1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 61:
      Minh Lạc chậm rãi khuấy cánh hoa trong thùng tắm, nước tắm như có như có mùi hương, những mệt mỏi chậm rãi hòa tan trong nước, cũng có chút xíu buồn ngủ.

      Lúc này Triệu Thành còn chưa về phòng.

      Sau khi đám người rời , Minh lạc dùng chút cháo thanh đạm rồi sai người chuẩn bị nước, bỏ hỉ phục tự mình tắm rửa, Thanh Diệp bất động, Tào ma ma và ĐÔng Phù có chút khẩn trương. Tào ma ma : “ nương nương, người có muốn chờ sau khi vương gia trở về mới tắm rửa thay quần áo?”

      Chờ ?...

      Triệu Thành phải ở bên ngoài chào hỏi văn võ bá quan đến chúc mừng, nhất là những võ tướng theo nam chinh bắc chiến nhiều năm, trong thời gian ngắn thể trở về, kiếp trước nàng mặc hỉ phục đợi , kết quả chờ đến nửa đêm mới về, khi đó cổ nàng cứng ngắc giống như còn là của mình, vừa mệt vừa khẩn trương, đến khi hai người làm vợ chồng chi lễ, uống ít rượu… tra tấn ngày đó chính là bóng ma khó quên với nàng.

      Lần này nàng để mình chịu tội như vậy.

      Trong lễ hợp cẩn xốc khăn, xem như là hoàn thành hôn lễ, nàng cần thiết phải chờ như vậy.

      Minh Lạc lắc đầu, cười : “ cần ,nhất thời vương gia về được, bằng ta tắm rửa trước, lát phục thị vương gia, ma ma người đến phòng bếp, bảo người chuẩn bị chút canh giải rượu, lát vương gia cần.”

      Ngày thường Minh Lạc luôn lạnh lùng, nhưng mỗi lần cười lên giống như hoa nở, kiều nộn, hôm nay là đại hôn, dưới ánh nến nàng càng lộ vẻ kiều mị, người nhìn Minh Lạc lớn lên như Tào ma ma tâm cũng lung lay, nghe Minh lạc lập tức suy nghĩ nữa, vui vẻ đáp ứng làm.

      Ban đầu Minh Lạc đồng ý hôn này, Túc vương trong truyền thuyết lại là người giết người như ngóe, lãnh huyết thô man, trước kia bà ta lo lắng nương nhà mình sống như ý, tại có thể thả lỏng.

      Tào ma ma ra ngoài, Minh lạc liền để Đông Phù tháo trang sức, thay y phục cho mình.

      Đông Phù thận trọng gỡ mũ phượng đầu Minh Lạc, lấy lược chậm rãi chải tóc cho nàng, thầm nghĩ nương nhà mình có phúc khí, huân quý thế gia khắp kinh thành, có nương nhà ai có thể tự tại như vậy.

      Nàng ta biết, bài trí của tân phòng, mỗi bông hoa cọng cỏ trong viện, đều là nương vẽ ra sau đó Túc vương sai người an bài, còn người hầu trong viện, ngoại trừ Lâm ma ma và hạ nhận ngoại viện là người cũ của vương phủ , còn tất cả hạ nhân trong phòng đều là nương tự mình mang tới.

      Đây cũng là vì Triệu Thành ở nội viện, nội viện chỉ có mấy vị lão ma ma và nha hoàn thô sử, mà phục thị Triệu Thành ở ngoại viện đều là nội giám thị vệ, viện này bố trí mới, phía phủ tôn thất đưa tới nhóm nội giám, cung nữ, đương nhiên Triệu Thành dùng, liền để Minh Lạc an bài.

      Dù sao mấy người Thanh Diệp, Diệp Ảnh, Thư Ảnh bên người Minh Lạc đều là người của .

      Trước kia Đông Phù nghĩ hoàng gia coi trọng nhất là quy củ, nghĩ nương gả qua có thể tự mình làm chủ, lại có cha mẹ chồng, dưới có tiểu và chị em dâu, trong cung lại có thái hậu nương nương đối xử như con ruột, là hôn tốt có chỗ chê, ngay cả nhị nương gả làm hoàng hậu cũng chưa chắc bằng.

      ***

      Minh Lạc buồn ngủ quá, kém chút ngủ gục trong bồn tắm, vẫn là ĐÔng Phù phát hồi lâu mà Minh Lạc có động tĩnh nên đứng ngoài bình phong gọi, Minh Lạc mới tỉnh lại, đứng lên lấy y phục để Đông Phù phục thị về phòng.

      Lúc trước Minh Lạc bằng ta tắm trước để lát phục thị vương gia’ chỉ là lý do đuổi Tào ma ma , nàng tắm xong để ĐÔng Phù giúp mình lau khô tóc, liền ngủ - nghĩ đến Triệu Thành về phòng có khả nàng nằng thể ngủ, nên chưa đến việc nàng rất buồn ngủ, dù phải uống thuốc nàng cũng ép mình ngủ phen.

      Nàng nghĩ đêm nay là đêm động phòng hoa chúc nên thần kinh có chút căng thẳng, dùng tâm thái đánh trận để chuẩn bị.

      Cho nên gần hai canh giờ sau, khi Triệu Thành cuối cùng cũng ứng phó xong văn võ bá quan, nhất là bộ hạ cũ của , chân chạm đất chạy về tân phòng, liền thấy tân phòng im ắng có động tĩnh.

      Màn trướng buông xuống, bên ngoài là Diệp Ảnh và Thư Ảnh trông coi, bên trong là Thanh Diệp và Đông Phù đứng hầu.

      Triệu Thành vào phòng, Đông Phù và Thanh Diệp vội hành lễ, sau khi hành lễ ĐÔng Phù nhìn màn trướng, khẩn trương : “ Vương gia, vương phi nương nương vừa mới nằm, để nô tỳ..”

      “ các ngươi lui xuống ” Triệu Thành khoát tay, nhìn trong nội thất sau màn trướng bóng người thướt ta, nhàn nhạt .

      Lại phân phó “ chuẩn bị nước cho ta.”

      “ Vâng” Đông Phù và Thanh Diệp đáp ứng, thối lui.

      Đợi hai người yên lặng lui xuống, Triệu Thành mới đến trước giường, xốc màn trướng.

      Lúc này Minh Lạc ngủ say xưa- ngô, lúc này khuôn mặt và lông mày đều hơi nhíu, môi đỏ nhếch lên, giống như hờn dỗi nũng nịu với người nào trong mơ.

      Người này là ai, tự nhiên chỉ có thể là . trong mắt Triệu Thành lóe lên ý cười, thầm nghĩ ra trong mơ nàng cũng thích nũng nịu với mình như vậy.

      Trong mắt Triệu Thành, Minh Lạc có bộ dáng như vậy, luôn bày ra dáng vẻ trấn định tỉnh ráo, nhưng thực tế luôn khẩu thị tâm phi, nhất định nũng nịu phen, làm bày tỏ tâm ý mới vừa lòng thỏa ý.

      Đương nhiên để ý, nàng để ý như vậy, cũng vui vẻ dỗ dành nàng.

      ngồi vào giường, cầm tay nàng lộ ra ngoài, bàn tay trắng muốt tinh xảo, làm lòng ngứa ngáy,, cầm trong tay mà như muốn tiến vào trong lòng.

      Đêm nay uống rất nhiều rượu, mặc dù tửu lượng của ngàn chén say nhưng lúc này cầm tay nàng, nhìn nàng, dường như có chút say.

      “ vương gia”

      Đối với Minh Lạc, Triệu Thành trở thành bóng mà tâm lý, đối với đêm động phòng bóng ma càng nặng, cho nên nàng ngủ sâu, lúc trước rất buồn ngủ nhưng ngủ lúc khôi phục, nên ngủ rất cạn.

      Khí thế của Triệu Thành quá mức cường đại, mùi rượu người lại nồng đậm, ngồi giường, bàn tay nóng rẫy cầm tay nàng, làm nàng kinh sợ tỉnh dậy..

      Nàng nhíu mày muốn rút tay lại, “ vương gia về.”

      Triệu Thành trả lời, chỉ nắm chặt tay nàng, nhìn nàng sâu, Minh Lạc kéo hai lần cũng rút tay ra được, lại bị nhìn như vậy, cơn buồn ngủ triệt để bay mất.

      Nàng cố giữ nhịp tim đập phanh phanh, thấy vẫn mặc lễ phục, biết chưa tắm rửa liền có chút khẩn trương “ vương gia, người, người để thiếp đứng dậy, thiếp gọi người phục thị người thay quần áo tắm rửa được ?”

      Chỉ là nàng chưa xong bị Triệu Thành ôm vào ngực, cúi đầu giọng hỏi : “ gọi người, vương phi, nàng muốn gọi ai đến, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, phải là nàng nên phục thị bản vương sao?”

      Minh Lạc giật mình, nàng ngửi thấy mùi rượu nồng đậm người , còn có thân thể nóng rẫy, ánh mắt như muốn lột trần của , chỉ cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài- coi như trước đó nàng thử nghiệm thân mật với nhiều lần nhưng nàng biết lần này giống, dĩ vãng dù động tình nàng cũng có thể cảm giác được tỉnh táo tự kiềm chế, lạnh lùng và tự khắc chế như khảm vào xương, nhưng giờ uống rượu, ánh mắt nhìn nàng như muốn đốt cháy.

      Nàng sợ thô man giống kiếp trước..

      Thân thể nàng run lên biết do khẩn trương hay sợ hãi

      “ a Lạc, nàng sợ?”

      Triệu Thành ôm nàng nên có thể thấy nàng run rẩy và căng cứng.

      khẽ cười, vuốt tay nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, ôn nhu hỏi “ nàng sợ cái gì, phải chúng ta ở chung chỗ nhiều lần rồi sao?”

      Biết còn cố hỏi, có thể giống nhau sao?

      Minh Lạc muốn thoát ra, muốn để dựa sát mình, nhắm mắt lại mở ra, để cho mình tỉnh táo, sau đó : “ vương gia, thả thiếp ra trước, ngài bận rộn ngày nên mệt mỏi, còn có người uống rất nhiều rượu..”

      Minh Lạc muốn , ngươi uống nhiều rượu, ta sai người chuẩn bị canh giải rượu, nhưng nàng căn bản được nửa câu cuối, lời của nàng bị nuốt vào.

      nghĩ mình phải khắc chế, nhưng hơi thở của nàng, thân thể phập phồng trong ngực , lúc chuyện bờ môi vểnh lên, căn bản nghe tiếp được nữa, theo bản năng đè lên, sau đó cắn mút, hấp thu càng nhiều.

      Minh Lạc cảm thấy chỉ hơi thở mà linh hồn của nàng đều bị hút .

      Nàng muốn quay đầu tránh nhưng bị giữ chặt, thể động đậy, nàng sợ hãi, sớm thở nổi, hai tay liều mạng đẩy nhưng lại như phí công.

      Trái lại dường như chưa cảm thây đủ, rút lui lại hướng xuống dưới.

      Minh Lạc vốn chỉ mặc quần áo trong, rất nhanh y phục bị tiêu diệt hết, từng đợt lạnh và thân thể nóng hổi, Minh Lạc như vị đặt vách đá, loại kiềm chế được, cảm giác thể cân bằng đáng sợ, hoảng sợ của nàng được thăng cấp, rốt cuộc nàng nghẹn ngào, khóc hô ‘ vương gia’


      ***

      Nàng nức nở, thân thể cũng run rẩy, Triệu Thành thở phì phò, rốt cuộc lui lại, người toàn mồ hôi, quần áo theo đó dính vào người rất khó chịu, mà thân thể nóng lên giống như da thịt đều muốn nứt ra.

      ngồi dậy, kéo chăn bao lấy Minh Lạc, lúc này mới quay đầu nhìn nàng, lúc này mặt Minh Lạc ửng đỏ, bọc trong chăn như hoa đào nhiễm nước, nhìn vết tích vừa tạo ra, yết hầu khẽ chuyển động, cắn răng nhịn xuống, đưa tay lau nước mắt cho nàng, thanh thô ách “ sao lại sợ thành như vậy? được rồi, nàng nghỉ ngơi , ta tắm.”

      đứng lên muốn rời , Minh lạc chưa hồi phục từ sợ hãi, trong mơ hồ biết vì sao đưa tay ôm cánh tay , thân thể dán tới, Triệu Thành sững sờ, lập tức ánh mắt như lỗ đen, kéo lại chăn cho nàng, : “ làm gì vậy? nàng muốn ta rời nhưng lại sợ thành như vậy, nàng muốn thế nào?”

      cố kiềm chế mới hôn nàng, nếu làm thế thể tắm, phải là đủ tự chủ mà là muốn.

      sờ tóc nàng, ôn nhu “ ngoan, nàng nghỉ trước , lát ta quay lại, hoặc là,”

      cười “ nàng muốn phục thị ta tắm rửa?”

      Lúc này Minh Lạc mới tỉnh hồn, ý thức được mình vừa làm gì, nàng giương mắt nhìn Triệu Thành, mặc dù vẫn làm cho người run sợ nhưng ràng là có tự chủ, mặc dù tim nàng còn chưa hồi phục nhưng cũng chậm ổn định, nhưng nhìn Triệu Thành như vậy nàng hiểu sao an tâm lại.

      Chỉ cần mù quáng mất khống chế mà quan tâm đến cảm thụ của nàng liền tốt.

      Nàng buông cánh tay , quấn chăn chặt, sau đó lui về sau : “ vương gia , thuận tiện uống luôn canh giải rượu.”
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie19610 others thích bài này.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 62:
      Nước mắt của nàng còn chưa khô, lông mi ẩm ướt, thận trọng nhìn , còn ra vẻ trấn định đến canh giải rượu.

      Triệu Thành nhìn bộ dáng này của nàng vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa thấy thương thôi, vật phía dưới vất vả lắm mới đè xuống được lại kém chút muốn vọt lên.

      dám đùa với nàng, sợ đùa nàng được lại thành mình khống chế được làm nàng sợ.

      muốn nàng, nhưng đợi lâu như vậy, cũng nên nóng nảy vào phút cuối, tính từ trước đến nay là có thể đem mọi chuyện cần thiết áp chế đến cực hạn, như thế mới có thể thu hết mọi thứ vào lòng bàn tay, mặc dù hình dung như thế với tình hình tại quá thỏa đáng, nhưng tâm tình lại tương tự, muốn vì vọng động của mình mà làm nàng chịu nửa điểm ủy khuất, tắm rửa xong mới dụ dỗ nàng, vẫn tốt hơn là làm nàng sợ thành như thế.

      đến trước bàn, quả nhiên có bát canh giải rượu, vốn miệng đăng lưỡi khô, , là toàn thân đều khô, cầm lên hơi cạn sạch, chua chua ngọt ngọt, giống như loại từng uống, nghĩ chắc là Minh Lạc điều chế. nàng yên tâm Cổ ma ma cho nên tại bắt đầu học dược lý, ngẫu nhiên điều chế số phương thuốc đơn giản, sắc cho người khác uống, còn mình chỉ thử ngụm , đủ để phân biệt vị.

      Khóe miệng Triệu Thành lướt qua ý cười, quay đầu nhìn phía giường hỉ, lúc này màn trướng rủ xuống, chỉ thấy thân ảnh của nàng nhưng có thể cảm giác được nhất định nàng cẩn thận nhìn , trong lòng lại nóng lên, nghĩ đến lúc nãy nàng muốn mình rời , thầm nghĩ, nha đầu này sợ thành như thế nhưng hết lần này đến lần khác muốn rời xa .

      ràng vừa uống canh giải rượu nhưng vẫn thấy miệng đắng lưỡi khô.

      đưa tay lấy ấm trà đổ ra chén, lại hơi cạn sạch, lúc này mới sang phòng tắm rửa.

      cũng gọi người tới hầu tắm rửa, thuở ở trong quân, rất nhiều chuyện thành thói quen tự làm, giống như vương tôn hoặc thế gia công tử, mặc cái áo, chải cái đầu đều cần thị nữ hầu hạ.

      Điểm này Minh Lạc cũng biết cho nên chỉ nhìn sát vách tắm rửa mà vẽ vời thêm chuyện gọi người phục thị .

      Triệu Thành lại nghĩ là nàng ghen.

      ***

      Lúc trở lại, Minh Lạc làm xong việc kiến thiết tâm lý.

      Triệu Thành xốc màn trướng liền thấy Minh Lạc ngồi dậy, nhếch môi, mở to hai mắt nhìn mình, hạ quyết tâm, thấy chết sờn mà nhìn mình.

      Đầu tiên Triệu Thành hơi ngạc nhiên, lập tức lại cảm động và buồn cười.

      ngồi trước mặt nàng, nhìn nàng , “ a Lạc, nàng cần khẩn trương như vậy, cứ giống ngày thường là được.” lúc này khôi phục tỉnh táo và kiềm chế ngày thường, mặc dù người còn mùi rượu, ngày thường phần lớn lạnh lùng nghiêm nghị, lúc này rượu ảnh hưởng đến thần trí nhưng cả người như ấm áp hiền hòa rất nhiều.

      Ngày trước thường xuyên đến thăm nàng, ôm ôm hôn hôn cũng là chuyện thường, chỉ là trước khi mất khống chế dừng lại, tuyệt vượt khuôn phép cho nên nàng buông lỏng mà đáp lại .

      Hôm nay mới biết nàng vậy mà sợ chuyện vợ chồng như vậy.

      : “ giống như ngày thường vậy. nếu nàng chưa chuẩn bị kĩ càng chúng ta dừng lại, được chứ.”

      đưa tay sờ tóc nàng, ánh mắt cưng chiều nòi “ nàng còn , nếu muốn viên phòng sớm, chúng ta có thể chờ chút”

      ôn nhu, như biến thành người khác.

      Minh Lạc bình tĩnh nhìn , tâm tình phức tạp, cũng phỏng đoán lời có mấy phần chân ý – nhưng tính từ trước đến nay đều hai, lúc này kiên định nhìn nàng là tâm nàng chậm rãi kiên định lại.

      Nàng trầm tĩnh, nghiêng người ôm tay , rất muốn hỏi , vì sao kiếp trước và kiếp này lại đối xử với nàng khác biệt như vậy, chẳng lẽ vì kiếp này nàng thuận theo sao? Nhưng biết chuyện gì của kiếp trước, có hỏi cũng hiểu.

      Minh Lạc cảm thấy đây là chuyện làm người bứt rứt, nàng muốn lấy chuyện kiếp trước ra chỉ trích phen, nhưng biết gì, chỉ trích cũng có ý nghĩa.

      Đây là chuyện tịch mịch như tuyết.

      Minh Lạc : “ vương gia, nếu thiếp phát chuyện đại bá phụ, đái bá mẫu làm, nếu như thiếp hoài nghi bọn , đem ơn dưỡng dục của Minh gia coi như trời, xem thái hậu nương nương như mẫu, còn vì chuyện của họ mà thường xuyên làm phiền vương gia, cầu vương gia đối nghịch với thái hậu và hoàng đế, còn dưới tình huống ràng mà làm chuyện có lỗi với vương gia. Vương gia đối với thiếp như thế nào, có phải giống như bây giờ..”

      ta giống như bây giờ.

      Nhưng đến đây nàng gì thêm, dù nàng da mặt dày, lại chưa từng nàng, trước kia nàng nghĩ sâu xa, lúc nãy trong đầu toát ta ý niệm này liền thiếu chút thốt ra.

      Nếu mình, mình lại như vậy, chẳng phải là tự mình đa tình sao.

      Triệu Thành nhíu mày.

      Nếu là thường ngày, chắc chắn cảm thấy giả thiết này của nàng có khả năng tồn tại, chắc là tìm cơ hội nũng nịu với mình, thay đổi biện pháp để mình thể tâm ý với nàng nhưng giờ phút này nghe nàng hỏi, biết vì sao tâm bị cái gì chặn lại, nặng nề, buồn bực, đau nhức.

      Giống như những lời nàng đều từng xảy ra.

      Trong đầu lóe lên hình ảnh nàng tự sát bỏ mình, thống khổ và phẫn nộ thể kiềm chế, giống như từng phát sinh qua chuyện đó, chỉ cần nghĩ đến tâm giống như bị người khác đâm đao.

      Nếu nàng thực như thế?

      “ nàng như vậy” ngữ khí lạnh băng, chém đinh chặt sắt .

      Minh Lạc ngẩng đầu nhìn , cũng cúi đầu nhìn nàng.

      : “a lạc, về sau đừng nghĩ những chuyện có căn cứ như vậy, đừng do dự, cũng cần bàng hoàng, nàng phải nhớ kĩ, từ nay về sau nàng chính là vương phi của ta.”

      khôi phục lạnh lùng thường ngày, Minh Lạc đột nhiên nhớ lúc mình đồng ý gả cho từng hỏi “ vương gia ta phản bội ngài, nhưng ngài có thể tin tưởng ta sao?”

      tin tưởng nàng, nàng lại dùng chuyện kiếp trước dến dây dưa

      Vậy giống như tấc lại tiến thước, ỷ sủng mà kiêu?

      Minh Lạc thở dài, quàng tay ôm cổ , lần đầu chủ động hôn .

      Chỉ là nàng vừa dán môi lên mất quyền chủ động – cảm xúc của Triệu Thành vốn bị nàng kéo căng, nàng chủ động như thế, vô ý tạo thành cách tốt nhất để phát tiết cảm xúc, rất nhanh hai người đều đắm chìm tự kiềm chế, chờ đến khi Minh Lạc tỉnh lại tình huống phát triển đến mức thể ngăn cản. nàng nức nở gọi “ vương gia”, thanh kiều mị như muốn móc thần hồn người ra ngoài, càng làm Triệu Thành điên cuồng – lúc này là lần đầu tiên hoàn toàn mất khống chế.

      Có mấy lời có thể tin, có mấy lời tin cũng sao.

      Lần này cũng mười phần khó khăn nhưng vì Minh Lạc động tình đến độ cho nên khổ sở như kiếp trước – đương nhiên là khổ sở theo cách khác. Thời gian quá dài, thể lực của Triệu Thành lại giống người thường, dù cố kị thân thể nàng, cố kiềm chế dã tính nhưng nàng cũng ngất nửa, sau đó đến ngón tay cũng muốn động, là Triệu Thành ôm nàng tắm, lại thân trọng bôi bí dược cung đình cho nàng.

      ***

      Sáng sớm hôm sau.

      Minh lạc vì vừa đau ngứa lại tê dại tỉnh lại, nàng nhíu mi mở mắt liền thấy Triệu Thành hôn nàng – đầu nàng ông tiếng, vừa giận vừa thẹn trốn tránh, khẽ động liền cảm thấy cả người đều đau.

      Lúc này nàng mới nhớ lại mọi chuyện tối qua, mặt lập tức đỏ như máu – cái này hoàn toàn giống kiếp trước – bị động, nhẫn nại.

      Triệu Thành thấy nàng tỉnh, lui lại chút, tay vẫn ôm nàng, cười “ tỉnh?”

      Minh Lạc mấp máy môi, nhìn , sau đó chạm ánh mắt đầy ý cười đầy hàm ý của .

      Ánh mặt này, mặt mo của Minh lạc lại đỏ lên, vô thức tránh .

      Nàng đưa tay túm y phục, phát mình vậy mà y phục hoàn chỉnh, quả là vạn hạnh – đây là tối qua Triệu Thành giúp nàng tắm rửa sau đó mặc cho nàng. Nếu nàng mặc quần áo, ôm nàng ngủ cả đêm, quả thực cần ngủ - có thể mấy ngày mấy đêm ngủ nhưng vì sợ nàng chịu nổi cho nên tạm thời nhịn.

      Minh Lạc đẩy ra, lại kéo lại cổ áo, vẫn nhìn nàng đầy thâm ý,nhớ tới tối qua, nàng nghĩ sáng ra ôn lại lần – nếu như thế hôm nay nàng đừng nghĩ đến việc xuống giường.

      Cho nên nàng liếm liếm môi, “ vương gia, thiếp khát nước.”

      Triệu Thành nhìn chằm chằm môi nàng hồi lâu, sau đó dưới hoảng sợ của Minh Lạc quay người xuống giường rót nước cho nàng.

      ***

      “ Vương gia, hôm nay người cần luyện kiếm sao?” Minh Lạc uống trà xong đưa cốc lại cho , sau đó là dịu bầu khí nguy hiểm, lên tiếng, bên ngoài sáng tỏ, sớm qua canh giờ.

      Triệu Thành ngủ rất ít, nếu có việc mỗi ngày cuối giờ dần rời giường luyện công tập kiếm. Minh Lạc nhớ kĩ, kiếp trước lúc tân hôn cũng đổi thói quen này, vì sao hôm nay lại đổi?

      Minh Lạc nghĩ, chẳng lẽ vì kiếp trước thích mình?

      điều này nàng oan uổng – kiếp trước hoàn toàn là dục cầu bất mãn, luyện kiếm làm sao phát tiết?

      Triệu Thành cầm cái cốc, trong lòng buồn cười, nàng dường như quen thuộc sai sử .

      liếc nhìn nàng : “ sáng nay tỉnh dậy, nàng luôn ôm cánh tay ta như sợ ta rời . Ta đẩy được, lại sợ nàng tỉnh lại thấy ta ủy khuất cho nên cố ý lưu lại.”

      Mặt mo của Minh Lạc lại đỏ lên, ra là như vậy sao?

      Triệu Thành nhìn nàng đỏ mặt, biểu lộ cổ quái, ý cười càng sâu, trước kia nàng rất giỏi làm bộ, tại cơ hồ hơi đùa chút liền biểu rất đặc sắc.

      : “ rời giường dùng chút đồ, ba ngày tới ta ở lại phủ với nàng, lát dùng bữa sáng xong ta dẫn nàng dạo vương phủ.”

      Thấy Minh lạc nghiêng đầu nhúc nhích, liền sờ đầu nàng “ nhưng nếu nàng cũng được, ta mang đồ tới cho nàng ăn, dù sao ba ngày nàng xuống giường ta cũng để ý, chỉ sợ nàng chịu nổi.”

      Minh Lạc kém chút nhảy dựng.

      Sao kiếp trước nàng phát mặt này của ?


      ***

      Minh Lạc đứng dậy thay quần áo, nhân khẩu Túc vương phủ đơn giản, chỉ có nàng và Triệu Thành là chủ tử, nàng cần châm trà ra mắt cha mẹ chồng, cho nên mấy ngày tới có thể nghỉ ngơi cần mặc triều phục hoa lệ, chỉ cần mặc y phục đơn giản thoải mái là được.

      Lúc thay y phục ánh mắt nàng rơi vào hộp trang sức, hôm qua nàng đặt ngọc bội mà Minh thái hậu đưa vào đó.

      Triệu Thành luôn quan sát nàng.

      Thấy ánh mắt nàng dừng ở ngọc bội kia hỏi “ có gì đặc biệt sao?”

      Minh Lạc : “ là hôm qua mẫu tặng thiếp, là lúc người cập kê phụ thân thiếp tặng người, nhiều năm luôn đeo bên người. nhưng lần trước vương gia với thiếp, thái hậu có khả năng hi vọng thiếp có con nối dòng cho nên đồ thái hậu tặng thiếp có chút kinh hồn táng đảm.”

      đến kiếp trước, tại thái độ của tổ phụ và tổ mẫu với mình khác biệt, tâm tư thái hậu thâm trầm, nàng tin bà hoàn toàn có cảm giác, mặcdù muốn tin nhưng vì ngăn chặn tổ phụ tổ mẫu hướng về Túc vương, nhất định thái hậu để nàng có con nối dòng.

      có con nối dòng, được sủng ái cũng vô dụng, chỉ là may áo cưới cho người khác, tổ phụ tổ mẫu tuyệt đối đứng về phía Túc vương.

      Lấy tâm cơ của thái hậu nghĩ như vậy.

      Triệu Thành lấy ngọc bội quan sát, sau đó với Minh Lạc “ ta lệnh người làm viên giống như đúc, hoàn thành trước ngày vào cung, cái này nàng cất .”

      Lại với giọng giễu cợt “ Minh thái hậu giống Triệu Ất, đều thích thăm dò lòng người, thứ này chưa chắc có vấn đề, bà ta đưa nàng, nếu nàng đeo bà ta biết nàng phòng bị bà ta, ra hậu chiêu. Nhưng a Lạc, dù là giả, nàng muốn mang mang, nàng cần cố kị bà ta. Chỉ cần phòng bị chút, đừng để bà ta làm nàng bị thương là được, về sau nàng vào cung ngoại trừ Thanh Diệp nhất định phải mang theo Diệp Ảnh và Thư Ảnh.”

      Triệu Ất chính là tiên đế, thứ huynh trưởng của .
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie1967 others thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 63:
      Minh Lạc nghe vậy liền ngẩn ngơ, mỗi khi nàng nghĩ mình tiến bộ rất nhanh bị đánh tỉnh – so với những người này, nàng còn kém xa.

      Cho nên nàng luôn nhắc mình phải cẩn thận, tỉnh táo tự kiềm chế.

      Nàng bước đến nhìn ngọc bội trong tay Triệu Thành, : “ nếu vậy, trước khi làm xong ngọc bội giar, thiếp vẫn là mang theo ngọc bội này , miễn cho mẫu làm ra chuyện gì, triệt tiêu được bất hòa luôn khó lòng phòng bị. mà lại thiếp giúp gì được vương gia cũng thể tạo thêm phiền toái cho người.”

      Triệu Thành nhìn thần sắc lo lắng yên của nàng, nhưng có chút giống với thường ngày khi nàng đến người Minh gia và thái hậu, ngoài vẻ chán ghét còn có thêm chút lười biếng và lãnh đạm, có thể vì nguyên nhân hôm qua nên trong mắt Triệu Thành thần sắc nàng lưu chuyển dù che đậy nhưng che được hết vũ mị và hờn dỗi.

      Thấy thế tâm Triệu Thành lại động thôi.

      rất cao hứng với những gì nàng , nàng “ thiếp giúp gì được vương gia”, cho thấy tâm nàng đặt người .

      Hặn đột nhiên hối hận trước đó đề nghị dẫn nàng dạo vương phủ, còn bằng ở phòng, dù chỉ cọ xát được chút xíu cũng tốt.- nghĩ đến hôm qua Minh lạc bị chơi đùa đến chết sống lại nhưng với chỉ là chút , phải áp chế lâu như vậy, chút đó hiển nhiên đủ.

      Minh Lạc dứt lời liền muốn rút ngọc bội trong tay Triệu Thành nhưng phát rút được, còn thấy ánh mắt xâm chiếm thèm che giấu của , nàng liền giật mình- chuyện, sao ? lúc này vừa rời giường, nàng vừa thay y phục,

      Minh Lạc lập tức rút tay về, chỉ là nàng vừa quay người bị Triệu Thành ôm từ phía sau, sau đó khí tức của liền trùm lấy nàng.

      Người này quả thực thể lý.

      Toàn thân nàng đều đau, nhưng coi như nàng cũng hiểu , biết mình cứng nhắc với khẳng định có chỗ tốt, cho nên đẩy ra, chỉ là khi chuẩn bị hôn nàng, nàng mềm giọng ” vương gia, thiếp đói, cả ngày hôm qua cũng được ăn gì đâu.”

      Đương nhiên Triệu Thành có khả năng cho nàng ăn sáng, kì cũng định làm gì, chỉ là khó kìm lòng muốn ôm hôn cái, ngờ lại dọa làm nàng cầu mình, nhịn được ôm nàng cọ xát hồi lâu.

      Dù sao cũng đều là lỗi của nàng.

      ***

      Hai người vừa dùng xong đồ ăn sáng, đại quản gia Lâm Phúc liền tới báo thái hậu nương nương đưa lễ vật tới.

      Mấy ngày trước, thái hậu, tiểu hoàng đế còn có hoàng hậu Minh Tú đưalễ vật cho Minh Lạc và Túc vương, sáng sớm lại ban thưởng, hiển nhiên là có ý để Triệu Thành mang Minh Lạc vào cung tạ ơn.

      Minh Lạc quay đầu nhìn Triệu Thành, hỏi : “ vương gia, chúng ta phải vào cung thỉnh an thái hậu sao?”

      Lông mày Triệu Thành cũng động cái, ôn nhu cần, thân thể nàng khó chịu, hai ngày tới cứ nghỉ ngơi tốt, mấy ngày nữa chúng ta tiến cung.”

      Lúc đầu cũng có gì đến chững chạc đàng hoàng nhưng lại ‘ thân thể khó chịu’, vì sao thân thể Minh Lạc khó chịu, nội tâm nàng được tự nhiên, mặt liền đỏ lên.

      Đích xác toàn thân nàng đều khó chịu, người trong cung đều là nhân tinh, nàng vào cung như vậy thể lộ dấu vết, nàng nửa điểm cũng muốn vào cung gặp người làm người ta bực mình, hoàng đế, Minh Tú còn có thái hậu.

      Nàng có chút bất mãn nhìn thoáng qua Triệu Thành, nàng tự nhận đó là biểu lộ bất mãn nhưng trong mắt Triệu Thành lại là kiểu giận , nũng nịu với mình, rất là hưởng thụ.

      Lâm Phúc rời , Minh Lạc có chút do dự hỏi Triệu Thành “ vương gia, người cố ý kích giận thái hậu nương nương và bệ hạ sao?”

      Trước kia nàng vẫn cho là quá mức kiêu ngạo, xưa nay cứng rắn quen, cho nên khinh thường lấy lệ với hoàng đế và thái hậu, nhưng từ nét mặt vừa nãy của lại làm nàng sinh ra suy nghĩ khác, bị hành vi của thái hậu chọc giận, biểu lúc nãy cũng thể sớm có quyết định.

      Triệu Thành nhìn nàng, biến hóa của nàng năm nay nhìn ở trong mắt, từ nương dễ bị chọc giận thành nương trưởng thành như tại, mặc dù vẫn còn kém nhưng chí ít nhạy cảm hơn rất nhiều.

      : “ Ân, như thế bọn mới càng ngày càng ngồi yên.”

      Mới có thể tỉnh táo mà xuất chiêu ngừng, làm quyền hành trong tay từng chút từng chút bị mất, làm cho các loại người trong kinh kìm nén được mà nhảy nhót.

      “ vậy lần này chúng ta Bắc Địa?” Minh Lạc nghi hoặc hỏi thăm.

      Mười mấy ngày sau bọn họ Bắc Địa, đây là việc an bài tốt. Lúc trước Minh Lạc tưởng rằng vì thế cục chiến với Bắc Cốt, nhưng lúc này lại cảm thấy có khả năng còn có dụng ý khác – nàng biết thái hậu rất vui khi thấy Triệu Thành rời kinh, Triệu Thành rời kinh giống như có thanh kiếm treo đầu thái hậu, làm thái hậu có ngày an bình.

      Triệu Thành cười cười, đụng nàng chút, thản nhiên : “ Ta sao kinh thành có thể loạn.”

      Minh Lạc ngơ ngác nhìn , từ từ suy nghĩ ý trong lời của , dù hiểu toàn bộ, cũng nghe ra được đó là việc kinh tâm động phách, đồng thời trong đầu lại có tư vị khác, vì nàng là người Minh gia mà đề phòng.

      ***

      Bốn ngày sau Minh Lạc mới đưa bái thiếp vào cung thỉnh an Thái hậu.

      Mấy ngày sau đại hôn mà nàng và Triệu Thành cũng vào cung thỉnh an, trong lòng thái hậu vô cùng khó chịu, phải vì Minh lạc mà là bà ta cảm thấy Triệu Thành quá mức cuồng vọng, đến cùng là vẫn lo lắng bản thân bị Triệu Thành trêu đùa, đem cháu gả qua là đưa dê vào miệng cọp, mất cả chì lẫn chài.

      Nhận được bái thiếp xin gặp của Minh Lạc, bà ta khẽ hừ tiếng, thần sắc khó chịu với Thu ma ma “ Túc vương vẫn khinh thường ai gia, và a Lạc tân hôn mấy ngày cũng chưa từng mang a Lạc vào cung, tại lại để mình a Lạc vào cung?”

      Trong lòng Thu ma ma cũng có chút bất an, Túc vương phủ kín kẽ hở, tin tức căn bản truyền ra, tình huống như thế nào bà ta cũng dám linh tinh, chỉ có thể cẩn thận : “ nương nương, việc này người cần lo lắng quá mức, hôm qua Túc vương điện hạ bồi tam nương hồi phủ Thừa Ân công lại mặt, nghe tin bên phủ quốc công truyền đến, khí sắc của nương cực tốt, Túc vương đối với tam nương cũng rất tốt, sáng nay lại bồi nương hoàng lăng, nghĩ đến Túc vương điện hạ cũng rất để ý Tam côn nương. Nương nương, tam nương tính tình tinh khiết chí thiện, đợi ngày mai nương nương gặp tam nương phải sao.”

      Minh thái hậu nghe bà ta vậy gật đầu nhưng thần sắc vẫn tốt lên, vì nghe nhắc đến phủ Thừa Ân công, trong lòng lại thêm cọc tâm

      Thái hậu buồn rầu “ a Thu, ngươi đến phủ Thừa Ân công, hôm nay hoàng hậu cầu ai gia ngươi cũng nghe thấy, việc này ngươi thấy thế nào?”

      Thu ma ma càng khó xử.

      Sáng nay hoàng hậu cầu thái hậu vì mẫu thân, Minh đại phu nhân.

      Lúc trước chuyện Minh đại phu nhân độc chết mẫu thân Dung thị của Minh Lạc bị bóc ra, Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân liền giam bà ta vào Phật đường, cũng hứa hẹn với Minh Lạc, đợi sau đại hôn của Minh Lạc và Minh Tú xử trí Minh đại phu nhân, tránh ảnh hưởng tới hôn của Minh Tú và Minh lạc.

      Hôm qua túc vương bồi Minh Lạc lại mặt, Túc vương liền ám chỉ với Minh lão thái gia là dến thời điểm xử trí Minh đại phu nhân.

      Người lên tiếng phải Minh Lạc mà là Túc vương.

      Minh Tú nhận được tin tức, sáng nay liền đến cầu Minh thái hậu- nàng ta nhiều lần cầu phụ thân mình và tổ phụ tổ mẫu nên biết dù có gì trước mặt bọn họ cũng vô dụng.

      Minh Tú : “ mẫu, tam muội muội từ nhu thuận trọng tình, năm nay biến hóa của nàng ngày càng lớn, đến chuyện mẫu thân con giết thẩm nương còn nhiều điều kì quặc, a Tú suy nghĩ cẩn thận cảm thấy chân tướng kinh hãi.”

      “ a tú cảm thấy mọi chuyện đều do Túc vương bày kế, đầu tiên là chuyện hôn của và tam muội là so nhị thúc định ra, lừa gạt tín nhiệm và cảm tình của tam muội, lại ly gián tình cảm của muội ấy và đại phòng, điều Dung Chính Khanh vào kinh, nhấc lên chuyện năm đó của thẩm nương chết bệnh, từng chuyện từng chuyện đều có dự mưu, muốn làm Minh gia ta sụp đổ. mẫu, tại tam muội còn là tam muội, nàng sớm bị Túc vương mê hoặc tâm trí, mặc bài bố.”

      Nàng ta chảy nước mắt mẫu, con lừa gạt ngài mặc kệ cảm tình khi còn bé của con và tam muội tốt như thế nào, nếu mẫu thân con vì chuyện này mà bị bức tử, con và đại ca, nhị ca chắc chắn hận tam muội thấu xương , cũng oán hận tổ phụ tổ mẫu, ngay cả phụ thân sợ là cũng sinh lòng ngăn cách với tổ phụ tổ mẫu. Đến lúc đó Túc vương tất nhiên chủ tâm lôi kéo tổ phụ tổ mẫu – , ràng tại làm như vậy. mẫu, con sợ Minh gia thành công cụ, mặc người điều khiển.”

      mẫu, con van cầu người,chuyện mười sáu năm trước như thế nào, tại ai được, căn bản có nhân chứng vật chứng, nếu vì vậy mà xử trí mẫu thân, Minh gia chúng ta về như trước được nữa, xin mẫu nghĩ lại.”

      Minh thái hậu biết Minh Tú chưa hết, nếu mẫu thân nàng ta chết như vậy, nàng ta và bọn Thiệu Án sợ là đều oán giận bà ta

      Minh thái hậu làm chuyện có lỗi với Minh Tú, có lỗi với đại ca mình, những lời đó của Minh Tú lưu lại ám ảnh trong lòng bà ta- lại thêm sau đại hôn Túc vương và Minh Lạc chịu vào cung.

      Lúc này Minh thái hậu mang chuyện này ra hỏi Thu ma ma, Thu ma ma càng dám bừa, nếu chuyện này truyền ra ngoài chút, bà ta phải đắc tội hoàng hậu cũng là đắc tội Túc vương và Túc vương phi.

      Bà ta nhìn sắc mặt thái hậu, cẩn thận : “ nương nương, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, nô tỳ thấy việc này bằng ngày mai người ướm hỏi thử ý của Túc vương phi, là bản tính Túc vương phi thiện lương, trong trường hợp chưa đủ nhân chứng vật chứng, xem Túc vương phi có thể trì hoãn việc xử trí đại phu nhân lại . Thứ hai là người cũng có thể tìm hiểu xem chuyện này có phải do Túc vương điện hạ ảnh hưởng đến vương phi nương nương hay .”

      Minh thái hậu thở dài, day thái dương, “ cũng chỉ có thể như thế.”

      Bà ta hết lòng lo lắng nhưng người thân của bà ta hết người này đến người khác đều khiến người ta bớt lo.

      Bỏ qua chuyện của Minh Tú, tuy bà ta có chút áy náy nhưng cảm thấy mình có lỗi, có bà ta, có hoàng vị hoàng đế mới có Minh gia. Loại trừ Túc vương, vị trí hoàng đế của hoàng nhi mới có thể vững vàng, về phần ngôi vị thái tử tương lai, còn rất nhiều biến số, có thể chậm rãi chuẩn bị.
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie1969 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Julie Phạm thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 64:
      Hai mươi sáu tháng năm, Từ Thọ cung.

      Hôm đó lúc Minh Lạc đến Từ Thọ cung, Minh Tú bồi chuyện Minh thái hậu.

      Sau khi cung nhân thông báo, Minh thái hậu tuyên nàng vào, Lâm Lang dẫn Minh Lạc vào điện.

      giống ngày xưa, Minh Lạc vừa vào điện liền dựa theo cung quy hành đại lễ với Minh thái hậu và Minh Tú, Minh thái hậu cũng giống ngày xưa lập tức cho nàng đứng lên, mà nhìn nàng hành xong đại lễ mới tỏ vẻ vui mừng gọi nàng đến trước mặt chuyện.

      Thái hậu nhìn thần sắc của Minh Lạc, tươi cười càng thêm thoải mái.

      Lúc này Minh Lạc mặc lễ phục đỏ chót của vương phi, xinh đẹp bức người, vốn làn da nàng trắng nõn, lễ phục lại càng tôn da giống như có thể phát sáng, hai mắt sáng tỏ, môi kiều diễm ướt át, nếu trước đây trong mắt Minh thái hậu Minh Lạc là tinh linh dính bụi trần, lúc này nàng giống như vu thần nở rộ giữa trăm hoa, sặc sỡ, lóa mắt

      Bộ dáng này, đến việc Túc vương có tâm sủng ái nàng hay , chí ít những ngày qua nhất định chưa từng vắng vẻ nàng, phu thê vô cùng hài hòa.

      Cái này xem như thành công nửa.

      Minh thái hậu kéo Minh Lạc ngồi xuống cạnh mình, lại tinh tế hỏi nàng những ngày qua quen chưa, Túc vương có khi dễ nàng ,..., Minh Lạc có chút đỏ mặt, hồn nhiên mẫu, vương gia đối với a Lạc rất tốt, chuyện ở vương phủ cũng nhiều, nha hoàn phục thị bên người cũng là người quen dùng, có gì quen. Chỉ là mười mấy ngày nữa phải Bắc Địa, mấy ngày nay a Lạc vẫn luôn đọc thư tịch liên quan đến phong tục Bắc Địa, vương gia có thời gian nhàn hạ cũng chỉ cho a Lạc chút, a Lạc thấy khí hậu và phong tục bên kia khác xa với kinh thành cho nên vẫn có chút khẩn trương.”

      Minh Tú luôn ở bên cạnh quan sát Minh Lạc, thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng dâu mới của Minh Lạc, dáng vẻ vũ mị kiều diễm mười phần khó chịu, lại nghe Minh Lạc câu vương gia, hai câu vương gia, trong lòng quay cuồng hồi.

      Lúc trước gia tộc quyết định gả Minh Lạc cho Túc vương, nàng ta còn từng thương hại nàng, nhưng bây giờ chính nàng ta đều muốn thừa nhận rằng mình ghen ghét.

      Ngôi vị hoàng hậu mà nàng ta kiêu ngạo mười mấy năm, giờ giống như ngậm thuốc độc mà thể nhả.

      Nhưng đến chuyện Túc vương Bắc Địa, Minh thái hậu lại cao hứng.

      Bà ta vỗ tay Minh Lạc, “ Lần trước mẫu nghe tổ mẫu con , Túc vương chuẩn bị mang con cùng Bắc Địa, lúc đó con chưa gả cho nên ai gia cũng dám hỏi. A Lạc, con dự định theo Túc vương Bắc Địa sao? Chuyến này biết bao giờ mới có thể hồi kinh, con chưa từng rời ai gia.”

      Minh Lạc cười mẫu, con nghe vương gia , Bắc Cốt nội chiến,cho nên đánh nhau với chúng ta, chắc vương gia chỉ là trấn an Bắc Cốt vương, thương lượng chiến với Bắc CỐt vương, hẳn là trì hoãn quá lâu, rất nhanh trở về.”

      Minh thái hậu nghe thế mỉm cười, từ chối cho ý kiến, Minh Tú lại nhịn được : “ như vậy, tam muội tội gì phải theo Túc vương gia? đến Bắc Địa khổ hàn, biên cảnh lại bất ổn, muội , mẫu, tổ phụ, tổ mẫu chắc chắn ngày đêm lo lắng. Túc vương là biên quan xử lý quốc , mang theo muội chẳng phải trì hoãn hành trình?”

      Minh thái hậu nhíu mày.

      Minh Lạc quay đầu nhìn Minh Tú, cười : “ làm hoàng hậu nương nương lo lắng. Lần này muội thỉnh cầu vương gia tùy hành, là tư tâm của muội. Nắm đó phụ thân muội chiến tử ở Bắc Địa, muội chưa từng gặp mặt phụ thân, lần này Bắc Địa là muốn nhân cơ hội bái tế người, coi như làm trọn phận nữ nhi.”

      “ mà vương gia cũng , mang muội tùy hành trở ngại đến quốc , ngược lại, lần này vương gia Bắc Địa là muốn hòa đàm với Bắc Cốt vương, lúc này nữ quyến của Bắc CỐt đều ở Kỳ châu, lúc muội đến đó lấy thân phận Túc vương phi tiếp đón các nàng, chừng mang công chúa Bắc CỐt về kinh.”

      đến đây nụ cười của nàng càng sâu, giống như nghiêm túc lại như đùa “ nếu muội , lúc đó vương gia đưa công chúa Bắc Cốt hồi kinh, chẳng phải làm người ta hiểu lầm?”

      Minh Tú:... nàng ta rất chán ghét nụ cười này của Minh Lạc

      Minh Tú còn muốn nhưng Minh thái hậu lên tiếng đánh gãy lời nàng ta “ Tốt, a Lạc cũng có lý. Nhưng mà a Lạc, a Tú cũng là lo lắng cho con, là chuyến này lâu, nhưng tính cả lẫn về cũng phải nửa năm đến năm. Bên cạnh con dù có người hầu hạ nhưng có ma ma nào có kinh nghiệm phong phú về chiếu cố sản phụ, vạn nhất con có thai, đường gian khổ, cũng rất hung hiểm. Theo mẫu, bằng mẫu an bài cho con ma ma có kinh nghiệm theo, đề phòng vạn nhất, thế nào?”

      Dù sao cũng mới đại hôn, nên đến chuyện hài tử, tự nhiên Minh Lạc có chút thẹn thùng, nàng thả mắt, thấp giọng “ cảm ơn mẫu, vẫn là người suy nghĩ chu đáo.”

      Đề tài này lại càng làm tâm Minh Tú như bị kim đâm, hít thở thông.

      Nàng ta liền lấy lý do xin lui, thần sắc buồn bực, Minh thái hậu biết tâm của nàng ta, cũng trách mà trìu mến cho nàng ta lui xuống.

      Minh thái hậu biết là nàng ta vì chuyện của mẫu thân mà hao tổn tinh thần, hai là bà ta rất ràng, Minh Tú gả vào cung gần ba tháng, mà tiểu hoàng đế chưa đụng vào nàng ta, bà ta cũng là nữ nhân, tự nhiên hiểu được nỗi khổ đó.

      Bà ta cũng từng ám chỉ với hoàng nhi mấy lần, nhưng vì bà ta còn mục đích khác, hoàng đế lãnh đạm với Minh Tú ngược lại có lợi cho bước tiếp theo, cho nên việc này bà ta cũng mắt nhắm mắt mở.

      Ngày thường cũng dễ dàng tha thứ cho nàng ta, trách móc nặng nề

      ***

      Minh thái hậu lưu Minh Lạc lại dùng bữa, dùng cơm xong Minh thái hậu muốn nghỉ ngơi, Minh Lạc liền cáo từ, mấy ngày nữa vào cung thỉnh an, Minh thái hậu liền ban cho nàng ít tổ yến và dược liệu, dặn dò phen mói cho nàng lui.

      Rời Từ Thọ cung, muốn xuất cung phải qua ngự hoa viên, Minh Lạc muốn gặp người làm người ta bực mình – Khánh An đế, nên chủ tâm qua bắc vườn, bình thường hoàng đế xuất ở đây, cũng may cuối cùng xuất cung thuận lợi.

      Chỉ là nàng biết, lúc các nàng qua ngự hoa viên,ánh mắt Thanh Diệp dừng lại chút ở đình các dễ phát

      "Bệ hạ."

      Khánh An đế quay đầu liền thấy hoàng hậu của .

      Trong lòng dâng lên cỗ tức giận, biết là do thanh tĩnh của mình bị quấy rầy hay vì hoàng hậu nhìn ra tâm tư của .

      ra người mà bệ hạ thích phải Ôn Nhã biểu muội mà là tam muội của thần thiếp?”

      Minh Tú giống như thấy Khánh An đế tức giận, “ đáng tiếc, tại tam muội của thần thiếp và Túc vương tân hôn yến nhĩ, như keo như sơn, trong mắt chỉ có Túc vương gia, lúc nãy trong Từ Thọ cung, mở miệng là Túc vương gia. Nhìn như thế, Túc vương cũng là đau sủng nàng có thừa, ngày cả Bắc Địa cũng mang nàng , muốn rời xa ngày, giống như sợ ở kinh thành có người ăn thịt nàng.”

      “ đủ rồi, ngươi là hoàng hậu, chú ý lời của mình!” Khánh An đế nghe được giống như bị đâm vào tâm, lại thể để mất mặt mũi nên khiển trách câu, hất ống tay áo xoay người rời .

      Nhưng mới bước bước, liền nghe Minh Tú .

      “ bệ hạ, nếu như thần thiếp có thể giúp bệ hạ đạt được nàng sao?”

      KHánh An đế dừng chân, quay người trừng mắt nhìn Minh Tú, giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

      Minh Tú mặt đổi sắc, nàng nhìn trong ngự hoa viên sớm có người nào, “ bệ hạ, mấy ngày nữa tam muội của thần thiếp rời kinh, chắc chắn mẫu hậu triệu nàng vào cung, nếu thần thiếp có biện pháp để bệ hạ đạt được nàng bệ hạ có bằng lòng hay ?”

      Trong mắt Khánh An đế lóe lên vẻ điên cuồng, sau đó từ từ rút , “ hoàng hậu, ngươi điên rồi?”

      phải muốn thế, nhưng sợ Lục hoàng thúc của mình.

      điên cũng biết muốn Minh Lạc mà lộ nửa điểm vết tích là thể. ràng hai nha hoàn tên Diệp Ảnh và Thư Ảnh là người mà Lục hoàng thúc an bải.

      “bệ hạ, ngài là cửu ngũ chí tôn, là hoàng đế Đại Ngụy. đời này chỉ có người mà ngài muốn, tuyệt có người mà ngài có được, chỉ cần bệ hạ muốn, thần thiếp vì ngài an bài. Bệ hạ cần lo nắng, ngài cũng biết thần thiếp và nàng từ thường ở trong cung. Thiên điện của Từ Thọ cung thần thiếp còn quen thuộc hơn bệ hạ, chỉ cần thần thiếp có thể khuyên thái hậu nương nương giữ nàng lại đêm, hết thảy đều thần biết quỷ hay. Nàng vì mình chắc chắn cũng dám nửa câu với Túc vương điện hạ.”

      Lại giật giật khóe miệng “ thái hậu nương nương có thể phát giác, nhưng dù thái hậu có phát thế nào, dù thế nào thái hậu cũng đứng về phía bệ hạ. Chỉ là bệ hạ, đến lúc đó ngài cũng nên đáng thương thần thiếp, việc này là ngài sai thần thiếp làm, nếu thần thiếp vạn kiếp bất phục.”

      Tâm Khánh An đế đập mạnh, việc này còn kích thích bản thân hơn so với việc đạt được Minh lạc.

      Nhưng cũng muốn bị Minh Tú nắm .

      Ánh mắt nhìn Minh Tú chằm chằm, lạnh lùng “ vì cái gì?”

      Vì cái gì? Minh Tú cười đau thương.

      Nàng ta dãy dụa tìm đường thoát, chẳng lẽ liền như cái xác hồn mặc lễ phục hoàng hậu đợi chết già trong cung sao?

      Mà sáng nay vẻ mặt thẹn thùng mà cười đến ngọt ngào của Minh Lạc, quả là bức nàng ta điên rồi, nàng ta biết giờ này chỉ có hủy khuôn mặt tươi cười kia tâm nàng ta mới có thể cân bằng lại – , là có cách nào, nàng muốn giết mẫu thân mình, còn muốn mình nhớ kĩ tình tỷ muội sao?

      Nàng ta : “ bệ hạ, phải hôm đại hôn của chúng ta ngài từ nay về sau thần thiếp chỉ có thể dựa vào ngài mà sống sao? Vì bệ hạ có chuyện gì mà thần thiếp thể làm. Mà bệ hạ khống chế nàng chừng có lúc dùng đến, dù sao nàng cũng là Túc vương phi mà Túc vương sủng ái a.”

      “ bệ hạ, thần thiếp có thể vì ngài làm tất cả. Thế nhưng làm như thế thần thiếp lại là phản bội thái hậu nương nương, phản bội gia tộc, bệ hạ, ngoại trừ ngài thần thiếp còn gì cả.”

      KHánh An đế nhìn nàng ta chăm chú, thần sắc chậm rãi buông lỏng, sau đó bật cười, đến trước mặt Minh Tú, dùng tư thế quân lâm thiên hạ nhìn nàng ta, sau đó chậm rãi cười “ Ân, hoàng hậu, người yên tâm, dù sao ngươi cũng mới là hoàng hậu của trẫm, có người khác cũng chỉ là kế sách vì quyền lợi mà thôi.”
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie1968 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :