1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 94. Ngọc Lăng vương tức giận

      Khương Vũ Triều rất bình tĩnh về doanh trướng, nô tỳ Lan Kiều nàng mang theo gấp đến được, thấy nàng trở về, vội vàng chào đón: “Chủ tử, người đâu, ta tìm khắp nơi cũng thấy, lo lắng chết ta!”

      Nàng thấy trước lúc săn thú các vị hoàng tử, công tử đều rời , lại tìm được chủ tử nhà mình ở phụ cận, lo lắng xảy ra chuyện gì, muốn báo cho Tiêu phu nhân tìm xem, nhưng lại lo lắng vạn nhất chủ tử nhà mình hẹn hò với Ngọc Lăng Vương, vậy bị gặp được cũng mất mặt, ở chỗ này biết nên làm gì.

      Khương Vũ Triều , nàng trực tiếp tìm trong đám đồ vật mình mang đến, tìm ra thanh trủy thủ, cảm thấy quá lớn lại ném về, thay đổi cái hơn, cắm thử mấy chỗ, cuối cùng cột vào đùi mình. Làm xong nàng cảm thấy chưa đảm bảo, lại gỡ mấy cây trâm giấu ở đế giày.

      lấy hộp trang sức ra cho ta.” Khương Vũ Triều phân phó.

      Lan Kiều biết từ trước đến nay nàng vẫn có chủ ý, dám nhiều lời, ôm hộp trang sức chạy tới. Khương Vũ Triều chọn lựa mấy cây trâm đầu bén nhọn, thử thử xong, vừa lòng cắm ở đầu mình. Nàng thích cắm trâm, nhưng chuyện hôm nay nhắc nhở nàng, xã hội pháp trị còn có nhiều cặn bã, càng đừng xã hội phong kiến, nơi này nô lệ đều là hợp pháp, giết người chỉ là tùy tâm của thượng vị giả, nên quá sơ ý.

      Nếu nàng có cây trủy thủ, đối diện với hai nô tỳ to khỏe kia cũng bị chế trụ dễ dàng, đương nhiên phải nàng có thể đánh thắng được hai người, nhưng lúc ấy nàng chỉ cần kéo dài lát, gây ra chú ý, phát sinh chuyện về sau.

      “Chủ tử, ngài đây là làm sao?” Lan Kiều cẩn thận hỏi, nàng cảm giác có vẻ thích hợp.

      Khương Vũ Triều có biểu tình gì, “Chuyện gì cũng có.”

      Quần áo có chút bẩn, cổ tay áo còn có vài vết máu, nàng cởi quần áo, tìm bộ mới để thay. Lan Kiều thấy nàng cởi quần áo, chỗ vai lưng có vết roi sưng đỏ, hút ngụm khí lạnh, “Chủ tử! Ngài bị thương! Có phải ngài gặp chuyện gì hay !”

      Khương Vũ Triều: “Ta , chuyện gì cũng có, cần hỏi nhiều.” Đổi xong xiêm y, nàng mang theo Lan Kiều đến lều của Tiêu phu nhân.

      đường có ít binh lính tuần tra, Lan Kiều có chút sợ hãi mà gắt gao theo phía sau Khương Vũ Triều, “Chủ tử, bọn họ vội vàng làm gì vậy?”

      Khương Vũ Triều: “ biết.” Mắt nhìn thẳng vào lều Tiêu phu nhân, muốn thỉnh an, sau đó liền ở lại bên trong.

      Lúc này thảm dạng của Thuần Hỉ quận chúa hẳn là bị phát , chỉ xem nàng ta có lá gan thọc việc này ra hay . muốn ra, chỉ sợ chờ lát nữa có người tới tìm nàng, nếu nàng ở chỗ Tiêu phu nhân, dù thế nào Tiêu phu nhân cũng phải theo nàng. Đến lúc đó hai bên mặt đối mặt, nàng lại giết quận chúa, là đối phương làm ác trước, xác suất rất lớn là có chuyện gì.

      Nếu hôm nay có việc gì, vậy hoặc là Thuần Hỉ quận chúa dám , hoặc là người nhà nàng ta ngại mất mặt dám . Như vậy, tạm thời nàng có việc gì, cần lo lắng chính là về sau có thể bị trả thù hay .

      Vì tránh bị trả thù, khả năng nàng còn cần nghĩ biện pháp.

      Thuần Hỉ quận chúa lúc này bị mang vào trong lều của Lý phu nhân mẫu thân nàng, mẫu thân nàng nhìn thấy nàng như vậy, hốc mắt muốn nứt ra, hỏi: “ xảy ra cái gì, có phải con h gặp kẻ xấu ay ?”

      Thuần Hỉ quận chúa đáp, Lý phu nhân lại ép hỏi hai nô tỳ bị áp vào: “Các ngươi ! phải để các ngươi trông nàng sao, sao lại phát sinh loại việc này?”

      nô tỳ ngập ngừng, biết có nên mở miệng hay , Thuần Hỉ quận chúa đầu tóc rũ rượi đột nhiên thét lên: “ cho !”

      Lý phu nhân quát: “, bằng trói các ngươi lại, mang xuống trực tiếp đánh chết!”

      Hai nô tỳ nhìn quận chúa hung ác, lại nhìn chủ mẫu Lý phu nhân mặt đầy tàn khốc, vẫn nhịn được : “Là quận chúa nàng……”

      Thuần Hỉ quận chúa đột nhiên nắm lấy bình bên cạnh, ném tới nô tỳ , “Nô tài đáng chết! Ta cho !”

      Nô tỳ đó kêu thảm thiết tiếng, đầu tràn ra máu tươi, người mềm mại ngã xuống mặt đất, thực nhành hơi thở mỏng manh. Nô tỳ bên cạnh thấy đồng bạn ngã mặt đất kêu thảm, máu tươi chảy đầy đất, sợ đến cả người run rẩy, chữ cũng nên lời.

      “Thôi, kéo các nàng xuống thu thập.” Lý phu nhân thấy thế đau đầu thôi, phân phó xong, lại ấn Thuần Hỉ quận chúa ngồi sang bên, nhìn bên cổ nàng có các loại vệt đỏ, còn có vết thương người, “Con cho nương, rốt cuộc là ai làm, nếu thân phận tương đương, nhất định phải bắt cưới con.”

      Thuần Hỉ quận chúa từ trước đến nay cao ngạo hung ác, bị hỏi đến sắc mặt vặn vẹo, cả người phát run, ngón tay siết vạt áo trắng bệch, “Đừng hỏi, nương đừng hỏi, phải người nào, con có!”

      Dù Lý phu nhân hỏi như thế nào, nàng trước sau ngậm miệng đáp, Lý phu nhân tức giận hung hăng cho nàng cái tát, Thuần Hỉ quận chúa oán hận nhìn bà, vẫn ngậm chặt miệng, cuối cùng Lý phu nhân cũng có cách nào, chỉ có thể xử lý đám người nhìn thấy, thể xử lý cũng bịt miệng. Việc này tuy rằng nháo đến mức mọi người đều biết, nhưng ngầm vẫn có người , Thuần Hỉ quận chúa tựa hồ gặp phải kẻ xấu, mất trong sạch.

      Khương Vũ Triều ngồi nửa ngày ở doanh trướng của Tiêu phu nhân, cũng chờ được ai đến gọi nàng hỏi chuyện, lúc trời sắp tối, khu vực săn bắn bên kia truyền đến tiếng vó ngựa, có rất nhiều người hoan hô. Rốt cuộc nàng đứng dậy cáo từ, mang theo Lan Kiều khu săn.

      Quả nhiên là các nam nhân vào khu săn bắn trở lại, mỗi người đều mang theo chiến lợi phẩm, chỉ là có nhiều hay ít mà thôi. Thấy được nhất chính là Dục Vương, chiến lợi phẩm phong phú, đắp đống, khiếm mọi người vây xem tấm tắc tán thưởng. Những người còn lại tuy rằng cũng có xuất sắc, nhưng đều bị đoạt hết nổi bật. Khương Vũ Triều nhìn Dục Vương lần, nàng tìm vòng ở đây, phát idol, ánh mắt liền đặt ở cửa ra của cánh rừng.

      Nàng nhìn Dục Vương, Dục Vương lại chú ý nàng, thấy biểu tình nàng nhàn nhạt, Dục Vương dẫn theo con con mồi tự mình săn được tới, ném con vật máu chảy đầm đìa vào dưới chân nàng.

      “Đồ chơi này cho nàng.” Dục Vương .

      Khương Vũ Triều cả kinh, kinh ngạc nhìn , nghĩ thầm nam chính cẩu bức này muốn làm gì? Lúc trước còn vẻ hận thể giết chết nàng, sao lại còn đưa đồ vật? Hay là thứ này có độc, ăn vào chết?

      Nàng kéo váy né tránh máu bắn ra, ngữ khí thực hờ hững: “ cần, Dục Vương giữ lạ tự mình ăn .”

      Dục Vương: “…… Nàng tốt nhất là nên nhận lấy, đây là lần đầu tiên bổn vương tặng đồ cho nữ nhân.”

      Khương Vũ Triều: “Dục Vương, phong hưu thư của ngài ta vẫn giữ, viết hay a, câu ‘ ngày sau được dây dưa ’ này, biết ngài còn có nhớ ? Lần sau ta cho người sao bản đưa về cho ngài nhớ lại chút?”

      Dục Vương: “……” nhịn rồi lại nhịn, mới có mắng ra ác ngôn, chỉ hừ tiếng quay đầu rồi.

      Thấy màn như vậy, mọi người thần tình khác nhau. Bọn họ suy nghĩ cái gì, Khương Vũ Triều biết, nhưng ánh mắt ghen ghét đến từ những nữ quyến chung quanh lại rất ràng.

      Khương Vũ Triều quản những người này, đôi mắt nàng đều ở người Hề Trác Ngọc khoan thai tới muộn. Hề Trác Ngọc mang theo vài con chó to, dắt năm sáu con hươu trở lại.

      Con mồi của người khác đều là chết rồi mang về, lại tốt hơn, mang về sáu con hươu còn sống, đều dùng dây thừng trói cổ và chân, giống như mang tù binh trở về. Khương Vũ Triều vừa thấy liền phụt cười ra tiếng, từ khi gặp chuyện với Thuần Hỉ quận chúa, mặt banh ra rốt cuộc hòa hoãn xuống, tâm tình cũng bay lên.

      Sức mạnh của idol chính là như thế, có thể tùy thời tùy chỗ nâng tâm tình nàng rơi vào sóng bực bội lên trời cao.

      Hề Trác Ngọc ở trong đám người nhìn thấy Khương Vũ Triều, thấy nàng dựa vào lan can nghiêng người, tươi cười đầy mặt, nhịn được cũng trả lại cái tươi cười. nghe thấy tiếng gào thét trong lòng fan cứng của mình.

      ngờ Ngọc Lăng Vương lợi hại như thế, mấy con hươu sống này bắt được thế nào? Khó được người cũng có vết thương.” đám người vây quanh, Hề Trác Ngọc nghe các loại câu hỏi, cười chớp chớp mắt, “Đây đều là công lao của đàn chó to bên người này.”

      Kỳ bên trong khu săn con mồi cũng ít, đều là mấy ngày hôm trước cho vào, để cho bọn họ đám con em quý tộc bắt, mấy con hươu này lúc trước hình như còn được nuôi dưỡng đoạn gian. Lúc Hề Trác Ngọc gặp chúng, cung tiễn cũng chưa lấy ra, mấy con chó vây quanh bắt được. Cho nên nghiêm khắc mà , mấy con hươu ngoan này cũng phải bắt.

      Mọi người cũng biết những việc này, vây quanh khen ngợi, làm Dục Vương bên cạnh nhìn đến mặt đen xì.

      Náo nhiệt qua, sắc trời cũng tối, mọi người về doanh trướng. Khương Vũ Triều ở chỗ idol hấp thu sức lực, lần thứ hai ý chí chiến đấu sục sôi, cảm giác mình có thể tiếp tục xé được ba Thuần Hỉ quận chúa.

      Nàng trở lại doanh trướng của mình, nhìn thấy nam nhân quen mắt chờ ở cách đó xa. Đó là Hữu Võ, đội trưởng bảo tiêu của thần tượng, nàng biết.

      “Tiêu tam nương trở lại.” Hữu Võ cầm theo cái túi tới đây, từ bên trong bắt ra con thỏ tai dài, là thỏ hoang, còn tung tăng nhảy nhót.

      “Gia chúng ta sai ta đưa tới cho ngài, hôm nay vận khí ngài ấy tốt, vào trong rừng rất lâu chỉ gặp đàn hươu, lại là chó bắt được, ngài chỉ tự tay săn được con thỏ này, là nhìn cũng coi như hoàn hảo, tặng cho ngài.”

      Khương Vũ Triều: Má ơi idol thần tiên lại tặng đồ cho ta, sao tốt như vậy?! Ta muốn chết, ta muốn điên rồi!

      Nàng cảm động đầy cõi lòng mà tiếp nhận con thỏ, “Làm phiền ngươi thay ta cảm tạ, ta rất cao hứng.”

      Hữu Võ vui tươi hớn hở đáp ứng, vừa mới chuẩn bị cáo từ, thấy Lan Kiều phía sau Khương Vũ Triều dùng sức nháy mắt ra dấu cho , liền xa, chờ ở phụ cận. Quả nhiên trong chốc lát, Lan Kiều lặng lẽ tới. Hai người những ngày qua gặp tương đối nhiều, so với lúc trước quen thuộc hơn, Lan Kiều vừa tới liền thẳng : “Hữu Võ ca, xảy ra chuyện! Chủ tử chúng ta hôm nay biết gặp chuyện gì, lúc nàng thay quần áo ta thấy bờ vai có vết roi dài, hình như là bị ai đánh, nàng muốn gây chuyện, ta cũng hỏi được gì.”

      Hữu Võ nghe thấy, hảo gia hỏa, có người đánh lão bà của chủ tử, vậy chẳng phải là đánh chủ tử sao, việc này nghiêm trọng. Cho nên liền quay về chuẩn bị cho Hề Trác Ngọc.

      Hề Trác Ngọc gặp hoàng đế còn chưa trở về, Hữu Võ run chân đợi lâu, ngồi được lại ra ngoài hai vòng hỏi thăm tin tức, hỏi ra cái nguyên cớ, đành phải quay về lều lớn. Lúc này Hề Trác Ngọc trở lại, ngồi ở bên cạnh chậu nước lau mặt rửa tay, thấy Hữu Võ tiến vào, đầu cũng nâng hỏi: “Con thỏ đưa sao?”

      Hữu Võ kêu a tiếng, “Chủ tử, người còn quản con thỏ cái gì a!”

      Hề Trác Ngọc: “Làm sao vậy?”

      Hữu Võ: “Tiêu tam tiểu thư hôm nay bị người ta đánh, nha hoàn bên người nàng trộm cho ta, vết roi dài đâu!”

      Hề Trác Ngọc nhăn mi, buông khăn lau tay, “Có việc này? Ta xem.”

      Trong doanh địa có chút ồn ào, đội tuần tra có rất nhiều người chung quanh, nhưng thấy Ngọc Lăng Vương, cũng ai dám cản , để đường thông thuận tới phụ cận doanh trướng Khương Vũ Triều.

      “Ta thể tùy tiện vào, vẫn nên đợi tại đây, đợi mọi người ra lại .” Hề Trác Ngọc rốt cuộc nhớ tới việc kiêng kị này.

      Hữu Võ: Đại lão gia rụt rè cái gì nha, vội vã tới, kết quả còn ngây ngốc chờ ở bên ngoài.

      Cũng may đến bao lâu, Lan Kiều ra, cũng nhìn thấy Hề Trác Ngọc và Hữu Võ, tức khắc kích động quay đầu câu gì vào bên trong, Khương Vũ Triều lập tức xốc rèm cửa lên ra.

      Vị trí cái lều của Khương Vũ Triều có chút hẻo lánh, hai người ở trong góc tối phụ cận chuyện, nơi xa mấy hộ vệ mắt nhìn thẳng đứng gác.

      Người ở trước mắt, Hề Trác Ngọc phát giác mình thể trực tiếp hỏi vết thương người nàng, đành phải tìm lời mở đầu trước, “Con thỏ đó, có thích sao?”

      Khương Vũ Triều cười với , “Là con thỏ béo, mới vừa lột da để hầm, còn chưa nấu chín đâu, chờ lát nữa làm xong em cho người đưa phần cho ! Mùi vị khẳng định tồi.”

      Hề Trác Ngọc: “ đem nó…… nấu?” thấy con thỏ rất đáng , nghĩ nữ hài tử đều thích loại động vật lông xù xù này, cho nên sai Hữu Võ đưa tới, ai biết nhanh như vậy thành món đồ ăn mâm.

      Khương Vũ Triều nhìn phản ứng, cũng cảm thấy hình như mình sai cái gì, “Hay là…… đó phải cho em ăn? Là cho em nuôi……?”

      Hề Trác Ngọc: “ phải, chính là cho ăn.” lập tức săn sóc che dấu chân tướng.

      Khương Vũ Triều: “, em biết rồi, là em cảm nhận được ý tứ của .” Nàng khai quật ra chân tướng bị idol vùi lấp.

      Hề Trác Ngọc ho khan, “Đây phải trọng điểm, tôi tới chủ yếu là muốn hỏi chút, gần đây cầu hay khó khăn gì cần tôi hỗ trợ ?”

      Khương Vũ Triều chút nghĩ ngợi, “ có gì khó khăn.”

      “Có phải bị thương hay ?” Hề Trác Ngọc vẫn trực tiếp hỏi ra, “Nếu gặp khó khăn gì tôi có thể giúp được, tôi giúp , nếu là việc tư, muốn tôi biết, vậy tôi xin lỗi .”

      Khương Vũ Triều: “ , có gì thể để biết, chính là…… chính là hôm nay em bị Thuần Hỉ quận chúa mang , em…… ừm, đánh trận với ta.”

      Hề Trác Ngọc biết Thuần Hỉ quận chúa, có ấn tượng khắc sâu với tính tình và tâm tính nàng ta, cái gì cũng cần phải , Khương nương khẳng định là bị nàng ta khi dễ. nhìn fan cứng Khương nương trước mắt, ra vẻ nhàng còn miễn cưỡng tươi cười, trong lòng sinh ra áy náy. Thuần Hỉ quận chúa có tâm tư với , từ chỗ Hoàng Hậu biết, giờ Thuần Hỉ quận chúa tìm Khương nương phiền toái, nguyên nhân khẳng định là bởi vì , vậy quá được.

      “Vẫn là tôi liên luỵ , yên tâm, việc này tôi xử lý, ta thể xúc phạm tới nữa.”

      Khương Vũ Triều là nhàng mà phải ra vẻ nhàng, tươi cười chân hoàn toàn miễn cưỡng: “ phải, ca ca nghe em , em có việc gì, cần mệt nhọc bởi vì việc này ……”

      Hề Trác Ngọc: “, tôi phụ trách.” xong xụ mặt bước nhanh, cáo từ rời .

      Ngọc Lăng Vương tức giận.
      Lierose DuDu, annie196, Lee Đỗ22 others thích bài này.

    2. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Chị nhà chỉ bị vết roi thôi còn người ta mất hẳn trong sạch rồi :v giờ hỏi tội kiểu gì
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 95. Cho em thêm thời gian mười giây đồng hồ để bình tĩnh

      Khương Vũ Triều: Bé con của ta lúc tức giận cũng đẹp, lão công đáng !

      “Chủ tử, Ngọc Lăng Vương với người gì đó, có phải ngài ấy cho người hết giận a!” Lan Kiều thấy nàng mang theo cười trở về, hưng phấn hỏi.

      Khương Vũ Triều sưng mặt: “Khẳng định là ngươi mật báo đúng ? Lần sau được.”

      Lại trước kia Lan Kiều còn rất sợ chủ tử thích phản ứng người này, nhưng ở chung lâu như vậy nàng hoàn toàn sợ, chỉ cần là đối tốt với chủ tử, dù làm sai cái gì, chủ tử cũng trách phạt, nhiều nhất chính là xụ mặt để ý mà thôi, cho nên nàng sợ.

      “Được được, ta dám nữa ~” Lan Kiều chỉ chỉ thịt thỏ hầm, “Chủ tử người ngửi thử, thịt thỏ thơm quá a.”

      Khương Vũ Triều: “A…… Thịt thỏ.” Cho nên còn muốn đưa cho idol phần hay ?

      Ở trong mắt idol, nàng thế nhưng là loại hình thích động vật sao? Có chút hổ thẹn a. Khương Vũ Triều vừa hổ thẹn vừa nhấc cái nắp lên, chọc chọc thịt thỏ biến thành màu tương bên trong, gia vị cho đủ, hương vị quá thơm, hổ là con thỏ idol bắt, hương vị ngon hơn thỏ thường.

      Các nàng ở trong lều ăn xong, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa.

      Khương Vũ Triều bây giờ vừa nghe chó sủa liền phản xạ có điều kiện nhớ tới idol thiên sứ chó nhà mình, lập tức vén rèm ra ngoài. Nàng thấy bảy con chó to ở bên ngoài, le lưỡi với mình, idol ở đây, chỉ có chó có người.

      Con chó dẫn đầu kia Khương Vũ Triều còn nhớ , nó tên là Hắc Kim, là mẹ của Bánh Hoa Quế nhà mình. Hắc Kim tiến đến ngửi ngửi nàng, ngẩng cổ cho nàng nhìn. cổ nó buộc ống trúc bị bịt kín bên trong có thư.

      Lợi hại, idol thế nhưng còn phái chó tới đưa tin!

      Khương Vũ Triều mở ra xem, sau đó lại nhìn nhìn những con chó này, còn lời gì để . Chó xác là idol phái tới, là dùng để bảo vệ nàng, bởi vì phái bọn hộ vệ Hữu Võ tới đây có ảnh hưởng với nàng, lại quá chói mắt, cho nên để đàn chó tới. đại khái cảm thấy Thuần Hỉ quận chúa cùng nàng kết thù, dễ dàng buông tha nàng, cho nên phái ra bảy viên đại tướng này làm thủ vệ.

      Nhưng mấu chốt là, phái tráng hán bảo hộ thực chọc người chú ý, phái mấy con chó to còn phải càng dẫn người chú ý?

      Như Khương Vũ Triều nghĩ, doanh trướng của nàng vốn hẻo lánh, sau khi máy con chó to tiến vào trông giữ, đưa tới rất nhiều chú ý. Ban đêm cngày bởi vì sắc trời quá tối còn sao, chờ đến buổi sáng người đến người , mấy con chó cùng với doanh trướng của Khương Vũ Triều trở thành tiêu điểm.

      “Kia phải chó của Ngọc Lăng Vương sao? Sao lại canh giữ ở bên ngoài lều trại kia, đó là doanh trướng của ai?”

      “Hay là Ngọc Lăng Vương ở bên trong?”

      “Người ở nơi này cái quan hệ gì với Ngọc Lăng Vương a?”

      chỉ có nữ quyến người nhà quan viên ngang qua, những tướng sĩ đứng gác cũng thẳng mắt nhìn, cũng nhịn được đặt ánh mắt lên những cái con chó to dó. Trừ Hắc Kim ở nằm ở trong lều bên chân Khương Vũ Triều, những con chó còn lại nằm ở bên ngoài, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.

      Đến Tiêu tướng quốc cũng bị mấy con chó này hấp dẫn, vào lều chuyện với Khương Vũ Triều. Ông ta vừa chuyện, đôi mắt còn vừa tìm những chỗ có thể giấu người bên trong lều.

      Khương Vũ Triều: “……” Thế nào, ngài còn tưởng rằng idol của ta trốn ở chỗ này?

      Tiêu tướng quốc mang theo chút tiếc nuối vi diệu rồi, Khương Vũ Triều muốn khu săn gặp idol, nàng nhấc người, Hắc Kim liền theo nàng, chờ nàng ra khỏi lều, những con chó còn lại cũng theo, bảy con chó xung quanh nàng phía trước phía sau, nhìn qua khí thế kinh người. Ngay Lan Kiều nô tỳ bên người cũng chỉ có thể theo sau đàn chó.

      Tuy rằng đường mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, nhưng Khương Vũ Triều có tố chất tâm lý gì, căn bản sợ.

      Bãi đất trống bên cạnh khu săn ít người tụ tập, có người so bắn tên, có người dắt ngựa chỉ vào trong rừng cái gì. Khương Vũ Triều đến gần, nghe thhayá có người bọn họ phát tung tích của gấu, chuẩn bị vào rừng săn.

      Hôm nay Ngọc Lăng Vương thi đấu, thân ngăn nắp ngồi ở bên hoàng đế uống trà chuyện phiếm, trong sân Dục Vương độc lãnh phong tao. Tuy rằng mặt mũi lớn lên tồi, là nam chủ tiêu xứng, nhưng Khương Vũ Triều nghĩ đến nguyên tác mình xem, liền cảm thấy gia hỏa này muốn hại idol, đối với dẫn theo mười vạn phần cảnh giác.

      Dục Vương đánh ngựa đến gần Khương Vũ Triều, nhìn thấy những con chó bên người nàng, trong mắt ra chán ghét, nâng nâng cằm, lớn tiếng : “Nữ nhân, nếu hôm nay ta săn con gấu trở về cho nàng, nàng trở về tiếp tục làm Vương phi của ta.”

      Nghe thấy , mọi người đều sợ ngây ra. Còn Khương Vũ Triều bình tĩnh lớn tiếng với : “Đương nhiên được a, ngươi đừng nằm mơ nữa.”

      Mọi người: “???”

      đài che nắng Hề Trác Ngọc: “Phụt.”

      Thấy hoàng đế lời khó hết mà nhìn mình, Hề Trác Ngọc uống ngụm trà, che dấu ý cười mặt.

      Hoàng đế: “Kỳ cục!” Cũng biết là ai.

      Dục Vương phát chính mình ăn khép nép như thế, vẫn bị cự tuyệt, tức giận đến được, sắc mặt lạnh lùng: “Ngươi cái gì?!”

      Khương Vũ Triều liền chút do dự lại cự tuyệt lần nữa.

      Dục Vương giận dữ: “Ngươi là vì Ngọc Lăng Vương cự tuyệt ta?”

      Khương Vũ Triều: Hắc, diễn tinh này đột nhiên tự mình thêm diễn cái gì, lôi ca ca ta lên sân khấu làm gì? thèm, chúng ta thèm, ôm ca ca thèm dính dấp với loại người này.

      Dục Vương đến gần Khương Vũ Triều, hạ giọng, tà mị cuồng quyến hỏi nàng: “Ta có chỗ nào so được với , hử?”

      Khương Vũ Triều: “Đầu tiên là mặt. Chàng mỹ mạo thần nhan, cử thế vô song, cái này mọi người như ban ngày thể dị nghị đúng , sau đó là tính cách của chàng, làm người dày rộng tâm tính thiện lương có thể suy nghĩ cho người khác, còn quý động vật , thích chó…… Cả người đều là ưu điểm đếm hết, cho ta, ngươi lấy đâu ra tự tin so với chàng, hử?” Nàng xong bày ra biểu tình tà mị cuồng quyến giống hết Dục Vương.

      Dục Vương lần đầu cảm thấy cái cười tà mị này phi thường ghê tởm, thậm chí có chút muốn ói. quay đầu tránh ra, tuần tra chút mức độ cảm tình chếch , xác chưa có. Nếu chếch vậy trạng thái vua nịnh nọt này của Tiêu Cẩm Nguyệt là sao thế?

      “Hệ thống, ngươi có phải lại chơi ta ? Độ chếch kỳ trăm phần trăm đúng ? nữ nhân Tiêu Cẩm Nguyệt này phải cùng Hề Trác Ngọc lăn vào nhau ?”

      —— “ có nga, bọn họ vẫn là tình nam nữ thuần khiết ~”

      “A, cái gì tình nam nữ thuần khiết, ta tin.” Giữa nam nữ nào có cái gì cảm tình thuần khiết, khẳng định là hệ thống rách nát lại lừa .

      Hệ thống xanh hoá: oan nha.

      —— “Được rồi, ngươi tin thôi.” Hệ thống xanh hoá .

      Dục Vương: xxx.

      Dục Vương đương nhiên thôi như vậy, ngày này quả nhiên săn về con gấu, làm ra hồi nổi bật, sau đó mang theo thịt gấu tìm Khương Vũ Triều.

      “Thế nào, nàng nên hồi tâm chuyển ý .”

      Khương Vũ Triều hoài nghi khả năng đầu óc có vấn đề, nghe hiểu tiếng người. “Ta rồi, .”

      Nhưng mà hệ bá đạo có đặc điểm to đùng chính là tự cho là đúng, cũng nghe người khác chuyện mình muốn nghe.

      ?” Dục Vương cười lạnh: “Bổn vương chấp nhận nàng nhiều lần cự tuyệt như thế, theo ta.”

      giơ tay lập tức ôm Khương Vũ Triều lên, khiêng cả người lên vai về phía doanh trướng của mình. Nhưng còn chưa ra ngoài hai bước, đột nhiên kêu lên tiếng, làm Khương Vũ Triều ở vai ngã xuống. Khương Vũ Triều cầm chủy thủ dính máu trong tay, vừa rồi nàng dùng chủy thủ buộc ở cánh tay này đâm vào mông nghi phạm.

      Đàn chó phản ứng lại, lộ ra hung ác, nhanh chóng ngăn ở trước mặt Khương Vũ Triều. Tiếng rít gào và tiếng rống giận kinh thiên động địa, dẫn tới đám binh lính đóng giữ. Bọn lính khẩn trương chạy tới, liền thấy mông Dục Vương đỏ mảnh.

      Việc này thực nhanh trở thành trò cười, đều truyền là Dục Vương muốn cưỡng bách người ta, kết quả cưỡng bách thành còn bị thương.

      ……

      “Đây là sao lại thế, nếu muốn dây dưa như vậy, lúc trước vì cái gì hưu bỏ người ta?” Hoàng Hậu rất là hiểu.

      Hoàng đế sắc mặt cũng khó coi, nhi tử mình nháo cái này là sao đây, làm lão tử mất hết mặt mũi. vốn muốn quản, nhưng thấy việc này nháo đến mưa mưa gió gió, Dục Vương bên này dây dưa thôi, Thuần Hỉ quận chúa bên kia lại tình huống chồng chất, ra mặt quản cũng được.

      “Cũng đành, việc này còn phải xử lý, nếu cứ để cho bọn họ nháo tiếp như vậy giống cái gì!”

      Hoàng đế cho người tìm ba người Dục Vương, Ngọc Lăng Vương còn cả Khương Vũ Triều, liên quan đến Tiêu tướng quốc cũng tới, dù sao cũng là nữ nhi nhà người ta, cùng nhau nghe chút mới được.

      “Ta hỏi ba người các ngươi, đến tột cùng định tính toán cái gì?” Hoàng đế uy nghiêm túc mục, thẳng vào vấn đề.

      Hề Trác Ngọc, Khương Vũ Triều: “……?”tính toán cái gì?

      Hai người cũng biết hoàng đế gọi bọn họ tới đây làm gì, Hề Trác Ngọc cho rằng hoàng đế gọi mình là vì chuyện lúc trước khiển trách Thuần Hỉ quận chúa, Khương Vũ Triều cho rằng hoàng đế gọi mình là vì lúc trước mình dùng trủy thủ đâm mông Dục Vương.

      Chỉ có Dục Vương thẳng: “Đây là việc của ta cùng với Ngọc Lăng Vương, ta nguyện cùng so trận, nếu ai thắng cưới Tiêu Cẩm Nguyệt.”

      Hề Trác Ngọc: “!?” Cái gì, vì sao ta muốn cưới fan cứng?

      Khương Vũ Triều: “?!” Cái gì, ai cưới ai? Idol của ta ai cũng cưới, ngươi làm cho ràng!

      Hề Trác Ngọc: “Chờ chút, việc này ổn.”

      Dục Vương: “Ngươi sợ?”

      Cho dù là Hề Trác Ngọc cũng muốn mắng chửi, sợ cái đầu ngươi a? Trước vì sao đột nhiên đến chuyện cưới vợ, tùy tiện lấy người ta làm tiền đặt cược, có nghĩ tới người khác nghĩ như thế nào sao?

      Dục Vương: “Nếu ngươi dám, ngày sau cần tham gia vào giữa ta cùng với Tiêu Cẩm Nguyệt, nàng vốn chính là Vương phi của ta, trở lại bên ta là đương nhiên.”

      Khương Vũ Triều: “Dục Vương điện hạ, ta đời này có khả năng lại vào Dục Vương phủ.” Nếu phải Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng với Tiêu tướng quốc còn nhìn chằm chằm, nàng có thể làm đồ ngốc bức này tức giận đến bò loạn mặt đất. Thứ gì, coi người là trái bóng sao, muốn vứt bỏ, lại muốn nhặt về?

      Hoàng đế đau đầu, vẫy vẫy tay: “Thôi, Tiêu gia nương như vậy, Ngọc Lăng Vương có nguyện ý cưới nàng hay ?”

      Dục Vương tiến lên bước: “Bệ hạ!”

      Hoàng đế quát lớn với : “Được rồi, dây dưa nữ nhân vô tình với ngươi, mất mặt, câm miệng cho trẫm.”

      Hề Trác Ngọc nhìn Khương Vũ Triều cũng đăng nhăn mi, hít sâu hơi, “Có thể để ta và Tiêu tam nương đơn độc mấy câu ?”

      Hai người ra bên ngoài, Hề Trác Ngọc : “Chuyện tới bây giờ, tôi đành phải cưới trước……”

      còn chưa xong, Khương Vũ Triều khóc lên, “, em thể, sao em có thể làm loại chuyện này. Idol muốn kết hôn, em đồng ý!”

      Hề Trác Ngọc: “……” thanh tỉnh chút , đồng chí, phải tôi muốn cưới sao?

      Khương Vũ Triều: “Em thể ở bên , tiên phàm có khác, thần tiên cùng với phàm nhân ở bên nhau là có kết cục tốt.”

      Hề Trác Ngọc cũng biết vì sao lúc này thế nhưng mình còn cười nổi, “Thời gian nhiều lắm, đừng chọc tôi cười, bình tĩnh chút nghe tôi .”

      Khương Vũ Triều: “Lại cho em mười giây đồng hồ để bình tĩnh.”

      Hề Trác Ngọc: “Được, tôi đây bắt đầu đếm, mười, chín…… . Hết, kết thúc, tôi bắt đầu .”

      “Tôi theo chủ nghĩa độc thân, từ đời trước nghĩ đến kết hôn, đời này cũng vậy, tình huống hai đời đều tương đối đặc thù, tôi cũng gặp được người mình thích, cho nên vốn dĩ cũng tính toán cưới vợ. Nhưng bệ hạ quá quan tâm tôi, khả năng sớm hay muộn tôi cũng phải cưới vợ, tình huống của kỳ rất giống tôi, hẳn là cũng muốn gả cho Dục Vương, nếu tôi cưới , vấn đề của chúng ta đều có thể giải quyết.”

      Hề Trác Ngọc có sách mách có chứng mà phân tích: “Nếu gả cho tôi, đầu tiên Dục Vương thiện bãi cam hưu, còn có Thuần Hỉ quận chúa, khả năng cũng lại tìm phiền toái. Thế giới này đối với quá thân thiện, về sau khả năng bị Tiêu gia gả ra ngoài, tôi cảm thấy hẳn là cũng thích như vậy.”

      Khương Vũ Triều nghiêm nghị gật đầu: “ rất có đạo lý. Nhưng mà em nghĩ đến phải gả cho , liền cảm thấy sắp hít thở thông, còn có cảm giác phạm tội.”

      Hề Trác Ngọc cười cái, “ có thể nghĩ như thế này, danh nghĩa là gả cho tôi, nhưng thực tế chính là vào Ngọc Lăng Vương phủ làm trợ lý, tôi còn phát tiền lương cho . Ở trong vương phủ, thực tự do, tôi cũng thêm bằng hữu có đề tài tương đồng. Tôi chỉ muốn cho chút trợ giúp và chiếu cố.”

      Khương Vũ Triều hiểu ý tứ của , “Ca ca tốt! Nhưng mà em rất lợi hại!”

      Hề Trác Ngọc: “Tôi biết Sinh Khương Lão Tửu rất lợi hại, nhưng người lợi hại cũng có lúc cần trợ giúp.”

      Khương Vũ Triều bị thần tiên ca ca chọc cho trái tim cũng nóng lên, cảm động : “Tôi phải gả cho ca ca! Tôi phải sinh khỉ con cho ca ca!”

      Hề Trác Ngọc cười xua xua tay: “Aizz, câu sau cần.”
      Lierose DuDu, annie196, Lee Đỗ25 others thích bài này.

    4. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Chương này ngọt quá nên up double luôn à?
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 96. Ừ, ngày cũng chờ nổi

      Khương Vũ Triều về Tiêu tướng quốc phủ chuẩn bị gả.

      Mọi người trong Tiêu phủ ngay lập tức sửa thái độ lãnh đạm và ghét bỏ ngày xưa, đám thân thiện đến như là mẹ ruột của nàng, hỏi han ân cần, ôn hòa thân thiện, đến Tiêu Cẩm Hương cũng đối nghịch nàng, thế nhưng còn gọi nàng tiếng tỷ tỷ.

      Khương Vũ Triều rất kỳ quái: “Ngươi gọi ta là tỷ tỷ? Là đầu óc hỏng rồi sao?”

      Tiêu Cẩm Hương xấu hổ và giận dữ mà dậm chân, xoay người chạy.

      Trừ người Tiêu gia, còn có các loại thiệp mời, phong lại phong đưa tới, mời nàng tham gia các loại tụ hội, còn có mấy tỷ muội được xưng là bạn thân khuê phòng từ trước của nàng tổ chức thành đoàn tới Tiêu phủ thăm nàng, đám trong miệng chua lòm, mùi dấm truyền ra mấy dặm, nếu chính là tò mò dò hỏi nàng đến tột cùng có chiêu số bí mật gì, có thể liên tiếp bắt lấy Dục Vương rồi Ngọc Lăng Vương như vậy. Bề ngoài nhìn qua là tỷ muội tình thâm, cẩn thận nghe chút đều là mùi plastic—— plastic lẫn mùi bạch liên hoa và mùi lục trà biểu.

      Chỉ trong đêm, nàng đặt mình vào trong hoa đoàn cẩm thốc, bên tai nghe thấy đều là thổi phồng và lấy lòng, còn xa cách và coi khinh mấy tháng trước.

      Cho dù Khương Vũ Triều là độc hành hiệp sắt thép, cũng bị tương phản lớn làm cho cảm thán vài phần. Ở thời đại này, nữ nhân chính là phụ thuộc vào nam nhân, giá trị của nàng tất cả đều quyết định bởi giá trị và địa vị của trượng phu nàng, cho nên lúc trước nàng bị Dục Vương vứt bỏ, mọi người cảm thấy nàng nơi nương tựa, ai cũng để nàng vào mắt, tại nàng sắp gả cho Ngọc Lăng Vương, những người đó tất cả lại xông tới, cùng với là muốn lấy lòng nàng, bằng muốn lấy lòng Ngọc Lăng Vương.

      Thân ở hoa đoàn cẩm thốc, Khương Vũ Triều lại cảm thấy hưởng thụ vui vẻ, chỉ cảm thấy thực độc. Idol cũng có cảm giác thế này sao? Khương Vũ Triều bỗng nhiên nghĩ, có phải bởi vì như vậy, idol mới nuôi rất nhiều chó, mới quý chiếu cố nàng, fan duy nhất đến từ cùng thế giới.

      Khương Vũ Triều: thể suy nghĩ, đau lòng, muốn lập tức mua mua mua cho idol, tiêu tiền vì !

      Nàng mang theo nô tỳ ra cửa chuyến. Cùng ngày, trong phủ Ngọc Lăng Vương, Hề Trác Ngọc thu được đống lớn vải vóc, màu sắc và hoa văn giống lần trước, phi thường phù hợp thẩm mỹ của , còn có tấm thẻ, fan gởi thư, phải cẩn thận chiếu cố chính mình, đối tốt với mình chút vân vân.

      Hề Trác Ngọc: “……?” Đột nhiên thế này là làm sao vậy?

      Hữu Võ nhìn kia đống lớn vải dệt sang quý, tấm tắc cảm thán: “Đều là thứ quá đáng giá, Vương phi chúng ta cũng bỏ được tiêu tiền nha, đây còn chưa gả tới đâu, hàng đống lớn dọn vào nơi này.”

      Phùng thái giám quản tổng quản phụ trách nội vụ trong phủ là lão nhân, lúc trước Ngọc Lăng Vương ra cung xây phủ cùng tới, ở tại đây dưỡng lão, cùng với Hữu Võ nhìn lễ vật Vương gia nhận được, gật đầu tán đồng: “Xác là Vương phi hào phóng, biết thương người.”

      Hữu Võ giọng với : “Vương gia chúng ta, mấy ngày đầu còn cãi bướng cưới, kết quả vừa quay đầu liền cưới.”

      Phùng thái giám: “Ha ha ha, Vương gia chúng ta da mặt mỏng, ngượng ngùng thôi, Vương phi chủ động tương đối tốt.”

      Hề Trác Ngọc: “……” Ta nghe thấy rồi.

      “Các ngươi có việc gì làm? Thế nhưng ở chỗ này chê cười chủ tử.” Hề Trác Ngọc buông thư fan gởi, với hai người.

      Phùng thái giám ho khan tiếng, “Lão nô rất bận, bây giờ chuẩn bị hỉ yến ba tháng sau.” dứt lời muốn , lại bị Hề Trác Ngọc gọi lại: “Chờ chút, trước vội, đem đồ vật trang sức vẫn để trong kho chưa từng đồng đến kiểm kê chút, chỉ cần nữ tử dùng được đều lấy tới, về sau có người dùng.” Đỡ phải đặt ở đó cho bụi phủ.

      “Còn nữa, trước chọn lựa mấy thứ trân quý, đưa đến phủ Tiêu tướng quốc .” Hề Trác Ngọc vỗ vỗ những miếng vải: “Coi như đáp lễ vải này.”

      Làm Vương gia được sủng ái, người đeo bạc triệu và điền sản vô số, kho bảo vật chính đều lắm có bao nhiêu thứ, nhưng khẳng định là so với tiểu thư tướng phủ nhiều hơn vô số lần, dù thế nào cũng thể để người ta chịu thiệt.

      Khương Vũ Triều bên này mới vừa đưa xong lễ vật, ngày hôm say lại thu được hơn mười rương lăng la tơ lụa vàng bạc châu báu trang sức các loại, dùng xe ngựa kéo đến. Còn phong thư Hề Trác Ngọc viết, đó là dự chi tiền lương, còn giống mô giống dạng viết tay cho nàng bản hợp đồng lao động dài bốn tờ giấy, xem như mướn nàng làm trợ lý. Cũng biết là nghiêm túc hay khó được muốn đùa, ở trang sau còn ấn dấu tay.

      Đây là bản hợp đồng mà nếu ở trong tại hoàn toàn có giá trị pháp lý, nhưng Khương Vũ Triều cầm lấy, vẫn cảm thấy an tâm lại cảm động. Idol đây là cho nàng bảo đảm, chính là người cẩn thận lại tri kỷ như vậy.

      Khương Vũ Triều vừa cảm động, cầm ‘ tiền lương ’ lại mua đồ cho idol, trừ vải vóc, còn mua thứ khác, thí dụ như các loại thực vật từ hải ngoại đưa đến, nhưng ở đây người ta còn biết, nàng cho người đưa những bồn cây này đến Ngọc Lăng Vương phủ.

      Hề Trác Ngọc nhìn những thực vật quen mắt đời sau thường thấy, nhưng tại mọi người chỉ có thể xem là hiếm lạ, khỏi mỉm cười.

      “Cái này hái xuống mấy quả, đến trưa quấy đường trắng ăn.” Hề Trác Ngọc phân phó.

      Mọi người ở Ngọc Lăng Vương phủ nhìn trái cây mắc sắc tươi sáng, hoài nghi : “Thứ này có thể ăn? Liệu có độc .”

      Hề Trác Ngọc: “Có thể ăn, yên tâm .”

      Khương Vũ Triều thu được tin nhắn của idol —— do chó đưa tới. Hắc Kim tới truyền tin liếm Bánh Hoa Quế kêu ngao ngao, Khương Vũ Triều nhìn thư cười ngừng. tin nhắn Idol : Cà chua hơi chua, quấy đường trắng ngon miệng, rất tuyệt.

      Lão bản hào phóng này nàng vỗ mông ngựa giỏi, tâm tình sung sướng, trả thêm tiền lương cho nàng, lại đưa đến vài rương bảo bối. Khương Vũ Triều minh bạch, lão bản có lẽ là muốn bổ sung những thứ này vào của hồi môn cho nàng, miễn cho đến lúc đó có người khác chê cười nàng.

      Hai người tuy tự nhận là thanh thanh bạch bạch, nhưng người ở chung quanh chứng kiến bọn họ ‘ thâm tình ’ xem ra, hai người bọn họ đây hoàn toàn là khóa chặt vào nhau, lễ vật đưa tới đưa , vẫn còn chưa thành thân mà nhắc đối phương nhiều như vậy.

      Ngọc Lăng Vương đệ nhất mỹ nam Lạc Đô rốt cuộc muốn thành thân, còn cưới Dục Vương phi trước, việc này lại gây ra đợt bát quái thảo luận nhiệt liệt, nếu thời đại này có Weibo, vậy tuyệt đối có thể lên đầu đề bảy ngày. Dù hoàn toàn muốn nghe những việc này, Dục Vương cũng bị bắt buộc nghe đầy đầu truyền thuyết tình tình thâm như biển.

      “Đều lửa nóng như vậy, ngươi còn với ta cảm tình chếch ? Ngươi có phải chơi ta hay ?” Hôm nay Dục Vương cũng tin hệ thống xanh hoá.

      Hệ thống xanh hoá trung thực đưa ra số liệu chuẩn xác nhất—— “Chưa chếch a.”

      Số liệu này, chính là cảm tình của nữ chính, chỉ cần nữ chính chưa sinh ra tình với người khác, số liệu chếch .

      Dục Vương vốn dĩ chính là người đa nghi, với hệ thống xanh hoá có bao nhiêu tín nhiệm, giờ phút này càng hoàn toàn tin nó, cảm thấy cái thứ này chắc chắn là có hảo ý mà chơi . Vì thế, muốn nghe hệ thống xanh hoá những cái gọi là kịch bản đó nữa.

      thể đợi nữa, ta thể để hai người cứ như vậy thuận lợi ở bên nhau.”

      Hệ thống xanh hoá: —— “Xin hỏi ngươi lại muuốn làm cái gì? Dù làm gì,cũng xin nhắc nhở hữu nghị, cần tìm đường chết.” Vốn dĩ chuyện gì cũng có, mỗi lần muốn làm gì đều xảy ra chuyện, đến ngay cả nó, hệ thống, cũng nhìn nổi.

      Dục Vương cự tuyệt nó nhắc nhở hữu nghị, hơn nữa cho nó cái cười lạnh tan vỡ cảm tình.

      quyết định trước khi Ngọc Lăng Vương và Khương Vũ Triều thành thân, bắt Khương Vũ Triều ra. Đầu tiên muốn thừa dịp nàng ra ngoài, tìm nơi hẻo lánh tạo cố, làm Tiêu Cẩm Nguyệt ‘ tử vong ngoài ý muốn ’, để lại thi thể giả có bộ mặt hoàn toàn thay đổi, sau đó có thể giấu Tiêu Cẩm Nguyệt ở biệt trang, cho nàng gặp bất kì kẻ nào.

      Dục Vương nghĩ rất hay, nhưng mà Khương Vũ Triều phối hợp. Đừng chỗ hẻo lánh, nàng gần đây cũng ra khỏi cửa.

      Đợi tháng, Dục Vương lại kiên nhẫn, suy nghĩ kế sách, nếu Tiêu Cẩm Nguyệt muốn ra cửa, liền thiết kế dẫn nàng ra cửa.

      ngày này, mợ Tiêu Cẩm Nguyệt tới phủ, bà ấy là tẩu tử nhà mẹ đẻ đằng mẫu thân thân sinh của Tiêu Cẩm Nguyệt, lâu liên hệ, lúc này tới cửa cố ý gặp Khương Vũ Triều, mời nàng đường ra ngoài thành bái phật.

      “Lần trước hôn thuận ý, chùa miếu thắp hương, cũng cầu nhân duyên trôi chảy, nghe Bồ Tát trong miếu còn quản chuyện sinh con, rất là linh nghiệm, rất nhiều phụ nhân lạy rồi đều sinh nhi tử, con gả cho Ngọc Lăng Vương, lại sinh đứa con trai cho , ngày sau liền kê cao gối mà ngủ.” Mợ luôn mồm vì tốt cho nàng, nhiệt tình có chút khác thường.

      Khương Vũ Triều: “…… Mời trở về , đừng đến nữa.” Sinh nhi tử cái rắm! Idol của ta là cái loại ngủ với fan sao! phải!

      Mặc kệ mợ khuyên thế nào, Khương Vũ Triều vẫn dao động, cuối cùng bị đến phiền, nàng trực tiếp gọi Hắc Kim, gần đây con chó này thường xuyên chạy qua lại, ngẫu nhiên đảm nhiệm truyền thư, ngoài ra còn có nhiệm vụ chính là đuổi khách. Gặp gỡ những khách nhân hiểu ánh mắt, rất phiền, có thể lấy chó ra, dọa người ta chạy, dọa lần là chuẩn. Công năng này, vào lúc nàng câu khách khứa quá nhiều thực phiền, idol mới cho nàng.

      Mợ bị dọa chạy, Khương Vũ Triều vuốt lưng chó, nghĩ thầm idol nuôi nhiều chó ở trong phủ như vậy, cũng là vì bị quấy rầy. Nghe vương phủ của có mấy con chó dữ thủ vệ, người bình thường có việc gì cũng dám tới cửa, hiệu quả đó quá tốt. Khương Vũ Triều phi thường muốn sớm đến ‘công ty mới ’ nhận chức, cũng hưởng thụ ngày tháng thanh tĩnh.

      Mợ chạy trối chết đến hai ngày, Khương Vũ Triều nhận được phong thư, là nha đầu xa lạ đưa tới. Bút tích của Idol, dùng từ dùng câu vô cùng buồn nôn, mở đầu còn có bài thơ tình, viết về nỗi khổ tương tư, xong rồi phía sau ngày nọ ở đình nọ ngoài thành gặp nhau, hẹn nàng cùng thưởng lá đỏ cuối mùa thu.

      Khương Vũ Triều: “……”

      Đây là đồ ngốc bức nào làm giả? Idol của nàng có khả năng chuyện nhão nhão dính dính như vậy, thơ tình buồn nôn cũng phải phong cách của , quan trọng nhất chính là idol gần đây mỗi lần viết tin nhắn cho nàng đều ký tên ở cuối, kí hai chữ Thiếu Nguyên, cũng chính là cách ký tên mà đời trước Khương Vũ Triều quen thuộc nhất, nhưng phong thư giả này có.

      Làm giả thô như vậy, còn muốn lừa ai?

      Tướng quốc phủ vẫn luôn có động tĩnh, mục tiêu Tiêu Cẩm Nguyệt căn bản ra cửa. Người an bài đợi ngày, trở về báo cáo, Dục Vương tìm tới phụ tá viết thư, “Khẳng định là thư ngươi viết có vấn đề.”

      Phụ tá sợ hãi, tỏ vẻ mình bắt chước chữ viết tuyệt nhất, tuyệt đối nhìn ra sơ hở, hơn nữa tin là viết dựa theo miệng lưỡi miệng lưỡi của nam tử trong tình cuồng nhiệt, chứa đầy cảm tình, tuyệt đối động lòng người.

      Dục Vương: “Tiếp tục viết.”

      Khương Vũ Triều lại lần nữa nhận được thư tình lấy thân phận idol gửi tới, so với cái trước càng buồn nôn.

      Khương Vũ Triều: “……” Còn chưa xong sao?

      Nàng đưa hai phong thư cho idol, tỏ vẻ mình liên tục nhận được hai phong thư như vậy, tuyệt đối có vấn đề.

      Hề Trác Ngọc nhận được thư, sửa lại phong cách nhàng sung sướng lúc trước, nhăn mi nhìn kỹ. đoán chuẩn là người nào muốn gây bất lợi với fan cứng, đến ở tướng phủ còn có thể thu được loại thư quấy rầy này, thuyết minh tướng phủ quá an toàn, điều kiện bảo vệ tốt.

      suy nghĩ lúc, quyết định đẩy hôn lễ sớm hơn, sớm chút đưa người vào vương phủ, khẳng định an toàn hơn bên ngoài.

      Bởi vì hôn lễ Vương gia vô cùng phiền toái, việc vặt rất nhiều, ngày cũng phải chọn kĩ, cho nên muốn ngày khác, còn phải vào cung xin chỉ của Hoàng Đế Hoàng Hậu. Hề Trác Ngọc , bị Hoàng Hậu chê cười phen.

      “Tiêu gia nương tốt như vậy? Khiến Ngọc Lăng Vương chúng ta tâm tâm niệm niệm, ngay cả tháng cuối cùng cũng chờ được?”

      Vì an toàn sinh mệnh của nhân viên fan cứng dưới tay mình, Hề Trác Ngọc căng da đầu chấp nhận nhân thiết nam tử hán si tình này.

      “Ừm, ngày cũng chờ nổi.” lấy ra kỹ thuật diễn năm đó, an bài mình đến ràng
      Lierose DuDu, annie196, Lee Đỗ24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :