1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 114 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Cõ lẽ là bộ dạng trừng lớn đôi mắt của Nhược Ngu quá là đáng , Chử Kính Phong thực có loại xúc động đem nàng kéo vào trong lòng hôn sâu phen. Nhưng bây giờ khí thuận lợi, sau khi Nhược Ngu tỉnh táo hiếm lắm mới giương cung bạt kiếm với , vừa nãy lúc săn thú cũng ngoan ngoãn như con nai .


      Mà thời gian này, vì núi giá lạnh, tuyết đóng chưa qua tới bắp chân, thân hình nàng thấp bé lảo đảo cả đoạn đường, phải cần đến duỗi tay đỡ eo đẩy về phía trước. Nàng cũng cự tuyệt. Lần này nếu như lỗ mãng, chẳng phải lại muốn làm giai nhân hoảng sợ ư?


      Ngay sau đó nỗ lực tự kiềm chế bản thân, chịu đựng xúc động muốn hôn nàng, và thêm vào: “ Ôn tuyền ở đây giống với ôn tuyền ở quên hương Liêu Thành của nàng, chia cắt thành hồ , ta với nàng mỗi người ngâm bên.”


      Lúc ấy lòng Nhược Ngu mới thở phào hơi, cũng cảm thấy biểu cảm ban nãy của mình quá lộ liễu, lập tức xoay người : “Ta tắm ở trong phủ rồi, đại nhân cứ tự nhiên, ta tắm đâu.”


      Chử Kính Phong nghe được mấy lời này, hơi cười : “Được!” tiếng “Được” này, tựa như dứt khoát khi bẻ của dưa giòn ngâm ở quê nhà.


      Tiếp đó là quang cảnh sửa soạn cho bữa tối. Quả đúng y như lời Chử Kính Phong, gọi nô tì hay thị vệ tới làm giúp, tất cả đều do tự tay làm. Vì bên trong đình viện có ôn tuyền địa nhiệt tuôn ra rất là ấm áp. dứt khoát cởi trường bào, chỉ mặc mỗi y phục bên trong, tay áo chỉ dài tới khuỷu tay, bắt đầu lột da và xể thịt thỏ, nam nhân cả người mang khí chất quý phái làm mấy việc lao động tay chân này cũng rất là mê người a.


      Chẳng mấy chốc liền dùng xiên tre vót nhọn xiên thỏ thẳng lên que, lại đốt lò nướng trong đình viện, ăn đồ nướng dưới cảnh núi cao tuyết trắng ở ngoài trời là có loại ý vị khác biệt.


      Vì các nô tì chuẩn bị hoa quả hết từ trước, còn có vài loại thịt nai và cá ướp, nên bàn ăn bên cạnh lò nướng bày đồ ăn kín cả bàn.


      Hành quân hay săn ở xa, kỹ năng làm đồ nướng này đều thành thạo, Chử Kính Phong cũng hỏi Nhược Ngu muốn ăn gì, quen tay mà dùng kẹp bằng tre gắp lấy món được nướng hoàn hảo gắp vào chén của Nhược Ngu.


      Nhược Ngu chỉ ngồi bên làm mà được ăn, dĩ nhiên thể kén chọn, mà lúc dùng đũa gắp lên nếm thử mới nhận ra các loại thịt trong chén này đều là thứ nàng thích ăn, bất luận độ mềm dai hay vị ngọt thoang thoảng trong miếng thịt ướp muối đều khiến người phải thèm nuốt nước miếng.

      Nàng đặc biệt lưu ý đến là Chử Kính Phong chỉ muốn cho nàng ăn xâu thịt có phết hỗn hợp tương lê ngọt, mà chỉ ăn cái chưa có phết tương, có thể thấy tương ngọt này là đặc biệt để dành cho nàng.


      Vì mấy năm qua bôn ba bên ngoài, Nhược Ngu tự thấy bản thân phải là người kén ăn, chỉ là thứ thích ăn ăn nhiều hơn chút, thứ thích ăn ăn ít lại mà thôi.


      Nhưng giờ đây lại có người hiểu về khẩu vị ăn uống của nàng hơn cả chính nàng, cái loại cảm giác này khiến Nhược Ngu là người luôn quen với việc kiểm soát các chuyện lớn có loại cảm xúc nhem nhúm khó mà tả được.


      Nàng lập tức : “Tư Mã đại nhân, ngài cũng ăn nhiều chút, ta tự gắp là được rồi.....”


      Nghe được lời khách sáo của nàng, nam nhân ngồi yên ngựa chuyên tâm nướng thịt hơi xoay nghiêng mặt, đưa ánh mắt với hàm ý khó hiểu nhìn nàng. Trong chiếu rọi của ánh lửa lò đốt ngũ quan của càng vẻ góc cạnh mà nét hơn. Đột nhiên Nhược Ngu cảm thấy vài giọt mồ hôi chảy ở bên má mặt nàng, có vẻ như có thể khiến người có chút cảm giác bối rối.


      Nàng thích tình hình nhịp tim mất kiểm soát này, liền ăn được vài miếng rồi bỏ chén đũa xuống : “Ta ăn no rồi, xin Tư Mã đại nhân từ từ dùng bữa......”


      xong trực tiếp rời bàn và vào trong phòng. Phòng trong biệt viện rất nhiều, Nhược Ngu khăng khăng cho rằng lát nữa tắm gội qua loa chút rồi ngủ trước. Trong mắt nàng, Chử Kính Phong tuy lạnh lùng nghiêm lại phải là loại có thể ép buộc nữ nhân để giải quyết, cứ cho là đề nghị nàng ngủ chung với , đến khi ngâm ôn tuyền xong thấy nàng ngủ cũng chỉ có thể bỏ qua ?


      Nhược Ngu tự trải chăn ra mà nàng cũng thay sang y phục ngủ đặt ở đầu giường, chỉ cởi bỏ y phục bên ngoài và mặc trung y rồi chui vào trong chăn. Nàng cho rằng ở chỗ lạ có thể hơi bị mất ngủ, nhưng ngờ vừa rồi ăn quá no mà hơn nửa ngày qua đều săn thỏ trong tiết trời giá buốt là rất mất sức, thế là lúc mệt mỏi tới bất ngờ chẳng mấy chốc nàng ngủ say.


      Nhưng cũng biết là trải qua bao lâu, đột nhiên nàng cảm thấy có bàn tay lớn sờ soạng người nàng, khắc sau cả người nàng như củ cải dưới đất liên tục bị lôi ra khỏi ổ chăn.


      Lúc ngủ ngon lành cả người nàng mềm oặt, tất nhiên bị lôi ra khỏi chăn vẫn hề có sức chống trả, thường người đất sét cũng còn có ba phần thổ cứng rắn*, huống hồ gì nhị tiểu thư Lý gia vốn tức giận mà thức dậy, lúc này mắt còn mở hẳn, liền khó chịu than khóc tiếng. Đến khi mắt nàng hơi mở mới phát mình bị Chử Kính Phong ôm trong lòng.

      *câu này ý chỉ nóng tính, cũng là có ý “bản tính khó thay đổi”.


      Nhược Ngu bỗng giật mình cái, buồn ngủ dư lại biến mất dấu vết trong nháy mắt, thân hình nàng cứng đờ, cảnh giác trừng mắt nhìn .


      “Ta muốn tắm rửa, nàng tới giúp ta chà lưng !” Nam nhân này chút cảm giác xấu hổ cũng có, ngược lại còn nhíu mày trừng mắt nhìn nàng, dường như nàng ngủ như vậy, thực là thất phụ đức*.

      *thất phụ đức: mất phẩm hạnh người vợ.


      Riêng lúc nhị tiểu thư Lý gia học tập hai chữ “Phụ đức” chưa học kỹ, cứ cho là Tư Mã đại nhân quyền cao chức trọng, nhưng như vầy chẩng khác nào giộng điệu sai sử thị nữ, cũng khiến nàng tức giận trong lòng, nàng liền thừa cơ lúc khó chịu vì ngái ngủ chưa tiêu tan nàng liền cứng nhắc : “ được!”


      Nàng đâu biết lúc này bản thân mình ngủ ra cái bộ dạng đầu tóc hơi rối, mặt hồng hồng có chút tức giận, ở trong mắt nam nhân là biết bao nhiêu đáng . Lúc nãy Chử Kính Phong ngồi ở mép giường cũng ngắm nhìn nàng hồi mới bất đắc dĩ nhấc nàng lên lôi dậy.


      Lần này mới thấy Lý nhị tiểu thư tức giận, lại có vài phần phong thái của biểu muội, lòng lập tức lại ngứa ngáy.


      Nhưng mặt lại để lộ dấu vết : “Nấu cơm làm sao chà lưng cũng thể a? ta tự tắm, nàng ở bên cạnh ta truyền nước trà cho ta được ?”


      Thái độ và ngữ điệu thương lượng như vầy, rất khó với nam nhân quen việc ra mệnh lệnh. Nhược Ngu bây giờ vẫn còn nhớ như in vào lần gặp mặt cuối cùng của và nàng, sắc mặt tái mét, sau khi mở miệng làm nhục nàng, muốn giết nàng, tình cảnh rất thỏa mãn. Lúc ấy nàng cầm chắc tâm trạng phải chết, nhưng sau cùng vẫn được hậu chuẩn cho rời doanh.


      Lúc nàng ra khỏi doanh lại là trời khỏi lửa, mười mấy chiếc xe ngựa bị gỡ rời ra và đốt cháy, những chú ngựa bị chém đầu cách tàn nhẫn và bị rạch mở banh bụng ra, nội tạng trộn lẫn với máu tươi tràn đầy ra mặt đất, quanh mũi toàn là hương vị tanh tưởi.


      Nô tì phò trợ cạnh nàng, có kẻ kia tuổi còn chưa trải đời đều bị dọa đến khóc rống lên. Nhưng trong lòng nàng biết, người mà nam nhân kia muốn rạch nát bụng ra e rằng là nàng đây, lại liên lụy đến bọn ngựa dâng hiến sức chở cho Lý gia mấy năm nay.


      Đây là chỗ nam nhân tàn ác kia giữ chức cao, lúc đối xử với ngươi dịu dàng, có thể tình tứ thân mật, quấn quýt khó rời, nhưng nếu cẩn thận chọc tức kết cục thường hai chữ “thê thảm” thể diễn tả hết được.


      Nàng vẫn nhớ tâm trạng của nàng vào thời điểm đó, có buồn bã thể tả được, đồng thời có chút mơ hồ như thấy bỏ được gánh nặng, tựa như là buông bỏ thứ gì đó mà vốn nên cầm lấy.......


      Nàng hồi tưởng lại đoạn ký ức này, vừa nãy còn mờ mịt ngái ngủ giờ lại hoàn toàn tỉnh táo, nàng dịu giọng mở miệng : “Tư Mã rất đúng, vừa rồi làm phiền Tư Mã đích thân sửa soạn nguyên liệu nấu nướng, lát sau liền để ta hầu hạ đại nhân.....”


      Tuy nam nhân miễn cưỡng nàng cùng ngâm ôn tuyền, nhưng nô tì núi hết, chỉ có lão nô bộc nặng tai làm đánh lửa đun nước đứng run lẩy bẩy. Trách nhiệm phục vụ Tư Mã đại nhân tắm rửa này dĩ nhiên là rơi xuống người kiều thê. Nàng chỉ ra được chút điểm sai của Tư Mã.


      Chử Kính Phong nhìn bộ dạng khách sáo của nàng, ý cười trong mắt hơi giảm chút, hơi hạ giọng : “Vậy phiền tới nàng rồi.”


      Ôn tuyền ở biệt viện là ôn tuyền lộ thiên, có vài khối đá thiên nhiên lớn xếp chồng lên mà tạo thành, xung quanh dùng cọc tre cắm bắt chéo thành tường bao bọc, là có loại tư vị khác biệt.


      Nhược Ngu vốn cho rằng Tư Mã đại nhân cởi bỏ hết y phục, nàng chuẩn bị làm tốt để xem đến mù, nhưng ngờ lại để ý nàng, mà sau khi cởi y phục quấn cái khăn dài ở eo mới ra khỏi phòng, nhưng hơn nửa thân lồ lộ kia là cơ bắp cuồn cuộn kia đều lộ hết ra.


      Theo lý mà , Nhược Ngu quen nhìn các thủy thủ thuyền để lưng trần. Nhưng vai rộng eo thon này mà lại cao lớn vạm vỡ, thân hình tràn đầy sức sống ít thấy được quang cảnh mê hoặc ở thủy thủ thuyền ở Giang Nam.


      Lúc này Nhược Ngu trầm mặc kéo tập trung của nàng về, chỉ chú ý vào việc làm bên hồ nước nóng, thêm nước vào ấm trà và chén trà trong tay.


      Chờ sau khi nam nhân kia bước vào hồ nàng ngẩng đầu lên. Lúc này nước hồ nóng, hơi nóng bốc lên, chỉ ngâm chưa được bao lâu trán của nam nhân bắt đầu ra mồ hôi, lần này xoay lưng về phía Nhược Ngu uể oải để nàng chà lưng cho mình.


      Cái việc chân tay này, Nhược Ngu tuyệt đối nghĩ ra, lúc nàng đặt ra kế hoạch cuộc đời cho bản thân, trong đso tuyệt đối có dấu tích của vợ hiền; lúc đầu khi nàng định hôn ước với Thẩm Như Bách nàng cũng cố tình điểm này, liền tính là sau khi thành thân chỉ sợ cũng phải xuất đầu lộ diện, thể an phận ngốc trong trạch phủ tương phu dưỡng tử được.


      Nhưng ngờ rằng cuộc đời sóng gió bấp bênh, nàng lại gả cho nam nhân nàng tuyệt đối ngờ được. Nam nhân như vậy, làm sao có thể chịu đựng được phu nhân độc lập trong mọi việc? Phải biết là ngay cả chà lưng cho phu quân nàng cũng muốn làm. Tâm trạng trong lòng rối bời, nàng cầm lấy miếng xốp bí* người ở bên, chầm chậm chà lên tấm lưng rộng như thái bình dương kia......

      *xốp bí: là bí khơi khô làm đồ chà người


      Nhưng chà lưng này nghiêm trọng, phẩm chất tốt của hiền thê chưa có đè ra được, mà lại kích ra được tính ưa sạch vốn tính là ghê gớm gì của Nhược Ngu!


      Phải biết Chử Kính Phong hành quân ngoài kia hơn hai tháng, việc tắm rửa hằng ngày dĩ nhiên là kịp rồi, thêm vào đó sau khi kết thúc chiến vội vã quay về liền gặp chuyện kiều thê đổi tính quên mất phu quân như sét đánh giữa trời quang, tiếp đó lại say xỉn mất vài ngày. Hôm trước về phủ tuy có lau người nhưng chẳng qua cũng là xối nước lên người vài cái, thực ra có ích gì cho lắm.


      Lần này hơi nóng trong ôn tuyền làm cho đất bẩn trong lỗ chân lông khắp người bốc ra toàn bộ, đến khi vừa đặt miếng xốp bí xuống, những bùn đất tích tụ và lăn thành những con giun thi nhau rơi xuống nước......


      Vào tình cảnh này, ngay cả người chà lưng là nàng cũng thầm ngượng ngùng thay cho vị Tư Mã đại nhân cao quý này, nàng lòng muốn hỏi nhạc phụ và nhạc mẫu ở dưới cửu tuyền chút: Người có biết nhi tử Tư Mã của cha mẹ lụn bại và mất mặt như này ?


      Nhưng người sở hữu đống ghét bẩn này chút cảm giác xấu hổ cũng có, chỉ thoải mái dựa vào thành hồ, đầu hơi nghiêng mắt hơi khép, có nhận ra nữ nhân lung lay sau lưng xắn tay áo, mệt đến độ hơi thở dốc.


      Nhược Ngu biết kỳ lưng lại thử thách mà có chút gây nghiện như vậy, lúc chà sạch cho phần da thịt lại có được loại cảm xúc đạt được thành tựu như trong giới thương gia khai mở được vùng ắc tắc.


      Tuy lúc đầu có chút tình nguyện, đến cuối cùng, nữ thuyền vương toàn tâm chú ý, chà đến độ hai mắt lập lờ ánh đèn, nàng cũng để ý đến phải nghỉ tay nữa, mà giống như trách móc đệ đệ, với Chử Kính Phong bò nửa người thành hồ: “Nhấc cánh tay lên,......đúng rồi, cao thêm chút nữa......”


      Chử Kính Phong lại nghe lời, ngoan ngoãn nhấc cánh tay lên để mặc nàng chà rửa lúc, rồi lại dùng nước xối qua, chuẩn bị lên.


      Nhưng nữ nhân ở sau lưng lại bày ra khuôn mặt kinh ngạc nhìn , phần trước của vốn chưa có chà sạch đúng ? Làm sao lại muốn lên chứ?


      Trước giờ Lý Nhược Ngu chưa lúc nào làm việc nửa vời, nàng lập tức kiên quyết nhấn bả vai của , hít hơi sâu, : “Đại nhân, ta giúp ngài chà phần trước nữa a!”


      Dường như Tư Mã đại nhân tắm rửa tới mức mất kiên nhẫn, sau khi nhìn nàng cái mới phải ra tiếng dứt khoát như dưa giòn Liêu Thành: “Được!”

    2. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 115 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Nhận được cái gật đầu của , vào lúc ấy liền chờ hài tử dơ dáy này xoay người lại, tiếp tục khai phá lãnh vực mới, may mà đằng trước còn sạch hơn chút, Chử Kính Phong lại kì cọ phần trước ngực của rất tốt, kết quả sau khi chà cũng gây ấn tượng như phần lưng.


      Nhược Ngu cảm thấy nguyên do là vì góc độ hợp để tạo lực, hai cánh tay mảnh khảnh của nàng có sức rồi, nàng dứt khoát dùng tay áo lau mồ hôi đầy đầu, sau đó nàng chỉ vào chiếc giường bằng gỗ thủy khúc liễu ở bên hồ : “Đại nhân, ngài nằm lên giường kia , nằm như vầy chà đỡ tốn sức hơn.”


      Cái kiểu tinh thần chà rửa cho người sạch trơn bao giờ bỏ cuộc này, là mỗi nữ nhân ưa sạch đều có thể hiểu được. Chử Tư Mã cũng hiển nhiên nhận thức được hai tháng trước sống ở tiền tuyến làm cho bị người xa lánh đến cỡ nào, câu thừa thãi nào, liền từ trong hồ bước ra và đứng ngay cục đá nung đỏ đặt thấp hơn giường gỗ, dùng gáo tre trong vò nước múc gáo nước trong rưới lên cục đá kia nước liền sủi bọt lát rồi tan biến thành hơi nước trắng, xông mành trúc mà làm hương trúc lan tỏa khắp nơi, sau đó tay dài chân dài chiếm hết cái giường lớn.


      Trong khi hơi nước bốc lên, lúc đầu Nhược Ngu vẫn chưa phát giác ra cái gì hợp lý. Đến sau khi kì cọ xong cơ ngực rắn chắc kia liền dần dần di chuyển xuống phần bụng chắc nịch, chà sạch nơi cần được chà sạch với nghiêm túc, ngay cả lỗ rốn tròn tròn kia cũng bỏ qua, đầu ngón tay trượt vào trong khăn tới và tới nữa.....


      Nét cười thoải mái mặt Chử Kính Phong dần dần cười có chút sượng lại. Đến khi làn sương dày hoàn toàn tan bảo tháp trấn dưới rốn có cách nào dấu được......


      Khăn tắm quá mỏng, Nhược Ngu đột nhiên săm soi liền hoảng loạn thu tay lại, nàng muốn xoay người, nhưng cổ tay lại cứ bị giữ chặt, Nhược Ngu nâng mắt nhìn vào con ngươi khác thường hơi xuất màu đỏ của , chỉ cảm thấy cổ tay như bị cục đá dưới giường đốt bỏng.


      Nhược Ngu mím chặt môi dưới, chỉ cảm thấy má nàng nóng bỏng vô cùng, liền hướng tới nam nhân kéo chặt tay nàng thốt ra mấy câu: “Lại kéo ta làm gì vậy? Người dơ dáy......còn mau dội người !”


      Việc tới nước này, dĩ nhiên da mặt Chử Kính Phong dày hơn tường ở Mạc Hà thành chút, chỉ kéo tay nàng : “Nhìn nàng ra nhiều mồ hôi như vậy, cũng tắm rửa chút , đến lượt ta chà lưng cho nàng......”


      Lý nhị tiểu thư nào cần giúp chứ? Nàng liền thẳng thừng dùng sức, lần này lại chật vật thoát khỏi , liền xoay người tới bên cạnh bánh xe nước hứng nước tát lên cánh tay và mặt để rửa, rồi nhìn cái nào mà tự động vào phòng.


      sau lưng nàng nghe thấy tiếng thong thả của nam nhân: “ Làm sao ra ngoài như vậy, ta và nàng lúc đầu gặp mặt ở Liêu Thành, nơi dưới rốn ba tấc này, nàng lại thích thú từ bỏ được, ngừng trêu chọc.....”


      kèm với cuối hơi trầm vang của nam nhân là tiếng sập cửa.


      Tư Mã dương dương tự đắc kai dĩ nhiên biết vào giây phút cửa kia đóng lại Lý nhị tiểu thư liền ngồi sụp xuống, lưng dựa vào cửa, hai tay đỡ lấy trán, thống khổ ai oán than tiếng, giai đoạn đó chính xác nàng cũng nhớ ra những ký ức dường như phủ đầy hỏa dược, thường xuyên bị vị Tư Mã đại nhân có vẻ lạnh băng bên ngoài kia buông lời bông đùa chọc ghẹo, lập tức có thể làm cho toàn bộ lý trí thanh thản của nàng vụn vỡ thành mảnh .


      Chuyện mới ban nãy là ư? Đầu kia phải ngã thành cái dạng gì mới có thể làm ra cái hành động lỗ mãng như vậy chứ?


      Ngay lúc này nàng có thể làm là bỏ giày ra, chui vào trong chăn đánh giấc ngon, đem mấy lời hỗn trướng mà Tư Mã đại nhân quên sạch , ngày mai lúc tỉnh dậy vẫn là Lý nhị tiểu thư sắc sảo.


      Đáng tiếc, mấy ý nghĩ muốn ngủ vẫn chắc chắn vừa xong kia bị bảo tháp tôn quý khai quang kia trấn áp đến bay biến mất tăm.


      Qua lúc nữa, cuối cùng Tư Mã đại nhân kia tắm gội xong, khoác kiện trường bào rồi đẩy cửa vào.


      Nhược Ngu vội vàng siết chặt lấy chăn, nhắm mắt lại, giả vờ như nàng ngủ. Chưa được bao lâu tấm mền nặng nề bị dở ra, tấm trải giường hơi lún xuống, ngay sau đó làn hương bồ kết dịu dịu ấp tới. Sau đó, nam nhân kia chui vào trong chăn, duỗi tay vòng qua eo nàng.


      Có vẻ như nam nhân biết là nàng giả vờ ngủ, tay đỡ lấy đầu rồi kề vào tai nàng : “Lần này ta tắm gội sạch từ đầu đến chân, Lý nhị tiểu thư có muốn đích thân kiểm tra hàng hóa ?”


      rồi liền duỗi tay vuốt bên eo của nàng. Đó là nơi được phép chạm vào người Lý Nhược Ngu, nàng hơi gồng mình, thân người bỗng nhiên giật lên, rồi kiềm được mà phát ra thanh thể xác định là tiếng cười hay là tiếng thở.


      giống như lúc ăn ban nãy, hỏi cũng biết nàng thích ăn những thứ gì. Bây giờ cũng là vuốt ve thân thể nàng theo thói quen. Tất cả những nơi mà bàn tay to của tới lại khơi lên rất nhiều thứ cảm xúc mà trước đây Nhược Ngu chưa từng biết đến. Chuyện này nàng thích nhưng nam nhân kia lại quan tâm, còn dùng răng mãnh liệt cắn vào phần thịt mỏng manh ở cổ nàng.


      cứ gặm nhấm từng chút như vậy, lòng nàng bình tĩnh đổi, nàng cũng chịu đựng bực bội tỏng lòng nữa liền cất cao giọng tức giận : “Ngươi mau tránh qua!”


      Cuối cùng nam nhân hơi tay lại, rồi nâng người lên, ánh mắt sôi sục nhìn kiều nhân nằm dưới thân.


      Nhược Ngu hít hơi, cố gắng thích ứng với việc bản thân bị nam nhân mưu mô này đè dưới thân, nàng trầm giọng : “Đại nhân,, người biết, lúc đầu khi người cưới ta, đầu óc của Nhược Ngu ngu ngốc cái gì cũng biết.”


      Chử Kính Phong nằm đè lên người nàng, chóp mũi cao ráo hơi hạ xuống, ngón tay thon dài nghịch ngợm mái tóc đen của nàng, lơ đãng : “Đúng vậy. Lúc nàng là tiểu đáng thương ai muốn, chỉ có thể mềm yếu gọi Chử ca ca bị ta dẫn tới phương Bắc.”


      Lý Nhược Ngu nghe lại chuyện xấu hổ của nàng, trong lòng nàng liền uể oải, cảm biểu hơi biến lạnh, thấp giọng : “Nên Nhược Ngu lòng hiểu, vì sao đại nhân bằng lòng cưới nữ nhân ngu xuẩn ngốc nghếch làm thê tử? Người phải biết trước đây vào lần gặp mặt cuối cùng, Nhược Ngu tới gặp đại nhân cũng vui vẻ gì.....”


      Lòng Chử Kính Phong biết nàng nhắc tới chuyện giết ngựa đốt xe, nên ánh mắt hơi căng thẳng : “Đó là quân vụ, nàng làn sai dĩ nhiên phải lĩnh phạt.”


      xong, liền hòa hoãn ngữ khí hôn lên má nàng : “Nhưng về sau ta cũng biết là vì nàng bị thương, mới kéo dài thời gian cho phép, ta vốn được trách nàng, nhưng lại trách nhầm nàng, làm sao? Bây giờ nhứ lại vẫn tức giận sao?”


      Thái độ của Chử Kính Phong vẫn được xem là dịu dàng, mái tóc màu bạc buông xõa xuống lẫn vào với mái tóc đen của nàng, bày ra thân thiết tả được.


      Nhưng cảm giác thân mật gắn kết như vầy khiến Nhược Ngu có chút thích ứng được. Theo lời kể của Long Hương và tỷ tỷ, khó để nghe ra nuông chiều của Tư Mã đại nhân với nàng, chính là lên trời hái sao cũng từ.


      Nhưng bây giờ nàng chút ký ức cũng nhớ ra, mấy chuyện tình cảm thân mật này toàn bộ đều trở thành đoạn cắt cao trào của vở kịch thúc người rơi lệ, trong kịch kia nhân vật khóc thê lương, cười ngọt ngào, nhưng tất cả đều liên quan đến nàng - người được tính là người xem. chút cảm giác để nhập tâm cũng có.


      Nàng nhớ là hai người họ ít khi gặp gỡ trò chuyện, nhưng ngồi rồi lại ngượng ngùng ai gì; vào mấy đêm mưa lúc tới xưởng tàu liên lạc với chỗ nghỉ của nàng, nàng cố gắng thẳng, tim loạn nhịp vì lo lắng dám quay đầu nhìn lần; đến phút cuối, nàng cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm hoàn toàn cự tuyệt , tất cả nhiệt tình trong đôi mắt kia đều tắt ngúm liền xoay người, bóng lưng dứt khoát rời ......


      Nhưng giờ đây, vốn tính chôn sâu chuyện này xuống đáy lòng, người nam cũng thể quay lại nữa, lại ôm ấp nàng như vầy nhìn nàng với tình ý đong đầy, cứ cho là nhắm chặt hai mắt cũng có thể cảm nhận được tình ý trào dâng dạt dào, nhưng...... , mong mỏi, kể cả kẻ ngốc cũng tuyệt buông tay...... phải nàng, phải Lý Nhược Ngu nàng!


      Từ đến lớn, nàng quen dựa vào kiên cường và nỗ lực của bản thân mới có thể đạt được tất cả thứ mà mình muốn. Tuyệt kỹ của Lý gia truyền cho nam chứ truyền cho nữ, lúc đệ đệ chưa ra đời, phụ thân vốn dự tính nhận nuôi nam hài trong dòng tộc kế thừa gia nghiệp, từ đó trở , gia nghiệp đồ sộ của Lý gia liền phải truyền tất cho nam nhân liên quan đến dòng tộc, khác nhà khác chi. Vào giai đoạn đó, nhi tử trong dòng thân của nhà bên kia liên tục lui tới trạch môn trong Lý gia, nàng nhớ lúc mỗi người họ sắp rời đều rất vừa ý đánh giá trạch viện đẹp đẽ của Lý gia, dường như trạch viện kia đổi chủ và trở thành vật sở hữu của họ......


      Mẫu thân để ý tới, bà đều nghe theo phụ thân, nhưng Lý Nhược Ngu lại phục, vì sao nữ nhân lại thể thừa kế gia nghiệp chứ? Ai ai cũng nhị tiểu thư Lý gia thông minh trời phú, là kỳ tài giáng thế, dù là thông minh trời ban nhưng nếu chuyên tâm và tìm tòi cho mai sau cũng làm được gì.


      Lúc đại tỷ học cầm kỳ nữ công, nàng mới có chín tuổi suốt ngày trốn học rồi ngâm ở trong bến tàu đội lấy những ngày nắng chói chang thiêu đốt, theo lão thuyền công từng chút từng chút phân biệt được toàn bộ khung đóng của thuyền; trong lúc tam muội và nhóm bạn nữ ở thư viện rời phủ thưởng xuân du ngoạn, nàng học được phân biệt cách vận hành của thuyền bằng tai, thanh khác biệt của máy móc khi vận hành.....


      Nên từ khi nàng thông tuệ mấy thứ này, tất cả các thiếu nữ trẻ tuổi đầu óc đơn giản dường như đều cách nàng rất xa rất xa......


      Nàng học được cách đóng tàu, học được cách sắp xếp sổ sách, học được cách làm cách nào trông nét mặt để đối đãi giao thiệp. Nên sau cùng, nhị tiểu thư Lý gia trở thành người khác biệt trong trạch môn phú hào, thần thoại khiến cho nữ nhân đồng niên khác cách nào vượt qua và hy vọng với tới được.


      Tam muội cũng từng hâm mộ nàng, hy vọng làm chủ nơi giống như nàng, nắm bắt tuyệt kỹ của Lý gia. Lúc đó nàng chỉ để muội đến bến tàu nhiều ngày là được rồi. Lúc đó tam muội Lý Toàn Nhi rất hài lòng, có lẽ cội nguồn cho đố kỵ mà tam muội đối với nàng liền thầm cắm xuống từ lúc đó a?


      Thực tế nàng , nhưng làm sao Lý Toàn Nhi có thể hiểu được thống khổ trong đó chứ?


      Kỳ nhị tỷ của nàng đây thứ cũng rất hâm mộ nàng, hâm mộ nàng có thể giống như những thiếu nữ giản đơn bình thường, hết lòng hưởng thụ, hết lòng cười đùa......Nhưng nàng thể, vì mẫu thân, vì ấu đệ, vì Lý gia cắn răng cũng phải chống đỡ được.


      Nên nàng muốn tìm chồng ở rể, nên nàng từ chối Chử Kính Phong là người mang thân phận hầu phủ thế gia, tay giữ binh quyền, tiếng vang phương, chuyện này liên quan đến hay , chỉ là có hợp hay ......Cứ cho là lúc đầu nàng nhìn thấy nam nhân ngồi cao cưỡi ngựa lớn trong đám quân chói lọi như thế nào, mà khiến người ta rời mắt được, vậy......đều thích hợp với nàng......


      Nàng chỉ muốn mấy người mà nàng có thể chế được, liên quan đến bình an của Lý gia mà hề có chút nguy hiểm nào......Nhưng đến cuối cùng lại vẫn là sai li dặm, sai lầm nhất thời của nàng vẫn để thứ ác lang Thẩm Như Bách kia có thể bước vào trạch viện của Lý gia.


      Nàng vốn cho rằng từ hôn kịp lúc liền có thể ngăn chặn mất mát từ , nhưng nàng hoàn toàn ngờ, màn trụy mã bất ngờ vực dậy lại đánh phá mọi thứ tài sản nàng lo lắng bảo vệ......


      Mà giờ đây, nam nhân mà nàng từng tin là nàng và mãi mãi chỉ là người dưng, lần này lại chăm chú ngắm nàng cách thâm tình, nhưng nàng biết, người ngắm vốn phải là nàng mà là người đáng ngọt ngào kia, thiếu nữ vô lo, có thể nghịch ngợm gây chuyện, vui chơi hết mình -- Điều đó từng khiến nàng thầm hâm mộ vô cùng, lại trở thành “Lý Nhược Ngu” nàng vẫn từng mong muốn.

    3. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Trông ngóng từng ngày❤️❤️❤️❤️❤️
      Bảo Vy197 thích bài này.

    4. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 116 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Chử Kính Phong thấy mi tâm của nhíu lại thành đụn , liền sa sầm nét mặt rồi dùng tay to ấn cái nếp nhăn ngay mi tâm giãn ra, và trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ cúi thấp đầu hôn lên môi nàng.


      nhận ra thâm ý trong lời của nàng, chính là nhắc nhở cũng phải là ý trung nhân của nàng. biết nam nhân nào có thể khiến nàng ngưỡng mộ là nhân vật như thế nào, nếu biết là người nào chỉ sợ cũng muốn tận tay giết . Nhưng lại muốn nàng hiểu thực tại -- Bất luận nàng ai, đều thể rời khỏi .


      Quan Bá đúng, nữ nhân thế gian này rất bạc bẽo, từng mới thề non hẹn biển cũng chớp mắt liền quên . Bất luận bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, từng câu từng chữ của ngốc tử kia thể rời khỏi cũng là lời hứa suông mà thực sao?


      Xa nhau lâu như vậy, bất cứ nam nhân nhiệt huyết qua tôi luyện nào đều kềm được sôi sục trong người, lần này mỹ nhân ở dưới thân, tuy nàng kháng cự kịch liệt, nhưng chút kháng cự kia lại trở nên dịu dàng chút theo môi hôn nóng bỏng của , hai người từng chung chăn gối biết bao lần, dĩ biết mỗi điểm thay đổi nhất của nàng. Dĩ nhiên môi hôn nóng bỏng kia tự nhiên dần di chuyển xuống, dùng môi lưỡi cắn mút liên tục cần cổ và xương quai xanh mềm mại mỏng manh của nàng......


      Kiều thê hồi phục tâm trí này, lần này hơi nhắm mắt lại, môi đào hơi hé, hàm răng trắng được môi hồng làm nền ràng khiến chúng hơi óng ánh, chỉ là đầu đặt gối lại chịu được mà cọ cọ vào gối.


      Nữ nhân kia chính vào lúc này khiến thầm nhớ nhung ngớt mà thể chạm vào, cứ tính là nàng hồi phục tâm trí, nhưng thân thể của nàng vẫn có thể run rấy vì . Cảnh tượng khiêu khích này diễn ra trước mắt , cứ cho là uống viên mật hoàn rẻ tiền kia cũng cảm thấy ngọn lửa suy yếu ở bụng dưới có thể suy yếu ba ngày ba đêm.


      Lời của thuộc hạ Quan Bá lại nhớ rất , hơn nữa hôm nay cần phải mang ra toàn bộ kỹ năng mới được. Chỉ là bây giờ tiểu nữ nhân này quên hết đê mê của ngày xưa, mấy trò lừa bịp ngày đó khiến má nàng đỏ tươi đến độ có thể máu, nhưng biểu cảm ngượng ngùng bối rối lại càng khiến người nhịn được mà muốn ép nàng phải đỏ mặt lần nữa......


      Biệt viện này ở trong núi cũng biết nàng da mặt mỏng, nên mới đặc biệt để đám người Long Hương lên núi, lần này lại có thể tận tình dụ dỗ nàng hét lên, sau cùng ép được nàng mở miệng gọi “Chử ca ca”.


      Lúc đầu nữ thuyền vương làm, sau cùng rốt cuộc bị lăn lộn đến mức còn sức lực, chỉ có thể mở miệng xin tha, nàng vừa thở vừa gọi “Chử ca ca “, vốn chỉ mong là tha cho nàng, ai mà biết được hiệu lực của ba chữ kia còn ngang ngửa với mật hoàn, kích thích cho nam nhân kia lại ôm lấy lăn lộn mệt mỏi thêm lần nữa.......


      Từ khi nàng hồi phục tâm trí, Lý Nhược Ngu có chút mất ngủ, dường như vì “ngủ sâu” quá lâu, mà việc phải giải quyết lại quá nhiều, lúc nửa đêm luôn giật mình tỉnh dậy.


      Nhưng đêm nay có lẽ là chà lưng cho Tư Mã đại nhân quá mất sức, thêm vào bị kích động ngoài sức tưởng tượng của nam nhân nhấm chìm giấc ngủ này ngon ngọt mộng mị, ngủ thẳng đến sáng trễ ngày hôm sau nàng mới tỉnh dậy trong lòng của nam nhân, lần tỉnh dậy quan trọng lắn nàng chỉ cảm thấy hai cánh tay đều tê rần cả.


      Hôm qua những nơi nàng thay phu quân tắm rửa lúc trong hồ nước nóng đều làm đầy đủ từng nơi lúc giường. Trong số chi tiết khiến nhị tiểu thư Lý gia có loại thôi thúc muốn ngu ngốc lần nữa để quên hết mọi thứ .


      Nhưng tinh thần của Tư Mã đại nhân lại sảng khoái vô cùng, thoải mái lật người trong chăn, tay ôm lấy vai thơm của nàng lộ ngoài chăn : “Nàng có đói , ta làm đồ ăn cho nàng nhé?


      Có lẽ núi này có nhiều thị nữ nô bộc xung quanh nên chỉ có hai người sống với nhau nhàn nhã. Thêm nữa loại thân mật khó diễn tả bằng lời đêm qua khiến cảm giác xa lạ trong lòng Lý nhị tiểu thư đối với Chử Tư Mã giảm ít. Nhưng vẫn chưa thể tùy ý tới mức mở miệng sai khiến vị bá chủ phương bắc này nhóm lửa nấu cơm.


      Tàn cục của điên cuồng đêm qua bây giờ phơi bày trong ánh nắng rực rỡ của miền rừng núi nhô cao và chiếu rọi qua khung cửa sổ, có cảm giác như mơ thực.


      Nàng gì, chỉ dùng chăn bọc mình lại, hơi rũ mắt : “ cần đâu, vốn dĩ phải là ta hầu hạ Tư Mã mới đúng......”


      Kỳ thực nàng đây cũng là lờ khách khí, lúc câu này, trong lòng suy nghĩ để Tư Mã đại nhân gọi mấy nô tì vào biệt viện, cái việc làm cơm này thực ra phải là sở trường của Lý nhị tiểu thư a!


      Nhưng Chử Kính Phong lại chút khách khí, trực tiếp ấn nụ hôn lên môi nàng: “Nếu như vậy, có chút phiền đấy,......làm chút cháo trắng loãng đơn giản là được, dưới nhà bếp có chút món ăn kèm hôm qua mang theo, vẫn còn dưa muối giòn mà nàng thích ăn, đúng lúc có thể ăn chung với cháo.”


      Nhìn nữ nhân trong lòng trước tiên là tròn mắt kinh ngạc, sau đó lại cố bình tĩnh khép miệng lại, tính bỡn cợt của Chử Kính Phong lại dần trỗi dậy và lại bồi thêm câu: “Nấu cho nhừ chút, lại xào thêm rau xanh là hay nhất......”


      Lý Nhược Ngu hít hơi, cứng đờ trong chăn chút cũng động, mãi đến khi nam nhân nhìn thấu được tâm tử của nàng, biết nàng xấu hổ muốn nhìn thấy nàng đứng dậy thay y phục, lúc này mới hôn nàng cái rồi đứng dậy khoác áo mỏng ra ngoài.


      Nhược Ngu thấy ra mới đứng dậy, cố tình xem khs chịu của thân dưới, rồi dùng mềm mỏng ở ghế mềm kế bên bọc cơ thể lại, đúng lúc chuẩn bị tới rương lục tìm bộ y phục, nhưng nam nhân kia lại vào, lấy chậu nước nóng rồi cầm nó mà vào.


      Nhược Ngu hơi kinh hãi hét tiếng, nhanh nhẹn chuyển người vào màn rũ.


      Chử Kính Phong lại rất thích xem bộ dạng ngại ngùng này của nàng, nhưng trong lòng có hơi nuối tiếc mà nghĩ lại thời gian nàng ngờ nghệch, bộ dạng sắc nữ chân kẹp hổ bông và e ngại thích đọc cung xuân đồ để giải sầu, lại biết đến khi nào có thể thấy lại lần nữa.


      Nhưng trong lòng cũng biết thể nóng vội, mọi thứ đều cứ từ từ. Dựa theo tình hình của đêm qua, thân thể tiểu nữ nhân này vẫn còn nhớ , mỗi lần trêu chọc đều có thể khơi lên đầy đủ phản ứng của nàng. Giả như với thời gian, có gì phải lo tiểu biểu muội trêu người kia xuất giường nữa chứ?


      Nghĩ tới đây ánh mắt của dịu dàng hẳn, : “ Ta lấy cho nàng chậu nước nóng, nàng rửa mặt súc miệng trước, chờ khi dùng bữa xong tắm lần.” xong liền xoay người ra sân tập quyền.


      Lý Nhược Ngu có thể thấy được dũng mãnh xuất quyền đầy uy lực và thân ảnh cường tráng nhảy lên. Lúc này nàng mới vội vàng rửa mặt, rồi thay bộ y phục sạch, chỉ là tóc dài kia biết làm sao để búi lên, nên nàng chỉ dùng cái khăn tay tsm hết tóc ra sau tai và cột đại lên.


      Ngày thứ hai tân hôn vốn là tân nương nên rửa tay nấu canh. Cứ cho là ở Liêu Thành, đây chẳng qua là tục lệ xưa. Tuy có vài thiên kim nhà phú hào rành việc nấu nướng, cũng có thể để các bà tử chuẩn bị thành phần nấu cho gần chín, đến ngày hôm sau lúc tân nương tỉnh dậy chỉ cần bỏ thẳng vào chảo xào qua là xong.


      Lý Nhược Ngu biết sau khi nàng và Chử Kính Phong thành thân xong là cái tình huống gì nữa, ước chừng vào thời gian đó bản thân nàng ngay cả giá múc còn cầm xong cũng thể cho làm cái gì cho phu quân lại cháy tất thảy.


      Trước giờ Nhược Ngu chưa từng nghĩ tới cái ngày nàng rửa tay nấu canh cho nam nhân, nhưng bây giờ lại có chút tội lỗi, nàng muốn lòng nấu nnuowsng cho đàng hoàng, bù đắp cho khaorng thời gian bị thiếu sót.

      Đáng tiếc nữ nhân chưa bao giờ vào nhà bếp, cứ cho là cháo trắng đơn giản cũng rất là cực công.


      Mà ông lão điếc phụ trách việc nhóm lửa thực xem nổi nữa, mở miệng : “ Phu nhân, gạo kia tuy là loại cống phẩm, cũng phải vo qua mới có thể cho vào nồi chứ ạ......”


      rất lâu nữ thuyền vương chưa có cái cảm giác xấu hổ vì kỹ năng thua kém người, đáng tiếc đêm qua cảm nhận lần khi bị hành giường, hôm nay sáng dậy lại cảm nhận sâu sắc thêm lần nữa khi ở trước bếp lò, nhưng may mắn là nàng vẫn luôn là người phấn đấu hiếu học, nên theo lời chỉ dẫn của lão nô kia sắp xếp lại là vo gạo rồi mới cho vào nồi. Sau đó lựa củ cải đường, dùng nước sôi luộc chín, và sau khi lột vỏ mấy con tôm lớn, xắt nhuyễn tôm thành tôm nhão rồi dùng gừng sợi, nước tương và nước pha trộn lên rồi áo thêm bột rồi cho vào nước dùng cây khiếm thực, nhưng vì căn lửa được nên nước dùng cạn bớt nhiều, rồi lộp bộp đổ vào chung với củ cải đường chín, nhưng tốt xấu gì cũng tính là nấu được món rau.


      Chỉ sau khi hai món đơn giản như vậy được làm xong canh giờ cũng sắp trôi qua.


      Lúc món ăn được bày bàn dưới ánh mắt lấp lánh của nữ thuyền vương Chử Kính Phong gắp miếng củ cải đường cho vào miệng.


      “Như thế nào, có ngon ?” Tiểu nữ nhân ở trước mặt chắc chắn biết gì, má nàng vẫn còn dính lọ nghẹ, chóp mũi đều đen thui.


      Chử Kính Phong vừa cười vừa ăn món rau, sau miệng lớn ăn vài thìa cháo mới : “Ngon lắm.”


      Giờ Nhược Ngu mới hơi thở phào, gượng gạo đỡ lấy chén cơm, để cả khuôn mặt đen nhẻm rồi dùng phong thái của nương mà ăn từng chút từng chút .


      Đến khi dùng bữa xong, lúc nàng tới trước hồ nước nóng được thay nước mới chuẩn bị tắm rửa nhìn thấy ảnh phản chiếu mặt nước trong vắt, lúc này nàng mới khó chịu mà thầm kêu tiếng, cuối cùng hiểu ra vì sao lúc dùng bữa vừa rồi nam nhân đáng ghét kia cứ nhìn nhìn mặt nàng và cười suốt thôi!


      Chử Kính Phong chết cuộc sống tân hôn núi này, tuy Nhược Ngu tỏ ý gấp gáp muốc xuống núi, nhưng rốt cuộc vẫn vương vẫn đến hai ngày.


      Thừa dịp nơi đây có ai, muốn khiến nàng buông bỏ tất cả chuyện ràng buộc, luôn muốn để cơ thể và tinh thần của nàng đều nhớ , là trượng phu của nàng mới được!


      Cái kiểu phóng túng điên đảo mà có giờ giấc gì cả, là trải nghiệm mà trí nhớ của Lý Nhược Ngu hoàn toàn có, đến nỗi lúc được Chử Kính Phong cõng xuống núi cả người nàng đều mềm oặt vô lực.

      Sau khi xuống núi, Tư Mã đại nhân cũng được rảnh rỗi nữa. Bây giờ Vạn Châu ở dưới cai trị của , quan viên địa phương đều phải xử lý sạch và sắp xếp lại hết lần.


      Nên sau khi xuống núi liền trực tiếp thẳng tới phủ nha xử lý công vụ.


      Lúc Nhược Ngu được Tô Tú đỡ tay để xuống xe, Long Hương lại lén lút xem xét nhị tiểu thư, chỉ cảm thấy quầng mắt của nàng đều thâm đen, giống như bộ dạng được nghỉ ngơi, trong lòng biết rằng lúc núi bị Tư Mã đại nhân lăn lộn ra mệt lử. Nên vội vàng phân phó xuống nhà bếp hầm canh sâm để bồi bổ ngyên khí, rồi lại hầu hạ phu nhân về phòng nghỉ ngơi.


      Nhược Ngu là đặt đầu xuống gối liền ngủ, mãi đến buổi chiều nàng mới thức giấc, mở miệng : “Long Hương, lúc nữa ngươi tới viện của tỷ tỷ báo cho tỷ ấy tiếng, là ta muốn tới gặp tỷ ấy.”


      Long Hương dứt khoát đáp ứng tiếng, nhưng sau lúc liền quay lại, biểu cảm mặt cũng xấu hổ nên lời.

    5. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 117 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Nhược Ngu sắc mặt của Long Hương như vậy liền hỏi: “Làm sao vậy, chẳng lẽ thân thể tỷ tỷ khỏe, muốn ta tới làm phiền sao?” nô tì Long Hương xoắn xuýt : “Chuyện đó lại phải, bọn nô tì đại tiểu thư hai ngày trước ra ngoài rồi, vẫn chưa quay lại ạ.”


      Nhược Ngu nhìn sắc mặt của Long Hương, rồi giả vờ vu vơ: “Sau khi tỷ tỷ với Lưu Trọng kia hòa ly, tỷ ấy có đối tượng mới gì sao?”


      Long Hương đứng trong sân viện của đại tỷ Lý gia, nhìn thấy đại tỷ Lý gia, lại nghe thấy mấy nha hoàn lén lút bàn tán to , là đại tỷ và thuộc hạ của Tư Mã đại nhân là Quan Bá có mối quan hệ rất thân mật, nhưng nhìn theo ý tứ của đại tỷ Lý gia, lại giống bộ dạng say mê Quan tướng quân. Mỗi lần ra ngoài lại giấu giấu diếm diếm. Lần này thừa dịp Tư Mã phu nhân ở trong phủ, nên hai ngày nay chưa thấy về, thể khiến lòng người phỏng đoán.


      Long Hương cũng thể hiểu chắc có phải là vì đại tiểu thư quá đơn trống trải, liền thầm có quan hệ với Quan tướng quân kia, tùy tiện ra như vậy, nếu hai người hoàn toàn có ý định thành thân là danh tiếng được tốt lắm. Nhưng mấy lời này phải là hạ nhân như nàng quay về lại, liền chỉ có thể nhẫn nhịn .


      Nàng vốn cho rằng bản thân nàng như vậy tiểu phu nhân phải nhìn ra vấn đề, nhưng nàng chợt nhận ra tiểu phu nhân quên quá khứ, dĩ nhiên cũng nhớ được bí mật nàng từng chặn đại tỷ của mình ở cổng sau.


      Tuy Nhược Ngu nhận ra Long Hương nửa, nhưng cũng muốn hỏi nhiều, lòng chỉ nghĩ đợi đến tối tỷ tỷ quay về rồi tra hỏi kỹ càng lại.


      Lúc này tuy Nhược Ngu rát cường thế, thường tiết đông giá lạnh người tìm chỗ ấm áp nghỉ ngơi, nàng lại tới tiểu thư phòng, chỉ khoác thêm áo bông hai lớp mỏng và ngồi giường sưởi ở phía đông phòng.


      Mấy ngày nay Chử Kính Phong xuất chinh, nàng để Long Hương liên lạc lão đồng ở phương bắc, kể lại lần lượt tình hình về sổ sách và cửa hàng ở khắp nơi rồi viết thành thư, hòi báo lại cho nàng.


      Lúc trước vì Thẩm Như Bách gây khó dễ trong bóng tối, sản nghiệp của Lý gia ở khắp nơi thu lại hơn nửa, có vài cửa hàng sớm phải bán , lúc trước cửa tiệm của Lý gia trải khắp thắng cảnh thiên hạ bây giờ còn được như vậy nữa. Tuy vì mối nhân duyên với Chử Kính Phong, Lý gia bảo hộ được bến tàu của bổn gia, vẫn còn vài cửa tiệm ở Giang Nam, nhưng những bến tàu vốn là độc quyền sớm bị hãng thuyền Kinh Vận của Bạch gia làm chủ từ từ gặm lấy độc quyền kia. Đương nhiên hãng thuyền vốn vô danh của Bạch gia lại có thể “tự mình vươn lên”, dĩ nhiên là có “công lao” của rể hiền Thẩm Như Bách của Bạch gia.

      Lúc Long Hương đem mấy sổ sách trình lên, và cũng ở bên giống như ngày xưa ở Lý gia, nàng thay tiểu thư thu gom sổ sách, chỉ cảm thấy từng đợt chua xót.


      Có thể mấy năm đó tiểu thư quên ăn quên ngủ, khổ công gây dựng nên cơ nghiệp đồ sộ của Lý gia mà trong thời gian ngắn lại trở thành miếng thịt béo trong miệng thú dữ, ngay cả nàng cũng buồn bã mất thời gian, huống hồ gì là tiểu thư chứ?


      Nghĩ tới đây, nàng bất giác lo lắng đưa mắt nhìn Nhược Ngu vẫn cứ cuối đầu chau mày nhìn mớ số sách kia. Nhưng nhìn thần sắc của tiểu thư lại tĩnh như mặt hồ, vả lại hề phẫn nộ thái quá......


      Vào đúng lúc này, Tô Tú mang vẻ mặt vội vã chạy vào, thấp giọng : “Phu nhân......Lý đại tiểu thư gặp chuyện ở Vạn Châu thành rồi ạ.”


      Lúc trước bá tánh Mạc Hà thành vốn hoảng loạn, đại tỷ Lý gia liền ủy thác nãi nương và hài tử Thuận Nhi của mình cho Thẩm Như Bách dẫn ra ngoài thành, sau này Chử Kính Phong thừa thắng xông lên thẳng tới Vạn Châu thành sát phạt, trong lòng Thẩm Như Bách kia cũng biết mấy mưu mẹo của bày ra nhất định thoát khỏi mà bị liên lụy.


      lập tức thừa cơ quân đội của Chử Kính Phong chưa tới, liền tự dẫn tiểu thư Bạch gia vội vàng lên đường trước, rời khỏi Vạn Châu. nghĩ nếu mang theo Thuận Nhi Chử Kính Phong chắc chắn thể khuất phục vì đứa trẻ này, ngược lại còn phá vỡ bức tường cuối cùng giữa và Chử Kính Phong, thêm nữa còn hao tốn thời gian, nên liền ủy thác đứa trẻ và nãi nương cho thứ sử Vạn Châu.


      Đến khi Chử Kính Phong chiến thắng trở về tất nhiên Thuận Nhi quay về Mạc Hà thành. Nhưng Thẩm Như Bách để lại đứa trẻ, cũng để lại tên ăn cháo đá bát Lưu Trọng kia. Lúc đó, trong lòng Lưu Trọng hoàn toàn tin rằng tìm được núi lớn vững vàng, từ đây là con đường thẳng tới vinh hoa phú quý.


      Nào ngờ đâ chiến chuyển biến tốt đẹp, sau cùng lại là Chử Kính Phong thắng lợi hoàn toàn.


      Lúc này Lưu Trọng liền trốn chui trốn nhủi, trở thành con chó lang thang. Hồng Kiều kia cũng là gió chiều nào theo chiều đó, tất nhiên là chịu sống những ngày nghèo khổ kinh khiếp hãi hùng kia rồi, ra nàng ta sớm tư thông với gia quyến của Lưu Trọng toàn là đồng liêu ở quê nhà, ngủ lâu thành gian. Sau này thấy Lưu Trọng mắc tội tày trời, lại vì tiền thưởng của huyện mà thầm cấu kết với gian phu kia, mang Lưu Trọng ra bán đứng, thông tri cho nha môn, khai tường tận chỗ trú của .


      Lưu Trọng hiểu tội bản thân phạm phải là chém đầu, cũng là con chó bị dồn vào góc tường*,sai lão nô trung thành và tận tụy, tìm Lý Nhược Tuệ kia, mong nàng niệm tình phu thê nhiều năm, cầu tình với Tư Mã đại nhân phen.

      *Ý chỉ người bị dồn vào bước đường cùng làm liều

      Ba ngày trước lúc Lý Nhược Tuệ nhận được thư truyền miệng, trong lòng cũng ngổn ngang lạ thường, Tuy nàng và Lưu Trọng hòa ly, nhưng bây giờ thấy sắp rơi đầu, rốt cuộc trong lòng xúc động và than khóc. Chỉ là đáng thương cho hài tử của nàng, tương lại phải gánh lấy tiếng nhơ là phụ thân là tử tù, suy nghĩ lại lúc, Lưu Trọng phạm tội chém đầu nữ nhân trong nhà như nàng có thể cầu tình được, đúng vậy. Nàng lập tức quyết định tới Vạn Châu thăm lần, xem như lần cuối thăm hơi, cũng coi là tận nghĩa phu thê khi trước.


      Thế là nàng lấy cớ tới Vạn Châu cảm tạ thứ sử chấp nhận và chăm sóc cho nhi tử của nàng, sau khi Tư Mã đại nhân mang muội muội ra ngoài chưa được bao lâu nàng cũng lên xe ngựa tới Vạn Châu. Nàng suy xét theo lẽ thường mà , nhưng nào ngờ chó tận đường liền cắn càn.


      Nhưng ai đoán được lúc thăm hơi lại xảy ra chuyện. Mới đầu Lưu Trọng kia khổ sở van nài nàng cứu mạng, thấy Nhược Tuệ có ý muốn làm rơi vào tuyệt vọng và cơn phẫn nộ của được kích động, mà oán hận nữ nhân vô tình; kẻ sau khi hòa ly liền tìm niềm vui mới, bây giờ thấy chết mà cứu; kẻ khiến đội nón xanh, hơn nữa còn bán đứng , rồi nhào tới giữ chặt lấy Lý Nhược Tuệ bằng hai tay; lính canh trong ngục thấy đại di tử* của Tư Mã đại nhân gặp chuyện, lại tím xanh cả ruột gan. Nếu sớm biết Lưu Trọng kia mất nhẫn nại bào có thể để đại tỷ Lý gia vào thăm hỏi. Vốn nghĩ là công đôi chuyện, làm thân với Tư Mã phu nhân và đại tỷ của nàng, nào nghĩ tới lại làm người bị rơi và địch chứ, nếu xảy ra chuyện sai xót gì, phải giải thích làm sao với Tư Mã đại nhân đây?

      *đại di tử: chị dâu


      Đúng lúc gấp như kiến chảo nóng Quan Bá xuất như cứu viện từ trời giáng thế trong ngục tối.


      Quan Bá vốn luôn để ý đến mọi hành động của đại tỷ Lý gia, đại tỷ Lý gia xuất thành tới Vạn Châu, cũng xin phép nghỉ ra khỏi quân doanh, theo đuôi nàng dduoir tới Vạn Châu. vốn yên tâm về đại tr Lý gia, nên chạy thẳng đường, ngờ quả nhiên gặp chuyện. Lưu Trọng thấy Quan Bá phiền não càng thêm phiền não, đồ gian phụ này lại có thể dẫn nhân tình tới thăm hỏi , nào có tới để giẳi cứu , ràng là sợ chưa chết còn gây trở ngại cho chúng, buồn cười khi còn cầu tình với nàng. Cứ cho là chết cũng để hai người chúng sống yên ổn. Lòng Lưu Trọng biết đại cục xong, liền muốn uống thuốc độc, may mà Quan Bá nhanh tay lẹ mắt, hô lớn tiếng rồi ném thỏi vàng làm Lưu Trọng bị thương, sau đó nhảy tới cứu đại tỷ Lý gia, còn bọn lính gác ùa tới túm lấy Lưu Trọng mà trói lại.


      Trong lòng Quan Bá hoảng sợ, ước gì lập tức được giết tên tiểu tử kia, nhưng cho cùng là phụ thân của Thuận Nhi, đích thân ra tay lại chịu oán trách, lo lắng đại tỷ Lý gia vui, nên chỉ mấy cái rồi lệnh cho cai ngục bắt Lưu Trọng chịu khổ chút và canh gác cho nghiêm ngặt, mang đại tỷ Lý gia ra khỏi phòng giam.


      Tuy bị thương nhưng lại bị dọa sợ, Quan Bá yên tâm liền tìm lang trung thay đại tỷ Lý gia chẩn mạch, nhưng khi bắt mạch xong, lang trung mở miệng chsc mừng đại tỷ Lý gia, là có hỉ mạch, coi mạch này nên sắp được hai tháng rồi.


      Lang trung kia biết đại tỷ Lý gia là phụ nhân bị hưu, ông nhìn kiểu tóc nàng kiểu tóc của phụ nhân, dĩ nhiên là mở miệng chúc mừng.


      Nhưng câu hỉ mạch này dường như là sét đánh giữa trời quang, chỉ làm cho đại tỷ Lý gia sợ đến độ trợn mắt á khẩu. Ngược lại Quan Bá kia lại vui mừng đến mức đôi mắt muốn kéo lên tận phần tóc mai dài, sau khi lang trung kê nhiều thuốc an thai liền thưởng cho rồi kéo tay đại tỷ Lý gia muốn làm cha.


      Nhưng Lý Nhược Tuệ kia nào chịu sinh đứa bé ra? Ngay lập tức nàng trừng mắt, chỉ lòng muốn bỏ đứa bé oan nghiệt này . Nhưng Quan Bá lại canh giữ chặt chẽ nơi này chịu để nàng quay về, chỉ là đợi Tư Mã đại nhân tới Vạn Châu thẩm tra kết quả điều tra quan lại, tiện thể làm chuyện hai người, và nhờ Tư Mã làm chủ hôn lễ, muốn khiến đứa trẻ trong bụng chịu thiệt thòi.


      Nhược Tuệ cố chấp lại tên biết điều kia, mắt thấy chuyện tai tiếng kinhh khủng kia sắp giấu được nữa, liền gửi nha hoàn thân cận làn của hồi môn từ nhà mẫu thân, từ Vạn Châu quay về Mạc Hà thành tìm muội muội bàn bạc.


      Sau khi Lý Nhược Ngu nghe xong liền vuốt trán: Chuyện của tỷ tỷ và Quan Bá kia bắt đầu từ khi nào vậy chứ? Vì sao nội trong năm ngắn ngủi như vậy, nàng cảm thấy mọi thứ xung quanh nàng có thứ nào là thay đổi đến trời đất đảo lộn.


      Xoa huyệt đầu lát, liền gọi tên sai vặt tới để hỏi buổi tối Tư Mã đại nhân có về phủ .


      Đến khi tên sai vặt chạy về, lúc Tư Mã đại nhân nghe được là do phu nhân gửi tới hỏi thăm tin tức liền vui vẻ buổi tối bồi phu nhân cùng dùng bữa.


      Chử Kính Phong thực rất vui, chỉ cảm thấy tuy kiều thê nhớ được quá khứ nhưng thói quen muốn hồi phủ để bồi nàng dùng bữa lại thay đổi.


      Thế là liền gạt hết chồng công văn sâng bên, nhanh chóng quay về phủ.


      Nhưng về tới phủ, thấy bày biện cơm nóng rượu ấm gì cả, lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của kiều thê và nghe nàng : “Tư Mã đại nhân, mời ngài vào phòng có vài chuyện ta cần .”


      Lúc này Chử Kính Phong mới phát biểu cảm của kiều thê đúng cho lắm.


      Đến khi vào phòng, và sau khi nghe nàng kể lại vướng mắc trong chuyện tranh cãi của hai kẻ kia, liền từ từ thở : “Ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì. Đại tỷ hoài thai chẳng phải là chuyện tốt sao? Quan tướng quân cũng lớn rồi còn nữa, bên cạnh lại chẳng có nữ nhân ân cần thương, bây giờ tỷ ấy hoài thai nên sớm chuẩn bị bái đường, cũng còn danh chính ngôn thuận để sinh đứa bé ra, để Quan Bá đạt được mong mỏi được làm cha......”


      Đôi mắt to của Nhược Ngu từ từ mở to ra: “ Nếu là lưỡng tình tương duyệt dĩ nhiên là xấp chuyện đáng mừng. Nhưng nếu thuộc hạ của Tư Mã ngài ngang ngược chiếm đoạt con nhà lành nên như thế nào đây?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :