1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Thẩm Thuật có tác dụng đuổi ma, ko phải DT cho con ma out khỏi phim trường chứ
      Mà cái đoạn báo cáo cứ tưởng báo cáo công việc hoá ra báo cáo tán lại còn dc áo dụng nữa chứ, haha
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 71
      Edit: Ngân Nhi

      Hôm nay việc ở phim trường kết thúc sớm, vừa hay tạo cơ hội cho Diệp Tuệ, liền ra cầu với Thẩm Thuật là muốn cùng tới phim trường lúc nửa đêm.

      Trước đó Diệp Tuệ làm ít chuyện để giúp đỡ các con ma rồi, cho nên cũng quen việc hơn, kéo Thẩm Thuật trốn vào phim trường.

      Nửa đêm hai ba giờ sáng, nơi này bóng người, đèn cũng tắt hết, thỉnh thoảng có những cơn gió xào xạc thổi tới, rất giống với hình ảnh hay có trong phim kinh dị.

      Theo như Diệp Tuệ biết ít người tới đây nhằm mục đích đào bới dưới gốc cây đại thụ, nhưng cuối cùng đều bị đủ mọi lý do kỳ lạ làm gián đoạn.

      Tựa như trong nơi tối tăm ấy có thế lực nào đó ngăn cản cho bọn họ đào bới, cũng vì thế mà lời đồn càng lúc càng truyền xa hơn.

      Diệp Tuệ biết chắc chắn là ma quỷ ngăn cản bọn họ, nhưng lo, chỉ cần dẫn theo Thẩm Thuật tới ma quỷ gì cũng phải tránh xa ra hết.

      “Thẩm Thuật, bọn mình bắt đầu đào gốc cây .” Diệp Tuệ nhận lấy cái túi mà cầm, lấy ra hai cái xẻng bên trong.

      Thẩm Thuật chỉ biết là nửa đêm phải tới đây, chứ biết còn phải đào đất ở cái chỗ tối đen như mực này, chả trách mà nãy cầm cái túi thấy khá nặng.

      trầm ngâm lát, cuối cùng vẫn cầm xẻng lên, ngăn Diệp Tuệ lại: “ làm mình được rồi, em đứng bên cạnh chờ .”

      Diệp Tuệ đồng ý: “ được, em muốn làm cùng , ai mà biết được là nó ở sâu cỡ nào chứ, em giúp mệt đấy.”

      Diệp Tuệ thế nào cũng chịu cho Thẩm Thuật làm mình, chính tìm đến nhờ giúp, giờ lại để làm mình, còn đứng yên chỗ sao được?

      Thẩm Thuật tính tình cũng rất bướng bỉnh, gì, trực tiếp dùng hành động để tỏ thái độ kháng nghị của mình, cầm luôn hai cái xẻng lúc, mặc cho Diệp Tuệ có làm thế nào cũng lấy được.

      Cuối cùng đành phải từ bỏ: “Vậy làm nhé, phải cẩn thận đấy.”

      Thẩm Thuật lúc này mới thả lỏng tay, bắt đầu đào đất, chưa dùng xẻng bao giờ nên mới đầu tay chân hơi vụng về, nhưng chỉ chốc lát trở nên thành thạo.

      tiếng động vang lên.

      Cái xẻng đập vào thứ gì đó, tạo thành tiếng vang nghe khá trầm, lập tức dừng lại, cùng Diệp Tuệ ngồi xổm xuống nhìn.

      Thứ đào được là cái hộp sắt, có thể nhìn ra được là cái hộp này được chôn từ lâu rồi, bên ngoài loang lổ những vết rỉ sét.

      Diệp Tuệ lấy găng tay trong túi ra đeo vào, cầm cái hộp lên, mất kha khá thời gian mới mở được nắp hộp ra.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều ngờ rằng, trong hộp thế mà lại cất chồng băng cát sét, vì được bọc kín trong nhiều lớp vải nên hình thức vẫn còn rất mới.

      Diệp Tuệ thận trọng nhìn kỹ, mấy cuộn phim này đều từ mười mấy năm trước rồi, ai lại đem những thứ này để ở đây chứ?

      biết ai đem chôn mấy cái băng cát sét ở đây vậy nhỉ?”

      vừa mới hỏi Thẩm Thuật xong phía sau bỗng vang lên thanh yếu ớt, phiêu đãng trong đêm tối yên tĩnh người.

      “Nó là của tôi.”

      Diệp Tuệ sợ hãi run bắn cả tay, suýt ném bay cái hộp băng cát sét rồi. Thẩm Thuật nghe thấy nên hoàn toàn bị dọa sợ, rất bình tĩnh giúp đỡ lấy cái hộp.

      “Cẩn thận chút , cái hộp băng đó là bảo bối của tôi đấy, tuyệt đối đừng có mà làm hỏng!” Con ma thở hổn hển bay vọt tới trước mặt Diệp Tuệ.

      Chả trách mà lại thấy giọng này nghe rất quen tai, ra là ông đạo diễn ma mà thường xuyên gặp khi quay phim.

      Đạo diễn ma kị dương khí của Thẩm Thuật, muốn tiến lại gần hơn mà dám, chỉ dám quát mắng Diệp Tuệ: “ mà làm rơi hỏng bảo bối của tôi tôi đến quấy nhiễu lúc quay phim đấy nhé!”

      Ông ấy vừa mới dứt lời Thẩm Thuật bất ngờ ngước mắt lên, hờ hững nhìn đúng vào vị trí mà ông ấy đứng, nghe thấy gì cả, chỉ tự dưng liếc mắt cái thôi.

      Đạo diễn ma lập tức ngậm chặt miệng nữa, ông ấy tưởng là Thẩm Thuật cũng có thể nhìn thấy mình, nhưng chỉ nhìn theo tầm mắt của Diệp Tuệ mà thôi.

      Diệp Tuệ : “Lần trước trong ảnh chụp tôi có xuất ông, làm bây giờ các bạn mạng cứ là tôi bị ma ám đấy.”

      Đạo diễn ma tỏ ra ngượng ngùng: “Tôi thấy biểu của khi quay phim rất tốt, mà tôi là đạo diễn, đạo diễn chụp ảnh cùng nữ diễn viên ưu tú cũng đâu có gì sai chứ đúng ?”

      Diệp Tuệ thể phản bác được, dù sao người ta cũng khen mình mà, chỉ vào đống băng cát sét: “Cái này là ông chôn ở đây sao?”

      Đạo diễn ma lắc đầu, vẻ mặt đau buồn : “Là fan của tôi chôn.”

      Ông ấy là người đạo diễn rất đam mê với nghề, cho nên thời gian trong ngày ông gần như dành hết cho phim trường, dù là cảnh quay nào ông cũng muốn đích thân chỉ đạo để bộ phim đạt tới độ hoàn mỹ nhất.

      Cũng bởi vì quá hao tâm tốn sức với nghề nên ngày nọ ông bị đột tử ở phim trường, fan của ông vì tưởng nhớ ông nên chôn tất cả những cái băng phim mà ông làm khi còn sống dưới cái cây này.

      Đạo diễn ma tiếc nuối vuốt ve những cuộn băng: “Mấy cái băng này cũng cũ quá rồi, có mấy cái hỏng hẳn.”

      Diệp Tuệ nghĩ chút rồi : “Có cần tôi giúp ông sửa nó ?”

      Ánh mắt đạo diễn ma sáng lên: “Có thể ? Nếu giúp tôi, tôi đảm bảo lên trong những bức ảnh của và những người khác đâu.”

      Diệp Tuệ gật đầu: “Tôi giúp ông nhờ người sửa nó, cũng lâu năm rồi nên chắc cần chút thời gian đấy.”

      Đạo diễn ma lượn lờ ở đây mười mấy năm rồi, ông có rất nhiều rất nhiều thời gian, chờ thêm chút cũng sao cả.

      Diệp Tuệ cất chiếc hộp sắt vào túi mình, lại nhìn cái hố tối đen bên chân, với Thẩm Thuật: “Bọn mình còn phải lấp hố nữa.”

      muộn quá rồi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhau lấp hố, nhưng thể che giấu được dấu vết nơi này bị đào lên, cuối cùng Diệp Tuệ liền vứt mấy cái lá cây ở đó cho xong.

      phải tìm đến vài cửa hàng mới có nơi chịu nhận sửa chồng băng này.

      Lúc giao lại đống băng phục hồi cho đạo diễn ma, ông ấy rất hài lòng cầm tác phẩm của mình lên, tiếc nuối còn, bây giờ ông có thể an tâm đầu thai rồi.

      Mà dưới gốc cây kia ràng là có dấu vết bị đào bới, ngay hôm sau có người đưa ra nghi vấn, ai tới đây đào đất vậy?

      Kể từ khi xuất bóng đen trong ảnh, ít người tới đây muốn đào gốc cây nhưng đều thành công, cho nên mọi người đều nghĩ lần này cũng vậy.

      Trùng hợp chính là, từ hôm đó trở , những bức ảnh mọi người chụp dưới gốc cây này đều còn thấy bóng đen đâu nữa, chứng tỏ rằng con ma biến mất.

      Là ai làm?

      Sau khi suy đoán hết khả năng này tới khả năng khác, lại kết hợp với đủ loại dấu hiệu hồi trước, đa phần cư dân mạng đều nhắm vào Diệp Tuệ.

      “Diệp Tuệ có khi nào là thần tiên ? Chắc ấy làm gì đó rồi, chứ sao bóng đen kia lại vô duyên vô cớ biến mất được?”

      “Sao tôi lại bị cuốn hút thế này chứ, vì chuyện này mà tôi quyết định từ người qua đường chuyển thành fan của ấy luôn! Tôi thấy Diệp Tuệ những có thể đuổi ma quỷ mà ấy còn rất may mắn nữa.”

      “Mấy cái tin tức Diệp Tuệ bị ma ám có khi nào là do đoàn đội của Thường Huỳnh mua tin ? Dù sao Thường Huỳnh từng bị ma ám rồi, ai có thể hiểu hơn ta hết ha ha ha.”

      Bình luận mạng càng lúc càng sôi nổi, suýt coi Diệp Tuệ trở thành thiên sư có khả năng hàng trừ ma rồi, cũng có ít người chuyển mọi nghi ngờ sang cho Thường Huỳnh.

      Người có thể nghĩ đến chuyện mua bài kiểu này, trừ Thường Huỳnh ra thể nghĩ ra được người nào khác.

      Tuy nhiên đoàn đội của Diệp Tuệ lại đứng ra bác bỏ tin đồn, cũng chưa thấy phủ nhận, cứ để mặc cho người ta đồn đoán. Dù sao những lời bình luận này cũng có ảnh hưởng xấu tới Diệp Tuệ, ngược lại còn giúp hot hơn.

      Ngược lại, Thường Huỳnh ở nhà đọc được mấy tin tức kia tức đến méo mồm, ta lại nghĩ đến cái bình hoa bị ma ám mà Thẩm Tu đưa cho mình, cơn giận càng vì thế mà dâng cao hơn.

      ta bị ma ám được còn Diệp Tuệ thể sao? Bây giờ dân tình còn đồn đoán là Diệp Tuệ có năng lực ngoại cảm, đúng là có khả năng phân biệt đúng sai gì hết.

      Lâu dần, ngay cả đạo diễn Chu cũng nảy sinh tò mò với chuyện này, trong phim trường người đến người , mà chẳng có ai bị mù cả.

      Gốc cây kia ràng có dấu vết bị đào lên, muốn chối cũng được.

      Tranh thủ lúc nghỉ giải lao, đạo diễn Chu hỏi: “Diệp Tuệ, phải có khả năng xua đuổi ma quỷ như dân mạng đấy chứ?”

      Ông ta vừa xong những diễn viên và nhân viên làm việc khác đều đồng loạt nhìn sang.

      Diệp Tuệ ngờ là bị hỏi như vậy, giữ bình tĩnh cười : “Đạo diễn Chu à, đạo diễn nhìn tôi xem có giống với người có khả năng đuổi ma ?”

      thể đuổi ma, chỉ có thể nhìn thấy ma thôi.

      Đạo diễn Chu suy nghĩ chút rồi lắc đầu, nhìn Diệp Tuệ yếu ớt thế này, nhìn thấy ma chắc là sợ phát ngất luôn ý chứ, sao mà có năng lực hàng trừ ma được.

      Chuyện này mãi cũng thể làm sáng tỏ được, mặc dù tin tức này dần hạ nhiệt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người nhắc lại.

      Mấy ngày trước Diệp Tuệ nhận được tin báo của đoàn làm phim “Thế Tử”, vì bộ phim đạt được thành tích cao nên họ muốn làm tiệc chúc mừng.

      Mới đầu Diệp Tuệ bị bôi đen trong thời gian quay phim này, đoàn làm phim cũng tránh né , bây giờ ngẫm thấy bộ phim đạt được tỷ suất người xem cao phần cũng có công lao của Diệp Tuệ, cho nên họ liền mời đến chung vui.

      Đương nhiên là Diệp Tuệ so đo với họ, rất vui vẻ đồng ý, mà Thẩm Tu và Thường Huỳnh là nam nữ chính, tất nhiên cũng có mặt.

      Buổi tối hôm đó, chuẩn bị ra cửa Thẩm Thuật bỗng gọi lại, đưa cho cái hộp.

      ngờ vực hỏi: “Tặng em à?”

      Thẩm Thuật gật đầu: “Là sợi dây chuyền, thấy nó rất hợp với em.” Vì có kinh nghiệm nên lần này Thẩm Thuật chọn cho món quà mà khi nhìn vào cảm thấy nó quá giá trị.

      còn bổ sung thêm câu: “ đắt lắm đâu.”

      Diệp Tuệ mở cái hộp ra, sợi dây chuyền này tuy thiết kế đơn giản nhưng lại rất đặc biệt, trong mắt Diệp Tuệ, nó đẹp hơn tất cả những sợi dây chuyền từng nhìn thấy.

      Nhận được quà từ Thẩm Thuật, tâm trạng của cũng khá hơn nhiều, chút do dự tháo sợi dây chuyền đeo ra để đổi lại cái mới.

      Lúc đeo dây chuyền, Diệp Tuệ nhìn thấy nút cài phía sau, Thẩm Thuật liền đưa tay ra, xúc cảm ấm áp vòng quanh cổ , giúp cài móc.

      Người trong đoàn làm phim đều biết khúc mắc giữa Thường Huỳnh và Diệp Tuệ nên rất chu đáo xếp chỗ cho hai người, Thường Huỳnh ngồi đối diện Diệp Tuệ, Thẩm Tu ngồi bên cạnh Thường Huỳnh.

      Ngay từ lúc Diệp Tuệ vào, Thường Huỳnh chú ý đến sợi dây chuyền cổ .

      Đó là sợi dây chuyền mà ta ưng từ lâu rồi, nó được tạo nên từ nhà thiết kế rất nổi tiếng, mà nhà thiết kế đó lại thích những thứ độc nhất vô nhị, cho nên mỗi kiểu dây chuyền do nhà thiết kế đó thiết kế đều chỉ sản xuất sợi duy nhất.

      Thường Huỳnh nhắc khéo Thẩm Tu mua sợi dây chuyền đó cho mình, nhưng nhà thiết kế đó lại bán, thế mà giờ nó lại đeo cổ Diệp Tuệ rồi.

      Cùng lúc đó, Thẩm Tu cũng chú ý tới phản ứng của Thường Huỳnh, nhìn theo tầm mắt của bạn , trông thấy sợi dây chuyền khá quen mắt cổ Diệp Tuệ.

      nhíu mày, nhà thiết kế là sợi dây chuyền đó bán mà? Kể cả có trả bao nhiêu tiền người ta cũng nhất quyết bán.

      Sao Diệp Tuệ lại mua được?

      Diệp Tuệ hoàn toàn chú ý tới ngờ vực của Thẩm Tu và Thường Huỳnh, chỉ cảm thấy hai người này nhìn với ánh mắt khá kỳ lạ.

      Nhưng mà hai người này trước giờ lúc nào chả vậy, luôn thích làm những chuyện mà người ta nghĩ đến, cuối cùng toàn tự chuốc khổ vào người.

      Diệp Tuệ mặc kệ bọn họ, có nhìn cũng mất miếng thịt nào cả, thích nhìn cứ cho bọn họ nhìn .

      hề biết rằng, sợi dây chuyền có thiết kế đơn giản nhưng đặc biệt trong mắt , cũng là món quà mà Thẩm Thuật đắt lắm, lại chính là thứ mà Thường Huỳnh và Thẩm Tu cầu cũng được.
      ---
      Ông Thẩm đúng là, ai hỏi mà khai :)) " đắt lắm đâu." :)))) Qùy :))))

    3. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Ko đắt đâu chỉ là thiết kế độc nhất ngta còn ko cả muốn bán cơ
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Bây h gọi là “vợ chồng thiên sư trừ ma” nhé, hợp ghê..
      Có khi nào lại có chuyện liên quan đến cái vòng ko. A Thẩm nhà ta rảnh quá mà, đắt hay rẻ làm gì. Rồi c Tuệ biết ...
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 72
      Edit: Ngân Nhi

      Việc này khiến Thẩm Tu và Thường Huỳnh ăn thấy ngon, cả tối hầu như chẳng động đũa mấy.

      Thẩm Tu ngừng hoài nghi về thân phận người thừa kế nhà họ Thẩm của mình, thầm nghĩ, lẽ năng lực của Diệp Tuệ còn mạnh hơn cả sao?

      Thường Huỳnh cũng thể hiểu nổi, ta từng nghe Thẩm Tu về Thẩm Thuật, dựa vào khả năng của Thẩm Thuật chắc chắn thể mua được sợi dây chuyền đó cho Diệp Tuệ rồi.

      Rất có thể là Diệp Tuệ hồng hạnh vượt tường, bám víu vào người tốt hơn, dù sao hồi trước ta cũng quấn chặt lấy Thẩm Tu mà, chuyện này cũng phải là có khả năng.

      Gần kết thúc bữa tiệc, đạo diễn uống khá nhiều, “Thế Tử” đạt được thành công lớn, tất nhiên ông ấy là người vui hơn bất kỳ ai khác.

      Bầu khí trong phòng rất ngột ngạt, Diệp Tuệ đứng dậy muốn ra ngoài hóng mát chút, trong này ồn ào náo nhiệt nên có ai chú ý tới .

      Lúc Diệp Tuệ ra hành lang đột nhiên có người chặn lại, là Thẩm Tu.

      Thẩm Tu nhìn sợi dây chuyền cổ , : “Sợi dây chuyền này là mua à?” Nỗi nhục này khiến cho khá bực bội.

      Diệp Tuệ nhìn ta với ánh mắt như nhìn tên ngốc, lúc sau mới đáp: “Là chồng tôi tặng, chú của đấy.”

      Thẩm Tu ngẩn người, từ khi nào mà Thẩm Thuật lại có tài cán như vậy?

      “Còn việc gì nữa ?” Diệp Tuệ nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của Thẩm Tu, thẳng thừng lướt qua, vào nhà vệ sinh.

      ngờ rằng, tránh được Thẩm Tu lại gặp thêm vị khách mời mà đến nữa.

      Lúc Diệp Tuệ rửa tay Thường Huỳnh cũng bước ra từ phòng bên cạnh, ánh mắt ta nhìn vô cùng phức tạp, chứa ngờ vực.

      Thường Huỳnh nhìn sợi dây chuyền của Diệp Tuệ trong gương, lạnh lùng cười : “Dựa vào bản lĩnh của làm sao mà mua được sợi dây chuyền kia.”

      Diệp Tuệ làm bộ đưa tay lên ngoáy tai: “Ồn thế nhờ, chỗ nào cũng có ruồi được, hai người các là vợ chồng ruồi đấy à? phút trước Thẩm Tu cũng hỏi tôi cùng chủ đề y vậy đấy.”

      Diệp Tuệ xoay người dựa vào bồn rửa tay nhìn Thường Huỳnh.

      “Tôi đàng hoàng nhận quà của chồng tặng thôi, có bản lĩnh bảo Thẩm Tu tặng cho ý.” Diệp Tuệ thèm nể mặt Thường Huỳnh, trả cho ta nụ cười lạnh rồi ra ngoài.

      Thường Huỳnh tức nghẹn họng, chính vì Thẩm Tu có bản lĩnh đó nên ta mới phải hỏi chứ.

      Diệp Tuệ ra toilet, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền đơn giản cổ, nhíu mày, sợi dây chuyền này quý giá đến vậy sao? Đáng để Thường Huỳnh và Thẩm Tu phải chạy tới hỏi .

      Buổi tiệc ăn mừng kết thúc, mọi người lục đục ra về. Diệp Tuệ cũng ra cửa, bước vào thang máy, trong thang máy có ai, cúi đầu xem di động.

      Lúc này có thêm người đàn ông vào, Diệp Tuệ ngẩng lên nhìn, nhận ra người này, nhưng ban nãy ở buổi tiệc có gặp rồi, hình như ngồi cùng bàn với phía đầu tư cho phim phải.

      Diệp Tuệ gật đầu với người ta theo phép lịch , sau đó tiếp tục xem di động.

      Người kia tên là Lỗ Hữu Phú, từ lúc bước vào thang máy, ánh mắt ta chưa dời khỏi Diệp Tuệ giây nào, trong bữa tiệc vẫn luôn chú ý đến .

      Trong số các nữ diễn viên có mặt trong buổi tiệc Diệp Tuệ là người xinh đẹp nhất, sớm có tâm tư với , thấy ra về, liền lập tức đuổi theo.

      Lỗ Hữu Phú đưa cho tấm danh thiếp: “ Diệp Tuệ, tôi là Lỗ Hữu Phú của công ty điện ảnh Phú Quang, đây là danh thiếp của tôi.”

      Diệp Tuệ nhận lấy danh thiếp, nhưng vẫn cố ý duy trì khoảng cách với Lỗ Hữu Phú.

      Ánh mắt Lỗ Hữu Phú dừng ngón tay lúc, sau đó mới : “Trong phim ‘Thế Tử’ diễn khá lắm.”

      Lỗ Hữu Phú chủ động bắt chuyện với Diệp Tuệ, khiến nảy sinh cảnh giác từ đầu, liền lùi lại mấy bước rồi : “Cảm ơn .”

      Lỗ Hữu Phú thấy thái độ lạnh nhạt của càng thấy rất hấp dẫn, chịu từ bỏ mà tiếp: “Tôi sớm cảm thấy rất có tiềm lực, biết có hứng thú trò chuyện với tôi lát ?”

      “Xe của tôi đỗ bên ngoài rồi, chỉ cần theo tôi thôi.”

      ta đến mức đấy rồi, Diệp Tuệ sa sầm mặt, lạnh lùng : “Ngại quá, tôi có việc bận rồi, dám làm phiền .”

      Lỗ Hữu Phú bị từ chối, hậm hực : “Làm trò thanh cao thế làm gì? Hạng diễn viên bé như phải luôn ao ước được bám vào đại gia hay sao?”

      Diệp Tuệ tức giận bật cười: “Đừng đem suy nghĩ của mình ông gán lên đầu người ta như thế.”

      có ý định lãng phí nước miếng với loại người này, dứt khoát quay đầu , ánh mắt chán ghét, đợi lát nữa cửa thang máy mở bỏ luôn.

      Lỗ Hữu Phú vẫn còn muốn chuyện tiếp với Diệp Tuệ, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, bên ngoài có hai người đứng đó, người là Vương Xuyên, còn người đứng bên cạnh ta có vóc dáng cao lớn, gương mặt rất đẹp, chính là Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ ngờ là gặp hai người họ ở đây, bước chân khựng lại.

      Mặc dù biết Thẩm Thuật quen Vương Xuyên từ bao giờ, nhưng vừa thấy là tâm trạng căng thẳng của được thả lỏng ngay lập tức.

      Thẩm Thuật nhìn thấy Diệp Tuệ, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc, biết tối nay tham gia tiệc chúc mừng, nhưng hỏi là buổi tiệc được tổ chức ở đâu.

      Hôm nay với Vương Xuyên tới đây vì chuyện công việc, ngờ lại gặp Diệp Tuệ.

      Giác quan của rất nhạy bén, chú ý thấy và người đàn ông trong thang máy đứng cách nhau rất xa, vẻ mặt còn tỏ ra chán ghét.

      Môi hơi mím lại, cái giới giải trí thối nát thế nào cực kỳ ràng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn Lỗ Hữu Phú có ý đồ với Diệp Tuệ.

      Thẩm Thuật và Vương Xuyên vào thang máy, Thẩm Thuật đứng bên cạnh , chặn lại tầm mắt của Lỗ Hữu Phú.

      Lỗ Hữu Phú tất nhiên biết Vương Xuyên là lãnh đạo cấp cao của Hoa Thụy, nhưng ta chưa từng gặp Thẩm Thuật, liền hỏi: “ Vương, vị này là…?”

      Vương Xuyên nhìn Thẩm Thuật, : “Bạn.”

      Thân phận của Thẩm Thuật và mối quan hệ giữa và Diệp Tuệ đều là bí mật với người ngoài, Vương Xuyên tiết lộ cho ai cả.

      Lỗ Hữu Phú suy đoán Thẩm Thuật chắc là có bối cảnh gì, cho nên cũng muốn nịnh bợ.

      ta vẫn chưa hết hy vọng với Diệp Tuệ, nên lại dò xét nhìn sang, với : “ Diệp, chúng ta vẫn nên lưu lại số điện thoại .”

      Vương Xuyên nhìn ánh mắt của Lỗ Hữu Phú, đúng là đồ ngu, lại dám giở trò đào góc tường ngay trước mặt Thẩm tổng cơ đấy.

      Vương Xuyên hỏi: “Ông và Diệp đây…”

      Lỗ Hữu Phú ra vẻ đàng hoàng : “Tôi chỉ muốn mời Diệp ăn bữa cơm thôi mà. Với lại trễ thế này rồi, để ấy mình về nhà ổn lắm, nên tôi tính đưa ấy về.”

      Trong gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng của Thẩm Thuật, ngữ điệu lạnh như băng: “ Diệp đồng ý cho ông số điện thoại chưa?”

      Lỗ Hữu Phú hiểu vì sao người đàn ông này lại muốn nhúng tay vào chuyện của mình, nhưng ngại người ta là bạn Vương Xuyên nên vẫn trả lời: “Chưa.”

      Thẩm Thuật nhìn Lỗ Hữu Phú, giọng vẫn rất lạnh nhạt: “ Diệp đồng ý để ông đưa ấy về chưa?”

      Sắc mặt trông rất bình tĩnh, nhưng có vẻ như cố gắng kiềm chế tâm trạng.

      Lỗ Hữu Phú sửng sốt, trả lời theo bản năng: “Chưa.”

      Thẩm Thuật quay đầu nhìn Diệp Tuệ, thái độ dịu rất nhiều, “ Diệp, có muốn chuyện với ông ta ?”

      yên lặng nhìn , dường như muốn với rằng, đừng sợ, có ở đây rồi.

      Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuật ra mặt giúp , liền bĩu môi đáp: “Tất nhiên là rồi.”

      Thẩm Thuật lạnh lùng nhìn Lỗ Hữu Phú, : “Nghe thấy chưa?”

      gằn từng câu từng chữ: “ Diệp bảo ấy muốn chuyện với ông, cho nên bắt đầu từ bây giờ, ông có thể ngậm mồm được rồi đấy.”

      Lỗ Hữu Phú vô cùng lúng túng, ta hiểu, Diệp Tuệ chẳng có chút bối cảnh nào, chỉ là nghệ sỹ bé thôi, cho dù ta có ý với liên quan gì đến bọn họ chứ.

      Mặc dù ta biết thân phận của Thẩm Thuật, nhưng trực giác mách bảo ta rằng Thẩm Thuật có vẻ tầm thường.

      Lỗ Hữu Phú lại : “ tiểu minh tinh mà thôi, cần thiết phải thế…”

      Còn chưa dứt lời Thẩm Thuật cắt ngang: “ Diệp vừa mới ký hợp đồng với Hoa Thụy, ông vậy tức là coi Hoa Thụy ra gì đúng ?”

      Chuyện Diệp Tuệ ký hợp đồng với Hoa Thụy vẫn chưa được công bố ra bên ngoài, Lỗ Hữu Phú giật mình, cái gì cơ? Diệp Tuệ trở thành nghệ sỹ của Hoa Thụy từ khi nào vậy hả?

      Sớm biết thế bắt chuyện với rồi.

      Lỗ Hữu Phú nhìn Vương Xuyên, bắt đầu luống cuống, lời mạch lạc: “ phải, tôi có ý này…”

      Cửa thang máy mở ra, Thẩm Thuật dẫn theo Diệp Tuệ ra ngoài, Lỗ Hữu Phú kéo Vương Xuyên lại, thử thăm dò: “Bạn của rốt cuộc là ai vậy?”

      Nhìn thái độ của ta hình như là có chút quan hệ với Diệp Tuệ.

      Vương Xuyên nhìn hành động bảo vệ vợ của Thẩm Thuật, lại nhìn Lỗ Hữu Phú, : “Ông cần biết.” Đằng nào ông cũng sắp đời rồi, ai bảo ông dám chọc giận Thẩm tổng chứ.

      Vì có Thẩm Thuật mà chuyện phiền phức của Diệp Tuệ được giải quyết, bên cạnh , cười : “Thẩm Thuật, ban nãy trông đẹp trai lắm.”

      Thẩm Thuật dừng bước, quay sang nhìn , ân cần hỏi: “Em sao chứ?”

      Diệp Tuệ lắc đầu: “Em sao.”

      nhân tiện hỏi luôn chuyện mình thắc mắc: “ quen biết với Vương Xuyên từ bao giờ vậy?”

      Thẩm Thuật liếc Vương Xuyên cái, : “Gặp trong buổi tụ tập ở nhà họ Thẩm.”

      Vương Xuyên định ấy là sếp của tôi đấy, nhưng lại thấy Thẩm Thuật liếc mình, trong lòng như có gì đó rơi lộp bộp, liền thuận theo : “Đúng vậy, có lần tôi đến nhà họ Thẩm nên quen với Thẩm Thuật từ đó.”

      Diệp Tuệ hề nghi ngờ, hỏi tiếp: “Vậy hôm nay hai tới đây làm gì thế?”

      Thẩm Thuật lại liếc Vương Xuyên cái nữa, Vương Xuyên lại thấy lộp bộp trong lòng, Thẩm tổng muốn mình bịa chuyện tiếp đây mà. ta trầm tư suy nghĩ rồi đáp: “À …Hôm nay chúng tôi tới đây ăn cơm.”

      Diệp Tuệ hỏi thêm nữa, Vương Xuyên bấy giờ mới thầm thở phào. Thẩm Thuật : “Hôm nay chắc em mệt lắm rồi, để đưa em về nhà.”

      “Vâng.”

      Thẩm Thuật đưa về nhà, trở về phòng mình, lập tức gọi điện cho Vương Xuyên: “Người trong thang máy là ai?”

      Vương Xuyên biết Lỗ Hữu Phú, cũng vừa mới tìm hiểu thêm về ông ta: “Ông ta là Lỗ Hữu Phú, ông chủ của công ty điện ảnh Phú Quang ạ.”

      Thẩm Thuật gì, yên lặng nghe tiếp.

      Vương Xuyên: “Phú Quang chỉ là công ty , bình thường chỉ đầu tư chút ít cho mấy phim chiếu mạng thôi, tiếng tăm thị trường cũng tốt lắm.”

      “Nhưng mà gần đây ông ta dự án phim truyền hình, nghe kéo được khoản đầu tư, chuẩn bị dựa vào bộ phim này để xoay mình…”

      Thẩm Thuật rành mạch từng chữ: “Bộ phim này ông ta cần phải làm nữa.”

      Giọng của Thẩm Thuật truyền vào tai Vương Xuyên, nghe có vẻ bình tĩnh nhưng ra lại chứa tức giận. Vương Xuyên hiểu, ai bảo cái tên Lỗ Hữu Phú kia lại dám trêu chọc Diệp Tuệ cơ chứ?

      câu của Thẩm Thuật hoàn toàn chặt đứt đường sống của Lỗ Hữu Phú, ta muốn dựa vào phim truyền hình để trở mình ư? Đúng là người ngốc nằm mơ!

      Hoa Thụy là công ty giải trí lớn nhất nước, bên phía đầu tư nào cũng phải nể mặt Hoa Thụy, Lỗ Hữu Phú tuy kéo được vốn, nhưng chỉ ngay ngày hôm sau, tất cả phía đầu tư đều đồng loạt rút lui hết.

      Lỗ Hữu Phú động đến bà chủ của Hoa Thụy, ta chắc chắn phải trả giá đắt cho hành vi của mình ngày hôm nay.
      ---
      Thẩm ngầu quá Thẩm ơiiii I love you :))))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :