Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 73: Huyền Vũ cự thi!

      Huyền Vũ ngồi nhìn những đóa hoa tím nở rộ mặt đầm lầy Tử Ảnh, tay mân mê vết thương vẫn rỉ máu từng chập. Các hộ pháp tản mất dạng, chẳng quản, lòng chỉ nhớ về nữ chiến giả Ma Kim Tuyết ! khẽ cười khiến gương mặt nữ nhân bừng sáng, làn môi trái tim đỏ hồng:
      - Tuyết nương của ta... nhớ ra ta sao? Chẳng sao cả, ta nhớ là được! ta, ta là được!

      ...
      Chuyện ngàn năm trước ...
      Huyền Vũ vốn là tướng thần thượng cổ, cơ thể hoàn mỹ ,là trong những kẻ hô mưa gọi gió lẫy lừng. Bao nhiêu tiên giả, ma thần chết lên chết xuống khi thấy . Tài giỏi, kiêu ngạo, bá khí ngút trời, chẳng thèm để lọt mắt tấm tình nào. lúc dương dương tự đắc chết, chết lãng nhách! Đêm hội cử đảnh quần tiên, nhấc được cử đảnh vạn cân, cao vạn trượng trở thành kẻ chiến thắng. Thượng thần Mi Nhược muốn gả cho từ lâu nên cố ý bày ra đêm hội này, phần thưởng là trở thành phu quân thượng thần hoặc vò rượu hồ đào của Thánh mẫu. Ai cũng mơ được ôm trong lòng nhan sắc thiên kiều bá mị như Mi Nhược: tóc trắng dài chấm gót óng ánh chất bạc, làn môi trái tim đỏ hồng. Ai cũng nghĩ Huyền Vũ gật đầu sung sướng nhưng tỉnh rụi:
      - Ta chọn rượu hồ đào!
      - Cái gì?
      Chúng tiên xôn xao, chẳng nhìn Mi Nhược lấy cái, vớ vò rượu rời khỏi. Trèo lên ngọn trúc, vừa uống rượu vừa múa kiếm, tiếng cười hào sảng dứt. Rượu say mèm, nghe tiếng gió lướt đến, lại trông bóng dáng Mi Nhược phẩy tay xua đuổi:
      - Huyền Vũ giao du thượng thần Mi Nhược! Về , về !
      - Ta mến tài ngươi, muốn cùng ngươi nên duyên ngươi lại cho ta thất vọng, Huyền Vũ, là ngươi tự chuốc !
      về bản lãnh bao giờ thắng được Mi Nhược, trong vài chiêu bị đè chặt dưới thân vị thượng thần. say khước, cả gương mặt đỏ như hoa đào, kiêu ngạo mắng:
      - Mi Nhược ... biết xấu hổ!
      - Huyền Vũ, có chịu thành thân hay là ? Gương mặt ngươi cau có khiến ta chết được !
      Mi Nhược kề kiếm lên cổ đe dọa, ngờ trong cơn say hét lên:
      - Ông đây muốn! Ngươi thích ta chứ gì? Cho ngươi đầu ta, mang về mà ngắm!
      tấn cổ vào thanh kiếm, đầu rớt lìa, máu văng ướt mặt thượng thần Mi Nhược. Thiên cung trách tội, bắt Mi Nhược phải tìm cách cho sống lại. Trong cung thượng thần có nuôi thần khuyển , cực kỳ ghét Huyền Vũ nên mang cái đầu nhai mất!
      Hồn phiêu dạt xuống địa ngục, ăn rất nhiều linh hồn hóa quỷ. Trở lại Thiên cung giết sạch những ai liên quan đến Mi Nhược. Khi nắm đứa trẻ cuối cùng của tộc thần Mi Thị lên vị thượng thần đến, căm phẫn nhìn :
      - Huyền Vũ kia! Ngươi vì hận ta mà hơn trăm thân tộc Mi Thị giết sạch! Ngươi xứng là tướng thần!
      - Ha ha... Có gì mà xứng hay xứng? Ha ha... Mi Nhược, muốn ta tha đứa bé này ngươi mau cắt đầu mình xuống trả cho ta!
      cười ngạo nghễ, thượng thần Mi Nhược vì muốn cứu hậu duệ chịu cắt đầu lắp vào thân . Huyền Vũ sống dậy trở thành thủy tổ cương thi mang nhan sắc của Mi Nhược và thân thể chính mình, bắt đầu chém giết khắp nơi... Sau cùng bị Thiên Tôn và Thiên Ma hợp lại đem phong ấn vào vùng lốc Lãnh Huyệt chịu cai quản của Tam giới. mình cõi đơn độc cho đến ngày...Ma Kim Tuyết xuất ...mang trở về...

      ngủ rất say mơ màng thấy nữ nhân mặc giáp vàng, tóc thắt bím đuôi sam đen bóng đánh sống còn với những hộ pháp giữ vùng lốc Lãnh Huyệt. Ngáp dài, cuộn mình ngủ tiếp!
      thức dậy lần nữa là hai năm sau, vẫn thấy nữ nhân đó kiên trì đổi liền có chút hứng thú. Lần đầu tiên bước chân xuống chân vùng lốc, khoanh tay ngắm nghía thế trận. Bị giam bấy lâu sớm thích nghi với bọn hộ pháp này, thuộc từng cách họ tấn công. Vì bị Thiên Tôn và Thiên Ma thiêu hủy nửa hồn nên đủ mạnh để thoát khỏi đây, nhưng giúp vị khách lạ kia làm được!
      Nữ nhân đánh chợt ngước lên, đôi mắt phượng long lanh đỏ tươi lướt ngang mặt đoạn vung roi tấn công bọn hộ pháp. Hoàn toàn bị vẻ đẹp của cuốn hút! Liếm môi, cười hứng thú:
      - Ta thích làm sao...
      Nhảy vào giữa trận, đứng phía sau đỡ hai cây thương cho Ma Kim Tuyết, hỏi:
      - Ngươi là ai?
      - Ma Kim Tuyết! Chiến giả địa ngục, đa tạ đỡ giúp ta hai cây thương!
      Tiếng trong trẻo, êm êm vang lên, len vào tim như những nốt nhạc vui vẻ. Giơ tay ôm choàng lấy từ phía sau, áp sát mặt mình vào gò má trắng lạnh:
      - Ngươi bị thương rồi, theo ta lánh bọn hộ pháp lúc !
      - Nhưng...
      tung khói mịt mù ôm trở về nơi náu, lễ độ rót chung rượu mời:
      - Ma chiến giả, mời !
      - Rượu ngon, nhưng xà cổ của ta ngon hơn! Mời!
      rót chung từ vò rượu trong tầng giáp , mỉm cười khiến ngơ ngẩn. Rượu xà cổ nồng đượm, hào sảng xách kiếm múa cho xem, mái tóc trắng cuộn như mây bội phần diễm lệ! gật gù:
      - Ngươi quá đẹp! Có điều...nữ nhân có thân hình này ...to lớn quá rồi!
      - Ha...há ... Ta là đàn ông!


      cười ngất, trút lớp áo khoe cơ ngực săn chắc , nhìn cánh môi cong ngơ ngác của mà mê mẩn:
      - là dễ thương, ta gọi ngươi là Tuyết nương được ? Ta tên Huyền Vũ, là kẻ bị bát hộ pháp kia vây trong Lãnh Huyệt này! Nhưng chiến giả cục cưng à, ngươi đến đây làm gì?
      mặt đóng băng cơ hồ biểu cảm trước lời ngọt ngào, giọng đều đều:
      - Ta tìm vùng lốc Lãnh Huyệt , ta muốn sở hữu nó để tặng cho Ma vương Trạch Uy!
      quỳ chân, nhấc chân phải của lên cởi đôi hài mũi cong chạm vàng, nhìn vết thương dưới lòng bàn chân rịn máu thành dòng:
      - Bị thương thế này vẫn tỉnh như , ngươi đúng là lạnh lùng! Nhưng ta thích, ngươi trung thành với Ma vương, ta thích !
      - chỉ trung thành, ta Trạch Uy và cũng ta! Vì kẻ mình ...đáng mà!
      dịu giọng, thấy đôi mắt nheo lại tràn đầy ý cười bất giác cười theo:
      - Đáng, ngươi gì cũng đúng hết! Ta băng bó cho rồi, nhưng vùng lốc này bị phong ấn, ta bị giam giữ, phải dễ dàng phá được! Ngươi nên trở về, thân nữ nhi cực nhọc thế này, ta xót!
      vỗ vỗ gò má trắng mịn, giọng...Ma Kim Tuyết mệt mỏi ngả đầu vào vai , ngủ mạch mấy ngày liền. cứ ôm lấy vào lòng rời, tay xoa lưng mỗi khi trở giấc. Mùi kiều hương ngào ngạt, đâm ích kỷ muốn giữ bên cạnh. Nhìn cả vùng lốc trắng xóa, chép miệng:
      - Tuyết nương thể bị cầm giam như ta, ta phải trở ra, ở cạnh bên này... Nếu Trạch Uy, ta cũng tốt với ...Tình của ta phải luôn vui vẻ, chỉ cần vui, ta cũng vui!
      Last edited: 2/11/19
      Betty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 74: Truyền !

      Huyền Vũ bị đánh động bởi tiếng hú của hộ pháp, phía ngoài đầm lầy Tử Ảnh đánh nhau với nữ nhân lạ mặt. ngửi được mùi tà sát người có vóc dáng mảnh mai, nét mặt thanh tú dịu dàng bèn tung tấm lụa quấn lấy kéo vào trong lòng mình:
      - Hộ pháp, kẻ này có sát khí! Ngươi no nê, tha cho ta !
      Hộ pháp rời , đẩy té uỵch xuống, lừ mắt:
      - Ngươi là ai sao đến đầm lầy này?
      - Ta hái thuốc, ta là Trà Lam trí giả bên cạnh Túc Vương tử!
      Trà Lam xoa chỗ vai ê ẩm, nhìn chớp mắt đoạn cười rũ rượi. chưng hửng:
      - Ta buồn cười lắm sao?
      - Ha ha...xin thứ lỗi, nhìn ngươi rất đẹp nhưng ta vì cân xứng lại buồn cười. Ngươi thấy so với thân hình này cái đầu hơn nhiều...hay sao?
      chẳng nổi giận, ngược lại thấy thú vị!
      Trà Lam nhìn đăm đăm rồi giọng:
      - Mái tóc bạc bóng loáng ánh bạc, đôi mắt tím sâu thẳm, làn môi trái tim gợi tình... dường như là đặc điểm của tộc thần Mi Thị diệt tộc! Ngươi là con cháu của thượng thần Mi Nhược?

      Huyền Vũ bật cười, tay véo mạnh vào má chính mình đến đỏ tấy lên:
      - xứng danh trí giả, học rộng hiểu nhiều! Ta là Huyền Vũ cự thi, chính ta diệt tộc Mi Thị, cái đầu này là của thượng thần Mi Nhược! ta để con thần khuyển nhai mất đầu ta nên đền lại. Ta tha cho đứa trẻ tộc đó, tính thời gian chắc nó lớn khôn rồi!
      Trà Lam cau mày nhìn có chút kinh sợ, nhưng giọng vẫn cương nghị:
      - Ngươi độc ác, nếu thù Mi Nhược giết ấy là được, sao tàn sát cả tộc Mi Thị?
      Nhướng mày, giơ tay nhấc đặt lên mặt bàn đá, véo cánh mũi:
      - Ngươi thẳng thắn , rất giống kẻ ta ! Ta giết chóc ai là việc của ta, làm hại ngươi là được rồi. , ngươi tìm cây thuốc gì?

      Trà Lam thỉnh lệnh Túc Vương tử tìm tung tích Huyền Vũ cự thi, cứ lo giết mình nhưng trông tên thủy tổ cương thi này chẳng có chút phòng bị ngớ người:
      - Ta...ta tìm loại hoa tím mọc trong vùng đầm lầy Tử Ảnh, nó ...trị thương !

      liếc thấy dãy hoa tím, bất giác bừa. Huyền Vũ huơ tay thu toàn bộ hoa tím mặt đầm vào miếng lụa trắng, buộc gút lại trao cho Trà Lam:
      - Của ngươi! Trở về !
      - Ngươi bị thương?
      ngó vết thương thấm loang máu, khoác tay:
      - sao, ta trêu tiểu nương tử nhà ta bị đâm!
      Trà Lam rút trong tay áo ít bột thuốc, rắc vào khẽ cười:
      - Ngươi đấy! Đừng đụng nước , vài hôm khỏi!

      đạp bút rời khỏi, lòng vẫn chưa hết buồn cười! Huyền Vũ, nghĩ ra tên thủy tổ cương thi tàn ác lại ôn nhu với ta như thế. Vừa rời đầm lầy, cố ý truyền cốt lọt vào tai hộ pháp mình dưới tàng cây lớn:
      " Ma chiến giả bị giam cầm ở Thất bảo cổ lâu!"

      Huyền Vũ trông vết thương hết chảy máu cười lớn, vỗ tay:
      - Trà Lam xinh đẹp tài giỏi! Lần sau ta bắt luôn ở lại để trị thương cho ta!
      - Huyền Vũ, ta nhận được truyền ... Ma chiến giả bị giam ở Thất bảo cổ lâu!
      Hộ pháp mang thanh đục khàn đến , nghe liền quắc đôi mắt tím lên bén ngót:
      - ! Xem truyền đúng ?
      Vẫy tay, từ dưới đầm lầy hàng trăm tử thi đen nhớt trồi lên, đứng ngay ngắn thành hàng, chôn nửa người dưới mặt đầm. Chúng như ngủ say, gượng gạo:
      - Ở yên đó! Ta muốn biết đích xác Tuyết nương ở đâu, các ngươi ngủ suốt ngàn năm nay rồi! Đến lúc nên làm chút việc giãn gân giãn cốt !

      ...Ma cung!
      Trạch Uy nhíu mày chớp mở đôi mắt thấy ràng những đường vân khắc chuông thượng cổ, thở ra:
      - Chuông thượng cổ, đa tạ ngươi giúp đỡ chữa thương cho ta!
      - Trạch Uy đừng khách khí!
      Chuông ngân nga những nhịp điệu cao, trong cao tàng nhiều trầm kỳ lạ. Trạch Uy nhìn vòng xoay chuông, bầu mắt trĩu xuống:
      - Ngươi Ma Thiên đến? Ta ngờ đại ca ta có tư tâm từ ngàn năm trước...ta ngờ...
      trở về phòng, Yểm Vũ và Tuyên Phi nằm sấp nền, chung quanh cơ man là giấy lụa bị mang xuống vẽ nghệch ngoạc. Nó vừa thấy bước vào nhanh nhẩu chạy đến, kéo đến bên giường, rót trà đưa tận miệng:
      - Sư phụ, uống trà uống trà!
      - phải dâng trà cho ta ta phạt con! Số giấy lụa đó để con học vẽ kỳ trận, phải để hai đứa mang ra chơi!
      khỏ đầu nó, đôi mắt lãnh đạm. Yểm Vũ gãi gãi đầu, ngoan ngoãn lượm hết số giấy vương vãi xếp gọn gàng đoạn nằm sấp xuống, chổng mông :
      - Sư phụ, là con bày trò để chơi! Sư phụ phết roi vào mông con thôi, Tuyên Phi nó biết gì đâu!
      Thằng nhóc thấy nó nằm chịu phạt mon men bò đến, bắt chước nguyên tư thế nằm bên cạnh, đuổi thế nào cũng . day hai đầu mày, hai đứa này là nghịch ngợm. Cầm roi phết hai cái, bảo:
      - Yểm Vũ, sư phụ phạt cho con nhưng con phải hoàn thành nhiệm vụ! Con ma thú thiết ngưu của Ma nương bị xích ở ngục Vô Gián, nó nghe lệnh của Ma nương phải ở đó nhưng tình thế khác. Ta bảo xích giao đưa con đến đó, con làm sao cho thiết ngưu theo con, mang giáp và vũ khí trở lại Thất bảo cổ lâu cho Ma nương!
      - Yểm Vũ thỉnh lệnh sư phụ! Con mang Tuyên Phi theo được sư phụ?
      Nó vòng tay cúi chào, đôi mắt khiêm cẩn y hệt Tịch Vu Xuyên! nhận ra những lúc tăng động con bé quả là bản sao từ khuôn mặt đến cách vòng tay chào hỏi. Khẽ lắc đầu, dịu giọng:
      - Tuyên Phi hãy còn , nó lại có khả năng gì, để nó ở đây cho cung nga chăm sóc!
      - Tuân lệnh! Tuyên Phi, ngoan nhé!
      Nó nắm chân thằng bé xách lên, tay vỗ vỗ mông mấy phát đoạn ném lên giường, thẳng ra cửa la ỏm tỏi :
      - Xích giao, xích giao! chơi thôi!

      cho Tuyên Phi nằm bên cạnh nhưng vỗ lưng mãi vẫn chịu ngủ. Thằng bé cứ ngóc đầu lên nhìn về phía cửa như chờ đợi tiếng chân " bình bịch" quen thuộc tông cửa chạy vào. Trạch Uy vuốt má nó bảo:
      - Tuyên Phi con ngủ ngoan ! Yểm Vũ về nhanh thôi! Kỳ lạ, ở cạnh con bé ta thấy Yểm Vũ chỉ " ngủ " con liền nghe lời. Con nghe lời ta phải ?
      Nó ngồi dậy cười hì hì, hết cách đành gọi cung nga vào:
      - Nhờ ngươi !
      - Ma vương! Ma Thiên lão tổ đợi khá lâu ngoài điện lớn!
      Nữ cung nga bế Tuyên Phi lên, trình báo. kéo chăn đắp , nhắm mắt:
      - ta vẫn chữa thương, tiếp tục đợi ta !
      - Tuân lệnh!

      Trạch Uy quay lại mộng cảnh, gọi lớn:
      - Ma Kim Tuyết! Nàng mau đến đây gặp ta! Ma Kim Tuyết!
      - Trạch Uy! Ngươi phiền quá, la to thế làm gì?
      Ma nương chống nạnh nhìn , khí sắc càng trắng tái hơn. vội kéo ngồi lên chân, tay lần từng mảnh vải rách tay áo:
      - Cái này...là thế nào?
      - Lửa ! Ma Thiên có đến, tiến lại gần ta, ta tung băng phiến, ông ấy tung lửa địa ngục. Bị liếm rách tay áo, sao!
      xua tay, đứng dậy bị vòng tay siết chặt quanh eo:
      - Có đau chỗ nào ?
      - Eo ta đau!
      Trạch Uy vừa nghe liền đổi sắc mặt, tròng mắt nổi gân đỏ chi chít nóng giận:
      - Ma Thiên làm gì nàng mà eo lại đau?
      - Trạch Uy, ngươi nghĩ gì vậy? Ta ngươi siết chặt, eo ta đau!
      trợn mắt nhìn biểu muốn giết chóc, Trạch Uy vẫn chưa nguôi, ghìm giọng:
      - Kẻ nào dám động đến nàng, ta phanh thây kẻ đó!

      Ma Kim Tuyết phì cười, cơ hồ hiểu ra vì sao có cơn giận bất chợt như thế! dụi mũi, giơ ngón tay chỉ vào giữa trán :
      - Ầy... Hũ dấm địa ngục bị đổ sao? Trạch Uy, ngươi biểu thế này kẻ khác nhìn vào nghĩ ta và ngươi có mối quan hệ ...
      bất thần áp môi mình vào cái miệng mải , cắn cái, rít qua kẽ răng:
      - Ta ta và nàng có mối quan hệ gì khi nào? Nàng là của ta, đừng mong ta buông tay!
      Môi lưỡi triền miên chiếm hữu, vòng tay ấm nồng dịu dàng vuốt ve tấm lưng ong. bị hôn đến đầu loạn mắt hoa, nhịp thở càng lúc càng ngắn cắn lưỡi, cánh môi rời ra mắng:
      - Chết tiệt Trạch Uy! Ngươi ngày xưa ràng thèm để mắt đến ta, tính kế với ta, bây giờ lại như thương ta lắm... Ngươi chơi trò gì đây?

      bị mắng, đầu gục xuống vai như hối lỗi, vòng tay cũng buông lơi. tự tát mình khiến bất ngờ, chu môi hỏi:
      - Ngươi lại sao nữa?
      nắm bàn tay hôn lên đó, giọng van nài :
      - Ta tự vả ta đây! Lúc xưa là ta ngốc, ta mù, ta xấu xa nhìn ra nàng nên giờ ta bị trừng phạt. Ta nàng, nhớ nàng con nàng thấy ta mắng, đánh...Ma nương, ta thảm lắm rồi! Nàng cười cái coi như tha cho ta được ?
      Last edited: 2/11/19
      Betty thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 75: Lòng tin!

      Ma Kim Tuyết mím môi cố nén nụ cười, gỡ tay khỏi người :
      - Ta đâu dễ dàng bỏ qua cho ngươi như thế ! Ngươi nghĩ xem Trạch Uy, ngươi vì cái vùng lốc Lãnh Huyệt chết tiệt gì đó dụ dỗ ta. Ngươi đem nhan sắc đẹp đẽ này làm mồi câu ta, ha ha... Giờ năn nỉ ta bỏ qua, mặt ngươi cũng dày nhỉ?
      cười ngất, lại áp mặt vào gò má hồng mịn màng, thủ thỉ:
      - Chi bằng nàng tự xem xem mặt ta có dày ? Chỗ này chỗ này...cũng dày nè nàng !
      nắm tay bỏ vào phía trong tầng áo , chạm phải lồng ngực săn cứng nóng ấm . Bàn tay băng lạnh sờ đến đâu là nổi gai đến đấy, chun mũi véo mạnh đầu nụ hoa ngực :
      - Ngươi biến thái quá nha!
      - Úi da, nàng véo như thế , nàng còn biến thái hơn cả ta!
      đau điếng vội đẩy tay ra, cả hai mất đà té nhào xuống đất. Ma Kim Tuyết giờ mới để ý mộng cảnh cỏ mọc đầy, hương cỏ trong mát liếm qua làn môi. Chung quanh hoa nở , cảnh sắc mùa xuân tươi tắn . Sải rộng hai cánh tay, nhắm mắt, hít hơi mạnh:
      - Thơm quá...mộng cảnh của ta sao lại đẹp thế này?
      - Lòng nàng vui... Lòng nàng vui vì nàng cũng ta phải ?
      vùi đầu vào mái tóc đen huyền, âu yếm phả hơi thở đượm mùi đàn hương nhàn nhạt vào gáy. Ma nương trước mặt như xưa, tài nào đoán được nàng nghĩ gì sau gương mặt băng lãnh nhàn nhạt ý cười . Nàng hẳn chối bỏ nhưng cũng chẳng mở rộng vòng tay, lần trước giao hoan chỉ vì muốn giải vây hóa giải mê tình hương. dám hỏi thẳng nàng , sợ... Sợ nàng từ chối, sợ nàng mắng, càng sợ nàng lạnh lùng rũ bỏ . Ngày xưa uy vũ bao nhiêu trước mặt Ma Kim Tuyết, quen thói ra lệnh và nàng luôn chiều theo ý . Ngày nay cứ như con rồng bị rút gân, chỉ biết dò dẫm từng bước vào trái tim nàng. cái nhíu mày là tim như nổi trống lệnh, căng thẳng hơn vẽ trận đồ, lo lắng hơn điều binh địa ngục!

      Ma Kim Tuyết đẩy đầu ra, nhăn mặt:
      - Ngươi nhoi nhoi như giòi bọ vậy! Biết giòi ? Nó nhí nhí trắng trắng vầy nè, bò loi nhoi trong xác thối , ú núc ních... Thế này nè, biết ?
      co ngón tay ra vào diễn tả, trân mắt nhìn các khớp tay co ra vô, mặt ngây ngốc lúc đoạn cười chảy nước mắt:
      - Ha ...ha Ma vương như ta trước mặt nàng chỉ như con giòi vậy luôn sao? Ma nương, ta thèm chui vào tay áo nàng trốn biệt, mặt mũi ta biết để đâu!
      bất giác cười theo, bẹo má :
      - Đừng đùa nữa Trạch Uy! Ma Thiên rời cổ lâu, ông ta vây thêm vòng lửa ở tầng sáu. Ngoài việc ngăn ta còn ngăn luôn bất cứ kẻ nào muốn xông vào.
      Trạch Uy nghiêm mặt, môi mím lại song vòng tay vẫn ôm chặt :
      - Ma Thiên đến Ma cung, ta bảo đợi ta ! Ta lệnh cho Yểm Vũ dắt thiết ngưu đến cổ lâu giải vây cho nàng. Đừng lo, ta để ai làm nàng bị thương nữa đâu!

      đẩy ra, chống khuỷu tay lên ngực ấn :
      - Đau ?
      - Đau!
      Ngồi dậy, thư thái nhìn mộng cảnh xinh đẹp đầy hoa tươi cỏ mềm, chợt nhớ câu hỏi của Trạch Uy lúc nãy... ? Phải chứ! Chỉ mình động vào được, chỉ mình trêu ghẹo, có mắng, có hôn, có cả những đê mê sâu kín... Nhưng ký ức xưa luôn là bài học đắt giá, lo ngại Trạch Uy liệu có tính tiếp nước cờ cao hơn ? Biểu của giờ chân thành, lại muốn tin thêm lần nữa!
      Xoa xoa ngực , nhàng:
      - Ngươi cũng bảo vệ mình! Thân thể này nên bị thương nữa...
      Trạch Uy nắm chặt bàn tay, môi run run :
      - Liệu ta có thể xem đây là lời tha thứ của nàng ?
      lắc đầu, kéo cùng ngồi dậy. Mặt đối mặt, véo hai gò má đến đỏ ửng, nhe răng :
      - Còn xem ngươi thế nào! Làm sai... Ngươi lần này tính kế với ta ta lập tức xử tử tiểu Trạch Uy, bắt ngươi cột bên cạnh ta, ngày ngày khơi gợi hỏa dục của ngươi...Ta bắt ngươi sống bằng chết, cầu xin ta mau kết liễu ngươi!
      Trạch Uy vừa cười vừa úp mặt vào cần cổ trắng lạnh, rên khẽ:
      - Ma nương...ta sai rồi...ngày xưa ta nên tính kế với nàng ...ngày nay vạn lần dám...Chỉ nghĩ đến hình phạt nàng dành cho nghẹn chết tiểu Trạch Uy của ta!
      mỉm cười, lãnh đạm:
      - Trở về thôi, ngươi cho Yểm Vũ đến địa ngục Vô Gián như thế ổn ? Nó còn bé quá!
      - Nàng đừng lo, bản lĩnh Yểm Vũ đâu! Chăn con trâu sắt thượng cổ thôi, khó khó!
      quyến luyến nhìn theo bóng tan biến trong khí, tay ngắt cụm cỏ non xanh mềm ve vẩy trong lòng bàn tay:
      - Tin ta , Ma nương của ta! Ta nàng...ta tính kế nhưng tính với nàng... Đời này ta bảo bọc nàng, cho nàng tùy ý ...

      ...
      Ngục Vô Gián!
      Bọn quỷ đói le cái lưỡi đỏ ối chực chờ hóa thành than lửa thèm thuồng nhìn đứa bé làn da vân đá trắng hồng nghênh ngang đến. Nó tròn lẳn, tay chân ngắn ngủn chắc nịch chân phơi bụng trắng no căng nhảy chân sáo đến trước cửa ngục. quỷ sai chĩa giáo tầm sét bổ vào nó, nhe nanh múa vuốt:
      - Đứa kia! Dám xông vào ngục, nạp mạng!
      - Xí! Ta khinh! Nhìn nhìn , từ đó xuống tầng ngục này bọn mày chơi lửa hết đốt áo đến đốt giày! Nhà ta mẹ ta học ai may áo lại cho ta đâu, mặc thế này sư phụ lại mắng nát mặt!
      Yểm Vũ nổi xung thiên, vung thanh Giáng Ly lên cao khỏi đầu xoay vòng, băng phiến phá sét , phá lửa. Con quỷ sai bị lửa bật lại liếm trúng cháy chỏm tóc, tức giận mắng:
      - Đứa trẻ láo toét, mày có vũ khí lợi hại như thế sao lại để bị đốt áo, đốt giày? Lại bỏ quên ở đâu rồi đổ tội cho bọn ta?
      Nó gãi gãi đầu, nghĩ ngợi đoạn che miệng cười, mắt híp lại:
      - Hí hí ... Ta quên chứ bộ! Ta lấy Giáng Ly gãi lưng mà quên...!
      Bọn quỷ đói tức đến nhai cả lưỡi , nhảy loi choi bao vây Yểm Vũ:
      - Thịt thơm quá ...Xé xác nó ra thôi!
      - Nhào vô kiếm ăn!
      Nó bung vuốt hung hầu , tỏa ma lực ánh xám hung hãn nhảy bổ vào bọn quỷ đói lẫn quỷ sai. Cả bọn quần nhau điên đảo cuộn khói đỏ sét xanh sét xám chớp liên hồi. Tiếng quỷ đói rên thét giữa ngục, mắt lồi đánh đu cơ mặt chảy dài nhìn đứa lùn tịt tay cầm cơ man là lưỡi dài vung vẩy, miệng thổi phì phèo nước miếng:
      - Tanh quá! Tanh quá! Định đem lưỡi bọn bây nướng, thèm...trả này!

      Nó ném trở lại, lưỡi dài dính mẹp vào mặt bọn quỷ sai . Bọn chúng thấy đôi mắt nó đỏ tươi muốn tung thanh băng phiến đến vội quỳ xuống, lạy như tế sao:
      - Xin tha mạng!
      - Gọi ta tiếng tiểu tổ tông!
      Nó nhảy lên ngồi đầu con quỷ, nhăn răng cười đanh. Bọn chúng hoảng hốt nhao nhao:
      - Tiểu tổ tông!
      - Thả ma thú thiết ngưu!
      Nó bảo, bọn chúng chắp tay xá :
      - Nó tự cho xích lại, chúng tôi có dám lại gần đâu? Tiểu tổ tông, làm ơn tự vào gọi nó !
      Yểm Vũ chẳng nhúc nhích, chỉ lấy tay bắt loa gọi lớn:
      - Thiết ngưu, Ma nương ta gọi!
      Ma thú thiết ngưu say ngủ, nghe tiếng Tịch Ngân Yểm Vũ gọi liền chớp đôi mắt đỏ chống hai chân trước đứng dậy. Nó nhìn dàn xích cuốn quanh bốn chân và cổ thở phì phì, co giò chạy kéo luôn bốn trụ đổ sập xuống. Dây xích bị nó tỏa nhiệt đốt tan chảy sắt nóng xuống, lừ lừ tiến đến cạnh Yểm Vũ. Nó liền nhảy lên lưng thiết ngưu, thầm vào tai:
      - Thất bảo cổ lâu, Ma nương đợi, bọn chúng trói ngài ấy ở đó, bỏ đói, đánh bể đầu, bẹp mũi... Ngươi mau chóng đến là ngươi nhìn ra luôn đấy!
      Ma thú thiết ngưu dậm chân , phun lửa gầm gừ , trước khi rời khỏi còn co chân đá bọn quỷ đói, quỷ sai văng tứ tán. Cả ngục Vô Gián tan hoang sau trận càn của Tịch Ngân Yểm Vũ và con ma thú. Bọn quỷ đói kêu khóc inh ỏi:
      - Hu hu... Mất lưỡi...Ma vương ơi....cứu mạng...
      - Đồ ngốc ! Ta nhớ ra nó là Tịch Ngân Yểm Vũ, đồ đệ của Ma vương... May là nó đánh chúng ta, chứ ngược lại chỉ có tự thỉnh tội... Hu hu... Tịch gia ôn hòa sao lại sinh ra đứa con như hung thần ác sát thế này?
      Last edited: 3/11/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 76: Trà Lam!

      Trà Lam tẩn mẩn dùng nước mắt quỷ nhân ngư vào trong chén , nụ sen đen cứ thế hút đến căng mẩy. Bên trong nụ sen là dáng con hung hầu Yểm Nha say ngủ. chống tay nhìn ngắm, lấy đầu móng khều khều đỉnh nụ sen khiến nó lăn tròn trong chén. Vụt cái , từ trong nụ sen làn khói mỏng bay ra , in hằn lọn khói là hình ảnh nam nhân khoác áo choàng xanh lá an tĩnh thanh khiết như nước mùa thu. Trà Lam vừa nhìn nét mặt thở :
      - Yểm Vũ...con bản sao của cha con! Tịch gia quá đẹp, bảo sao con lại là đứa trẻ vạn người mê!
      Bóng dáng Tịch Vu Xuyên bảng lảng trong làn khói, từng nụ cười ,từng ánh mắt cứ vô tình in trong con ngươi nâu nhạt của vị trí giả. mỉm cười:
      - Yểm Nha, có được lang quân như ý thế này, nên cảm ơn ông trời! Ta chúc hai vị sớm ngày gặp lại. Có lẽ bức tranh gia đình hạnh phúc của là mỹ cảnh đẹp nhất của địa ngục này.
      Đặt chén vào vòng luân chuyển trong mật đạo, Trà Lam mang trà đến phòng của Túc Vương tử. Căn phòng vắng lặng, giường chỉ có mảnh tàn hồn Tuyên Phong mở mắt nhìn chằm chằm! Gật đầu khẽ chào, ôn nhu:
      - Ngài ngủ , cứ mở mắt suốt như thế chẳng làm được gì!
      - Trà Lam trí giả, Túc Thành kia ngày nào cũng ám máu lên ta, điên cũng điên theo sao? Thả ta ra , ta cần phục sinh, muốn quay trở lại... Túc Thành đó... đáng để cố chấp!

      Mảnh hồn đưa mắt lên trần phòng, khóe mi chảy giọt nước mắt. Trà Lam bắt được khoảnh khắc đáng giá, lòng mừng như đêm nguyệt thần thấy quan giáng thế, nhào đến nắm chặt bàn tay Tuyên Phong, rơi nước mắt:
      - Ngài động lòng rồi! Ngài cuối cùng động lòng rồi! Túc Vương tử của ta cầu nhân cuối cùng đắc nhân rồi! Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!
      Tuyên Phong nghiêng đầu nhìn Trà Lam, những ngày ở đây cả ngày lẫn đêm chẳng làm gì ngoài việc ngắm Trà Lam ngày mấy bận mang trà đến. Vị trí giả mảnh mai, toàn thân vương phấn bướm luôn đoan chính dịu dàng. cảm nhận tấm lòng Trà Lam ấm áp như trăng, ôn hòa như nước, chính trực như kiếm! Đôi mắt ấy chỉ biết lòng vì Túc Thành, phải tình , ngoài lòng trung thành còn có cả tình thân. từng thấy những lúc ám máu vào tàn hồn xong, Túc Thành dù trêu chọc để nhận ra vị Ma vương mặt cắt còn giọt máu nhưng cứ trông thấy Trà Lam kín đáo đứng nép ngoài cửa là hiểu ngay. Túc Thành cười ngạo nghễ với , nhưng bước qua ngạch cửa kia liền vô lực ngã vào vòng tay Trà Lam. Đối với luôn kính trọng, đôi lúc khuyên nhủ nhưng luôn đúng mực! nhìn Trà Lam, bất giác nghĩ Túc Thành phải là kẻ có trái tim thế nào mới khiến trí giả này lòng ở cạnh, cả những thứ Túc Thành , bảo vệ cả những thứ Túc Thành bảo vệ?
      Khẽ quệt nước mắt mặt , lắc đầu:
      - Ta biết... Khúc Hy của kiếp trước tan biến vào hư vô, trao lại cho ta linh thức cuối cùng. Khúc Hy xóa tên mình đá tam sinh nhưng Tuyên Phong ! Nàng ấy mong ta chân thành đối mặt với tình cảm này. Nhưng Trà Lam...ta là đàn ông...vẫn là đúng lắm! Hơn nữa biết ta có hồi sinh ? Ta muốn tên si tình kia hi vọng rồi thất vọng đau thương! Ta muốn!
      buông tiếng thở dài, đôi mắt nhắm lại. mỉm cười dù mặt còn ướt nước mắt:
      - Ngài chỉ cần tin tưởng, chỉ cần trao bàn tay cho chủ nhân ta... Mọi tất có an bài!

      Lãng Thiên suy nghĩ lại vẫn cảm thấy nên làm chút việc cho Yểm Vũ. Đợi Trà Lam khỏi mật đạo, dùng ma lực tử thiên thi phá hủy vòng luân chuyển , nhấc chén chứa nụ sen đen giấu trong tầng áo, khoác dạ hành y rời khỏi đảo Ngư. muốn đem nụ sen đen này về Thất bảo cổ lâu giao cho Ma nương!
      Túc Vương tử mở cửa đá bước ra, trông thấy vòng luân chuyển bị phá hủy cau mày:
      - Nguy to! có nước mắt quỷ nhân ngư nuôi nụ sen trong ba ngày Yểm Nha kia vĩnh viễn tan biến. Lãng Thiên này... Trà Lam...
      Nghe tiếng gọi mau chóng đến, Túc Vương tử hóa ra bình nước mắt quỷ nhân ngư, bảo:
      - Đuổi theo Lãng Thiên lấy nụ sen đen về, để làm hỏng con cờ chiến của ta!
      - Tuân lệnh! Túc Vương tử, chúc mừng ngài! Hoa tim nở ...
      vòng tay cúi chào, nở nụ cười rực rỡ nhất đoạn cùng tứ song sát cưỡi bút rời khỏi. Túc Thành nhìn theo bóng dáng mảnh mai , thân bạch y lòng chợt dâng lên cảm xúc khó tả:
      - Trà Lam, sao ta lại khó chịu trong lòng thế này?

      Trạch Uy cuốn kỳ trận vẽ trao cho Ma Thiên:
      - Ngài trở về !
      - Ma vương, có ngài e khắc chế được Huyền Vũ! Ngài nên cùng ta!
      Ma Thiên khẩn thỉnh, ngược lại lãnh đạm bảo:
      - Ta lệnh cho xích giao lấy bảo khí trấn hồn , ta đến sau! Ngài trở về !
      xuống ngồi dưới lòng chuông thượng cổ, vòng xoay chuông ngân vang:
      "- Ma vương đến cổ lâu ứng chiến?"
      - Chuông thượng cổ, ngươi tách được hai chuông Vong Xuyên và Tại Kiếp được phải ? Hãy tách đôi ra, ngươi giữ Ma Cung, ta mang chuông Tại Kiếp lên Đâu Suất, dùng ma bảo thần khí hút hết các giả chân chính và những thứ cần bảo vệ vào. Còn lại... Ta dùng trận chiến này lượt thanh tẩy hết! Ta muốn Ma nương thấy lữ đoàn thanh khiết như nàng ấy, vô tâm vô ưu như nàng ấy!
      Vòng chuông xoay đảo chiều, hai ánh lửa đỏ xanh xoẹt nhau vun vút đoạn tách ra. Trạch Uy thu chuông Tại Kiếp vào tay áo, trở lên đại điện thấy Tuyên Phi leo lên bàn, hai chân tùy ý dẫm vào nghiên mực đạp tan nát mặt bàn đá trắng. lắc đầu, nghiêm mặt:
      - Tuyên Phi! Con lại nghịch ngợm, đến bên tường, khoanh tay cho ta.
      Thằng bé mở to mắt nhìn mắt, phun nước miếng lên bàn, lại cởi áo chăm chú chùi vết mực, càng lau càng lem . lặp lại:
      - Tuyên Phi! Khoanh tay!
      - Hic...hu hu... Vũ Vũ về mau, Phi Phi bị "cha cha" phạt...hu hu...
      Nó rống lên, nước mắt nước mũi ràn rụa. vẫy cung nga:
      - Mang nó tắm , cả người đen vết mực! Hình như nó chỉ ở với Yểm Vũ là sạch được chút! Tuyên Phi, tắm xong, ăn xong vẫn phải ra đại điện khoanh tay, khi nào cung nga rửa sạch bàn mới thôi! chưa?
      - Hic...hic... Dạ ! Điều thứ ba mươi chín : được vẽ bậy ...viết bậy được!
      nhướng mày, đe nẹt:
      - Cái gì?
      - Hu hu... Vũ Vũ thế mà! Điều thứ nhất: được tùy ý giết chóc... Đánh tơi tả được, miễn chết!
      Tuyên Phi như uất ức, chạy đến nắm vạt áo lôi đến phía sau đại điện. Bức tường lớn khắc lời răn cho Yểm Vũ bị con bé dùng Giáng Ly viết thêm vào! Bóp trán, cười khổ:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ, sư phụ nhất định phạt con nặng! Dám sửa lời dạy của sư phụ, bày cho Tuyên Phi học hư!

      ...
      Tầng sáu cổ lâu!
      Ma Thiên lão tổ giăng kỳ trận phía Thất bảo cổ lâu, căn dặn Mã Triệt:
      - Con mang tất cả bọn trẻ đến Vô Lệ cung giao cho Quỷ mẫu, khởi động Tàng kỳ thư cho tách rời tòa cổ lâu phòng khi bị làm hư hại!
      - Tuân lệnh sư phụ! Sư phụ, nhìn sư phụ còn trẻ hơn ngày hôm qua , giờ nhìn cứ như bằng Tuyên gia vậy!
      Mã Triệt thành , lần đầu tiên thấy Ma Thiên lão tổ với nhân dáng này: hàm rộng mắt to, mái tóc đỏ thắt đuôi sam dài, hoàn toàn phải dáng vẻ già nua như ông lão bảy mươi nữa!
      Ma Thiên đặt chân lên tầng sáu, trong chiếc lồng lửa kia Ma Kim Tuyết thanh tĩnh ngồi thiền định. Bộ y phục lụa vàng vừa khéo rũ xuống ôm trọn thân hình mỹ lệ. Làn môi cong mọng đỏ lầm rầm niệm mật kinh, hai lòng bàn tay ngửa lên, hai hoa sen băng tuyết nở rộ tỏa hơi lạnh bảng lãng. gì đẹp bằng Ma Kim Tuyết, đôi mắt ông rực sáng bước vào lồng lửa. Nhưng khi cách nữ đồ đệ ba bước chân giữa trán Ma nương liền lên ký ấn đóa sen đen, chung quanh băng phiến nhọn đâm lên tua tủa. Ma Thiên mím môi:
      - Ký ấn ma đạo chính thống...
      - Ta chung thân với Trạch Uy! Đời này ngoài ta cho phép ai chạm vào ta... sỡ hữu ký ấn đó, ta cũng có... Chúng ta là thể!
      điềm tĩnh, cảm nhận Ma Thiên bốc cao cơn giận, ông tung lửa địa ngục đốt băng . Nhào đến muốn đè nghiến xuống, Ma Thiên hét:
      - Ma Kim Tuyết phải là của ta! Ta dày công nuôi dưỡng sau cùng lại bị Trạch Uy đoạt mất... Những hai lần...
      Last edited: 4/11/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 77: Cự thi!

      Ma Thiên phát ma ấn từ lòng bàn tay ụp lên trán , che ký ấn sen đen, tay trấn cổ đè nghiến dưới thân. Mùi kiều hương xộc vào mũi khoan khoái, ông nheo mắt đoạn thè lưỡi liếm cần cổ trắng hồng. co rút người, cảm giác ướt át nhột nhạt ghê người, hai bàn tay tỏa băng hóa hai đầu băng phiến nhọn đâm mạnh vào lưng Ma Thiên. lưng thủng hai lỗ, máu phun ra nhưng cánh tay vẫn cứng nhắc đè chặt bờ vai. co đầu gối húc thẳng lên hạ bộ, chỉ thấy ông nghiến răng, mồ hôi rịn ra, nghiến răng:
      - Ghê tởm!
      - Sao lại ghê tởm ta? Ta từng địu con lưng suốt mấy ngàn năm, từng ôm ấp con mỗi đêm khi con còn ... Ma nương, chỉ cần con nguyện ý, ta lập tức đưa con rời khỏi... Ta có gì sánh bằng Trạch Uy?
      Ma Thiên u uất hỏi ngược lại song ký ức với sư phụ với chỉ là mảng trống rỗng!
      Nhìn ông bằng ánh mắt sắc lạnh , gằn từng tiếng:
      - Lão tổ vĩnh viễn sánh bằng , vì ông phải là ! Ta nếu mãi mãi cũng ông!

      Ma Thiên cắn mạnh cổ đến máu chảy thành dòng,vừa nút vừa cắn hút máu. Lãng Thiên xông từ cửa sổ vào, bung vuốt tử thiên thi cắm mười ngón vào lưng ông, lôi về phía sau thét lớn:
      - Lão già dâm tặc, tránh xa chủ nhân ta!
      Tấm lưng to lớn bị vuốt bổ dọc xuống thành những đường sâu lật thịt đỏ ối, gân lưng đứt bung lên nham nhở. Lãng Thiên thoáng nhìn, lừ mắt:
      - Hừ, lão tổ luyện cự thi? Lão tính trở thành Ma Thiên cự thi? Nửa mùa, có con cự thi nào để kẻ khác đả thương được nó ?
      Lãng Thiên đến bên , đỡ cần cổ loang máu, đôi mắt xanh đau đáu ánh nước mắt:
      - Chủ nhân! Thứ lỗi ta tới trễ, để Người chịu khổ rồi!
      Ma Kim Tuyết dùng tay hóa băng phong vết thương, mặt trắng tái:
      - Lãng Thiên...sao ngươi đến đây?
      Ma Thiên bất thần tung kỳ trận của Ma vương dùng vây bắt tử thiên thi mạnh nhất địa ngục về phía . Trước khi bị cuốn vào trận, kịp thảy chén vào tay :
      - Chủ nhân, Yểm Nha chưa chết! Nụ sen... hồn phách ...hồi sinh!
      chụp lấy, mặt tái hơn khi trông nụ sen đen héo quắt lại, đôi mắt sa sầm:
      - ... Yểm Nha... có nước! Thay thế nước....Máu!
      Vội rạch tay mình máu vào, trông nụ sen đen hút cực nhanh, óng ánh tròn mẩy non mắt. mỉm cười, khóe mi hoen nước mắt:
      - Ổn rồi...Yểm Nha ..ổn rồi!

      Ma Thiên lại trờ đến, thình lình con ma thú thiết ngưu tông sập mảng tường lớn tầng sáu cổ lâu. Yểm Vũ xoay thanh Giáng Ly vù vù, đạp đầu thiết ngưu bay đến chém ngang thân Ma Thiên. Nhìn vết thương bị tử thêm thi xé thịt liền lại, nó trợn mắt:
      - Ôi lão là cái giống gì mà hay thế?
      Nó nhảy vào lòng , nhìn chén nụ sen cười cầu tài:
      - Ma nương...ngài cầm cái gì thế? Ăn ngon ? Cho con, cho con nha!
      giật mình vội giấu vào tay áo, nghiêm mặt:
      - được! Em bé...Em bé... ăn được!
      Nó mừng rỡ, vỗ tay bôm bốp rồi ôm lấy , hôn tới tấp vào má:
      - Ma nương quý... Ngài mau nuôi thêm nhiều em bé ...cho con con để chơi nhé!
      che mặt, cười khổ:
      - Yểm Vũ! Con chỉ nghĩ được ăn và chơi thôi !
      Lỗ tai be bé dỏng lên, nghe được tiếng rên thét khôn xiết trong kỳ trận liền bung vuốt hung hầu, gọi:
      - Thiết ngưu, chiến với lão tổ lúc! Ta phá kỳ trận giúp ngài Lãng Thiên!

      Yểm Vũ xông vào trận , chỉ chín cánh cửa đá mắng:
      - Chín con xà long bọn bây có né ra bảo?
      Cửa đá tách mình kêu rầm rầm, bọn xà long đá ngóc đầu phóng đến xáp lá cà. Nó dùng cả vuốt hung hầu lẫn thanh băng phiến chống trả, lải nhải:
      - Ta cũng là đá đấy nhé! Nhào vô kiếm ăn!
      Chém nát đầu xà long, thanh Giáng Ly gãy đôi. Nó chắt lưỡi:
      - Sư phụ! Tại Người chế lũ xà long cứng quá nên hủy Giáng Ly của con. Người phải đền lại Giáng Ly cho con đó nha!
      Thu lại thanh băng phiến giấu vào áo, nó ba chân bốn cẳng chạy vào trận. Tâm trận bị hàng ngàn vòng khếch bảy màu lan từng đợt sóng, thanh của mật kinh Ma đạo chính thống vang đều đều. Ngài Lãng Thiên ôm đầu, bịt tai lăn lộn trong tâm trận, cây Miên tiêu văng ra xa! Nó lượm cây tiêu, thổi vài điệu vô nghĩa chán, thảy xuống đất chống nạnh, ưỡn ngực:
      - Hừm... Nghe ta hát nè ... Hố hô...Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ! Ngồi lưng trâu, ta sờ mông trâu...rồi ta đá đít trâu ..hố hô ..
      Tiếng hát nghịch thiên bạo địa vang ra khỏi kỳ trận , trụ đá rung lắc nứt nẻ. Ma Thiên đánh nhau vội dùng ma ấn tự bảo vệ mình, ngồi xuống tĩnh tâm. Ma thú thiết ngưu say máu chiến đấu nghe tiếng hát quỳ mọp xuống, hai tai cụp sát lại, hai chân vòng lên che đầu rên hừ hừ... Cả Ma nương cũng bị tiếng hát làm đầu váng mắt hoa, dựng bao nhiêu tường băng mỏng đều bị thanh làm rạn vỡ, rơi loảng xoảng:
      - Yểm Vũ... Sau này ở gần ta, ta cho con hát nữa ... là tra tấn lỗ tai mà! Con ném về sư tổ tổ của Chaien trong truyện Doremon rồi!
      Mật kinh Ma đạo quả nhiên bị nó át tiếng, vòng bị bẻ gãy mất dần từng tầng màu rồi biến mất!
      Yểm Vũ chạy đến quỳ xuống đỡ đầu Lãng Thiên, hôn lên má :
      - Ngài Lãng Thiên tỉnh dậy! Con đuổi thanh kia rồi! Tỉnh dậy!
      Gọi mấy tiếng vẫn thấy nằm im, nó liền nhe răng cắn vào...lỗ mũi, vặt lên:
      - Dậy! Có phải heo đâu mà ngủ lâu thế?
      - Úi cha! Đau! Yểm Vũ...
      nhíu mày, hé mắt nhìn đứa bé lùn tịt đầu tóc sút ra, tóc tai lù xù như ổ rơm lắc đầu:
      - Con ai là heo?
      Nó gãi đầu, vội vòng tay cúi chào khiêm cẩn:
      - Ngài Lãng Thiên! Con con heo là ...con! Heo là con, con là heo... Ai là kẻ gọi mãi dậy mới là...heo!
      đứng dậy bế nó lên tay, âu yếm:
      - Nhóc con, gặp bấy lâu ngoan lên nhiều! Còn biết tính kế lấy lòng ta!
      - Ra khỏi trận mau, sập trận rồi!
      Nó nhanh nhảy, mặt đất trong tâm trận nứt nẻ, vội bay lên, còn kịp thấy Yểm Vũ phóng ánh sét xám xuống đốt rụi kỳ trận. nhếch môi:
      - Đốt luôn?
      - Ây ngài chớ ngạc nhiên!... Con đốt trận của sư phụ hoài... Đốt sướng tay, bị phạt cũng ê ẩm...ha ha..
      Nó hào hứng nhảy khỏi tay , Ma Kim Tuyết tròng được giáp phượng hoàng, hai tay cầm roi vàng và đoản đao; ráp cùng con ma thú vây Ma Thiên:
      - Ma Thiên...luyện cự thi cần ngàn năm...sau đại chiến ông bí mật luyện cự thi ? Ta hiểu rồi... Ông tính kế từ lâu!
      - Sai rồi... Ta muốn thành cự thi để bảo vệ con, ta bằng mọi giá phải mang con về bên cạnh... Con lại dẫm vào vết xe đổ.. Cả Trạch Uy kia, biết sai vẫn đâm đầu vào!
      Ma Thiên hét lên át tiếng , đầu lắc kêu " răng rắc" , lớp vải lưng rách bươm lộ vết thương liền lại , sẹo lồi gân guốc đỏ ối. vai hai sừng nhọn đâm toạc da nhú lên, phía trong tầng tóc đuôi sam đỏ những con mãng xà đỏ ngo ngoe bò ra. Yểm Vũ rực sáng đôi mắt đỏ tươi, nước miếng chảy bên khóe miệng:
      - Chẹp chẹp... Mãng xà đỏ...nướng hay ăn sống ta? Ma nương, con đói quá!
      - Con ăn !
      phì cười , vung đoản đao trờ đến tấn công, cả Lãng Thiên và ma thú thiết ngưu cũng xông đến. Lãng Thiên cung tay nắm đầu mấy con mãng xà đỏ lôi ra thảy cho Yểm Vũ:
      - Ăn con!
      Mặc kệ đánh nhau, nó dùng vuốt hung hầu xé sống bọn mãng xà thành sợi, tung sét ánh xám thui đen. Cào cào lớp da cháy, nó vừa thổi vừa ăn:
      - Mình lại làm khét lẹt...Uổng quá uổng quá!

      Ma Kim Tuyết vung đoản đao chém ngang mặt Ma Thiên thành sớ dài, lộ cả xương hàm. Lãng Thiên vung vuốt xé da nhưng đều vô hiệu, nghiến răng:
      - Chết tiệt! Lành mau quá!
      Ma nương nhếch môi, xoay đoản đao lãnh đạm:
      - Gặp " trấn hồn thượng cổ" của ta, Huyền Vũ cự thi cũng khó lành !
      Ma Thiên sờ lớp da lật lên, máu đổ loang ra mím môi:
      - Đoản đao quí! Con làm ta bị thương, sau này đừng chê lang quân mặt sẹo!
      Yểm Vũ bê nguyên miệng mồm đầy mỡ và than đen, nhảy lên ôm cổ Lãng Thiên cười ngất:
      - Ha ha...Dê già...! Sư phụ ta đệ nhất mỹ nam đẹp đến tiên giả tự lột đồ trụi lủi dụ dỗ mà còn chưa được Ma nương ta gật đầu. Lão tổ râu dê dài, nhan sắc có hạn mà tự luyến vô biên quá ... Ha ha...
      Last edited: 6/11/19
      Betty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :