Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chương 83: Nhà!

      Tiểu Mỹ ăn nguyên con cá đập vào mặt liền nổi giận, chỉ thẳng thằng nhóc bì bõm nghịch nước:
      - Ta mang ngươi về Thất bảo cổ lâu dạy dỗ!
      - Phì... !
      Tuyên Phi phun nước văng lung tung, lắc đầu nguầy nguậy. Vị giả mới vung roi da bằng gân hòng cuốn lấy thằng nhóc, Yểm Vũ nhanh hơn. Nó lao đến cắp ngang hông thằng bé bay khỏi mặt nước tránh đầu roi. Hai đứa ngồi phịch xuống tảng đá to, Tuyên Phi chui ra nấp sau lưng Yểm Vũ, mếu máo:
      - Vũ ..Vũ...
      - Tiểu Mỹ, ngươi trở về Thất bảo cổ lâu ! Tuyên Phi ở đây, sư phụ ta chưa lên tiếng, ngươi đừng mơ mang nó đâu!

      Yểm Vũ đột ngột bung vuốt hung hầu chỉ thẳng về phía Tiểu Mỹ, đôi tròng mắt chuyển đỏ tươi , giọng tuy còn non nớt song đầy uy lực. Tiểu Mỹ có phần e ngại thần sắc của nó, tay thu roi trầm giọng:
      - Yểm Vũ, trẻ con phải được dạy dỗ! Ngươi cũng vậy, sau này phải gọi ta là ngài Từ Tiểu Mỹ biết chưa? Ta cũng là giả!
      Nó chẳng nghe lọt tai, huýt sáo to gọi yểm thi Khắc Đạt tìm củi. Tiểu Mỹ đến trước mặt nó, từ tốn:
      - Gặp giả phải vòng tay chào, mẹ ngươi biết dạy ngươi sao?
      Vuốt hung hầu bàn tay bé xíu nhanh hơn tốc độ né đòn của Tiểu Mỹ. Năm móng vuốt cào năm đường bén ngót từ chân tóc, cày lật da mặt xuống tận ngực. Tiểu Mỹ ôm mặt, quằn quại trong vũng máu. Yểm Vũ lắc đầu qua lại nghe" răng rắc", quát :
      - Sư phụ ta, ta đội đầu, Người còn chưa từng đến mẹ ta! Ma nương của ta, ta quí như mạng , ngài ấy còn chưa từng đến mẹ ta! Ngươi dám? Thiên tướng ta còn giết, ngươi chẳng là gì! Ta nghĩ ngươi cũng chẳng muốn đến Thất bảo cổ lâu, muốn ở cạnh cha ta phải ? Được! Ta giúp ngươi, những ngày sau này cứ nằm đó mà nhìn cha của ta!

      Nó tỏa ma lực ánh xám đánh vào Tiểu Mỹ, cắt đứt gân tay chân. Nhìn vị giả ngất , nó lạnh lùng:
      - Khuyên bảo nghe, tự chuốc! Khắc Đạt, vác Tiểu Mỹ về cho cha ta. Ta tha cho ta vì xúc phạm mẹ ta, bắt nạt Trà Lam trí giả!
      Con yểm thi liền nghe lệnh, nó bực bội đá hết số cá xuống suối, cõng Tuyên Phi lên vai hầm hừ:
      - Chúng ta về nhà!

      Tịch Vu Xuyên phạt con quỳ giữa sân, được mặc áo dù trời đổ đầy tuyết. Trước mặt nó là cái bàn , chồng thẻ tre cao và nó phải chép hai ngàn lần câu:" Tịch Ngân Yểm Vũ được làm càn!". nhìn làn da vân đá của con tím rịm dần , xót xa đến mắt ầm ậm nước nhưng chân vẫn chôn chỗ. Con bé vẫn bướng bỉnh, quỳ rất thẳng , chăm chú chép phạt. Khi thấy bộ dạng thê thảm của Tiểu Mỹ giật mình. Khả năng đả thương của ma lực tử thiên thi mạnh nhất địa ngục là vô cùng khó chữa! Nếu Tiểu Mỹ sống e là như kẻ tàn phế, vẫn biết ta phải điều gì quá đáng Yểm Vũ mới nổi giận. Nhưng thể làm càn, vẫn phải nghiêm khắc dạy dỗ nó!
      nỡ nhìn con chịu lạnh, quay đầu vào phòng, khẽ gọi:
      - Yểm Nha! Món bảo vật tình của hai chúng ta thể bị hại. Ta vừa là cha vừa là mẹ dạy dỗ con bé! Ngươi yên tâm!

      Yểm Vũ tỏa ma lực trong thân tự ủ ấm mình, môi tím tái vừa viết vừa nhai nhải:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ được làm càn... Làm đại được !
      Tuyên Phi lăn qua lộn lại giường chịu ngủ, cứ khóc rấm rức . Tịch Vu Xuyên bế nó lên, nó liền giằng khỏi tay , cuộn người vào trong chăn khóc váng lên. nhíu mày:
      - Dỗi rồi! Ta phạt Yểm Vũ ngươi dỗi, ta phạt luôn ngươi bây giờ...
      vừa dứt lời thằng bé liền ủn mông chui khỏi chăn, bò xuống đất đoạn chống tay đứng dậy, ù té chạy khỏi phòng. hiếu kỳ theo, ra sân quả nhiên Tuyên Phi nhào đến ôm Yểm Vũ, chùi cả nước mắt nước mũi vào tấm lưng đóng lớp bông tuyết:
      - Vũ Vũ...! , về ngủ!
      - Ngươi mau về ngủ, ta ngoan! Ta bị phạt! Ngươi trở về !
      Con bé mỉm cười, xoa đầu thằng nhóc. Tuyên Phi cầm đống thẻ tre lên, con bé liền lừ mắt:
      - Bỏ xuống! Ta viết hết mới được đứng dậy!
      - Phi Phi...phụ !
      Tịch Vu Xuyên dựa người vào tường, nhướng mày xem thằng nhóc con định làm gì?
      Tuyên Phi nhìn chồng thẻ tre còn cao ngất, ngó qua ngó lại nom thấy bóng dáng Tịch gia ba chân bốn cẳng ôm vài bó thẻ quăng xuống cái hồ trong phủ đệ. Nhìn cái dáng lùn tịt, lùn hơn cả Yểm Vũ lăng xăng chạy chạy lại mang thẻ tre chưa viết phi tang, che miệng cười:
      - là vì nhau nhỉ?
      Đợi chồng thẻ còn vài bó đằng hắng giọng:
      - Con viết xong chưa?
      - Được bấy nhiêu thưa cha!
      Yểm Vũ lí nhí, mắt nhìn xuống chân dám ngước lên. trầm tĩnh:
      - Cha để rất nhiều...sao có bấy nhiêu?
      - Phi Phi... Ném rồi!
      Thằng bé chắp tay xá , dõng dạc đáp lời. nghiêm mặt:
      - Sao con ném?
      - Ném !... Vũ Vũ ...phải... ngủ!
      Tuyên Phi nghiêng đầu, nhíp mắt lại ra hiệu đến giờ ngủ. lắc đầu:
      - được! Yểm Vũ bị phạt, con mau về phòng với ta Tuyên Phi!
      Thằng bé lắc đầu, ngang nghạnh xé luôn áo quần, đến quỳ cạnh Yểm Vũ:
      - Đợi... Ăn...chung...lạnh...chung!
      Con bé rơm rớm nước mắt buông bút ôm lấy Tuyên Phi, cười tươi:
      - Ngươi dễ thương quá đấy! Ngoan, mặc áo vào, ngươi chịu lạnh được đâu!
      - có phép tắc! thế ...quỳ chung với nhau ... Chép hết thẻ bàn vào nhà!
      thở dài, quay đầu đến phòng Trà Lam. Trông thấy đôi mắt nâu vàng mở to nhìn trần nhà, nhu hòa:
      - Ta bị hai đứa trẻ làm đau đầu, ngươi ngoan ngoãn ngủ được ?
      nhắm mắt lại, mỉm cười kéo chăn đắp kín cổ, giọng :
      - Trà Lam...ngươi hiểu chuyện, dịu dàng như phu nhân nhà ta vậy! Yểm Nha rất dịu dàng, rất thông tình đạt lý, rất thương cha con ta... Ngươi khỏe thôi! Yên tâm, ngươi tốt như thế ắt gặp người tốt!

      Bàn tay nhắn, gầy hơn cả bàn tay Yểm Nha lại mịn như cánh bướm nắm lấy bàn tay cầm đầu chăn. bất ngờ khi thấy ngón trỏ nhàng vuốt ve phần lóng tay có vết sẹo, khắc mơ hồ ... Rũ mi mắt, vội giật tay lại, rời khỏi phòng.
      Ngồi mình giữa trời tuyết nhìn ngơ ngẩn cây trúc vàng khắc chữ" Yểm Nha", dường như nhận ra tuyết phủ đầy tóc, y phục trắng. Trông xa như pho tượng tạc, đẹp đẽ u hoài!
      Khoảnh khắc ngón trỏ của lạ tì vào lóng tay có sẹo, cách Trà Lam nhìn sao quá thân thuộc...
      Ngày trước Yểm Nha mỗi tối đều gối đầu lên tay , ngón trỏ tì vào vết sẹo lóng tay khẽ vuốt vuốt, hỏi :" Còn đau ?" . Ngày nào phu thê nhà cũng đối đáp những câu cũ, những câu chuyện cũ nhưng chưa khi nào chán!
      " - Tịch Khanh! Chân ngài ổn chứ?
      Yểm Nha ôm lấy , bàn tay vỗ bắp đùi, hôn lên đôi mắt ngây thơ , cười ranh mãnh:
      - Ngươi hỏi chân nào?
      Yểm Nha kia cù cù vào hông , nhoẻn miệng cười:
      - phải lúc chúng ta ăn cơm ngài bảo chân ngài đau hay sao? Đau chỗ nào ta xoa cho nhé!
      lại cười, nắm bàn tay nhắn của con hung hầu xinh đẹp đặt lên con cự long biểu tình hừng hực:
      - Chân giữa... Ngươi mở lời rồi nhé! Chân giữa ta đau, ngươi cưng chìu ta !
      Yểm Nha mặt vốn đỏ lại càng thẫm hơn, co tay thúc vào ngực :
      - Ngài xấu xa...mỗi ngày đều nghĩ ra cái tên khác gọi con cự long của ngài. Báo hại ta đêm nào cũng ngủ trễ... chịu!
      nhìn Yểm Nha phụng phịu xoay , quay lưng về phía vòng tay kéo sát lại. Cắn vành tai nóng hực, tay nắm xé y phục từ cổ xuống chân. Nhìn khoảng da thịt vân đá đỏ rực mịn màng hở từ lưng xuống eo, xuống bờ mông cong xinh xắn là cười rất tươi:
      - Yểm Nha... Ngươi chìu ta nằm yên để ta tự chìu ta nhé! Được ?
      Chẳng để phu nhân quý trả lời, cúi đầu hôn lên gò má, ôm từ phía sau chặt. Trầm mình đưa cự long vào động, thích thú nhìn Yểm Nha nhăn mặt, nhíu mày pha lẫn những tiếng kêu rất trong cổ họng. tiến quân nhanh hơn, cắn vào vai Yểm Nha, âu yếm:
      - Hừm... Ngươi khó chịu cứ rên to lên, cố chịu làm gì? Căn phòng này ta giăng ma pháp , dù hai chúng ta điên loan đảo phượng đến sập giường bên ngoài đều hay biết! Ta thích nghe tiếng của ngươi lắm! Ngươi a..a ..lớn là ta đầu hàng ngay... Yểm Nha...ta ngươi vô cùng..."

      Last edited: 12/11/19
      Betty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chương 84: Tuyên Phong!

      Túc Vương tử ám máu vào tàn hồn của Tuyên Phong, theo thói quen gọi:
      - Trà Lam...!
      Chung quanh im ắng như tờ, nheo mắt nhìn về cánh cửa lớn. hi vọng vị trí giả dịu dàng đứng ở đó, chăm chú nhìn , đợi bước ra dang tay đỡ lấy... Trà Lam chết rồi! Huyền Vũ giết trí giả tốt nhất của !
      Lúc thấy ngọn đèn sen đen đại điện vụt tắt, lũ bướm tinh bay nháo nhào trong tàng kỳ thư biết Trà Lam chết. Hắc đan cũng bị Huyền Vũ bóp nát, vị trí giả trân trọng trở lại... chỉ hồ nghi Trà Lam trước khi tắt thở dùng thuật khiến hồn phách vĩnh viễn tiêu tán vào hư . càng hiểu trí giả thanh tĩnh như Trà Lam rốt cuộc vì ai mà chấp nhận để hồn phách mất ?

      Tàn hồn vẫn bị trói chặt , chau mày nhìn gương mặt trắng bệch, bờ vai trĩu xuống đau buồn . Túc Thành nhìn đăm đắm vào cánh cửa lớn, đôi mắt đỏ sa sầm, mái tóc trắng rũ xuống che phủ cả lồng ngực. Co tay thành nắm đấm, nghiến răng:
      - Lãng Thiên...ngươi trộm nụ sen khiến Trà Lam chết! Huyền Vũ...ngươi giết trí giả của ta! Ta tha cho cả hai ngươi...
      - Túc Thành! Huyền Vũ phải cùng với Ma Nhã...bị trận của Trạch Uy thiêu đốt hay sao? Ngươi đâu tìm đòi nợ?
      Túc Thành quay mặt nhìn ngắm tàn hồn hồi lâu, bất chợt mở hết dây trói, buồn bã:
      - Ta giữ ngươi nữa đâu... Tàn hồn ngươi cứng cáp... Ngươi muốn ở lại ở, muốn ...Ta ép ngươi nữa...Tuyên Phong...ta mệt rồi!
      đứng dậy , vừa bước hai bước ngã quỵ .Tuyên Phong trờ dậy bước đến cạnh , vội đỡ lên giường, lắc đầu:
      - Ta mắng ngươi điên ngươi tin! Nhìn ! còn vững!
      - Ta mệt rồi! Ta muốn ngủ!
      trưng ra biểu tình phức tạp mặt, vừa đau khổ vừa bất lực nhìn tàn hồn của kẻ hết lòng. Tuyên Phong nắm bàn tay , khẽ khàng:
      - Ngươi Khúc Hy nhưng mảnh hồn Khúc Hy tan rồi, ta chỉ là Tuyên Phong... Ngươi ta! Cho nên ...
      Đôi tròng mắt đỏ tươi khẽ lay động, nhìn xoáy vào gương mặt phương phi, góc hàm rộng như tìm kiếm chút hi vọng mong manh:
      - Kẻ tình nguyện trao thân cho ta là ngươi, Tuyên Phong! Kẻ nằm dưới thân ta đêm đó là ngươi! Ta thích nét đẹp của Khúc Hy là ... Ta truy cầu Khúc Hy khi tái sinh là ngươi..cũng là ! Nhưng kẻ khiến ta đau lòng, xót xa , ghi dấu vào tim ta là ngươi! Ngươi như kẻ khờ, chỉ vì trân trọng tấm chân tình của ta mà nguyện ý trao cho ta hề nghĩ ngợi... Ta ngươi, Tuyên Phong... Chỉ là ngươi hiểu, ngươi muốn hiểu...

      Túc Thành rút trong đai áo mảnh lụa còn vương chút máu, tay run run dúi vào tay Tuyên Phong:
      - Ngươi nhớ mảnh lụa này ? Ta luôn giữ bên mình... Ta nhớ ngươi... Khi nhìn thấy ngươi tan như tro bụi, thân thể đó chỉ còn gương mặt Tuyên Thừa Chí ta như điên lên... Ta hối hận, hối hận vì cho ngươi biết, hối hận vì cản được ngươi...

      Tuyên Phong mở to đôi mắt kỳ lân tròn xoe, đuôi mắt khẽ xếch lên nhìn mảnh lụa. Dù chỉ còn là tàn hồn nhưng cảm giác của đêm duy nhất lại hữu mồn . Đúng là thời khắc đó chiến giả đầu đội trời chân đạp đất ngạo nghễ khi nguyện ý cùng tiên giả giao hoan chỉ vì muốn bù đắp cho Túc Thành, phải là tình !
      Trở thành tàn hồn song Tuyên Phong vẫn lưu luyến Ma Nhã, vẫn phiêu dật theo ấy, bám vai ấy. Nhưng khi bị trói ở đây, ngày ngày được Túc Thành ám máu giữ hồn, ngày ngày được ôm ấp, ngày ngày mặt đối mặt với vẻ đẹp vô song từ đôi mắt, cánh mũi đến mùi hương hoa đào và trầm tỏa ra từ vòm họng ấm nóng... Từng ngày trôi qua trái tim dần đập nhanh hơn, từ chỗ tránh né chuyển sang chờ đợi. Chờ đợi tiếng bước chân của đến, phản kháng vì lo hao tổn nhiều máu, ma lực giảm sút...
      Cẩn thận xếp gọn mảnh lụa đặt đầu giường, Tuyên Phong thở ra:
      - Ngươi nghĩ nhiều rồi! Nhắm mắt lại, ngủ ! Trước khi ngươi thức dậy, ta ở đây!
      Kéo chăn đắp cho , mảnh tàn hồn khẽ kéo mái tóc trắng về bên, giơ lòng bàn tay che đôi mắt đỏ long lanh:
      - Đừng nhìn ta nữa, ngủ !
      - Ngươi nằm cùng ta !
      Tuyên Phong ngoan ngoãn nằm bên cạnh, bàn tay liền nắm lấy bàn tay kéo ôm qua hông mình:
      - Ôm ta lát mà! Ta mệt rồi... muốn ôm lấy ngươi nhưng còn sức lực...

      Tuyên Phong ôm chầm lấy , đầu mũi chạm phải gò má , muốn nhích ra đôi môi Túc Thành đến. Dán các cánh môi sát vào nhau, nhàng mút sạch hương vị của máu trong miệng Tuyên Phong. Đầu lưỡi tham lam cứ xoắn vòng lấy đầu lưỡi lạnh lẽo, thở gấp :
      - Ta .. muốn ăn ngươi nhưng ta thể ...Ta ngươi, ta phải bảo vệ ngươi, để ngươi bị tổn thương... Được rồi.... Ta ngủ , ta ngủ đây!
      gác đầu lên ngực Tuyên Phong, khẽ cười...

      ...
      Yểm Vũ nằm nửa nửa dưới, mông lọt thỏm xuống tấm màn chắn gió. Tuyên Phi nằm sấp, chổng mông lên dang hai tay ra ngủ say. Tịch Vu Xuyên bê khay bánh, phía sau tử thiên thi ôm chậu nước ấm vào. Tịch gia nhàng bế con dậy, hôn trán nó:
      - Yểm Vũ... Con vẫn chưa chịu dậy sao?
      - Cha ơi! Con viết thẻ tre xong rồi, con cõng Tuyên Phi về phòng...hai đứa bị trọng thương nên ngủ trễ...
      Con bé dụi đầu vào lòng nũng nịu, vừa vắt khăn ấm lau mặt mũi vừa hỏi:
      - Sao lại trọng thương?
      - Ây cha biết thôi ! Con và Tuyên Phi va phải cái giường té sấp mặt đập đầu vào gối lại bị chăn ấm đè lên nghẹt thở ...trọng thương nên ngủ thẳng cẳng!
      Con bé giơ hai bàn tay bé xíu tái méc huơ tay diễn tả, vội chụp tay Yểm Vũ , lo lắng:
      - Tím tái đầu ngón tay cả rồi... Con lạnh lắm ? Tay còn cảm giác ?
      Nó hôn má người cha kính, thẽ thọt:
      - Con sao mà, tối qua con lội xuống hồ lạnh vớt thẻ tre lên, lại chết hết lũ cá cha nuôi trong hồ...
      ôm lấy con , dịu dàng vuốt mái tóc lòa xòa rối bù :
      - Yểm Vũ! Con phải ngoan, đừng thích gì làm nấy...nếu có cha và sư phụ, ai chống đỡ cho con?
      Nó nằm im trong lòng , hai bàn tay đan vào nhau, mặt buồn hiu . Tuyên Phi bò dậy, nhác thấy liền chắp tay xá :
      - Vũ Vũ..đừng phạt...Vũ Vũ..
      - Tuyên Phi, con đến đây!
      thả con lên giường cho tự thay quần áo, vắt khăn lau từng chút thân thể thằng bé, giọng êm ái:
      - Tuyên Phi cũng phải ngoan... Sau này phải lúc nào cũng có ta ở cạnh bảo ban, che chở. Các con phải dựa vào chính mình. Thắng kiêu, bại nản. Luôn khiêm tốn nhu hòa...

      Bế hai đứa ra hàng hiên có đốt lửa ấm , đặt khay bánh , trà bảo:
      - Ăn rồi đến chăm sóc Tiểu Mỹ thay cha! Kẻ đó con làm bị thương con phải chăm sóc! được gây loạn!
      - Con nghe lời cha, thưa cha!
      Con bé gật gù, thồn họng bánh nhai rào rạo. Chợt nó nhìn Tuyên Phi, hỏi:
      - Này ta hỏi ngươi, nếu cha ta còn ngươi ở với ai?
      - Vũ Vũ!
      Thằng bé nhai bánh nhẻ, đầu lắc qua lắc lại vui vẻ. Nó lại hỏi:
      - Nếu ta chết sao?
      - Chết theo ...Vũ Vũ...
      Tuyên Phi dõng dạc , nó nhìn thằng nhóc lùn hơn cả nó phì cười, lấy thêm bánh đút vào cái miệng :
      - Ngươi nghĩa khí nhỉ? Nhưng nghe ta, nếu ta chết ngươi càng phải sống, sống tốt, béo tốt trắng mập. Sống luôn cả phần của ta! Ăn luôn cả phần của ta... Biết chưa?
      Tuyên Phi vẫn chưa hiểu hết lời của nó nên ngô nghê gật đầu , vừa rung chân vừa :
      - Nắm tay ... chung! mình...khóc luôn!
      Last edited: 13/11/19
      Betty thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chương 85: Kế của Yểm Vũ!

      Tiểu Mỹ nửa tỉnh nửa mê , chỉ thấy toàn thân có cảm giác, như chỉ còn mỗi cái đầu và trái tim vẫn đập còn tất cả tan biến. Toàn thân được phủ ngọc lam trắng, con tử thiên thi xanh ngọc thỉnh thoảng vẫn ghé đến thay thuốc , mang trà đút cho . Tuyệt nhiên thấy bóng Tịch Vu Xuyên!
      ...Két!...
      Tiếng chân hai đứa trẻ bước vào phòng, đồng tử hai mắt Tiểu Mỹ như bị sét đánh, đen đặc quíu cả lưỡi:
      - Lũ oắt con lại muốn giở trò ?
      - Bọn ta muốn đến! Cha bảo đến chăm sóc ngươi, ngoan chút !
      Tịch Ngân Yểm Vũ nhảy lên giường, giở hũ thuốc tẩn mẩn thoa lên vết cào lật mặt, cái giọng non nớt vang lên:
      - Nhắm mắt! Đừng nhìn ta như thể ta thoa thuốc độc! Ta ghét ngươi mấy thuốc cũng của cha ta, ta hại cha ta mang tiếng bất nghĩa.
      - Tịch gia đâu? Ta là giả của ngài ấy, sao đến thăm ta?
      Tiểu Mỹ ỉu xìu, Yểm Vũ bóp miệng trút thuốc , mật ong và trà vào, chun mũi:
      - Cha ta bận lắm! Phải đến Thất bảo cổ lâu, phải canh gương, phải chữa trị cho Trà Lam trí giả và...ngươi! phải cha đến mà đến lúc ngươi ngủ.

      Tiểu Mỹ nghe đến hai chữ "Trà Lam " khó chịu, đôi môi tím rịm nhếch lên:
      - Trà Lam kia là kẻ dưới trướng của Túc Vương tử, ngài ấy cứu sau này gây họa!
      Yểm Vũ giỏng tai lên nghe song nó chẳng tỏ vẻ lo lắng, nhảy xuống sàn rút khăn tay lau mặt Tuyên Phi:
      - Ây... Ta bảo ngươi đừng bóc đất ăn cơ mà? Nhả ra!
      Nó lau sạch cho thằng bé đoạn ném lên ghế tựa, cho gói bánh:
      - Ngồi yên, ăn!
      Tuyên Phi rất nghe lời, chân xếp vòng ngoan ngoãn ngồi nhai bánh. Trừ những lúc nghịch cùng nó thằng bé nhu mì như con , cử chỉ nhàng hơn rất nhiều. Nó vắt khăn lau mặt Tiểu Mỹ, nhóp nhép:
      - Cha ta trước giờ chữa thương còn xem trọng xuất thân sao? Tịch chiến giả thích chữa là chữa... Ngươi để tâm làm gì?
      Tiểu Mỹ chưa chịu thôi, nhớ đến gương mặt thanh tú có phần nghiêm trang của Trà Lam biểu cảm liền khó chịu hơn:
      - Hừm... Biết đâu Trà Lam đó biết mẹ ngươi chết rồi, toan tính làm mẹ kế của ngươi?
      Nó vừa nghe liền chau mày, đôi mắt đen láy chuyển tròng đỏ tươi, tay bóp cổ :
      - lại lần nữa! Mẹ ta phải học ở cổ lâu sao?
      - Ha ha...đứa trẻ đáng thương ! Mẹ ngươi bị Huyền Vũ giết từ ngày đầu xuất thế , cha ngươi bị thương được Ma chiến giả đem về! Mẹ chết lâu thế vẫn biết!
      Tiểu Mỹ bật cười, nhìn đôi mắt trẻ con đỏ hoe, nước mắt trào ra có chút khoái chí. Yểm Vũ ...phải cho ngươi khóc mới hả giận của ta!

      Yểm Vũ khịt mũi, nhảy xuống cõng Tuyên Phi ,lừ mắt:
      - Ta hỏi cha. Nếu ngươi dối ta móc tim ngươi cho cá ăn!
      Nó chạy ra sảnh lớn, cha cùng các giả khác bàn bạc. giả Man Đà vòng tay :
      - Tịch gia, Ma vương muốn truy tìm Túc Vương tử, chúng ta nên tiến hành từ đâu?
      - Các vị chỉ cần ổn định đại cuộc, việc tìm kiếm để ta suy tính! Trà Lam trí giả của ở chỗ ta nhưng bị thương rất nặng, hỏi được gì!
      Tịch Vu Xuyên khẽ khàng, lòng chưa từng nghĩ truy hỏi vị trí giả kia bất cứ điều gì. Man Đà gật gù:
      - Cứu được cứu, tìm được cách này có cách khác. Tịch gia...thứ lỗi ta , Tịch phu nhân mất rồi, phủ của ngài ắt cần kẻ coi sóc! Chi bằng xin Ma vương cử vài cung nga đến chăm sóc cho Yểm Vũ và Tuyên Phi.
      Yểm Vũ đứng chôn chân, hai tay nắm chặt lại . " Tịch phu nhân mất rồi!"... Năm chữ trong miệng giả Man Đà thốt ra khẳng định Tiểu Mỹ dối! Mẹ chết rồi! Mẹ về với nó nữa!
      Tịch Vu Xuyên thở dài, chợt nghe tiếng khóc vang dậy cả phủ đệ, trời nổi gợn sóng ánh đen. vội bước ra sau cánh cửa sảnh, thấy Yểm Vũ vừa cõng Tuyên Phi vừa khóc ầm vang, miệng mồm nước miếng chảy lem nhem:
      - Mẹ ơi...mẹ ơi...mẹ đừng bỏ Yểm Vũ mất! Mẹ ơi....
      - Yểm Vũ con ta! Lại đây với cha!
      nhấc thằng bé khỏi lưng Yểm Vũ, lại dang tay ôm cả hai vào lòng. Nghe tiếng khóc của con cầm lòng đặng, nước mắt cố kìm nén lâu nay bật ra, mặn đắng:
      - Ngoan nào hai con! Ngoan nào! Có cha ở đây!
      Các giả nhìn cha con xót xa, Tịch gia phu nhân thế nào cả lữ đoàn sao hiểu thấu? Tuy bề ngoài lãnh đạm nhưng từng ánh mắt khi nhìn Yểm Nha luôn âu yếm, khi đưa ấy cùng luôn nắm chặt bàn tay, khi các giả mời uống rượu sau lúc canh gương đều lắc đầu, mỉm cười nhìn ấy:
      - Ta về thôi! Phu nhân ta mệt rồi , bọn ta phải về chăm con!

      Phía trong phòng kia Yểm Nha trong thân xác Trà Lam nghe tiếng con khóc liền hoảng hốt :
      "- Yểm Vũ...con bị làm sao rồi? Tịch Khanh! Ngài ở đâu? Con chúng ta khóc!"
      thể mở miệng lại thể gượng dậy, bất lực đập tay xuống giường liên tục đến hai cánh tay bầm đỏ tía. Tịch Khanh đến ! Hai tay bế hai đứa trẻ ngủ thiếp, mặt cả ba đầy nước mắt. nhìn đoạn đỡ hai con nằm xuống giường dưới chân . Nắm hai cánh tay lên xem, giọng trầm khàn:
      - Trà Lam khó chịu ở đâu?
      nắm chặt tầng áo , chỉ vào tim rồi chỉ vào mình và Yểm Vũ, cố ra hiệu nhưng Tịch Khanh hiểu ý muốn gì. xoa hai cánh tay, khẽ:
      - Ta hiểu ý ngươi! Để bọn trẻ ngủ ở đây, ta nấu thuốc cho ngươi đây!
      khó chịu đến nghẹn vì được, ngất ...
      Yểm Vũ ngủ giấc , khi thức dậy thấy mình ôm chân Trà Lam trí giả. Nó lồm cồm bò dậy, cha ngồi cạnh giường, chống tay lên thành ghế chợp mắt. Mẹ mất rồi! Từ giờ nó còn mẹ nữa!
      Nhìn quầng sáng hung hầu đầu vị trí giả , nó mơ hồ nghĩ:
      - Hồn nhập xác... lẽ mẹ nhập vào xác Trà Lam trí giả? Nhưng nếu thế trí giả bị giết rồi sao?
      Cha nó mở mắt, rón rén bế nó mang ra ngoài. Rửa mặt sạch , nhét cái bánh vào tay con, khẽ:
      - Trà Lam bị uất khí thổ huyết ra được ... Con ngoan ở ngoài chơi, ta nghĩ xem có cách nào ? Yểm Vũ...xin lỗi con, là cha bảo vệ mẹ con được!
      Nó ôm , hôn kêu lên má, an ủi:
      - Biết đâu mẹ trở về! Mẹ thương cha con chúng ta như vậy, từ mà biệt đâu! Cha đừng khóc nha!

      Hai đứa trẻ nghịch cát trước sân, Yểm Vũ nghe lời cha ngày hai bận đến chăm sóc Tiểu Mỹ, nó lời nào dù vị giả có châm chọc, khích bác. Cha ngồi trong phòng trong, lo lắng cho Trà Lam trí giả. Yểm Vũ nhìn Tuyên Phi, ánh mắt tinh quái:
      - Tuyên Phi...lại đây ta bảo...cởi quần ..cởi quần!
      Nó cầm bút lông vẽ hai tai voi lên bụng thằng nhóc, tay khều con rồng xíu giữa hai đùi ếch:
      - Ngươi vào vòng lắc mông, làm cái vòi voi này đung đưa, biết đâu Trà Lam trí giả bật cười hoặc ho sặc gì cũng được, phun hết ra máu mới bị uất khí nữa!
      Tuyên Phi gật đầu liên tục, song thằng bé giơ tay muốn nắm quần nó kéo xuống:
      - Vũ..Vũ Vũ cũng ...vẽ voi!
      - Ây da...ta là con đó, có vòi đâu mà vẽ voi hả đồ ngốc?
      Nắm chặt lưng quần, nó lôi thằng bé vào phòng. Cả Tịch Vu Xuyên lẫn nằm vừa thấy bộ dạng ẹo qua ẹo lại , hai tai voi chuyển động theo cái bụng ngấn tròn lại thêm vòi voi bé xíu ngóc lên, đỉnh điểm là vòi ngóc cao và phun ..nước bật cười. Quả nhiên Trà Lam cười đến ho sặc, phát phun ngụm máu đen ngòm xuống sàn. Tịch Vu Xuyên vừa cười vừa lắc đầu:
      - Ôi con ta... Giỏi lắm! Ra ngoài tắm cho Tuyên Phi , chút nữa cha dắt hai đứa suối bắt cá để tưởng thưởng!
      - Hay quá! Hay quá!
      Nó vỗ tay đoạn cắp ngang hông thằng bé chạy khỏi phòng. lau miệng Trà Lam , Yểm Vũ chợt trở lại, nghênh mặt hỏi:
      - Cha ơi, cha cũng có vòi voi to, sao cha vẽ? Sớm vẽ cho Trà Lam trí giả nhìn đỡ lo lắng mấy hôm nay!
      Lần này đến lượt cả hai đỏ rần mặt, mím môi cúi mặt thẳng về phòng mình, thầm mắng:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ...ta muốn đá đít con về Ma cung! Sao cứ muốn thế? Ta nào phải trẻ con mà vẽ tai voi, hừ....
      Last edited: 15/11/19
      Betty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chương 86: Hành trình!

      Yểm Vũ cầm túi bánh rón rén vào phòng, leo lên giường ngồi nhìn Trà Lam trí giả ngủ. Vết thương cổ liền lại, những vết lồi lõm gồ lên trông đáng sợ.
      Last edited: 16/11/19

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!

      Chương 86: Nghĩ!

      Yểm Vũ cầm túi bánh rón rén vào phòng, leo lên giường ngồi nhìn Trà Lam trí giả ngủ. Vết thương cổ liền lại, những vết lồi lõm gồ lên trông đáng sợ. Nhìn cứ như hàng chục con rắn quấn lấy nhau, đỏ ối làn da trắng xanh. Nó nhìn quầng sáng hung hầu ngày càng phát sáng mạnh hơn, cầm lòng mà cúi đầu hôn lên vết thương :
      - ra ngài có phải là mẹ của con ? Con nhớ mẹ lắm! Mẹ trở về được tốt biết bao!
      Bầu mắt to nhắm nghiền, hay biết. Nó ngồi ngắm gương mặt nhắn, hai xương quai xanh lộ hồi lâu, khi nghe tiếng chân cha đến nó nhảy khỏi cửa sổ tìm Tuyên Phi. Thằng nhóc phá bĩnh trong sân, tử thiên thi xanh ngọc đút gì cũng chịu ăn, mực nhào ra khỏi vòng tay tử thiên thi la to:
      - Vũ Vũ...tìm Vũ Vũ!
      - Ta đây!
      Thằng bé vừa thấy Yểm Vũ chạy bình bịch đến ngoan ngoãn ngồi chân tử thiên thi, chỉ vào món canh cá:
      - Vũ Vũ ...ăn cùng!
      Nó ngồi phịch xuống , cầm nguyên đuôi cá nhấc lên, chén tì tì hết sạch . Tuyên Phi cầm góc áo quỳ thẳng dậy chùi mép môi dính đầy da cá, miệng bi bô:
      - Từ từ .. Cho Vũ Vũ ...ăn hết!

      Tịch Vu Xuyên khoanh tay dựa thân trúc nhìn hai đứa trẻ, lòng thư thái chút ... Có bọn trẻ đỡ độc , đỡ nghĩ ngợi ! luôn có cảm giác thân thuộc với Trà Lam, mỗi lần thay thuốc ấy luôn tì ngón trỏ vào lóng tay có vết sẹo của . Đôi mắt nâu vàng xa lạ luôn lóe lên ánh thương , khóe miệng run run như muốn điều gì đó. Những lúc như thế chỉ lướt qua gương mặt xa lạ đó, tâm động. Trái tim chỉ ghi nhớ làn da vân đá đỏ, nét mặt xinh xắn nhắn trạc mười sáu của Yểm Nha! Đối với Trà Lam tơ hào mộng tưởng cũng có! Chỉ là... Có những phút lại khiến sống trong khung cảnh cũ, Yểm Nha cũng nhìn với ánh mắt đó...
      Chiến giả Tuyên Thừa Chí truyền tin Ma vương Trạch Uy trở về Ma cung, bảo sắp xếp đến tiếp quản Thất bảo cổ lâu. Lữ đoàn giả được thanh tẩy, số còn lại vô tâm vô ưu. Nhìn vào phòng nhìn Trà Lam vẫn còn ngủ, mím môi:
      - Vẫn chưa trị khỏi cho ấy! Ta rồi biết làm thế nào?
      - Cha ơi! Cha mang Trà Lam trí giả theo là được.
      Yểm Vũ chạy đến ôm chân , cười khanh khách. cúi người bế con lên, hôn gò má con, âu yếm:
      - Mang cả con và Tuyên Phi theo nữa chứ! Ta gọi cung nga đến chăm sóc Từ Tiểu Mỹ!
      Con bé dụi mặt vào má , nũng nịu:
      - Con nhớ sư phụ!
      Tịch Vu Xuyên khẽ cười, Trạch Uy phải thương con bé thế nào nó mới nhớ nhiều đến thế. Xoa đầu con, khẽ :
      - Ta đưa hai con đến Ma cung! Chắc sư phụ cũng nhớ con đấy!

      trở vào phòng, thấy Trà Lam hé mắt nhìn điềm đạm vỗ bàn tay:
      - Ta đưa hai con đến Ma cung, ta về nhanh thôi! Ngươi ngủ ...
      Đôi mắt nâu vàng chớp rồi rèm mi ngoan ngoãn đóng lại.
      Đợi nghe thấy tiếng cười của Yểm Vũ nữa, đôi mắt nâu vàng mở ra, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười:
      "- Yểm Vũ, Tuyên Phi đến chỗ sư phụ ngoan con nhé!"

      Điện lớn Ma cung rực sáng đèn, các cung nga nhàng quét dọn, Trạch Uy ngồi ngai mắt chìm vào mông lung. Tai chẳng nghe lọt thanh nào, lòng nặng trĩu. chưa từng chợp mắt kể từ ngày thấy Ma nương cùng Huyền Vũ bay vào trận và bị thiêu cháy! Ánh mắt đỏ tươi đầy tình cảm mà nàng nhìn tràn đầy tin . Giây phút đó mới vỡ lẽ ra: nàng có lưu tâm đến ! Nàng cũng !
      Quá muộn màng, tự trách mình bảo vệ tốt cho nàng, càng tự mắng mình hồ nghi tình cảm của nàng!
      Ma nương rồi, đoạn tình cảm này nàng ấy buông xuống rồi, quyết cùng Huyền Vũ kia đồng quy vô tận, tan biến vào hư . Cả câu tạm biệt nàng cũng cho !
      - Trạch Uy! Ngài ở đâu?
      Lịch Thủy được cung nga dìu vào điện lớn, trông mảnh dẻ, trắng phách đến tội nghiệp. cơ hồ động cơ mặt, im lặng nhìn vị thượng tiên dò dẫm từng bước tiến đến gần. Dải băng trắng buộc ngang mắt che phần gương mặt xinh đẹp, chỉ lộ chóp mũi nhọn và đôi môi mỏng hồng nhạt. Lịch Thủy giơ hai tay ra phía trước , gọi:
      - Trạch Uy! Ngài chuyện với ta ! Ta biết Ma Kim Tuyết chết, ngài mất vị chiến giả giỏi ắt rất buồn. Ta đến an ủi ngài đây!
      nghe đến tên kẻ tròng mắt lay động , bước khỏi ngai đến trước mặt Lịch Thủy:
      - Ma Kim Tuyết chỉ là chiến giả, nàng ấy là Ma hậu của ta! Nàng ấy còn, Ma cung có Ma hậu, ta vĩnh viễn cưới bất kỳ kẻ nào!
      Lịch Thủy điếng người, bấu chặt tay giọng như sắp khóc tới nơi:
      - Ngài vì Ma Kim Tuyết mà thề cưới , ngài nghĩ Ma Kim Tuyết vui sao?
      trầm mặc nhìn hồi lâu, đáy mắt ánh lên khinh thị, lạnh lùng:
      - Nàng ấy vui hay ... Lịch Thủy phải nàng làm sao biết? Ma nương là kẻ duy tâm duy nhất trong tình cảm. Nàng ấy tất nhiên muốn ta nhớ đến nàng ấy, cũng như nàng ấy...nhớ ta!
      bóp vai , khẽ giọng:
      - Vài ngày nữa ta đưa Lịch Thủy về Thiên cung! Ma cung này, ngoài cung nga ta muốn có thêm nào nữa!
      run rẩy, nước mắt từ trong hốc mắt trào xuống thấm qua dải băng trắng, úp mặt vào ngực :
      - Để ta ở lại được ? Ta sợ lắm!
      - Đừng sợ! Nếu chịu phạt ta chịu thay, ta và Lịch Thủy nên có khởi đầu mới. là tiên ta là ma, hai giới sau này nên chạm mặt nữa!
      đẩy ra, ra hiệu cung nga dìu rời khỏi điện lớn mặc cho ra sức phản kháng. Ngồi giở loạt kỳ thư ra xem, Trạch Uy chú tâm vào việc cải tổ lữ đoàn giả! giao việc quản tất cả giả về tay Tuyên Thừa Chí thay thế Quỷ mẫu. Địa ngục sau này cần có những bàn tay ôn nhu như Tịch Vu Xuyên lẫn kiếm thép của Tuyên Thừa Chí! Tứ đại chiến giả giờ chỉ còn hai, lúc rời khỏi cổ lâu ngang qua con linh thú bị xích trước cửa , nhìn dáng điệu xụ hết lông xuống xót xa. Ma Thiên lão tổ! Ngài đáng ra có tất cả: tôn kính của lữ đoàn giả, tri ân của ta vì đem Ma nương trở lại...ngài đạp đổ tất cả vì chữ tình ! Cố chấp kẻ thuộc về mình là bi kịch, ngài thấu hiểu đạo lý này sao vẫn sa chân?

      - Sư phụ ơi, Yểm Vũ đến thăm Người!
      Tiếng chân bình bịch dộng xuống nền từ xa, dang đôi tay đón tiểu đồ đệ vào lòng. Con bé chun mũi hít hít mùi đàn hương lãnh đạm người , hôn kêu lên gò má:
      - Con nhớ sư phụ lắm!
      - Nhớ...thế nào?
      xốc nó đặt ngồi lên bàn trước mặt, mỉm cười xoa đầu. Nó nghiêng đầu qua lại, lúng liếng cười :
      - Lúc nào cũng nhớ, mỗi lúc nhớ Người con lại tìm đồ ăn ... Cá ở suối muốn hết rồi, con lại nhớ nên cha đưa đến!
      Tịch Vu Xuyên bế Tuyên Phi tay gót đến, đặt thằng bé lên mặt bàn cạnh Yểm Vũ, vòng tay cúi chào:
      - Ma vương!
      - Ngài cứ để hai đứa ở đây! Mau chóng đến cổ lâu ! Bây giờ Thất bảo cổ lâu là của ngài, Tịch Vu Xuyên!
      Trạch Uy thở ra, đôi mắt bình lặng nhìn vị chiến giả gương cạn. Tịch gia gầy nhiều, ánh mắt còn nét tươi vui. Có lẽ mất Yểm Nha khiến thành trì của Tịch gia sụp đổ. Cũng như , trong tòa thành đổ nát vẫn có bóng hình hữu... Ma nương!
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :