1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 95
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức lòng vui sướng xuống xe, chạy nhanh vào trong ga tàu, gió lạnh thổi vào mặt, làm hai cái má bầu bĩnh của đỏ lên.

      Đứng ở lối ra, người đến người , nhưng thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

      Lấy điện thoại trong túi ra, nhắn tin cho Hạ Chi Tuyển: “Em đến rồi, ở đâu thế?”

      ngồi trong Starbucks ngay bên ngoài cửa ra ấy.”

      xuống tàu từ mười lăm phút trước, liền tìm chỗ ngồi đợi .

      nhắn lại: “Vâng, em đến đây!”

      đến ngoài quán, qua lớp cửa kính, nhìn thấy Hạ Chi Tuyển ngồi đọc sách.

      Những người qua đường cũng nhịn được mà nhìn mấy lần.

      Cố Tư Ức nhìn góc nghiêng của bạn trai, trong lòng vui sướng, đẹp trai quá .

      lấy di động ra, đứng bên ngoài quán chụp tấm ảnh.

      Cất di động , nhàng bước vào, khẽ tiến lại gần từ phía sau, giơ tay ra che kín mắt lại.

      Hạ Chi Tuyển giật mình, cảm giác có hai bàn tay mềm mại lạnh ngắt đặt mắt mình, còn cả mùi hương ngọt ngào quen thuộc bay tới.

      Lúc này quên mất là sợ bóng tối, mà lại bình tĩnh cách kỳ lạ khi cảm nhận xúc cảm ở bàn tay và mùi hương thơm ngát này.

      biết, là . Tuy tạo ra bóng tối, nhưng chướng ngại tâm lý này có thể vượt qua được.

      Cố Tư Ức cười : “ trai à, đẹp trai quá, em rất thích . làm bạn trai em có được ?”

      vừa xong, mấy người ngồi gần đó đều quay sang nhìn.

      Còn chơi cả kiểu này được sao?

      Hạ Chi Tuyển trả lời: “Thế em cũng phải để cho nhìn em cái chứ?”

      Cố Tư Ức nũng nịu: “ đồng ý em trước mà…Đồng ý em mới cho nhìn, đồng ý em luôn đấy. Con da mặt mỏng, chịu nổi khi bị từ chối đâu.”

      ngồi gần đó : “ trai tuyệt đối đừng đồng ý, ấy xinh bằng em đâu! bằng cân nhắc em !”

      Hạ Chi Tuyển : “ ngại quá, nghe giọng của ấy, tôi liền cảm thấy ấy chính là người tôi thích.”

      Hạ Chi Tuyển cầm cổ tay Cố Tư Ức, : “ đồng ý, em bỏ tay xuống được chưa?”

      Cố Tư Ức bỏ tay xuống, Hạ Chi Tuyển đứng dậy, xoay người, nâng mặt lên.

      Mấy người ngồi trong quán cảm thấy như xem người ta quay phim vậy, thích thú muốn hét lên.

      Hạ Chi Tuyển cũng phụ mong đợi của mọi người, cúi đầu hôn cái lên môi , : “Bạn , xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

      Cố Tư Ức là người cố tình đùa trước, thế mà giờ lại bị làm cho ngượng ngùng, mặt nóng bừng, cười : “Vậy theo em về nhà , em muốn gặp bố mẹ em.”

      “Được thôi.” Hạ Chi Tuyển nắm tay ra ngoài.

      Mọi người: “…???”

      Bạn nữ A: “Có phải mình vừa xem phim đấy?”

      Bạn nữ B: “Nam nữ chính công nhận là quá đẹp!”

      Bạn nữ C: “Người đẹp cuộc đời cũng trôi qua như phim thần tượng vậy hu hu hu…”

      Hai người ra ngoài, Cố Tư Ức cười trộm: “Em muốn trao giải diễn viên xuất sắc nhất cho đấy.”

      Hạ Chi Tuyển rất bình thản : “Dù sao cũng có bạn thích diễn mà.” chỉ kinh ngạc chút, sau đó rất tự nhiên mà hùa theo .

      Cố Tư Ức nghe xong càng thể ngừng cười.

      lúc sau, mới bình thường lại được, hỏi : “ ăn trưa chưa? Nhà em có khách tới chơi, biết là đến nên cả nhà cơm nước xong rồi.”

      Hạ Chi Tuyển : “Vậy đến tối bọn mình hẵng về.”

      “Vâng.” Cố Tư Ức chỉ ước được ở bên ngoài với lâu hơn chút thôi.

      cùng nhau ăn bữa đơn giản, xem phim, sau đó lại dẫn chơi mấy nơi trong thành phố.

      Lúc làm nhiếp ảnh gia, làm người mẫu, chụp hình hăng say mẹ Cố Tư Ức gọi điện tới.

      “Con đón được nó chưa, sao vẫn chưa về nhà?”

      Cố Tư Ức xấu hổ: “Trong nhà có khách mà mẹ, con dẫn ấy chơi, định tối mới về.”

      “Con nhìn lại xem bây giờ là mấy giờ rồi, đến giờ ăn tối rồi đấy.”

      “Ơ…Thế bây giờ bọn con về nhé?”

      cần, tối nay ra ngoài ăn, hai đứa đến thẳng nhà hàng luôn .”

      “Vâng, nhà hàng nào thế ạ? Mẹ phát định vị cho con nhé.”

      Sau khi có địa chỉ nhà hàng, Cố Tư Ức cùng Hạ Chi Tuyển đến đó.

      đường giới thiệu với chút: “Khách đến nhà em tên là Chu Trác, trước là cấp dưới của bố em, sau tự mở công ty riêng.”

      Hạ Chi Tuyển gật đầu, tỏ ý biết.

      Nơi dùng bữa là nhà hàng năm sao rất sang trọng.

      Hai người vào thang máy có thể ngắm cảnh, đúng lúc thang máy chỉ có hai người họ.

      Hạ Chi Tuyển lấy kẹo trong túi ra, hỏi : “Em ăn ?”

      Cố Tư Ức gật đầu: “Có ạ.”

      định đưa tay lấy Hạ Chi Tuyển bóc giấy gói ra, cho viên kẹo vào miệng mình.

      Cố Tư Ức: “…??”

      Hạ Chi Tuyển để lưỡi chống má, dáng vẻ rất cợt nhả: “Muốn ăn tự lấy .”

      Cố Tư Ức hậm hực: “Em thèm.”

      Hạ Chi Tuyển ung dung quay sang bên, ngắm nhìn quang cảnh thành phố bên ngoài thang máy.

      Cố Tư Ức đột ngột ghé sát vào, hai cánh tay vòng ôm cổ , kéo đầu lại gần rồi kiễng chân lên hôn.

      Đây là lần đầu tiên chủ động thăm dò vào trong miệng , tìm kiếm viên kẹo trong hương vị chua chua ngọt ngọt.

      Hạ Chi Tuyển lại như cố tình chống đối , mỗi lần liếm được viên kẹo lại ngậm ngay lấy lưỡi , nhàng kéo mút…

      Hai người đều nhắm mắt, chuyên tâm chơi trò bí mật kích thích trong miệng, viên kẹo cũng chậm rãi hòa tan trong môi lưỡi nóng bỏng của hai bên.

      tiếng tinh vang lên, cửa thang máy mở ra.

      Cố Tư Ức nghe thấy thanh lập tức lùi về sau.

      Vừa quay đầu nhìn bắt gặp ánh mắt của Chu Trác…

      Vì vừa hôn mãnh liệt xong nên mặt nóng bừng, môi sưng đỏ, nhìn rất ràng.

      Chu Trác bắt gặp cảnh này, ấy cầm di động, tuy lúng túng nhưng vẫn lịch mỉm cười, làm như có chuyện gì, : “Tôi định xuống đón hai em.”

      Cố Tư Ức chỉ hận thể đào hố chôn mình, hôn bạn trai bị người lớn trông thấy, xấu hổ quá !

      Tuy nhiên vẫn miễn cưỡng cười : “Cảm ơn chú Chu.”

      Hạ Chi Tuyển vừa nghe biết ngay đây chính là Chu Trác mà giới thiệu trước với .

      nắm tay ra thang máy, lại giới thiệu lại: “Đây là bạn trai cháu, Hạ Chi Tuyển. Đây là bạn của bố em, chú Chu.”

      Hạ Chi Tuyển mỉm cười gật đầu: “Chào chú Chu.”

      “…” Nét mặt Chu Trác cứng đờ, cười gượng gạo gì, dẫn hai người vào.

      Ba người vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền bắt đầu mang món lên.

      Cố Trí Viễn lần nữa giới thiệu Hạ Chi Tuyển và Chu Trác để hai người làm quen với nhau.

      Lúc đến Hạ Chi Tuyển, ông khen ngợi: “Tiểu Hạ giỏi lắm, hồi trung học luôn đứng đầu thành phố, còn giành được huy chương thi Olympic quốc tế, kèm theo rất nhiều giải thưởng lớn khác. vậy còn nhảy lớp, bỏ qua lớp 11 lên thẳng lớp 12 luôn, thi tốt nghiệp lại đạt danh hiệu thủ khoa nữa.”

      Ánh mắt Chu Trác nhìn Hạ Chi Tuyển có chút thay đổi.

      Lần đầu tiên gặp cậu ta lại là nhìn góc mặt nghiêng khi hôn, người được hôn lại là bé đáng ngây thơ kia nữa chứ, nhìn mà cảm giác như rau cải xanh tươi bị lợn gặm* vậy, đau lòng vô cùng. Mặc dù sau đó có nhìn thấy chính diện mặt rồi, quả là rất đẹp trai, nhưng cái ấn tượng ban đầu vẫn tài nào biến được, vẫn thấy khá phản cảm, giống như cậu trai này chỉ dựa vào gương mặt đẹp để lừa gạt bé mà thôi.

      *Kiểu như câu bông hoa nhài cắm bãi ấy trâu của Việt Nam ý :))

      Đến khi nghe Cố Trí Viễn ra lý lịch cùng đống thành tích vẻ vang của cậu ta, mới nhìn sang vẻ mặt bình thản thờ ơ của Hạ Chi Tuyển, thầm nghĩ cậu này hề tầm thường chút nào.

      Chu Trác cười : “Chả trách mà hai chị lại coi trọng cậu ấy đến thế, ra là người rất ưu tú, hơn nữa tướng mạo cũng đẹp, khí chất nổi bật, nhìn là biết người tài rồi.”

      Hạ Chi Tuyển : “Chú Chu quá khen rồi.”

      Chu Trác chịu nổi, phải lên tiếng: “ chỉ hơn mấy em có mười tuổi thôi, còn chưa đến giáp, hai đứa đừng gọi là chú Chu nữa, gọi là Chu .”

      Cố Tư Ức : “Thế sao được ạ, gọi chú là làm sao thể được kính trọng chứ.”

      Chu Trác: “…”

      Cố Tư Ức lại : “Đối với cháu chú là bậc bề , cháu thể tôn trọng chú thế được.”

      “Chú cảm ơn cháu, Tiểu Tư Ức.” Chu Trác dở khóc dở cười.

      nhóc này nghiêm túc đó? Cố tình muốn tức chết phải ?

      Hạ Chi Tuyển mỉm cười: “Chú của Tư Ức cũng chính là chú của cháu ạ.”

      Chu Trác: “Ha ha.”

      Trừ ha ha ra biết gì nữa.

      Trong bữa ăn có đến chuyên ngành học của Hạ Chi Tuyển, Chu Trác cảm thấy hứng thú, hỏi: “Sau này em định tới viện nghiên cứu làm nghiên cứu khoa học, hay học kinh doanh như bố của Tư Ức?”

      Hạ Chi Tuyển : “Cháu thấy nghiên cứu khoa học và kinh doanh có gì mâu thuẫn với nhau cả.”

      “Vì sao lại thế?”

      “Làm kinh doanh cũng cần có khả năng nghiên cứu mà.”

      Cố Trí Viễn hỏi: “Vậy là cháu định tự mình lập nghiệp sao?”

      Hạ Chi Tuyển gật đầu.

      Cố Trí Viễn ngờ vực: “Làm về ngành hàng vũ trụ ấy hả?”

      Hạ Chi Tuyển lại gật đầu: “Vâng ạ.”

      Cố Trí Viễn và Chu Trác đều dám chắc, mặc dù chính sách bây giờ cũng thoáng hơn, cho phép người dân làm về lĩnh vực hàng , nhưng giai đoạn đầu nếu muốn đạt được thành tựu e là hơi khó.

      Hạ Chi Tuyển : “Công nghệ kỹ thuật phát triển theo nhu cầu đời sống, nay ở các quốc gia, phạm vi ứng dụng vệ tinh bị hạn chế, mà nhu cầu về thông tin và truyền thông Internet rất lớn, cho nên trong những năm tới, thị trường phóng vệ tinh rất rộng mở.”

      Cố Tư Ức hai mắt sáng như sao nhìn : “Đúng đúng đúng, đúng lắm!”

      Mặc dù nghe hiểu lắm, nhưng mà… ảnh hưởng gì đến việc sùng bái bạn trai của mình hết.

      Hạ Chi Tuyển tiếp: “Cháu muốn thành lập công ty nắm giữ được tất cả các công nghệ kỹ thuật của ngành hàng vũ trụ.”

      Cố Tư Ức tỏ ra mê muội, vỗ tay hô: “Hay quá! Em rất chờ mong!”

      Chu Trác vô cùng kính nể, nâng ly rượu lên, chủ động chạm ly với Hạ Chi Tuyển, : “Nếu có ngày đó phải cho biết đầu tiên đấy, để còn xem xét đầu tư cổ phần.”

      Cố Trí Viễn cười: “Tương lai nhất định làm được thôi.”

      Nếu là người khác ông dám tin, nhưng nếu là Hạ Chi Tuyển ông tin, vì thằng bé là thiên tài luôn phá vỡ mọi suy nghĩ bình thường của mọi người mà.

      Cố Tư Ức thấy mọi người ai cũng khen Hạ Chi Tuyển vui lắm.

      Cơm nước xong, Chu Trác chào tạm biệt cả nhà, trước khi còn xin cả số điện thoại của Hạ Chi Tuyển.

      là người làm kinh doanh, có thể nhận biết được người tài trong giới, cậu thanh niên này chính là mỏ vàng, nhất định phải giữ cho chắc.

      Sau khi tiễn Chu Trác, Hạ Chi Tuyển như thường lệ lại bị bố mẹ Cố Tư Ức kéo về nhà.

      Mặc dù muốn ở khách sạn hơn…Nhưng thể từ chối nhiệt tình của cả nhà, nên đành theo họ về.

      Buổi tối tắm rửa xong, Hạ Chi Tuyển nằm lên giường, hai tay gối sau đầu.

      Đợi đến mười giờ đêm rồi mà vẫn thấy nhóc kia sang đây…

      nhịn được mà cầm điện thoại gửi tin nhắn: “Tối nay em sang phòng à?”

      Cố Tư Ức: “To gan ghê nhỉ, dám ở trong nhà em dụ dỗ em hả?”

      Hạ Chi Tuyển: “ sang thôi vậy. Ngủ ngon.”

      lúc lâu sau, thấy Cố Tư Ức nhắn lại, liền để điện thoại xuống chuẩn bị ngủ.

      Nhưng chỉ cần nhớ đến người mà mình ngày nhớ đêm mong ở phòng bên cạnh, lại trằn trọc trở mình.

      Lúc có tiếng tin nhắn vang lên, lập tức mở ra xem.

      Cố Tư Ức: “Cửa khóa, kẹo trong miệng, người trong chăn.”

      Cố Tư Ức: “Đến hay nào?”

      Hạ Chi Tuyển cười.

      Lúc xuất giường , ôm lấy , Cố Tư Ức còn cố tình : “Em chỉ cho ôm cái thôi đấy, xong ngủ nha.”

      sang hẳn đây rồi, mới ôm cái muốn đuổi đấy à?” liếc cái.

      Cố Tư Ức còn chưa kịp lật người đè xuống dưới thân mình, chặn miệng lại…

      Lúc lửa cháy hừng hực, hỏi: “ có bao đâu, dám ?”

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      “Quanh khu nhà em có chỗ bán đâu…”

      “Thôi vậy.”

      Cố Tư Ức phục , tên lắp vào cung rồi mà vẫn nhịn được.

      Nhưng cũng rất cảm động, vì luôn nghĩ cho đầu tiên.

      ghé đầu lại hôn lên mặt , thầm: “Em lừa đấy, em mua rồi.”

      Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Hạ Chi Tuyển hỏi: “Em mua lúc nào?”

      “Hai ngày trước lúc siêu thị, hi hi, em lén mua hộp...Bố mẹ em biết đâu.”

      nhìn bộ dạng đáng cùng vẻ mặt như kẻ trộm của , nhịn được mà véo mũi , dịu dàng chiều : “Em đó… sợ bị bố mẹ phát à?”

      trừng mắt với : “Em giấu kỹ lắm, chắc chắn ai biết được.”

      Lần trước nửa đêm mò sang phòng , nhưng vì có bao nên cuối cùng cả hai đành phải dùng cách khác để giải tỏa, được tận hứng. lại nghĩ sau Tết tới nhà chơi, nên yên lặng chuẩn bị sẵn.

      Cố Tư Ức xuống giường, đến chỗ bàn học mở ngăn kéo lấy ra cái hộp gỗ, trong hộp là cái túi thêu…

      Sau khi mở thêm tầng tầng lớp lớp vật ngụy trang bên ngoài, mới lấy ra được cái hộp kia.

      Hạ Chi Tuyển nhìn , dở khóc dở cười.



      Ba tiếng sau…

      Cố Tư Ức thở hổn hển: “ dùng tiết kiệm chút …Còn mấy cái thôi, đừng dùng hết…”

      khàn giọng: “Em mua ít quá…Lần sau mua nhiều hơn nhé…”

      Cố Tư Ức: “…”

      Sau đêm mất sức, sáng hôm sau, Hạ Chi Tuyển bị đồng hồ báo thức đánh thức.

      mặc đồ ngủ vào, còn cẩn thận nhặt mấy cái bao dùng qua trong thùng rác, lấy giấy ăn gói lại.

      Trở về phòng mình, thay quần áo, đút bọc giấy ăn vào trong túi áo khoác.

      Lúc xuống nhà, Hứa Giai Tuệ trông thấy , liền hỏi: “Cháu dậy sớm thế à?”

      Hạ Chi Tuyển gật đầu: “Vâng ạ, cháu ra ngoài chạy bộ lúc.”

      “Thói quen rất tốt.” Hứa Giai Tuệ khen, “Chạy xong về nhà ăn sáng nhé.”

      “Cảm ơn ạ.”

      ra ngoài, chạy đoạn khá xa, cuối cùng mới vứt công cụ chiến đấu vào thùng rác công cộng.
      ---
      Chương 96: 25/10/19
      Khủng Long, huyenlaw68, Socnau36 others thích bài này.

    2. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Ngụy trang giỏi lắm :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ăn vụng xong phải phi tang ngay, chết cả cười với đôi bạn trẻ
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Đọc chương này cứ tủm tỉm cười vì đáng của đôi trẻ :)))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Ngụy trang khá tốt
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :