1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Ngọc Lăng Vương cùng sở thích với mình nè :))) mình cũng chó thích quần áo hoa hoè
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 89. Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì

      Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc, ở trong đông đảo thành viên hoàng thất có chút đặc thù. Phụ thân là Hề đại tướng quân hàng năm đóng giữ biên cương rét lạnh, trong tay nắm giữ mấy chục vạn quân đội mười sáu châu, bản thân lại phi thường được hoàng đế cữu cữu thương, bởi vì phải hoàng tử, cần tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thân phận an toàn, ở Lạc Đô biết bao nhiêu người muốn giao hảo cùng , nhưng đối với ai đều nhàn nhạt, thập phần khách khí, phảng phất luôn ngăn cách cái gì.

      Từ khi còn bệnh nặng lần xong, con người trở nên có chút quái gở, tuy rằng bằng hữu cũng có ít, nhưng đều thể thổ lộ tình cảm, cơ hồ ấn tượng của mọi người về đều là khuôn mặt xinh đẹp gì sánh kịp, cùng với chó cổ quái, còn có tính tình tồi, đối với ai cũng rất hiền lành, phần hiền lành này cũng có thể giải thích là vì khách khí. Hiển lộ ra tức giận vì giữ gìn người, là chưa bao giờ từng có.

      Đúng vậy, tất cả mọi người nhìn ra Ngọc Lăng Vương làm người hòa khí nay xác tức giận. Ý thức được điểm này, mọi người ở đây đều bị kinh hách, đến Dục Vương cũng thực kinh ngạc.

      Bất quá thực nhanh sắc mặt lại khó coi lên, Ngọc Lăng Vương đây là có ý tứ gì? Cố tình ở trước công chúng muốn phản bác để giữ gìn nữ nhân Tiêu Cẩm Nguyệt kia, ta cùng huynh đệ nào ngầm cấu kết để đối phó ? Hay là phụ hoàng bên kia có vấn đề gì?

      Bởi vì mẹ đẻ chỉ là cung tì, ở trong mấy hoàng tử xuất thân thấp nhất, Dục Vương bằng vào nhiều năm nỗ lực đến tình trạng giờ, trong lòng còn có kiêu ngạo, đặc biệt coi trọng tự tôn, chuyện trước mặt mọi người bị bác bỏ mặt mũi dù thế nào cũng nhịn nổi, bởi vậy dưới cái nhìn chăm chú kinh nghi của những người khác ạ, bình tĩnh lại, cười lạnh với Hề Trác Ngọc: “Ngọc Lăng Vương vì sao phải giữ gìn Tiêu Cẩm Nguyệt? Chẳng lẽ Vương phi đó của ta có thủ đoạn thông thiên, đến Ngọc Lăng Vương cũng có thể thu phục?”

      có ác ý ràng, Hề Trác Ngọc còn có động tác, con chó to ôn thuần ghé vào bên chân Hề Trác Ngọc đột nhiên đứng lên, hướng về Dục Vương phát ra tiếng uy hiếp hung ác. Con chó này, mọi người đều từng gặp, trong ấn tượng là con chó đặc biệt ôn hòa, ôn ôn thuần thuần, cũng cũng sủa lung tung, tuy rằng nhìn hình thể lớn, nhưng cũng nguy hiểm. Vì thế ngầm có rất nhiều người chê cười Ngọc Lăng Vương, làm chủ nhân biết giận, nuôi chó cũng biết sủa.

      Chính vào giờ phút này, nhìn con chó to mắt lộ ra hung quang, mọi người lúc này mới nuốt nước miếng, nhớ tới câu cách ngôn —— cho cắn người sủa. tại chút nghi ngờ Ngọc Lăng Vương ra lệnh tiếng, con chó hình thể lớn đó nhào lên cắn đứt yết hầu Dục Vương.

      Hề Trác Ngọc sờ sờ chó, trấn an nó nằm xuống, đối mắt lộ ra cảnh giác với Dục Vương: “Ta quen biết huynh trưởng của Tiêu tam nương, cũng từng gặp Tiêu tam nương. Dung mạo phải là tiêu chuẩn bình phán nữ tử, lời đồn đãi cũng nên trở thành vũ khí sắc bén thương tổn nữ tử vô tội, chung quy từng là phu thê, Dục Vương hà tất khắc nghiệt như vậy.”

      tuy ngồi, khí thế lại hoàn toàn thua Dục Vương thân hình cao lớn đứng ở kia. Dục Vương giờ phút này mặt đen như đáy nồi, những lời này của Ngọc Lăng Vương vừa ra khỏi miệng, người ngồi còn lại cũng nhịn được khe khẽ , nghe những câu “Dục Vương xác có chút quá” “Nghe Tiêu tam nương từ trước thanh danh cũng tốt”, Dục Vương quả thực đôi mắt đều tức đến đỏ lên.

      phiền chán Tiêu Cẩm Nguyệt, bất quá chính là cái giày rách cần, vài câu, còn để những người này bình phán? Còn có Ngọc Lăng Vương này, ngày xưa tỏ vẻ đạm bạc hòa khí, bộ ra vẻ đạo mạo, hôm nay suy nghĩ vì Tiêu Cẩm Nguyệt như vậy, chừng chính là thông đồng cùng tiện nữ nhân kia. Nghĩ như vậy, Dục Vương đột nhiên cảm thấy đầu mình phảng phất có ánh sáng xanh.

      tức đến cười: “ thể ngờ được Ngọc Lăng Vương để ý Tiêu Cẩm Nguyệt như vậy, nhưng Tiêu Cẩm Nguyệt là thê tử của ta, ta nàng thế nào đều là thiên kinh địa nghĩa, ta nàng cái dạng gì nàng chính là cái dạng đó, người ngoài vẫn nên bớt nghi ngờ , chỉ chờ kết quả là thất có mắt cũng ném mất mặt mũi.”

      Hề Trác Ngọc vuốt chó, đạm đạm cười, “Thê tử? Tiêu tam nương tại phải thê tử của ngươi, Dục Vương.”

      ……

      Hoàng đế và Hoàng Hậu lúc này ở bên nhau chuyện, đến Hề Trác Ngọc, Hoàng Hậu : “Trác Ngọc lớn như vậy còn chưa tuyển Vương phi, là có chút kỳ cục, bệ hạ cũng thể luôn là mặt mặc kệ nó, kép dài hậu tự chính là trách nhiệm, cũng thể vẫn luôn cùng những thứ đó, những con chó đó sống cả đời ?”

      Hoàng đế cũng đau đầu: “Hoàng Hậu có đạo lý a, nhưngTrác Ngọc đứa này ham thích chuyện đó, ta từng với nhiều lần, đều qua mấy năm lại bàn.”

      Hoàng Hậu: “Bất luận thế nào, chúng ta làm trưởng bối, phải nên quyết định đại cả đời cho .”

      “Ừ.” Hoàng đế hỏi: “Trong lòng nàng có người được chọn?”

      Hoàng Hậu cười : “Thuần Hỉ quận chúa thế nào? Đứa này kiều tiếu đáng , tuy tính tình ngang ngược chút, nhưng Trác Ngọc tính tình tao nhã, hai người cũng coi như bổ sung cho nhau, hơn nữa Thuần Hỉ đứa này cũng sợ chó trong phủ Trác Ngọc, đây phải vừa lúc?”

      Hoàng đế trầm ngâm lát, vừa định có thể, lại nghe thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo, phảng phất có tiếng nữ tử kêu to chói tai.

      “Bên ngoài xảy ra cái gì? Sao lại ồn ào như thế?”

      Cung nữ bên người Hoàng Hậu thần sắc kinh hoàng, tiến vào quỳ gối: “Bệ hạ, điện hạ, là Thuần Hỉ quận chúa ầm ĩ lên với tam tiểu thư nhà Tiêu tướng quốc, Thuần Hỉ quận chúa Tiêu tam tiểu thư bất kính nàng, muốn kéo nàng lại đây thỉnh Hoàng Hậu điện hạ xử trí Tiêu tam tiểu thư.”

      Hoàng Đế Hoàng Hậu nghe vậy mày nhăn lại, Hoàng Hậu : “Tiêu tam tiểu thư, chính là Vương phi lúc trước của Dục Vương? Sao nàng lại sảo lên với Thuần Hỉ?”

      Cung nữ cúi đầu xuống, “Đây, hình như là bởi vì Ngọc Lăng Vương.”

      là kỳ cục!” Hoàng Hậu cả giận . Hai nữ tử khắc khẩu vì nam tử, còn nháo đến trước mặt bà.

      Lúc này lại có thái giám chạy tới bẩm báo hoàng đế, “Bệ hạ, đông lâu bên kia Ngọc Lăng Vương ồn ào lên với Dục Vương.”

      Hoàng đế: “…… Dục Vương cùng ai?”

      Thái giám: “Cùng Ngọc Lăng Vương.”

      Phát mình nghe lầm, hoàng đế kinh ngạc, “Trác Ngọc còn tức giận cãi nhau với người khác? từ vài tuổi từng cãi nhau với ai, Dục Vương làm cái gì, sao có thể làm Trác Ngọc tính tình tốt như vậy cùng nháo ra thoải mái?”

      Thái giám đáp: “Là Dục Vương điện hạ chuyện với người ta, trong lời làm nhục tam tiểu thư Tiêu tướng quốc gia, Ngọc Lăng Vương điện hạ liền ra mặt ngăn lại, hai người lúc này mới náo loạn mâu thuẫn.”

      Hoàng đế: “……”

      Cùng nghe thấy mấy câu này, Hoàng Hậu: “……”

      Mới phát sinh Tiêu Cẩm Nguyệt bởi vì Ngọc Lăng Vương khắc khẩu với Thuần Hỉ quận chúa, sau lưng Ngọc Lăng Vương cũng vì giữ gìn Tiêu Cẩm Nguyệt cãi nhau với Dục Vương, hai người này là chuyện như thế nào???

      “A!” Hoàng Hậu dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lộ ra thần sắc tỉnh ngộ.

      Hoàng đế thấy biểu tình của bà đúng, hỏi: “Thế nào, nàng nghĩ đến cái gì?”

      Hoàng Hậu phất tay để các nàng xuống, chính mình chần chờ với hoàng đế: “Lúc trước Tiêu tam nương tới bái kiến, ta thấy người nàng mặc đồ rất quen mắt, nhất thời lại nhớ ra xuất xứ, giờ bỗng nhiên nhớ tới, đó là trân châu cẩm và tử hà sa, là hai loại vải năm nay cống lên. Lúc trước trừ chỗ ta nơi này để lại chút còn chưa dùng, dư lại người vảo ta đưa cho Trác Ngọc, để ngẫu nhiên mặc chút xiêm y thuần tịnh.”

      Hoàng Hậu vừa như vậy, hoàng đế cũng quỷ dị mà trầm mặc. Vải thưởng cho Ngọc Lăng Vương làm thành váy áo mặc người Tiêu Cẩm Nguyệt, Ngọc Lăng Vương bình thường cũng nháo mâu thuẫn với ai, còn vì nữ tử này khắc khẩu cùng người khấc, đây là cái gì? cần nghĩ cũng hiẻu ra đây là vì cái gì.

      “Ai, đứa này, như thế nào liền coi trọng cái này.” Hoàng đế thở dài.

      Hoàng Hậu cũng nghĩ tới, “Hai người thoạt nhìn như là có tình nghĩa, nhưng cố tình Dục Vương…… Hay là Trác Ngọc sở dĩ , chính là bởi vì Dục Vương?”

      Lúc trước Tiêu Cẩm Nguyệt và Dục Vương những chuyện đó nháo đến ồn ào huyên náo, Đế hậu hai người đương nhiên cũng biết, giờ cũng biết nên thế nào cho phải, cuối cùng hoàng đế chỉ có thể : “ khi như vậy, hôn Trác Ngọc vẫn nên từ từ .”

      Hoàng Hậu vẫn muốn từ bỏ, dứt khoát đánh nhịp : “Triệu Ngọc Lăng Vương tới đây, chúng ta tự mình hỏi chút, chừng là hiểu lầm thôi.”

      Thái giám mời Ngọc Lăng Vương, Thuần Hỉ quận chúa túm Khương Vũ Triều cũng bị người ta dẫn tới trước mặt Hoàng Đế Hoàng Hậu.

      “Bệ hạ, điện hạ, các người phải làm chủ cho ta a!” Thuần Hỉ quận chúa tiến vào liền ủy khuất kêu lên.

      Nàng vốn tưởng rằng Hoàng Hậu đối với mình từ trước đến nay hiền lành đứng ở bên nàng, lại nghĩ rằng Hoàng Hậu lần này răn dạy nàng, “Giống cái gì! Thuần Hỉ, lễ nghi ngươi ném chỗ nào? Bởi vì chút việc mà nháo lên, la hét ầm ĩ khóc lóc, mẫu thân ngươi chính là dạy ngươi như vậy?”

      Thuần Hỉ quận chúa sửng sốt, cảm thấy đúng, cũng có chút sợ hãi, ấp úng biết cái gì. Khương Vũ Triều cũng sửng sốt, nàng cảm thấy sợ hãi gì, dù sao cũng bởi vì việc này mà giết người, nàng nghĩ kỹ nên làm bạch liên hoa như thế nào để phụ trợ chút vị quận chúa ngang ngược vô lý này, ai biết thái độ của Hoàng Hậu kỳ quái như vậy.

      “Cẩm Nguyệt, lại đây.” Hoàng Hậu lại cười vẫy tay với Khương Vũ Triều, “Thuần Hỉ tuổi còn , hiểu chuyện, con cũng đừng so đo cùng nàng.”

      Thuần Hỉ quận chúa: “???”

      Mãi cho đếnkhi các nàng bị Hoàng Hậu phái người đưa về cung điện Lâm thủy, Thuần Hỉ quận chúa vẫn còn chưa phục hồi tinh thần. Vì sao mình bị mắng, vì sao Tiêu Cẩm Nguyệt ngược lại được Hoàng Hậu đối đãi hiền lành?

      Khương Vũ Triều và Thuần Hỉ quận chúa chân trước rời , sau lưng thái giám mang theo Hề Trác Ngọc tới.

      Hề Trác Ngọc còn tưởng rằng Đế hậu hai người triệu mình đơn độc tới đây là bởi vì khắc khẩu với Dục Vương, ngờ Hoàng Hậu hàn huyên vài câu với xong, đột nhiên hỏi: “Trác Ngọc, tuổi con cũng , là nên suy xét việc thành gia, ta có tâm vì con hỏi Thuần Hỉ quận chúa, con cảm thấy thế nào?”

      Hề Trác Ngọc sửng sốt lát mới nhớ ra đây là ai, hồi tưởng từ lúc rất nhìn thấy tình cảnh tiểu nữ hài kia, hơi hơi nhăn mi, lắc lắc đầu.

      Hoàng Hậu hỏi: “Vì sao được, hay là trong lòng con có người khác?”

      Hề Trác Ngọc đúng trả lời: “, chỉ là con thích Thuần Hỉ quận chúa.”

      Hoàng đế nhịn được chen vào: “Vì sao thích Thuần Hỉ?”

      Hề Trác Ngọc: “Khi còn bé nàng ấy nuôi con chó, lại đối đãi tử tế, thường xuyên đánh chửi ngược đãi, khi đó con liên tục ngăn cản cũng được, nữ tử như vậy con thích.”

      Hoàng đế: “……” Ngươi lừa ai đây, bởi vì con chó khi còn mà nhớ đến bây giờ, còn muốn cự tuyệt quận chúa lớn lên đáng như thế? ràng chính là trong lòng có Tiêu Cẩm Nguyệt kia nhưng mà khó thôi, cho nên tùy tiện tìm lý do có lệ.

      “Thôi thôi, con xuống .” Hoàng đế đuổi người . Xong rồi với Hoàng Hậu: “Đứa này quả nhiên là tâm hệ Tiêu Cẩm Nguyệt kia.”

      Lúc này Hoàng Hậu cũng thể tin, “Vậy làm sao bây giờ? Kia Tiêu Cẩm Nguyệt rốt cuộc là Vương phi trước của Dục Vương, giờ chúng ta cũng thể tứ hôn ngay cho Trác Ngọc.”

      Hoàng đế: “Thôi, mặc kệ bọn họ, cứ chờ xem trước, chờ Trác Ngọc tiểu tử kia tự mình tới cầu lại .”

      Đằng trước Tiêu tướng quốc rốt cuộc biết được trận phát sinh hai Vương gia gian khắc khẩu, đối với Dục Vương chút nào che dấu căm ghét, đáy lòng cũng tức giận, lúc trước cánh chim gió, cầu đến đáp ứng cưới nữ nhi , giờ lợi hại, liền muốn vắt chanh bỏ vỏ, thứ gì, coi là cát trong bình, chỉ biết ba phải.

      Còn Ngọc Lăng Vương, đột nhiên đứng ra bảo vệ nữ nhi mình, lại có nguyên nhân gì, chỉ bởi vì quen biết cùng nhi tử mình? Nhưng xưa nay cũng chưa từng coi trọng bằng hữu khác như thế, người nhà có liên quan còn chiếu cố.

      Khương Vũ Triều và Thuần Hỉ quận chúa trở lại cung Lâm thủy, nơi đó bắt đầu diễn ca hát, nhưng tâm tư của đại đa số người đều ở xem diễn, mà là thấp giọng đàm luận cái gì.

      Khương Vũ Triều ban đầu căn bản chú ý đề tài của các nàng, nhưng Thuần Hỉ quận chúa xung quanh vây đầy người, nghe người ta chuyện xảy ra, nàng lập tức nhảy lên, dám tin tưởng hô: “Sao có thể, Trác Ngọc ca ca sao lại giữ gìn thê tử bị bỏ rơi!”

      Ừm, có quan hệ với Thiếu Nguyên lão công? Khương Vũ Triều lập tức làm xảy ra cái gì.

      Thần tượng vừa rồi vì giữ gìn thanh danh cho nàng, cãi nhau cùng cái đồ thẳng nam ung thư Dục Vương kia. Trời ạ, đây là idol thần tiên gì! Ca ca ta tốt đệ nhất thế giới!

      Lòng vẫn luôn yên tĩnh như nước Khương Vũ Triều nháy mắt lâm vào biển cả sung sướng, trong lòng tràn ngập cảm động và vui mừng. Nàng có chút ngồi yên, ra bên ngoài hứng gió bình tĩnh chút.

      Hôm nay yến hội trùng dương này ngay từ đầu nháo ra chuyện thoải mái, Hề Trác Ngọc thích ăn cua, từ chỗ Hoàng Đế Hoàng Hậu tới, dứt khoát cũng phía cung điện lúc cùng ngồi với mọi người, mang theo con chó to của mình cùng nhau tản bộ ở phụ cận ngự viên, đến bên dãy cây hoa phù dung, cúi người nhặt lên đóa phù dung hồng nhạt mới vừa rơi xuống.
      Lierose DuDu, annie196, Lee Đỗ26 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 90. Em làm là được, để em

      Hề Trác Ngọc nhặt hoa chỉ là tùy tay, nhưng người ngoài xem ra, đặc biệt là ở trong mắt Khương Vũ Triều loại fans có kính lọc năm trăm nét, hình ảnh này có thể là đẹp vô cùng. Mỹ nhân cầm hoa cười, bối cảnh là cây phù dung nở rực rỡ, quả thực người so với hoa càng kiều!

      Nhận thấy ánh mắt nóng rực, Hề Trác Ngọc cảnh giác quay đầu, liền thấy cách đó xa fan cứng Khương Vũ Triều che miệng, đầy mặt kích động, tràn ngập reo hò tiếng động.

      Hề Trác Ngọc: “……” Ánh mắt từng quen thuộc thế nào, mỗi lần nhìn thấy những fan đó, nhìn sang phía các nàng cái, tất cả đều là thế này, ánh mắt phát sáng rực rỡ, còn kèm các loại gào thét, hò hét. Khương nương tận lực áp chế chính mình, cũng hô lên.

      trùng hợp.” Hề Trác Ngọc chào hỏi.

      Khương Vũ Triều trước nhìn nhìn bốn phía, phát có ai, lúc này mới tới gần, tình thực lòng khen câu: “Ca ca càng ngày càng đẹp, quả thực người mỹ tâm thiện!”

      Hề Trác Ngọc nhiều năm chưa từng nghe lời khen trắng ra như vậy, thế nhưng trong nhất thời còn có chút quen, nhưng loại quen này chỉ trong lát, chỉ cần đại nhập thân phận thần tượng, nháy mắt là nhập diễn, thậm chí còn muốn ký tên cho người ta.

      “A, muốn ký tên sao?” Hề Trác Ngọc thể khống chế mà ra, trong lòng liền hối hận. Kí cái gì mà kí, nơi này có bút ký tên sao? Có chuyện ký tên sao?

      Nhưng Khương Vũ Triều gật đầu, “Tốt tốt! Đương nhiên muốn!”

      Nàng xong, biểu tình bỗng nhiên khó coi chút, phi thường đau lòng, Hề Trác Ngọc cho rằng nàng lại nhớ tới chỗ này có công cụ, thể ký tên, ai biết nàng oán hận : “Trước kia em có rất nhiều chữ ký của , em góp nhặt rất nhiều năm, tổng cộng có 49 tờ, giờ tất cả đều còn!”

      49 tờ…… Có năm tờ là có thể khoe khoang, fan này cứng đến như vậy, có thể gọi là fan kì cựu trong kì cựu, Hề Trác Ngọc khỏi nghiêm túc kính nể.

      Đối phương chấp nhất với thu thập chữ ký như vậy, vừa rồi định coi việc này là chuyện của quá khứ, ra ngượng ngùng, bây giờ mặc kệ thế nào tạm thời vẫn ký tên cho ấy trước. Nhưng còn có chút , đứng ở chỗ này, sao fan vẫ còn chấp nhất với những tờ ký tên đó? Còn ở chỗ này đau lòng, bằng nắm chặt thời gian làm quen, nhiều vài câu với , chừng mấy chục tờ ký tên thực nhanh có thể tới tay.

      Hề Trác Ngọc trong lòng thấy hành trình truy tinh đúng lắm, thực vì fan cứng mà sốt ruột.

      ở đây bất động thanh sắc bắt chước chính xác hành trình, bên kia Khương Vũ Triều mê muội rốt cuộc cũng phát giác tại thiếu công cụ ký tên, rất là tiếc nuối mà ngừng lại.

      Hề Trác Ngọc là idol thực sủng fan, giờ xa cách nhiều năm tái ngộ fan năm đó, rất có cảm khái và vui mừng của bạn cũ gặp nhau, thấy fan cứng tiếc nuối như vậy, : “Như vậy , chờ tôi trở về, kí xong cho rồi đưa đến? Ký tên bằng bút lông, chính là người đầu tiên.”

      Khương Vũ Triều giây sống lại, mặt kích động đến đỏ bừn, nàng do dự chút, giống như muốn cái gì, lại hơi xấu hổ.

      Hề Trác Ngọc cười: “Làm sao vậy, muốn tôi kí thêm mấy tờ, để gom thành bộ bài sao?” đương nhiên là giỡn.

      Khương Vũ Triều lắc đầu, “, kí nhiều như vậy quá mệt mỏi, em muốn tờ ký tên là đủ, nhưng mà…… Em muốn tờ to, có thể chứ?”

      Hề Trác Ngọc hào phóng gật đầu, “Có thể a, còn viết tên của ? muốn viết lên tên gì?”

      Khương Vũ Triều do dự, khó được có chữ to, đương nhiên có khả năng viết tên Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng viết tên Khương Vũ Triều này, nàng lại có chút ngượng ngùng vi diệu, vì thế suy xét xong rồi : “Viết tên mạng , là ‘ Sinh Khương Lão Tửu ’.”

      Hề Trác Ngọc: “Được, ‘ Sinh Khương Lão Tửu ’ đúng , tôi nhớ rồi.” biết vì sao, cảm thấy tên này hình như có loại quen tai vi diệu, nhưng nhất thời lại nghĩ ra.

      Bọn họ chuyện, con chó to bên cạnh Hề Trác Ngọc vòng vòng ở bên người Khương Vũ Triều, bởi vì thái độ của nó ôn thuần, Khương Vũ Triều lúc trước để ý nó, lúc này, nó ngửi vòng người Khương Vũ Triều, cái đuôi bắt đầu lắc lư, còn cọ cọ chân .

      Hai người đều cúi đầu nhìn nó, đối với chó của thần tượng, Khương Vũ Triều ai cả đường , duỗi tay sờ sờ đầu nó, con chó cũng phi thường nể tình mà cọ cọ tay nàng.

      “Con chó to này ngoan a, còn thực thân thiện.” Khương Vũ Triều vuốt tai chó .

      Hề Trác Ngọc cười cười, sờ sờ cái u ở phần lưng chó, “Nó tên là Hắc Kim, ngày thường quá thân thiết với ai, đối với thân cận như vậy có thể là bởi vì người có khí vị của con chó con kia. Con chó con đưa cho nuôi là con của Hắc Kim.”

      Khương Vũ Triều sửng sốt, cũng cười rộ lên, “Hóa ta nó là mẹ của Bánh Hoa Quế.” Bánh Hoa Quế vô cùng dính người, cho dù Khương Vũ Triều quen xa cách với người khác, đối với Bánh Hoa Quế cũng thêm vài phần thích phát ra từ tình, tại nhìn Hắc Kim lại càng cảm thấy thích.

      “Em nghe nuôi rất nhiều chó, thích chó như vậy, trước kia công tác bận rộn nuôi được, giờ khẳng định là thực vui vẻ, em còn cảm thấy rất vui mừng.” Khương Vũ Triều cảm thán.

      Hề Trác Ngọc: “ biết tôi trước kia thích chó? Hình như rất nhiều fan cũng chuyện này lắm.”

      Khương Vũ Triều: “Em là fan kì cựu a, mới xuất đạo chú ý , em còn nhớ từ trước nuôi con chó tên là Hoa Hoa.”

      Hề Trác Ngọc lâu nghe nhắc đên tên Hoa Hoa này. Đó là con chó đầu tiên nuôi, với ý nghĩa bất đồng, cho nên dù tại có nhiều tiểu khả ái như vậy, vẫn nhớ Hoa Hoa. Hoa Hoa chỉ là con chó vàng bình thường, nhưng nó thông minh lại trung thành, khi còn thay thế cha mẹ làm bạn bên , đại khái cũng là vì ảnh hưởng của Hoa Hoa, tại cũng thích nuôi những chủng loại chó quý báu, trong phủ nhiều chó như vậy phần lớn là nhặt được, sai biệt lắm đều là chó đất.

      Khương Vũ Triều nghe thấy idol chuyện, ngẩng đầu nhìn, phát khóe mắt ửng đỏ, có vẻ thực cảm thán, cười với nàng: “Tôi cho rằng thế giới chỉ có mình tôi nhớ Hoa Hoa, nghĩ tới cũng biết nó, cảm ơn.”

      giống như thở dài, Khương Vũ Triều nghe thấy, trong lòng đau xót, má ơi, bé con chịu khổ! Xem bộ dáng đáng thương thế này! Tới để mẹ ôm cái!

      Hề Trác Ngọc: “……có phải ở trong lòng gọi tôi là bé con ?”

      Khương Vũ Triều: “……”

      Hề Trác Ngọc: “Kỳ tôi vẫn luôn biết, rất nhiều fans gọi tôi là bé con là tâm lý gì, tôi so với rất nhiều người còn lớn tuổi hơn.”

      Khương Vũ Triều: “…… Hết thảy đều là bởi vì .”

      xem, nếu những fan gọi là lão công mà chỉ coi là lão công, nhìn thấy và minh tinh khác truyền ra tai tiếng, khẳng định treo cổ dưới Weibo của ; nếu những fan gọi là bé con mà chỉ coi là bé con, vậy lúc xem những ảnh chụp và video mị lực bắn ra bốn phía của , sao lại biết xấu hổ mà cứng lên…… sao biết xấu hổ mà động tâm, tóm lại chính là có rất nhiều mặt, fan cũng có rất nhiều mặt, có đôi khi muốn gả cho , có đôi khi muốn trìu mến , có đôi khi muốn sùng bái , có đôi khi muốn được chiếu cố…… văn hóa fan, sâu lường được.”

      Hề Trác Ngọc: “…… Vất vả các .” Bận rộn như vậy.

      Khương Vũ Triều: “Nào có, nào có, thích hẳn là thế, chút cũng vất vả.”

      “Lần trước em , em thích rất nhiều năm rồi, em mới hẳn là nên với câu cảm ơn, biết những năm đó cho em bao nhiêu sức lực để tiếp.”

      Người sống đời, nếu có cách nào để người ta , vậy phải lựa chọn người, nếu đơn tràn ngập làm mất ý nghĩa sinh mệnh. Người muốn được ấm áp, dù sao cũng phải thiêu đốt cái gì, hoặc là người khác, hoặc là chính mình. Có đôi khi trả giá và có được cũng phải dễ định nghĩa như vậy, trước đây nàng điên cuồng truy tinh, có người cảm thấy nàng trả giá nhiều thời gian và tinh lực theo đuổi thứ hư vô mờ mịt, lại hề có hồi báo, nhưng tự Khương Vũ Triều xem ra cũng phải như thế.

      Nàng được rất nhiều cảm giác phong phú và những mảnh vui sướng, thích người rồi, muốn vui sướng liền biến thành việc rất đơn giản, dù chỉ là xem Weibo ấy phát, xem các loại hoạt động và tác phẩm, trong lòng đều tự nhiên mà cao hứng lên. Đối với nàng có khoảng thời gian rất dài đều hãm trong thống khổ mà , là vô cùng trân quý.

      Hề Trác Ngọc từng nghe rất nhiều fan thích, quen, nhưng nhìn thấy fan thành khẩn mà chấp nhất như vậy, vẫn cảm thấy trong lòng bị xúc động. Ở trong thế giới này, có thể gặp được người có bí mật và ký ức tương đồng, là may mắn của .

      Hai người nhìn nhau cười, khí hết sức hòa hợp, thanh lạnh căm căm cắm vào.

      “Ngọc Lăng Vương mới vừa rồi ở trước mặt mọi người ra là nhất phái chính khí lẫm nhiên, hóa ra sớm ngầm cùng tiện phụ Tiêu Cẩm Nguyệt này thông đồng thành gian.”

      Dục Vương ở trong điện nghe xong loạt lời thầm khe khẽ, trong lòng bị đè nén liền đứng dậy ra, trong lúc vô ý đến gần, nhìn thấy hai người bên này. tới vừa lúc chỉ nghe được câu cuối cùng của Khương Vũ Triều.

      Nàng thích Ngọc Lăng Vương rất nhiều năm, vậy chẳng phải là lúc gả cho trong lòng vẫn thích Ngọc Lăng Vương? Dục Vương cả người đều ổn, cảm giác trời xanh đảo lộn.

      Hề Trác Ngọc, Khương Vũ Triều: “……” Người này đến đây lúc nào.

      Hề Trác Ngọc: “Dục Vương hiểu lầm, ta cùng với Tiêu tam nương xác có tư tình gì, chỉ mấy câu mà thôi.”

      Dục Vương cười lạnh, “Chỉ mấy câu? Ta thấy các ngươi đối diện liếc mắt đưa tình, đến sắp ôm nhau rồi.”

      Khương Vũ Triều lập tức ngăn ở trước mặt Hề Trác Ngọc, cho ánh mắt.

      Đó là cái ánh mắt ‘ xé bức giao cho em ’.

      Hề Trác Ngọc: “……?” Gì? Ta vì sao có thể xem hiểu ý tứ của ánh mắt này?

      Khương Vũ Triều đối diện với Dục Vương nháy mắt rời khỏi trạng thái mê muội, “Dục Vương điện hạ, cái gọi là dâm giả thấy dâm, ta cảm thấy đây có thể là đôi mắt ngươi có vấn đề. như ban ngày lanh lảnh càn khôn, Ngọc Lăng Vương quân tử thẳng thắn như vậy, cũng làm ra gièm pha gì.”

      Dục Vương thấy nàng còn che chở Ngọc Lăng Vương, trong lòng càng tức, “Ý của ngươi là ngươi biết liêm sỉ mà dây dưa Ngọc Lăng Vương?”

      Hề Trác Ngọc nhịn được: “Nàng có……”

      Khương Vũ Triều duỗi tay cản , đầy mặt ‘ bé con đừng sợ, đứng ở phía sau mẹ’, với : “Đừng cùng loại người này chuyện, bị dạy hư, em tới là được, để em.”

      Nhìn cẩu nam nữ trước mặt biết liêm sỉ lôi lôi kéo kéo, cái trán Dục Vương tuôn ra gân xanh: “Đủ rồi! Tiêu Cẩm Nguyệt, ngươi quên lúc trước tìm mọi cách cầu gả cho bổn vương như thế nào, lại khẩn cầu bổn vương rũ lòng thương như thế nào.”

      Khương Vũ Triều liếc mắt nhìn vị nhân sĩ đội nón xanh này cái: “Là người luôn có lúc mắt mù, da người bọc bao cỏ, nhìn nhân mô nhân dạng, ai biết phía dưới đều là cỏ đâu, ngươi thông cảm chút lúc trước ánh mắt ta tốt.”

      Ngươi mắng ta còn bảo ta thông cảm? Dục Vương tức điên rồi, giơ tay liền muốn đánh, dù sao cũng là đại nam nhân, lần này nếu đánh , Khương Vũ Triều phỏng chừng phải chịu tội lớn. Cũng may Hề Trác Ngọc phản ứng kịp thời, giữ chặt Khương Vũ Triều kéo nàng vào trong lòng ngực mình, ôm lui bước, trong miệng hô: “Hắc Kim!”

      Con chó to nhảy dựng lên, ngăn ở trước mặt Hề Trác Ngọc và Khương Vũ Triều, răng nhọn lóe sáng, phát ra rít gào uy hiếp.

      Hề Trác Ngọc cũng mặt trầm xuống, “Dục Vương, động thủ với nhược nữ tử là ổn.”

      Dục Vương bị ngăn cản, sắc mặt tình bất định nhìn hai người, cuối cùng cười lạnh buông lời : “Được, bổn vương còn chưa bao giờ bị ai lừa gạt như vậy, các ngươi chờ.” Vung tay rồi.

      Khương Vũ Triều sắc mặt cũng khó coi, theo bản năng nàng cầm tay Hề Trác Ngọc. Hề Trác Ngọc nhìn sắc mặt nàng, cho rằng nàng lo lắng Dục Vương trả thù Tiêu gia, muốn mở miệng an ủi vài câu, lại nghe thấy Khương Vũ Triều : “Ngốc bức này còn muốn trả thù , biết phải thứ tốt, ca ca phải cẩn thận a! Ngàn vạn đừng bị ngốc bức này tính kế đến!” Hoàn toàn là lo lắng .

      Hề Trác Ngọc: “Tôi vẫn ổn, chính ……”

      Khương Vũ Triều hồn nhiên thèm để ý mà xua tay: “ có việc gì, Tiêu tướng quốc gian trá giảo hoạt khó đối phó, bọn họ hai người ai làm cho ai khó khăn còn nhất định đâu, em càng cần lo lắng gì, nguyên tác em xem hơn nửa quyển, xem như nhìn ràng Dục Vương, những thủ đoạn của , nếu đụng được đến em em cùng họ với . A, đồ rác rưởi kiến thức.”

      Hề Trác Ngọc giờ mới phát fan kì cựu này của mình hình như có vẻ trâu bò.

      vẫn dặn dò Khương Vũ Triều vài câu, lúc này mới cùng nàng tách ra, nhìn theo nàng trở về cung điện Lâm hồ.

      Khương Vũ Triều ngồi lên xe ngựa về phủ, cảm giác toàn bộ hành trình Tiêu Cẩm Hương an tĩnh như gà, chỉ ngẫu nhiên dùng loại ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm nàng, nhưng Khương Vũ Triều lười để ý, chỉ coi như nhìn thấy.

      Tiêu Cẩm Hương sở dĩ như vậy, là bởi vì lúc trước ở trong cung khai yến thấy nàng, ra ngoài tìm kiếm, trong lúc vô ý gặp được Khương Vũ Triều và Hề Trác Ngọc. Lúc ấy vừa vặn Dục Vương rời , Hề Trác Ngọc buông Khương Vũ Triều ra, ở trong mắt Tiêu Cẩm Hương, hai người này ấp ấp ôm ôm, ràng là có tư tình.

      Tiêu Cẩm Nguyệt nữ nhân này lớn lên cũng đẹp, sao lại lợi hại như vậy? Lúc trước vận khí tốt làm Dục Vương phi, bị hưu rồi thế nhưng còn đáp lên Ngọc Lăng Vương, đến tột cùng nàng ta làm được như thế nào?

      Tiêu Cẩm Hương ghen ghét vạn phần, đồng thời trong lòng sinh ra tia kính sợ.
      Lierose DuDu, annie196, Lee Đỗ24 others thích bài này.

    4. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Nam nhân thích động vật vạn phần đáng :)))
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 91. Nhớ ra rồi, Sinh Khương Lão Tửu

      Dục Vương từ trong cung nổi giận đùng đùng trở về vương phủ, gọi thủ hạ phụ tá mình.

      tra cho ta, Tiêu Cẩm Nguyệt và Ngọc Lăng Vương, tra xem bọn họ đến tột cùng là khi nào…… a……” Dục Vương đến nửa, chợt thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm ngã quỵ xuống.

      “Vương gia!” Bốn phía mảnh kinh hô.

      ——

      Cả người phát sáng xanh, ‘ thần ’ đứng ở trong gian chủ, mặt vô biểu tình nhìn những thế giới đó tan vỡ, cùng với gian chủ càng ngày hoang vu hẹp hòi. Theo những thế giới nắm giữ này tan vỡ, gian chủ cũng sắp sụp xuống.

      mỗi lần trở lại gian chủ, lại mất vô số tiểu thế giới, mà lúc này đây, làm đào thoát trói buộc linh hồn của thế giới trước, trở lại gian chủ, tình huống càng ổn đến mức biết gì. Bởi vì chậm trễ thời gian, toàn bộ tiểu thế giới chếch với tốc độ nhanh hơn, tất cả tiểu thế giới lúc trước còn có hi vọng đều hoàn toàn thoát ly khống chế.

      Còn nắm giữ trong tay , chỉ có ít ỏi mấy thế giới mà thôi. Hơn nữa những thế giới này đều bắt đầu chếch , lóe ánh sáng đỏ tươi.

      Hệ thống vẫn cứ tận chức tận trách nhắc nhở tiến trình và lịch sử của các thế giới, so sánh với ‘ thần ’ nơi này, hệ thống có vẻ mười phần lạnh nhạt —— rốt cuộc nó chỉ là hệ thống có cảm tình mà thôi.

      Chỉ là……

      ‘ Thần ’ đặt ánh mắt lên hệ thống, ánh mắt lạnh lùng mà chăm chú nhìn nó, mắt điếc tai ngơ đối với các loại nhắc nhở về chếch của nó.

      “Ngươi là hệ thống của ta, là ta chế tạo ra ngươi, nếu ngày kia thế giới của ta tan vỡ toàn bộ, ngươi cũng hỏng theo.”

      —— “Đúng vậy.” Hệ thống phát ký hiệu mỉm cười.

      Nhìn ký hiệu mỉm cười đó, biểu tình của ‘ thần ’ càng thêm lạnh nhạt khó coi. tìm tòi nghiên cứu hệ thống, lâu sau hỏi nó: “Cho nên, thân là hệ thống ta chế tạo ra, vì cái gì ngươi muốn phản bội chủ nhân của ngươi?”

      Trải qua mấy thế giới này, bắt đầu chậm rãi hoài nghi về chuyệnhết thảy thế giới chếch và hỏng mất, sau lưng khẳng định có lực lượng hiểu được thao túng, nhưng cũng bắt đầu xác định, trong đó nhất định còn có ‘ nội quỷ ’ phối hợp. Thế giới này lúc trước dùng vô số khí vận thế giới kiến tạo, lại phân ra bộ phận để sáng lập hệ thống phụ trợ mình quản lý, theo lý thuyết hẳn là có khả năng xuất vấn đề, lúc bắt đầu hoài nghi vấn đề xảy ra ở nội bộ, hoài nghi thứ nhất đương nhiên chính là ‘ hệ thống ’.

      Nhưng quá tự phụ, kết quả của tự phụ chính là tới bây giờ hết thảy đều chậm, mới xác định điểm này.

      Dù cứ việc như thế, vẫn , vì sao hệ thống lại phản bội mình.

      Bị nhìn chăm chú, hệ thống đột nhiên giải thể, lại trong chớp mắt xây dựng lại, giao diện vốn màu đen biến thành mảnh giao diện thảo nguyên màu xanh lục, khối giao diện màu xanh lục hoàn thành kiến tạo lại rồi, phía sau thậm chí còn thả mấy đóa pháo hoa tượng trưng chúc mừng.

      ‘ Thần ’: “……???”

      —— “Chúc mừng ngươi đạt được thành tựu ‘ tìm ra nội quỷ ’!”

      —— “Hệ thống xanh hoá hoàn toàn mới vì ngài phục vụ! mục tiêu của chúng tôi là xanh hoá hết thảy, cho mọi người thế giới sạch , văn minh, hài hòa, hạnh phúc!”

      Sắc mặt của ‘ thần ’ cùng màu sắc với giao diện hệ thống lúc này tự xưng là xanh hoá. cảm thụ chút khế ước của mình và hệ thống, phát thế nhưng vẫn còn, nhưng hệ thống này ràng phải hệ thống lúc trước làm ra, vậy chỉ có giải thích, hệ thống của bị xâm lấn cải tạo.

      “Ngươi là thứ gì, muốn làm cái gì?”

      —— “Ta tới trợ giúp ngươi tìm kiếm ý nghĩa mới của sinh mệnh.”

      ‘ Thần ’ khịt mũi coi thường cách này, ánh mắt nguy hiểm động động ngón tay.

      —— “Ngươi bây giờ có thể lựa chọn xóa bỏ khế ước trực tiếp tiêu trừ ta, nhưng thế giới của ngươi chỉ còn lại mấy cái, đều ở trạng thái chếch , nếu mất hệ thống, tựa như mất đôi mắt và lỗ tai, mà ngươi có thời gian chờ đợi ‘ đôi mắt lỗ tai ’ mới trưởng thành. Cho ngươi kiến nghị, tiếp thu ta, có lẽ ngươi còn có thể giữ được mấy thế giới còn lại.”

      “Ngươi giúp ta?” ‘ thần ’ hoài nghi mà nheo đôi mắt, đồng thời tạm nhịn xuống tính toán xóa cái hệ thống bị ô nhiễm này. Mặc kệ thế nào, nó đúng, ít nhất phải chờ tới khi các thế giới tạm thời bình tĩnh, còn vấn đề, sau đó trước khi bắt đầu vòng tuần hoàn, chế tạo ra hệ thống mới.

      —— “Có lẽ ta cho ngươi ít kiến nghị chính xác, chỉ xem ngươi dám thử hay .”

      Vốn nên có cảm tình, hệ thống sau khi bị cảm nhiễm biến thành bộ dáng khác hẳn, mỗi lần nhìn thấy nó ra, ‘ thần ’ liền cảm giác trận bực bội, cảm thấy hệ thống này giống như có hảo ý mà xem trò hay.

      “Được.” Suy nghĩ cặn kẽ rồi, ‘ thần ’ vẫn cứ lựa chọn đáp ứng.

      muốn nhìn xem thứ này rốt cuộc định làm cái quỷ gì.

      lựa chọn thế giới mà cảm tình còn chưa bắt đầu chếch , trực tiếp đầu nhập vào.

      ——

      “Vương gia tỉnh! tốt quá!”

      “Mau gọi ngự y lại đây, Vương gia tỉnh.”

      “Trời ạ, Vương gia ngài hù chết thiếp thân, sao đột nhiên lại té xỉu đâu!”

      trải qua nhân cách chủ thức tỉnh, Dục Vương nằm giường lấy ra ký ức trong đầu, “……”

      Vì cái gì chút cũng cảm thấy ngoài ý muốn với cục diện ổn này? Mỗi thế giới đều như tính kế xong, nghênh diện liền cho đạp.

      Bên cạnh có cãi cọ ầm ĩ, còn có nữ nhân khóc. Dục Vương ngồi dậy, đẩy Lý trắc phi nhào lên, quát: “Cút! Đều cút cho bổn vương!”

      trong ohòng an tĩnh, toàn bộ người hầu hạ đều nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ để lại chủ tử biết vì cái gì vừa tỉnh dậy liền phát hỏa.

      —— “Thất bại ở mấy thế giới này, ngươi có ý thức được vấn đề của mình sao?”

      giao diện của hệ thống bắn ra.

      Dục Vương sắc mặt nặng nề, “Cho nên, ngươi cảm thấy vấn đề của ta là cái gì?”

      —— “Tư thái quá cao. Ngươi chỉ cảm thấy những thế giới là vật trong túi ngươi, dù là nữ chính cũng cần ngươi nghiêm túc đối đãi. Nhưng tại, nguy cơ gần trong gang tấc, nếu mấy thế giới còn lại ngươi giữ được, vậy gian tán loạn, ngươi cũng tán loạn. Cho nên, kiến nghị ngươi buông bỏ tư thái.”

      “Ta cảm thấy thái độ của mình có vấn đề, ta là thần, so với các nàng vốn là có chênh lệch thân phận, nếu các nàng thần phục ta, hơn nữa khẩn cầu ta , ta mới có thể ban cho các nàng ít ưu ái.”

      —— “Tỉnh lại , quốc gia của ngươi diệt vong, giờ ngươi có hậu cung, ngươi sắp biến thành khất cái.”

      —— “Là cái dạng này, người thường sử dụng tiền, cũng cảm thấy tiền là công cụ, tiền sao có thể so với người, nhưng thực tế, người có tiền chính là được, dù có chết, cũng phải làm ràng, tiền mới là cha mẹ.”

      Dục Vương: “……” Đối với so sánh này, ta thế nhưng có lời gì để .

      hít sâu hơi: “Cho nên, ngươi cảm thấy ta muốn làm cái gì?”

      —— “Kiến nghị ngươi học hỏi Lục Lâm Sinh thế giới trước, làm liếm cẩu, cái gì cần có đều có.”

      Dục Vương: “Ta hiểu rồi, ta lấy lại hưu thư, làm nữ nhân Tiêu Cẩm Nguyệt kia lại gả cho ta.”

      —— “Ta cảm thấy ngươi hiểu .”

      Dục Vương: “Ngươi chờ xem là được, nhưng ngươi có tư cách chỉ huy ta làm cái gì.”

      —— “ bá, ta chờ :) .”

      ……

      “Mẫu thân, ta thiên chân vạn xác, Tiêu Cẩm Nguyệt và Ngọc Lăng Vương bọn họ hai người nhất định có gian tình!” Tiêu Cẩm Hương vặn khăn trong tay .

      Tiêu phu nhân mặt mang nghi ngờ, gì. Trong lòng bà tin, Ngọc Lăng Vương đó là nhân vật như thế nào, bà nghĩ gả nữ nhi cho Vương gia nào đó, lại chưa từng nghĩ tới có thể gả nữ nhi cho Ngọc Lăng Vương, thực cho bà, Tiêu Cẩm Nguyệt bà vẫn luôn khinh thường được Ngọc Lăng Vương ưu ái, sao bà có thể tin. Tiêu Cẩm Nguyệt lớn lên bình thường, nhiều lắm là thanh tú, tính cách lại yếu đuối, dù tại có ít nhiều thay đổi, vậy cũng có gì đặc biệt, nàng dựa vào cái gì có thể được Ngọc Lăng Vương mến?

      Nhưng Tiêu Cẩm Hương chắc chắn, giống làm bộ.

      “Như vậy, để Triệu ma ma qua chỗ Tiêu Cẩm Nguyệt tìm hiểu tin tức, tỳ đều nơi đó nô là đồ vật còn dùng được, thu mua hai đứa rất dễ dàng, để Triệu ma ma làm kín đáo chút, nhìn xem rốt cuộc có phải nàng ta có lui tới cùng Ngọc Lăng Vương hay .” Tiêu phu nhân giải quyết dứt khoát, phái bà tử tâm phúc tìm hiểu tin tức.

      Triệu bà tử đánh tiếng đưa bạc hàng tháng Minh Nguyệt Quan, thu mua tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà, hỏi thăm tin tức. Tiểu nha hoàn biết lắm việc trong viện, nghe bà ta hỏi chủ tử có lui tới cùng người Ngọc Lăng Vương phủ hay , tiểu nha hoàn suy nghĩ nửa ngày, thành gật gật đầu: “Có.”

      Nàng hình như nghe trong viện các tỷ tỷ lặng lẽ về Ngọc Lăng Vương, chó con Bánh Hoa Quế chủ tử thích chính là của Ngọc Lăng Vương phủ, đây đương nhiên xem như có lui tới.

      Triệu bà tử cả kinh, việc này là ? Bà nhìn tiểu nha hoàn ngây thơ, vẫn quá tin tưởng, nghĩ ngày mai lại đến tìm người khác hỏi thăm, ai biết lúc này mới vừa ra cửa bao lâu, liền nhìn thấy phụ nhân trang điểm chỉnh tề bưng cái hộp gấm tới, vào trong viện của Tiêu Cẩm Nguyệt, trong chốc lát ra, hộp gấm trong tay còn.

      Đây là nhà ai tới tặng đồ? Triệu bà tử nhạy bén nhận ra vấn đề, lặng lẽ cho xe ngựa theo phụ nhân tặng đồ, thấy bà ta quá nửa con phố rồi lên chiếc xe ngựa, đường tới Ngọc Lăng Vương phủ, trơ mắt nhìn người vào trong phủ.

      Triệu bà tử: Là ! Thiên chân vạn xác chạy được.

      Bà ta mang theo tin tức lớn này hưng phấn trở về phục mệnh, đem việc này ràng lần cho Tiêu phu nhân.

      Tiêu phu nhân lòng tràn đầy ưu sầu, nghĩ Tiêu Cẩm Nguyệt và Ngọc Lăng Vương hai người này lén lút trao nhận, xem ra xác là có tư tình, khó trách Tiêu Cẩm Nguyệt gần đây vâng vâng dạ dạ như trước kia, hẳn là có chỗ dựa nên sợ. Nghĩ đến mình lúc trước còn nghĩ gả người ta cho cháu trai phế vật kia, Tiêu phu nhân hậu tri hậu giác ra đầu mồ hôi lạnh. Đây chẳng lẽ là đắc tội Ngọc Lăng Vương?

      “Hương nhi, về sau con cách xa Tiêu Cẩm Nguyệt chút, cũng đừng lại tìm nàng phiền toái, giờ nàng leo lên Ngọc Lăng Vương, sau này còn biết có tạo hóa gì.” Tiêu phu nhân dặn dò Tiêu Cẩm Hương, Tiêu Cẩm Hương tuy rằng tình nguyện, nhưng cũng miễn cưỡng đáp ứng rồi.

      Tiêu phu nhân trái lo phải nghĩ, lại việc này cho Tiêu tướng quốc, chỉ mình cho người Minh Nguyệt Quan tặng đồ, trùng hợp phát Tiêu Cẩm Nguyệt và Ngọc Lăng Vương có lui tới thân mật.

      Tiêu tướng quốc nhớ tới lúc trước cung yến trùng dương, Ngọc Lăng Vương giữ gìn Tiêu Cẩm Nguyệt, tranh phong cùng Dục Vương, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ.

      ra là thế! nghĩ tới nữ nhi này nhìn vô dụng, lại có tiền đồ!

      Về tư tình của Tiêu Cẩm Nguyệt và Ngọc Lăng Vương, cơ hồ ai nên biết đều biết, nên biết cũng biết, nhưng Khương Vũ Triều làm đương còn biết, nàng thu được chữ ký idol đưa tới, rửa tay dâng hương rồi mở hộp đặt chữ ký ra, lấy tờ kí tên quý giá ra thưởng thức.

      A a a ta điên rồi, đây là chữ kí thần tiên gì, nhìn xem thể chữ phiêu dật lại đoan trang, nhìn xem dặn dò rụt rè lại chân thành tha thiết, nhìn xem tờ ký tên tràn ngập tình yru, vì cái gì idol tốt như vậy, tốt như vậy, ta cả đời!

      Thế nhưng còn ký ba tờ, đây là idol trân bảo gì!

      ……

      Hề Trác Ngọc vô ý thức viết chữ giấy, thư đồng nhìn thấy, cười hỏi: “Chủ tử, ngài viết vài lần ‘ Sinh Khương Lão Tửu ’, rượu này ta còn chưa từng nghe thấy đâu, chủ tử muốn uống sao? Nghe vào cỗ mùi cay.”

      PS: Sinh Khương Lão Tửu = rượu gừng lâu năm

      Hề Trác Ngọc hoàn hồn nhìn lại, phát mình viết mấy lần Sinh Khương Lão Tửu, có thể là vừa rồi lúc ký tên cho Khương Vũ Triều lại cảm thấy tên này mạc danh quen tai, lại nghĩ ra, cho nên vô ý thức vẫn luôn nghĩ đến.

      cười cười, buông bút đứng dậy ra cửa.

      Bên ngoài thời tiết tốt, cuối thu mát mẻ. Trong phủ rất nhiều chó, trong vương phủ người khác nhiều hạ nhân đều để hầu hạ chủ tử, trong phủ hạ nhân cũng nhiều, lại đều nuôi chó, phía sau có bãi cỏ rất lớn có thể để đàn chó chạy nhảy, lúc này nơi đó có rất nhiều chó, có chạy tới chạy lui, có ghé vào phơi nắng.

      Hề Trác Ngọc cho người làm đĩa bay, vừa đến bãi cỏ, liền có vài con chó o tới, còn có mấy con thông minh chủ động ngậm đĩa bay muốn chơi với , Hề Trác Ngọc vén tay áo lên, cầm chồng đĩa bay, vung cánh tay ném ra ngoài, chỉ thấy con tiếp con nhảy lên bắt.

      Bởi vì mỗi ngày phải chơi cùng lũ chó, dáng người đời này so với đời trước còn đẹp hơn, nhìn xem cánh tay này hữu lực.

      Hề Trác Ngọc lại hạnh phúc qua buổi trưa. Chỉ là lúc nghỉ ngơi, vấn đề về cảm thấy ‘ Sinh Khương Lão Tửu ’ quen thuộc là từ đâu ra, thường thường làm bối rối chút.

      Buổi tối vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng, Hề Trác Ngọc đột nhiên mở to mắt, lập tức từ giường ngồi dậy.

      “Ta nhớ ra rồi! Sinh Khương Lão Tửu!” đập chăn hô.
      mattroiden2810, Lierose DuDu, annie19624 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :