1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      2 bố con Tề Tiện làm t xúc động quá :)
      Xuống bên dưới đạo diễn ma lại làm t buồn cười dã man :)))
      Mẹ chồng lên sàn à :)) định làm thân vs Tuệ Tuệ à chắc k đc đâu từ bỏ ý định đó đị :)))
      But-thepNgân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 69
      Edit: Ngân Nhi

      Diệp Tuệ ngờ vực, tại sao tự dưng mẹ của Thẩm Thuật lại gọi điện cho ? ràng là bà ấy rời khỏi nhà họ Thẩm từ lâu lắm rồi mà, còn bỏ lại Thẩm Thuật lúc ấy vẫn còn bé.

      Ngay lúc còn suy nghĩ có tiếng chuông cửa.

      Diệp Tuệ nhìn vào mắt mèo, bên ngoài là người phụ nữ xa lạ, nhìn cũng có tuổi rồi, nhưng da dẻ chăm sóc tốt nên trông trẻ hơn những người phụ nữ cùng độ tuổi rất nhiều.

      Gương mặt của bà ấy rất đẹp, có nhiều nét giống Thẩm Thuật, Diệp Tuệ rùng mình, Thịnh Vân, mẹ của Thẩm Thuật thế mà lại tới tận cửa nhà rồi!

      Thế cuộc điện thoại ban nãy chỉ là lời thông báo trước của bà ấy với thôi, bà ấy có chuẩn bị cho cuộc gặp mặt hôm nay từ lâu rồi.

      Diệp Tuệ nghĩ ngợi nữa, mở cửa ra, nhìn Thịnh Vân, Thịnh Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ, : “Mẹ là mẹ của Thẩm Thuật.”

      xong, ánh mắt Thịnh Vân chậm rãi đánh giá Diệp Tuệ lượt, dường như ngẫm xem Diệp Tuệ có đủ tư cách để làm con dâu của mình hay .

      Diệp Tuệ chợt cảm thấy khó chịu trong lòng, lại nghĩ đến chuyện Thịnh Vân bỏ rơi Thẩm Thuật, cảm giác khó chịu ấy lại càng mãnh liệt hơn.

      Diệp Tuệ gật đầu với bà ấy cái, lạnh nhạt : “Chào ạ.”

      Thịnh Vân nhìn vào trong nhà, hỏi: “Thẩm Thuật có nhà ?”

      ấy vẫn chưa về ạ.”

      Thịnh Vân tỏ vẻ thất vọng, đưa cái bánh kem cầm trong tay cho Diệp Tuệ, : “Ngày kia là sinh nhật Thẩm Thuật rồi, mẹ tự tay làm cái bánh kem, con giúp mẹ đưa cho nó nhé.”

      Diệp Tuệ liếc nhìn cái bánh được làm rất cầu kỳ, nhưng vẻ ngoài có đẹp mắt đến đâu cũng thể che giấu được điều, đó là bà ấy nhớ nhầm ngày sinh nhật của Thẩm Thuật.

      Sinh nhật của phải là vào ngày kia.

      Diệp Tuệ nhận cái bánh, lạnh lùng nhìn Thịnh Vân, : “ à, sinh nhật của con mình mà cũng nhớ nhầm sao?”

      Thịnh Vân sững người.

      Diệp Tuệ ràng từng câu từng chữ: “Sinh nhật của Thẩm Thuật là vào mùa đông, cùng với ngày mà , nhưng là tháng sau cơ ạ.”

      Thịnh Vân cũng dám chắc là mình nhớ đúng, bà chỉ có ấn tượng rất mơ hồ về ngày sinh nhật của Thẩm Thuật thôi.

      Diệp Tuệ bật cười, ngữ điệu càng lạnh hơn: “À, suýt nữa cháu quên mất, dù gì cũng rời khỏi nhà họ Thẩm nhiều năm rồi, chả trách mà lại nhớ nhầm ngày sinh của Thẩm Thuật.”

      “Khi đó Thẩm Thuật còn thế, vậy mà , người nào biết còn tưởng là quay về nữa ấy chứ.”

      “Bây giờ yên lành lại đột ngột đến đưa bánh kem thế này, cháu dám nhận đâu ạ, nếu nhận có lỗi với lương tâm quá, thấy có đúng ?”

      Diệp Tuệ vừa thầm trách Thịnh Vân làm mẹ mà nhớ nổi ngày sinh của con mình, bóng gió ám chỉ bà ta là người vô trách nhiệm, có tình người, lại vừa nhắc nhở bà ta rằng, nhiều năm về trước bà ta nhẫn tâm bỏ lại Thẩm Thuật mà , cho nên bây giờ bà ta chỉ là người xa lạ đối với mà thôi. Nếu mà là Thịnh Vân chắc chắn ngày nào cũng cảm thấy cắn rứt lương tâm, bao giờ dám quay trở về nữa.

      Hôm nay bà ta chưa tiếng nào mà trực tiếp tới đây rồi, vừa mất lịch mà vừa mặt dày nữa.

      Thịnh Vân ngờ Diệp Tuệ lại mồm mép tới vậy, nhưng lại cố tình dùng chất giọng rất nhàng êm ái mà ra những câu đó.

      Thịnh Vân cố gắng duy trì bình tĩnh: “Con là vợ của Thẩm Thuật, gọi nghe xa cách quá, phải gọi là mẹ mới đúng.”

      Diệp Tuệ thầm cười trong lòng, bà đối xử với Thẩm Thuật như thế, bây giờ còn muốn bám víu lấy chút quan hệ này sao? Nghĩ đến những lần Thẩm Thuật bị mộng du là có liên quan tới bà ta, Diệp Tuệ thể nuốt trôi cục tức này.

      hờ hững phun ra câu: “Dù sao cũng chẳng gặp được mấy lần, xưng hô thế nào quan trọng lắm.”

      Thịnh Vân tức giận: “…”

      Đúng lúc này, giọng quen thuộc truyền tới, so với lúc bình thường còn lạnh lùng hơn mấy lần: “Bà đến đây làm gì?”

      Diệp Tuệ nhận ra giọng này, lòng trùng xuống.

      Thẩm Thuật đứng đằng kia, ánh mắt tối , môi mím chặt.

      tức giận.

      Ánh mắt Thịnh Vân lên vui mừng, bà ta bước lại gần, : “Lâu rồi mẹ con mình gặp nhau, hôm nay mẹ tới là muốn…”

      Còn chưa dứt lời, Thẩm Thuật quay người , hề nhìn thẳng mặt Thịnh Vân lần nào, cứ thế bỏ .

      bước rất nhanh, bóng lưng vô cùng dứt khoát.

      Thái độ của rất ràng, muốn nhìn thấy Thịnh Vân.

      Thịnh Vân ngờ là Thẩm Thuật lại lạnh lùng với mình đến thế, chỉ biết lúng túng đứng tại chỗ. Diệp Tuệ thấy phản ứng của như vậy cực kỳ lo lắng.

      nhìn Thịnh Vân, thằng thừng đuổi khách: “Mời bà cầm cái bánh kem về , đừng bao giờ đến đây nữa, chúng tôi chào đón bà đâu.”

      “Năm đó bà chọn bỏ rơi ấy rồi, bây giờ đừng đến quấy nhiễu cuộc sống của ấy nữa.”

      Thịnh Vân im lặng vài giây, sau đó ra về.

      Bà ta vừa , Diệp Tuệ liền đuổi theo Thẩm Thuật luôn, lòng rất rối bời, lúc chạy đến chỗ thang máy chậm bước, cửa thang máy đóng lại.

      Trước khi cửa khép lại, Diệp Tuệ vẫn kịp nhìn thấy Thẩm Thuật, cúi đầu, tập trung nhìn vào điểm gì, dáng vẻ cứ thẫn thờ.

      Tim nhói đau, giống như khi thấy mộng du, lúc đó yếu đuối vô cùng.

      cố gắng bình tĩnh lại, đưa tay ấn nút thang máy xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn số tầng hiển thị, xin mày đấy, lên nhanh chút

      muốn mau chóng đuổi theo , bây giờ trạng thái của ổn, thể để bỏ mình được.

      Mấy giây sau, cửa thang máy cũng mở ra, Diệp Tuệ bước nhanh vào, ấn tầng .

      Thang máy chậm rãi xuống, ràng tốn khá ít thời gian nhưng vẫn thấy quá lâu.

      Cuối cùng cũng xuống tầng , Diệp Tuệ chạy ra khỏi thang máy, nhìn bên ngoài lượt, thấy đâu cả.

      tối muộn rồi, biết trời đổ cơn mưa từ khi nào, từng hạt mưa lạnh như băng rơi xối xả xuống mặt đất.

      Diệp Tuệ lo lắng ra ngoài, trong màn mưa dày đặc, nhìn thấy người, lập tức hô lên: “Thẩm Thuật.”

      Thẩm Thuật đứng lại, vẫn bước trong gió mưa, quần áo của ướt hết, nhưng vẫn chưa tỉnh táo lại được, cứ đờ đẫn về phía trước.

      Diệp Tuệ cũng chạy vào trong cơn mưa, chặn đường lại, nhìn thẳng vào mắt , : “Thẩm Thuật, em đuổi bà ấy rồi.”

      nhàng : “Bây giờ bọn mình về nhà thôi.”

      Thẩm Thuật nhìn , mắt có tiêu điểm, tựa như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, thào: “Về nhà?”

      Diệp Tuệ nắm tay , nhấn mạnh lần nữa: “Đúng vậy, bọn mình về nhà nhé.”

      Mưa vẫn rơi, có dấu hiệu tạnh, thấm ướt quần áo của cả hai. Thẩm Thuật đứng trong mưa, Diệp Tuệ cũng đứng cùng .

      nhìn , tầm mắt hai người giao nhau, mưa càng lúc càng lớn, nhưng bóng dáng lại dần trở nên ràng hơn trong mắt .

      Diệp Tuệ cố chấp đứng trong mưa với , dáng người mảnh mai, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sáng trong chứa lo lắng.

      Tầm mắt Thẩm Thuật từ từ khôi phục lại bình thường, nhướn mày : “Em ướt sũng rồi.”

      Diệp Tuệ thở phào nhõm, còn chưa kịp kéo đến chỗ mái hiên. Mưa to quá, hai người tạm thời thể lên nhà được, đành tìm tạm chỗ để trú mưa .

      Dưới mái hiên rất yên bình, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.

      Bất chợt Diệp Tuệ nghe thấy Thẩm Thuật : “Ngày bà ấy , trời cũng mưa to thế này.”

      Diệp Tuệ nhìn , còn nhìn vào màn mưa, dường như nhìn lại đoạn ký ức qua: “ vẫn luôn nghĩ là bà ấy quay về…”

      chờ mãi, chờ ngày bà ấy trở lại tìm , nhưng , bà ấy vứt bỏ rồi.”

      “Bà ấy bố , sau khi sinh ra, bà ấy bị trầm cảm sau sinh. Cứ khi nào bà ấy thấy bực bội khó chịu là nhốt trong căn phòng tối.”

      rất sợ, đập cửa cầu xin bà ấy hãy cho ra ngoài, nhưng bà ấy để ý đến , cứ làm thế hết lần này đến lần khác…”

      Giọng chút: “Nếu bà ấy bỏ , vậy tại sao hôm nay còn quay về?”

      Diệp Tuệ đến bây giờ mới hiểu là vì sao hôm khóa cửa phòng bị hỏng, lại điên cuồng phá cửa như vậy, vì hồi bị ám ảnh, nên muốn cũng phải trải qua cảm giác ấy giống mình, bị nhốt trong gian kín.

      Những lần mộng du cũng là tại Thịnh Vân mà ra, lúc mộng du, trở lại thành đứa trẻ yếu đuối bất lực của quá khứ.

      Trong lòng Diệp Tuệ cảm thấy vô cùng đau đớn.

      trai của qua đời, khiến cho phải cõng lưng cái mệnh khắc người thân, khi ấy, đáng ra Thịnh Vân phải ở bên cạnh che chở cho mới đúng.

      Nhưng bà ta chỉ làm vậy, mà còn ngược đãi , cuối cùng bỏ . Bà ta mãi mãi thể biết rằng, mình khiến cho con trai tổn thương biết bao nhiêu.

      Hôm nay, Thịnh Vân đến, nỗi ám ảnh lại ùa về, lòng ngỡ như bình thường trở lại, nhưng lần nữa lại xuất vết thương thể chữa lành.

      Trong đêm mưa, lần đầu tiên Thẩm Thuật chuyện nhiều như thế, đem chuyện mà mình giấu kỹ vào nơi sâu nhất trái tim, chậm rãi kể hết cho nghe.

      nhìn , : “Xin lỗi em, lúc mộng du chắc làm em sợ rồi.”

      Diệp Tuệ lắc đầu, mắt ướt nhòa, lúc này rồi mà vẫn nghĩ đến cảm thụ của được, khẽ : “ đâu, làm sao mà làm em sợ được chứ.”

      nhìn vào mắt , giọng rất dịu dàng: “Về sau mỗi khi vui, nhất định phải cho em biết đấy nhé.”

      “Có chuyện gì bọn mình cùng nhau giải quyết.”

      Lời Thẩm Thuật nghe rất , nhìn , mấy giây sau mới nhếch môi đáp: “Được.”

      Diệp Tuệ nhìn trời, mưa tạnh, : “Tạnh mưa rồi, bọn mình về nhà thôi.”

      “Ừ.”

      Hai người sánh vai bước , bóng của họ cao thấp chiếu xuống mặt đất.

      Bất chợt, Diệp Tuệ hắt hơi cái, xoa mũi, ban nãy bị ngấm mưa, chắc cảm mất rồi. chỉ mải suy nghĩ, chú ý đến ánh mắt của Thẩm Thuật nhìn mình.

      Diệp Tuệ vẫn tiếp, nhưng bỗng dưng trước mặt bóng đen đổ xuống, ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết Thẩm Thuật đứng trước mặt từ bao giờ.

      Thẩm Thuật giơ tay đội mũ áo lên cho , làm ánh sáng trước mắt bị che hết.

      Ngay lúc ngơ ngác hiểu gì lại thấy cúi đầu xuống, hai tay cầm lấy vạt áo .

      Diệp Tuệ mở to mắt, làm gì thế hả?

      Thẩm Thuật cài khóa kéo, nhàng kéo khóa áo lên, Diệp Tuệ cứ thế nhìn kéo khóa áo lên tận cằm mình, cuối cùng kéo hẳn lên tận đỉnh đầu luôn.

      Trước mắt bây giờ hoàn toàn là màu đen, chẳng nhìn thấy gì nữa cả.

      Giọng rầu rĩ : “Thẩm Thuật à, kéo khóa xuống cho em.”

      Thẩm Thuật nghe , ngữ điệu rất hùng hồn: “ được, em bị cảm rồi, phải tránh gió.”

      Diệp Tuệ nghiến răng: “Em sắp thở được đây này.”

      Bấy giờ Thẩm Thuật mới cam lòng kéo khóa áo xuống chút, mặt Diệp Tuệ cũng từ từ lộ ra bên ngoài.

      Đầu tiên là lông mày, sau đến đôi mắt, rồi đến cái mũi…Tới khi dừng ở miệng Thẩm Thuật có ý định kéo xuống tiếp nữa.

      Diệp Tuệ ngạt thở muốn chết, vội vàng hít thở sâu, quên lườm mấy lần.

      Nhìn hành động của Diệp Tuệ, ánh mắt Thẩm Thuật thoáng xao động, nhàng nở nụ cười.
      ---
      Ôi giời ơi hai ông bà ơi có lên nhà thôi cũng yên được :)) Lại tấu hài rồi :)))
      Chị Tuệ thông cảm cho nhà em :) Bị cảm là được để gió lùa chị ạ cảm nặng thêm đấy, nên nhà em phải bịt kín chị lại cho chắc :) Mà quên cmn mất chị là con người, haizz, thôi em cho chị thòi được cái mũi ra ngoài là tốt rồi đấy, lại tưởng bịt kín xong bá đạo vác lên vai lên nhà chết bà :th_14:

    3. Nhok.rua

      Nhok.rua Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      54
      Haha đọc đến đoạn kéo khoá đến tận đỉnh đầu là t cũng nghĩ đoạn sau là vác vai chạy lên nhà í :))))
      Khổ thân người con ấy :))))))) à k là khổ thân minh tinh ấy chứ .:)))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Đùa nhau à, ac cho chúng e 1 s tình củm, rồi sau đó hắt ...có phải tui đọc truyện hài đâu..và lời của editor cũng chính là lời e muốn , haizzz
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Này trong mưa lãng mạn đâu ko thấy mà cảm lạnh thấy rồi
      Nhưng mà 2 ng tâm vs nhau vậy lại kéo gần thêm khoảng cách, ta thích.
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :