1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế Giới Tôi Từng Đối Địch( Lục Diệc Ca)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      17.2

      Reply from: Tôi của mười năm sau

      nhiều năm viết thư, nay chỉ cầm bút viết chữ thôi thấy ngượng tay, như thể trở lại những năm tháng tiểu học, cẩn thận từng nét vẫn chẳng thể viết ra Hán tự, trông cứ như vẽ bùa xua ma đuổi quỷ.

      tôi ba mươi lăm tuổi, da có nếp nhăn, khoé mắt đầy dấu chân chim, chỉ cần ăn khuya sau tám giờ khó tiêu đến mức ngủ yên. Cơ thể này ngừng nhắc tôi về tuổi tác ngày lớn. lâu rồi tôi nổi giận, cũng bực bội với đồng nghiệp. Nếu những điều này đều có thể xem như chuyện tốt tôi cũng có thể tự xưng là người trung niên trưởng thành đứng đắn rồi nhỉ.

      Đây là năm thứ mười tôi chuyển ra sống mình. Mua căn phòng , mua xe vì quá cần thiết. Côn Minh lớn, tôi bộ hai mươi phút đến chỗ làm, muốn đến nơi xa chút gọi xe cũng rất tiện, nên tiền mua xe, bảo dưỡng xe chi bằng để mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền chút. Mỗi tối thứ Sáu, tôi về nhà ăn cơm, cùng bố mẹ xem điện ảnh rồi dạo phố. Cảnh hoà bình trước mắt được đổi lại từ vô số lần khắc khẩu rồi lại thoả hiệp.

      Họ từng nghiêm túc hỏi tôi hai việc, là tình thực quan trọng đến vậy ư? Hai là, nếu cả đời này cũng đợi được, tôi phải làm sao bây giờ?

      Câu hỏi thứ nhất, tôi đáp tình quan trọng chút nào, có nó tôi vẫn có thể sống rất tốt, nhưng hôn nhân rất quan trọng, đến mức nếu đối phương phải người tôi sâu đậm tôi thà có còn hơn.

      Câu hỏi thứ hai, tôi đáp mình cũng biết, nhưng tôi nhất định gặp được người ấy, bởi vì tôi làm việc đại bộ phận người có dũng khí làm, tôi xứng đáng có được hạnh phúc.

      Khoảng năm trước, tôi công tác ở Sở Hùng. tàu khi về, vì quá mệt mỏi, tôi gà gật ngủ, lúc tỉnh dậy mới nhận ra mình dựa vào người bên cạnh. Tôi quen biết người ấy như thế. tàu, chúng tôi chuyện vui vẻ, hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn.

      Người ấy hơn tôi ba tuổi, là kiến trúc sư, vừa trắng vừa cao. Tôi rất thích trò chuyện cùng , bởi chúng tôi qua rất nhiều nơi giống nhau, đọc sách giống nhau, xem những bộ phim giống nhau. Có khi tôi thích ngẩn người mình, người ấy quấy rầy, cũng thấy tôi kỳ quái.

      Tôi từng hỏi vì sao đến tuổi này rồi còn chưa kết hôn. bảo người thích sai thời gian, đúng thời gian chẳng tìm được người như ý. Chúng tôi đều như nhau, chìm chìm nổi nổi, về về, chờ người kia rất lâu. Hè năm nay Côn Minh mưa tầm tã, ngập lụt khắp nơi nên ai dám ra ngoài. Tôi có gì để ăn, lúc đói meo mạo hiểm dầm mưa đến đưa cháo bí đỏ. Đêm qua, với tôi vì lí do công việc nên khả năng phải ở nơi khác mấy năm. Tôi còn nhớ câu cuối cùng , đó là “Em cùng tôi, tôi ở lại.” Nhìn lại ba mươi lăm năm qua, lần đầu tiên có người với tôi như thế. Thuở niên thiếu từng có vài cuộc tình ngây ngô hấp tấp, đáng tiếc chúng tôi đều có dũng khí gánh vác tương lai của đối phương. Có lẽ chỉ khi ta vượt qua được độc, bần cùng, yếu đuối, tịch mịch, khi ta trở nên ngày càng tốt, tình mới có thể để lộ dáng vẻ chân chính của mình.

      Mười hai giờ tối rồi, tôi cũng thấm mệt, thư viết đến đây thôi. Ngày mai tôi còn phải cho quyết định của mình, rồi còn thu thập hành lý. Chuyển nhà là việc rất phiền toái, mỗi kệ sách khiến tôi đau đầu, chưa kể còn có quần áo, giày dép… Tính tính lại, đúng là việc mệt mỏi vô cùng.

      Nhưng bạn yên tâm, tôi còn sợ hãi nữa. Bởi tôi dần cảm thấy, cuộc đời này dù có giãy giụa thế nào, đến cuối vẫn có tiếc nuối, hối hận, tất cả gom vào câu “Nếu như hồi xưa làm thế tốt biết mấy.”Nghĩ đến đây, tôi lại có thêm dũng khí, đằng nào cũng phải hối hận, đằng nào cũng lệch xa khỏi quỹ đạo “Người bình thường”, vậy tôi cứ tiếp tục vùng vẫy cũng được, ít ra đến cuối đời còn có thể ngẩng đầu kiêu ngạo tuyên bố tôi cam lòng.

      À, đúng rồi, cảm ơn bạn nhé.

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI TÁM

      Resolve: Quyết Định

      Dùng cách của bản thân vượt qua cuộc sống.

      From: Manh Manh, 19 tuổi,sau khi tốt nghiệp chỉ có khả năng dời gạch.

      To: Tôi của mười năm sau.

      Đây phải là bức thư quan trọng, bạn cần trả lời cũng sao. Tôi viết lá thư này, chủ yếu là muốn xin lỗi với bạn. Năm ngoái thi đại học, tôi phát huy vượt xa mức bình thường, thi được điểm số rất tầm thường. Có thể là bởi vì quá kì diệu nên lúc điền bảng nguyện vọng, cả nhà chủ động bày mưu tính kế cho tôi. có hỏi ý kiến của tôi. Sau khi đại chiến ba trăm hiệp, bố tôi vung bút lên, quyết định cho tôi học ngành kiến trúc công trình bằng gỗ. Tôi thà chết chứ chịu khuất phục, khóc hai nháo ba tự tử, sống chết phải cho bố biết, tôi còn hiểu công trình bằng gỗ* là cái quái gì cơ mà. Tôi có ước mơ của mình, tôi muốn học văn học Hán ngữ. Bố tôi mặt đổi sắc hỏi: “Con có nghĩ tới học chuyên ngành này có thể ra làm gì chưa?”Tôi gật đầu như giã tỏi, : “Con biết, có thể là giáo dạy văn. Có thể làm thư ký! Còn có thể làm tác giả!” Bố tôi để ý tới tôi mà chỉ : “Thích nhịn đói nhịn , mới bao lớn, con phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, với điểm số này của con, đương nhiên phải học chuyên ngành sốt dẻo nhất.”

      * Công trình bằng gỗ: ra chính là dùng gỗ để xây nhà hoặc dùng làm đồ gia dụng trong gia đình ấy các bạn ạ. Có rất nhiều công trình đẹp mọi người google nhé.

      Tôi lúc ấy cảm thấy bố tôi có chỗ đúng, nhưng lại biết giải thích từ đâu. Sau đó cứ như vậy, người nhà xem im lặng của tôi là ngầm đồng ý, tôi tới Thượng Hải học kiến trúc công trình bằng gỗ. Lên đại học, tôi mới biết bố thương tôi thế nào. Cả khoá, cộng thêm cả phụ đạo viên mới có hai nữ sinh. Ngoại hình thường thường như tôi mà cũng thành hoa khôi của lớp, được mọi người quý, vây quanh ủng hộ. Đàn khoá phụ trách kiểm tra bài tập và bài thi của chúng tôi lớp chỉ có ba , người bám theo bạn trai được vào viện thiết kế, hai người tìm ra việc, chỉ biết tiếp tục học thạc sĩ, đoán chừng cũng tìm được việc nên học luôn lên tiến sĩ. Tôi hối hận chết được. Huống chi, tôi nào có hiểu lớp giảng viên gì. Tôi hỏi : “Về sau ngành chúng ta có thể làm gì vậy ạ?” : “Dời gạch chứ còn gì. Em đừng xem thường việc dời gạch nhé, em xem, khoa Công trình Điện khí và Tự động hoá tên vừa dài nghe vừa kêu, tốt nghiệp xong cũng chép công tơ điện mà thôi!”

      Học nửa kỳ lớp, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ việc chuyển chuyên ngành.

      Thế nhưng chương trình học của ngành tôi nhiều đến biến thái, tôi căn bản có thời gian Viện Văn học hun đúc chút tình cảm. Cuối kỳ có thông báo chuyển chuyên ngành, tôi bèn viết đơn gửi giáo viên phụ đạo. Thầy gọi tôi tới văn phòng, dùng phương pháp liệt kê để tôi hiểu khoa xã hội ở trường tệ như thế nào, ngành kỹ thuật trâu bò bao nhiêu, chúng tôi là người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, phải trở thành người có ích đối với xã hội, dân tộc Trung Hoa vĩ đại phục hưng được đặt vai những người trẻ tuổi chúng tôi.

      Chúng tôi phải xây nên tất cả từ những viên gạch, viên ngói đầu tiên, thể vì phong hoa tuyết nguyệt nhất thời mà quên kiến trúc hạ tầng. Tôi gật đầu, quay về ngẫm lại, sau đó có sau đó nữa. Đầu năm nay, tôi hẹn hò, đối tượng là… chàng học Văn học Hán ngữ. Tôi thấy mình chắc là trúng ngải rồi, sao cứ mãi qua được cửa này? Lúc mới quen, tôi thấy ấy vừa lãng mạn vừa tài hoa, đọc rất nhiều sách nên gì cũng biết, giỏi giang cực kì. Thế nhưng lâu dần tôi thấy ấy phiền cực, ngày nào cũng lảm nhảm phàn nàn chuyên ngành của mình, rồi còn hâm mộ sinh viên ngành kỹ thuật chúng tôi. hối hận lúc cấp Ba chọn ban Xã hội, vì rất ít lựa chọn khi vào Đại học, còn phàn nàn chuyên ngành này tỉ lệ việc làm thấp, lương khởi điểm cũng thấp, gian phát triển, thấy mình bụng ôm hoài bão nhưng làm được gì.

      Sau khi chia tay với ta, tôi mình ra ngoài hóng gió lâu. Tôi nhận ra mình ghét ấy vì nhìn thấy bóng dáng mình ở . Đó phải là tôi sao? Luôn miệng mình ghét chuyên ngành tại, thề thốt hai biết mình muốn làm việc gì nhất, thế nhưng căn bản có dũng khí thực bước mấu chốt nhất. Sợ nếu như có ngày hối hận, tôi trách cứ mình của bây giờ. Cho nên luôn tìm cho mình nhiều lý do, sau đó yên tâm thoải mái duy trì tình trạng tại, để cuộc đời tiếp tục hướng tôi đến tiền đồ tươi sáng, yên ổn bình đạm. Sau đó, lúc có gì làm, lại phàn nàn vài câu, nhàng đây phải điều tôi muốn làm.

      Tôi ghét tình trạng tại của bản thân mình. Thế nhưng bất kể có hận bao nhiêu, tôi vẫn mực cúi đầu trước nội tâm yếu đuối kia, mặc cho ta tiếp tục tung hoành ngang ngược. Xin lỗi, là tôi sai, khiến bạn thể làm được điều mình muốn làm, khiến bạn vui. Bạn có thể tha thứ cho tôi sao? Tôi làm được.

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ MƯỜI CHÍN

      School Violence: Bạo Lực Học Đường

      Trong lòng tôi, bất cứ lỗi lầm vô ý nào đều có thể hủy hoại cuộc đời.

      From: Trần Tiểu Tâm, 15 tuổi, mỗi ngày đều kiên trì uống sữa,

      hy vọng có thể cao lên 10cm.

      To: Tôi của mười năm sau.

      Mười tuổi tôi học lớp Bảy, bạn bè nhất mười hai tuổi, mười ba là bình thường, còn có học sinh lưu ban mười bốn tuổi. Những bạn khác học vượt lớp, nhảy lớp là vì thông minh, còn trường hợp của tôi khá đặc biệt, do bố mẹ bận rộn quá nên phải cho tôi học để mình còn làm. Đây có lẽ chính là nguyên nhân mọi người đều chơi với tôi. Các bạn nữ trong lớp thấy tôi ù ù cạc cạc, cười nhạo tôi dậy kém. Tôi cũng quá thích chơi với các ấy, làm gì mà cả ngày cứ quan tâm bạn nam nào nhìn mình lâu hơn bình thường, lúc ra ngoài kiểu tóc có bị xù lên hay . Đương nhiên, tôi cũng có bạn. Thực ra như vậy cũng tốt, phần lớn thời gian và công sức tôi đều dùng để làm đề toán nên thấy độc.

      Tôi những tưởng mình có thể yên lặng như thế học hết ba năm cấp Hai. Nhưng ngày nọ, sau giờ tan học tôi mua bánh trứng, tôi bèn tò mò nhìn các cậu ấy. Chỉ liếc mắt chút thôi mà các ấy trừng mắt nhìn tôi, nhìn gì mà nhìn. Tôi dám đáp lại câu nào.

      Các ấy mua bánh trứng xong ngay, tôi cũng để ý. Nhưng khi mua xong bánh trứng, tôi mới phát điều thích hợp, hình như các ấy theo tôi. Tôi rảo bước nhanh hơn, các ấy cũng tăng tốc độ.

      Con đường đó nhiều người, các ấy vây quanh lấy tôi, sau đó dùng sức túm tôi đến góc. Tôi sợ hãi cực kỳ, chỉ biết run rẩy hỏi: “Các chị muốn làm gì?” Nữ sinh cầm đầu tát tôi cú nảy lửa, : “Dạy dỗ mày đó, khôn hồn sau này đừng nhìn quanh nhìn quất!” Tôi đau muốn chết được, bật khóc. Tôi những tưởng mình tỏ ra yếu thế khiến các ấy mềm lòng, ai ngờ mềm yếu của mình lại khiến các vui vẻ hơn, bắt đầu kéo tóc, kéo áo quần tôi, đạp lên bụng tôi.

      Tôi vừa sợ vừa đau, bắt đầu giãy dụa ngừng, như người điên cắn bọn họ. Nhưng các nhiều người, ai đều cao hơn tôi, khỏe hơn tôi, chút phản kháng ấy chẳng được gì mà chỉ tổ khiến các ra tay ác liệt hơn.

      Tôi biết phải làm gì. Tôi sợ đến chết, tôi cảm thấy mình sắp chết rồi. Tôi khóc lóc cầu xin họ, rằng: “Em sai rồi, hãy tha lỗi cho em. Em xin lỗi các chị mà.” Rốt cuộc bọn họ cũng nới lỏng tay, : “Tha cho mày cũng được, nhưng mày xin lỗi, phải có thành ý chút, đưa hết tiền người ra đây.” Lúc đó người tôi có nửa tháng sinh hoạt phí mà mẹ cho tôi để mua thẻ cơm, toàn bộ đưa cho bọn họ.

      Tôi cho rằng chuyện này kết thúc như vậy.

      Nhưng ngày hôm sau tan học, tôi lại bị các ấy chặn lại lần nữa. Các ấy lại tìm tôi đòi tiền, tôi khóc lóc rằng mình có, chính mình cũng biết sống làm sao cho hết tuần này. Các ấy tin, còn đánh tôi.

      Tôi khóc đến ngất xỉu. tôi muốn tất cả chỉ là cơn ác mộng, tỉnh lại là tốt rồi. Nhưng sáng sớm tỉnh lại, nhìn thấy dấu móng tay cánh tay mình, tôi biết rằng tất cả đều là .

      Nhất định tôi phải làm như có chuyện gì tiếp tục học, phải chấp nhận thờ ơ và chế giễu của các bạn trong lớp, nhưng tại tôi ước gì thời gian học lâu chút, giáo viên bao giờ dừng lại.

      Bởi vì khi tan học, mọi thứ càng trở nên kinh khủng.

      Hơn nữa căn bản tôi dám chuyện này với bố mẹ. Mỗi ngày bọn họ đều làm việc mệt mỏi, tôi muốn đem đến phiền toái. Tôi biết, mấy nàng côn đồ kiểu này, bình thường trong nhà đều có chỗ dựa vững chắc, đây vốn là chuyện của trẻ con, nếu liên quan tới người lớn, làm cho bố mẹ của tôi cũng chịu đối xử như vậy, cũng bị người khác khi dễ phải làm sao bây giờ?

      Sau đó có ngày, các ấy đánh tôi, ngày đó mưa rất lớn, tôi liên tục hét chói tai hy vọng có người tới cứu. Kết quả có người nghe được, hơn nữa là người mà tôi biết.

      Tôi cảm thấy ông trời nghe được lời kêu cứu của tôi, phái người đến cứu tôi rồi.

      Đó là bạn nữ sôi nổi trong lớp, thành tích tốt, ngoại hình đẹp, ai cũng thích . Tôi cũng thích ấy, cứ đứng trước mặt là lại ngại ngùng, dám câu nào.

      Tôi mừng rỡ như điên gọi ấy, tha thiết nhìn đầy hy vọng.

      ấy cũng nhìn thấy tôi. Tôi bao giờ biết được trong khoảnh khắc ấy ấy nghĩ gì.

      Nhưng tôi hiểu được ý ấy, bởi xoay người bước . ấy cứ như vậy, mặc chiếc váy trắng xinh xắn của mình, bước quay đầu lại. Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu được vì sao có người gì buồn bằng trái tim chết. ai cứu tôi. Những ngày tháng như vậy căn bản có kết thúc. Tôi sợ hãi, sợ rằng ngày mới sắp đến, tôi vẫn như thế đứng trong bóng tối, ai nhìn thấy. Rốt cuộc phải làm thế nào bọn họ mới buông tha cho tôi?

      Reply from: Tôi của mười năm sau:

      Từ xưa đến nay, có số người thích mang bạo lực để giải quyết những vấn đề thể giải quyết. Tôi có tư cách đánh giá đúng hay sai, rất nhiều chuyện, tự thân nó có đúng sai. , tôi cũng biết giai đoạn này mang đến cho cậu cái gì. Tôi có lẽ nên an ủi cậu, rằng điều này làm cho cậu càng trở nên kiên cường. Tôi chắc phải cho cậu rằng nó thể đánh bại cậu, mà làm cho cậu trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng tôi biết như vậy quá giả tạo, trống rỗng, đẹp đẽ có tác dụng gì. Cậu vốn cần trưởng thành bằng cách này. Những ký ức đau khổ này phải là con đường duy nhất của cậu. Nhưng có giải pháp nào ? Nếu nó xảy ra, điều duy nhất cậu có thể làm chính là đừng để nó hủy diệt cậu.

      Nhìn từ khía cạnh khác, cuộc sống phải là đánh boss, thăng cấp, mua trang bị hay sao? Ta khỏi thôn Tân Thủ, mọi người đều ngẫu nhiên gặp những con boss khác nhau, chỉ cần tiến độ chậm lại, ngừng tích luỹ tài sản là điều tốt rồi.

      Sau khi lên cấp Ba, cuối cùng cậu cũng gặp phải những người kia nữa. Lớp học có bạn nữ rất béo, phản ứng luôn chậm nửa nhịp, tính tình rất tốt, nhưng có lẽ là quá tốt làm cho người ta có cảm giác quá nhiệt tình, dần dà làm đám nữ sinh chán ghét.

      Cấp Ba chúng tôi đều ở ký túc xá tại trường, cho nên khi ấy bị bắt nạt bị tôi nhìn thấy. Bọn họ cởi váy của rồi lấy di động chụp ảnh lại, đập vỡ đồ đạc của ấy, đổ thức ăn lên đầu của .

      Nhìn thấy bọn họ bắt nạt , tôi lại có chút biến thái thấy vui vẻ. Vừa đồng cảm vừa hưng phấn, bởi vì rốt cuộc tôi cũng phải là người duy nhất bị bạo lực học đường.

      Cuối cùng chuyện này bị chủ nhiệm lớp biết, giận dữ gọi bọn họ vào văn phòng rất lâu, xử phạt nặng, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục vui vẻ. giáo mở buổi họp lớp, đứng bục giảng lên án mạnh mẽ xấu xa của những người này, nguy hiểm của bạo lực học đường, cuối cùng bật khóc thành tiếng.

      Ba cười khúc khích dưới lớp học. giáo và bọn họ hoàn toàn trở mặt. lờ họ , nắm lấy vai bạn nữ béo lên đứng bục giảng, hỏi: “Ai có thể cho bạn ấy cái ôm?” Cả lớp im lặng. Tôi cầm bút, cúi đầu, giả vờ thờ ơ, ra vẻ quan tâm đến bài tập của mình. Nhưng thực tế tay tôi run lên, tôi muốn đứng dậy, muốn mang cho ấy sức mạnh. Nhưng tôi dám, tôi sợ hậu quả của việc đó. Tôi sợ rằng tôi xúc phạm những đó và trở thành mục tiêu của cuộc tấn công tiếp theo của họ. Tôi sợ rằng bốc đồng của mình kéo tôi vào ngày tháng địa ngục như ở trường trung học cơ sở. rất vất vả tôi mới thoát khỏi tất cả. Sau khi im lặng, giáo hỏi lần thứ hai: “Có bạn học sẵn sàng ôm ấy ?”

      thanh càng ngày càng lớn, tiếng quạt cũng càng ngày càng vang. Mỗi người đều mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn lên bục giảng. giây đó, bỗng nhiên tôi suy nghĩ gì cả, bình tĩnh buông cây viết, đẩy ghế, lên bục giảng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Tôi dang hai cánh tay ôm lấy ấy. Cơ thể của cậu ấy mềm mại, còn có mùi thơm của cỏ, ôm rất thoải mái. Hóa ra ôm người lại có cảm giác tuyệt như vậy. Tôi giọng bên tai : “ có chuyện gì, mọi thứ ổn thôi.” Đột nhiên cậu ấy oà ra khóc. Hóa ra khóc cũng chia ra nhiều loại, khắc đó, tôi thấy rằng tất cả mọi người trong lớp học đều cảm nhận được, tiếng khóc của giống như sống sót sau tai nạn, giống như đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng được tìm thấy. ấy cao hơn tôi, cánh tay của gấp đôi tôi, nhưng lại khóc lớn ở trong vòng tay tôi. Tôi cũng bị lây nhiễm, nhịn được bật khóc.

      Bởi vì tôi cảm thấy được, chỉ là giúp đỡ người, mà quan trọng hơn là tôi chiến thắng đám người kia, chiến thắng cơn ác mộng đè ép tôi mỗi ngày, những cái tát, cú đánh lần lượt giáng lên người tôi đó.

      Tôi nhìn thấy mình trong quá khứ, cũng chính là cậu, ngồi trong góc tối khóc. Rốt cuộc cậu cũng ngẩng đầu và nở nụ cười giải thoát với tôi. Lớn lên chỉ sau đêm, hóa ra là có . Ngay lúc này, những thứ có thể làm tổn thương tôi liền mất . Sau đó, những người còn lại trong lớp, nam và nữ, học sinh giỏi và học sinh dốt đều xếp hàng, từng người , lên và ôm ấy. giáo lớp lén tháo kính ra.

      Đây có thể là khoảnh khắc đáng tự hào nhất trong cuộc đời tôi, tôi phải là siêu nhân, thể cứu vớt Trái Đất này, nhưng tôi hiểu mỗi hành động của chúng ta tại thời điểm có thể thay đổi cuộc sống của người.

      Ác ý giết người, thiện ý cứu người.

      Thế giới này, xấu xí tốt đẹp mỗi thứ nửa, mạnh mẽ chính là nhìn thấy vẻ ngoài xấu xí nhất nhất nhưng vẫn hướng tới cái đẹp. Hãy hứa với tôi, hãy kiên trì, đừng tử bỏ, nhé? Tôi muốn cho cậu thấy tương lai của cậu đẹp đẽ biết bao.

      LÁ THƯ THỨ MƯỜI CHÍN

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ HAI MƯƠI

      Time Delay: Bệnh Lười

      Dù sao cứ cố gắng thành công, vậy tôi chờ thêm chút rồi lại cố gắng là được rồi.

      From: A Vân, 17 tuổi, thích mùa đông, vì có thể bọc mình hình cục bông.

      To: Tôi của mười năm sau.

      Bệnh lười của tôi rất nghiêm trọng.

      Lúc mới bắt đầu, chỉ cần tan học về nhà chơi trước học sau, bởi vì lượng bài tập nhiều, có khi còn có thể ngủ trước làm sau. Tốc độ viết bài của tôi rất nhanh, bình thường viết xong vẫn còn thừa thời gian, về sau tìm được quy luật, bắt đầu thay đổi thời gian viết của lần sau, luôn cảm thấy thừa chút thời gian là thiệt thòi.

      Về sau, càng ngày càng khó làm bài, bài tập càng ngày càng nhiều, tôi vẫn giữ thói quen chơi trước làm sau. Nhưng vừa mới nghĩ đến nhiều bài tập thế liền đau đầu, tự với mình, chờ thêm lát, được, tối nay ngủ.

      Sau đó càng ngày càng muộn, thời gian thức đêm càng ngày càng nhiều. Tôi còn cảm thấy thành tựu, cảm thấy mình trăng đèn đêm khuya, cực kì cố gắng học tập.

      Chất lượng công việc làm ra ngày càng kém, làm kịp bắt đầu chép bài, cảm thấy chút đề đơn giản, ngày hôm sau về nhà xem lại lần là được, thế nhưng hôm sau về nhà, lại có bài mới chờ tôi.

      Thành tích dần dần tụt hạng. Lần đầu tụt xuống sau hai ba người, tôi tự với mình đây là chuyện bình thường. Lần thứ hai tiếp tục tụt hạng, tự với mình, từ hôm nay phải học tập giỏi. Lần thứ ba vẫn tụt hạng, vẫn quên tự quyết tâm, cuối kì chiến đấu với đống đề là được. Luôn có các lý do như vậy tự an ủi mình, sau đó yên tâm thoải mái tiếp tục lười biếng. Lần sau, lần sau, luôn nghĩ đến lần sau. Lúc đầu nghĩ làm xong nhanh như vậy nên lười, về sau ảnh hưởng đến các mặt sinh hoạt khác của tôi. Tôi bắt đầu liên tục trễ, cùng bạn bè hẹn gặp lúc 10h sáng, lúc 8h nên rời giường, nằm ỳ đến 8h30, ràng 9h30 nên ra ngoài, đến 9h30 vẫn lề mà lề mề, nằm ghế salon muốn động, tự nhủ, dù sau đường cũng chỉ mất 10 phút, đến sớm cũng chả để làm gì.

      Đến trễ nhiều lần, bạn bè muốn hẹn hò cùng tối nữa, bọn họ : “Dù sao mày cũng đến đúng giờ.”

      năm lần thi viết văn cả nước, tôi được giải nhất, giải nhì. Năm nay trước tuần thầy giáo giao cho bọn tôi đề viết văn, tôi suy nghĩ vài phút, nghĩ ra được, bảo cuối tuần viết. Đến tối chủ nhật tôi mới nhớ ra chuyện này, đủ thời gian, tôi tuỳ tiện viết bài văn nộp trước.

      Cuối cùng đến vòng đấu loại tôi cũng qua, các bạn học đều thấy kì lạ, tôi xấu hổ vốn dĩ tôi có tham gia. hối hận, nếu tôi chuẩn bị sớm hơn nửa ngày, phải là kết quả như vậy, thế nhưng trách được ai đây?

      Cuộc thi hoá học học kì 1 cũng vậy, tôi báo danh, cuối cùng thấy địa điểm thi đấu quá xa, tra bản đồ quá phiền phức, nên ngủ luôn, bố mẹ tôi còn biết việc này đâu. Về sau nghe lần tranh tài này rất đơn giản, học sinh kém nhất thi cũng được giải ba. Tôi đỏ cả con mắt, nhưng lại muốn trách cứ bản thân mình, lại tự an ủi, giải ba thôi mà, thi đại học cũng được thêm điểm.

      Tôi cảm thấy càng ngày mình càng trở nên kì lạ, được nghỉ liền ở nhà ăn vạ, nhúc nhích, cái gì cũng làm. có cái gì làm tôi hứng thú. Trước kia thích nhất là du lịch, bây giờ lại cảm thấy, haiz, rất phiền phức, chờ thêm khoảng thời gian nữa rồi .

      Tôi biết thái độ của tôi như thế đúng, nhưng thay đổi được, ngọn lửa trong lòng vụt lên chút, nhiều lắm cũng chỉ cháy trong vòng giây đồng hồ liền tắt.

      Tôi nhớ bản thân của mình trước kia, rất dễ dàng tràn ngập ý chí chiến đấu, dốc sức đọc văn, nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy mình có tương lai sáng lạng vô hạn. Nhìn thấy tên trường đại học ngưỡng mộ, cảm thấy ý chí chiến đấu đầy mình, nhịn được muốn học tập. Nhìn thấy đàn đàn chị ưu tú, phục sát đất, muốn làm quen với họ, cùng bọn họ trở thành bạn bè.

      Nhưng tôi của bây giờ, đọc hết sách liền buồn nôn, tự với mình, vô dụng, có cố gắng cũng vô dụng, đều là lừa dối. Mỗi lần nghe thầy giáo bạn bè gọi tên trường đại học danh tiếng, tôi thờ ơ ở trong lòng, thi rất khó, dù sao tôi cũng thi đỗ, thi đỗ cũng chết người. Nhìn thấy nhóm học sinh xuất sắc, tự động đường vòng, cảm thấy mình và bọn họ chính là người của hai thế giới, bọn họ có tiền đồ vinh quang, ở trong xã hội tương lai phóng khoán tự do làm người, mà tôi cái gì cũng có.

      Cuộc sống chỉ là phù du, ăn xong rồi chờ chết.

      Tôi trở nên tê liệt đối với mọi thứ, giống như cái xác hồn. Xảy ra chuyện lớn, tôi cũng lười quản, ngáp cái, chút hoang mang. Tôi cũng biết làm sao bây giờ. Tôi rất muốn trở về làm mình của trước kia, có thể tập trung làm việc, bị ảnh hưởng bởi bất kỳ quấy rầy nào. Phải làm sao cho phải? Tôi muốn thừa nhận, tôi biến thành người ăn hại, cái gì cũng biến, kém cỏi muốn chết. Tôi rất sợ, tôi nghĩ, ngày tôi lười đến chết . Tôi còn có thể cứu ? Tôi còn có thể có ước mơ ? Tên đời này còn có việc nào kích thích tôi ? Tôi còn có thể trở về người tinh thần phấn chấn bừng bừng ?

      Reply from: Tôi của mười năm sau.

      Tôi có cách nào giúp bạn. Bởi vì cả kể tôi dùng sức bú sữa mẹ, kéo bạn từ vũng bùn ra ngoài, bạn vẫn tự mình rơi lại. Tôi có thể kéo bạn lần, nhưng kéo được cả đời. Tôi cảm thấy con người phân thành nhiều loại. Loại thứ nhất, đơn giản là bùn nhão dính được lên tường, ở trong lòng từ bỏ bản thân mình đầu tiên. Loại thứ hai, chỉ làm, trong đầu có vô số kế hoạch hoàn mỹ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở trong đầu, bay nhảy xong, lại tiếp tục an nhàn với tình trạng tại, phát ngôn bừa bãi. Loại thứ ba, là làm, có ý tưởng gì, vén tay áo lên thực , tuyệt đối để đến ngày hôm nay. Loại thứ tư, tâm tư kín đáo, có kế hoạch, giống như nhện kết tơ lưới, con mồi lẳng lặng đưa tới cửa. Bệnh lười này, cũng nhất định phải từ bỏ, tuỳ xem bạn nghĩ thế nào, tuỳ xem bạn muốn trở thành người như thế nào.

      Phần lớn mọi người đều là loại thứ hai, đồng thời bọn họ xem thường loại thứ nhất. Nhưng tôi hy vọng, bạn hoặc là làm người thứ nhất hoặc là làm loại thứ ba. Dù sao loại người thứ tư trí thông minh và EQ, tôi tự nhận người bình thường thể nào đạt tới.

      Tại sao tôi muốn làm loại thứ hai, bởi vì bọn họ dễ dàng truyền bá năng lượng tiêu cực, chướng khí mù mịt vây quanh bản thân, còn hun đúc người xung quanh. Bọn họ cảm thấy mình rất thảm, thứ có ở tại đều xứng với họ.

      Bạn khi đó, chính là loại thứ hai.

      Để tôi cho bạn biết bệnh lười có đáng sợ như thế nào.

      Bạn vào đại học, chuẩn bị xuất ngoại, thời hạn xin thi phúc khảo có hiệu lực hai năm, bạn cảm thấy năm ba bắt đầu chuẩn bị là kịp, đầu tiên là thi GRE (1). Người khác đều GRE thi rất khó, sao, bạn có cả thời gian đại học để chuẩn bị. Ban đầu mỗi ngày bạn học thuộc 100 từ đơn, làm được trong tuần, phát dù sao học thuộc xong cũng quên, vậy nên thả chậm tốc độ từ từ đến, ngày năm mươi từ, lại từ từ, ngày nhìn vài từ đơn, lại nghĩ, ngày mai lại học thuộc, dù sao ngày mình cũng có thể học thuộc trăm từ.

      (1): GRE: Graduate Record Examination là kỳ thi đầu vào của các chương trình cao học ngành Khoa học và Kỹ thuật. GRE bao gồm 3 phần thi: Verbal (Ngôn ngữ), Math (Toán), Analytical Writing (Phân tích luận). Là bài thi khó vì đòi hỏi lượng từ vựng khổng lồ khoảng 5000 từ và kỹ năng làm bài, điểm thi có giá trị trong vòng 5 năm. Giống với GMAT nhưng GMAT là cho ngành quản trị và kinh doanh.

      Kéo dài cho đến khi kết thúc năm hai, trang từ đơn trong sách còn học xong, làm sao bây giờ? Còn phải bắt đầu chuẩn bị xin thi phúc khảo. Vậy kết thúc đại học năm ba lại chuẩn bị xin phúc khảo vậy, dù sao người khác đều thi GRE xong xin phúc khảo cũng phải là vấn đề.



      Kết quả kéo dài đến khi kết thúc năm thứ ba, bạn ngay cả GRE cũng thi. Vậy làm thế nào đây? Khẽ cắn môi, nhẫn tâm với chính mình ba tháng có thể lấy được, chính là bạn cảm thấy được, suy nghĩ, xuất ngoại nữa.

      Vậy bảo vệ luận án . Người khác đem giấy chứng nhận tài liệu chuẩn bị đầy đủ caarn thận. Bạn lại mỗi ngày ngồi trước máy tính xem phim truyền hình, cảm thấy mấy tài liệu đó rất đơn giản, vài phút là có thế làm xong, vội. Kết quá là bạn bỏ lỡ thời gian xin bảo vệ luận án, coi như tự động từ bỏ.

      Cái đó vẫn là gì, tìm việc làm vậy. Người khác ngày ngày lên mạng dải hồ sơ sơ yếu lý lịch, bạn cảm thấy dục tốc bất đạt, tháng mười mới là thời gian chiêu mộ, ung dung đắc ý chờ đến tháng mười, xung quanh rất nhiều người ký hợp đồng, bạn mới bắt đầu viết sơ yếu lý lịch. Chờ bạn viết xong duỗi người dải sơ yếu lý lịch, tất cả công ty ngưỡng mộ lâu đều đủ quân số. Cũng sao, chờ mùa xuân sang năm cũng được, xung quanh phải còn có nhiều người tìm được việc mà.

      Mùa xuân năm thứ hai, bạn rốt cuộc cũng luống cuống tay chân mà đem sơ yếu lý lịch dải bên ngoài, nhận được công việc tạm được, do dự đem mình “gả” . Ký xong hợp đồng, biết khi nào có công ty tốt đưa cho bạn cành ôliu, bạn khóc ra nước mắt.

      Bệnh lười kéo dài tác dụng phụ nhất chính là, làm việc có kế hoạch có phương pháp, miễn miễn cưỡng cưỡng, lặp lặp lại. Phải biết cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị.

      Phải làm sao mới có thể từ bỏ nó?

      Bởi vì sai lầm này làm bạn mất đồ quan trọng, nó làm bạn đau đến muốn sống trong thời gian, bạn và nó nếu phải bạn chết chính là sống như tôi, bạn biết, phải rút kiếm chém chết nó.

      Hình thành thói quen, phải trường kỳ tích luỹ, cũng phải theo như lời mọi người 21 ngày, muốn bỏ được nó, sớm chiều là đủ rồi. Rất công bằng đúng ? sao, bị huỷ hoại mất mát, lần nữa tốt hơn.

      ra bạn vốn dĩ bị mất nhiều như vậy, nhưng còn cách nào, ai bảo bạn mắc cái bệnh lười này, kéo tới lúc cuối cùng, tỉnh ngộ.

      Quá trình vượt qua nó rất khó, tôi cầm giấy báo nhập học đại học, bản hợp đồng công việc đầu tiên đặt trong ngăn kéo, lúc nào cũng nhắc nhở mình, tôi từng có ước mơ và tôi đạt được ở tại. Trong ba năm sau khi tốt nghiệp, tôi mực ngừng chiến đấu cùng nó, tôi nghĩ tôi có cách nào chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tôi duy trì cảnh giác, có nó cơ hội xoay mình.

      Ngày mai tôi đến công ty mới làm, chính là công ty năm đó tôi bỏ lỡ. Muộn mất ba năm, tuy nhiên sao, cuộc sống của tôi sau này còn có nhiều khả năng. Tôi còn trẻ như vậy, phía sau có bùn nhão, nhất định có thể càng chạy càng nhanh.

      Đừng có lại dung túng bất kỳ thói quen xấu nào, bạn biết mà tế bào ung thư khuếch tán. Đừng tự huỷ hoại chính mình.

      LÁ THƯ THỨ HAI MƯƠI.

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      LÁ THƯ THỨ HAI MỐT

      Unrestrained: Tự Do

      Người bị vây trong thành trì muốn trốn ra, người đứng ngoài thành lại mong được chen vào.

      From: Doanh Doanh, 15 tuổi, viết rất nhiều rất nhiều bài thơ

      nhưng vẫn làm thơ điền từ

      To:Tôi của mười năm sau:

      Khi còn , tôi thường lội xuống hồ nước bắt nòng nọc, để vào trong chai nhựa đem về nhà. Bố mẹ bảo tôi hãy đem phóng sinh , thả chúng vào trong nước, để cho chúng được tự do. Khi đó tôi liền tự hỏi: Tự do là gì? Nòng nọc được thả vào trong nước là tự do, chim chóc được trở về với bầu trời là tự do, linh dương về với thảo nguyên là tự do, thế còn chúng ta sao? Đối với chúng ta, rốt cuộc cái gì mới là tự do? Tôi cảm thấy toàn bộ cuộc sống của tôi đều bị người lớn trong nhà khống chế, tuyệt đối được phạm sai lầm, được vượt quá khuôn mẫu dù chỉ chút, mọi thứ của tôi đều bị họ kiểm soát. Mỗi ngày ở trường đều có bảo vệ gác cổng vô cùng nghiêm khắc, sau khi tan giờ tự học buổi tối trong vòng nửa tiếng phải về đến nhà, có lần thời gian làm bài thi bị kéo dài, tôi về muộn, bị mắng suốt tuần. Phải đến cuối tuần tôi mới được xem tivi, mỗi ngày chỉ được xem tiếng, trời biết là thời gian quảng cáo mất tới 20 phút rồi! Tuyệt đối được đụng vào máy tính, đừng là chơi game, dù chỉ lên Tieba hay dạo các diễn đàn thôi cũng bị rút điện ngay. Mỗi lần lên mạng đều phải lén lút như ăn trộm, phải để chân ngay chỗ nút nguồn cục máy, vừa nghe có động tĩnh là phải dùng chân nhất nút tắt nguồn ngay. Tuyệt đối được ăn vặt ở quán ven đường vì đảm bảo vệ sinh, nhưng mà tôi cảm thấy đó mới là tuổi trẻ mà, cùng mấy người bạn ngồi bên quán ven đường ăn đêm, chém gió chuyện phiếm, cười vui vẻ. Kem ly cùng mấy thứ đồ ăn vặt khác cũng được ăn, mấy thứ đó đều là thực phẩm bẩn, ăn miếng cũng được. được chuyện với bạn nam, nếu bị coi là sớm. được phép sớm, nếu dám to gan bị đuổi ra khỏi nhà. được đến nhà bạn học chơi cũng cho bạn học đến nhà chơi. Nếu cùng bạn bè dạo phố mua quần áo lúc về thể nào cũng bị chê bôi, sao mua đồ xấu thế, chất lượng kém mà đắt chết được. Dù sao tôi làm gì cũng là sai, chuyện gì được bố mẹ đồng ý đều là sai. Nếu chỉ mặc cái áo, bố mẹ liền bắt mặc thêm áo khoác, nhưng mà tôi có lạnh đâu. Ăn cơm chừa ra món nào cũng bị nhắc mãi, làm tôi ức chế muốn chết. Chỉ cần tôi làm theo lời mẹ, bà ngồi mình lặng lẽ rơi nước mắt cứ như gặp chuyện gì ấm ức lắm, tôi chẳng còn cách nào, chỉ có thể nghe lời bà.

      Giờ ngẫm lại, tôi hiểu sao mình có thể sống tới tận bây giờ.

      Tôi có người bạn hàng xóm cùng lớn lên bên tôi từ , học xong lớp 10 cậu ấy bỏ học, xin vào xưởng dệt làm việc, sống cùng người nhà nữa. Tôi cực kỳ hâm mộ cậu ấy có thể tự tiêu tiền do mình kiếm ra.

      Cậu ấy sơn móng tay màu hồng phấn nhàn nhạt, tóc cũng cần phải buộc kiểu đuôi ngựa, cậu ấy có thể mặc những bộ váy xinh đẹp, còn có đôi giày xăng-đan màu trắng đính hoa.

      Tôi có. Lúc lên cấp hai, tôi được tặng chiếc máy ảnh, là chú tặng cho tôi. Chú có rất nhiều máy ảnh, tôi vẫn thường nghe mắng chú, bao nhiêu tiền kiếm được đều đổ vào mua máy ảnh. Nhưng tôi cảm thấy chú tôi chẳng làm gì sai, tiền kiếm ra phải để tiêu cho những thứ làm chú thấy vui sao? Chú chỉ tặng tôi máy ảnh mà còn dạy cho tôi cách chụp. Khoảnh khắc nhấn vào nút chụp ảnh đó, tôi cảm thấy tôi nắm bắt được vĩnh hằng. Tôi muốn chụp lại thế giới trong mắt tôi, tôi muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới rộng lớn này. Nhưng bố mẹ lại đồng ý. Bố mẹ cho tôi mang theo máy ảnh ra ngoài, đồ đắt tiền như thế, nếu tôi làm rơi hỏng hóc biết làm sao, thế nên chỉ cho tôi ngồi trong nhà, chụp những cảnh bên ngoài cửa sổ. Họ căn bản hiểu được, chiếc máy ảnh này tựa như phần cơ thể tôi vậy, tôi tuyệt đối làm hỏng nó.

      Các bạn nữ trong lớp đều thích đọc tiểu thuyết, đọc xong cùng nhau bàn tán, tôi kìm được cũng mượn truyện của họ để đọc. Buổi tối tôi trùm kín chăn, bật đèn pin để đọc. Tôi cũng rất có chừng mực, mỗi ngày chỉ đọc ít, làm ảnh hưởng tới giấc ngủ nhưng cuối cùng vẫn bị bố tôi bắt được. Ông ấy đứng ngay trước mặt tôi, xé nát cuốn truyện đó thành từng mảnh. Trong suy nghĩ của bố mẹ tôi, ngoại trừ sách giáo khoa chỉ được phép đọc những danh tác của thế giới. Tôi với bố rằng quyển sách kia phải là của tôi, là tôi mượn của bạn học, còn phải trả cho bạn! Nhưng bố quan tâm!

      Đợt trước, bạn nữ rất có năng khiếu trong lớp tới tìm tôi chuyện, bạn ấy nghe tôi biết chụp ảnh, muốn cùng tôi tham gia cuộc thi do tạp chí tổ chức, tôi chụp ảnh, bạn ấy làm thơ.

      Tôi cực kỳ vui vẻ, lén cầm theo máy ảnh, đến cuối tuần phố cổ chụp rất nhiều ảnh. Tối hôm đó lúc về nhà, tôi bị bố mẹ phát , tôi giải thích với họ là tôi làm xong bài tập rồi. Nhưng bất kể tôi cầu xin thế nào đều có tác dụng gì, bất kể làm chuyện gì ngoài chuyện học cũng đều là sai, được phép. Mấy thứ đó làm tôi tốn công tốn sức, làm tôi mất tập trung, làm tôi xao nhãng, ảnh hưởng tới tương lai sau này.

      Bố mẹ cảm thấy tôi đến thời kỳ phản nghịch rồi, sắp lên cấp ba rồi, đây là thời điểm quan trọng, tuyệt đối được lơ là. Bố mẹ ép tôi càng lúc càng quá đáng, mỗi ngày đều đưa đón tôi học, cũng cho phép tôi đụng vào máy ảnh nữa.

      Tôi thực chịu hết nổi rồi, quá là phiền phức.

      Mỗi ngày tôi đều tranh luận với bố mẹ nhưng chẳng có tí hiệu quả nào. Tôi đối đầu với họ chẳng khác gì quăng hòn đá ra giữa đại dương mênh mông, chẳng tạo ra nổi gợn sóng, càng bao giờ có thể lấp đầy biển khơi.

      Có lúc, tôi chỉ mong mình được làm bù nhìn bị người ta cắm ngoài ruộng, ít nhất nó cũng được ngắm nhìn cả ruộng lúa, khi gió nổi lên còn có thể nhìn thấy màu xanh của bầu trời. Tôi viết cho cậu lá thư này là vì muốn báo cho cậu biết, tôi quyết định rồi. Ngày mai trước khi trời sáng, tôi bỏ trốn khỏi nhà. Tôi đùa, tuyệt đối đùa cũng phải doạ dẫm gì cả, tôi phải muốn lôi kéo chú ý của người khác gì hết, tôi chỉ thực muốn trốn khỏi nhà. Tôi chuẩn bị tiền và hành lý xong xuôi cả rồi, tuy rằng tôi còn chưa quyết định đâu. Tôi còn mang theo quyển sách — “On the road” của Jack Kerouac cùng chiếc máy ảnh quý giá nhất của tôi. Tôi muốn ngao du khắp chân trời, muốn tận hưởng cuộc sống này, tôi chịu nổi những ngày tháng của mình tại nữa! Tôi đọc rất nhiều sách, từ trong đó tôi biết được, có rất nhiều người ưu tú, đạt được thành tựu lớn lao, rạng danh trong nghiệp đều theo kỳ vọng thông thường của mọi người xung quanh là chỉ cắm đầu vào học, rồi thi vào trường Đại học tốt. Con đường vắng vẻ ít người kia mới đích thực là con đường thành tựu trong mơ của tôi. Tôi muốn thoát khỏi những người luôn muốn khống chế cuộc đời tôi. Cuộc đời tôi phải do chính tôi tự quyết định.

      Reply from: Tôi của mười năm sau:

      Cậu hỏi tôi tự do là gì, tôi trả lời được. Vậy cậu cho tôi nghe xem, cậu cảm thấy tự do là gì?

      Trong “Từ điển Tân Hoa”, “Tự do” được định nghĩa là: Trong phạm vi quy định của pháp luật, mọi người có quyền được tuỳ ý quyết định hoạt động của mình; theo quan điểm triết học, mọi người từ trong thực tiễn nhận thức được quy luật khách quan, cũng có thể dùng ý thức vận dụng vào thực tiễn, chịu kiểm soát và hạn chế.

      Tôi cực kỳ thấu hiểu với những cảm xúc tuổi dậy của cậu, tôi hiểu quãng thời gian đó khổ sở biết nhường nào. Nhưng mà tôi cảm thấy đó là lý do chính đáng để cậu tuỳ tiện bỏ nhà ra . Thế giới này phải là để so sánh xem ai khổ hơn ai, phải cứ so xem ai trải qua nhiều đau khổ hơn để phân định. Thực nên cứ mãi kể lể với người khác xem cậu cực khổ như thế nào. đời này người khổ hơn cậu có rất nhiều. Những người thực khốn khổ tùy tiện kể lể, bởi bọn họ lòng muốn nhắc tới, mỗi lần nhắc tới là đau thêm lần. Cứ làm nữ sinh bình dị, thế cũng được rồi.

      Trong suốt mười năm qua, có ít lần tôi đứng cầu vượt, nhìn dưới cầu “ngựa xe như nước”, trong cơn gió đêm tôi tự hỏi mình: “Tự do là gì?” Khi mới mười mấy tuổi đương nhiên chẳng thể nào tìm ra đáp án, chúng ta chỉ đành chờ thêm mấy năm. Cậu có biết cậu của mười năm sau như thế nào ? Khi ấy đúng là cậu bỏ nhà trốn , lưng vác theo chiếc máy ảnh, định phiêu bạt khắp chân trời góc bể, chỉ để lại cho thế giới này bóng lưng ung dung tự tại. Cậu quanh quẩn hồi rồi chạy tới ga tàu hoả, mua vé cho chuyến tàu xuất phát sớm nhất. Tàu đưa cậu tới Tây An – cố đô lục triều. Cậu cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, nơi đó là cột mốc lịch sử của lịch sử, đồng thời cũng là cột mốc lịch sử của cuộc đời cậu.

      Có điều, hành trình tìm kiếm tự do lần đó của cậu chỉ kéo dài có năm ngày, cậu cũng phải bị bắt về mà là ngoan ngoãn tự tìm đường về nhà. Vì sao à? Vì hết tiền chứ sao. Tính ra cậu cũng còn biết điều, hết tiền, đói bụng, có nơi ở, thế là mặt xám xịt cúp đuôi về nhà. Tôi cảm thấy trong từng ấy năm gần nửa đời người, đó chính là quyết định sáng suốt nhất mà cậu từng đưa ra. Chuyện này coi như là bí mật giữa tôi và cậu, suốt mười năm nay tôi chưa từng kể với ai bởi thực là quá mất mặt. Tôi cậu nghe, kỳ thực lúc đó cậu chẳng phải là theo đuổi tự do gì cả, đó chỉ là thời kỳ phản nghịch tuổi dậy của cậu thôi. Sau đó, cậu quay lại trường học, tiếp tục học hành chăm chỉ, làm học sinh ngoan ngoãn, thi thoảng cũng tranh luận với bố mẹ và thầy nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì quá bất bình thường. Đến lúc thi Đại học cậu cũng làm bài khá tốt, đỗ vào khoa chính quy, coi như làm bản thân mình thất vọng.

      Lên Đại học, cậu đăng ký vào câu lạc bộ nhiếp ảnh, có tham gia mấy cuộc thi về nhiếp ảnh, lớn đều có nhưng cũng chưa từng đạt giải cao. Sau đó có mấy bạn nữ tới tìm cậu nhờ chụp ảnh giúp, dần dần cậu cũng có chút tiếng tăm trong trường, rất nhiều người tới nhờ cậu chụp ảnh.

      Giờ tôi trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp vào làm việc tại studio nhiếp ảnh, làm được hai năm tách ra tự mở studio riêng. Nhưng phần lớn thời gian tôi vẫn lại lại khắp nơi cả nước, mấy năm gần đây cũng nước ngoài khá nhiều.

      Tôi vẫn thường Tây An, mỗi lần đến Tây An đều phải ăn món “đỉnh băng” cùng đĩa thịt thái sợi giống như cậu lúc trước vậy. Hình như tôi trở thành kiểu hình mẫu mà cậu vẫn luôn ngưỡng mộ. Giờ bố mẹ cũng thèm quản tôi nữa, là mắt thấy cho lòng đỡ phiền. Nhưng đến lượt tôi cảm thấy quen, trước khi làm chuyện gì cũng đều gọi điện bàn bạc với họ, mỗi lần họ với tôi “Tự con xem rồi quyết ”, tôi lại thấy rất khốn khổ, cảm giác phí cả tiền điện thoại luôn.

      Tôi cũng thường chuyện phiếm với mấy người bạn làm công việc theo giờ hành chính sáng chiều về, họ đều rất hâm mộ tôi, cảm thấy cuộc sống của tôi rất tự do. Tôi thực thể phản bác, giờ điều khiến tôi nghẹn lời nhất chính là nghe người khác tôi sống tự do, bởi tôi có cảm giác điều mà họ thực lòng muốn chính là họ hâm mộ tôi có thể chơi bời lêu lổng cả ngày, cần làm, chỉ cần tuỳ tiện nhấn vài nút máy ảnh là khỏi cần lo chuyện cơm ăn áo mặc.

      Đây là “tự do” sao? Nếu như vậy chính là bôi nhọ hai chữ “tự do” này. người, phàm là có chút dục vọng lập tức bị gông xiềng, khi bị gông xiềng trói buộc thể cả ngày lải nhải rằng mình tự do. Nhưng nếu ngay cả chút dục vọng cũng tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa. Sau khi thông suốt được vấn đề này, tôi còn tự hỏi mình cái gì là “tự do” cũng còn theo đuổi tự do. Cho nên tại tôi cảm thấy “tự do” đối với tôi mà từ mang nghĩa hàm ý. Hàm ý là “Tôi tình nguyện, tuyệt hối tiếc”. Đời này vừa ngắn ngủi lại gian khổ, tuỳ hứng chút được, quá tuỳ hứng hay rồi.

      LÁ THƯ THỨ HAI MỐT

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :