1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Xán xán ak, ngực muội cũng ko kém đâu
      trangtrongnuocTuanh83 thích bài này.

    2. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      Trải qua sóng gió, cuối cùng cũng tìm đc cơ hội đăng truyện, híc híc ~

      CHƯƠNG 202
      Chu Phượng Hỉ kính cẩn đứng ở trước giường gấm uốn gối hành lễ, : “Bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ mang đến quần áo mới may tuần này cho ngài, ngài có muốn xem qua ạ?”


      Từ Xán Xán lưu luyến dời tầm mắt khỏi bộ ngực đồ sộ của nàng ta, thầm nghĩ: Hừ, so với mình còn lớn hơn! Nhưng cứ thử để xem sờ như thế nào!


      mặt nàng cười ấm áp nhưng lại thể cao cao tại thượng: “Bích Vân qua xem !”


      Bích Vân đáp “dạ” 1 tiếng giòn giã, mang theo hai nha hoàn qua tiếp nhận túi gấm vóc trong tay tú nương phía sau Chu Phượng Hỉ, nhất nhất lấy quần áo mở ra xếp chỉnh tề giường để Từ Xán Xán xem.
      Từ Xán Xán nhìn tơ lụa thêu thùa tinh xảo mỹ lệ này đó, cảm thấy đẹp, lại cũng cảm thấy lãng phí. Bởi vì nàng đến 4 tháng nữa sinh, mà quần áo đều là dựa theo hình thể của nàng trong thời gian mang thai để làm.

      Nhìn thêu thùa phức tạp tơ lụa mỹ lệ, Từ Xán Xán thở dài : “Quá lãng phí!”
      Bích Vân cầm cái áo ngắn thêu hoa tường vi của Từ Xán Xán lên xem, nghe vậy liền : “Thái Tử Phi, quần áo của ngài đều là ấn theo phân lệ Thái Tử điện hạ định ra, nữ quyến cung Thái Tử chỉ có mỗi mình ngài nên nếu có nhiều tổng số cũng nhiều lắm a!”
      Lại : “Thái Tử điện hạ còn chê ít đâu!”
      Từ Xán Xán: “…… Đừng Thái Tử điện hạ giống như hoang phí xa xỉ như vậy!”
      Bích Vân xì cười.


      Chu Nhan vẻ mặt nghiêm túc: “Thái Tử điện hạ cũng muốn ngài sinh mười tiểu vương tử, nên quần áo này nếu ngài đồng ý để Bích Vân lưu giữ, sau này khi ngài mang thai tiếp lại mang thai tiếp tiếp liền lấy ra mặc!”
      Từ Xán Xán: “……” Sinh mười đứa? Cho ta là heo sao? Hai đứa là quá đủ rồi! Ta là người mang thai sinh con chứ phải Phó Dư Sâm muốn là được. Để ta xem Phó Dư Sâm cùng ta ai phải chịu ai a!


      Bích Vân cùng Chu Tước Huyền Băng thấy Thái Tử Phi biểu tình 囧囧, khỏi đều cười.


      mặt Chu Phượng Hỉ cũng đúng lúc treo lên tia mỉm cười, trong lòng lại suy nghĩ những lời của Chu Nhan “Thái Tử điện hạ cũng muốn ngài sinh mười tiểu vương tử”, cảm thán cùng là nữ nhân, mà mình so với Thái Tử Phi cũng kém, lại cùng số mệnh sung sướng như vậy.


      Từ Xán Xán liếc Chu Phượng Hỉ cái, lúc này mới phân phó Huyền Băng: “Còn mời Chu nương tử ngồi xuống?”
      Huyền Băng uốn gối đáp “Dạ”, : “Đều là nô tỳ sơ sẩy, Thái tử phi thứ tội!”
      Từ Xán Xán là cố ý ngó lơ Chu Phượng Hỉ, thấy Huyền Băng thức thời, liền nhếch khóe miệng lên cười.
      Huyền Băng dẫn Chu Phượng Hỉ đến dãy ghế bành bên cạnh giường gấm, muốn chỉ cho nàng ta ngồi ở cái ghế bên ngoài phía dưới, Chu Phượng Hỉ tự mình ngồi vào cái ghế ngay gần trước giường.
      Thấy nàng ta như vậy, Từ Xán Xán ở trong lòng hừ tiếng, sai người dâng trà bánh.,


      Nhìn đến Chu Phượng Hỉ đôi mắt hồng hồng, Từ Xán Xán dừng chút lúc này mới hỏi: “Chu nương tử, vì sao ngươi thương tâm a?”
      Chu Phượng Hỉ lấy khăn gấm bên người xuống lau lau khóe mắt, có vẻ vạn phần thương tâm nhìn thấy mà thương, : “Nô tỳ thấy Thái Tử điện hạ thương Thái Tử Phi ngài như thế, khỏi có chút thương cảm cho bản thân!”


      Từ Xán Xán cũng muốn để ý đến, nhưng lại cảm thấy muốn nghe xem nàng ta náo nhiệt, liền : “Vì sao a?” Ngươi câu, làm ta cười cái !


      Chu Phượng Hỉ làm bộ làm tịch mà khụt khịt chút, lại dùng khăn nhàng tỉ mỉ chấm chấm đuôi mắt, cố gắng diễn thành người con thanh thuần khóc đến đáng thương —— nhưng Chu Phượng Hỉ quên mất, Thái Tử Phi là nữ nhân, phải nam nhân, nàng ta tính sai đối tượng rồi!


      Sau phen làm ra vẻ, Chu Phượng Hỉ vẻ mặt thương cảm : “Trước khi nô tỳ theo Thái Tử điện hạ cũng từng gả chồng. Người nọ tuy thể xa rời nô tỳ, nhưng lại sợ vợ cả lợi hại trong nhà nên dám nạp nô tỳ vào cửa. Nên mặc dù thương nô tỳ, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm bội tình bạc nghĩa. Lúc đó nô tỳ lại còn có mang, may mà người còn tích được chút tiền tài phải lưu lạc đầu đường. Lúc sau nô tỳ liền dùng chút tiền còn lại mở cửa hàng Thúy Phượng Hỉ, rồi lại may có Thái Tử điện hạ nhìn trúng tay nghề của nô tỳ, thu mua Thúy Phượng Hỉ và thu dùng nô tỳ……”
      Chu Phượng Hỉ hồi nước mắt liền như hạt châu bị đứt liên tục tuôn rơi, nghẹn ngào đến nên lời nữa.


      Từ Xán Xán cảm thấy càng nghe càng đúng, cái gì “Trước khi theo Thái Tử điện hạ”, cái gì “Từng gả cho người” rồi lại nhà có vợ cả “ dám nạp nô tỳ vào cửa”, cùng với “may có Thái Tử điện hạ nhìn trúng tay nghề của nô tỳ, thu mua Thúy Phượng Hỉ và thu dùng nô tỳ”…… Nàng liền ngay: “Chu nương tử ngươi dừng chút, để ta hiểu xong !”


      Chu nương tử lập tức sửng sốt, cái bài khóc lóc kể lể tao ngộ + sụt sùi thương tâm này dùng lần nào hữu hiệu lần đó. Cho dù là nam hay nữ, đều bị bộ dáng đó của nàng ta làm cảm động . Đặc biệt là nhóm khách phu nhân chốn khuê phòng nghe xong đều muốn an ủi nàng ta : trước là giảng giải cho nàng ta cách câu lấy tâm nam nhân ntn, sau lại thông cảm nàng ta xui xẻo gặp phải người bạc tình, rồi chỉ cho cách dùng tay nghề thêu thùa cao siêu để dẫn dắt trào lưu ăn mặc trong kinh thành ra sao. Cuối cùng cùng nàng ta kết bạn tốt, rồi giới thiệu mối làm ăn cho. Chu Phượng Hỉ nghĩ cách này của mình tới chỗ Thái Tử Phi lại thất bại.


      Bích Vân thấy Thái Tử Phi trầm tư, liền rót từ bình thủy tinh ra cốc nước lê, hỏi tiếng: “Thái Tử Phi, ngài có muốn hâm nóng nước lê ạ?”
      cần.” Từ Xán Xán bận sắp xếp lại ý nghĩ , “Ngươi hầu ta uống !”
      Bích Vân liền bưng cốc nước lê cẩn thận mà hầu hạ Thái Tử Phi uống.


      Uống xong cốc nước lê, Từ Xán Xán ý nghĩ cũng ràng lên, nhìn về phía Chu Phượng Hỉ , nghiêm mặt hỏi: “Nam nhân trước kia của ngươi trong nhà là có vợ cả?”
      Chu Phượng Hỉ : “…… Dạ, nhưng chỉ là vợ kế, phải nguyên thê ạ!” Sao nàng ta cứ cảm giác kỳ quái nhỉ!


      Từ Xán Xán mở to mắt, đen trắng phân minh lại hỏi: “ Công phu giường của ngươi rất lợi hại, mà nam nhân kia lại muốn ngươi?”
      Chu Phượng Hỉ nghĩ tới Thái Tử Phi chuyện thô tục trắng ra như vậy, nghẹn họng nhìn trân trối: “…… À dạ……”


      Từ Xán Xán hai mắt sáng lấp lánh, sống lưng ướn lên thẳng tắp: “ Khế ước bán mình của ngươi ở trong tay Thái Tử điện hạ, như vậy, Thúy Phượng Hỉ cũng là của Thái Tử điện hạ?”
      Đầu óc Chu Phượng Hỉ oanh chút, liền hiểu ra đối với Thái Tử điện hạ vị trí của mình là gì —— tuy rằng nàng ta có thể vì lập công lao được Thái Tử thưởng cổ tức của Thúy Phượng Hỉ, nhưng về bản chất nàng ta vẫn chỉ là nô tỳ của Thái Tử, những tiền tài cổ tức này đó tất cả đều là của Thái Tử!

      Nàng ta trầm trọng mà đáp “Dạ đúng”.


      Từ Xán Xán mặt mang theo tia cười lạnh, : “Như vậy tính toán, ta đây chính là chủ nhân của ngươi?!”
      Chu Phượng Hỉ chỉ đành đáp: “…… Dạ.”

      “Ta có thai, người ta ‘ trong khi dạy trẻ phải nghe lời hay ’,” mặt Từ Xán Xán ra tia khinh bỉ , , “Thế nhưng ngươi lại ở trước mặt ta những lời này! ra ngoài , ta muốn nhìn thấy ngươi, về sau cho phép lại bước vào cung Thái Tử!”


      Chu Phượng Hỉ lập tức trắng mặt, vội vàng uốn gối hành lễ lui xuống.


      Từ Xán Xán mặt biểu cảm gì ngồi đó, nhìn người hầu hạ trong nhà chính đều thuận mắt. Nữ y Trương ma ma cùng Quản ma ma vội tiến lên khuyên: “Thái Tử Phi bớt giận, ngài cũng biết, sách cổ ‘ khi mang thai người mẹ cần nghe lời đoan chính, nhìn vật tươi đẹp ’. Ngài lại cần so đo cùng loại hồ ly tinh như vậy!”


      biết!” Từ Xán Xán mặt mang theo tia ý cười, giống như để ý chuyện này, nhưng ra trong lòng lại tính toán.


      lát sau, nàng phân phó Huyền Băng: “ xem Chu Phượng Hỉ đâu, xem xem nàng ta có phải gặp Thái Tử điện hạ hay !” Huyền Băng nhanh trí, làm chuyện này thỏa đáng nhất.
      Huyền Băng đáp ứng tiếng, lui xuống.


      Từ Xán Xán lại chỉ vào những đồ mới may bày giường, phân phó Doãn ma ma: “Ma ma, đưa những quần áo này giặt qua lần!”
      Doãn ma ma đáp “Dạ”, mang theo hai tiểu nha hoàn cầm túi quần áo ra ngoài.


      Chu Nhan tiến lên : “Thái Tử Phi, Ngọc Mính công chúa, nhị thiếu phu nhân cùng ngũ thiếu phu nhân Mã phủ sắp tới, ngài muốn trang điểm lại lần nữa chút hay ?” Thái Tử Phi chú trọng nhất là trang điểm và phục sức, dùng cách này hẳn là có thể dời lực chú ý của nàng.


      Quả nhiên, Từ Xán Xán liền ngay: “Hôm nay quần áo đều có chút nhàu, phấn mặt cũng cần dặm lại!”

      --------------------------
      Chu Phượng Hỉ mặt đầy khuất nhục dẫn theo những tú nương đó ra khỏi nội viện, theo gã sai vặt Hoa ra ngoài.
      Chu Phượng Hỉ xoay chuyển tròng mắt , nghĩ ra cái ý kiến hay. Nàng ta vẻ mặt ôn hoà hỏi Hoa: “Vị tiểu ca ca này, thiếp thân muốn gặp Thái Tử hồi báo việc, biết thư phòng của Thái Tử điện hạ ở đâu a?”
      Hoa nhìn đến mỹ nhân diễm lệ, lập tức liền : “Thái Tử điện hạ vừa trở về, ở thư phòng, ta mang tỷ tỷ !”
      Chu Phượng Hỉ cười ngọt ngào, duỗi tay chạm Hoa chút: “Cảm ơn tiểu ca!”
      Hoa mặt đều đỏ: “Hắc hắc! cần cảm tạ!”

      -----------------------------
      Phó Dư Sâm trở về Thái Tử cung, mới vừa xuống xe ở sân trước thư phòng, liền gặp quản gia phủ Định Quốc Công Phó Đại Lương.
      Phó Đại Lương nhanh nhẹn hành lễ: “Gặp qua Thái Tử điện hạ!”
      Phó Dư Sâm bình tĩnh mà nhìn : “Hãy bình thân!”


      Phó Đại Lương đứng dậy, nhìn nhìn Thái Tử điện hạ cùng những người đứng đó, cảm thấy hơi khó mở miệng, do dự lát, : “Bẩm Thái Tử điện hạ, Quốc công gia muốn……”
      “Muốn cái gì?” Phó Dư Sâm bình tĩnh hỏi.


      Phó Đại Lương ngượng ngùng mà cúi đầu: “Quốc công gia muốn đến cung Thái Tử làm khách.”
      Phó Dư Sâm gật gật đầu, mắt phượng bình tĩnh mà nhìn phó Đại Lương.

      Phó Đại Lương: “…… Quốc công gia lão nhân gia muốn ở lại cung Thái Tử thời gian, để thăm Thái Tử Phi……” cầu thăm Thái Tử Phi này có chút quá phận, Quốc công gia tuy là cha ruột Thái Tử điện hạ, nhưng mà nay Thái Tử điện hạ lại mang danh nghĩa là con của thánh thượng, nên Quốc công gia giờ phải là đến thăm con dâu, mà là cháu dâu bà con xa!


      Phó Dư Sâm biết cha lâu gặp Từ Xán Xán, nhưng ra lão nhân gia ông muốn nhìn phải Từ Xán Xán, mà là bụng Từ Xán Xán, cùng với em bé trong bụng Từ Xán Xán.
      lập tức liền : “Cũng được!”


      Phó Đại Lương hai mắt đẫm lệ, : “Thái Tử điện hạ, ngài tốt!”


      Phó Dư Sâm thấy Phó Đại Lương đa sầu đa cảm như vậy, khỏi thấy phiền——trừ bỏ Từ Xán Xán hay sầu bi thương cảm , những người khác đều thấy phiền —— vì vậy Phó Dư Sâm liền cất bước vào thư phòng, phản ứng phó Đại Lương.
      Phó Đại Lương lại hạnh phúc mà hành lễ, nhanh như chớp chạy về, tốc độ quả thực giống người ở tuổi này.

      Phó Dư Sâm mới vừa ngồi xuống sau án thư trong thư phòng, Thính vũ liền tới bẩm báo: “ Hoa dẫn Chu Phượng Hỉ tới, muốn gặp ngài.”

      -----------------------------------
      Lần này Ngọc Mính công chúa vẫn mang theo nữ nhi Lam Nhi tới.
      Trượng phu Lam Du Tường của nàng xuất thân môn phiệt, ghét bỏ nàng được phụ hoàng sủng ái, lại có mẹ ruột, vì thế cả ngày nạp thiếp nạp tì, cưng con vợ lẽ, còn dưỡng con hát.
      cùng gia tộc Lam thị bị bỏ tủ, Ngọc Mính công chúa ra là có chút vui vẻ.


      Nàng giờ mình mang theo nữ nhi ở tại phủ công chúa mà Thái Tử điện hạ mới ban lại.

      Trc đây mọi người vì án của Lam thị đều sợ dính líu vào, “Bạn bè thân hữu, ai đáp lời”, cuộc sống trôi qua chật vật thể tả.

      Chỉ có Phó Dư Sâm còn nhớ hỗ trợ tình cảm của nàng lúc trước, rất chiếu cố tới nàng. Mà Thái Tử Phi lại hòa khí, cho nên Ngọc Mính công chúa liền lấy hết can đảm mang theo nữ nhi tới gặp Thái Tử Phi, cũng để con gặp người mở mang tầm mắt.


      Từ Xán Xán rất là thích nữ nhân ôn nhu trầm tĩnh như Ngọc Mính công chúa như vậy, cũng thích Lam Nhi xinh xắn đáng . Hơn nữa Từ Xán Xán cũng biết bái thiếp đưa đến được chỗ nàng đều là do Phó Dư Sâm sai người chọn lọc qua, bởi vậy rât yên tâm mà chờ Ngọc Mính công chúa tiến vào.


      Lam Nhi bước qua bậc cửa chính đường chạy vội vào, vui vẻ đến rối mù mà kêu: “Thái Tử Phi nương nương!”
      Bé cũng hành lễ liền nhào vào trong lồng ngực Từ Xán Xán.

      Thấy người tự nhiên có thêm khối mềm mại ấm nóng xà vào, nháy mắt lòng mềm mại như bông, Từ Xán Xán duỗi tay sờ sờ đầu Lam Nhi, lại sờ sờ khuôn mặt mềm mại mũm mĩm của bé.


      Ngọc Mính công chúa cũng vào tới nơi, vội vàng hướng Từ Xán Xán hành lễ, lại muốn gọi nữ nhi trở về, tức khắc có chút hoảng loạn.
      Từ Xán Xán vội cười : “Tỷ tỷ cần khách khí, lại đây ngồi !”


      Nàng liếc mắt nhìn Ngọc Mính công chúa cái, phát người công chúa vẫn mặc cái váy lần trước tới, trong lòng liền để ý.


      Ngọc Mính công chúa lại nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ nghĩ làm sao dụ dỗ nữ nhi ra khỏi lòng ngực Thái Tử Phi đâu! Sản nghiệp của nàng nhiều, lại phải cung cấp nuôi dưỡng toàn bộ dưới mấy trăm người trong phủ công chúa, nên cũng có chút quẫn bách. quý 3 tháng nàng chỉ cho may 3 bộ váy áo, xong rồi phối hợp đổi qua đổi lại, nghĩ người khác nhất định có thể nhìn ra.


      Chỉ là Từ Xán Xán từ khi gả cho Phó Dư Sâm, cái j Phó Dư Sâm cũng cho nàng làm, mỗi ngày cũng chỉ cùng váy áo, son phấn, châu báu cùng hoa cỏ giao tiếp, bởi vậy mới có thể chú ý tới tiểu tiết đó.
      Bích Vân mang theo tiểu nha hoàn dâng lên điểm tâm tinh xảo, bày bàn giường, lại rót cho Thái Tử phi cốc nước dứa Vân Châu thượng cống ép, rót cho Ngọc Mính công chúa cùng Lam đại nương nước đào mật.


      Lam Nhi nhìn thấy nhiều điểm tâm như vậy, rất là vui vẻ, cầm lấy cái bánh đậu ngọc thuý nếm ngụm: “Ngon quá a!”
      Bé nhìn về phía Từ Xán Xán : “Từ khi cha nạp Lý di nương, con cũng chưa lại được ăn điểm tâm ngon như vậy!”
      Từ Xán Xán lập tức nhìn về phía Ngọc Mính công chúa.
      Ngọc Mính công chúa đỏ bừng mặt, lắp bắp giải thích : “Thái Tử Phi…… Thiếp thân…… Thiếp thân……”


      Từ Xán Xán mỉm cười an ủi nàng, lại cúi đầu nhìn Lam Nhi: “ Nhi thích ăn điểm tâm này đó?”
      Lam Nhi liên tục gật đầu: “Vâng, con thích!”
      Từ Xán Xán liền phân phó Bích Vân: “Lệnh phòng bếp đem điểm tâm các màu cho vào hộp chờ khi tiểu quận chúa về nhà để bé mang về theo!”
      Ngọc Mính công chúa vội đứng dậy lời cảm tạ.


      Từ Xán Xán mỉm cười hỏi nàng: “Trong phủ Công chúa có tú nương ?”
      Ngọc Mính công chúa vội trả lời: “Bẩm Thái Tử Phi, trong phủ vẫn có vài thượng tú nương, đều là những người năm đó mẫu thân ban cho thiếp thân.” Vì vậy cũng thể đuổi, đành phài giữ lại.


      Từ Xán Xán liền cười: “Ta muốn tặng tỷ tỷ chút tơ lụa làm lễ vật, như thế vừa lúc!”
      Ngọc Mính công chúa phải lại đứng dậy cảm ơn, Lam Nhi lại : “Mẫu thân, Thái Tử Phi là người trong nhà, ngài cần khách khí như thế!”
      Nghe tiểu nương đến Từ Xán Xán cũng phải cười.

      -----------------------
      Lam Nhi dựa vào trong ngực Từ Xán Xán tò mò hỏi: “Thái Tử Phi, cái ca ca đẹp trai lần trước kia đâu ạ?”
      Từ Xán Xán: “……”
      Lam Nhi khoa tay múa chân: “Ca ca cao cao, đen đen, rất đẹp trai á……”
      Thấy Từ Xán Xán còn mờ mịt, bé có chút sốt ruột: “Đôi mắt ca ấy rất rất rất đen á……”


      Lúc này Từ Xán Xán mới hiểu ra: À, đôi mắt rất đen, đó là Tiêu Hạ a!
      Nàng cười : “Tiêu ca ca ở ngoài tiền viện đó con!”
      Lam Nhi chớp chớp mắt to trong sáng : “Nhưng mà Nhi muốn chơi cùng Tiêu ca ca!”
      Từ Xán Xán cười to: “Được được!”
      Nàng phân phó Chu Tước: “Ngươi đưa tiểu quận chúa gặp Tiêu Hạ.”
      Chu Tước vội đáp ứng rồi tiếng, vui vẻ nắm tay Lam Nhi ra ngoài.

      ----------------------
      Ngọc Mính công chúa biết nữ nhi thích ca ca đẹp trai, lại nghĩ rằng tới tận chỗ của Thái Tử phi mà thể mất mặt như vậy, mặt đỏ tai hồng đứng dậy giải thích: “Ai, đều do thiếp thân giáo dục con bé tốt……”
      Từ Xán Xán lại cười : “Nữ tử cả đời có mấy năm có thể hồn nhiên như vậy? Tùy bé thôi, bé có thể vui vẻ bao lâu cứ để bé hồn nhiên bấy lâu !”
      Ngọc Mính công chúa muốn chuyện, Hồ ma ma lại tới, Mã nhị thiếu phu nhân cùng Mã ngũ thiếu phu nhân tới.
      Mã nhị thiếu phu nhân Lâm thị là mỹ nhân xinh xắn lanh lợi, mặt tròn tròn, tươi cười thực ngọt ngào. Nàng cùng Từ Nghi Liên cùng nhau đến, hướng Từ Xán Xán hành lễ: “Bái kiến Thái Tử Phi nương nương!”


      Từ Xán Xán mỉm cười nhìn các nàng, phát Mã nhị thiếu phu nhân tươi cười điềm mỹ nét mặt toả sáng, mà so sánh Từ Nghi Liên lại da mặt xám xịt hai mắt vô thần.
      Nàng ở trong lòng thở dài, : “Hãy bình thân!”


      Lâm thị ngồi xuống ghế bành bên cạnh, còn Từ Nghi Liên dc Từ Xán Xán gọi vào ngồi giường—— Từ Nghi Xuân là em họ của nàng, nên trước mặt chị em dâu nàng vẫn muốn cho Từ Nghi Liên điểm thể diện này!


      Sau khi cùng Lâm thị chuyện vài câu, Từ Xán Xán liền cảm thấy nếu là nam nhân, nàng cũng thích mỹ nhân hoạt bát ntn.
      Trấn an Lâm thị, lúc này Từ Xán Xán mới nhìn về phía Từ Nghi Liên bên cạnh, hỏi: “Tam muội muội, khí sắc muội sao lại kém như vậy?”


      Nàng còn chưa dứt lời, Từ Nghi Liên liền thấp giọng khóc lên, nước mắt hạt to hạt theo nhau rơi xuống.
      Thấy nàng như thế, Từ Xán Xán trong lòng cũng là thương cảm, vội cầm khăn đưa cho nàng, để nàng phát tiết chút.


      Bích Vân cùng Chu Nhan ở bên thấy Từ Nghi Liên khóc, trong lòng liền khẩn trương lên —— Thái Tử điện hạ thích có người chọc Thái Tử Phi cao hứng hoặc ở trước mặt Thái Tử Phi khóc nhất!
      Lâm thị ở bên cũng có chút đứng ngồi yên. Tướng công nàng là thân tín của Thái Tử điện hạ, nàng mới có tư cách gặp Thái Tử Phi, nếu bởi vì Từ Nghi Liên mà cơ hội này bị huỷ hoại, nàng là bị oan đâu!


      Nhưng mà nàng lại nghĩ, cảm thấy đây là cơ hội đảo ngược thế cờ về việc cha chồng sủng ái hải di nương, liền lại cười nữa, chuyên chú mà xem tình thế phát triển.


      Đợi Từ Nghi Liên hết khóc, Từ Xán Xán lệnh nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, lại uống nước xong, lúc này mới ôn nhu hỏi : “Làm sao vậy?”
      “Tỷ tỷ ——” Từ Nghi Liên khóc nức nở kéo ống tay áo ra cho Từ Xán Xán xem, mặt là từng vết móng tay bầm máu.
      Từ Xán Xán lập tức bực bội hỏi: “Ai cào?”
      Last edited: 1/11/19

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Toàn chuyện lông gà vỏ tỏi cũng làm Xán Xán bận rộn nha.
      Tuanh83trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      Chương này ngắn a ~ Edit xong còn tưởng copy thiếu, hóa ra ko phải.
      Ước j chương nào cũng ngắn như vầy có phải tốt . Dài lê thê như chương trước edit mãi chẳng hết trong khi đọc nhoằng cái hết rồi.

      CHƯƠNG 203
      Từ Xán Xán tay cầm lấy cánh tay Từ Nghi Liên, cái tay khác cuốn ống tay áo muội muội lên , liền thấy thêm nhiều vết thương khác.
      “Rốt cuộc là ai dám cấu véo muội?” Từ Xán Xán nhìn chằm chằm Từ Nghi Liên, trong mắt to tràn đầy lửa giận. Tuy rằng Từ Nghi Liên là người phiền phức, nhưng là em họ của nàng, lại vẫn là nữ hài tử chưa đến 17 tuổi đâu!



      Từ Nghi Liên thấy chị họ quan tâm mình, nước mắt lập tức đổ xuống rào rào: “Là Hải bà ……” Là mẹ đẻ của trượng phu Từ Nghi Liên, sủng thiếp của cha chồng Mã Minh Vũ.



      Từ Xán Xán dừng chút hỏi: “Bà ấy đánh muội vì lý do gì?” Trc đây Từ Nghi Liên có số việc , nên nàng phải hỏi ràng, miễn cho oan uổng Hải bà .



      Từ Nghi Liên khụt khịt : “Bà ấy …… muội …… hầu hạ được chồng…… nên bằng cả cái nha hoàn ……”
      Từ Xán Xán nổi trận lôi đình: “Muội có cho tướng công ?”
      “Tướng công cũng có biện pháp……”



      “Ở nhà muội hoành tráng như vậy,” Từ Xán Xán tức giận đến trừng mắt Từ Nghi Liên, “Mà sao qua đến nhà chồng lại thành cái dạng mềm yếu ntn?!”



      Nghĩ nghĩ, Từ Xán Xán cũng hiểu, nãi nãi ở nhà mẹ đẻ tự nhiên là thoải mái, gả qua gặp phải cái mẹ chồng là thiếp được sủng ái, mà nhà mẹ đẻ của mình lại ai đứng ra, nên Từ Nghi Liên nàng có tự tin.



      Từ Xán Xán hỏi: “Đại ca biết ?” Đại bá suốt ngày chỉ biết đam mê sắc dục, nhất định là mặc kệ, nàng hỏi chính là Từ Nghi Bằng.



      Từ Nghi Liên lau nước mắt: “Muội sợ đại ca lo lắng……” Đại ca làm sao có thể ra chống lại phủ Thừa tướng đâu!



      Từ Xán Xán hít sâu hơi, hết sức ôn nhu : “Chờ lát ta sai người đưa muội về Thị lang phủ, rồi bảo đại nương tìm lý do để muội ở lại, chuyện khác ta tới xử lý!”



      Từ Xán Xán ngẩng đầu cười như cười nhìn Mã nhị thiếu nãi nãi, mặt mang theo cười, nhưng trong mắt lại là cổ tàn nhẫn.



      Trước đây Từ Xán Xán cũng có biết Thừa tướng Mã Minh Vũ từ thời trẻ sủng ái Hải di nương, làm cho phủ Thừa tướng nhiều năm qua đích thứ phân biệt, thành đầu đề công kích của các quan lại.
      Nàng chính là muốn Mã nhị thiếu nãi nãi ràng ra, tình còn lại để nàng xử lý tiếp.



      Mã nhị thiếu nãi nãi sớm đứng lên, vẻ mặt sợ hãi: “Thái Tử Phi thỉnh bớt giận! Bẩm Thái Tử Phi, nội trạch phủ Thừa tướng có tiếng đích thứ phân rồi, chúng thần…… Ai ~!”



      Từ Xán Xán mỉm cười : “Ngũ thiếu nãi nãi của các ngươi cũng là em họ ta, thỉnh nhị thiếu nãi nãi trở về đem lời của ta truyền lại cho Hải bà !”
      Mã nhị thiếu phu nhân chém đinh chặt sắt : “Thiếp thân nhất định truyền lời, thỉnh Thái Tử Phi yên tâm!”



      Từ Xán Xán lúc này mới cười vui vẻ lên, hòa ái dễ gần mà cùng Ngọc Mính công chúa và Mã nhị thiếu phu nhân trò chuyện.




      -----------------------------
      Mã nhị thiếu phu nhân vẫn luôn nghe Hoàng thái tử phi Từ thị làm người ôn hòa nhu thuận, còn tưởng rằng bởi vì nàng xuất thân thấp hèn tự tin nên như vậy, nghĩ tới lúc gặp mặt tính tình Hoàng thái tử phi cũng mãnh liệt quả quyết. Mã nhị thiếu phu nhân ở trong lòng dự tính trở về với trượng phu, để trượng phu thưa chuyện với cha mẹ chồng.



      Từ Nghi Liên nghĩ đến cha lại vì mình lời nào, mà chị họ lại ra mặt quan tâm, cũng hối hận lúc trước mình thường thường mạo phạm chị họ, lập tức trong lòng cảm động liền khóc lên.
      Từ Xán Xán chỉ phải an ủi nàng.



      Mấy người ngồi trong chốc lát liền đứng dậy muốn cáo từ. Từ Xán Xán thực công bằng mà đều ban chút đồ vật cho ba người.
      Lễ vật này đó đều là nàng sai Chu Nhan chuẩn bị trước.



      Đồ tặng Ngọc Mính công chúa là mấy cuộn gấm và tơ lụa thượng cống thích hợp làm váy áo mùa thu, cùng với mấy bộ váy áo đáng bộ đồ trang sức làm cho Lam Nhi.
      Đồ tặng cho Mã nhị thiếu nãi nãi chính là bộ trang sức vàng ròng nạm đá quý, đá quý tuy tính là to, nhưng tỉ lệ lại rất tinh chuẩn.


      Còn lại đồ tặng Từ Nghi Liên là mấy thứ vật trang trí Vĩnh An Đế ban cho, thí dụ như ngọc như ý, bảo đỉnh, tranh của Ngô Đạo Tử gì đó —— từ khi Từ Xán Xán mang thai, Vĩnh An Đế ban thưởng loại này quá nhiều, đều là sai người trực tiếp đưa tới, ngay cả ý chỉ cũng có, nên ra có thể cho nàng dùng để thưởng cho người.
      Ba người đều đứng dậy tạ thưởng.



      Ngọc Mính công chúa nghĩ tìm nữ nhi, liền thấy nha hoàn tươi cười tiến vào bẩm báo : “Thái Tử Phi, Tiêu đội trưởng mang theo tiểu quận chúa lại đây!”
      Từ Xán Xán cười : “Có phải tiểu quận chúa giữ chặt ca ca đẹp trai bỏ hay ?”
      Chu Tước cười : “Đúng là vậy ạ!”
      Từ Xán Xán nhấp miệng mỉm cười, cảm thấy tiểu Lam Nhi là tri của mình. Năm đó nàng cũng vì vẻ ngoài đẹp trai của Phó Dư Sâm mà vừa gặp , vì vậy Từ Xán Xán cười trong chốc lát liền : “Để bọn họ vào !”



      Tiêu Hạ mặt đầy hắc tuyến nắm tay Lam Nhi đến, biểu cảm gì cùng bé hành lễ.
      Ngọc Mính công chúa vội dụ dỗ Lam Nhi đến chỗ mình .
      Tiêu Hạ cảm thấy quá mất mặt, vội vàng hướng Thái Tử Phi hành lễ xong liền lui xuống.
      Từ Xán Xán uể oải an ủi Ngọc Mính công chúa: “ quan hệ, Tiêu đội trưởng ra rất dễ gần!”
      Nàng lại : “Công chúa có rảnh năng mang Nhi lại đây chơi!” Ta đem Tiêu đội trưởng đóng gói đưa cho Nhi lăn lộn haha!


      (editor: khổ thân Tiêu bị chị Từ mang bán ko thương tiếc ~)


      ----------------------
      Phó Dư Sâm nghe Chu Phượng Hỉ muốn gặp, khỏi có chút phiền, nhíu mày : “Nàng ta phải do Phó Tùng trực tiếp liên hệ sao?”
      Thính Vũ : “Là Hoa đưa đến.”
      Phó Dư Sâm nghe Hoa hầu hạ bên người Từ Xán Xán dẫn tới, liền : “Báo nàng ta chờ !”



      Chu Phượng Hỉ đứng ở trong phòng trị , nhân lúc ai chú ý lại lấy ra hộp phấn dùng ngón tay chấm chút phấn lên mặt, lại soi gương mà bôi lại môi son.
      Trị trong phòng Diệp Tà liếc nàng ta cái, lại lười phản ứng đến nên làm bộ phát .
      Ước chừng đợi canh giờ, Chu Phượng Hỉ mới được Thính Vũ kêu vào.



      Nàng ta theo Thính Vũ xuyên qua sân rộng rãi của thư phòng, đến phòng trị của Thái Tử điện hạ.
      Vào thư phòng, Chu Phượng Hỉ hướng Phó Dư Sâm hành lễ, sau khi đứng dậy liền nước mắt như mưa.
      Phó Dư Sâm vốn dĩ kiên nhẫn với nàng ta, chỉ là nghĩ nàng ta còn có chút hữu dụng, bởi vậy liền cố gắng chịu đựng. Thấy Chu Phượng Hỉ khóc lóc thành cái dạng đó, liền có chút ghê tởm, lại lười đến chuyện, lạnh lùng nhìn qua Chu Phượng Hỉ cái, tiếp nhận bút lông trong tay Thính Vũ, chấm chút mực đỏ tiếp tục phê tấu chương.



      Chu Phượng Hỉ khóc nửa ngày, lại thấy Thái Tử hỏi đến như Thái Tử phi , khỏi thất kinh trong lòng, chỉ phải thử thăm dò : “Thái Tử Phi nàng vũ nhục nô tỳ……”



      Phó Dư Sâm buông bút cười lạnh tiếng: “Ngươi là nô tỳ của Thái Tử phi, nếu nàng có muốn đánh chết ngươi cũng tính là gì!” Dám ở sau lưng Xán Xán bậy, là chán sống!
      Chu Phượng Hỉ: “……” Thái Tử điện hạ cũng bênh vực người bên mình quá ?!



      Phó Dư Sâm phân phó Thính Vũ: “Kêu Phó Tùng lại đây!”
      Phó Tùng mới vừa hành lễ, Phó Dư Sâm liền : “Đem Chu Phượng Hỉ người này đưa Hạnh Hoa doanh ở thành tây nhốt lại!”
      Chu Phượng Hỉ nghe vậy liền tê liệt ngã xuống, phủ phục mặt đất cầu xin: “Tha…… Thái Tử điện hạ, xin tha mạng a!”
      “Ngươi đồng thời tiếp quản Thúy Phượng Hỉ!” Phó Dư Sâm chán ghét liếc mắt cái, “ Đánh Hoa hai mươi đại bản khiển trách!”


      muốn cho thủ hạ tận mắt thấy mình coi trọng Từ Xán Xán như thế nào, để ai dám bất kính với Từ Xán Xán!



      Phó Tùng đáp “Dạ”, cùng Quan Tuyết kéo Chu Phượng Hỉ ra ngoài.



      Phó Dư Sâm cầm lấy bút tiếp tục phê tấu chương, nhưng hình ảnh Từ Xán Xán lại luôn xuất trong đầu . Phó Dư Sâm liền đơn giản buông bút xuống, đứng dậy nội viện.


      ---------------------
      Sau khi khách khứa rời khỏi Từ Xán Xán có chút mệt mỏi, liền trở về phòng nằm xuống. Trong lúc mơ màng nửa ngủ nửa thức, nàng nghe được tiếng bước chân quen thuộc —— là Phó Dư Sâm!
      Trong lòng Từ Xán Xán tức khắc ủy khuất trận, chậm rãi chống giường ngồi dậy, nhìn Phó Dư Sâm đứng ở mép giường xem nàng, : “Hôm nay thiếp lỡ mắng tâm can bảo bối của chàng, chàng giận?!”



      Phó Dư Sâm nghe Từ Xán Xán lời trong lời ngoài chua lòm, cũng cùng nàng so đo, khom lưng ở trán Từ Xán Xán hôn chút, ôn nhu : “Ta biết nàng chịu ủy khuất, nên đem Chu Phượng Hỉ đưa đến thôn trang của Hạnh Hoa doanh rồi!”
      Từ Xán Xán: “…… ?”


      Nàng vốn muốn lớn tiếng làm ác nhân cáo trạng trước, nhưng nghe xong giọng bắt đầu yếu .
      Phó Dư Sâm ôn nhu mà nhìn Từ Xán Xán chăm chú: “ !”


      Từ Xán Xán vốn xinh đẹp, thấy thế nào cũng mỹ miều. giờ mặt có hơi tròn chút, nhưng vẫn rất đẹp!



      Từ Xán Xán đỏ mặt, cảm thấy bản thân mình đuối lý, liền cúi đầu, thấp giọng : “Thiếp nghe nàng ta kể đoạt chồng của người khac, mà còn kể cứ như là việc đúng lý hợp tình, còn giả bộ đáng thương như vậy, nên thiếp là tức giận ……”



      Phó Dư Sâm chẳng hề để ý: “Nàng cao hứng là được!”


      Trong việc đối đãi Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm chút để ý thị phi này đó, chỉ thuần túy là người chồng bênh vợ của mình luôn thấy vợ mình là đúng nhất mà thôi!



      Từ Xán Xán nghe vậy cái mũi đau xót, trái tim cũng hơi hơi run rẩy: “A Sâm, chàng đối với thiếp tốt!” Nàng tiến tiến tới dựa sát vào ngực Phó Dư Sâm.
      Phó Dư Sâm thấy gì to tát, : “Ta là nam nhân của nàng a, che chở nàng còn bảo vệ ai nữa?”


      Từ Xán Xán khỏi ngẩng đầu nhìn cười: “Chàng đây là bênh vực người mình!”



      Phó Dư Sâm lại sang chuyện khác: “Cha muốn ở lại đây mấy ngày.”
      Từ Xán Xán tùy ý : “Thiếp biết!”
      Lại : “A Sâm, chàng nên an bài cho cha ở nơi nào cho tốt?”
      Phó Dư Sâm ngồi xuống ôm lấy Từ Xán Xán: “Cha là tới xem bụng của nàng.”
      Từ Xán Xán: “…… Ai u, tuy rằng ông là cha ruột của chàng, nhưng mà như thế thiếp vẫn ngượng lắm a!”
      Phó Dư Sâm: “…… Là xem em bé trong bụng nàng……” Xán Xán, nàng suy nghĩ nhiều rồi!



      Từ Xán Xán: “Ahihi!” Nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền lại hỏi câu: “Vậy mấy người thiếp của cha theo cùng chứ?”
      Phó Dư Sâm: “……” quên hỏi vấn đề này!



      lúc lâu sau, Phó Dư Sâm mới bật ra câu: “ đám đến cái trứng gà cũng đẻ được, đưa theo làm cái j!” tặng cho cha nhiều nữ nhân như vậy, kết quả ai mang thai, là vô dụng!



      Từ Xán Xán nghe vậy liền bực bội: “Giả dụ thiếp mà sinh con được chàng liền cần? Thiếp chỉ là cái máy móc sinh dục của chàng à?”
      Phó Dư Sâm: “Máy móc sinh dục? Là cái gì vậy?”



      Từ Xán Xán bỗng nhiên cảm thấy cãi nhau với Phó Dư Sâm đều chỉ là ông gà bà vịt, liền hít sâu hơi liếc xéo Phó Dư Sâm, ý đồ muốn dùng ánh mắt chiến thắng .
      Phó Dư Sâm lại giống như chú ý tới ánh mắt của Từ Xán Xán, tiếp: “Nàng hầu hạ ta tắm rửa !”



      Bất mãn trong lòng của Từ Xán Xán lại càng thêm ràng : “……” Bụng ta lớn như vậy, ngươi vẫn còn suy nghĩ bậy bạ như vậy!



      Phó Dư Sâm thấy biểu tình của Từ Xán Xán phong phú như thế, rốt cuộc giả vờ nổi nữa, ôm Từ Xán Xán lệch qua giường nở nụ cười.



      Từ Xán Xán dán ở trong lòng ngực Phó Dư Sâm suy nghĩ trong chốc lát, : “Để thiếp mời bố vợ của chàng qua xem mạch tượng cho chàng nhé!” Phó Dư Sâm vốn có tiền sử bệnh tật ốm yếu, mặc dù lâu nay nảy ra tình gì nhưng Từ Xán Xán vẫn có chút lo lắng, muốn phòng ngừa khả năng nhiễm bệnh.


      Phó Dư Sâm chôn mặt trong ngực Từ Xán Xán, nghe vậy rầu rĩ mà “Ừ” tiếng.
      MaiAnhSF, Tiểu Ly 1111, Yoororo17 others thích bài này.

    5. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      Hình như có lời nguyền của Editor phải. Vì mình thấy ai edit cũng ít nhiều cảm thán vc laptop hỏng.
      Đến mình sớm ko sao muộn ko sao, vừa edit đc vài chương, lap cty cũng lăn ra mà lap ở nhà cũng tắc tị, oa oa ~

      Tạm trc 1 phần chương 204 trc nha:

      CHƯƠNG 204
      Tới buổi tối, Trần ma ma mang theo nha hoàn đưa cơm chiều lại đây, Chu Nhan sai người bày lên, xong xuôi mới cách rèm châu cửa phòng ngủ : “Bẩm Thái Tử Thái Tử Phi, bữa tối dọn xong!”


      Từ Xán Xán gây rối cùng Phó Dư Sâm, nghe tiếng liền liếc Phó Dư Sâm cái: “ Chúng ta ra ngoài !”
      Phó Dư Sâm đứng dậy đến trước kính ở bàn trang điểm của Từ Xán Xán, sửa sửa áo choàng màu đỏ người, lại sửa sang lại đai lưng, lúc này mới quay đầu lại nhìn Từ Xán Xán.
      Chỉ thấy Từ Xán Xán búi tóc có chút rối loạn, trâm cài bộ diêu đầu cũng có chút lệch, mắt to ngập nước tràn đầy xuân sắc, mặt trắng như tuyết lộ ra chút sắc đỏ như hoa tường vi, son môi phai, mà môi còn có chút sưng, vạt áo ngắn màu hồng đậm cũng bị lệch làm mảng lớn tuyết trắng đầy đặn lộ ra tạo cảm giác lộn xộn mà hương diễm mê hoặc, khiến Phó Dư Sâm nhìn đến giật mình.
      Từ Xán Xán thấy thần sắc Phó Dư Sâm đúng, vội làm nũng : “A Sâm, chàng mau ra , bảo Chu Nhan Bích Vân vào hầu hạ thiếp trang điểm lại lần nữa!”
      Phó Dư Sâm nhìn nàng cái sâu, xoay người ra ngoài.
      -------------------
      Dùng xong cơm chiều, Phó Dư Sâm để Từ Xán Xán ngồi ở trong nội viện, còn mình ra ngoài chính đường.
      Từ Xán Xán còn kinh ngạc biết Phó Dư Sâm ra ngoài làm gì, Hôi Tuệ xốc mành thêu lên, Phó Dư Sâm liền theo đó vào gọi nàng “ ra ngoài dạo chút !” Bố vợ gặp riêng , nếu muốn Xán Xán sinh thuận lợi, ngoài việc nên ăn quá nhiều, còn phải thường xuyên vận động bộ.


      Phó Dư Sâm vừa ra ngoài để nhìn , thấy tuy rằng buổi sáng có mưa, mặt đất có chút ướt, nhưng đến mức trượt chân, nên muốn mang Từ Xán Xán ra ngoài dạo chút.
      Từ Xán Xán đương nhiên cũng biết đạo lý này, ngoan ngoãn đưa tay cho Phó Dư Sâm dắt, theo ra chính đường.


      Bích Vân chờ ở cửa, thấy Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử Phi ra tới, vội cầm lấy áo choàng thêu mán hồng thải điệp chuẩn bị sẵn khoác lên cho Thái Tử Phi.
      Trời chuyển tối, trong nội viện sớm treo đèn lồng chiếu đến hai bên đường sắc vàng óng ánh.


      Từ Xán Xán theo Phó Dư Sâm xuống bậc thang, lên đường lát gạch lưu li. Trong gió đêm mang theo hơi nước, mặc dù có vẻ lạnh nhưng lại tạo cảm giác tươi mát sau cơn mưa.
      “A Sâm,” Từ Xán Xán dịu dàng , “Chúng ta viện Phúc Thọ thăm cha mẹ, sau đó để cha xem mạch tượng cho chàng, thế nào?”
      Phó Dư Sâm thích nhất Từ Xán Xán thể dịu dàng, liền ngay: “Ta cùng nàng cùng nhau đoạn, sau đó lại ngồi kiệu .”
      Từ Xán Xán “Dạ” tiếng.


      Vốn nàng chỉ muốn ngồi kiệu lúc về, nhưng là thấy Phó Dư Sâm lời định, liền cũng phản bác, theo thôi. Dù sao Phó Dư Sâm suy xét vấn đề tương đối chu toàn.


      Hai người cùng nhau về viện ở hướng nam.
      Hoa sau khi bị phạt đánh giờ hành động tiện, cho nên Diệp Tá lại trở về nội viện, cùng Phó Xuân theo hầu hạ Thái Tử Phi.


      Hôm nay đến phiên Tiêu Hạ trực đêm, mang theo sáu thị vệ canh giữ ở ngoài cửa nội viện, thấy Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử Phi ra tới, vội phất phất tay, ý bảo bốn thị vệ theo lên.
      Sau khi dạo đoạn đường, Phó Dư Sâm nhìn qua Từ Xán Xán, phát tay trái nàng đc mình cầm, còn tay phải đỡ bụng. Biết nàng bụng lớn đường vất vả, trong lòng Phó Dư Sâm rất nỡ, nhưng lại nhớ tới lời bố vợ, chỉ đành phải nắm tay Từ Xán Xán tiếp tục về phía trước.
      Phó Dương mang theo kiệu phía sau.


      Tới Phúc Thọ viện, Từ Thuận Hòa, Từ Vương thị cùng Từ Nghi Xuân cùng nhau ra đón.
      Chủ khách ở chính đường ngồi xuống.

      --------------------
      Từ Xán Xán vừa vào liền nhìn thấy đĩa bánh ngàn tầng rắc vừng đầy để bàn bát tiên ở giường đất. Mùi Tiểu Hương hành cùng bột lên men đúng là dạng bánh ngàn lớp Từ Xán Xán trước kia thường ăn, liền có chút thèm.


      Từ Vương thị thấy con muốn ăn, liền : “Xán Xán, con muốn ăn lấy !”
      Từ Xán Xán lại ngó Phó Dư Sâm liếc mắt cái.
      Phó Dư Sâm nhìn ý tứ Từ Xán Xán thèm dãi, chỉ phải : “Ăn chút ít cũng được!”
      Từ Thuận Hòa cũng : “Con ăn miếng thôi!” Tuy rằng nàng béo lên, nhưng bụng lại quá lớn, thể chú ý việc ăn uống, để phòng ngừa sau này sinh khó vẫn là Từ Xán Xán chịu khổ trước nhất mà thôi.


      Từ Xán Xán thấy chồng cùng cha đều đồng ý, liền để nha hoàn hầu hạ rửa qua tay, rồi cũng thành chỉ lấy miếng để ăn.
      Ăn xong lau lau tay, nàng lúc này mới phát thấy Từ Nghi Xuân, vội hỏi: “Ủa? Nghi Xuân đâu?”


      Từ Vương thị cười: “Ngày mai giáo sư ở Quốc Tử Giám cầu nộp bài văn, em nó viết xong rồi nhưng cũng biết ổn chưa, ở trong phòng xem lại đâu!”

      Từ Xán Xán nghe vậy cảm thấy thực hứng thú, liền : “Nếu để a —— Thái Tử điện hạ nhìn xem?”
      xong, nàng lại liếc Phó Dư Sâm cái, : “Cũng biết người nào đó có bản lĩnh hướng dẫn hay đây!”


      Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống im lặng lát. Sau khi Vĩnh An Đế cùng Định Quốc Công thỏa thuận xong chuyện chọn người nối ngôi, Phó Dư Sâm liền cần theo con đường khoa cử nữa, mà lại vốn là con của võ tướng, cho nên đối với văn chương để ý. Nhưng nếu bị chính vợ mình cà khịa như vậy, Phó Dư Sâm vẫn là cảm thấy có mặt mũi, liền : “Cái gọi là văn chương khoa cử, chẳng qua cũng chỉ là ‘ dẫn nghị liên kết ’ hoặc ‘ khởi, thừa, chuyển, hợp ’, có cái gì khó!”


      Từ Xán Xán nghe vậy nhấp miệng mà cười, giương giọng : “Từ Nghi Xuân, mau cầm bài văn của đệ ra đây, có người muốn hướng dẫn cho đệ đây này!”
      Từ Nghi Xuân ở buồng trong nghe hết, mặc dù trong lòng oán trách tỷ tỷ hồ nháo, nhưng lại vẫn mang bài văn ra, hướng Phó Dư Sâm hành lễ rồi đưa lên.
      Phó Dư Sâm quả thực nghiêm túc mà xem qua.


      Tuy rằng Phó Dư Sâm giỏi về nghiên cứu dạng văn chương này, nhưng vì xem nhiều bài văn của nhóm mưu sĩ nên đối với mấy bài viết nho này đó vẫn là có thể biết được hai.
      Từ Xán Xán đứng dậy đứng ở bên Phó Dư Sâm, cùng xem bài văn của Từ Nghi Xuân, xem hết vẫn chưa thấy có vấn đề gì.
      Phó Dư Sâm sau khi xem xong, khép bài văn lại đưa cho Từ Nghi Xuân, mặt tuấn tú biểu lộ gì cả.
      Từ Xán Xán có chút khẩn trương, vội nôn nóng hỏi: “A Sâm, bài văn của Nghi Xuân thế nào?”


      Phó Dư Sâm nhìn xuống, hai hàng lông mi dài che khuất ánh mắt, : “Ừm, chữ viết còn cần phải luyện thêm nữa.”
      Từ Xán Xán: “…… Ha ha! Chàng cái gia hỏa này!”


      Từ Thuận Hòa thấy thế, cũng khỏi mỉm cười. Ông cũng biết nhân sĩ của con rể trong quân có ai ít học, đoán được là Phó Dư Sâm là muốn trêu Xán Xán.

      Từ Nghi Xuân cũng rủ mắt xuống dám cười ra tiếng.
      Từ Vương thị biết mọi người cười cái gì, vội : “ đúng là Nghi nên luyện viết chữ thêm rồi, có chuyện gì khác sao?”


      Thấy mẹ nghe hiểu, Từ Xán Xán cười đến càng vui vẻ, đến sau lưng cố hết sức ôm eo Từ Vương thị, nhưng vẫn thể ôm được.
      Tầm mắt Từ Xán Xán dừng ở eo Phó Dư Sâm, vẻ mặt như suy tư gì ——eo của nương so với của Phó Dư Sâm to hơn rất nhiều, tương lai nếu mình nghe theo Phó Dư Sâm mà sinh bầy con, eo có thể nào cũng phình ra như vậy hay ?


      Phó Dư Sâm nhận ra Từ Xán Xán nhìn nhìn vòng bụng của mình và mẹ vợ, lập tức có chút buồn cười, nhưng cũng lời nào, mà chỉ bưng chén trà lên uống ngụm —— trà này tốt, xem ra bọn hạ nhân có dám lừa dối trong hầu hạ bố mẹ vợ.

      -----------------------
      Trước khi ngủ, Phó Dư Sâm Từ Xán Xán thay phiên nhau tắm rửa rồi ở trong phòng nằm chơi. Phó Dư Sâm cầm quyển sách lệch qua giường xem, còn Từ Xán Xán nghe thấy ngoài trời có vẻ đổ mưa , liền tới phía trước cửa sổ nhìn qua.


      Nàng đẩy cánh cửa sổ khắc hoa hồ giấy mỏng ra, thấy đúng là bên ngoài mưa, giọt mưa rơi lá cây phát ra thanh lộp bộp.
      Từ Xán Xán tức cảnh sinh tình, liền rung đùi đắc ý ngâm vài câu thơ: “‘ cây ngô đồng, canh ba mưa, tình chia cắt là khổ. mảng lá, từng tiếng, giai tích đến minh ’, ý cảnh đẹp, đáng tiếc cây ngô đồng!”
      Phó Dư Sâm mắt phượng nhìn chằm chằm quyển sách tay, tiếp câu: “Thế ngày mai chúng ta liền dọn đến viện ngô đồng ở !”
      Từ Xán Xán: “……”

      Nàng nhớ ra, lúc ấy Phó Dư Sâm tu bổ lại vương phủ, viện ngô đồng là dành riêng cho nàng.
      Từ Xán Xán bên này buồn tình, liền lại bắt đầu làm nũng: “Ai, như thế khí ‘ đau khổ vì tình cảm chia ly ’ gì cả!”


      Rốt cuộc Phó Dư Sâm nghe nổi nữa, buông sách đến, khom lưng bế ngang Từ Xán Xán đến đặt xuống bên cạnh giường (editor: oa, tưởng gầy gầy cơ mà, hóa ra khỏe ghê ~ bế đc bà bầu 6 tháng cơ mà!): “Ta đâu đưa nàng theo tới đó, nàng có cơ hội làm oán phụ khuê phòng đâu!”


      Từ Xán Xán làm ổ trong ngực Phó Dư Sâm, nhìn lên thấy tóc đen mượt tùy ý chảy xuống lưng, đối lập với áo ngủ màu trắng mặc trông đẹp trai, liền cũng hề nhiều lời, đem mặt dán ở trước ngực Phó Dư Sâm, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn.


      Nàng tại mang thai hơn sáu tháng, có chút nặng, Phó Dư Sâm ôm nàng đến mép giường cũng thấy mệt, liền giả vờ thoải mái mà đem Từ Xán Xán đặt giường, sau đó tự mình cũng thuận thế nằm xuống theo.
      Từ Xán Xán chống đỡ ngồi dậy, nhìn khuôn mặt trơn bóng cùng mắt phượng tinh xảo được ánh đèn chiếu thấp thoáng của Phó Dư Sâm, cúi đầu hôn môi 1 chút, dịu dàng : “Ngủ thôi!”
      Nàng chậm rãi nằm xuống sát cạnh bên người Phó Dư Sâm, kéo chăn gấm lên.
      Phó Dư Sâm duỗi tay vặn tim đèn. Đèn bạch ngọc liền tắt phụt, trong khí chỉ còn vương vấn mùi nến cháy.


      Phó Dư Sâm trở mình, đổi thành tư thế nằm nghiêng, vươn tay phải đặt ở trước ngực Từ Xán Xán ,chân dài gác lên đùi.
      Bên ngoài mưa phùn róc rách, phòng trong yên tĩnh ôn hương.
      đêm chuyện.

      ----------------
      Sáng sớm Từ Xán Xán tỉnh lại, thấy Phó Dư Sâm đứng trước giường đưa lưng về phía mình mặc trung y trắng, liền hỏi câu: “A Sâm, hôm nay cha dọn đến đây?”
      Phó Dư Sâm “Ừ” tiếng, cầm áo đen thêu hoa văn bạc Từ Xán Xán chuẩn bị tối qua từ giá áo mặc lên.
      Từ Xán Xán lẳng lặng nhìn, lại hỏi câu: “Nếu là Thánh thượng biết, liệu người có mất hứng hay ?”
      Phó Dư Sâm lấy kim ngọc đeo lên, quay đầu nhìn nàng cái, khẳng định: “ .” cũng biết nguyên nhân vì sao, nhưng nếu là vẫn đề mà tốt cho Phó Dư Sâm, Vĩnh An Đế cùng Định Quốc Công đều có loại ăn ý, đều làm khó nhau.
      Từ Xán Xán “À” tiếng, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.


      Phó Dư Sâm sửa sang quần áo ổn thỏa, quay đầu lại nhìn, thấy Từ Xán Xán có vẻ khác thường, nhưng mà là nam nhân còn hơn cả nam nhân (editor: ý là là dạng đàn ông ngố ko biết để ý tâm tư phụ nữ í), đúng là nghĩ quá nhiều. Phó Dư Sâm cầm lấy tay Từ Xán Xán nắm nắm, : “Ở nhà ngoan chút!”


      nhìn chằm chằm Từ Xán Xán, chờ đến Từ Xán Xán đáp ứng rồi tiếng, mới xoay người ra ngoài.

      ---------------------

      Từ Xán Xán dùng xong bữa sáng, mới vừa ngồi xuống giường gấm, Hồ ma ma mang theo tráp bái thiếp tới để nàng lựa.
      Chọn xong, Từ Xán Xán : “Báo Mã phu nhân buổi sáng lại đây, còn đại thái thái, đại thiếu nãi nãi Thị lang Từ phủ cùng ngũ thiếu nãi nãi Mã phủ báo gặp buổi chiều!”
      Hồ ma ma đáp “Dạ vâng”, lui xuống.


      Từ Xán Xán lại nghỉ ngơi trong chốc lát, tính tính thời gian liền trở về phòng ngủ thay đổi trang phục đầu tóc lần nữa.
      Chu Nhan biết Từ Xán Xán là vì nghênh đón Định Quốc Công nên mới cần phục sức lại, bởi vậy búi búi tóc giải triều vân: chỉ là túm hết tóc lên búi 1 búi quy quy củ củ, rồi cài trâm phượng thiên nạm hồng bảo, đeo hoa tai hồng bảo hình bát giác.
      Quần áo Bích Vân lấy tới cũng là loại đúng mực, dám chọn loại thướt tha điệu đà giống thời Đường như hôm qua: bên trong là trung y màu trắng, bên ngoài là áo ngắn màu hồng đậm thêu phượng và váy lụa dài màu hồng nhạt; để Định Quốc Công có thể cách váy áo nhìn thấy ràng hình dáng bụng Thái Tử phi lớn ra sao.


      Trang điểm xong, Từ Xán Xán ra phòng ngủ, nhìn thoáng qua kim đồng hồ Tây Dương báo giờ ở góc phòng, cảm thấy còn có đoạn thời gian, liền phân phó Huyền Băng: “ mời bốn vị ma ma đến đây, cùng ta nghênh đón Định Quốc Công!”
      Huyền Băng linh lợi, nghe vậy lập tức liền hiểu, cười hì hì uốn gối hành lễ, lui xuống.


      Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán lâu, cũng biết tâm tư Thái Tử phi xưa nay, lập tức cũng nhấp miệng cười.
      Bích Vân lại có chút hiểu, muốn hỏi, Huyền Băng liền cùng bốn vị ma ma lại đây, nàng chỉ phải dừng lời.
      Từ Xán Xán nhìn bốn vị ma ma hướng mình hành lễ xong, lại cười : “Định Quốc Công muốn tới cung Thái Tử ở ít ngày, các ma ma chờ chút theo ta nghênh đón Định Quốc Công.”
      Dứt lời, nàng mỉm cười nhìn phản ứng của bốn vị ma ma.


      Lý ma ma ánh mắt sáng lên, xong rồi lại tối sầm , cúi đầu lời nào.
      Doãn ma ma nhìn như bình tĩnh gợn sóng, nhưng Từ Xán Xán cảm thấy đôi mắt bà có chút ươn ướt.
      Đổng ma ma mặt biến thành biểu tình quật cường, cúi đầu.
      Trần ma ma phản ứng trực tiếp nhất, đôi mắt ướt, cái mũi đỏ, dùng khăn lau lau khóe mắt.


      Các bà năm đó đều là những thị nữ chưa lập gia đình, được đưa cho Định Quốc Công làm thông phòng. Từ khi Thư phu nhân vào cửa, các bà liền bị đưa đến biệt trang Lạc Dương, vài thập niên gặp qua Quốc Công gia.
      Từ Xán Xán nhìn các ma ma, cũng có ít chua xót: Được sủng ái nhất thời, đổi lấy lại là cả thanh xuân khổ cực thủ tiết. Nếu khi về già có thể gặp lại cũng coi như là hoàn thành tưởng niệm .
      Lý ma ma, Đổng ma ma cùng Doãn ma ma lập tức tỏ vẻ muốn ở lại trông nom nội viện, còn Trần ma ma muốn bồi Thái Tử Phi đón người.


      Đêm qua tuy rằng mưa cả đêm, nhưng sáng nay lại trở nên sáng sủa ——trời xanh mây, ánh nắng ngày mùa thu ấm áp chiếu vào người người rất là thoải mái.
      Từ Xán Xán ngồi kiệu, được mọi người vây quanh cùng nhau xuống tiền viện.
      Tiểu Ly 1111, Chris, Yoororo17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :