1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Trọng sinh chi hoan sủng - Tuyết Mặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      @hoadan59 cảm ơn nàng luôn ủng hộ chúng mình trong thời gian qua, từ giờ bọn mình cố gắng để ra chương thường xuyên hơn để phục vụ các nàng ạ!!!!!
      hoadan59 thích bài này.

    2. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      @hoadan59 cảm ơn nàng luôn ủng hộ chúng mình trong thời gian qua, từ giờ bọn mình cố gắng để ra chương thường xuyên hơn để phục vụ các nàng ạ!!!!!

    3. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 35: Kỹ năng

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

      "Tưởng Tưởng." Cố Thành giọng gọi câu, cùng với bộ dáng khuôn mặt lạnh lùng buông lời hung ác vừa nãy hoàn toàn tương phản, lúc này ngữ điệu của ôn nhu đến mức chảy nước.

      Hướng Nặc chịu nổi mà nổi cả da gà, sợ bản thân bị ngấy chết, nên ta quyết định giữ khoảng cách mười bước với Cố Thành.

      "Thành ca, xong việc chưa?" Ngữ điệu của Lâm Tưởng nhàng, nghe thấy tâm tình liền cảm thấy thoải mái.

      Cố Thành quay đầu nhìn căn biệt thự đóng chặt cửa, khẽ cười : "Vừa xong, em ở đâu? Thử vai sao rồi?"

      "Qua rồi, bây giờ chuẩn quay lại thành phố A, cùng ?"

      "Đương nhiên là theo em."

      " ở đâu, bọn em qua đón ."

      " ở Tú Cẩm viên, cũng tiện đường."

      Hai người chuyện điện thoại xong Cố Thành quay đầu lại phát thấy Hướng Nặc cách rất xa liền nhíu mày, đứng tại chỗ chờ ta tới gần, "Tôi phải thành phố A, cậu có thể được rồi."

      Hướng Nặc buồn bực, " lợi dụng xong rồi liền ném có phải ?"

      "Vậy cậu còn có giá trị gì để giữ lại sao?" Cố Thành chút lưu tình mà buông lời đả kích ta.

      Bị là bản thân có giá trị, Hướng Nặc thở phì phò bỏ , nhưng chưa được hai bước liền bị Cố Thành kêu lại, "Hai ngày tới cậu giúp tôi trông trừng Quách Đông."

      Hướng Nặc trợn trắng mắt, "Biết rồi."

      ********

      Nửa giờ sau Lâm Tưởng ngồi xe bảo mẫu tới Tú Cẩm viên đón Cố Thành rồi thẳng tới thành phố A. Đỗ Hân sợ tiếp theo lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cũng theo tới thành phố A. Kết quả suốt dọc đường đều nhắc đến chuyện Lâm Tưởng thử vai, còn ngừng nhắc đến Tần Chí, Cố Thành lão đại nghe xong liền cảm thấy rất khó chịu.

      "Chỉ cần diễn thử lần là qua rồi sao?" Cố Thành rất để ý đến công việc của Lâm Tưởng.

      Đỗ Hân có chút hưng phấn mà : "Tôi thấy khi Lâm Tưởng trang điểm thay đồ xong Tần Chí liền cảm thấy hài lòng, diễn thử cũng chỉ phải diễn đoạn ngắn thôi."

      Cố Thành nhéo tay Lâm Tưởng, nghiêng đầu vào tai : "Em giỏi quá!"

      Lâm Tưởng nghiêng đầu dựa vào vai , vui vẻ nhắm hai mắt lại.

      Đỗ Hân quen với việc phải gặm cẩu lương, đối mặt với hành động tình nồng mật ý của bọn họ vẻ mặt vẫn đổi mà tiếp tục đến chuyện công việc, "Tần Chí đồng ý tối này đăng lên Weibo bài, công bố với mọi người Lâm Tưởng chính là nữ chính phim tiếp theo của ta. Cứ như vậy những tin đồn có kỹ năng diễn xuất tự sụp đổ. Tần Chí cũng coi như có được lá bài mạnh, đến lúc đó Lâm Tưởng cũng có thể nhân cơ hội mà nổi tiếng lên."

      Lâm Tưởng nhàng : "Quách Đông này chắc chắc thể ngờ được là ý xấu của lại giúp người ta."

      Đỗ Hân cười lạnh, "Cứ như vậy bên chỗ Quách Đông nhất định có hành động, hoặc là xóa bài đăng Weibo kia rồi xin lỗi, hoặc là trực tiếp giả ngu thừa nhận. Dù sao ngay từ đầu cũng ra là ai, chỉ là dư luận tự suy đoán ra đó là Lâm Tưởng. Lúc này nếu như phải khẳng định bị mọi người nghi ngờ, chuyện này đối với danh tiếng của có ảnh hưởng rất lớn."

      Cố Thành khẽ cười: "Phỏng chừng hai ngày tới Quách Đông có muốn cũng thể ra mặt chuyện được."

      Lâm Tưởng giương mắt nhìn , suy đoán có thể làm gì Quách Đông rồi, nhưng cái gì cũng hỏi. Người đàn ông của quan tâm đến , chịu vì mà xuất đầu lộ diện, điều này cũng đủ làm cho cảm động rồi. Còn cụ thể làm gì thực cũng phải là chuyện quan trọng.

      Bởi vì Lâm Tưởng xin đoàn làm phim nghỉ thêm ngày cho nên cũng phải vội vàng trở về. Sau khi tới thành phố A, Cố Thành liền ném mấy người Đỗ Hân tới khách sạn, còn mình dẫn theo Lâm Tưởng hưởng thế giới của hai người.

      "Bây giờ chúng ta về nhà sao?" Lâm Tưởng hỏi .

      Cố Thành lắc đầu, "Chúng ta hẹn hò." Đời trước hai người trải qua mười năm làm vợ chồng, nhưng lại chưng từng hẹn hò cùng nhau, được nghỉ phép cũng chỉ làm ít chuyện mà vợ chồng bình thường hay làm.

      Đời này, quyết định bồi thường những thiệt thòi mà có được.

      "Hẹn hò sao?" Thực là ngoài ý muốn Lâm Tưởng cũng ngờ lại có đề nghị này, bởi vì trong ấn tượng của , Cố Thành tuyệt đối làm chuyện dư thừa nhàm chán phí thời gian như vậy.

      "Đúng vậy, đầu tiên là dạo phố hoặc là xem phim, sau đó ăn cơm, dẫn em ăn đồ em thích."

      Thành phố A cũng là đô thị có kinh tế phát triển cấp 1, trung tâm thương mại có rất nhiều, cũng có ít người. Lâm Tưởng tưởng tượng đến cảnh tượng hai người chen lấn trong đám đông liền cảm thấy da đầu tê dại, lắc đầu : " dạo phố thôi , chúng ta xem phim ."

      Cuối cùng hai người chọn hồi quyết định xem bộ phim của Disney. Khi ra khỏi rạp chiếu phim, Cố Thành còn cảm thấy rất thú vị, "Lần sau lại xem."

      Lâm Tưởng chế nhạo , "Còn muốn xem phim hoạt hình sao?"

      Cố Thành lơ đãng mà : " cảm thấy phim hoạt hình khá hay, khi nào chúng ta có con trai con nhất định phải dắt chúng xem."

      Người đàn ông này da mặt càng ngày còn dày, những câu như lời cầu hôn này mà cũng có thể mở miệng ra được.

      Lâm Tưởng liếc mắt trừng , : "Chuyện đó phỏng chừng phải chờ thêm tám năm mười năm nữa."

      Cố Thành suy nghĩ, nghiêm trang gật đầu : "Đúng , trẻ con quá thể xem phim được, đến khi được tám, mười tuổi mới có thể xem được."

      Lâm Tưởng:......

      Được rồi, muốn so xem ai mặt dày hơn thắng.

      Bữa tối Cố Thành muốn dẫn ăn đồ ngon, liền chỉ đường cho tài xế chạy tới con đường gần quảng trường.

      Nhìn đường phố quen thuộc, trong lòng Lâm Tưởng liền xúc động. Lần trước cũng dẫn Cố Thành tới đây nhưng lại là chuyến mất công, cũng có tìm được cửa hàng bán hải sản mà thích. Cũng biết lần này Cố Thành dẫn tới đây ăn cái gì, hỏi cũng trả lời, cười thần bí.

      Khi xe tới gần cửa hàng hải sản quen thuộc của , Lâm Tưởng liền đứng hình.

      Cố Thành ở bên cạnh cười hỏi : "Có thích , có bất ngờ ?"

      Lâm Tưởng nhìn cửa hàng kia rồi lại nhìn Cố Thành, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái này....."

      "Có phải em cũng ngờ tới có phải ?" Cố Thành nắm tay xuống xe, : "Lần trước khi em dẫn tới đây, con đường này có cửa hàng này, ngờ gần đây mới khai trương của hàng, triệu người nghe cũng thể ngờ được, em xem có thần kỳ , phải là em có năng lực biết trước mọi chuyện đấy chứ?"

      Khi câu này Cố Thành vừa đùa vừa , lại thấy Lâm Tưởng thầm đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể nở nụ cười cứng đờ : "Ha ha, đúng là thần kỳ ."

      Tâm tình Cố Thành sung sướng mà đánh giá , phát khi ở trước mặt , kỹ thuật diễn của bình thường mà, liếc mắt cái là có thể nhìn thấu vẻ ngụy trang của rồi.

      Nghĩ đến đó liền cảm thấy mỹ mãn mà kéo vào quán, có dự cảm hôm nay được ăn bữa ngon.

      ********

      Đúng 8 giờ tối, phòng làm việc của Tần Chí nổi tiếng đăng lên Weibo bài viết, công bố ta chọn được diễn viên nữ chính cho bộ phim tiếp theo, chính là người đoạt được giải thưởng 'Diễn viên mới xuất sắc' của giải Kim Hoa – Lâm Tưởng.

      Tin tức này vừa được tung ra được truyền thông chú ý, đến hai giờ đồng hồ khắp giới giải trí hẹp ai cũng biết. Nguyên nhân chính là vì hôm nay Lâm Tưởng vẫn luôn bị ở trong vòng nghi ngờ về khả năng diễn xuất, cho nên khi tin tức này được tung ra lập tức khiến cho mọi người sôi nổi.

      "Có thể được đạo diễn Tần Chí chọn làm diễn viên chính, nhất định phải vượt qua thử thách về kỹ thuật diễn xuất, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết."

      "Cho nên , mạng vẫn luồn truyền ra tin tức Lâm Tưởng có kỹ năng diễn xuất, là giả sao?"

      "Sao tôi lại cảm thấy lúc này Tần Chí tung ra tin tức là cố ý muốn vả vào mặt....."

      "Buổi sáng hôm nay Quách Đông Lâm Tưởng có kỹ năng diễn xuất, buổi tối lại thấy Tần Chí mời Lâm Tưởng đóng vai nữ chính, rốt cuộc là ai ai giả đây?"

      "Cầu Quách Đông ra mặt giải thích?"

      "Giải thích cái con khỉ, người ta vừa mới khóa tài khoản Weibo rồi."

      Trong nháy mắt mạng các đề tài liên quan đến Lâm Tưởng liền trở nên sôi nổi, những tin đồn của ngày nay liên tục lên xuống, cũng biết ai ai giả, nhưng chỉ lúc cũng có thể tìm ra được đóng đề tài liên quan đến Lâm Tưởng, mức độ nổi tiếng cũng tăng lên chút.

      Đến nỗi bài đăng lên Weibo của Quách Đông khiến cho sóng gió nổi lên đến bây giờ cũng còn tin tức gì truyền ra cả.

      Weibo của Quách Đông bị khóa, nhưng lại để lại bất kỳ bình luận giải thích nào cả khiến cho người hâm mộ điện ảnh luôn chờ đợi lời giải thích từ thất vọng đến cực điểm. mạng mọi người sôi nổi suy đoán mọi chuyện. Có người phát ngôn của Quách Đông là đúng cảm thấy như bị vả vào mặt nên sau đó phải nhanh chóng khóa tài khoản. Có người lại Quách Đông kết thù oán với người ta cho nên mới đăng bài lên Weibo để phát tiết, nhưng ngờ lại động vào nhân vật lớn. Dù sao ta cũng là minh tinh hạng nhất rất được công chúng hâm mộ, hẳn là càng phải nên để ý tới lời ăn tiếng và hành động của chính mình chứ.

      Nhân vật chính mãi vẫn ra mặt giải thích ràng mọi chuyện, mạng mọi người bàn tán xôn xao, nhưng cũng còn chuyện gì để tới nên cũng rất nhanh mọi người liền phân tán . Dù sao giới giải trí chính là như vậy, mỗi ngày chuyện, có người nổi lên tự nhiên có người chìm xuống.

      Hai ngày sau, đoàn làm phim phát ra thông báo làm người khác khiếp sợ, thay đổi diễn viên đóng vai nam chính. Công ty quản lý của Quách Đông chủ động kết thúc hợp đồng với đoàn làm phim, cũng đền bù đầy đủ tiền vi phạm hợp đồng. Phía công ty cũng đưa ra thông báo với người hâm mộ là Quách Đông bị bệnh đủ sức khỏe để tiếp tục đóng phim, xin phép được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thời gian.

      Tin tức này là cho cả đoàn làm phim phải ồ lên ngạc nhiên, vốn dĩ người rất khỏe mạnh cường tráng như vậy sao có thể mới đó thôi ngay lập tức bị bệnh rồi? Rất nhanh có tin đồn là do Quách Đông đắc tội với người ta, cũng có người là Quách Đông mắc bệnh nan y, các loại tin tức đều truyền ra, cũng biết được đâu là đâu là giả, cũng có ai đứng ra chứng thực cả, mà biết chân tướng cũng chỉ có vài người cũng tự khắc hiểu ý mà duy trì im lặng.

      Khi nghe thấy tin nhân vật nam chính đổi diễn viên khắc đóng, Liễu Phỉ cũng bị kinh hãi, Quách Đông gặp chuyện may, ta cũng là đồng phạm có phải rất nhanh cũng bị liên lụy ? Bởi vì có suy nghĩ như vậy nên mỗi ngày đến đoàn làm phim ta đều trong trạng thái nơm nớp lo sợ, tính cách cũng có chừng mực hơn, trong lòng cũng kẹp chặt cái 'đuôi' lại làm người.

      Nội tâm ta cũng cảm thấy mình vạn phần may mắn, lúc ấy sau khi bị Lâm Tưởng dọa sợ ta cũng có xúc động mà cứng đối cứng với đối phương. cách khác, ta rất có khả năng cũng biến mất khỏi đoàn làm phim giống như Quách Đông.

      May mắn thay, đến tận lúc diên viên đóng vai nam chính mới gia nhập vào đoàn làm phim, Liễu Phỉ vẫn bình an vô như cũ. Lúc này ta mới thở phào nhõm hơi, nhưng mà thái độ lúc sau so với khí thế khi mới giai nhập vào đoàn làm phim thực giống như là hai người khác nhau vậy. Càng dám chọc tới Lâm Tưởng, chỉ cần Lâm Tưởng xuất ở đâu ta đều trốn tránh đến chỗ xa.

      Giới giải trí chính là có thực tàn khốc như vậy, cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được sống sót.

      Trong bộ phim này Lâm Tưởng chỉ đóng vai phụ, cảnh diễn cũng phải có quá nhiều, trải qua hơn tháng quay, tất cả các cảnh có liền đóng máy, cùng những nhân vật chủ chốt trong đoàn làm phim ăn bữa cơm, liền thu dọn hành lý trở về thành phố S.

      Sau đó Đỗ Hân cũng chỉ nhận cho làm gương mặt đại diện cho nhãn hiệu, bởi vì kịch bản phim của Tần Chí hoàn thành, cũng đến được tay Lâm Tưởng. cũng liền toàn tâm toàn ý tập trung đến kịch bản mới. Đây là bộ phim đầu tiên được làm diễn viên chính sau khi trọng sinh, vậy nên vô cùng để ý.

      Bộ phim điện ảnh mới tên là: Ảnh tử vũ[1]. học múa từ , lúc lớn lên có ước mơ trở thành vũ công giỏi, lúc con đường nghiệp thuận lợi do cố ngoài ý muốn mà bị mất khuôn mặt xinh đẹp, lập tức cảm thấy như ở thiên đường liền bị ngã xuống địa ngục. sống bằng chết, thậm chí còn nghĩ đến tự sát, nhưng vẫn được cứu sống sót, tính cách lại trở nên quái gở cùng thần kinh có vấn đề, thể nào trở lại sân khấu có ánh đèn lộng lẫy kia nữa. Vốn có số đoàn kịch muốn tranh dành để mời gia nhập cũng đều đóng cửa từ chối. Vì đẻ kiếm sống, thể mang mặt nạ diễn ở số sân khấu , hoặc quán bar.

      [1] Ảnh tử vũ: ảnh tử là bóng dáng, hình bóng; vũ là điệu múa. P/s: mình để nguyên vì thấy nó hay hơn khi dịch ra, nếu mọi người thích có thể bỏ qua cho mình nhé. Cảm ơn!!!!

      Đây là bộ phim thuộc dòng phim nghệ thuật, kết thúc bộ phim bởi vì nữ chính chịu thua, mang mặt nạ bước lên sân khấu của cuộc thi quốc tế, uyển chuyển của điệu múa lấn áp tất cả, cuối cùng bước lên bậc cao nhất nhận giải thưởng.

      Ở trong ấn tượng của Lâm Tưởng, sau khi phim này ra rạp cùng với bộ phim nghệ thuật khác cùng nhận được lời khen từ các nhà phê bình nghệ thuật, nhưng lại có rất ít người mua vé xem, hình như ở nước ngoài cũng nhận được lời khen. Nhưng qua nhiều năm rồi, mà khi đó cũng tham gia diễn, nên có rất nhiều chi tiết Lâm Tưởng nhớ .

      Khi mẹ Lâm Tưởng vẫn còn sống, Lâm Tưởng vẫn luôn muốn được học múa ba lê. Sau khi mẹ qua đời liền bị gián đoạn, sau lại học ở Học viện Điện Ảnh, vì để bảo trì vóc dáng thân thể, lại lần nữa học lại vũ dạo, cho nên có thể cũng có chút kỹ năng về vũ đạo.

      Nhưng mà vũ đạo trong bộ phim này cầu tương đối chuyên nghiệp, cho nên trước khi bắt đầu bấm máy, Lâm Tưởng cần phải luyện tập chút.

      "Cho nên tại mỗi ngày cậu đều phải tập vũ đạo mấy tiếng đồng hồ sao?" có việc gì làm Trần Trừng liền chạy tới công ty tìm Lâm Tưởng chơi, lại bắt gặp Lâm Tưởng ở trong phòng luyện tập vũ đạo.

      Đỗ Hân có mời tới giao viên dạy vũ đạo nổi tiếng, đối với Lâm Tưởng cũng vô cùng nghiêm khắc, động tác làm sai ấy có thể bắt Lâm Tưởng lặp lặp lại mấy chục lần, nhảy đến mức cảm giác giống như đôi chân còn là của chính nữa.

      Lâm Tưởng chuyên tâm luyện tập, Trần Trừng lại ôm đồ ăn vặt ngồi bên ăn ngừng, còn thỉnh thoảng hai câu khiêu khích, "Cậu luyện tập với cường độ thế này sau khi quay phim xong, cậu có muốn thi đấu vũ đạo cũng được đấy."

      " ra có số động tác có cầu cao vẫn có thể dùng thế thân." Lâm Tưởng mồ hôi đầm đìa lại ghế ngồi nghỉ, nhận lấy chai nước Trần Trừng đưa cho há to mồm uống ngụm, sau khi uống , nhìn Trần Trừng chớp chớp mắt : "Buổi chiều còn phải học diễm vũ."

      Trần Trừng uống nước trái cây, nghe thấy hai chữ 'diễm vũ', nhịn được mà phun ngụm nước trái cây vừa uống ra ngoài, liền nhận được ánh mắt ghét bỏ từ Lâm Tưởng.

      "Diễm....Diễm vũ? rất quyến rũ nóng bỏng đấy?" Trần Trứng trừng lớn đôi mắt hỏi .

      Lâm Tưởng cười : "Múa thoát y."

      Trần Trừng bị làm cho kinh ngạc ngả ra phía sau, "Tiêu chuẩn lớn như vậy, cậu xác định là có thể hiểu được sao?"

      Lâm Tưởng bị bộ dạng khoa trương của làm cho bật cười, "Khi nữ chính trở nên nghèo túng phải tới quán bar là vũ công, có cảnh phải nhảy diễm vũ. Cảnh đó cũng quá dài, nhưng vẫn cầu mình có thể biết ít động tác cơ bản."

      Trần Trừng vỗ ngực, : "Vậy là tốt rồi, mình còn tưởng ràng cậu phải vì nghiệp mà tiếc dâng hiến bản thân để đóng cảnh thoát y chứ."

      Lâm Tưởng buông tay, "Cậu cảm thấy có khả năng đó sao?"

      Hai người là bạn bè thân thiết, Trần Trừng tất nhiên hiểu tính cách của Lâm Tưởng, hơn nữa tại có bạn trai là Cố Thành có tính chiếm hữu cực cao, đối với những tiêu chuẩn về cảnh quay của khẳng định có điều hạn chế. Nghĩ đến đây Trần Trừng khỏi tò mò hỏi , "Cố tổng đối với những cảnh quay của cậu có cầu gì ?"

      Lâm Tưởng nhấp miệng cười, lấy khăn long lau mồ hôi, : " ấy hạn chế nhất là những cảnh nắm tay ôm hôn."

      "Hôn môi cũng được sao?"

      Lâm Tưởng lắc đầu, "Nhưng cuối cùng mình với chị Đỗ cũng thống nhất ý kiến, quay tá vị [2] cảnh hôn môi cũng được."

      [2] Quay tá vị: nghĩa là đạo diễn quay những góc khuất để đánh lừa thị giác người xem.

      Trần Trừng nhịn được : "Có vị tổng tài bá đạo như vậy ở bên cạnh cậu vẫn là nên nhanh chóng chạy về nhà kết hôn sinh con thôi, ở trong giời giải trí hỗn loại này cũng chỉ làm lãng phí thanh xuân mà thôi."

      Bởi vì tò mò bộ dáng khi học diễm vũ của Lâm Tưởng, nên Trần Trừng mặt dày ở lại xem. Giao viên dạy diễm vũ là người khác, may mắn là giao viên nữ, bằng Lâm Tưởng xấu hổ chết mất.

      "Ánh mắt chính là cái quan trọng, động tác tay chân nóng bỏng có khả năng làm cả người như bùng cháy, nhưng ánh mắt lại có thể trực tiếp câu dẫn hồn phách của người khác, cho nên phải biết làm sao để dùng ánh mắt khiêu khích người khác." Giáo viên vũ đạo vừa tới liền vào trọng điểm cho Lâm Tưởng, "Tới đây, nhìn với ánh mắt quyến rũ cho tôi xem."

      Lâm Tưởng còn chưa làm gì, Trần Trừng ở bên cạnh phóng thẳng ánh mắt quyến rũ về phía giáo viên, ấy liền phụt cười, nhìn Trần Trừng : " này đó phải là ánh mắt quyến rũ, đó giống như là mí mắt bị rút gân vậy."

      Lập tức Trần Trừng cảm thấy như có ngàn mũi tên xuyên tim, vô cùng tổn thương.

      Lâm Tưởng sau khi chuẩn bị đủ cảm xúc, tập trung cao độ mà phóng ánh mắt, giáo viên lắc đầu, : "Vẫn chưa đủ cảm xúc."
      Last edited: 17/10/19

    4. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 36: Múa

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

      Tiếp theo, các quyết định vứt hết toàn bộ mặt mũi để nghiêm túc học tập. Trần Trừng cũng học được chút kỹ năng, sau khi được giáo chỉ dạy nhiệt tinh hai người đều có thể làm được.

      "Mình cũng muốn học diễm vũ, buổi tối về nhảy cho Lý Thiệu xem, nhất định có thể khiêu khích được ấy." Trần Trừng biết xấu hổ mà .

      Lâm Tưởng ghét bỏ : "Đợi đến lúc cậu học được cách uốn eo sao cho mềm mại rồi hãy , chuyển động cứng như khúc gỗ vậy."

      Thực trong lòng Lâm Tưởng cũng có chút suy nghĩ bậy bạ, nếu buổi tối về cũng nhảy cho Cố Thành xem đoạn múa thoát y biết có phản ứng gì nữa.

      Sau khi có cái ý nghĩ này, Lâm Tưởng liền học càng thêm hăng say.

      Nếu Đỗ Hân mà biết được ấy phải tốn rất nhiều tiền để mời giáo tới dạy vũ đạo chỉ để trở về lấy lòng nam nhân, chắc chắn khóc mất!

      Kết quả sau buổi chiều học tập, giáo cảm thấy rất vừa lòng với Lâm Tưởng, thẳng thắn khen có năng khiếu về phương diện này, chỉ cần dậy chút là làm được. Lâm tưởng nghe lời khen xong thực cảm thấy rất xấu hổ.

      Bởi vì trong lòng có tính toán cho nên chư tới giờ tan tầm Lâm Tưởng rời khỏi công ty. Dù sao cũng phải làm trong giờ hành chính, chỉ cần hoàn thành xong buổi học Đỗ Hân sắp xếp lúc nào cũng có thể rời khỏi, cũng ai có thể gì được.

      Học vũ đạo xong mà có trang bị sao được? Vì thế mà đường về khi qua trung tâm thương mại Lâm Tưởng quyết định dặn dò Nhạc Tiểu Kỳ xuống xe mùa đồ giúp . Sau khi nghe ràng xong những thứ mà muốn mua, mặt Nhạc Tiểu Kỳ lập tức đỏ bừng, ngập ngừng lúc mới hỏi: "Chị, em vào mua trong sáng của em còn nữa mất."

      Lâm Tưởng nhịn được mà cười ra tiếng, giọng : "Mọi người đều quen biết em, thèm ai để ý tới trong sáng của em chứ."

      Nhạc Tiểu Kỳ còn gì để , sau khi bị Lâm Tưởng thúc giục, liền liều chết mà ra khỏi xe.

      Ở trong xe đợi lúc, Nhạc Tiểu Kỳ ôm túi đồ thở hồng hộc chạy về. Vừa lên xe liền đưa túi đồ cho , thở hổn hển mà : "Nhân viên cửa hàng đồ này phải mua đúng size, hai bắt em phải vào mặc thử!"

      Lâm Tưởng vui cười : "Vậy em trả lời như thế nào? Mua giúp bạn sao?"

      Nhạc Tiểu Kỳ xua tay : "Em mua về để mỗi ngày nhìn cái có thể khích lệ em giảm béo!"

      "Cái cớ này hay hơn của chị nhiều!"

      ********

      Buổi tối Cố Thành có bữa tiệc xã giao nên có uống chút rượu, người cũng có mùi rượu. Lúc được tài xế trở đến chưng cư của Lâm Tưởng là 10 giờ đêm.

      Tuy Lâm Tưởng thẳng thắn đồng ý ở chung với Cố Thành, nhưng Cố Thành vẫn như băng keo mà dính lấy, có cách nào nhẫn tâm mà đuổi người được. Vì vậy Cố Thành cứ minh bạch mà ở lại như vậy.

      Cố Thành ấn mật mã mở cửa, phát chỉ có mỗi ánh đèn còn sáng, các chỗ khác trong nhà đều chìm trong bóng tối.

      đóng cửa lại vào, trong lòng vô cùng nghi hoặc, trước đó khi gửi tin nhắn cho Lâm Tưởng, ràng là ở nhà.

      Mới vừa nhấc chân hướng cầu thang lên tầng đèn cầu thang liền sáng lên, thân hình thon gọn của Lâm Tưởng vịn vào tay nắm cầu thang, ánh mắt từ cao nhìn xuống .

      Khi Cố Thành thấy bộ đồ ngủ thiếu vải người , tức khắc cơn say trong người tan phân nửa.

      Chờ Lâm Tưởng nhìn ngoắc ngón tay rồi vứt lại ánh mắt quyến rũ, Cố Thành chỉ cảm thấy hồn phách đều bị câu dẫn mất, chỉ có thể mê mệt theo lên tầng.

      Trong phòng mảnh tối tăm, chỉ có ánh đèn cầu thang hắt lên người , làm càng trở nên quyến rũ.

      Cố Thành hoàn toàn biết mình lên cầu thang như thế nào, chỉ biết Lâm Tưởng hướng ngoắc ngoắc ngón tay khiến cả người như còn là của chính mình nữa, chỉ có thể theo bản năng mà nghe theo mệnh lệnh của , Mỗi ánh mắt, mỗi động tác của để làm như lên đến thiên đường.

      Thấy chậm rãi lên, Lâm Tưởng đưa lưng về phía phòng ngủ chính sau đó lùi dần lại, khóe miệng vẫn nở nụ cười khiêu khích, ánh mắt linh động câu dẫn hồn phách, lôi kéo ánh mắt của Cố thành gắt gao theo .

      Khi lui đến cạnh cửa, Lâm Tưởng chưa vội tiến vào, dựa vào khung cửa khẽ nâng cằm, cầm sợi dây thắt trước ngực lên trêu đùa, giọng hỏi : "Thành ca, em mặc như này nhìn có đẹp ?"

      Thái dương của Cố Thành đổ đầy mồ hôi nóng, khó khăn mà nuốt xuống nước miếng, tức khắc cảm thấy cổ áo chật, liền đưa tay lên cởi hai cúc áo ra, chỉ muốn nhanh chóng tiến tới ôm chặc tiểu tinh kia vào lòng, nhưng lại thấy đứng thẳng lên đưa ngón tay lắc lắc, : Đừng nhúc nhích, đừng tới đây."

      Động tác bị ngăn lại, Cố Thành nghi hoặc mà gọi câu: "Bảo bối?"

      " , tiết mục tiếp theo khẳng định là thích." Lâm Tưởng vứt cho ánh nhìn quyến rũ, xoay eo vào phòng ngủ.

      Cố Thành tự nhiên vội vàng mà theo vào, thực muốn biết là tiết mục gì.

      Bức màn trong phòng đóng chặt, đèn có mở, chỉ có ánh đèn màu cam ấp áp ở đầu giường rọi chiếu, nhưng ánh sáng cũng đủ để chiếu sáng toàn bộ phòng, cảnh sắc trong phòng như bị lớp sương mù che phủ, vừa mông lung huyền bí vừa nhè lộ ra hơi thở ái muội.

      Cố Thành vừa vào bị Lâm Tưởng đẩy ngồi xuống ghế sô pha đối diện giường ngủ, trong tay còn bị nhét vào ly rượu vang đỏ.

      Đây là muốn vừa uống rượu vừa thưởng thức tiết mục sao? Cố Thành thể tránh được mà nhướng mày, chỉ có thể nỗ lực áp chế xúc động trong cơ thể, cưỡng bách chính mình theo tiết tấu của .

      nhạc được mở lên, khi khúc nhạc dạo chậm rãi vang lên Lâm Tưởng cũng chậm rãi vặn vẹo eo thon.

      Da rất trắng, cho dù có phơi nắng thời gian dài cũng thể đen được, tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo, ngực đầy đặn eo mông vểnh chân dài, lúc này lại còn mặc bộ áo ngủ xuyên thấu gợi cảm, lả lướt phô bày trọn vẹn đường cong chữ S.

      Vải dệt màu đen mềm mại mượt mà nhàng dán lên làn da , cũng với màu trắng của da tạo nên đối lập. Áo choàng mỏng bên ngoài cũng thể che hết được mông , nhưng theo từng chuyển động cơ thể của mà làn váy tạo thành hình ảnh như như .

      Cố Thành nhìn chằm chằm làn váy thỉnh thoảng bay lên lúc lâu liền phát bên trong mặc cái quần con bằng vải dệt cực hình chữ Đinh (丁), làm thiếu chút nữa phun trào máu mũi.

      Bốn góc giường dựng bốn cây cột gỗ được chạm khắc tinh xảo, hoàn hảo trở thành đạo cụ giúp Lâm Tưởng múa cột. nhàng mềm mại chuyển động thân mình, tận lực phô bày ra mị lực của .

      biết là do rượu làm say hay là do điệu múa của Lâm Tưởng làm say, Cố Thành chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng khô nóng, trong cơ thể phảng phất có nguồn năng lượng muốn bùng nổ, kêu gào muốn thoát khỏi cơ thể, làm tự chủ được mà muốn lập tức chạy tới bên cạnh .

      Trước mắt là người phụ nữ châm lửa, còn biết sống chết mà phơi bày mị lực của , Cố Thành hung hăng cắn chặt hai hàm răng vào nhau. Đặt ly rượu vang đỏ xuống cái bàn bên cạnh, đứng thẳng dậy, vừa nhanh chóng kéo mạnh hàng cúc áo sơ mi của mình, vừa sải bước tới chỗ con mèo của .

      Bị bế lên Lâm Tưởng nhịn được mà cười ra tiếng, giống như con bạch tuộc, tay chân gắt gao ôm chặt lấy .

      Xem ra đêm nay hai người thể ngủ sớm được rồi.

      Ngày hôm sau khi tình lại, Lâm Tưởng liền cảm thấy xương cốt toàn thân như vợ vụn ra thành trăm mảnh vậy, vô cùng đau nhức, di chuyển cơ thể chút cũng thấy khó khăn.

      Muốn nhìn giờ cái lại phát cả người bị Cố Thành ôm vào trong ngực, căn bản có muốn cũng thể cử động được, chỉ có thể vươn tay lần mò phía dưới gối nằm, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại di động củ mình, click mở màn hình thấy bây giờ là 10 giờ sáng rồi.

      Hôm nay vẫn là ngày phải làm, vậy mà người đàn ông này vẫn tự nhiên nằm đây ôm ngủ thoải mái như vậy sao?

      Quay đầu nhìn Cố Thành vẫn còn ngủ say, Lâm Tưởng muốn véo mũi cái, nhưng vương tay lên rồi lại có chút đành lòng vì thế liền ngón tay vẽ lên khí đường nét khuôn mặt .

      Sau buổi tối mà râu mọc bao trùm cằm , sợ lên cảm thấy như muốn đâm xước tay vậy, tuy rằng xúc cảm tốt nhưng ngờ lại làm cho người đàn ông càng trở nên quyến rũ gợi cảm.

      Môi Cố Thành rất mỏng, bình thường cũng có vẻ lạnh nhạt, đây là ấn tượng của về ở đời trước, bởi vì vẫn luôn nghe người ta đàn ông môi mỏng tương đối vô tình.

      giờ cùng Cố Thành đương, mới biết được quá khứ mình sai, Cố Thành bình thường rằng, nhưng khi thể tình cảm có thể dễ dàng làm người ta chết chìm.

      Ngón tay vừa sờ lên bờ môi , trong nháy mắt liền bị ngậm vào mồm, Lâm Tưởng bị dọa sợ, theo bản năng mà muốn thu tay về, thế nhưng liền bị cắn cái.

      "Đây chính là tay của em, phải là bữa sáng." .

      Cố Thành khẽ cười, buông tay ra, : "Có người thừa dịp lúc ngủ mà đùa giỡn mặt , chỉ muốn để lại chút chứng cứ thôi."

      Lâm Tưởng chu miệng lên, làm nũng mà : " là người đàn ông của em, em là đường đường chính chính đùa giỡn ."

      "Có đạo lý, vậy em tiếp tục ." Cố Thành xong lại khép hai mắt lại, bài ra bộ dáng để mặc .

      Da mặt Lâm Tưởng dày như , thu tay mình lại liền muốn xoay người, nhưng thân thể vẫn bị ôm chặt như cũ, chỉ có thể oán giận mà : "Mau buông tay, em bị ôm đến hỏng mất rồi."

      Cố Thành điều chỉnh tư thế ngủ chút, cố làm ra vẻ mà : "Bị đè ép buổi tối, đúng là muốn kiểm tra chút, đừng có thực bị làm hỏng rồi."

      Lâm Tưởng:.....

      cảm thấy nếu vẫn tiếp tục về đề tài này khẳng định càng ngày càng lố mất, vì thế quyết định sang chuyện khác: "Chuẩn bị đến giữa trưa rồi cần phải tới công ty sao?"

      Cố Thành hôn lên môi cái, sau đó liền bắt đầu niệm thơ, "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều[1]."

      ([1]Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều: là hai câu thơ trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị.

      Editor: Mình cũng từng giải thích câu này trong chương 30 nhé!)

      Lâm Tưởng nhịn được cấu cái vào eo , : " chuyện đứng đắn với đó."

      Cố Thành bị cấu liền cười cái, rồi nghiêm mặt : "Chăm sóc em cũng là chuyện đứng đắn."

      Đời trước bọn họ vội vàng từng người làm việc của mình, đều đem công việc đặt lên hàng đầu, kết quả bọn họ phí mất mười năm. Nếu hai người đều trọng sinh đời này tuyệt đối để xuất tình huống như vậy nữa.

      Nếu quyết định muốn duy trì nghiệp của , thoái nhượng chút.

      giờ hai người có thể ân ái ngọt ngào như vậy, chính minh thoái nhượng của là sáng suốt.

      Trong lòng Lâm Tưởng cảm thấy ngọt ngào, ngoài miệng lại nhịn được : "Nếu ở bên cạnh em là chuyện đứng đắn, vậy đừng bắt em phải chịu đựng 'người em' của nữa."

      Thân thể hai người vẫn lõa thể nằm trong chăn, cho nên thân thể thay đổi gì đều có thể dễ dàng cảm nhận được.

      Cố Thành vô tội mà thở dài, "Bình thường đàn ông vừa thức dậy đều như vậy."

      "Nhưng phải mới làm lúc sáng sớm sao?"

      "Lúc sau lại ngủ giấc."

      "Cho nên?"

      "Cho nên chúng ta lại làm thêm lần nữa được ?"

      Lâm Tưởng:.....

      Lâm Tưởng lại bị làm thêm lần nữa, hoàn toàn còn sức lực để dậy nổi, vì thế đương nhiên là sai bảo Cố Thành làm bữa sáng kiêm bữa trưa. Cả thể xác và tinh thần của Cố Thành đều được thoải mãi, nên rất vui vẻ mà nấu chút cháo.

      Trong lúc chờ có cháo ăn, Lâm Tưởng cầm điện thoại di động định gửi tin nhắn WeChat, phát hôm nay có rất nhiều người tìm .

      Trần Trừng gửi tin nhắn hỏi hôm nay học diễm vũ . Hôm qua về thử chút, hiệu quả cũng tệ lắm, cho nên muốn nghiêm túc học điệu nhảy này.

      Nhớ tới tình hình chiến đấu thảm bại của mình tối hôm qua, trong lòng Lâm Tưởng còn sợ hãi chưa thể hồi phục được, "Mời quý trọng tính mạng, rời xa diễm vũ!"

      giây sau Trần Trừng liền trả lời: "Có phải cậu thử rồi đúng ? Có phải bị làm cho chết khiếp đúng ? Cho phép mình được cười hai tiếng ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha......"

      Lâm Tưởng bình tĩnh mà gửi cho icon mặt đen.

      Sau đó xem tin nhắn của Lý Hân Ý gửi tới, "Sáng sớm tôi nghe Trần Trừng ngày hôm qua các học diễm vũ, cho nên tôi đoán khẳng định là tại thể rời khỏi giường được, tôi đoán có đúng ? Đúng hay ?"

      Hai người này lập nhóm cười nhạo sao? Lại nhịn được tiện tay nhắn trả lời tin: " tiếp tục đoán ."

      Lý Hân Ý giây sau trả lời: " trả lời tin nhắn của tôi sau hai tiếng, cho nên tôi đoán đúng rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha....."

      Ngón tay Lâm Tưởng di chuyển chút, nhàng gửi cho icon mặt đen.

      Tiếp theo là tin nhắn của Nhạc Tiểu Kỳ gửi tới thông báo lịch trình sắp xếp, buổi chiều phải tới văn phòng của Tần Chí chụp hình, đến lúc đó qua đón .

      Lâm Tưởng trả lời " biết".

      Nhạc Tiểu Kỳ nhanh chóng trả lời lại: "Chị, tối hôm qua em mơ thấy em mặc bộ quần áo kia vào, sau đó cười vui vẻ đến giật mình tỉnh giấc luôn!"

      tại chút cũng muốn nhắc tới bộ áo ngủ kia nữa!

      Lâm Tưởng quyết đoán rời khỏi WeChat, quyết định lướt xem mấy shop online mua chút đồ, mới vừa click mở APP, liền thấy Cố Thành bưng hai bát cháo tiến vào.

      "Cháo hải sản, khẳng định là em thích."

      Hương vị hải sản tươi mới lập tức làm cho Lâm Tưởng muốn ăn, đến lúc này mới phát ra là bụng mình đói đến mức xẹp lép.

      Cố Thành bưng bát cháo lên thổi lúc rồi mới đưa cho , dặn dò: "Vẫn còn nóng, ăn từ từ thôi."

      Khi Lâm Tưởng hám to mồm ăn cháo, Cố Thành nhìn thấy giao diện mở di động của liền tò mò mà cầm lên nhìn. Sau đó liền thấy đánh chữ vào ô tìm kiếm gì đó, hoàn toàn có ý định dừng lại.

      Lâm Tưởng rất tò mò biết là xem cái gì, liền bưng bát cháo vươn qua nhìn. Sau khi thấy tìm cái gì, Lâm Tưởng thiếu chút kiềm chế được mà ném bát cháo trong tay xuống đất.

      Áo ngủ tình thú, đồ chơi tình thú,......

      Người đàn ông này có phải vừa biết được kỹ năng gì đó rồi ?!

      Lâm Tưởng nghiến răng nghiến lợi mà : "Trả điện thoại cho em, ngay lập tức! Ngay lập tức!"

    5. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 37: Kịch bản

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Cố Thành cúi đầu cười, thoải mái đưa trả điện thoại di động lại cho . Lâm Tưởng ngờ tới, còn tưởng bị chơi xấu, thực mua rồi sao?

      Lâm Tưởng vội vàng click mở biểu tượng xe hàng, phát có nhật ký mua hàng nào cả mới nhàng thở dài, lại nghe thấy : "Có quá nhiều đồ, để lúc nào rảnh từ từ lựa chọn."

      Lâm Tưởng:.....

      ********

      Buổi chiều Nhạc Tiểu Kỳ tới đón Lâm Tưởng thử trang phục. Lâm Tưởng đỡ eo ra cửa, chỉ sợ chỉ cần lỡ bước dài trực tiếp làm eo vỡ vụn. cảm thấy hẳn là phải tìm lúc nào đó nghiêm túc chuyện với Cố Thành về tầm quan trọng của việc khống chế tần suất làm việc giường.

      Khi lên xe Nhạc Tiểu Kỳ đưa cho mấy tập kịch bản, là Đỗ Hân dặn dò muốn xem qua. Đây đều là những kịch bản qua chọn lọc, trong đó có số kịch bản có khả nằng được công ty đầu tư.

      Lâm Tưởng nhận lấy rồi tùy ý lướt qua chút, phát trong đó có hai bộ phim kiếp trước có tham gia diễn xuất, khỏi có chút bất ngờ. Tuy rằng có số việc thay đổi sau khi trọng sinh, nhưng phần lớn mọi chuyện cũng từng trải qua, vẫn là theo đúng quỹ đạo như kiếp trước mà chậm rãi xuất .

      Lâm Tưởng nhớ , hai bộ phim điện ảnh này có thành tích cũng bình thường, cũng trở thành bom tấn gì, mà lúc ấy cũng chỉ là vai phụ nên cũng được chú ý tới.

      rút hai quyển kịch bản của hai bộ phim đó ném qua bên, rồi lại tiếp tục xem những tập kịch bản khác. Bởi vì thời gian trôi qua lâu lắm rồi, rất nhiều kịch bản còn ấn tượng. Nhưng có số kịch bản thuộc hàng top vẫn có thể nhớ . Đỗ Hân đưa xấp kịch bản này tới quyển nào thuộc hàng top cả, nếu muốn đầu tư khẳng định tiền lãi lớn.

      Lâm Tưởng có chút lo lắng, nên như thế nào với Đỗ Hân ấy mới làm việc vội vàng nữa đây?

      3 giờ chiều tới được phòng làm việc của Tần Chí, vừa đúng lúc thấy được bộ dáng tức giận của Tần Chí.

      Nhạc Tiểu Kỳ do dự biết là có nên tránh lúc hay , lại bị Lâm Tưởng lôi kéo qua bên xem kịch.

      " ràng là chỗ đó được, còn chuẩn bị tới đó dựng lều quay phim, tại sao tại mới đến được chứ, người được cử đàm phán đều chết hết rồi sao?!" Từ xa thấy Tần Chí tức giận tới tận trời mà lại lại trong sảnh, vài người bị mắng đều cúi đầu dám nhúc nhích.

      " tại phải làm sao đây? Các người phải làm sao bây giờ? Tiến độ của chiều nay, rồi hai tháng sau có thể thuận lợi khai máy được ?"

      Lâm Tưởng ngồi nghe lúc cơ bản cũng hiểu được mọi chuyện. Đoàn làm phim "Ảnh tử vũ" muốn tìm chỗ tốt để quay phim, hai bên đều thoản thuận xong giá cả, cũng ký xong hợp đồng. ngờ sắp tới ngày bàn giao mặt bằng, đối phương mới kế hoạch có chút phát sinh, bởi vì có đoàn làm phim trước đó vẫn chưa chuyển , cho nên bọn họ thể tới đó dựng lều được.

      Tin tức này làm Tần Chí nổi giận ngay lập tức, ngay sau đó liền sai cấp dưới tìm phim trường khác, nhưng tìm tới tìm lui cũng tìm được chỗ nào có thể khiến cho Tần Chí vừa lòng.

      Bản thân Tần Chí chính là người có tính tình nóng nảy, cứ qua lại mà gây sức ép, liền lập tức nổi giận với mọi người trong phòng làm việc.

      Đời trước Lâm Tưởng thường xuyên thấy được bộ dáng nổi giận của , cho nên lúc này lại được chứng kiến thấy chẳng những cảm thấy sợ hãi, mà còn có loại cảm giác rất là thân thuộc. Nhạc Tiểu Kỳ lại bị dọa sợ, tránh ở phía sau dám ló đầu ra, giọng : "Chị, đạo diễn Tần là giống khủng bố, chúng ta vẫn là nên về trước ."

      "Nhìn , chừng lịch quay cũng phải lùi chậm lại." Tần Chí khó tính, nếu phim trường hợp với ý của , rất có khả năng chờ cho tới khi nào có chỗ vừa lòng mới thôi.

      Lâm Tưởng quay đầu lại hỏi Nhạc Tiểu Kỳ: "Trong túi của em có chocolate ?"

      Từ trước tới nay Nhạc Tiểu Kỳ luôn thích ăn đồ ăn vặt, đây cũng là nguyên nhân cho dù ấy có muốn gầy cũng chẳng được. Lâm Tưởng biết trong túi của ấy lúc nào cũng có các loại đồ ăn vặt.

      Quả nhiên, thấy ấy lục lọi lúc rồi từ trong túi lấy ra thanh chocolate được đóng gói tinh xảo đưa cho , "Chị, bây giờ mà chị còn có tâm tình để ăn đồ ăn vặt sao?"

      Lâm Tưởng nở nụ cười bí hiểm: "Chị cầm hối lộ đạo diễn."

      Hai người đứng ở sau đám người nhìn lúc, quả nhiên Tần Chí quyết định vừa tìm phim trường khác, vừa chờ đợi chỗ ban đầu.

      Dường như cũng mắng đủ, xua tay ý bảo tất cả mọi người nên làm gì làm , mọi người dần tản ra. Tần Chí liền nhìn thấy Lâm Tưởng, sắc mặt tốt lắm mà tới trước mặt hỏi: " tới đây làm gì?"

      Lâm Tưởng cũng sợ , tiếp nhận ánh mắt của : "Tôi tới diễn tập."

      Lúc này Tần Chí mới nhớ tới thực là có chuyện như vậy, vừa rồi nổi giận, liền để ý đến chuyện gì khác mà phát hỏa, giống như là đem tất cả những chuyện khác vứt ra khỏi đầu rồi.

      xoa xoa ấn đường, nhìn Lâm Tưởng : "Có khả năng chúng ta phải bấm máy muộn hơn chút. Bên này chúng tôi mở cuộc họp bàn bạc, sau đó chính thức thông báo với các . Cho nên hôm nay tạm thời cần diễn tập."

      Lâm Tưởng nghe lúc lâu, đại khái cũng biết được chuyện gì xảy ra, cũng cái gì liền đem chocolate trong tay đưa cho , vừa vừa đùa: "Đồ ngọt có thể cải thiện được tâm trạng, cái này cho ."

      Tần Chí sửng sốt, thỉnh thoảng hay bị tụt huyết áp, trong người thường xuyên mang theo chút chocolate, kẹo hoặc đồ ăn vặt linh tinh, lúc tâm trạng tốt mang ít ra chia cho người khác. Hôm nay là lần đầu tiên có người cho đồ ăn vặt, loại cảm giác này với có chút mới mẻ, cũng có chút ngạc nhiên vui mừng. Tuy rằng đây chỉ là thanh chocolate bình thường thôi nhưng thoạt nhìn hẳn là tồi.

      Tần Chí duỗi tay tiếp nhận, đáy mắt rốt cuộc cũng có ý cười, "Cảm ơn!"

      Lâm Tưởng đặt chocolate vào trong tay , : "Tôi trở về chờ tin tức của ."

      Hai người xong lời tạm biệt, Lâm Tưởng dẫn theo Nhạc Tiểu Kỳ rời khỏi phòng làm việc. Sau khi lên xe, Nhạc Tiểu Kỳ nhịn được mà ra: "Chị, cái này có được tính là mượn hoa kính phật[1] ?"

      [1] Mượn hoa kính phật: dùng đồ của người khác để đem tặng.

      Lâm Tưởng nhướng mày, lấy ra 200 tệ từ trong ví tiền đưa cho , "Coi như là chị mua lại của em, phải là mượn."

      Nhạc Tiểu Kỳ vui vẻ hớn hở nhận lấy tiền, 200 tệ này đủ để cho có thể mua được rất nhiều chocolate.

      "Chị, hình như chị sợ ấy?"

      "Người ta có khó tính đến mấy cũng thể ăn thịt em được." Lâm Tưởng . Trong đầu nhớ tới ít hình ảnh lúc ở cùng đoàn làm phim với Tần Chí. Trong ấn tượng của , đúng là rất thích mắng chửi người khác, rất nhiều diễn viên nữ bị mắng đến mức phát khóc, tuy rằng chính cũng từng bị mắng qua nhưng chưa từng sợ .

      Sau mười năm, những bộ phim điện ảnh của Tần Chí ở trong giới điện ảnh cũng có sức ảnh hưởng rất lớn. Đối với diễn viên mà , những bộ phim điện ảnh của Tần Chí giống như ván bật, chỉ cần là được diễn vai chính trong phim của , địa vị và giá trị con người đều cao lên thêm bậc.

      Lúc trước Lâm Tưởng cũng là người may mắn gặp lợi, sau khi kết thúc hợp đồng với công ty cũ, cùng Đỗ Hân hợp tác thành lập studio. Nhờ Đỗ Hân nỗ lực, Lâm Tưởng mới có được cơ hội tham gia casting phim điện ảnh của Tần Chí. Mà cũng nắm chặt cơ hội lần đó, vốn dĩ là diễn vai phụ, cuối cùng lại ngoài ý muốn được nhận vai chính.

      Sau khi bộ phim điện ảnh đó ra mắt nhận được rất nhiều lời khen ngợi, Lâm Tưởng cũng thuận lợi thăng tiến, trở thành minh tinh nổi tiếng. Cũng biết có phải là khả năng diễn xuất của tác động tới Tần Chí, hay là dáng vẻ bên ngoài của hợp mắt , mà kế tiếp hai người lại cũng nhau hợp tác thêm lần nữa. Lần hợp tác này Tần Chí trực tiếp nâng Lâm Tưởng lên ngôi vị 'Ảnh hậu'.

      Đời trước Lâm Tưởng có thể nổi tiếng như cồn như vậy tuyệt đối thế thiếu công lao của Tần Chí, thực Lâm Tưởng vẫn luôn cảm kích, từ đáy lòng luôn coi vừa là bạn thân chí cốt, vừa là thầy giáo có thể chỉ dạy cho những cái tốt.

      Cho nên đời này có thể lần nữa gặp lại Tần Chí, Lâm Tưởng muốn chủ động kết giao làm thân. Tuy rằng tại Tần Chí còn chưa quá nổi tiếng ở trong giới điện ảnh, nhưng đối với thực ở thời điểm tốt nhất.

      Khi trở lại công ty vẫn còn sớm, Lâm Tưởng liền lấy kịch bản bộ phim kiếm hiệp tới văn phòng của Đỗ Hân. Đỗ Hân nghe điện thoại, Lâm Tưởng liền đặt tập kịch bản lên bàn rồi ngồi xuống ghế trước bàn làm việc chờ, nhìn thấy bàn có mấy tập kịch bản mới liền cầm lên mở ra xem, ngờ là kịch bản của mấy bộ phim truyền hình.

      Trong số đó có kịch bản rất thú vị, là bộ phim cung đấu vô cùng nổi tiếng ở đời trước.

      Chờ Đỗ Hân nghe xong điện thoại, Lâm Tưởng có chút gấp chờ nổi mà hỏi : "Mấy bộ phim truyền hình này mà chị cũng lấy về sao?"

      Đỗ Hân : " phải, đây là mấy bộ phim truyền hình mà công ty chúng ta chuẩn bị đầu tư, bời vì thành viên tổ chế tác cũng khá nổi tiếng, cho nên chị đều lấy về để cùng thương lượng với Cố tổng."

      Lâm Tưởng chỉ vào tập kịch bản của bộ phim cung đấu mà : "Đầu tư bộ này , đọc qua thấy tổ chế tác cũng là những người có tiếng. Tuy rằng tại TV có nhiều phim về cung đấu, nhưng đây lại là đề tài rất hot mạng."

      Đỗ Hân đến bên cạnh cười tủm tỉm nhìn , " tồi nha, đối với thị trường cũng thực là hiểu biết."

      Lâm Tưởng nhìn , bình tĩnh mà : "Vậy chị có tin hay ?"

      Đỗ Hân ngồi xuống cạnh , cầm lấy tập kịch bản trong tay , lật vài tờ : "Chị vốn dĩ rất xem trọng bộ phim này. Những bộ phim truyền hình của đạo diễn Vương Bình luôn luôn là những bộ tốt nhất, hơn nữa diễn viên đóng trong những bộ phim này đều dùng tiểu thịt tươi[2], quan điểm cũng rất hợp với ý của chị. Trước mắt diễn viên chính quyết định giao cho Tô Nghi đóng, chàng này cũng đạt được mấy giải thưởng rồi."

      [2] Tiểu thịt tươi: được giới giải trí Trung Quốc, đặc biệt là các chị em dùng để gọi những chàng trai trẻ mới nổi, nhưng lại sở hữu nhan sắc cực phẩm, thậm chí còn được dùng để chỉ ngoại hình “siêu hạng” vào hàng các “nam thần”, còn trẻ và rất trẻ, khuynh đảo trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.

      Lâm Tưởng : "Đội ngũ cũng hùng mạnh."

      Đỗ Hân biết lấy từ đâu ra túi hạt dưa, hai người liền vừa cắn hạt dưa vừa bàn chuyện chính , "Có muốn đóng phim truyền hình , so với điện ảnh phim truyền hình dễ dàng lấy được mến của mọi người hơn."

      Động tác cắn hạt dưa của Lâm Tưởng cũng phải rất tốt, Đỗ Hân cắn được ba hạt còn chưa bóc được hạt. Đỗ Hân nhìn đến mức sốt ruột, còn thực nghiêm túc chỉ dạy cách chính xác, sau đó lại thêm: "Nếu em cảm thấy bộ phim này được, chị có thể giúp em tranh thủ chút."

      Lâm Tưởng cố sức bóc xong được hạt, hỏi: "Vai chính sao?"

      Đỗ Hân cười nhạo, "Em quá coi trọng chị rồi, nhiều nhất cũng chỉ có thể là vai phụ."

      "Em cần có nhiều người hâm mộ." Lâm Tưởng .

      Đỗ Hân trợn mắt cắt ngang lời , "Chị biết, chị biết, em theo đuổi con đường nghệ thuật chân chính."

      Lâm Tưởng khẽ cười, " đến nỗi đó, em chỉ đơn thuần là thích diễn xuất, có thể đóng được nhiều vai diễn khác nhau, có thể trải qua những cuộc sống khác nhau, quá trình này em cảm thấy rất tuyệt."

      Từ trước tới nay Đỗ Hân luôn theo phái thực, nghe thấy xong liền lại: "Điều quan trọng nhất là bên cạnh em còn có Cố tổng cưng chiều em lên tận trời."

      Điều này thực Lâm Tưởng thể phản bác, bởi vì đúng là như vậy. Vì có Cố Thành, có công ty giải trí LX, mới có thể dựa vào cách mình thích để làm việc.

      tuyệt đối là người may mắn nhất.

      "Nếu là kịch bản tốt, đội ngũ tổ chế tác tốt, nhất định có thể được phép chiếu TV." Lâm Tưởng .

      Đỗ Hân chỉ vào danh sách nhân vật : "Vai phụ này chị có thể tranh thủ chút. Nếu chúng ta quyết định đầu tư hẳn số tiền phải bỏ ra cũng phải là , tranh thủ nắm lấy cơ hội để thử vai vẫn có thể."

      Lâm Tưởng nhìn ngón tay chỉ vào mấy cái tên, mày nhăn lại lắc đầu, duỗi tay chỉ vào cái tên khác, "Cái này, em thích nhân vật này."

      Đỗ Hân mạnh mẽ phun hạt dưa trong miệng ra, khó có thể tin mà : "Vai phản diện sao?"

      Vẻ mặt Lâm Tưởng thâm trầm mà : "Đều chỉ là đám nữ nhân đáng thương mà thôi, nếu có thể diễn tốt vai phản diện cũng có thể được mến."

      Vừa xong lời này di động của Lâm Tưởng liền vang lên, là Cố Thành gọi tới, hỏi tại ở đâu. Lâm Tưởng vừa nghe thấy giọng của lập tức những hình ảnh thẹn thùng đáng xấu hổ đêm qua lại lên trong đầu , làm cho mặt hơi hơi đỏ. Sau khi xong vị trí của mình liền nhanh chóng cúp điện thoại.

      Đỗ Hân ở bên cạnh cắn hạt dưa nhìn Lâm Tưởng trả lời, liền : "Với ngoại hình của em liệu có diễn vai phản diện được ? Nếu diễn đến nhập tâm quá, về sau hình tượng bị ảnh hưởng phải làm sao?"

      "Chị đối với em lại tin tưởng như vậy sao?"

      "Chị đối với em là quá tin tưởng, biết em có thể diễn cái gì giống cái đó."

      Hai người cùng nhau vùi đầu vào nghiên cứu kịch bản, Đỗ Hân vẫn tương đối thích Lâm Tưởng diễn vai theo phái lương thiện, nhưng Lâm Tưởng nhìn tới nhìn lui vẫn kiên quyết theo ý kiến của chính mình, "Nhân vật này có đất diễn, là người được chăm chút, muốn diễn phải diễn vai này ."

      Cố Thành rất nhanh xuống dưới lầu, đến cửa văn phòng của Đỗ Hân liền nhìn thấy đầu hai người chạm vào nhau, lên tiếng hỏi: "Các em là cái gì vậy?"

      Đỗ Hân quay đầu liếc cái, lười nhác mà chào tiếng Cố tổng, : " nghiên cứu kịch bản, tôi thuyết phục Lâm Tưởng đóng bộ phim truyền hình, vừa có thế lấy được mến của mọi người, mà tiền thu vào cũng rất nhanh."

      Cố tổng vẫn câu làm người ta tức chết như cũ, "Để ấy diễn vai mình thích, chúng ta thiếu tiền."

      Đỗ Hân:....

      Lâm Tưởng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh ý bảo Cố Thành lại đây ngồi, đưa cho tập kịch bản : "Là bộ phim truyền hình tồi, em để chị Đỗ đầu tư, khẳng định có thể kiềm được tiền."

      Cố Thành vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp xem tập kịch bản trả lời: "Vậy cứ đầu tư ."

      Đỗ Hân nhịn được lại muốn trợn trắng mắt : "Cố tổng, bộ dạng này của làm tôi rất sợ hãi."

      Cố Thành buồn cười hỏi ấy, " sợ cái gì?"

      "Tôi sợ ngày nào đó Lâm Tưởng câu có thể đem công ty giải trí này đóng cửa!" Đỗ Hân còn khoa trương đến mức mà làm động tác chém đầu.

      Trong nháy mắt hai người bên cạnh bị làm cho bật cười, Cố Thành : "Vậy nỗ lực làm tăng lợi nhuận của công ty lên , chỉ cần có lợi nhuận phải đóng cửa."

      Cố Thành xong nắm lấy ít hạt dưa, động tác nhanh nhạy mà bóc ra, sau đó liền đem chỗ hạt dưa bóc vỏ nhét vào miệng Lâm Tưởng, lại lần nữa sắc mặt đổi mà ở trước mặt Đỗ Hân diễn trò ân ái.

      Đỗ Hân chỉ có thể cưỡng ép bản thân, coi như mắt bị mù, làm bộ thấy cái gì hết.

      Lâm Tưởng yên tâm thoải mái mà ăn hạt dưa Cố Thành đút cho, đưa tập kịch bản cho Cố Thành xem, : "Em muốn diễn vai phản diện."

      Cố Thành lại nhét hạt dưa vào miệng , : "Vậy diễn ."

      Lâm Tưởng mang theo chút đắc ý quay đầu mà nhìn Đỗ Hân, "Hai thắng , em diễn vai này."

      Đỗ Hân nhận lệnh, ném đống hạt dưa trong tay xuống bàn, : " là sợ các người, tôi liên hệ với bên đó, xem nhân vật này có thể chọn người trong nhà được hay , nếu được, liền tranh thủ thử cơ hội khác." xong lại nghĩ nghĩ, cau mày : "Có khả này bộ phim này bắt đầu quay cùng thời điểm với bộ phim của đạo diễn Tần, em muốn đóng cả hai sao?"

      Cố Thành phản đối đầu tiên: " được, như vậy quá vất vả."

      "Buổi chiều em có tới chỗ đạo diễn Tần tập diễn thử, nhưng bên đó phát sinh ít chuyện ngoài ý muốn, có thể bộ phim điện ảnh phải lùi lại lịch quay, hai ngày nữa ấy gửi thông báo chính thức." Lâm Tưởng giải thích.

      Đỗ Hân : "Đợt lát nữa tôi gọi điện xác nhận, nếu đúng là vậy thực là vừa khéo."

      Cố Thành thấy Lâm Tưởng thích ăn hạt dưa, cũng liên tiếp bóc rồi đút, Đỗ Hân đem nửa túi hạt dưa còn thừa nhét vào trong lòng Lâm Tưởng : "Cho em, các người trở về phòng của mình từ từ ăn ."

      Lâm Tưởng thấy núi vỏ hạt dưa ở bàn, : "Cứ ở đây ăn , dù sao cũng bẩn rồi."

      Đỗ Hân:.....

      Cố Thành sợ Lâm Tưởng ăn nhiều hạt dưa khát nước, liền bảo Đỗ Hân pha cho bọn họ bình trà hoa để giải khát. Đỗ Hân thở phì phò mà đến phòng trà nhìn thấy Nhạc Tiểu Kỳ trốn ở đây ăn đồ ăn vặt, liền phân phó: "Chạy nhanh pha cho chị Lâm Tưởng của em bình trà hoa, đưa đến văn phòng của chị, bọn họ ở đó."

      Đến khi Nhạc Tiểu Kỳ mang bình trà vào, Lâm Tưởng cũng ăn đủ hạt dưa, cùng Cố Thành vùa uống trà vừa tiếp tục chuyện kịch bản.

      "Em thực xem trọng bộ phim truyền hình này sao?" Cố Thành nghiêm túc cầm lấy tập kịch bản mở ra xem.
      Last edited: 10/2/22

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :