1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Tuần sau mình gắng đăng hai chương nhé!

      Vì mình thấy hai chương này chung mới hay ^^.
      Last edited: 18/11/19

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Tiểu hoàng đế: a hu hu.ta cũng muốn ra sân:yoyo25:

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 44:

      Lại có đoàn người nữa tới Nhàn Vân Lâu, những người này mặc áo đen, bên hông đeo đao.


      Giống quan gia. Mà còn phải là quan gia bình thường.


      Chưởng quầy đáy lòng rùng mình, tự mình nghênh đón, người cầm đầu thân hình cao lớn, mắt sáng như đuốc. đè bả vai chưởng quầy lại, thấp giọng hỏi: “Hôm nay có nương đến đây, muốn lấy gian phòng của Mạnh Hoằng, nàng bây giờ ở đâu?”

      Lòng của chưởng quầy run run.


      Đầu tiên là Mạnh Hoằng, sau lại có nhóm người này, nương kia rốt cuộc là phạm phải đại tội gì, êm đẹp ngốc tại nhà mình, lại chạy đến Nhàn Vân Lâu của làm cái gì?


      Chưởng quầy chỉ chỉ lầu: “Ngài nếu muốn tìm người, ta liền để tiểu nhị dẫn ngài .”


      Nam tử : “ lầu còn phòng trống sao?”


      Chưởng quầy rất muốn có, nhưng lúc này dù có người ta có cứng rắn hơn nữa cũng phải tìm cách, vì thế : “Có, ngài theo ta.”

      Trong lâu này luôn có mấy chỗ như vậy, giống như gian phòng của Mạnh Hoằng, là đặc biệt để lại cho ít khách nhân cố định, ra tay hào phóng, địa vị thấp.


      tại liền bị chưởng quầy mời ra ngoài.

      Những người này liền cứ như vậy ngồi ở lầu hai.


      Chưởng quầy khom người cáo lui, vừa nhấc đầu, trong chớp mắt, dường như nhìn thấy đao đối phương đeo bên hông, chuôi đao giống như còn dính vết máu. Tâm chưởng quầy run lên, cúi đầu lui xuống.


      Chờ chưởng quầy xa.


      Bọn họ mới lên tiếng : “ nương Lý gia này mưu kế cũng nhiều, chiêu thành lại tới chiêu khác.”

      Người cầm đầu rũ mắt nhìn chằm chằm đao bên hông, lạnh lùng : “Bất kể nàng có thủ đoạn gì, kết cục cũng đều định tốt rồi.”


      Người còn lại cũng lạnh giọng cười : “Làm chủ tử tức giận, biết sống chết.”

      Bên này Dương Nhi mới vừa đem thịt cá hoa quế cắn vào trong miệng, cửa liền bị người gõ vang lên, người bên ngoài gọi: “Dương nương.”


      Dương Nhi tất nhiên là thèm để ý, còn cầm đũa, tiếp tục gắp đồ ăn cho mình.

      Đũa nàng vừa động, ngược lại gắp lấy miếng thịt vịt tương.


      Lúc này tiếng đập cửa càng kịch liệt.


      Người ngoài cửa : “Dương nương, gặp nhau tức là có duyên, bằng chúng ta cùng nhau dùng cơm?”


      Dương Nhi tay vừa trợt, thịt vịt tương liền rơi xuống, ở mặt bàn. Dương Nhi muốn gắp lên, nhưng lại dám gắp. Là Xuân Sa, hay là Hoàng Thượng hoặc là ma ma, cùng nàng qua, rớt, thể nhặt lại.


      Dương Nhi mặt mày tươi sáng, nhất thời lại ảm đạm xuống.


      Lưu ma ma thấy thế, nhướng mày, đứng dậy mở cửa ra, bộ dạng nàng lạnh mặt vô cùng dọa người, nha hoàn bên ngoài liền bị nàng dọa lui lại mấy bước.


      Vẫn là Lý Nguyên tiến lên bước, nàng tháo mũ sa xuống, khẽ cười : “Mấy ngày trước còn muốn tạ lỗi với nương, lại nghĩ tới hôm nay lại gặp.”


      Lưu ma ma lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giống như nhìn người chết.


      Ánh mắt như vậy làm Lý Nguyên cảm thấy cả người khoẻ.


      Nàng đành phải lướt qua Lưu ma ma, nhìn về phía Dương Nhi ngồi ngay ngắn bên trong.


      Nàng lại lộ ra chút tươi cười, : “ nương, ta có thể vào sao?”


      Dương Nhi đắm chìm trong thương tiếc nhìn miếng vịt tương bị rớt kia, làm sao có thể để ý tới Lý Nguyên, nàng mím môi chặt, mím thành hình dạng xinh đẹp, nhưng lại là thấy mở miệng chuyện.


      Lý Nguyên trong lòng cũng bực.


      Thầm ngươi chẳng quả là dựa vào thế lực của Mạnh Hoằng, nhưng hôm nay Mạnh Hoằng còn chưa có vào triều làm quan đâu, cho cùng cũng tính là nhân vật lợi hại gì, ngươi trái lại tự mình cho là đương nhiên, cho là lợi hại!


      Lý Nguyên nhìn xung quanh vòng.


      Trừ bỏ Dương nương, còn có tỷ muội Lý Hương Điệp. Nàng cùng các nàng ai cũng ưa ai, cùng các nàng chuyện cũng hơn phân nửa là tốn công vô ích.


      Lý Nguyên liền dứt khoát lạnh mặt, lại tiếp tục che dấu, : “Ta tâm muốn xin lỗi cùng nương, nương lại cự ta ngoài cửa, cái này chính là lễ giáo trong nhà nương sao?”


      Lưu ma ma nhất thời tức giận vô cùng.


      nương lúc trước lớn lên ở hương dã, bị nhốt ở trong viện, có ai dạy nàng.


      tại chính là Hoàng Thượng từng chút dạy cho nàng, lời này chẳng phải là , Hoàng Thượng cũng có giáo dưỡng sao?


      Lưu ma ma cười lạnh : “Ngươi to gan, nhanh chóng cút ngay, chớ có lại đến trước mặt làm nương chướng mắt.”


      Giọng vừa dứt, mấy cung nữ theo ở trong phòng lặng lẽ nắm cổ tay áo.


      Các nàng bị đổi đến bên người Dương Nhi, làm sao chỉ đơn giản như vậy?


      Nhưng Lý Nguyên làm sao biết được chuyện này? Những người này dừng ở trong mắt nàng, cũng chỉ là những nha hoàn bình thường mà thôi.


      Nàng đảo qua bọn họ, : “Ta biết thân phận của Dương nương, Dương nương nếu muốn mượn chuyện này tới áp ta, e là thành.”


      Lưu ma ma thần sắc quái dị nhìn nàng.


      biết, còn dám làm bậy?


      Lý Nguyên này chẳng lẽ là muốn cá chết lưới rách?


      Lưu ma ma thần sắc lạnh lẽo, định hạ lệnh, lại nghe thấy Lý Nguyên nhàn nhạt : “Ngươi cùng trưởng tử Mạnh gia Mạnh Hoằng quan hệ cực kỳ thân mật đúng ? ngay cả gian phòng này cũng cho ngươi. Hạ nhân ở Dương trạch cũng là mua? Nhưng mà Dương nương, ngươi cần phải ràng, ngươi có gia tộc làm chỗ dựa, liền tính là sủng ngươi đến mức này, tương lai cũng cưới ngươi vào cửa…… nương cần gì phải ỷ vào phần sủng ái này, liền đem người khác để vào mắt chứ? nương hôm nay giúp ta, ngày sau, ta tất nhiên ghi nhớ ân tình của nương …… Đợi khi Mạnh công tử thành hôn, ngươi nếu có chỗ , ta còn có thể giúp ngươi.”

      Lời này, xem ra là Lý Nguyên, là vừa đe dọa cũng vừa dụ dỗ, biết lấy lí lẽ tình cảm lay động, rất vô cùng thích hợp!


      Nhưng người đối diện sao?

      Sắc mặt lão ma ma kia xanh mét.


      Sắc mặt tỷ muội Lý Hương Điệp cũng trầm.

      Nhìn qua vòng, thế nhưng chỉ có vị Dương nương kia, thần sắc vẫn như cũ.

      Ngược lại là người trầm ổn.


      Lý Nguyên đáy lòng bên bội phục, bên lại ghen ghét.


      Nàng định mở miệng lần nữa, lại nghe thấy phía sau có người tức giận : “Lý Tứ nương cần gì phải mang tiếng người xấu? Ta sao dám dựa vào Dương nương? Ta cùng với Dương nương chẳng qua là sơ giao, tới trong miệng Lý Tứ ngươi, như thế nào liền biến thành quan hệ tình nhân?”


      Lý Nguyên mặt cả kinh, quay đầu nhìn.


      Mạnh Hoằng đứng ở nơi đó, sắc mặt xanh mét, phản ứng cực kỳ kịch liệt, là tức sùi bọt mép cũng quá.


      Lưu ma ma nghe xong lời này, thần sắc mới đẹp hơn chút.

      Chỉ cần dựa vào lời vừa rồi của Lý Nguyên, lột da nàng cùng Mạnh Hoằng kia cũng coi là !


      Lý Nguyên lại : “Mạnh công tử cần gì phải giấu ta?”


      Mạnh Hoằng từ trước đến nay đều chuyện quy củ, cùng nữ hài tử Mạnh gia hoàn toàn bất đồng, cũng thường duy trì tác phong văn nhân nho nhã, cũng tùy tiện nổi giận với người khác. Giờ phút này lại lạnh giọng đánh gãy Lý Nguyên, : “Lý Tứ! Ngươi chớ có khinh người quá đáng! Nếu là lại hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách ta ra tay lưu tình……”


      Lưu ma ma cũng cười lạnh lên tiếng, : “Lý nương, ngươi nhìn sai rồi. Lý nương chẳng lẽ nhớ ta là ai sao? Sao lại đem ta thành là hạ nhân do Mạnh công tử mua?”

      Ngày đó Lý Nguyên tiến cung, Lưu ma ma cũng ở đó.


      Chỉ là nàng vì bày tỏ quy củ, liền vẫn luôn cúi đầu chuyện, lúc sau lại ngước lên chút, cũng cũng chỉ là hơi hơi ngẩng đầu, quan sát phía sau màn kia.


      Nàng cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Lưu ma ma.


      Nhưng vừa được Lưu ma ma nhắc nhở như vậy, trong lòng nàng cũng mơ hồ lên cái gì, chỉ là thủy chung vẫn nắm được.


      Nàng mím môi nhíu mày.


      Chẳng lẽ là nàng đoán sai?


      Dương nương phải là tình nhân của Mạnh Hoằng? Vậy Mạnh Hoằng vì sao lại nhường gian phòng cho nàng?

      chuyện, cửa cách vách mở ra.


      Gã sai vặt ra, trách mắng: “Ầm ĩ cái gì? Quấy rầy đến công tử nhà ta có biết ?” Tiếng gã sai vặt tới đây, liền đột nhiên im bặt. kinh ngạc nhìn Lý Nguyên, : “Lý, Lý Tứ nương……” Hiển nhiên là lúc trước khi theo bên người Tiêu Quang Hòa, gặp qua Lý Nguyên, hơn nữa còn nhớ rất kỹ vị này mỹ nhân nổi tiếng ở kinh thành này.


      Người bên trong nghe thấy tiếng của gã sai vặt, cũng ra theo.


      Tiêu Quang Hòa ở phía trước, Tiêu Thành Quân ở phía sau.


      Dương Nhi ngồi ở trong gian phòng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn những người ở bên ngoài.


      Ai.

      Cũng ăn sao?


      Dương Nhi cầm đũa lên.

      Vậy nàng ăn mình.


      Tiêu Quang Hòa vừa nhìn thấy Lý Nguyên, sắc mặt liền trầm xuống. Chờ khi nhìn thấy Lưu ma ma đứng ở cửa, lại nhìn thấy Dương Nhi ngồi ở bên trong,cả người Tiêu Quang Hòa gần như bị tức giận bao phủ.


      cảm thấy những năm luyến mộ Lý Nguyên lúc trước đó, giống như bị trúng tà vậy.


      Nếu có bị trúng tà, như thế nào đối với nữ tử như vậy tâm tâm niệm niệm, thường thường nhắc ở bên miệng?


      đợi Tiêu Thành Quân mở miệng, Tiêu Quang Hòa bước tiến lên, lạnh lùng : “Lý Tứ nương, ngươi lại muốn làm cái gì? Ở đây có Liễu Khai Hoành. Ngươi lại tính quay người đụng phải Dương nương, lại có thể đổi đến cái gì?”


      Lý Nguyên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, là kinh sợ.


      Nàng nghĩ tới Tiêu Quang Hòa như vậy với nàng!


      Tiêu Quang Hòa gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tức giận đến mức cả người đều phát run.


      mấy ngày gần đây nhìn thấy Lý Nguyên đều đường vòng , cũng chủ động cùng nàng chuyện.

      Ngày đó Liễu Khai Hoành xong vào cửa, cũng cố gắng kìm nén, bởi vì biết Tam công tử Lý gia ở đó, để cho Lý Nguyên chịu thiệt.


      Rốt cuộc ở trước mắt bao người, làm sao dám quá phận thân cận với nàng, trái lại làm nàng bị ô danh? Nhưng nàng dương như nghĩ như vậy. Nàng đụng phải Dương nương, kích động xuống tay.


      Nàng vì sao phải gây khó dễ với Dương nương chứ?


      Tiêu Quang Hòa nhớ tới ngày đó cẩm lý rầm rộ.

      Ha, ngày đó mọi người xung quanh đều đùa, Dương nương là quý nhân củahắn ……


      Nếu muốn thông suốt mọi chuyện cũng khó.


      Tiêu Quang Hòa chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cũng phải là kẻ ngu dốt.

      Lúc trước thấy bộ mặt của Lý Nguyên, đó là bởi vì Lý Nguyên đối với có mong ước gì. tại Lý Nguyên đối có hy vọng, liền bố trí xong, cục diện bị sắp đặt này, làm sao có dấu vết chứ?


      Nhưng hôm nay vì sao còn tới!


      Bởi vì ở cách vách, cố ý chạy tới tìm sao?


      Tiêu Quang Hòa lúc này, còn biết tâm tư sâu xa của Lý Nguyên, lần trước tính kế , lần này lại là chạy đến chỗ đại ca .


      “Khuôn mặt xinh đẹp, tâm địa lại ghê tởm.” Tiêu Quang Hòa cắn răng .


      Tiêu Thành Quân ở sau lưng vỗ vỗ vai , ý bảo bình tĩnh.


      Tiêu Quang Hòa lại thanh lạnh lùng : “Ngươi chớ có vì ta mà kéo Dương nương xuống nước, nàng vốn liên quan, huống chi……” Tiêu Quang Hòa cười lạnh tiếng, : “Ngươi lợi dụng ta cũng liền thôi, rốt cuộc ta cũng làm gì được ngươi. Nhưng nếu ngươi lợi dụng Dương nương, ngươi có biết hậu quả sau đó?”


      Lý Nguyên ngậm miệng , sắc mặt xanh mét, đáy mắt tràn đầy vẻ xấu hổ cùng buồn bực.


      Nàng muốn phản bác, muốn trách cứ.


      Nhưng trong vô thức, nàng thế nhưng là ba mặt gặp nạn.


      Những người này đều vây quanh nàng, ánh mắt hoặc lạnh nhạt, hoặc châm chọc, hoặc chán ghét.


      Ngay cả tỷ muội Lý Hương Điệp cũng lên tiếng : “Những hạ nhân đó ở Dương trạch, phần lớn đều là do Lý gia ta mua. Cùng Mạnh công tử có quan hệ gì?”


      Hừ, tức chết hai người bọn họ.


      Lý gia cực cực khổ khổ nịnh nọt nương.


      Lý Nguyên ngươi thối tha biết xấu hổ câu, đem toàn bộ công lao đều đổ lên đầu Mạnh Hoằng.

      Hừ!


      Mọi người đều như vậy, tất nhiên phải là lừa nàng.

      Dù sao nếu đúng như nàng đoán, làm sao lại có nhiều người như vậy tới bảo vệ Dương nương chứ?


      Lý Nguyên há miệng, sau lưng lần nữa bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.


      Làm sao bây giờ?


      Nàng nhìn về phía Tiêu Thành Quân, vị thế tử gia này lại lòng an ủi đệ đệ.


      Nàng lại xem Mạnh Hoằng, Mạnh Hoằng bỏ vẻ ngoài văn nhân, ánh mắt lạnh lùng.


      Nàng lại nhìn Dương nương ngồi ngay ngắn ở nơi đó, lại thấy Dương nương tay cầm đũa ngà voi, chậm rãi ăn đồ ăn, ngay cả nhìn cũng liếc nhìn nàng cái, tựa như ở bên ngoài mọi thứ nháo đến dữ dội, ở trong mắt nàng cũng chẳng qua là trò khôi hài……


      Lý Nguyên mồ hôi lạnh nhất thời chảy dài trán.


      Nàng chưa bao giờ gặp qua người nào tâm tư thâm trầm như vậy.


      Nàng cẩn thận phân tích từ lúc gặp được Dương nương này, kinh hãi phát giác thời điểm Dương nương mở miệng rất ít, nàng có biểu ràng, lời dài, ngay cả động tác cũng là rất ít…… Nhưng chính là vì như vậy, vị Dương nương này bất động thanh sắc thắng được hết thảy.


      Nhìn .


      Nàng chỉ cần chỉ ngồi ở trong đó, rũ mắt, đầu còn đội mũ sa chưa từng gỡ xuống.


      Cứ như vậy…… dẫn khiến cho bao nhiêu người bên ngoài hả giận cho nàng…… Ah, ngay cả Tiêu Quang Hòa, ngay cả Tiêu Quang Hòa cũng đứng về phía nàng!


      Lý Nguyên tay chân nhũn ra, trong đầu vang lên ầm ầm.


      Xong rồi, nàng nghĩ.


      Mất cơ hội này…… Nàng làm sao còn có thể tiếp cận Tiêu Thành Quân.


      Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thành Quân, chỉ hận thể cứ như vậy nhào vào trong ngực , nhưng nàng rất ràng, đó là điều thể.


      Đúng lúc này, trận tiếng bước chân đập tan yên tĩnh.


      Gã sai vặt tránh đường, liền thấy người thân mặc quần áo màu đen tới.


      Người cầm đầu hơi hơi ngước mắt, ngữ khí lãnh đạm, : “Lý Tứ nương.”


      Chỉ là bốn chữ, từ trong miệng ra, lại khiến Lý Nguyên run lên cách khó hiểu.


      “Hành vi hôm nay của Tứ nương, chủ tử đều xem ở trong mắt. Đặc biệt lệnh cho ta đến, mời tứ nương chỗ.” Người cầm đầu thanh lạnh lùng , người lại có loại ngạo nghễ nên lời.


      Lý Nguyên ngơ ngẩn nhìn bọn họ: “Chủ tử các ngươi là ai?”


      Nhưng bọn hề có ý muốn trả lời, bọn họ chỉ tiến lên, đẩy nhóm nha hoàn, tôi tớ Lý Nguyên mang đến.


      Bọn họ bắt Lý Nguyên, kéo nàng xuống.


      Lý Nguyên vừa kinh vừa giận, lạnh lùng : “Các ngươi làm gì? Lớn mật!”


      Những người này lại dao động.


      Nàng chỉ có thể bất lực mà nhìn về phía Tiêu Quang Hòa: “Cứu ta, cứu ta……”


      Tiêu Quang Hòa lại sắc mặt xanh mét, đứng ở nơi đó giống như nhập định, giọng khàn khàn: “Nên tới, cuối cùng cũng phải tới.”

      Trong lời giống như là nhìn thấu thân phận của người mặc y phục đen.


      Lý Nguyên cuối cùng cố kỵ thân phận hình tượng, liền : “Ta tự mình , ta tự mình , buông ta ra……”

      Những người này cũng muốn thu hút nhiều chú ý.

      Lúc này mới buông lỏng tay, chỉ vây Lý Nguyên ở bên trong dẫn . Chờ xuống lầu, người khác thấy cũng nghi ngờ, chỉ nghĩ tiểu thư nhà nào tự mình ra cửa, bị bắt trở về thôi.


      Mà lúc này, Lý Nguyên mới thấy , bên hông bọn họ có khối lệnh bài đong đưa qua lại.

      Bên chữ —— “Cấm”.


      Cấm cái gì?


      Cấm cung?


      Cấm cung vệ?


      Lý Nguyên thân mồ hôi lạnh, cả người bủn rủn, trong đầu càng giống như hồ nhão, gần như thể suy nghĩ.


      Nàng hoàn toàn mất năng lực phản kháng.


      Nàng đần độn bị bọn họ đưa tới chỗ.


      Nàng tới đây lần.


      Nàng ngẩng đầu, nhìn biển hiệu.


      …… Tây Noãn Các.


      Lần trước nàng cùng tổ phụ, ở chỗ này diện kiến thánh giá. Vậy lúc này sao?


      Mang nàng tới, là người của Hoàng Thượng?


      Lý Nguyên sợ chết, cũng sợ phải gả cho Liễu Khai Hoành.

      Đáy mắt nàng dần dần dâng lên chút ánh sáng, còn có cơ hội…… Đúng ?


      Nàng mạnh mẽ tự trấn định xuống, sau đó bị đưa vào trong Tây Noãn Các.


      thiếu niên mặc hoa phục ngồi trong Tây Noãn Các, ngồi trước bàn gỗ đàn hương kia, người tản ra mùi thuốc nhàn nhạt. Hôm nay có màn trướng, cũng có tổ phụ ở bên cạnh.


      Lý Nguyên rốt cuộc cũng có gan ngẩng đầu lên.


      Nàng tham lam lại thẹn thùng nhìn về phía người ngồi.


      Nàng rốt cuộc nhìn thấy toàn bộ diện mạo của .


      Tóc đen mắt đen, mi phi nhập tấn.


      Vô cùng tuấn mỹ, mười Tiêu Quang Hòa cũng sánh kịp .


      Nhưng khuôn mặt lại trầm, mặt mày hung ác.


      nhìn nàng, hỏi: “Ngươi Dương nương cùng Mạnh Hoằng quan hệ tình nhân? Hả?”


      Lý Nguyên cảm giác được áp lực cực đại. Nàng sợ . Nàng giờ khắc này mới biết được, vị tân đế này, ra là người đáng sợ bực này. Khuôn mặt tuấn mỹ như thần, nhưng thần sắc lại hung ác như Tu La. Nàng thấp thấp thở hổn hển tiếng, mảnh mai lại mang vẻ sợ hãi.


      tựa hồ vẫn chưa muốn từ nàng trong miệng nghe ra cái đáp án xác thực.


      lại càng đem dung mạo mỹ lệ cùng tư thái yểu điệu của nàng để vào mắt.


      lại hỏi: “Ngươi biết được như thế nào là lột da sao?”

      Cách đó vài dặm.


      Dương Nhi ngồi ngay ngắn trong gian phòng, lột rớt tầng da ngoài của miếng vịt tương kia.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Tiểu hoàng đế: đầu xanh biếc, tức giận , dỗ được.


      Lưu má má ( thở dài ): Ta mà, dám những lời kia, nhất định bị hoàng thượng lột da!

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 45:


      Lý Nguyên chưa từng tỉ mỉ cẩn thận nhìn tay của mình như vậy.


      Cung nữ thân hình cường tráng hung hăng ấn nàng xuống, lại chỉ lôi tay trái của nàng ra. Thân mình nàng nghiêng tới nằm sấp xuống, tay phải bị người khác nắm chặt. Nàng gian nan ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy tay trái, tay trái bị đè mặt đất.

      Cả người nàng lạnh lẽo, như bị đẩy vào trong hầm băng, đầu óc lại dị thường thanh tỉnh.


      Ngươi biết như thế nào là lột da sao?


      , .


      Ta muốn biết.


      cung nữ dung mạo dịu dàng ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, cung nữ đặt cái ghế thêu, sau đó bắt lấy nàng tay trái để lên. Lý Nguyên hoảng sợ muốn rút tay lại, nhưng làm sao cũng rút tay lại được.


      Nàng nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình dần trở nên trắng bệch, loại cảm giác sởn tóc gáy dần dần từ lưng chạy đến.


      Cung nữ nắm lấy ngón út của nàng, Lý Nguyên lúc này mới nhìn thấy , cung nữ trong tay cầm con dao mỏng như cánh ve, mũi dao sắc bén. Cung nữ đặt dao ngón út của nàng.


      Cảm giác được xúc cảm lạnh lẽo, Lý Nguyên mồ hôi đầy đầu, thân mình phát run, nàng nhịn được hô lên: “Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng……” Mặc dù nàng cũng biết kêu to như vậy có ích lợi gì. Nhưng sợ hãi khiến nàng khống chế được chính mình.


      Trong phòng vô cùng an tĩnh, vẻ mặt cung nữ đổi, nàng nhàng khẽ động, gọt bỏ móng tay của Lý Nguyên, trong nháy mắt, đầu óc Lý Nguyên chết lặng cùng chậm chạp. Chờ đến khi cung nữ dễ dàng từ đầu ngón tay của nàng, lấy da ra, giống như xử lý tấm da hồ ly…… Động tác thậm chí còn có thể là rất đẹp, tiếng thét bị kiềm chế trong cổ họng của Lý Nguyên rốt cuộc cũng bùng nổ.


      Tay đứt ruột xót, đau đớn ở đầu ngón tay như thủy triều tràn đến chỗ nàng.


      Lý Nguyên làm sao chịu được đau đớn như vậy.


      “Hoàng Thượng, thần nữ biết sai rồi! Hoàng Thượng, thần nữ nguyện làm mọi thứ để sửa sai…… A……” Nàng vừa đau vừa sợ, trong đầu chứa đầy những lời xin tha cùng tuyệt vọng, nhưng nàng muốn chết, nàng muốn sống sờ sờ mà đau chết vì bị lột da, , nếu như đau mà chết, lại càng thảm hơn nữa.


      Nàng sai ở đâu?


      Đúng rồi, Dương nương.

      Tất cả đều bắt đầu thay đổi từ khi đối mặt với Dương nương.


      Bởi vì nàng bày mưu kéo Dương nương vào……

      Trong đầu Lý Nguyên hỗn hỗn độn độn thể lại suy xét tỉ mỉ hơn, nhưng theo bản năng cầu danh lợi trong nhiều năm qua của nàng, khiến nàng nhanh chóng bắt được trọng điểm, nàng khàn giọng : “Hoàng Thượng, ta, ta nguyện vì Dương nương làm trâu làm ngựa…… Làm cái gì cũng tốt, cái gì cũng tốt…… Hoàng Thượng bỏ qua cho ta…… Lý gia…… Lý gia cũng được, ngày sau ta nguyện trung thành với Hoàng Thượng……”


      Tiêu Dặc ngồi ở bàn trước, lúc này ngón trỏ mới động, gõ gõ bàn.


      Cung nữ nghe tiếng dừng động tác lại.


      ghế thêu hoa văn kia bị máu nhuộm đỏ, nhìn qua màu sắc vô cùng diễm lệ.


      Các cung nhân đều buông lỏng tay.


      Nhưng Lý Nguyên còn sức lực, chỉ có thể nằm ở đó trong vô vọng


      Nàng nhìn chằm chằm ngón út bên tay trái của mình, toàn bộ da ở đốt ngón tay đều bị lột xuống, đau đớn do xé rách theo ngón tay nàng, vẫn luôn ào ạt ùa vào trong đầu nàng. Đốt ngón tay máu thịt mơ hồ, nàng dám lại nhìn kỹ, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận choáng váng.


      Lý Nguyên nhắm mắt, mồ hôi rơi xuống làm mơ hồ tầm mắt của nàng.


      Có lẽ giết nàng.


      Nhưng hoàn toàn có thể lột da của nàng, nàng làm sao có thể biến thành bộ dáng kia chứ?


      Lý Nguyên biết nàng cần phải dùng hết toàn bộ sức lực, để thuyết phục Hoàng Thượng.


      Lý Nguyên gian nan từ trong cổ họng phun ra câu, : “…… Hoàng Thượng, ta là nữ nhi Lý thị, có người nào có thể hiểu biết hơn ta về gia tộc Lý thị.Ta là nữ tử, sau này khi gặp Dương nương, tất nhiên còn có rất nhiều…… Ta có thể, ta có thể vì Hoàng Thượng làm việc, bảo vệ Dương nương…… Dương nương muốn làm cái gì, ta đều có thể giúp nàng……”


      Lý Nguyên cuối cùng lại nghe thấy người ngồi ghế mở miệng, giọng điệu của khinh thường, tựa hồ chướng mắt cái đề nghị này của Lý Nguyên, : “Trẫm dựa vào cái gì tin ngươi?”

      Nước mắt cùng mồ hôi của Lý Nguyên hòa làm , nàng : “Ta…… Ta có thể uống canh tuyệt tử, gả vào Liễu gia. Những thứ nữ nhân có thể dựa vào, là gia tộc, hai là hôn phu, ba là con nối dõi…… Ta nếu gả vào Liễu gia, Lý thị tự nhiên vứt bỏ ta, hôn phu cũng thể làm chỗ dựa. Nếu ta lại con nối dõi, liền chỉ có thể toàn tâm toàn ý dựa vào Dương nương, dựa vào Hoàng Thượng…… Xin Hoàng Thượng thành toàn.”


      Lý thị dưới đều coi trọng lợi ích.


      Về điểm này nàng học vô cùng tốt.


      Cho nên…… Cho nên tới giờ khắc này, vì chính mình, nàng cũng có thể quyết đoán vứt bỏ gia tộc của mình.


      “Sớm thông minh như vậy phải giảm ít chuyện sao?” Tiêu Dặc nhàn nhạt .


      “Thần nữ có mắt tròng, lúc trước biết thân phận của Dương nương, phạm phải sai lầm lớn…… Xin Hoàng Thượng thành toàn.” Cả người Lý Nguyên đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, nàng cảm giác được chính mình sắp ngất rồi. Loại cảm giác tuyệt vọng này bức bách, tra tấn nàng, làm nàng càng vội muốn bày tỏ lòng trung thành.


      “Ta nguyện làm nô tỳ cho nương, tùy nương sử dụng.” Nàng thở hổn hển vội vàng , sau đó lần thứ ba : “Xin Hoàng Thượng thành toàn.”


      Tiêu Dặc lúc này mới mở miệng: “Vậy liền theo lời Lý nương .”

      Cung nữ bên cạnh khom người hành lễ, thu dao lại, xoay người rửa tay sắc thuốc cho Lý Nguyên.


      Lý Nguyên uống thuốc, lại được cung nữ kia băng bó miệng vết thương, còn hầu hạ nàng thay đổi thân xiêm y, sau đó liền đưa nàng rời cung.


      Trước sau chẳng qua chỉ có nửa canh giờ.


      Nhưng trong đầu Lý Nguyên vẫn còn khắc sâu cảm giác đau đớn kịch liệt kia, cùng cảm giác tuyệt vọng gần như kề cận cái chết kia.


      Sắc mặt nàng trắng bệch, dọc theo đường lại đau đến mức ra ít mồ hôi.


      Xe ngựa lại trở về bên dưới Nhàn Vân Lâu.

      Nha hoàn của nàng còn chờ ở Nhàn Vân Lâu, Lý Nguyên được cung nữ đỡ nghiêng ngả lảo đảo lên lầu.

      Cung nữ kia lại là người cầm dao lột da của nàng.


      Nàng : “Ta kêu là Liên Quế, Lý Tứ nương sau này có chuyện gì, đều có thể với ta.” , Liên Quế hơi hơi mỉm cười.


      Lý Nguyên lại dám xem thường người khác.


      Trong lòng nàng thậm chí nhịn được dâng lên tia khoái ý nghĩ, tổ phụ cũng biết, tiểu hoàng đế đến tột cùng là có bản lĩnh gì ?


      Từ sau khi Lý Nguyên ở trước ngự tiền biểu lộ lòng trung thành, nàng liền bắt đầu tự giác đem chính mình cùng Lý gia phân chia. Tổ phụ nàng dù thương nàng, nhưng thương kia chỉ hình thành dựa cơ sở khi nàng còn hữu dụng. Lúc này vứt bỏ lẫn nhau, ngược lại cũng cảm thấy khổ sở.


      Lên lầu.


      Tiêu Quang Hòa, Tiêu Thành Quân còn ở đây, ngược lại Mạnh Hoằng sau khi nhìn thấy nàng lên lầu, lập tức nhìn thẳng nàng.

      Vẻ mặt Mạnh Hoằng nghi ngờ, đại khái là nghĩ tới Lý Nguyên như thế nào lại trở lại.


      Lý Nguyên ngược lại quan tâm đến , chỉ lập tức bước tới gian phòng của Dương Nhi.


      Cách cánh cửa, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng cười …… Nha hoàn đỡ tay Lý Nguyên, sắc mặt trắng bệch gọi: “ nương.”


      Lý Nguyên nhìn nhìn Liên Quế, Liên Quế lại cười với nàng.


      Lý Nguyên giơ tay gõ gõ cửa.

      Cửa rất nhanh mở ra, người mở cửa sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Lý Tứ nương……”


      Lưu ma ma bên trong cũng nhíu mày, thầm Lý Nguyên làm sao trở lại rồi.


      Mà Lý Nguyên cắn cắn môi, đem chút kiêu ngạo này của mình xoa thành quả cầu,đặt trước bản thân rồi dẫm dưới lòng bàn chân.


      Muốn danh, hay là muốn lợi.


      Nàng chọn xong.


      Lý Nguyên bước qua ngạch cửa, vòng qua nha hoàn chặn đường, tới chỗ cách Dương Nhi khoảng trượng, nàng khom người quỳ xuống: “Là ta hồ đồ, luôn mạo phạm Dương nương, Dương nương lòng dạ khoan dung, muốn cùng ta so đo, ta lại được tấc lại muốn tiến thước…… Ngày sau dám mong nương tha thứ. Nhưng nương nếu có chỗ cần đến ta, ta nhất định nương vượt lửa băng sông, mới có thể bù đắp lại sai lầm hôm nay phạm phải ……”

      Mọi người trong phòng, đều khiếp sợ mà nhìn nàng.


      Đặc biệt là tỷ muội Lý Hương Điệp.

      Thời gian các nàng tiếp xúc với Lý Nguyên là dài nhất, các nàng biết Lý Nguyên tâm cao khí ngạo, cũng biết nàng tâm cơ thủ đoạn…… tại có khả năng là giả. Bởi vì Lý Nguyên dù cho muốn sử dụng thủ đoạn, cũng tuyệt đối đem chính mình đặt ở vị trí ăn khép nép như vậy.


      Nàng chẳng lẽ đổi tính?

      Hoặc là…… Là bởi vì gặp phải vị đại nhân vật nào đó, mới có biểu tại.

      Tỷ muội Lý Hương Điệp liếc nhau, trong lòng nhất thời sinh ra sợ hãi.


      Dương Nhi uống hết canh trong tay, bụng vô cùng ấm.


      Nàng xoa xoa miệng, lại xoa xoa ngón tay, sau đó mới chú ý tới người còn quỳ mặt đất.


      Lúc này Liên Quế cũng chầm chậm tiến vào, hướng Dương Nhi chào hỏi, gập người : “Nô tỳ là Liên Quế, phụng lệnh của chủ tử, tới hầu hạ nương mấy ngày.”


      Dương Nhi nhưng vẫn gật đầu.


      Lý Nguyên trái lại khỏi nhìn nhiều cái. Ai có thể nghĩ đến cung nữ có khuôn mặt dịu dàng như vậy, lại lột da người thành thục như vậy chứ? Người này tới trước mặt Dương nương, trái lại rất là quy củ, ngay cả ngữ khí cũng vô cùng ôn nhu, mặt còn mỉm cười.


      Liên Quế lại cười cười, : “Chủ tử biết nương bị người khi dễ, liền cho người gọi qua, quở trách nặng phen. giờ nàng trái lại cũng biết sai rồi, cho nên liền tới trước mặt của nương,hướng nương bồi tội.”

      Quở trách nặng phen?


      Khóe miệng Lý Nguyên cứng đờ giật giật.


      ràng là đem nàng lột da lại rót thuốc, ân uy cũng phát, thưởng phạt dùng chung lần.


      Dương Nhi ngơ ngác lặp lại lần: “Chủ tử?”


      Chủ tử là ai?


      Lưu ma ma thấy nàng ngẩn ra, vội bên tai: “Nàng là do Hoàng Thượng phái đến cho nương.”

      Ah.


      Dương Nhi bừng tỉnh đại ngộ.


      Chủ tử, là tương đương Hoàng Thượng.


      sao lại có hai cái tên vậy?


      Dương Nhi lúc này mới nhìn về phía Lý Nguyên, rồi khẽ gật đầu, : “Được.”


      Lý Nguyên biết nàng ít , nghe nàng chữ “Được”, tâm cũng hạ xuống hơn phân nửa, chỉ có đau đớn như dao cắt ở đầu ngón tay, vẫn như cũ như bóng với hình.


      Lý Nguyên lại ở lâu, lại biểu lộ lòng trung thành lần nữa, nàng liền tức tốc dẫn người hồi phủ.


      Trở lại trong phủ, Lý lão thái gia cho người truyền nàng qua hỏi câu: “Như thế nào?”


      Lý Nguyên cười : “Hôm nay có thu hoạch lớn.”


      Lý lão thái gia biết bản lĩnh của nàng, nghe vậy, liền : “ nghỉ ngơi .” Lại chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Lý Nguyên.


      Lý Nguyên vừa về đến viện của mình, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.


      Trước khi té xỉu, nàng đặc biệt dặn dò ma ma của mình, bảo nàng đóng cửa dưỡng bệnh, được truyền ra tin đồn, lại để ma ma may cho nàng cái bao tay.


      Lý Nguyên hôn mê ước chừng hai cái canh giờ mới tỉnh lại.


      Nàng giấu tay ở dưới chăn, sai người mời mẫu thân tới chuyện.

      Người tới rồi, Lý Nguyên liền nắm chặt tay áo của mẫu thân, : “Lúc trước là do nữ nhi ngu dốt, hôm nay nữ nhi suy nghĩ cẩn thận, nếu sớm định ra hôn ước, làm sao có thể đổi ý chứ? Tháng sau có ngày lành, liền chọn ra, để nữ nhi gả đến Liễu gia thôi.”


      ……


      Dương Nhi ở dưới Nhàn Vân Lâu, được Lý Hương Điệp tỷ muội bồi dạo canh giờ, liền có chút đứng nổi.


      Vì thế bữa tối cũng dùng ở Nhàn Vân Lâu.


      Nàng ở Nhàn Vân Lâu dùng bữa tối, khi rời , còn gặp được Mạnh Hoằng.


      Mạnh Hoằng chắp tay hành lễ với nàng : “Hôm nay để nương bị phiền toái, là Mạnh mỗ phải, ngày khác lại nhận lỗi.”


      Dương Nhi chọc phải cái phiền toái gì,chẳng qua như vậy, nghĩ đến lần tới lại muốn đưa lễ, vì thế Dương Nhi liền tùy ý gật đầu cái, lên xe ngựa rời .


      Chờ về tới Dương trạch, mệt mỏi cả ngày ập vào trong lòng, Lưu ma ma liền hầu hạ Dương Nhi ngủ sớm.


      Dương Nhi ngủ đến mơ mơ màng màng, hoàn toàn biết mình lại thay đổi chỗ.


      Bên cạnh giường, thân ảnh thon dài thẳng tắp.


      Tiêu Dặc vươn ngón tay ra, nhàng lướt qua môi hơi hơi mở ra của nàng.


      Cảm giác mảng mềm mại.


      Tiêu Dặc dường như cười tiếng: “Ngược lại là cẩm lý của trẫm.”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Nhìn lột da có vẻ sợ hãi nha tiểu khả ái của ta, ta muốn nhắc lại lần khụ khụ, thuộc tính của tiểu hoàng đế là hung ác nham hiểm ngoan lệ, là · hung ác nham hiểm ngoan lệ, phải chơi đâu khụ. Lấy tam quan của đại đòi hỏi , là thực tế. chính là tàn nhẫn từ trong xương mà ra, với chỉ có ba loại người, hữu dụng , vô dụng , nhi. _:)3ゝ)


      Lý Nguyên vì sao chết, đó là vì đây là tình tiết vở kịch sớm an bài tốt, tiếp theo, tiểu hoàng đế giết nàng có lời. Giết nàng, ở bên ngoài chịu ủy khuất chính là Lý gia. Hoàng thượng vô duyên vô cớ giết chết đích nữ dòng họ là như thế nào? giết nàng, ngược lại là để cho Lý gia sau này phải ăn đau khổ.


      Kỳ ta cảm thấy Lý Nguyên là nhân vật phản diện có vẻ thông minh mà ta hiếm khi viết được【 giọng bức bức


      Bài này kỳ có thể gọi là《con đường mở rộng đoàn hộ vệ của Nhi 》

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :