1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Các vị hảo tỉ muội ơi, muội trở lại rồi đây! Hôm qua muội vào cung mãi ko được mới biết là thứ hai cung bảo trì. Âu cũng do mị mới gia nhập nên cũng . Vậy nên hôm nay ta up bù đây! Hây Hây Hây! :yoyo50::yoyo50::yoyo50::yoyo50::yoyo50:
      TamaP, ly sắc, hthuqttn2 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tới tới nàng ơi
      Trần Ngọc Hoa thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 8: Ta uống nước hoàng liên!

      Hôm nay A Du trở về nhà mà ở trong phủ bồi nàng. Tô Ngọc Dung vô cùng vui vẻ, buổi tối còn ăn thêm mấy miếng cơm, cũng làm khó ép Phong Vu Tu ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo. Nàng gọi người bưng tới cho chén cháo bát bảo.

      Nhưng lâu sau, Tiểu Lương vẻ mặt đau khổ đến hành lễ: “Lão phu nhân, biết vì sao đêm nay Lão Tước gia muốn ăn, chén cháo nhưng ngài chỉ uống vài thìa, nô tỳ sợ rằng Lão Tước gia có chỗ nào thoải mái. Thưa Lão phu nhân, liệu có cần thỉnh đại phu đến xem bệnh hay ?”

      Tô Ngọc Dung nghe thế, nhất thời rũ mắt , lát sau nàng đỡ tay Hòe Nhi vào nội thất.

      A Du ở bên cạnh châm chọc thầm: “Lão Tước gia muốn uống cháo thơm ngọt mềm mại, sợ là muốn uống cháo trứng vịt Bắc Thảo nhiều hơn rồi!”

      Tô Ngọc Dung cười cười, hừ lạnh tiếng: “ muốn ăn cháo phải vì cháo ngon, sợ là trong lòng tức giận, nuốt trôi!”

      A Du nghe xong liền hiểu, sợ là hôm nay trong lúc đại nhi tử hầu hạ Phong Vu Tu, bị nhi tử thân sinh của chọc tức.

      Tô Ngọc Dung ngồi ở mép giường, nhìn Phong Vu Tu nhắm mắt, hừ tiếng: “Ngươi muốn uống cháo bát bảo, có phải là muốn uống cháo trứng vịt Bắc Thảo ?”

      câu của Tô Ngọc Dung vừa rơi xuống tai Phong Vu Tu, tức khắc trừng lớn hai mắt, hướng phía Tô Ngọc Dung “ a a “ kêu lên: Lão tử ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo! Lão tử ăn!

      Tô Ngọc Dung trong lòng hiểu , Phong Vu Tu coi đứa bé Phong Viễn Hoài kia giống như con chính thất mà bổi dưỡng, trong long con trai ruột nghĩ gì, là cha làm sao có thể biết được?

      Tối nay ăn vào, là phỏng chừng bị nhi tử của mình ghét bỏ, trong lòng lạnh lẽo. Hai là, nhìn ra hôm nay Toàn Vị Đức vì tước vị mà đến.

      Hừ, nhi tử thương tay nuôi lớn, vậy mà mới ngã bệnh tới mấy ngày, đến hầu hạ được cũng thôi, ấy vậy mà muốn tước vị của , quả nhiên là lòng lang dạ sói, bảo sao có thể lạnh lòng? Nơi nào có thể nuốt trôi?

      Tô Ngọc Dung nhìn cặp mắt trừng lớn của , bỗng nhiên nhớ tới chiều nay, ánh mắt của Phong Viễn Hoài lúc gần tràn đầy ngoan đen tối, quay cuồng giận hận. Trong lòng nàng tức giận đến phát hỏa, hai cha con nhà các ngươi đúng là cặp lòng dạ hiểm độc.

      Nàng xoay người đưa chén cháo trong tay cho Tiểu Lương, cầm cái muỗng cạy miệng của Phong Vu Tu, ngước mắt khiêu khích nhìn cặp mắt trâu của Phong Vu Tu, nhàn nhạt : “ lưỡi Lão Tước gia hơi vàng, sợ rằng gần đây ngài ăn nhiều cháo thịt băm nên bị nóng trong người, Hòe Nhi, mau mang tới bát nước hoàng liên đến, giúp Lão Tước gia trừ nóng trong người.”

      “A! A!!” - - ta nóng trong người! Ta uống nước hoàng liên!

      Dù cho Phong Vu Tu tinh thông dược liệu, nhưng vẫn biết hoàng liên, cực đắng, cực kì đắng! Uống nhiều quá bị tiêu chảy! Đồ độc phụ này! Hôm nay ta chọc nàng lúc nào chứ?

      Tô Ngọc Dung xong liền ra ngoài, Tiểu Lương nhìn dáng vẻ Lão Tước gia hình như vạn phần tức giận, quay đầu nhìn Tiểu Thần, Tiểu Thần nhìn lắc đầu, giọng với nàng: “ ít, hỏi ít, xem nhiều, làm nhiều.”

      Lão phu nhân ý ràng là muốn hành hạ Lão Tước gia, cũng chỉ có nha đầu ngốc Tiểu Lương là hiểu thôi. Haiz!

      bao lâu, Hòe Nhi bưng đến bát nước hoàng liên, chén cũng nhiều, cũng đầy cả bát. Nàng tận mắt nhìn Tiểu Lương cho Lão Tước gia uống phân nửa, còn lại phân nửa nàng mới xoay người ra ngoài.

      Tô Ngọc Dung ở trước bàn luyện chữ, trang giấy trắng tinh viết tên của nữ nhi: Thanh.

      A Du nhìn vậy cười: “Lão phu nhân, tính toán ra, chắc chỉ khoảng mấy ngày nữa có tin của tiểu thư đến thôi.”

      Nhắc đến nữ nhi, Tô Ngọc Dung vô cùng vui vẻ, lại nghiêm túc viết xuống trang giấy chữ ‘Thanh’, lúc này mới buông bút ngồi xuống, khẽ thở dài: “Mới chớp mắt Thanh Thanh xuất giá hai mươi năm rồi, cuộc sống này trôi qua quá nhanh, biết liệu trước khi ta chết có thể nhìn mặt Thanh Thanh lần cuối hay ?”

      A Du nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ, nhắc nhở: “Lão phu nhân nếu muốn gặp tiểu thư bây giờ chính là cơ hội cực tốt! Ngày thường đại tiểu thư chưởng gia ở nhà chồng, thể phân thân mà đến đây. Nhưng hôm nay bất đồng thưa Lão phu nhân.”

      Nàng vừa vừa hướng nội thất bĩu môi : “ giờ Lão Tước gia bị trúng gió nằm giường, là bị bệnh nặng, đại tiểu thư trở về thăm phụ thân chẳng phải là đương nhiên sao? Ai dám nửa chữ ‘’?”

      Tô Ngọc Dung nghe vậy liền động tâm, nàng thấy đời này nàng sống đủ lâu rồi, hơn nữa tên Phong Vu Tu kia thân mình vốn khỏe mạnh cũng đột nhiên ngã bệnh. Nàng cũng sợ, sợ rằng ngày nào đó mình lâm bệnh nặng, tốt lên được. Nàng muốn gặp nữ nhi, coi như nhìn mặt lần cuối.

      Nàng rất muốn nhưng lại lắc đầu: “Từ Giang Nam tới kinh thành, đường thủy cũng đến hai mươi ngày, chẳng may trì hoãn chút có khi đến tháng, huống hồ lên đường lại quá mệt mõi. Vẫn là hành hạ Thanh Thanh vậy.” Tuy vậy, nhưng trong long nàng lại ngóng trông. Nếu nữ nhi có thể trở về chuyến, mang cháu ngoại đến thăm mình tốt …

      A Du ở cùng nàng cả đời, làm sao biết trong lòng nàng nghĩ gì, ngẫm nghĩ liền khuyên nàng: “ ra đại tiểu thư trở về cũng là chuyện tốt, Lão phu nhân người nghĩ xem, chuyện Lão Tước gia lâm trọng bệnh nằm liệt giường, sớm hay muộn cũng có ngày truyền đến Giang Nam. Nếu tại tiểu thư quay về, nếu tương lai tin tức truyền đến, khó tránh khỏi có người mượn việc này đại tiểu thư hiếu đạo chu toàn. Nếu giờ ngài viết phong thư gửi đến Giang Nam, đại tiểu thư vừa có thể danh chính ngôn thuận trở vể thăm ngài, lại có thể vẹn toàn đạo hiếu, cũng che lại miệng lưỡi thị phi của nhà chồng tiểu thư. Đó phải là vẹn cả đôi đường sao?”

      Lời A Du vừa vừa có lí, vừa có tình, Tô Ngọc Dung cũng tìm ra chỗ nào ổn. Nàng hạ mắt suy tư trong chốc lát mới ngước mắt nhìn A Du cười thoải mái: “Ngươi có lý, vậy ngày mai bảo quản gia chuẩn bị danh mục quà tặng, phải an bài thỏa đáng sau mới bảo Đại Lưu nhà ngươi mang theo người đem tin đưa đến Giang Nam, thuận tiện đón Thanh Thanh trở về.”

      “Ai, Lão phu nhân, ngài yên tâm, sáng sớm ngày mai lão nô liền thông báo.”

      Tô Ngọc Dung thấy thoải mái, nghĩ đến việc lâu nữa có thể nhìn thấy nữ nhi cùng cháu ngoại, uất giận bấy lâu nay tích tụ trong lồng ngực trong nháy mắt liền biến mất, toàn thân thư thái nhõm, nhìn Phong Vu Tu trợn cặp mắt như trâu kia cũng cảm thấy phiền lòng.

      Có lẽ Phong Vu Tu uống nhiều nước hoàng liên nên sáng sớm mới mở mắt ra, Tô Ngọc Dung liền cảm thấy mùi vị ghê tởm trong phòng, nàng vội vàng sai Cửu Nhi mở cửa sổ để thở, đốt huân hương, thay quần áo.

      Nàng mới mặc xong xiêm y, còn chưa kịp rửa mặt, nha hoàn bên ngoài liền thông báo, Lan thị tới thỉnh an.

      Tô Ngọc Dung hừ lạnh tiếng, tiện nhân Liễu thị kia, sợ rằng nàng ta tới, nàng cho tiến vào, cư nhiên khiến Lan thị đến hỏi thăm tin tức,

      “Ra ta còn chưa ngủ dậy, kêu nàng ta trở về.”

      Lan thị đứng ở trong viện, vừa nghe Tô Ngọc Dung cho vào, khuôn mặt già nua tức khắc chuyển tím, nàng có mệnh tốt như Liễu thị, sinh ra được hai nhi tử làm chỗ dựa, sinh ra khuê nữ xuất giá. nàng chỉ là lão bà, mong muốn an an ổn ổn sống trong phủ bá tước, nên đương nhiên muốn dựa vào tước gia tương lai.

      Nhưng Lão phu nhân cũng phải người dễ chọc ..... Đến Liễu thị ỷ vào có hai nhi tử còn thể đến thăm Lão Tước gia, huống chi là nàng? Đầu đến hai màu tóc rồi mà cũng nghĩ ra, bản thân đúng là người ngu xuẩn.

      Lúc Lan thị mang vẻ mặt đau khổ chuẩn bị rời thấy nha hoàn trong phòng nối đuôi nhau ra, tay bê đệm giường dính đầy uế vật tanh tưởi qua bên người nàng. Nàng vừa thấy vậy, mắt liền sáng lên, xoay người rời khỏi Ngọc viên.

      #Tác giả có lời muốn : chuyện rất trọng yếu, bổn văn đổi nam chủ, khỏi có vài tiểu muội khả ái tiếp thu được, cho nên trước tiếng với các nàng nha.

      P/s: I'm comeback! Hì hì! Ta cũng thông báo với các nàng là bây giờ ta đổi lịch post truyện sang thứ ba mọi người nhé! mọi người lém! <3<3<3<3<3.
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi28 others thích bài này.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 9 up bù thêm đây tỉ muội hỡi ~~~~~~~:yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      TamaP, levuong, hthuqttn2 others thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 9: Liễu thị! Chứng cứ của ngươi đâu!”

      Liễu thị nghe nha hoàn Lan thị mới lát quay trở lại, bực bội mắng chửi câu: “Đồ vô dụng.” Sau đó nàng xụ mặt ngồi xuống ghế dựa chờ Lan thị vào cửa.

      Lan thị đỡ tay nha hoàn tiến vào, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Liễu thị, nghĩ đến những gì mình vừa phát , trong lòng giảm bớt sợ hãi, tiến lên giọng : “Lão tỷ tỷ, hôm nay Lão phu nhân còn chưa có dậy, ta được phép vào quấy rầy.”

      Nàng , nhìn biểu tình càng ngày càng kiên nhẫn của Liễu thị vội vàng : “Tuy rằng ta thể vào xem Lão Tước gia, nhưng ta biết thân mình Lão Tước gia hôm nay dễ chịu”.

      Liễu thị nhíu mày: “Nha đầu trong viện của tiện nhân kia, đám miệng như được gắn khóa, lấy tiền cũng cạy được chút tin tức, ngươi thế nào mà hỏi thăm ra được thân mình Lão Tước gia khó chịu?”

      Liễu thị cười ngồi xuống, nhuận giọng, lúc này mới : “Lúc ta đứng ở trong viện chờ, thấy bọn nha hoàn hầu hạ Lão Tước gia ra, tay đều cầm đệm giường bẩn, đống lớn vải lót dơ, ta đoán Lão Tước gia bị tả, có vẻ bệnh đâu!”

      Liễu thị gấp gáp, thầm: “Từ khi Lão Tước gia bị bệnh, đại phu mỗi ngày chỉ được ăn thức ăn mềm dễ tiêu hóa, mấy ngày trước đều tốt, sao hôm nay Lão Tước gia lại bị tả chứ?”

      Lan thị ngồi bên cạnh, nghĩ ngợi hồi, nàng thấy vẫn nên lấy lòng câu: “Lão Tước gia bị tả, đương nhiên do người chăm sóc ngài được tận tâm ....”

      Quả nhiên, Liễu thị vừa nghe câu này, tâm tư xoay chuyển. Nàng nhìn Lan thị thường ngày toàn giả câm giả điếc, trầm cười: “Hôm nay ngươi cũng minh mẫn!”

      xong, liền rút chiếc kim trâm vẫn luôn mang trong người bấy lâu nay đưa cho nha hoàn:

      “ Chiếc kim trâm này cũng đáng giá gì, thưởng cho ngươi làm đồ chơi !”

      Lan thị mặt đầy nếp nhăn, cười nhận lấy kim châm, thức thời cáo từ.

      Hoàng hôn, lúc Tô Ngọc Dung cao hứng nhìn quản gia trình lên danh mục quà tặng gửi tới Giang Nam, Liễu thị cùng Phong Viễn Hoài tới.

      Tĩnh Vân vừa thấy vậy, lập tức cất danh mục dài tên quà tặng, liếc mắt nhìn quản gia, quản gia liền khom người lui ra ngoài.

      Liễu thị quan tâm quản gia đến làm gì, nàng ta chỉ đơn giản nghĩ là chút việc trong phủ, hôm nay nàng tới, chính là muốn làm đại .

      Tô Ngọc Dung dựa lưng vào ghế, nhận chén trà Cửu Nhi bưng lên. Nàng nhìn mẫu tử hai người có ý tốt trước mặt, châm chọc cười: “Mấy ngày gặp, Liễu thị ngươi đúng là ngày có quy củ, còn chưa truyền lời vào, hay là người của Ngọc Viên ta bài trí tốt?”

      Liễu thị nghe vậy liền nhíu mày muốn , Phong Viễn Hoài bên cạnh nàng liền vội vàng tiến lên trước bước, khom người : “Tới vội vàng, chưa kịp truyền lời đều do nhi tử đúng, chỉ là trong lòng thực rất gấp, cho nên mới mất quy củ, mong mẫu thân chớ bực.”

      Tô Ngọc Dung vừa nghe liền chau mày, trong cặp mắt vẩn đục chợt bắn ra tia sắc lạnh: “Chuyện gì mà khiến hai người các ngươi sốt ruột như vậy? Ngay cả quy củ cũng quên!”

      Phong Viễn Hoài ngước mắt nhìn Tô Ngọc Dung: “Nhi tử vừa trở về, liền nghe tin hôm nay phụ thân tả rất nghiêm trọng, nghĩ di nương nhất định vô cùng lo lắng, liền tự ý dẫn theo di nương tới đây, thỉnh mong mẫu thân thông cảm.”

      “Người đều tới, còn thông cảm hay thông cảm gì chứ?”

      Tô Ngọc Dung căm giận dằn mạnh chén trà xuống bàn, nghe ‘phanh’ tiếng. Sắc mặt Liễu thị trắng bệch, dùng sức nắm chặt tay mới lớn tiếng chửi rủa Tô Ngọc Dung, thở sâu, kìm chế tức giận trong lòng, hỏi: “Bẩm Lão phu nhân, Lão Tước gia hôm nay bị tả, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? mời đại phu đến chưa?”

      Tô Ngọc Dung hừ , nhàn nhạt trả lời: “Nhìn các ngươi khẩn trương như vậy, giống như là ta cố ý hại Lão Tước gia vậy! Chẳng qua Lão Tước gia hôm qua ăn cháo ngọt có hơi nhiều, lại thể vận động để tiêu hóa, cho nên hôm nay mới bị tả, buổi trưa ta mời đại phu tới bắt mạch. Đại phu có gì đáng lo, chỉ cần sau này chú ý nghỉ ngơi ổn.”

      Liễu thị nghe vậy liền nắm chặt khăn, hừ tiếng, dùng cặp mắt như muốn xẻo thịt Tô Ngọc Dung: “Lúc trước Lão phu nhân hai phải đòi chăm sóc Lão Tước gia, vậy mà bây giờ mới có mấy ngày? Lão Tước gia bị tả như thế, biết ngài chăm sóc Lão Tước gia kiểu gì vậy? Lão Tước gia thân thể vốn tốt mà bị ngài chăm sóc biến thành như vậy! Ngài còn mắng thiếp thân lòng mang ý xấu, sợ rằng người lòng mang ý xấu là người khác !”

      Tô Ngọc Dung nhìn Phong Viễn Hoài đứng bên hé răng lấy tiếng, ngầm đồng ý nương của la lối khóc lóc chất vấn nàng. Nàng biết trong long bọn họ muốn làm gì, trong lòng cười lạnh, “ Liễu thị mắt của ngươi bị mù sao?”

      câu vừa ra, Liễu thị tức đến nỗi mặt đổi sắc: “Lão phu nhân vậy là có ý gì? Tại sao lại khó nghe như vậy?”

      Tô Ngọc Dung thèm để ý nàng ta phần nộ, mặt đầy ý cười: “ mù sao? Vậy người nhìn thấy điểm nào của Lão Tước gia là tốt? giờ ràng Lão Tước gia bệnh nặng nằm liệt giường?”

      “Trước đến việc Lão Tước gia là người bệnh ăn đúng rồi tả, cho dù có là tiểu nha đầu trẻ tuổi chăng nữa, ăn thỏa đáng bị tả cũng có khối người! Lão Tước gia giờ tì vị suy yếu, mỗi ngày uống mấy chén thuốc, ăn mấy bát cơm cũng đều do đại phu khai phương thuốc, liều lượng, ta y chứng từ mà ! Ngươi ta lơ là chăm sóc Lão Tước gia, lòng mang ý xấu lấy chứng cứ ra!”

      “Bang!” tiếng giòn vang, chung trà bằng gốm sứ mang theo nước sôi nóng bỏng lập tức ỡ vụn dưới chân Liễu thị, văng tới chân nàng ta, sợ tới mức khiến nàng ta vội vàng thét lên chói tai. Nếu phải Phong Viễn Hoài đỡ kịp, nàng ngã sàn rồi!

      Nhưng hai mẹ con còn chưa kịp đứng yên hồi phục tinh thần, cùng với tiếng Tô Ngọc Dung rống giận, lại cái chung trà bị hất tới: “Nếu lấy ra chứng cứ, ngươi chính là bội nhọ chủ mẫu, dĩ hạ phạm thượng, quá giới hạn!”

      Liễu thị chân bị văng trúng, đau đớn, cả người đều phát run, nhưng càng đau hơn chính là việc bị tiện nhân kia mắng chửi, khiển trách, áp bức. Cả đời này, nàng bị tiện nhân sinh nổi nhi tử này ức hiếp! Khi nào mới đến lượt nàng trèo lên đầu tiện nhân này chứ!

      Phong Viễn Hoài nhất thời cũng có chút hối hận, có chứng cứ xác thực Tô Ngọc Dung lơ là chăm sóc, quả nên đến, làn này hành quá mức nóng nảy, đều do nương, mỗi ngày đều lo lắng cha bị tiện nhân này chăm sóc đến chết, kỳ muốn là chết càng tốt.

      Thứ nhất phụ thân phạm tội, thứ hai lão cha vừa mất cần tiện nhân này thỉnh phong, trong cung tự nhiên có người tới hạ chỉ ban phong tước vị.

      Nhưng cũng biết lời này thể , ra chính là đại đại bất hiếu, đại đại ngỗ nghịch, cho nên cũng chỉ dám thầm trong lòng.

      Tô Ngọc Dung nhìn hai mẹ con trong nhất thời giống như hai con rùa đen rút đầu lời nào, bèn đập mạnh bàn: “Liễu thị! Chứng cứ của ngươi đâu!”

      Phong Viễn Hoài thấy Tô Ngọc Dung chịu buông tha, vội vàng muốn quỳ xuống cầu tình, Tô Ngọc Dung liếc mắt cái trừng : “Câm miệng! hỏi ngươi!” vừa cong đầu gối lại vội thẳng lên.

      Liễu thị tức giận đến cả người run rẩy, đỏ mắt nhìn Tô Ngọc Dung, gắt gao cắn chặt răng, mới chậm rãi quỳ xuống, cúi thân thể dập đầu thỉnh tội: “Là thiếp thân hồ ngôn loạn ngữ, hiểu nhầm Lão phu nhân, đều là thiếp thân sai, thỉnh Lão phu nhân trách phạt.”

      “Hừ!” Tô Ngọc Dung thấy Liễu thị cuối cùng cũng biết thức thời chịu thua, lúc này mới hả giận, nhưng lại kêu nàng ta đứng lên, cứ để quỳ như vậy quay sang giáo huấn Phong Viễn Hoài: “Viễn Hoài, tốt xấu gì ngươi cũng vào triều làm quan nhiều năm như vậy, sao gặp chuyện trầm ổn chút nào vậy? Tùy tiện nghe người ta người ta hai câu, liền tới viện ta nháo loạn, chuyện này là gia , lớn chính là hiếu đạo vô lễ, nếu truyền ra ngoài, đối với thanh quan như ngươi đúng là tốt a.....”

      Phong Viễn Hoài vừa nghe vậy lập tức quỳ xuống: “Mẫu thân giáo huấn rất phải, nhi tử về sau tái phạm.”

      tái phạm là tốt nhất!” Tô Ngọc Dung , dựa vào lưng ghế, mặt mày nhõm: “Ta hy vọng hôm nay là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau, ta nhất định mở từ đường thỉnh gia pháp! Khiến nương ngươi ghi nhớ kĩ! Đến lúc đó nếu có lời đồn đại gì truyền ra, ta đây cũng đành vậy!”

      “Vâng! Nhi tử hiểu , nhất định dám có lần sau!”

      Tô Ngọc Dung ngồi ghế chủ vị, nhìn hai mẹ con khom lưng uốn gối, giống như chó rơi xuống nước lui ra ngoài, tâm tình vô cùng tốt câu môi cười: “Cửu Nhi, mau dọn cơm chiều, ta đói bụng!”

      P/s: Nữ chủ oách quá quá mất!:yoyo28::yoyo28::yoyo28: Tượng đài vàng trong làng nữ chủ! em có hóng nữ chủ sau khi trọng sinh ? :yoyo36::yoyo36::yoyo36::yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :