1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thik truyện này cực kì, tiếc là edior bận quá mà, huhu

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 13: Bị Phạt

      Editor: Sil

      Nghe thanh quen thuộc kia, Tề Uyên ngẩng lên nhìn, liền thấy tiểu nha đầu tiếc hận bản thân thể cúi đầu xuống càng thấp hơn nữa kia.

      nghe thấy thanh run rẩy sợ hãi kia, lông mày vốn nhíu chặt lại dần giãn ra. liếc mắt nhìn về phía Ngụy Toàn, đôi mắt tràn ngập nghi vấn.

      Ngụy Toàn sợ hãi nhìn A Viên, làm sao mà ông lại biết được chuyện gì xảy ra chứ ? ràng là mấy người bên ngoài... đám ranh con kia sợ vô tình đắc tội Hoàng thượng nên mới đem cung nữ ra làm bia đỡ đạn !

      lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa, hừ lạnh trong lòng, thầm : Đúng là đen đủi, xui xẻo thay cung nữ này lại chính là A Viên, lần này các ngươi xem như xong rồi !

      Khay thức ăn được làm bằng gỗ đỏ*, khá lớn, nặng, bên trong là ba đĩa điểm tâm và bát canh, A Viên cầm có hơi mỏi tay, tay run run đặt khay lên bàn.

      *) Gỗ đỏ: (hay còn gọi là Hổ Bì, Cà Te) là loài thực vật thuộc họ Đậu, mọc tại số nước Đông Nam Á như: Thái Lan, Việt Nam, Campuchia, Lào và Myanma.

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      Đây cũng phải là thứ làm cho nàng e ngại nhất, mà nàng sợ nhất chính là khí nặng nề trong điện và Hoàng Thượng ngồi ở đằng kia mà lên tiếng.

      Tại sao, sao còn chưa tiếng nào vậy...

      Hàng lông mi xinh đẹp của A Viên nhăn lại, cẩn thận đến mức dám thở mạnh.

      Tề Uyên đặt bút xuống, yên lặng nhìn A Viên nơm nớp lo sợ: "Ngươi..." Chưa hết, phần còn lại bị nuốt vào bụng, nhìn thiếu nữ run lẩy bẩy mà hề phát ra nét cưng chiều trong đôi mắt mình: Nàng vốn nhát gan, được dọa nạt nàng ...

      liếc mắt về phía Ngụy Toàn, cho ánh mắt.

      Ngụy Toàn hiểu liền tiến lên cố ý che người Hoàng Thượng, nhận lấy khay điểm tâm A Viên bê: "Lui xuống ."

      A Viên như được giải thoát, cúi xuống hành lễ: "Nô tỳ cáo lui."

      Tề Uyên nhìn bộ dáng như trút xuống được gánh nặng này của nàng, tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười. Đợi nàng rời khỏi đây, nhìn sang Ngụy Toàn: "Trẫm đáng sợ lắm sao?"

      Ngụy Toàn dám , yên lặng cúi đầu: Nếu ngài còn đáng sợ chắc chẳng có người nào đáng sợ đời này đâu !

      A Viên dám ngẩng đầu lên suốt cả quá trình, đến mắt cũng dám đảo. Vừa ra khỏi điện, nàng liền cảm thấy như sống lại. Từ bước những bước lại chuyển sang chạy nhanh như bị Hồng thủy mãnh thú* đuổi theo. Nàng ra xa, đến khi cách Điện Dưỡng Tâm xa mới dám dừng lại thở phào nhõm.

      *) Hồng thủy mãnh thú: Cả Hồng Thủy và Mãnh thú đều có thể nuốt chửng cả con người lẫn dã thú, câu này ý chỉ tai họa to lớn.

      (Nguồn: Baidu)


      A Viên quay đầu nhìn tòa đại điện trang nghiêm kia mà lòng còn sợ hãi: Ngự tiền đúng là phải nơi dành cho người mà !

      ", Gọi những người canh chừng ngoài kia cho Trẫm." Tề Uyên phê tấu chương, lạnh lùng .

      "Hoàng Thượng lệnh cho các ngươi vào hỏi chuyện." Ngụy Toàn du dương giống như Đàn nhị* vậy.

      *) Đàn nhị: là nhạc cụ thuộc bộ dây có cung vĩ, do đàn có 2 dây nên gọi là đàn nhị, có xuất xứ từ Ấn Độ và vùng Trung Á, được du nhập vào Trung Quốc từ thế kỷ I đến thế kỷ III sau công nguyên từ người Hồ.

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      Tên thái giám vừa mới bắt A Viên vào đưa điểm tâm, Trịnh Khai nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Ngụy Toàn, vội cười làm lành : " biết Hoàng Thượng ..."

      " vào rồi ắt biết !" Ngụy Toàn lắc cây phất trần tay, nhìn đầy khinh miệt, xoay người tiến vào.

      Trịnh Khai đổ mồ hôi lạnh sau lưng ngay lập tức, ủ rũ theo.

      Tề Uyên lướt qua đám cung nữ thái giám quỳ phía dưới, khóe môi khẽ nhếch lên lạnh lùng. rũ mắt, vẫn ngừng phê tấu chương.

      Đám cung nữ thái giám quỳ dưới đất bồn chồn, mồ hôi hột trán rơi lả tả.

      thanh lật tấu chương “Rột roạt” trong đại điện yên tĩnh càng ràng hơn. Đợi đến khi Tề Uyên thong thả phê chồng tấu chương chất đống như núi xong trời tối sầm, ném cây bút lông tay vào bộ đồ rửa bút* bàn.

      *) Bộ đồ rửa bút: Là loại đồ mĩ nghệ, là trong bốn “Văn phòng tứ bảo”

      [​IMG]
      (Nguồn: Baidu )

      "Lạch cạch" tiếng vang dội, những người quỳ ở dưới đồng loạt run rẩy.

      "Hoàng Thượng bớt giận."

      Tề Uyên cười lạnh tiếng: "Các ngươi biết vì sao định ra quy định những cung nữ ở Ngự Tiền được phép đưa thức ăn cho vua chứ ?"

      "Là... Là bởi vì tiên hoàng..."

      "Trẫm còn tưởng rằng các ngươi hoàn toàn biết gì đâu." Tề Uyên cười khẽ, khuôn mặt lạnh lẽo: " biết như vậy mà còn cố tình vi phạm, Ngụy Toàn, lôi xuống đánh 50 Trượng, phạt chuyển sang Cục Hoán Y*."

      *) Cục Hoán Y: Là cục chịu trách nhiệm giặt quần áo cho hoàng thân quốc thích trong Cung. (Nguồn: Baidu)

      "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng !" Trịnh Khai liều mạng gào khóc xin tha, thực hiểu, lúc trước Hoàng Thượng vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ với việc làm, tại sao hôm nay lại ra lệnh đánh chết người chứ !

      "Tuân lệnh." Ngụy Toàn sai người bước vào, chỉ đám cung nữ thái giám liên tục xin tha ở dưới, : "Còn đứng đấy làm gì ? Bịt miệng họ lại, đừng để họ làm phiền đến Hoàng Thượng !"

      A Viên tập tễnh trở về Thượng Thực Cục, làm xong công việc còn dở dang rồi mới trở về phòng, khi thấy Trình Tầm và Diêu Uẩn An còn suýt nữa òa khóc: "Ngự tiền đúng là nơi cho người mà !"

      "Có chuyện gì vậy? Nghe hôm nay gặp được Hoàng Thượng ?" Diêu Uẩn An hưng phấn .

      "Ta... Ta, sợi tóc của ta cũng xem như nhìn được..." A Viên ừng ực uống cốc nước lớn, lúc này mới thả lỏng tâm trạng.

      Diêu Uẩn An hận sắt thành thép chọc đầu nàng: "Đúng là đồ vô dụng ! Vất vả lắm mới có thể nhìn thấy Hoàng Thượng mà ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên."

      "Còn ngẩng đầu lên nữa ! Đến cả tiến vào ta cũng dám !" A Viên xoa cánh tay đau nhức: "Bậc thềm bên ngoài là bao nhiêu cung nữ thái giám quỳ, đám Ngự Tiền đó sai ta vào làm bia đỡ đạn là để cho Hoàng Thượng xả cơn tức đó !"

      "Hả ? Vậy Hoàng Thượng có làm khó ngươi ?" Trình Tầm căng thẳng, đôi mắt tràn đầy lo lắng.

      Diêu Uẩn An cười nhạo: "Hoàng Thượng làm khó nàng sao nàng còn có thể sống sờ sờ ngồi ở đây uống nước?" Nàng bĩu môi nhìn A Viên, mặt tràn đầy căm lòng: "Vừa rồi Thôi Chưởng thiện còn dạy nàng làm món mới nữa !"

      "A Viên, Dư Tư thiện có việc hỏi ngươi." cung nữ mặc y phục nữ quan đứng ở trước cửa, mặt mày nghiêm túc.

      Ba người hoảng sợ, Trình Tầm thoáng sang A Viên mặt trắng bệch, chủ động tiến lên hành lễ: " nữ quan có thể nhắc nhở cho muội biết trước…?"

      Nữ quan kia kiêu ngạo : "Đừng dài dòng, khắc biết." Nàng ta nhìn nốt ruồi son mi tâm A Viên, lạnh lùng : "Đừng dùng bộ dáng hồ ly tinh này với ta, lớn lên đẹp mà người nghèo kiết xác !"

      Diêu Uẩn An vốn muốn xen vào việc của người khác, nhưng bộ dáng mắt mũi cao hơn mắt này của nữ quan kia làm nàng bực: "Nữ Quan tỷ tỷ à, tỷ truyền lời truyền lời thôi, cần gì phải đâm chọc như thế ! Sống trong cung cũng đừng tùy tiện đắc tội người."

      Nữ quan bị tiểu cung nữ làm mất mặt, nhịn nổi nữa, nhưng Diêu Uẩn An vốn có xuất thân tốt, nàng đắc tội nổi, chỉ phải trút giận lên A Viên: "Ngươi vừa bước ra Điện Dưỡng Tâm, Hoàng Thượng giận giữ, phạt thuyên chuyển hơn phân nửa cung nữ thái giám Ngự Tiền, chắc chắn là ngươi làm Hoàng Thượng tức giận!"

      "Ta ư ?" A Viên khó hiểu: " Ta còn chưa lời nào, tại sao lại làm Hoàng Thượng tức giận được ?"

      "Ngươi với ta cũng vô ích thôi, ngươi hãy giải thích cho Tư thiện !" Nữ quan nghiêng đầu hừ lạnh tiếng.

      A Viên cau mày, đẩy cửa ra ngoài.

      "Diêu Uẩn An, chúng ta phải làm sao bây giờ !" Trình Tầm lại quanh phòng: "Dư Tư thiện kia mặt lạnh mà lòng cũng lạnh lùng độc ác, nổi tiếng là nữ quan có thủ đoạn trong cung. Chỉ vì cha sủng thiếp diệt thê mà giết chết mẹ ruột của nàng ta nên hận nhất nữ nhân xinh đẹp, dù A Viên có làm gì sai, nhưng thể nào cũng phải chịu phạt nặng!"

      Diêu Uẩn An cau mày, nàng tuy thích trêu chọc A Viên, nhưng cũng thể khoanh tay đứng nhìn nàng mất mạng. Nàng vỗ bàn đứng dậy: " Để ta tìm !"

      "Ngươi chính là A Viên?" Dư Tư thiện, Dư Lê nhìn nương xinh đẹp quỳ dưới chân mình, đôi mắt lên tia thù hằn.

      "Thưa Tư thiên, nô tỳ chính là A Viên." A Viên cung kính đáp, lòng vô cùng bất an, chỉ mong có thể sớm về.

      Dư lê nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son ở mi tâm của nàng, cười nhạo: "Gương mặt hồ ly tinh này! , có phải người quyến rũ Hoàng Thượng làm cho người vui mới phạt người ở Ngự Tiền ?"

      A Viên run lên, vội dập đầu liên tục: "Nô tỳ dám, nô tỳ dám... Nô tỳ nhát gan, đến cả đầu cũng dám ngẩng lên..."

      "Thiên tử nhất nộ, thây phơi vạn dặm*! Thượng Thực Cục vốn luôn ngàn cân treo sợi tóc, món bánh tốt thôi là cũng đủ chịu trượng trách rồi !" Dư Lê vốn ghét nhất là loại nữ tử lê hoa đái vũ, vừa gặp thương này, nâng tay ném Cốc trà trong tay xuống.

      *) Thiên tử nhất nộ, thây phơi vạn dặm: Thiên tử mà nổi giận thây nằm trăm vạn, máu chảy ngàn dặm… (Trích từ “Chiến Quốc sách”, Chương VI: Ngụy sách, 25. Đường Thư làm nhục sứ mệnh)

      Nguyên văn:

      Vua Tần nổi giận, bảo Đường Thư:

      Ông từng nghe thiên tử giận ra sao ?

      Đường Thư đáp:

      Hạ thần chưa từng được nghe.

      Thiên tử mà nổi giận thây nằm trăm vạn, máu chảy ngàn dặm…

      Thế đại vương từng nghe hạng áo vải nổi giận ra sao ?

      Tụi áo vải mà nổi giận cũng chỉ lột mão, tuột dép mà dập đầu xuống đất chứ gì?

      Đường Thư bảo:

      Bọn thất phu nổi giận như thế, kẻ sĩ nổi giận khác. Lúc Chuyên Chư đâm Vương Liêu sao chổi át mặt trăng; lúc Nhiếp Chính đâm Hàn Khôi cầu vòng trắng xuyên qua mặt trời; lúc Li đâm Khánh Kỵ chim ưng xanh mổ nhau ở điện, ba vị đó đều là những kẻ sĩ áo vải cả, trong lòng nén giận chưa cho nó phát tiết mà trời lộ ra những tượng đó. Nay sắp thêm có tôi nữa là bốn. Kẽ sĩ mà phải nổi giận lên thây nằm hai cái, máu chảy năm bước, thiên hạ phải để tang, tức như ngày hôm nay đây!

      (Nguồn: Chiến Quốc Sách - Nguyễn Hiển Lê)


      "Xin Tư thiện điều tra ràng, nếu nô tỳ thực làm Hoàng Thượng tức giận, Hoàng Thượng phải trách phạt Nô tỳ ngay tại chỗ mới đúng chứ. Chuyện này liên quan gì đến nô tì cả !" A Viên vội giải thích, mà ánh mắt người ngồi ở cũng càng ngày càng u ám...

      ******

      Tề Uyên cau mày đứng đợi lâu ngoài cửa: tiểu nha đầu này lúc trước khi nghe thấy hai tiếng “Cúc cu” liền chạy ra, sao hôm nay lại...

      Cánh cửa vang lên, lông mày của Tề Uyên chưa kịp giãn ra, chỉ thấy lạ mặt ra ngoài.

      "Ngài là Tề Nhị phải ?"

      Tề Uyên khẽ gật đầu, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

      "A Viên xảy ra chuyện rồi."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tề Thơm Quá: Đừng mơ lật được mặt nạ* của Trẫm !

      A Viên: Đừng đến mặt nạ kia của ngài nữa ! Mau đến dỗ ta bớt giận !

      Hôm nay lại là ngày đeo mặt nạ vui vẻ!
      *) Mặt nạ: Ý là như kiểu thân phận () của người

      Hết chương 13
      Last edited: 6/10/19
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii29 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cha mạ ơi, hồi hộp quá
      Hale205thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 14: Bị Thương

      Editor: Sil

      Trình Tầm đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho , giọng : "Đây là đồ A Viên nhờ ta làm cho ngài, lúc này ấy tiện cho lắm."

      "Nàng ấy có việc gì vậy ?" Tề Uyên nhíu mày, đột nhiên cảm nhận được nỗi bất an chưa từng có.

      Trình Tầm cẩn thận nhìn xung quanh, thấy có ai mới dám thầm: "Hôm nay A Viên Ngự tiền đưa điểm tâm, vốn dĩ phải do người ở Ngự tiền bưng vào, nhưng đúng lúc này Hoàng Thượng giận dữ nên ấy bị đẩy vào làm bia đỡ đạn. Sau khi trở về, Dư tư thiện liền phái người đến đây tìm A Viên, lại sau khi ấy về Hoàng Thượng liền nổi giận, xử phạt hết tất cả người ở Ngự tiền nên muốn hỏi A Viên đầu đuôi câu chuyện."

      Trình Tầm ngừng lại chút, đôi mắt lại đỏ lên: "A Viên bị đánh Bản tử quỳ hơn canh giờ*, giờ còn dưỡng thương trong phòng."

      *) canh giờ = 2 Tiếng đồng hồ

      Tề Uyên rũ tay xuống chặt tay lại, biểu cảm lạnh lùng: "Chuyện Hoàng Thượng xử phạt người ở Ngự tiền có liên quan gì đến nàng đâu ?"

      Trình Tầm dụi nước mắt nơi khóe mắt, giọng : "Dư Tư thiện ghét nhất là cung nữ có dung mạo tốt, khuôn mặt của A Viên vốn rất xinh đẹp, cho dù gì sai nhưng trong mắt nàng ta cũng vẫn là có tội! Tất nhiên là nàng ta muốn giày vò chút rồi."

      Gân xanh trán Tề Uyên lồi lên, im lặng mím môi chặt.

      Trình Tầm nhìn đôi mắt nhuốm đầy ánh sáng lạnh của , nhịn được mà rụt người lại ra đằng sau cánh cửa: "Ngài nhanh trở về , nếu ngài mà bị Dư tư thiện phát ra cái mạng ngài khéo cũng giữ được đâu!"

      Tề Uyên liếc qua khe cửa nhìn quanh bên trong, khẽ gật đầu: "Chăm sóc cho nàng tốt."

      Dứt lời liền quay người trở về Điện Dưỡng Tâm.

      "Hoàng Thượng, ngài..." Ngụy Toàn thấy bóng người của Tề Uyên liền lên phía trước đón: "Sao qua khe cửa ngài trở về sớm vậy?"

      Đôi mắt Tề Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt tràn đầy vẻ tức giận: "Ngươi vào với Trẫm, tất cả những người khác đều cút cho Trẫm!"

      Cung nhân hầu hạ quét dọn trong phòng thấy Hoàng Thượng nổi giận liền cúi đầu lui ra, sợ lui chậm chút thôi làm Hoàng Thượng bất mãn.

      Ngụy Toàn nhìn sắc mặt xanh mét của Hoàng Thượng mà bồn chồn trong lòng: lẽ A Viên nương lại khiến Hoàng Thượng tức giận chứ?

      Tề Uyên đứng chống nạnh, nheo mắt như suy nghĩ điều gì.

      Ngụy Toàn cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng thấp thỏm thôi, dám lời.

      "Ngày thường toàn dong dai cứ như người kể chuyện* vậy, sao lại gì nữa rồi?" Tề Uyên thản nhiên , nhìn chằm chằm đầy thâm ý.

      *) Người kể chuyện (Thuyết thư tiên sinh): Người chuyên kể chuyện ở các quán trà ngày xưa

      " phải, phải là nô tài muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Thượng sao?" Ngụy toàn hiểu trong lòng, thử cẩn thận dò hỏi: " Vì sao Hoàng Thượng lại nổi giận như vậy?"

      Tề Uyên lại nghĩ đến A Viên vừa phải chịu Bản tử lại còn phải quỳ hơn canh giờ, khẽ híp mắt lại: "Ngươi biết có vị Tư thiện học Du ở Cục Thượng Thực Cục chứ?"

      Ngụy Toàn nghĩ nhanh rồi : "Hình như đúng là có vị nữ quan họ Dư có cha giữ chức quan , nghe là bị mẹ kế đưa vào Cung để thứ muội chiếm đoạt việc hôn nhân, cũng là người đáng thương..."

      "Đáng thương sao?" Tề Uyên cười lạnh: "Ngươi thấy nàng ta đáng thương chịu phạt hộ nàng ta !"

      Ngụy Toàn vội quỳ xuống, dập đầu liên tục: " đáng thương, hề đáng thương chút nào..." ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Tề Uyên, cẩn thận : " biết sao nàng ta lại đụng chạm tới Hoàng Thượng?"

      "Nàng đâu có đắc tội với Trẫm đâu." Ánh nến trong điện lúc sáng lúc tối, phản chiếu hung ác trong đôi mắt lạnh như băng của .

      Tề Uyên khẽ mở môi mỏng, ánh mắt trầm xuống: "Chỉ là nàng ta đụng chạm tới người người nên đắc tội rồi."

      "Ý của Hoàng Thượng là... Khiến cho nàng ta thầm biến mất?" Ngụy Toàn giọng .

      Tề Uyên khẽ cười, làm cho hai bên mép đều cong lên trông vô cùng tàn nhẫn: "Ngày mai cầu nàng ta dâng lên bát canh táo đỏ*."

      *) Canh táo đỏ:

      [​IMG]
      (Nguồn: Xiachufang)

      "Tuân lệnh."

      Ngụy Toàn ra ngoài, Tề Uyên nhìn ánh nến, khóe miệng khẽ cười: Cảm giác tự nhiên bị phạt ư, ngươi cũng nên trải nghiệm lần ...

      Ngụy Toàn sờ mồ hôi lạnh đầu, nhìn sang đồ đệ của mình là Tô Mậu Bang: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra ở Cục Thượng Thực Cục ?"

      Tô Mậu Bang nghĩ lúc rồi khẽ : "Nghe cung nữ vừa bị phạt."

      " cung nữ vừa bị phạt sao? !" Ngụy Toàn chấn động, ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.

      Tô Mậu Bang nhìn thấy sư phụ trợn tròn mắt liền giải thích: "Việc này làm to lắm, nghe cả Thôi Chưởng thiện muốn xin tha cũng bị chặn ngoài cửa, cuối cùng chỉ khi Diêu Thượng Nghi ở Cục Thượng Nghi ra mặt mới xong chuyện." cảm thông cho cung nữ xui xẻo bị phạt, nhớ lại chuyện mình gặp phải khi mới tiến cung, thở dài: "Cũng biết cung nữ kia phạm vào lỗi gì mà suýt bị nàng ta hành hạ tàn nhẫn đến chết!"

      "Hành hạ tàn nhẫn? Hành hạ đến suýt chết?" Mặt của Ngụy Toàn ngay lập tức trắng bệch lại.

      "Đúng vậy, nghe là bị đánh Bản tử lại bị phạt quỳ ở bên ngoài, chỉ cần động đậy người chút là bị quất roi..."

      Cánh cửa phía sau "Ầm" tiếng bị đá văng ra, hai người run rẩy nhìn thoáng ra đằng sau, chỉ thấy Hoàng Thượng mặt mày tái xanh, nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt rực lửa.

      Hai người vội quỳ xuống đất, sợ hãi đến dám thở ra tiếng nào.

      Tề Uyên nhìn sang Tô Mậu Bang, lạnh lùng : " lại lần nữa ."

      ", gì..." Tô Mậu Bang giọng run rẩy như sắp khóc đến nơi: "Xin Hoàng Thượng ."

      " lại xem cung nữ kia bị phạt như thế nào."

      "Nghe, nghe là bị đánh Bản tử lại bị phạt quỳ ở bên ngoài... Chỉ cần động đậy người chút là bị quất roi..."

      Đôi mắt Tề Uyên tràn ngập lửa giận, tỏa ra khí lạnh lẽo đến thấu xương. Đôi tay rũ xuống bất giác nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch, gân xanh tay nổi lên dữ tợn.

      "Hoàng Thượng, ngài có muốn đưa thuốc cho nương ." Ngụy Toàn đánh bạo .

      "Đưa cho A Viên Băng Tằm Bạch Ngọc* cao cấp."

      *) Băng Tằm Bạch Ngọc: có vẻ như đây là loại thuốc bôi vết thương làm từ “Băng tằm” ( sinh vật xuất phát từ tiểu Thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, có kích thước gấp đôi tằm bình thường, màu trong suốt như thủy tinh) và Bạch Ngọc ( loại đá quý màu trắng, hơi ngả màu xanh nhạt, bột màu vàng nhạt), chung là nghe tên thôi cũng thấy xin rồi.

      [Ảnh Bạch Ngọc]

      [​IMG]
      Nguồn: (Baidu)

      "Loại... loại cao này sợ rằng quý giá quá, với nương mà cũng là cả vấn đề, nếu như chuyện này bị đám Ngự Sử đó biết họ chẳng lặt cả trời lên?" Ngụy Toàn vội dập đầu, vô cùng lo sợ khuyên can.

      "Đây đều là đồ của Trẫm, Trẫm muốn cho ai cho. Nếu bọn họ ngứa mắt thử chịu mấy Bản tử, Trẫm ban thưởng cho họ y hệt.” Tề Uyên lạnh mặt, giọng chứa cơn giận.

      "Tuân lệnh." Ngụy Toàn run rẩy, đứng dậy lui ra.

      Tề Uyên nhíu mày, chặn lại: "Ngươi cứ tìm lý do gì ." Chẳng ai làm gì được , nhưng nàng lại phải vậy, chỉ hành động thôi cũng suýt nữa làm nàng mất mạng.

      Ngụy Toàn vừa xin thỉnh Hoàng Thượng ràng, vừa mới ngẩng đầu lên thấy Hoàng Thượng vào, đóng cửa lại rồi.

      "Hoàng Thượng cùng vị cung nữ vừa bị phạt kia..." Đôi mắt Tô Mậu Bang đầy hiếu kì.

      Ngụy Toàn trừng mắt nhìn , lấy tay vỗ mạnh vào đầu : "Còn dám hóng hớt cả chuyện của Hoàng thượng sao? Ngươi đúng là ngại mạng mình quá dài mà."

      nhìn ánh trăng mà thầm thở dài hơi: Lấy cớ gì mới được cơ chứ?

      "Cảm ơn ... cảm ơn cứu ta mạng..." Giọng A Viên yếu ớt, mặt cắt còn giọt máu.

      Diêu Uẩn An nhìn vết thương dính máu người A Viên, kìm được mà bật khóc thành tiếng: "Đều, đều tại ta tới chậm..."

      A Viên lắc đầu yếu ớt, có sức để chuyện nữa, Trình Tầm cầm bát cháo trắng tới, giọng còn mang theo tiếng khóc, dịu dàng : "A Viên ít nhất hãy cố gắng ăn vài miếng , ta sợ chịu nổi mất."

      A Viên cố gắng ăn vài miếng, nhưng cũng còn sức nữa.

      Cánh cửa mở "ken két" tiếng, A Viên theo rụt người lại theo bản năng.

      "Thôi, Thôi Chưởng thiện!" Trình Tầm thấy Chưởng thiện đến đây mới vội mời vào.

      Thôi Xảo nhìn A Viên gầy gò nằm giường mà lòng đau như cắt: "Thịnh Vân, mau khám cho nha đầu này ."

      Y nữ Cung Thịnh Vân bước lên khám lần, khi mắt mạch lại nhíu mày, cuối cùng chỉ thở dài: "Đúng là tạo nghiệp mà!"

      "Thương tích của nàng thế nào rồi?"

      "May mà người hành hình kia nể mặt ngươi mà tay, bằng nàng còn cái mạng này rồi." Cung Thịnh Vân đứng dậy, đến bên cạnh bàn, cầm bút viết đơn thuốc: "Thuốc này là để khí lạnh trong cơ thể ấy thoát ra, lại phải quỳ bên ngoài lâu như vậy... Hầy...!"

      Nàng lại lấy chai sứ trắng trong hòm thuốc, đưa cho Trình Tầm: "Đây là thuốc cao ca cấp, chuyên trị ngoại thương, buổi sáng, buổi tối mỗi ngày bôi lần, sau tháng chắc khỏi hẳn?" Dứt lời, nàng lại thở dài: "Chỉ tiếc cho là làn da trắng như tuyết này, nếu có Băng Tằm Bạch Ngọc cao tốt rồi, đừng là mấy vết thương ngoài da này, kể cả có móc tim ra mà bôi Bạch Ngọc cao kia lên miệng vết thương ai có thể nhìn ra được!"

      A Viên đứng dậy được, chỉ có thể cảm ơn bằng giọng yếu ớt: "Cảm ơn, cảm ơn Chưởng thiện, Y nữ quan tâm." Nàng nhắm mắt lại, thầm: "Còn sống là tốt rồi..."

      Cung Thịnh Vân lắc đầu, đôi mắt tràn ngập vẻ thương xót.

      Thôi Xảo hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn nàng ngủ rồi liền cắn răng : "Ngày mai ta phái người truyền tin cho người nhà, bảo cha ta buộc tội phụ thân nàng ta, nàng ta dám đánh vào thể diện của ta, cũng đừng mong được sống thoải mái!"

      "Chưởng thiện ngài tuyệt đối thể làm thế!" Diêu Uẩn An nghĩ ngợi rồi mới thấp giọng : "Nghe Dư Tư thiện gay gắt với cha của nàng ta lắm, ngài làm vậy là hợp ý của nàng ta..."

      Thôi Xảo phản ứng nhanh, khuôn mặt lại mang vẻ chế giễu: "Ta quên mấy chuyện này, cha ta vừa khéo là cấp của thứ muội phu kia của nàng ta, vậy cứ đề bạt làm nàng ta khó chịu ."

      "Các ngươi cũng nghỉ sớm , thời gian này cứ ở đây chăm sóc A Viên , ta tin là ngay cả chút quyền ấy ta cũng có!" Thôi Xảo hừ lạnh tiếng, rời cùng Cung Thịnh Vân.

      Trình Tầm, Diêu Uẩn An hai mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn sang A Viên ngủ giường, thở dài.

      Còn Sở Tĩnh Thục ở quay lưng về phía hai người ngủ từ tử mở mắt, đôi mắt có tia phục.

      Ngày thứ hai, lúc xế chiều, Dư Lê, Dư tư thiện được lệnh chuẩn bị nhanh Canh Táo Đỏ cho Hoàng Thượng.

      Ngụy Toàn nhìn thấy nàng ta, khuôn mặt lộ ra nụ cười: "Dư Tư thiện tới rồi?"

      "Ngụy Tổng quản." Dư lê mặt cười, trong lòng lại thấp thỏm: "Hoàng Thượng hễ ăn táo đỏ là lên sởi, tại sao lại đột nhiên muốn ăn Canh Táo Đỏ?"

      Ngụy phất cây phất trần, hờ hững : "Ta cũng phải con giun trong bụng Hoàng Thượng, làm sao mà ta biết được? Tư thiện cứ tự mình bưng vào ."

      "Việc, việc này có phải được hợp quy củ cho lắm ?" Dư lê thấy thái độ của Ngụy Toàn đối với mình, hơi bồn chồn trong lòng.

      "Tư thiện mà cứ dài dòng nữa bát canh này nguội rồi." Ngụy Toàn thản thiên liếc nàng ta cái, trong lòng đầy khinh thường: Loại người quái quỷ gì mới có thể ra tay với cả đứa bé trắng trẻo đáng như vậy chứ !

      Dư Lê thể làm gì mới miễn cưỡng bưng canh vào Điện: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng." Nàng ta đặt khay lên chiếc bàn, cẩn thận trong từng động tác, thái độ.

      Tề Uyên cười lạnh, mở nắp bát canh lên liếc thoáng qua, cả giận : "Ai cho phép ngươi trình lên canh Táo Đỏ!"

      Dư Lê ngẩn ra: ", phải là ngài phái thân tín truyền lời cho nô tỳ sao?"

      "Ý của ngươi là Trẫm cố ý muốn bản thân khó chịu phải ?" Tề Uyên nhíu mày liếc nàng ta, đánh đổ bát canh bàn xuống chân nàng ta.

      "Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận... Nô tỳ, nô tỳ..." Dư lê căng thẳng đến nỗi lúc lâu vẫn nên lời.

      "Người đâu, lôi tên cung nhân bất kính này ra đánh hai mươi Đại bản." Tề Uyên lạnh, môi mỏng khẽ nhếch lên.

      "Tuân lệnh."

      Ngụy Toàn sai người lấp kín miệng nàng ta lại rồi giải tới nơi vắng vẻ đích thân giám sát.

      "Ngụy tổng quản...Ngài, ngài biết là ta, ta bị oan mà!" Dư Lê kêu khóc, tóc tai rối bời, cả người lấm lem còn bộ dáng cao cao tại thượng, uy phong lẫm lẫm như ngày xưa nữa: " ràng là Hoàng Thượng sai ta mang Canh Táo Đỏ lên mà!"

      Ngụy Toàn liếc mắt nhìn nàng ta cái, từ từ : "Thôi, cho ngươi chết minh bạch chút . Hoàng Thượng dặn, phạt ngươi 20 Đại bản, lại bắt ngươi quỳ xuống, chỉ cần động đậy người chút là bị quất roi, hiểu chưa?"

      Dư Lê thể tin nổi, ngừng khóc, trừng mắt với Ngụy Toàn: "Là vì con tiện... à , là, là vì A Viên sao?" Khi đến nửa câu sau liền thấp giọng xuống.

      "Nếu hiểu rồi hành hình !" Ngụy Toàn kéo dài cuối, giọng du dương, càng làm cho bức tường đỏ ngói xanh càng thêm thảm thương.

      "Hoàng Thượng, chuyện giải quyết ổn thỏa."

      Tề Uyên gật đầu, cơn tức ở ngực mới giải tỏa được ít.

      Ngụy Toàn liếc mắt nhìn sắc mặt của Tề Uyên, do dự : "Vì sao Hoàng Thượng thuyên chuyển người ta đến Ngự tiền? Đặt nàng ấy ngay dưới tầm mắt dễ nâng đỡ hơn."

      Tề Uyên nhìn chiếc khăn tay ở bên, từ từ : "Trẫm thể biến nàng ấy thành cái đích cho mọi người chỉ trích được."

      "Hoàng Thượng Thánh minh."

      "Chờ chút."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Chỉ số thông minh của tui vẫn còn chưa đủ để xem được “Minh trinh”*, kính cẩn quỳ xuống trước biên kịch của “Minh trinh”!

      *) Minh trinh: chương trình truyền hình khá nổi ở Trung Quốc. Tên tiếng là “Who is the murderer” → Là chương trình trinh thám → Hack não → Tác giả truyện hiểu được → Quỳ gối dưới chân bạn biên kịch chương trình.

      Hết chương 14.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii30 others thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 15: Con thỏ

      Editor: Sil

      Diêu Uẩn An chạy vào với biểu cảm hưng phấn, kéo tay A Viên và Trình Tầm lại, đôi mắt tràn ngập vẻ thần bí: "Các cố đoán xem, ta đem tin vui gì đến cho các nào ?"

      "Tin vui gì vậy?" Trình Tầm nhìn nàng đầy tò mò, A Viên được nghỉ ngơi mấy ngày cũng lên tinh thần rất nhiều.

      " biết Dư Tư thiện chọc gì đến Hoàng Thượng mà sống sờ sờ lại bị đánh chết." Diêu Uẩn An giọng .

      " sao?" Trình Tầm được hả giận, vô cùng phấn khởi.

      "Chuyện này còn chưa đủ hả giận đâu ! Điều khiến người ta hả giận chính là sau khi cha của ta nghe nữ nhi của mình chọc tức Thánh Thượng liền trực tiếp xóa tên ta gia phả, trục ra khỏi nhà, còn ném cả thi thể ra bãi tha ma."

      A Viên nhíu mày, dù lòng hả giận nhưng lại đột nhiên nghĩ đến bản thân mình: "Nếu mà ta bị đánh chết vì làm cho Thánh Thượng tức giận, chắc hẳn mẹ ta cũng làm y như vậy..."

      Nụ cười mặt Trình Tầm cứng lại, vội vàng an ủi: "Nghĩ bậy nghĩ bạ gì đấy ! Đến cả Hoàng Thượng chúng ta cũng thấy được, kể cả muốn chọc giận cũng làm được nữa là!"

      "Đúng vậy, đúng vậy! Mà có thể lần này Hoàng Thượng xử lý Dư Tư thiện cũng coi như là giúp xả giận, đúng ?" Diêu Uẩn An vui tươi hớn hở .

      "Đừng bậy!" Trình Tầm vội vàng che miệng Diêu Uẩn An: "Chuyện của A Viên lần này còn chưa đủ cảnh cáo à !"

      Khi ba người chuyện Thôi Xảo cười tủm tỉm đẩy cửa vào, còn cầm trong tay đống đồ.

      Thôi Xảo khẽ sờ vào khuôn mặt nhắn của A Viên, vui vẻ : "Vết thương người được cứu rồi!"

      Rồi lại mở nắp hộp trong tay lên, ba người cùng nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong đựng khoảng mười mấy bình sứ .

      "Hôm nay ta đưa đồ cho Ngự tiền, lại trùng hợp nhìn thấy người ở Điện Dưỡng Tâm thu dọn nhà khi, dọn ra rất nhiều Băng Tàm Bạch Ngọc cao. Ta hỏi Tổng Quản Ngự tiền là Ngụy Toàn, những thuốc cao này để lâu rồi, tác dụng cũng giảm , liền thu thập lại chuẩn bị vứt . Ta thấy họ chuẩn bị vứt liền xin lại." Thôi Xảo đưa thứ này Trình Tầm, giọng : "Ta nhờ Thịnh Vân nhìn qua rồi, nàng ấy Cao này có bất cứ vấn đề gì, chắc là bọn họ nhầm rồi. Đồ cũng cho ta, chắc cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà đòi lại, A Viên may mắn nhé, được hời quá còn gì."

      Thôi Xảo nhìn ba người, giọng : "Cũng đừng chuyện này người khác, chính mình biết là được."

      A Viên vuốt ve lọ cao này, đôi mắt tràn đầy ý cười. Nàng sờ bùa hộ mệnh treo cổ, rũ mắt: Có lẽ chính chiếc bùa bình an phụ thân cho phù hộ mình...

      Đến tối, Tề Uyên mặc vào bộ đồng phục thái giám theo thói quen, vừa chuẩn bị ra Điện Dưỡng Tâm điện liền dừng bước. cúi đầu nhìn bộ đồ mặc người, đôi mắt thản nhiên.

      Bên ngoài Cục Thượng Thực, Tề Uyên đứng ở trước cửa, nghĩ tiểu nha đầu thích cười kia, lại lắc đầu.

      ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu kia, nhìn đến xuất thần, lâu sau mới xoay người. Ánh mắt vừa chuyển, Tề Uyên đột nhiên phát ra hộp đồ ăn mặt đất, nắp vẽ chiếc bánh trôi to tròn, miệng nở nụ cười mà ngay cả chính cũng phát ra, khom lưng cầm hộp đựng thức ăn lên về Điện Dưỡng Tâm.

      Trong Điện, đèn đuốc sáng trưng, Tề Uyên cầm tờ giấy bên trong hộp đựng thức ăn, đập vào mắt là hai hàng chữ xinh đẹp: Mấy ngày nay ta toàn nhờ A Tầm làm cơm cho ngài, đừng để mình đói bụng đấy.

      Tề Uyên nhìn bát mì sợi bốc hơi nghi ngút kia, ánh mắt càng lúc càng sâu: Nàng hề chữ gì về nỗi khổ của mình...

      Nhoáng cái, đến Kì thi mùa xuân, trong cung ai ai cũng bận túi bụi.

      Tề Uyên đoán rằng A Viên khá hơn mới thầm tới Cục Thượng Thực Cục.

      "Cúc cu, cúc cu, cúc cu ~ "

      A Viên nghỉ ngơi trong phòng nhiều ngày, Thôi Xảo lại trước sau cho nàng làm, chỉ là con phải chăm sóc tốt thân thể. Nàng cảm động đến rớt nước mắt, nhưng cũng khỏi cảm thấy hơi nhàm chán, cả ngày chỉ ở lì trong phòng, còn được nhìn thấy mặt trời. Lúc này nghe được tiếng “Cúc cu” ngoài của liền vội mặc quần áo ra ngoài.

      "Ơ? Vết thương của còn chưa khỏi đâu!" Trình Tầm muốn kéo nàng lại bắt hụt: " ta là nam nhân trưởng thành rồi còn có thể đói chết được ? Ta thấy quá ỷ lại vào rồi !"

      " giọng thôi !" A Viên vội che miệng của nàng ấy: "Đừng để cho người ta nghe thấy!"

      " chính là quá tốt bụng mà !" Trình Tầm khẽ cốc vào trán A Viên, hơi tức giận.

      A Viên lắc đầu: " là người tốt, vốn ăn đủ no lại còn đưa cho ta mấy thứ đồ xinh để dỗ ta vui !" Nàng thở dài: "Trong nơi thâm Cung đại viện này, làm điều độc ác với người khác bằng làm việc tốt cho mọi người, chẳng biết lúc nào chính những hành động này cứu mạng của đấy."

      Vừa , liền theo cầm lọ Băng Tàm Bạch Ngọc cao trong ngăn kéo ra, đẩy cửa ra ngoài.

      "Vết thương của ... như thế nào rồi?" Tề Uyên thấy nàng ra liền hỏi. nhìn khuôn mặt gầy gò chỉ bằng bàn tay của nàng, sắc mặt tái xanh, đột nhiên cảm thấy chỉ đánh chết Tư thiện kia thôi vẫn là may cho nàng ta.

      "Tốt hơn nhiều rồi ! Ít nhiều cũng là nhờ Băng Tàm Bạch Ngọc cao Thôi Chưởng thiện cho ta, bây giờ kết vảy rồi ." A Viên híp mắt cười, nhiều ngày gầy có lẽ khiến đôi mắt càng to lên. Nàng cong mày, có bất kì biểu cảm oan thán hay bất bình nào mặt.

      Tề Uyên nhìn đôi mắt linh động, trong veo như nước của nàng, khóe môi cong lên tựa như vầng trăng. Thấy nàng khỏi bệnh, lúc này mới yên lòng.

      cầm thứ đồ xinh trong tay áo đưa cho nàng, đôi mắt bình tĩnh gợn sóng, thần sắc vẫn ung dung như thường.

      A Viên nhận lấy, cúi đầu nhìn, là con thỏ ôm quả cầu, dáng vẻ béo tròn ngây thơ trông vô cùng đáng .

      "Là ngài nặn sao ?" A Viên ngước mắt lên nhìn , đôi mắt như mặt nước sáng lấp lánh.

      "Ừ." Tề Uyên tuy mang biểu cảm lạnh lùng nhưng đôi mắt đẹp thâm thúy kia lại tỏ vẻ đắc ý.

      " đẹp!" A Viên cười tủm tỉm, vuốt ve con thỏ trong tay lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề: "Nó cái g trong lòng vậy?"

      "Là Bánh trôi."

      A Viên ngẩn người nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , lại bật cười “Phụt” tiếngg.

      Tề Uyên thấy nàng cười vui vẻ, đám mây đen mãi dứt trong lòng khẽ tan .

      "À, cho ngài thứ này." A Viên nhét vào tay bình sứ: "Ngài có lẽ phải dùng đến cái này."

      Tề Uyên cúi đầu nhìn lọ trong tay liền biết đây là Băng Tàm Bạch Ngọc cao. khẽ nhíu mày, đồ vặt mà phí hết tâm tư đưa tặng nay lại về tay của mình.

      A Viên thấy sững sờ, trong lòng lại đoán rằng biết đây là thứ gì liền giải thích: "Đây là Băng Tàm Bạch Ngọc cao dùng để chữa khỏi vết thương ngoài da. Là Thôi Chưởng thiện đưa cho ta, ta còn rất nhiều nữa, ngài cứ cầm lấy ."

      Hai người im lặng hổi lâu, chỉ nghe thấy A Viên giọng thào câu: "Hy vọng sau này hai chúng ta ai cũng cần dùng loại cao này..."

      Tề Uyên trong lòng khẽ động đậy, thản nhiên mở miệng : "Nếu được , có muốn Ngự tiền ?"

      "Ngự tiền ư ?" A Viên hoảng sợ mở to hai mắt, vội vàng khoát tay, còn lắp: "Chuyện, chuyện này... thôi, thôi... Ta dám đâu..."

      " dám ?" Đôi mắt Tề Uyên khẽ trầm xuống.

      "Ngài biết đâu, Hoàng Thượng cực kỳ đáng sợ, Điện Dưỡng Tâm kia giống như Địa Ngục vậy, ta vào liền thấy sau lưng gió lạnh vèo vèo!" A Viên chép miệng, giọng cũng trở nên ai oán: "Nếu phải phát giận xử lý nhiều người ở Ngự Tiền như vậy, ta cũng bị phạt lây..."

      Sắc mặt Tề Uyên càng lúc càng trầm, đôi mắt lạnh lẽo như sương. Đôi mắt ràng chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của A Viên, lời liền xoay người rời .

      "Ơ? Sao ngài lại rồi ?" A Viên nhìn bóng lưng , vẻ mặt khó hiểu: Người này tính tình kì lạ !

      Sở Tĩnh Thục về từ chỗ của biểu tỷ* lại trùng hợp nhìn thấy cảnh này, nàng ta nhìn khuôn mặt nhắn tinh xảo của A Viên, lại nghĩ tới đủ loại “thiên vị” của Thôi Chưởng thiện đối với nàng, trong lòng càng thêm phục.

      *) Biểu tỷ = chị họ bên ngoại

      "Hoàng Thượng trở về rồi sao ? Đêm khuya đường dài, ngài có muốn người dưới chuẩn bị bát canh gừng hay ?" Ngụy Toàn cười khanh khách nghênh đón, lại chỉ thấy khuôn mắt đen như đít nồi của Tề Uyên, lập tức rụt cổ sợ hãi*, phản ứng cực kỳ nhanh chóng.

      *) Nguyên văn đoạn này là “Trang chim cút”: Khẩu ngũ của người Quảng Đông, chỉ người nhát gan yếu đuối, chuyên rụt cổ.

      Tề Uyên lườm Ngụy Toàn, đột nhiên hỏi: "Ngự tiền đáng sợ như vậy sao ?"

      Ngụy Toàn cả người run lên cái, biết Hoàng Thượng khó chịu trong lòng nhất định có liên quan đến nương. ngẫm nghĩ rất lâu mới mở miệng: "Hoàng Thượng nhân từ, có thể hầu hạ Hoàng Thượng ở Ngự tiền chính là phúc phận vô cùng to lớn."

      Tề Uyên ung dung liếc mắt nhìn , bị ánh sáng lạnh lẽo chiếu thẳng lên đỉnh đầu, Ngụy Toàn ướt đẫm mồ hôi, cả người toát mồ hôi lạnh.

      Ngự tiền, nàng muốn đến cũng phải đến.

      Tề Uyên mím môi, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tề Cúc Cu: A Viên là cái đồ vô lương tâm (╯°□°)╯

      Hết chương 15
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :