thế nào, chuyện phát sinh, nàng ta nhất định phải tranh thủ kiếm được lợi ích lớn nhất cho mình.

      Minh thái hậu chau mày, bà ta vỗ về Ôn Nhã ngừng khóc, trấn an sao, Ôn Nhã, đừng sợ, cho ai gia, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Con hẹn bệ hạ hay bệ hạ sang đây thăm con, các con nhất thời kìm lòng được mới làm chuyện xúc độngnày?”

      Bà ta biết chuyện này kì quặc nhưng chân tướng có thể tra sau, việc này chỉ có thể với bên ngoài như vậy.

      “ Thần nữ có, thần nữ có hẹn bệ hạ!” sắc mặt Ôn Nhã đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận lại hận, nàng ta “ thần nữ hẹn A Lạc chuyện, chuyện tốt nhưng a Lạc lại ngủ mất, sau đó hoàng hậu đến, lúc đấy ràng thần nữ ở cùng hoàng hậu, nhưng lúc tỉnh lại lại là bệ hạ, bệ hạ..”
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie1967 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 69:
      Minh thái hậu ôm Ôn Nhã, trấn an hồi lâu, liền nghe cung nữ nín thở hồi bẩm: thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương và Túc vương phi cầu kiến.”

      Minh thái hậu nhíu mày, chỉ là bà ta chưa lên tiếng nghe Ôn Nhã hét to “ là các nàng, nhất định là các nàng, ta muốn gặp các nàng!”

      “ Ôn Nhã!” Minh thái hậu nghiêm nghị quát.

      Nơi này là Từ Thọ cung, coi như nàng ta bị ủy khuất nơi này vẫn là Từ Thọ cung, còn chưa đến lượt nàng ta hô to gọi !

      Ôn Nhã chấn kinh, ngừng hét, cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy ủy khuất và phẫn nộ.

      Minh thái hậu thở dài, vỗ vỗ Ôn Nhã, sau đó với cung nữ : “ để các nàng trước tiên đợi ở bên ngoài.”

      Sau đó ôn nhu với Ôn Nhã: “ Ôn Nhã, cần sốt ruột, đây là Từ Thọ cung của ai gia, vô luận phát sinh chuyện gì ai gia cũng làm chủ cho con. Nhưng trước tiên con phải ổn định, được để người khác nhìn ra dị dạng, nếu dù ai gia muốn che đậy cho con cũng được.”

      Lại “ trước con nghỉ tạm ở đây lát, đợi ai gia hỏi đầu đuôi mọi chuyện lại , con yên tâm, việc này dù thế nào ai gia cũng cho con cái công đạo.”

      Minh thái hậu đứng dậy, Ôn Nhã bỗng nhiên kéo góc áo bà ta.

      Ôn Nhã cắn răng : ‘ thần nữ muốn nghe, thái hậu nương nương, thần nữ biết vô luận là hoàng hậu nương nương hay Túc vương phi nhất định thần nữ cũng cần công đạo, nhưng thần nữ muốn biết chân tướng, thần nữ muốn nghe các nàng , van cầu người, thần nữ chỉ có cầu này.”

      xong dừng lại, mắt lên thỉnh cầu.

      Minh thái hậu bình tĩnh nhìn nàng ta, hồi lâu mói “ được”

      ***

      Phòng khách thiên điện.

      Minh thái hậu ngồi cao nhìn hai người đứng phía dưới, trước mắt khỏi lên cảnh nhiều năm trước, khi đó Minh Tú và Minh Lạc còn , đều lanh lợi hoạt bát, cười tự nhiên, đáng linh lung, bà ta nhìn qua cũng biết càng nàng nghĩ gì, vui gì.

      Bà ta chỉ có nhi tử, có nữ nhi, tiên đế và bà ta đều thương mấy đứa cháu này.

      Nhưng giờ các nàng trưởng thành, đứng phía dưới, dường như bà ta có chút hiểu các nàng.

      Bà ta lướt qua Minh Tú nhìn Minh Lạc, ôn nhu “ a Lạc, lúc trước con cùng Ôn Nhã hái hoa sen, chính là hoa tay sao? Nhưng phải cùng Ôn Nhã sao, sao lại thấy nàng?”

      Minh Lạc thi lễ với Minh thái hậu : “ Bẩm mẫu, lúc trước A Lạc và Ôn Nhã là muốn cùng nhau ra vườn hái hóa sen, nhưng biết vì sao, từ lúc dùng chút điểm tâm, a Lạc có chút choáng váng, Ôn Nhã thấy thế liền khuyên a Lạc thiên điện nghỉ ngơi, đến thiên điện mới mấy câu với Ôn Nhã con ngủ mất.”

      “ Nhưng con mới ngủ lát dậy thấy Ôn Nhã, nghĩ có khả năng nàng ấy ra vườn, liền gọi Thanh Diệp đến vườn tìm nàng, nhưng con tìm vòng cũng thấy Ôn Nhã, nghĩ đến chắc nàng về chính điện, liền hái hai bông hoa về. sao vậy, mẫu, Ôn Nhã chưa về sao?”

      “ ngươi dối!” Minh Tú toàn thân run rẩy, khóe mắt nàng ta liếc thấy Khánh An đế đứng ở góc xa xa. Thấy dùng ánh mắt chán ghét và oán hận nhìn mình, nghĩ đến những lời mình nghe được trong phòng, nghe hoàng đế luôn mồm gọi Ôn Nhã là “ tâm can bảo bối” nghe “ đây đều là hoàng hậu tiện nhân an bài, nàng yên tâm, việc này trẫm chắc chắn cho nàng công đạo”…

      , được.

      Minh Tú ra lệnh cho mình phải tỉnh táo, nếu việc này bị phanh phui, nàng ta muốn bước nửa bước trong cung này cũng khó– mẫu coi chừng nàng ta, hoàng đế hiểu lầm nàng ta thực tình giúp đạt được Minh Lạc, mà chỉ châm ngòi quan hệ của và Ôn Nhã, mà Ôn nhã cũng hận mình thấu xương.

      Nàng ta quỳ xuống, lê đến trước mặt Minh thái hậu, khóc lóc “ mẫu hậu, mẫu, là nàng, ràng hết thảy là do nàng an bài, nàng ỷ vào bệ hạ thích nàng, câu dẫn bệ hạ đến đây hẹn hò, nhưng thực tế lại đưa Ôn Nhã vào phòng, dùng thuốc mê với Ôn Nhã, sau đó để Ôn Nhã giả làm nàng, lại hạ dược thúc tình với bệ hạ, để bệ hạ dưới tình huống mà phi lễ Ôn Nhã, lại nhốt nhi thần ở phòng bên cạnh, sau đó đem mọi chuyện đổ cho nhi thần.”

      “ làm như thế làm mối quan hệ của bệ hạ, đại trường công chúa, mẫu hậu, còn có nhi thần sinh khoảng cách, đúng là tâm tư độc ác nhất đời. mẫu, nhất định là Túc vương…”

      ‘ ba!” Minh thái hậu cho Minh Tú bạt tai, hung hăng “ ngậm miệng!”

      Đứa ngu này!

      Minh Lạc biết tại sao Minh thái hậu ngăn Minh Tú lại, nàng biết lấy thông minh của mẫu, nghe xong những gì Minh tú trong lòng tất nhiên đoán được tám chín phần chân tướng.

      Nhưng nàng cũng biết, chuyện đến nước này, đối với mẫu mà , chân tướng quan trọng, mà làm sao đem chuyện này thành việc có lợi nhất cho thế cục mới là trọng yếu.

      Cho nên lời này của Minh Tú chắc chắn trở thành chân tướng để cho Thăng Bình đại trưởng công chúa.

      Vì từ góc độ của thái hậu, kết quả tốt nhất là đem mọi chuyện đẩy lên người vương gia và mình, che đậy chuyện này lại, cũng hung hăng châm ngòi quan hệ của Thăng Bình đại trưởng công chúa và vương gia.

      Nhưng mặc kệ thái hậu làm thế nào, việc này nàng thể nhận.

      Minh Lạc để ý đến ý định muốn chuyện to hóa , ‘ dàn xếp ổn thỏa’ của thái hậu.

      Nàng nhìn Minh Tú, : “ hoàng hậu nương nương, ngài gì a? sao thần thiếp lại biết việc thần thiếp câu dẫn bệ hạ đến đây hẹn hò? Người có chứng cứ sao?”

      “ ngược lại, nha hoàn của thần vừa với thần,lúc ở ngoài phòng chính tai nghe được bệ hạ ‘ mọi chuyện đều là hoàng hậu nương nương an bài’, còn có người thần giam người ở phòng sát vách- hoàng hậu, phải hôm nay người ở Trường Hoa cung sao, sao thần có thể trong thời gian ngắn bắt người từ Trường hoa cung đến Từ Thọ cung rồi giam ở thiên điện a?”

      đến đây nàng để ý đến Minh Tú đỏ mặt, mà quỳ xuống trước mặt Minh thái hậu, dập đầu hai cái, nước mắt chảy ra, chậm rãi mẫu, nơi này là hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, đây là Từ Thọ cung của mẫu, a Lạc làm sao có thể phát sinh chuyện hoàng hậu vừa thực tế là đến lúc này A lạc cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Sáng sớm mai a Lạc rời kinh, hôm nay chỉ mang theo hai nha hoàn tiến cung, các nàng còn chưa rời a Lạc chút, sao có thể qua mắt mọi người làm chuyện thể tưởng tượng như vậy?”

      Nàng thở dài hơi, mẫu, hôm nay phát sinh chuyện như vậy, hẳn người phải phí sức xử lý, loại chuyện này vốn là bí cung đình, a Lạc bất quá là người ngoài, nên biết quá nhiều, xin mẫu cho a lạc rời cung. mẫu, ngày mai A Lạc phải rời kinh, mong mẫu từ nay bảo trọng thân thể, đừng quá mức âu sầu.”

      “ a Lạc!” Minh thái hậu kêu.

      Bà ta nhìn Minh lạc ngẩng đầu nhìn mình, bộ dáng mông lung đẫm lệ, đột nhiên tâm co rút đau đớn.

      Bà ta vẫn cho rằng nàng là hài tử ngây thơ hồn nhiên, nhưng chưa từng nghĩ, trong lúc bất tri bất giác vậy mà nàng cũng có thể thành thanh kiếm đả thương người.

      Giờ phút này bà ta muốn như thường ngày, tiến lên ôm nàng, nhưng hai chân giống như đeo chì, nhấc lên được, bà ta biết, bà ta thể bước đến.

      Cuối cùng chỉ có thể câu “ được, con lui xuống , phải chăm sóc mình tốt.”

      Minh lạc rời , lúc đến cửa lại nhịn được quay đầu nhìn lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt thái hậu, nước mắt lại dâng lên, nàng cắn răng quay người rời .

      Minh Lạc nhớ kĩ khi còn bé, nàng thường ở trong cung, khi đó đế hậu phu thê tình thâm, tâm tư tiên đế thâm trầm, cần cù chính , mặc dù bận rộn nhưng lại hết mức chăm sóc mẫu, trong cung cũng có phi tần khác, chưa từng có chuyện tranh thủ tình cảm. khi đó hoàng đế vẫn còn là thái tử, thông minh lanh lợi, rất được đế hậu sủng ái, cũng thường được thái phó tán thưởng, khi đó và các nàng chơi rất vui.

      Từ lúc nào biến thành như bây giờ?

      ***

      Trong phòng vắng lặng cách chết chóc, Minh Thái hậu nhìn Minh Tú bị dọa đến toàn thân run tẩy, sắc mặt như tro tàn, lại nhìn hoàng đế đứng ở góc xa xa, trong lòng từng đợt lăn lộn.

      Bà ta ngồi xuống nhìn hai người, rốt cục mở miệng : “ hoàng đế, hoàng hậu, các ngươi là người cao quý nhất Đại Ngụy nhưng lại bị người xoay vòng quanh mà biết.”

      “ việc này đích a lạc biết tình hình, các ngươi bất hòa với nàng, chỉ làm người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, tổn thương cốt nhục thân tình thôi. Các ngươi biết sao? Nha hoàn bên người a Lạc phải nha hoàn bình thường mà là người của Túc vương, các nàng công phu thâm hậu, mười phần tinh thông dược lý, dược vật phổ thông căn bản qua được mắt các nàng. Nghĩ đến hôm nay đưa tin cho hoàng đế, đánh mê Ôn Nhã, lại hạ dược hoàng đế, sợ là thoát được quan hệ với hai nha hoàn này, nhưng lại liên quan đến A Lạc.”

      tại Túc vương quyền cao chức trọng, Bắc CỐt nội loạn, biên cảnh rối loạn, Đại Ngụy chúng ta càng thể loạn, cho nên dù phát sinh chuyện gì, các người đều nuốt vào bụng, coi như chưa hề phát sinh .”

      “ chỉ là như vậy ủy khuất Ôn Nhã, hoàng đế, hoàng hậu, ngày sau các ngươi nhất định phải thiện đãi Ôn Nhã, đền bù cho nàng tốt.”

      Trong lòng Minh Tú mừng rỡ, rốt cuộc mặt khối phục chút sinh cơ, khóc ròng đáp ứng. lúc này đương nhiên nàng ta chú ý tới thái hậu lúc nhìn nàng ta lóe lên vẻ chán ghét và thất vọng.
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie1967 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :