1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Thế Sủng Ái - Triệu Thập Dư (Hiện đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 22
      Editor: Chim Ba Chân + LC

      Sau khi Sở Phàm dẫn Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán lên tầng hai, sắc mặt Sở Y Tình mới dần dần trầm xuống.

      Nếu phải bản thân còn ở tiệc rượu, phỏng chừng trạng thái của ta còn tệ hơn nữa.

      “Ông nội, người phụ nữ mà Thẩm Mộ Ngạn mang đến kia, ông biết sao ạ?!”

      Mấy năm nay ta ở nước ngoài, tất cả tư liệu về giới thượng lưu ở thành phố S mà ta nắm trong tay đều là do ông cụ Sở sai người điều tra cẩn thận rồi gửi cho ta, mà Cố Phán thực ở trong đó.

      ta vốn cho là Cố Phán phải tiểu thư con nhà danh giá, nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Thẩm Mộ Ngạn, che chở cho kia ràng như thế…

      Sở Y Tình tin với tính cách thường ngày của Thẩm Mộ Ngạn, ta u mê như vậy. Cho nên, ta cảm thấy vấn đề chắc chắn là ở thân phận của Cố Phán.

      Ông cụ Sở cũng có chút do dự, có điều ông ta bình tĩnh hơn chút.

      Vỗ vỗ mu bàn tay cháu , ông ta động viên : “Cháu trước tiên đừng sốt ruột, trước khi mọi chuyện ràng cần tự tạo áp lực cho mình. Chúng ta bên này, họ Cố có thân phận và địa vị chỉ có mấy nhà, cho dù ông nhắc đến, tự cháu hẳn cũng biết rồi.”.

      “Nhưng ông xem thái độ của Thẩm Mộ Ngạn đối với ta kìa. Nếu ta có ý đồ gì với ta, cháu tuyệt đối tin.”

      Ông cụ Sở ý tứ sâu xa liếc nhìn cháu : “Vậy lỡ như… cậu ta đúng là có ý đồ với đó sao?”

      Sở Y Tình ngẩn ra, ta còn chưa gì, ông cụ Sở lại mở miệng:

      “Lát nữa ông nội giúp cháu tỉ mỉ tra xem này có lai lịch gì, chúng ta chuẩn bị tốt hai phương án. Nếu ta thực xuất thân danh giá, Thẩm Mộ Ngạn cũng có ý kết thân, vậy ông nội lại tìm cho cháu mối hôn tốt hơn, cần thiết phải dồn hết tâm tư lên người ta. Còn nếu ta chỉ là của gia đình bình thường dễ giải quyết rồi.”

      Ông cụ Sở nửa bỏ lại nửa, nhưng Sở Y Tình lại nghe được ràng.

      Giới thượng lưu này chưa bao giờ thiếu chuyện “ bé Lọ Lem”, nhưng bé Lọ Lem có thể nhịn đến cùng, trở thành người cười cuối cùng lại đếm được đầu ngón tay.

      Thẩm Mộ Ngạn xưa nay là kiểu thương nhân máu lạnh trong mắt chỉ có lợi ích, ta tin mà làm ra chuyện gì quá giới hạn.

      Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Sở Y Tình tốt hơn chút, càng thêm thầm hy vọng thân phận của Cố Phán cần có cái gì trái ngược.

      __ __ __ __

      So với đại sảnh của bữa tiệc, hoàn cảnh ở tầng quả yên tĩnh hơn rất nhiều.

      Cố Phán khoác cánh tay Thẩm Mộ Ngạn, yên lặng theo bên cạnh trong hành lang.

      ra lúc này trong lòng cũng có chút tò mò.

      Vốn cho rằng dựa theo tính cách của Thẩm Mộ Ngạn, tham gia tiệc rượu hoặc là do có mục đích xã giao thực tế, hoặc là quan hệ giữa và người tổ chức bữa tiệc rất thân thiết.

      Nhưng nhìn tình hình vừa nãy, hai người kia dường như cũng phải là như vậy?

      Trong lúc chủ Cố miên man suy nghĩ, đoàn người đến gian phòng lầu.

      Chỗ này vốn dĩ ngồi vài người bạn có quan hệ tồi với Sở Phàm, mỗi người bọn họ đều mang theo bạn đến, Sở Phàm sợ mình xuống lầu xã giao tiếp đón bọn họ được chu đáo nên để lại Hứa Tiếu ở lầu tiếp đãi.

      Mặc dù tại Sở Phàm có muôn vàn bất mãn với Hứa Tiếu, nhưng ít nhất với bên ngoài ta vẫn là vợ chưa cưới của ta, vụ tai tiếng của nhà họ Hứa trước mắt còn chưa truyền tới thành phố S, vẫn còn có thể lợi dụng ta thêm thời gian nữa.

      Sau khi Sở Phàm mang bọn họ tiến vào nhiệt tình giới thiệu với mấy người ngồi đó.

      Cuối cùng, ta gọi Hứa Tiếu ở bên kia chiêu đãi khách nữ.

      “Hứa Tiếu, em qua đây lát.”

      ra Sở Phàm cảm thấy giới thiệu hay giới thiệu Hứa Tiếu với Thẩm Mộ Ngạn cũng sao, nhưng ta muốn thất lễ với người bạn cùng Thẩm Mộ Ngạn, bây giờ gọi Hứa Tiếu qua đây, thân phận của ấy là vị hôn thê của mình, thứ nhất bày tỏ tôn trọng với Cố Phán, thứ hai cũng để lát nữa tiện cho việc chiêu đãi.

      Nhưng nào ngờ, lời này của Sở Phàm vừa thoát ra khỏi cổ họng, biểu cảm của Cố Phán lập tức cứng đờ.

      Mà Hứa Tiếu nghe tiếng xoay người lại, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Phán, động tác cũng khựng lại.

      Cố Phán: “…”

      Cả trái tim của đều sắp vọt lên cổ họng rồi, vì muốn người đàn ông ở bên cạnh nhận ra điều bất thường, vẫn phải liều mạng giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm như có xe lửa vù vù chạy qua.

      【Tốt lắm, hôm nay lại được nữ thần số mệnh đặc biệt chiếu cố hôm rồi : ) 】

      Hứa Tiếu này lần trước bị đập miếng dưa hấu vào mặt, trở nên xấu xí như vậy, tại ở trước mặt vị hôn phu, lấy tính cách ương ngạnh thể nào giấu nổi của ta trong ngày thường …

      Cố Phán cảm thấy vỏ bọc của mình hôm nay sắp lành ít dữ nhiều rồi.

      Đợi lát nữa lỡ như đánh nhau phải làm sao đây? là người mà Thẩm Mộ Ngạn mang đến, có lẽ bị thiệt, nhưng sau khi kết thúc sao?

      Thẩm Mộ Ngạn hỏi đến, nên thế nào đây?

      Vừa nghĩ đến mấy vấn đề này, Cố Phán liền cảm thấy đầu mình nặng đến mức sắp đè gãy cổ rồi.

      ràng chỉ là muốn làm kẻ “cuồng sắc đẹp” mang tình về nhà mà thôi, vì sao con đường phía trước lại gian nan vậy chứ?

      Phán Phán tủi thân, Phán Phán muốn nhận thua.

      Cố Phán càng nghĩ càng tủi thân, trong đầu cũng chuẩn bị sẵn sàng để chào hỏi Hứa Tiếu.

      Nhưng bất ngờ chính là, đối phương ngoài lúc mới đầu hơi giật mình ra, biểu sau đó lại giống như gặp được người xa lạ.

      Hứa Tiếu thoải mái tự nhiên tiến lên, trước tiên chào hỏi Sở Phàm: “Sở Phàm.”.

      Lúc chuyện ánh mắt cũng hề liếc về phía Cố Phán, ngược lại giống như thực là lần đầu tiên gặp mặt.

      Sở Phàm gật gật đầu, giới thiệu hai người Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán với ta.

      “Vị này là tổng giám đốc Thẩm của Thẩm thị và bạn của ấy.”

      Sở Phàm xong, Hứa Tiếu liền ngước mắt lên chào hỏi.

      Hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ mà Cố Phán nhìn thấy lúc trước, người Hứa Tiếu hôm nay có thêm chút thái độ khiêm nhường cùng nhẫn .

      Đặc biệt là lúc đối diện với , Hứa Tiếu thậm chí còn làm bộ làm tịch khách khí mỉm cười, điều này làm cho Cố Phán vô cùng bất ngờ.

      “Chào hai vị, tôi là Hứa Tiếu.”

      Thẩm Mộ Ngạn đáp lại, Cố Phán yên lặng giây lát, trái lại gật đầu với ta.

      Sở Phàm thấy bầu khí tệ, liền lại đề nghị: “Tổng giám đốc Thẩm, hay là chúng ta chơi mấy ván bài? Đúng lúc mấy người bọn họ còn lo bàn này thiếu người chơi đây, nếu chê chơi cùng chúng tôi mấy ván?”

      Lời này rất khách sáo, ở đây nhiều người như vậy, sao có thể thiếu người chơi chứ? như vậy, hiển nhiên là cho Thẩm Mộ Ngạn đãi ngộ cùng thể diện lớn nhất.

      Người ở trong phòng đều nghe ra được, Hứa Tiếu cũng vậy.

      Từ lúc vừa bắt đầu ta nhìn ra, Sở Phàm quan tâm tới Cố Phán và người đàn ông ở bên cạnh thế nào, mấy ngày nay bởi vì chuyện trong nhà, thái độ của Sở Phàm đối với ta xuống dốc phanh.

      Ở bên ngoài có lẽ vẫn cho ta hai phần thể diện, nhưng lúc ở riêng sớm còn bao nhiêu thương chiều chuộng ta. Thỉnh thoảng ra ngoài uống nhiều rồi, còn có thể ra tay với ta.

      Bây giờ eo Hứa Tiếu vẫn còn mảng bầm tím lớn, chính là bị Sở Phàm say rượu lỡ tay đẩy ngã, đụng vào bàn trà gây ra.

      ra bản thân Hứa Tiếu cũng rất khó chịu, ràng trước kia tất cả đều rất thuận lợi, thế nào mà sau đêm tất cả đều thay đổi rồi?

      Chuyện cha ta có con riêng ở bên ngoài ta vốn cũng biết chút, nhưng ông ấy chưa từng có suy nghĩ đưa đứa bé đó về nhà họ Hứa, ta vẫn như cũ là đứa trẻ độc nhất của nhà họ Hứa, cho nên ta căn bản quan tâm.

      Sao sau đó lại đột nhiên công khai ầm ĩ, thậm chí còn để ông nội ta biết được?

      Ông nội luôn trọng nam khinh nữ, trước kia ít lần mỉa mai ta, nhưng nề hà trong nhà chỉ có đứa con ta, dù có mỉa mai như thế nào nữa ta cũng hoàn toàn làm ngơ, hề sợ hãi.

      Nhưng bỗng nhiên ông nội phát ra cha ta còn có đứa con, còn là đứa con trai...

      Hứa Tiếu muốn nhớ tới những hồi ức trước đây nữa, giờ cẩn thận nghĩ lại, dường như tất cả mọi chuyện phát sinh sau trận ầm ĩ của ta với Cố Phán.

      ta dám khẳng định thủ đoạn cùng năng lực của Cố Phán, nhưng cũng thể đề phòng.

      Vậy nên, cho dù chuyện trong nhà ta có phải do Cố Phán làm ra hay , lúc này Hứa Tiếu cũng dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

      Canh bạc sớm bắt đầu rồi, bàn cũng vung vãi mấy thẻ bài.

      Sau khi Sở Phàm ra lời mời Thẩm Mộ Ngạn cùng chơi bài lại bảo Hứa Tiếu sắp xếp lại bàn bài.

      ta ở trước mặt Thẩm Mộ Ngạn luôn ăn cẩn thận, dáng vẻ dù phải nịnh nọt nhưng cũng rất ràng là lấy lòng.

      Cố Phán ở bên cạnh quan sát, lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

      Chuyện ngày hôm nay quá kì lạ rồi, luôn cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao. Đặc biệt là tại còn ở chung trong căn phòng với Hứa Tiếu, giống như bị người đặt quả bom hẹn giờ trong lồng ngực.

      Nhưng chỉ là nhân vật bé thế này, cũng tiện lại với Thẩm Mộ Ngạn ?

      Sớm biết vậy vừa nãy lúc cúi đầu hỏi , muốn lên lầu là được rồi.

      đúng, loại tình huống vừa rồi, vì sao lại đột nhiên hỏi ý kiến của chứ?

      Hơn nữa bây giờ nghĩ lại, vẻ mặt của ngay lúc đó dường như... có thâm ý khác?

      Ý tưởng này vừa xuất , trong nháy mắt Cố Phán cảm thấy hết hồn, vô thức nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh.

      Lầu hai đèn đuốc sáng trưng, làn da của người đàn ông giống như mảnh ngọc, vừa trắng vừa mát lạnh. Dáng mày đường nét ràng, mí mắt hơi cụp xuống, ánh mắt vẫn như cũ mang theo nhiệt độ.

      Cố Phán nhìn Thẩm Mộ Ngạn, còn chưa kịp nghĩ nhiều, ở bên cạnh mở miệng .

      “Được.”

      Lời này là với Sở Phàm, trả lời chuyện vừa rồi Sở Phàm hỏi có muốn cùng chơi bài hay .

      Sở Phàm vừa nghe “ông lớn” này đồng ý, nhất thời vui mừng ra mặt.

      sòng bạc là chỗ chuyện tốt nhất, lát nữa ta cố gắng nhường bài, để vị này thắng thêm mấy ván, sau đó mới nhắc đến chuyện hợp tác, đến lúc đó cho dù thể lập tức đồng ý, biết đâu cũng có thể nể mặt cho ta cơ hội đưa tài liệu.

      Dự án mới mà ta mang đến rất có triển vọng, ta tin sau khi Thẩm Mộ Ngạn xem xong vứt bỏ cơ hội kiếm tiền.

      Nội bộ nhà họ Sở bị cả của ta nắm chặt, tài nguyên cùng tiền bạc mà ta được chia nhiều lắm, vậy chi bằng nhân cơ hội tìm cây đại thụ có thể dựa vào.

      khi chuyện lần này thành công, địa vị của ta ở nhà họ Sở tăng thêm bậc nữa, đến lúc đó cũng có năng lực tuyệt đối, có thể chống lại bọn họ.

      Vừa nghĩ đến những thứ này, Sở Phàm cảm thấy bản thân hưng phấn đến mức nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao.

      Còn lại hai người muốn nhập bàn chính là cậu ấm của gia tộc có máu mặt trong thành phố S. Tuy gia tộc bọn họ có bối cảnh rất tốt, nhưng bản thân bọn họ lại phải người hăng hái tranh giành.

      Vì lẽ đó lúc này gặp được Thẩm Mộ Ngạn, cũng có ý nghĩ bám vào, nhưng khi nhìn thấy Cố Phán ở bên cạnh , tâm địa gian xảo trái lại sinh ra ít.

      trong hai người cầm quân mạt chược, như cười như gõ bài bàn.

      “Sở Nhị à, hôm nay chúng ta chơi kiểu khác , trước giờ chỉ xếp mấy quân bài này nhàm chán, vô vị”.

      Lúc này tâm trạng Sở Phàm rất tốt, ta cũng nghĩ nhiều liền hỏi: “Vậy cậu muốn chơi cái gì?”

      “Ê, như vậy , chúng ta chơi mấy ván, ai thua phạt bạn ta uống rượu, thế nào? Tôi thấy bên kia cậu chuẩn bị rất nhiều rượu Tây, lần nửa ly .”.

      ta vừa xong, sắc mặt Cố Phán sa sầm trước tiên.

      Trước đây Cố An Nam vì muốn lúc bình thường lang thang ở bên ngoài cảnh giác chút phổ cập cho ít kiến thức về mấy chuyện xấu xa dơ bẩn trong giới. Đặc biệt lúc đến mấy gã công tử bột của gia tộc có địa vị, có nhắc tới bọn họ khinh thường phái nữ nhiều thế nào.

      Rượu bày ở bên kia vừa nhìn biết là rượu mạnh, con nhấp môi mấy ngụm phỏng chừng muốn say rồi, ta còn thua lần liền uống nửa ly?

      Đây phải ràng xem bọn là người sao?

      Lửa giận của tiểu thư Cố bừng bừng bốc lên, mặt lạnh như đóng băng, gương mặt xinh đẹp vậy mà lại tăng thêm phần kiều diễm, nhìn đến trong lòng hai gã ở bên kia cũng ngứa ngáy.

      Sở Phàm ở bên trái lại cảm thấy có gì, chỉ là biết ý của Thẩm Mộ Ngạn thế nào.

      ta suy nghĩ chút, thử thăm dò hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, thấy thế nào?”.

      Thẩm Mộ Ngạn cũng nhìn Cố Phán, trực tiếp đáp: “Được.”

      Trong lòng Cố Phán nặng nề, căn bản chưa kịp phản ứng bị Thẩm Mộ Ngạn ôm eo vào trong.

      Lúc sau, tới trước bàn đánh bài, đôi tay thon dài như ngọc ấn lên vai Cố Phán, bị ép ngồi xuống, trực tiếp ngồi vào vị trí chủ chốt của canh bạc.

      khí trong phòng nháy mắt đông cứng lại, sắc mặt mọi người cũng theo đó cứng đờ.

      Cố Phán cũng vậy, vốn còn vì quyết định của Thẩm Mộ Ngạn mà chán nản vô cùng, thầm hạ quyết tâm nếu lát nữa bắt uống rượu, vậy trực tiếp trở mặt, cái gì theo đuổi với theo đuổi, bà đây phục vụ nữa.

      Nhưng nghĩ tới, người đàn ông này lại để ngồi vào sòng bài.

      Ý là đến chơi bài? Thua uống rượu sao?

      Cố Phán bị tình huống đảo ngược này làm cho có chút mơ hồ, đồng dạng thể tưởng tượng nổi, còn có Sở Phàm và hai gã công tử bột kia.

      Gã công tử bột lúc trước đưa ra đề nghị nhịn nổi nữa, ta có thể cái đó, hoàn toàn là muốn nhìn thấy dáng vẻ say rượu của người đẹp Cố Phán này.

      tại để ngồi phía sau, vậy còn gì là thú vị nữa?

      “Vị này… tổng giám đốc Thẩm. Ngài có ý gì vậy? Xem thường chúng tôi hay là thế nào? Để chơi cùng chúng tôi?”.

      Thẩm Mộ Ngạn cũng thèm liếc ta cái, cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi cho Cố Phán xong trực tiếp ngồi ở sau lưng .

      Đôi chân dài của hơi xếp chồng lên nhau, sau khi ngồi xuống, hơi thở trầm lãnh quanh người mạnh hơn hẳn người khác trong nháy mắt tản ra trong khí. Thấy bọn họ vẫn cử động, nhàn nhạt nâng mắt nhìn sang phía Sở Phàm.

      “Còn chơi hay ?”

      Sở Phàm nào dám đắc tội ông lớn này, vội vàng gật đầu liên tục, kế tiếp ta quay qua ấn ấn gã công tử bột có quan hệ tốt, ám chỉ ta nể mặt mình, đừng gây thêm nữa.

      Tình cảnh bây giờ xem như được Sở Phàm thuận lợi đè xuống rồi, hai gã công tử bột nể mặt Sở Phàm, lúc này ngược lại cũng thêm gì nữa.

      Nhưng mà bạn ở sau lưng bọn họ, bao gồm cả Hứa Tiếu, thể nào che giấu được hâm mộ cùng đố kị trong mắt.

      Trường hợp xã giao kiểu này, uống rượu đánh bài là chuyện bình thường. Như đám cậu ấm này, cũng chưa bao giờ coi trọng bạn mang theo, cho dù ngẫu nhiên có người như Sở Phàm mang theo vị hôn thê tới tham dự, cũng rất ít người quan tâm đến cảm nghĩ của bạn đầu tiên.

      cho cùng chính là đủ quan tâm, so sánh với lợi ích giao thiệp, thậm chí là bầu khí lúc đó, các đều là thứ phải bị hi sinh.

      Trải qua nhiều cũng thành quen, vốn dĩ cũng có gì.

      Nhưng bây giờ… ở đối diện lại được che chở thành như vậy, chỉ dẫm lên lòng tự trọng của các , thậm chí đạp lên cả mấy người đàn ông ngồi đó.

      Điều này khiến các làm sao cam lòng cho được?

      Đặc biệt là Hứa Tiếu.

      Chỉ cần vừa nghĩ đến khuất nhục mà bản thân phải chịu ở nhà họ Hứa cũng như ở chỗ Sở Phàm, lại đem so sánh với tình cảnh nở mày nở mặt của Cố Phán giờ phút này, ta hận đến ngứa răng.

      Nhưng dù khó chịu thế nào nữa, ta cũng dám biểu ra điều gì bất thường, lúc Sở Phàm tới, vẫn như cũ thuận theo ngồi ở phía sau ta.

      đảo ngược này ở trong lòng Cố Phán từ hoảng hốt đến ngọt ngào, rồi đến có chút bất an tại, quá trình này cũng chỉ ngắn ngủn vài chục giây.

      Thấy bọn họ hầu hết đều sắp ngồi vào chỗ, Cố Phán nhịn được nữa, mặt gắng gượng treo nụ cười, giơ túi xách che khuất nửa khuôn mặt, mỉm cười nghiêng người nhìn Thẩm Mộ Ngạn ở phía sau.

      Dáng vẻ của ung dung, thản nhiên, nhìn từ góc độ của người khác, trái lại giống như là thân mật thầm chuyện gì đó với Thẩm Mộ Ngạn.

      Nhưng thực tế…

      “Tổng giám đốc Thẩm, tôi thấy tôi cần phải nhắc nhở chút, kỹ thuật chơi bài của tôi cực kỳ kém! Cực kỳ! Cực kỳ kém! Giờ chúng ta mượn cơ hội rời vẫn còn kịp, nếu lát nữa số rượu bên kia có lẽ rót hết vào bụng đấy.”.

      Lúc Cố Phán chuyện, đôi mắt long lanh ánh nước chăm chú nhìn Thẩm Mộ Ngạn. có chút sốt ruột, căn bản chú ý tới khoảng cách tại giữa hai người ở khu vực an toàn.

      Chờ khi quay đầu rũ mắt nhìn về phía , mới chợt ý thức được, khoảng cách giữa bọn họ lúc này... dường như hơi thân cận quá mức rồi.

      cần để ý thắng thua, tùy tiện chơi .”.

      “... Nếu tùy tiện chơi rồi khiến uống nhiều phải làm sao đây? Lỡ như đến lúc đó say đến mê man, có nhân cơ hội đưa cho thẻ phòng biết làm thế nào?”

      Người đàn ông liếc nhìn , trong con ngươi đen láy có vài chấm sáng vụn.

      Khi mở miệng, giọng rất thấp, trong giọng trong trẻo, mang theo tia mê hoặc tên.

      cho bọn họ cơ hội sao?”

      Khoảng cách quá gần, khi chuyện có hơi thở mỏng manh phả lên khuôn mặt nhắn của Cố Phán, kèm theo lời của , nhiệt độ hai gò má bất giác tăng cao.

      .”.

      Đương nhiên Thẩm Mộ Ngạn rất hài lòng với câu trả lời này. thêm nữa, tầm mắt lại hướng về sòng bạc.

      “Ừ, bắt đầu .”

      -------

      Tiểu thư Cố gà mờ trong chuyện bài bạc vì bảo vệ “đầu tường’’ của mình, có thể tập trung toàn bộ tinh thần.

      Trước đây, lúc theo Cố An Nam lăn lộn, cũng từng tùy tiện chơi mấy lần, mặt bài nhìn thế nào, đánh thế nào, làm sao ù bài, đại khái hiểu .

      Nhưng kĩ năng chơi bài tốt... cũng là .

      Có điều, hôm nay cũng biết là vận may tồi hay thế nào, ba ván mở đầu, đều thắng.

      Hơn nữa có hai lần đều là Sở Phàm thua, Hứa Tiếu phải uống hai ly rượu, uống đến mức sắc mặt cũng sắp giữ nổi nữa.

      Cố Phán thắng được cả người khoan khoái, vẻ mặt so sánh với ban nãy tự nhiên dễ gần hơn chút.

      Gã công tử bột ở bên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn đối với khuôn mặt kia của , lúc này nhìn mỹ nhân dần dần bắt đầu thả lỏng, cũng ngăn được tâm tư muốn đến gần.

      “Vị tiểu thư mà tổng giám đốc Thẩm mang đến nhìn lạ mắt, biết là người ở đâu?”

      Hứa Tiếu ở đây, Cố Phán cũng tiện che giấu quá mức, liền thoải mái đáp: “Người thành Bắc.”

      Gã công tử bột vừa nghe thế liền vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Hứa Tiếu ở sau lưng Sở Phàm.

      “Ô? tớ nhớ vị hôn thê của Sở Nhị cũng là người thành Bắc? Có quen vị tiểu thư này ?”

      Tâm trạng Cố Phán trầm xuống, động tác giơ tay ném bài cũng khựng lại, tầm mắt tự giác nhìn về bên phía Hứa Tiếu.

      Ánh mắt của hai giao nhau ở giữa trung, còn chưa bắn ra tia lửa, Cố Phán cảm thấy tay mình đột nhiên bị người nắm lấy.

      Bàn tay của người đàn ông thon dài trắng nõn, khớp xương ràng tao nhã. Lòng bàn tay mang theo độ ấm nhàn nhạt, gắt gao bọc lại tay của Cố Phán.

      Phút chốc, giọng trầm thấp mát lạnh vang lên bên tai Cố Phán: “Bài sai rồi.”

      Tay bị dùng lực kéo trở về, kế tiếp, theo động tác của , đổi quân 6 mà Cố Phán vốn sắp đánh thành quân 9.

      Nào ngờ, quân bài này mới ném ra, gã công tử bột vừa rồi vẫn luôn hỏi đông hỏi tây Cố Phán chợt ngả bài, cười đến khoa trương tùy tiện.

      “Ơ, xin lỗi, tôi thắng rồi.”

      Lúc này, gã công tử bột sớm ném chuyện vừa hỏi Cố Phán và Hứa Tiếu ra sau đầu, ta sớm nhìn Thẩm Mộ Ngạn vừa mắt, bản thân lại có ý dựa vào nhà họ Thẩm, vì vậy lúc này thấy có cơ hội chuốc rượu đối phương, ta vô cùng hưng phấn.

      “Tổng giám đốc Thẩm, nào, tôi thay mang rượu đến.”.

      Gã công tử bột chậm chễ chút nào, tự mình đứng dậy rót nửa ly rượu mang đến.

      Cố Phán ở phía trước hơi chột dạ, trong đầu nổi lên suy nghĩ uống thay Thẩm Mộ Ngạn. Nhưng gã kia căn bản cho cơ hội, trực tiếp đưa rượu tới trước mặt Thẩm Mộ Ngạn.

      Thẩm Mộ Ngạn cũng do dự, mặt cảm xúc đón lấy, ngửa đầu lưu loát sạch uống cạn rượu trong ly.

      Yết hầu khẽ lăn, đường cong kéo căng dưới cằm vẽ ra đường vòng cung gợi cảm mê người ở giữa trung, Cố Phán ở bên nhìn mà trong lòng cực kỳ xoắn xuýt.

      Mắt thấy Thẩm Mộ Ngạn uống cạn ly rượu kia xuống bụng, gã công tử bột vừa lòng rồi, đem mạt chược bàn đẩy vào trong.

      “Nào nào, tiếp tục.”

      Chuyện Cố Phán và Hứa Tiếu có quan hệ hay hoàn toàn bị bỏ qua, theo lý Cố Phán nên thở phào hơi mới đúng, nhưng lại mảy may vui vẻ nổi.

      cầm ly trà ở bên cạnh lên, có chút máy móc đưa ly lên miệng muốn uống, lại bỗng phát cái ly sớm trống rồi.

      Ánh mắt Sở Phàm rất sắc bén, sau khi ta nhìn thấy động tác của Cố Phán lập tức với Hứa Tiếu: “ nhìn thấy trà trong ly của Cố hết rồi à? Mau lấy thêm .”

      Sắc mặt Hứa Tiếu cứng đờ, nhưng cuối cùng cũng thêm gì nhiều, ngoan ngoãn đứng lên.

      ta lần nữa thêm nước sôi sùng sục vào trong ấm Tử Sa, lúc tới, rất lễ phép cười với Cố Phán.

      Cố, tôi...”

      ta vừa chuyện vừa rót trà vào trong ly của Cố Phán, nhưng nào hay cổ tay đột nhiên thả lỏng, miệng ấm trà nháy mắt đổi hướng, nước nóng vốn dĩ nên chảy vào trong ly trà, mắt thấy sắp chảy về phía cổ tay của Cố Phán.

      Cố Phán kịp thời rụt tay lại, cùng lúc đó, người đàn ông ở phía sau cũng ngay lập tức nắm lấy cánh tay , kéo vào trong ngực mình.

      Toàn bộ nước trà tưới lên váy của Cố Phán, cũng may chất liệu của chiếc váy này đủ dày, nước nóng ngấm đến bắp đùi che dưới váy.

      Sở Phàm phản ứng lại trước tiên, lập tức đứng thẳng người, giọng điệu tương đối tốt: “Mẹ nó làm gì thế hả? Có chút chuyện này cũng làm xong? Có bệnh mau về nhà chữa bệnh cho tôi. Đừng ở chỗ này khiến tôi mất mặt.”

      Hứa Tiếu bị ta mắng đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hành động vừa rồi chỉ là nhất thời kích động, bây giờ ngoại trừ thể chịu nổi ra, vẫn còn lưu lại tầng tầng sợ hãi cực độ.

      ta cắn môi nhìn Cố Phán, thái độ hạ đến mức thấp nhất: “Xin lỗi, Cố, là tôi vừa rồi cầm vững ấm trà, lát nữa tôi đền cái váy khác cho nhé.”

      Cố Phán lạnh lùng liếc nhìn ta, lâu mới đáp: “ cần.”

      Sau khi Thẩm Mộ Ngạn xác định Cố Phán bị thương liền thả ra.

      nắm chặt lấy cánh tay mảnh mai, “Trước tiên xử lý chút .”.

      Cố Phán gật đầu, sau đó nhấc vạt váy mình ra khỏi phòng.

      Bầu khí lập tức đông cứng lại ít, người ở đây đều cảm nhận được, hơi thở quanh người Thẩm Mộ Ngạn lạnh mấy phần.

      Phút chốc, ngồi vào vị trí Cố Phán vừa ngồi, nhặt lên quân bài nằm rải rác bên cạnh bàn, nặng ném vào giữa sòng bài.

      — — tiếng “cạch” vang lên, khí sòng bài càng thêm đè nén, căng thẳng.

      Chỉ thấy liếc mắt nhìn Hứa Tiếu lui về phía sau Sở Phàm, đáy mắt chứa cuồng phong.

      “Tiếp tục.”

      Thẩm Mộ Ngạn với vẻ mặt cảm xúc .
      Last edited: 2/2/20
      nhoxbina, phuongtuhao, MaiAnhSF4 others thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 23

      ra mấy người ngồi đây đều muốn hỏi câu, Cố Phán này cũng ở đây nữa, Thẩm Mộ Ngạn ngồi sòng bài, lát nữa thua rồi rượu làm sao mà uống?

      Nhưng bầu khí quá cứng ngắc, người Thẩm Mộ Ngạn lại ngừng tản ra hơi thở lạnh lẽo, gã công tử bột vừa rồi còn có gan khiêu khích chút, giờ cũng yên tĩnh ngậm miệng.

      ta tuy chỉ là tên công tử ăn chơi thích giở trò, nhưng vẫn có năng lực nhìn sắc mặt người khác.

      Lúc trước dám tiến lên khiêu khích, là cảm thấy bản thân có gì muốn cầu cạnh ở chỗ người nắm quyền này của nhà họ Thẩm, cần thiết giống như Sở Phàm tâng bốc đối phương như vậy. Hai nữa, cũng là cảm thấy nhân vật lớn như vậy còn đến mức bởi vì mấy câu vớ vẩn của ta mà ở loại trường hợp này xé rách da mặt, người đàn ông lúc ấy nhìn như cũng chỉ là muốn để ý đến ta.

      Nhưng giờ giống như vậy nữa, giờ phút này gã công tử bột nhận ra hơi thở áp bức lạnh lùng ở người của vị kia.

      ta là đầu bị cửa kẹp rồi, mới có thể thò đầu ra vào lúc này.

      Có điều, vừa nghĩ người làm cho vị này tức giận là vợ chưa cưới của Sở Phàm, gã lại nhịn được muốn cười trộm.

      ta uể oải dựa về phía sau, có chút hả hê nhìn Hứa Tiếu.

      -

      ra suy nghĩ vừa rồi của gã công tử bột là hoàn toàn dư thừa, bởi vì Thẩm Mộ Ngạn bên này căn bản có cơ hội uống rượu.

      Mấy ván bài sau khi ngồi vào bàn, căn bản đều thắng. Kỳ quái nhất chính là, bên thua đều là Sở Phàm.

      Hứa Tiếu uống rượu đến mức cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn nóng rát, nhưng ta dám có chút phàn nàn nào.

      Chuyện vừa rồi ta cũng biết bản thân quá kích động.

      tại ta đâu còn như ngày xưa, ràng nên thuận theo Sở Phàm, nắm lấy vị hôn phu này trong tay giúp bản thân thắng được chút tôn nghiêm cùng địa vị còn lại ở nhà họ Hứa. Nhưng lại vẫn bởi vì nhất thời đố kỵ cùng oán hận mà làm hỏng rồi.

      Nhưng ta nhịn được.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới đứa con mà mình chán ghét như vậy, từ lúc học cấp ba được vô số người che chở lớn lên, giờ bản thân ta sa sút ngay cả duy nhất gia thế bối cảnh có thể sánh ngang với đối phương có lẽ cũng sắp còn, Hứa Tiếu hoàn toàn bình tĩnh được.

      Lúc ta rót trà vốn là nghĩ, người ở chỗ này có ai biết ân oán tư thù của ta và Cố Phán, ta giả vờ làm cẩn thận lỡ tay, đến lúc đó lại giả vờ đáng thương, coi như Cố Phán muốn truy cứu cũng bị ngộ nhận là bướng bỉnh ngang ngược.

      Nhưng ta hoàn toàn đánh giá thấp địa vị của người đàn ông họ Thẩm bên cạnh Cố Phán.

      Hứa Tiếu hiểu nhiều về danh môn vọng tộc hay là thương nhân giàu có mới nổi ở thành phố S bên này, cũng biết Thẩm Mộ Ngạn rốt cuộc là nhân vật nào, nhưng nhìn vẻ tận lực lấy lòng như vậy của Sở Phàm, biết thân phận của ta tuyệt đối đơn giản.

      Ở nhà được người nhà họ Cố che chở, ra ngoài lại có thể được nhân vật lớn như vậy bảo vệ. . .

      Hứa Tiếu càng nghĩ càng thấy khó chịu, rượu mạnh vào trong bụng càng giống như là thêm lửa, ở trong dạ dày bừng bừng thiêu đốt.

      cố nhịn ngồi yên ở bên cạnh miên man suy nghĩ, Thẩm Mộ Ngạn ở bên kia lại chậm rãi ngả bài.

      "Thiếu gia Sở Nhị, cảm ơn nhiều."

      Sắc mặt Sở Phàm có chút cứng ngắc, ta biết Thẩm Mộ Ngạn đây là muốn trút giận thay người bạn kia, nhưng tuyệt đối nghĩ tới làm ràng như vậy.

      Quân này của Thẩm Mộ Ngạn là sáu vạn, Sở Phàm ngồi ở phía ta, vừa nãy người đối diện Thẩm Mộ Ngạn đánh quân sáu vạn rồi, nhưng ta chưa hề đụng tới.

      Sở Phàm nhìn ra được Thẩm Mộ Ngạn có ý nghe bài, cho nên rất cẩn thận phá bài theo quân sáu vạn, chính là muốn tránh bị thua.

      Kết quả, giây sau người ta ngả bài.

      Người mù cũng nhìn ra được ta cố ý nhằm vào, được !

      Nhưng chủ yếu là người ta làm đến rất thản nhiên, quy tắc là bọn họ quy định, bài cũng là bọn họ thua. . .

      Sở Phàm mặc dù đến mức đau lòng Hứa Tiếu, nhưng ta luôn thua cũng có chút mất mặt.

      ta lại dám nổi cáu với Thẩm Mộ Ngạn, nên liền trút lửa giận lên người phụ nữ ở phía sau.

      Thấy sắc mặt Hứa Tiếu xanh trắng còn đờ ra ở nơi đó, Sở Phàm cau mày nâng cao giọng , "Còn mộng du cái gì nữa? thấy tổng giám đốc Thẩm lại thắng à? Nhanh uống rượu !"

      Chân tay Hứa Tiếu hơi cứng ngắc, ánh mắt tự chủ được nhìn về hướng Thẩm Mộ Ngạn.

      Người đàn ông ngồi ngay ngắn ở nơi đó, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm ánh đèn màu vàng ấm áp, nhưng lại nhiễm lên chút nhiệt độ. Cho dù là ở trước sòng bài, người ta cũng chút khói lửa, kiêu căng ngạo mạn cùng sang quý phảng phất giống như là khắc vào trong xương cốt của ta.

      Mà dưới lớp vỏ hờ hững lạnh lẽo này, đến cùng cất giấu thủ đoạn cùng tàn nhẫn thế nào, hôm nay Hứa Tiếu xem như thấy được.

      ta gắng gượng chống tay đứng dậy, mỗi bước , rượu trong dạ dày lại cuộn lên chút, chất cồn bắt đầu từ từ khắp cơ thể, vừa mới rồi còn có thể dựa vào tinh thần cắn răng chống đỡ, lúc này cũng có chút tan rã.

      Căn bản chưa đến chỗ lấy ly rượu, Hứa Tiếu cảm thấy từng đợt buồn nôn. ta thực nhịn được nữa, che miệng lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài, bóng lưng muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

      Sở Phàm giọng thầm mắng câu, xấu hổ hướng về phía Thẩm Mộ Ngạn : "Tổng giám đốc Thẩm, ngại quá, tửu lượng của ấy quá yếu rồi, chờ lát nữa quay lại tôi dạy bảo ấy! xem giờ chúng ta. . . tiếp tục chứ?"

      Thẩm Mộ Ngạn mặt mày nhàn nhạt, " cần, giải tán ."

      —— ——

      Lúc Cố Phán ra ngoài, trước tiên tìm người phục vụ mượn cái máy sấy.

      Người phục vụ rất khách sáo, sắp xếp cho ở trong gian phòng người xong, cười xin kiên nhẫn chờ chút, mình lập tức liền cầm máy sấy tới cho .

      Cố Phán cũng nhàn rỗi, sau khi ngồi ổn định lấy điện thoại từ trong xách tay ra, trực tiếp gửi Wechat cho Đổng Thiện Thiện.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Tình huống của Hứa Tiếu kia là thế nào vậy? Hôm nay tớ gặp ta, cảm giác giống như biến thành người khác, mặc dù vẫn là. . . rất ngu ngốc, nhưng hình như có thể nhẫn nhịn hơn trước kia. Còn có vị hôn phu của ta, lúc trước phải phố đồn đãi là đối xử với ta rất tốt à? Hôm nay tớ thấy cũng giống lắm á.

      Đổng Thiện Thiện lập tức trả lời, cũng sốt ruột. Sau khi người phục vụ đưa máy sấy tới, trước tiên thổi khô váy. Đợi lúc thổi gần xong, Wechat của chị em tốt của ở bên kia cũng tới rồi.

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Vừa nãy lên máy bay, mới ổn định để kết nối wifi.

      【 Wechat 】 Cố Phán: ? Cậu giấu tớ muốn chuồn nơi nào hả?

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: cho cậu hì hì hì.

      【 Wechat 】 Cố Phán: ? ? ? Cái hì hì hì này của cậu nhìn qua hết sức lẳng lơ, thẻ vàng cảnh cáo.

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Trước tiên đừng chuyện khác, vừa rồi cậu hỏi tới Hứa Tiếu, hai ngày này tớ còn muốn tìm cơ hội cùng cậu cười nỗi đau của người khác đấy!

      【 Wechat 】 Cố Phán: ? Mấy từ này của cậu vừa xuất , còn chưa biết nội tình tớ thấy mừng thầm rồi.

      Sau đó Đổng Thiện Thiện dùng đúng năm trang Wechat, chuyển cho Cố Phán toàn bộ dưa to gần đây mới trồng ra của nhà họ Hứa.

      Cuối cùng, ấy còn làm ra vẻ trút giận thay chị em tốt.

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Hứa Tiếu kia cũng xem như người ác có trời thu rồi. Có điều, tớ vẫn rất khó hiểu, trước đó tớ tìm người hỏi thăm kỹ càng rồi, lúc nhà ta lộ ra chuyện đứa con riêng, hình như chính là sau trận ta khiêu khích cậu ở cửa hàng chăm sóc sắc đẹp. Tớ còn tưởng cậu tìm cậu ra tay chứ, nhưng nghĩ lại chị em của tớ hình như phải người vì loại việc nhàm chán này mà vận dụng quan hệ trong nhà.

      Đổng Thiện Thiện đoán rất đúng, Cố Phán ngày thường ở trước mặt trai hay trước mặt ông nội làm nũng gì đó cũng xem là gì, nhưng nếu muốn bọn họ dùng quan hệ của nhà họ Cố giúp bản thân hả giận, tuyệt đối làm được.

      có tính tình đại tiểu thư, nhưng là vẫn có chừng mực.

      Nhưng mà, mặc dù phải mình làm, nhưng sau khi nghe xong hoàn cảnh của Hứa Tiếu, Cố Phán vẫn nhịn được thấy thầm vui vẻ.

      độc ác cũng được, có lòng cảm thông cũng được, dù sao có cách nào làm Bạch Liên Thánh Mẫu thương hại người từng liên tục khiêu khích thậm chí hắt nước bẩn lên người , còn bịa đặt về cha mẹ .

      Nhìn đồng hồ, Cố Phán cũng cảm thấy xấp xỉ đến giờ, thế là chào tạm biệt Đổng Thiện Thiện Wechat, sau khi trả lại máy sấy cho người phục vụ ở bên ngoài, lại chậm rãi về hướng căn phòng lúc trước.

      Hành lang tầng hai rất dài, lúc này có người nào, đèn áp tường phát ra ánh sáng mờ nhạt u tối, Cố Phán men theo ánh sáng, từng chút về phía bên kia.

      Lúc ngang qua khúc quanh của toilet, nghe thấy trận tiếng nôn khan, vô thức quay đầu lại, phát Hứa Tiếu đấm trước ngực, thống khổ chống vách tường nôn khan.

      Mới hai ly vừa nãy uống thành cái dạng này sao?

      Cố Phán hơi nhướng mày nghĩ.

      có tâm tư ở chỗ này „bỏ đá xuống giếng“, luôn cảm thấy nhìn trò cười của kẻ thất bại quá mức mất giá, cho nên Cố Phán dừng lại thêm nữa, bước chân vẫn như cũ tiến về phía trước.

      Nhưng lúc qua bên người Hứa Tiếu, người kia lại bất chợt mở miệng.

      "Có phải mày rất đắc ý ? Nhìn thấy tao tại là cái dạng này, chắc mày vui đến điên rồi?"

      Cả người Hứa Tiếu đều bị nhiệt độ cao bình thường hừng hực thiêu đốt, màu môi trắng giống như khuôn mặt trát phấn.

      giờ có người khác, ta tiếp tục giả bộ được nữa, lúc nhìn về phía Cố Phán ánh mắt giống hệt như trong quá khứ, trong đố kỵ có tia chán ghét.

      "Có phải là từ sau khi nhà tao xảy ra chuyện, mày vẫn lặng lẽ trộm vui mừng hả? Hôm nay cố ý tìm người đàn ông cùng đến dự tiệc, cũng là vì xem chuyện cười của tao hả? A, tầm thường, ra khỏi thành Bắc cũng có thể tìm được người đàn ông có máu mặt che chở, cả nhà họ Cố đúng là được người theo đuổi đấy!"

      Cố Phán vừa cảm thấy chẳng hiểu ra sao, lại vừa cảm thấy Hứa Tiếu rất đáng buồn.

      "Mày có phải là rất thiếu tình thương ? Mỗi ngày đều ảo tưởng ánh mắt của người khác luôn dừng ở người mày?" khẽ lườm Hứa Tiếu, trong con ngươi xinh đẹp chút độ ấm, "Ngại quá, tao nhàn rỗi như mày vậy, người qua đường Giáp quan trọng ở chỗ tao trước giờ đều đáng được tao để ý."

      Hứa Tiếu nghiến răng nghiến lợi, ta cực kỳ hận dáng vẻ mỗi lần đều chút để ý này của Cố Phán.

      "Mày làm bộ làm tịch cái gì! Cũng chỉ là mấy người đàn ông kia tin tưởng dáng vẻ bên ngoài thanh thuần sạch của mày! Còn có người họ Cố nhà mày! A . . ."

      Hứa Tiếu lúc này bị rượu làm cho choáng váng đầu óc, trong đầu tất cả đều là kích động muốn hủy diệt hết thảy, ta sống thoải mái, ta cũng muốn để cho Cố Phán sống vui vẻ!

      "Tao trước kia còn biết, mấy ngày trước mới nghe Cố Hi , trai mày với ông bà nội mày cũng chẳng phải thứ gì tốt! phải là xem thường gia thế của mẹ Cố Hi à! Cố An Nam đối với em cùng cha của mình có thể ngoảnh mặt làm ngơ, vô tình vô ý như vậy, đối với mày đứa em họ mồ côi này trái lại là rất tận tâm. . .

      Nếu tao Cố An Nam cũng là mắt mù tâm mù, trách được cha ta muốn gia đình kia của Cố Hi và mẹ Cố Hi, cũng cần ta!"

      Cố Phán nhịn nổi nữa, vảy ngược lớn nhất của đời này chính là người trong nhà, ngoài cha mẹ ra, trai và ông bà nội là những người thân cận nhất của .

      có cách nào cứ nghe người khác sỉ nhục họ như vậy mà cái gì cũng làm.

      Sắc mặt Cố Phán đen như mực, cơ thể nhắn hối hả tiến lên phía trước, phen nắm lấy mặt Hứa Tiếu, hung hăng đập gáy của ta lên mặt tường.

      Hứa Tiếu bởi vì say rượu, người mềm nhũn chút sức lực, ngoài thảm hại rên rỉ đau đớn ra, ta cũng chỉ có thể ráng nhấc mí mắt nhìn Cố Phán.

      "Lúc trước phải tao qua rồi sao, nếu miệng mày lại bẩn như thế, tao lấy nước bồn cầu cho mày đánh răng? Xem ra chuyện lần trước với mày mà chút giáo huấn nào, mày vẫn ngu xuẩn như thế!"

      "Người nhà tao thế nào, trai tao ra sao, phải là mày có thể tùy ý bôi nhọ. Quan hệ của mày và Cố Hi tốt như vậy, sao hỏi nó chút, lúc mẹ nó làm kẻ thứ ba, nó cảm thấy thế nào hả?"

      Hứa Tiếu nghe thế, con ngươi đột nhiên co rút.

      Còn chưa kịp phản ứng, Cố Phán lại mở miệng.

      hung hăng nắm lấy hai má của Hứa Tiếu, mặt giống như kết tầng băng.

      "Cảnh cáo mày lần cuối cùng, lần sau nếu như lại tùy tiện bôi nhọ người nhà tao, vậy chuẩn bị sẵn sàng bị tao nhằm vào !

      Mày cũng biết tao là đại tiểu thư mà nhà họ Cố nâng niu cưng chiều, trước kia là muốn lãng phí thời gian ở người mày, nhưng nếu như khi tao bắt đầu để ý, mày cảm thấy bản thân có năng lực đối đầu với tao à? !"

      xong, tay của Cố Phán hung hăng vung lên, vừa lạnh lùng vừa nhanh ném Hứa Tiếu sang bên.

      Cảm xúc phức tạp trong lòng khó mà bình tĩnh lại, sa sầm mặt quay người, muốn lần nữa về hướng căn phòng kia.

      Nào ngờ, ở cách đó xa trong hành lang, bóng dáng cao thẳng ràng của Thẩm Mộ Ngạn lúc này yên tĩnh đứng ở đó.

      Khoảnh khắc kia trong lòng Cố Phán chỉ có giọng ——

      Thôi xong.
      Last edited: 2/2/20
      phuongtuhao, MaiAnhSF, Iluvkiwi8 others thích bài này.

    3. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      ôi tèo rồi

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 24

      Ánh sáng trong hành lang rất tối, tiếng rên rỉ đau đớn của Hứa Tiếu còn vang lên yếu ớt bên tai.

      Trong khoảnh khắc đó, Cố Phán chỉ cảm thấy chân tay chịu khống chế mà cứng đờ, giống như năm đó lúc sửa lại váy đồng phục, bị hội học sinh bắt được, trong thời gian huấn luyện bị chủ nhiệm xách lên sân khấu, phê bình ngay trước mặt bạn học toàn trường.

      Có chột dạ, có cam lòng, cũng có tủi thân cùng thấp thỏm.

      Dưới chân giống như đổ chì, động đậy được dù chỉ chút, bước chân còn muốn nặng hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ.

      Bây giờ hết sức hối hận, vừa nãy lúc Hứa Tiếu mới bắt đầu khiêu khích, nên đáp trả. Nếu như bản thân để ý đến ta, Hứa Tiếu có phải là tiếp tục đống lời vô nghĩa như vậy nữa ? Bản thân hẳn là cũng bị chọc giận?

      Cơn tức cũng xả rồi, tính tình tiểu thư cũng thể ra rồi, nhưng kết quả. . . lại chẳng hiểu ra sao biến thành cái dạng này?

      Mấy ngày nay, mặc dù thể là vất vả, nhưng cũng hao hết tâm tư theo đuổi người mà. thậm chí còn cố ý hoạch định xong tiến độ ở trong quyển sổ , tại đại bộ phận ý tưởng viết ở trong sổ còn chưa kịp thực . . .

      Xe lật rồi?

      Cố Phán càng nghĩ càng khó chịu, trong đầu cũng bắt đầu tưởng tượng lát nữa người đàn ông có phản ứng gì.

      Nhìn dáng vẻ đứng đó bình tĩnh như vậy, khẳng định là qua đây được lúc rồi. Vậy đối thoại giữa và Hứa Tiếu tám chín phần mười là bị ta nghe được toàn bộ, thân phận của mình nhất định là cũng biết. . .

      Vậy sau này sao?

      biết mình căn bản phải cái gì mà tìm việc nghèo túng, lúc nộp đơn khai tin tức giả trăm phương ngàn kế muốn tới gần , ấy nghĩ như thế nào? Lại phản ứng thế nào đây?

      Cố Phán theo bản năng liền liên tưởng tới của , dựa theo tính tình cứng nhắc của trai , người dám tốn công tốn sức như vậy lừa gạt ấy, kết quả nhất định quá tốt . . .

      Nghĩ tới đây, Cố Phán lại cực kỳ vui mừng hôm nay tìm người của cửa hàng đồ hiệu phối hợp túi xách tay cho mình, vốn dĩ người quản lý bên đó đề nghị cầm theo bất kỳ túi xách gì phối hợp với cái váy này, nhưng Cố Phán vừa nghĩ tới việc có túi xách có chỗ đặt điện thoại, liền uyển chuyển từ chối đề nghị của người ta.

      Nếu ngay cả điện thoại cũng cầm theo, hôm nay đoán chừng đến cả khách sạn cũng về được?

      Người đàn ông ở đối diện sau khi biết là kẻ lừa gạt, 80% khả năng là trực tiếp bỏ mặc tự sinh tự diệt.

      Nhưng nào ngờ, ngay vào lúc miên man suy nghĩ, Thẩm Mộ Ngạn vốn yên lặng đứng ở nơi đó lại mở miệng.

      Cơ thể thon dài thẳng tắp, dưới chân kéo ra cái bóng dài, ánh mắt nhìn về phía Cố Phán trong trẻo mà bình tĩnh.

      " thôi."

      Giọng của nhấp nhô lên xuống chút nào.

      Cố Phán ngẩn ra, lúc phản ứng lại, bước chân chịu khống chế tự động về phía .

      người vẫn còn khoác áo vest của Thẩm Mộ Ngạn, vừa nãy lúc giáo huấn Hứa Tiếu động tác hơi quá sức, áo khoác ở đầu vai có chút lệch .

      Lúc qua đó, chuyện đầu tiên Thẩm Mộ Ngạn làm chính là thay chỉnh lại áo khoác, đồng thời vẻ mặt bình tĩnh, cài lại cái khuy áo.

      Cố Phán hoàn toàn hiểu người đàn ông này đến cùng là có ý gì, đầu vang lên tiếng ong ong, trong lòng cũng là mớ hỗn độn, lúc có lúc ra khả năng.

      Người đàn ông cũng chú ý đến suy nghĩ của , nắm lấy cổ tay , dẫn xuống lầu.

      Ông cụ Sở và Sở Y Tình ở dưới lầu còn tiếp đãi khách khứa khác, Thẩm Mộ Ngạn cố ý cửa hông, cho nên cũng làm kinh động quá nhiều người.

      Cố Phán bị thờ ơ dẫn ra bên ngoài, lại thấy lấy điện thoại di động ra, liên lạc với tài xế lái xe qua đây.

      Bên ngoài cửa hông là con đường phụ yên tĩnh vắng vẻ, lúc này thời gian muộn, người và xe cộ đường cũng nhiều.

      Màn đêm buông xuống, ánh trăng dịu dàng phủ xuống, người đàn ông đứng ở trong bóng tối, từ đầu đến cuối hề quay đầu lại liếc nhìn Cố Phán.

      vốn tâm tư rối bời, giờ phút này càng ngày càng nặng nề, ánh mắt tự chủ được hướng về phía Thẩm Mộ Ngạn lặng lẽ quan sát.

      lâu sau, thực chịu nổi nữa, dứt khoát „ còn gì để mất“ mở miệng.

      "Vừa rồi lời của tôi và Hứa Tiếu chắc đều nghe thấy rồi?"

      Cố Phán có cách nào lừa mình dối người, dưới tình huống đó, dù là ngây thơ nữa cũng cho là Thẩm Mộ Ngạn là vừa vặn ngang qua.

      Nghĩ tới đây, hít hơi sâu, ủ rũ cúi đầu, : "Tôi quả thực lừa gạt , tôi căn bản phải là người nghèo khó gì, cũng phải cực kỳ muốn công việc. . . Sở dĩ những lời kia, chỉ là vì có thể thuận lợi tiếp cận hơn chút."

      Đường phố dưới bóng đêm rất yên tĩnh.

      Giọng của trẻ rất thấp, mang theo chán nản mà ngày thường ít có, lông mi dài mà dày buông xuống, ở dưới mí mắt vẽ ra mảnh bóng mờ nho .

      Cảm giác đó, giống như con cáo con vụng trộm cắn chiếc lồng bất chợt bị chủ nhân phát .

      Thẩm Mộ Ngạn quay đầu lại nhìn, trong cổ họng ngứa ngáy.

      "Tiếp cận tôi làm gì?"

      sắc của vẫn rất thấp, nhưng cẩn thận nghe lại vẫn có thể nghe ra được giọng điệu của giống với ngày thường.

      Nhưng lúc này Cố Phán hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, chỗ nào còn để ý phân biệt nhiều như vậy. Sau khi nghe được câu trả lời của , có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.

      nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh sâu thăm thẳm của người đàn ông, có chút tủi thân chất vấn: "Tôi tiếp cận muốn làm gì, nhìn ra sao??"

      Người đàn ông đáp, nhưng bên trong ánh mắt nhìn xuống, lại dường như viết ràng mấy chữ " nhìn ra".

      Cố Phán có chút xấu hổ lại tức giận, uất ức cùng khó chịu trong lòng lúc này toàn bộ tích tụ thành ngọn lửa, đốt ra liều lĩnh bất cần.

      "Em thích , cho nên mới phí hết tâm tư tìm Thiện Thiện giúp đỡ tiếp cận , bịa ra cái thân phận đến làm việc bên cạnh cũng hoàn toàn là muốn theo đuổi !"

      Cố Phán biết những lời này của mình ra là tốn hết bao nhiêu dũng khí, từ đến lớn có rất ít thời điểm gọn gàng dứt khoát như thế, nhất là đối với người khác giới.

      tại nhất thời xúc động, sau khi rống ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng, hai gò má trong đêm tối nháy mắt liền trở nên bỏng rát.

      khí trong khoảnh khắc đó dường như ngừng lại, chi tiết vốn bị Cố Phán chú ý tới đột nhiên bị phóng đại.

      Tiếng gió yếu ớt, mùi vị của cỏ xanh và cây cối ở khu vực cây xanh bên đường hòa vào nhau, hạt bụi lượn vòng rơi xuống dưới đèn đường, cùng với, nhịp tim như trống của .

      Nhưng duy nhất, có phản ứng của người đàn ông.

      lâu sau, đợi đến khi tài xế lái xe đến trước mặt hai người, Thẩm Mộ Ngạn cũng chưa cho Cố Phán bất kỳ câu trả lời nào.

      Lúc nhìn cất bước đến bên cạnh xe, cả trái tim của Cố Phán giống như rớt xuống đáy cốc, ngừng rơi xuống.

      Mũi chua xót, hốc mắt cũng hơi nóng lên, cảm thấy lớn đến như vậy rồi, dường như toàn bộ uất ức để dành được lúc trước đều phải chịu vào tối hôm nay.

      cũng hề động đậy, cái đầu tự chủ trống rỗng, bị cố định ở chỗ cũ biết tiếp theo nên làm thế nào.

      Chốc lát sau, người đàn ông đến bên cạnh xe thấy trẻ cũng có ý qua, mới quay đầu lại nhìn .

      " qua đây?"

      Giọng vẫn như cũ trong trẻo lạnh lùng có chút nhiệt độ nào, trước đây Cố Phán thích nghe nhất, nhưng bây giờ lại hiểu sao nghe ra thân tức giận.

      " qua làm gì! Tôi lại phải ở nổi khách sạn, cũng cho tôi tiếp tục theo đuổi nữa, tôi còn tiếp tục theo làm gì!"

      Tính tình của tiểu thư Cố vừa nổi lên, giọng điệu cũng biến thành khách sáo, ngược lại dữ dằn có chút điệu bộ thường ngày khi làm công chúa .

      Thẩm Mộ Ngạn nhìn , hồi lâu mới mở miệng: "Có thể tiếp tục."

      ". . . Có thể tiếp tục cái gì?"

      Ánh mắt người đàn ông tĩnh mịch sâu xa, giống hệt như màn đêm buông xuống ở sau lưng.

      "Có thể tiếp tục theo đuổi."

      với , nhấn mạnh từng từ từng chữ.
      Last edited: 2/2/20
      nhoxbina, phuongtuhao, MaiAnhSF10 others thích bài này.

    5. Ke Vo Hinh

      Ke Vo Hinh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      36

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :