1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Thank kiu edit nhiều nhiều

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Haiz.hai người còn chưa tin nhau đến mức ra tất cả. Hi vọng k tạo nên hiểu nhầm k thể vãn hồi.
      Hóng ngày A Dụ được ăn thịt!
      tieunai691993Hale205 thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 64: Vu Hà

      Editor: tiểu mao

      Nhà mà Kỷ An Ninh giới thiệu cho Mạnh Hân Vũ được gọi điện , bởi vì người đáng tin cậy, làm việc nghiêm túc, cho nên lúc đề cử Mạnh Hân Vũ cho họ, mẹ của bé kia : “Được, người do em giới thiệu chị yên tâm, em bảo bé kia cuối tuần trực tiếp tới luôn ”, đối với việc này rất thoải mái tiếp nhận.

      Mà việc bên nhà ăn, Văn Dụ bảo cần lo, trực tiếp với bên chủ nhiệm hậu cần là được.

      “Đừng để gánh nặng tâm lý.” Văn Dụ , “Lúc đầu danh ngạch có hạn, em làm có người khác làm.”

      Kỷ An Ninh suy nghĩ thấy đúng là như thế. có thể vào danh ngạch đều là nhờ Văn Dụ giúp đỡ.

      “Mã ca với em, chờ qua quý này, đến lúc em có khách quen tăng tiền lương cho em. Công việc bên Hỏa Dực rất ổn định.” Kỷ An Ninh tính nhẩm trong lòng, sau đó vui vẻ , “Nếu như cứ giữ thế này học kỳ sau em có lẽ cần xin học bổng!”

      Cảm xúc vui vẻ của như săp tràn ra đến nơi vậy.

      Văn Dụ vui vẻ : “Học bổng quan trọng nhưng mà em có chắc đạt được học bổng ? Hử?”

      Kỷ An Ninh hít sâu rồi ngừng lại, sau đó nắm tay: “Em muốn thử lần!”

      Văn Dụ cười đến con mắt cũng cong cong.

      Sinh hoạt của Kỷ An Ninh theo từng bước từng bước, cách những gì Văn Dụ vẽ ra chỉ thiếu bước cuối.

      Tâm tình vui vẻ nhõm kéo dài đến thứ năm nhận phải đả kích.

      Kiếp này sớm đưa bà chạy chữa hỏi bệnh, nào ngờ, sụn đệm cột sống của bà còn nghiêm trọng hơn nghĩ.

      Nghe bác sĩ , Kỷ An Ninh rất sốc: “Sao lại như vậy?”

      “Kéo dài quá lâu bị như vậy.” Bác sĩ nhìn trách cứ, , “Muốn đỡ bệnh chỉ còn cách phẫu thuật. Làm vật lí trị liệu rồi quan sát hiệu quả trước .”

      Nhưng điều Kỷ An Ninh muốn biểu đạt cũng phải là ý mà bác sĩ nghĩ.

      Tới tận khi đưa bà ngoại ra khỏi bệnh viện, trong nội tâm vẫn còn hỗn loạn tưng bừng. Bởi vì Kỷ An Ninh vô cùng vững tin vào lúc này, sụn đệm cột sống của bà tới mức này!

      Bác sĩ chuẩn bệnh lừa người, mọi chuyện cần thiết của bà ngoại đều do Kỷ An Ninh tay xử lý, đối với tình hình mỗi lần khám bệnh của bà đều hiểu vô cùng. Tình huống chuẩn đoán hôm nay của bà thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với để muộn ở kiếp trước.

      Mãi cho đến khi về nhà, Kỷ An Ninh vẫn còn ngơ ngẩn, tâm loạn như ma.

      Lúc tan học, Văn Dụ gọi điện tới, hỏi tình huống của bà ngoại.

      “Tiến hành vật lí trị liệu rồi quan sát hiệu quả trước .” Kỷ An Ninh , “ cần làm phẫu thuật vội.”

      Văn Dụ ủi vài câu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      nhiều chỉ đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.

      Trong lòng giờ giống như bị lửa đốt, biết với người khác thế nào. Ngay cả Văn Dụ cũng được!

      Vì sao?

      Kiếp này ràng mọi chuyện đều trở nên tốt hơn. Vì sao chỉ có tình huống của bà lại chuyển xấu?

      Lần trước mức độ kết sỏi thận phát triển nhanh hơn so với kiếp trước, trong lòng Kỷ An Ninh liền có cảm giác sợ hãi mơ hồ. Lần này còn cách nào lừa mình dối người nữa, thân thể của bà ngoại già yếu, chuyển biến xấu nhanh hơn so với kiếp trước.

      Vì sao lại thành thế này? Chẳng lẽ là do sống lại?

      Văn Dụ nhanh chóng phát Kỷ An Ninh tâm trùng trùng, hỏi : “Quan sát thế nào rồi?”

      Kỷ An Ninh : “Cũng ổn.”

      với em.” Văn Dụ lại cầu lần nữa.

      “Tạm biệt.” Kỷ An Ninh , “Mấy người trong bệnh viện đều là mấy ông mấy bà, còn quen với nhau, mà qua bọn họ vây quanh hỏi mấy chuyện linh tinh về gia đình.”

      Văn Dụ: “...Càng tốt.”

      ngưng mắt, nhìn chăm chú vào Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh ngước mắt lên liền giật mình: “Sao thế?”

      Văn Dụ hỏi: “Gặp chuyện gì khó khăn à?”

      Văn Dụ sớm nhìn ra, giữa lông mày Kỷ An Ninh quanh quẩn ưu sầu nhàn nhạt. Từ thứ năm sau khi đưa bà từ bệnh viện về liền như vậy.

      “Đừng lo lắng.” dùng ngón cái vuốt phẳng ấn đường của , “Cùng lắm làm phẫu thuật. Bây giờ đại hơn nhiều rồi, như lúc trước đụng dao kéo làm hao tổn nguyên khí. Kỹ thuật phát triển, cũng phải là căn bệnh khó trị gì, đừng lo lắng quá.”

      là có lòng tốt trấn an. Kỷ An Ninh thở dài hơi, ‘vâng’ tiếng.

      vừa yên tĩnh lát đột nhiên hỏi: “Ngôi chùa trước kia tên gì? Linh lắm sao?”

      Văn Dụ cười: “Lúc này tin thần phật rồi à?”

      Kỷ An Ninh im lặng .

      Sống lại vốn là chuyện khoa học thể giải thích được.

      tại điều làm sợ hãi hơn là dường như có cảm giác, việc sống lại hình như là hấp thu sinh mệnh của bà ngoại.

      Có vẻ chỉ có thế này mới có thể giải thích được.

      Thiên đạo vốn là lấy đổi . bên là sinh mệnh vốn nên kết thúc lại có cơ hội, vậy sinh mệnh dư thừa bị tiêu hao này từ đâu mà ra? Đương nhiên phải lấy từ chỗ khác để cân bằng.

      Tổng năng lượng vốn là hằng số bất biến*.

      *định luật bảo toàn năng lượng, định luật I nhiệt động học: năng lượng tự sinh ra tự mất mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Tổng năng lượng trong hệ kín là đổi.

      Văn Dụ rất muốn đưa Kỷ An Ninh chuyến đến Nam Chiếu tự. Bởi vì Nam Chiếu tự khá xa nên thể trở về trong ngày, bình thường đều phải nghỉ lại đêm.

      Tâm tư Văn Dụ rành rành. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Nhưng cũng vì thế mà Kỷ An Ninh thoát thân được Nam Chiếu tự thể được.

      chỉ có như thế, chỉ cần bà ngoại vẫn ở bên cạnh vẫn bị trói buộc, thể giống như những người khác, có thể thoải mái đấy đó, du lịch khắp nơi, .

      Đây là chuyện khiến cho vị đại thiếu gia này cực kì khổ não.

      Chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Văn Dụ thầm hạ quyết tâm.

      Tháng mười hai xuất trận tuyết rơi đầu tiên, bắt đầu tiến vào mùa đông giá rét.

      Kỷ An Ninh sớm đổi sang mặc áo lông giữ ấm. Buổi trưa sau khi hết tiết, mọi người rụt cổ áo sôi nổi chậy tới nhà ăn.

      đất trống bên ngoài nhà ăn lại biết bày mấy quầy hàng tuyên truyền gì, phát tờ rơi.

      “Này, đợi , tớ muốn xem chút!” Bạch Lộ bỏ mấy lại, lạch bạch chạy tới chỗ kia.

      “Lạnh chết mất! Cậu nhanh lên!” Mạnh Hân Vũ gào, “ bọn tớ vào trước đây!”

      gào xong, vừa về trước mấy bước, bỗng nhiên “A” tiếng, hai mắt nhìn kĩ rồi mới gọi: “Vu Hà!”

      Kỷ An Ninh lúc đầu bởi vì lạnh nên mới rụt cổ cúi đầu, cái tên “Vu Hà” bỗng nổ vang bên tai, vội vàng ngẩng đầu!

      Trước quầy hàng tuyên truyền, vóc người nhắn xinh xắn nghe tiếng quay đầu, lộ dáng vẻ tươi cười: “Hân Vũ!”

      nàng tiện tay đem tờ rơi cuộn lại thành ống, cầm trong tay, bước nhanh về phía Mạnh Hân Vũ. Mạnh Hân Vũ cũng bước về trước mấy bước, về hướng nàng.

      Kỷ An Ninh dừng bước cũng vì thế mà bị bỏ đằng sau cách mấy bước.

      Mạnh Hân Vũ với Vu Hà hai câu, vừa quay đầu mới phát Kỷ An Ninh vẫn còn ở phía sau.

      “An Ninh” nàng gọi Kỷ An Ninh giới thiệu với người kia, “Đây là đồng hương của tớ, Vu Hà. Vu Hà, đây là Kỷ An Ninh.”

      “Chào cậu, tớ nghe Hân Vũ nhắc nhiều về cậu.” Vu Hà lộ dáng vẻ cười tười thân thiện, nhìn hoàn toàn vô hại.

      Dáng người ta nhắn xinh xắn, tính là xinh đẹp nhưng rất biết cách ăn mặc, đeo kính sát tròng, nhuộm tóc, cách trang điểm cùng cách ăn mặc đều đem nhan sắc phổ thông ban đầu kéo lên hai điểm.

      Nhưng dù sao dung mạo ta vẫn bị hạn chế, giống với Kỷ an Ninh và Tôn Nhã Nhàn xinh đẹp xuất chúng, cho dù chưng diện cũng chỉ được xếp vào dạng đáng . Nhìn thân thiện giống em nhà bên.

      Nhìn kiểu gì cũng giống người này bỏ thuốc bạn học nữ, đem người ta đẩy vào hố lửa.

      “Chào cậu.” Kỷ An Ninh tới, vẫn duy trì khoảng cách, tới gần, gật đầu nhàng.

      So với người khác thái độ của với Vu Hà có phần lạnh nhạt. Mạnh Hân Vũ tưởng là do trời quá lạnh, để ý đến, chỉ : “Lạnh quá, mau ăn . Bạch Lộ! Bạch Lộ! Cậu nhanh lên!”

      Bạch Lộ cầm theo mấy tờ rơi chạy tới, mọi người cùng vào nhà ăn, tự chọn cơm cho mình. Bạch Lộ và Kỷ An Ninh tìm bọn Trần Hạo, Văn Dụ. Mạnh Hân Vũ và đồng hương gặp mặt muốn ôn chuyện, liền cùng với các .

      Lúc ăn cơm, Vu Hà : “Bạn học kia của cậu hình như hơi chảnh.”

      có đâu.” Mạnh Hân Vũ hơi ngạc nhiên, nghĩ chút rồi , “Lúc tớ vừa nhập học cũng cảm thấy cậu ấy hơi chảnh, sau này tiếp xúc mới biết ra cậu ấy là người ôn hòa. Với cả cậu ấy cực kì tự lập.”

      Vu Hà từng nghe Mạnh Hân Vũ về Kỷ An Ninh mấy lần. về Kỷ An Ninh, Mạnh Hân Vũ đều tỏ vẻ khen ngợi. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Kỷ An Ninh thích Mạnh Hân Vũ ở điểm nàng là người mạnh mẽ, chính trực, tốt bụng lại thêm học giỏi. Giống vậy, Mạnh Hân Vũ cũng ngưỡng mộ Kỷ An Ninh ở khoản tự lập, kiên định, có chính kiến, chịu cực khổ tốt, vì tiền tài mà thay đổi. Lúc cùng Vu Hà chuyện trời dưới đất, ngẫu nhiên nhắc tới đều là khen ngợi.

      Vu Hà thầm trong lòng, cảm thấy tất cả như ca tụng.

      ta hỏi: “Công việc người mẫu của cậu ấy giờ kiếm được nhiều lắm à?”

      “Nhiều lắm luôn.” Mạnh Hân Vũ cũng có chút hâm mộ, “Cậu ấy xin nghỉ hết mấy việc kia rồi, dạy kèm cũng làm, chuyển hết cho tớ, chuyển tâm làm người mẫu quảng cáo. Tớ nghe , cậu ấy còn ký hợp đồng với studio, studio sắp xếp công việc cho cậu ấy, cam đoan về thu nhập.”

      Vu Hà che dấu hâm mộ trong mắt.

      “Này, cậu hỏi cậu ấy giúp tớ chút xem tớ có thể làm ?” Vu Hà tích cực luồn cúi.

      “Cái này... Người bình thường chắc làm được đâu?” Mạnh Hân Vũ ngây ra lúc .

      phải bên kia cầu cao à?” Vu Hà đối với chuyện kiếm tiền rất tích cực, năn nỉ : “Cậu hỏi giúp tớ chút .”

      Mạnh Hân Vũ từ chối được, đáp ứng ta: “Cái kia...Được rồi.”

      Hỗ trợ hỏi chút cũng quan trọng lắm, lúc Mạnh Hân Vũ muốn tìm chỗ dạy kèm, Kỷ An Ninh còn tích cực giao lưu chia sẻ kinh nghiệm, còn đem khách hàng của mình giới thiệu cho nàng.

      Chủ yếu là Mạnh Hân Vũ cảm thấy, việc làm người mẫu... Vu Hà chắc chắn làm được.

      Nhưng nàng cũng tiện đả kích trực tiếp được.

      Bên này Bạch Lộ và Kỷ An Ninh ăn cơm.

      “Nhìn cái gì thế?” Trần Hạo hỏi.

      “Chậc, em còn tưởng làm thẻ tín dụng.” Bạch Lộ vứt tờ rơi lên bàn, thất vọng .

      phải thẻ tín dụng à? hình như thấy vay gì đó mà?” Trần Hạo tiện tay cầm lên.

      “Đúng là vay nhưng phải thẻ tín dụng, là chuyên cho học sinh sinh viên vay. Em muốn làm thẻ tín dụng có hạn mức tín dụng cao, thẻ tín dụng học sinh làm cái lông gì.” Bạch Lộ phàn nàn.

      Văn Dụ cũng liếc qua, thấy mấy loại tuyên truyền kiểu “Vay X bảo”, Học X vay”, “Danh giáo X”.

      “Hử? Cái này rất tốt mà.” Trần Hạo nhìn kĩ chút : “Mức vay thấp. Số tiền vay lớn phù hợp với học sinh sinh viên.”

      Văn Dụ chăm chú nhìn thêm, : “Hạn mức nhưng lãi suất cao.”

      hứng thú với mấy cái này, thuận miệng xong liền quay đầu thấy Kỷ An Ninh nhìn về phía, hỏi : “ nhìn ai thế?”

      cũng nhìn sang, thấy có người nào đặc biệt.

      “Hân Vũ ở bên đó.” Kỷ An Ninh , “ ngồi cùng đồng hương.”

      Văn Dụ “A” tiếng, hỏi sắp xếp công việc cuối tuần thế nào, muốn đưa tới chỗ ăn tối, hẹn hò chút.

      Bạch Lộ nghe thấy, nhấc mí mắt, quay sang nhìn bạn trai mình. Trần Hạo thờ ơ, căn bản buồn nghe Văn Dụ gì.

      Bạch Lộ có chút hâm mộ, nàng biết chắc chỗ Văn Dụ cố ý đưa Kỷ An Ninh đến nhất định rất tốt, cũng rất đắt, phải là chỗ mà Trần Hạo có thể gánh được, khỏi có chút nhụt chí.

      Lúc này bọn họ vẫn chưa biết, mấy tờ rơi tùy ý bị vứt bàn kia mang ý nghĩa cho vay trong khuôn viên trường lặng yên vào trong trường, bốn năm năm sau bộc phát tăng trưởng, bày ra cục diện trăm hoa đua nở. Nhưng sáu năm sau bởi vì trở thành kiện nóng hổi được xã hội bàn luận, mở ra tượng quần ma loạn vũ, nhanh chóng bị chính phủ chỉnh đốn, bắt đầu suy sụp.

      Kỷ An Ninh cũng quan tâm đến mấy tờ rơi bàn. Đôi mắt đen của ngẫu nhiên ngước lên, hướng về phía xa mà quét.

      thấy Mạnh Hân Vũ và Vu Hà cười vui vẻ.

      Vu Hà nhìn là người ngoan ngoãn, yên tĩnh cũng đáng , làm cho người ta cảm giác yên tâm tới gần.
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199327 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 65: Tự đề cử

      Editor: tiểu mao

      Tới chiều, quả nhiên Mạnh Hân Vũ hỏi giúp Vu Hà.

      “Tớ thấy chắc là cậu ấy làm được.” Chính nàng cũng nhịn được mà phỉ nhổ bản thân.

      Mạnh Hân Vũ từ chối Vu Hà, là Vu Hà lúc ấy vô cùng sốt ruột, nỡ hắt nước lạnh vào mặt, điểm khác là bởi vì mặc dù Vu Hà đúng là đôi lúc có phần quá ‘tích cực’, theo Mạnh Hân Vũ đánh giá là tiêu hoang, nhưng ta vẫn được Mạnh Hân Vũ coi trọng ở chỗ là tiền ta tiêu đều là tiền do tự mình kiếm được.

      Vu Hà thích trang điểm, cuồng mua sắm. ta thông thạo việc trang điểm, biết cách trang điểm sao cho đẹp. Kiếp trước từng cười nhạo Mạnh Hân Vũ biết ăn mặc, cũng từng cười nhạo Kỷ An Ninh.

      Sau khi cười xong, cũng hào phóng đem thỏi son YSL chia sẻ với Kỷ An Ninh, thèm để ý đến kháng nghị của , trang điểm cho . Còn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép : “Cậu nhìn cậu xem, đẹp lắm luôn, sao lại biết trang điểm chứ! Nếu mà tớ có thể dậy thành thế này, chà chà!”

      Đối với người có bạn bè như Kỷ An Ninh mà , mặc dù lúc đó Vu Hà rất nhiệt tình cũng chỉ đáp lại nhàng. Nhưng trong lòng , trong những người thân cận gặp năm nhất lúc đó Vu Hà được xếp cao hơn bậc.

      “Tớ biết.” Kỷ An Ninh , “Cái đó là do trang web đăng giúp thôi. Shop hoặc studio nếu nhìn trúng liên lạc với cậu.”

      Mạnh Hân Vũ : “Vậy à. Vậy để tớ bảo cậu ấy tự tìm.”

      Kỷ An Ninh đưa ra thêm bất cứ ý kiến gì về Vu Hà.

      Kỷ An Ninh nghiêm túc suy nghĩ về ân oán gút mắc liên quan tới kiếp này của và Vu Hà.

      ý thức được, nếu chỉ lấy lực lượng cá nhân của để trà thù Vu Hà mà chỉ có thể áp dụng số thủ pháp ti tiện. Ví dụ như trở thành bạn ta trước, cùng ta tới quán bar, bỏ thuốc, để ta bị người ta ‘đưa ’.

      Đối với mấy chuyện Vu Hà làm với ở kiếp trước đây coi như là ăn miếng trả miếng.

      Hoặc là cần phải ra tay, còn Văn Dụ cơ mà. có thể bịa ra số chuyện hoặc lý do cho Văn Dụ, để Văn Dụ tin rằng Vu Hà làm tổn thương đến . Lấy tính cách của Văn Dụ, nổi cáu, ra tay lưu tình.

      Cách này cũng có thể trả thù Vu Hà, thậm chí thủ đoạn của còn làm người khác thấy vui vẻ hơn.

      Lúc Kỷ An Ninh ngồi học, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.

      nghĩ tới câu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Lúc ngươi nhìn chăm chú vào vực sâu, vực sâu cũng chăm chú nhìn ngươi.

      Mặt bàn bị nhìn chăm chú giống như biến thành cái gương, trong gương có thể thấy , Kỷ An Ninh xấu xí vặn vẹo.

      Cuối cùng nhắm mắt lại, trong lòng hung hăng mở ra miệng cống, đem nội tâm xấu xí ác độc kia nhốt lại.

      Mày sống lại kiếp là để cuộc sống tốt hơn, trở thành người tốt hơn. phải là trở thành kiểu người mà mày vốn căm ghét.

      Kỷ An Ninh quyết định tránh xa Vu Hà, kiếp này muốn có bất kì liên quan gì với ta.

      Nhưng đến lúc ra chơi, Mạnh Hân Vũ cầm điện thoại hỏi: “Cái studio cậu ký tên là gì ấy nhỉ?”

      “Hảo Dực.” Kỷ An Ninh hỏi, “Sao à?”

      Mạnh Hân Vũ gõ điện thoại : “ có gì, đồng hương tớ hỏi thôi.”

      Kỷ An Ninh nhàng “À” tiếng rồi im.

      Mạnh Hân Vũ ngước mắt nhìn cái, bỗng nhiên phát Vu Hà sai, Kỷ An Ninh đối với Vu Hà đúng là có chút lạnh lùng.

      Nếu như là bình thường, đối với mấy người khác, Kỷ An Ninh đưa ra mấy ý kiến, đề nghị gì đó. nhìn qua lạnh lùng nhưng ra lại rất ôn hòa, tự nguyện chia sẻ cũng vui vẻ giúp đỡ người khác.

      Mạnh Hân Vũ thấy hơi kì quái.

      Cuối tuần hẹn xong địa điểm chụp ảnh, Mã ca cũng ở đó.

      Quay lại với công việc của Kỷ An Ninh, mặc kệ là studio Hỏa Dực hay là chụp ảnh ngoài trời, Mã ca đều có mặt. Kỷ An Ninh cảm thấy ông chủ này siêu cấp tận tụy, đặc biệt kính nể .

      Buổi trưa lúc nghỉ ngơi ăn cơm, Mã ca hỏi: “An Ninh, em giới thiệu bạn học cho bọn à?”

      hỏi đột ngột, suy nghĩ Kỷ An Ninh xoay chuyển nhanh hiểu chuyện gì xảy ra.

      ạ.” lặp tức phủ nhận, “Em giới thiệu ai cả.”

      Mã ca quay laptop của cho nhìn: “ nhận được cái email tự tiến cử, là do em giới thiệu.”

      Quả nhiên giống với Kỷ An Ninh dự đoán, người gửi là Vu Hà. ta đúng là kẻ biết cách luồn cúi, kiếp trước chỉ gặp thoáng qua ta có lần, ta liền gọi lại, xin nể tình bạn học, giúp chút. Thế là ta được NL nhận vào.

      Kiếp này, ta lên mạng trực tiếp tra được trang chủ của Hỏa Dực, dựa theo phương thức liên lạc phía mà gửi email vào hòm thư để tự tiến cử mình. ta ở trong thư là Kỷ An Ninh giới thiệu.

      Mã ca là người hơn ba mươi tuổi, vào xã hội lâu, cũng phải người ta gì là tin. Nếu là do Kỷ An Ninh đề cử chừng nghĩ chút biện pháp. Nhưng Kỷ An Ninh chưa từng đề cập với chuyện này, lấy tình tình trầm ổn của Kỷ An Ninh chắc chắn làm mấy chuyện đường đột thế này.

      vừa nhìn liền biết có gì mờ ám, ý lôi ra hỏi Kỷ An Ninh.

      Quả nhiên Kỷ An Ninh động cũng động cái, : “Bạn học em bạn ấy có người đồng hương từng hỏi em ký hợp đồng với studio nào. Hình như là họ Vu phải. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Mã ca liền hiểu mọi chuyện. Đều là người làm, cũng quá phản cảm với kiểu quá tích cực làm mấy chuyện như Vu Hà này, : “Vậy để từ chối bé này. Bé này được, đủ tiêu chuẩn.”

      Kỷ An Ninh nhịn được nhìn sang lap của Mã ca, thấy ảnh của Vu Hà. ta mặc dù đáng , trang điểm cũng tinh xảo nhưng đúng là nhìn bên ngoài đủ điều kiện.

      Giống như điểm khiến Mạnh Hân Vũ tán thưởng Vu Hà đó là tự kiếm tự tiêu, điểm này Kỷ An Ninh đồng ý với nàng, cũng là nguyên nhân quan trọng nguyện ý để ta lại gần mình.

      Nhưng lúc này Kỷ An Ninh bỗng nghĩ tới, nếu như Vu Hà có dáng vẻ xinh đẹp sao?

      Nếu như ta lớn lên giống Tôn Nhã Nhàn, liệu ta nguyện ý cần cù chăm chỉ làm việc ?

      ta cố gắng kiếm tiền là bởi vì so với Kỷ An Ninh ta tiêu nhiều tiền hơn, gia đình của ta thể chèo chống được khả năng tiêu xài cá nhân của ta. Chỉ là kiếp trước ‘tay làm hàm nhai’ quá nổi bật nên che đậy kín ham muốn hưởng thụ vật chất của ta.

      Lúc này Kỷ An Ninh mới hiểu được, Vu Hà ra là Tôn Nhã Nhàn phiên bản thấp.

      Bọn họ đều là những người có ham muốn hưởng thụ vật chất mãnh liệt.

      Hôm nay là thứ bảy tuần đầu tiên của tháng mười hai, ngày hôm nay bắt đầu từ rất sớm, bận rộn cả ngày, nhưng thời gian kết thúc lại vừa kịp, ảnh hưởng tới thời gian ăn tối và Văn Dụ hẹn trước.

      Kỷ An Ninh cảm thấy mình may mắn. còn lo phải để Văn Dụ đợi lâu.

      thôi.” Bước từ phòng thay đồ ra, Kỷ An Ninh khoác thêm cái áo lông, có vẻ tâm trạng rất tốt.

      Văn Dụ sắp xếp thời gian và công việc rất tốt, cho nên tâm trạng cũng rất tốt.

      lái xe đưa tới nhà hàng nhìn tệ.

      Kỷ An Ninh dù tiết kiệm, nhưng cũng lấy tiêu chuẩn tiêu xài của bản thân kéo thấp chất lượng sinh hoạt của Văn Dụ. Văn Dụ đưa tới nhà hàng rất đẹp, làm buổi hẹn hò lãng mạn, cũng vui sướng tiếp nhận.

      Ở trong nhà hàng vừa cởi áo khoác, hai mắt Văn Dụ liền tỏa sáng.

      “Vừa mua quần áo à?” mỉm cười.

      Kỷ An Ninh thấy hơi ngại ngùng. bình thường vốn đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, bình thường gần như chú trọng cách ăn mặc. Trang phục của trước chỉ chú trọng vấn đề bền chắc, thấy thoải mái dễ chịu là được.

      “Hôm nay chụp nhãn hiệu này.” , “Giờ em mới biết, mấy hàng mẫu có thể được giảm giá.”

      Trước kia để ý đến, hôm nay nghe là trợ lý studio với người của chủ cửa hàng muốn cầm hai bộ quần áo, mới biết có thể mua lại giá rẻ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Hôm nay lại là bữa tối hẹn với từ vài hôm trước. ra hôm nay lúc bước ra khỏi cửa chú ý chọn qua chọn lại quần áo của bản thân, cảm thấy như vậy là ổn rồi.

      Nhưng mà trang phục thị trường lấy giá sỉ, cho dù vô cùng rẻ cũng thể nào so với đồ hôm nay chụp được.

      Kỷ An Ninh do dự chút, quyết định khắc phục chứng bệnh Stockholm nghèo khó này của mình, đương nhiên cũng vì bây giờ kiếm được nhiều tiền hơn so với trước kia, tóm lại, cũng chọn lấy bộ, sau khi công việc kết thúc, lúc thay áo đổi lại.

      vẫn luôn trung thành với phong cách học sinh đơn giản, giản dị, mặc dù mặc cái gì cũng đẹp, nhưng bất chợt tân trang, bình thường vẻ vũ mị xinh đẹp bị che lấp giờ tỏa hết ra ngoài.

      Nhưng điều chân chính là Văn Dụ vui vẻ là, nàng Kỷ An Ninh luôn keo kiệt với bản thân, vì hẹn hò với , bắt đầu cố ý chi tiền ra để mua bộ đồ mới.

      phải đều , nữ tử vì người mình thích mà trang điểm sao?

      Như vậy chính là ‘người mình thích’ của Kỷ An Ninh rồi!

      Văn Dụ cười tít mắt thấy tổ quốc đâu, lời khen Kỷ An Ninh xinh đẹp cũng giống ngày thường.

      Bình thường khi mấy lời này, Kỷ An Ninh cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai. Duy chỉ có hôm nay, có lẽ là vì cố ý trang điểm qua, còn xin chị thợ trang điểm giúp trang điểm , trong nội tâm khi nghe những lời này bỗng gợn sóng.

      Chỉ là trước giờ Văn Dụ vẫn luôn mặt dày hay quá, Kỷ An Ninh bị khen tới mức mặt như được nhuộm đỏ.

      Dưới đèn, mắt cũng long lanh, môi cũng non mềm động lòng người, ánh mắt Văn Dụ càng ngày càng nóng rực.

      người đàn ông như thế mà lại chủ động lôi điện thoại di động ra cầu sefile, Kỷ An Ninh nín cười, cùng chạm đầu, mặc tanh tách chụp hình cả trăm tấm.

      phải khoe khoang phải khoe.” Văn Dụ chậc chậc , đăng lên vòng bạn bè.

      Kỷ An Ninh cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, vậy mà lại chèn thêm tus: “Tiểu bảo bối của tôi!”

      Trong vòng bạn bè mà cũng nhây như vậy!

      Kỷ An Ninh nỡ nhìn thẳng, chỉ có thể bụm miệng cười.

      Nhân viên phục viên nhanh chóng mang đồ ăn lên.

      Văn Dụ còn rót chút rượu.

      “Em thử nếm cái này .” , “Ăn thịt phải phối với rượu này mới là tuyệt nhất. uống được, chút nữa còn phải lái xe.”

      Nhìn Kỷ An Ninh cẩn thận bưng ly rượu lên nhấp ngụm , Văn Dụ cười tiếng, cũng bưng ly lên uống ngụm nước chanh. tay khác thuận tiện mở điện thoại, nhìn xem mấy đứa bạn hồ bằng cẩu hữu có bình luận gì .

      Văn Quốc An: [Cháu trai ta hôm nay có thể hợp thành thành công ?]

      Phụt!

      Văn Dụ: “Hụ khụ khụ khụ khụ!”

      “...” Kỷ An Ninh, “ sao chứ?”

      sao, sao, bị sặc thôi!” Văn Dụ xua tay, quay sang hướng khác vừa ho khan vừa điều chỉnh hơi thở.

      suýt chút nữa bị ông cha già mà đứng đắn này làm sặc chết!

      hổ là người ăn chơi nửa đời người, người đàn ông tới trung niên mới chịu ổn định cưới người vợ xinh đẹp mà!

      Văn Quốc An giữ kính lão nhìn màn hình điện thoại, ảnh bên trong là thằng con nhà mình ôm bé như hoa như ngọc.

      Con của mình tự mình biết. Lúc trước có khi nào nó chịu đăng mấy cái hình này trong vòng bạn bè? Cái này tám đến chín phần là lòng rồi.

      Nghĩ đến nguyện vọng ôm cháu của mình có hi vọng, ông liền lộ ra nụ cười hiền hòa.

      Cửa thư phòng bỗng bị mở ra, Trình Liên thèm gõ cửa mà trực tiếp bước vào.

      “Con trai ông hôm nay lại về à?” Bà lạnh lùng , “Thành dạng gì rồi? Ông cũng mặc kệ quản!”

      Văn Quốc An chút biến động nào, tháo kính lão xuống, lạnh nhạt : “Sinh hoạt của thanh niên phong phú là chuyện bình thường. Nó ăn cơm với bạn .”

      “Bạn gì.” Trình Liên xùy tiếng, “ đám đào mỏ.”

      Trình Liên gả cho ông chủ lớn hơn mình mười mấy tuổi, làm bà chủ, cho tới giờ vẫn cảm thấy mình là kẻ ‘đào mỏ’.

      Bà tốt nghiệp trường danh tiếng, người lại xinh đẹp, gia cảnh cũng coi là giàu có, thậm chí lúc đó còn có người bạn trai tuấn học cùng trường.

      Là do ông chủ giàu có điên cuồng bỏ tiền theo đuổi, coi bà như công chúa mà nâng niu.

      mê hoặc của chuyện vượt qua tầng lớp này làm người ta dao động.

      Bố mẹ bà cầm lòng được, cực lực thuyết phục bà.

      Bà đung đưa ngừng. Bạn trai bà mặc dù xuất thân nghèo khó, nhưng những ưu tú mà còn tuấn, dịu dàng làm người ta mê say.

      Lúc đó bà khóc với bạn trai, bà thể chống lại ý bố mẹ, chỉ có thể phụ mà thôi, người con trai tuấn trẻ tuổi giữ mặt bà dịu dàng hôn lên nước mắt bà: “ biết, hiểu mà. Trình Trình, em là công chúa, em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn. làm liên lụy đến em.”

      Ngày đó bọn họ điên cuồng làm tình.

      Từ đó trở , Trình Liên thiếu vắng , cả đời cũng người đó ra sao.

      Bà nhìn lão già trước mặt, trong lòng vừa phiền não vừa bất an. Bà bị ông ta nắm đằng chuôi, mặc dù bà là mẹ ruột của con trai, ông ta chắc chắn làm gì bà công khai, cũng để con trai biết. Nhưng giờ bà bị thu hồi rất nhiều quyền hạn, mỗi ngày đều thấy cả người khó chịu.

      So với ngày càng khó chịu bà sợ ông ta phát thêm lỗ thủng tài chính. đến lúc đó, bà còn đường lui. Chuyện này làm bà ăn ngủ yên. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      “Ông mà quản nó!” Bà tức giận , “Nhìn thấy tôi cứ như chuột thấy mèo, ở cùng tôi phút cũng nổi. Chẳng nhẽ tôi phải mẹ ruột của nó à?”

      xong, quay người bỏ .

      Tay Văn Quốc An nắm kính lão, thần sắc hờ hững, ánh mắt lạnh lẽo.


    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 66: mặt xuân sắc

      Editor: tiểu mao

      bàn ăn, Văn Dụ hỏi: "Chuyện nữ sinh họ Vu kia là thế nào?”

      Kỷ An Ninh kinh ngạc nhìn cái.

      Văn Dụ thần sắc tự nhiên hỏi: “Lúc chờ em, Mã ca có với . là sinh viên trường mình phải? Cùng lớp em à?”

      phải.” Kỷ An Ninh , “Là đồng hương Mạnh Hân Vũ. Ban đầu ấy muốn em giới thiệu tới NL làm thêm, em từ chối. ấy lại nghe em làm người mẫu quảng cáo, kiếm tiền được, lại muốn em giúp ấy giới thiệu cái này. Em nhờ Hân Vũ đây là do trang web đăng giúp thôi, ấy nghe được tên của Hỏa Dực, trực tiếp nhắn email tới hòm thư của Mã ca tự tiến cử mình, là do em giới thiệu.”

      sao đâu, em với Mã ca rồi, em giới thiệu ấy.”

      Văn Dụ nghiêm túc nghe Kỷ An Ninh tường thuật lại quá trình, ra Mã ca báo cáo với lần rồi, nhưng lại nghe Kỷ An Ninh kể lại lần, nghe ra cũng phải dễ bắt nạt, lúc từ chối vẫn biết từ chối, vẫn cảm thấy vui vẻ.

      Giờ ở trong lòng Văn Dụ, Kỷ An Ninh chính là người của .

      Hàm nghĩa “người của ” nghĩa là thuộc sở hữu của , cũng được bảo vệ.

      Văn Dụ là người chứa nổi hạt cát trong mắt. Đối với , bất luận là kẻ nào cũng được nắt nạt Kỷ An Ninh, chửi bới cũng được.

      Lợi dụng Kỷ An Ninh cũng được phép.

      Nhưng trong lòng Kỷ An Ninh tự hiểu, cũng biết cách từ chối, tâm trạng Văn Dụ rất tốt, sinh ra lệ khí gì.

      nhìn ảnh của Vu Hà, chưa từng gặp này. Kỷ An Ninh bảo cần để ý, gật đầu đáp ứng, để xử lý.

      bàn ăn, ân cần chia thức ăn cho .

      Rượu là thứ kỳ diệu. Uống chút say lắm nhưng lại ra những điều bình thường , làm những chuyện bình thường vốn làm.

      Kỷ An Ninh ở trong xe cùng Văn Dụ môi lưỡi lộn xộn, biết là mình đoạt lấy hay là bị đoạt lấy.

      Văn Dụ thò tay vào trong quần áo . Bàn tay đầy lửa nóng, bởi vì tập thể hình mà có chút thô ráp, trượt qua từng đoạn eo xoa nắn.

      Cảm giác kia dễ chịu. Như cơn đói được làm dịu, nhưng lại làm người ta càng khát vọng thêm.

      Kỷ An Ninh run rẩy. Trong cổ họng nhìn được phát ta thanh làm Văn Dụ càng thêm máu nóng sôi trào.

      Văn Dụ bị căng đến đau. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Nhưng dù trần xe cao, cuối cùng cũng phải nơi thích hợp để làm. Huống hồ, sớm nhìn ra Kỷ An Ninh có kinh nghiệm, lần đầu của nên phát sinh ở chỗ như thế này.

      “Đến chỗ .” Văn Dụ cắn lỗ tai Kỷ An Ninh .

      Thân thể chìm trong thư giãn và khoái cảm, Kỷ An Ninh phút chốc tỉnh táo lại, lý trí lần nữa quay về.

      “Em, em phải về nhà...” muốn túm tay Văn Dụ. Giọng như mất tiếng, hô hấp vẫn còn lộn xộn, trong gian u tối này lại càng quyến rũ.

      Văn Dụ biết Kỷ An Ninh muốn trốn. nhịn lâu lắm rồi, hôm nay sao có thể dễ dàng tha cho .

      được.” ngang nhiên cự tuyệt, cắn tai Kỷ An Ninh, đầu lưỡi duỗi vào.

      Cả thân thể Kỷ An Ninh đều run rẩy: “Văn Dụ!”

      Ngón tay Văn Dụ nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, kéo khóa quần, giải phóng tiểu đệ đau nhức kia, lôi kéo tay Kỷ An Ninh ấn về phía đó.

      Kỷ An Ninh tựa vào đầu vai Văn Dụ phát ra tiếng kêu sợ hãi trầm thấp, bối rối nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm chịu buông ra, cùng Văn Dụ phân cao thấp.

      Hô hấp Văn Dụ nặng nề, mềm giọng cầu xin bên tai : “An Ninh, Kỷ An Ninh...”

      An Ninh...

      Kỷ An Ninh...

      Đêm khuya, trong phòng giam, người đàn ông trẻ tuổi chờ đợi cái chết đến, nhớ kỹ tên mà thủ dâm.

      Lông mi Kỷ An Ninh khẽ run, mở mắt ra.

      nhớ tới lúc đó sờ được mặt, chạm được bờ môi . nhớ lúc đó mình lơ lửng trong khí, che mặt khóc nức nở đầy bi thương.

      Văn Dụ chăm chú nắm chặt cổ tay Kỷ An Ninh, để tránh thoát được. Nhưng dám dùng sức quá lớn, sợ làm bị đau.

      Cổ tay Kỷ An Ninh bỗng nhiên giảm lực, bắt đầu trở nên nhàng.

      Văn Dụ mò tới tay . Kỷ An Ninh mở nắm tay, nhàng mở ra.

      Văn Dụ vui mừng khôn siết, đem tay ấn xuống.

      Mặt Kỷ An Ninh chôn vào đầu vai Văn Dụ, nghĩ đến thứ nóng hổi trong lòng bàn tay. càng dám nhìn, lúng túng : “Em, em ...”

      sao đâu, bảo bối ~” Văn Dụ cắn lỗ tai , “ dạy em!”

      Thứ bảy là khoảng thời gian mọi người ra ngoài vui chơi.

      Trong phòng hội sở, Phùng Kim Hải nghiêng chân hỏi Lý Hách: “Văn Dụ có đến ?”

      “Tới.” Lý Hách vừa cúp điện thoại của Văn Dụ, “Nó vừa đưa bạn về nhà, đường đến.”

      Phùng Kim Hải cười mắng: “Tiểu tử này, trọng sắc khinh bạn! Đợi nó tới ông đây nhất định phải phạt rượu!”

      Còn : “ bạn này của nó cũng ngoan đấy, mỗi ngày cứ ru rú ở nhà ra ngoài à?”

      Lý Hách : “Vẫn còn mà, mới học năm nhất.” Lớn tuổi chút cũng rộng rãi hơn, từng gặp qua nhiều loại con , đối với kiểu con ngoan ngoãn như Kỷ An Ninh càng phá lệ rộng rãi.

      Phùng Kim Hải đột nhiên phản ứng.

      “Chờ chút? Nó đưa bạn về nhà rồi?” giật mình.

      Lúc tối còn đăng ảnh tình cảm lên vòng bạn bè, tiếp theo chẳng lẽ phải là khắc xuân tiêu giá ngàn vàng à?

      Tên tiểu tử Văn Dụ kia từ lúc nào trở thành con trai nhà lành giữ gìn trinh tiết rồi? Vậy mà đưa người ta về nhà?

      Lý Hách ngậm thuốc cười cười.

      “Tiểu Dụ a...” thong thả , “Lần này bại.”

      Văn Dụ chạy tới, vừa vào cửa bị Phùng Kim Hải ép ngồi vào ghế sofa.

      tự giơ tay chịu phạt: “Ok, ok, tôi tự phạt ba ly!”

      Phùng Kim Hải thấy thức thời mới chịu buông tha , trêu chọc: “Tôi nhìn cậu đăng lên vòng bạn bè, còn tưởng hôm nay cậu tới. Ái chà chà!” Còn dò xét từ xuống dưới, ánh mắt nhìn vào giữa hai chân còn nấn ná trận, trong lòng nghi ngờ có khi nào bị gì khó .

      “Đệch!” Văn Dụ nhắc chân đạp .

      Chơi đùa nhốn nháo hồi, Lý Hách và Phùng Kim Hải đều quan sát thấy Văn Dụ hôm nay có gì đó khác lạ.

      bưng ly, tay khoác lên lưng ghế, cả người lên trạng thái vừa buông lỏng lại vừa thỏa mãn. Nếu mở to mắt nhìn kỹ còn có thể thấy khóe mắt đuôi mày còn lưu lại mấy phần ý xuân.

      Này mẹ nó... Tuyệt đối đây trạng thái sau khi xong việc!

      Phùng Kim Hải và Lý Hách trao đổi mắt, nháy mắt cái, trái phải ngồi cạnh Văn Dụ, đem kẹp ở giữa.

      Văn Dụ: “...” Hai người này bị sao đây? Đột nhiên muốn trình diễn Đoạn Bối Sơn (GAY) à?

      “Tránh ra chút, tránh ra chút, phòng lớn thế này, chen cái gì?” trái đẩy phải cản. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      “Tiểu tử ngươi, đừng giả bộ nữa.” Lý Hách cần điếu thuốc cười, “Thành khai báo, hôm nay làm gì rồi? Mặt đầy xuân sắc!”

      Phùng Kim Hải cũng nháy mắt ra hiệu: “, có phải xơi được rồi ?”

      “Cái rắm!” Việc quan hệ với Kỷ An Ninh, Văn Dụ theo bản năng bảo vệ , “Đừng đoán mò.”

      “Lại dám bất kính với mấy !” Phùng Kim Hải đứng lên muốn đánh .

      Văn Dụ ỷ vào việc mình luyện võ, phản chế .

      “Ôi ôi ôi ôi! Lý Hách, mau cạo chết nó!” Phùng Kim Hải kêu lên đau đớn.

      Lý Hách vui sướng đứng bên xem hai người đánh nhau, mồm đáp ứng, mông chuyển ổ.

      Văn Dụ cười mắng: “Làm !” Buông Phùng Kim Hải, đứng lên muốn .

      Phùng Kim Hải hô to: “ đâu đấy?”

      Văn Dụ: “Phòng vệ sinh!”

      Ai biết vừa đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Tiền Hạo Nhiên ép Tôn Nhã Nhàn vào tường, hôn đến tình dục dâng trào.

      Hai người căn bản phát Văn Dụ mở cửa.

      Văn Dụ: “...”

      Bất đắc dĩ trợn mắt cái, đóng cửa lại, đẩy cửa phòng bao, ra phòng vệ sinh ở bên ngoài.

      Tối hôm đó, Triệu Thần cũng cùng bạn bè đến đây chơi.

      Ở bãi đỗ xe, vừa bước xuống xe, nhìn thấy chiếc siêu xe phiên bản giới hạn toàn thế giới. Mặc dù bãi đỗ xe này tụ tập nhiều xe sang trọng, chiếc siêu xe này vẫn vô cùng nổi bật.

      Triệu Thần nhịn được “Wow~” tiếng.

      người bạn của ta bỗng “A” tiếng, : “Đây xe họ tao.”

      Người bên ngoài hỏi: “ họ nào cơ?”

      Lại có người : “Nhìn cái xe này còn có thể là ai, đương nhiên là vị thái tử Lý gia kia rồi.”

      “Đúng vậy.” Bạn Triệu Thần , “ họ tao xe có tiếng, đây phải xe ấy thích nhất à. ấy thích nhất là chiếc xe thể thao Maybach này.”

      Có người kinh ngạc: “Maybach... Có xe thể thao?”

      Chiếc xe kia quá nổi tiếng trong vòng, Triệu Thần cũng từng nghe qua, lập tức tiếp lời: “Sản xuất riêng, đồ đần! 1600 vạn đấy!”

      Mấy người vừa vừa phát ra thanh vô cùng hâm mộ.

      thang máy lên tầng, có quản lý dẫn bọn họ tới phòng bao được đặt trước. Bạn Triệu Thần cúi đầu loay hoay đọc điện thoại lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu : “ họ tao cũng ở tầng này, tao qua chào hỏi ấy tí.”

      Triệu Thần cũng là người thích luồn cúi, mắt đảo quanh, : “Tao với mày.”

      Văn Dụ ở trong nhà vệ sinh, rửa tay, đứng trước gương soi trái soi phải. Trong lòng tự nhủ, bộ dạng mình cũng đâu có gì đặc biệt, sao đám gia hỏa này mắt tốt thế nhỉ, thế mà cũng nhìn ra.

      Mặc dù hôm nay vượt rào, nhưng Văn Dụ quả thực nhịn quá lâu, đột nhiên được giải phóng, tinh thần cả người cũng giống bình thường. Là do nhận ra mà thôi.

      Còn chưa trở lại phòng bao, cách đoạn liền thấy Lý Hách đứng trước cửa phòng chuyện với hai người nữa. Trong đó có người nhìn khá quen mắt, Văn Dụ khỏi nhìn kĩ chút.

      qua hai người kia quay người rời . Văn Dụ hỏi: “Ai thế?”

      đứa em họ bà con xa tới chào hỏi.” Lý Hách . người khác là tới làm quen. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Hóa ra là em họ Lý Hách, sao lại ở cùng với Triệu Thần.

      Văn Dụ nghĩ ngợi, Lý Hách tiếp: “Mới từ thành phố Du đến đây, sau này ở đây luôn, bạn bè nó mở tiệc đón gió tẩy trần.”

      Văn Dụ dừng bước, lặp lại lần: “Thành phố Du?”

      Lý Hách kinh ngạc quay đầu, hỏi: “Thế nào?”

      Văn Dụ biểu lộ khó lường.

      Trong phòng, Tiền Hạo Nhiên vè Tôn Nhã Nhàn bước ra khỏi nhà vệ sinh.

      Trông thấy Văn Dụ, Tiền Hạo Nhiên liền đứng lên về phía .

      Bây giờ Tôn Nhã Nhàn được tân trang từ đầu đến chân, rất có mấy phần bộ dáng, cũng coi như có thể mang ra ngoài. ta thoáng nhìn qua, ta vẫn luôn sợ Văn Dụ, thấy Văn Dụ căn bản chú ý ta liền thu hồi ánh nhìn. Ở chỗ này, thân phận ta chỉ là bạn Tiền Hạo Nhiên, tình cảm bạn bè với Văn Dụ coi như bằng .

      Tiền Hạo Nhiên cùng Văn Dụ ra ngoài cửa chuyện.

      “Thế nào rồi? Người tôi tìm cho cậu.” Tiền Hạo Nhiên hỏi.

      “Vẫn chưa trở lại.” Văn Dụ .

      Tiền Hạo Nhiên cũng hỏi Văn Dụ muốn tra cái gì, chỉ cam đoan với : “Tôi tìm người này từ nhà ông ngoại bên kia, năng lực tuyệt đối vấn đề.”

      Văn Dụ ôm bả vai : “Cảm ơn.”

      Người Văn Dụ chờ trở lại vào tuần thứ hai tháng mười hai.

      Người kia đưa cho Văn Dụ túi văn kiện bằng da trâu. Văn Dụ mở ra xem xét, chỉ có vài trang giấy mỏng, nhíu mày : “Sao ít thế?”

      “Chỉ tra được từng ấy.” Người kia cường điệu , “ bé này rất đơn giản.”

      Văn Dụ nâng mấy tờ giấy lên, tập trung đọc kĩ.

      Cuộc đời Kỷ An Ninh đều được ghi lại mấy tờ giấy này.

      bé này lúc gia cảnh cũng tệ lắm, ngoại trừ việc mẹ qua đời sớm. Bố bận rộn suốt ngày, vẫn luôn được bà ngoại chăm sóc.” Người kia , “Bố là Kỷ Thái Hòa ban đầu làm ăn cũng tồi, sau đó tin nhầm bạn bè, đầu tư vào hạng mục, kết quả khiến bản thân bị lỗ nặng. Toàn bộ tài sản của người này đều chuyển hết vào nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, liền đánh chủ ý lên mẹ vợ. Dỗ dành mẹ vợ bán nhà ở, ôm khoản vay chạy trốn. Con cũng cần.”

      Kiểu tình huống như vậy ra cũng dễ hiểu. Nếu bán nhà cửa dùng tiền đó để trả nợ chưa chắc trả hết. Tự mình ôm tiền chạy, đợi ngày khác đông sơn tái khởi.

      Chỉ là mẹ vợ thôi , con ruột cũng cần, đúng là điên rồi.

      bà lão với bé vừa mới lên sơ trung, nhà để ở, đối mặt với đám chủ nợ suốt ngày ép trả nợ, vất vả cỡ nào có thể hiểu được.

      Văn Dụ muốn mắng mẹ nó.

      Mấy cái đằng sau về sinh hoạt của Kỷ An Ninh hơi khái quát, đại khái là bà lão mang làm sao mưu sinh, hai người mất nhà, đến chỗ nào, trải qua sinh hoạt như thế nào. có nội dung nào mang tính miêu tả, hoàn toàn là trần thuật khách quan.

      Sau đó là tình huống trong trường của Kỷ An Ninh.

      tra được cái gì khác sao?” Văn Dụ nhìn xong quay ra hỏi.

      phải tra được.” Người kia nhìn Văn Dụ nhíu mày, biện hộ cho bản thân, “Là tình huống mà ngài muốn biết rất có khả năng tồn tại. Trường học của bé này là trường trọng điểm, phong cách trường học rất nghiêm khắc, nghe kiện bắt nạt nào phát sinh. Tới thăm cũng chỉ có mấy người bạn học, cũng đều là lúc đó đều bận rộn học tập, bao gồm cả bé này. Cuộc sống cao trung vô cùng đơn giản, cũng kiện nào đặc biệt xảy ra. Chí ít là xảy ra ở trong trường.”

      Nhưng Kỷ An Ninh lừa . Lúc ngẫu nhiên tiết lộ chuyện cũ, thần sắc lóe lên trong mắt càng gạt được.

      nhất định trải qua cái gì đó.

      Văn Dụ sờ cầm suy tư hồi, quyết định đổi sang phương án điều tra khác.

      tra giúp tôi chút về người khác.” , “Tên là Triệu Thần, thiếu gia công ty dược Thịnh Đằng, bây giờ học năm hai ở Hoa đại. Nhưng lúc trước từng ở thành phố Du. Hình...”

      Người kia vở cầm bút vở ghi chép vừa :”Gọi tôi lão Hình là được.”

      Văn Dụ gật đầu : “Lão Hình, gắng điều tra thêm, lúc Triệu Thần còn ở thành phố Du có gặp Kỷ An Ninh .”

      truy cứu vụ trước tra được tin tức gì hữu dụng, lão Hình thở dài hơi : “Được, Văn thiếu.”


      Last edited: 7/3/21

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :