1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mình cũng xin giục nhàng, ahihi
      ChrisTiểu mao thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 49: là chính chủ

      Editor: tiểu mao

      Chủ nhật Kỷ An Ninh ra ngoài, còn chưa tới trạm xe buýt nhận được điện thoại của Đỗ Thanh: “Có thể tới đây góp mặt chút được ?”

      Cái gọi góp mặt này là ban đầu hẹn xong với người mẫu khác, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thất hẹn, bây giờ cần người đến thay thế. Giống như Kỷ An Ninh là người mới, chưa có danh tiếng, cũng có nhãn hiệu hay thợ chụp ảnh nào ký kết cùng, cơ bản chính là kiếm tiền từ mấy việc góp mặt này.

      Kỷ An Ninh lúc đầu muốn cự tuyệt, Đỗ Thanh miệng rất nhanh, vội vàng đống lớn: “ nhiều, khoảng ba mươi bộ, cho em bốn mươi năm bộ, lấy tốc độ của em chắc mất khoảng ba đến bốn giờ. Tới hay ?”

      Kỷ An Ninh làm gia sư tiếng được chín mươi tệ, cũng bởi vì học Hoa đại, là trường nổi tiếng mới có được giá tiền này.

      Đỗ Thanh ra con số này làm suy nghĩ Kỷ An Ninh xoay chuyển, ba bốn tiếng ước chừng có thể kiếm được 1300 -1600 tệ. Số tiền này vừa hay có thể trả cho hộ công.

      Bà ngoại hồi phục rất tốt, hôm nay có thể xuống giường lại. Còn có dì Trương ở đó, tới bệnh viện muộn mấy tiếng chắc cũng vấn đề gì.

      !” Kỷ An Ninh lập tức trả lời, “Ở đâu?”

      Thời gian là vàng bạc, sau khi hỏi địa chỉ, keo kiệt, trực tiếp gọi taxi luôn.

      Tối thứ bảy Văn Dụ còn nghĩ sáng chủ nhật dậy sớm chút, kết quả vì uống rượu nên ngủ rất say, bò dậy nổi.

      Cũng vì biết bà ngoại Kỷ An Ninh cũng có chuyện lớn gì, bên đó có hộ công chăm sóc, Kỷ An Ninh rất an ổn, gặp phải gặp phải chuyện gì, cho nên Văn Dụ cũng cần vội.

      Lúc thức dậy muộn, nhìn đồng hồ, giờ này chắc Kỷ An Ninh ở bệnh viện, định trực tiếp tới bệnh viện luôn. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Tối thứ bảy theo Văn Quốc An ngồi xe về nhà, xe của mình để ở chỗ của mình. Trong gara như đầy ảo ảnh mấy cái xe cổ, sở thích thưởng thức của người già đối với xe cộ hiểu nổi. Nếu cũng là xe của Trình Liên, đậm chất nữ tính. Văn Dụ mò trong tủ đựng chìa khóa xe ở gara lúc, mới tìm được chìa khóa của chiếc Ferrari, lái .

      đường còn dừng trước cửa hàng bánh ngọt, mua cái bánh đường mềm mại dễ tiêu hóa cho bà ngoại Kỷ An Ninh.

      Ai biết vô cùng vui vẻ bước vào phòng bệnh lại chẳng thấy bóng dáng Kỷ An Ninh đâu.

      “Con bé có việc, phải quá trưa mới tới.” Dì Trương , nhận lấy bánh ngọt Văn Dụ mua, “Làm gì vậy? Sao cháu biết, ấy sao với cháu?”

      Ái chà, rất cẩn thận, còn đường.

      Càng ngày càng cảm thấy Kỷ An Ninh rất có mắt nhìn.

      Văn Dụ nhìn khí sắc bà ngoại tệ, hỏi thăm hai câu, thấy có chuyện gì mới rời .

      Vừa ra khỏi phòng bệnh liền gọi cho Kỷ An Ninh.

      ràng việc dạy kèm cuối tuần dời hết rồi, còn việc gì làm nữa? Văn Dụ thấy kì quái.

      Điện thoại ai nhận, Văn Dụ gọi mấy cuộc, tới tận khi ngồi vào xe, Kỷ An Ninh cũng chịu nhận điện thoại.

      “Giờ em làm việc, ừ ừ, là người mẫu.” Kỷ An Ninh xong, liền nghe thấy ngữ điệu của Văn Dụ trong điện thoại được bình thường, nhưng có thời gian cũng chuyện tỉ mỉ, “Em bên này rất bận, nữa! Vị trí? Được, em gửi cho !”

      Kỷ An Ninh vội vàng cúp điện thoại.

      Văn Dụ nhìn qua điện thoại bị cúp, sắc mặt rất khó coi.

      Kỷ An Ninh vừa chuyện người mẫu, trong lòng liền “lộp bộp” phát. Kỷ An Ninh trong điện thoại nghe hiểu, nhưng hiểu lý do.

      biết, có loại người mẫu được xưng là “Người mẫu thương vụ”, những người này phải là người mẫu biểu diễn catwalk, cũng phải kiểu như chuyên chụp ảnh quảng cáo hoặc quay video gì đó, mà là kiểu chuyên môn có mặt trong những bữa tiệc tụ họp của mấy phú hào. Người mẫu chỉ là cách gọi bên ngoài của mấy người này.

      Kỷ An Ninh vừa tới chuyện người mẫu, Văn Dụ liền nghĩ ngay tới cái này.

      Chỉ có thể thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*.

      *Người ngay thẳng cho dù giải thích hay biện hộ gì người ta vẫn ngay thẳng, bị vu oan cần giải thích vẫn dần được phơi bày, còn người xấu xa dù che giấu lấp liếm đến đâu cuối cùng vẫn lộ bản chất. Hay cách khác, nữ chính làm việc đoàng hoàng, mà nam chính suy nghĩ đen tối nên nghĩ chị làm việc đứng đắn.

      Kỷ An Ninh nhanh chóng gửi vị trí cho Văn Dụ, cất điện thoại, nhanh chân nhanh tay thay quần áo.

      Văn Dụ lo lắng cả đường, sợ Kỷ An Ninh vờ ngớ ngẩn, bị công ty người mẫu lừa gạt, cả đường đều phóng xe nhanh. Dừng xe, dựa theo vị trí, nhanh chóng tìm được Kỷ An Ninh.

      Chỗ chụp ảnh vẫn là khu nhà kia, chẳng qua lần này phải chụp bên trong mà chụp ngoại cảnh bên ngoài. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Có phòng thay đồ di động, có mấy người tụ tập ở đó, có mấy tấm phản quang và thiết bị, Văn Dụ lập tức tìm được.

      Kỷ An Ninh mặc bộ đồ vải bông cho mùa đông, kiểu dáng trẻ trung, đối diện với thợ chụp ảnh có bím tóc giơ ống kính, cười vô cùng ngọt ngào.

      Cơ thể ngừng chuyển động, thay đổi nhiều tư thế cùng góc độ, giống như khiêu vũ. Người mẫu quảng cáo chính là như thế, ảnh chụp đưa ra đăng lên rất đẹp nhưng quá trình quay chụp lại có phần khá hài hước.

      Văn Dụ dừng bước, nhìn lát, trái tim cuối cùng cũng buông lỏng.

      Người mẫu nếu như nhạy cảm với ống kính, phối hợp tốt tổ ảnh chỉ cần chụp tanh tách mấy cái là xong việc.

      “OK!” Đỗ Thanh kêu, “Bộ tiếp theo!”

      Kỷ An Ninh vội vàng chạy vào phòng thay đồ, Văn Dụ gọi tiếng, Kỷ An Ninh tuy bận rộn nhưng lại rất vui vẻ : “ tới rồi à? đợi em chút! Em thay đồ !”

      chui vào phòng thay đồ, cách cái màn sân khấu chuyện với Văn Dụ: “Chụp được hơn nửa rồi, chắc khoảng tiếng nữa là xong, có thể chờ được ? cứ về trước .”

      Văn Dụ : “ chờ em.”

      Văn Dụ tìm chỗ có vẻ ổn, khoanh tay đứng nhìn mấy người bận rộn.

      Trước giờ chưa tùng thấy Kỷ An Ninh như thế này. Mỗi bộ thay đổi bộ nào cũng đẹp. cũng càng ngày càng quen thuộc với ống kính, càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng nhạy cảm với ống kính.

      Trước ống kính trở nên hoạt bát linh động, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng mộc mạc yên tĩnh lúc bình thường.

      Văn Dụ lo lắng cả đường, đến lúc này ngược lại càng xem càng thấy cảnh đẹp ý vui. nhìn Kỷ An Ninh trước ống kính ngọt ngào, xinh xắn, tràn đầy vẻ đẹp thanh xuân, khóe miệng khỏi cong lên.

      Vẫn nên mua thêm nhiều đồ cho , nghĩ, cho ăn mặc xinh đẹp, cũng làm cho người ta thấy tâm tình tốt đẹp.

      Nhìn bé kia, đúng là rực rỡ chói sáng!

      tiếng nhanh chóng trôi qua, Kỷ An Ninh bận rộn, Văn Dụ cũng buồn chán, thậm chí còn thấy rất thỏa mãn thị giác.

      Thợ chụp ảnh bím tóc kia gọi: “Còn nữa ? có? Ok, vậy kết thúc thôi.”

      gọi Kỷ An Ninh qua, chỉ cho : “Tìm người kia tính tiền.”

      Văn Dụ nhìn Kỷ An Ninh thay đồ, đến chuyện với trẻ, kia đưa cho sấp tiền mặt. Kỷ An Ninh đem tiền bỏ vào trong ví, biểu cảm mặt trông vô cùng vui vẻ.

      Con mắt như mang ý cười, gò má như phát ra ánh sáng.

      Có cần tới mức đó ? Văn Dụ buồn cười.

      hiểu sao, cảm xúc vui vẻ của Kỷ An Ninh giống như lây sang cho .

      Kỷ An Ninh tính xong tiền công, tìm Văn Dụ ngay mà lời cảm ơn với Đỗ Thanh trước, đơn việc này là do Đỗ Thanh tìm cho .

      “Được, tốt hơn so với lần trước, ở nhà luyện tập qua à?” Đỗ Thanh hỏi.

      “Ừm! Trong nhóm có đăng video, em theo học tập.” Kỷ An Ninh .

      Đỗ Thanh đề nghị : “Có thời gian tìm khóa học chính quy học ít. Trong nhóm thường tìm giúp, đừng tìm bừa, dễ gặp phải người xấu.”

      Đỗ Thanh có đôi mắt hoa đào, vóc người đẹp, phong cách quần áo cũng rất cá tính, thân phong phạm văn nghệ, gặp người như vậy mấy vị phụ huynh khuyên con mình “tránh lại gần loại người này”. Nhưng Kỷ An Ninh lại cảm thấy ra cũng khá tốt.

      nghĩ ngợi, Đỗ Thanh khẽ vươn tay, gỡ sợi dây buộc tóc sau đầu, mái tóc bay bay trong gió. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Văn Dụ từ lúc thấy Kỷ An Ninh tới chuyện với thợ chụp ảnh phong tao kia* liền híp mắt lại.

      *phong tao: dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.

      ra bản năng bảo vệ địa bàn của đàn ông hề thua kém phụ nữ, tỉnh bơ mà đến gần chỗ Kỷ An Ninh và người nhiếp ảnh gia kia, thấy tên kia bỗng nhiên gỡ dây buộc tóc, đầu lông lợn như tóc rối ở trong gió phát tình mà bay loạn lên, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh, hỏi: “Đói bụng ? Cùng ăn cơm , mời khách.”

      Vừa mới thoát khỏi trạng thái quỷ súc trong công việc, lúc này ta trở về trạng thái của chàng trai trẻ tuổi, trêu xinh đẹp như thường.

      “...Ờ!” Kỷ An Ninh kịp chuẩn bị bị trêu, vừa quay đầu liền thấy Văn Dụ, đột nhiên nhanh trí, lập tức nghĩ ra lý do từ chối: “ được rồi, bạn trai em tới đón em rồi.”

      Bị thằng khác tán tỉnh bạn ngay trước mặt, Văn Dụ ban đầu cảm thấy rất tức giận, định bước nhanh tới bên này, bỗng nhiên nghe được lý do cự tuyệt thoái thác của Kỷ An Ninh, còn tưởng mình nghe nhầm.

      lập tức dừng bước.

      Đỗ Thanh nhìn về phía Văn Dụ.

      Trai đẹp đối diện với trai đẹp, hormone giống đực trời sinh có chiến ý, lúc này mắt chạm nhau như vang lên tiếng sét xẹt xẹt trong khí.

      Nhưng dù sao Văn Dụ vẫn mạnh hơn bậc, dù sao cũng là “chính chủ” được chính miệng Kỷ An Ninh chứng nhận, so với Đỗ Thanh đúng lý hợp tình hơn nhiều.

      Đỗ Thanh gật đầu: “Được, để lần sau , có việc gọi em. Dù sao cuối tuần em mới có thời gian đúng ?”

      Văn Dụ: “...” Lần sau em cậu ý!

      Kỷ An Ninh chân thành cảm ơn, tạm biệt , tới cạnh Văn Dụ: “ thôi, tới bệnh viện.”

      bệnh viện cái gì, em nhìn bây giờ là mấy giờ rồi, em đói bụng à?” Văn Dụ cạn lời, “Ăn cơm trước rồi bệnh viện.”

      Để xong nhanh chút mà bỏ qua luôn giờ cơm.

      “Bận đến ngu người luôn!” Kỷ An Ninh nâng trán.

      Thần sắc mặt giờ khá sáng láng, quét trầm thấp mấy ngày trước.

      Văn Dụ tranh công: “Buổi sáng có tới thăm bà ngoại, tinh thần bà rất tốt, xuống giường lại rồi. cũng mua cho bà ít bánh ngọt, bà rất thích. Yên tâm , có đường đâu...”

      Hai người vừa vừa bàn luận lát nữa ăn gì.

      cứ cười gì thế?” Kỷ An Ninh hỏi.

      “Hả?” Văn Dụ thừa nhận, “ có cười à?”

      vẫn luôn cười đấy thôi!” Kỷ An Ninh hỏi.

      Văn Dụ cố gắng kìm nén, : “ có, chắc em nhìn nhầm rồi.”

      Liền nhanh chân về trước.

      Kỷ An Ninh hiểu, trong chốc lát đột nhiên tỉnh ngộ.

      “Văn Dụ, Văn Dụ.” đuổi kịp Văn Dụ, cho biết, “Lúc nãy có phải nghe thấy rồi ? Em vì từ chối ta mới thế.”

      Văn Dụ chân dài bước , bước chân siêu dài: “ nghe thấy, nghe thấy gì hết! Dù sao cũng là chính chủ, do em tự đóng dấu thừa nhận!”

      “...” Kỷ An Ninh bất lực, “Này, đừng có ngây thơ như thế chứ!”

      mau lên, đói chết rồi!” Cứ ngây thơ như thế đấy!

      Mọi chuyện của bà ngoại Kỷ An Ninh đều rất thuận lợi, việc khôi phục rất tốt, có biến chứng gì xảy ra. Tới thứ tư, Kỷ An Ninh và Văn Dụ cùng tới làm thủ tục xuất viện cho bà ngoại.

      Lúc đó Văn Dụ xử lý thủ tục nhập viện, trực tiếp đưa vạn tiền thế chấp, lúc thanh toán trực tiếp quẹt thẻ, cần phải nộp tiền thêm, số tiền dư theo đường cũ mà quay về thẻ của .

      Kỷ An Ninh theo Văn Dụ, đợi đến lúc hóa đơn xuất ra, liền đoạt mất.

      Có kiếp trước nên có có thể tính được đại khái viện phí mất bao nhiêu, liền nhìn con số cụ thể.

      Quả nhiên gần giống với con số trong trí nhớ.



    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Hehe.người ta được đóng dấu bạn trai rồi. Tối nay về ngủ cũng mỉm cười cho xem.haha
      Hale205 thích bài này.

    4. lovecocktail

      lovecocktail Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      38
      @Tiểu mao ơi, mong nàng như mong lương mỗi tháng :))) hãy hiểu cho nỗi lòng của những đứa ra vào Cung mỗi ngày chỉ để ngóng nàng như t
      Mengotinh_Ranluoi, Hale205layla5 thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Mình hiểu mà, cũng hay hóng truyện nhưng mà lười quá.

      Chương 50: Mở lòng

      Editor: tiểu mao

      Văn Dụ lái xe đưa Kỷ An Ninh và bà ngoại về khu tập thể Hoa đại.

      Kỷ An Ninh đỡ bà ngoại ngồi ở ghế sau, nhân lúc Văn Dụ để ý, lặng lẽ bỏ tiền được chuẩn bị từ trước vào bì thư, thừa dịp dừng xe Văn Dụ ở ghế sau đỡ bà ngoại xuống xe, liền đem bì thư vứt xuống ghế phụ.

      Lần trước Văn Dụ bước vào phòng Kỷ An Ninh là lúc bà ngoại phát bệnh, lúc đó tình huống khẩn cấp, cũng rảnh quan sát kĩ. Lần này đưa bà ngoại vừa nằm viện về, cùng hai người lên lầu, bà ngoại quay người lại trông thấy liền tưởng là khách, nhiệt tình bảo ngồi lại, còn gọi to: “Ninh Ninh, châm trà cho khách.”

      Kỷ An Ninh biết làm sao, ra hiệu cho Văn Dụ ý bảo nhanh lên.

      Văn Dụ còn lâu mới , híp mắt cười : “ cần, cần đâu ạ, nước lọc là được rồi.” nhìn qua hoàn cảnh phòng này chắc cũng có lá trà sẵn trong phòng đâu.

      xong liền rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế sa lon.

      Kỷ An Ninh muốn cản cũng kịp.

      Vừa đặt mông rơi thẳng vào trong ghế. Văn Dụ: “...” Có chút ngơ ngác.

      Kỷ An Ninh che trán, qua kéo dậy: “Ngồi bên kia, bên này bị sập rồi.” Nhìn thấy nhưng vừa ngồi xuống, người liền ‘rơi’ vào.

      Văn Dụ: “...” tệ.

      Văn Dụ thực ngồi trong căn phòng khốn khó của Kỷ An Ninh mà uống hết cốc nước sôi để nguội, còn cùng bà ngoại trò chuyện theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia lúc lâu.

      Kỷ An Ninh nhìn thấu ý đồ của , chút nể mặt mà đuổi : “Mau ăn cơm trưa , mau chạy về trường ăn cơm . Chỗ em có cơm cho đâu. Đồ nấu cho bà ngoại thiếu dầu thiếu muối, ăn nổi đâu. nhanh lên!”

      Văn Dụ lúc này mới hậm hực rời .

      vừa , Kỷ An Ninh liền buộc tạp dề bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa, chưa được lúc tiếng chuông di động vang lên. Kỷ An Ninh nhìn điện thoại, là Văn Dụ gọi, liền biết chắc chắn quay lại xe và nhìn thấy bì thư kia.

      nhận điện thoại: “A lô.”

      “Kỷ An Ninh!” Văn Dụ tức giận : “Em làm cái gì thế hả?”

      Quả nhiên Văn Dụ gọi tới vì bì thư kia.

      quay lại xe, lúc cúi đầu thắt dây an toàn liền thấy ghế phụ có bì thư. Mở ra xem, bên trong ngoài tiền viện phí còn có tiền thuê hộ công, bao gồm cả năm trăm tiền boa mà cho.

      Còn tưởng nàng bướng bỉnh này chịu nghĩ thông, kết quả vẫn bướng bỉnh như cũ.

      Lúc đó Văn Dụ giận đến nghiến răng.

      “Đó là phí tổn khi ở bệnh viện.” Kỷ An Ninh , “Số tiền này nhất định phải trả cho .”

      “Kỷ An Ninh.” Văn Dụ cao giọng.

      “Văn Dụ...” Giọng kỷ An Ninh nhàng, “ đối xử tốt với em, em nhận.”

      Giọng Văn Dụ đột nhiên im bặt.

      Trong điện thoại, nghe thấy Kỷ An Ninh giọng nhưng lại kiên định : “... Em nhận, nhưng có điểm mấu chốt. đối với em cho dù tốt đến đâu cũng thể để nuôi bà ngoại em. Đây là trách nhiệm của em.”

      Văn Dụ cầm động cả nửa ngày cũng biết gì.

      Sau đó, cười.

      “Được.” sảng khoái bỏ qua chuyện này, “Vậy sau này đối tốt với em, em được từ chối đâu đấy.”

      Kỷ An Ninh cũng cười.

      Văn Dụ đúng là Văn Dụ, lúc nào cũng chịu nhường bước, còn muốn tiến thêm bước mới yên.

      cũng sảng khoái đáp ứng: “Được.”

      Cúp điện thoại, Văn Dụ nhìn điện thoại, khóe miệng nhếch lên, trong lòng rộng rãi thoải mái.

      bé Kỷ An Ninh này... Trong xương cốt người bướng bỉnh, nhưng vẫn chịu mở rộng lòng mình.

      có thể cảm giác tình cảm của với , cũng tình nguyện mở lòng tiếp nhận, cứng ngắc nữa nhưng vẫn có điểm mấu chốt.

      Văn Dụ lái xe, hồi tưởng lại ngày chủ nhật đó thấy ở bên ngoài chụp ảnh, dáng vẻ rực dưới ánh mặt trời, khóe miệng nhịn được toát ra ý cười.

      Thích cũng lỗ.

      -------------

      Bà ngoại vừa xuất viện, Kỷ An Ninh cũng dám học ngay, ở bên cạnh chăm sóc bà ngày đêm, xác định bà bị làm sao, thứ năm mới dám yên tâm học lại.

      Nhóm Mạnh Hân Vũ thấy trở lại mới yên tâm hỏi: “Bà ngoại sao chứ?”

      sao, mọi việc đều rất thuận lợi.” Kỷ An Ninh cười nhe răng: “Cho tớ mượn vở ghi bài hôm qua với.”

      Mạnh Hân Vũ lôi vở mình ra, vừa đưa vở cho Kỷ An Ninh vừa nháy mắt ra hiệu với : “Này, cậu biết mấy hôm cậu ở đây có chuyện xảy ra đâu.”

      Kỷ An Ninh: “Hả?”

      “Chính là nha...” Mạnh Hân Vũ cố ý hạ giọng, giả bộ như lén lút, “Bạch Lộ nhà chúng ta nha, cùng Trần Hạo... Oái!”

      Bạch Lộ thu lại vở, mắng Mạnh Hân Vũ ngay lập tức: “Cho là tớ điếc rồi à? Tớ còn ngồi ở đây đấy!” Ngoại miệng hùng hổ, thế mà mặt lại đỏ ửng lên.

      Vừa nhìn liền biết có biến!

      “Có chuyện gì xảy ra thế?” Kỷ An Ninh cúi người gần sát mấy , cười , “Mau nhanh!”

      Mạnh Hân Vũ lời ít ý nhiều: “Trần Hạo theo đuổi Bạch Lộ.”

      “Căn bản có, cậu đừng nghe cậu ấy lung tung.” Bạch Lộ đỏ mặt phủ nhận, “ phải cậu xin nghỉ à, Văn Dụ nhờ Trần Hạo lấy vở giúp cậu, liền ... Tiếp xúc nhiều hơn.”

      “Ôi ôi ôi, nhưng mà Văn Dụ là mượn vở tớ mà.” Đại học bá Mạnh Hân Vũ chậc chậc : “ ta trực tiếp tìm tớ phải là được à? Cũng đâu phải biết tớ, sao ta cứ quanh co lòng vòng tìm cậu thế? Cái này phải theo đuổi còn là gì? Rảnh quá kiếm việc làm cho vui chắc?”

      Lần này Bạch Lộ phủ nhận được nữa, mặt đỏ hết cả lên.

      Bình thường khi chuyện đương của người ta cứ như chuyên gia tình , văn chương sôi sục chỉ điểm giang sơn các kiểu. Tới lượt mình người cũng choáng váng, miệng lưỡi vụng về, cãi thế nào cũng biết.

      Lần đầu đương ấy mà.

      Kỷ An Ninh cười đến hai mắt cong cong như vầng trăng non.

      Tay chống má, vừa quay đầu liền thấy phía khác của phòng học, có người được mấy người khác vây quanh, trò chuyện vui vẻ. Cái người tinh thần phấn chấn được vây quanh kia chính là Tôn Nhã Nhàn.

      Kỷ An Ninh tập trung nhìn vào. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Mạnh Hân Vũ cũng nhìn theo ánh mắt , nhìn thấy Tôn Nhã Nhàn, cũng im lặng theo.

      biết cậu ta quen biết với mấy vị tinh tốt nghiệp trường danh giáo nào đó, đắc ý mấy ngày nay.” nàng nhún vai , “Cambridge làm sao, Princeton thế nào...”

      Tinh tốt nghiệp trường danh giá đương nhiên làm người ta muốn hướng đến, ngay từ đầu Mạnh Hân Vũ cũng từng hâm mộ. Nhưng khoác quá mức, đắc ý vênh váo, cũng làm cho người ta nhịn được mà khó chịu.

      Kỷ An Ninh thấy hơi mờ mịt, theo trí nhớ kiếp trước hình như có chuyện này phải?

      Nhưng kiếp trước tiêu điều xa rời nhóm bạn, lúc đầu cũng thân với mọi người, cũng có thể do để ý.

      Hôm thứ tư gọi cho Thư Thần. Thư Thần : “Quá tốt rồi, còn sầu chuyện cuối tuần thiếu người đây. Mấy người Dương Na hay rồi, hẹn hò cũng là có việc bận, muốn sắp xếp thời gian làm cuối tuần. Em mau quay lại .”

      Tình huống thực tế chắc chắn khoa trương như Thư Thần miêu tả, là do Thư Thần cố ý quá lên, nhằm cho Kỷ An Ninh cảm thấy phải mình thêm phiền phức cho người ta mà là giúp đỡ.

      ta đúng là thanh niên dịu dàng lương thiện. biết kiếp này liệu còn lặng lẽ thích , tóm lại cách nào đáp trả tình cảm của ta, chỉ có thể cố gắng nghiêm túc làm việc cho .

      Tình cảm của , dù kiếp trước hay kiếp này, chắc chỉ đủ trả cho người thôi.

      Người đó là ai?

      Ky An Ninh vừa nhớ tới người này, khóe miệng liền nở nụ cười dịu dàng.

      Thứ sáu Đỗ Thanh gọi cho Kỷ An Ninh: “Thứ bảy có đơn việc.”

      Nhanh như vậy có việc tiếp, Kỷ An Ninh đương nhiên là vui vẻ rồi. Nhưng cân đối được thời gian.

      Cuối tuần Kỷ An Ninh phải dạy kèm, đầu tuần bởi vì bà ngoại nằm viện nên phải dời lại, cuối tuần trước bởi vì phải đánh squash phải nhờ Mạnh Hân Vũ tới dạy thay lần, thể nhờ tiếp được, chiều tối còn phải tới quán cà phê, chỉ rảnh được mấy tiếng, đủ dùng.

      với Đỗ Thanh thời gian của bản thân, Đỗ Thanh tính lượng công việc của lần này, rất chắc chắn: “ đủ.”

      “Em thể xin nghỉ hoặc xin đổi ca à?” hỏi.

      Nếu như bình thường có thể. Nhưng Kỷ An Ninh xin chuyển buổi học lần rồi.

      Đỗ Thanh thấy kì quái: “Bây giờ sinh viên làm gia sư có thể kiếm được bao nhiêu? Nhiều lắm à?”

      Kỷ San Ninh thành trả lời: “ giờ em được chín mươi.”

      “...”Đỗ Thanh câm nín, “ còn tưởng được nhiều lắm. Chút tiền như thế còn thêm tiền lại... kiến nghị em nên xin nghỉ . Dù tháng em chỉ nhận được đơn việc cũng nhiều hơn so với làm gia sư.”

      Theo mặt tiền bạc đúng là như vậy. Nhưng... Kỷ An Ninh vừa mới vào ngành, căn bản biết tình hình của người mẫu chụp quảng cáo như thế nào.

      Lúc trước bà chị chơi vố kia cũng có có khi tháng có đơn việc nào, biết là hay giả.

      Kỷ An Ninh dám mạo hiểm như vậy, phải gánh cuộc sống của hai người. Nhất là lần này, ban đầu nghĩ đợi đến lúc bà ngoại cần phẫu thuật, có thể tích lũy tiền được ở mức kha khá, ngờ còn chưa chuẩn bị xong, cuộc phẫu thuật của bà tới sớm hơn dự kiến.

      tại mới là cuối tháng mười, mới nhập học đại học được hai tháng, tiền bạc vẫn còn hơi thiếu.

      Bởi vậy dám tùy tiện vì công việc người mẫu ổn định này mà bỏ công việc gia sư có thu nhập ổn định kia.

      Uyển chuyển từ chối Đỗ Thanh, sau khi cúp điện thoại, nghĩ tới đơn này kiếm được nhiều tiền như thế, bỏ vẫn thấy tiếc.

      Nhưng chỉ có thể như vậy. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Ai biết buổi tối Đỗ Thanh gọi lại cho : “Như thế này, ban đầu bọn họ có hai hệ liệt, bây giờ lới ra, bảo bọn họ tìm hai người, như thế mỗi cái hệ liệt nhiều như cũ, mỗi người phần, chắc khoảng bốn năm giờ là xong, em có được ?”

      Hai mắt Kỷ An Ninh đều sáng lên: “Được được được, em tới kịp!”

      Lần chụp ảnh này là ở studio của Đỗ Thanh, vừa hay chỗ đó có tàu điện ngầm. Thứ bảy, Kỷ An Ninh vừa ra ra từ nhà tiểu Vân, vì thời gian gấp gáp nên ngồi xe buýt mà trực tiếp gọi xe đến trạm tàu điện ngầm.

      Đợi đến lúc công việc bên này kết thúc, lại tới quán cà phê làm tiếp, trước giờ phải là người lười biếng, xong đêm này, Kỷ An Ninh đúng là mệt đến thảm luôn.

      Văn Dụ canh giờ tới đón .

      “Hôm nay sao nhìn phờ phạc thế?” thấy kỳ lạ nên hỏi.

      “Mệt mỏi.” Kỷ An Ninh .

      chuyện như hết sức, gương mặt bằng bàn tay bởi vì gió đêm lạnh mà núp trong cổ áo, nhìn còn nhắn hơn bình thường. ràng nhìn yếu, nhưng sức lực lại tràn đầy, là nàng thân thể rắn chắc.

      “Hôm nay làm gì thế?” Văn Dụ hỏi.

      Kỷ An Ninh thắt dây an toàn, cho biết: “Hôm nay nhận đơn chụp ảnh, bận rộn mất khoảng năm tiếng, cả ngày làm liên tục ngừng từ ban ngày đến tối muộn.” xong liền ngáp cái, dựa đầu vào ghế.

      Văn Dụ lườm chút, nhìn mệt mỏi có tinh thần cũng bảo nghỉ hay đổi việc gì đó. biết cũng vô dụng.

      Xe vững vàng đường, Văn Dụ mở điều hòa, lại thấy sợ lạnh nên mở miếng đệm sưởi ấm cho .

      Chưa tới lát, trước người Kỷ An Ninh ấm áp, sau lưng và cái mông cũng nóng ấm, quả thực rất thư thái.

      “Chức năng này tuyệt...” , thanh dần, mí mắt bị khí nóng hun đến nặng nề nhấc lên nổi.

      Đợi đến lúc Văn Dụ dừng xe bên ngoài khu tập thể Hoa đại, quay đầu lại thấy Kỷ An Ninh ngủ.

      ngủ yên tĩnh mà xinh đẹp, đôi môi hồng như cánh hoa hải đường ngày xuân, hơi mở ra.

      Dáng vẻ thiếu nữ chút phòng vệ này vừa ngây thơ vừa mang theo dụ dỗ.

      Văn Dụ ngưng mắt nhìn lúc, mỉm cười vươn tay nắm cái cằm , tiến tới.

      Văn Dụ là cái gì? Thiện nam tín nữ?

      , là sói.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :