1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc gia từ chối bảo vệ em - Sơn Chi Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 19 (2)
      Chỉ tiếc là tận mắt nhìn thấy.

      Nhưng mà từ từ …Bạch Thư Yến bỗng nhớ tới điểm quan trọng.

      đột nhiên ngẩng đầu , nhìn về phía A Yên : “ Hôm qua ngươi khôi phục liền rúc vào chăn của ?”

      “ Đúng rồi” – A Yên thành gật đầu sau đó lại nhấm nháp miếng bánh kem.

      Bạch Thư Yến lập tức đứng lên, mắt kính gọng vàng mũi suýt nữa rơi xuống : “ Chính là do ngươi mặc quần áo Yên Yên à”

      Lúc những lời như vậy khống chế được lượng của mình , giọng có hơi lớn , những người khác trong tiệm khi nghe thấy điều này đều quay lại nhìn A Yên.

      Uả… ràng có mặc quần áo mà.

      Tất cả mọi người đều nghi hoăc.

      Bạch Thư Yến nhận ra mình hơi thất thố, vội vàng ngồi xuống lại giọng : “ Yên Yên , ngươi , ngươi là con , sao lại mặc rồi chui vào chăn của người ta như vậy?”

      Bạch Thư Yến cảm thấy huyệt thái dương của mình hơi hơi đau rồi đây.

      “ …. được sao?”- Yên Yên nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn

      “ Đương nhiên thể” – Bạch Thư Yến muốn tự tát mình cái , cho cùng vẫn là trách .

      Yên Yên sớm quên hết chuyện khi làm người, bây giờ chỉ là cái ngọc linh , trước khi tiến vào Tạ gia cũng chỉ ở với ở Tây Sơn , nơi đó ngoài quái ra làm gì có cư dân nào.

      Mặc dù sau này có tới Tạ gia nhưng toàn bị giam trong mật thất , làm gì có cơ hội tiếp xúc với con người chân chính.

      Sống nhiều năm như vậy mà như tờ giấy trắng , chưa từng trải đời làm sao hiểu được khác biệt nam nữ?

      là con trai , bình thường nghĩ tới việc những chuyện đó với .

      “ Tại ta….” – Bạch Thư Yến lấy kính xuống che che mặt.

      A Yên thấy dáng vẻ của liền bị dọa sợ , bánh kem cũng dám ăn : “ Hổ mập , có phải ta sắp bị đuổi ?”

      Vành mắt của lại đỏ.

      ”- Bạch Thư Yến vội vàng an ủi.

      “ Dù sao ngươi mới lỗ , cũng thiệt thòi gì!”

      A Yên nhìn : “ Ta lỗ ? Lỗ cái gì?”

      “…..” – Bạch Thư Yến là đàn ông nên cũng biết tìm cách nào để phổ cập kiến thức phụ nữ cho .

      Nghẹn nửa ngày , mới thở dài : “ Yên Yên , ngươi phải mau chóng dung nhập với cuộc sống nơi này”

      : “ Ngươi nên kết thêm bạn”

      Đặc biệt bạn .

      “ Ngươi chính là bạn của ta nha” – A Yên cười với , đôi mắt đen nhánh giống như ánh trăng.

      “ Là bạn tốt tốt nhất của ta!” – đem miếng bánh đẩy đến trước mặt .

      Bạch Thư Yến hơi giật mình , trong lòng mạc danh kì diệu cảm thấy thoải mái ấm áp. Đương nhiên bọn họ là bạn tốt nhất.

      Mấy trăm năm trôi qua , chịu đựng bao nhiêu chua xót cũng trải qua bao nhiêu trớ trêu đều là độc mình nhưng may mà quen được A Yên.

      A Yên vẫn luôn ở bên cạnh nên còn cảm thấy độc. Năm xưa , lúc tận mắt nhìn thấy người con mình trở thành vợ của người khác , tim của trỗng rỗng , từ đó đần độn ngây ngốc bao nhiêu năm quan tâm đời , may mà A Yên luôn theo bồi .

      Tất cả những phong quang , những đau khổ của đều thấy nhưng lại chưa từng rời .

      thế giới này , Yên Yên là người bạn duy nhất cũng là người bạn quan trong nhất của .

      “ Nhưng mà Yên Yên , ngươi cần thêm những người bạn khác nữa”- vươn tay sờ sờ đỉnh đầu .

      Vừa xong những lời này điện thoại di động của Bạch Thư Yến vang lên. lấy di động ra nhìn thoáng qua , sau đó nghiêm túc nghe : “ Chuyện gì?”

      A Yên nhìn trộm cái , ngậm cái muỗng trong miệng , cảm thấy có chút giống Tạ Minh Triệt lúc làm việc.

      Sau khi dập điện thoại , Bạch Thư Yến cười cười với A Yên , dáng vẻ ôn hòa : “ Yên Yên , ta đưa ngươi về nhé ? Bên công ty có chút việc , ta phải về xử lí chút “

      “ Ta muốn trở về” – A Yên rầu rĩ lắc đầu .

      “ Hay là … ta đưa ngươi đến nhà ta?” – Bạch Thư Yến nghĩ nghĩ xong .

      A Yên tiếp tục lắc đầu : “ Thôi ngươi , ta tự mình chơi”

      “ Cái này ….” – Bạch Thư Yến do dư, sợ lạc.

      “ Bản thân ta nghiêm túc học tập, ta biết đến xe taxi và ta cũng mang điện thoại theo mà”

      Nghe thấy như vậy , Bạch Thư Yến suy xét lát cuối cùng vẫn gật đầu.

      Cho dù lo lắng vẫn muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài , chỉ có như vậy mới có thể sống tốt.

      Nhưng mà vẫn có chút yên tâm , vì vậy vừa đeo kính lên vừa dặn dò : “ Nếu gặp chuyện gì phải gọi điện thoại cho ta, biết chưa?”

      Bây giờ với trước kia giống nhau , tại linh lực của A Yên đủ để đối phó với phàm nhân nên cần lo lắng con người thương tổn chỉ là nếu như gặp phải quái ổn lắm.

      Đây là thế giới loài người, tu cũng phải là quá nhiều nhưng vẫn có ít. Nghĩ nghĩ, vì an toàn của A Yên nên Bạch Thư Yến đeo cho chiếc nhẫn.

      “ Đây là cái gì?” – A Yên nhìn chiếc nhẫn trong tay mình , mặt nhẫn có viên hạt châu trong suốt , nhin kĩ hình như ở giữa có sợi chỉ màu bạc tinh tế.

      “ Lúc ngươi gặp nguy hiểm nó bảo vệ ngươi đồng thời báo cho ta biết”

      Bạch Thư Yến đem thần vật mà mình vất vả mới lấy được từ Thiên Cực Sơn đưa cho A Yên chút tiếc hận.

      “ Ừa” – A Yên gật gật đầu , lại sờ sờ ngón tay đeo nhẫn của mình.

      Bạch Thư Yến rồi , chỉ còn lại A Yên ngồi ăn bánh kem mình.

      Lúc rời khỏi tiệm bánh kem , A Yên đứng ở cửa nhìn nhìn , mưa tạnh rồi.

      lâu rồi được ra ngoài mình. hít hơi nhăn nhăn cái mũi , cảm thấy khí nơi này tốt tí nào thể bằng Tây Sơn được.

      Nhớ tới Tây Sơn , A Yên đứng ở lối bộ nhìn dòng người tới lui , lại nhìn những tòa cao ốc , bên tai vang lên tiếng xe cộ lại , lúc ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt phát , hình như mình tìm thấy phương hướng của Tây Sơn nữa rồi.

      A Yên tùy tiện về hướng.

      đường có rất nhiều cửa hàng , cảm thấy mới lạ , cái lại cái , rẽ vào xem tất cả, về sau cứ dạo lại dạo , biết kiểu gì tới cửa hàng chim cảnh.

    2. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Tiếng chim kêu từng đợt lại từng đợt nhưng A Yên lại hiểu chúng nó cái gì , chỉ có thể nghe được ngôn ngữ của linh. Còn tiếng động vật chỉ có Hổ mập mới hiểu đươc. A Yên dạo vui vẻ , thời điểm ngang qua phố ăn vặt bị mùi hương hấp dẫn đậm đà hấp dẫn vào , lúc ra tay thêm hai chén đậu hũ thúi.

      Tuy rằng thúi nhưng ăn rất ngon. A Yên ăn miếng to , đôi mắt cong cong thỏa mãn.

      “ Mộ Tranh , Mộ Tranh , nhìn kìa ! Kia phải tiểu khả ái lần trước sao?” – Trong ngõ nào đó , thiếu niên cầm gậy tùy ý nhìn qua đầu ngõ , cặp mắt trừng lớn vội vàng kéo thanh niên dạy dỗ mấy tên lưu manh.

      Thiếu niên kia nghe vậy , đôi chân để xương sường của tên côn đồ súyt nữa mất sức lực, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi trừng , đột nhiên quay đầu vừa đúng lúc thấy bóng dáng mảnh khảnh màu vàng chanh.

      Động tác ăn đậu hũ của A Yên khựng lại , giống như nhận ra cái gì, bước chân bước ra lại thu lại , thời điểm nghiêng đầu nhìn thấy dôi mắt đào hoa kia nhìn mình.

      “ Fuck….”

      Đúng là ta.

      Mộ Tranh híp đôi mắt lại.

      là có duyên. Đây là lần thứ mấy ta tự đưa tới cửa rồi? Ngọc linh này thoạt nhìn ăn rất ngon ?

      Hai người mắt to trừng mắt , thời gian dường như dừng lại.

      “ Đằng sau cậu….”

      A Yên bỗng nhiên chỉ chỉ phía sau ,lời còn chưa hết thấy thiếu niên mặc đồng phục bên cạnh Mộ Tranh đem tên côn đồ cầm gậy xông tới đá bay.

      “ Con chó mau lăn ” – Thiếu niên hùng hùng hổ hổ , “ Mày xem mày nhuộm lông chó của mày cái màu gì kia ? Làm gia chói chết được”

      “ …..” A Yên ngậm miệng lại

      “ Kỳ Việt”- Mộ Tranh thỉ về phía thiếu niên bên cạnh , hất hất hàm

      Kỳ Việt ngơ ngẩn : “ Cái gì ?”

      Mộ Tranh ra vẻ thất bại , trừng mắt với Kỳ Việt cái nhưng cũng gì nữa , thẳng tới A Yên.

      A Yên lại xúc thìa đậu hũ thúi.

      Lúc Mộ Tranh tới vừa vặn ngửi thấy mùi hương mê hoặc khó tả , muốn bịt mũi mình lại.

      Này con mẹ nó còn gì là ngọc linh ngon miệng? Ăn cái đồ linh tinh gì thế này ?

      …” há miệng thở dốc , từ trước tới nay chưa bao giờ khẩn trương như thế , ngay cả chữ nghĩa cũng chưa sắp xếp cho tốt được.

      A Yên ăn miếng đậu hũ thúi , tò mò nhìn : “ Cậu có việc gì sao?”

      Kháo

      Mộ Tranh cảm thấy hương vị này …..Làm đầu trống rỗng.

      “ Thúi như vậy mà cũng nuốt được à ?” – gian nan câu.

      A Yên chớp chớp đôi mắt tròn : “ Tuy thúi nhưng ăn đặc biệt ngon”

      Thúi như vậy còn có thể cho vào miệng sao ? Dù sao Mộ Tranh cũng làm được.

      A Yên thấy đứng trước mặt mình nửa ngày cũng được câu gì , nghĩ nghĩ, dường như nghĩ ra cái gì , ngẩng đầu hỏi : “ Có phải cậu rất muốn ăn ?”

      Tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng vẫn đem chén đặt vào tay : “ Vậy cậu ăn .”

      Sau đó xoay người rời . còn muốn ăn món ngon khác nha.

      Mộ Tranh cầm non nửa chén đậu hũ thúi tay , bị hương kia xông đến ngây ngốc luôn.

      “ Ha ha ha ha ha oa kháo , Mộ Tranh mày ngay cả tới gần con cũng được” – Kỳ Việt nghẹn nửa ngày cuối cùng cười ra tiếng.

      Mộ Tranh phục hồi tinh thần cười lạnh , giơ chân đá trúng cẳng chân Kỳ Việt.

      Kỳ Việt “ Ngao” tiếng , đau đến nhe răng trợn mắt , “ Fuck! Thằng ngốc Mộ Tranh này”

      Mộ Tranh nhét nửa chén đậu hũ thúi vào tay , còn mình xoay người đuổi theo bóng dáng vàng chanh kia.

      “ ….. mẹ nó , thối ”- Kì Việt ngồi xổm ở ngõ , mắng câu.

      A Yên đẩy cửa vào quán trà sữa, đứng do dự trước quầy lâu mới có chọn được ly trà sữa phomai trân châu.

      chưa bao giờ uống qua nhưng xem hình ảnh lần rồi , nhìn tệ .

      Lúc Mộ Tranh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc gọi đồ , chạy nhanh qua quầy.

      Nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn khuôn mặt tuấn tú của , nở nụ cười ngọt ngào : “ Xin hỏi muốn dùng loại trà sữa nào?”

      “ Giống ấy”—Mộ Tranh chống tay ở quầy nghiêng đầu nhìn về phía A Yên.

      “ Hai vị cùng nhau sao?”- Nữ nhân viên sửng sốt chút nhưng vẫn duy trì nụ cười.

      “ Đúng vật, tôi trả tiền”

      A Yên chưa kịp chuyện Mộ Tranh giành trước.

      “ Được” – Nhân viên nữ gật gật đầu , chỉ vào mã QR bên cạnh : “ Quets vào đây là được , tổng cộng 28 tệ”

      A Yên thấy chuẩn bị trả tiền liền vội vàng : “ Để tôi tự trả” – xong tự quét mã , chọn 14 tệ, quét vân tay đồng ý trả tiền. Đây là Bạch Thư Yến dạy . rất thần kỳ, trước kia phải mang theo ngân phiếu và bạc mới có thể mua đồ , tại chỉ cần mang theo di động , ấn ấn mấy cái là được.

      Động tác của Mộ Tranh dừng chút , khóe miệng cong cong cũng thêm gì , tự thanh toán cho mình.

      A Yên lấy trà sữa xong liền tới bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.

      Ai ngờ vừa ngồi xuống , thiếu niên kỳ quái kia cũng theo đến đây.

      “ Cậu theo tôi làm gì ?” – A Yên nhíu mày.

      Mộ Tranh cười cười ngồi xuống đối diện , gì , mang theo vài phần kiêu ngạo , sau khi uống xong ngụm trà sữa mới kêu lên : “ Fuck , cái này ngon cái gì?”

      Ngọt đến hồ đồ.

      A Yên uống thử ngụm , ràng vừa ngọt vừa thơm , bên trong còn có trân châu giòn giòn.

      đưa mắt nhìn về phía thiếu niên ngồi ở đối diện giống như xem thằng ngốc.

      “ ….. Ánh mắt đó của là sao ?” – Mộ Tranh cắn răng.

      A Yên quan tâm đến , an an tĩnh tĩnh uống trà sữa của mình.

      tên là gì ?” – Mộ Tranh tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân.

      A Yên để ý tới .

      ? cũng sao nhưng phải nhớ kĩ, tên tôi là Mộ Tranh” – Thiếu niên kéo khóa áo đồng phục xuống .

      A Yên đứng lên , cầm trà sữa ra ngoài.

      Mộ Tranh uống cốc trà sữa ngọt khé kia nữa, lúc ra thân ảnh vàng chanh xa.

      Kỳ Việt đem tất cả mọi việc đều để trong mắt , lúc này thấy Mộ Tranh ra cười đến nghẹn : “ Ha ha ha ha Mộ Tranh , đây là lần đầu tiên ăn vố của con hả ?”

      “ Mày vui lắm à ?”- Mộ Tranh ngó ,, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười như cười.

      “ Tranh ca , ta có , ta phải”- Kỳ Việt lập tức dừng lại.

      Mộ Tranh giương mắt nhìn thân ảnh màu vàng chanh càng ngày càng mơ hồ , bỗng nhiên hừ tiếng.

      Chờ đấy.

      lâu nữa ăn sạch tiểu ngọc linh biết tốt xấu này.

      Cứ cho là hôm nay ta quá thúi , ăn ngon miệng .

      A Yên được lát ngồi nghỉ ở ghế ngồi trong công viên. Cái miệng nhấp từng tí trà sữa , hương vị ngọt ngào làm nhịn được mà tủm tỉm cười. Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên , A Yên lấy ra xem là Bạch Thư Yến gọi tới.

      “ Yên Yên , ngươi vẫn ở ngoài đường à?”- Điện thoại vừa mở thanh của Bạch Thư Yến truyền tới.

      A Yên thành trả lời : “ Đúng vậy”

      Bạch Thư Yến cười tiếng , thần sắc bỗng nhiên dịu dàng chút , hỏi : “ những đâu vậy”

      vừa ra khỏi phòng họp vừa chuyện điện thoại ngừng với .

      Mọi người theo ra khỏi phòng họp thấy chủ tịch nhà mình vừa rồi còn phát hỏa trong cuộc họp , tại vừa gọii điện bày ra vẻ mặt dịu dàng khỏi nhìn nhau , trong lòng suy đoán chút.

      Hay là …. Bọn họ sắp có lão bản nương?

      “ Chơi có vui ?” – Bạch Thư Yến chú ý tới ánh mắt người khác, thấp giọng hỏi A Yên.

      “ Ừ cũng vui , nhưng có người rất kỳ quái…” – A Yên nhớ tới thiếu niên theo mình tới tận quán trà sữa.

      Bạch Thư Yến nhíu mày : “ Kì quái sao? Là đàn ông sao?”

      “ Đúng vậy , rất kỳ quái, ta quen biết , còn cố bắt chuyện với ta”

      Nghe A Yên như vậy , Bạch Thư Yến đại khái hiểu được đầu đuôi như nào.

      A Yên lớn lên xinh đẹp, thoạt nhìn lại đáng , dễ thương, những bên vô lại bên ngoài khẳng định có ý xấu.

      Nghĩ như vậy Bạch Thư Yến liền với : “ Yên Yên , ngươi ngàn vạn để ý tới những tên vô lại đó,nếu có người dám quấn lấy ngươi , ngươi liền đánh !”

      “ Ngàn vạn để cho bọn đụng tới ngón tay của ngươi” – Bạch Thư Yến giống như vị cha già dặn dò .

      “ Được” – A Yên gật gật đầu

      xxxxxxx-xxxxxxxxxxxxxxxxx

      Minh Triệt?

      Điền Vinh Sinh thấy Tạ Minh Triệt ngồi trước bàn công tác ngây ngốc , kêu vài câu.

      “Lão sư” – Tạ Minh Triệt phục hồi tinh thần nhìn về phía Điền Vinh Sinh.

      Điền Vinh Sinh chắp tay sau lưng tới : “ Tiểu tử , cậu nghĩ cái gì mà nghĩ tới nhập thần như vậy?”

      có gì” – Tạ Minh Triệt miết miết tài liệu trong tay , cố gắng trấn định.

      Nhưng Điền Vinh Sinh lạ gì đồ đệ của mình , ngày thường là dáng vẻ gì , bây giờ là dáng vẻ gì chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy.

      Ông cười tiếng , ngồi xuống ghế mây bên cạnh , uống ngụm trà sau đó chậm rãi : “ chút , cậu gặp chuyện gì?”

      có đâu, lão sư nghĩ nhiều rồi” – Tạ Minh Triệt vặn vẹo ngón tay nắm chặt tài liệu trong tay.

      Ngoài miệng có” nhưng trong đầu tự chủ được mà lên đoạn hội thoại lúc sáng. Câu “ là người em thích” vẫn còn vang bên tai, chỉ cần nghĩ lại lỗ tai nóng lên.

      Lời của nữ hài nhi có gì đáng tin chứ? Mặc dù ấy nhưng tại sao lại phản ứng lớn như vậy ? Như vậy là nên. Bỗng nhiên bình tĩnh lại.

      Ban đầu Tạ Minh Triệt giữ lại A Yên có lẽ là bởi vì đôi mắt ướt át của khiến cho động lòng trắc nhưng trong chuyện này nên pha tạp cái gì khác.

    3. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Lần đầu tiên gặp chỉ cần liếc mắt cái liền cảm thấy đôi mắt của , dáng vẻ cười rộ lên của , răng nanh lộ ra đều quen thuộc.

      Đó là loại quen thuộc chưa có từ trước đến nay.

      Có lẽ phần do quen thuộc nên mới có thái độ khác thường, lưu giữ , hơn nữa chiếu cố .

      Nhưng , nên hơn nữa mới phải.

      Chỉ qua khoảng thời gian ngắn mà tâm tư của Tạ Minh Triệt luân chuyển vòng.

      Tuy rằng nghĩ là nghĩ vậy nhưng nhớ lại bản thân sáng sớm bỏ ra cửa, thậm chí chưa chuẩn bị đồ ăn cho ….

      Bỗng nhiên có chút bực bội.

      Điền Vinh Sinh ngồi bên cạnh thấy hơi nhíu mày, môi mỏng cũng kiềm được mà mím thành đường thẳng, bực bội lên mặt.

      “ Minh Triệt à, cậu rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài như vậy nha”

      Ông cảm thấy mới lạ, khỏi ha ha cười hai tiếng.

      “ Lão sư, ta muốn làm việc” – Đối mặt với trêu chọc của lão sư, Tạ Minh Triệt có chút bất đắc dĩ.

      “ Được , được , được,cậu làm việc của cậu” – Điền Vinh Sinh đứng lên , cầm cái chén của mình ra ngoài, chuẩn bị tới chỗ Đồng Gia Lâm nhìn xem tình huống của pho ngọc Phật.

      Điền Vinh Sinh vừa mới rời Lâm Uy theo sau vào.

      “Tạ lão sư”- Lâm Uy mang cái hộp giấy vào.

      Tạ Minh Triệt giương mắt , vừa thấy là thần sắc bình tĩnh điềm đạm.

      “ Chuyện gì?”

      “Em đặt bánh ngọt cho ” – Lâm Uy đối diện với ánh mắt của gương mặt có chút nóng lên, cắn cắn môi, đem bánh kem để mép bàn làm việc.

      Lúc đối mặt với luôn tránh được khẩn trương , tim đập thình thịch.

      “ Cảm ơn nhưng cần đâu” – từ chối lịch lại xa cách.

      Lâm Uy vừa đem bánh kem đặt lên bàn , nghe thấy như vậy ngẩn người sau đó miễn cưỡng lộ ra nụ cười , với : “ Bánh kem này em mời tất cả mọi người, ai cũng nhận rồi, Tạ lão sư cũng nhận lấy

      Tạ Minh Triệt nhìn hộp bánh kem , nhớ tới trong nhà , cuối cùng gật đầu : “ Cảm ơn

      có gì , Tạ lão sư” – Lâm Uy thấy nhận thở phào nhõm, nụ cười cũng tự nhiên hơn rất nhiều “ Vậy em trước nhé”

      “Ừ” – Tạ Minh Triệt ngẩng đầu.

      Lâm Uy lén lút nhìn cái sau đó mới xoay người rời .

      Sau khi tan tầm, Tạ Minh Triệt từ lời mời tới nhà ăn cơm của Điền Vinh Sinh , cũng dừng lại , lái xe về chung cư của mình.

      Chỉ là lúc về đến nhà , mở đèn phòng khách lên nhưng thấy bóng dáng A Yên.

      cũng vào phòng ngủ tìm nhưng vẫn thấy.

      Tạ Minh Triệt đặt bánh kem lên bàn trà, ngồi xuống sofa, rũ mắt.

      Qủa nhiên , dỗi rồi.

      lấy di động ra, đầu ngón tay do dự lâu sau đó ấn gọi.

      “ Alo ?”- Đầu bên kia truyền đến giọng nam nhàng , ôn nhuận.

      Tạ Minh Triệt khựng lại những lời sắp ra tới miệng đều đè ép trở về.

      “Tạ tiên sinh?” – Bên kia Bạch Thư Yến nghe thấy thanh của liền câu : “ Yên Yên ở chỗ tôi , tôi đưa ấy về ngay”

      “ Ta quay về”

      Tạ Minh Triệt nghe ràng có giọng nữ mềm mại phản đối

      “ Yên Yên , nghe lời ” – Bạch Thư Yến dỗ câu.

      Tay cầm di động khỏi siết chặt hơn chút, Tạ Minh Triệt làm như nghe thấy thanh của , lúc mở miệng vẫn bình tĩnh như cũ : “ Làm phiền , Bạch tiên sinh”

      Sau khi cúp máy, Tạ Minh Triệt pha cho mình ly trà Vân Vụ.

      Hơi nước mờ mịt tràn ngập , chén màu xanh ngọc trong tay dưới ánh đèn chiếu vào tản ra ánh sáng rực rỡ , trong suốt., lẳng lặng nhìn lá trà dao động trong chén , tâm tư cũng theo lá trà mà trôi nổi, tình bất định.

      Hai tuần trà qua , chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

      Tạ Minh Triệt lấy lại tinh thần , buông chén trong tay xuống, đứng lên tới cửa.

      Lúc mở cửa , vừa đưa mắt lên thấy Bạch Thư Yến thân âu phục giày da khách khí đứng đó.

      “ Tạ tiên sinh”- Bạch Thư Yến cười cười sau đó duỗi tay đem A Yên trốn phía sau mình ra.

      A Yên gục đầu xuống , uể oải ỉu xìu giống như lần đầu tiên bị Bạch Thư Yến đưa về.

      “Cảm ơn” – Tạ Minh Triệt lễ phép gật đầu, đồng thời duỗi tay cầm lấy cổ tay của A Yên kéo vào trong phòng.

      “ Vậy, tôi quấy rầy hai người nữa”

      Bạch Thư Yến thức thời lời chào, nhìn ra được Tạ Minh Triệt cũng đón chào .

      “ Hẹn găp lại”

      Tạ Minh Triệt gật đầu sau đó đóng cửa lại.

      “…..”- Bach Thư Yến ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng lại đột ngột.

      Cảnh tượng này sao lại có chút quen thuộc ???

      A Yên ngơ ngác đứng ở cửa , lặng im lời nào càng nhìn .

      Tạ Minh Triệt buông cổ tay ra, lấy đôi dép lê bằng lông hình con thỏ cho để bên cạnh chân , sau đó đứng thẳng người : “ Thay dép

      A Yên nghe thấy thanh lãnh đạm của , vốn dĩ muốn để ý tới nhưng có lá gan nghe lời , nắm góc áo của mình , nhấp nhấp môi.

      Đành phải nghe lời thay dép lê ra nhưng vẫn đứng im nhúc nhích. Tạ Minh Triệt nhìn dáng vẻ này là biết vẫn còn tức giận về chuyện lúc sáng.

      Ngày thường nhìn nhát gan nhút nhát, chưa bao giờ thấy tức giận đến thế, chắc là chọc tức giận rồi.

      Nghĩ vậy , đáy mắt Tạ Minh Triệt khỏi nổi lên chút nhu hòa, nhấp môi lúc lâu, sau đó duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của , thở dài hơi : “ Xin lỗi, sáng sớm ta nên bỏ mặc

      Thời điểm A Yên nghe những lời này , lông mi run rẩy nhưng vẫn gì.

      Tạ Minh Triệt lại chưa từng dỗ ai, cũng biết nên làm như thế nào, giương nhìn nhìn vừa vặn bắt gặp bánh kem bàn trà, liền lôi kéo tới sofa.

      “Tôi mua bánh kem cho em” Tạ Minh Triệt đem hộp bánh đưa tới trước măt .

      Ngay khi A Yên mở hộp ra, thấy miếng bánh kem bên trong hai mắt sáng rực, gấp gáp cầm muỗng ăn từng miếng.

      Chua chua ngọt ngọt lại ngấy.

      Tạ Minh Triệt ngồi ở sofa nhìn A Yên nửa ngồi nửa quỳ thảm ăn bánh kem , cũng biết tại sao cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

      dễ được thỏa mãn.

      ràng vừa nãy còn bày dáng vẻ thở phì phì, lúc này ăn bánh ngọt lại là vẻ mi mắt cong cong , cười ngọt ngào.

      Còn ngọt hơn cả bánh kem nữa.

      Chiếc bánh kem bị tiêu diệt sạch thực nhanh , thời điểm nhìn về phía Tạ Minh Triệt hoàn toàn quên mất giận dỗi.

      Hoặc là , ra vốn tức giận.

      Ngay lúc cúi người lấy dép bông từ trong tủ ra cho , lại thêm thời điểm giọng xin lỗi .

      Dù sao, nỡ giận .

      Tạ Minh Triệt bị đôi mắt sáng láp lánh của nhìn , còn chưa kịp gì , lại thấy nhào tới đột ngột.

      Đôi tay quấn quanh eo , chôn ở ngực .

      Thậm chí còn lấy mặt cọ cọ vào cổ , cười vui vẻ : “ Em tức giận đâu”

      Tạ Minh Triệt cứng đờ người, trong lúc nhất thời biết nên phản ứng như thế nào.

      Xem ra những lời lúc sáng với là vô dụng, hề để trong lòng.

      chưa bao giờ thích tiếp xúc da thịt nhưng giống , hình như càng ngày càng thích gần , đụng vao .

      Nhưng mà lại có cách nào nặng lời với , hầu kết khẽ nhúc nhích rồi lại thôi.

      Hôm nay em tự ra ngoài chơi, còn ăn nhiều món ăn ngon….” – A Yên dựa vào người , tự chủ mà chia sẻ về ngày hôm nay của mình.

      Mà Tạ Minh Triệt đơ người nghe lúc lâu sau đó mới hỏi : “ Hôm nay em ở cùng Bạch Thư Yến sao?”

      “ Bạch Thư Yến?”- A Yên nghĩ hồi lâu mới nhớ ra đó là tên mới của hổ mập : “ à hổ mập sao, mang em ăn bánh kem sau đó vội giải quyết công chuyện , em tự chơi lâu mới đến đón em”

      Tạ Minh Triệt nhấp môi, lát sau mới hỏi : “ Vì sao với

      A Yên nghịch cổ áo của bỗng khựng lại , bẹp bẹp miệng : “ Bởi vì sáng nay rất hung dữ, em dám…”

      Tạ Minh Triệt sau khi nghe những lời này , thần sắc hòa hoãn ít, tay phủ lên đầu : “ Xin lỗi”

      vừa dứt lời hai cái cúc áo vạt áo bị A Yên cẩn thận giựt xuống, có viên bay ra ngoài, rơi mặt đất phát ra tiếng vang .

      Xương quai xanh hơi lộ ra, nửa bên ngực như như .

      A Yên mân mê cái cúc áo trong tay, nhất thời khó có thể dời tầm mắt.

      Ninh Ninh, hthuqttn, Ta là thổ hào8 others thích bài này.

    4. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 20 : Ta nè ta nè.

      Công tác chuẩn bị để quay phim phóng cho cấm cung hoàn thành , Tạ Minh Triệt cố ý sắp xếp gặp đạo diễn phim phóng mà Thẩm Ngao thỉnh giúp – Dụ Đông Hạ.

      Vị đạo diễn Dụ này là đạo diễn phóng trứ danh trong nghề, từng đạo diễn qua ít phim phóng thú vị về quốc gia hoặc phóng lịch sử , cũng có phim phóng về văn vật.

      Thẩm Ngao đạo diễn Dụ vốn là nhân vật rất khó để thỉnh, ban đầu cũng ôm hi vọng quá lớn nhưng may mắn là vị đạo diễn Dụ vừa nghe là quay chụp phim phóng cho cấm cung hơn nữa và vì văn vật chữa trị sư mà quay , liền gật đầu đáp ứng luôn.

      Sáng sớm ra cửa Tạ Minh Triệt tính mang A Yên nhưng thấy đáng thương vô cùng mà nhìn đành lòng để mình ở nhà

      Thẩm Ngao hẹn gặp tại “Thử gian trà xá” ,quán trà nằm tại ngõ sau lưng cấm cung , gác mái cổ xưa thấp thoáng mảnh xuân hồng liễu xanh , rất là điển nhã.

      Tạ Minh Triệt mang theo A Yên vừa vào liền có nhân viên nữ mặc bộ đồ cổ trang thanh nhã tới, mặt mang theo nụ cười , thanh nhàng : “ Xin hỏi tiên sinh cùng tiểu thư đặt bàn trước chưa ạ ?”

      Quán trà này là quán trà nổi danh ở Lệ thành , phần lớn là đặt bàn trước mà khách nhân đến nơi này đa số là người có chút thân phận.

      Tạ Minh Triệt đọc tên Thẩm Ngao, nhân viên vừa nghe trực tiếp dắt họ lên tầng ba.

      Lầu các nơi này lớn , cầu thang uốn lượn , sắc xanh lan tràn , có rất nhiều hương khí thơm ngào ngạt mùi hoa cỏ, hoa cỏ xanh rì , mảnh thanh đằng.

      Sau khi tiến vào , Tạ Minh Triệt chỉ cần đưa mắt liền thấy Thẩm Ngao ngồi bên trong.

      ngồi quỳ ở đệm mềm , trong tay thưởng thức ly bằng sứ, mà đối diện người đàn ông lớn tuổi mang chòm râu hoa râm hơi ngắn.

      Mặc dù râu tóc bạc nhưng giờ phút này vẫn là bộ dáng tinh thần quắc thước.

      “ Minh Triệt,cậu tới rồi à?” – Thẩm Ngao nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu lên nhìn Tạ Minh Triệt.

      Sau đó thấy chiếc đầu nhô ra tò mò nhìn xung quanh từ phía sau lưng Tạ Minh Triệt – A Yên , Thẩm Ngao kinh ngạc chớp mắt cái , lại lần nữa nhìn về phía Tạ Minh Triệt , “ Vị này là ….”

      Tạ Minh Triệt kéo tay A Yên vào trong , thần sắc như có gì : “ Bạn trong nhà ta”

      Thẩm Ngao vừa nghe , hử ????

      Trong nhà … bạn ? Này mẹ nó là ý tứ gì?!

      Nhưng mà từ từ , tại đó phải chuyện quan trọng nhất, cũng thể gạt đạo diễn Dụ sang bên.

      Thẩm Ngao áp tâm tư bát quái của mình xuống , nhìn về phía Dụ Đông Hả ở đối diện mình : “ Đạo diễn Dụ , đây chính là Tạ Minh Triệt mà tôi qua với ngài, chính là nhà đầu tư chính cho việc quay phim phóng tại cấm cung lần này”

      “ Đạo diễn Dụ” – Tạ Minh Triệt gật đầu, lôi kéo A Yên ngồi xuống.

      Đây cũng khoong phải lần đầu tiên Dụ Đông Hạ nghe tới tên “Tạ Minh Triệt” , mấy năm trước Tạ gia ở Lệ thành xảy ra việc huyên náo động trời xôn xao dư luận, khi đó nghe qua về việc vị này mất tích lúc còn đến khi thiếu niên lại tự trở về -Tạ gia trưởng tử.

      “Con cả Tạ gia , Tạ Minh Triệt?”- hơi hơi mỉm cười, chòm râu hoa râm run rẩy, biết còn cố hỏi.

      Tạ Minh Triệt hơi hơi gật đầu : “ Đúng vậy”

      Du Đông Hạ thầm đánh giá toàn diện , gật gât đầu : “ Người của Tạ gia quả nhiên là người Tạ gia , luôn luôn để bụng với bảo hộ văn vật”

      “ Kế hoạch mấy người tôi xem qua, ngành sản xuất phim xưa nay chưa từng có loại phim về chữa trị văn vật, sợ lỗ sao?”

      Tạ Minh Triệt rót cho A Yên ly trà, đưa tới tay , sau khi nghe Dụ Đông Hạ vậy , mở miệng : “ Trước nay chưa từng có nhưng đại biểu thể được, thử chút cũng sao”

      “ Tốt lắm” – Dụ Đông Hạ nghe trả lời xong vỗ đùi cười ra tiếng.

      “ Thầy của cậu là Điền Vinh Sinh à?” – Ông lại hỏi.

      Tạ Minh Triệt biết vì sao ông ta nhắc tới Điền Vinh Sinh nhưng vẫn gật đầu.

      “ Trước đây ta cũng hợp tác với lão Điền quay bộ phóng về văn vật , đồ đệ của dạy ra tệ”-Dụ Đông Hạ cười – “ Công việc chữa trị văn vật này quá gian nan, ta tận lực mà làm để có thể cho ra tác phẩm tốt , các văn vật chữa trị sư nên được công chúng nhớ kĩ”

      “ Cảm ơn ngài”-Tạ Minh Triệt kính ông ly trà.

      Trong khi hai người bàn công chuyện Thẩm Ngao ngồi ở bên thầm nhìn A Yên bên cạnh Minh Triệt.

      này mặc chiếc váy màu thạch lựu hồng dài tới đầu gối , tôn lên làn da trắng nõn của , đôi mắt tròn tròn, trong ánh mắt hàm chứa mềm mại, tóc bím đen nhánh mềm mại buông ở sau lưng , mặt còn điểm xuyết mấy viên trân châu , thoạt nhìn nhắn kiều , đặc biệt đáng .

      Này … Đến tột cùng là tiểu khả ái chạy từ đâu ra? Gặp phải Tạ Minh Triệt thế nào?

      Thẩm Ngao thầm suy nghĩ.

      Cũng thích hợp, bộ dáng người sống chớ gần , lãnh đạm kia của Tạ Minh Triệt sao có thể kéo tay của nào chứ? Này mẹ nó phải là nhảm à? Tình huống tại là thế nào a!

      Chẳng những kéo tay còn châm trà cho người ta, tự tay đưa tới…. Thẩm Ngao có chút nghi ngờ mình nằm mơ.

      Này mẹ nó , kia có còn là khối băng chán ghét tiếp xúc da thịt – Tạ Minh Triệt ?

      Thẩm Ngao cảm thấy thế giới hôm nay mê ảo.

      Ngay thời điểm Thẩm Ngao đánh giá A Yên A Yên cũng nhận ra ánh mắt của hắt.

      cầm cốc , đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ngao , đôi mắt tròn tròn chớp chớp tràn ngập nghi hoặc.

      Tại sao người này cứ nhìn mình a? Đồ kỳ quái.

      Thẩm Ngao nhìn lé bị bắt gặp, cảm thấy có chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng lộ ra nụ cười coi như là khéo léo lại soái khí với .

      Ai biết nương người ta nhìn cái sau đó trực tiếp nghiêng đầu nhìn Tạ Minh Triệt.

      “…..” – Bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị ghét bỏ.

      Thẩm Ngao đè nặng bụng nghi vấn , vất vả mới chờ được tới khi Dụ Đông Hạ đứng dậy cáo từ rời , rốt cuộc nhịn được hỏi Tạ Minh Triệt : “ Minh Triệt, bé này là ai vậy?”

      phải với cậu rồi sao?” – Tạ Minh Triệt nhìn thoáng qua A Yên ăn điểm tâm bên canh , nhàn nhạt .

      “….Bạn , rốt cuộc là bạn gì?” – Thẩm Ngao tò mò hỏi

      Tạ Minh Triệt đưa mắt nhìn về : “ Chuyện của cậu?”

      Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng thành công ngăn chặn nhiều câu hỏi chưa kịp ra trong lòng Thẩm Ngao.

      “ Chuyện lần này cảm ơn cậu” – Tạ Minh Triệt lôi kéo A Yên đứng dậy, “ Lần sau mời cậu ăn cơm”

      “ Đừng, đừng để lần sau, chút nữa là đến giờ cơm tối rồi, chi bằng luon hôm nay ”- Thẩm Ngao muốn như vậy buông tha , đứng lên .

      Tạ Minh Triệt nhìn A Yên vùi đầu ăn điểm tâm bên cạnh , trầm mặc chút hỏi : “ Đói bụng sao?”

      Động tác ăn điểm tâm của A Yên dừng lại chút , giương mắt về phía , có chút do dự.

      nên là đói hay đói đây?

      “ Cái đó…. Có thể ăn lẩu ?” – chờ đợi mà nhìn .

      Hương thơm cay cay lần trước khiến cho A Yên mãi quên , còn cố tình lên mạng tìm hiểu, hóa ra gọi là lẩu.

      Bị nhìn cách đầy mong chờ, Tạ Minh Triệt đương nhiên thể từ chối vì thế gật đầu : “ Được”

      Thẩm Ngao ở bên cạnh lại lần nữa bị sét đánh.

      ra quyết tâm tối nay ăn bữa cơm thanh đạm với Tạ Minh Triệt, bởi vì khẩu vị của Tạ Minh Triệt chính là thanh đạm.

      Nhưng , quê ở Xuyên Thục, đặc tính người Xuyên Thục cay vui , cho nên mỗi lần ăn cơm cùng Tạ Minh Triệt đều cảm thấy có sức.

      Thế nhưng Tạ Minh Triệt có thể tiếp thu lẩu….Thẩm Ngao cảm giác bản thân nằm mơ .

      A Yên có chú ý tới biểu tình của Thẩm Ngao , nghe thấy đáp ứng liền nhào vào ngực , ôm vòng eo thon chắc cọ cọ.

      Mặc dù mấy hôm nay bị ôm lấy nhiều lần nhưng Tạ Minh Triệt vẫn khó tránh khỏi việc cứng đờ cơ thể.

      Tóm lại vẫn có chút quen.

      Nhưng cũng đẩy ra.

      “…..” – Thẩm Ngao muốn tự chọc mù hai mắt.

      Cái này phải đúng ???

      Thời điểm ba người ngồi tại quán lẩu, A Yên ngửi hương vị bốc lên từ đáy nổi khỏi nuốt nuốt nước miếng, tay cầm sẵn đũa, hiển nhiên gấp chịu được.

      Biết thích ăn thịt bò , Tạ Minh Triệt liền thả miếng thịt bò nhúng trước cho , chấm chấm vào bát nước chấm sau đó thấp giọng : “ Hơi nóng đấy , ăn cẩn thận”

      “Dạ” – A Yên dùng sức gật đầu , cười với .

      Cắn miếng thịt bò , vẫn còn hơi nóng nhưng mà hương vị cay lưu lại trong khoang miệng còn thêm chút tê tê.

      Ăn ngon quá !

      Cặp mắt của A Yên nở rộ ánh sáng lấp lánh.

      Thẩm Ngao gắp lại gắp mà ăn món lẩu thích nhất của mình nhưng lại cảm thấy có tư vị gì , vẫn luôn yên lặng nhìn Tạ Minh Triệt ở phía đối diện gắp đồ ăn cho bé bên người, quả thực là khác xa với khối băng ngàn năm trước kia, giống như hai người.

      Tuy rằng biểu tình mặt có gì khác so với ngày thường nhưng chung quy ở nơi đáy mắt ôn nhu hơn ít.

      Thẩm Ngao nhìn nhìn , cắn chiếc đũa bỗng nhiên nở nụ cười.

      Như vậy thực tồi.

      bỗng nhiên suy nghĩ mông lung.

      làm bạn với Tạ Minh Triệt mười mấy năm , người này thoạt nhiìn đối xử với người khác lạnh nhạt nhưng kì bạc bẽo như người ngoài suy nghĩ, đối xử với bạn bè và người quan trọng của giống người khác.

      Nhưng mà chung quy người có thể vào lòng là quá ít. Nhiều năm qua thủy chung đều bị hãm vào cái ác mộng, có cách nào thoát ra.

      Việc đó Thẩm Ngao rất ràng.

      Có lẽ này trở thành trợ giúp cho .

      Thẩm Ngao luôn mong muốn có thể tốt hơn , tại xem ra có lẽ việc phát triển theo phương hướng tốt lên.

      A Yên chưa từng ăn qua đồ cay như vậy , nhưng mà tê cay nóng , rồi lại khiến cho muốn ngừng được.

      Miệng lưỡi cay đến ửng đỏ, hốc mắt cũng có chút ướt nhưng lại luyến tiếc muốn buông đũa.

      Ta Minh Triêt gần như động đũa , thấy bị cay liền đẩy ly nước tới.

      “ Minh Triệt , gần đây lão già nhà cậu chắc là rất gấp đấy nhỉ ?” Thẩm Ngao vừa ăn vừa hỏi.

      Tạ Minh Triệt ngừng lại chút , đưa mắt nhìn về nhưng muốn hỏi.

      “ Cậu biết sao?” – Thẩm Ngao buông đũa, ban đầu đúng là có chút kinh ngạc nhưng sau đó nghĩ đến thái độ của lão già kia đối với Tạ Minh Triệt cảm thấy kì quái – “ Cũng phải , thái độ của ông ta..”

      “ Tạ gia tổ chức đại triển lãm nhưng hình như thiếu chút tài chính.” – Thẩm Ngao đem những chuyện mà mình nghe được trong nhà kể ra.

      tiếp tục : “ Nghe em trai cậu gần đây bại ít tiền , lão già nhà cậu tự lấy tiền túi bỏ ra để bổ sung vào cho .
      Ninh Ninh, kjzuna, Chris_Luu4 others thích bài này.

    5. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      lão già nhà cậu tự lấy tiền túi bỏ ra để bổ sung vào cho .

      Tạ Minh Triệt rũ mắt , lúc nghe Thẩm Ngao bỗng nhiên nhớ tới lần trước Tạ Đình Diệu tìm đến nhà bảo tiếp nhận bảo tàng, trước tiên học tập xử lí vụ ở bảo tàng…..Tất cả mấy lời đó nghe xuôi tai quá nhỉ?

      Cái gì gọi là học tập tiếp quản trước? Khóe môi Tạ Minh Triệt cong cong , ý cười nhàn nhạt.

      Chẳng qua là muốn dùng tiền của bản thân bù đắp vào tài chính của bảo tàng.

      Về hưu cái gì? Chẳng qua là Tạ Đình Diệu tìm cớ, e là cả đời đều muốn ngồi tại vị trí đó , cho dù muốn lui về phía sau cũng nhất định đem bảo tàng giao cho Tạ Minh Triệt , trong mắt trong tim chỉ có đứa con hoang kia thôi.

      Giữa hai đầu lông mày như thêm lớp tuyết mỏng , Tạ Minh Triệt rũ mắt áp lại mảnh u nơi đáy mắt.

      để Tạ Đình Diệu được như ý nguyện.

      Tất cả những gì thuộc về , để người khác cướp dù chỉ đồng hào.

      Nhưng mà … nhớ tới đứa em trai danh nghĩa của mình , đứa con tâm can bảo bối của Tạ Đình Diệu. Ở trong trí nhớ của đứa em trai đó phải người tâm tư đơn giản. Chuyện lần này thế nhưng lại cầu Tạ Đình Diệu thu thập cục diện rối rắm hộ . là hiếm được lần.

      “ Nhưng cậu cẩn thận chút , đừng mắc bẫy của lão già nhà cậu” – Thẩm Ngao yên tâm.Suy cho cùng hiểu rất về tình huống trong nhà Tạ Minh Triệt. Tạ gia là đại gia tộc trăm năm ở Lệ Thành , căn cơ tích lũy rất sâu nhưng lại rắc rối khó gỡ, rất là phức tạp.

      Người bố tiện nghi của Tạ Minh Triệt chỉ bù nhìn thôi , thực tế quyền nắm tài chính của Tạ gia vẫn ở trong tay của bà nội Tạ.

      Tuy bà nội hướng về Tạ Minh Triệt nhưng cũng khó đảm bảo rằng lão già Tạ Đình Diệu vì con trai bảo bối của mình mà cố tình ngáng chân Tạ Minh triệt.

      “Yên tâm ” – Tạ Minh Triệt uống ngụm trà.

      Thấy Tạ Minh Triệt quá kinh ngạc Thẩm Ngao cũng yên tâm.

      luôn tin tưởng người bạn này của mình.

      đến tính kế, lão già họ Tạ kia làm sao có thể chơi được Tạ Minh Triệt? Đừng lão già đó, ngay cả Thẩm Ngao cũng chơi được.

      Chỉ cần Tạ Minh Triệt muốn bất cứ lúc nào bảo tàng Tạ gia đều có thể rơi vào tay , chỉ là muốn chậm rãi tới thôi.

      bữa cơm ăn xong , Thẩm Ngao rời trước.

      Thời điểm Tạ Minh Triệt đưa A Yên trở về chung cư là hơn 8 giờ tối. A Yên ngồi sofa xoa xoa cái bụng căng tròn của mình.

      ăn quá nhiều.

      Đây là lần đầu tiên ăn nhiều như vậy.

      Tạ Minh Triệt biết ăn đến no căng cả bụng, trước tiên rót cho chén nước sau đó lấy thuốc tiêu hóa kêu uống vào.

      A Yên ngoan ngoãn cho vào trong miệng , vốn dĩ nghĩ rất là đắng bởi vì thuốc nào cũng đắng.Kết quả ăn vào trong miệng là hương vị chua chua ngọt ngọt, ánh mắt sáng lên : “ A Triệt, còn ?”

      “ Em thể ăn nữa” – Đáy mắt Tạ Minh Triệt toát ra chút bất đắc dĩ.

      “A… Vậy xem TV với em nha?” – lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn .

      Tạ Minh Triệt tính toán tới thư phòng lát , bên ZR lại gửi bản thiết kế mới, nhưng thấy mỏi mắt mong chờ nhìn , hầu kết khẽ nhúc nhích được lời từ chối.

      Tạ Minh Triệt ngồi xuống bên cạnh , A Yên tự nhiên mà quàng lên người .

      “ Ngoan ngoãn ngồi ” – Thân thể Tạ Minh Triệt cứng đờ, có chút bất đắc dĩ.

      A Yên bẹp miệng, có chút mất mát ,”Dạ”

      Sau khi bật TV lên cả hai đều ngồi ngay ngay thẳng thẳng, giữa hai người còn bị ngăn cách bởi cái ly.

      Tạ Minh Triệt mạc danh thở phào nhõm hơi. Mà A Yên cảm thấy rất vừa lòng.

      TV chiếu vở hài kịch cổ trang, A Yên thất thần mà nhìn trong chốc lát , quả nhiên bị cốt truyện khôi hài hấp dẫn.

      xem đến vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng. Mà Tạ Minh Triệt lại có bao nhiêu hứng thú, trong lúc nhìn màn hình TV còn có chút thất thần.

      Nghe thấy tiếng cười mềm mại bên tai khỏi nhìn ngắm chút. Sườn mặt trắng nõn , dưới ánh đèn vàng lại có chút phiếm hồng, lông mi của rất dài giống như hai cây quạt vậy, mặc dù che mất nửa cặp mắt tròn tròn của lại che lấp được đôi đồng tử đen nhánh.

      Tầm mắt hạ xuống , ánh mắt của ngừng ở ngón tay trỏ bên tay trái của .

      chiếc nhẫn khảm viên hạt châu trong suốt , dưới ánh đèn còn có sợi dây màu bạc ở giữa.

      Đồng tử Tạ Minh Triệt co lại, biết vì sao mà lại cảm thấy chiếc nhẫn này có chút quen thuộc.

      “ Chiếc nhẫn này…ở đâu vậy?” – bỗng nhiên mở miệng.

      A Yên nghe thấy hỏi theo ánh mắt của nhìn về phía ngón trỏ bên tay trái của mình , “A” tiếng , sau đó thành thành trả lời : “ Là hổ mập cho em”

      như vậy về sau nếu em ra ngoài mình mà gặp nguy hiểm biết sau đó tới cứ em!”

      Nhắc tới Bạch Thư Yến , A Yên lại cười rộ lên , lộ ra hai chiếc răng nanh.

      Hổ mập chính là bạn tốt nhất nhất của .

      “ Vậy à…”

      Tạ Minh Triệt cảm thấy bản thân chắc là nghĩ nhièu rồi.

      biết khi nào , A Yên mơ màng sắp ngủ.

      Lúc Tạ Minh Triệt nhắm mắt dưỡng thần cảm thấy đầu vai đột nhiên nặng hơn.

      mở mắt ra ngiêng đầu nhìn thấy A Yên dựa vào vai , đôi mắt nhắm lại , tiếng hít thở nhàn nhạt, hơi thở ấm áp phun vào cổ . Lúc ngủ có lẽ chính là lúc an tĩnh nhất.

      Giờ phút này dựa đầu vào vai , hoàn toàn có bất kì phòng bị gì,thậm chí khóe miệng còn hơi cong cong lên.

      Giống như là luôn tin tưởng .

      Nhưng loại tin tưởng này từ đâu mà tới lắm.

      Tạ Minh Triệt bỗng nhiên duỗi tay, đầu ngón tay chạm vào mặt .

      Thần sắc của tự chủ mà nhu hòa chút, lông mi quanh năm nhiễm băng tuyết dường như tan ra thành xuân thủy tình nồng , yên tĩnh chảy xuôi.

      Thấy ngủ say , Tạ Minh Triệt đưa mắt nhìn đồng hồ thấy 10 giờ rưỡi. do dự trong chốc lát , cuối cùng gọi dậy.

      “ Làm gì vậy A Triệt” – ngủ ngon lành bị đánh thức,A Yên cũng có chút vui.

      Mà Tạ Minh Triệt lại nghiêm túc nhìn : “ Em còn chưa rửa mặt”

      A Yên chớp chớp đôi mắt mông lung , nửa ngày nhúc nhích.

      “ Hôm nay em ăn toàn đồ ăn có mùi nặng”

      vẫn có ý định đổi ý.

      “ Vâng” – Cuối cùng A Yên ngoan ngoãn nghe lời.

      Trong khoảng thời gian này , Tạ Minh Triệt càng bận hơn so với thường ngày, thứ nhất là bởi vì phim phóng ở cấm cung bắt đầu quay , thứ hai bởi vì cấm cung lại tiếp nhận lượng văn vật cần chữa trị nữa.

      A Yên cũng rất ngoan, lúc Tạ Minh Triệt làm thường tìm Bach Thư Yến hoặc tư mình kiếm cái chơi. Có đôi khi ra ngoài, ở nhà bật laptop mà Tạ Minh Triệt mua cho chơi mình.

      Phim phóng về chữa trị văn vật ở cấm cung vừa bắt đầu quay tổ tuyên truyền cũng lên mạng làm tốt công việc của mình , bởi vì trước đây có video hot của Đồng Gia Lâm lại thêm danh khí của đạo diễn Dụ Đông Hạ cho nên khiến cho rất nhiều người chú ý.

      Nhưng độ chú ý như vậy vẫn là đủ.

      Phim phóng về chữa trị văn vật là quay theo tập , Dụ Đông Hạ suy nghĩ mãi cuối cùng quyết định quay chụp tổ ngọc khí trước.

      phần là vì danh khí của Điền Vinh Sinh trong giới đồ cổ , phần là chú ý của dân mạng với Tạ Minh Triệt.
      Khi tập đầu tiên của bộ 《 cấm cung văn vật tu phục lục 》 ra mắt , bởi vì lực tuyên truyền khá lớn , mở rộng nhiều mặt trận nên thu hút ít chú ý.

      Mà sau khi phát sóng 2 ngày Weibo càng náo nhiệt bởi vì Tạ Minh Triệt ở tổ ngọc khí giá trị nhan sắc nghịch thiên

      Những đoạn phim có mặt Tạ Minh Triệt bị mấy đại V cắt riêng ra khiến cho bộ phận ham mê sắc đẹp bắt đầu đào bới những tin tức về Tạ Minh Triệt.

      Vì thế rất nhanh có người đem những tư liệu về Tạ Minh Triệt công bố ra.

      Hóa ra chàng trai nhan sắc kinh người này cũng là từ gia tộc nội tình phi phàm ra.

      Tạ gia Lệ thành đích tôn, người thừa kế bảo tàng Tạ gia.

      Thân phận như vậy đủ thỏa mãn tâm tư thiếu nữ đối với mỹ nam hoàn hảo trong tưởng tượng.

      Ba chữ “ Tạ Minh Triệt” nằm trong top10 hot search duy trì liên tục mấy ngày, nhiệt độ vẫn luôn giảm. Mà lượng tin tức về “ Cấm cung văn vật tu phục lục” cũng bởi vậy mà được kéo lên.

      Từ giờ phút này , ngành chữa trị văn vật thần bí rốt cuộc rút bức màn che mông lung, chân chân ra trước mặt mọi người.

      Sức hấp dẫn của lịch sử, nội tình văn vật, khó khăn trong công việc đều thông qua từng thước phim phóng tầng tầng hiển lộ ra , sau khi mang đến hiểu biết cho mọi người bắt đầu lĩnh hội ý nghĩa trong đó.

      Chung quy, thời đại này chưa từng quên lịch sử của chính mình.

      Từ khi A Yên biết “ Cấm cung văn vật tu phục lục” ra tập vẫn luôn chờ mong.

      Phát sóng lúc ban đêm liền chui vào trong chăn nhìn màn hình máy tính.

      Có mấy cảnh quay Tạ Minh triệt, mỗi lần khoảng phút nhưng A Yên bỏ lỡ bất kì cảnh nào.

      mặc quần áo lao động tối màu,dáng vẻ rũ mắt nghiêm túc làm việc màn ảnh vẫn đẹp mắt như cũ.

      Ở cuối cùng có màn phỏng vấn , ngồi sofa , chân dài vắt chéo , biểu tình nhìn như đạm mạc nhưng mỗi vấn đề , câu hỏi của nhân viên đều trả lời rất nghiêm túc.

      “ Nghe tiền lương của chữa trị sư cao , cho hỏi việc này có ảnh hưởng tới nhiệt tình của với công việc ?”

      Thời điểm trả lời vấn đề này , mi mắt rũ xuống , môi mỏng hơi cong thế nhưng hiếm thấy mà toát ra tia ý cười : “ Khi tôi đủ năng lực nhiệt tình có gì ảnh hưởng hết”

      Thời điểm trả lời mấy vấn đề này chút do dự nào , cũng dừng lại lấy nửa giây, cơ hồ là bình tâm mà , mười phần tự tin.

      A Yên ngồi trước màn hình máy tính nhìn , cảm thấy cả người giống như lấp lánh phát áng lên.

      giống với sao trời.

      “ Như này , tôi muốn thay thế mọi người hỏi chút , có thích con ? À đúng , thích con như thế nào?”

      Nhân viên công tác ra cái vấn đề cuối cùng này khiến Tạ Minh Triệt trầm mặc.

      A Yên nhìn chằm chằm màn hình , kết quả nghe : “ xin lỗi, có”

      Đề tài liên quan đến công tác chữa trị , cả người dường như càng thêm lãnh đạm xa cách , thời điểm trả lời cũng càng thêm dứt khoát.

      A Yên ghé vào trong chăn trợn to hai mắt.

      Tại sao lại có ?

      Có ta có ta nha!
      Last edited: 23/10/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :