1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 56
      Edit: Ngân Nhi

      Sáng hôm sau, Thẩm Thuật còn chưa ra khỏi nhà Diệp Tuệ làm rồi.

      nhận được cuộc điện thoại, đầu bên kia là giọng phụ nữ, ngữ điệu có phần áy náy : “Thẩm Thuật, là mẹ đây.”

      Thẩm Thuật hơi khựng lại, mặc dù người này rất lâu rồi liên lạc với , nhưng dù qua nhiều năm vẫn nhận ra giọng của bà.

      cố gắng khống chế điệu, lạnh nhạt : “Có chuyện gì ?”

      Diệp Tuệ lại quay về nhà lấy đồ, lấy xong chuẩn bị rời lại thấy cửa phòng của Thẩm Thuật mở.

      muốn chào tiếng, nhưng vừa tới trước cửa phòng lại nghe thấy : “Bà bỏ rồi, sao còn muốn quay về?”

      Diệp Tuệ nhìn vào qua khe cửa mở, tiếp: “Từ ngày bà bỏ nhà , bà còn là mẹ của tôi nữa rồi.”

      xong câu đó cúp máy.

      Đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ trông thấy lạnh lùng như vậy, tay cầm điện thoại rất chặt, toàn thân cứng ngắc, có vẻ như có thói quen chuyện với mẹ mình.

      Trong tiểu thuyết có đề cập tới việc với mẹ mình có quan hệ được tốt, năm mới mười mấy tuổi bà bỏ nhà , từ đó chưa quay về lần nào.

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật lúc, biết đây là chuyện riêng của , lúc này cần được yên lặng mình, liền lặng lẽ rời .

      Sau khi cúp máy, Thẩm Thuật vẫn chỉ ngồi yên trong phòng, hề biết là Diệp Tuệ đứng bên ngoài.

      Mẹ bỏ nhà từ khi còn , khiến thiếu tình thương của mẹ, trải qua tuổi thơ muốn nghĩ lại. Mặc dù thời gian trôi qua, nhưng chuyện này vẫn khắc sâu trong lòng , như hình với bóng.

      Những ký ức vui kia, tất cả biến thành những bóng ma, lặng yên tiếng động khảm vào trong máu xương , cứ nhớ đến là lại thấy đau đớn vô cùng.

      Thẩm Thuật ngồi yên chỗ, tựa như bị bóng ma bao phủ.

      Diệp Tuệ trở về nhà sau khi kết thúc công việc, rửa mặt rồi ngồi salon xem TV, bỗng cảm giác trong nhà trống vắng lạnh lẽo, liếc nhìn xung quanh, lúc này mới phát là Thẩm Thuật có nhà.

      Mặc dù ít , nhưng mối quan hệ giữa ràng khá hơn trước rất nhiều, có ngày buổi tối hai người còn ngồi salon chuyện với nhau lúc lâu.

      Bây giờ có nhà, cảm thấy vắng vẻ hẳn.

      Diệp Tuệ nhìn đồng hồ, bây giờ là tám rưỡi tối rồi, muộn hơn thời gian về nhà mọi ngày của nửa tiếng.

      Trước đây có ngày cũng về nhà muộn, đêm hôm ấy mộng du. Hơn nữa Diệp Tuệ lại nghe được chuyện với mẹ lúc sáng nên cũng thấy hơi lo lo.

      ngồi xem TV mà lòng yên, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Thuật mãi vẫn chưa về.

      hồi lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Diệp Tuệ thấy về, tâm trạng cũng thả lỏng theo. cúi đầu cởi giày, nhìn sắc mặt.

      tới, chuẩn bị về phòng mình, Diệp Tuệ thử hỏi : “Thẩm Thuật, tối nay mấy giờ ngủ?”

      Thẩm Thuật nhìn , đáp: “Bây giờ ngủ luôn.”

      Diệp Tuệ yên tâm, dặn dò: “Nếu ngủ được trước khi ngủ uống cốc sữa nóng nhé.”

      Thẩm Thuật dừng động tác, tiếng với rồi quay người trở về phòng. Diệp Tuệ nhìn bóng lưng trầm lặng của , nhíu mày, hi vọng tối nay có thể ngủ ngon giấc.

      Đêm khuya, vầng trăng cũng núp sau những tầng mây, gian tĩnh lặng, Diệp Tuệ ngủ say. biết từ khi nào bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn.

      Rầm rầm rầm!!

      Diệp Tuệ mơ màng nghĩ, hơn nửa đêm rồi sao còn có người gõ cửa vậy? Nhưng giây sau bừng tỉnh, phản ứng kịp trong nháy mắt, Thẩm Thuật lại mộng du rồi.

      còn chẳng buồn dép vào, cứ để chân trần sàn nhà, mở cửa phòng bước ra ngoài.

      Phòng khách bật đèn nên rất tối, Diệp Tuệ ấn công tắc để bật đèn, căn phòng bừng sáng, bóng tối biến mất, nhưng tâm tư của Diệp Tuệ từ nãy tới giờ vốn đặt vào chuyện này.

      bước đến gần phòng của Thẩm Thuật, tiếng đập cửa ngày ràng hơn, cũng nhắc nhở rằng tâm trạng của Thẩm Thuật lúc này cực kỳ bất ổn.

      Diệp Tuệ nhìn cửa phòng .

      ràng chỉ cần kéo tay nắm cửa là có thể ra khỏi phòng ngay rồi, vậy mà lại làm thế, chỉ giơ tay lên đập cửa liên tục.

      Tiếng đập cửa cứ thế vang lên trong buổi đêm yên tĩnh, cửa phòng đóng chặt, bên trong là giọng yếu ớt của : “Mở cửa ra, đừng nhốt tôi trong này!”

      Thẩm Thuật dần chết lặng theo từng tiếng đập cửa của mình, thế giới bên ngoài cửa chỉ cách mấy bước chân, vậy mà lại thể bước ra được.

      Cánh cửa đóng chặt này, cũng chính là bóng ma lúc nào cũng bao vây lấy .

      Diệp Tuệ bước nhanh tới, hít sâu hơi, thận trọng đẩy cửa ra, khe cửa dần dần được mở rộng, cũng có thể nhìn vào trong.

      Thẩm Thuật đứng trong bóng tối, nhìn bóng dáng, ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, làm sáng góc trước cửa phòng .

      Nhưng Thẩm Thuật giống như đứng ngược chiều sáng, ánh mắt vô hồn, cả người như bị bóng tối bao phủ, ánh sáng thể chiếu vào được.

      tựa như ảo ảnh trong bóng tối, hư vô có hơi thở con người, ràng Diệp Tuệ đứng trước mặt , thế mà lại hề nhận ra, ánh mắt cứ đờ đẫn.

      Diệp Tuệ bỗng nhiên cảm thấy mắt mình cay cay, hít mũi cái, tiến lên bước, vào trong phòng , bước vào trong vùng tối ấy.

      Thẩm Thuật còn đập cửa nữa, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Mở cửa ra, đừng nhốt tôi trong này.”

      Cách cánh cửa, Diệp Tuệ cảm nhận được tuyệt vọng của Thẩm Thuật. Lúc nghe trực tiếp câu này, đáy lòng chợt nhói đau.

      dám nghĩ xem rốt cuộc Thẩm Thuật từng phải trải qua chuyện gì, chẳng lẽ từng bị người ta nhốt trong gian kín sao?

      chợt nhớ lúc nghe điện thoại của mẹ, khi đó thái độ của rất lạnh lùng, lúc cúp máy lặng gì.

      Mà tối nay lại mộng du lần nữa, trở thành người bất lực. Diệp Tuệ khỏi nghĩ đến khả năng, Thẩm Thuật bị như vậy, có khi nào là liên quan đến mẹ của ?

      Diệp Tuệ nhìn về phía Thẩm Thuật, tiến lên bước, nhìn vào mắt . Phòng rất tối nhưng bật đèn, sợ ánh sáng quấy rầy đến lúc này.

      biết phải làm sao, chỉ có thể thử xem có khiến cho khôi phục lại trạng thái bình thường hay , khẽ : “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

      Trong bóng tối yên tĩnh, giọng nhàng của Diệp Tuệ vang lên.

      Thẩm Thuật cứng nhắc đứng chỗ, có phản ứng gì. Hình như có nghe thấy thanh rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa xôi, rất nhanh tản mất.

      Diệp Tuệ thấy có phản ứng nên lại gọi thêm lần nữa, giọng dịu dàng hơn: “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

      Tay Thẩm Thuật khẽ giật, hình như hơi tỉnh, nhưng vẫn chìm đắm trong tâm trạng riêng của mình.

      Diệp Tuệ rất kiên nhẫn, lại gọi thêm lần nữa, giọng của truyền vào tai Thẩm Thuật rất ràng.

      Chỉ là câu bình thường, nhưng lại giống như vầng sáng, từng chút từng chút chiếu vào thế giới đen tối của .

      “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

      “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

      “…”

      Diệp Tuệ biết làm vậy có hiệu quả hay , chỉ biết là thể để cho cứ tiếp tục như vậy. Trong thời khắc này, Diệp Tuệ muốn dùng cách thức dịu dàng nhất, từ từ kéo về thực tại.

      Có lẽ trong kí ức của Thẩm Thuật Diệp Tuệ hoàn toàn giống những người khác, mơ hồ nhận ra lo lắng của .

      gọi về.

      Nét mặt Thẩm Thuật cuối cùng cũng có chút phản ứng, đáy mắt lên tia sáng rất , mở miệng, nhớ tới cái tên quen thuộc trong trí nhớ: “Diệp Tuệ?”

      Tâm trạng Diệp Tuệ được thả lỏng, nhìn ra là tuy trạng thái của vẫn chưa ổn định hẳn, nhưng bước đầu cũng nghe thấy rồi.

      tiếp tục kiên nhẫn: “Em là Diệp Tuệ đây, nhìn em .”

      Thẩm Thuật theo bản năng nghe theo giọng này, từ từ quay đầu, nhìn về nơi phát ra thanh, trông thấy gương mặt của Diệp Tuệ, ánh mắt chậm rãi nhìn tập trung vào .

      Diệp Tuệ nhìn , nhàng : “ theo em nhé, được ?” liếc nhìn, dép, trời vào thu, cứ để đứng lâu như thế ốm mất.

      Thẩm Thuật từ chối.

      Diệp Tuệ thử đưa tay ra, lòng bàn tay nhàng đặt tay , cảm thấy được nhiệt độ cơ thể còn lạnh hơn cả đêm thu.

      nắm chặt tay, kéo , Thẩm Thuật theo bước chân , từng bước từng bước .

      Đến bên giường, nhìn , chỉ tay vào giường : “ nằm xuống ngủ .” Đợi khi nào ngủ rồi có thể yên tâm ra khỏi phòng .

      Thẩm Thuật nhúc nhích, chỉ nhìn Diệp Tuệ, đáy mắt có chút cảm xúc nào. Diệp Tuệ thở dài, quên mất là vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

      chỉ còn cách này thôi.

      tay vẫn nắm tay , cúi người xuống ngồi giường, tay kia vỗ lên phần đệm bên cạnh, : “ nằm đây ngủ .”

      Thẩm Thuật học theo động tác của Diệp Tuệ, chậm chạp nằm xuống bên cạnh . Diệp Tuệ suy nghĩ chút, sau đó quay người sang, mặt đối mặt với .

      Thẩm Thuật cũng nghiêng đầu nhìn , hai người nhìn nhau trong bóng tối.

      dời mắt , cứ chăm chú nhìn , ấm giọng : “ còn sớm nữa, mau ngủ .”

      Giọng rất dễ nghe, tựa như có thể gạt bỏ hết nỗi bất an của Thẩm Thuật. nhắm mắt lại, ngủ thiếp , nhưng tay vẫn nắm chặt tay , chịu buông ra.

      Diệp Tuệ cũng đành phải nằm cùng .

      Trong màn đêm yên tĩnh, hai người nằm chung chiếc giường, hô hấp ngày chậm và đều hơn.

      Đêm nay, Thẩm Thuật mơ giấc mơ.

      Trong mơ, bị nhốt ở chỗ, cửa đóng chặt, làm cách nào cũng thoát ra được. Ngay giữa khoảnh khắc khi tuyệt vọng nhất, có ai đó dịu dàng gọi tên .

      Cửa vẫn chưa mở, nhưng vì thế mà bỏ qua, gọi hết lần này tới lần khác, cố gắng kéo ra khỏi nơi tối tăm đó.

      Cuối cùng, mở cửa ra, phía sau cánh cửa là gương mặt quen thuộc của Diệp Tuệ, sau lưng là ánh sáng ấm áp, đứng nhìn cười.

      Thẩm Thuật tỉnh lại từ trong giấc mơ, mở mắt ra, trời sáng, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, trải khắp sàn nhà.

      cúi đầu liếc nhìn tay mình, tay bao bọc lấy tay Diệp Tuệ, dưới đầu ngón tay là xúc cảm mềm mại trơn láng.

      nhớ lại đoạn ký ức ngắn ngủi tối qua, Diệp Tuệ gọi tên , nắm tay , ngủ giường đêm…Hai người cứ thế nắm tay nhau ngủ say.

      nhìn chăm chú, đôi mắt đen như mực. Bây giờ vẫn ngủ, từ góc độ của , có thể nhìn thấy hàng mi dày hơi cong lên của .

      Đúng lúc này, Diệp Tuệ với tướng ngủ rất xấu từ trước đến nay bất ngờ trở mình, vừa hay lăn luôn vào ngực Thẩm Thuật, khoảng cách của hai người thoáng chốc gần hơn.

      Hai người mặt đối mặt, mũi kề mũi, tóc của Diệp Tuệ cũng an phận mà phe phẩy lên mặt .

      Gương mặt gần trong gang tấc.

      Thẩm Thuật cứng đờ người, hô hấp hơi chậm lại, tim bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.
      ---
      Phải nào khác là hun rồi đấy nhưng mà rất tiếc đây lại là Thẩm của chúng ta :))))

    2. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Ôm nhau ngủ rồi, dù có hơi khúc triết nhưng cũng là tăng tiến chút rồi. Giá mà sau đó chuyển qua ngủ chung nhỉ.
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      cả đêm ko lăn đến sáng rồi chị Diệp mới lăn thì ôm nhau đc bao lâu nữa:yoyo66::yoyo66:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Trùi ui, phải thêm “môi chạm môi” nữa...Con dân mong ngóng giây phút này lắm đó, a Thuật ơi hiểu phong tình chút đc ko
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      *Hôm nào có bóng đá Việt Nam đá mình ngồi edit nha, nên có chút ảnh hưởng đến lịch đăng truyện, mong các thông cảm, mình làm song song hai truyện chứ phải mỗi truyện này đâu ý, phải cân bằng cả hai :)) Love you all :v

      Chương 57
      Edit: Ngân Nhi

      Diệp Tuệ nằm trong lòng Thẩm Thuật vẫn chưa tỉnh, vì trời sáng, ánh mặt trời hơi chói mắt nên khẽ nhíu mày, tiếp tục chui vào ngực .

      Diệp Tuệ chỉ cố tránh ánh nắng chứ biết mình làm hành động gì, cảm thấy bị quần áo của Thẩm Thuật làm vướng víu nên còn cọ cọ vào người .

      Toàn thân Thẩm Thuật căng cứng, ngay cả dũng khí đẩy ra cũng có.

      lát sau Diệp Tuệ mở mắt, thấy mình thế mà lại lăn vào lòng Thẩm Thuật, lập tức bật dậy khỏi giường.

      Diệp Tuệ luống cuống tay chân, chân bị chăn quấn vào nên kiểm soát được lực, suýt nữa là lại ngã vào người Thẩm Thuật, may là chống tay lên người nên mới bị ngã.

      ngồi giường, ngượng ngùng xin lỗi : “Xin lỗi nhé, em ngủ hay lăn lộn lắm.”

      Có thể vì mới ngủ dậy nên giọng Thẩm Thuật trầm hơn bình thường, mãi mới đáp lại : “ sao.”

      Diệp Tuệ lúc này sắc mặt đỏ hồng, mái tóc dài hơi rối, vì động tác luống cuống vừa rồi nên áo cũng hơi xộc xệch.

      Thẩm Thuật nghiêng đầu nhìn , giây sau, tự ép buộc bản thân phải nhìn chỗ khác.

      toát mồ hôi sao?” Diệp Tuệ nhìn khí trời bên ngoài cửa sổ, giờ là mùa thu, theo lý thuyết nhiệt độ hề cao, sao Thẩm Thuật lại toát mồ hôi được chứ?

      Thẩm Thuật trả lời , ra vẻ bình tĩnh kéo chăn lên đắp.

      Nuốt nước bọt cái, khẽ ho tiếng: “Em ra ngoài trước , cần để ý đến đâu.”

      Diệp Tuệ nghi ngờ nhìn mấy giây, nhưng cũng hỏi gì thêm mà bước xuống giường ra cửa.

      Thẩm Thuật nhìn bóng lưng rời , cho đến khi cửa phòng đóng lại, mới thả lỏng người được.

      chống ngang cánh tay lên che mắt, chắn ánh mặt trời chói lọi, giây sau, bỗng mở miệng tự mắng mình câu.

      “Thẩm Thuật, mày là đồ cầm thú đấy à?”

      Thẩm Thuật tự xưng là cầm thú xuống giường, vào toilet, ở trong đấy hơn nửa tiếng mới ra.

      Lúc ra nhìn thấy cái giường hỗn loạn, lại thầm chửi mình lần nữa, sau đó quay trở lại phòng tắm tắm nước lạnh.

      Sáng nay Diệp Tuệ có lịch trình, làm bữa sáng cho mình, tiện làm luôn cả cho Thẩm Thuật phần. Thấy mãi mà ra ngoài, thấy hơi kỳ lạ.

      Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống ăn Thẩm Thuật mở cửa phòng ra.

      “Thẩm Thuật, em làm đồ ăn sáng cho này, muốn ăn ?” chưa từng ăn sáng ở nhà, Diệp Tuệ cũng chỉ hỏi lấy lệ thôi.

      thoáng khựng lại, cuối cùng vẫn ngồi xuống phía đối diện .

      Lúc ngồi xuống, Diệp Tuệ khẽ nhướn mày nhìn lúc, sau đó hỏi: “ tắm đấy à?” Ban nãy mãi thấy ra, chẳng lẽ là tắm sao?

      Tắm gì mà tắm lâu thế biết.

      Tay cầm đũa của Thẩm Thuật cứng lại, đáp: “Ừ.”

      Diệp Tuệ lắc đầu: “Về sau ăn sáng xong hẵng tắm, bụng rỗng tắm tốt cho sức khỏe đâu, phải nhớ tắm nước ấm nữa nhé, chưa ăn sáng là dễ tụt huyết áp ngất xỉu lắm đấy.”

      Thẩm Thuật mới vừa tắm hai lần nước lạnh nghe xong có hơi chột dạ, tốc độ ăn sáng cũng chậm ít, còn dám ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ nghĩ nhiều, quyết định đề cập lại chuyện tối qua, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Thẩm Thuật.

      Diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất màn ảnh Trung Hoa Ninh Linh qua đời được tròn năm năm, trong buổi liên hoan phim năm nay công bố dự án làm phim về bà, mà điều khiến cho tất cả giới truyền thông kích động chính là trở lại của đạo diễn Tịch Điềm.

      Tịch Điềm là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, Ninh Linh là nữ diễn viên do ông nâng đỡ, hai người kết hôn nhiều năm, sau khi Ninh Linh qua đời, Tịch Điềm cũng rút dần ra khỏi ngành điện ảnh.

      cách khác, đạo diễn Tịch Điềm năm năm rồi làm bộ phim nào.

      Liên hoan phim lần này, đạo diễn Tịch Điềm lại bất ngờ công bố dự án phim mới nhất của mình, đó là phim về cuộc đời của diễn viên Ninh Linh.

      Tin tức vừa được truyền ra thu hút chú ý của rất nhiều nữ diễn viên trẻ, nếu được đóng phim của đạo diễn Tịch Điềm, cũng được tham gia liên hoan phim quốc tế, còn có thể để lại dấu ấn trong lịch sử điện ảnh nữa.

      Muốn diễn được tốt vai Ninh Linh phải thỏa mãn vài điểm, đó là có năng lực, ngoại hình đẹp, khí chất thanh cao thoát tục.

      Đạo diễn Tịch Điềm đứng ra tuyển chọn diễn viên, mà mọi người đều biết ông nổi tiếng là hay cáu gắt, cậy tài khinh người, chỉ chấp nhận diễn viên do chính mình chọn lựa, chấp nhận việc phía đầu tư nhét người vào.

      Ngay lập tức, có rất nhiều diễn viên nghĩ cách để lấy lòng Tịch Điềm.

      Trước kia khi Tịch Điềm còn chưa có tên tuổi lắm, Bùi Ninh từng diễn vai trong phim của ông.

      Bùi Ninh cảm thấy trong giới giải trí này ta và đạo diễn Tịch coi như cũng có chút quen biết, khả năng nhận được vai diễn này của ta chắc chắn là lớn hơn nhiều so với những người khác.

      Thông qua người đại diện, ta có được số của đạo diễn Tịch Điềm.

      “Chào chú, đạo diễn Tịch.”

      Mấy hôm nay điện thoại của Tịch Điềm gần như muốn nổ tung rồi, ngữ điệu của ông rất lạnh lùng: “Ai đấy?”

      Bùi Ninh: “Đạo diễn Tịch, cháu là Bùi Ninh, trước đây từng là khách mời cho phim của chú…”

      ta còn chưa hết câu điện thoại mất kết nối, Bùi Ninh chắc hẳn ngờ được rằng, ngay câu đầu tiên ta động vào điều cấm kị nhất của Tịch Điềm. Ông thích nhất chuyện nhờ vả quan hệ, huống hồ còn là chút quan hệ chẳng đáng gì.

      Lúc Bùi Ninh gọi lại Tịch Điềm nghe máy nữa.

      Tin đồn được lan truyền rất nhanh, là nữ diễn viên Bùi Ninh tự đề cử mình vào vai Ninh Linh, tuy nhiên bị đạo diễn Tịch từ chối thẳng thừng.

      Thường Huỳnh cũng biết chuyện đạo diễn Tịch Điềm muốn làm phim hồi ký, ta tuy là tiểu hoa tuyến , nhưng tài nguyên phim điện ảnh phải đứng đầu.

      Nếu muốn trở thành diễn viên thuộc phái thực lực ta phải có tác phẩm tiêu biểu, mà hiển nhiên, bây giờ chính là cơ hội tốt.

      Thường Huỳnh nghe Bùi Ninh gọi điện thoại cho đạo diễn muốn nhận vai diễn này, kết quả bị đạo diễn từ chối. ta biết, đó là vì Bùi Ninh chưa đủ thành ý, nếu ta đích thân tới gặp đạo diễn, còn mang theo tất cả những đĩa CD phim bản giới hạn của Ninh Linh vợ ông thế nào nhỉ?

      Chắc là quá đủ thành ý rồi.

      Thường Huỳnh liên hệ với cả truyền thông, để họ theo chụp hình lúc ta đến nhà đạo diễn, nếu Tịch Điềm đồng ý cho ta nhận vai diễn, vậy tin tức đó lập tức truyền khắp các trang mạng.

      Cho dù Tịch Điềm đồng ý trao cho ta cơ hội này, truyền thông có mặt tại đó cũng tạo áp lực cho ông, nên là, tài nguyên này chắc chắn thuộc về rồi.

      Thường Huỳnh đến nơi ở của Tịch Điềm, con đường này vốn rất sầm uất, nhưng bây giờ lại rất vắng vẻ, chỉ còn lại mấy hộ gia đình.

      Nhà của Tịch Điềm ở ngay chính giữa con đường, nhìn qua vô cùng lạnh lẽo.

      Lúc này, bỗng nhiên có cơn gió thổi qua, lá cây lả tả rơi xuống.

      Thường Huỳnh khỏi liên tưởng đến mấy lời đồn và những câu chuyện ma quái ở căn nhà này.

      Nửa đêm yên ắng, tự dưng vang lên tiếng đàn dương cầm, trước cây đàn bóng người, nhưng các phím đàn vẫn tự động trình diễn…

      Chuyện ma này cứ được truyền rộng rãi, mọi người đều biết rằng, Tịch Điềm sống trong căn nhà có ma.

      Lâu dần, những người hàng xóm bắt đầu chuyển nơi khác sống, khiến cho nơi này càng thêm vắng vẻ, còn Tịch Điềm nhất quyết rời .

      Thường Huỳnh kìm được mà rùng mình cái, muốn quay người chạy luôn. Nếu phải đến đây để mang về tài nguyên lớn cho mình ta còn lâu mới mình tới căn nhà ma ám này.

      Để có được tài nguyên quý giá đó, hết thảy đều đáng giá.

      Thường Huỳnh thoáng nhìn đám truyền thông đằng sau, bước chậm tới trước cửa nhà. Cửa nhà đóng chặt, lạnh lùng y như chủ nhân của nó vậy. Thường Huỳnh bấm chuông cửa, lát sau cửa được mở ra.

      Tịch Điềm nhìn Thường Huỳnh, lạnh nhạt : “Có chuyện gì ?”

      Thường Huỳnh sớm biết tính cách quái gở của vị đạo diễn quốc tế này, ta nở nụ cười, giơ cái CD chuẩn bị từ trước ra: “Cháu xem tất cả các tác phẩm của vợ chú đấy ạ.”

      Nghe thấy người kia nhắc đến Ninh Linh, sắc mặt Tịch Điềm có thả lỏng đôi chút, Thường Huỳnh tiếp: “ biết dự án phim sắp tới của chú tìm được nữ chính chưa ạ?”

      Tịch Điềm nhìn Thường Huỳnh, : “ phù hợp.” xong liền đóng sầm cửa lại, giống như muốn đập thẳng vào mặt Thường Huỳnh cái vậy.

      Đám truyền thông cũng ngẩn người, máy quay cầm tay cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, thế mà ngờ Tịch Điềm lại chẳng chừa cho Thường Huỳnh chút mặt mũi nào.

      Nụ cười của Thường Huỳnh trở nên căng cứng, ta tỏ ra vô cùng khó xử. đích thân tới đây rồi, còn chuẩn bị cả đĩa phim của vợ ông ta, vậy mà ông ta vẫn có thái độ hòa nhã với mình.

      Hay là, Tịch Điềm hài lòng khi ta dẫn truyền thông theo?

      Tất nhiên ta từ bỏ dễ dàng như thế, lần thứ hai tới đây ta dẫn theo truyền thông nữa, mình đến bấm chuông cửa, chuẩn bị thể bản thân chút.

      “Xin chào, cháu là Thường Huỳnh…”

      Còn chưa xong Tịch Điềm bỏ lại cho ta câu, còn lười chẳng thèm nhìn ta cái: “Tôi rồi, phù hợp, đừng có quay lại nữa.”

      “Rầm” tiếng, Thường Huỳnh lại lần nữa bị từ chối ngay từ ngoài cửa.

      ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn chuẩn bị chuyến cuối cùng nữa, ba lần chân thành đến tìm gặp Tịch Điềm, cả làng giải trí này có ai làm được như ta chứ?

      Lần này Tịch Điềm ngay cả cửa cũng mở, dứt khoát chịu gặp Thường Huỳnh luôn. Thường Huỳnh bị người ta giẫm nát hết thể diện, tức giận quyết định bao giờ đến đây lần nào nữa.

      Các fan cũng biết chuyện Thường Huỳnh bị từ chối, bọn họ rằng Tịch Điềm ngay cả người ưu tú như Thường Huỳnh mà cũng thấy vừa ý.

      Thế là hai nữ diễn viên hot nhất nay là Bùi Ninh và Thường Huỳnh đều bị đạo diễn Tịch từ chối.

      Đạo diễn Tịch Điềm vẫn lề mề bắt đầu tiến hành buổi casting, cảm giác như ông cảm thấy hài lòng với tất cả những nữ diễn viên trong nước bây giờ. Dư luận lại dậy sóng, đạo diễn Tịch quả nhiên vẫn như năm ấy, kiêu ngạo hề giảm chút nào.

      Tịch Điềm rằng, chỉ có người nào thực hiểu được Ninh Linh mới có thể diễn tốt được vai Ninh Linh mà thôi.

      Đúng vậy, Ninh Linh là huyền thoại trong giới điện ảnh, còn là vợ của Tịch Điềm, bà giành được vô số giải thưởng trong và ngoài nước, các fan của bà trải rộng toàn thế giới.

      Nhưng Ninh Linh mất rồi, cho dù các nữ diễn viên có muốn tìm hiểu về bà cũng chỉ có thể thông qua những hình ảnh và video của bà khi còn sống mà suy luận thôi.

      Căn bản thể đạt tới trình độ “ hiểu về Ninh Linh” như lời Tịch Điềm được.

      Rốt cuộc phải là người như thế nào mới đủ tư cách diễn được vai Ninh Linh đây?

      Các nữ diễn viên ai cũng muốn bắt được cơ hội quý giá, còn Diệp Tuệ lại suy nghĩ đến chuyện tranh giành vai diễn này.

      Tính cách của đạo diễn quá ngạo mạn, phim của ông như chiếc bánh thơm ngon, chắc chắn là đến lượt đâu.

      Diệp Tuệ xong việc trở về nhà, thấy Thẩm Thuật ngồi salon đợi , mới nhận được khoản cát xê nên liền với : “Thẩm Thuật, tối nay em mời ăn bữa ngon nhé.”

      lắc đầu, vỗ chỗ trống bên cạnh mình: “Hôm nay chuyện ăn uống cứ để sau, bây giờ có chuyện muốn với em.”

      Diệp Tuệ ngơ ngác ngồi xuống.

      Thái độ của rất bình tĩnh, đẩy mấy tờ báo tới trước mặt .

      [Theo tin hàng xóm tiết lộ, căn nhà của đạo diễn Tịch Điềm thường xuyên phát ra thanh kỳ quái lúc nửa đêm.]

      [Chuyện ma quỷ phía Tây khu biệt thự được đồn đại ngày càng nghiêm trọng, từng hộ gia đình sợ hãi chuyển nhà nơi khác sống.]

      Diệp Tuệ nhìn ngày viết mấy bài báo thấy là ba năm trước rồi, bây giờ khu phía Tây đó chỉ còn lại mỗi căn nhà của đạo diễn Tịch Điềm thôi.

      Các manh mối dần dần ràng, dường như chỉ hướng đến .

      Diệp Tuệ ngước lên, chống lại tầm mắt của Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật : “Ngày mai cùng em đến nhà đạo diễn Tịch, có lẽ diễn viên duy nhất có khả năng được ông ấy lựa chọn, chỉ có thể là em thôi.”

      ---

      Lời tác giả:

      Diệp Tuệ: Thẩm Thuật, mới sáng sớm ra sao lại tắm?

      Thẩm Thuật: Trời nóng.

      Diệp Tuệ đưa mắt nhìn gió thu thổi xào xạc bên ngoài: …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :