1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 67: Ra mắt bạn bè

      Editor: tiểu mao

      Ước chừng là vì chuyện tự tiến cử vào công việc người mẫu cho dù có tới Kỷ An Ninh cũng thành nên Vu Hà còn làm phiền Kỷ An Ninh nữa, hai người bọn họ ngoại trừ việc đều quen biết với Mạnh Hân Vũ gần như liên quan gì đến nhau.

      Chuyện người mẫu kia Kỷ An Ninh lại với Mạnh Hân Vũ, Mạnh Hân Vũ cũng có phần ngạc nhiên: “Sao cậu ấy có thể làm thế. Tớ phải với cậu ấy!”

      Kỷ An Ninh là có chủ tâm cho Mạnh Hân Vũ. Vu Hà phải người tốt, Mạnh Hân Vũ lại là rất tốt, hi vọng vì chuyện này mà Mạnh Hân Vũ giữ khoảng cách với Vu Hà, về sau cố gắng tránh xa.

      Lễ Giáng Sinh chớp mắt tới.

      Trong lớp đám con tụ tập chỗ bàn chuyện dạo mua sắm, mua quần áo. Mạnh Hân Vũ đương nhiên cũng ở trong đó, nàng là lớp trưởng, mối quan hệ với bạn học cũng tệ.

      nàng và Bạch Lộ gọi Kỷ An Ninh: “ chung ?”

      Mối quan hệ với mọi người của Kỷ An Ninh ở kiếp này tốt hơn so với kiếp trước rất nhiều, ban đầu trong lòng vốn có chút khúc mắc, có chút kháng cự, nhưng cuối cùng dưới lôi kéo của Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ từ từ hòa nhập với tập thể.

      Mấy nàng tìm thời gian rảnh cùng nhau tới mấy shop gần trường. Nhiều người mua đồ. Ngay cả Mạnh Hân Vũ cũng mua cho bố mẹ mình áo len cashmere*, mua thêm cho bản thân bộ đồ mới, toàn bộ đều mua bằng tiền làm thêm của nàng.

      *áo len này được làm từ lông dê, nếu xuất sứ từ Trung Quốc thù giá cả rất rẻ và kém chất lượng vì được sản xuất theo quy trình bán tự động chứ phải làm thủ công.

      nàng và Kỷ An Ninh giống nhau, mặc dù kinh tế nhà nàng cũng gặp khó khăn, bố mẹ vẫn chịu dùng tiền của nàng. nàng giống với Kỷ An Ninh, mình phải gánh vác cuộc sống của hai người, trong đó người cần phải mất thêm khoản khám bệnh dưỡng lão. nàng làm thêm đều tích tiền trong tay, nàng với bố mẹ cần phải gửi phí sinh hoạt, nhưng thi thoảng bố nàng vẫn gửi cho nàng chút tiền, ông sợ con mình ở bên ngoài phải chịu khổ cực.

      Bạch Lộ mua mấy bộ quần áo mới, sau đó hô to “Cạp đất mà ăn rồi.”

      .” Mạnh Hân Vũ cười mắng, “Về nhà xin tiền bố mẹ .”

      “Ài. Bọn họ cho đâu.” Bạch Lộ gục mặt xuống, “ tớ tháng trước tiêu nhiều quá, phải biết tiết kiệm.”

      Hai người giọng bỗng thấy Kỷ An Ninh cũng mua đồ.

      mua cho bà ngoại cái áo bông lót mặc bên trong áo khoác. Bà ngoại hay ra ngoài, việc giữ ấm ở nhà quan trọng hơn. Mặc dù có hơi ấm, nhưng bà ngoại tuổi cao, sức khỏe suy kiệt, thân thể lại lạnh lẽo, trong phòng cũng phải mặc rất dày.

      Bạch Lộ nhìn thoáng qua hỏi: “Cậu mua cho ai vậy?”

      Kỷ An Ninh : “Mua cho bà ngoại tớ.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang)

      Bạch Lộ : “Cậu mau chút đồ gì cho mình , sắp tới Giáng Sinh rồi.”

      được.” Kỷ An Ninh . “Gần đây tiêu tiền hơi nhiều rồi.”

      Bạch Lộ thấy kỳ lạ hỏi: “ phải cậu kiếm được nhiều tiền lắm à?”

      Kỷ An Ninh : “Bà tớ chắc cần phải làm phẫu thuật.”

      Kiếp này bác sĩ vẫn khuyên để bà ngoại làm vật lí trị liệu trước. Kỷ An Ninh dám làm trái lời dặn của bác sĩ, dù sao mình cũng phải người chuyên nghiệp. Nhưng kiếp trước bà ngoại làm vật lí trị liệu hiệu quả, cuối cùng vẫn phải làm phẫu thuật.

      Phẫu thuật cần tới hai vạn. Trước đó vài ngày Kỷ An Ninh cũng bắt đầu tích tiền, ngoại trừ vì hẹn hò cùng Văn Dụ nên nhịn được mà mua bộ hàng mẫu cơ bản tiêu linh tinh gì.

      quen với việc chấp nhận và chịu đựng từ lâu, đối với mấy ngày như giáng sinh hay lễ liếc gì đó cũng có cảm giác gì, cũng chẳng cảm thấy tới Tết cần mua quần áo mới.

      “À.” Bạch Lộ chỉ chiêu cho Kỷ An Ninh, “Vậy để Văn Dụ nhà cậu mua cho!”

      “Cậu ít thôi.” Mạnh Hân Vũ mắng Bạch Lộ, “Đừng có mà xúi lung tung!”

      “Đâu sao đâu.” Bạch Lộ lẩm bẩm tức, “Có bạn trai phải là để làm mấy cái này à?”

      xong lại vui vẻ tiếp: “Tớ với Trần Hạo rồi, phải có lễ vật, hồng bao, tiệc, thứ cũng được thiếu.”

      Chủ đề được chuyển tới vị nam chân heo Trần Hạo cạp đất ăn kia.

      Buổi sáng Văn Dụ vừa tới trường, Trần Hạo liền bổ nhào tới: “Ca, ruột, có thuốc ?”

      Văn Dụ sờ túi, lấy ra bao.

      Toàn Hoa đại cấm hút thuốc, trong trường học cũng thể rút. Trần Hạp mở bao thuốc đóng, cái mũi dán lên hít hơi sâu: “A~ thơm~”

      Cái mũi biết có đụng trúng đầu lọc thuốc , dù sao Văn Dụ vẫn thấy buồn nôn: “Lấy , lấy !”

      Trần Hạo cười hì hì tiếng, nhét vào túi của mình, cảm kích : “ đúng là cứu mạng em!”

      Có cần tới mức ấy , Văn Dụ im lặng hỏi: “Thế nào? Đến thuốc cũng mua nổi?” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      cạp đất đây này.” Trần Hạo cạp đất đến mức mặt khác gì màu đất luôn rồi, “Lễ Giáng sinh, muốn lễ vật, muốn tiệc, mẹ nó còn muốn cái hồng bao 520! Năm trăm hai đấy! tháng tiền sinh hoạt phí của tao được bao nhiêu chứ!”

      Trần Hạo sinh trong gia đình bình thường, trong nhà cho tiền sinh hoạt tháng là hai ngàn đồng. Trước kia, ngoại trừ mua tí thuốc có đam mê gì khác. Câu lạc bộ có vị đại gia nhiều tiền Văn Dụ rồi, phúc lợi ở đây tốt, thỉnh thoảng tụ tập ăn nhậu bữa, tháng ngày đẹp vô cùng.

      Lúc đầu cứ nghĩ quen bạn ngày tháng càng đẹp hơn.

      Ai ngờ áp lực kinh tế đột nhiên tăng mạnh.

      “Tao nghĩ tao cũng phải kiếm việc làm thêm thôi.” Trần Hạo , “Mày cứ yên tâm, tao có thiếu tiền cũng dùng tới tiền công. Có lão Ngô làm chứng.”

      Văn Dụ thành lập câu lạc bộ kickboxing, sau đó giao cho Trần Hạo quản lý, còn đưa cho cái thẻ ngân hàng, phục vụ cho hoạt động của câu lạc bộ, nhưng cũng phải vung tay thế nào cũng được. Câu lạc bộ tuy nhưng các hạng mục quy củ vẫn đầy đủ. Thẻ trong tay Trần Hạo, việc chi ra lại do nam sinh khác phụ trách, cuối tháng tiến hành kiểm tra đối chiếu.

      Mấy vấn đề như nhân tính này có thể khảo nghiệm, cũng đừng nên khảo nghiệm.

      “Được đấy, được chia tay.” Văn Dụ nhíu mày .

      Bời vì thường ăn cơm với nhau, Văn Dụ quen thuộc với Bạch Lộ hơn Mạnh Hân Vũ. Nếu về bé Mạnh Hân Vũ kia, Văn Dụ cảm thấy cũng được. Mà cũng nhìn ra, ra Kỷ An Ninh thân thiết với Mạnh Hân Vũ hơn là Bạch Lộ. Cũng có thể xem là bạn thân trong trường đại học của .

      Bạch Lộ đơn thuần là bạn của Trần Hạo nên mới gần với bọn họ hơn.

      này quá nhiều, quá bát quái, từ trong mắt cũng có thể nhìn ra người này có chút thực dụng. Văn Dụ thích người này lắm.

      Trần Hạo thở ngắn than dài: “Sao có thể chia tay được, vất vả khó khăn lắm mới có bạn .”

      Chừng hai mươi tên đô con, là thời điểm hormone thịnh vượng, nghĩ tới chuyện bạn mà nghĩ tới nửa đêm ngủ yên, tốc độ tay cũng được luyện tăng nhanh rồi.

      lại hâm mộ : “Nếu có phúc như mày tốt rồi, bạn vừa xinh đẹp lại độc lập.”

      Trần Hạo và Văn Dụ là hai thằng bạn thân trong đại học, tiếp xúc với Kỷ An Ninh cũng nhiều hơn. Văn Dụ ngẫu nhiên phàn nàn với , mấy cái thẻ đầy tiền trong bóp, để người Kỷ An Ninh đều có đất dụng võ.

      Tình đều là gánh nặng, chỉ là phương hướng phiền não hơi bị ngược nhau tí.

      Trần Hạo : “Tao nghe Bạch Lộ , Ninh ngay cả lễ Giáng Sinh cũng mua quần áo mới.”

      Đúng là tiết kiệm, Trần Hạo biểu thị hâm mộ vô cùng sâu sắc.

      Văn Dụ khẽ giật mình : “ phải đâu? Gần đây ấy đâu thiếu tiền?”

      phải bà ngoại em ấy cần làm phẫu thuật à? Nghe giờ tích tiền dần.” Trần Hạo bỗng im lặng, “Tao này, phải đến chuyện này mày cũng biết chứ?”

      Văn Dụ dừng chút : “ ấy với tao.” Chỉ bây giờ làm trị liệu, nếu như thấy hiệu quả có lẽ làm phẫu thuật.

      Nhưng Văn Dụ biết giờ tích tiền chờ phẫu thuật.

      Trần Hạo vỡ lẽ, phải là Văn Dụ làm bạn trai đủ trách nhiệm, mà là người ta căn bản định để Văn Dụ gánh vác, Kỷ An Ninh muốn tự mình gánh.

      Nếu đổi lại là bạn mình, kinh tế bên mà gặp khó khăn, chắc nhắc lại cả trăm tám mươi lần rồi.

      Ôi chao.

      Chuyện tiền nong này có lẽ làm khó Trần Hạo, nhưng đối với Văn Dụ đây lại là chuyện đơn giản.

      Văn Dụ với Kỷ An Ninh: “Đêm Giáng Sinh, Lý Hách muốn mở tiệc, em cùng .”

      Bình thường bọn họ ra ngoài tụ tập ăn chơi vào cuối tuần, Kỷ An Ninh đều từ chối. Nhưng cũng có trường hợp vài bạn bè chính thức chơi với nhau, cũng là nghĩa vụ của bạn trai bạn , từ chối được. Kỷ An Ninh liền đáp ứng.

      Văn Dụ quay đầu liền lấy đống túi giấy từ cốp xe.

      Kỷ An Ninh : “Phải ăn mặc trang trọng à?”

      Văn Dụ : “Trừ phi em muốn quay ngược về đường cũ, trở thành tiêu điểm của toàn trường.”

      Kỷ An Ninh đương nhiên muốn bởi vì cách ăn mặc thích hợp mà biến thành tiêu điểm cho toàn trường soi mói.

      Văn Dụ cười hì hì hôn cái, cuối cùng cũng đem lời thoại nhẫn nhịn từ lâu ra: “Đem bạn ăn mặc xinh đẹp là trách nhiệm của bạn trai.”

      Trong ánh mắt lộ ý cười, lóe lên ánh sáng, giờ phút này, khác gì những chàng trai bình thường chuyện đương.

      Kỷ An Ninh cũng cười.

      Tới ngày ấy, mới hiểu sắp xếp của Văn Dụ. phải tiệc xã giao chính thức gì, đơn thuần là mấy người thanh niên tụ tập lại chỗ vui chơi thôi, nhưng nào cũng gọn gàng xinh đẹp, cố gắng đạt tới mức đàn áp tứ phía.

      Kỷ An Ninh còn gặp Tôn Nhã Nhàn.

      Tôn Nhã Nhàn tới chào hỏi chuyện với , thân phận giờ khác biệt, địch ý lúc trước thấy đâu, thái độ tốt đẹp như đối với bạn bè.

      ta tự cảm thấy mình là bạn của Tiền Hạo Nhiên, mà Kỷ An Ninh lại là bạn của Văn Dụ, giữa hai người tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, ngược lại hẳn lên bắt đầu làm quen, trao đổi tin tức, cùng nhau trông coi mới đúng. Dù sao Tiền Hạo Nhiên và Văn Dụ đều là những tên đàn ông để bạn yên tâm được.

      Nhưng Kỷ An Ninh trước sau như , vẫn lạnh lùng với Tôn Nhã Nhàn. Tôn Nhã Nhàn quê độ đành quay về. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      ta quay qua phàn nàn với Tiền Hạo Nhiên: “Kỷ An Ninh này, cũng biết làm người quá rồi. nhìn ta xem, quen ai trong vòng này, cũng biết chủ động chào hỏi.”

      Tiền Hạo Nhiên ừ ừ hai tiếng, mỉm cười.

      Văn Dụ đem Kỷ An Ninh theo bên người, khắc cũng rời, chiếu cố quan tâm hết lòng. cũng từ trước, người trong vòng này đều biết bạn bảo bối muốn cho người khác gặp. Kỷ An Ninh cần phải chủ động chuyện với người khác? vừa tới, Lý Hách liền tới chào hỏi với , Phùng Kim Hải cũng qua cười cười , thái độ thân thiết, hiển nhiên là công nhận tồn tại của .

      Cái này là đủ rồi.

      Ngược lại uống hai ly rượu, cùng người khác chuyện trời trăng mây gió, trong chớp mắt đó, Tôn Nhã Nhàn giống như hoa bươm bướm chạy khắp nơi chào hỏi với mọi người.

      Nghiễm nhiên coi mình như thành viên trong vòng này.

      Đêm Giáng Sinh dù sao cũng là khoảng thời gian đặc biệt, đến Văn Dụ cũng hợp với tình huống mà bỏ xe việt dã ở nhà, lái chiếc xe thể thao tới.

      Kỷ An Ninh cảm thấy vì lái xe mà uống rượu là điểm đáng khen ngợi. Nghe đây là do bố nghiêm khắc dạy dỗ mà ra.

      Vòng bạn bè của Lý Hách đều rất phong cách, bọn họ tụ hội uống rượu uống đến sảng khoái, nhưng bắt mấy uống rượu, cũng đem mấy cái văn hóa bàn rượu mang đến buổi tụ tập bạn bè này.

      Kỷ An Ninh cũng chơi rất vui vẻ.

      Nhưng cũng có thể do bầu khí trong buổi tiệc quá nhiệt liệt, khiến mọi người chơi đến rất điên, luôn cảm thấy đôi mắt Văn Dụ đặc biệt sáng.

      Tới khi hơn mười giờ, Kỷ An Ninh muốn về nhà.

      “Ngày mai em còn có tiết.” .

      Đêm giáng sinh rơi vào đúng thứ ba, trường vì giáng sinh mà cho sinh viên nghỉ. Ngày mai vẫn phải lên lớp như thường, chẳng qua là phần lớn sinh viên vác bộ dạng uể oải học thôi.

      Văn Dụ qua chào Lý Hách, đưa Kỷ An Ninh rời trước.

      Trở lại xe, hôn . Vào lúc cùng động tình, vuốt gương mặt , hỏi : “Hôm nay trở về, được ?”

      Đường cong cứng rắn của cằm, yết hầu nhô ra, đều tản ra lực lượng làm Kỷ An Ninh rất khó kháng cự.

      Ngón cái vuốt ve môi , câu “Được ?” như mất tiếng, hàm ý bên trong làm người ta run rẩy.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 68: Lời

      Editor: tiểu mao

      Kỷ An Ninh cắn môi, cuối cùng vẫn nhận ra cái gì quan trọng hơn, lại lần nữa tù chối Văn Dụ. Lý do được dùng đương nhiên vẫn là bà ngoại.

      ra cái này cũng coi là lấy cớ. đúng là thể nào cả đêm về.

      Văn Dụ mặc dù muốn nếm thử, nhưng cũng thấy ngạc nhiên khi bị từ chối. Dù sao Kỷ An Ninh là người thế nào biết , tình huống của cũng biết.

      Nhưng vẫn che giấu thất vọng, những tâm tình này cần thiết phải che dấu mà nên để cho đối phương hiểu .

      Quả nhiên trong mắt Kỷ An Ninh có chút đành lòng, giọng : “ tìm chỗ dừng xe, em giúp …Làm chút?”

      “Quên , giờ muộn quá, em về sớm rồi nghỉ ngơi .” Văn Dụ cười nhéo nhéo mặt .

      biểu lộ cảm xúc chính là muốn nhìn thấy thái độ này của . Giống như mấy sau khi cãi nhau với bạn trai liền tức giận giả bộ để ý nhưng trong lòng vẫn muốn người tới dỗ dành.

      Thái độ của Kỷ An Ninh làm cho Văn Dụ rất hài lòng.

      Nhưng tới khu tập thể Hoa đại, Văn Dụ lôi ra cái túi từ xe, noi: “, đưa em lên lầu, có chút chuyện muốn với em.”

      Kỷ An Ninh hỏi: “Chuyện gì vậy?”

      Văn Dụ : “Lên phòng rồi .”

      Gần tới nửa đêm, ở trong đêm chuyện đúng là lạnh run người. Kỷ An Ninh để Văn Dụ lên lầu, vào phòng ngồi.

      Đèn phòng khách mở, nhưng TV còn bật, chiếu tiết mục, chiếu cả phòng xanh xanh tím tím. Kỷ An Ninh phát gần đây bà ngoại tắt TV.

      cởi áo khoác, rón rén vào phòng ngủ nhìn chút, lại rón rén lui ra ngoài, đóng chặt cửa, nhàng thở hơi : “Bà ngủ rồi.”

      Vừa quay đầu liền bị Văn Dụ chặn môi.

      Chóp mũi đều là mùi hương của Văn Dụ.

      Mặc dù uống rượu, nhưng hút thuốc. Đầu lưỡi hơi chát, linh xảo câu quấn, quấy mút, kích động dục vọng sâu trong linh hồn Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh bị đặt vách tường, ép chặt, hai thân thể như muốn hòa với nhau.

      Hồi lâu sau, mới buông môi , chỉ ôm , đem mặt chôn vào mái tóc của .

      Phản ứng thân thể lớn như vậy, cách nào bỏ qua. cử động Kỷ An Ninh cũng dám làm. Sợ kích thích đến , rồi lại cách nào khống chế. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Nhưng Văn Dụ cũng xúc động, ôm trong gian u ám, đợi phản ứng sinh lý từ từ bình ổn. đối với ban đầu chỉ có dục vọng mãnh liệt, biết từ khi nào trở nên dịu dàng như nước, chảy từng giọt dài.

      Lồng ngực dày rộng này, bả vai kiên cố này, cái ôm ấp dễ chịu nên lời này.

      Cảm giác phản ứng của Văn Dụ dần xuống, Kỷ An Ninh phát ra tiếng than thở thỏa mãn, hai tay ôm eo mạnh mẽ hữu lực của Văn Dụ, cũng muốn buông ra.

      Hai người ôm nhau trong gian u tối. TV đảm nhiệm phông nền kia ngừng làm cho căn phòng biến đổi màu sắc.

      Đây là lần đầu từ lúc bọn họ quen biết nhau, ôm nhau chặt nhất, lần lâu nhất.

      Bà ngoại trong phòng ngủ ho tiếng phá vỡ yên tĩnh.

      Văn Dụ chợt nhớ lên lầu để làm gì. buông cánh tay, thấp giọng : “ với em chút chuyện.”

      Kỷ An Ninh tựa vào lồng ngực muốn động, chỉ “Ừ” tiếng, : “ .”

      Văn Dụ vịn bả vai , đẩy ra : “ bật đèn .”

      Kỷ An Ninh chậm hai giây, mới lưu luyến rời khỏi cái ôm ấm áp thoải mái dễ chịu này, bật đèn, tắt TV.

      Văn Dụ tránh chỗ sô pha bị sập, tìm chỗ chắc chắn, đem giấy tờ trong văn kiện lôi ra, với Kỷ An Ninh: “Em xem mấy cái này trước .”

      Kỷ An Ninh hiếu kì: “Cái gì vậy?” qua nhận lấy, ngồi cạnh Văn Dụ.

      Mới nhìn hai cái liền đổi sắc mặt, chợt ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn Văn Dụ: “ có ý gì?”

      “Em nghe ,” Văn Dụ giải thích cặn kẽ cho , “Hạng mục nhà Đại Ái này là do công ty bên dưới nhà làm, đây là hãng mục dưỡng lão cấp cao, chuyên phục vụ những người lớn tuổi bị đãng trí, những trường hợp đặc biệt như nhồi máu não, nhồi máu cơ tim, liệt nửa người,… có nhân viên chuyên nghiệp, hộ lý chăm sóc tận tình. có thể cam đoan với em, bà ngoại em nếu vào chỗ này, chất lượng sinh hoạt của bà tuyệt đối có bước nhảy vọt lớn về chất.”

      Văn Dụ hiển nhiên sớm làm xong bài tập, chuẩn bị thuyết phục Kỷ An Ninh trong lần.

      Bà ngoại giống như xiềng xích trói chặt lấy Kỷ An Ninh, mà Văn Dụ ở cùng với Kỷ An Ninh, cả hai cùng bị ảnh hưởng.

      Văn Dụ muốn thay đổi sinh hoạt Kỷ An Ninh, bước từng bước, bà ngoại chính là bước cuối cùng cũng là bước quan trọng nhất.

      Chất lượng sinh hoạt giờ của bà ngoại ra cũng được gọi là tốt, điều kiện cung cấp cho bà ngoại tốt hơn so với điều kiện của Kỷ An Ninh. Văn Dụ tin chắc, lấy lí trí cùng tỉnh táo của Kỷ An Ninh, đưa ra lựa chọn đúng đắn.

      Kỷ An Ninh hiểu ý của Văn Dụ. muốn đưa bà ngoại đến viện dưỡng lão!

      Kỷ An Ninh biết “nhà Đại Ái” này, kiếp trước sau khi té chân chết, Văn Dụ liền sắp xếp bà đến viện dưỡng lão này. chính xác sai, Đại Ái đúng là có thể chăm sóc tốt cho bà ngoại.

      Nhưng…

      được!” Kỷ An Ninh cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.

      Giọng rất kiên quyết, có phần vượt quá dự đoán của Văn Dụ. tới giờ chưa từng thấy có giọng điệu như thế với mấy chuyện kia.

      “Đừng vội từ chối, em cứ tìm hiểu kĩ tình huống cụ thể trước .” Văn Dụ .

      Nhưng Kỷ An Ninh cái gì cũng muốn nghe, lấy cớ : “Loại dưỡng lão này quá cao cấp, em gánh nổi.”

      Văn Dụ nheo mắt, cẩn thận quan sát biểu cảm của Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh tiếp xúc trực diện với mắt , dời mắt mà nhìn sang hướng khác.

      “An Ninh, em lấy cớ, thành rồi.” Văn Dụ , “Em biết cầm cái này tới là có ý gì.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      “Em biết.” Kỷ An Ninh lấy tay ấn trán, cánh tay để mặt cái bóng, “ muốn thay em nuôi bà ngoại. Chuyện này được.”

      Văn Dụ : “Em luôn khách sáo với . Được thôi, thay em nuôi. Giờ em đủ sức, có nghĩa là sau này cùng đảm đương nổi. Nhưng trước khi em có thể gồng gánh nổi, em vẫn còn đây, thay em nuôi bà ngoại, nhưng có thể thay em ứng ra. Sau này em có thể từ từ trả , nhưng đầu tiên, chúng ta cứ để bà được sống tốt trước có được ?”

      Kỷ An Ninh bắt đầu gặm ngón tay. Lúc xoắn xuýt, phiền não vô thức làm vậy.

      Văn Dụ để cho thời gian suy nghĩ.

      Nhưng Kỷ An Ninh rất nhanh liền dừng lại, kiên định : “ cần, em có thể chăm sóc bà.”

      Văn Dụ nhíu mày.

      “Em chăm sóc bà thế nào? Cứ như thế này cả ngày cả đêm khóa bà trong căn phòng tối om này à?” vặn hỏi.

      Sắc mặt Kỷ An Ninh thay đổi. đứng lên, khoanh tay, tới lui trong phòng, đảo quanh tại chỗ.

      Bỗng nhiên dừng lại, với Văn Dụ: “ đừng quan tâm. Em tính kĩ trong lòng rồi.”

      Văn Dụ trợn mắt trừng cái, tật ác miệng từ lâu dùng với bỗng lòi ra, mỉa mai : “A, em tính cái gì rồi? nghe thử nào?”

      Kỷ An Ninh : “Em với Mã ca rồi, Mã ca ấy có thể đảm bảo công việc em ổn định, lương tăng dần. Chờ tiền trong tay em thoải mái chút, em mời dì tới chăm sóc bà ngoại, tình huống tốt hơn bây giờ.”

      Văn Dụ cười : “A, cái căn phòng bé tí này em định để cho người ta ngủ ở sô pha hay là ngủ sàn đây? Em nghĩ đứng đắn mời dì tới cũng phải có hai phòng ngủ chứ nhỉ. Trường có thể thay em cung cấp chỗ che mưa chắn gió, cũng có nghĩa là trường có nghĩa vụ nâng cao chất lượng sinh hoạt. Tiền mời dì kia, thêm tiền thuê phòng, em cũng dự toán tốt rồi à?”

      Kỷ An Ninh lại gặm ngón tay.

      lát sau, ngẩng đầu : “Em mời ngủ lại nhà.”

      đây là…Chết cũng nghe?

      Văn Dụ nhíu mày. nghiêng đầu nhìn hồi.

      “An Ninh.” Văn Dụ đứng lên , “Em với , đừng lấy chuyện tiền nong làm cớ nữa, cuối cùng là em nghĩ thế nào, vì sao muốn đưa bà ngoại đến chỗ tốt hơn?”

      Kỷ An Ninh nhìn : “Văn Dụ, coi như sau này em có thể tự gồng gánh nhưng đó cũng là cả đoạn thời gian khá dài. bây giờ đương với em, tình nguyện bỏ tiền ra vì em, vậy nếu như chúng ta chia tay sao? Nếu như trước lúc em có thể tự gánh vác, chúng ta chia tay sao? Vậy em phải làm sao bây giờ? Chia tay rồi, chắc chắn thích em nữa, đương nhiên cũng vui khi phải tiêu tiền cho em, vậy bà ngoại em biết làm sao? Muốn đưa bà từ chỗ đó đuổi ra à?”

      hơi nhiều như vậy, Văn Dụ chỉ nghe thấy hai từ “Chia tay”.

      tức quá hóa cười: “ cái gì đó! tốt đẹp, chia tay với chia tay gì chứ. đối với em thế nào, trong lòng em sao?”

      Kỷ Ann Ninh cắn cắn môi : “Văn Dụ, trước kia từng có bao nhiêu bạn , thời gian quen nhau dài nhất là bao lâu?”

      Đây đúng là đánh rắn bảy tấc. Văn Dụ vừa chút liền bị chặn đứng.

      Kỷ An Ninh tới giờ chưa từng đề cập tới “trước kia”. Xét theo vấn đề tình cảm, đúng là có lịch sử tình trường. Nhưng trước giờ chưa từng tra hỏi chuyện lúc trước của Văn Dụ, vì chuyện trước kia mà ghen tuông, Văn Dụ cảm thấy mừng rỡ nhõm. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      nghĩ tời giờ phút này lại nhắc tới.

      Ánh mắt Văn Dụ hốt hoảng, dời mắt chỗ khác: “Mấy chuyện lúc trước có gì tốt đâu mà .”

      lại chuyển ánh mắt, nhìn , biểu thị chung tình: “Tóm lại, em giống họ.”

      “Em có gì mà giống?” Kỷ Ann Ninh nhìn chằm chằm , , “Em cũng giống người khác, đều xinh đẹp mà thôi.”

      Văn Dụ nhíu mày.

      “Đại thiếu gia có tiền như , nhìn thấy mấy xinh đẹp, suy nghĩ đầu tiên phải là này là người như thế nào mà trước tiên là phản ứng sinh lý đúng ?” Kỷ An Ninh giống như trần thuật chuyện liên quan đến bảm thân, giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong lời chứa mấy phần sắc bén, giống như xuyên phá tầng giấy cửa sổ.

      “Sau đó liền vung tiền để theo đuổi, mục tiêu cuối cùng chính là muốn ngủ cùng đấy đúng ?”

      “Sau khi ngủ xong sao? có lâu dài. Văn Dụ, người bạn lâu dài cũng có.”

      Đây đúng là , Văn Dụ có cách nào phủ nhận, gần như đúng hết.

      Nhưng Kỷ An Ninh từ đâu mà biết? giống người thích nghe ngóng lịch sử tình trường của người khác. Nhất định là ai miệng tiện chạy theo gót chân hươu vượn.

      Giờ Văn Dụ rất muốn đạp tên khốn này cước.

      Nhưng đầu tiên, phải đối mặt với Kỷ An Ninh trước mới được.

      ngờ chỉ chủ đề viện dưỡng lão lại bức Kỷ An Ninh ra lời trong lòng, Văn Dụ cũng thấy kinh ngạc.

      “Cho nên Kỷ An Ninh,” nắm cằm , “Em vẫn luôn kháng cự việc tiêu tiền vì em, vẫn luôn cho phép mua cho món quà đắt giá, em ra… Vẫn luôn vì tương lai mà chuẩn bị tốt cho việc chia tay đúng ?”

      Trong mắt Văn Dụ toát ra hung quang.

      Mặc dù đúng là chỉ thấy vui vẻ trước mắt, nghĩ quá xa tới tương lai mai sau. Nhưng cũng vì hai người họ còn trẻ, hai người họ còn chưa học xong đại học nữa! Nghĩ mấy cái kia còn quá sớm!

      Chỉ là, cân nhắc tới tương lai có nghĩa là Kỷ An Ninh cân nhắc đến chuyện “Tương lai có khả năng chia tay” a!

      móc tim móc phổi cho . Đời này chưa từng đối tốt với người nào như thế.

      Kết quả tấm chân tình đổi lấy cái gì?

      Quá khốn kiếp! Gan Văn Dụ cũng thấy đau!

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 69: Kí ức cơ cực
      Editor: tiểu mao

      Thường , từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm khó. Rốt cuộc là có bao nhiêu khó khăn?

      Kỷ An Ninh cực kỳ khắc sâu cảm giác này.

      từng ở trong ngôi nhà sang trọng, trong phòng ngủ có nguyên bộ nội thất dành cho thiếu nữ, trang trí giống như phòng công chúa.

      cũng từng là người mặc những bộ quần áo, những đôi giày dép mới nhất, KFC muốn ăn là ăn.

      Cho nên khi bà ngoại mang theo tới thuê căn phòng cũ cấp bốn gần quảng trường, nhìn qua chỉ thấy cái cửa sổ cao, căn bản nhìn được cái gì ngoài căn phòng hẹp, cảm thấy vô cùng mờ mịt.

      Hai người thuê căn phòng . Phòng nằm ở sân sau, được xây sau khi làm xong sân.

      Dây điện sáng loáng bắc ngang qua mái hiên, rối thành cục. Lúc trời mưa to, trong sân bị đọng nước, lúc giẫm lên gạch để qua dễ bị ướt giày.

      Có chú kia ở sát vách, tối khuya mới tan làm, ngay chỗ cửa sân bị người ta đập gậy bất tỉnh, những bị cướp tiền, ngay cả cái áo lông cũng bị lột sạch. té xỉu ngoài cửa sân, bị đông lạnh cả đêm. Nếu phải lúc hừng đông, có bà lão dậy sớm phát ra, sợ là suýt chút nữa bị chết cóng ở đó rồi.

      Quá trình từ sang thành kiệm đầy đau khổ, chua chát mà người ngoài thể cảm nhận được.

      được ăn ngon thèm. được mặc quần áo mới muốn mua. Tiền nếu cần thiết dùng, tích ở trong tay trong lòng mới thấy yên tâm.

      Nghèo khó cứ như vậy mà bắt cóc , thậm chí sinh ra hội chứng Stockholm.

      Sau đó, có ngày gặp vị đại thiếu gia nhiều tiền.

      mua cho điện thoại, máy tính, túi xách, trang sức, quần áo, đồ trang điểm, muốn mang ra ngoài chơi, đưa tới những chỗ ăn ngon.

      Mục đích của là muốn thức tỉnh dục vọng vật chất trong , khiến phải quỳ gối trước ham muốn hưởng thụ vật chất mà khuất phục trước .

      Kỷ An Ninh coi như ác ma.

      Trong kiếp này, mặc dù Kỷ An Ninh chịu tiếp nhận con người Văn Dụ, nhưng vẫn như cũ chịu nhận tiền từ Văn Dụ. Chân tướng giống với Văn Dụ , đúng là chuẩn bị sẵn cho tương lai.

      Trong khi quen nhau vẫn giữ mức độ chi tiêu của bản thân, cho dù tương lai Văn Dụ có vì chán ghét mà chia tay, cũng cần phải nếm lại cảm giác đau đớn khi ngã từ mây xuống đất.

      Văn Dụ ngờ hôm nay lại phát Kỷ An Ninh có ý định này. Hóa ra vẫn luôn cho rằng hai người lâu bền.

      Văn Dụ tự nhận mình móc tim móc phổi cho , lại bị Kỷ An Ninh làm cho tức giận đến đau gan.

      Kỷ An Ninh thở dài : “Chuyện này phải rất bình thường sao?”

      Trong đại học đương rồi chia tay đều quá bình thường. Hôm nay chia tay với người , cùng nhậu với đám bạn cùng phòng bữa, khóc to trận. Tháng sau quen được bạn trai ở khoa bên cạnh.

      Người cũ vô tình gặp nhau trong trường, giả bộ như quen rồi lướt qua nhau, phải là chuyện bình thường sao?

      Chuyện tình thanh xuân đều là như vậy.

      Văn Dụ có cách nào cho Kỷ An Ninh, làm gì vì , phí tâm tư cỡ nào. Những chuyện làm kia, tuyết đối phải là chuyện sinh viên bình thường có thể làm được.

      chỉ có thể trơ mắt nghe mấy đạo lý vô cùng chính xác kia, lại phản bác được.

      Lúc này chỉ gan đau, Văn Dụ cảm thấy tim phổi gì đó cũng đau theo.

      Văn đại thiếu gia nhịn lại nhịn, cố gắng đem ngụm máu nuốt vào trong. cắn răng : “Đừng với mấy chuyện này! Người khác là người khác, liên quan đến chúng ta! Em thành cho biết, chuyện của bà ngoại, em cuối cùng là nghĩ như thế nào?”

      người hiểu đạo lý, đầu óc ràng, sao cứ đến chuyện bà ngoại là đột nhiên thành người lý thế này? hiểu nổi bướng bỉnh này?

      Kỷ An Ninh im lặng chút rồi hỏi: “Văn Dụ, trong những người thân của có ai cho dù ở bất kì tình huống nào cũng thể vứt bỏ ? người dưới bất kì tình huống nào cũng muốn ở cùng người đó?”

      Văn Dụ trợn mắt : “ có.”

      Đều là người lớn cả rồi, có ai thể rời bỏ ai đây?

      Nhưng bỗng nhiên dừng chút, : “Nếu như nhất định phải có đó là cha già nhà .” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Văn Dụ cảm thấy có gì mà rời người ta được, trưởng thành, có thể tự sống mình rất tốt.

      Nhưng Văn Quốc An phải như vậy. Tuổi ông lớn, Văn Dụ đối với ông quá quan trọng, kỳ vọng Văn Quốc An ký thác người quá sâu.

      Cũng phải là thể rời khỏi Văn Quốc An. chỉ đau lòng cho cha già nhà mình mà thôi. Chậc, đúng là đứa con hiếu thảo mà!

      “Xem , cũng có.” Kỷ An Ninh , “Em với bà ngoại tuyệt đối thể tách ra.”

      Cuộc chuyện liên quan tới viện dưỡng lão, có thể coi như là tan rã trong vui.

      Trước khi đóng cửa, Kỷ An Ninh bỗng gọi Văn Dụ lại, với : “Bà ngoại phải là gánh nặng của em, cho tới giờ em chưa bao giờ coi bà là vướng víu.”

      Văn Dụ đứng ngoài cửa nhìn , trong ánh mắt lộ đồng ý.

      Kỷ An Ninh đóng cửa lại.

      Sau khi đánh răng rửa mặt xong, trở lại phòng ngủ, chui vào trong chăn.

      Trong bóng tối, nghe thấy tiếng thở ổn định lúc nặng lúc của bà ở bên cạnh, lặng lẽ thò tay vào trong túi ngủ của bà, cầm lấy tay bà ngoại.

      Bà ngoại trong giấc mộng bỗng nhiên trở mình, duỗi ra cánh tay ôm , còn vỗ hai cái.

      “Ninh Ninh đừng sợ, bà ngoại ở đây. Bà nhắm mắt mớ, “... xa rời nhau.”

      Lúc trước ở căn phòng cấp bốn vào ngày mùa hè mưa dột, mùa đông lạnh lẽo, bà ngoại hay kéo lại như thế này, với : “Ninh Ninh đừng sợ, bà ngoại ở đây, chúng ta vĩnh viễn xa rời nhau.”

      Bà ngoại xưa nay chưa bao giờ là gánh nặng của Kỷ An Ninh, bà ngoại là người chèo chống cho , hai kiếp đều như thế.

      Ngoại trừ cái chết, ai cũng thể tách bọn họ ra.

      Đêm giáng sinh là ngày để mấy người trẻ ăn chơi tung trời, đối với người lớn tuổi như Văn Quốc An mà có ý nghĩa gì.

      Ông về nhà, dì giúp việc ra chào đón, tiếp nhận áo khoác của ông. Ông hỏi: “Phu nhân đâu?”

      “Thưa, tôi biết.” Dì giúp việc , “Chưa thấy bà ấy về.”

      Văn Quốc An gật đầu, để ý lắm.

      Vợ chồng hai người bọn họ vốn chia phòng ngủ, nếu mỗi người phải công tác mười ngày nửa tháng gặp cũng là chuyện bình thường.

      Văn Quốc An lên lầu, dì giúp việc lại lên cùng, : “Văn đổng, có chuyện này. Thời gian này tôi muốn xin nghỉ về nhà, lần này thời gian có thể khá dài.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Dì này làm ở đây nhiều năm, cùng chủ cũng có mấy phần tình nghĩa. Văn Quốc An liền hỏi: “Trong nhà có chuyện gì à?”

      Dì giúp việc cười : “Năm nay là đại thọ chín mươi của bố tôi, chị em chúng tôi muốn cùng về làm đại thọ cho ông.”

      “Chín mươi à? Ôi, thân thể tốt .” Văn Quốc An lại hỏi, “Đúng rồi, ở trong nhà xếp thứ mấy thế?”

      “Tối đứng thứ sáu.” Dì kia cười , “ chị em trong nhà cả thảy là tám người. Lần này đám con cháu cũng muốn trở về, sợ là tới hai mươi ba mươi người.”

      Mặc dù nhiều người, nhưng đều là họ hàng gần, có huyết thống thân cận, chỉ được gọi là người thân, thậm chí còn gọi là người nhà.

      Văn Quốc An tỏ vẻ hâm mộ: “Nhân khẩu thịnh vượng tốt mà!”

      Dì giúp việc an ủi ông: “Ngài cũng nhanh lên, chờ tiểu Dụ tốt nghiệp cưới về nàng dâu, sinh cho ngài đống cháu trai cháu !”

      “Trông cậy vào nó? Tôi sợ đến lúc mình nhập thổ cũng chẳng thấy bóng dáng cháu trai đâu.” Văn Quốc An lắc đầu cười mắng, quay người lên lầu.

      Đêm giáng sinh này, Trình Liên cũng ở trong tỉnh lị, bà tới phương nam ấm áp.

      Văn Quốc An chỉ vào lúc theo đuổi với sau tân hôn mấy năm, cùng bà trải qua mấy ngày lễ lãng mạn. Đợi đến lúc bà sinh con xong, những tình cảm ông dành cho bà, hình như đột nhiên chuyển hết lên người Văn Dụ.

      Từ lúc Văn Dụ còn , ông đặt trong bàn tay nâng niu, đúng là sợ nó bị ngã bị vỡ.

      Đáy lòng Trình Liên đầy phiền chán, cảm thấy mấy người già, đặc biệt là đàn ông già, đều muốn con đàn cháu đống, nối dõi tông đường là quan trọng nhất.

      Sau này phát , bà thấy đây đúng là chuyện cười lớn.

      Nhưng ý nghĩ Văn Quốc An đều đặt hết lên người Văn Dụ, cũng cho bà gian để thở dốc. Nếu như thế, chắc bà ta nổi điên mất.

      Ánh nến, nhạc, bò bít tết, vang đỏ.

      Dương Viễn đẩy cái hộp tới trước mặt bà.

      “Mới vừa chuyển từ nước Pháp tới.” Ông ta mỉm cười nhìn về phía bà, mấy chục năm, ánh mắt dịu dàng ấy chưa từng thay đổi, “Ngoại trừ em, ai xứng với nó.”

      Trình Liên mở hộp ra, món trang sức cổ bằng ngọc lục bảo lẳng lặng nằm bên trong, cực kì xinh đẹp. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      “Còn nhớ lúc còn học đại học ? Đêm giáng sinh chúng ta dạo phố đêm.” Dương Viễn gợi lại hồi ức lúc trước, “Trời rất lạnh, chúng ta ngồi trong KFC gọi suất ăn. Quà tặng là hai cái mũ giáng sinh, chúng ta mỗi người đội cái, từ đầu đường chơi đến cuối phố. Mũi em lạnh tới đỏ ửng cả lên, khi đó em nếu tương lai có tiền, năm nào cũng tới phương nam trải qua Giáng Sinh.”

      Giây phút này, bọn họ cùng ở phương nam ấm áp.

      Mong muốn đó bao lâu được thực . Cái này đương nhiên cũng cần tài lực phong phú tới chèo chống.

      Lúc còn trẻ bọn họ có tiền nhưng có tình , có tình uống mước cũng no bụng, ngày tháng trôi qua nhanh mà vui vẻ.

      tại bọn họ đều có tiền, nhưng Trình Liên cũng cảm thấy vui vẻ. Ngay cả Dương Bác gợi là ký ức tình cảm trước kia cũng thể trấn an cảm xúc bực bội của bà ta.

      Bà cài lại nắp hộp, tức giận : “Em ngày cũng chịu nổi! Em muốn rời khỏi ông ta!”

      “Trình Trình!” Dương Viễn , “Em phải vì tiểu Dụ mà suy nghĩ lại.”

      “Dựa vào cái gì!” Giọng Trình Liên cất cao, nghe rất chói tai, “Cả đời này em luôn vì nghĩ cho người khác! Vì bố mẹ em, vì , vì Văn Dụ! Em chịu đủ rồi! Em từng này tuổi rồi! Em muốn sống vì bản thân được sao?”

      “Được, đương nhiên là được.” Dương Viễn cầm tay bà, dịu dàng nhìn chăm chú vào bà , “Em đừng gấp, nhất định sắp xếp tốt.”

      Người đàn ông lúc còn trẻ chính là nam thần, dung mạo tuấn làm nhiều mà điên cuồng.

      Trình Liên bị mê hoặc, để ý gia cảnh bần hàn, cũng mặc kệ bố mẹ ghét bỏ , ở cùng chỗ với nhiều năm, vượt qua toàn bộ thời gian hạnh phúc thời đại học.

      Tới tận khi được tên đàn ông lớn tuổi có tiền coi trọng, tên rất nhiều tiền.

      Ban đầu, hưởng thụ từ việc tiêu tiền đúng là an ủi tâm hồn Trình Liên. Nhưng sau này bà có quá nhiều, tác dụng đối với bà cũng giảm dần, dần dần, vui vẻ bà có thể lấy được từ mấy thứ này cũng ngày càng ít.

      Địa vị CFO cũng thể thỏa mãn được bà. Bà nhịn được mà nghĩ tới, nếu như bà bước lên trời trở thành phu nhân chủ tịch, chỉ bằng năng lực của bà, chắc chắc có thể lên được vị trí quản lí cấp cao.

      Tại sao lại làm khổ bản thân bán cho lão già?

      Bản tính con người luôn là khi có được gì đó biết trân trọng, khi mất mới thấy tiếc nuối.

      Trình Liên lật tay cầm lấy tay Dương Viễn, hai mắt đỏ lên.

      “Đừng bắt em đợi nữa! luôn bảo em chờ chút, em chờ lâu như vậy! ngày em cũng chịu nổi!”

      Lão già kia đối xử lạnh lùng với bà, hạn chế bà khắp nơi. Đứa con trai ruột lúc đầu cũng thân thiết với bà. Từ lần trước Dương Bác trêu chọc bạn nó, giống như chạm vào điểm phát nổ của nó, bây giờ về nhà cũng chỉ chào hỏi cái, liền chuyện với lão già kia, căn bản để ý đến bà.

      Mà bố mẹ ruột chỉ biết hưởng thụ dựa vào sinh hoạt xa xỉ của bà.

      Có ai đối xử tốt với bà? Đặt mình vào hoàn cảnh của bà mà suy nghĩ tới cảm nhận của bà?

      Chỉ có Dương Viễn.

      Thứ đạt được đều bị vứt bỏ như giày rách, mất mới bắt đầu thấy quý trọng.

      Bà vì ông ta mà làm nhiều như vậy, ông ta phải mau giúp bà, giúp bà thoát khỏi ngày tháng nhạt nhẽo này .

      Last edited by a moderator: 20/11/19

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Hiểu tâm trạng của An Ninh, ng thân duy nhất là bà, giờ k có bên cạnh chả cảm thấy độc lắm à :-(

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      thấy thương An Ninh vô cùng...
      Mẹ của a Dụ bị người ta lợi dụng mà còn chưa biết sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :