1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế Giới Tôi Từng Đối Địch( Lục Diệc Ca)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ HAI HAI

      Vanity: Hư vinh

      phần tử của thế giới này, tôi muốn dịu dàng đối đãi bạn.

      From: Vi Vi, mười bảy tuổi, sở trường tết tóc xương cá.

      To: Tôi của mười năm sau:

      Bạn phải hứa với tôi đọc bức thư này xong được cười! Bạn biết ước nguyện của tôi sinh nhật này là gì ? Tôi hy vọng mình có thể được hoan nghênh hơn chút, có người có thể thích tôi, cần quá nhiều, người thôi cũng được rồi.

      Lễ Giáng sinh năm nay, bạn thân của tôi nhận được rất nhiều táo do các bạn nam lén tặng, ngăn bàn ấy nhét đầy ơi là đầy, cuối cùng ăn hết còn cho tôi quả. Tôi rửa sạch quả táo biết ai đưa này rồi trịnh trọng đặt lên bàn học, chỉ thiếu điều lấy dải lụa bọc quanh, lừa mình dối người rằng đây là của tôi.

      Tôi biết vì sao mà từ đến lớn chưa từng có bạn khác giới nào thích tôi. ràng vẻ ngoài và tính cách tôi cũng tệ, thành tích cũng khá giỏi, quá thông minh nhưng chắc chắn ngốc, cũng có ít bạn khác giới. Nhưng vì sao ai thích tôi? Mà những bạn được người ta thích phần lớn đều diện mạo thường thường. Tôi , phải ăn được nho nho xanh đâu.

      Hè năm ngoái, có ngày trời nóng kinh khủng, trường lại đòi tổ chức đại hội động viên gì đó, bắt chúng tôi tự đem ghế của mình đến hội trường. Từ khu nhà học đến đấy còn cách cả sân thể dục, xa ơi là xa, tôi kéo lê chiếc ghế dưới trời nắng chang chang, lúc mệt đến tuyệt vọng bạn thân đột nhiên vỗ vai từ phía sau hỏi tôi có cần giúp .

      Tôi tò mò hỏi: “Ghế của cậu đâu?”

      ấy ngại ngùng cho tôi có bạn nam dọn ghế cho mình rồi.

      Lúc bấy giờ, tôi nhìn quanh mới thấy ít nữ sinh đều hai tay trống trơn như ấy, vài nam sinh lại mỗi tay chiếc ghế, ấy thế mà trông lại chẳng đến nỗi nào.

      Có lẽ từ lúc đó, tôi mới mang ý nghĩ “Muốn có người thích mình”. Tôi bắt đầu chú ý ăn mặc, lúc chuyện với con trai cũng cố tình dịu dàng hơn, lúc hỏi bài bạn cũng tận lực tìm bạn nam, tranh thủ bất cứ cơ hội được người ta chú ý nào…

      Tôi biết làm vậy rất đáng xấu hổ, vậy nên mới bạn được cười nhạo tôi đâu.

      phải Cổ Long con thích cười may mắn ư? Ông ta đúng là kẻ lừa đảo!

      Trước kia, bạn cùng bàn tôi là nam, trong lớp có mấy nữ sinh đều thầm thích cậu ấy. Có ngày mưa tầm tã, tôi chạy ào từ sân thể dục vào phòng học, người ướt sũng, hắt xì liên tục, cậu ấy thấy được bèn cởi áo khoác ra đắp lên người tôi. Học xong tiết tự học buổi tối, tôi bèn quên khuấy mất chuyện này mà mặc luôn áo khoác của cậu ấy về phòng ngủ, giặt sạch treo lên ban công. Các bạn lớp khác thấy được, đồn đãi hai người chúng tôi nhau, tôi còn giúp cậu ấy giặt quần áo.

      Lúc vừa biết chuyện, chúng tôi làm sáng tỏ chuyện này ngay, nhưng có lẽ vì hai người ngồi cùng bàn nên mọi người vẫn luôn trêu chọc. Khi trực nhật, hễ thấy tôi với tới mép của bảng là cả lớp lại ồn ào bảo cậu ấy giúp đỡ.

      Thực ra chuyện cũng chẳng to tát gì cho cam, lớp nào có nam nữ ngồi cùng bàn mà chẳng như vậy, nhưng có lần cậu ấy nổi nóng bắt mọi người được bậy, cuối cùng còn dọn đến bàn cuối.

      Lúc ấy tôi vừa xấu hổ vừa biết làm sao, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều nhìn tôi thương hại, cười nhạo tôi có ai thầm thương trộm nhớ. Hai chúng tôi ngồi cùng bàn lâu như vậy, cậu ấy có chút hảo cảm nào với tôi sao?

      Dính líu đến tôi làm cậu ấy khó chịu đến mức ấy sao? Tôi kém cỏi đến mức ấy à?

      Tôi nghĩ tới chuyện sớm, cũng chưa thích ai nên thể hiểu được cảm giác lưỡng tình tương duyệt. Bởi vậy, tôi hiểu sao mình lại mong muốn được người ta thích đến vậy.

      Có lẽ là vì muốn thể hết tài năng, muốn được người ta chú ý, nhưng sâu trong lòng lại có chút tự ti, chút độc. Cảm giác độc này chẳng thể giãi bày với cha mẹ, bạn bè. Có những lúc tôi ảo tưởng nếu có người thích mình, cậu ấy nhớ mình chứ? Cậu ấy có vui lúc tôi vui, buồn lúc tôi buồn ?

      Tôi còn nhớ năm trước, có buổi chiều nọ, sau giờ học tôi vẫn ngồi trong lớp làm bài tập. Có nam sinh tôi chỉ mới quen sau khi phân ban đến hỏi bài. Xong việc, cậu ấy hỏi tôi sao ăn, tôi đáp vì quá đói nên muốn làm bài tập lát . Cậu ấy gật đầu rồi đến căng-tin ăn, lúc về cầm theo hai hộp sữa chua và hai chiếc bánh mì, gì mà chỉ đặt lên bàn tôi rồi về chỗ ngồi.

      Tôi đỏ mặt, may mà xung quanh có ai. Tôi cẩn thận cất đồ , sau đó chia phần cho bạn thân ở cuối lớp.

      Đó là lần đầu tiên tôi biết bánh mì có thể ngon đến vậy.

      Từ đó về sau, tôi luôn lén chú ý cậu nam sinh ấy. Cậu ấy cao dong dỏng, vừa trắng vừa gầy, có phần giống nam minh tinh trong phim Nhật. Dù cậu ấy hay nhưng vẫn thường đến chỗ tôi để thảo luận về bài học, lúc cười còn có má lúm đồng tiền, lại hay xấu hổ cúi đầu.

      khoảng thời gian dài sau đó, tôi cảm thấy cậu ấy hẳn thầm thích tôi rồi.

      Vì thế, giờ thể dục tôi còn vô tư rủ cậu ấy cùng đánh cầu lông, khi đến quầy đồ ăn vặt mua nước cũng thuận miệng hỏi xem cậu ấy có cần gì .

      nửa năm sau được công bố: Cậu ấy tỏ tình với bạn thân tôi.

      được cười! Biết chưa!

      Quan trọng là việc chỉ lần.

      Tức chết tôi mất, đừng tuỳ tiện đối tốt với nữ sinh, dễ làm người ta hiểu lầm lắm đó biết !

      Tôi còn trộm nghĩ điều này có phải vì bạn thân tôi được hoan nghênh quá hay ?

      Cậu ấy đúng là mỹ nữ theo nghĩa truyền thống với đôi mắt biết , làn da trắng nõn, mặc quần áo mùa hè còn có thể thấy xương quai xanh xinh đẹp. Nhưng tôi thích cậu ấy như vậy, tuỳ tiện ghen ghét với cậu ấy đâu.

      biết từ lúc nào, các bạn trong lớp tôi rất thích đùa nhau chuyện bạn nam bạn nữ. Giáo viên hễ gọi bạn nữ trả lời câu hỏi mà làm được, mọi người nhốn nháo đòi thầy gọi bạn nam khá thân thiết với bạn kia. Tuy đương thường bị bạn bè làm đỏ mặt tía tai, nhưng tôi vẫn cảm thấy thực họ vẫn thầm vui vẻ, bằng các bạn cũng đùa cợt nhàm chán như vậy.

      Chúng tôi còn có quy định, đến sinh nhật ai đối tượng có tai tiếng với người ấy phải lên bục giảng hát bài làm quà. Nhưng cũng có người như bạn thân tôi, vì quá nhiều người thích, tìm được ai đại diện nên dứt khoát để mỗi người hát bài.

      Dù nghe rất ấu trĩ nhưng tôi vẫn rất chờ mong xem sinh nhật mình các bạn gọi ai lên hát? Từ tuần trước sinh nhật tôi bắt đầu háo hức tôi, còn mong đợi hơn được quà sinh nhật. Kết quả là đến hôm đó, tôi mới phát ai hát cho tôi nghe cả.

      Có lẽ đối với người khác, đây là chuyện quá đỗi bình thường. Lớp tận hơn năm mươi người, thỉnh thoảng cũng có tình huống này. Nhưng sinh nhật ngày đó, nhìn bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” lẻ loi bảng, tôi thấy mất mặt chết được.

      Tối hôm đó, tôi trốn trong chăn khóc rấm rứt. Tôi thấy mình thất bại vô cùng, sống mười bảy năm mà đến điểm khiến người khác thích cũng chẳng có!

      Bạn đừng với tôi kiểu tôi còn có ba mẹ tôi, họ tôi vì tôi là con của họ chứ gì! Cảm giác này chẳng khác gì gian lận, bởi vì nếu tôi phải con họ, đời nào họ chịu tôi?

      Tôi mong chờ được người thích như vậy có phải vì thói hư vinh, vì nội tâm đủ mạnh mẽ?

      Nhưng tôi đâu còn cách nào khác, tôi cũng biết tâm lý như vậy tốt, nhưng tôi chỉ mới mười bảy tuổi đầu, cũng mong muốn có mùa mưa lãng mạn chứ phải chỉ toàn học với học. Tôi hy vọng mười năm sau nhìn lại, thanh xuân của mình chỉ có màu nhợt nhạt.

      Vì sao ai thích tôi? Tôi làm gì tốt cơ chứ? Tôi đáng được thích như vậy sao?

      Reply from: Tôi của mười năm sau

      Lên đại học rồi, trong kí túc xá nữ có chủ đề là “Kể về những nam sinh tốt bạn từng bỏ lỡ”.

      Tôi im lặng nghe “lịch sử huy hoàng” của mọi người, rồi thành khẩn tôi chưa từng được ai theo đuổi.Tuy các ấy đều tin, nhưng đúng là vậy.

      Mười năm nay, tôi rốt cuộc cũng có người thích, cũng có người tôi thích. Tình của người trưởng thành rất khác với thời niên thiếu, có ai biết thư tình, lén đặt ly trà sữa lên bàn cho bạn, cũng ai chạy dưới trời mưa đưa dù đến lớp học, đứng trước cổng trường hét tên bạn… Tình của người trưởng thành gọn gàng dứt khoát, bị hóoc môn tuổi dậy quấy phá, có thể liệt kê tuần tự cách ràng.

      Khi lớn lên, bạn hiểu ra rằng cách làm của bạn cùng bàn năm ấy cũng sai, thích là thích, thích là thích, cậu ấy có nghĩa vụ phải nghĩ tới cảm giác của bạn, phối hợp bạn diễn kịch, thoả mãn lòng hư vinh của bạn. Mập mờ và do dự là kiên định đối với tình cảm.

      Bạn từng thấy phục, vì sao những nữ sinh của bề ngoài và thành tích thoạt nhìn bằng mình lại được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi nhận ra khi đó bạn quá lo được lo mất, tuy cố ý nhưng thường có ý đâm chọc người khác. Trong việc học tập bạn cũng thường dối rằng mình ôn bài gì nhiều…

      Bạn thể thừa nhận những tật xấu ấy tuy phải khuyết điểm nhưng làm người ta khó lòng mến.

      Những cười đều gặp may mắn, đây là . Bởi vì lúc bạn nở nụ cười, bạn truyền cho người khác năng lượng tích cực, khiến người khác vui vẻ sung sướng.

      Muốn được người khác thương, chú ý phải là chuyện khó mở miệng ra.

      Hy vọng mình tự tin hơn nhờ được người khác thích cũng phải là điều đáng xấu hổ.

      Điều này liên quan đến chuyện nội tâm mạnh mẽ hay yếu đuối, bởi ai cũng hy vọng được thích, được khẳng định. Tôi thậm chí còn thấy đây là cảm xúc tích cực, chỉ là phương pháp của bạn quá đỗi ngây thơ.

      Muốn làm nam sinh thích mình, ngoài việc tỏ ra ồn ào để thu hút chú ý, bạn có thể đơn giản ngẫm lại xem làm cách nào để mình trở nên tốt hơn. Thấy vẻ ngoài mình tạm được hãy nỗ lực giảm cân, làm đẹp, nâng cao thẩm mỹ, đổi kiểu tóc hợp với mình hơn, trở nên sạch gọn gàng. Nếu thấy tính tình mình quá tệ, trò chuyện cũng khiến người khác thích hãy đọc thêm sách, tiếp xúc với những người được hoan nghênh nhiều hơn, như vậy bạn mới biết được vì sao ai thích mình.

      Bạn phải nhớ rằng trong lịch sử nhân loại dài đằng đẵng, có những đức tính luôn được người ta ca ngợi, dù ở niên đại nào, nền văn minh nào. Tỷ như thiện lương, chuyên tâm, nỗ lực.

      Con đường trưởng thành chính là việc học làm sao để dịu dàng hơn, hiểu biết hơn. Dịu dàng phải là chuyện nhàng, vén tóc qua tai lúc mỉm cười là xong, mà phải xoá bỏ từng chút năng lượng tiêu cực và tính xấu trong mình.

      có ai ngốc nghếch mãi, nếu bạn đủ tốt chẳng việc gì phải lo lắng ai thích mình. Nếu cả thế giới đều thích bạn, hãy xem lại bản thân còn nơi nào đúng, chắc chắn có chuyện cả thế giới đều sai.

      Bạn phải xứng với từ “” này trước cái .

      LÁ THƯ THỨ HAI HAI

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ HAI BA

      Windup: Kết thúc.

      Thanh xuân trong suốt giống như chén rượu nguyên chất,uống đó, cạn đó, rồi chia ly.



      From: Trâu Trâu, 18 tuổi, trong năm lớp 12 tăng hai độ cận thị.

      To: Tôi của mười năm sau.

      Hôm nay, tôi tốt nghiệp.

      Hôm nay, tôi tròn mười tám tuổi.

      Tính ra tôi từng tốt nghiệp mẫu giáo, tiểu học, trung học, ngót nghét ba lần rồi. Thế nhưng, lần chia ly sau khi thi Đại học này rất khác, nó khiến tôi sợ hãi.

      Tôi rất sợ, sợ tương lai đơn độc, sợ thanh xuân dần mất , sợ thời gian trôi qua nhanh.

      Lớp mười khi mới vào lớp này, người quen cũ cũng có, tôi muốn chủ động kết bạn. Bạn bè thân cấp hai đều học trường khác, tôi từng rất muốn chuyển trường tìm chúng nó.

      Chủ nhiệm lớp rất lùn, tự xưng là “Khoai Tây”, thầy đứng bục giảng như đứa trẻ con nhảy nhót, lên lớp buổi đầu tiên cười híp mắt : “Lớp chúng ta là lớp 10-1, từ bây giờ chúng ta chính là người nhà.”

      Đại hội thể dục thể thao lần thứ nhất, vừa mới bắt đầu vào lớp ai cũng quá nhiệt tình, ai viết bản thảo tin tức, cũng chỉ có mấy bạn trong ban cán đến cổ vũ các bạn tham gia thi đấu. Cuối ngày đầu tiên, lớp chúng tôi xếp cuối cùng, thành tích vô cùng thê thảm.

      Ngày thứ hai vào sân vận động, tôi mới phát trong vòng đêm tất cả mọi người đều thay đổi, trở nên rất đoàn kết. Các bạn tham gia gì tự giác thành lập ban hậu cần, khẩu hiệu cũng có, mọi người đổ đầy cát vào chai rỗng , bên hô cố lên bên gõ, chấn động toàn trường.

      Tôi báo danh tham gia chạy tám trăm mét cự li dài, chạy thứ hai từ dưới đếm lên, lúc vượt qua vạch đích, cả lớp chạy ra ôm lấy tôi.

      Ba năm ba lần đại hội thể dục thể thao, lớp chúng ta thứ hạng lần lượt là thứ ba, thứ hai, thứ nhất.

      Vào mùa đông, trường học cầu học sinh chạy bộ lúc sáu giờ sáng. Chúng tôi bọc như bọc cái bánh chưng, từng đứa xiên xiên vẹo vẹo chưa tỉnh ngủ bắt đầu chạy bộ, chạy được nửa đường cả lớp ngầm hiểu cùng nhau rẽ sang nhà ăn. Chờ đến lúc cán bộ trực nhật đến bắt chúng tôi bánh bao ăn xong rồi.

      Tuyết rơi đầu mùa, “Khoai Tây” mắt nhắm mắt mở, để chúng tôi đến sân thể dục ném tuyết, đuổi theo chạy mấy trăm mét cũng chịu dừng lại. Tôi nằm xoài đất bật cười, bạn bè kéo cũng dậy nổi. Kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy phát mình bị cảm, đến phòng học liền yên tâm, bởi vì hai phần ba lớp đều ốm. Thầy giáo lên lớp mới mở miệng, ở dưới lớp học đều là tiếng lau nước mũi.

      ai mang thuốc cảm, cả lớp chuyền tay nhau cùng uống.

      Còn có lần mất điện, các lớp khác đều bị đuổi về phòng ngủ, chỉ có lớp chúng tôi ai chịu về. Phòng học có đèn, có nến, chúng tôi ngồi trong lớp chơi đánh trống chuyền hoa, đến phiên ai lên bục hát. Hôm ấy tôi khá xui, thành người đầu tiên “trúng thưởng”. Tôi hát dở tệ, đứng bục nhăn nhó mãi mới hát hết bài “Bạn cùng bàn”, lúc bấy giờ lũ bạn ngồi dưới cười như điên rồi.

      Còn nhớ lần cả lớp chúng tôi cãi nhau với lớp bên cạnh, học sinh hai lớp tranh nhau xem đến cùng lớp nào mới là lớp tốt nhất. Mặc dù vị trí nhất khối ở lớp học nhưng top 10 lớp tôi chiếm nhiều hơn ràng.

      Mặc dù tôi và mấy bạn nữ đều ghét cái đứa được gọi là Hoa khôi ở lớp chúng tôi, cảm thấy con này ỏn à ỏn ẻn lại làm màu, thế nhưng lúc nữ sinh lớp bên cạnh bảo ấy xấu xí, chúng tôi vẫn nhịn được gây hấn với họ ở WC.

      “Xấu cái gì mà xấu, sao mày hoa khôi lớp chúng mày xấu thế nào .”

      Tiệc tối tết lịch lớp mười , lớp chúng tôi biểu diễn đàn ghi-ta bài “Bạn cùng bàn”. ra áp lực từ việc học rất lớn, thế nhưng mọi người tình nguyện ngủ ít tiếng, ai muốn bỏ lỡ khoảng thời gian cùng luyện tập, cùng cười đùa sau giờ học.

      Lúc tập dượt lại lần trước khi diễn, trời đột nhiên đổ mưa, trời mưa đột ngột quá nên đến lúc tạnh, cả trường hò reo vang trời. Tôi ngồi trong phòng học nhạc cũ kỹ, ngẩng đầu thấy ánh cầu vồng.

      Tôi mãi mãi thể quên chạng vạng tối hôm đó, chúng tôi ở dưới cầu vồng đàn ghi-ta, hát to, cười toe toét, thời gian giống như dừng lại, cả đời già .

      Bây giờ nhớ lại, hoài niệm.

      Nhớ tên “Bốn mắt” mỗi lần thức đêm ôn tập trước kì thi còn luôn miệng mình chưa học gì. Nhớ đến lúc tổng vệ sinh lớp phó lao động nhiều đến mức làm mọi người muốn nhét giẻ lau vào mồm. Nhớ sau mỗi kì nghỉ đại diện bộ môn nghiêm túc thu bài tập về nhà. Nhớ mỗi lần viết bảng đều phải kiễng chân lên, phải nhảy lên mới lau tới chữ của “Khoai Tây” bảng. Nhớ giọng chuẩn của giáo viên đứng lớp…

      Nhớ bán cơm ở nhà ăn, mặc dù luôn thiên vị bọn con trai. Nhớ chủ nhiệm giáo dục ngày ngày giày cao gót, mũi hếch lên tận trời. Nhớ bức ảnh xấu xí thẻ học sinh. Nhớ vết rỉ loang lổ xà kép ở sân thể dục…

      Nhớ lớp 12-1 sớm chiều bên nhau như người nhà, mọi người đều dịu dàng, thiện lương, đáng đến vậy.

      Chúng tôi sắp phải xa nhau rồi sao.

      hi vọng mùa hè này vĩnh viễn kết thúc, chúng tôi mặc đồng phục ngáp cái, thầy giáo dạy số học sợ người khác thấy phiền tiếp tục giảng về hàm số lượng giác, quạt đầu kêu kẽo cà kẽo kẹt như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, hễ tiếng chuông tan học vang lên là học sinh đồng loạt gục xuống bàn.

      Mà dưới góc bảng đen là thời gian đếm ngược, mãi mãi cũng đếm đến số .

      Tiếng ve kêu ồn ào bên tai, tủ lạnh đầy kem bên trong quán bán quà vặt.

      Viết đến đây, tôi nhịn được mà khóc.

      Có thể là tôi quá đa sầu đa cảm, hôm nay kết thúc kỳ thi đại học, mọi người đường ai nấy rồi. Câu sau này gặp lại còn chưa kịp ràng, mà có người bắt đầu kế hoạch du lịch nghỉ hè, các bạn nam lập nhóm net đại chiến ba ngày ba đêm…. Tôi mình trở về lớp học, thấy cửa khoá bèn trèo vào từ cửa sổ.

      Sách giáo khoa của chúng tôi dọn về nhà từ lâu trước kì thi tốt nghiệp trung học. Bàn ghế do chúng tôi bỏ tiền mua, “Khoai Tây” nếu muốn có thể dọn về, nhưng ai làm vậy. Bọn tôi rời khỏi trường học rồi, chúng nó đâu còn ý nghĩa gì. Vừa mới thi xong môn cuối cùng này, tất cả học sinh lớp mười hai cùng chỗ ra, thiên quân vạn mã, dòng người chen chúc xô đẩy, thế nhưng mặt mỗi người đều là biểu tình mê mang chết lặng. Vậy là kết thúc rồi? Cứ như vậy thôi? Thanh xuân đấy ư? Lúc đó, tôi xen lẫn trong đám người, ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nhưng câu cũng nên lời. Cảm thấy có gì đó nhen nhóm trong đáy lòng, đồng thời lại mất cái gì đó. Tôi có tiền đồ, vừa viết vừa khóc. Đáng giận là radio của trường học còn cất cao giọng hát, hết lần này tới lần khác là “Bạn cùng bàn”:

      “Mai đây liệu cậu còn nhớ tới

      Dòng nhật ký nắn nót viết ngày hôm qua

      Sau này liệu rằng cậu có nhớ lại

      Lúc xưa cậu từng hay khóc nhè…

      Mình cũng chỉ tình cờ lật lại bức ảnh

      Và nhớ cậu, bạn cùng bàn…”

      muốn đem lời bài hát chép lại trăm lần. Sau trăm lần, chúng ta phải lời tạm biệt. Lớp 12-1, tôi bạn.

      Reply from: Tôi của mười năm sau:

      Lúc tôi mở bức thư này, đúng lúc vào mùa hè. Có người , chỉ có mùa hè thuộc về học sinh mới gọi là mùa hè, mà đối với những người lớn như chúng tôi, tháng 7 tháng 8 chỉ có thể được gọi là “những ngày nóng như đổ lửa”.

      Vào ngày nóng như thế, tôi nhận được bức thư cáo biệt từ bạn, đến từ mùa hè.

      Vừa rồi là tết Đoan Ngọ, tôi được ba ngày nghỉ nên quyết định về nhà chuyến. Người nhà cùng ăn bữa cơm, ở bên bố mẹ cùng xem phim. Sau đó, tôi dạo phố cả buổi trưa, đến tối về đến nhà ngẩn người nhìn máy tính, có lấy người để hò hẹn, cả nam lẫn nữ.

      Nhóm bạn thân trước đây hầu hết đều học đại học ngoại tỉnh, sau bốn năm, có người xuất ngoại, có người phương Bắc công tác, người gần nhất cũng đến thành phố tỉnh, ai chịu ở lại chốn bé này.

      ra cũng phải muốn hay , chỉ là có cách nào, thân bất do kỷ.

      Chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc, thỉnh thoảng vẫn bình luận xã giao Internet, cũng thường câu “Lần sau có thời gian gặp phải mời tao ăn cơm nhé.” Thế nhưng mỗi ngày sáng chiều về, khó tìm được lúc “có thời gian”.

      Mấy năm vừa tốt nghiệp, bạn cùng lớp trở về lúc nghỉ đông và nghỉ hè còn tụ tập đến trường gặp thầy . Mua chút trái cây, sô la gì đó, dù khi nào đủ lớp nhưng bảy tám người cũng đủ náo nhiệt rồi.

      Thế nhưng nơi từng nhớ mãi quên, nơi bao bọc chúng tôi qua cả thời thanh xuân niên thiếu, bây giờ chỉ còn là “cố hương” mỗi khi nhắc lại. Khi bạn dùng từ “cố hương” để đến nơi, thường có ý nghĩa khác, đó là bạn trở về.

      Chỉ có thiếu niên ngây thơ trẻ tuổi mới tin có ngày gặp lại, chờ đến độ tuổi như tôi bạn , đại đa số những lần tạm biệt đều lặng lẽ tiếng động, thậm chí câu cho ra dáng “Gặp lại” cũng có.

      Càng là người quan trọng, càng khắc sâu tình cảm, ngày mất càng qua quýt bình thường.

      Gióng trống khua chiêng, oanh oanh liệt liệt, mọi người ai cũng biết, ân đoạn nghĩa tuyệt tạm biệt, ngược lại thường bị vận mệnh đùa cợt, tình cờ lại gặp nhau giữa biển người

      Cuộc sống ngừng có người đến người , mấy năm nay đón rước về, tôi thành thói quen.

      Hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, miễn cưỡng có thể gọi là “Sau tuổi dậy ”, đây mới là thời gian hoang mang nhất, thời gian tốt nhất cũng tồi tệ nhất của người.

      Chúng ta mất rất nhiều che chở giúp đỡ, còn ai tha thứ, bao dung sai lầm, thế nhưng chúng ta lại tay trắng bước con đường đời, ngừng lạc mất chính mình, sau đó lại té ngã đất, cảm thấy đau, mới nhớ tới phải tìm lại chính mình.

      Rồi lại vội vã chạy theo dòng đời, lại đánh mất bản thân.

      Có khi ngay cả chính mình cũng thể tìm trở về, huống chi là lạc mất ai đó?

      Cũng phải là đau lòng, chỉ là mất quá nhiều thể đếm được, có đủ loại ngăn cách ở hai bên bờ sông, có cách nào vượt qua. Kể cả có lấy hết can đảm vượt qua, lại phát , phong cảnh bên kia sớm phải nơi bạn quen thuộc, người từng cùng bạn sóng vai ngắm cảnh kia cũng lạ lẫm. Nhưng còn có cách nào đâu, chỉ biết bất lực vậy thôi.

      Thế nhưng vẫn phải cảm kích, cảm ơn người từng xuất trong sinh mệnh của tôi, để cho tôi tại lúc bốn bề vắng lặng, tại lúc uống rượu ca hát, có ít nhất hồi ức đáng giá để nhớ lại. Cảm ơn người ở lại đến cuối, để cho lúc tôi rời khỏi thế gian này, tính là trắng tay.

      Sợ mới đúng, có sợ mới là cuộc đời.

      LÁ THƯ THỨ HAI BA

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ HAI TƯ

      Father: Bố

      Tình thương của cha với tôi mà luôn bí và xa lạ, là nút thắt có vô số khả năng

      From: Snoopy, 19 tuổi, thích nhấtcâu chuyện Charlie Brown và Snoopy

      To Tôi của mười năm sau:

      Hôm nay bố lại cãi nhau với mẹ, ầm ĩ vô cùng, cuối cùng ông ấy cầm cái bật lửa bàn ném về phía mẹ. Tôi chạy đến che trước mặt mẹ, mẹ tay đẩy tôi ra, chỉ lo tôi bị thương.

      Tôi nhịn được vừa khóc vừa lớn tiếng mắng ông ấy. Ông ấy tức giận đến run rẩy, cả người đều là mùi rượu, ông chỉ vào cửa lớn bảo tôi và mẹ cút . Tôi lúc ấy lôi kéo mẹ sẵn sàng ra ngoài, mắng ông ấy: “Bố tưởng quý hoá lắm à! Con hận bố cả đời!” Tôi nghĩ tới chuyện từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt với ông ấy, nhưng mẹ hai phải giữ chặt tôi, đẩy mạnh tôi vào phòng, bảo tôi ngủ cho tốt, đừng nghĩ nhiều nữa, tất cả cứ để bà lo.

      Tôi thực thể hiểu được yếu đuối của mẹ tôi, cuộc hôn nhân, đến mức như vậy, ông ta chỉ ra cửa bảo chúng tôi cút ra ngoài, vì sao còn muốn mặt dày mày dạn ở lì nơi đây? Vì sao mẹ thể thoải mái mà chấm dứt?

      Dù sao trong mười mấy năm qua, thứ mà bà nhận được đều là bất hạnh.

      Ông ấy quan tâm tôi và mẹ tôi từ khi tôi còn , mỗi ngày vừa tan ca là cùng uống rượu với nhóm bạn xấu, phải tới đêm khuya mới say khướt về nhà, ồn ào khiến tôi và mẹ chẳng tài nào ngủ được. Ông ấy biết sinh nhật của tôi, biết tôi học lớp nào, cũng chưa từng tham dự hội phụ huynh của tôi.

      Tôi chưa từng gặp ai vô trách nhiệm hơn ông ta.

      Tôi chưa từng dạo phố với ông ấy lấy lần, chưa từng ăn đồ ăn ông ấy làm, chưa từng thấy ông ấy làm việc nhà, chưa từng chụp tấm ảnh nào với ông ấy.

      Còn nhớ năm tiểu học, trước sinh nhật tôi buổi tối, bởi vì quá hưng phấn nên tôi ngủ yên. Ông ấy uống rượu trở về, thấy tôi còn chưa ngủ, giơ tay lên cho luôn tôi cái tát, tôi làm sai cái gì chứ? Tôi chỉ chờ mong sinh nhật của mình thôi mà

      Còn có lần mẹ công tác, giữa trưa tôi về đến nhà, cao hứng bừng bừng mà cho ông ấy xem bài thi điểm tối đa. Ông ấy lại hai lời, cầm lấy giá phơi đồ bên đánh tôi mà lý do, tôi vừa khóc vừa kêu. Thế rồi tôi đẩy cửa chạy ra ngoài. Tới trường học cửa trường còn chưa mở. Tôi ngồi xổm ngay cổng trường cả buổi trưa. Đến giờ giải lao đầu giờ chiều mới nhờ bạn bè cùng tôi đến nhà vệ sinh, vén quần áo ra thấy lưng đều là vết thương vừa tím vừa sưng.

      Buổi tối mẹ về nhà, thấy vết thương của tôi, bà như điên lên, vứt hết việc nhà, chỉ biết ôm tôi khóc xin lỗi. Đến nay tôi còn nhớ dáng vẻ bi ai như muốn chết của mẹ. Tôi biết được nguyên nhân ông ấy đánh tôi, đó là bởi em ông ta bất ngờ qua đời, còn tôi lại vui cười xuất trước mặt ông.

      Ông như người mắc bệnh trầm cảm, đóng kín bản thân trong thế giới của chính mình, ai có thể vào.

      Sau này lên cấp Hai, quan hệ của chúng tôi ngày càng tệ. Ở nhà, ông ta lời nào, có chuyện, hỏi han ông ấy cũng hề hé răng. Mẹ bèn đứng bên cạnh hỏi ông muốn ăn gì, có muốn mua giày mới hay , hỏi mai có tăng ca hay … Ông ta đáp đến lời.

      Ngay cả tôi cũng bị tra tấn điên rồi, kỷ lục là tôi suốt tuần nghe ông ấy chữ, tôi làm sao biết mẹ nhịn được.

      Năm đó bà ngoại phản đối mẹ lấy bạn trai khi đó mà có nguyên nhân gì, sau khi ép bà chia tay lại nhờ người giới thiệu mới tìm được bố tôi khi ấy mới đậu đại học, bèn ép bà lấy ông ta.

      Khi đó bọn họ ở riêng, lúc sinh tôi cũng là mẹ tự mình đến bệnh viện, khi nằm giường bệnh mới phát nước ối sớm vỡ rồi.

      Ông ấy chưa từng dễ chịu với mẹ, hai người đến ảnh cưới cũng chụp.

      Tôi là mẹ tay nuôi lớn, người cha này có hay khác gì mấy, tôi thậm chí còn từng hâm mộ những bạn trong gia đình đơn thân, bởi họ chỉ thiếu tình cảm giữa cha mẹ với nhau, nhưng từng người vẫn họ như cũ.

      Mà tôi, chỉ có mẹ.

      Những năm cấp Hai, có lần tôi đánh nhau với nam sinh cùng lớp, ràng là nó gây chuyện trước, vừa mắng vừa nước bọt vào người nên tôi mới nhịn được mà đánh lại. Cuối cùng giáo viên mời phụ huynh, ông ta đến, tôi phải đứng trong văn phòng đến tận giờ tan học.

      Tôi về đến nhà, ông ta mắng tôi, tôi cãi lại. Sau đó ông ta lại giơ tay lên muốn đánh tôi, tôi chạy về phòng mình khóa trái cửa, ông ta tức giận đến mức liên tục đá cửa, cuối cùng tìm đến dao phay chém cửa phòng tôi, tôi ở trong phòng sợ tới mức phát run, dám khóc thành tiếng.

      Tôi hận ông ta, tôi hận ông ta, tôi hận ông ta. Trong trí nhớ, mẹ luôn ngừng khóc, giải thích với tôi, xin lỗi thể cho tôi gia đình hạnh phúc đầm ấm, tất cả đều là lỗi của bà mới khiến tôi chịu nhiều khổ cực như vậy. Nhưng đối với tôi mà , tôi tình nguyện mình sinh ra thế giới này, cũng hy vọng mẹ chưa từng có gặp được ông ta. Sau đó nữa, tôi và ông ấy đạt tới nỗi hoàn toàn với nhau lời nào, cả nhà khí trầm lặng. Làm bộ ông ấy tồn tại, tôi ngược lại càng thoải mái.



      Lần tranh cãi cuối cùng là lúc tôi điền nguyện vọng thi Đại học. Cha mẹ khác đều gọi điện thoại khắp nơi giúp đỡ hỏi trường học hỏi chuyên ngành, ông ta chế giễu, mỗi ngày ra ngoài uống rượu, đoán chừng ngay cả tôi thi bao nhiêu môn cũng biết.

      Cuối cùng tôi quyết định rời tỉnh, Bắc Kinh học tập, tôi nghĩ kĩ rồi nên chọn học ngành tuy rằng quá thích nhưng thực phù hợp làm. Lúc học đại học bắt đầu làm việc tự mình tích tiền, tốt nghiệp tìm được công việc, để bọn họ ly hôn, tôi nuôi mẹ.

      Sau khi ông ta biết lại giận tím mặt, tôi điền bừa nguyện vọng. Tôi nhịn được trực tiếp nện bàn phím xuống mặt đất, hét lên với ông ta: “Chuyện của tôi cần ông quản!”

      Ông ta cười lạnh với mẹ tôi: “Đây là con ngoan mày nuôi đó hả.” Tôi : “Đúng vậy, dù sao phải ông nuôi.” Những lời này có lẽ kích thích ông ta, ông ta lớn tiếng mắng tôi và mẹ, ném gạt tàn thuốc vỡ mặt đất.

      Trong nháy mắt gạt tàn thủy tinh vỡ tung kia, tôi cuối cùng mở miệng : “Hai người ly hôn .” Mẹ khó tin quay đầu nhìn tôi. Tôi quỳ mặt đất, quỳ gối thủy tinh, vừa khóc vừa : “Con van xin hai người, hai người ly hôn .” Ông ta chỉ vào mũi của tôi rống to: “Cút! Mày cút !” Tôi : “Tôi cút cũng được, hai người ly hôn trước .” Tôi nhớ , câu cuối cùng ngày đó tôi với ông ta là: “Tôi hận ông”.

      ra, tôi biết, ông ấy tôi. Có lẽ ông ta chưa từng mẹ của tôi, chưa từng gia đình này, nhưng tôi biết, ông ta tôi. Tôi nhớ năm mùa đông, ông ta nơi khác, mẹ làm, tôi mình ở nhà.

      Lúc tôi ra ngoài ăn cơm quên mang chìa khóa, bị khóa ở ngoài cửa, gọi điện thoại mẹ nó thông, gọi điện thoại cho ông ta, khi ấy chắc là tiệc rượu, trong điện thoại tranh cãi cực kì ầm ĩ. Vừa nghĩ đến ông ta lại uống rượu, tôi liền vô cùng chán ghét, ràng là người mang cái chìa khóa, tôi lại thái độ mười phần ác liệt mắng ông ta. Ba tiếng sau, ông ấy gọi xe về, toàn thân đều là mùi rượu. Tôi khi đó mơ mơ màng màng tựa vào cạnh cửa ngủ, thấy là ông ấy, theo bản năng hỏi:

      “Sao bố về rồi?”

      Ông ấy : “Bởi vì con khóc trong điện thoại mà.” Bởi vì tôi khóc trong điện thoại, cho nên ông ấy bỏ qua chính , chạy trở về trước, tiền gọi còn nhiều hơn tiền lương ngày của mình.

      Còn có mỗi lần ông ấy uống rượu say rượu về nhà, đều chạy đến phòng của tôi bật đèn lên, thấy tôi ngủ lại tắt đèn trở về phòng. Bởi vì ngọn đèn chói mắt làm tôi tỉnh từ trong mộng, cho nên mỗi lần ông ấy làm như vậy, tôi đều tức giận vô cùng, mắng to ông ấy.

      Nhưng ông ấy chưa từng sửa đổi, mười mấy năm qua, mỗi buổi tối đều là như thế. ra tôi biết, ông ấy chẳng qua là muốn nhìn tôi cái, biết tôi ở đó. Là bởi vì biết ông ấy tôi, cho nên tôi mới biết được, làm như thế nào tổn thương lòng ông ấy nhất. Tôi tôi hận ông ấy, tuy ông ấy biểu ra ngoài, nhưng tôi biết, ông ấy rất buồn. Tôi có cách nào, khống chế được mình muốn tổn thương ông ấy, giống như ông ấy tổn thương tôi và mẹ. Tôi biết, nếu ông ấy và mẹ ly hôn người có cuộc sống tồi tệ nhất định là ông ấy. Bởi vì ông ấy biết làm gì, tôi thậm chí đoán là ông ấy ngay cả siêu thị cũng chưa từng đến.

      Tôi chán ghét ông ấy, tôi muốnrời xa ông ấy, tôi thậm chí còn chán ghét trong cơ thể có gien của ông ấy. Nhưng lúc nhìn thấy ông ấy khổ sở, tôi mới nhớ tới mùa đông tuyết rơi kia, người đàn ông cả người tuyết phủ ôm lấy tôi vào trong phòng, với tôi: “Bởi vì con khóc trong điện thoại mà.”

      Tôi biết nên làm như thế nào , tôi biết, bạn có thể cho tôi biết ?

      Reply from: Tôi của mười năm sau:

      Bố của bạn thực phải là người đàn ông tốt, người chồng tốt, người bố tốt. Ông ấy hút thuốc uống rượu, lúc nào cũng thua tiền nhưng vẫn đánh bài, ông ấy kiếm được nhiều tiền, có thể cho bạn cuộc sống giàu có, ông ấy rất ít khi cười với bạn và mẹ của bạn, ông ấy thậm chí tặng quà mẹ bạn trang sức gì, ông ấy và bạn trong lúc đó, cũng luôn cãi nhau và đánh nhau.

      Thế nhưng, người này, là bố bạn.

      Người cha mỗi đêm khuya về nhà bật đèn để nhìn thấy bạn.

      Cuối cùng, ông ấy vẫn ly hôn với mẹ. Hôn nhân của họ, có lẽ bạn nhìn hiểu, bạn thể lý giải, nhưng, bạn cũng có tư cách chen vào. Sau khi lên đại học, bạn đến nơi khác, chỉ khi nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể về nhà. Số lần gặp mặt ít , quan hệ cũng hơi dịu ít. Tuy hai người vẫn rất ít khi chuyện cùng đối phương, nhưng ít nhất cãi nhau kịch liệt nữa.

      năm mùa thu, ông ấy ngồi tàu đến thăm bạn, chỉ cho bạn là đến làm việc, thuận tiện đến thăm mà thôi. Hai người cùng ăn bữa cơm, chọn bốn món ăn mặn hai cái món ăn chay, bạn ông ấy lãng phí, ông ấy hé răng.

      Sau đó, ông ấy phải , bạn mua cho ông ấy chút đồ ăn để ông ấy ăn tàu, ông ấy cần, bạn liền tức giận bắt ông ấy nhận lấy. Ông ấy vẫn chịu, bạn tức giận giật túi lại, quay về phòng ngủ.

      Sau đó, bạn gọi điện chuyện với mẹ mới biết rằng lần ấy ông đặc biệt đến thăm bạn. Đó là sinh nhật thứ bốn mươi bảy của ông, ông tổ chức ở nhà mà mua vé tàu đến. có giường nằm, ông ấy đứng 34 tiếng đồng hồ để đến thăm bạn.

      Ở đầu kia điện thoại, bạn nhịn được khóc nức nở.

      Bạn trách ông ấy rất nhiều. Bạn trách ông ấy chẳng bao giờ chịu xuống bếp, chịu làm việc nhà, chịu đúng giờ về nhà, chịu từ bỏ thuốc lá rượu chè, chịu cố gắng kiếm tiền, chịu đối tốt với mẹ bạn, giống cha người khác hiền từ mà nhìn xa trông rộng.

      Nhưng ra bạn có tư cách trách ông ấy, bạn ngay cả sinh nhật ông ấy cũng biết cơ mà.

      Tốt nghiệp đại học, bạn tìm công việc ở quê hương, ở lại nhà. Bạn gõ cửa, thế mà lại nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của ông ấy. Lúc này bạn mới biết ra ông ấy cũng biết cười.

      Trước khi nhận chức, mỗi ngày bạn chỉ làm tổ ở nhà lướt mạng. Mấy ngày sau, ông ấy lại bắt đầu kiếm chuyện hục hặc, mắng bạn có chí tiến thủ, bảo bạn dọn ra ngoài mà sống. Hai người lại ầm ĩ trận, nhưng bạn phát mình còn tức giận như trước kia nữa.

      Ông ấy vẫn uống đến mức toàn thân đầy mùi rượu, khi về thần trí , vẫn lùa cơm lớn tiếng khiến bạn thấy mất mặt, vẫn dép lê, mặc đại quần cộc rồi ra khỏi nhà, vẫn ngồi hút thuốc ngay phòng khách mặc cho người khác thế nào, vẫn biết làm gì.

      Có tranh cãi nữa cũng thể biến ông ấy thành người ôn tồn lịch , hài hước tuấn, nghiệp thành công, chiều bạn hết mực như bạn hằng mong. đời có nhiều người như thế, nhưng họ đều phải bố bạn.

      buổi tối mùa hè, ngoài trời đổ mưa to, trong nhà mở điều hòa, ông ấy vẫn muốn chạy đến bên cửa sổ, mở ra rồi chốc chốc lại nhìn ra bên ngoài. Bạn lớn tiếng : “Đóng cửa sổ lại, thấy điều hòa mở sao?”

      Mẹ ở bên cạnh lắc đầu với bạn, bà : “Ông ấy phải ngắm trời mưa, mà lo nhỡ mưa to quá mai xe điện đến chỗ làm được đấy.” Khoảnh khắc ấy, bạn bỗng bật khóc. Đó chỉ là người đàn ông bình thường đến thể bình thường hơn, ông có gia đình bình thường, ngày mai còn phải mạo hiểm xe điện đến chỗ làm. Ông nỡ mua vé máy bay đắt tiền, chỉ có thể đứng tàu ba mươi bốn tiếng để gặp bạn. Ông ấy cũng hâm mộ những người đàn ông siêu xe, tây trang giày da đường hoàng. Ông chỉ là người đàn ông bình thường giữa vài tỷ người thế giới. Nhưng ông là bố của bạn. thân à, có thể tha thứ cho ông ? Bởi ông cũng là lần đầu đóng vai “bố”, ông cũng mê mang, căng thẳng, buồn bã, phạm sai lầm. Ông dùng cách bạn muốn để bạn, cũng như bạn dùng cách ông muốn để đối xử với bạn đấy thôi. Nhưng tình , nước mắt cũng là . Ông bạn, cũng như bạn ông vậy.

      LÁ THƯ THỨ HAI TƯ

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ HAI LĂM

      Youth: Thanh Xuân

      Vào năm 18 tuổi ấy, vừa nắm tay người tưởng hai ta có thể vĩnh viễn bên nhau.

      From: Wendy, 18 tuổi, ghét toán, văn.

      To: Tôi của mười năm sau

      Tôi cảm thấy mình vừa trải qua ngày lê thê nhất cuộc đời.

      Đầu tiên là bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng để chuyện. giáo hỏi tôi xem liệu gần đây tôi có vấn đề gì , tôi im lặng gì. kiên nhẫn ngồi đợi tôi lúc lâu nhưng thấy tôi vẫn luôn lặng im lời nào, bèn nhờ người đến phòng học gọi cậu ấy tới.

      Khi tôi nghe giáo viên chủ nhiệm gọi tên của cậu ấy, tôi biết chúng tôi xong đời rồi.

      Cậu ấy bước vào văn phòng, nhìn thấy tôi bèn đứng ngây ở đó.

      Hai chúng tôi đứng trong phòng làm việc, đồng thời im lặng.

      Giáo viên chủ nhiệm : “ gì đúng ? sao cả, dù sao cũng trao đổi với bố mẹ hai em.”

      Sau đó ra ngoài gọi điện thoại. Đúng lúc này, cậu ấy đứng sát bên cạnh tôi, bỗng đưa tay ra, nắm lấy ngón út của tôi. Ngón tay của cậu rất ấm, khi tay hai chúng tôi đan vào nhau, tôi cảm thấy can đảm hơn nhiều, cái gì cũng sợ hãi.

      Ở trong phòng làm việc, lần đầu tiên tôi gặp được bố mẹ cậu ấy, bọn họ đứng cạnh cậu, đối diện với cha mẹ tôi. Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, tại sao tôi và cậu ấy bắt buộc phải chia thành hai bên khác nhau chứ?

      Giáo viên chủ nhiệm chuyện chúng tôi đương cho bố mẹ hai bên, giọng ấy như kể chuyện con nít chơi đồ hàng, điều đó khiến tôi cảm thấy mình vô cùng nhục nhã. ràng mấy đứa con nít con nôi chúng tôi làm gì có tư cách lời .

      đâu phải chúng tôi! chả hiểu gì hết! Vì sao lại cười nhạo chúng tôi chứ? Chẳng lẽ vì lớn tuổi hơn nên có thể dễ dàng đánh giá cuộc sống của người khác sao? Tôi phục! Nhưng điều khiến tôi cảm thấy đau đớn hơn chính là đến bố mẹ tôi cũng cảm thấy đúng. Tại sao chứ? Chẳng lẽ họ có tuổi trẻ sao? Bọn họ lúc còn trẻ chưa từng ai, chưa từng thích ai sao? Tại sao người lớn đều như thế? Giai đoạn trưởng thành từ thiếu niên lên thanh niên của họ rốt cuộc trải qua những gì chứ? Hai chúng tôi thích nhau có gì là sai chứ? Nếu như chúng tôi có thể đảm bảo rằng việc này ảnh hưởng đến thành tích học tập của cả hai, vậy bọn họ có lý do gì để bắt chúng tôi chia tay chứ? Nếu có lý do, có lập trường, vậy tại sao còn muốn tách chúng tôi ra? Thế nhưng, những câu này, chữ tôi cũng thể , bởi vì mẹ khóc. Tôi thấy cậu ấy tức giận đến há mồm, muốn phản bác lại, nhưng trong nháy mắt cậu ấy nhìn tôi, tôi lắc đầu, ngăn cậu lại.

      Tôi bị cha mẹ đưa về nhà. Đứng trước cửa văn phòng, hai nhà chúng tôi tách thành hai hướng, nhà bên trái, nhà bên phải. Bỗng nhiên, cậu ấy quay đầu lại, hét tên tôi lớn, giọng của cậu ấy to đến mức khiến tất cả mọi người ở trong văn phòng đều nghe được.

      Cha mẹ tôi đứng đó, lúng túng biết làm gì, tôi quay đầu lại, lớn tiếng trả lời cậu ấy, hét tên cậu to. Ánh nắng của buổi hoàng hôn chiếu vào mặt chúng tôi, tôi cảm thấy rằng cả đời này tôi cũng quên được khoảnh khắc đó. Sau khi về đến nhà, bố mẹ chuyện với tôi rất lâu, lại, cũng chỉ vì muốn chúng tôi chia tay, thậm chí trong mắt hai người họ hai từ chia tay này cũng quá to tát rồi. Tôi mạnh mẽ khẳng định với họ hai chúng tôi nhất định chia tay. Bọn họ rất tức giận, doạ nếu chịu chia tay để tôi nghỉ học, được đến trường nữa. Buổi tối hôm ấy, sau khi bố mẹ ngủ, tôi gọi điện cho cậu ấy. Cậu ấy nghe máy, cả hai chúng tôi đều im lặng, chỉ cầm ống nghe nghe tiếng hô hấp rất của nhau, dường như cái gì cũng cần . Tôi vẫn nhớ rằng lúc đó mình rất muốn với cậu ấy hãy dẫn tôi , đến đâu cũng được. Tôi biết đây là chuyện hoang đường đến cỡ nào, vậy nên tôi chỉ có thể im lặng. Tôi bị bố mẹ nhốt trong nhà ba ngày, cuối cùng tôi dối họ rằng chia tay với cậu ấy, sau đó họ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm nhờ giám sát tôi.

      Từ ngày đó trở , hai chúng tôi vốn rất cẩn thận để bên cạnh nhau, giờ đây lại càng khó. Tôi viết những lời muốn vào trong cuốn vở, sau khi tan học đặt bàn học của cậu ấy. Khi nhìn thấy nhau ở hành lang, hai bọn tôi chỉ nhìn nhau im lặng, đến cười cái cũng dám.

      Càng ngày tôi càng trở nên vui, nhìn thấy cậu ấy và các bạn nữ khác chuyện, tôi ghen tị, ước ao, chỉ muốn cho tất cả mọi người biết quan hệ của hai chúng tôi, rằng người cậu ấy thích là tôi. Khi tôi nhìn thấy cậu ấy chơi bóng rổ ở sân, tôi lại có cảm giác rằng, ra cậu ấy thuộc về tôi, cậu hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi chuyện giữa chúng tôi, như con chim ưng giang cánh bầu trời kia, tự do tự tại, mạnh mẽ, đầy khát vọng.

      Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung, muốn cậu ấy chú ý tới mình, lại muốn bị cậu phát . Tôi cảm giác như mình sắp điên rồi, cũng chính là vào lúc này, kết quả học tập của tôi tuột dốc phanh. Tôi cảm thấy buồn cười, lúc trước khi chúng tôi còn hẹn hò với nhau, vốn hoàn toàn ảnh hưởng đến kết quả. Bọn tôi còn có thể ngồi học với nhau, tôi học giỏi Văn, còn cậu ấy mạnh về các môn tự nhiên, hai chúng tôi bổ sung để hoàn thiện cho nhau.

      Bởi vì kết quả thi được tốt, tôi lại bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng. lấy thái độ tự đắc, trịch thượng với tôi: “Xem , tôi gì nào, hai chị cứ lén lén lút lút , chỉ cần lần thi này thôi là bại lộ ngay.”

      Lần này, cha mẹ chúng tôi lại bị gọi đến văn phòng. Bởi vì kết quả học tập của tôi sa sút, bố mẹ cậu ấy đều cảm thấy như bị tôi liên lụy, lạnh nhạt nhìn tôi. Tôi vẫn cúi đầu, dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, trong lúc mọi người đều chỉ trích tôi, đột nhiên, cậu ấy lên tiếng.

      Cậu tiến lên trước trước, cầm tay tôi, : “Xin lỗi, nhưng em cảm thấy Wendy làm gì sai cả.”

      Tôi cảm thấy vô cùng cảm động, cũng rất hạnh phúc, tốt khi người tôi là cậu ấy.

      Cha mẹ chúng tôi bị chọc tức, bọn họ nổi trận lôi đình, muốn chúng tôi phải chia tay ngay lập tức, thế nhưng cậu ấy vẫn đứng lên trước, chắn cho tôi, kiên trì khẳng định bọn tôi sai.

      Đến cuối cùng, quá tức giận, bố mẹ cậu ấy quát lớn: “Các con căn bản hiểu là gì, là trách nhiệm, là giúp đỡ lẫn nhau, là bao dung cho nhau.”

      Cậu ấy trả lời, cũng bởi hiểu, vậy nên mới phải học tập.

      Cuối cùng, họ quyết định cho chúng tôi cơ hội. Nếu như vào lần thi tiếp theo, thành tích của tôi tăng lên, hoặc nếu chúng tôi làm bất cứ chuyện gì quá giới hạn, họ bắt chúng tôi phải chuyển trường ngay lập tức.

      Sau khi về nhà, mẹ cho tôi xem câu chuyện cũ ở trong tạp chí, là bức thư mà người mẹ viết cho đứa con sớm của mình. Ở đoạn cuối, người mẹ này viết:“Nếu như mẹ thể ngăn cản con, vậy mẹ mong con nhớ kỹ, vì cậu bé đó, vì tình , con phải trở nên tốt hơn.”

      Tôi nhất định cố gắng hết sức mình, tôi hy vọng rằng mười năm sau, tôi có thể đường đường chính chính ngẩng cao đầu cho tất cả mọi người rằng tôi sai, kiên trì của tôi khi ấy hoàn toàn uổng phí.

      Có lẽ đến lúc cậu mở bức thư này ra, tôi kết hôn với cậu ấy, thậm chí còn sinh con, tốt nhất là con ! Tôi mặc cho con bé bộ váy công chúa đẹp nhất, chụp cho con những bức ảnh đáng .

      Tôi nghĩ nếu ngày kia, khi tôi mở mắt ra, người tôi nhìn thấy đầu tiên là cậu ấy, vậy đó chắc chắn là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Vì ngày kia, vì khoảnh khắc đó, vì tương lai tươi đẹp như vậy, tôi càng phải nỗ lực, chăm chỉ hơn.

      Hãy ở tương lai đợi tôi nhé.

      Reply from: Tôi của mười năm sau

      Tha thứ cho tôi nhé, đến khi chuyển nhà phát bức thư này quá muộn mất rồi. Tôi thể cảm nhận những cảm xúc của bạn lúc này nữa. Những phẫn nộ, bất bình, cam lòng, những tình cảm sâu đậm này… Tôi quên tất cả rồi. Tôi và cậu ấy chia tay từ nhiều năm trước rồi. Sau khi chia tay, cả hai chúng tôi đều có người mới. Có thể bạn tin, thế nhưng đây chính là , cả hai chúng tôi đều phản bội lại lời hứa mười năm trước. Rốt cuộc tình là gì chứ? Sau khi cảm xúc mãnh liệt và nhiệt tình tan biến, còn sót lại gì? Tôi biết. Nhưng tôi phần nào hiểu được lý do mà năm đó bố mẹ và giáo viên đều phản đối việc chúng tôi ở bên cạnh nhau. Bạn hỏi tôi từ thiếu niên đến khi trưởng thành rốt cuộc phải trải qua những gì, ra cũng phải chuyện gì lớn lao cả, nghiêm trọng đến mức sinh ly tử biệt. Chỉ là những ký ức từ quá khứ lên ngày ràng mà thôi. Khi mình bộ về nhà, nhìn đèn đường dần bật lên, gặp qua rất nhiều, rất nhiều người, chỉ là khoảnh khắc như vậy thôi, nhưng tôi bỗng nhiên nhận ra rằng, đời này có gì có thể trường tồn mãi mãi.

      Áp lực của cuộc thi cuối cấp cũng khiến chúng tôi chia tay, dù cha mẹ và giáo viên có can ngăn, ép buộc, chúng tôi vẫn chia tay. Nhưng đến khi chúng tôi được tự do, thậm chí cùng thi vào trường đại học, đây vốn nên là kết thúc có hậu trong những câu truyện cổ tích, chỉ cần chúng tôi tiến thêm bước nữa thôi là đạt được, chúng tôi lại chia tay. Tất cả bạn bè, người thân bên cạnh chúng tôi đều thể hiểu được, khuyên bảo chúng tôi nên lý trí hơn, mối tình đầu là đáng quý nhất, tình cảm học đường là ngây thơ, trong sáng nhất, hai người đến được với nhau cũng dễ gì.

      Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rằng chuyện tình này đến kết thúc.

      Ngoảnh đầu lại, nghĩ đến kiên trì của chính mình lúc trước, tôi chỉ cảm thấy thổn thức.

      Tôi biết, vào lúc này, đáng lẽ tôi nên vô cùng kiên định mà cho bạn biết rằng, tôi chưa từng hối hận. Có ai đó từng , bởi vì , nên đó mới là thanh xuân. Thực tế , tôi cũng như vậy với những người khác, thế nhưng, tôi lại muốn thẳng thắn với bản thân mình.

      Trong cuộc sống này, dù sâu đậm đến mấy, đều thể thắng nổi thời gian. Hơn nữa, vào năm 18 tuổi ấy, thế giới của tôi còn quá , luôn cảm thấy rằng nếu phải cậu ấy được, muốn cùng người ấy “Thượng cùng Bích Lạc, hạ cùng hoàng tuyền” (Cùng lên trời xanh, cùng xuống suối vàng), đối với tôi của lúc ấy, ai có thể tốt hơn cậu ấy.

      Thực tế lại như vậy. Thế giới này vô cùng rộng lớn, mấy tỉ người cùng chung sống, trong đó có những người rất thú vị, đáng để tôi . Đó có lẽ cũng chính là lý do mà có người rằng tỷ lệ thành công của mối tình đầu còn thấp hơn 1%.

      Lúc thích cậu ấy, tôi mới chỉ có 17, 18 tuổi, hai người chúng tôi đều ngây thơ, đều hiểu đời như vậy. Con đường phải phía trước quá dài. Đến khi chúng tôi bước chân vào xã hội, tôi mới phát ra rằng, hóa ra chúng tôi cũng hợp nhau đến vậy.

      Tôi vẫn tin rằng thế gian này tình vĩnh viễn trường tồn, nhưng những câu chuyện tình như vậy lại có quá ít, vậy nên đó mới là truyền kỳ. Mà chúng ta, lại chỉ là những con người bình thường nhất trong cuộc sống bình phàm này.

      Những người bình thường đều trải qua hai, ba mối quan hệ, đến khi chia tay, có thể thức trắng đêm để khóc, nhưng sau đó lại như có chuyện gì mà tiếp tục làm. Những người bình thường đều tình khiến họ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, để họ cố gắng, nỗ lực hết mình, khiến họ chấp nhận đánh đổi, nhưng ra, nó cũng xứng đáng đến vậy.

      Có những lúc, tôi còn nghĩ, nếu như năm đó tôi thích cậu ấy, vì cậu ấy mà khiến thành tích học tập giảm sút, có thể thi đỗ vào trường đại học tốt hơn. Tôi gặp được những người khác, có những kinh nghiệm sống khác, chính bản thân mình hơn khi có cậu ấy bên cạnh chăng? Tôi chấp nhận cuộc sống tại của mình, tôi cũng chính mình năm 28 tuổi. Vậy nên, nếu như có thể quay ngược thời gian, tôi muốn chia tay với cậu ấy, để có thể trải nghiệm cuộc sống phong phú hơn. Chỉ là tôi biết rằng, nếu như vào năm 18 tuổi ấy, dù bạn có nhận được bức thư này, bạn cũng tiếp tục kiên trì với lựa chọn của chính mình. Vậy nên, nếu xảy ra rồi, có nghĩa là xảy ra. Đó là thể thay đổi.

      LÁ THƯ THỨ HAI LĂM

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ HAI SÁU

      Zero: Bắt Đầu Lại Từ Đầu

      hoài niệm quá khứ, sợ hãi tương lai

      From: Sophia, 24 tuổi, thích nướng bánh ngọt kiểu Tây.

      To: Tôi của mười năm sau:

      Aiz, ngờ 24 tuổi đầu rồi mà vẫn phải viết thư để chuyện với chính mình. Quãng thời gian trước tôi cứ liên tục gọi quốc tế sang Lục Lục, mình muốn chia tay với bạn trai. Lục Lục ấy khiếp đến mức nhảy dựng lên giường, hỏi tôi vì sao, có phải vì ấy ngoại tình , còn đặt vé máy bay về ngay lập tức để đánh ấy trận. Tôi dở khóc dở cười, bảo ấy nên kích động. Chúng tôi vẫn chưa chia tay, chỉ là tôi nghiêm túc cân nhắc về vấn đề này. Tôi hỏi ấy trong mắt mọi người chúng tôi là thế nào? “ đôi tình nhân điển hình, ân ái có thừa, trai tài sắc.” ấy trả lời tôi như vậy, “Mình cứ nghĩ rằng hai người về nước rồi kết hôn ngay, còn chuẩn bị sẵn phong bì rồi đây này. Mình thấy hai người chính là kiểu vợ chồng điển hình sau khi ăn tối xong cùng ra quảng trường tản bộ ấy.” ngờ trong mắt người ngoài tôi lại là người hạnh phúc như thế. Thấy tôi im lặng, Lục Lục thở dài : “Có phải hai người có tình cảm với nhau ?”

      Sau khi quay trở về công ty vào tuần trước, có đồng nghiệp chuẩn bị kết hôn. Tất cả mọi người đều chúc mừng, sau đó ngay lập tức quay sang hỏi tôi: “À Sophia, cũng sắp đến chuyện vui của cậu đúng ?” Có thể tưởng tượng được ? tuần năm ngày ngắn ngủi nhưng tôi bị hỏi dưới năm mười lần những vấn đề như “Khi nào cậu kết hôn với bạn trai”!

      Tôi giận đến chịu được, gọi điện thoại phàn nàn với Lục Lục, phát điên : “Bây giờ thế giới đồng bộ đến mức như vậy sao? Lúc về nhà ăn Tết bị người Trung Quốc giục, lúc làm lại bị người ngoại quốc thúc! Người ngoại quốc! Chẳng phải quan niệm hôn nhân ở nước ngoài rất tự do, xưa nay hỏi đến chuyện riêng của người khác à!”

      Lục Lục nghe tôi phàn nàn xong mới : “Cậu bình tĩnh chút coi. Người ta chỉ có ý tốt muốn chúc phúc cho cậu, cậu phát rồ vậy cho ai nhìn, lại còn thăng cấp thành vấn đề quốc tế nữa chứ.” “Cậu phân tích bản thân kỹ lưỡng xem rốt cuộc vì sao lại mâu thuẫn vì vấn đề này?” Tôi trầm mặc lâu, sau đó thể thừa nhận: “Bởi vì mình muốn kết hôn với ấy.” Lục Lục hỏi tôi: “Vậy tiếp tục phân tích bản thân cậu chút nữa , tại sao cậu chia tay?” “Bởi vì hoàn cảnh gia đình ấy ưu việt, năng lực tốt, đối xử với mình cũng rất tốt, rất chiều chuộng mình, ở cùng ấy có thể đảm bảo nửa đời sau của mình cần phải quá rầu rĩ về vật chất.” “Tại sao muốn kết hôn với ta?” “Bởi vì ấy bước vào trong tim mình được.”

      lần tôi mình đường, tha hương nơi đất khách quê người, nhớ đến quyển tiểu thuyết từng đọc, tên cụ thể là gì tôi nhớ, chỉ nhớ cảnh nam nữ chính đứng chuyện phiếm trong rừng. Nữ chính về tiếc nuối của ấy nhưng nam chính lại tưởng lầm rằng về tốt đẹp trong cuộc sống.

      Cả đời họ cũng thấu hiểu được đối phương.

      Sau đó tôi lại nghĩ đến người bạn trai đầu tiên của tôi, Y. Chúng tôi chia tay nhiều năm. Lúc ngồi cùng bàn ba năm cấp ba, cậu ấy là người có học thức uyên bác nhất mà tôi từng gặp, đến bây giờ cũng thế. Ba năm đó, mỗi quyển sách tôi đọc, mỗi bộ phim tôi xem, mỗi bài nhạc tôi nghe đều là do cậu ấy đề cử.

      Kể cả góc nhìn và con mắt đánh giá với con người và việc tôi cũng như tờ giấy trắng, hấp thụ tất cả mọi thứ của cậu ấy. Cách lý giải và định nghĩa của cậu ấy với tình và gia đình, dự tính của cậu ấy với tương lai, từng chút rót vào đầu tôi trong ba năm như hình với bóng kia.

      Chúng tôi chia tay vào năm nhất đại học, vì phải xa, và vì tình cảm của tôi với cậu ấy quá kịch liệt. Bất cứ chuyện gì đều là như thế, dùng sức quá nhiều cũng chỉ có thể mất .

      Tôi mất Y năm mười tám tuổi ấy. Nhưng bây giờ, ở tuổi hai mươi tư, ảnh hưởng của cậu ấy đến tôi lại thể ràng. Mấy năm nay, tôi còn tình và cảm xúc mãnh liệt với cậu ấy, nếu quả còn lại gì cũng chỉ là cảm kích, cảm ơn cậu ấy dẫn tôi qua vùng trời đất bao la bát ngát.

      Tôi còn nhớ câu trong Chí Minh và Xuân Kiều: “Em bị ảnh hưởng đến ngay cả mình bị ảnh hưởng cũng phát ra. Em chỉ muốn thoát khỏi , Trương Chí Minh, nhưng rồi lại phát mình biến thành Trương Chí Minh khác.”

      Lúc chúng ta theo đuổi tình , cuối cùng là đuổi theo cái gì?

      Khao khát được người khác thương hay khát vọng được người khác thấu hiểu? Càng trưởng thành càng cảm thấy trong lòng độc. độc kia tựa như mình nhìn lên ánh trăng bầu trời cách tấm cửa sổ dày, cửa sổ phủ lớp sương mù rất mỏng, làm cho ánh trăng nhìn mông lung. Bạn quay đầu, muốn chia sẻ cảnh đẹp này với người nào đó nhưng lại phát bên cạnh mình trống rỗng.

      Giống như tôi và bạn trai tôi vậy, chúng tôi luôn có cái nhìn giống nhau với mỗi việc xảy ra. Lúc ban đầu tôi cảm thấy như thế rất mới lạ vì mình có thể nhìn đến nhiều mặt của vấn đề. Tuy nhiên, qua thời gian dài, tôi lại cảm thấy bức bối vì được hiểu thấu nên cách nào thổ lộ được. Mỗi lần dự định muốn tâm nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt mê man của ấy, tôi biết vậy là hết rồi.

      Tôi muốn theo đuổi tình lãng mạn như hoa trong gương, trăng trong nước kia nhưng lại có dũng khí, vừa luyến tiếc hạnh phúc trong tay, lại sợ hãi khi phải gánh chịu hậu quả của việc chia tay, cuộc sống vô cùng đau khổ.

      Tôi ngày càng phát thế giới này có gì là vĩnh hằng. Nếu chia tay bạn trai, sau này gặp được người tiếp theo, qua thời gian nữa cũng vẫn lại phải chia tay.

      Tôi hỏi Lục Lục: “Có phải phải là người phụ nữ có kiến thức, thường lải nhải cằn nhằn, những loại người mà chúng ta xem thường kia mới có được hạnh phúc ?”

      Lục Lục : “Cậu phải là các ấy sao biết được các ấy có hạnh phúc hay ?”

      Tôi tiếp tục hỏi: “Cuối cùng thế nào mới được tính là người có trách nhiệm?”

      Lục Lục : “Trước khi chịu trách nhiệm với bạn trai cậu, chịu trách nhiệm với người nhà cậu cậu phải chịu trách nhiệm với bản thân mình trước .”

      Tôi viết lá thư này cho cậu chính là vì muốn với cậu rằng cuối cùng tôi vẫn quyết định chia tay ấy.

      cuộc sống hạnh phúc yên ổn lại muốn, mắng tôi ngu ngốc cũng được, đáng đời cũng được, có thể tôi tự mình chuốc khổ. Những tôi vẫn muốn thử chút xem có tồn tại soulmate ( người tâm linh tương thông) thế giới này . Nếu tôi gặp được, nếu thất bại cũng sao, ít ra tôi từng cố gắng.

      Nếu mười năm sau cậu vẫn đơn chiếc bóng, còn bạn bè đều có gia đình hòa thuận, suốt ngày lo lắng phải gửi con đến trường tiểu học nào, nên học lớp nào xin đừng trách mình.

      Giờ phút này, tôi hết tất cả những suy nghĩ trong lòng tôi cho cậu, kể cả nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và Lục Lục, kể cả cân nhắc lợi hại chính là vì sợ nếu có ngày cậu hối hận, nhìn lại suy nghĩ của tôi ngày hôm nay có thể thoải mái hơn chút.

      Tôi hy vọng cậu trở nên mềm yếu, thỏa hiệp qua năm tháng.

      Mười năm sau cậu hãy viết lá thư hồi cho mình , để xem xem chúng ta đều đạt được ước nguyện hay chưa.

      LÁ THƯ THỨ HAI SÁU

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :