1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lierose DuDu

      Lierose DuDu Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      34
      Hahahahaha. Tui chưa hình dung ra cảnh đó. Mai là nhờ tấm ảnh. :yoyo60:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 53
      Edit: Ngân Nhi

      Thời gian của Tống Tiêu còn nhiều, Diệp Tuệ phải tranh thủ từng phút, cầm theo hình của bé rồi cùng Thẩm Thuật tìm cậu họa sĩ kia.

      Diệp Tuệ ngồi xuống trước mặt cậu ta, Thẩm Thuật đứng bên, Diệp Tuệ : “Cậu có thể vẽ giúp tôi bức tranh ?”

      Cậu họa sĩ nhìn thoáng gương mặt bị che kín của Diệp Tuệ: “…Được ạ.”

      Diệp Tuệ : “ phải là vẽ cho tôi, mà là cho trong ảnh này.” mở hình Tống Tiêu trong điện thoại ra đưa cho cậu xem, cậu ấy nhận lấy, cúi đầu nhìn.

      Cậu nhớ này, là đàn em khóa dưới thời trung học, năm đó lúc bị người ta bắt nạt, cậu giúp . Nhưng theo như cậu biết ấy mất rồi mà.

      Tay cậu khẽ run lên, ổn định lại tâm trạng, cậu ngước mắt nhìn Diệp Tuệ: “Chị có quan hệ gì với em ấy ạ?”

      Diệp Tuệ nhìn thoáng qua Tống Tiêu ở bên cạnh, : “ bé là bạn của chị, em biết em ấy sao?”

      Ánh mắt cậu họa sĩ hơi trầm xuống, mắt nhìn xinh xắn trong tấm ảnh: “Trước đây em từng giúp ấy, nhưng bây giờ chắc ấy nhớ em là ai đâu.”

      Tống Tiêu lắc đầu, theo bản năng muốn đưa tay ra nắm tay , cho biết rằng, sao em có thể nhớ được chứ?

      Lúc tay sắp chạm vào tay , lại buông thõng tay xuống, chết rồi, hai người sớm dương cách biệt.

      Diệp Tuệ thầm thở dài trong lòng: “Em giúp chị vẽ lại hình , khung cảnh xung quanh em có thể tự do sáng tạo.”

      Để cho cậu ấy giữ tấm ảnh, trước khi rời , Diệp Tuệ thấy Tống Tiêu đứng bên cạnh cậu ấy nhìn chăm chú, trong mắt dường như chỉ có chàng họa sĩ ấy.

      Cậu bắt đầu vẽ tranh, nhìn tấm ảnh, hiểu tại sao trong đầu cậu bỗng lên đoạn ký ức.

      Cậu từng bị rơi xuống nước, lần đó cậu còn tưởng mình chết, thế nhưng hình như lại có cánh tay mảnh khảnh kéo cậu rời khỏi đáy hồ tối tăm ấy.

      Trong tình thế sinh tử, cậu cố mở mắt ra, liền trông thấy đôi mắt cực kỳ đẹp. Sau đó khi cậu tỉnh lại thấy mình nằm mặt đất rồi, bên cạnh có ai cả.

      Cậu luôn tìm cứu mình, nhưng mãi mà có manh mối gì.

      Cậu hề biết rằng, mà cậu vẫn luôn tìm kiếm trong đau khổ, ra chết từ lâu rồi. ấy tuy chết, nhưng linh hồn vẫn luôn ở bên cậu.

      Lúc này đây, ấy đứng ngay trước mặt cậu, cách cậu chỉ khoảng gang tay, thế nhưng cậu mãi mãi thể nhìn thấy .

      Người họa sĩ khẽ chạm vào bức ảnh, nhàng vuốt lên đôi mắt , biết có phải là cảm giác hay , cậu cảm thấy ánh mắt cứu mình rất giống bé này.

      Cậu ngồi vẽ tranh, thời gian lặng lẽ trôi, Tống Tiêu luôn đứng bên cạnh nhìn, lúc trông thấy cảnh tượng trong tranh từ từ được ra, đáy mắt lên nỗi kinh sợ.

      Cậu vẽ cảnh dưới đáy hồ, xung quanh rất tối, nhưng bên có chiếu xuống tia sáng, có giơ tay, đầu hướng lên trước, dường như ôm theo cái gì đó bơi lên .

      Tống Tiêu kìm được mà rơi lệ, ra vẫn luôn nhớ, nhớ rằng cứu . đứng rất gần, giọt nước mắt rơi xuống trang giấy.

      Người họa sĩ nhìn thấy giọt lệ này, cậu sờ vào bức tranh, tỏ ra khó hiểu: “Trời mưa sao?” Nhưng nhìn trời thấy có mây đen.

      Cậu lại nhìn bức tranh lần nữa, mặt của còn chưa vẽ được, giọt lệ này lại rơi đúng vào vị trí mà cậu muốn vẽ.

      Dọc theo lối giọt nước chảy xuống, cậu bắt đầu vẽ đôi mắt , vẽ rất chậm, rất có tâm, tựa như muốn tranh thủ bày tỏ luôn tình cảm của mình vào bức tranh này.

      Từ các nét phác họa dần trở thành hình dạng ràng, từ hình dạng lại tô thêm sắc thái, dưới ngòi bút của cậu, gương mặt bé từ từ lên, giống hệt với Tống Tiêu đứng bên cạnh.

      Cũng giống với hình bóng mờ nhạt mà cậu luôn khắc sâu trong lòng.

      Tối hôm sau, Diệp Tuệ tới lấy tranh, trước tiên nhìn Tống Tiêu cái, thấy thân thể bé trở nên mờ , bé sắp biến mất rồi.

      Cậu họa sĩ đưa bức tranh cho Diệp Tuệ: “Xin lỗi, em tự ý thêm vào bối cảnh dưới nước.”

      Diệp Tuệ nhìn Tống Tiêu, Tống Tiêu gật đầu, đáy mắt rưng rưng, Diệp Tuệ : “Chị rất hài lòng.”

      rời , Tống Tiêu cũng theo , hai người đứng ở nơi vắng vẻ, Diệp Tuệ đưa bức tranh cho bé.

      Tống Tiêu vô cùng quý trọng bức tranh này, bé đưa tay vuốt , : “ ấy nhớ là em cứu ấy.” Mặc dù biết là ai, nhưng chỉ cần thế thôi cũng là quá đủ rồi.

      Tống Tiêu cười, mắt lại rơi lệ: “ ấy vẽ đẹp , em biết ra mình lại xinh như vậy đấy.”

      Cuộc đời quá đau khổ, chỉ có là khiến cho cảm thấy, thế giới này vẫn còn có những điều tốt đẹp tồn tại.

      Diệp Tuệ : “Em định cho cậu ấy biết tình cảm của em sao?” bé sắp tan biến rồi, lẽ…

      Tống Tiêu lắc đầu: “Lúc làm người em rất hèn mọn, ngay cả khi biến thành ma rồi cũng vẫn thất bại như thế. người tầm thường như em, vẫn là nên làm phiền ấy hơn.”

      Trước khi nhận ra mình thầm mến , tựa như có hạt mầm được gieo vào tim vậy, đến khi ý thức được hạt mầm ấy trở thành cây đại thụ, cành lá mọc lên tươi tốt, thể tách ra khỏi sinh mệnh của .

      giỏi giang như thế, chỉ khi biến thành ma rồi, thể nhìn thấy được , mới dám rụt rè nhích tới gần .

      dám nghĩ đến việc nếu biết thích có phản ứng như thế nào nữa. Thôi cứ để cho đơn phương thích thôi, bí mật này mãi mãi được chôn sâu dưới đáy lòng .

      Diệp Tuệ im lặng, vì quá thích nên Tống Tiêu mới dám dễ dàng ra tình cảm của mình, e là cho đến khi biến mất hoàn toàn, tình cảm này cũng bao giờ được ra.

      Tâm trạng Diệp Tuệ bỗng có phần đau xót, khẽ mấp máy môi, gì.

      Có lẽ vì tâm nguyện được hoàn thành, thân thể Tống Tiêu dần trở nên trong suốt, mặt bé vẫn xinh đẹp như thế, nhưng càng ngày càng tái nhợt .

      Nét mặt Tống Tiêu rất thanh thản, khóe miệng mang theo nụ cười, bé nhìn Diệp Tuệ, chân thành : “Cảm ơn chị.”

      giây trước khi Tống Tiêu biến mất, bé quay đầu nhìn cậu họa sĩ, mỉm cười. Tống Tiêu tan biến, bức tranh từ trung bay xuống, nhàng rơi xuống mặt đất.

      Cậu họa sĩ vẫn ở bên hồ vẽ tranh, nhưng cậu biết rằng, từ nay về sau còn có bé luôn chăm chú nhìn cậu mỗi khi cậu vẽ tranh nữa rồi.

      Trong đầu cậu bỗng có cảm giác trống rỗng, lòng hụt hẫng, giống như vừa mới mất thứ gì.

      Cậu nhìn mặt hồ, nghĩ tới cứu mình, khẽ thầm: “Rốt cuộc em ở đâu?”

      Sở dĩ cậu tới đây vẽ tranh, cũng chính là vì hy vọng có ngày gặp được ấy.

      Nhưng tâm ý của , Tống Tiêu mãi mãi biết, biến mất hoàn toàn cõi đời rồi. cũng biết rằng, người mà mình thầm mến, ra cũng vẫn luôn thầm nhớ đến .

      Diệp Tuệ ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt bức tranh lên, trong lòng vì có điều suy nghĩ nên động tác rất chậm, đưa tay ra, sắp chạm vào tờ giấy.

      Đúng lúc này có bàn tay thon gầy xuất trước mắt , cầm bức tranh lên nhanh hơn nhịp. Diệp Tuệ đứng dậy, Thẩm Thuật đưa bức tranh lại cho .

      Nhận lấy bức tranh, yên lặng ngẩng đầu lên. Ngắm nhìn bé xinh xắn trong tranh, lại nghĩ đến Tống Tiêu mới vừa tan biến ngay trước mắt mình, lại thấy lòng nghẹn lại.

      Diệp Tuệ cúi thấp đầu, khẽ gọi: “Thẩm Thuật.” Trong màn đêm yên tĩnh, giọng của nghe rất xa xôi, giống như muốn tan theo cơn gió.

      Thẩm Thuật biết lúc này được vui, nhìn , dường như cũng bị lây theo cảm xúc bi thương ấy.

      khẽ đáp: “ đây.”

      hỏi : “ có thấy mấy hôm nay sắc trời rất xấu ?” Tống Tiêu có quan hệ gì với cả, cũng chỉ làm việc thôi, nhưng vẫn thấy thể vui nổi.

      Thẩm Thuật ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong màn đêm tối thấp thoáng có ánh sao, mặt trăng cũng ra đường viền ràng, ngày mai khả năng cao là thời tiết rất đẹp.

      Nhưng lại : “Đúng là xấu .”

      Giọng Diệp Tuệ rất : “Thẩm Thuật, bé biến mất rồi, nó còn trẻ như thế mà…” Còn chưa kịp nở rộ phải lụi tàn.

      Thẩm Thuật bước gần lại mấy bước, Diệp Tuệ ngẩng lên nhìn vào mắt , nghe giọng cất lên trong đêm tối: “Em làm rất tốt rồi.”

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, ngắm hình bóng mình trong đôi mắt , mắt rất trong trẻo sạch , giống như có thể nhìn thấy đáy.

      Nhưng càng nhìn càng phát ra tâm tư rất nặng nề, đáy mắt luôn mang theo thứ cảm xúc mà người ta thể nhìn thấu được.

      Diệp Tuệ chợt nhớ là người ta ai cũng khắc mệnh, nhìn lạnh lùng ít , lại rất ít khi tiếp xúc với người khác. Bao nhiêu năm như vậy, làm thế nào mà vượt qua được chứ?

      Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệ lại bắt đầu ngẩn người, bất chợt : “Em quên chuyến bay tối nay rồi hả?”

      Diệp Tuệ thoáng chốc phản ứng lại ngay: “Thôi chết, em quên chưa xếp hành lý rồi!” Bọn họ đặt vé về tối nay, thế mà bận bịu quá nên việc này bị Diệp Tuệ quẳng ra sau gáy.

      chạy nhanh về khách sạn, : “Bọn mình mau thôi!”

      Thấy bộ dạng hớt hải của , Thẩm Thuật cong môi cười, hai người cùng nhau quay về khách sạn.

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật thu dọn xong hành lý, cả hai ngồi lên máy bay về. vẫn bao cả khoang hạng nhất như cũ, nhưng lần này còn có thêm mấy nhân viên trong phòng công tác của Diệp Tuệ.

      Thẩm Thuật vui lắm, cảm thấy mấy người này quấy rầy đến và Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ quay đầu nhìn thoáng qua, khó hiểu : “Sao hai người ngồi xa thế?” với Thẩm Thuật ngồi hàng ghế đầu, xung quanh lại chẳng có ai cả, chị Nhâm và Tiểu Lưu ngồi cách bọn họ rất xa.

      Thẩm Thuật thờ ơ đáp: “Chắc bọn họ thích ngồi chỗ đó.”

      Tiểu Lưu và chị Nhâm, hai con người vì muốn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật có gian riêng tư nên tự động ngồi cách xa: “…”

      Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, nhớ tới chuyện muốn nuôi , liền : “Sau này cần em phải tiết kiệm tiền cho nữa, có thể nuôi em.”

      Diệp Tuệ làm ngơ, vỗ vỗ vai : “Có nhiều tiền hơn nữa cũng phải tiêu pha tiết kiệm chứ.”

      Thẩm Thuật thầm nghĩ, tiền của cũng phải nhiều bình thường, Diệp Tuệ có tiêu thoải mái mấy đời cũng hết được đâu.

      Chuyến Đại Lý này, Thẩm Thuật rất trắng trợn khoe khoang giàu có của mình với Diệp Tuệ, nhưng trong ấn tượng của Diệp Tuệ cũng chỉ là từ “Thẩm Thuật hưởng tiền quỹ ủy thác của gia đình” trở thành “Thẩm Thuật có chút tiền để dành” mà thôi.

      Xem ra nếu Thẩm Thuật còn muốn chứng minh rằng cần nuôi, con đường này e là còn phải rất lâu đấy.

      Xuống sân bay, mấy người còn chưa ra chị Nhâm phát có fan đứng ngoài, ra sau khi các fan biết chuyện Diệp Tuệ Đại Lý tập trung đến đây để đón .

      Chị Nhâm rất kinh ngạc, phải nhớ rằng Diệp Tuệ toàn bị bôi đen, chưa từng có cảnh fan đến sân bay đón thế này.

      Chị Nhâm vui mừng cho Diệp Tuệ biết chuyện này, bảo với Thẩm Thuật tách nhau ra mà . Thẩm Thuật trước, Diệp Tuệ ở lại, chứ để bị người ta chụp lại cảnh du lịch với người đàn ông trang mạng hôm nay nổ tung mất.

      Vậy là, Thẩm Thuật phải ra trước, nhưng về ngay mà ở bên ngoài chờ . lát sau, Diệp Tuệ ra, bị các fan vây xung quanh.

      Thẩm Thuật là chồng hợp pháp của , vậy mà phải yên lặng ngồi trong xe thế này.

      Sao cảm giác như đương vụng trộm thế nhỉ?

    3. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Cmt đầu chăng, lại thêm 1 ng nữa đc DT giúp đỡ và siêu thoát, TT vs DT có vẻ vẫn dậm chân tại chỗ nhỉ, haizzz, con đường truy thê còn lâu dài quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Ahihi, đương *vụng trộm* thế này cũng hay phết nhờ, nhg mà ko thể mãi như thế đc, a hận ko thể tuyên bố “ ấy là vợ tôi”. chung ngày này còn xa lắm a à.
      Tự dưng nhớ đến đoạn giới thiệu mà c Tuệ bảo đến lúc ly hôn rồi, a Thẩm nhà ta ko biết phản ứng thế nào nhỉ, êy gu, bao h mới đến đoạn đấy vậy Ngân
      gió đông bắcNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Khánh Ly T chỉ mới đọc lướt qua thôi nên cũng ko , đọc rồi sợ nản lười edit ý :v, nhưng nhớ là chương 95 hay 96 ý là hai người thổ lộ tình cảm với nhau rồi, vờn nhau tầm hơn 40 chương nữa thôi mà :))))) Cả hai ông bà đều chưa bao giờ nên nửa truyện mới lời , khổ :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :