1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 20: Buộc tội

      Ngự Thư phòng

      “Bệ hạ, Vân Huy tướng quân Dương Hàm buộc tội Binh Bộ Thị Lang Lư Trạch Bảo tham ô quân lương, khiến tướng sĩ Tây Nam no bụng, làm giảm sức chiến đấu, ảnh hưởng tới an nguy biên cương”. Tả Tướng Trương Hiền Thông bẩm báo.

      Lý Miểu nghe vậy sửng sốt, sau đó khoát tay : “Trình sổ con lên đây”.

      Trương Hiền Thông dâng tấu chương lên ngự tiền rồi chắp tay : “Bệ hạ, Dương tướng quân có sách mách có chứng, thần nghĩ nên điều tra ”.

      Hữu tướng Diêu Viễn đứng bên cạnh liền : “Vụ án tham ô quân lương ở Tây Nam tháng trước kết án, thủ phạm đền tội, Dương tướng quân giờ còn tới phải là vì thù hận cá nhân đấy chứ?”

      “Thủ phạm? Ý ngươi tới viên quan Ngũ phẩm kia? Hừ? Đúng là vớ vẩn, án này liên lụy rất rộng, Hộ Bộ Thượng Thư bị phạt giáng chức, Hộ Bộ Thị Lang Vương Kì và chủ Thương Bộ tới nay còn bị nhốt trong đại lao Hình bộ, cuối cùng đưa cho Binh Bộ phụ trách lại giao ra cái đầu quan là xong sao?” Trương Hiền Thông hoàn toàn buông tha cho Diêu Viễn, nắm lấy từ “thủ phạm” này mà bắt bẻ lại.

      Diêu Viễn trừng mắt tức giận : “Như thế nào? Chẳng lẽ Trương đại nhân muốn Binh bộ cũng phải cùng vào nhà lao ngồi sao?”

      “Diêu đại nhân cố ý xuyên tạc, Vân Huy Tướng quân tấu trình cũng chỉ buộc tội mình Lư Trạch Bảo thôi, chẳng lẽ Diêu đại nhân cảm thấy có người thị lang này Binh bộ liền sụp đổ sao?” Trương Hiền Thông phất tay áo, giọng khinh thường.

      Diêu Viễn muốn tiếp tục đọ chữ với Trương Hiền Thông, ngược lại chắp tay với Hoàng đế ngồi ngai rồng: “Bệ hạ, Vân Huy Tướng quân những ngày gần đây liên tục dâng tấu buộc tội, những người trong đó đều là thân thuộc với Lư Thái Phó. Thần nghe Vân Huy Tướng quân có người cháu , vốn có hôn ước với Lư gia, nhưng vì nguyên nhân…”

      Trương Hiền Thông đợi Diêu Viễn xong liền hừ lạnh tiếng: “Trong kinh thành ồn ào huyên náo nhất là chuyện Lư Gia và Kiến An Hầu tỷ muội đổi người gả , Diêu Đại nhân chẳng lẽ còn muốn che lấp chuyện này sao?”

      “Ngươi…”.

      Diêu Viễn muốn gì đó nữa, Trương Hiền Thông liền cướp lời: “Cháu trong lời Diêu đại nhân kia giờ là Thế tử Phu nhân của Phủ Ninh Quốc Công, còn liên quan gì gì tới Lư Gia, Lư Trạch Bảo ngoại trừ là chi ngoại của Lư Gia ra, cũng chẳng có gì để gọi là thân thuộc với Lư Thái phó cả. Theo bản quan được biết, nguyên quán của Lư Trạch Bảo ở Phúc Châu, phải tộc nhân của Lư thái phó, ngay cả đồng hương cũng chẳng được tính nữa. Chẳng lẽ Vân Huy Tướng quân chỉ cần buộc tội bất kỳ người họ Lư nào đều là vì tư thù sao?”

      “Này…” Diêu Viễn nhất thời được lời nào. Lư Trạch Bảo thân là Binh Bộ Thị Lang, lại bởi vì cùng họ với Thái phó, liền thúc ngựa nịnh ngọt, ngầm nhận trưởng tử Lư Triều Tông của Lư Thái Phó làm nghĩa phụ, hoàn toàn để ý tới chuyện Lư Triều Tông cũng chỉ lớn hơn ta năm tuổi mà thôi. Chuyện này dù chưa lộ ra ngoài, trong lòng mọi người đều , chỉ là thể chân tướng cho bệ hạ biết.

      “Được rồi”. Lý Miểu vẫn im lặng từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ thấy nhìn tấu chương được trải ngự án, rồi cầm lấy bút son, ở đó viết vài chữ. Sau đó, đại thái giám đứng sau cầm lấy tấu chương đưa cho Trương Hiền Thông: “Chuyện này Hình bộ điều tra, Trương Hiền Thông giám sát”.

      Trương Hiền Thông nhận tấu chương, lĩnh mệnh.

      Diêu Viễn thấy Trương Hiền Thông nhìn ông ta nhướng mày, trong lòng vô cùng thoải mái.

      Trương Hiền Thông là người bất kiến thố tử bất tản ưng (1), nếu có chứng cứ xác , ta tuyệt đối mang tấu chương của Dương Hàm dâng lên cho hoàng thượng. ta vốn tưởng Dương Hàm chỉ là buộc tội lung tung, cắn bậy cắn bạ, giờ nhìn lại, sợ rằng đó là vì đối phó Lư Trạch Bảo mà tung hỏa mù thôi.

      (1)bất kiến thố tử bất tản ưng: (不见兔子不撒鹰): Mục tiêu cụ thể chưa xuất chưa hành động

      Lư Trạch Bảo mặc dù là đồ vô sỉ, nhưng đối với Lư gia và Nhị hoàng tử mà , lại là người đưa mưu lược hiếm thấy. Nghĩ tới Binh Bộ Thượng Thư tầm hai năm nữa từ quan về dưỡng lão, nếu có gì sai lầm, Lư Trạch Bảo dưới giúp đỡ của Lư Gia kế nhiệm chức vụ này.

      Đáng tiếc, tất cả tính toán bây giờ đều thành công cốc.

      Sau khi Trương, Diêu hai người rời , Lý Miểu đứng lên, với đại thái giám Quảng Tòng Trung: “Chúng ta dạo”.

      “Khởi…” Quảng Tòng Trung còn chưa kịp hô chữ Giá liền bị Lý Miểu cắt lời.

      “Ngươi theo ta, những người khác lui ra”. Lý Miểu xong liền nhấc chân ra khỏi Ngự thư phòng.

      Lý Miểu như vậy nhưng Quảng Tòng Trung dám để tất cả mọi người đều lui ra, chỉ kêu cung nhân đứng cách xa trăm bước thôi.

      Lý Miểu qua hành lang dài trong ngự hoa viên, nhìn hoa tươi nở rộ bên ngoài, : “Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi Dương Hàm lại đem được chứng cứ phạm tội của Lư Trạch Bảo dâng lên, khiến trẫm có chút giật mình”.

      “Nghe Vân Huy Tướng quân năm mười bày tuổi thuận tiện thi cử nhân, nếu phải ngài ấy bỏ văn theo võ, hẳn là có thể nằm trong tam giáp”. Quảng Tòng Trung .

      “Tam giáp?” Lý Miểu từ chối cho ý kiến” Trẫm vẫn thích như bây giờ hơn, văn võ đều thông, tướng quân nho nhã”.

      Quảng Tòng Trung cười : “Bệ hạ đúng”.

      oai hùng năm đó của Ninh Quốc Công cũng như Vân Huy Tướng quân, dùng hố giết tù binh, lấy thi thể tù binh cho kinh thành xem. Bệ hạ gọi người hung tàn như vậy là nho tướng sao? Quảng Tòng Trung nhịn được mà rùng mình.

      Lý Miểu bên cạnh thấy sắc mặt Quảng Tòng Trung đúng liền cười hỏi: “Trẫm còn tưởng rằng ngươi tiến bộ rồi! Sao chỉ mới tới tên bị dọa thành như thế”.

      Quảng Tòng Trung cười khan : “Là nô tài vô dụng”.

      “Cũng trách được ngươi, tuy rằng trẫm chưa từng nhìn thấy tận mắt, chỉ có thể tưởng tượng tới tình huống đó, huống gì ngươi tận mắt thấy qua”. Lý Miểu lơ đễnh .

      Năm đó Tây Nam đại thắng, Lý Miểu phái Quảng Tòng Trung truyền chỉ phong thưởng. Vận khí Quảng Tòng Trung năm đó cũng tốt, vừa tới liền gặp cảnh Dương Hàm ở trước kinh thành địch quốc giết tù binh, chất thành đống cao gần năm thước. đất toàn máu tươi và óc người, sợ tới mức Quảng Tòng Trung chưa tuyên chỉ hôn mê bất tỉnh. Sau khi hồi kinh, mỗi đêm ông ta đều theo ác mộng bừng tỉnh, người tốt, tháng gầy ba mươi cân, tới bây giờ còn chưa thể dưỡng béo trở lại.

      “Cảm tạ bệ hạ thông cảm”. Quảng Tòng Trung vội vàng tạ ơn.

      “Trước đó Dương Hàm lung tung bám cắn Lư thị nhất mạch chỉ là đả thảo kinh xà, tìm kiếm nhiều sơ hở hơn. Có điều trẫm cũng nhìn ra được ta có tư thù”. Lý Miểu than tiếng: “ sớm nghe Dương Hàm vô cùng kính trưởng tỷ của , Nghiêm Gia và Lư Gia làm như vậy, cũng trách được. Nếu lúc đó Vân Huy Tướng quân có ở kinh thành, cho dù Nghiêm Gia hay Lư Gia hẳn cũng dám động tay động chân với hôn ước”.

      Quảng Tòng Trung hơi khom người : “Tuy rằng gả vào Lư Gia, nhưng phải bây giờ thành Thế tử Phu nhân sao? Nô tài nghe thế tử Phủ Quốc Công đối xử với phu nhân rất tốt. Cho nên, vị ngoại sinh nữ này của Vân Huy Tướng quân đúng là có phúc”.

      “Sau khi Kỳ nhi gặp chuyện may, và Ninh Quốc Công liền rất ít tiến cung, số người vì thế mà phỏng đoán nhiều chuyện, cho rằng trẫm dần vắng vẻ bọn họ”. Lý Miểu hừ lạnh tiếng: “Nghiêm Bồi Luân vì leo lên Lư Gia mà bỏ Phủ Quốc Công, ai cho ta lá gan đó hử?”

      Quảng Tòng Trung rụt cổ dám gì.

      Người khác có thể , ông ta ở bên cạnh bệ hạ hơn ba mươi năm lại hiểu vị trí của Đại Trưởng Công Chúa trong lòng hoàng thượng thế nào. Nếu phải có Đại Trưởng Công Chúa, bệ hạ sớm mất mạng từ năm sáu tuổi. “Tam vương chi loạn”, người ngoài đều chỉ Đại Trưởng Công Chúa giết phu, lại biết lúc đó quyền quý kinh thành đều có ý định mở cửa thành đầu hàng, thậm chí còn muốn giết bệ hạ hiến thành.

      Cho nên, Hoàng thượng đem chỗ trọng yếu nhất trong kinh thành giao cho Ninh Quốc Công, hoàng thành giao cho Đại Trưởng Công Chúa. Đương nhiên, người biết những việc này ít ỏi vô cùng. Kiến An Hầu kia đúng là buồn cười, bỏ Phủ Ninh Quốc Công mà leo lên Lư Gia. cần tới Vân Huy Tướng quân, ông ta giờ hẳn là cũng bị Bệ hạ nhớ thương rồi.

      Lý Miểu quay người lại nhìn chằm chằm Quảng Tòng Trung: “Ngươi có biết Nghiêm Tiêu Nghi kia đến cùng là nữ tử thế nào ? Bị Nghiêm Bồi Luân cứng rắn đưa , chẳng lẽ là vì có gì ổn?”

      Quảng Tòng Trung nghe vậy vội vàng lắc đầu: “Phu nhân là ngoại sinh nữ của Vân Huy Tướng quân, người ta đều cháu ngoại giống tiểu cữu, hẳn là có điểm hơn người. Hơn nữa, cho dù có điểm ổn, thế tử cũng tỉnh dậy trong đêm đó phải sao? Thế tử có thể màng bệnh tình mà cùng Thế tử Phu nhân về thăm nhà, hẳn là thích. Nếu có gì bất mãn, dựa vào tính tình của ngài ấy, chút thiệt thòi cũng nhận đâu”.

      Bệ hạ sợ nhà Đại Trưởng Công Chúa bị thiệt, nhưng nhìn khắp chốn kinh thành này, ai dám gây chuyện với Phủ Ninh Quốc Công chứ? Hiển nhiên là phải trừ tên mắt mù Nghiêm Bồi Luân kia.

      Lý Miểu yên tâm gật đầu: “Chờ Kỳ Nhi tốt hơn chút liều triệu bọn họ vào cung. Trẫm vẫn nên tận mắt nhìn thấy mới có thể an tâm được”.

      “Nô tài biết”. Quảng Tòng Trung thầm thở ra.

      *** *** ***

      Phủ Ninh Quốc Công

      “Lư Trạch Bảo bị Hình bộ bắt”. Khương Văn Chính .

      Đại Trưởng Công Chúa kinh ngạc buông đồ thêu trong tay ra hỏi: “Ai thượng tấu?”

      “Dương Hàm, Trương Hiền Thông sau khi hạ triều thượng tấu, quá nửa canh giờ tên đó liền vào Hình bộ”. Khương Văn Chính nhận trà lạnh nha hoàn đưa tới uống hết ngụm, sau đó tới trước mặt Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống.

      Đại Trưởng Công Chúa đâm kim vào trong lớp vải thêu, lại phủi phủi mảnh vụn xiêm y người. “Có thể khiến Hình bộ lập tức bắt người chứng cứ hẳn vô cùng xác thực, Lư Trạch Bảo lần này thoát thân được rồi.

      “Tất nhiên rồi, Vân Huy Tướng quân phải là tên mãng phu chỉ biết giết người”. Khương Văn Chính cầm mảnh vải vụn màu trắng lên nhìn nhìn sau đó lại cầm tay Đại Trưởng Công Chúa xem xét, lật tới lật lui: “Điện hạ, đây là muốn làm cho vi phu cái gì?”

      “Túc y”. Đại Trưởng Công Chúa : “Ngày trước mỗi mùa ta đều làm đủ y phục và trung y, nhưng do Kỳ Nhi bị bệnh ta cũng có tâm tư làm gì. Bây giờ tốt rồi, phải làm bổ sung mới được.

      Khương Văn Chính thấy tay Đại Trưởng Công Chúa bị đâm chỗ nào mới gật gật đầu: “Lần này bị đâm vào tay, xem ra tay nghề có tiến bộ”.

      “Từ năm trước bản công chúa bị đâm vào tay rồi”. Đại Trưởng Công Chúa có chút bất mãn : “Hóa ra thời gian trước Dương Hàm nháo là vì chuyện này. Bây giờ bệ hạ trọng dụng Dương Hàm, bám cắn lung tung Bệ hạ cũng gì. Đáng thương Lư Gia lại bị mượn việc này mà bắt thóp, lại quên ta có tôn tử từ tiểu thiếp lên đấy!”

      “Điện hạ mẫn tuệ, mấy cái châm tuyến này đối với ngài là gì cả”. Khương Văn Chính cười .

      Nha hoàn đứng bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng thầm : Đại Trưởng Công Chúa và Quốc Công Gia từ khi thành thân tới nay, ngoại trừ thêu thùa bị đâm vào tay, có bất kỳ tiến bộ nào.

      -----------

      Tác giả có lời muốn :

      Khương Kỳ cởi áo ngoài: Phụ thân, ngài nhìn xem… tay nghề của Nghi nhi vô cùng tốt, xem sống động chưa này…

      Khương Văn Chính xắn tay sao: “Xú tiểu tử, dám xấu mẫu thân ngươi…
      dhtt, kabi_ng0k, Hale20510 others thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 21: May xiêm y (vạch lá tìm sâu)

      “Tam vương chi loạn” năm đó Lư Thái Phó là sư trưởng của bọn họ, cho dù ông ta làm gì sau khi phản quân vào thành cũng đụng đến ông ta. Thế nhưng ông ta vào lúc phản quân gặp nguy cấp, đứng vững lập trường, viết hịch văn công khai lên án phản tặc. Bệ hạ vẫn nhớ công lao của ông ta lúc đó, mấy năm nay cũng vì thế mà đối xử tốt với Lư Gia. Hoàng hậu thân thể yếu đuối, hậu cung vẫn là Hoàng quý phi làm chủ. Đại hoàng tử tính tình ngay thẳng, làm người khiêm tốn, nhưng lại thông minh nhạy bén như Nhị hoàng tử, khiến người khác vui vẻ. giờ Nhị hoàng tử lớn dần, Bệ hạ lại càng phá lệ sủng ái, Lư Gia liền vì thế mà đứng ngồi yên. Bây giờ trong triều truyền ra tiếng gió, có người muốn dâng tấu thỉnh Hoàng thượng sớm ngày lập trữ”. Khương Văn Chính .

      “Cho dù lập trữ, Đại hoàng tử còn ở đó, chẳng lẽ Lư Gia cho rằng Bệ hạ bỏ qua Đại hoàng tử mà chọn Nhị hoàng tử sao?” Đại Trưởng Công Chúa hừ lạnh : “Bệ hạ tính tình đại lượng, vẫn luôn nhớ cảnh ngộ năm đó, Lư Thái Phó như trước có thể dựa vào ân tình đó mà sống yên ổn. Nhưng thứ quyền lợi này… Bây giờ nhị hoàng tử còn chưa phải trữ quân mà Lư Gia bọn họ muốn nếm đủ mùi ngon ngọt rồi, có thể giúp gia tộc tiến thêm bước, cho dù Lư Thái Phó tự nhận giữ mình thanh cao sợ cũng mất tính cách năm đó rồi”.

      “Nếu Bệ hạ muốn lập trữ, nhất định muốn tìm nàng và An vương thương lượng trước”. Khương Văn Chính tay trái cầm cây kim, tay phải cầm chỉ thêu, khó khăn lắm mới có thể xuyên chỉ vào cây kim. Khương Văn Chính theo bản năng thở ra hơi, đem châm tuyến đưa lại cho Đại Trưởng Công Chúa.

      Chiến loạn năm đó liên lụy quá lớn, Bệ hạ yếu thế, rất nhiều người trong hoàng thất đều về phe phản quân. Sau khi tra phen lôi ra được cả nửa hoàng thất. Mặc dù Lý Miểu cũng có ý ân xá, nhưng tội danh mưu phản sao có thể ân xá được chứ. Cuối cùng, xét nhà giáng tước, đường đường cả Hoàng tộc to lớn cũng chỉ còn lại An vương và Đại Trưởng Công Chúa. Lý Miểu quỳ ở tông miếu cầu tổ tiên tha thứ, ăn uống ba ngày ba đêm, tới ngày thứ tư nếu phải Đại Trưởng Công Chúa cho người mạnh mẽ tới mang , chỉ sợ vị Hoàng đế vừa mới thoát ly hiểm cảnh này tự khiến mình đói chết.

      Đại Trưởng Công Chúa nhận châm tuyến, bà cầm lấy đuôi sợi chỉ quấn vòng, ngón tay buộc lại thành cái nút kết. “Trình nhi là Đích trưởng tử, tính tình nhân hậu, làm việc quyết đoán, mười mấy năm qua đức hạnh cũng có thiếu sót gì, trừ ra còn ai có tư cách đó nữa. Bệ hạ hỏi thôi, nếu hỏi, ta còn phải kiêng kị Hoàng quý phi kia sao? Liễu Diệp, lại giúp ta chút”.

      Liễu Diệp lên, cầm vải được cắt, đem góc của ống tay áo chỉnh lại cho đúng, Đại Trưởng Công Chúa đứng lên cầm chỉ thêu liền bắt đầu may ống tay áo được chỉnh đúng trong tay Liễu Diệp. Liễu Diệp nhìn đường may chỉnh tề của Đại Trưởng Công Chúa, thầm nghĩ vẫn là Lâm ma ma có cách, dùng phấn vạch sẵn đường để may lên, nếu Điện hạ lại may lệch đường, Quốc Công Gia khả năng mặc được, vậy phải uổng công sao.

      Khương Văn Chính nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đại Trưởng Công Chúa, vẻ mặt mang theo nét cưng chiều. Trong lòng ông cảm khái, bản thân biết có tài đức gì, lại có thể để công chúa tự tay may xiêm y cho ông? Nhìn xem này, đường may tốt bao nhiêu! So với năm đó ông chỗ vá chỗ đắp biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

      Đại Trưởng Công Chúa vừa may vừa : “Thân thể hoàng hậu yếu đuối, Lư Thị mang thân phận Hoàng Quý phi chưởng quản hậu cung, lại thêm có Lư Gia tác động phía sau, nàng ta sợ sớm còn là nương thanh cao kiên định năm đó rồi”.

      “Bệ hạ tuy rằng nhân hậu nhưng phải người hay do dự. Lư Gia xúi giục sau lưng như vậy, nếu Bệ hạ đồng ý, bọn họ có năng lực làm được gì chứ?” Khương Văn Chính : “ tay còn làm việc (may vá), đừng nhiều phân tâm, tránh bị kim đâm vào tay"

      Đại Trưởng Công Chúa vui trừng mắt : “Ta ngốc như vậy sao?”

      “Điện hạ thông minh nhanh nhẹn, tất nhiên , là hạ quan nhiều lời”. Khương Văn Chính giả vờ ra vẻ kinh sợ, dỗ Đại Trưởng Công Chúa cười.

      Đại Trưởng Công Chúa cười, oán trách: “Đường đường là Ninh Quốc Công mà lại ba hoa như vậy”.

      “Điện hạ thích ?” Khương Văn Chính cười hỏi

      “Tất nhiên thích”. Lúc chàng còn là tiểu giáo đầu vô danh bản công chúa thích rồi.

      “Nhận được thích đổi của điện hạ” Khương Văn Chính cầm lấy tay cầm kim của Đại Trưởng Công Chúa, nghiêm túc .

      Liễu Diệp cúi đầu nhìn đồ may trong tay, cố gắng làm mình trong suốt…

      *** *** ***

      Tính tình Khương Kỳ vốn là chịu được ngồi yên chỗ, những hôn mê nằm giường nửa năm, mà trong mộng còn bị nhốt trong phủ gần hai mươi năm, cho nên lúc khôi phục lại sức khỏe, đồng thời cũng nghĩ cách sao để Nghiêm Tiêu Nghi đồng ý bồi xuất phủ dạo chơi.

      Nhưng trước đó bởi vì Khương Kỳ cùng nàng Khánh Quang tự, hôm sau trở về ràng trở nên mệt mỏi, chỉ ham ngủ, tứ chi còn đau nhức vô cùng, mà đó còn là ngồi kiệu lên núi đó. Nghiêm Tiêu Nghi nhớ ràng, rồi lại tự trách vì nàng mới khó chịu như vậy.

      Tuy rằng Trần thái y cũng có gì đáng ngại, nhưng Nghiêm Tiêu Nghi vẫn cẩn thận như vậy, nàng muốn trước khi Khương Kỳ hoàn toàn khôi phục lại ra ngoài. Khương Kỳ biết Nghiêm Tiêu Nghi quan tâm , cho nên mỗi khi bị nàng từ chối, cũng chỉ nghĩ xem lần sau nên tìm cớ gì khả dĩ hơn thôi.

      “Thời tiết tốt!” Khương Kỳ nằm dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn trời mà cảm thán.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn theo tầm mắt , thấy con chim bay lượn bầu trời xanh: “Rất tốt”

      Khương Kỳ quay đầu nhìn nàng, thử : “Lúc này Túy Vận Lâu ăn cá là ngon nhất”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy nghiêng đầu cười hỏi: “Thế tử muốn ra ngoài sao?”

      Khương Kỳ sửng sốt, lập tức bày ra vẻ mặt lấy lòng: “Ở mãi trong phủ nhàm chán, chẳng lẽ phu nhân muốn cùng vi phu ra ngoài dạo chút sao?”

      ra hôm qua lúc Trần thái y tới khám, Nghiêm Tiêu Nghi cũng hỏi ông ấy rồi. Tuy rằng giờ Khương Kỳ hơi gầy chút, tứ chi cũng chưa hoạt động như người bình thường được nhưng cũng còn gì đáng ngại. tại cũng cần uống thuốc nữa, hôm qua cũng là lần châm cứu cuối cùng rồi.

      Được Trần thái y cam đoan, nàng cũng yên tâm. Bây giờ Khương Kỳ như vậy, nàng cũng đồng ý: “Bây giờ sắp tới trưa rồi, đợi dùng xong ngọ thiện rồi chúng ta ra ngoài”.

      Khương Kỳ vội vàng lắc đầu : “ phải vi phu lấy cớ đâu, là muốn Túy Vận Lâu ăn cá. Nếu sắp tới ngọ thiện, chúng ta phải nên Túy Vận Lâu dùng bữa luôn sao?”

      “…” Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ nghĩ, lại nhìn Khương Kỳ nhìn mình, cuối cùng đành phải đồng ý.

      *** *** ***

      Túy Vận Lâu là đệ nhất Lâu trong kinh thành, thường xuyên còn chỗ ngồi. Nữ quyến muốn ra ngoài lại cần thời gian để chuẩn bị, cho nên Khương Kỳ phái người tới Túy Vận Lâu trước tiếng, để bọn họ chuẩn bị. Vì thế lúc mọi người rời phủ tới Túy Vận Lâu, chưởng quầy cười tủm tỉm tới tiếp đón.

      “Thỉnh hai vị quý nhân lên lầu, đồ ăn chuẩn bị thỏa đáng, lập tức đưa lên”. Gương mặt già nua của chưởng quầy cười tới nhăn lại, vừa chuyện vừa lặng lẽ đánh giá Nghiêm Tiêu Nghi bên cạnh Khương Kỳ.

      Ách! Thế tử Phủ Quốc Công hôn mê hơn nửa năm, người gầy hẳn . Còn vị Thế tử Phu nhân bên cạnh tuy rằng bộ dáng phải vô cùng xuất chúng, nhưng cũng phải kiểu dung nhan thể gặp người như lời đồn. Chưởng quầy cụp mắt, trong lòng có chút hiểu .

      Khương Kỳ thấy sắc mặt chưởng quầy, lúc vào trong phòng liền bảo người thăm dò chút.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghi ngờ hỏi: “Thế tử, chưởng quầy kia có gì đúng sao?”

      Khương Kỳ lắc đầu : “ có gì, chẳng qua lâu ta ra ngoài, cũng biết trong kinh thành xảy ra chuyện gì nên kêu Chu Trung hỏi thăm chút”.

      Chỉ chốc lát sau đồ ăn đều được bưng vào, nhất là cá vược, chỉ nhìn ngon mắt, mà mùi vị lan tỏa cũng gợi lên con sâu tham ăn trong bụng.

      Khương Kỳ cầm đũa gắp miếng thịt bụng cá, để vào trong đĩa của Nghiêm Tiêu Nghi: “Nàng nếm thử ”.

      Nghiêm Tiêu Nghi gật gật đầu, thử miếng: ‘Vừa vào miệng liền thay đổi, đúng là hương vị bất phàm”.

      Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi thích tất nhiên cao hứng. lâu sau Chu Trung trở lại.

      “Nghe được gì?” Khương Kỳ hỏi

      Chu Trung nghiêng mình, lại ngẩng đầu, có chút do dự nhìn Nghiêm Tiêu Nghi.

      Nghiêm Tiêu Nghi sửng sốt, chẳng lẽ có liên quan tới nàng?

      “Cứ đừng ngại”. Khương Kỳ muốn giấu diếm Nghiêm Tiêu Nghi chuyện gì, huống gì nếu chuyện có liên quan tới nàng, bất kể là gì, Khương Kỳ chắc chắn cũng che chở cho nàng.

      “Tiểu nhân nghe được, biết từ khi nào bắt đầu có lời đồn…” Chu Trung rụt vai, tiếp tục : “Đồn phu nhân chỉ xấu như Vô Diệm, còn, còn là người khắc phụ khắc mẫu, cho nên Lư Gia mới…”

      Khương Kỳ đợi Chu Trung xong, tức giận đập bàn: “Nghiêm Gia và Lư Gia liên hợp làm chuyện xấu, lại hất nước bẩn lên người Nghi nhi”.

      Gương mặt nhắn của Nghiêm Tiêu Nghi có chút trắng bệch, nàng mở miệng lại biết nên gì. Phụ mẫu mất sớm vốn là tâm bệnh của nàng, bây giờ lại có người đem chuyện này đổ lỗi lên người nàng. Nghiêm Tiêu Nghi muốn phản bác, nhưng trong lòng lại bị những câu vừa rồi nện vào lòng, tràn ngập trong đầu nàng.

      Khương Kỳ thấy thế liền cầm tay Nghiêm Tiêu Nghi an ủi nàng. Bữa cơm này ăn vào nữa, trong lòng Nghi nhi có khuất mắc, sợ là cũng có khẩu vị để ăn tiếp. Hơn nữa, thấy những chuyện thế này, lần sau nên nghe xong, mới lại cho nàng biết tốt hơn.

      tra, xem những lời này truyền từ đâu ra”. Khương Kỳ cười lạnh “Ta mới lộ diện có nửa năm, có số người lại cho rằng bản thế tử là người dễ chọc!”

      Nghiêm Tiêu Nghi nắm lấy tay áo Khương Kỳ : “Cũng chỉ là những lời lung tung phố mà thôi, thế tử cần để ý”.

      Khương Kỳ lại : “ phải ai cũng có gan xấu Phủ Ninh Quốc Công, hơn nữa, nàng là thê tử của ta, sao có thể để người khác vu hãm nàng như vậy được”.

      Tức phụ nhà xinh đẹp như vậy, ai có mắt dám nàng như vô diệm.

      Lại còn khắc phụ khắc mẫu? ở bên cạnh phu nhân lâu, nếu khắc , sợ sớm mất mạng rồi.

      Trong lòng Khương Kỳ sớm có suy đoán, chung quy cũng chỉ có hai nhà kia mới muốn đem mũi nhọn chĩa vào Nghiêm Tiêu Nghi mà thôi.

      ăn bữa cơm lại khiến nàng khổ sở, tuy rằng ngoài mặt nhìn ra, nhưng Khương Kỳ vẫn thấy đau lòng.

      nghĩ trái nghĩ phải rồi với nàng: “Lát nữa chúng ta dạo xem, thời tiết này hẳn là có ít thuyền cập bến, trong những cửa hàng kia cũng có những thứ đồ chơi thú vị”.

      Nghiêm Tiêu Nghi gật gật đầu, nàng định gì đó nghe thấy ngoài cửa có tiếng động ồn ào.

      Khương Kỳ kêu Chu Trung ra nhìn xem, người lui tới Túy Vận Lâu đều là nhân vật có mặt mũi trong kinh, chẳng có mấy ai dám nháo chuyện ở chỗ này, mất hết mặt mũi.
      dhtt, kabi_ng0k, Hale20511 others thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 22: Thạch gia tiểu thư

      Chu Trung bao lâu trở lại.

      “Bẩm thế tử, là biểu tiểu thư Lư Gia và đích tiểu thư của Ngự Sử đại phu (1) Thạch Trọng - Thạch đại nhân”. Chu Trung . Tuy , nhưng nhắc tới Lư Gia, bất kỳ ai cũng nghĩ tới Lư Gia Lư Thái Phó đầu tiên.

      (1) Ngự Sử đại phu (御史大夫) : Chức quan tòng nhị phẩm dưới thời nhà tống, làm việc cho Ngự Sử Đài

      Ở Việt Nam, dưới thời Trần Nhân Tông cũng có các chức quan tương tự ở Ngự Sử Đài: Ngự sử đại phu, Ngự sử trung tướng, Thị ngự sử, Giám sát ngự sử, Chủ thư thị ngự sử, Ngự sử trung tán.

      “Lư Gia biểu tiểu thư?” Khương Kỳ nhíu mày hỏi: “Người này từ đâu ra? Còn dám xảy ra xung đột với nữ nhi của Thạch đại nhân?”

      “Bẩm thế tử, vị biểu tiểu thư này mới vào kinh hai tháng, nghe cầm kỳ thi họa giỏi, nàng ta là được đích tiểu thư Thừa Nhật Hầu mời tới bữa tiệc trước khi xuất giá, dựa vào bài vịnh sen mà nổi danh tài nữ”. Chu Trung .

      Khương Kỳ nghĩ lại, trong giấc mộng chưa từng nghe qua danh tiếng của vị biểu tiểu thư Lư Gia này, nhưng cũng có gì kỳ quái cả, vì tất cả những gì còn lại trong ký ức của cũng là về Phủ Ninh Quốc Công thôi”.

      chỉ Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi cũng tò mò về vị biểu tiểu thư này. Từ sau khi nàng qua kì chịu tang, Ôn thị liền giữ nàng trong sân, bên ngoài có chuyện gì nàng hoàn toàn biết.

      “Vị Thạch tiểu thư này cũng phải là người dễ ở chung, nàng ta giống như phụ thân Ngự Sử đại phu của mình vậy”. Khương Kỳ : “Vị biểu tiểu thư này sợ rằng làm gì khiến Thạch tiểu thư nhìn vừa mắt rồi”.

      Chu Trung gật đầu : “Thế tử sai, nghe người cùng Lư Gia biểu tiểu thư kia đụng phải tiểu nhị bưng thức ăn, khiến đồ ăn của những thực khách khác bị đổ tứ tung. Vốn chỉ cần đền ít tiền là được, huống gì nàng ta là người Lư Gia, khách nhân cũng trách tội. Ai ngờ người đụng phải tiểu nhị kia nhất quyết cho qua. Chưởng quầy muốn nhân nhượng tránh phiền phức, liền miễn phí bữa hôm nay cho đám người biểu tiểu thư. Nhưng bà tử kia xiêm y bị dính nước trà người biểu tiểu thư là đồ dệt trong cung, nhất quyết đòi chưởng quầy giải quyết. Thạch tiểu thư nhìn được bà tử kia ỷ thế hiếp người liền mở miệng biểu tiểu thư cho qua, đừng làm mất mặt nơi đông người. Đáng tiếc, biểu tiểu thư lên tiếng, bà tử kia lại hỏi Thạch tiểu thư là người phương nào, dám quản chuyện Lư Gia. Bây giờ bà ta bị người Thạch gia giữ ở dưới lầu vả miệng”.

      Nghiêm Tiêu Nghi hỏi: “Hạ nhân biêt thức thời mà biểu tiểu thư kia cũng ngăn cản sao?” Túy Vận Lâu tuy rằng chỉ là tửu lâu, nhưng có thể đứng vững được ở kinh thành này người sau lưng hẳn cũng phải người đơn giản. Lư Gia biểu tiểu thư chẳng lẽ là kẻ ngốc sao?

      Chu Trung cũng hừ cười tiếng: “Lúc bà tử kia nháo chuyện, vị biểu tiểu thư này chỉ đứng bên nhìn, mí mắt cũng chẳng thèm động đậy. Đến lúc bà tử kia bị người hầu Thạch Gia đè xuống mới biết cuống cuồng mà tìm Thạch tiểu thư giải thích!”

      “Thạch Gia cũng thực quá khiêm tốn rồi, đường đường là mẫu tộc của hoàng hậu lại để bà tử chỉ vào mặt mà mắng, khó trách Thạch tiểu thư tức giận. Tại đại sảnh trừng phạt bà tử kia cũng coi như khiến Lư Gia quẳng mặt mũi”. Khương Kỳ nhấp ngụm trà cười : “Có điều đối phương chẳng qua cũng chỉ là biểu tiểu thư mà thôi, nếu trở thành nhất mạch của Hoàng hậu và Hoàng quý phi tranh đấu”.

      Nghiêm Tiêu Nghi có chút lo lắng hỏi: “Vị biểu tiểu thư kia suy cho cùng cũng xuất thân từ Lư Gia, chỉ tới kinh thành hai tháng có tiếng là kỳ nữ, chỉ sợ Lư Gia cố ý gây . người như vậy bị Thạch tiểu thư làm mất mặt ở chốn đông người, Lư Gia có thể bỏ qua sao?”

      “Phu nhân quả nhiên băng tuyết thông minh, có thể nhìn ra manh mối trong đó”. Khương Kỳ vui vẻ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi: “Vị biểu tiểu thư này cho dù được Lư Gia coi trọng thế nào, bọn họ cũng người họ hàng, người ngay cả hạ nhân của mình cũng quản giáo được, mà Thạch gia đòi công đạo. Thạch gia còn là thế gia trăm năm, lễ giáo khắc nghiệt, bọn họ giáo huấn hạ nhân biết quy củ, ai có thể gì được chứ?” Bây giờ Thạch gia tuy rẳng chỉ có mình Thạch Trọng làm quan trong triều, nhưng ta là quan nhất phẩm, lại phụ trách giám sát Ngự Sử Đài, cho dù ông ta phải là người Thạch gia, cũng ai dám tùy tiện đắc tội Ngự Sử Đài.

      “Vị biểu tiểu thư này hẳn là do Lư Gia cố ý đẩy ra, vất vả mới có chút tiếng tăm, sao lại ngu ngốc mà làm ra sai lầm như vậy?” Nghiêm Tiêu Nghi khó hiểu

      Khương Kỳ nghĩ nghĩ : “ hiểu chuyện, hoặc là cố ý làm như vậy… Có điều chuyện này lại chẳng liên quan gì tới chúng ta. Bên dưới hình như an tĩnh lại rồi, chúng ta thôi!”

      Nghiêm Tiêu Nghi gật gật đầu, tình sau đó có khi nghiêm trọng hơn mặt ngoài. Lư Gia ngu tới mức để người hiểu chuyện lộ mặt, vị biểu tiểu thư này là tài nữ, khi sao lại nguyện ý trở thành quân cờ của người khác.

      Lúc hai người tới cầu thang, vừa lúc gặp mặt vị Thạch tiểu thư trong miệng bọn họ.

      Thạch Uyển Nhi nhìn người ở ngay cửa cầu thang, đôi mi thanh tú của nàng ta hơi nhíu lại, chút che giấu vẻ ghét bỏ của mình với Khương Kỳ.

      Khương Kỳ là thế tử Phủ Quốc Công, Thạch Uyển Nhi là chất nữ của hoàng hậu, vô cùng quen thuộc với . Nàng ta đối với tên thế tử ý thế hiếp người, suốt ngày ăn chơi này vô cùng phản cảm, cho nên hai người gặp nhau hệt như người xa lạ. Nghe Nghiêm Tiêu Nghi bị bắt ép gả qua xung hỉ cho , Thạch Uyển Nhi cảm thấy thương xót, cũng cảm thấy đáng tiếc.

      nghĩ tới gặp thế tử ở đây, xem ra thân thể ngài tốt hơn rồi”. Thạch Uyển Nhi thanh lạnh lùng .

      dám, vận khí tốt thôi”. Khương Kỳ nheo mắt cười, nhìn Nghiêm Tiêu Nghi đứng bên.

      Thạch Uyển Nhi theo tầm mắt nhìn qua Nghiêm Tiêu Nghi, nàng ta khẽ khom người: “Thạch Uyển Nhi gặp qua Thế tử Phu nhân”.

      Nghiêm Tiêu Nghi đáp lễ: “Thạch tiểu thư cần đa lễ”.

      Khương Kỳ nhìn xuống lầu cái rồi : “Tâm tình Thạch tiểu thư hôm nay có vẻ tốt lắm”.

      “Vốn định ra ngoài giải sầu, nghĩ tới lại bị người ta lợi dụng , còn gặp được thế tử…” Thạch Uyển Nhi cười : “Ngài cảm thấy tâm tình bản tiểu thư còn có thể tốt được sao?”

      “A? Nếu Thạch tiểu thư nguyện ý phối hợp vị biểu tiểu thư Lư Gia kia có thể dễ dàng được như ý sao?” Khương Kỳ cũng ngại Thạch Uyển Nhi chỉ trích, cười : “Thạch tiểu thư thiện tâm”.

      “Ai biết được!” Thạch Uyển Nhi cười lạnh: “Ta quấy rầy thế tử nữa, cáo từ”.

      xong Thạch Uyển Nhi khom người, cũng đợi Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi gì thêm liền rời .

      Khương Kỳ nhíu mày nhìn theo bóng dáng Thạch Uyển Nhi, rồi quay đầu lại với Nghiêm Tiêu Nghi: “Tính tình Thạch Uyển Nhi này càng lúc càng kém”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy chỉ che miệng cười: “Nhưng thế tử lại ghét nàng ấy phải sao?”

      “Coi như xong! Vị Thạch đại nhân kia suốt ngày lấy ta làm bè buộc tội Phủ Ninh Quốc Công rất nhiều lần”. Khương Kỳ nghiến răng tức giận .

      Thạch Uyển Nhi quay đầu nhìn bọn họ xuống lầu, khóe môi hơi cong lên. Nàng ta nghĩ tới những tin đồn gần đây, bây giờ nhìn thấy ánh mắt và thái độ của Khương Kỳ với Nghiêm Tiêu Nghi, Thạch Uyển Nhi nghĩ, tên thế tử phong lưu này quan tâm tới Thế tử Phu nhân của .
      dhtt, Alice Huynh, kabi_ng0k9 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bạn @tart_trung ơi, tuần này có chương mới ko zạ?
      tart_trung thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 23: Vung tiền như rác

      Rời khỏi Túy Vận Lâu, Khương Kỳ liền mang Nghiêm Tiêu Nghi Kim Phúc Lâu cách đó xa. Vì đường xa, Khương Kỳ chống quải trượng bộ cùng Nghiêm Tiêu Nghi.

      Con phố này là nơi thường xuyên có quan to quý nhân qua lại nên những người nhận ra Khương Kỳ cũng ít. Lúc nãy khi xe ngựa Phủ Ninh Quốc Công dừng lại trước Túy Vận Lâu khiến ít người chú ý, bây giờ lại thấy Khương Kỳ chống quải trượng từ Túy Vận Lâu ra, bên cạnh còn có nữ tử ăn mặc như phụ nhân cùng, bọn họ liền đoán được thân phận của nữ tử kia.

      Mấy ngày nay Khương Kỳ vốn có thể tự cần người dìu, quải trượng cầm tay chẳng qua chỉ để phòng ngừa vạn nhất mà thôi, cho nên Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên cũng cần lo lắng cho thân thể của . Nàng vốn dĩ muốn giữ mặt mũi cho Khương Kỳ, ở trong tửu lâu cũng thôi, nhưng trước kẻ qua người lại đường, chẳng ai muốn bản thân mình chống quải trượng khập khiễng mà cả. Có điều Khương Kỳ thèm quan tâm, thẳng sống lưng chống trượng , dáng vẻ thong thả, giống như bản thân tản bộ trong sân, quải trượng trong tay giống như loại trang sức, chẳng có chút cảm giác thích hợp nào.

      Khương Kỳ hơi nghiêng đầu với Nghiêm Tiêu Nghi: “Bây giờ bản thế tử sao, cho dù tại ta ngồi xe bốn bánh trong kinh thành cũng có ai dám chê cười cả”.

      Khương Kỳ nhìn thấy lo lắng trong mắt Nghiêm Tiêu Nghi, vì thế mà vui, ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ. Tức phụ để ý tới mặt mũi của phu quân mình, đây hiển nhiên là chuyện đáng vui mừng.

      Tiểu nhị đón khách ở cửa Kim Phúc Lâu nhìn thấy bọn họ tới liền nhìn kỹ, nhận ra thân phận người tới, gương mặt ta lập tức trở nên ân cần bước nhanh tới nghênh đón.

      “Thế tử gia tới!” Tiểu nhị hành lễ. Lúc ta chuyện liền nhìn Nghiêm Tiêu Nghi bên cạnh, cũng đoán được thân phận của nàng : “Nô tài gặp qua Thế tử Phu nhân, phu nhân vạn phúc”.

      Khương Kỳ thấy tiểu nhị có nhãn lực, mặt mày vui vẻ, kêu Chu Trung thưởng tiền.

      Tiểu nhị nhét tiền thưởng vào tay áo, nụ cười mặt trở nên thành hơn ít: “Thế tử gia tới đúng lúc, sáng nay chưởng quầy vừa lấy đồ mới về, còn chưa bày ra đâu!”

      Khương Kỳ nhướng mày : “Vậy tốt, mang chúng ta xem chút”. Nếu phải biết hôm nay bọn họ nhập hàng mới, bản thế tử còn lâu mới tới!

      “Hảo! Mời hai vị quý nhân”. Tiểu nhị vui tươi hớn hở trước dẫn dường.

      Kim Phúc Lâu là cửa hàng trang sức nổi tiếng trong thành, chỉ vì tay nghề tinh xảo, mà còn vì định kỳ có mặt hàng mới, lại còn là độc nhất. Cho nên mỗi lần Kim Phúc Lâu cho ra mặt hàng mới, tới vài ngày đều hết sạch, những cửa hàng khác có muốn nhái theo cũng thể làm được vì tay nghề theo nổi.

      Người tới nơi này có ít quý nhân, vì sợ va chạm cho nên cũng giống như các tửu lâu khác, lầu hai có chia thành các gian phòng riêng.

      Tiểu nhị dẫn bọn họ vào gian phòng rồi : “Hai vị quý nhân chờ chốc lát, chưởng quầy tới liền”.

      Lúc bọn họ tiến vào chưởng quầy ở đó, hẳn là chiêu đãi quý nhân tới trước. Có điều tại trong Lâu sợ rằng có quý nhân nào có thể vượt qua hai người trước mắt này.

      Tiểu nhị kêu nha hoàn trong Lâu bưng trà nước và điểm tâm lên rồi tìm chưởng quầy.

      Tiểu nhị xuống lầu, vừa lúc gặp được chưởng quầy muốn lên lầu. ta liếc mắt nhìn khay đồ được đậy bằng khăn đỏ trong tay nha hoàn sau, thầm nghĩ bản thân đuổi đến vừa kịp lúc.

      Tiểu nhị vội vàng ngăn chưởng quầy lại: “Chưởng quầy, thế tử gia Phủ Ninh Quốc Công tới, còn dẫn theo phu nhân của ngài ấy”.

      Chưởng quầy kinh ngạc hỏi: “Vị kia phải bệnh sao?”

      “Bây giờ phải lúc những lời này đâu chưởng quầy”. Tiểu nhị chỉ vào nha hoàn sau ông ta hỏi: “Ngài xem cái này…”

      Chưởng quầy biết ý của tiểu nhị, nhưng bọn họ làm ăn trọng danh dự, thể đem toàn bộ hàng mới tới chỗ thế tử Ninh Quốc Công, quan tâm tới khách nhân tới trước được, Ông chỉ vào nha hoàn sau rồi với tiểu nhị: “Ngươi mang những thứ này tới phòng chữ Tam ”.

      Tiểu nhị nghe lệnh dẫn nha hoàn tới phòng chữ Tam.

      Chưởng quầy mang theo nha hoàn còn lại, vòng lại đường cũ. Bình thường đều là bọn họ tự mang đồ tới cho Đại Trưởng Công Chúa chọn, ngẫu nhiên cũng gặp vị thế tử này. Người này cũng phải dễ chung sống, đôi khi bọn họ mang đồ tới, còn chưa thấy mặt Đại Trưởng Công Chúa bị ta đuổi , bọn họ đưa đồ tới đều là những thứ người khác thèm chọn.

      Ông trời chứng kiến, đồ Đại Trưởng Công Chúa chọn đều là đồ mới ra chưa hề đưa qua cho ai, nhưng cũng chẳng ai dám gì cả. Bây giờ vị thế tử này tự mình đẫn theo Thế tử Phu nhân tới, chưởng quầy hiển nhiên dám chậm trễ.

      Lui tới chỗ bọn họ đều là quan to quý nhân trong kinh thành, tin tức cũng tương đối linh thông. Thế tử Phủ Quốc Công này đối xử với phu nhân xung hỉ của rất tốt! Ngày thứ ba tỉnh lại lên núi dâng hương cho nhạc phụ nhạc mẫu, nếu phải để ý, Nghiêm tiểu thư bị Kiến An Hầu đẩy đáng để thế tử màng bệnh tình lên núi như vậy đâu.

      Chưởng quầy kêu người đem toàn bộ hàng mới ra, cả những mặt hàng trước đó nữa, lại kêu hai nha hoàn mang đồ lên lầu.

      Ông ta nhàng gõ cửa, đợi tới khi người bên trong cho phép mới đẩy cửa vào, cũng vội ngẩng đầu mà khom lưng hành lễ: “Chưởng quầy Kim Phúc Lâu gặp qua thế tử và phu nhân”.

      “Đứng lên !” Khương Kỳ : “Nghe hôm nay các ngươi có hàng mới, vừa đúng lúc mang ra cho phu nhân xem chút”.

      Chưởng quầy vội vàng : “Tiểu nhân đều mang những món mới tới rồi!”

      xong chưởng quầy liền kêu ba nha hoàn đem đồ ở khay đặt lên bàn con chuyên dùng để xem đồ.

      Sau khi khay đặt xong, chưởng quầy lấy màn che màu hồng khay ra, hơi khom người : “Thỉnh hai vị quý nhân cho chút mặt mũi”.

      Nếu ở đây là người khác, chưởng quầy tất nhiên chủ động khen vài câu về hàng hóa của mình, nhưng người trước mặt ông ta là Khương Kỳ, ông ta bị giáo huấn vài lần hiển nhiên dám khoe khoang trước mặt . Hơn nữa vị này thường xuyên ở trong hoàng thành, có gì tốt mà chưa thấy qua, cần ông ta phải thêm gì cả.

      Khương Kỳ nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, kéo nàng tới phía trước, nhìn mấy khay trang sức : “Từ khi thành thân tới giờ ta chưa tặng nàng cái gì, nàng nhìn xem những thứ này có vừa mắt hay ?”

      Nữ tử nào thích cái đẹp, trang sức rực rỡ muôn màu khiến Nghiêm Tiêu Nghi có chút chói mắt. Trang sức ở Kim Phúc Lâu đều là hàng xa xỉ, cho dù là mẫu thân nàng cũng chỉ có chừng hai bộ, mẫu thân rất thích, chỉ khi vào cung thỉnh an mới đeo lên, mà tại hai bộ đó đều nằm trong của hồi môn của nàng. Khương Kỳ lại tùy ý như vậy, giống như chỉ mua món đồ bình thường mà thôi.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thoáng qua Khương Kỳ, nghiêng đầu, cười hì hì nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút ý tranh công. Mặc dù nàng biết Kiến An Hầu so với Ninh Quốc Công căn bản chính là trời dưới đất, bản thân nàng chưa nhìn thấy qua những trang sức đẹp đẽ như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bộ dáng đắc ý của Khương Kỳ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

      “Nếu thiếp thiếp thích hết sao?” đôi mi thanh tú của Nghiêm Tiêu Nghi hơi nhướng lên, quét về hướng những đồ trang sức mà nàng thậm chí còn chưa xem, cố ý làm khó xử.

      Khương Kỳ sửng sốt, đợi Nghiêm Tiêu Nghi tiếp liền kêu: “Thích là được, vậy kêu chưởng quầy đóng gói tất cả lại đưa tới Phủ Ninh Quốc Công”.

      Chưởng quầy vui mừng lập tức đáp lại: “Vâng, tiểu nhân liền phái người lập danh sách”.

      Nghiêm Tiêu Nghi thấy chưởng quầy muốn xoay người , nàng liền ngăn ông ta lại, quay đầu với Khương Kỳ: “Thiếp chỉ đùa chút thôi, cũng phải muốn toàn bộ”.

      Khương Kỳ lắc đầu : “Trang sức đối với nữ tử cũng hệt như thư khố đối với thư sinh, cái nào cũng đều muốn. Vi phu sao có thể để phu nhân khó xử chứ? Huống gì trong mắt vi phu, trang sức mĩ lệ thế nào cũng quan trọng bằng việc khiến nàng vui vẻ”.

      xong, Khương Kỳ cũng đợi Nghiêm Tiêu Nghi phản đối liền kêu chưởng quầy nhanh làm việc.

      Chưởng quầy vội vàng kêu nha hoàn đậy khay trang sức lại, mang đồ xuống.

      Chưởng quầy ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại ông ta nhìn thoáng qua trong phòng, lòng thầm than. Vị thế tử này mấy lời ngọt, khiến bộ xương cốt già nua như ông ta nghe cũng muốn nổi da gà.

      Khương Kỳ biết xấu hổ, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn chưởng quầy và nha hoàn cước bộ bối rối khiến nàng đỏ bừng mặt. Cũng biết vì sao, trong lòng nàng thấy xấu hổ, lại cảm thấy trong bụng có chút thoải mái.

      lâu sau, chưởng quầy kiểm kê tốt hàng hóa làm thành danh sách đưa lên, Khương Kỳ nhìn hết liền ký tên vào, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn nội dung đơn cảm thấy ổn. Những thứ này giá trị bằng chi phí cả Hầu phủ trong năm.

      Chưởng quầy ra khỏi phòng, Khương Kỳ nhìn sắc mặt tốt lắm của Nghiêm Tiêu Nghi.

      “Làm sao vậy?” hỏi.

      Nghiêm Tiêu Nghi khẽ thở dài: “Viện chúng ta có chi tiêu lớn như vậy”. Vì mua đồ trang sức cho nàng, xài gần hết trương mục tiền của Ngọc Thanh Viện, nàng phải thế nào với Đại Trưởng Công Chúa chứ?

      Khương Kỳ lơ đễnh : “Trừ bạc hàng tháng, vi phu cũng có chút vốn riêng, đủ cho phu nhân tiêu xài”. Đây đều là do đánh đố thắng được, cũng để dành nhiều năm rồi.

      Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong thấy có chút đau đầu. Quả nhiên, vị trước mắt này đúng là bản tính đổi, chỉ biết ăn chơi phóng túng.

      Nghiêm Tiêu Nghi đè lại xúc động muốn trả lại những đồ trang sức kia, thế tử ký đơn, nếu nàng mạnh mẽ muốn trả lại làm tổn thương mặt mũi của . Nhưng nghĩ tới tiền hàng tháng Đại Trưởng Công Chúa cấp cho Ngọc Thanh Viện, nàng biết số tiền chi ra này cũng thoải mái như Khương Kỳ .

      Khóe môi Nghiêm Tiêu Nghi cong lên thành nụ cười: “Thế tử và thiếp giờ là phu thê, thiếp vốn tưởng rằng có gì giấu diếm, nghĩ tới ngài lại có nhiều vốn riêng như vậy…”

      “Cái này, phu nhân… Vi phu phải giấu diếm, chỉ là chưa kịp thôi”. Khương Kỳ chớp mắt mấy cái, đây là lần đầu tiên bị nụ cười tươi như hoa đào của phu nhân nhà mình làm cho phát lạnh. Ánh mắt nàng nhìn có chút kỳ lạ, có phải nên ? Khương Kỳ có chút hoang mang.

      Chu Trung đứng cúi đầu ở bên, ngữ khí của Thế tử Phu nhân ta vô cùng quen thuộc. Mỗi khi nương ta muốn thu thập phụ thân đều dùng giọng điệu này, chú ý chút nhi tử là cũng bị phụ thân mình làm liên lụy.
      dhtt, Alice Huynh, kabi_ng0k8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :