1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Vậy là bị bắt gian rồi Tề cúc cu ơi, hihi
      thuann thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 28: Gặp nạn
      Editor: Sil

      Nhĩ Nhạc nghe vậy liền hoảng sợ: "Nương Nương ngài đừng thế chứ, sao Hoàng Thượng lại có thể mặc đồng phục Thái giám gặp cung nữ nho được ?"

      Bạch Thấm khẽ cười, đôi mắt ngập nước tràn đầy ý cười: "Sợ là ngài ấy cũng chỉ dám mặc bộ đồng phục thái giám gặp vị cung nữ này thôi."

      Bạch Thấm phẩy cành lá che trước mặt mình, giọng ôn hòa như nước: " nhiều năm như vậy rồi, Hoàng Thượng của chúng ta vẫn trước sau thanh tâm quả dục*, gần nữ sắc**, bản thân ta cũng muốn xem chút xem người kia có dáng vẻ như thế nào."

      *) Thanh tâm quả dục: thanh ngữ Trung Quốc, ý chỉ việc bảo trì tâm lí thanh tịnh, giảm bớt dục niệm .

      (Nguồn: Baidu)


      **) gần nữ sắc: chỉ việc giữ khoảng cách nhất định với phụ nữ, muốn tiếp cận, cũng sợ bị quyến rũ nhưng có nghĩa là có tình cảm với phụ nữ.

      (Nguồn: Baidu)


      " cứ về trước ." Tề Uyên nhìn A Viên trước mặt mình, lãnh đạm .

      A Viên khẽ gật đầu, híp mắt cười xoay người lại, đẩy cửa bước vào.

      " nương này trông đẹp ." Bạch Thấm kìm được khen tiếng: "Đặc biệt là nốt ruồi son giữa chân mày kia, trông khéo ."

      "Nương nương, em còn nhớ vị cung nữ này mà ! Là người lần trước ở Ngự hoa viên, bị mấy... cung nữ ở Cục Thượng Phục xấu mà." Nhĩ Nhạc đột nhiên nghĩ ra.

      Bạch Thấm nghĩ cẩn thận lúc, cũng chỉ nhớ được vài phần: "Được rồi, trở về ."

      Mi mắt nàng cong cong, tâm trạng vô cùng sung sướng.

      Nhĩ Nhạc quay đầu lại nhìn kĩ cái rồi yên lặng theo.

      ******

      Vào bữa tối, có vị Cung nữ dáng người yểu điệu* chậm rãi bước vào Thượng Thiện Phòng, từ từ hành lễ với Liễu Tòng Trân.

      *) Yểu điệu = mềm mại, thướt tha.

      "Nương Nương nhà chúng ta gần đây ăn uống tốt, nghe ở Ngự tiền có vị Cung nữ am hiểu chuyện làm điểm tâm, có thể làm phiền nàng ấy làm cho Nương Nương chút điểm tâm để kích thích vị giác hay ?" Nhĩ Nhạc híp mắt cười, mặt trông vô cùng hiền lành.

      Liễu Tòng Trân biết người nàng chính là A Viên, lại hơi khó xử: "Nàng ấy cũng chỉ làm số món ăn đơn giản, e là cũng có cách nào có thể làm cơm cho Nương Nương."

      "Nương Nương nhà chúng ta xưa nay vốn có tính tình mềm mại, cho dù Cung nữ kia có làm tốt tất nhiên cũng trách phạt nàng ấy." Nhĩ Nhạc cười .

      ", gọi A Viên tới đây, bảo nàng ấy chuyến cùng Nhĩ Nhạc nương đến Điện Thanh Loan." Cung nữ thân cận của Quý phi Nương Nương đích thân đến hỏi, lại cũng đến mức này rồi, nàng cũng thể từ chối được nữa.

      "Đa tạ Tư thiện."

      Nhĩ Nhạc dẫn theo A Viên trở về Điện Thanh Loan, dẫn người đến Phòng bếp liền ra. Nàng ta đứng ngoài cửa khẽ nhìn vào phía bên trong, lại hừ lạnh trong lòng, : Đừng tưởng rằng làm cho Hoàng Thượng vui liền cảm thấy mình ghê gớm lắm, để ta cho biết là ai làm chủ trong cái Hậu Cung này.

      Nàng ta cúi đầu nghĩ xem nên cảnh cáo như thế nào, sau lúc lâu mới ra lệnh cho người Cung nữ ở bên cạnh: " được giúp nàng vội."

      "Dạ."

      Dứt lời, Nhĩ Nhạc liền vểnh đầu lên rồi .

      A Viên khẽ chạm vào Lê Tuyết* thượng hạng trong Phòng bếp , lớp vỏ ngoài mềm mại bóng loáng kia khiến đôi mắt đen lay láy của nàng đột nhiên sáng lên: Món Lê Này mà làm Lê Tuyết hấp đường phèn chắc chắn vô cùng ngon miệng.

      *) Lê Tuyết: Là loại lê mọc tự nhiên từ Đông Nam Âu đến Đông Á, có vị chua.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ lúc lâu, Quý phi Nương Nương ăn uống tốt, chắc hẳn thích những món ngọt quá. A Viên nhìn lướt qua quả Sơn Tra bên trong sàng*, trong lòng lập tức nghĩ ra ý.

      *) Cái sàng:

      [​IMG]


      A Viên khẽ nhìn ra phía cửa , thấy các Cung nữ, Thái giám đều bận việc trong tay mà đếm xỉa gì tới nàng, liền tự mình mở bếp lò lên. Nàng đồng thời bỏ Lê Tuyết và Sơn Tra cắt thành từng miếng vào trong nồi, bỏ vào phần nước nhấn chìm thịt quả, lại bỏ lượng đường phèn vừa phải vào. Chỉ trong chốc lát sau, bên trong Phòng bếp tràn ngập mùi thơm chua chua ngọt ngọt.

      "Em gọi nàng ta tới để làm cái gì ?" Bạch Thấm giận đến tím tái mặt mày, đập mạnh cốc trà cầm trong tay lên chiếc bàn dài:" Em càng ngày càng phải phép."

      Nhĩ Nhạc “bịch” tiếng quỳ đất, gấp gáp : "Nương Nương, nàng ta làm cho Hoàng Thượng vui, tương lai nếu dẫm lên đầu của ngài làm thế nào được ? Phải trừng trị nàng ta phen, để cho nàng biết ai mới là chủ trong Hậu Cung !"

      "Là bình thường ta rất chiều em." Giọng vốn thưởng Bạch Thấm nhu hòa lại có phần tức giận: "Là Hoàng Thượng quan tâm tới nàng ta, giả danh gặp mặt nàng ta, vậy nàng ta sai ở chỗ nào? Vì sao phải trừng trị nàng ta ?"

      "Nữ nhân trong chốn Thâm Cung này sống cũng dễ dàng gì, việc gì còn phải làm khó nữ nhân như chúng ta ?" Bạch Thấm thở dài.

      "Nương nương! Ngài đây là quá mềm mỏng rồi !"

      "Em bắt người ta làm gì rồi ?" Bạch Thấm vô cùng nghiêm túc, mím môi nhìn xuống Nhĩ Nhạc quỳ mặt đất.

      Nhĩ Nhạc gục đầu xuống, khẽ bĩu môi : "Chỉ là bắt nàng ta làm chút điểm tâm cho ngài, rồi ra lệnh cho cung nhân được giúp nàng ta thôi."

      Bạch Thấm cười phì tiếng: "Cách “trừng trị” này của em cũng “ôn hòa”."

      "Nương Nương, vị Nữ quan làm xong Điểm tâm trình lên đây."

      "Bảo nàng ta vào ."

      A Viên vững vàng trình món ăn vào trong nhà, hành lễ với Bạch Thấm cái.

      Bạch Thấm ngửi được vị chua chua ngọt ngọt lập tức cảm thấy khá tò mò:" Đây là món gì vậy ? Ta vẫn chưa từng nhìn thấy món này."

      "Thưa nương nương, nô tỳ thấy trong phòng bếp có Lê Tuyết, vốn định làm Lê Tuyết hấp Đường phèn, nhưng lại nghĩ đến ngài ăn uống tốt, muốn bỏ thêm vị chua vào, liền làm vậy." A Viên chậm rãi .

      Bạch Thấm lấy thìa bạc múc lên chút ít rồi tinh tế thưởng thức, thịt quả Lê mềm mại, lại thêm vị chua đặc biệt của Sơn Tra liền trở nên vô cùng ngon miệng:" làm món điểm tâm ngọt này tồi đâu, Nhĩ Nhạc, em mang chiếc trâm khắc bằng ngọc lục bảo* kia của ta ra thưởng cho nàng ta ."

      *) Ngọc lục bảo (bích ngọc): loại ngọc thường có màu lục tới lục đậm. Màu sắc rất ổn định dưới tác dụng của ánh sáng và nhiệt, chỉ biến đổi nhiệt độ 700 - 8000C. Màu được ưa chuộng nhất là màu lục thắm, còn màu lục nhạt, vàng lục, lục tối ít chuộng hơn. Màu sắc trong viên đá thường phân bố đều, mà tạo thành các sọc hoặc đám màu. Sắt cũng thường xuyên có mặt trong ngọc lục bảo và làm giảm phát quang của đá.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      "Dạ."

      A Viên nhận lấy cây trâm tinh xảo đắt tiền lạ kỳ kia, hành lễ vô cùng quy chuẩn: "Vô cùng cảm tạ ân điển của Nương Nương."

      Bạch Thấm cười, khẽ vẫy tay:" Ở đây đây ta cũng có chuyện gì, mau trở về ."

      "Dạ."

      Đến khi A Viên ra khỏi Điện Thanh Loan trời tối sầm lại, buổi tối trong Cung khá u. Nàng vốn nhát gan, đầu cũng dám ngẩng lên, chỉ từ từ về phía Điện Dưỡng Tâm.

      Cung nữ kia phải là người ta được trong Tiết Vạn Thọ* đó sao ?

      *) Tiết Vạn Thọ: Ngày sinh nhật của Vua, là ngày hội của cả Quốc gia.

      (Nguồn: Baidu)


      Phó Truyện mình ở phía xa Điện Dưỡng Tâm, vốn muốn nhân cơ hội này bắt lấy vị cung nữ nhìn thấy y giết người , nghĩ tới lại có thể gặp được nàng.

      Nhìn bóng dáng kiều mỵ sợ hãi kia đúng là làm cho lòng y hơi ngứa ngáy:" bắt vị Cung nữ kia đến đây cho ta."

      "Chưởng tư, chuyện này..." Tên thái giám cùng Phó Truyện là tên nhát gan, dám làm chuyện gì trước cửa Điện Dưỡng Tâm cả.

      Đúng lúc tên thái giám kia do dự, A Viên sắp sửa vào.

      "Đồ chó má ! Trời tối, nếu ngươi nhanh chân nhanh tay căn bản cũng có ai chú ý tới ngươi cả ! Ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta rồi, trở về ta liền đánh chết ngươi !" Phó Truyền vừa mắng vừa nhìn về phía trước, chỉ thấy Cung nữ về phía Điện Dưỡng Tâm.

      Y khẽ híp mắt, cất giọng the thé :" Ngươi mau gọi Cung nữ kia tới."

      "Dạ."

      Dương Kỳ chậm rãi trở về, bị tên thái giám bất ngờ xuất trước mặt dọa đến nhảy lên:" Ngươi làm gì vậy ?"

      "Phó Chưởng tư của chúng ta muốn mời qua có chút việc."

      "Phó Truyện ư ?" Sắc mặt Dương kỳ chợt chuyển, chạy về phía Điện Dưỡng Tâm theo bản năng.

      Tên thái giám nhanh tay chặn trước mặt nàng ta, giọng : " nương chạy được lúc mà trốn được đời, nay nếu qua, Chưởng tư thấy biết điều có lẽ tha cho mạng, cứ nghĩ kỹ ."

      Người Dương Kỳ run lên, còn cách nào khác phải theo tên thái giám kia.

      " có biết nốt ruồi son mi tâm ?"

      "Biết, biết..."

      " gọi ta ra đây." Phó Truyện cong môi cười, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ đáng khinh.

      Dương kỳ khẽ do dự, nàng ta tuy ngứa mắt A Viên nhưng cũng muốn nương trong sạch phải rơi vào tay của loại súc sinh như thế này.

      Phó Truyện thấy nàng ta sau lúc lâu vẫn hề lên tiếng liền duỗi tay cầm lấy căm nàng ta, háo sắc nhìn chăm chú vào nàng ta hồi lâu:" Nếu muốn gọi ta tới vậy hãy theo ta ?"

      " , ta , ta ..." Dương Kỳ run rẩy, hai chân như nhũn ra.

      Nàng ta trở về Thượng Thiện Phòng, nhìn chăm chú vào A Viên, trong lòng hơi do dự. Dương Kỳ lại nghĩ đến lời của tên thái giám kia, khuôn mặt liền trắng bệch ra: Nếu là mình gọi nàng ta tới , tên Phó Truyện kia nhất định bỏ qua cho mình...

      "A Viên, Dưới cây lê bên ngoài Điện Dưỡng Tâm kia có người tìm kìa."

      A Viên khẽ xoa hai tay, nghĩ rằng là Tề Nhị tìm mình liền dừng việc trong tay lại, ra ngoài.

      Dương Kỳ sợ tên Phó Truyện kia nuốt lời cũng bắt nàng ta luôn lượt cũng theo, chỉ giương mắt nhìn ở đằng xa A Viên bị bọn người Phó Truyện bịt miệng lại kéo lại hoảng sợ trở về.

      Nàng ta ngồi trước bếp lò, trong lòng thấp thỏm trong âu. Lại nghĩ đến những thủ đoạn ngày xưa của tên Phó Truyện kia, cả người toát mồ hôi lạnh. Nàng ta khẽ cắn môi, cuối cùng lại đến phòng của Liễu Tư thiện.

      "Cái gì cơ !" Liễu Tòng Trân kinh hoàng, lại ném cốc trà trong tay xuống. Nàng ta dám trì hoãn dù chỉ lúc, vội vàng đến Ngự tiền.

      Ngụy Toàn nghe lời Liễu Tòng Trân , bị dọa sợ đến mức hồn xiêu phách lạc. ta khẽ run rẩy vào trong Điện, nhìn thấy Tề Uyên liền vội vàng kêu lên: "Hoàng Thượng, nương A Viên bị tên thái giám háo sắc bắt rồi."

      Lòng Tề Uyên nhảy lên, vội vàng ngẩng đầu lên, phi như gió tới trước mặt Ngụy Toàn: "Có phái người theo ? Người ở đâu rồi ?"

      "Liễu Tư thiện vị Cung nữ vừa vặn bắt gặp được cũng dám theo sau, hình như là về phía nơi ở của y."

      "Còn mau dẫn đường ?" Khuôn mặt Tề Uyên tái xanh lại, còn chút kiên nhẫn nào.

      "Tuân lệnh."

      Bên trong căn phòng được trang trí khá tinh xảo, A Viên bị bịt miệng hoảng sợ nhìn Phó Truyện cười lạnh với mình trước mắt, đôi mắt đầy sương kia lộ ra vẻ hoảng hốt, cả người lại càng thêm vẻ điềm đạm đáng .

      "Mỹ nhân , em lừa gạt ta thảm mà." Phó Truyện vươn ngón tay khẽ vuốt lên gương mặt nàng, đôi mắt u dần sáng lên: "Chậc chậc, ta chơi nhiều Cung nữ như vậy, cũng chưa từng thấy được làn da mềm mịn như em."

      "Yên tâm , quá đau đớn đâu."

      Y vừa , vừa cúi người muốn hôn lên. A Viên liều mạng giãy dụa nhưng lại làm người trước mắt càng thêm hưng phấn.

      Nàng hu hu khóc, hai chân đá loạn lên, đúng lúc ý sắp chạm tới chính mình, chỉ nghe thấy tiếng vang lớn, cánh cửa đóng chặt được mở ra trong nháy mắt, A Viên sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cúi đầu xuống.

      người đàn ông biểu cảm u lạnh lẽo, quanh người tỏa ra vẻ nghiêm nghị đứng ở trước cửa, trầm giọng khẽ gầm lên: "Bắt tên nô tài kia lên cho Trẫm !"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Cúc Cu: Cuối cùng cũng cởi được áo choàng rồi !

      bạn Lê nào đó: Ha, áo choàng cũng chẳng có gì lạ cả, A Viên còn có lớp áo choàng nữa cơ ~

      Cúc Cu:...

      Hết chương 28.

      Lời của editor: Chương 29 của tác giả dài ơi là dài í nên em chia thành 3 phần. Tuần sau 4 chương (3p của c.29 và c.30) nhé cả nhà.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Ngồi hóng tề cúc cu hóa thân :yoyo17::yoyo17::yoyo17::yoyo17:
      thuann thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Tên thái giám đê tiện kia chắc bị Tề Chim Cu hành hạ luôn . Có khi đem xuống thiến lại 10 lần nữa rồi từ từ dày vò mới vừa , cái tội ngấp nghé tức phụ đáng chết rồi cái này còn dám bắt cóc nữa . Đúng là ngon rồi
      thuann thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 29.1: Biến hình (1)

      Editor: Sil

      Giọng tràn đầy tức giận như tiếng sấm đập vào lòng Phó Truyện, y run người nhìn về phía sau, chưa nhìn bị người trói lại, kéo ra ngoài.

      lúc hoảng loạn, A Viên cũng hề nghe thấy gì, chỉ run rẩy vùi đầu mình vào giữa đầu gối, bả vai run lên cái, khóc đến là đáng thương.

      Tề Uyên biểu cảm bình tĩnh, đến trước mặt nàng cúi người xuống, muốn cởi bỏ dây thừng trói hai tay của nàng ra. nghĩ đến, ngay khi bản thân vừa chạm vào nàng, nàng liền rụt người về phía sau, thân thể nho run lên, ngay cả khóc cũng thành tiếng.

      "Là ta." vô cùng kiên nhẫn dỗ nàng, giọng sợ mình dọa đến nàng: "Để ta cởi dây thừng trước ."

      A Viên nghe được giọng quen thuộc lập tức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn khuôn mặt trước mắt mình, nước mắt kìm được rơi cuồn cuộn. Nàng khóc đến đôi mắt, cái mũi cũng đỏ lên, đôi mắt luôn mỉm cười ngày xưa nay lại tràn ngập nước mắt, khóe mắt mang ánh lệ, vô cùng điềm đạm đáng .

      Tề Uyên trầm mặt xuống, nhàng cởi sợi thừng tay nàng. A Viên khẽ xoay cổ tay hơi nhói đau, yên lặng bỏ mảnh vải trong miệng mình ra ngoài. Nàng sợ hãi đến lòng căng thẳng, trong cơn kinh hoàng cả người chẳng còn chút sức lực nào, A Viên khụt khịt nhìn Tề Uyên trước mặt mình, há miệng thở dốc nhưng lại được lời nào.

      Tề Uyên mím chặt môi lại, câu nào, cứ im lặng ngồi bên cạnh nàng như vậy.

      A Viên khóc dữ dội, cũng chỉ còn lại vài tiếng nghẹn ngào khe khẽ vô cùng tủi thân, làm người ta nghe thất liền đau lòng. Nàng run rẩy co người lại thành cục nho , lại phải trải qua chuyện như thế này, sợ đến mức ngất cũng là may rồi.

      Tề Uyên thấy A Viên khóc dữ như vậy liền lấy tay lau hai hàng nước mắt mặt nàng, giọng vô cùng mềm mại: "Đừng khóc nữa."

      Nỗi tủi thân, hoảng sợ trong lòng A Viên ngay lập tức nảy mầm, nàng run rẩy dúi người vào lòng Tề Uyên khóc lớn: "Tề, Tề Nhị, ta sợ..."

      " sợ, có ta ở đây rồi." Tề Uyên dịu dàng dỗ dành, sau lúc lâu thấy tiếng khóc của nàng dần dần hạ xuống liền từ từ :" Ta đưa trở về nhé ?"

      A Viên cầm lấy vạt áo trước của , vừa định đỡ mép giường đứng lên liền phát ra người mình bỗng trở nên nhàng, cả người vọt lên cao.

      Nàng ngơ ngác nhìn người đàn ông ngũ quan tuấn phi phàm trước mặt liền giật mình, cảm thấy có điều gì sai sai. A Viên yên lặng nhìn chăm chú vào Phát quan hình rồng bằng Bạch Ngọc* đầu , trái tim bé lại run lên, nàng nhìn lúc lâu lại khẽ liếc bộ Long bào được thêu tinh xảo đến dị thường được mình nắm chặt trong tay, chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.

      *) Phát quan hình rồng bằng Bạch Ngọc: Phát quan là thứ đàn ông đội đầu thời xưa, kiểu để cố định tóc, đeo từ Lễ Trưởng thành. Còn Phát quan hình rồng bằng Bạch Ngọc chắc ai đọc cũng hiểu rồi nhỉ, mấy thứ này chắc chỉ Vua mới đội được còn chẳng ai dám đội đâu nhỉ.

      [​IMG]


      Tề Uyên im lặng thiếu nữ dường như bị mình dọa sợ trong lòng, vừa muốn mở miệng gì đó, liền nghe thấy giọng còn nức nở của nàng:" Tề Nhị, ngài lén mặc đồng phục của Tổng quản thôi, sao nay ngay cả Long bào cũng dám mặc vậy ?" A Viên nước mắt lưng tròng nhìn , nức nở: "Đây là tội lớn rơi đầu đấy."

      Tề Uyên nhìn nàng lúc lâu vẫn lời nào, chỉ thấy thiếu nữ trong lồng ngực lau nước mắt, khóc lớn :" Ta nhớ nhà, ta muốn về nhà !"

      Sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng : " Về nhà ư ? Cửa cung bị Trẫm đóng lại rồi, làm thế nào quay về được nữa ?"

      Trẫm ư ?!

      A Viên tiếng khóc bỗng dừng lại, nhìn người trước mặt mình, thân thể nho khỏi run lên cái.

      "Hoàng Thượng, tên Phó Truyện kia người định xử lý như thế nào ?" Ngụy Toàn thấy Hoàng Thượng dỗ được người liền tiến lên hai bước cung kính hỏi.

      Hoàng, Hoàng Thượng ?!

      A Viên nhìn Ngụy Toàn trước mắt mình, cơ thể cứng đờ lại, hai mắt chợt trừng lớn, dám tin nhìn về phía người trước mắt, Tề Uyên chăm chú nhìn vào chính mình, đôi mắt khẽ nở nụ cười, nàng lắp ba lắp bắp, đầu lưỡi như líu lại :" Ngài, ngài... Ngài đúng là Hoàng Thượng sao ?"

      Tề Uyên khẽ vuốt cằm, đây là đồng ý rồi.

      A Viên chỉ cảm thấy lòng mình cứng lại, hai mắt trợn tròn lại tràn đầy vẻ kinh hoàng: Những lời mà mình thường hay ...

      Những câu đó của mình đều là những lời đại bất kính, chỉ câu thôi cũng phải chịu Trượng hình đến chết rồi... A Viên càng nghĩ càng sợ hãi, cúi đầu xuống dám nhìn ngài ấy. Nàng vừa gục đầu xuống liền nhìn thấy bộ Long bào bị mình khóc đến rối tinh rối mù, trái tim liền ngừng lại trong nháy mắt.

      "Hoàng Thượng, ngài, ngài..." A Viên sợ đến mức nên lời, chỉ mong lúc này chính mình có thể ngất luôn, nhưng mà già vờ cũng lại giả vờ giống được... Nàng cắn răng, toàn bộ nỗi hoảng sợ, tủi thân, e ngại trong lòng đều òa ra, như nuốt chửng lấy nàng.

      Chỉ thấy nàng òa khóc, giọng mềm nhũn ngọt ngào của ngày xưa thế mà lại trở nên khàn khàn:" Hoàng Thượng, ta sai rồi, ngài hề khó hầu chút nào ! Ngài hề hung dữ dù chỉ chút !"

      Tề Uyên khẽ nhướng đuôi mày lên, lãnh đạm : "Đừng khóc nữa."

      Chỉ trong giây lát, A Viên kìm nén tiếng khóc lại, dám phát ra dù chỉ tiếng nào. Nàng lấy tay che chặt miệng lại, nhưng lại kìm được tiếng thút tha thút thít, phát ra thanh nghẹn ngào cách yếu ớt.

      Tề Uyên nhìn thấy mấy vết dây tím bầm dọa người kia cổ tay A Viên, đôi mắt đột nhiên lên vẻ lạnh lẽo. ôm người ra ngoài, nhìn Phó Truyện quỳ trong sân, thấp giọng giận dữ : "Ngũ mã phanh thây*."

      *) Ngũ mã phanh thây: ( biến thể của Tứ mã phanh thây) là hình phạt mà tứ chi và cổ của phạm nhân bị cột vào 5 sợi dây nối vào 5 con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa thúc ngựa phi ra 5 hướng, từ đó 5 sợi dây kéo tứ chi và cổ của phạm nhân đến khi thân thể của phạm nhân bị xé thành nhiều mảnh. Phạm nhân sau đó bị bỏ mặc cho máu chảy đến chết.

      (Nguồn: kienthuc.net.vn)


      Vừa dứt lời, A Viên khỏi run lên cái, trong đầu lên cảnh tượng đầy máu tanh.

      "Đừng sợ."

      Đỉnh đầu truyền đến giọng ôn hòa, A Viên lấy can đảm mở mắt ra, đụng phải đôi mắt sâu thẳm kia, trái tim hoảng loạn mới khẽ bình phục lại: "Hoàng, Hoàng Thượng, để nô tỳ tự ..."

      Tề Uyên mím môi chuyện, chỉ vững chân về phía trước. A Viên lén ngẩng đầu lên liếc nhìn khuôn mặt xanh lét kia của , trái tim bé khẽ run lên, vội vàng cúi đầu xuống dám nhiều lời.

      Trong thời gian ngắn, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy được tiếng xà xạc của lá cây đung đưa.

      "Đến Ngự tiền ." Tề Uyên vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh từ từ .

      A Viên cơn buồn ngủ bị thanh trong trẻo lạnh lùng này bất ngờ này dọa sợ, nàng khẽ áo não nhíu mày: Xong đời rồi, nghe được Hoàng Thượng vừa mới gì rồi...

      Sau lúc lâu vẫn có người trả lời, liền cúi đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy đôi mắt đẫm lệ của thiếu nữ ngái ngủ mông lung, lộ ra vẻ mơ màng, hiển nhiên là bị mình dọa sợ rồi.

      " ngày mai đến Ngự tiền ."

      "Hả ?" A Viên sửng sốt: "Ta... Nô tỳ, nô tỳ ở Ngự tiền rồi mà."

      "Vào hầu hạ trong Điện." Giọng Tề Uyên trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt hông hề dịch chuyển chăm chú nhìn nàng.

      Khuôn mặt A Viên tỏ vẻ đau khổ, khẽ lắc đầu theo bản năng.

      " muốn sao ?"

      Ngữ khí lạnh lùng đột ngột đánh thức nàng, nay trước mặt nàng phải thái giám Tề Nhị nữa, mà là đương kim Thánh Thượng của Đại Tề, Tề Uyên.

      Nàng cắn môi, khẽ yên lặng gật đầu, trong lòng lại rơi lệ khắp mặt.

      Thấy nàng gật đầu, khóe môi Tề Uyên khó phát được khẽ cong lên, giọng :" Mệt ngủ , sắp đến nơi rồi."

      A Viên sao dám ngủ gà ngủ gật nữa, đôi mắt vô cùng tỉnh táo.

      "Mở cửa ra." Tề Uyên đến trước phòng của A Viên, trầm giọng ra lệnh.

      "Đừng! Đừng..." A Viên vẫn dám thở mạnh đường đột nhiên :" Để nô tỳ tự mình vào ..."

      Đúng lúc Tề Uyên sắp thả nàng xuống dưới cánh cửa bị người mở ra "ầm" tiếng: "A Viên, cuối cùng cũng trở về rồi !"

      A Viên nhắm mặt lại chấp nhận số phận: Nên giả vờ ngủ trước cho rồi...

      Tề Uyên rũ mắt nhìn đôi mi khẽ run rẩy kia của nàng, cũng thẳng ra mà chỉ khẽ cong môi.

      mặt Trình Tầm và Diêu Uẩn An vẫn còn nét ngạc nhiên xem lẫn nỗi lo lắng còn chưa mất , lại đột nhiên nhìn thấy bộ Long bào người Tề Uyên. Diêu Uẩn An hoảng hốt quỳ xuống, Trình Tầm giống như khúc gỗ, vẫn ngơ ngác mà nhúc nhích gì:" Hóa ra ngài là Hoàng Thượng..."

      Diêu Uẩn An khẽ run lên trong lòng, khẽ kéo tà váy của nàng ấy giọng nhắc nhở: "Mau quỳ xuống hành lễ !"

      Trình Tầm bình tĩnh lại, trong lòng lại kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an ngay lập tức.

      "Nàng ngủ ở chỗ nào ?"

      "Trong, trong cái giường ở giữa kia." Diêu Uẩn An há miệng thở dốc, giọng khẽ run lên.

      Tề Uyên khẽ nhíu mày nhìn chiếc giường kia: Quá rồi...

      Đợi đến khi thả nàng lên giường, chân mày lại nhíu chặt hơn. Tề Uyên yên lặng nhìn chăm chú vào cơ thể nho co lại thành cục kia, chiếc giường này lại trông đặc biệt rộng lớn.

      "Chăm sóc cho nàng tốt." Tề Uyên thong thả bước ra ngoài, lạnh lùng ra lệnh.

      "Dạ."

      "Có việc gì phiền toái liền đến Ngự tiền tìm Trẫm."

      "Dạ."

      Hai người quỳ mặt đất, đợi đến khi thoáng nhìn thấy đôi ủng đen hình rồng kia dần dần xa mới dám ngồi dậy.

      "Mau nhìn xem A Viên." Trình Tầm đứng dậy, kéo Diêu Uẩn An bước vào.

      A Viên nằm giường, trợn tròn mắt thẫn thờ, khuôn mặt nhắn còn vương nước mắt.

      "A Viên..." Trình Tầm cẩn thận gọi tên của nàng, hận thể đem xẻ tên Phó Truyện kia thành tám mảnh.

      "A Tầm, hôm nay làm ta sợ muốn chết..." A Viên khẽ chau mày, giọng hơi khàn khàn.

      " có việc gì là tốt rồi... có việc gì là tốt rồi..." Trình Tầm nắm tay nàng thấp giọng khóc thút thít.

      A Viên lộ vẻ mặt đau khổ, kéo người Trình Tầm giọng hỏi:" Bàn tán chuyện của hoàng thượng bị phạt như thế nào ?"

      "Lén bàn tán Hoàng Thượng sau lưng, đây chính là..."

      Diêu Uẩn An còn chưa dứt lời liền nghe thấy A Viên nước mắt đầy mặt nước mắt, vô cùng hoảng sợ buồn bã :" phải là lén bàn tán sau lưng..."

      "Thế là..." Diêu Uẩn An đầy vẻ nghi ngờ.

      A Viên chậm rãi ngồi dậy, thở dài sâu: "Là bàn tán ngay trước mặt..."

      Diêu Uẩn An, Trình Tầm:...

      Nàng chán nản nằm lại, chôn mình trong chăn: ở được Ngự tiền nữa rồi...

      ******

      "Gọi mấy người được phái bảo vệ A Viên... mấy tên ám vệ kia cho Trẫm." Tề Uyên xanh mặt, trong lòng vô cùng tức giận.

      Ngụy Toàn cúi người : "Tuân lệnh."

      Chỉ trong lúc, có vài thành niên mặc quần áo đen quỳ trong Điện.

      Đôi mắt Tề Uyên như nhiễm ánh sáng lạnh lẽo, đảo qua từng người, cuối cùng dừng người ám vệ quỳ ở ngoài cùng bên phải:" Vì sao lại khoanh tay đứng nhìn ?"

      Người ám vệ này tên là Tân Ngô, là con trai của bà vú của Tề Uyên, hai người lớn lên cùng nhau từ thuở , tình cảm rất thân thiết.

      Tân Ngô chắp tay hành lễ, ánh mắt chân thành tha thiết: "Thuộc hạ muốn cho Hoàng Thượng có cơ hội được trở thành “ hùng cứu mỹ nhân”, nếu tình huống trở nên nguy hiểm..."

      " được để nàng mạo hiểm." Ánh mắt Tề Uyên lạnh lẽo, giọng lạnh như sương gió:" Dù là vạn vô nhất thất* cũng được."

      *) Vạn vô nhất thất: tuyết đối nắm chắt, có khả năng thất bại

      (Nguồn: Baidu)


      Tân Ngô cũng cãi mà cúi đầu xuống, trầm giọng :" Thuộc hạ vụng về, phạm phải sai lầm mà biết, xin Hoàng Thượng trách phạt."

      Tề Uyên chậm rãi xoa mi tâm, lạnh lùng :" Mỗi người nhận 20 Đại bản ."

      "Đa tạ Hoàng Thượng khai ân."

      Vài tên ám vệ phụng phịu, vừa mới bước ra khỏi Điện Dưỡng Tâm khuôn mặt liền giãn ra, cười: Chỉ có là 20 Đại bản thôi, đối với mình cũng chẳng đủ nhét kẽ răng nữa là !

      (To be continue...)

      Editor có điều muốn : Mọi người ơi tuần này 4 chương nên ra vào T2-4-6-CN nhá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :