1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 22: Bị thương

      Editor: Sil

      Đôi mắt mỉm cười của Tề Uyên đột nhiên trở nên sắc bén, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng hơi lạnh thấu xương. phản ứng cực nhanh, đưa tay che chở A Viên ở phía sau, nhìn về phía trước đầy cảnh giác.

      "Ầm" tiếng vang dội, tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết khiến A Viên tự nhiên run lên, nàng bắt lấy xiêm ý của Tề Uyên theo bản năng, tránh về phía sau.

      Tề Uyên ngoái đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệnh của nàng, dùng giọng lãnh đạm an ủi: "Đừng sợ."

      Tiếng trong trẻo lạnh lùng cứ nước suối, từ từ leo lên cõi lòng run rẩy của nàng, trái tim hoảng loạn của A Viên cũng từ từ ổn định lại. Nàng lo lắng nhìn về người phía trước, giọng : "Ngài, ngài cẩn thận chút."

      Vừa dứt lời, chỉ thấy người đàn ông bịt mặt vừa bị tạt đầy mì cổ và đầu loạng choạng ra, cầm kiếm chắc, chỉ được ba bốn bước chân ngã gục.

      Tề Uyên nhìn tên thích khách kia, trong lúc cũng biết gì cho phải.

      Chỉ lát sau, có hai gã đàn ông mặc y phục dạ hành nhảy ra từ hai bên trái phải, rút kiếm đâm về hướng Tề Uyên.

      Tề Uyên che cho A Viên khó khăn lắm mới tránh được, mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn quả quyết, chỉ hai ba cú bẻ gẫy được cổ tay của tên, đoạt được kiếm trong tay tên này, vô cùng dứt khoát lấy đầu của ta.

      Máu tươi phun ra ngoài, A Viên trơ mắt nhìn thấy người sống sờ sờ ngã ra trước mặt mình, bị dọa sợ đến mức hai chân nhũn ra, thể động đậy nổi.

      tên thích khách khác nhân cơ hội này liền giơ kiếm tung ra hư chiêu, đến khi Tề Uyên rút kiếm ra chặn lại liền vòng vo đâm về phíaA Viên.

      Khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh gợn sóng của Tề Uyên đột nhiên nứt ra vết rách, chưa kịp suy nghĩ mà đưa thân mình ra che chở cho A Viên, lại chém về phía bụng của tên thích khách kia.

      A Viên sợ hãi che miệng lại, dường như nghe được cả thanh mũi kiếm cắt qua da thịt mà trừng lớn mắt, tận mặt nhìn thấy tên này ngã ra đất, phát ra thanh nặng nề.

      Tề Uyên nâng tay giữ chặt lấy gáy của A Viên dúi người vào lòng mình, lấy ngực chắn cho nàng khỏi sợ hãi cảnh máu tanh kia, trầm giọng : "Đừng sợ."

      Trước mắt A Viên bỗng tối sầm lại, thể nhìn thấy cái gì nữa, nàng khẽ khịt mũi, mùi máu tươi thoang thoảng trong khí phần lớn bị át bởi mùi thơm mát lạnh người . Nàng cùng yên lòng lại, nắm chặt lấy cánh tay , sợ đến mức nên lời.

      Cơn đau cánh tay dần lan ra toàn thân, cau mày mím môi , hề rên lên tiếng nào, trán chảy từng giọt mồ hôi hột, sắc mặt hơi tái .

      Bàn tay cảm nhận được thứ gì đó dính nhớp, ấm áp, A Viên đột nhiên rút tay ra, lui mạnh về phía sau bước. Nàng cúi đầu nhìn sang cánh tay của , đập vào mắt là miệng vết thương dữ tợn đầm đìa máu tươi.

      "Ngài, ngài bị thương rồi !" A Viên đỏ vành mắt, ngẩng đầu lên nhìn , vừa chớp mắt có hai hàng nước mắt tràn mi: "Xin lỗi, là ta nhát gan nên liên lụy ngài... Xin lỗi... Là, là ta vô dụng..."

      "Nếu phải hộp đựng thức ăn của đập chuẩn, cũng nhàng như vậy." Giọng Tề Uyên trầm xuống, nghẹn ngào, nhìn đôi mắt đẫm nước giống như mắt nai kia, chỉ thấy lòng mình khẽ run lên.

      "Nếu phải vì che chở cho ta, ngài cũng bị thương." Nàng vừa khóc vừa lấy bình trắng nho từ trong túi tiền, nghẹn ngào : "Vết thương của ngài dùng Băng Tằm Bạch Ngọc cao được sao?"

      "Dùng được." Tề Uyên đưa tay lên lau nước mắt bên má nàng, giọng : "Bôi thuốc giúp ta trước."

      "Được." A Viên đỡ người vào Đình, bàn tay bé run rẩy bôi thuốc cho . Động tác của nàng vô cùng thận trọng, giống như chạm lá sen vậy, đến mức Tề Uyên thậm chí còn phát ra động tác này của nàng.

      Tề Uyên nhịn cười, : "Đừng căng thẳng."

      A Viên bị thanh bất ngờ này dọa run, tay cũng run lên.

      "Oái..." Tề Uyên nhíu mày, đôi mắt khẽ run rẩy.

      "Ta, ta cố ý..." A Viên căng thẳng đến mức liền cúi người khẽ thổi như dỗ con, còn lẩm bẩm trong miệng:"Ngoan nào, thổi chút liền hết đau thôi..."

      Hơi thở lạnh lẽo thổi qua miệng vết thương, khẽ khàng, ngứa, lẫn vào thứ thuốc mỡ lạnh như băng, Tề Uyên lại cảm thấy miệng vết thương còn đau như vậy nữa.

      Đợi đến khi A Viên run rẩy bôi thuốc xong, Tề Uyên đứng dậy đến bên tên thích khách bị cái hộp đựng thức ăn đập đến ngất kia, ngồi xổm xuống bóp lấy miệng ta, ánh mắt khẽ cong lên: Quả nhiên đầu lưỡi bị cắt rồi.

      quay đầu lại với A Viên: "Quay người sang hướng khác."

      A Viên nghẹn ngào lên tiếng, ngoan ngoãn xoay người sang hướng khác, nàng nhìn bức tường loang lổ máu đỏ tươi phía trước, kìm được run lên: Bức tường này... Chắc chắn phải bắn rất nhiều máu tươi lên mới đỏ được như vậy...

      Tề Uyên cầm lấy thanh kiếm ở bên, vô cùng dứt khoát cứa cổ tên kia.

      ", ta đưa về trước." Tề Uyên ném thanh kiếm , quay đầu liếc qua bóng lưng nho của A Viên, thoáng thấp giọng lại.

      A Viên đứng dậy, chạy “bình bịch” hai bước đến bên người . Khi qua thi thể của tên thích khách kia, lại tự nhiên thấy được mặt, người ta vắt vài sợi mì và thịt cá, nàng dừng chân lại, bình tĩnh liếc qua.

      Tề Uyên thấy nàng động chân lại tưởng nàng sợ hãi, vừa lấy tay che lại mắt nàng liền nghe thấy thiếu nữ trước mặt chậm rãi : "Tiếc bát mì này quá, Tề Nhị, ngài có đói ?"

      Giọng mềm nhũn ngọt ngào còn mang theo mấy phần nức nở, khuôn mặt nhắn tinh xảo kia viết đầy vẻ tiếc nuối.

      Tề Uyên khẽ cong khóe môi, lãnh đạm : " đói, trước tiên cứ về ."

      "Còn, còn như này biết làm sao bây giờ?"

      " là người ở Ngự tiền, xuất ở đây khó tránh khỏi bị hoài nghi, chờ sau khi về ta lại tìm thị vệ lại đây."

      A Viên khẽ gật đầu, song song về cùng . Nàng nghiêng đầu nhìn vết thương tay Tề Uyên, khẽ chép miệng, đôi mắt đen lay láy như bùng lên hai ngọn lửa , vô cùng tức giận, : "Nếu phải có người đến ám sát Hoàng Thượng, ngài cũng bị thương! Là ta liên lụy đến ngài !"

      Tề Uyên sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay nho nắm chặt lại của nàng, trong lúc lại cảm thấy dở khóc dở cười.

      Người nàng bất mãn, quan tâm trong lòng ra đều là chính ...

      "Ngài cẩn thận chút." A Viên dặn dò.

      "Ừ."

      Tề Uyên vẫn luôn nhìn nàng xa lúc này mới rời .

      A Viên quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa, đôi mắt ướt nhòe: Ngài ấy thế mà lại lấy tính mạng của mình ra để che chở...

      ******

      "Có thích khách ở Đình Vọng Nguyệt, phái người xử lý ." Tề Uyên bước vào từ cửa sau, dùng giọng lạnh lùng với Ngụy Toàn.

      Ngụy Toàn chờ ở cửa đến suýt ngủ gật đột nhiên bị giọng lạnh lẽo này làm cho giật mình tỉnh giấc, nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tề Uyên máu me đầy người lập tức hoảng sợ đến hồn lìa khỏi xác: "Hoàng Thượng, sao ngài lại bị thương thế này ? Có nghiêm trọng ? Để nô tài gọi Thái y."

      Giọng the thé này càng hơn trong đêm tối, Tề Uyên kìm được nhíu mày: " giọng chút."

      "Dạ, dạ."

      Tề Uyên vừa thay ra bộ đồng phục thái giám người, Thái y đến.

      Thái y cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Tề Uyên, cuối cùng lại cúi người hành lễ, :"Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, trong thời gian này đừng để miệng vết thương dính nước, tay trái được xách nặng, ăn đồ ăn thanh đạm, mấy ngày nữa sao nữa."

      Tề Uyên khẽ gật đầu, vẫy tay làm người lui ra.

      "Hoàng Thượng, chuyện thích khách giao cho Tiêu Chỉ huy sứ." Ngụy Toàn dừng lại chút, khuôn mặt như gặp phải đối thủ mạnh mẽ: "Hoàng Thượng, có cần điều thêm chút thị vệ đến đây ?"

      "Đều là tử sĩ cả, hơn nửa là điều tra ra được gì, dặn Tiêu Lâm cần làm quá. Ta có nhiều thị vệ bên người rồi, nhưng A Viên..." Tề Uyên khẽ nhíu mày, lạnh lùng : "Phái vài người thầm bảo vệ cho A Viên ."

      lại nghĩ đến lúc A Viên đỏ mắt vì sợ, lại bồi thêm câu: "Nhắc thị vệ ngầm nhớ kỹ, phải những lúc bất khả kháng được để lộ bản thân." được làm nàng sợ hãi.

      "Tuân lệnh."

      ******

      A Viên lớn như vậy, được xem nhiều lần giết gà rồi, nhưng giết người lại mới được nhìn thấy lần đầu. Nàng mơ màng trở về phòng, câu nào, mệt mỏi ngã vật xuống giường liền thiếp .

      Trình Tầm và Diêu Uẩn An chỉ nghĩ rằng nàng mệt mỏi mà nghĩ nhiều. Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, đến khi hai người rửa mặt chải đầu xong xuôi, A Viên vẫn nằm giường hề động đậy, họ mới phát ra điều khác thường.

      Đầu tiên Trình Tầm ra vỗ vào tay A Viên, biểu cảm nháy mắt thay đổi. Nàng lấy tay sờ vào trán nàng, hốt hoảng quay đầu nhìn về phía Diêu Uẩn An: "Sao lại nóng như vậy !"

      "Để ta tìm Tư thiện!"

      Ngụy Toàn vừa mới ra từ trong Điện thấy Liễu Tòng Trân chờ ở cửa, chỉ thấy ấn đường nhảy lên, hỏi: " xảy ra chuyện gì vậy ?"

      Liễu Tòng Trân khẽ nhìn quanh, giọng : "A Viên bị bệnh rồi."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      A Viên: Cảm động~ing!

      Cúc cu: Lấy thân báo đáp ư ! Ôi đen tối wá ~ !

      Đây cũng coi như đồng cam cộng tử đóa, Ha ha ha ha !

      Bé A Viên mau lớn lên nha~ ! Mẹ Lê tích góp bao tải đường đấy ! ! !

      Hết chương 22.
      Last edited: 29/10/19

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 23: Chiều khuê nữ

      Editor: Sil

      "Cái gì ? Bệnh sao ? Phòng của nàng đều được sửa chữa lần nữa mà, nơi ở cũng là Hoàng Thượng đích thân chọn, đông ấm hạ mát, sao lại bệnh được ?" Ngụy Toàn biểu cảm đau khổ, .

      "Theo hai Nữ Quan cùng phòng với nàng , tối hôm qua ổn rồi." Liễu Tòng Trân giọng : "Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu khó chịu trong người, đại đa số các Thái y đều bị gọi hội chẩn, toàn bộ Thái Y Viện chỉ còn lại có Hồ Thái y ngày thường vẫn điên điên khùng khùng kia. Ta còn cách nào khác mới phải mời ông ta, ông ta thế mà, thế mà A Viên đây là sợ hãi đến mức mất hồn mất vía. Ta thấy ông ta lấy cốc nước bùa*, bắt A Viên phải uống, dám tự chủ trương mới đến đây nhờ ngài quyết định..."

      *) Nước bùa là có mọi người ạ. Đây là món đồ mà Đạo Giáo dùng để đuổi quỷ, chữa bệnh.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      Sợ hãi đến mức mất hồn mất vía ? phải vì chuyện thích khách ngày hôm qua sao...

      Ngụy Toàn dám chậm trễ, vội xoay người vào trong Điện: "Hoàng Thượng..."

      "Khi nào ngươi mới sửa được tật xấu hễ gặp phải chuyện gì là cứ quýnh lên thế ?" Tề Uyên nhíu mày, .

      "Hoàng Thượng, A Viên bị bệnh rồi ! Tề Hồ Thái y kia ông ta..."

      còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tề Uyên ném bút trong tay , bật dậy định ra ngoài.

      "Chao ôi ? Hoàng Thượng, ngài mà mặc bộ quần áo này thích hợp!" Ngụy Toàn ngăn lại, thuật lại lần lời của Liễu Tòng Trân cho Tề Uyên.

      Trái tim căng thẳng của Tề Uyên khẽ thả lỏng ra, lãnh đạm : "Hồ Thái y có thể tin được."

      " ra tật xấu hễ gặp phải chuyện gì là cứ quýnh lên này của nô tài là học theo Hoàng Thượng ngài đó nha." Ngụy Toàn híp mắt cười.

      "Trẫm quýnh lên ?" khẽ nhướng mày, lập tức nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt tràn đầy ý cười kia của Ngụy Toàn, khẽ tiếng, trầm giọng :" thể nào."

      Dứt lời, thấy thong thả đến trước bàn, ngồi xuống, thần thái như thường, tiện tay cầm quyển tấu chương lên, nghiêm túc nhìn.

      Ngụy Toàn nín cười, lui ra ngoài. Tề Uyên liếc ra bên ngoài, ném sổ con tay sang bên mà lòng yên*.

      *) Nguyên văn: “Tâm phù khí táo”, chỉ tâm trạng yên lòng, tập trung được vào công việc của mình.

      (Nguồn: Baidu)


      ******

      "Chuyện, chuyện này có được ?" Diêu Uẩn An kéo người Trình Tầm, tràn đầy lo lắng nhìn cốc nước bùa màu vang nhạt kia.

      "Tư thiện vừa mới hỏi thăm người khác, chắc là có thể tin được." Trình Tầm tuy thế nhưng lại nắm chặt lấy tay Diêu Uẩn An, đôi mắt chăm chú nhìn A Viên, vô cùng căng thẳng trong lòng.

      Hai mắt A Viên nhắm nghiền lại, lông mày khẽ nhíu lại, nàng vô cùng khó khắn mới uống được thứ nước bùa này, cốc nhưng cũng mới chỉ uống được nửa chén thôi.

      "Hồ Thái y, chuyện này..." Trình Tầm lo âu nhìn vị Thái y tóc hoa râm, lại có rất ít nếp nhăn mặt này, căng thẳng đến mức biết thế nào cho phải.

      Chỉ thấy ông ta khẽ vuốt râu, đuôi mắt khẽ cong lên tự mãn: "Yên tâm nha đầu, bảo đảm buổi tối là nàng ta có thể chạy nhảy tung tăng được rồi." Ông ta thu lại hòm thuốc, buông câu với giọng du dương: "Nếu nàng còn khỏe lên đập nhà của ta cũng được !" Dứt lời quay lại, ra khỏi phòng.

      Cả người A Viên hôn mê, mất ý thức, chỉ có thể nghe thấy tiếng hỗn loạn bên người, giống như có người khóc, lại giống như ai đó chuyện phiếm... dòng nước mát trôi xuống cổ họng, vào trong bụng, chỉ trong nháy mắt cảm thấy xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả đầu óc cũng thanh tỉnh hơn chút.

      Diêu Uẩn An nhìn lông mày A Viên hơi giãn ra, kìm được khẽ kéo người Trình Tầm bên cạnh: " xem, hình như A Viên thoải mái hơn chút kìa."

      Trình Tầm nhìn khuôn mặt dần dịu của nàng, lấy tay đắp lại chăn cho nàng: "Đừng là thứ Nước bùa kia vậy mà có tác dụng !"

      Diêu Uẩn An ngạc nhiên tấm tắc: " thể tin được là vị Hồ Thái y kia ngày thường vẫn điên điên khùng khùng mà khi có chuyện lại đáng tin như vậy !"

      "Lọaí bí thuật kế thừa từ mấy trăm, mấy ngàn năm này chắc cũng có chỗ tốt..."

      "A Viên thế nào rồi ?" Tề Uyên vẫy tay làm Cung nhân dâng trà đứng bên lui ra, đôi mắt khẽ lên vẻ lo lắng.

      "Thưa hoàng thượng, Liễu Tư thiện hạ sốt, vừa tỉnh lại, trừ việc còn hơn yếu những thứ khác đều tốt."

      Cả đầu Tề Uyên chỉ toàn là hình ảnh tối hôm qua nàng run rẩy trong lòng mình, bàn tay nắm bút lông tự nhiên nắm chặt lại đêbs mức khớp xương trắng bệch lên. mím môi, ánh mắt đột nhiên sắc bén lên: " truyền Tiêu Lâm tới."

      "Tuân lệnh."

      Chỉ trong giây lát, người mặc bộ quần áo màu tím, dịu dàng, khuôn mặt như Tụ Ngọc* chậm rãi tới: "Thần tham kiến Hoàng Thượng."

      *) Tụ Ngọc (Ngọc Tụ Nham): 1 trong “Tứ đại ngọc” nổi tiếng của Trung Quốc. Được đặt tên là vậy vì được sản xuất từ huyện Tụ Nham, tỉnh Liêu Ninh.

      [​IMG]
      (Nguồn: Baidu)

      "Có điều tra ra được gì ." Đôi mắt Tề Uyên trong trẻo lạnh lùng, khuôn mặt tựa như trời đông giá rét, chỉ là hơi liếc mắt nhìn ai là người đó liền bất giác run rẩy.

      "Thần chỉ có thể điều tra ra được rằng 3 gã thích khách này là người Nam Cương." Tiêu Lâm từ từ , giọng dịu dàng như ngọc.

      Tề Uyên nhíu mày: " đúng là ‘Con sâu trăm nhân, chết vẫn ngã’*."

      *) Con sâu trăm nhân, chết vẫn ngã: Chỉ người/ thế lực chết nhưng uy hiếp hoặc ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.

      (Nguồn: Baidu)


      "Hoàng Thượng định tính toán như thế nào?"

      "Như thế nào hả ? Nếu Nam Cương cho rằng quân đội do Trẫm phái chỉ là loại vô dụng, vậy phải mở mang tầm mắt cho bọn họ chút mới.” Tề Uyên khẽ cười, đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, lại nghĩ đến A Viên vừa bị dọa sợ còn bị ốm, liền trầm giọng : "Ngươi đưa mấy cỗ thi thể kia đến nơi ở của Con tin Nam Cương ."

      "Tên Vương tử Nam Cương kia nổi tiếng là nhát gan, thần sợ là dọa đến ta, bằng để thần “xử lý” mấy cỗ thi thể đó rồi hẵng mang ?" Tiêu Lâm đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt hơi lên vẻ ác độc nham hiểm, khuôn mặt mang theo chút lạnh lẽo

      "Chỉ có Tiêu khanh là hiểu Trẫm nhất."

      Tiêu Lâm cúi người, : "Thần xin cáo lui."

      Tề Uyên gật đầu, đợi ta lui ra ngoài mới gọi Ngụy Toàn vào: "A Viên thế nào rồi ?"

      "Chẳng phải vừa rồi Hoàng Thượng hỏi sao ?" Ngụy Toàn sửng sốt, mới chỉ sau tuần hương thôi mà Hoàng Thượng quên mất ?

      Tay cầm bút của Tề Uyên khựng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn , lãnh đạm : "Trẫm muốn hỏi là bây giờ, có vấn đề gì sao ?"

      ", , , thành vấn đề!" Ngụy Toàn vội : "Vừa rồi Liễu Tư thiện mới tới đây, là A Viên nương vừa húp cháo hoa, ngủ rồi."

      "Vậy vì sao vừa nãy ngươi ?" Tề Uyên lạnh giọng .

      "Nô tài biết sai rồi." Ngụy Toàn cũng bao biện mà cúi đầu nhận sai thẳng thừng.

      Người dã gầy như vậy rồi, lại còn húp cháo trắng hoa cả mấy ngày nữa...Vậy phải là chỉ còn mỗi bộ xương thôi sao ?

      Tề Uyên nhíu mày: "Ngươi báo cho Liễu tư thiện, khiến nàng ta và Hồ Thái y nấu vài món ăn bổ dưỡng cho A Viên ."

      "Món ăn bổ dưỡng ?" Ngụy Toàn chớp mắt do dự lúc, suy nghĩ hồi rồi vẫn : "Để điều dưỡng thân thể cho A Viên nương uống thuốc vẫn nhanh hơn chút chứ ?"

      Tề Uyên mở cuốn sổ con bên cạnh ra, giọng und dung: "Nàng thích ăn."

      Ngụy Toàn giọng lẩm bẩm câu: "Đây là chiều khuê nữ phải ?"

      "Người lại lần nữa thử xem ?"

      "Nô tài, nô tài chưa gì hết..." Ngụy Toàn rúc cổ, biến mất trước mặt nhanh như chớp.

      Tề Uyên lạnh mặt nhìn cán cửa khép hờ kia, đột nhiên cong môi, thấp giọng lẩm bẩm: "Chiều... Khuê nữ sao?"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Cúc Cu: Ta nhổ vào, ràng là ta chiều tức phụ mà ! (╯‵□′)╯︵┻━┻

      Hết chương 23.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là chiều tức phụ chứ, nuôi lớn rồi thịt
      thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 24: Ngự thiện

      Editor: Sil

      " còn chưa khỏi hẳn mà, sao lại ra đây ?" Liễu Tòng Trân nhíu mày nhìn A Viên mất tinh thần, đây chính là Tổ tông sống đó !

      Thôi Xảo cũng để món Đậu phụ nhồi* trong tay xuống thúc giục: "Nếu còn ốm cứ về nằm ."

      *) Đậu phụ nhồi: là món ăn lâu đời của người Hakka và chủ yếu được chế biến bằng đậu hũ nhồi nhân cá hoặc thịt heo. Có tên là “đậu nhồi”, món ăn này có thể dễ dàng được tìm thấy tại Malaysia và Singapore. Ngày nay, Đậu phụ nhồi được chế biến bằng nhiều loại nguyên liệu khác nhau nhồi với pate cá như ớt, đậu bắp, đậu hũ, mướp đắng, nấm rơm, váng đậu hũ và cà tím. Những nguyên liệu này có thể được bày bán dưới dạng chế biến sẵn tại các siêu thị và chợ thực phẩm.

      [​IMG]

      (Nguồn: facebook,wikipedia)


      A Viên thoáng nhìn ra xung quanh, híp mắt cười, : "Đại đa số người theo đến Ngự tiền là những cung nữ vừa tiến cung, các tỷ tỷ khách chẳng cũng chẳng lo được hết đống việc này, ta sợ Tư thiện và Điển thiện thiếu nhân lực liền tới giúp chút.

      Liễu Tòng Trân nhìn tiểu nha đầu mềm mại trước mặt, lòng khẽ ấm lên: "Vậy cứ ăn trước bát Tuyết Cáp hấp Đường phèn* này ."

      *) Tuyết cáp được chú thích ở Chương 21, món này là đem hấp đường phèn thôi.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      "Hả ?" A Viên bị dúi vào tay bát canh màu trắng, nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tòng Trân và Thôi Xảo trước mặt mình, cái mũi cảm động đến chua xót, thoáng cái đỏ hốc mắt: "Tư thiện, Điển thiện, mọi người tối với ta."

      Thôi Xảo hiểu chuyện gì cả, chỉ cười đưa tay sờ đầu nàng cái.

      Liễu Tòng Trân nhìn thiếu nữ mang vẻ cảm kích, tránh khỏi cảm thấy hơi chột dạ: Mình có tính là tranh công của Hoàng Thượng nhỉ...

      Sau khi trình lên Ngự thiện, A Viên bị bắt phải trở về phòng nghỉ tạm, lâu sau khi vừa ngồi xuống, Trình Tầm và Diêu Uẩn An vừa lấy đồ ở Cục Thượng Thực liền trở về.

      "Người A Viên khỏe hơn chút nào chưa ?" Trình Tầm ân cần hỏi.

      "Tốt hơn nhiều rồi." A Viên ha ha cười, rót ly trà nóng cho hai người:"Mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút ."

      Trình Tầm cười khẽ véo khuôn mặt nho của nàng: "Có mỗi là hiểu nhất thôi !"

      "Vừa nãy thuận đường về ta liền thăm , trước khi ngài ấy cố tình dặn ta buổi tối đừng lại xung quanh." Diêu Uẩn An vô cùng khát nước, bèn nhận lấy cốc nước trà A Viên đưa tới liền ngửa đầu uống hơi cạn sạch.

      A Viên rụt cổ lại theo bản năng, khẽ đẩy cánh tay nàng: "Chắc là lại chuyện quỷ quái dọa người gì đó, thôi đừng nữa !"

      Diêu Uẩn An thoáng nhìn sang A Viên có chí tiến thủ kia, chẳng thèm để ý đến nàng mà tiếp tục giọng : "Nghe của ta hôm qua Phục Việt, Con tin của Nam Cương bị dọa sợ, nay nằm liệt giường dậy nổi. Ngay cả Trương Viện phán* cũng thể nhìn ra đây là bệnh gì, chỉ có thể kê thuốc giúp an thần trợ ngủ."

      *) Viện phán: Chức quan lục phẩm trong Thái Y Viện.

      Trình Tầm hơi khó hiểu nhìn nàng: " ta bị dọa sợ có liên quan gì đến việc ban đêm chúng ta thể ra khỏi phòng đâu ?"

      " cứ nghe ta xong !" Diêu Uẩn An dừng lại chút, rồi lại thần bí tiếp: "Thái y còn cách nào khác, Phục Viện đành phải phái người đến Đạo Quan tìm vài vị Thiên Sư tới Phủ khám xem, là có oan hồn quấy phá, còn tính được là Quỷ Hồn kia xuất phát từ trong Cung..."

      A Viên sợ nhất là mấy thứ này, liền túm lấy cánh tay Trình Tầm run bần bật, dám buông tay ra.

      "Nhìn xem, làm A Viên sợ rồi kìa !"

      Diêu Uẩn An khẽ chép miệng: " phải là ta dặn các hay sao ! Mấy chuyện này mờ mịt hư vô lắm, ta phải cho các biết mấy chuyện đáng tin mới được."

      "Phụ thân của tên Phục Viện kia giết hại vô số Tướng sĩ của Đại Tề, “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”*, vậy chắc ta cũng chẳng phải thứ gì tốt cả, nay bị dọa sợ chính là ông trời có mắt !" Diêu Uẩn An quay đầu, nhìn về phía A Viên: "Tối muộn hôm trước vừa ra ngoài trở về, phải lúc đó cũng bị dọa sợ đến mức mê man, ý thức hay sao ? Mấy chuyện xảy ra lúc đó cũng trùng hợp quá rồi, hay là cứ nghe lời ta !"

      *) Thượng bất chính, hạ tắc loạn: "Thượng: , hạ: dưới, bất chính: ngay thẳng, tắc: , loạn: lộn xộn) - Người mà làm bậy cấp dưới thể nghiêm chỉnh được". ( ra mình nghĩ trong ngữ cảnh này này tác giả phải dùng những thành ngữ như “Cha nào con nấy” cơ, vì Diêu Uẩn An đến từ cha truyền xuống con mà, kể cả nghĩa của thành ngữ trong tiếng Trung cũng có hàm nghĩa phù hợp với cái ngữ cảnh như thế này) (Trích từ “Từ điển Thành ngữ và Tục ngữ Việt Nam (của Vũ Dung, Vũ Thúy , Vũ Quang Hào, nhà xuất bản Văn hóa Hà Nội (1995)”)

      "Ta..." A Viên vừa định phải mình bị dọa sợ đến bệnh vì đa xdính phải mấy thứ sạch đó, nhưng suy nghĩ hồi vẫn nuốt trở lại, mấy thứ như người chết gì đó, cũng phải là thứ gì may mắn cho cam...

      Ba người lại mấy chuyện vớ vẩn Liễu Tòng Trân đột nhiên đến.

      "Liễu Tư thiện." Ba người đứng dậy hành lễ, .

      Liễu Tòng Trân khẽ gật đầu, xoay đầu ra hiệu bằng ánh mắt: "Mang đồ lên ."

      "Dạ."

      Nàng ta vừa dứt lời, A Viên thấy có 7,8 cung nữ bê khay ra ra vào vào, lâu sau, bàn trong phòng bày đầy các món ăn.

      "Đây, đây phải là bàn Ngự thiện mà Tư thiện và Điển thiện vừa mới làm sao?" A Viên khá kinh ngạc.

      Liễu Tòng Trân khẽ cong khóe môi lên thành nụ cười, giọng :" Hôm nay khẩu vị của Hoàng Thượng tốt, bỏ quá nửa bàn Ngự thiện, lại nghĩ còn yếu liền mang tới cho tẩm bổ thân thể."

      A Viên nhìn lướt qua cái bàn, trái tim bé nháy mắt run rẩy: Đây mà là bỏ quá nửa bàn Ngự thiện sao ? ràng là bỏ toàn bộ mà... Nhất định là Hoàng Thượng hôm nay tâm trạng tốt nên mang người ở Ngự tiền ra xả hơi đây !

      Lòng nàng bất an, mặt như đưa đám tiến lên cầm tay Liễu Tòng Trân, giọng mềm nhũn cũng mang theo vài phần nức nở: "Tư thiện, chúng ta cũng còn là trẻ con nữa, có chuyện gì ngài cứ cho chúng ta, để chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết."

      "Nghĩ cách giải quyết ?" Liễu Tòng Trân ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của A Viên: "Nghĩ cách giải quyết gì cơ ?"

      "Tư thiện, có phải Hoàng Thượng lại nổi cơn thịnh nộ ? Vậy nên mới giận cá chém thớt lên chúng ta sao ?" A Viên sợ hãi trong lòng, đôi tay bé trắng như tuyết nắm lấy Liễu Tòng Trân kia khẽ run lên: "Tư thiện, Hoàng Thượng giận cá chém thớt lên ngài chứ ?"

      Liễu Tòng Trân nhìn bộ dáng này của A Viên, lỏng khỏi cảm thấy hơi tê tái, chỉ nhận chút ít ân huệ thôi cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, chỉ có những đứa trẻ từ phải dè dặt sợ hãi lắm mới có thể cẩn thận như vậy.

      Nàng nhàng vỗ lên tay A Viên, cười : "Đứa bé ngốc, nếu Hoàng Thượng có hài lòng với chuyện gì mà giận cá chém thớt lên những người làm Ngự thiện như chúng ta nghĩ mình còn có thể đứng ở đây mà si nhê gì sao?"

      "Đúng, đúng là có lý ." A Viên cười ngượng ngùng.

      "Hoàng Thượng cũng phải hổ dữ ăn thịt người, sao lại sợ ngài ấy như vậy ?"

      "Thiên tử nhất nộ, phục thi bách vạn, lưu huyết phiêu lỗ*, ta lá gan lại , tự nhiên là sợ." A Viên giọng .

      *) chú thích ở Chương 13

      Liễu Tòng Trân cảm thấy thầm đáng thương thay cho Hoàng Thượng, ngài ấy đối xử với nàng tốt như vậy, tại sao tiểu nương này lại phải sợ hãi ngài giống như sài lang hổ báo vậy, nếu là sau này nàng ấy đều biết mấy chuyện này, chắc là sợ ?

      "Các cứ ăn cơm trước , Hoàng Thượng lại mang mấy món khác tới đây, ta phải chuẩn bị." Liễu Tư thiện ở lại lâu, chỉ vài câu rời .

      ******

      "Sao vậy ?" Tề Uyên mở mắt nhìn Liễu Tòng Trân, lãnh đạm .

      Liễu Tòng Trân nghĩ đến vẻ bất an kia của A Viên, tự hỏi phải như thế nào mới uyển chuyển hơn cho được.

      "Nàng thích sao?" Tề Uyên nhíu mày, thấy nàng ta sau lúc lâu vẫn ra được đầu đuôi tai nheo liền hỏi.

      "Thưa hoàng thượng, A Viên phải là thích, chỉ là, chỉ là..." Liễu Tòng Trân do dự nắm chặt hai tay lại trước bụng, hơi khẩn trương.

      "."

      "Chỉ là lần này cũng quá nghiêm trọng rồi, lá gan của A Viên lại bé, nàng ấy vẫn liên tục kéo nô tỳ lại hỏi thăm xem có phải vừa bị ngài trách phạt hay ."

      Tề Uyên buông đôi đũa trong tay xuống, vừa bực mình lại buồn cười: "Chỉ là mấy món ăn mà thôi, nàng chỉ có lá gan cỏn con như vậy !"

      Liễu Tòng Trân cúi đầu với Ngụy Toàn, trong lòng chỉ cười mà .

      "Thôi, sau này cứ làm thêm phần Ngự thiện cho nàng vậy.” Tề Uyên khoát tay, khiến hai người lui ra ngoài.

      nhìn bàn đầy sơn hào hải vị, chân mày nhíu chặt lại: ngon được như A Viên làm...

      Trời hôm nay vô cùng u, ngay cả ánh trăng cũng mờ mờ ảo ảo. A Viên rán sủi cảo* mình trong phòng bếp, bốn phía xung quanh trống vắng, nàng kìm được nghĩ tới chuyện Phục Việt bị Quỷ hồn dọa đến phát bệnh mà Diêu Uẩn An lúc ban ngày, cũng khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.

      *) Sủi cảo (hay còn gọi là bánh chẻo): là loại bánh hấp của Trung Quốc được ăn phổ biến ở Đông Á. Đây là trong những món ăn chính trong dịp Tết nguyên đán cũng như là món ăn quanh năm tại các tỉnh phía Bắc. Mặc dù được coi là phần của ẩm thực Trung Hoa, sủi cảo còn phổ biến ở nhiều khu vực khác của Châu Á và các nước phương Tây. Sủi cảo thường bao gồm thịt nghiền hoặc rau chất đầy và cuốn trong mảnh bột mỏng, sau đó được ép chặt lại bằng cách nhấn mạnh các góc bánh vào nhau hoặc xếp thành nếp.

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      "Cúc cu, cúc cu, cúc cu ~ "

      A Viên cắn môi nhìn về vùng đen thui bên ngoài cánh cửa sổ kia, người cũng khẽ run rẩy.

      Hàng lông mày xinh đẹp của nàng khẽ nhíu lại, cắn răng cầm hộp đựng thức ăn liền xông thẳng ra ngoài.

      Bức tường đỏ loang lổ máu, ánh trăng đen tối, A Viên run rẩy như con thỏ chạy nhanh ra ngoài.

      Ngay khi nhìn thấy cánh cửa, nàng mới thở phào nhõm. A Viên đưa hộp đựng thức ăn ra ngoài theo khe cửa, giọng : "Nghe người khác là nhiều ngày này buổi tối có quỷ, ta, ta liền ra ngoài."

      "Có quỷ?" Tề Uyên khẽ nhướng mày, ánh mắt trong trẻo ạnh lùng.

      "Ngài nghe sao? Con tin của Nam Cương cũng bởi vì chọc phải mấy thứ sạch gì đó nên mới bị bệnh."

      Tề Uyên: ...

      "Ta, ta về trước." A tâm sợ hãi trong lòng, vừa run rẩy định xoay người về rồi.

      Tề Uyên thấy nàng định liền đưa tay kéo người lại. cúi đầu nhìn đôi mắt kia, lãnh đạm : "Có ta ở đây còn sợ gì nữa ?"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      A Viên khẽ cắn khăn tay, vô cùng cẩn thận: Có ngài ở đây ta mới sợ đó !

      Tề Cúc Cu: *Tủi thân* !!!

      Hết chương 24.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 25: Làm Phép

      Editor: Sil

      A Viên nháy mắt, sợ hãi liếc quanh, run rẩy : "Ngài, ngài ở đây được ích lợi gì ? Ngài đánh thắng được quỷ sao ?"

      Tề Uyên cúi đầu nhìn bộ dáng co ro sợ hãi của nàng, đôi mắt lộ ra ý cười.

      "Sợ đến thế sao ?" Tề Uyên trầm giọng, nhìn nàng chăm chú chớp mắt.

      "Ầm" thanh nặng nề truyền đến, da đầu A Viên run lên, trái tim run lên mãnh liệt: Quỷ !

      Nàng suy nghĩ gì mà bổ nhào vào lòng : "Đừng tới đây ! Ta sợ mi đâu !"

      Tề Uyên bị ôm đến mức nghẹt thở, nhưng đôi mắt vẫn chứa ý cười nhàn nhạt: "Chưa từng thấy nhát gan như vậy."

      A Viên nghe được hàm ý châm chọc trong lời của , nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên nhìn : "! Lá gan của ta !"

      "Ầm" ...

      A Viên rụt cổ lại, vẻ mạnh mẽ vừa lên mặt tan sạch bách, chỉ thấy nàng yên lặng rụt đầu về, giọng nức nỡ:" Ta bậy, ta sợ, được sao ?"

      Tề Uyên cảm thấy buồn cười: "Chẳng qua là có gì rơi xuống giếng..."

      Có gì rơi xuống giếng?

      A Viên ngay lập tức nghĩ tới hai quả bí đỏ mà mình đặt bên giếng hồi chiều. Nàng ngửa đầu, đột ngột đối mặt với đôi mắt cười như cười kia. Mặt A Viên liền đỏ lên, vô cùng cảm thấy chính mình mất cả mặt trong lẫn mặt ngoài rồi.

      "Cũng còn sớm nữa, trở về ." Tề Uyên lại khôi phục dáng vẻ gợn sóng như xưa, chỉ là đôi mắt kia vẫn phảng phất nụ cười.

      A Viên sớm chờ câu này, vừa dứt lời liền buông Tề Uyên ra, chạy hề quay đầu lại. Phải đến lúc nàng hồng hộc chạy về phòng uống chén trà lớn mới cảm thấy mình như sống lại: Ngự tiền chắc là hợp bát tự với mình rồi !

      Tề Uyên cầm hộp đựng thức ăn đứng ở ngoài cửa, yên lặng nhìn hướng A Viên biến mất: Nàng chạy thoải mái ...

      Bên trong Điện Dưỡng Tâm, ánh nến tự do lay động, ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo làm người ta cảm thấy buồn ngủ.

      "Ngụy Toàn."

      Ngụy Toàn ngủ gà ngủ gật đột nhiên hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.

      Tề Uyên chăm chú nhìn vào đỉnh đầu , đột nhiên lại nhớ tới mái đầu đáng của A Viên, lại mím môi: Đều là người với nhau mà chênh lệch đúng là quá lớn...

      Sau lúc lâu mà cũng câu nào, đến mức lòng Ngụy toàn khẽ run lên.

      "Ngày mai người hãy tìm số cao tăng đắc đạo vào cung làm phép." Tề Uyên cúi đầu nhìn sổ con trong tay, lại cảm thấy Ngụy Toàn thuận mắt hơn rất nhiều.

      Ngụy Toàn ngẩng đầu lên, khuôn mặt lập tức sững sờ: "Hoàng Thượng, phải ngài cho tới nay đều tin vào mấy chuyện quỷ thần hay sao ?"

      "Có người tin, còn tin đến mức cả ngày hù dọa chính mình." Khi nhắc tới A Viên, giọng Tề Uyên lại ôn hòa hơn chút.

      Ngụy Toàn nháy mắt liền hiểu được ý nghĩ của Hoàng thượng: Ngài ấy là tìm cách khiến A Viên yên lòng đây mà !

      " ."

      "Tuân lệnh."

      Ngày thứ hai, A Viên ở trong bếp, nhàn rỗi có việc gì, tiện tay cầm củ cà rốt lên để luyện khắc hoa. Đúng lúc nàng vừa khắc ra hình cái đầu thỏ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông dồn dập vô cùng quỷ dị, nàng sợ hãi run tay cái, cái đầu thỏ đó lập tức lăn xuống đất.

      A Viên đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy vị hòa thượng mặc áo cà sa, gương mặt hiền từ cầm trong tay chiếc chuông vàng, miệng lẩm bẩm về hướng này.

      Tiếng đẩy cửa vang lên, A Viên quay đầu lại nhìn lên, lại thấy Liễu Tư thiện từ từ vào nhà.

      "Tư thiện, đây là..."

      "Hoàng Thượng gần đây ngài thường xuyên gặp phải ác mộng, liền mời cao tăng đến làm phép."

      A Viên quay đầu lại liếc nhìn sang vị hòa thượng lục trần bất ố* với khuôn mặt bình thản tia tạp niệm kia, đột nhiên thấy Hoàng Thượng cuối cùng cũng làm được chuyện tốt: siêu độ những vong linh trong Cung mình cũng cần phải sợ nữa.

      *) Lục trần bất ố: Trong phật giáo, lục trần là chỉ sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Thành ngữ này chỉ việc bài trừ những ham muốn hưởng thụ vật chất.

      (Nguồn: Baidu)


      Vị hòa thượng kia thong thả bước đến, dừng lại bên cửa sổ, nhìn A Viên lúc lâu.

      A Viên bị nhìn đến mức sợ hãi trong lòng, vội vã chắp tay trước ngực "A di đà phật" rồi định chạy .

      Vừa quay người lại, nàng liền nghe thấy giọng bình thản từ phía sau truyền đến: " nương quý bất khả ngôn*."

      *) Quý bất khả ngôn: Ngày xưa, với những người có tướng của người hiển quý (đây là đến quan lại, có khi cả Hoàng thượng, Hoàng hậu) là chuyện tế nhị, thể công khai ra được, phải uyển chuyển. Đây chính là cách uyển chuyển đó.

      (Nguồn: Baidu)


      "Hả ?" A Viên sửng sốt, quay lại nhìn vị hòa thượng kia, vội khoát tay: " ... Ta chỉ là cung nữ nhoi..."

      Liễu Tòng Trân ở bên cạnh yên lặng nhìn, thầm nghĩ vị sư trụ trì của Hộ Quốc tự này đúng là có chút đạo hạnh* .

      *) Đạo hạnh: (Dùng cho Phật giáo, Đạo giáo): Khả năng, bản lĩnh

      " nương có bát tự* vô cùng tốt."

      *) Bát tự: là trong những hệ thống đoán được sứ mệnh được người Trung Quốc sử dụng nhằm để đoán vận mệnh đời người. Hệ thống bát tự được chấp nhận rộng rãi như phương pháp để báo về vận mệnh đời người chính xác. Đồng thời đáng tin cậy nhất theo yếu tố dương và ngũ hành kết hợp lại.

      (Nguồn: tuongminhphongthuy.com)


      "Bát tự vô cùng tốt ư ?" A Viên nghĩ lúc rồi giọng : "Nhưng cha ta từng khi còn bé ta từng gặp đạo sĩ tha hương, ông ta bát tự của ta tốt, là tai tinh khắc cha khắc mẹ, muốn tránh tai họa thể theo họ cha được..."

      Vị hòa thượng kia hiền tư cười, quan sát A Viên lúc rồi mới tư tư : " giả giả, giả giả , có số việc cần phải lo lắng."

      " cần phải lo lắng sao ?" A Viên nghe mà hiểu.

      "Thiên cơ thể tiết lộ*, về sau nương khắc có thể hiểu được câu này." Dứt lời, vị hòa thượng hiền từ câu “A di đà phật”, khẽ rung chiếc chuông vàng về phía đông.

      *) Thiên cơ thể tiết lộ: Những người làm nghề dương chân chính rất ít khi coi bói miễn phí giúp người khác, bởi vì ngoài việc quan sát duyên phận phúc báo của người xem bói, họ còn cần phải có trách nhiệm với vận mệnh tương lai của người xem bói, có chuẩn mực quan trọng, đó là được “phá khẩu”. Cái gọi là “phá khẩu” có nghĩa là xem bói miễn phí cho mọi người. khi phá khẩu, thầy dương nhất định phải tịnh khẩu ba ngày, đóng cửa trong nhà để tránh bị trời phạt! Vì thế nhận chút tiền xem bói chỉ đủ sống qua ngày, và đó cũng là thiên chức của họ.

      (Nguồn: dkn.tv)


      A Viên nhìn bóng lưng nhiễm bụi trần của vị hòa thượng kia, khẽ chép miệng, tiện tay cầm cây củ cải trắng lên bắt đầu tạc con chim bồ câu.

      Liễu Tòng Trân khẽ lắc đầu nhìn dáng vẻ chẳng hề quan tâm kia của A Viên: Có thể nghe được mấy lời phán như “ngày sau quý bất khả ngôn” mà để bụng, chắc cũng có mình nàng ấy thôi.

      "Hoàng Thượng, mấy chuyện quỷ thần đều là những lời vô căn cứ, sao ngài lại có thể làm rùng beng như thế, chẳng phải việc này tạo khủng hoảng cho dân chúng hay sao ?" Ngự Sử Tạ Bình tỏ vẻ bất mãn, từng chữ .

      Tề Uyên khẽ nhếch môi cười lạnh, ung dung : " phải Năm trước ngươi khiến cho Trẫm cầu mưa ở Hợp Sơn* vẫn rằng trời cao có linh, chắc chắn bị cảm động bởi tấm lòng thương dân của Trẫm ư ?" liếc nhìn tên Ngự Sử kia cái: "Sao vậy ? Nay lại “ tin vào mấy chuyện quỷ thần kia” ư ?"

      *) Hợp Sơn: là thị xã thuộc địa cấp thị Lai Tân, khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện này có diện tích 350 km². Dân số thị xã này gồm có người Mông Cổ, Hồi, Miêu, Dao, Đồng, Thủy, Mãn, Mao Nam, Kinh…tổng cộng chiếm 2%.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Tạ Bình cứng người lại, Tề Sóc ở bên cạnh cúi đầu khẽ cong môi, đôi mắt đào hoa* xinh đẹp kia tràn đầy ý cười: Hoàng huynh đúng là, mở miệng là có thể làm người ta tức chết.

      *) Mắt đào hoa: mắt dài, đầu và đuôi nhọn có mí mắt hoặc có nhưng rất mờ, ánh mắt lúc nào cũng ướt và luôn luôn đưa đẩy, cười lên mắt cong lên giống vầng trăng.

      [​IMG]
      (Nguồn: Baidu)
      " có chuyện gì bãi triều ."

      Gương mặt Tề Uyên lạnh lùng, đứng dậy phất áo rời .

      Các thần tử ba người đồng hành hướng Thần Võ Môn, chỉ riêng vị Tạ Bình kia còn đơn chiếc bóng.

      "Hoàng Thượng phải chỉ làm phép thôi sao ? Chuyện này cũng đáng để ông ta cưỡng chế can thiệp như vậy sao ?"

      "Ỷ vào mình là thần tử cũ mà thường xuyên ép bức Hoàng Thượng, ông ta hiểu đạo lý “ đời Vua đời thần”* sao ?"

      *) đời Vua đời thần: đạo lý khá phổ biến ở Trung Quốc, đơn thuần là chỉ Vua chua và thần tử ngày xưa mà còn mang ý nghĩa là cấp có biến động bên dưới cũng dao động theo.

      (Nguồn: Baidu)


      Tại Bình nhìn bọn họ hừ lạnh tiếng, ngẩng đầu bước nhanh ra ngoài: Dù sao ta cũng hễ thấy tiền là sáng mắt lên, nhận chút bạc mà làm trái lương tâm giống như các ngươi !

      Tề Uyên vốn lạnh mặt trở về Điện Dưỡng Tâm, nhưng khi nhìn thấy bé ngọc tuyết đáng trong lòng Tề Sóc, khóe miệng cũng miễn cưỡng cong lên.

      "Hoàng bá bá, ngài có nhớ A Sơ ?" Giọng bé gài mềm mại, đôi mắt tròn vo vô cùng đáng .

      "Có." Tề Uyên ung dung , nhưng khuôn mặt cũng lại mềm nhũn.

      A Sơ cười tủm tỉm ăn món điểm tâm đo đỏ ở bên, vị chua chua ngọt ngọt ăn vô cùng ngon miệng. Bé ăn miếng vẫn thấy đủ lại đưa tay ra lấy.

      Tề Sóc thấy khuê nữ liền ngẩng đầu Hoàng Huynh nhà mình, cười nịnh nọt: "Hoàng Huynh, người xem A Sơ thích món điểm tâm này lắm, bằng ban vị đầu bếp làm món này cho bé ."

      Hai huynh đệ cùng mẹ, cùng nhau lớn lên từ thuở , vô cùng thân mật, mấy chuyện “đòi đầu bếp” giống như thế này Tề Sóc quen thuộc lắm rồi.

      Tề Uyên vừa nghe, nụ cười trong mắt cứng lại: " được."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Cúc Cu: Muốn cướp tức phụ của ta ư ? thể nào !

      Hết chương 25.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :