1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 19: Ngự Tiền

      Editor: Sil

      Chỉ thấy nàng run rẩy cầm lấy tay Thôi Xảo, khuôn mặt trông như khóc tang, : "Có thể, có thể sao?"

      Thôi Xảo trừng nàng cái: " cái gì vậy ! Ngự tiền này chính là nơi người khác muốn vào cũng được ! hay rồi, lại còn muốn ư ?"

      A Viên vội khoát tay, cúi đầu, giọng : "Ta, là ta hơi sợ..."

      "Sợ cái gì chứ ! Có ta, và cả Trình Tầm, Diêu Uẩn An cũng đều ." Thôi Xảo cười : "Nếu bọn ta đều rồi hết, vậy còn muốn đơn độc ở lại chỗ này hay ?"

      "Mọi người cũng đều hả !" A Viên vừa nghe thấy thế, đôi mắt đen đột nhiên sáng bừng lên.

      Thôi Xảo thấy bộ dáng này của nàng, kìm được khẽ cười: "Đúng, bọn ta cũng đều , cả Liễu Tư thiện cũng cùng nữa." ta vui vẻ đến mức mặt đỏ bừng: "Cha ta được thăng quan, ta cũng tấn vị lên chức Điển thiện, biết đây là thể loại vận may đây gì !"

      ta híp mắt cười, hãnh diện : "Bà mẹ kế kia của ta nếu biết được chuyện ta được Ngự tiền ... muốn nhìn sắc mặt của bà ta như thế nào !"

      A Viên tính toán trong lòng, đột nhiên nghe được Thôi Xảo : "Sau lần này, cấp cao nhất của chúng ta chính là Liễu Tư thiện, tiếp theo đến ta. Hai người Trình Tầm cũng được tấn vị phân, cùng giống , đều là nữ quan. Phía dưới còn có các cung nữ thái giám, cũng coi như hết khổ ." Thôi Xảo dừng lại chút, lại bí mật : " cũng biết tay nghề của Liễu Tư thiện rồi, cả hoàng cung này cũng chỉ có Sở thượng thực là được theo ngài ấy lần, cần phải tính toán cho mình nhiều hơn chút."

      "Ta, ta vẫn muốn theo Chưởng thiện." A Viên kéo thay áo ta dứt, giương mắt nhìn.

      "Đứa bé ngốc này ! Trình Tầm và Diêu Uẩn An đều có thể được người nhà trợ giúp được chút ít, chỉ có là cần phải dựa vào bản lĩnh của mình mà giành lấy." Thôi Xảo thở dài hơi: "Nếu có thể theo Liễu Tư thiện, đó cũng là phần số của rồi, những thứ ngài ấy có thể dạy cho nhiều hơn nhất nhiều những thứ ta có thể dạy ! Dù sao chúng ta cũng đều ở Ngự tiền, còn gì luyến tiếc nữa chứ !"

      Nàng hiểu đạo lý này, khẽ gật đầu, lòng vẫn khỏi tha thiết.

      " về báo tin mừng này cho các ấy , cũng làm mấy người vui vẻ hơn chút."

      "Dạ."

      A Viên tạm biệt Thôi Xảo, vừa về tới phòng, Diêu Uẩn An liền nhào tới: "Thế nào rồi ? Thôi Chưởng thiện có cho lần này quyết định là ai Ngự tiền ?"

      "Có ." A Viên giả vờ thở dài hơi, Trình Tầm cũng hề hấn gì, nhưng khuôn mặt Diêu Uẩn An lại mang chút tiếc nuối.

      "Chúng ta đều được !"

      Ha người Trình Tầm bị A Viên đột nhiên cao giọng dọa sợ.

      "Chưởng thiện, đúng, nay phải gọi là Thôi Điển thiện !" A Viên dừng lại chút: "Thôi Điển thiện chúng ta đều được vị phân nữ quan, cấp cao nhất là Liễu Tư thiện."

      "Ý của Điển thiện là... Chúng ta đều được lên làm Quản sao ?" Diêu Uẩn An phấn khởi đến mức hai mắt trợn tròn.

      A Viên khẽ gật đầu, nghe tiếng cười của hai người, trong lòng lại hơi đơn. Ngự tiền kinh khủng như vậy, nàng lại còn thể từ chối được, nếu có các ấy cùng e rằng nàng thân mình cũng biết làm gì cho phải.

      Nàng nhìn ấm trà có hình cá chép hóa rồng* bàn, yên lặng thở dài. A Viên cảm thấy mình như cá nằm thớt, mặc cho người chém giết, thể động đậy được…

      *) Hình cá chép hóa rồng:

      [​IMG]

      (Nguồn: sohu)

      Đến buổi tối, A Viên thấy cũng sắp đến giờ liền đứng dậy vào phòng bếp. Tay nàng cầm con dao làm bếp*, lại biết nên làm món gì.

      *) Dao làm bếp: Kiểu tất cả các loại dao rợ ( dùng để chém người)
      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      Nàng nhìn quanh bốn phía, lại đột nhiên thấy lu nước đựng cá sống. A Viên nhìn vào bên trong, thấy con Cá Trắm Cỏ* béo tốt, đôi mắt liền cong lên vui vẻ.

      *) Cá Trắm Cỏ: là loài cá thuộc họ Cá chép. Cá lớn có thể dài tới 1,5 mét, nặng 45 kg và sống tới 21 năm.

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      Động tác của A Viên lưu loát, từ con cá sống nhanh chóng biến thành những miếng thịt cả mỏng dính. Đốt lửa, bắc nồi lên, bỏ Tiêu Tứ Xuyên*, Hồi**, tỏi, hạt tiêu vào, xào đến khi bốc mùi thơm, nồi vang lên tiếng "Xèo xèo xèo" khiến ai nghe thấy cũng cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng trong khí. Nàng bỏ dưa cải muối*** thái chỉ vào nồi, xào đến khi tỏa mùi thơm mới đổ nước vào đun lên. Chờ đến khi nồi nước sôi, A Viên mới bỏ đầu cá, xương cá tay vào.

      *) Tiêu Tứ Xuyên: là loại gia vị phổ biến trong nhiều nền ẩm thực châu Á, phần vỏ ngoài của hạt tiêu được dùng phổ biến trong ẩm thực Tứ Xuyên, hoặc xay thành bột để trộn thành ngũ vị hương. Phần vỏ còn là vị thuốc trong Đông y. Ngoài phần vỏ được sử dụng phổ biến, lá tiêu còn được dùng ở số vùng tại Trung Quốc.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Hồi (cây đại hồi, đại hồi hương hay bát giác hồi hương): là loài cây gia vị có mùi thơm tương tự như cây tiểu hồi, thu được từ vỏ quả hình sao của Illicium verum, loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam.

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      ***) Dưa cải muối: Là món dưa cải Đức được sản xuất bằng phương pháp muối dưa được gọi là lên men axít lactic tương tự như cách làm dưa chuột muối và kim chi theo kiểu truyền thống ( xử lý nhiệt).

      [ chung là sau khi thái chỉ nó thành ra như này]

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      Sau khi đun được khoảng nửa tuần hương*, mùi thơm của dưa cải muối hòa quyện cũng mùi thơm của cá tràn ngập phòng bếp.

      *) Nửa tuần hương = ½ giờ

      A Viên thấy gần chín liền bỏ phần thịt cá được xắt mỏng vào trong nồi, vì phần thịt cá này được cắt rất mỏng nên nấu trong nồi nước sôi lúc liền chuyển màu, nàng múc canh ra, để ở bên, lại rắc tiêu Tứ Xuyên, ớt được cắt , bát canh bốc khói nghi ngút. Ngay khi bỏ rau xanh vào trong bát canh, mùi thơm tỏa ra bốn phía, vị cay tê tái khiến ai cũng phải nuốt nước bọt.

      Nàng vừa bỏ canh vào hộp thức ăn liền nghe được ba tiếng “Cúc cu” vang lên bên ngoài. A Viên cười tủm tỉm, cầm theo hộp thức ăn nặng trĩu, lén chạy ra ngoài.

      "Ái Chà ? Hình như hôm nay ngài có tâm tình tốt lắm nhỉ." A Viên ngẩng đầu nhìn , khuôn mặt vốn từ trước đến nay luôn lạnh lùng của hôm nay lại mang theo nụ cười.

      Tề Uyên tỏ vẻ gì cả mà chỉ cúi đầu thản nhiên nhìn lướt qua hộp đồ ăm nặng trĩu kia, lại với tay cầm lên.

      Hai người ngồi trong đình, A Viên đợi nổi nữa mở nắp ra, đôi mắt sáng lấp lánh trong trẻo nhìn : "Ngài nếm thử xem ? Ở quê ta, mùa xuân ăn hết dưa cải muối, khi thời tiết ấm sợ dưa cải hỏng ra sông bắt cá làm món này, ăn ngon lắm đấy !"

      Trước đây đúng là được thấy món này, khỏi cảm thấy hứng thú. Tề Uyên cầm đũa gắp miếng thịt cá lên bỏ vào miệng, vị cay bỏng lưỡi, sảng khoái tràn ngập khoang miệng. Thịt cá tươi ngon mềm mại, bọc trong nước canh chua cây đậm đà có vị ngon rất riêng.

      "Thế nào?" Ánh mắt A Viên sáng lấp lánh, nhìn đầy mong đợi.

      Tề Uyên khẽ gật đầu, lại gắp miếng dưa cải muối, thiếu nữ bên canh giống như sực nhớ ra điều gì, tâm trạng hạ xuống trong nháy mắt.

      "Sao vậy?" Tề Uyên nhíu mày, lại có người nào đó có ánh mắt làm phiền đến nàng sao ?

      "Sau này ta có thể làm đồ ăn cho ngài được." A Viên thở dài hơi: "Ngày mai ta Ngự tiền rồi."

      Tề Uyên nhìn bộ dáng cúi đầu ảo não của nàng, thầm buồn cười trong lòng.

      "Ngài, ngài, sao ngài lại cười !" A Viên tức giận toan đoạt lấy đôi đũa trong tay : "Ngài vốn hề luyến tiếc gì với ta sao!"

      Tề Uyên nhìn đôi mắt ướt nhẹp của nàng, cả hốc mắt và mũi đều đỏ hồng, giống hệt như con búp bê sứ, vô cùng đáng .

      "Ta..." Tề Uyên lấy lại đũa, thong thả : "Ở phía sau Điện Dưỡng Tâm có cái đình, bình thường rất ít người đến đó."

      A Viên sửng sốt, phản ứng lại ngay lập tức: "Ngài làm như Hoàng Thượng hung dữ kia dễ gạt lắm đấy ! Chẳng may ngày nào nhàn rỗi có chuyện gì làm liền bộ vòng..." Nàng rụt cổ, luôn miệng : "Thôi, ta dám đâu."

      " làm như Hoàng Thượng rảnh rỗi lắm bằng?" Tề Uyên ung dung liếc nàng cái, chỉ cảm hai chữ "hung dữ" kia như đâm thẳng vào trái tim mình.

      "Đúng vậy, Hoàng Thượng trăm công nghìn việc, vậy cũng bộ xung quanh Cung vào buổi tối. Ngày mai ta cứ quen đường nơi đó , mấy ngày sau ngài hẵng tìm ta." A Viên cười, Tề Uyên dừng lại động tác trong tay, tự nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, phải cũng rảnh rỗi có chuyện gì làm nên khuya rồi lại bộ đến đây...

      "May mà có Thôi Điển thiện, A Tầm và Uẩn An cùng, bằng có cho ta 800 lá gan ta cũng dám Ngự tiền!" A Viên đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt lại sáng lên: " cùng chúng ta tới Ngự tiền còn có Liễu tư thiện nữa, tay nghề của ngày ấy tốt lắm đấy ! Ngài có còn nhớ , món ngài ăn khi chúng ta gặp mặt lần đầu, món Xuân Đào* chưng đường ? Là ngài ấy làm đó !"

      *) Xuân đào: Nó là quả đào có lông bên ngoài, để phân biệt với đào bình thường.

      [​IMG]
      (Nguồn: Baidu)

      Tề Uyên nhìn ánh mắt đầy sùng bái của nàng, chậm rãi : "Nếu ta dạy , có vui mừng ?"

      "Đây chuyện mà là còn dám nghĩ đến nữa !" A Viên mặt mày tràn đầy ý cười, nốt ruồi son nơi mi tâm tựa như mang theo nét vui mừng phấn khởi.

      Thấy vậy, khuôn mặt lạnh lùng điềm nhiên của Tề Uyên lại nở nụ cười, càng rực rỡ sáng hẳn lên trong màn đêm tăm tối.

      ******

      "Sao hôm nay Hoàng Thượng lại vui vẻ như vậy?" Ngụy Toàn rạo rực, lòng sinh ra cảm kích khó lên lời với A Viên, đây là còn chưa tới Ngự tiền đâu nhé ! Nếu ngày mai nàng đến đây, vậy Điện Dưỡng Tâm điện chẳng phải ngày nào cũng mừng vui như Tết!

      “Ngày mai ngươi cho gọi Liễu tư thiện." Tề Uyên ngồi xuống, nhìn con thỏ đất bàn, đôi mắt mang theo tia ấm áp.

      Ngụy Toàn suy nghĩ rồi : "Là cho nàng ta làm sư phụ của nương ?"

      "Tất nhiên."

      Ngày thứ hai, ngay sau khi mấy người A Viên vừa mới được Thái giám dẫn làm quen lần với Điện Dưỡng Tâm, Liễu Tòng Trân, Liễu tư thiện liền thong dong tới. Chỉ thấy đôi mắt ngài ấy khẽ đảo quanh, chỉ vào A Viên, : "Về sau có muốn theo ta học vài thứ ?"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      A Viên: Cúc Cu ngài phải chăm sóc kĩ càng cho mình nhá !

      Tề Cúc Cu: ràng là trẫm chăm sóc cho mà...

      Từ hôm nay trở mở ra bản đồ ở Ngự tiền, he he ~

      Hết chương 19.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii28 others thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 20: Nhớ

      Editor: Sil

      A Viên ngơ ngác, lòng mừng rỡ, căng thẳng lắp ba lắp bắp: "Tư, Tư thiện , với nô tỳ sao ?"

      Người ở ngự tiền theo cũng liếc mắt nhìn nhau, biểu cảm thể tin nổi.

      Liễu Tòng Trân nhìn thiếu nữ xinh đẹp, tinh xảo trước mắt, nhíu mày: "Lần trước gặp còn rất thông minh hoạt bát cơ mà, tại sao bây giờ lại lắp rồi ?" Sớm biết vậy đáp ứng...

      " , nô tỳ chỉ là vui mừng quá, hơi căng thẳng thôi." A Viên sợ ngài ấy đổi ý, vội giải thích, mồm miệng ràng rất lanh lợi.

      Liễu Tòng Trân đánh giá khuôn mặt nhắc vô cùng phấn khích trước mặt, lòng vô cùng khó hiểu: Đúng là xinh đẹp , nếu lại qua mấy năm, lớn lên nữa, chỉ sợ cũng trở thành số số hai trong Yến Kinh... Nhưng hôm nay mình nhìn thế nào cũng thấy chỉ là tiểu nha đầu mà thôi, đừng là Hoàng Thượng thích nàng ấy chứ?

      "Tư thiện ?" A Viên thấy sau lúc lâu ngài ấy cũng hề lên tiếng liền cẩn thận gọi tiếng.

      Liễu Tòng Trân tập trung trở lại, thấy tiểu nha đầu kia nhìn mình đầy mong chờ, sợ mình đổi ý. Nàng nhìn vẻ nhu nhược kia, lòng liền mềm nhũn, dường như vừa ngộ ra điều gì, Liễu Tòng Trân liền ung dung : "Từ ngày mai, hãy theo ta ."

      "Dạ !" Giọng của A Viên ràng, trong trẻo, nốt ruồi son nơi mi tâm như nhảy lên vui sướng, cả người trở xinh đẹp đáng , tươi tắn giống như đoá hoa.

      "Được rồi, các dọn đồ , đến lúc chuẩn bị bữa trưa cho Hoàng Thượng rồi."

      "Dạ."

      Các cung nữ mang giọng mềm mại, thánh thót như tiếng chuông bạc, Điện Dưỡng Tâm từ trước đến nay vốn luôn trang nghiêm như đầm nước khi cục đá vừa rơi vào, mặt nước gợn sóng như mặt gương lúc sau liền sinh động lên.

      Liễu Tòng Trân vào Thượng Thiện Phòng, những tưởng chuẩn bị vội vã khó tránh khỏi chỗ được chu toàn, lại ngờ được Thiện Phòng này hề so ra kém Thượng Thực Cục chút nào.

      Nàng quay đầu lại nhìn A Viên, thầm nghĩ trong lòng: Hoàng Thượng quả nhiên vì nàng mà tốn rất nhiều tâm tư.

      "A Viên, Trình Tầm, Diêu Uẩn An, ba vào cung được ba năm, theo lời của Sở Thượng thực cũng xem như xuất sắc nhất trong đợt đó." Liễu Tòng Trân ánh mắt sắc sảo, từ từ quét qua rồi dừng lại, : "Điểm tâm cho bữa trưa hôm nay giao cho các , mỗi người làm món, cũng tiện làm mẫu cho các cung nữ phía dưới luôn."

      "Tuân lệnh."

      Ba người cung kính vén áo thi lễ, mỗi người bắt đầu tự chuẩn bị.

      A Viên thấy vòng Sơn tra* treo ở bên, vừa muốn đưa tay lấy bị người gọi lại: "Nữ Quan tỷ tỷ, Sơn trà này là ta đặt ở đây lúc trước..." tiểu thái giám hơi khó xử, :" Thứ này chua lắm, e là Hoàng Thượng ăn quen, chẳng may ngài trình lên mà Hoàng Thượng lại thích ngài bị mắng đấy."

      *) Sơn tra: (hay Sơn trà), hay còn được gọi là quả táo gai, được người dân Trung Quốc và số nước vùng Châu Á rất ưa chuộng. Quả này có tác dụng giảm mỡ máu, chống lão hóa, phòng ngừa bệnh tim mạch do có hàm lượng vitamin cao, giàu ca-rô-ten và canxi… Sơn trà là loại cây chỉ có ở Trung Quốc. Nó là loại quả vừa để ăn vừa để làm thuốc, giàu dinh dưỡng, kiện tì khai vị. Tuy ở các nước khác cũng có trồng nhưng chủ yếu chỉ để làm hàng rào hoặc để làm cảnh.

      [​IMG]
      (Nguồn: soha.vn)

      " đâu, làm thành món Bánh sơn tra* ăn ngon lắm đấy !" A Viên nhìn tiểu thái giám gầy khô ở phía sau, giọng : "Em cứ đem quả Sơn trà cho ta, ta làm xong rồi để dành cho em ít."

      *) Bánh sơn tra: Làm từ quả Sơn tra, đường phèn, và các nguyên liệu khác.

      [​IMG]
      (Nguồn: Xiachufang)

      "Vị “thần tiên tỷ tỷ”* này, ngài đến từ đâu vậy !" Tiểu thái giám khẽ cười, mắt híp lại thành đường, cũng cần A Viên tự động tay mà thoải mái cầm xuống đưa cho nàng: "Nữ Quan tỷ tỷ, từng này có đủ ? đủ để ta lại hái cho ngài ít nữa !"

      *) “Thần tiên tỷ tỷ”: trích từ tiểu thuyết “ Thiên long bát bộ” của Kim Dung, chỉ người mang dung mạo mỹ miều, khí chất thanh thuần thoát tục.

      (Nguồn: Wikipedia)


      A Viên hơi ngạc nhiên: "Trong nơi cung cũng có cây Sơn tra sao ?"

      "Tất nhiên là có, chẳng qua là nơi hẻo lánh, có người qua lại." Tên thái giám kia cười .

      "Vậy hôm nay em nếm thử xem, nếu thích ta lại làm cho ngươi ít." A Viên rửa Sơn tra, đôi mắt tràn đầy ý cười.

      Tên thái giám kia tỏ vẻ cảm kích, khóe mắt gợi lên nước mắt: "Nữ Quan tỷ tỷ, ngài, ngài tốt quá !"

      A Viên vừa cắt Sơn tra bỏ hạt vừa cười tủm tỉm, : "Em lớn hơn bao nhiêu so với các muội muội trong nhà tha, thấy em, ta lại nhớ tới mấy đứa bé lanh lợi kia, ta cũng muốn tích phúc cho chúng nó."

      Tiểu thái giám cay mũi, lại nhớ đến tỷ tỷ bán mình vào Cung, yên lặng ra ngoài lau nước mắt.

      A Viên sơ chế xong Sơn cha, để vào nồi đất bên cạnh, đổ vào lượng vừa phải đường phèn* cùng đường mạch nha**, đun lửa. Nàng kiên nhẫn từ từ dùng xẻng khuấy vòng tròn, đợi sơn tra mềm lại rồi dùng lực dầm nhừ thịt quả. Đợi hỗn hợp Sơn tra đặc lại là gần xong rồi. A Viên tìm cái chén, đổ hỗn hợp ra ngoài, vô cùng tỉ mỉ lau sạch phần ngoài rồi bưng ra ngoài.

      *) Đường phèn: Đường phèn là loại đường sac-ca-rô-zơ ở dạng kết tinh, thường có dạng rắn như phèn nên được gọi là đường phèn. Ở tỉnh Quảng Ngãi, Việt Nam, người ta sản xuất đường phèn bằng cách "rút" mật mía trong 12 giờ đồng hồ.

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Đường mạch nha: (Tên gọi khác: Kẹo mạ, di đường, đường nha, kẹo nha, mạch nha, Kẹo mầm) Loại kẹo đường này có độ dẻo nhưng dai, màu vàng sậm, vị ngọt thanh, thơm ngon mùi nếp.

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      Mùa này còn hơi se se lạnh, nàng sợ đông nhanh lại cố ý sai người ta múc thùng nước giếng lạnh như băng, ngâm chén ở bên trong.

      Đợi hơn canh giờ (=2h), bữa trưa sắp chuẩn bị xong, món Bánh sơn tra cũng đông đặc lại gần hết.

      A Viên cắt thành từng miếng , đặt trong cái mâm màu xanh ngọc mang hình lá sen, đậm nhạt, kết hợp nhau càng làm tôn lên giống như đóa hoa kiều diễm như lửa vậy, trông cực kỳ đẹp mặt.

      Liễu Tòng Trân nhìn món Bánh sơn tra của A Viên, món bánh Luân Giáo* của Trình Tầm và món Bánh Cuốn Hạt Thông trộn với Sữa** của Diêu Uẩn An, nàng tới trước mặt A Viên nhìn, sau lúc lâu mới : "Món điểm tâm này rất mới lạ, là mùi Sơn tra phải."

      *) Bánh Luân Giáo:

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Bánh cuốn hạt thông trộn với sữa:

      [​IMG]
      (Nguồn: Baidu)

      "Dạ thưa Tư thiện, Sơn tra cũng phải vật quý hiếm gì, dân chúng cũng có thể ăn được, cho nên những cửa hàng điểm tâm ở dân gian liền nghĩ cách làm món điểm tâm từ Sơn tra này."

      "Đây đều là thức ăn bình dân, sao Hoàng Thượng có thể để mắt đến được ?" cung nữ ở phía sau hừ lạnh tiếng, giọng tràn ngập nét khinh thường.

      "Sơn tra có thể bổ tỳ vị*, khai vị**, cũng có thể tiêu thực, cần biết ăn trước hay sau khi dùng bữa đều là thực phẩm bổ dưỡng cho thân thể." A Viên quay đầu lại liếc qua cung nữ kia, chậm rãi : "Sở Thượng thực từng , mỹ thực phân biệt giàu sang hay hèn kém, phải món Đậu phụ vàng*** cũng từng là món điểm tâm được đầu bếp dân gian nghiên cứu ra mà nay vẫn luôn là món ăn quen thuộc bàn ăn của người hiển quý sao ?"

      *) Tỳ vị: Tỳ đóng vai trò quan trọng đối với tế bào hồng cầu và hệ miễn dịch. Nó đóng vai trò như bộ lọc máu. Nó có thể loại bỏ tế bào hồng cầu già và chứa máu dự trữ. Nó cũng có thể tái chế sắt từ những hồng cầu bỏ .

      (Nguồn: kimtuthap.vn)

      **) Khai vị: Biện pháp trợ giúp cho hệ tiêu hóa, tăng cảm giác thèm ăn

      (Nguồn: Baidu)

      ***) Đậu phụ vàng: Món ăn dân gian sau được cải biến thành đồ ăn trong Cung đình thời nhà Thanh.

      [​IMG]
      (Nguồn: Baidu)

      "..."

      " cái gì? có quy củ." Liễu Tòng Trân lạnh lùng liếc mắt qua đám cung nhân hoặc ghen tị hoặc phục phía sau, nghiêm túc : "Nay Thượng Thiện phòng này là do ta phụ trách, các ngươi nếu móc nối quan hệ để tới đây phải tuân thủ quy định của ta. Ở nơi đây, tất cả đều thu hết cái tính xấu kiêu căng ngạo mạn vì gia thế tốt toàn bộ cho ta, nếu từ nơi nào liền cút về nơi đó !"

      Liễu Tòng Trân nhìn Dương Kỳ, cung nữ vóc người cao gầy, đôi mắt hạnh má đào mặt tràn đầy phục kia, khẽ cười tiếng: "Cũng đừng các người tiến cung trước nên nhìn thấy các ấy thăng vị phân lên làm nữ quan mà phục. Nếu ta mà là các người, ràng công trạng so với các ấy còn nhiều hơn mà vẫn thăng lên làm nữ quan được, ta nhất định cảm thấy mặt mũi của tám đời tổ tông* đều mất hết."

      *) Tám đời tổ tông (Bát đại tổ tông): chỉ tổ tiên (tất tần tật)

      A Viên lén nhìn sang Liễu Tư thiện biểu cảm nghiêm túc, chỉ cảm thấy sau lưng ghim rất nhiều mũi tên nhọn, bản thân cũng sắp bị đâm thành bia rồi. Nàng tuy hơi sợ hãi trong lòng, nhưng nếu vừa rồi mình bác bỏ thể lập uy được, về sau chẳng phải thành người mà ai cũng có thể ức hiếp được ?

      A Viên thở sâu hơi, lưng thẳng lên, đôi mắt trong veo như mặt nước lộ ra kiên quyết: Mình thể Thôi Điển thiện thất vọng được.

      "Được rồi, mang đến Ngự tiền ." Liễu Tòng Trân từ từ ra Thiện phòng.

      Các cung nữ thấy Liễu Tư thiện rồi, số ít người phục lại lộ nguyên hình. Các nàng ta xì xào bàn tán, mang hàm ý cười nỗi đau của người khác.

      "Cứ chờ xem! Hoàng Thượng chắc động đũa vào cũng chẳng thèm nữa là !"

      " dễ như vậy, Hoàng Thượng là ai chứ ? Từ quen Cẩm y ngọc thực*, sao lại có thể để ý đến mấy thứ thô bỉ này chứ !"

      *) Cẩm y ngọc thực: Hình dung cuộc sống xa hoa, phú quý.

      "Ta cược với 1 lượng bạc*, cái món Bánh sơn tra gì đó của ta, Hoàng Thượng chắc chắn trả về mà động miếng nào !"

      *) lượng bạc = 2,3 - 7,5 triệu VNĐ (oh shit!)

      (Nguồn: ins.dkn.tv)


      "Ta đặt 1 lượng bạc ! Cược bị trả về!"

      ...

      "Ta Cược 10 lượng bạc, Hoàng Thượng ăn sạch món điểm tâm của A Viên !"

      Cánh tay Dương Kỳ hạ xuống, chỉ thấy bàn tay trắng nõn đặt cái hà bao tinh xảo vào lòng bàn tay của mình. Nàng ta ngẩng đầu lên, thấy Diêu Uẩn An yên lặng nhìn mình.

      " chấp nhặt với mấy người kia làm gì chứ !" A Viên tay kéo Diêu Uẩn An lại, muốn đưa tay cầm 10 lượng bạc kia về.

      "Sao thế ? Chịu thua sao ?" Dương kỳ nhếch mi, .

      "A Viên, Bất chưng man đầu tranh khẩu khí*!" Diêu Uẩn An hừ lạnh tiếng, kéo A Viên quay người rời .

      *) Bất chưng man đầu tranh khẩu khí: Trích từ câu “Mại liễu mạch tử mãi chưng lung, bất chưng man đầu tranh khẩu khí” lưu truyền trong dân gian, ý chỉ làm người cần phải tự tin vào bản thân. Toàn bộ câu của Diêu Uẩn An có nghĩa là: Người ta càng tin (A Viên) làm được càng phải làm cho tốt.

      (Nguồn: Baidu)


      ******

      "A Viên như thế nào rồi?" Tề Uyên vừa thấy Ngụy Toàn hỏi A Viên ngay câu đầu tiên.

      Ngụy Toàn híp mắt cười, nếu có cái đuôi phía sau chắc hẳn dựng ngược lên rồi: "Dạ Thưa hoàng thượng, theo như nô tài bí mật quan sát được, nương A Viên vô cùng, còn đùa với tên tiểu thái giám cơ mà, quen biết khi xin ăn, hề sợ hãi chút nào."

      "Tiểu thái giám?" Tề Uyên nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn.

      Ngụy Toàn nhìn biểu cảm của , biết điều im lặng cúi đầu.

      Tề Uyên nhìn lướt qua đồ ăn bàn, ánh mắt đột nhiên bị thu hút bởi đĩa điểm tâm tinh xảo màu đỏ bàn: "Đó là A Viên làm sao ?"

      Ngụy Toàn nhìn lúc rồi bê đĩa Bánh sơn tra tới: "Hoàng Thượng tinh mắt, đây đúng là món nương làm."

      Tề Uyên khẽ cười: "Cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra mấy món mới lại này." Dứt lời liền yên lặng xúc lên ăn miếng, vị chua chua ngòn ngọt mềm mại đến là ngon miệng. A Viên nghiền nhuyễn hết Sơn tra, miệng vẫn có thể nếm ra vị thịt quả chua ngọt. Ăn với tầng mỏng đường cát, kết cấu càng trở nên phong phú.

      Yên lặng ăn sạch món Bánh sơn tra đĩa, Tề Uyên liếc mắt thản nhiên nhìn về phía Ngụy Toàn: "Xong rồi biết phải làm như nào chưa ?"

      "Nô tài biết." Ngụy Toàn híp mắt cười.

      ******

      "Món Bánh sơn tra này là ai làm đây ?" Ngụy Toàn thảnh thơi đến Thượng Thiện phòng, tươi cười, vẻ mặt hiền hòa.

      Liễu Tòng Trân nhìn thoáng qua A Viên, đột nhiên hiểu được Hoàng Thượng đây là chống lưng cho nàng ấy bèn đưa tay ra chỉ: "Chính là ấy làm, là nữ quan bên người của ta, tên là A Viên."

      Ngụy Toàn cười ha hả, : "Hoàng Thượng món điểm tâm này của làm vô cùng tốt, sau này hững món điểm tâm cứ giao cho ."

      Chỉ lúc sau, vang lên tiếng bàn tán dứt trong phòng, có hâm mộ, có ghen tị, biểu cảm của Dương Kỳ lại càng khó coi.

      A Viên sững sờ, trong lúc lại phản ứng kịp, phải đến khi Trình Tầm đẩy mình, nàng mới tỉnh lại: "Tuân lệnh."

      Đợi người rồi, Diêu Uẩn An mới đến trước mặt Dương Kỳ, hất cằm, : "Ta thắng, mau đưa bạc cho ta ."

      Dương Kỳ đưa bạc ném cho nàng ấy, xoay người vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

      Diêu Uẩn An chia nửa số bạc trong tay cho A Viên, nàng ấy nhìn số bạc trong tay, nhịn được cười ra tiếng: "Cứ thế chúng ta phát tài rồi."

      Buổi chiều, nàng vào phòng đột nhiên nghe thấy ba tiếng “Cúc cu” quen thuộc kia, sợ tới mức hồn xiêu phách lạc.

      "Hôm qua phải là ngày mai đừng đến nữa sao?" A Viên vội kéo người , trong lòng ngàn lần cầu nguyện móng có ai nhìn thấy họ.

      Tề Uyên nhìn nốt ruồi son ở mi tâm của nàng, ánh mắt dần trầm xuống, thản nhiên : "Nhớ ..."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      A Viên: Ai đen (hắc) cơ?

      Cúc Cu: (Cười) Hắc hắc !

      Hết chương 20.
      Chị @levuong ơi chị làm mục lục đến chương 20 cho em nhé

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 21: Bị ám sát

      Editor: Sil

      A Viên nhìn đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ kia của , sững người lại lúc. Nàng há miệng thở ra muốn gì đó lại chỉ thấy người trước mặt từ từ : "Nhớ thức ăn làm."

      A Viên nhìn khóe miệng cong lên của , tức giận chọc vào ngực của : "Đồ vô lương tâm!"

      Tề Uyên cúi đầu nhìn đôi tay trắng như tuyết kia, đôi mắt mang theo nụ cười thản nhiên: "Ở đây khó lắm, theo ta."

      A Viên khẽ gật đầu, yên lặng theo.

      Nàng ngoan ngoãn theo phía sau Tề Uyên, thất thần nhìn bóng lưng thẳng tắp của , giọng lẩm bẩm: " ra ngài cũng biết nơi này khó lắm à..."

      Tề Uyên nghe vậy, bước chân hơi dừng lại, trong lòng nổi ý muốn trêu đùa liền xoay người dừng lại. yên lặng nhìn tiểu nha đầu thát thần kia, thấy nàng sắp xửa đâm lòng mình cũng trốn, chỉ đến khi thiếu nữ trực tiếp đâm vào ngực mơi khẽ cong đôi môi mỏng mím lại.

      "Oái..." A Viên che mũi, giọng vốn mềm mại lại trở nên buồn rầu: "Người của ngài là làm từ gỗ sao..."

      Tề Uyên rũ mắt, nhìn thấy nước mắt khéo mắt A Viên liền thu lại ý cười trong mắt, cũng nghiêm túc lại. khẽ nhíu mày, cúi đầu trầm giọng hỏi: "Có đau ?"

      "Ngài !" A Viên buồn bực , tức giận chỉ về cái cây phía trước: "Có cây kia kìa, ngài đâm vào cái thử xem !"

      Tề Uyên ngước mắt nhìn, thản nhiên : "Đó là cây Tiên Hoàng chính tay trồng đó."

      A Viên khẽ rụt cổ theo bản năng: "Vậy, vậy đổi cây khác ."

      Tề Uyên:...

      Nàng nhìn ánh mắt Tề Uyên trầm xuống, giật mình nhận ra điểu: "Tại sao ngài lại quen thuốc với khu vực xung quanh Điện Dưỡng Tâm như vậy ?"

      Tề Uyên đưa tay véo búi tóc đầu nàng, lãnh đạm : " cái gì cũng tin."

      "Hả ?" A Viên ngơ ngác nhìn , lúc lâu sau mới phản ứng được là đùa mình.

      Nàng theo bên cạnh Tề Uyên được đoạn, người phía trước lại dừng lại. A Viên bịt mũi mình lại theo bản năng, thở dài nhõm: May mà lần này theo phía sau nữa...

      Tề Uyên cũng chuyện mà chỉ thản nhiên đánh giá cái Đình. nhìn từng dây chồi non mặt đất, nhíu mày: Cái tên đầu gỗ Ngụy Toàn này, đây mà là nơi hẻo lánh, ít người qua lại sao ?

      "Đây là cái Đình mà ngài hay sao ?" A Viên nhìn cái đình lịch tao nhã trước mắt, nghiêng đầu nhìn Tề Uyên, giọng lẩm bẩm: "Ngài chắc là có ít người qua lại sao ?"

      "Chắc chắn." Tề Uyên giọng lạnh lẽo, nhấc chân muốn bước vào. nhìn thiếu nữ mặt đầy hào hứng bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Ở Ngự tiền có quen ?"

      A Viên vừa ngồi xuống liền che miệng ngáp cái, giọng mềm nhũn: "Ngoại trừ việc nguyên liệu nấu ăn phong phú như Cục Thượng Thực ra những thứ khác đều tốt lắm." Nàng dụi mắt, lười biếng : "Tóm lại là nhìn thấy Hoàng Thượng là tốt rồi !"

      Biểu cảm Tề Uyên hơi trầm xuống, đôi mắt khẽ lộ ra vẻ bất mãn.

      "Đúng rồi, ta còn chưa với ngài, Liễu Tư thiện nhận ta làm đồ đệ đó ! Ngài ấy chính là nữ quan Ngự thiện số số hai trong Cung ! Phần mộ tổ tiên của ta sợ là bốc khói xanh* rồi !" A Viên lời này liền kích động trong lòng, quên ngay cả chuyện buồn ngủ: "Phải là bốc khói lớn đấy !"

      *) Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh: Gặp chuyện vô cùng may mắn

      Tề Uyên nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt của nàng, con ngươi mang đầy vẻ kích động, thu lại vẻ bất mãn trong mắt, mặt lộ ra ý cười gần như thể thấy được.

      A Viên lấy tay xoa nước mặt khóe mắt, giọng mềm nhũn: "Bận rộn cả ngày, bây giờ mắt ta nhìn ngài cũng đều từ thành hai* mất rồi, ngài muốn ăn gì ? Để mai ta làm cho."

      *) Nguyên bản cv ghi là “Bóng chồng”, ý chỉ bệnh Song Thị (Diplopia), trong những triệu chứng khó chịu và nguy hiểm của mắt, nhìn vật thành hai , có thể xảy ra khi nhìn bằng mắt hoặc nhìn bằng cả 2 mắt.

      [​IMG]

      (Nguồn: matsaigon.com)


      Tề Uyên lời nào mà chỉ yên lặng nhìn A Viên gầy gò. lúc lâu sau lai im lặng đứng dậy đưa người về.

      "Ơ? Cứ thế mà à ?" A Viên nhìn bóng lưng của , cảm thấy khó hiểu.

      Ngụy Toàn chờ ở cửa sau của Điện Dưỡng Tâm, cười thầm trong lòng: Hoàng Thượng đúng là, mang người ta về lại gặp mặt đường đường chính chính, trái ngược lại gặp lén gặp lút...

      Tề Uyên đứng ở ngoài cửa nhìn chút, ánh mắt theo tia chán ghét: "Ngụy Toàn, ngày mai sửa cánh cửa này lớn hơn chút."

      "Tuân lệnh." Ngụy Toàn nín cười lên tiếng.

      Tề Uyên hướng vào viện, đột nhiên ra lệnh: "Truyền lời xuống, hôm nay Thượng Thiện phòng vừa chuyển đến đây, mai dành ngày để làm quen, ngày kia hẵng bắt đầu làm việc."

      "Tuân lệnh." Ngụy Toàn cười tủm tỉm: Hôm nay nương bận đến mức vắt chân lên trời, nhất định là Hoàng Thượng đau lòng!

      Tề Uyên nghĩ đến đôi mắt sáng lấp lánh của A Viên, khẽ cười: "Lại chuyển thêm ít nguyên liệu nấu ăn tới Thượng Thiện Phòng."

      "Hoàng Thượng muốn ăn gì sao ?"

      Tề Uyên ung dung lắc đầu, câu đầy thâm sâu: "Chắc hẳn A Viên vui lắm."

      Ngụy Toàn:...

      ******

      " ràng Hoàng Thượng là người tốt, nhân từ, chăm lo cho các cung nhân, sao lại thấy ngài ấy là Hồng thủy mãnh thú vậy ?" Diêu Uẩn An nhìn A Viên mỏi mệt mà ngã bịch xuống giường, chỉ thấy nàng ấy quá nhát gan.

      A Viên còn có đủ sức nâng mí mắt lên, lười biếng rầm rì câu: "Nếu đáng sợ vậy đời chẳng có người nào đáng sợ nữa..."

      Trình Tầm khẽ cười nhìn A Viên mơ màng sắp ngủ, với Diêu Uẩn An: "Nàng ấy có tính gì còn biết sao ? Nhát như thỏ đế à. Hôm nay phản bác được cái Dương Kỳ kia là tự tin lắm rồi !"

      Khóe môi Diêu Uẩn An khẽ cong lên: "Đúng là phí cái bộ óc thông minh kia." Nàng lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của A Viên, dường như lại nghĩ đến chuyện gì, liền kéo Trình Tầm ra ngoài, giọng : " có còn nhớ chuyện lần trước gia đình của A Viên tiến cung thăm người thân hay ?"

      "Còn nhớ, sao ?" Trình Tầm kinh ngạc nhìn nàng.

      " thấy kỳ lại sao ? gia đình nông dân thô bỉ như thế làm sao sinh ra được con xinh đẹp như A Viên ? Ngày đó ta nhìn kĩ , bộ dáng của nàng ấy hề giống với cha chút nào."

      Trình Tầm gật đầu: "Ngày xưa A Viên từng với ta số chuyện trong nhà, đúng là mẹ nàng ấy đối xử với nàng tốt ."

      "Sau chuyện thăm người thân lần trước, lòng ta đều thấy yên." Diêu Uẩn An khẽ nhíu mày: " được, ta phải nhờ cha ta điều tra mới được ! Lúc A Viên còn là cung nữ nhoi bọn họ hút máu người nàng rồi, nếu biết được nàng thăng lên làm nữ quan còn...!"

      "Nhưng..." Trình Tầm sợ A Viên đau lòng, hơi do dự.

      "Ngày xưa ở trong Cục Thượng Thực thôi, nhưng nay chúng ta ở Ngự tiền! sai lầm nho thôi dưới tầm mắt của “người có lòng” cũng trở thành tội lớn ngập trời đó !" Diêu Uẩn An cẩn thận nhìn xung quanh, giọng : "Vài năm trước có vị nữ quan họ Trần ở ngự tiền, vì tay nghề pha trà nên được tán thưởng. Cha mẹ nàng ta vì cảm thấy nữ nhi mình tiền đồ, bắt nạt đàn ông, bá chiếm phụ nữ trong làng, việc ác nào làm. Sau lại gây tội bị trình lên quan, bọn họ còn lừa gạt nữ nhi là bị người khác vu oan hãm hại, bảo nàng ta xin tha trước mặt Hoàng Thượng. Nữ Quan kia cũng ngốc, cả điều tra cũng chưa làm mà cầu xin trước mặt Hoàng Thượng. Sau này khi lộ chân tướng, Hoàng Thượng liền giận tím mặt, chém cả nhà Nữ Quan kia..."

      Trình Tầm nghe xong chỉ cảm trái tim run lên. Nàng biết , nếu mẹ của A Viên nghe được nàng ấy thăng vị phân, còn được điều đến Ngự tiền, chắc chắn lợi dụng danh nghĩa của A Viên mà hoành hành ngang ngược, A Viên lại còn là người mềm lòng nữa...

      Nàng ta vội vã bắt lấy tay Diêu Uẩn An, gấp gáp: "Lúc đầu ta còn sợ nàng ấy buồn... được, ta cũng phải đưa tin cho nhà mình giúp đỡ điều tra thêm, vẫn là cái mạng quan trọng hơn cả. Còn buồn hay buồn cứ chờ điều tra ra được cái gì hẵng ."

      Diêu Uẩn An bĩu môi: "Dù sao vẫn buồn thôi."

      Trình Tầm im lặng, tù từ thở dài: "Chuyện này đúng là khó xử, nếu điều tra ra được cái gì, ra phải mà cũng phải."

      "Cứ điều tra trước , chuyện từ mười mấy năm trước cũng dễ điều tra đâu, tìm người, hỏi chuyện rồi những việc sau này nữa, chắc cũng phải tốn 1,2 năm đấy." Diêu Uẩn An khẽ nhíu mày: "Tuy bọn họ trong thời gian cũng biết chuyện của A Viên, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị."

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài.

      A Viên ngủ say đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài. Nàng tốn sức bò lên, giơ cánh tay , duỗi lưng, giọng mềm nhũn, ngọt ngào mang theo tia khàn khàn: "A Tầm, bên ngoài có chuyện gì vậy ?”

      "Là có người đưa nguyên liệu nấu ăn đến đây ! Cái gì mà Tuyết Cáp*, Tổ Yến**, với cả Tay Gấu, Đuôi hươu đều đưa tới theo đôi, món hải sản kia vẫn còn sống đấy !"

      *) Tuyết Cáp: Mô mỡ khô được tìm thấy gần ống dẫn trứng của ếch, được làm thành món tráng miệng
      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Tổ Yến:
      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      A Viên vừa nghe thấy thế liền cảm thấy hứng thú, vội xuống giường mặc xiêm y, rửa mặt chải đầu lúc rồi ra ngoài.

      "Hoàng Thượng có lệnh, những thứ này là cho nương A Viên nhìn chơi thôi." Ngụy Toàn cười híp mắt, : " Tư thiện cứ dùng những nguyên liệu nấu ăn này để dạy nàng ấy làm chút đồ ăn, luyện tay nghề chút, nếu đủ cứ báo với ta tiếng."

      "Mấy thứ này là để nhìn chơi ? để luyện tay ?" Dù là Liễu Tòng Trân từ trước tới nay vốn bình tĩnh cũng kìm được mở to hai mắt.

      Ngụy Toàn khẽ cười: "Hoàng Thượng chính miệng như vậy."

      "Quả nhiên Hoàng Thượng phí tâm tư rồi." May mà nàng biết Hoàng Thượng là đấng minh quân thức khuya dậy sớm, cần chính thương dân, nếu cứ cái kiểu tán gia bại sản như vậy chắc chắn là Trụ Vương* sống sờ sờ đầu thai vào !

      *) Trụ Vương: là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Sau khi chết, Chu Vũ Vương do muốn làm hình ảnh của ông trở nên xấu xa, gọi ông là Trụ Vương, nghĩa là tàn bạo gian ác. Ông thường cùng Đát Kỷ được mô tả là cặp đôi ác phu phụ, chuyên làm những việc bạo ngược tàn hại sức dân, đặc biệt là trong Phong thần diễn nghĩa, tác phẩm tiểu thuyết nổi tiếng thời nhà Minh. Ông này nổi tiếng vì ăn chơi hưởng lạc.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      " phảo, ta theo Hoàng Thượng mấy năm nay vẫn chưa thấy ngài ấy để ý đến ai như vậy." Ngụy Toàn mặt mày hớn hở giống như vừa được tin vui gì vậy: "Ngày thường lo lắng chăm sóc nhiều hơn nữa, Hoàng Thượng hài lòng cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn. Chỉ có việc thôi, đừng để những người khác biết chuyện này."

      Nàng gật đầu, liếc mắt nhìn thấy A Viên vẫy tay với mình: "A Viên lại đây chào hỏi Ngụy Tổng quản."

      A Viên cười tủm tỉm tới, chào tiếng đúng quy củ: "Gặp qua Ngụy tổng quản. Gặp qua Liễu Tư thiện."

      Ngụy Toàn cười ấm áp như gió xuân: " nương này là duyên dáng thùy mị !"

      A Viên hẹn mà nhớ đến Phó Truyền, khiếp vía mà thốt lên tiếng cảm ơn, tránh phía sau Liễu Tòng Trân.

      Ngụy Toàn sửng sốt, hiểu nhìn Liễu Tòng Trân. Liễu Tòng Trân cũng ngơ ngác lắc đầu.

      nghĩ chắc thiếu nữ vừa mới tới Ngự tiền, nhát gan sợ người lạ liền chủ động : "Ta còn phải trở về hầu hạ Hoàng Thượng, các dọn dẹp mấy thứ này ."

      "Dạ."

      A Viên thở phào nhõm, lòng lại cảm thấy mình buồn cười, trong cung đều Ngụy Tổng quản ở Ngự tiền là người hiền hòa, cùng loại người với tên Phó Truyện kia !

      Nàng nhìn từng đôi nguyên liệu nấu ăn đây ở bên kia, đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh. A Viên sờ Tổ Yến thượng hạng kia, vừa nghĩ làm thế nào mới ngon vừa cảm thán: Hoàng Thượng đúng là có tiền mà...

      Liễu Tòng Trân nhìn thiếu nữ bên cạnh, nội tâm cảm khái: Tiểu nha đầu này may mắn ...

      Buổi chiều, A Viên thấy còn sớm nữa liền làm bát Mì cá* rồi ra ngoài.

      *) Mì cá:

      [​IMG]
      (Nguồn: Baidu)
      "Cúc cu..."

      còn chưa kêu ba tiếng "Đỗ quyên" xong, chỉ thấy thiếu nữ mang khuôn mặt tinh xảo kia híp mắt cười, ra.

      "Cái này có phải là “thần giao cách cảm” trong truyền thuyết ?" Hôm nay A Viên thấy có nhiều nguyên liệu nấu ăn quý hiếm như vậy, buổi chiều Liễu Tư thiện còn dạy mình làm Tuyết Cáp như thế nào nữa, đây vẫn là lần đầu tiên nàng được chạm vào thứ đồ quý như vậy, thầm vui vẻ trong lòng, đôi mắt cũng tự nhiên cười, khẽ cong lên.

      Tề Uyên thấy nàng vui, đôi mắt cũng nhiễm ý cười nhàn nhạt.

      Hai người đồng thời về phía sau Điện Dưỡng Tâm, vừa đến cái đình kia, A Viên cảm thấy hơi thích hợp.

      chùm ánh sáng lên, A Viên lập tức ném hộp đựng thức ăn trong tay về phía trước: "Tề Nhị, Cẩn thận!"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tề Cúc Cu: Con rùa vàng ở trước mặt rồi ! Cần câu ta cũng đưa vào tay rồi ! Mau ra tay với Trẫm ! Ra tay !

      A Viên run bần bật: Sợ, sợ quá ! Hu hu !

      Hết chương 21.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá thanks editor
      thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :