1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 57: Hỏa Dực

      Editor: tiểu mao

      Việc Văn Dụ chẳng thèm quan tâm có vẻ làm Tôn Nhã Nhàn tỉnh ra, cuối cùng ta bưng cái cốc đến bên người Tiền Hạo Nhiên.

      mặt mang cười, tìm thời cơ thích hợp để chèn chủ đề.

      ta còn tưởng Tiền Hạo Nhiên nhăn mặt với , chí ít cũng làm khó ta chút, Văn Dụ cũng thường xuyên làm ta khó xử.

      Nhưng Tiền Hạo Nhiên lại làm vậy, ta bước tới thể thái độ khiêm nhường, Tiền Hạo Nhiên lại bưng cốc lên, trong giây liền khôi phục lại vẻ dịu dàng, giống như trước đó những việc lạnh lùng đối đãi chưa từng tồn tại, thái độ cảm xúc liền mạch chút sơ hở.

      Tôn Nhã Nhàn cũng tự nhận bản thân thể chuyển biến cách trơn tru như vậy, càng thấy bản thân mình non nớt cỡ nào.

      Cho nên Tiền Hạo Nhiên mời ta uống rượu, ta cũng ngoan ngoãn uống, dám trái lời .

      May mà Tiền Hạo Nhiên cũng phải là kiểu ép buộc, chỉ bảo uống chút, rằng con ở bên ngoài nên uống nhiều, ta còn , chu đáo đổi thành nước ngọt cho ta.

      Nam nhân này cười nhàng, trong dịu dàng còn chứa phong độ, mặc dù kém Văn Dụ tuấn gợi cảm khiến người khác rung động, nhưng kiểu như thế này hình như cũng rất có sức hút.

      Tôn Nhã Nhàn bị mất trí nhớ, cũng quên luôn mùi vị bị lạnh nhạt trước đó. Cảm thấy hốt hoảng như ngửi thấy mùi hương của tình .

      Kỷ An Ninh theo lời Văn Dụ , liên lạc với Đỗ Thanh chút. Nhưng vào cuối tuần Đỗ Thanh rất bận nên hẹn lại với vào thứ ba.

      Kỷ An Ninh xin nghỉ chỗ Thư Thần từ sớm, thứ ba vừa tan học liền tới studio của Đỗ Thanh. Trong studio có mấy người quay chụp, nhìn khá bận rộn.

      Đỗ Thanh cột tóc lại cũng bận, thấy Kỷ An Ninh đến, : “Chờ lúc, xong ngay bây giờ.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Kỷ An Ninh đợi lúc, quả nhiên kết thúc công việc, mang tới chỗ tiếp khách.

      ra chuyện ký hợp đồng cũng phức tạp, Đỗ Thanh chuyện ràng, vài ba câu liền cho Kỷ An Ninh. Biết là người mới, còn tiện tay phổ cập cho rất nhiều kiến thức trong ngành, làm cho Kỷ An Ninh thấy mình được lợi ít.

      hỏi Đỗ Thanh, có thể in phần hợp đồng để mang về xem , tỏ vẻ bản thân vẫn muốn suy nghĩ thêm chút, chưa thể cho câu trả lời chắc chắn, Đỗ Thanh đồng ý.

      Vốn trong lòng Kỷ An Ninh có chút thấp thỏm, nhưng đúng như Văn Dụ , mấy việc mua bán này ít khi đồng ý ngay, so sánh xung quanh, xem xét cẩn thận đều là chuyện bình thường.

      Đỗ Thanh cũng đáp ứng rất vui vẻ.

      xong chuyện chính, Kỷ An Ninh liền đứng dậy cáo từ. Đỗ Thanh đưa ra ngoài. xa lắm liền tới trạm tàu điện ngầm, Đỗ Thanh tiễn đến trạm tàu điện ngầm.

      Kỷ An Ninh từ chối, lại kiên trì. Chỉ là khi rời khỏi studio, liền hỏi: “Bạn trai em học cùng trường với em à?”

      Kỷ An Ninh gật đầu: “ ấy học năm ba.”

      “Hôm đó dọa trận luôn.” Đỗ Thanh cũng che giấu, thẳng, “Khá lắm, Maybach.”

      Kỷ An Ninh biết chiếc Maybach kia trị giá bao nhiêu, đó là xe của Lý Hách, nhưng biết Văn Dụ cũng nhiều xe đẳng cấp kém.

      Hôm qua Văn Dụ bỏ mặc Hummer, cố ý lái chiếc xe kia là muốn gây áp lực cho Đỗ Thanh, Kỷ An Ninh thấy hơi xấu hổ thêm chút áy náy.

      “Con người ấy thích sáng hơn người khác.” muốn đừng để ý” lại cảm thấy quá lộ liễu, liền yên lặng nuốt vào.

      Đỗ Thanh hỏi: “Là con nhà giàu à?”

      Kỷ An Ninh đối với danh xưng “con nhà giàu” này có chút mẫn cảm, dừng lại, ngưng mắt nhìn về Đỗ Thanh.

      Đỗ Thanh : “ hơi bất ngờ khi em tìm bạn trai như thế.”

      Kỷ An Ninh mím môi cái: “Em hiểu ý của .”

      “Nếu như cả người em đều là hàng hiệu, mỗi ngày đeo LV, Chanel, thấy ngạc nhiên. Nhưng em lại phải người như vậy.” Đỗ Thanh đút tay túi quần, đứng vững chuyện với , “ cho là em tìm người bạn trai rất bình ổn, cho dù có tiền cũng bình ổn giống em, hai người cùng cố gắng cũng rất tốt.”

      ấy là người như thế nào, có tiền hay cũng ảnh hưởng đến em.” Kỷ An Ninh kiên định .

      biết, nhìn thấy được.” Đỗ Thanh gật đầu, “Nhưng hôm qua thấy em ngồi lên Maybach, cảm giác rất hài hòa. Có lẽ con người tin cái gì gọi là tình có thể chiến thắng tất cả, dù sao vào đời lâu như vậy, thấy cũng nhiều nên nghĩ cũng nhiều.”

      Kỷ An Ninh biết làm sao, : “ muốn cái gì, cứ thẳng cần vòng vo tam quốc.”

      “Vậy thẳng.” Đỗ Thanh nhìn Kỷ An Ninh, đặt câu hỏi, “Con nhà giàu như thế, ở cùng em là lòng à? Có thể lâu bền ? Chiếc xe hôm qua em biết bao nhiêu tiền ? Cấp bậc kẻ có tiền như thế thấy đẹp cũng ít, mặc dù em cũng rất xinh đẹp, nhưng cũng có gì đặc biệt so với mấy xinh đẹp khác. Chờ chơi chán, quay đầu vứt bỏ em, em phải làm sao? Em nghĩ tới chưa?”

      Dù sao Kỷ An Ninh mới học năm nhất, Đỗ Thanh nghĩ là chỉ là bé đầu óc tỉnh táo, suy nghĩ tới việc lâu dài. cho rằng kiểu vặn hỏi tâm lý này cho dù thuyết phục được ít nhất cũng kéo ra khỏi vùng an toàn, khiến phải suy nghĩ.

      Nhưng Kỷ An Ninh lại bình tĩnh hơn so với điều muốn.

      “Em từng nghĩ tới.” .

      “Em ước định với ấy, thi thoảng nhận quà được, nhưng nhận đồ xa xỉ. Cuộc sống của em em tự lo, em cũng cùng ấy hưởng thụ số trò chơi cao cấp.” Kỷ An Ninh .

      Tóc trước trán bay bay trong làn gió lạnh tháng mười , ánh mắt sáng trong.

      “Cho nên, ấy cảm thấy buồn chán khi ở cạnh em, muốn chia tay, cũng chẳng sao cả, ảnh hưởng lớn tới em.” , “Thay đổi như thế, em nghĩ mình có thể chịu đựng được.”

      Nếu như Văn Dụ ở đây, nghe thấy mấy lời này, nhất định tức giận tới đau dạ dày.

      Tới giờ Văn Dụ vẫn biết, mặc dù Kỷ An Ninh mở lòng tiếp nhận , nhưng từ lâu chuẩn bị tư tưởng chia tay sau này.

      Đủ chuyện ở kiếp trước vẫn còn ở đó, Kỷ An Ninh tin tưởng Văn Dụ lòng với mình.

      Nhưng đúng là cách nào vững tin có thể nhiệt tình với lâu dài.

      lòng và lâu dài là hai chuyện khác nhau.

      Dục vọng của Văn Dụ đối với lộ mà hừng hực, ra Kỷ An Ninh cảm thấy, nếu như phát sinh quan hệ với Văn Dụ, Văn Dụ khi đạt được mục đích liền mất hứng thú, cũng phải là thể.

      Kiếp trước, Tôn Nhã Nhàn thường lượn tới trước mặt bàn tán về chuyện của Văn Dụ, chúc phúc , vì thế mà Kỷ An Ninh cũng hiểu ít về tình sử của Văn Dụ.

      có chuyện tình nào lâu dài. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Đương nhiên lúc những kia còn mang danh hiệu bạn , có thể đạt được rất nhiều từ chỗ , bao gồm mặt tinh thần lẫn vật chất.

      Kỷ An Ninh chịu tiếp nhận Văn Dụ, cũng chuẩn bị xong tư tưởng sau này cùng có quan hệ thân mật. Chỉ vì kiếp trước đủ loại nhân quả với biết nghi ngờ, nên trước thời điểm mấu chốt vẫn luôn bị ám ảnh bởi chuyện này.

      Dục vọng của Văn Dụ quá mạnh mẽ, lúc đưa về nhà, trong hành lang quấn lấy hôn, thân thể thường xuyên có phản ứng, rất dọa người.

      Kỷ An Ninh sớm nghĩ kỹ, chỉ cần qua được thời điểm mấu chốt, nếu và Văn Dụ cùng bình yên vô cứ thuận theo tự nhiên .

      Nên xảy ra xảy ra, hoặc là, nên chia tay chia tay.

      Tùy duyên.

      Đỗ Thanh thấy rất kinh ngạc. ý thức được mình nghĩ quá đơn giản về Kỷ An Ninh, hóa ra suy nghĩ kỹ càng như thế.

      “Thích cậu ta như vậy à?” nhịn được hỏi.

      Chỉ có thích tới mức độ nhất định nào đó mới có thể nhìn tới các khả năng bất ổn và nhiễu loạn có thể xuất , giống như thiêu thân lao vào lửa, vì phút huy hoàng mà hiến thân.

      “Ừm!” Gương mặt Kỷ An Ninh lên tươi cười, dùng sức gật đầu, “Rất thích!”

      Nụ cười kia đúng là người ta cảm thấy ghen tị với Văn Dụ.

      Kỷ An Ninh về tới nửa đường nhận được cú điện thoại, là studio khác hẹn cuối tuần chụp ảnh.

      Kỷ An Ninh vừa vui vừa sợ. Hỏi chút về thời gian, là vào chủ nhật, nhưng thời gian vừa đẹp, vừa dạy kèm rồi chạy tới là vừa kịp giờ, buổi tối chạy tới quán cà phê cũng được.

      Giống như là sắp xếp vì vậy!

      Bởi vì xin nghỉ ở quán cà phê, Kỷ An Ninh về nhà sớm hơn so với bình thường. nhịn được mà gọi điện thoại cho Văn Dụ, chia sẻ tin tốt này cho .

      Văn Dụ hỏi: “Studio nào? Ở đâu, có xa , chính quy ?”

      “Tên là Hỏa Dực, chút nữa em tới phòng máy lên mạng tìm xem, chắc là chính quy thôi.” Kỷ An Ninh , “Nếu chính quy, em từ chối. An toàn là hết.”

      Ngoan ngoãn như thế phải gọi làm lòng người tốt đẹp!

      Nhưng Hỏa Dực này là do Văn Dụ mua lại từ cuối tuần trước, quả là chính quy đến thể chính quy hơn. Mấy vị cốt cán của studio đều biết Kỷ An Ninh, đều biết có vị con nhà giàu bỏ tiền mua bọn , vì để lén lút làm bé này vui vẻ.

      Quả thực thể an toàn hơn!

      Văn Dụ nín cười, nghiêm trang với Kỷ An Ninh: “Đúng, phải như vậy. Em điều tra thêm, nếu chính quy đừng bỏ lỡ. biết chừng người ta muốn ký hợp đồng với em sao?”

      “Nào có chuyện tốt như vậy?”

      người mới tên tuổi, tháng nhận được đơn nào là chuyện bình thường, Đỗ Thanh muốn ký với , Kỷ An Ninh chắc chắn còn thêm nhân tố là muốn theo đuổi , cùng bởi vì cái này mà do dự chuyện ký kết với Đỗ Thanh.

      “Em cứ tin .” Văn Dụ dõng dạc, “ cho em này, dương khí của cực kì vượng. Thường với được tăng thêm vận khí, ai cũng gặp may mắn. Em xem độ cho em nhiều dương khí như vậy, sao em có thể vượng được.

      Lại lời cợt nhả rồi.

      Kỷ An Ninh xì : “ chuyện đoàng hoàng.”

      “Ừ ừ, nghiêm chỉnh.” Văn Dụ , “Nếu công việc người mẫu chụp ảnh có thể ổn định, xin nghỉ ở chỗ Thư Thần . Việc kia chiếm quá nhiều thời gian, lúc em bận rộn, người ta cố gắng học tập trong thư viện kìa.”

      Văn Dụ đứng đắn thôi, nếu nghiêm chỉnh lập tức đến điểm chính.

      “Ừ, rất đúng.” Kỷ An Ninh , “Em thấy phải xin lỗi với Thư Thần, ấy vẫn luôn chiếu cố em.”

      sao đâu.” Văn Dụ , “Hôm qua hỏi Thư Thần, việc buôn bán của ta tốt như vậy, có ý nghĩ mở thêm chi nhánh . ta mặt tiền cửa hàng tốt khó tìm. muốn giúp ta xem thử, tìm chỗ ta chỗ thích hợp.”

      Nhà Văn Dụ nhiều tài nguyên, định chọn cho Thư Thần chỗ trong đó.

      Kiếp trước Thư Thần vẫn luôn muốn mở thêm chi nhánh.

      Nhưng tại ta mở cái quán này là tài sản của chính ta. Nhà ta gia cảnh bình thường bậc trung có chút khá giả, bằng cũng thể để ta học xong đại học, làm mà tự mình mở quán.

      Muốn tìm cửa hàng ở ngoài dễ dàng như thế.

      Mấy năm nay, mấy công việc liên quan đến ăn uống dần trở nên khó khăn, vấn đề là tiền thuê càng ngày càng tăng. Kiếp trước, Thư Thần có tìm mấy chỗ, tiền thuê đều là bảy tám trăm, ở chỗ trung tâm thương mại, phí cao, tính ra lợi nhuận rất mỏng, ta chỉ có thể ấm ức từ bỏ.

      Nếu như Văn Dụ chịu giúp ta, lấy năng lực của , chắc chắn có thể tìm được chỗ thích hợp cho Thư Thần.

      Nghĩ đến việc kiếp này Thư Thần có thể thực được mong muốn mà kiếp trước thể làm, Kỷ An Ninh cảm thấy sống lại kiếp là tốt!

      Nhiều chuyện tốt lên rồi!

      “Văn Dụ!” mắt cong cong, vui vẻ , “Cảm ơn !”

      “Này!” Giấm ăn của Văn Dụ lập tức bùng nổ, “Em sai lập trường rồi!”

      Em và mới ở cùng bên!

      Thư Thần, em chuyển sang bên cạnh cho !


      P/s: Kỷ An Ninh là góc tường , vậy Văn Dụ nên đặt biệt danh là gì nhỉ?
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199333 others thích bài này.

    2. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      Văn Dụ nên gọi là bình dấm lớn
      Hale205 thích bài này.

    3. Mun lùn

      Mun lùn New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      20
      Cuối tuần rồi, có chương mới đọc kg bạn @Tiểu mao ?

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      @Mun lùn

      Chương 58: Chụp ảnh ở Hỏa Dực

      Editor: tiểu mao

      Chỗ ở chỉ cách trường học đoạn , Kỷ An Ninh vừa cúp điện thoại của Văn Dụ liền chạy tới phòng máy của trường để lên mạng. Tra chút, thấy Hỏa Dực kia có vẻ tồi, có số nhà buôn bán là khách cố định.

      Thanh danh cũng khá tốt, đăng nhập vào wechat bằng máy tính, vào nhóm hỏi, trong nhóm có từng hợp tác với studio này, : “Rất tốt, khá nghiêm khắc, nhưng cũng rất tuyệt, phải là chỗ đứng đắn.”

      Xem xét tổng thể thực lực mạnh hơn so với studio của Đỗ Thanh. Trong lòng Kỷ An Ninh cảm thấy rất chờ mong.

      Thứ tư, thầy chủ nhiệm đến phòng học thông báo rằng thời khóa biểu kỳ sau có điều chỉnh. Lịch chiều thứ năm dời sang sáng thứ sáu vào hai tiết cuối. Như vậy chiều thứ năm trống lịch, thứ sáu phải học nguyên buổi sáng.

      Kỷ An Ninh ghi ghú vào sổ tay, nghĩ tới việc phải tới nhà ăn bên kia để điều chỉnh lại thời gian trực ban.

      Cứ như vậy cho hợp với tình hình, tối thứ tư, bên Hỏa Dực kia vào lúc tối muộn đột nhiên gọi điên cho , hỏi chiều thứ năm có tới được .

      Giống như là có tai mắt trong trường vậy, biết chiều thứ năm phải lên lớp.

      Kỷ An Ninh đương nhiên đồng ý chút do dự. Trưa thứ năm còn với Văn Dụ: “Có khi nào được vượng ?”

      Văn Dụ cười vui vẻ như kẻ trộm: “Cho nên sau này độ thêm nhiều...ừm, vận may cho em.”

      Thiếu chút nữa là ra từ ‘dương khí’, bàn vẫn còn người khác, như thế lại quá trắng trợn. Kỷ An Ninh trừng , đá hai cước dưới bàn.

      Ánh mắt Văn Dụ trôi dạt lên trần nhà. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Ánh mắt lại rơi xuống, phát Kỷ An Ninh quay mặt sang phía khác, vô cùng mất tự nhiên, giống như trốn tránh cái gì.

      Văn Dụ khẽ giật mình, quay đầu nhìn về đằng sau.

      Cách lối , thấy được Triệu thần cách đó xa vừa ngồi xuống ăn cơm.

      Kỷ An Ninh là tránh né Triệu Thần sao?

      Văn Dụ nhíu mày.

      Trong trường học này, lớn lớn, cũng .

      Phải muốn chặn ai đó mỗi ngày mới có thể đụng. Nếu có tâm hai tuần cũng chả gặp được lấy lần. Đương nhiên phần nhiều là do dòng người sát vai nhau, cả hai bên đều thấy nhau.

      Kiếp trước, trước khi Văn Dụ biến mất khỏi trường, Kỷ An Ninh vốn để ý người tên Triệu Thần này. Kiếp này, lúc nào cũng chú ý tới, mới phát thỉnh thoảng vẫn có thể gặp Triệu Thần trong trường, mặc dù thường xuyên lắm.

      Kiếp trước chỉ biết Triệu Thần thường trốn tiết, hình như cũng hay ở trong trường, hai ngày gặp cũng là chuyện bình thường. biết tên này sao cuối kỳ bị đuổi học?

      Cũng có thể là do tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần?

      Văn Dụ thay đổi gì, tiếp tục ăn cơm, lát sau giả bộ như đột nhiên trông thấy, : “Hở? Bên kia là Triệu Thần à”

      Người bình thường theo bản năng quay đầu nhìn chút, Kỷ An Ninh lại quay mặt về hướng khác, chỉ “A” tiếng.

      Phản ứng này..., quả nhiên tránh né Triệu Thần.

      “Ai vậy?” Bach Lộ vừa hay nghe thấy, thuận miệng hỏi câu.

      “Là người kia.” Trần Hạo chỉ cho nàng thấy, lại khuyên bảo nàng , “Cách xa thằng đó chút.”

      Bạch Lộ hiếu kì: “Người đó làm sao à?”

      Văn Dụ có chút ngạc nhiên: “Cậu cũng biết ?”

      Trần Hạo gật đầu: “Chuyện năm ngoái...Nữ sinh kia là đồng hương với tớ.”

      Bạch Lộ như có trăm móng vuốt cào tâm, lập tức lên tiếng hỏi: “ xảy ra chuyện gì à?”

      Trần Hạo hù dọa nàng: “Cưỡng hiếp!”

      Bạch Lộ hãi hùng: “Trong trường á?”

      “Nhưng chưa thành.” Trần Hạo lúc này mới hết đoạn sau, “Người đồng hương kia cũng rất lợi hại, để thằng đấy đạt được, sau đó có báo cảnh sát, nhưng đến cuối chỉ nhận được tiền bồi thường. Trường cũng tới hòa giải với kia, kia chuyển chuyên ngành, thằng kia tạm nghỉ học, khai giảng học tiếp năm hai.”

      Bạch Lộ thấy rất khiếp sợ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      nàng mới mười tám tuổi, vừa vào đại học, ở độ tuổi này rất khó tưởng tượng được người học cũng trường lại là ‘người xấu”. Lúc này theo nhận thức của đa số sinh viên trường học là nơi an toàn sạch , người xấu đều ở bên ngoài trường học.

      “Sao đuổi học ta? Người như sao có thể cho học tiếp được chứ?” nàng hỏi có chút kịch liệt.

      Văn Dụ nhìn chằm chằm vào mặt Kỷ An Ninh, phát trong quá trình Trần Hạo chuyện với Bạch Lộ, chưa từng ngước mắt qua, biểu càng là nhạt như nước ốc.

      Trần Hạo tiếp: “Nhà thằng đấy có tiền. em cho là thế nào? Ngay cả đỗ đại học cũng chẳng đỗ nổi, thành tích nát bét, nghe thằng đấy chạy tiền mới vào được danh sách, chắc là nghĩ có thể trộn chung mà học ở đây.”

      Bách Lộ vẫn còn thấy tức giận, Kỷ An Ninh ăn xong, với mọi người: “Mọi người cứ từ từ ăn, em trước đây.”

      Văn Dụ : “ đưa em .”

      Kỷ An Ninh đè lại: “Buổi chiều phải lên lớp. Em tự được, có xe bên kia, buổi trưa cũng đông.”

      Văn Dụ : “ đường cẩn thận.”

      Kỷ An Ninh đồng ý.

      Kỷ An Ninh rồi, Văn Dụ muốn ở chỗ này nhìn Trần Hạo và Bạch Lộ em em thể tình cảm. Hai người này nhanh chóng tiến vào thời kì cuồng nhiệt, bây giờ phát triển đến mức đút nhau ăn cơm trong nhà ăn rồi. Thường xuyên khiến cho Văn Dụ và Kỷ An Ninh nổi hết cả da gà.

      Văn Dụ và Trần Hạo cũng lên tiếng chào rồi đứng dậy rời .

      Vào lúc qua lối , kìm lòng được mà nhìn Triệu Thần phen.

      [Em cho ], tha thứ cho .

      Người mà kia, chẳng lẽ... Là Triệu Thần sao?

      Nếu như là tên óc chó này... Đáng để tha thứ sao?

      , Văn Dụ cảm thấy hơi hỗn loạn. có chút ấn tượng với nhà Triệu Thần, sao lại nhỡ là nhà Triệu Thần giống , đều là dân bản địa tỉnh lỵ* nhỉ?

      Tỉnh lỵ trung tâm hành chính của tỉnh trực thuộc trung ương, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp tỉnh đóng trụ sở.

      Văn Dụ đứng ở cửa nhà ăn, nhìn bóng Kỷ An Ninh dần xa.

      chịu cho biết người kia là ai, điều này cứ luôn ở trong lòng , biết với ai.

      Công việc ở Hỏa Dực rất thuận lợi.

      Thợ chụp ảnh là người rất tốt, có người có vẻ là ông chủ, toàn bộ mọi người đều đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn chằm chằm, cảm giác thái độ hết sức nghiêm túc.

      Bây giờ Kỷ An Ninh tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.

      chỉ nghe theo lời đề nghị của nhóm bạn, mua nội y an toàn, còn học mẹo thay đồ nhanh chóng. Động tác tại của nhanh hơn trước rất nhiều, hiệu suất càng tăng mạnh.

      Nhân viên trong studio cũng rất tốt, biết vì sao thợ chụp ảnh và ông chủ cực kì nghiêm túc, giống như gặp phải đại địch. ràng lượng công việc lớn, có khi bị người khác cướp việc.

      Nhìn bọn họ như thế, Kỹ An Ninh vốn làm việc kĩ lưỡng lại dám khinh thường, hết sức chăm chú, cố gắng đạt tới hoàn mỹ.

      Nhưng Kỷ An Ninh vẫn bị hù dọa.

      Bởi vì vừa vỗ tay kết thúc, vị ‘ông chủ’ kia liền thở mạnh hơi, mặt mang cười xông tới chỗ . Thợ chụp ảnh cũng giơ máy ảnh lên dùng sức khen . Hai người điên cuồng ngừng tâng bốc , sau đó liền nhiệt tình thậm chí còn cấp thiết... Muốn ký hợp đồng cùng !

      Kỷ An Ninh: “...”

      khéo là, bởi vì Kỷ An Ninh từng trải qua nhiều chuyện nên lòng đề phòng với người khác vô cùng nặng.

      đương nhiên muốn tìm studio đáng tin cậy để kí hợp đồng, làm công việc ổn định. Hỏa Dực đúng là tệ, các phương diện đều đạt chuẩn, chỉ là...nhiệt tình quá mức nên làm người ta thấy nghi ngờ.

      Nhìn chung là làm người ta cảm thấy giống như có mưu gì phía sau.

      Kỷ An Ninh thấy trong lòng bồn chồn.

      sử dụng lại sách lược với Đỗ Thanh, muốn bản hợp đồng, muốn trở về suy nghĩ kĩ.

      biết có phải ảo giác hay , luôn cảm thấy thợ chụp ảnh và ông chủ như tiếc nuối chẹp chẹp miệng, bộ dạng như kiểu ‘miếng ăn tới miệng còn để rớt’.

      *gốc là con vịt đun sôi còn bay mất

      Kỷ An Ninh biết lúc vừa rời , thợ chụp ảnh và ông chủ lập tức chỉ trích lẫn nhau.

      “Đệch, lúc nãy cậu cười quá bất hảo, dọa chạy con nhà người ta luôn rồi!”

      “Cái rắm ấy, nhìn lại , hay lắm, nhìn chẳng khác nào mẹ mìn*! Tôi mà là bé kia tôi cũng dám kí với !”

      *người đàn bà chuyên dụ dỗ, lừa phỉnh và bắt cóc trẻ em đem bán.

      “Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa, lần sau cùng cố gắng.”

      “Được được, ông chủ lớn , trong vòng tháng nếu có thể ký với bé đó có thể cầm được số tiền thưởng đặc biệt kia.

      Hai người chà chà tay, chỉ đợi ngày tái chiến. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Kỷ An Ninh rời Hỏa Dực, trực tiếp đến quán cà phê, gặp Thư Thần rồi với ta: “Có hơi đáng sợ.”

      Thư Thần hơi lo lắng: “ phải là lừa đảo chứ?”

      “Có lẽ phải.” Kỷ An Ninh thấy rối rắm, “Có cảm giác chính quy, chỉ là...hai người kia...”

      Trong mắt lên tia sáng xanh! Quá đáng sợ!

      Thư Thần : “Cho xem thử hợp đồng.”

      Hợp đồng vô cùng đơn giản, hai tờ A4, dù sao cũng chỉ là studio mà thôi, cũng phải công ty lớn gì.

      “Hể, có vẻ ổn này?” Thư Thần nhanh chóng nhìn lượt, chỉ vào hợp đồng đọc, “ chụp hình nude, chụp ảnh hở hang, bao gồm những chỗ nhạy cảm....Ừ ừ, nếu như studio vi phạm hợp đồng, người mẫu được quyền khởi tố hoặc xin trọng tài, được bồi thường tiền, ầy, rất cao này?”

      “Đúng vậy, em thấy cũng rất tốt.” Kỷ An Ninh cũng thấy bối rối.

      Hợp đồng của studio Đỗ Thanh cũng viết ràng như thế này.

      “Vậy em muốn ký với nhà nào?” Thư Thần hỏi.

      “Em vẫn chưa nghĩ ra.” Kỷ An Ninh , “Cái studio lúc trước, em định từ chối.”

      Thư Thần hiểu cười cười, đệm thêm khúc cho Văn Dụ, : “Đúng vậy, nhìn nhiều hơn, cái đầu tiên gặp phải lúc nào cũng tốt nhất, thứ tốt nhất hay nằm ở phía sau.”

      Buổi tối, Kỷ An Ninh vẫn gọi điện cho Đỗ Thanh, biểu đạt ý từ chối.

      Đỗ Thanh cũng là người thoải mái, dây dưa quá nhiều.

      Kỷ An Ninh gọi cho Văn Dụ về chuyện này, Văn Dụ đương nhiên tán dương đầy miệng đối với lựa chọn của . Kỷ An Ninh vừa thấy buồn cười vừa thấy tức: “Đúng cái gì mà đúng, muốn em gần gũi với Đỗ Thanh.”

      “Đó là đương nhiên.” Văn Dụ , “Em nhìn ta mà xem, vừa nhìn là biết đây là tên playboy, cho em biết loại thanh niên văn nghệ như này chuyên lừa gạt mấy thôi.”

      Lảm nhảm hai câu liền cúp điện thoại của Kỷ An Ninh, Văn Dụ gọi lại cú điện thoại vừa được giữ kia, vô cùng đau trứng : “Đệch, ông có biết lúc nãy bạn tôi ? ấy hai mắt ông bốc lên tia sáng xanh. Vô cùng đáng sợ, tôi này đại ca, ông có làm được vậy, kiểu như ông thể làm người diễn viên giỏi đâu!”

      Ông đây ban đầu cũng đâu phải là diễn viên! Người bên kia điện thoại, nội tâm điên cuồng nhổ nước bọt.

      chính là ‘ông chủ’ mà Kỷ An Ninh gặp chiều nay. ra ông ta từng là ông chủ, nhưng vài ngày trước Hỏa Dực đổi chủ, ông ta phải đưa chút tiền mặt, bây giờ tiếp tục ở lại studio làm việc cho Văn Dụ.

      Mặc dù bị tên thanh niên hơn hai mươi tuổi dạy dỗ nhưng ông chủ này mặt cũng đổi sắc.

      Cuộc sống mà, vì miếng cơm, có tiền đều là bố, huống chi ông bố này còn rất có tiền!

      Ông chủ ra quân lệnh: “Lần sau nhất định phải ký được với ấy! Quyết được để ấy tiếp tục chạy!”

      Cái bàn bị vỗ đến rung động rầm rầm, Văn Dụ ở bên này cũng nghe thấy.

      P/s: hai chương nữa mai đăng, giờ lười quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :