1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân HP] Phụ nợ tử thừa - Dạ Vũ Loạn (Update chương 25/67)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trầm Tử Tuyết

      Trầm Tử Tuyết Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      162
      5. Lời đồn đãi phi lý và giấc mộng hỗn loạn

      Trong mộng, từng người quen thuộc hoặc xa lạ lướt qua bên cạnh , Hạ Lạc Du muốn kéo lấy những người đó, nhưng phát tay của mình xuyên qua thân thể những người đó, mà những người đó cũng nhận thấy tồn tại của , dừng lại chút nào, thoáng cái liền biến mất trong tầm mắt của ...

      "Cha!"

      "Mẹ!"

      "Tiểu Loạn..."

      Vì sao... Vì sao mấy người đều để ý đến con vậy...

      Con rất nhớ mấy người...Tôi... Muốn về nhà...

      Vô lực rũ tay xuống, Hạ Lạc Du khóc.

      ràng đứng gần như vậy, lại giống như vĩnh viễn cũng gặp được...Cảm giác này so với việc nhìn thấy bọn họ còn khó chịu hơn nhiều.

      Ông trời à, quả nhiên ông là đồ khốn hơn kém!

      "Ôi, sao tự dưng lại mắng ta..." thanh của người đàn ông nghe ra vui buồn, chỉ có thể nghe ra giọng của vô cùng vui vẻ.

      Hạ Lạc Du tức giận quay đầu lại, sau đó ngu ngơ --

      Đó là người đàn ông như thế nào vậy...

      ngớ người nhìn lát, mới nghĩ ra được từ để hình dung: Tuyệt diễm khuynh thành!

      trong những định luật xuyên qua -- Ông trời hoàn toàn là mỹ nam!

      Leng keng!

      Dường như nghe được thanh tuyên bố tuyển thủ trả lời chính xác vậy...

      Dựa theo quy tắc bình thường trong các quyển truyện xuyên , nhân vật chính đều vì chọc giận ông trời mà bị ông trời đùa giỡn hành hạ đủ trò, mà ông trời lớn lên càng đẹp mắt nội tâm càng , dung mạo so với con còn đẹp hơn chứng tỏ nội tâm so với cây kim vẫn còn ...

      Rất hiển nhiên, rút được kết luận như vậy.

      "Tôi..." Hạ Lạc Du giật giật môi, suy nghĩ nên biện giải cho mình như thế nào, bị mảnh tối đen trước mặt dọa sợ, những thanh khác nhau theo bốn phương tám hướng tiến vào lỗ tai của .

      "Lạc Lạc!"

      Đây là... thanh của mẹ sao?

      Tinh thần Hạ Lạc Du chấn động, hướng về phương hướng thanh phát ra mà vươn tay ra.

      "Chị à!"

      thanh khác lại từ hướng ngược lại truyền đến, thanh trong veo của con dường như phá tan màn đêm, khiến cho lần nữa thấy được hi vọng.

      "Tiểu Loạn? Tiểu Loạn em ở đâu đấy?"

      Lần thứ hai tự chủ được mà giơ tay ra tìm, đáp lại cũng chỉ là màn đêm u tối xung quanh.


      "Suyier..."

      thanh hơi khàn khàn gọi cái tên vẫn còn hơi xa lạ đối với Hạ Lạc Du.

      Hạ Lạc Du phản ứng kịp, như trước buông bỏ mà tìm kiếm lấy thanh mà nghe được lúc trước.

      "Suyier..."

      Nhưng giọng nam lần này kêu có lần rồi biến mất giống như hai lần trước, mà từ bỏ lặp lại lần nữa.

      Hạ Lạc Du nhíu nhíu mày, hay là cứ để ý đến người xa lạ này .


      Nhưng mà thanh này vẫn ngừng phát ra, vẫn nao núng mà tiếp tục gọi: "Suyier --"

      Lần này có vẻ hơi gấp gáp cùng bất mãn, ràng chủ nhân của thanh dần mất kiên nhẫn rồi.

      "Ai vậy? là..." Làm thế nào cũng tìm được nơi phát ra thanh của mẹ với em , Hạ Lạc Du rất phiền muộn, đáp lại câu gọi của người kia cũng tự nhiên trở nên lạnh nhạt hơn.

      Chẳng qua kết quả của bất mãn đó là lúc sắp phải rời giường lại trở mình theo thói quen, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình trở nên bẫng, chưa kịp phản ứng gì, cái thân thể này "uỳnh" cái mà tiếp xúc thân mật với mặt đất...

      "Ôi..Đau nhức quá..." Xoa xoa cái mông vừa tiếp đất của mình, Hạ Lạc Du càng thêm căm thù với cái người gọi mình trong giấc mơ kia.

      Ông trời đúng là con người nhen, phải tôi mới mắng ông có câu thôi hay sao? Lại có thể bày ra cái chuyện gọi tên trong giấc mơi ...xong lại còn hại tôi ngã xuống đất nữa chứ...

      " Sissy Suyier --"

      Ôi trời ơi, sao tỉnh rồi mà vẫn gọi tiếp vậy...

      Sissy? Suyier?

      Chờ ... Sissy Suyier?

      Hạ Lạc Du vẫn trong cơn ngái ngủ bỗng chốc thanh tỉnh, lập tức mở mắt.

      Cùng lúc chấp nhận tất cả những thứ này có vẻ hơi khó, nhưng đến bây giờ trí nhớ của từ từ khôi phục lại, điều này khiến cho bắt đầu tưởng tượng lại hoàn cảnh tại của mình.

      "Suyier nữ sĩ --"

      Lúc này lại truyền tới tiếng gọi, nghe được thanh này, Hạ Lạc Du hoàn toàn bối rối chút nào -- nguyên nhân là chủ nhân thanh này ràng là của người đồng nghiệp mới của Filch, theo như trong sách người đó là con người cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

      Trời ạ, sao có thể ở ngày đầu tiên làm lại để người tiền nhiệm mình ở ngoài cửa đợi lâu như vậy...

      Nghĩ tới đây, gạt cơn đau của trận ngã vừa nãy qua bên, cả người nhảy lên cái, cầm quần áo lên vội vã mặc vào, lại chạy vào trong phòng vệ sinh tạt chút nước lạnh vào mặt cho bản thân tỉnh táo chút.

      Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản xong, Hạ Lạc Du phát huy hết khả năng chạy từng có ở đời học sinh để bị muộn học ra, chỉ có năm phút đồng hồ, mà Sissy Suyier coi như ngăn nắp sạch nhàng khoan khoái kéo cửa ra, đứng trước mặt Filch.

      "Xin lỗi để cho ông phải chờ lâu, tiên sinh Filch." Vừa ra khỏi cửa, Hạ Lạc Du cúi người góc chín mươi độ đầy tiêu chuẩn để xin lỗi.


      Lúc này Filch tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng mà có nổi trận lôi đình như khi phát các học sinh tuân thủ luật quy của trường giống trong nguyên tác tả, trái lại hơi sửng sốt chút, hơi nghi hoặc chút mà nhìn .

      Da đầu Hạ Lạc Du tê rần, quả nhiên vẫn chưa học tập được bà biến thái kia mà, quên mất con người này bởi vì muốn hợp hơn với Lucius, lý thuyết là phải tôn trọng thuần huyết, mà Filch lại là pháo lép, nếu là Sissy Suyier lúc trước, sợ là đến câu xin lỗi cũng biết như thế nào !

      "Suyier, Hiệu trưởng Dumbledore tìm có việc." Cũng may Filch để ý nhiều đến thái độ của , chỉ là làm đúng chức trách mà chuyển lời cho .

      "À? Hiệu trưởng tìm tôi có chuyện gì vậy? Chắc phải là bởi vì tối hôm qua tôi đến muộn đâu nhỉ..." Hạ Lạc Du tùy miệng mà đùa, cũng rất thản nhiên mà hỏi thăm mục đích của Dumbledore.

      Tuy rằng cũng hy vọng nhiều là Dumbledore cho Filch nguyên nhân tìm đâu, nhưng mà tốt xấu cũng nên hỏi chút, nhỡ đâu Dumbledore nhỡ miệng sao... kịp chuẩn bị đối phó với những cú đánh kịp trở tay của lão hồ ly ấy chứ...

      Bên này Hạ Lạc Du còn suy nghĩ miên man bên kia Filch trả lời nhưng rất đơn giản.

      " ."

      Chỉ có hai chữ, liền tuyên cáo những tính toán vừa rồi Hạ Lạc Du là bỏ .

      Hai người trước sau dọc theo hành lang dài, giống như tuần tra bình thường vậy, chỉ là ngày thường người cùng Filch là bà Norris, nhưng hôm nay theo sau ông lại là tóc bạc với khuôn mặt xinh đẹp.

      Thỉnh thoảng lại có vài tiếng bàn luận xôn xao dứt của đám học sinh lọt vào tai, ràng là truyền thuyết của cùng cha con nhà Malfoy bị truyền càng ngày càng xa rồi.

      Hình như là câu chuyện quyến rũ được cha liền quay sang quyến rũ con trai của sợ là khiến cho dân tình phẫn nộ, thế cho nên mấy nữ sinh nhà Slytherin nhìn với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

      Trời... Quả nhiên bất kể là Lucius hay là Draco, đều rất được đám con rất hoan nghênh mà...

      " có ý định dạy dỗ chút đám người bậy kia sao?" Filch nhìn Hạ Lạc Du bộ dạng như chuyện liên quan đến mình như vậy liền thể giải thích được.

      "Vì sao phải dạy dỗ họ?" Hạ Lạc Du mở to mắt nhìn, hoang mang hỏi.

      "Bọn họ hiểu lầm mối quan hệ giữa và Malfoy..." Filch thoạt nhìn còn kích động hơn so với đương , nhưng mà Hạ Lạc Du vẫn bộ dạng hoàn toàn thèm để ý đến chuyện đó.

      "Ha ha, tiên sinh Filch nghĩ nếu như tôi cấm túc hoặc trừng phạt bọn họ bằng những hình thức khác nhau liệu bọn họ có suy nghĩ lỗi lầm của mình và sửa chữa nó ?" Sửa sang lại mấy sợi tóc tán loạn xong, ngữ khí Hạ Lạc Du bình tĩnh, "Nếu thay đổi được suy nghĩ của bọn chúng, chắc chắn sau lưng tôi chúng vẫn , khéo còn có thể tôi giấu đầu hở đuôi ý chứ..."

      Đối mặt với đôi mắt màu nhìn thấu bất kỳ tâm tình gì, đột nhiên Filch biết nên cái gì, chỉ là lần thứ hai cảm nhận được cảm giác bất lực vô cùng.


      "Bọn chúng với thằng bé Malfoy minh bạch..."

      "Ah, bọn họ có phải tôi vì theo đuổi Lucius thành liền trâu già gặm cỏ non, quấn quít lấy con trai tuổi tươi trẻ của người ta, vọng tưởng trình diễn câu chuyện tình chồng trẻ vợ già đúng ?"

      "Làm sao lại biết?"

      "Hai đứa kia vừa xong mà."

      Hạ Lạc Du nhìn thẳng vào hai nữ sinh Slytherin phía trước bậy bị bắt gặp rồi cười xán lạn.


      Sau khi đến gần hai người đó chút, bước chân của dừng lại: "Những lời đồn đãi có căn cứ này cũng chỉ có mấy loại sinh vật quái dị mới tin thôi, nếu phải Draco Malfoy xách rương đồ mà tôi để quên xe lửa, chũng tôi khi đối mặt chắc chắn nhiều hơn câu đâu."

      Hơi suy tư chút, Hạ Lạc Du tiếp tục : "Đương nhiên, tôi cố ý so sánh mấy người với quái vật đâu, so sánh như vậy đám quái vật khóc đó."

      Hai nữ sinh Slytherin đứng chỗ cũ sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng cuối cùng chuyển xanh, trong thời gian ngắn mà thay đổi liên tục, gương mặt đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.

      " chuyện độc..." qua hai nữ kia, Filch khỏi cảm khái, thể thừa nhận Hạ Lạc Du làm như vậy so với việc cấm túc càng hiệu quả hơn nhiều.

      "Cảm ơn ông khen ngợi." Đối với ca ngợi của người khác, Hạ Lạc Du luôn luôn biểu rất lễ phép.

      "À...Tôi có ý khen ngợi ..." Khóe miệng Filch co quắp, quay lại mệnh lệnh với thần thú làm bằng đá trước cửa phòng hiệu trưởng: "Kẹo con gián."

      Quả nhiên giống trong nguyên tác, lão Dum vô cùng thích đồ ngọt.

      Hạ Lạc Du nhíu mày, gì, bước vào phòng hiệu trưởng, đối diện với khuôn mặt cười đến hòa ái dễ gần của Dumbledore.

    2. Trầm Tử Tuyết

      Trầm Tử Tuyết Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      162
      6. Con Bằng mã tuyệt đẹp

      Albus Dumbledore... Bề ngoài hòa ái dễ gần che dấu cho tâm tư khôn khéo vô cùng...

      lão hồ ly danh chính ngôn thuận... Đây là cảm giác của Hạ Lạc Du sau lần thứ hai tiếp xúc với ông ta.

      Cúi đầu nhấp ngụm sữa tươi đu đủ, con ngươi trong suốt của tóc bạc đột nhiên lộ ra chút chế giễu.

      "Nếu như ngày hôm nay hiệu trưởng gọi tôi đến chỉ để trò chuyện thôi bây giờ chúng ta chuyện đến chuyện này chút ...Cảm ơn hiệu trưởng Dumbledore chiêu đãi... Được rồi, làm phiền hiệu trưởng giúp tôi chuyển lời đến giáo sư Snape, sữa tươi đu đủ bỏ thêm chân dược (thuốc ) do ngài ấy điều chế thực rất khó uống... Tuy rằng mùi vị cùng màu sắc hoàn toàn thay đổi...Nhưng mà đồ dùng để thưởng thức quan trọng nhất vẫn là hương vị, ngài , tôi thế có đúng ?"

      Hạ Lạc Du cũng biết làm thế nào mà mình có thể ra những lời châm chọc như thế này, chỉ biết là, sau khi ra khỏi văn phòng của Dumbledore, cái trán sáng bóng của từ lâu được đặt thêm lớp mồ hôi mỏng...

      Trí nhớ của người phụ nữ biến thái này có ích, trong nháy mắt khi sữa tươi đu đủ chạm vào lưỡi , biết được trong cốc nước này có trộn thêm chân dược, nhưng động tác của chỉ dừng lại trong chớp mắt, tiện đà liền hơi uống hết nửa cốc.

      Chẳng lẽ chút cử chỉ khác thường của bị bọn họ nghi ngờ rồi sao, chỉ là đến bước này rồi, như vậy đích thân loại bỏ nghi ngờ trong lòng họ.


      Mà sau đó sở dĩ vạch trần, lại còn cảnh cáo Dumbledore, cho dù ông ta có là lão hồ ly chăng nữa là Sissy Suyier cũng phải người dễ trêu, tốt nhất là cho ông ta biết phải ai cũng giống như Snape, cam tâm tình nguyện liều sống liều chết làm việc cho ông mà vẫn được tín nhiệm.

      Dù sao mục đích của Snape là bảo về Harry Potter, mà có suy nghĩ muốn bảo vệ ai cả, dựa vào cái gì mà phải làm quân cờ cho ông ta, chỉ muốn dạo chơi chút ở đây sau đó quay trở lại thế giới của mình thôi.

      Tâm tình Hạ Lạc Du được tốt nên cũng có hứng thú quay về phòng, suy nghĩ chút, theo trí nhớ của Sissy Suyier tới bãi săn ngay bên ngoài rừng cấm, phía là trời xanh mây trắng, cách đó xa còn có cái hồ, cảnh đẹp như vậy mới khiến cho tâm tình của dịu chút.

      Căn cứ theo trí nhớ của thân thể này, chính là trong chỗ này, có rất nhiều ký ức của con người biến thái này, mỗi khi tâm tình tốt, Sissy Suyier đều mình tới đây, thể trong thời gian mà Sissy vẫn còn là học sinh cũng phải là người được hoan nghênh cho lắm, mạnh mẽ quá cũng bị lập, đặc biệt là cái người mạnh mẽ quá mức này lại là .

      ta rất ưu tú, bởi vì chuyện ta theo đuổi Lucius mọi người đều biết, nên bên người ta chưa bao giờ thiếu người đến làm phiền, nhưng mỗi lần, đều là ta im lặng để người khác phát mà xử lý hết những người đó.

      Sử dụng thần chú cách xuất sắc cùng với thân thể ưu tú bẩm sinh làm cho ta khó gặp đối thủ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cũng có ai dám đứng ở cạnh .

      Chính là người được biết đến như là học sinh ở cả những học sinh xuất sắc khác -- Sissy Suyier.

      Các học sinh Hogwarts dũng mãnh, nhưng lại quên mất dù sao cũng chỉ là đương tuổi thanh xuân, cũng sợ đơn, cũng có khát vọng được đương, theo đuổi Lucius từ ngày xưa cho đến tận bây giờ phải là bởi vì ham hư vinh, chỉ là bởi vì thích mà thôi.

      "Phù phù!"

      cục đá nặng nề rơi vào giữa hồ.

      tới bên cái hồ này, trí nhớ của người phụ nữ biến thái kia như thước phim tua nhanh lên trong đầu của Hạ Lạc Du.

      Cuối cùng, Hạ Lạc Du cũng khống chế được mà làm động tác trút giận của người phụ nữ kia trước đây.


      ... Như vậy...

      Cơ thể giống như thể khống chế được...

      Chẳng lẽ...Linh hồn của dần dung hợp với cơ thể này hay sao?

      Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu dọa Hạ Lạc Du, muốn như thế, như vậy phải vĩnh viễn thể trở về được hay sao?

      thể, phải trở về, còn có người thân thể bỏ được...

      Lúc này, cách đó xa truyền đến trận hoan hô cùng tiếng vỗ tay, hình như là học sinh học gần đây.

      Mà những cảm xúc về việc thân thể thể khống chế cũng cứ thế biến mất, Hạ Lạc Du lắc đầu, vứt những suy nghĩ vui .

      đâu, chắc chắn là trở về được, cha mẹ cùng em còn đợi trở về mà!

      Giống như từng nghĩ, chính xác là chỉ là diễn viên ở thế giới này, chỉ cần diễn hết vai là được trở về, nếu như dành toàn bộ thời gian xuyên chỉ để lo lắng những vấn đề vớ vẩn này phải là diễn xuất quá thất bại rồi hay sao?

      Nghĩ như vậy Hạ Lạc Du lại khôi phục dáng vẻ có tim có phổi lúc trước, đôi môi hồng phấn hơi cong lên, dáng vẻ cười mà như cười, nhưng lại toát lên vẻ tươi đẹp rung động lòng người.

      mạng sai, người rảnh rỗi dễ miên man suy nghĩ, quá rảnh rỗi rồi hả?

      Như vậy tìm việc nào đó cho bản thân làm thôi, ví dụ như xem náo nhiệt chẳng hạn...

      Rón rén đến gần những học sinh kia, sau đó lại bằng vận động xuất sắc của thân thể này mà trèo lên cái cây ở gần đấy. Lúc này Hạ Lạc Du bắt đầu cảm thấy biết ơn người phụ nữ kia khi để lại cho cơ thể xuất sắc như vậy.

      Quá khứ của thuộc về cái loại chạy thể dục 800 mét mệt gần chết, chứ gì đến việc trải nghiệm qua thú vui leo cây, khi còn bé cùng Tiểu Loạn đến nhà bà nội, đều là Tiểu Loạn linh hoạt hơn tuổi leo lên cây hái trái cây, còn mình đứng dưới đón, đây là lần đầu tiên tự mình trèo lên cái cây đấy!


      Vui vẻ tìm tư thế thoải mái, Hạ Lạc Du phát tầm nhìn của nơi này phải tốt bình thường mà là cực tốt, theo như độ cao của cái cây này, có thể thấy rất tình cảnh của học sinh.

      Đúng là vị trí địa lý quá tốt, để xem... hình như bọn chúng học tiết chăm sóc sinh vật huyền bí...

      con vật mình ngựa đầu chim ưng có cánh thú...Đó là sinh vật biết bay to lớn hung dữ lại còn ăn thịt, phải là con vật bé xinh đẹp để mấy người lôi ra chơi đùa đâu...

      Sissy Suyier khoảng thời gian làm người nghiên cứu sinh vật huyền bí, hôm nay Hạ Lạc Du lại kế thừa trí nhớ của ta nên tự nhiên cũng biết loại sinh vật này đáng sợ như thế nào.

      biết ngày hôm nay mình đánh bậy đánh bạ liền nhìn thấy cảnh được miêu tả trong sách, đó là tiết học về chăm sóc sinh vật huyền bí đầu tiên trong học kỳ mới của hai nhà Gryffindor và Slytherin.

      Lúc đọc sách từng nghi ngờ tại sao chỉ dựa vào lời của bên là Draco mà bộ phép thuật lại hạ lệnh xử tử hình con bằng mã đầu ưng thân ngựa này, quyền thế của gia tộc Malfoy chỉ là mặt thôi, mặt còn lại chính là cách xử lý chuyện xảy ra của Hagrid xác thực có chuyện.

      Bằng mã là loài sinh vật vô cùng nguy hiểm, tính cách hung ác lại rất dễ tức giận. Việc đưa đến cho bọn học năm ba học quả thực quá mức nguy hiểm.

      khoa trương chút nào, nếu như phải Draco bị thương khiến lớp này bị ép ngưng hẳn, việc xảy ra chuyện xảy ra ngoài ý muốn rất có thể chỉ là học sinh đâu, đến lúc đó cho dù Dumbledore có muốn bảo vệ chăng nữa, cũng chưa chắc giữ Hagrid lại trường được.

      Tập trung ánh mắt vào lớp học, Hạ Lạc Du nhìn rất nhiều học sinh vì nhìn thấy Harry bay thử thành công mà vô cùng hưng phấn đến gần sinh vật nguy hiểm kia.

      Draco cũng tới trước mặt Buckbeak, giơ tay lên sờ mỏ nó, mặt mang đầy vẻ chán ghét.

      Chàng trai với mái tóc bạch kim hơi cau mày, khuôn mặt còn non nớt ở dưới ánh mặt trời dát lên lớp kim sắc mỏng, trong lúc mơ hồ có thể thấy được chút tuấn.

      Hạ Lạc Du nhìn cậu ta chằm chằm, chẳng biết tại sao lại có chút sửng sốt, đương nhiên là bị nhan sắc của thằng nhóc làm cho mê muội, chỉ là chút kiêu ngạo kia của Draco cực kỳ giống chàng trai Lucius trong trí nhớ của Sissy Suyier.

      "Cái này dễ ợt." Chàng trai kéo dài điệu mở miệng: "Nếu như Potter có thể làm được, tao biết chắc là chuyện đó nhất định rất dễ dàng...Tao cá là mày đâu có gì nguy hiểm có đúng mày." Đấy là cậu ta với con Buckbeak: "Mày nguy hiểm đúng , con súc vật to lớn xấu xí này."

      thanh khiêu khích đủ để cho Hạ Lạc Du nghe , chẳng biết vì sao lại cảm thấy hơi lo lắng, muốn mở miệng ngăn cản Draco, nhưng quá muộn, móng vuốt sắc bén vung lên, trong nháy liền để lại vết thương vừa sâu vừa dài cánh tay Draco.

      Vết máu loang lổ đám cỏ, cục diễn hỗn loạn vô cùng, con bằng mã tức giận đánh tiếp về phía người con trai nằm đất...

      Máu....tóc bạch kim... thể... thể...

      Cảm giác lo lắng vô cùng chạy lên não, Hạ Lạc Du chưa kịp phản ứng, thân thể của mình nhảy xuống cây, câu thần chú cắt sâu mãi mãi thuần thục đánh trúng vào con quái vật kia, Buckbeak bị thần chú mạnh mẽ làm văng ra xa, nhưng đũa phép của Hạ Lạc Du vẫn có buông, mà là nhắm ngay Hagrid, động tác mảy may dư thừa nào.

      "Để cho học sinh năm ba tiếp xúc với bằng mã là rất nguy hiểm đấy..."

      Thần chí dần khôi phục lại Hạ Lạc Du cảm giác được cổ họng của mình khô vô cùng, những lời này gần như thầm trong miệng vậy, nhưng bởi vì xung quanh im lặng, nên người nào cũng đều nghe thấy rất ràng.

      "Chuyện này mà phát sinh lần nữa, ông sống nổi đâu."

      Tại sao lại làm chuyện này, cũng ràng.


      Hạ Lạc Du chỉ biết là sau khi xong câu đó, động tác dứt khoát mà triệu hồi cáng cứu thương đưa Draco đến phòng y tế.

      Thời gian mà hai người xuất trong phòng y tế là giờ học, để ý đến biểu tình kinh ngạc của các giáo sư khác, Hạ Lạc Du mở miệng: "Pobby, thằng bé này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn trong tiết chăm sóc sinh vật thần kỳ, vết thương như này chữa được chứ?"

      Đôi mắt trong suốt chứa tia lo lắng yên, bà Pomfrey dám thờ ơ mà kiểm tra vết thương của Draco, sau đó gật đầu với Hạ Lạc Du.

      Tuy rằng vết thương rất sâu, nhưng xương cũng bị tổn thương quá nặng, vết thương như vậy đương nhiên làm khó được bà Pomfrey gặp qua rất nhiều những vết thương nghiêm trọng khác.

      "Tôi mang chút thuốc mọc xương lại đây, xin chờ chút."

      Bà Pomfrey đặt Draco giường bệnh, xoay người phòng trị liệu lấy ma dược, trong phòng y tế mênh mông liền chỉ còn hai người Draco cùng Hạ Lạc Du.

      thể tránh khỏi bốn mắt nhìn nhau, Draco nhìn lát, sắc mặt khỏi ửng đỏ, tầm mắt thoáng dời ...

      Hạ Lạc Du thấy thế, tâm tình lại tốt lên rất nhiều, cũng nổi lên chút suy nghĩ muốn trêu đùa Draco bé .

      "Này, tôi cậu được người khác cứu mà đến câu cảm ơn cũng , đây là cái gọi giáo dưỡng của quý tộc hả?"


      miễn cưỡng nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua vẻ đắc ý.

      "Dừng, ai cho phép người phụ nữ ngu ngốc như xen vào việc của người khác..."

      Draco khôi phục ngữ khí kiêu ngạo như ngày thường, nhưng ánh mắt tránh né bán rẻ lời của cậu ta —— Ôi!! Lại biết xấu hổ cơ đấy, ra Draco cũng có mặt đáng như vậy sao.


      Hạ Lạc Du che miệng khẽ cười, vừa muốn mở miệng tiếp cái gì đó, bà Pomfrey cầm thuốc mọc xương vào phòng bệnh. Mà ở phía sau của bà biết tại sao lại có thêm người khổng lồ Hagrid, ở trước mặt những người này ràng là thích hợp để lại đùa tiếp.

      để lại dấu vết mà thở dài, Hạ Lạc Du đứng dậy cáo từ.

      Nội dung kế tiếp biết rất nhìn , Draco vẫn còn vui vẻ giả vờ bị đau, đối với những điều này, có hứng thú xem.

      biết, nhìn bóng lưng rời , Draco cũng thở phào nhõm, biết vì sao, cho dù là đau đớn, cũng muốn cho nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu...
      Last edited: 16/10/19

    3. Trầm Tử Tuyết

      Trầm Tử Tuyết Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      162
      7. Phòng cháy phòng hiệu trưởng

      Chuyện cứu Draco qua hai ngày, Hạ Lạc Du vốn tưởng rằng cuộc sống tạm thời bình tĩnh trở lại, đáng tiếc đây chỉ là ước mơ tốt đẹp của , cuộc sống của vẫn cuộn trào sóng lớn mãnh liệt như trước.

      Ngay sáng sớm hôm nay, nhận được bức thư -- đó là bức thư cảm ơn đến từ phủ Malfoy.

      Thư là do bạn lâu năm của Lucius - Severus Snape chuyển tới, nghe là Narcissa viết để cảm ơn cứu con trai của ta... Nhưng bởi Lucius vô cùng chán ghét Sissy Suyier, dẫn đến người giữ chúc chủ nhân tại của phủ Malfoy đồng ý vợ mình ngỏ lời cảm ơn đối với Sissy Suyier, bức thư này phải do con cú trắng chuyên dụng của nhà Malfoy chuyển đến, mà là Narcissa nhờ Snape sau lưng Lucius, mong hỗ trợ chuyển đến cho .

      Cú mèo của giáo sư Severus Snape hình như đối với việc chuyển bức thư này cũng vừa lòng lắm, đó là lí do mà sáng sớm Hạ Lạc Du vừa mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt u ám của vị bậc thầy độc dược này.

      "Giáo sư Snape, sáng nay ngài đường vòng qua chỗ tôi để ăn sáng hả?" Hạ Lạc Du mang ngữ khí ngái ngủ trừng mắt nhìn, ràng là đối với người quấy rối giấc ngủ của cũng có cảm tình gì.


      "#!" Giáo sư bộ môn độc dược tức giận nhìn chằm chằm, đầu sỏ gây nên cũng vẫn là bộ dạng chưa tỉnh ngủ.

      Cuối cùng hình như là Snape cũng còn sức lực trừng nữa, mới hừ tiếng, đưa bức thư Narcissa viết cùng cái túi vứt cho .

      Hạ Lạc Du thờ ơ dùng câu thần chú Wingardium Leviosa mà cần dùng đũa phép, thư cùng túi lơ lửng rồi rơi lên mặt bàn.

      vừa nghĩ mình cũng nên mở miệng cảm ơn Snape câu, nhưng lại phát Snape rời từ lúc nào rồi, hơi có chút bất đắc dĩ thở dài, Hạ Lạc Du trở lại trước bàn, tay cầm bánh mỳ đêm qua vừa mang trộm từ phòng bếp Hogwarts về, tay kia bóc thư ra.


      Tấm da dê với hoa văn tinh xảo, chữ thư cũng là văn trang nhã.

      Hạ Lạc Du híp mắt cắn miếng bánh mì, chuyển suy nghĩ bỏ lên nội dung bức thư này...

      Tiểu thư Suyier,


      Cảm ơn cứu con trai của tôi trong thời khắc nguy hiểm, tôi viết bức thư này để biểu đạt biết ơn từ sâu trong lòng của chúng tôi cho .

      Ngoài ra cũng nghe nhận chức nhân viên quản lý tại Hogwarts, chân thành chúc mừng công việc mới của và mong rằng nó thuận lợi.

      Kí tên...Sao lại là Malfoy chân thành??

      Nuốt xuống miếng bánh mì cuối cùng, lại ừng ực uống ly sữa bò lớn, cuối cùng Hạ Lạc Du cũng đưa ánh mắt tập trung ở chữ ký cuối bức thư này.

      Chân thành, Malfoy sao?

      Đột nhiên Hạ Lạc Du cảm thấy có chút buồn cười, đánh chết cũng tin bức thư này là do chính tay Lucius viết, với lại chuyện khiến suy đoán bức thư này liên quan đến Lucius càng đáng tin đó là do người đưa bức thư này đến cho ...Tại sao lại dùng con cú trắng hoa lệ kia mà lại phải nhờ Snape vậy.

      Như thế người viết bức thư này chỉ có thể là Narcissa bây giờ là Malfoy phu nhân rồi...Chắc là lo lắng cho con trai cưng, cho nên mới tạm thời để ý đến mối quan hệ giữa hai người mà viết bức thư cảm ơn này cho ....

      thể Narcissa am hiểu sâu sắc cách làm thế nào để lấy lòng tình địch, bức thư này bất kể là văn phong hay là chữ viết đều hoàn toàn học theo phong cách của Lucius.

      Nếu là Sissy Suyier lúc trước, có lẽ là bị bức thư này làm cho thất điên bát đảo, nhưng mà là Hạ Lạc Du, ở trong mắt Lucius chỉ là nhân vật trong truyện có nhan sắc rất khá thôi, hơn.

      Còn nữa nếu như mà Lucius có tham gia trong việc viết bức thư này, vậy chắc chắn cũng đồng ý cho Narcissa ký tên như vậy đâu...Theo như trí nhớ của bà này Lucius hề muốn có chút quan hệ nào với Sissy Suyier cả.

      , trong lòng Hạ Lạc Du xuất loại cảm giác bế tắc vô cùng, trong lòng giống như bị nhồi đầy bông vậy.

      Tại sao lại có cảm giác này, Hạ Lạc Du cũng được, giống như cái ngày hôm nọ giải thích được mà làm ra những động tác giống người phụ nữ kia, bởi vì quá khứ của người phụ nữ kia mà linh hoạt sử dụng phép thuật, thậm chí bởi vì hình bóng bạch kim tương tự mà cứu Draco...

      biết có thể xảy ra khả năng, nhưng dám nghĩ tới, bởi vì cũng muốn ở lại thế giới này, vẫn còn muốn về nhà...

      Lắc đầu, Hạ Lạc Du vứt tâm tình tốt , cầm lấy đũa phép đọc câu thần chú Scourgify (Bùa tẩy rửa, vệ sinh), vụn bánh mì bàn cùng cốc sữa cũng tự động bay vào trong thùng rác dưới bàn.

      mặt bàn trống chỉ còn lại mỗi bức thư kia, cùng cái túi cũng đến từ phủ Malfoy.

      Có lẽ cũng chỉ là thứ gì đẹp mà có thực thôi... Hạ Lạc Du nghĩ như vậy, đút lá thư vào lại phong thư, kể cả cái túi chưa mở ra đều bỏ lên giá sách.

      Về chuyện mà nhận được quà cảm ơn của Malfoy, với bất kỳ ai, cũng may Snape làm việc cũng coi như bí mật, cũng có người liên quan nhìn thấy.

      Hạ Lạc Du cũng muốn chuyện này cho Draco, thực tế cho dù muốn cũng phải hai ngày sau họ mới gặp nhau.

      Draco nhân chuyện cánh tay bị thương mà quang minh chính đại nghỉ ngơi bốn ngày, Hạ Lạc Du gặp lại Draco, cũng là bốn ngày sau khi cậu bị con chim kia làm bị thương.

      Lúc đó Draco đường chạy đến phòng học môn đôc dược, ràng là cậu ta đến muộn tiết đó rồi, chẳng qua là hình như cậu cũng vội vàng lắm, bởi vì dù gì cậu ta cũng là học sinh nhà Slytherin, mà giáo sư Snape lại sống đúng với danh bất công.

      Hạ Lạc Du lang thang trong Hogwarts do dự lát, cuối cùng vẫn quyết định đến chào hỏi.

      "Ôi!!! Bạn học Malfoy, buổi trưa tốt."


      đến đứng đối diện nhau hai người đều quan sát lẫn nhau chút, Hạ Lạc Du chú ý tới cánh tay băng bó như cũ của Draco, tia cười xấu xa dễ phát mà xuất gương mặt.

      "Vết thương sao chứ?" tóc bạc hé mắt, đôi mắt mê người lộ ra chút giảo hoạt.

      "A... Nhờ hồng phúc của ..."

      Draco cũng cười cười, hai con người Slytherin gặp thoáng qua, trong khí dần tản ra loại hương vị mưu nồng đậm.

      Draco nghĩ muốn kéo Hagrid xuống, chuyện này ba con người hoàng kim thân làm nhân vật chính đều biết, hơn nữa cũng chỉ có bọn chúng mới đủ khả năng ngăn chuyện đó lại, Hạ Lạc Du cũng biết, chỉ có điều thái độ của như là những chuyện này hề liên quan đến mình vậy.

      Ừm... Việc liên quan đến mình, vốn là như vậy, cho đến khi bốn ngày nữa lại trôi qua và Dumbledore lại tìm Hạ Lạc Du chuyện lần thứ hai.

      Đối mặt với khuôn mặt giả vờ hòa ái kia, lông tơ của Hạ Lạc Du như phản xạ có điều kiện mà đều dựng lên.

      Lần trước tìm đến chuyện và cho uống cốc sữa tươi đu đủ trộn với vị chân dược, lần này mời đến chuyện chắc cũng chả tốt đẹp gì.

      Cẩn thận quan sát kỹ đồ uống cùng món điểm tâm ngọt ở trước mặt, bề ngoài ra vẻ như có vấn đề gì, lại cúi xuống ngửi cái, liếm chút...


      Thực ra ánh mắt nhìn hai món đồ đó của Hạ Lạc Du chỉ là tự chủ mà nhìn hơi kỹ chút thôi, Dumbledore cũng lộ ra chiêu bài nụ cười vô hại của lão.

      "Xem ra từ việc lần trước khiến Sissy còn tin tưởng ta nữa rồi! Dù sao tình hình tại tương đối nghiêm trọng, Black vượt ngục vẫn chưa bắt được, đương nhiên mọi việc vẫn phải cẩn thận chút… Hơn nữa...Quả Sissy thay đổi rất nhiều..."

      Giải thích chính là che giấu, che giấu đều là thực...


      Trong lòng Hạ Lạc Du khó chịu, biểu ra lại là bộ dạng cười híp mắt, ngoài miệng : "Hiệu trưởng đùa, làm sao có thể như vậy được?" Trong lòng lại thầm bổ sung câu —— bây giờ mà tôi vẫn còn tin tưởng ông tôi đứa ngốc rồi...

      cũng ghét Dumbledore, ngược lại còn có chút tán thưởng con người xuất thân từ Gryffindor nhưng mưu tính sâu xa này, nhưng cái này đại biểu cho việc thích tính kế, dù sao nhìn ông ta lấy người khác làm quân cờ là chuyện, nhưng mà làm quân cờ trong bàn cờ của ông ta lại là chuyện khác, mới cần làm quân cờ trong tay lão hồ ly đó đâu!

      Nhìn bộ dạng cảnh giác như trước của Hạ Lạc Du, Dumbledore cười cười, thể phủ nhận.

      "Ngày hôm nay Sissy có thể yên tâm ăn, tuy phụ nữ ăn nhiều đồ ngọt béo, thế nhưng thỉnh thoảng ăn nhiều chút cũng xấu, có đúng ?"

      Đôi mắt xanh thẳm sau mắt kính hình bán nguyệt nhìn thẳng về phía Hạ Lạc Du, Hạ Lạc Du từ chối được, lúc này mới cúi đầu nhấp ngụm nước uống, tiện thể tách ánh mắt dường như có thể xem thấu lòng người của ông ta ra.


      Lại tiếp bị gọi tới đây ngồi hơn nửa ngày, có cách nào ngoài việc tiếp tục ăn ăn uống uống dưới ánh mắt có thể so với tia laze của Dumbledore, ràng lão Dum vẫn chưa thấy mệt, nhưng lại cảm thấy như có gai sau lưng vậy.

      "Cái kia...Hôm nay hiệu trưởng tìm tôi có chuyện gì muốn sao? Nếu như chỉ là ngồi uống đồ uống và ăn điểm tâm ngọt thôi ...tôi nghĩ tôi có thể mang về thưởng thức hay ?"

      "Thế nào? Sissy thích uống chén trà chiều với lão già này sao?" Dumbledore nghe vậy, hơi có chút ủy khuất nhìn .

      Hạ Lạc Du bị ông nhìn lại càng cảm thấy bất an, chỉ phải kiên trì trả lời: "Đương nhiên phải thưa hiệu trưởng, tôi chỉ sợ mình tiên sinh Filch bận làm nổi, phải biết rằng Hogwarts chưa bao giờ thiếu học sinh nghịch ngợm phá phách..."

      Thần gào thét, trời mới biết từ khi lên làm chức quản lý này chưa từng dạy dỗ bất kỳ học sinh nào cả.

      xong khóe miệng thoáng co giật, nhưng Hạ Lạc Du vẫn nỗ lực duy trì lấy nụ cười mặt.


      "Ha ha, ra là thế, công việc thường ngày của Sissy rất nhiều sao?"

      Muốn chết, lại là cái ánh mắt dường như xuyên thấu lòng người này...

      "À...." Hạ Lạc Du do dự chút, nghĩ thể hoàn toàn sạo, chỉ đành đáp: "Cũng coi như tốt... Có lẽ tiên sinh Filch khổ cực hơn tôi..."

      Lời này là ...Chính xác là Filch làm việc khổ hơn nhiều.

      Dumbledore gì, chỉ nhìn , vẫn duy trì nụ cười hòa ái.

      "Lại tiếp, trước khi tới nơi này làm nhân viên quản lý Sissy tham gia nghiên cứu những sinh vật thần kỳ rồi nhỉ, cho nên bây giờ mới cảm thấy thích ứng với công việc mới đúng ?"


      Hạ Lạc Du nhìn Dumbledore thao thao bất tuyệt, vừa muốn mượn cớ rời khỏi, đột nhiên câu truyền đến bên tai.

      "Như vậy Sissy có hứng thú tạm thời tiếp nhận công việc của Hagrid chút, trở thành giáo sư của bộ môn chăm sóc sinh vật huyền bí được hay ?"

    4. Trầm Tử Tuyết

      Trầm Tử Tuyết Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      162
      8. Mưa phùn kéo dài, cảnh say lòng người

      "Như vậy Sissy có hứng thú tạm thời tiếp nhận công việc của Hagrid chút, trở thành giáo sư của bộ môn chăm sóc sinh vật huyền bí được hay ?"

      Vẻ mặt Dumbledore ôn hòa đưa ra đề nghị, trong đầu Hạ Lạc Du cũng trống rỗng.

      Đây là cái tình huống quái quỷ gì vậy?

      Lão Dum ông muốn đuổi việc Hagrid hay sao? Đuổi việc Hagrid liên quan gì đến ...

      Hạ Lạc Du bị lời của Dumbledore dọa sợ chỉ ngơ ngác cắn miếng bánh ngọt ông ta đưa, đến nhai cũng quên, chỉ là ngậm, cứ ngậm như vậy lúc.

      Khóe miệng dính ít vụn bánh, lại vừa cong thành độ cong kỳ quái, tình cảnh như vậy khiến cho Dumbledore cảm thấy giải trí.

      Lão hồ ly cười lại càng hòa ái dễ gần, con mắt màu xanh lam sau cặp kính hình bán nguyệt cũng híp lại.

      "Tôi có thể xem biểu tình của là đồng ý được ? Thế quyết định như vậy , bởi vì Sissy còn giữ cả chức vụ nhân viên quản lý nữa nên tạm thời phụ trách tiết chăm sóc sinh vật thần bí của năm ba với năm tư thôi nhé."

      Dumbledore thèm để ý chút nào đến biểu tình càng ngày càng vặn vẹo của Hạ Lạc Du, tự mình ra quyết định.

      Cho nên Hạ Lạc Du lúc ra khỏi phòng hiệu trưởng được nhận thêm chức vụ mới -- giáo sư dạy bộ môn chăm sóc sinh vật thần bí cho năm ba và năm tư.

      Đây phải thương lượng đây là ép buộc, Dumbledore ông phải lão hồ ly, ông là người bóc lột và xem sức lao động của nhân viên...

      Hạ Lạc Du giống như linh hồn mà bay trở về gian phòng của mình, nằm vùi ghế xô-pha mà mắng chửi Dumbledore cho đời.

      Mắng Dumbledore xong, Hạ Lạc Du cũng bài xích lắm với chức vụ mới của mình, nghĩ thông suốt rồi Dumbledore bắt đầu dùng thứ nhất cũng bất đắc dĩ nhận, thứ hai là may mắn mà trong lúc khẩn cấp quan trọng cũng quên bàn điều kiện với Dumbledore, nhận thêm công tác xong phải tăng thêm 50% lương cho , cách khác là nhận được nhiều tiền hơn các giáo sư khác chút.

      Về Hagrid, kỳ thực cũng rất buồn bực, nếu chỉ mang ơn Dumbledore, những năm vào sinh ra tử bán mạng cho ông ta như vậy sớm trả sạch ân tình rồi...Người này cũng có điểm yếu gì để Dumbledore nắm lấy, tại sao lại nghe lời như vậy chứ?

      Chỉ là những rắc rối của chính Hạ Lạc Du cũng thiếu, nên cũng lười quan tâm đến người khác, trong lúc Hagrid cùng Dumbledore người muốn đánh người muốn bị đánh, cũng thay đổi được cái gì, chỉ là có chút cúi đầu nhẫn nhục chấp nhận tình hình thôi...

      Thở dài, Hạ Lạc Du uống ngụm cà phê do chính mình pha, uống thế nào cũng cảm thấy ngon như khi uống trong văn phòng của Dumbledore.


      Có lẽ cà phê của Dumbledore được mua ở làng Hogsmeade, cho nên mới tương đối đặc biệt như vậy...

      Hạ Lạc Du suy nghĩ, lúc nào mình cũng phải đến làng Hogsmeade mới được, chứ đến HP chuyến mà uống bia bơ được.

      Quyết định như vậy, Hạ Lạc Du cũng trì hoãn lâu, mà lập tức chạy tìm Filch người được giao việc quản lý các học sinh đến Hogsmeade chơi vào ngày Halloween sắp tới.

      Từ khi Hạ Lạc Du nhận chức nhân viên quản lý này, Filch cũng thấy có chút chịu khó chuyên tâm vào công việc chút nào, thế nên khi chủ động nhận việc này cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui mừng giao việc này cho xử lý, dù sao đây cũng phải là công việc nhõm gì, đám học sinh nghịch ngợm phá phách khi đến đây lại càng khó bảo hơn.

      Về điểm này, với tư cách nhân viên quản lý tiền bối Filch cũng nhắc nhở Hạ Lạc Du, chỉ là cũng thèm để ý lắm đến chuyện này.

      Thân thể này đảm bảo cho bị đám học sinh đó trêu chọc, về phần học sinh trêu chọc lẫn nhau ... cũng phải cha mẹ của chúng, quản lý làm gì.

      cách thô lỗ, trở thành nhân viên quản lý, thực tế cũng vì vài đồng lương mà thôi.

      Thời gian có sóng gió nên trôi qua cũng nhanh, nhoáng cái đến đêm trước Halloween, bởi vì người nhân viên quản lý Hạ Lạc Du này cũng dễ tính, đối với các học sinh phạm sai lầm cũng phần lớn là mở con mắt nhắm con mắt, cho nên dư luận trong tháng qua cũng tốt hơn nhiều.

      Bởi vậy cho nên khi các học sinh nhìn thấy người quản lý lần này là Hạ Lạc Du, phần lớn đều cảm thấy vui mừng, dù sao cần nghe lời chửi bới của Filch, đùa cũng sảng khoái chút.

      Bọn họ vui mừng cũng đúng, so với Filch, Hạ Lạc Du ràng nhân từ vô cùng, tập giấy được phụ huynh ký tên cũng được tùy tiện nhìn lướt qua rồi vứt qua bên, học sinh hay ở hoàn toàn là tự giác, nhưng mặc dù Filch ở đây, dư uy giảm, Hạ Lạc Du liếc về bạn học Harry mấy lần muốn trà trộn vào đội ngũ, cuối cùng bị Hermione khuyên bảo lại lui trở về.

      Chậc chậc, lá gan như vậy cũng dám nhận là Gryffindor... Thực là thế phong nhật hạ (thói đời) mà...

      Dù sao việc cũng liên quan đến mình, Hạ Lạc Du lắc đầu, dẫn theo đám học sinh hưng phấn vào con đường dẫn đến làng Hogsmeade.


      tóc bạc hôm nay mặc cái áo choàng màu đen, người vẫn còn mặc thêm cái áo màu xanh đậm, thảnh thơi bước đường thấp thoáng có thể thấy được chiếc khuyên tai màu hồng ngọc lay cái, xuyên thấu qua sợi tóc màu bạc, nhìn vô cùng đẹp.

      Draco chầm chậm sau lưng , ngoài ý muốn chuyện hăng hái với bạn học xung quang nữa, mà chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng mãnh khảnh của cách đó xa, nhanh chậm mà vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người.

      Thẳng đến khi Hạ Lạc Du dẫn học sinh đến lối vào làng Hogsmeade, tuyên bố học sinh giải tán, Draco mới nhìn cái cuối cùng, về phía ngược lại với Hạ Lạc Du.

      qua Tiệm Giỡn Zonko chuyên bán những vật dụng quái đản, Draco thẳng vào quán Ba Cây Chổi, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi cốc bia bơ.

      Đôi mắt màu xanh lam nhìn thẳng vào những hình ảnh phản chiếu trong cửa kính, xung quanh toàn là những học sinh đầy phấn khởi, Crabbe cùng Goyle cũng ở trong đó, cậu cho hai người họ hôm nay cần theo cậu, cậu chỉ muốn ở mình trong chốc lát.

      Hơi nhắm mắt lại, lại mở ra, bầu trời như cũ là tối tăm mờ mịt...Khiến lòng người buồn bực. Draco kết luận nguyên nhân khiến tâm tình mình tốt là do thời tiết.

      Cậu nhìn ngoài cửa sổ, nhận lấy cốc bia bơ được mang đến.


      Lúc này, cảm giác được bên cạnh có người tới, vừa quay đầu, liền thấy được người bên cạnh.

      Đó là nữ sinh mặc đồng phục nhà Slytherin, Draco nhấp ngụm bia bơ, thậm chí còn thèm nhìn kỹ tướng mạo của nữ sinh đó.

      "Draco, ra cậu ngồi ở đây, tớ tìm cậu nãy giờ...Làm sao mà vừa đến Hogsmeade uống bia vậy? Chúng ta đến tiệm Công tước Mật có được hay ?" Nữ sinh đứng bên cạnh Draco —— Pansy Parkinson đỏ mặt mời: "Draco, cậu làm sao vậy? Khó khăn lắm mới đến được đây, có chuyện gì vui à?"

      Draco cầm cốc uống như trước, ánh mắt rơi vào bóng dáng tóc bạc đột nhiên xuất trong ngõ hẽm, khóe miệng tự chủ mà hơi cong lên.

      "Như vậy mới đúng chứ, khó có được lần tới đây, Draco cũng nên vui vẻ chút..." Pansy nhìn nụ cười của cậu mà đỏ mặt.


      Nhưng Draco vẫn gì.

      Lá gan Pansy liền lớn hơn chút, ngồi xuống chỗ đối diện Draco, to gan mà đánh giá chàng trai tuấn trước mắt.

      Nhưng tầm mắt Draco thủy chung dừng lại tóc bạc xinh đẹp kia, chú ý tới ngẩng đầu nhìn trời chút, bỗng nhiên biến ra cây ô màu hồng rồi mở, cười lắc đầu: "Người phụ nữ ngốc nghếch, trời cũng có mưa, mở ô làm gì cơ chứ?"

      Giọng của Draco giống như nỉ non, Pansy có nghe , nhưng xem trong mắt Draco tia mông lung, giải thích được: "Draco cậu có khỏe ? Mình nghe bia bơ cũng mạnh lắm, cậu uống say à?"


      còn chưa dứt lời, trong cốc bia Draco giơ lên trước cửa sổ xuất vài vòng rung động, là nước mưa rơi vào trong cốc.

      "Draco, bên ngoài trời mưa rồi, chúng ta đổi chỗ ngồi , ngồi ở đây bị ướt." Dứt lời, Pansy đứng dậy kéo cánh tay Draco.

      Draco lại động, lưu luyến cảnh sắc ngoài cửa sổ như trước, hiểu cười cười.

      Pansy len lén liếc nhìn Draco, cố lấy dũng khí đứng ở bên cạnh cậu: " ra mới thấy hôm nay Draco cười nhiều đấy..."

      Đặc biệt.... Là sau khi đến.... Draco gặp được nên rất vui vẻ hay sao?

      Pansy , mặt lại đỏ lên.

      Draco nghe vậy, bỗng nhiên quay sang, cười rộ lên với ta, chỉ là nụ cười kia rất khác lúc trước, Pansy thấy có chút giật mình. Nếu như nụ cười trước kia là lòng, nụ cười bây giờ chỉ là nụ cười giả tạo của nhà Malfoy mà thôi...

      ràng là động tác nâng khóe miệng của cùng người, phía trước cười vô cùng mê người, dáng tươi cười mới vừa rồi lại khiến lòng người lạnh ngắt.

      " khéo, phải cười cho cậu xem đâu." Draco đặt cốc bia bơ lên bàn, với Pansy mang khuôn mặt từ đỏ biến thành trắng: "Nhà Malfoy, từ trước đến nay cho ai cái gì."


      Câu cuối cùng này, Draco cũng biết mình ai.

      Chỉ là cậu xong, cũng để ý đến vẻ mặt ảm đạm của Pansy, trực tiếp trả tiền rồi ra khỏi quán.

      ....


      Hạ Lạc Du vừa ăn kẹo mới mua từ tiệm Công tước Mật vừa nhàn nhã tản bộ đường đất, tay phải cầm ô hồng phấn, tay trái cầm kẹo, muốn bao nhiêu mãn nguyện có bấy nhiêu.

      Vừa nhìn ngắm Hogsmeade vòng xong liền quyết định đến Lều Hét địa điểm ma quái nổi tiếng nhìn thử, sau đó lại đến quán Ba Cây Chổi nếm thử bia bơ, thuận tiện giải quyết bữa trưa.

      Lều Hét nằm ở góc của làng, bốn phía bị hàng rào vây đầy.... cách khác, là ý người phận miễn vào sao?

      Hạ Lạc Du cũng phải đứa trẻ với lòng hiếu kỳ tràn đầy, với cả cũng biết bí mật ở trong đó rồi, nên cũng có ý định tiến vào, chỉ là đến liếc mắt nhìn lư sơn chân diện mục (bộ mặt ), hơn.

      Đúng lúc xoay người định , chợt nghe đối diện có người chuyện: "Đây là Lều Hét, người phụ nữ ngốc nghếch như cũng may vẫn còn chút đầu óc, có nhất thời xúc động mà xông vào..."

      Hạ Lạc Du nhìn quanh hàng rào để tìm kiếm nơi phát ra thanh, lại có thể thấy được dáng vẻ kinh thường nhưng hơi lo lắng của chàng trai Draco.

      nhìn cậu, khỏi có chút sửng sốt.

      P/s : Trái tim ai đó xao xuyến rồi

    5. Trầm Tử Tuyết

      Trầm Tử Tuyết Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      162
      9. Tình cảm hiểu, tâm hơi loạn

      Kẹo của thế giới phép thuật rất đặc biệt, nhất là loại kẹo nổ này, Hạ Lạc Du vốn tưởng kẹo này chỉ là nổ lăn tăn trong miệng thôi, sau khi ăn vào mới biết được, kẹo nổ đúng nghĩa nổ luôn, chỉ khiến đầu lưỡi bị chấn động đến mức tê dại, mà hơn nữa còn nổ mạnh đến mức sinh khói tiến vào cổ họng làm bị sặc, cảm giác giống như hít vào lượng lớn khói dầu vậy.

      Càng thêm khéo chính là, thời điểm gặp phải Draco, đúng lúc trong miệng ngậm lấy viên kẹo nổ.

      Vì vậy bất hạnh cho là, sau khi sững sờ nhìn Draco lúc, đột nhiên ho khan đến mức nước mắt cũng chảy ra.

      Đợi cho vất vả điều chỉnh lại hô hấp, hề ho khan nữa, lại ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt hơi chút nghiền ngẫm lại thêm vào chút khinh thường của Draco.

      Con trai mười ba tuổi vóc dáng bắt đầu trưởng thành rồi, hơn nữa thân thể này của Sissy Suyier giống con châu âu bình thường mà lại nhắn xinh xắn, lúc này Draco có thể nhìn thẳng rồi.

      Hạ Lạc Du bị ánh mắt của cậu nhìn đến xấu hổ, liền len lén nhìn cậu cái, liền thấy sợi tóc màu vàng óng của Draco bị nước mưa làm ướt mảng lớn, áo choàng màu đen cũng vậy...Vì thế nên áo choàng càng thêm đen, khuôn mặt nhìn qua có vẻ khỏe mạnh lên nhiều, còn bộ dạng tái nhợt như trước, dường như sau khi gột rửa nụ cười giả tạo cùng khôn khéo phù hợp với tuổi của cậu ta, lại lưu lại vẻ tuấn mỹ mơ hồ...

      Hạ Lạc Du nhìn lúc, chẳng biết tại sao hai má lại có chút nóng lên, liền vội vàng quay đầu .

      Theo góc độ của Draco nhìn sang, mặt Hạ Lạc Du bị chiếc ô hồng che , chỉ có thể nhìn được những sợi tóc màu bạc nhàng đong đưa trong mưa.

      "Người phụ nữ ngốc nghếch, lớn tuổi rồi mà vẫn học bọn trẻ con ăn những thứ kẹo kỳ quái này..."

      Tuy là châm chọc, nhưng Hạ Lạc Du nghe được lời cậu ta có ác ý, cho nên cũng cãi lại.

      Bắt đầu từ lúc nào nào cậu nhóc Draco này lại có thể mở miệng gọi là người phụ nữ ngốc nghếch vậy?

      Hạ Lạc Du cúi đầu xem cái bóng của mình trong vũng nước mặt đất, lẳng lặng suy tư.

      Lại tiếp Tiểu Loạn cũng từng ngốc nghếch... Sau đó càng đoạt đồ ăn vặt của cách chẳng kiêng nể gì, nhưng cũng là có ác ý giống như thế này...

      hiểu mà nở nụ cười, Hạ Lạc Du niệm thần chú chuyển viên kẹo từ trong túi nhét vào tay của Draco: "Đúng vậy đó, tôi già mà cậu kính gì cả, cậu vẫn là đứa trẻ, nên đương nhiên phải ăn viên kẹo kỳ quái này rồi."

      Draco vứt trả lại giống như bình thường, bởi vì cậu thoáng chốc thấy được thần sắc đơn chợt lóe lên mặt Hạ Lạc Du, xen lẫn nụ cười xinh đẹp lúc nãy, có chút chói mắt.

      Hai người vừa ăn kẹo vừa quay về trường.

      Có thể là bời vì vừa mưa xong, sắc trời đen thùi lùi như trước, hào hứng của học sinh xung quanh giảm so với trước, nhưng trải qua cuộc vui chơi đến trưa, cũng lộ ra chút mệt mỏi rồi.

      Hạ Lạc Du cùng Draco đường lớn, mà là men theo ngõ nho để trở về, xung quanh có những căn nhà thấp , giống như là thôn dân cư bình thường vậy.

      Hạ Lạc Du nhàng nhảy, nhảy lên bên cạnh nóc nhà, hai tay mở ra để giữ thăng bằng, giẫm lên nóc nhà cao để tiến lên phía trước. Dường như là tự vui đùa với bản thân, lại dường như lung tung có mục đích.

      Draco ở dưới đất theo bước của , cảm thấy bầu khí có vẻ lo lắng, hỏi : "Làm sao vậy?"

      "Hả?" Hạ Lạc Du cúi đầu lời nào, cũng muốn phân tâm, phân tâm bị ngã xuống.

      Draco ngửa mặt lên nhìn , dừng bước: " suy nghĩ gì?"

      Hạ Lạc Du thấy Draco nữa, chính mình lại về phía trước đoạn, cuối cùng ngồi ở rìa ngoài của mái hiên, ánh mắt nhìn vào phương xa: " nghĩ tới những người qua."

      "Nhớ cha của tôi sao?"

      " chỉ có mỗi người đó, còn rất nhiều..."

      Draco nhìn mái nhà tranh vì trời mưa mà càng thêm ướt át, thấp giọng hỏi: "Nghĩ tới làm cái gì?"

      Ở trong trí nhớ của cậu, quá khứ của Sissy Suyier là những kỷ niệm chịu nổi, nghe mẹ , ở năm thứ ba Sissy Suyier thích cha rồi, nhưng vẫn là tình cay đắng, có kết quả.

      Nếu phải do cha, cũng biến mình từ xấu hổ trở thành người phụ nữ điên cuồng nghiên cứu ma pháp trú nhan cùng những độc dược để giữ lại nhan sắc.

      Quá khứ như vậy, thực có thể nhìn lại sao?

      " ra tôi vẫn muốn hỏi , rốt cuộc cha tôi vì cái gì...Vì sao...Nguyên nhân gì khiến cho người...Lại dây dưa lâu đến như vậy..."

      Dây dưa...Đến cả con trai của Lucius cũng đều cho rằng Sissy Suyier là dây dưa...

      Cái cảm giác bế tắc như trong lòng bị cây bông bít lại kéo tới lần thứ hai, Hạ Lạc Du khó khăn mà hít vào hơi, suy nghĩ có chút hỗn loạn.

      Sau hồi im lặng, đến lúc Draco cho rằng muốn nên thôi cũng muốn miễn cưỡng nữa lại đột nhiên mở miệng: "Bạn học Malfoy, tôi kể cho cậu nghe câu chuyện được ?"

      Draco sửng sốt, gật đầu.

      "Rất lâu trước đây có , từ đến lớn ấy đều rất ưu tú, lúc còn rất lần đầu tiên ma lực bạo động ấy có thể khống chế ma lực của mình rất tốt, giáo sư mà cha mẹ mời tới cũng ấy là thiên tài, chưa từng nếm qua hương vị của thất bại, cho tới sau này khi đến tuổi biết ấy có thích chàng trai học chung nhà... thổ lộ... Nhưng mà lại bị từ chối...Lúc đầu ấy vẫn cho rằng cậu ấy xấu hổ, vì vậy nghĩ, chờ chút nữa , nhất định cậu ấy chấp nhận mình... Thế nhưng chàng trai kia cuối cùng lại người khác..."

      " Đại khái là cam lòng ... ấy mới đặt hết tinh thần và thể lực của mình lên việc đoạt lại người mình thích...Thế cho nên sau này tính tình trở nên cổ quái... Cũng thích tiếp xúc cùng những người khác nữa..."

      Từ trước tới giờ đều chưa gặp phải thất bại, cho nên khi bị thất bịa mới cam lòng, ngay từ đầu có lẽ Sissy Suyier đối với Lucius chỉ là có ấn tượng tốt thôi... Nhưng bởi vì cam lòng chấp nhận thất bại, mà nhấn mạnh cái ấn tượng tốt lúc băn đầu ở trong lòng lên nhiều lần, về sau lâu dần mới biến thành chấp niệm....

      Draco lẳng lặng nghe hết, hơi có chút bất đắc dĩ: " kể cho tôi nghe chuyện cũ của mình sao? Bởi vì cam lòng, cho nên mới tiếp tục dây dưa hả?"

      Cậu nghĩ tới có ngày mình được nghe người phụ nữ này bình tĩnh hoà nhã mà kể lại chuyện xưa, hơn nữa...lại có thể kể hết tất cả suy nghĩ, tâm tư của ra cho cậu nghe.

      Hạ Lạc Du đổi tư thế khác, linh hoạt ngồi xổm mái hiên, cười hỏi cậu: "Cậu cảm thấy ấy rất ngốc hay sao? Lucius là tốt, thế nhưng thế giới này đàn ông tốt đâu có thiếu, lại vì người, độc lâu đến như vậy..."

      Draco nhíu mày: "Nếu tại sao lại gọi là người phụ nữ ngốc nghếch chứ..."

      Hạ Lạc Du nghe vậy, cũng giận, mà chỉ nhàng nhảy xuống mái hiên, vừa lúc đứng bên cạnh Draco.

      " ra...cậu có nghĩ tới hay ... Vì sao cha của cậu lại ... À...Ý tôi là... quan tâm đến tôi..."

      Draco sửng sốt, cuối cùng chậm rãi lắc đầu.

      Chuyện này ở trước đây chuyện đương nhiên, bởi vì tính tình Sissy Suyier bướng bỉnh thậm chí có chút biến thái... Thế nhưng tính cách ngày hôm nay của ấy là do cha mới biến thành như vậy... Như vậy tại sao ngay từ đầu người cha lựa chọn lại phải ấy nhỉ?


      Nhìn hoang mang trong đôi mắt của Draco, Hạ Lạc Du thở dài, quả nhiên cậu ấy vẫn là cậu nhóc thôi, các vấn đề liên quan đến tình đối với nó vẫn còn rất mông lung, dù xuất thân là quý tộc, từ được nhận giáo dục đầy tốt đẹp, nhưng dù gì cậu nhóc cũng mới 13 tuổi.

      "Ha ha." Đột nhiên mặt mày cong cong nở nụ cười: "Cậu biết ? Mẹ của cậu ngay từ đầu muốn lại gần cha của cậu, nghĩ cậu ta là con khổng tước chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, chỉ hận thể thấy cậu ta là đường vòng thôi..."


      "A?" Draco kinh ngạc, việc này ngược lại cậu có được nghe cha kể, ở trong ấn tượng của cậu tình cảm của cha mẹ rất tốt, dù cho Sissy Suyier luôn luôn tìm cách chen vào cũng thay đổi được: "Mẹ của tôi, bà..."

      "Sau này Lucius cũng phí ít tâm tư mới theo đuổi được mẹ cậu..." Hạ Lạc Du lục soát trí nhớ của con người biến thái này, sâu kín trần thuật: "Thái độ đối với cha cậu của tôi và mẹ cậu khác nhau, liền xác định tôi thể chiếm được người đó rồi."

      "Lucius là dạng đàn ông, từ muốn cái gì có cái đó, ngay từ đầu coi trọng mẹ của cậu bởi vì ấy thích cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy mới mẻ hứng thú, sau lại mới từ hứng thú phát triển thành thích , chậm rãi biến thành ... Mà tôi lại thích cậu ta từ rất sớm, đồng thời theo đuổi tha, đuổi càng lâu, trái lại cậu ta lại càng thêm chán ghét thôi..."

      "Đàn ông là loại động vật rất kỳ lạ, trong tầm tay cần, có được mới là tốt nhất." Hạ Lạc Du , ngẩng cả mặt.

      Những lời này là Tiểu Loạn cho biết, em của mình đúng là con quỷ lanh lợi, ràng mình là chị nó mà lại bị nó giáo dục rất nhiều lần.

      Draco thấy thế, cũng hơi nhếch khóe miệng: "Vì sao biết những chuyện này mà vẫn cố chấp theo đuổi cha tôi vậy?"

      Đột nhiên Hạ Lạc Du xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Draco, đôi mắt màu xanh lam đẹp, cũng cực kỳ giống Lucius lúc thiếu niên trong trí nhớ của Sissy Suyier.

      "Tôi nghĩ thông suốt rồi, thế nên tại thích cha cậu nữa... Tuyệt ..."


      Draco ngạc nhiên, cậu chỉ thuận miệng hỏi chút, nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy.

      Chỉ là Hạ Lạc Du xong câu đó, đầu giống như trúng cú đánh vậy, đau đớn mãnh liệt từ đầu truyền đến trái tim, mạch máu của dường như đều xoắn xuýt lại với nhau, khiến hô hấp của trở nên dồn dập hơn.

      Có thứ gì đó cuộn trào mãnh liệt bừng lên trong hốc mắt, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, dường như như vậy có thể giảm bớt đau khổ vậy.

      "Này, người phụ nữ ngốc nghếch này, làm sao vậy?" Draco nhìn thấy bộ dáng này của luống cuống tay chân, dưới tình thế cấp bách ngồi xổm xuống lắc lắc bờ vai của .

      Hạ Lạc Du nhìn gương mặt tương tự Lucius trong trí nhớ của Sissy Suyier, cắn răng cái, đẩy cậu ta ra rồi chạy nhanh.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ra lúc viết chương này rất bối rối.


      Tuy rằng luôn rằng "Đàn ông có khuôn mặt càng xinh đẹp càng thể tin, địa vị càng cao lại càng thể tin, đàn ông miệng càng ngọt cũng càng thể tin... chung là đàn ông đều nên tin." Nhưng ra ở sâu trong nội tâm vẫn mang thái độ tích cực đối diện với tình như cũ, cũng tin tưởng thế giới đẹp...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :