1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Thế Sủng Ái - Triệu Thập Dư (Hiện đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      trong lúc ăn dấm Thẩm còn ko quên sửa trị tật xấu của chị Cố nữa

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 20

      Sau bữa cơm trưa, tinh thần cùng cái miệng của Cố Phán nhận được hai tầng đả kích.

      Thẩm Mộ Ngạn ăn cơm xong tiếp tục quay về bàn làm việc.

      Cố Phán thu thập hộp cơm xong xuôi, sau đó cực kỳ ủ rũ đến phòng nghỉ gửi Wechat cho chị em tốt.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Tớ bắt đầu nghi ngờ biết cái quyết định "Mang tình về nhà" này đến cùng có chính xác hay , cảm thấy lại tiếp tục thế này, tình chưa mang về nhà, người làm thuê Tiểu Cố bị giày vò đến thành hình người trước rồi. Ô ô ô ô ô ô, nhớ nhà, muốn khóc QAQ

      Đổng Thiện Thiện ở bên kia biết bận chuyện gì, tạm thời chưa trả lời.

      —— —— ——

      Bên ngoài phòng làm việc.

      Lam Tâm bàn giao vài công vụ của trụ sở chính với Lý Trì, thái độ của ta vẫn nghiêm túc cẩn thận như trước, rất nhiều chi tiết tài liệu sợ Lý Trì chú ý đến, đều tập trung mang ra tỉ mỉ cùng ta.

      "Đại khái chỉ có chừng này, còn có hai chuyện hơi phức tạp, lát nữa tôi vào phòng làm việc tự mình thuật lại với tổng giám đốc , như vậy tiết kiệm thời gian."

      Lý Trì gật gật đầu, ta và tổng giám đốc nhà ta giống nhau, đối với năng lực làm việc của người đẹp mặt lạnh này từ trước đến nay tồn tại nghi ngờ.

      Chỉ có điều...

      Lý Trì thần thần bí bí sáp lại gần, giọng với Lam Tâm: "Trợ lý cuộc sống mới tới bên cạnh Tổng giám đốc kia, nhìn thấy rồi chứ?"

      Đầu lông mày của Lam Tâm hơi nhăn lại, sắc mặt lạnh hơn.

      "Tôi muốn hỏi đây, theo bên cạnh tổng giám đốc, sao có thể chọn cho ấy người giúp việc như vậy chứ? Hơn nữa, cả buổi sáng hôm nay tôi cũng quan sát tỉ mỉ rồi, bé này căn bản có thực lực gì nổi trội, loại người này lưu lại bên người tổng giám đốc có giá trị gì?"

      Lý Trì ngờ Lam Tâm thẳng thắn như vậy, bị oán trách đến nghẹn họng.

      ta vốn muốn nhắc nhở vị nữ hiệp mặt lạnh này chút. Dù sao thân phận của Cố đặc biệt như vậy, những năm này được tổng giám đốc nhà ta đường che chở cho đến bây giờ. Tổng giám đốc nhà ta là người lạnh nhạt thế nào, có thể dành tâm tư cho người nhiều đến thế, là bảo bối đặt đầu quả tim cũng quá.

      Nhưng những lời này ... ... Lý Trì dám ra.

      Chuyện mà tổng giám đốc giấu lâu như vậy, ta là thư ký nào dám tùy ý để lộ chứ?

      Lý Trì nghĩ tới nghĩ lui, đắn đo hồi khá lâu, cuối cùng chọn biện pháp thỏa hiệp.

      "Cái đó, Cố cũng phải có khả năng như đâu. Huống hồ, ấy là người mà Tư giới thiệu tới, tổng giám đốc tự mình gật đầu để ấy vào làm việc, cũng cần dữ quá."

      Lam Tâm biết rất tranh chấp trong nội bộ nhà họ Thẩm, gần đây lại thay Thẩm Mộ Ngạn giải quyết chuyện thay đổi người của trụ sở chính, vì thế vừa nghe thấy Lý Trì đến Tư, ngay lập tức phản ứng lại.

      " em cùng họ duy nhất của tổng giám đốc sao? Người họ Đổng kia à?"

      "Đúng vậy." Lý Trì vỗ vỗ vai ta, "Cho nên đó, sương sương là được rồi. Bình thường tổng giám đốc cầu cũng cao, trợ lý đời sống có thể sắp xếp thỏa đáng vấn đề ăn, mặc, ở, lại là được rồi. còn muốn so sánh ấy với mấy người chúng ta à? Cái đó cũng quá là thực tế ."

      ta thấy mình tận tình tận nghĩa rồi, cái gì nên đều chỉ ra, thông thường người hiểu chuyện nhất định thuận nước đẩy thuyền lộ ra vẻ hiểu.

      Nhưng Lam Tâm nghe xong những lời này, vẻ trào phúng mặt càng nhiều hơn.

      "Chả trách, hóa ra là cửa sau mới vào được."

      "... ..." Lý Trì muốn nữa.

      Có điều, sau đó Lam Tâm cũng để ý lắm đến những chuyện này. Với ta mà , Cố Phán cũng chỉ là nhân vật bé đến thể bé hơn. Vốn tưởng rằng này có địa vị gì đặc biệt ở chỗ tổng giám đốc, nhưng nghe xong lời Lý Trì, hẳn là tổng giám đốc nể mặt em kia, mới dẫn theo bên người.

      Dạng lính nhảy dù cửa sau này, ta căn bản thèm để ý.

      Vậy nên, về sau lúc vào báo cáo công việc còn lại với Thẩm Mộ Ngạn, ta cũng chẳng nhìn Cố Phán đến lần.

      xong việc chính, Lam Tâm lại như nghĩ đến cái gì, mở miệng: "Đúng rồi, thưa tổng giám đốc, tối nay chủ tịch Sở của tập đoàn IO tổ chức tiệc rượu tư nhân, ông ta từ rất sớm gửi thiệp mời cho ngài, nhưng ngài vẫn luôn ở chi nhánh, vậy nên tôi chưa giải quyết. Tối nay ngài có tiệc xã giao nào khác, ngài có muốn qua đó ạ?"

      Bàn tay lật văn kiện của Thẩm Mộ Ngạn hơi dừng lại. nâng mắt thoáng nhìn cái về phía Cố Phán bận rộn cắm hoa ở bên kia.

      "Tôi nhớ là đứa con trai thứ hai nhà họ Sở kết thông gia với nhà họ Hứa rồi?"

      Lam Tâm biết vì sao Thẩm Mộ Ngạn lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, suy nghĩ lát, ta gật gật đầu.

      "Đúng vậy, cậu hai nhà họ Sở, Sở Phàm quả kết thông gia với cả Hứa Tiếu của nhà họ Hứa ở bên thành Bắc kia. Có điều, thế lực của hai nhà này còn yếu, chưa uy hiếp được tập đoàn chúng ta."

      biết Thẩm Mộ Ngạn nghĩ gì, khuôn mặt tuấn tú có biểu cảm lạnh lẽo nhàn nhạt khiến người ta nhìn thấu.

      lâu sau, mới thấp giọng đáp: "Cho bọn họ câu trả lời, tôi đến đúng giờ."

      Lam Tâm hơi bất ngờ, ra chuyện này ta cũng cân nhắc chút rồi mới quyết định hỏi ý tổng giám đốc. Dù sao ta là người rất nghiêm túc lại cẩn thận với công việc, cho dù đoán được suy nghĩ của cấp , đoán được đối phương làm thế nào, ta vẫn báo cáo mọi chuyện lần trước.

      Tiệc rượu lần này của nhà họ Sở chính là như thế.

      Theo lẽ thường mà , Thẩm Mộ Ngạn hẳn là lười tham dự kiểu hoạt động xã giao vô dụng này mới đúng. Tập đoàn IO ở thành phố S nằm ở vị trí cao thấp, nhà họ Sở càng là mấy năm gần đây mới dời cả nhà đến bên thành phố S này, bất kể là phương diện tập đoàn hay là phương diện gia tộc, căn cơ của bọn họ đều ổn định.

      Nếu , bọn họ sao có thể chủ động nhiệt tình ném cành ô liu về phía Thẩm Mộ Ngạn chứ?

      Lam Tâm vốn cho là tổng giám đốc có khả năng đồng ý, nhưng nghĩ đến...

      "Vậy, có cần tôi liên hệ giúp ngài bạn phù hợp ạ?"

      ra, đây chỉ là câu mang tính hình thức của Lam Tâm, dù sao ta biết, tiệc rượu tương tự trong quá khứ, Thẩm Mộ Ngạn đều là đơn độc tham dự.

      Thẩm Mộ Ngạn nghe xong lời ta, lần nữa rời ánh mắt lên tập tài liệu trong tay, giọng thản nhiên đáp: " cần, tôi tự mình dẫn người theo."

      Lam Tâm có chút ngoài ý muốn, ta gần như vô thức nghĩ ngay đến Cố Phán bận rộn ở bên kia, lông mày khỏi lại nhăn lại chút.

      —— —— —— ——

      ra Cố Phán cả ngày đều ở vào trạng thái tự kiếm việc để làm.

      có kinh nghiệm làm việc, biết dáng vẻ này của mình đến cùng có đúng hay .

      Nhưng cũng lén lút hỏi ý kiến Lý Trì cùng với của mấy người trợ lý bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, phát ngoài làm việc ra, thời gian cá nhân của Thẩm Mộ Ngạn rất ít, càng cần việc riêng của .

      Ngoại trừ lấy cơm ở nhà ăn, thay chỉnh lý tủ quần áo, cũng tìm được chuyện gì khác nữa có thể làm.

      Nhưng Cố Phán có hiểu quy tắc chỗ làm việc thế nào nữa, cũng hiểu lúc mới làm tuyệt đối thể để ông chủ nhìn thấy dáng vẻ lười biếng dùng mánh lới của mình.

      Vậy nên nghĩ tới nghĩ lui, đặt bó hoa. Sau đó, lấy ra nghiêm túc như khi lên lớp cắm hoa với bà nội lúc bình thường, đem bó hoa kia cắt tỉa, phối hợp, cắm từng cành vào trong bình hoa, rồi đặt lên bàn trà ở khu tiếp khách.

      Khụ, làm đẹp khung cảnh của phòng làm việc cũng coi như trong những chức trách của trợ lý đời sống nhỉ ——

      chủ Cố, người có việc kiếm việc để làm hèn mọn nghĩ.

      -

      Sau khi Cố Phán thu thập xong dụng cụ, liền mang theo lá thừa cùng cành hoa cắt tỉa ra tới toilet ở bên ngoài.

      Lúc vào, trùng hợp đụng phải Lam Tâm sửa sang lại trang điểm.

      Thư ký và trợ lý bên người Thẩm Mộ Ngạn rất nhiều, ngoài Lý Trì ra, còn lại cả ngày này Cố Phán cơ bản cũng lăn lộn đến quen mặt.

      Chỉ có vị nữ thư ký xinh đẹp mặt lạnh này, nhìn có vẻ dễ ở chung lắm.

      Cố Phán cũng phải kiểu người nhất định phải dùng mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta. từ đến lớn trước giờ đều là người được tâng bốc, để bình thản mang theo thái độ ở chung chỗ với người xa lạ, xem như là tiến bộ rồi, còn những thứ khác?

      tạm thời học được, cũng muốn học.

      Cho nên, ngoại trừ lúc vào ánh mắt ngắn ngủi chạm vào ánh mắt của Lam Tâm đứng ở trước gương, Cố Phán phản ứng quá nhiều.

      bỏ hết đống rác mà mình xách ra vào trong thùng rác, rồi tiến lên trước mấy bước, cũng đến cạnh bồn rửa tay. ngẩng đầu, đôi tay mảnh mai trắng nõn duỗi ra đưa đến cảm ứng ở dưới vòi nước, im lặng cọ rửa.

      Lam Tâm vốn suy nghĩ chuyện vừa rồi, lúc này đụng mặt Cố Phán, cơn giận trong lòng cũng có chút nhịn nổi nữa.

      ta biết mình nên can thiệp vào việc riêng của cấp , lại càng nên chỉ trích quyết định của cấp .

      Nhưng khi đó có rất nhiều cơ hội cho ta lựa chọn, rất nhiều công ty lớn trong ngoài nước cũng thường ném cho ta cành ô liu, sở dĩ ta lựa chọn ở lại, cũng là bởi vì chuyên tâm đối với công việc của Thẩm Mộ Ngạn cùng thủ đoạn ổn-chuẩn-ác của ta.

      ta cảm thấy mình theo người như vậy, mới là tăng lên giá trị cuộc sống, làm việc mới coi như có ý nghĩa.

      Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn ở lại Thẩm thị, chưa từng muốn rời .

      Bây giờ đột nhiên xuất tên lính nhảy dù, trong lòng Lam Tâm đương nhiên phục. Nhất là sau khi ta phát tên lính nhảy dù này có năng lực gì, lại muốn mực theo bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn.

      ... Có loại cảm giác nhân vật cấp Thần tiên mà mình ngưỡng mộ, đột nhiên bị người kéo xuống phàm trần.

      Lam Tâm nhịn nổi nữa, vừa thoa phấn lên mặt, vừa với Cố Phán: "Tôi kiểm tra sơ yếu lý lịch của Cố, bất kể là trường học hay là chuyên ngành, dường như đều phù hợp với công ty của chúng tôi cho lắm. Có thể thuận lợi tiến vào Thẩm thị, còn thành công ở bên cạnh tổng giám đốc, có thể thấy khả năng của Cố ."

      Lam Tâm cảm thấy bản thân rất kiềm chế rồi, nhưng quái gở trong lời Cố Phán lại vẫn nghe ra được.

      cũng chuẩn bị che giấu cái gì. Lam Tâm và Lý Trì cùng làm việc ở chỗ lâu như vậy, tùy tiện hỏi thăm biết rốt cuộc là làm sao thành công vào làm việc. muốn lập cho mình cái hình tượng nhân vật dựa vào năng lực tìm việc, giờ cũng có khả năng lắm.

      Thà như vậy, chi bằng gọn gàng dứt khoát ràng.

      " phải là khả năng của tôi , là tôi có người chị em lợi hại, cửa sau của ấy mới vào được."

      Lam Tâm cũng ngờ Cố Phán thừa nhận dứt khoát như vậy, sau khi kinh ngạc, còn lạnh lùng chế giễu tiếng.

      "Xem ra Cố ngược lại ngần ngại chút nào nhỉ? thấy mất mặt sao?"

      ta đóng hộp phấn trang điểm "cạch" tiếng, nhìn về phía Cố Phán ở trong gương, ánh mắt hơi lạnh.

      "Có phải thấy mình có cái mặt có thể chinh phục được mọi thứ ? Bình thường rất ít cố gắng chứ gì? Đầu cơ trục lợi, lợi dụng mạng lưới quan hệ của người bên cạnh, tìm được công việc vừa lòng lại cần năng lực gì. cảm thấy đáng buồn sao? cảm thấy tiếp tục như vậy, cuộc sống có bất kỳ giá trị gì hay sao?"

      chủ Cố từ đến lớn chỉ từng bị bà nội giáo huấn qua, nhưng trước giờ cũng đều là bởi vì vài việc . Giờ bỗng nhiên bị người ngoài lôi ra chỉ trích, sao có thể nhịn được.

      " Lam đúng ? Đầu tiên, nhầm chuyện, tôi là lợi dụng các mối quan hệ của mình, nhưng cái này cũng hề thể tôi cố gắng. Tiếp theo, chuyện tôi vào làm việc là tổng giám đốc Thẩm tự mình gật đầu đồng ý, bây giờ chất vấn tôi, có phải cũng tôi có thể hiểu thành, nghi ngờ quyết định của tổng giám đốc Thẩm ? Cuối cùng, "

      Ánh mắt Cố Phán lạnh lùng liếc nhìn Lam Tâm, mang theo sắc bén cùng khí thế bức người.

      " thế giới này mỗi người có cách sống của riêng mình. Có phải cảm thấy tất cả mọi việc, chỉ có thái độ cùng đường giống , mới là đúng đắn hay ? Nếu là như vậy, à, vậy tôi đề nghị về tra thêm từ điển, xem kỹ hai chữ 'Tôn trọng' viết như thế nào."

      Cố Phán xong những lời này, cũng ở lại thêm giây đồng hồ, xoay người lập tức ra ngoài.

      về thẳng văn phòng của Thẩm Mộ Ngạn, mà là chuyển hướng đến cầu thang bộ.

      Vừa rồi lúc chuyện với Lam Tâm khí thế rất mạnh, nhưng ra Cố Phán xong những lời đó, trong lòng cũng rất trống rỗng.

      Vừa vặn lúc này Đổng Thiện Thiện trả lời Wechat.

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Ha ha ha ha ha ha, cả tớ lại làm chuyện gì rồi! Sao nghe giọng điệu của cậu, giống như giày vò cậu như rau cải xanh vậy!

      Trong lòng Cố Phán hơi tủi thân, đầu ngón tay ấn lên màn hình, nhanh chóng trả lời tin nhắn cho chị em tốt.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Chuyện này trước tiên bỏ qua, tớ hỏi cậu, từ góc độ của cậu mà nhìn, cậu có cảm thấy tớ đủ xứng đôi với cả nhà cậu ? kể gia thế, chỉ về người.

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: ? ? ?

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cậu hỏi cái này làm gì? Là có ai gì đó với cậu rồi phải ?

      Cố Phán muốn gây thêm rắc rối, vả lại chị em tốt của lại ở thành Bắc, nhiều rồi cũng chẳng giúp được gì.

      【 Wechat 】 Cố Phán: phải, chỉ là đột nhiên nghĩ đến. Cậu mau !

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: À ... Tớ cảm thấy trọng điểm của cậu có phải là sai lầm rồi ? Cậu đối với cả tớ vốn dĩ là bắt đầu từ giá trị nhan sắc mà thôi, tại sâu nghiên cứu năng lực cá nhân gì chứ? Chị em tốt của tớ từ trước đến nay đều là hình tượng nhân vật thoải mái cởi mở, lần này cậu sao thế? Người còn chưa tới tay đâu, bắt đầu nghĩ đến vấn đề xứng với ấy hay rồi à?

      Đổng Thiện Thiện đơn giản, nhưng lại là câu đánh thức Cố Phán.

      Đúng vậy, từ lúc mới bắt đầu cũng chỉ là ôm tâm tư muốn chuyện đương với đầu tường mới Thẩm Mộ Ngạn này, còn chuyện về sau ... phát triển xa xôi như vậy, căn bản chưa từng nghĩ tới.

      Sao mới ngây người ở bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn hai ngày, thứ để ý bắt đầu nhiều hơn rồi?

      Trong đầu mơ hồ có ý nghĩ gì đó muốn lên, nhưng Cố Phán dám khẳng định lắm. cũng muốn suy nghĩ sâu xa, bởi vì cũng biết bản thân đột nhiên thế này, có phải là kết quả do những lời của Lam Tâm kích động ra hay .

      Suy nghĩ lâu, mới quyết định tiếp tục dần dần từng bước mà tới.

      Dù sao, trước tiên phải giải quyết người đàn ông kia, mới có thể lại có chuyện sau này.

      tại sao, cần gì lấy chuyện còn chưa xảy ra mà giày vò bản thân, cái này căn bản phù hợp hình tượng nàng nổi loạn siêu ngầu!

      Cố Phán điều chỉnh cảm xúc, lần nữa về tới phòng làm việc của Thẩm Mộ Ngạn.

      Lúc này khoảng bốn giờ chiều rồi, Thẩm Mộ Ngạn ngồi ở trước bàn làm việc xem tài liệu buổi chiều. Thấy Cố Phán trở về, ngược lại là gỡ mắt kính xuống, nhắm đôi mắt có chút mệt mỏi, ấn xuống sống mũi.

      "Thu thập chút, đợi lát nữa cùng tôi ra ngoài."

      Cố Phán quy quy củ củ gật đầu đáp lại, cuối cùng, hỏi câu: "Tan làm là muốn về khách sạn ạ?"

      ", cùng tôi tham gia tiệc rượu."

      —— ——

      Sau khi Cố Phán ngồi lên xe rồi, trong lòng vẫn còn thấp thỏm.

      Cũng phải bởi vì cái gì khác, tiệc rượu thương mại ở thành phố S này chưa từng tham dự lần nào, người nhận ra cơ bản có. Nhưng người khác nhận ra ... Nhưng còn có trai Cố An Nam của đó!

      trai từ trước đến giờ tâm tư nhạy bén, nhất là đối với chuyện của . Nếu như lúc này tùy tiện gửi tin nhắn hỏi ấy có đến đó hay gì đó tương tự, khẳng định ấy gọi ngay cuộc điện thoại tới.

      Suy nghĩ lại, vẫn quyết định thăm dò ý kiến từ phía Thẩm Mộ Ngạn trước.

      "Tổng giám đốc Thẩm, người tham gia tiệc rượu tối nay có nhiều ạ?"

      Thẩm Mộ Ngạn đổi bộ Âu phục màu đen, chất liệu màu đen nặng nề mặc ở người , lại hiển nhiên so với ngày bình thường càng tăng thêm phong độ lạnh lùng, dễ tiếp cận.

      nghe xong lời Cố Phán, hơi quay đầu sang, trong con ngươi đen nhánh có tia sáng hơi lạnh, nhè ép về phía .

      "Tiệc rượu tư nhân, người tham gia nhiều."

      "..." nhiều cũng có nghĩa là Cố An Nam chắc chắn ở đó!

      Cố Phán có chút khó xử, cảm thấy lại hỏi tiếp cũng khiến người ta cảm thấy kỳ quái, lại nghĩ rồi nghĩ, bỗng nhiên trước mắt sáng lên.

      "Tổng giám đốc Thẩm, cái đó... ngại quá, tôi có lễ phục, có lẽ có cách nào cùng rồi, nếu bảo tài xế tìm chỗ để cho tôi xuống? Tôi về khách sạn chờ ?"

      "Cái này cần quan tâm." giọng của Thẩm Mộ Ngạn hờ hững, "Tôi tìm người liên hệ quầy chuyên doanh, bây giờ chính là muốn đưa chọn lễ phục."

      "..."

      -

      Đến cửa hàng đồ hiệu, mắt thấy còn bất kỳ đường lui nào, Cố Phán cũng chỉ có thể kiên trì xuống xe.

      cũng nghĩ kỹ rồi, tối nay có thể trùng hợp chạm mặt Cố An Nam hay , cho dù gặp được, cũng có thể tìm cơ hội chuồn .

      Kiểu người như Thẩm Mộ Ngạn, đến tiệc rượu khẳng định là xã giao, đám nhân vật lớn trong giới kinh doanh bọn họ chuyện phiếm, trợ lý bé như cũng có khả năng liên tục ở bên cạnh .

      Đến lúc đó chỉ cần chú ý nhiều hơn chút, thông minh lanh lợi chút, đoán chừng khả năng lật xe hẳn cũng quá lớn.

      Cố Phán vừa tự an ủi mình, vừa cùng Thẩm Mộ Ngạn đến cửa hàng đồ hiệu.

      Nhãn hiệu này Cố Phán rất quen thuộc, là nhãn hiệu nước ngoài được sáng lập bởi nhà thiết kế nổi tiếng. Kiểu dáng lễ phục của bọn họ tươi mát, duyên dáng lại đơn giản, so sánh với những nhãn hiệu khác, nhiều thêm phần trẻ trung và ngọt ngào.

      Cố Phán rất thích phong cách quần áo kiểu này, cho nên chỉ cần có đồ mới theo đúng mùa, đều gọi người đưa catalog tới, đặt riêng mấy bộ.

      Cửa hàng đồ hiệu dường như sớm nhận được tin tức, chỉ dọn dẹp sạch , quản lý cửa hàng lúc này cũng trông chừng ở trong tiệm.

      Thấy Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán vào, người quản lý với vẻ mặt tươi cười tiến lên chào đón.

      "Xin chào tổng giám đốc Thẩm."

      Thẩm Mộ Ngạn khẽ gật đầu, "Chọn cho ấy bộ lễ phục phù hợp."

      Quản lý cười càng tươi hơn, cực kỳ lễ phép và khách khí với Cố Phán: "Vị tiểu thư này, xin mời theo tôi."

      -

      Người quản lý đưa Cố Phán thẳng vào trong, bên đó có mấy tủ quần áo được khảm trong vách tường. Trước đó, Thẩm Mộ Ngạn bảo Lý Trì cung cấp cho bên này thông tin cơ bản của Cố Phán, sau khi biết thân hình cùng tuổi tác của , người quản lý tự mình chọn ra mấy bộ lễ phục thích hợp.

      Lúc này đưa Cố Phán tới đây, chỉ là muốn để chọn lựa bộ thích từ trong đó.

      Những bộ mà người quản lý chọn đều là kiểu mới nhất, mấy bộ trong đó lúc trước Cố Phán cũng thu thập, vẫn luôn để ở nhà chưa từng mặc qua. Lúc này lại nhìn cái, ngược lại giống như lúc trước, cái đầu tiên nhìn trúng là cái váy dài hở lưng màu lam khói.

      chủ Cố hề do dự, trực tiếp chỉ vào cái váy đó, "Nó ."

      Lúc thay xong ra, người quản lý đưa đến trước mặt Thẩm Mộ Ngạn.

      Thẩm Mộ Ngạn được sắp xếp ngồi ở khu tiếp khách, bàn trà đặt cà phê và bánh ngọt, nhưng cũng chưa hề động vào, cứ như vậy yên tĩnh bắt chéo chân ngồi chờ.

      Nhân viên bán hàng ở xung quanh thỉnh thoảng cũng ném ánh mắt dò xét qua.

      Ngược lại cũng thể trách bọn họ, là bởi vì người này quá hoàn mỹ rồi.

      Làm việc ở đây lâu như vậy, nhóm nhân viên bán hàng gặp qua rất nhiều đàn ông đưa bạn hoặc vợ tới chọn lễ phục, cũng thiếu cậu ấm dáng vẻ đường hoàng hoặc là tổng giám đốc thành thục nho nhã.

      Nhưng giống như người này ngày hôm nay, chỉ vừa ngồi ở chỗ đó, cao quý cùng hơi thở lạnh lẽo ép ra khắp bốn phía, đúng là vô cùng ít thấy.

      lâu sau, Cố Phán mới lại theo quản lý ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn chút kiên nhẫn nào bình tĩnh ngồi ở đó chờ mình, trong lòng Cố Phán có cảm xúc khác lạ hơi dao động.

      túm lấy vạt váy, cẩn thận về phía trước.

      "Tổng giám đốc Thẩm."

      Sau khi gọi Thẩm Mộ Ngạn tiếng, Cố Phán hơi hơi nín thở, chờ người đàn ông ngẩng đầu.

      Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi ngẩng lên, con ngươi đen nhánh sâu thăm thẳm nhìn lên người của , vừa mắt trước tiên là vạt váy chạm đất.

      Chiếc váy là màu lam khói nhạt, xung quanh thắt lưng có hoa văn thêu màu trắng, cùng kiểu dáng ở trước ngực cũng có hai chỗ, đẹp đẽ tinh xảo.

      Lúc này đối diện với , tóc dài xõa tung, cũng nhìn ra sau lưng là quang cảnh thế nào.

      lại nhìn lướt qua vạt váy sắp chạm đất, khẽ gật đầu cái, "Lấy cái này ."

      Cố Phán vẫn là lần đầu tiên thử lễ phục vì người đàn ông, mặc dù đánh giá có chút đơn giản, nhưng vẫn rất thỏa mãn.

      Thấy Thẩm Mộ Ngạn đứng dậy, giống như là muốn đưa rời , Cố Phán quay người lại, hướng về phía người quản lý lễ phép bày tỏ lòng cảm ơn.

      Mà chớp mắt kia lúc quay người, tấm lưng xinh đẹp vừa rồi vẫn luôn lộ ra ở bên ngoài nhưng bị người đàn ông xem , ngay lập tức đập vào tầm mắt .

      Làn da của cực kỳ trắng, ánh đèn trong cửa hàng yếu ớt, tia sáng rắc lên tấm lưng bị mái tóc dài lúc lúc che lại hơn phân nửa của , làn da lộ ra bên ngoài tản ra rực rỡ óng ánh đoạt ánh mắt người.

      Eo của rất , chuỗi hạt châu bằng pha lê trong suốt kết thành đai áo, đan xen chặt chẽ ở gần đường eo của , đường cong của thắt lưng đường xuống phía dưới, ở chỗ tiếp nối vạt váy vạch ra đường cong mập mờ lại mê người, khiến cho người ta khỏi sinh ra tà niệm, muốn nắm vào tay vuốt ve ướm thử phen.

      Màu sắc trong con ngươi Thẩm Mộ Ngạn chợt trở nên u ám, đáy mắt phảng phất phủ kín tầng ánh sáng ảm đạm, giấu con sóng lớn.

      Chỉ phút chốc, cởi âu phục người xuống, tiến lên trước mấy bước, trực tiếp khoác lên bờ vai của Cố Phán.

      Hơi thở trong trẻo mang theo mùi gỗ trầm quen thuộc cùng nhau truyền đến, Cố Phán có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang.

      " thôi." Thẩm Mộ Ngạn đón lấy ánh mắt của , cũng giải thích thêm.

      Cố Phán: "Tổng giám đốc Thẩm, áo của ..."

      "Trời bên ngoài u, hẳn là sắp có mưa, khoác ."

      Cách này ngược lại là lịch mà săn sóc, nhưng với Cố Phán mà , luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái.

      vừa theo Thẩm Mộ Ngạn ra bên ngoài, vừa cẩn thận nhớ lại chút, hiệp ước vào làm việc lúc trước cùng chuyện máy bay.

      Cuối cùng, sau khi lên xe, mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, đối với bạn luôn luôn quan tâm như vậy sao?"

      Cố Phán biết hỏi thẳng ra như thế tự nhiên lắm, nhưng thực nhịn được nữa.

      Người đàn ông ngồi ở bên cạnh , nghe xong lời , chỉ đáp lại câu: " phải, là người đầu tiên."

      Cố Phán hơi giật mình, trong con ngươi xinh đẹp, có chút thể tin.

      "Đầu tiên gì ạ?"

      quay đầu nhìn về phía , đường nét ràng khuôn mặt tuấn tú, có chút biểu cảm trầm lãnh khiến người ta nhìn thấu.

      " cảm thấy thế nào?"

      Giọng của người đàn ông cực thấp, mở miệng hỏi Cố Phán.
      Last edited: 2/2/20
      nhoxbina, phuongtuhao, MaiAnhSF6 others thích bài này.

    3. Ke Vo Hinh

      Ke Vo Hinh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      36

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 21
      Editor: Chim Ba Chân + LC

      Trong nháy mắt đó, Cố Phán có ảo giác bị chọc ghẹo.

      Bên ngoài sắc trời dần tối, muôn vàn ngọn đèn dần dần sáng lên chiếu vào gian còn chưa tối hẳn, thắp sáng tầng tầng phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

      Thẩm Mộ Ngạn ngồi ở trong xe, mảng ánh sáng rực rỡ kia từ phía sau chiếu lên làn da trắng lạnh của , dường như tăng thêm tầng ấm áp.

      ngồi dựa vào lưng ghế ở hàng ghế phía sau, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng sang phía bên này, đường nét cả khuôn mặt sắc bén mà ràng. Trong ánh mắt ngoại trừ vẻ lạnh nhạt, hờ hững thường ngày còn thêm ít cảm giác vụng trộm đè nén ít thấy.

      Hai ngày nay, Cố Phán và người đàn ông này ở bên nhau, kể vài vụ lật xe khá quẫn bách có rất ít thời điểm căng thẳng.

      tại, bị người đàn ông này nhàn nhạt lại chuyên chú liếc nhìn, tiểu thư Cố là căng thẳng từ trong đáy lòng.

      Nghe xong, Cố Phán chỉ im lặng vài giây, sau đó thử thăm dò mở miệng ——

      "Bạn ... đầu tiên?"

      Thẩm Mộ Ngạn lại nhìn hai ba giây, quay đầu , giọng ra từ "Ừ".

      Cố Phán chẳng biết vì sao luôn cảm thấy bất kể là đạo hạnh hay là chỉ số thông minh của mình, ở trước mặt người đàn ông này đều đủ dùng.

      Càng chết người hơn là, bởi vì quá mức tự tin đối với bản thân, dẫn đến đề tài câu chuyện tại ràng kết thúc rồi, vẫn có cảm giác vừa rồi người đàn ông kia là cố ý.

      lại lặng lẽ quan sát bên đó chút nữa, sau đó, mới thận trọng lấy điện thoại di động ra.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó ơi! ! ! ! có ở đó ! ! ! ! Ra đây cho em! ! ! Giang hồ cần trợ giúp nhaaa!

      Lúc gửi Wechat cơ thể hơi cuộn lại cạnh cửa xe, người vẫn khoác áo vest to rộng của Thẩm Mộ Ngạn, phía dưới cần cổ tuyết trắng xinh đẹp phủ lớp vải màu đen, mềm mại xen lẫn với trầm lạnh lẽo, hình ảnh mang theo vẻ đẹp mê hoặc khó .

      Ánh mắt của Thẩm Mộ Ngạn yên lặng liếc về phía bên đó, trong chốc lát, điện thoại di động trong túi khẽ rung hai lần.

      Sau khi lấy điện thoại ra, nhìn nội dung trong Wechat, cảm nhận được bé ở bên cạnh thoáng sốt ruột, vẻ mặt hiếm khi hơi giãn ra.

      【 Wechat 】S: Ừ?

      Cố Phán giả vờ bình tĩnh, nhưng nai con ở trong lòng sớm giống như lên cơn, ngừng nhảy loạn.

      ra từng muốn nhắn tin cho chị em tốt, nhưng nghĩ lại, Đổng Thiện Thiện cũng giống mình, đều là gà mờ với cột kinh nghiệm đương trống , hai con gà mờ mổ lẫn nhau có thể cho ra được thông tin gì có giá trị chứ.

      Vậy nên suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy gửi Wechat cho Người nào đó hỏi chút là đáng tin nhất.

      Thứ nhất, tuổi tác cùng kinh nghiệm của đều hơn bọn , hai nữa, ta lại là đàn ông, phải có câu đồng loại hiểu đồng loại nhất, đàn ông hiểu đàn ông nhất sao?

      Vừa thấy người bên kia Wechat trả lời tin nhắn, Cố Phán liền nhanh chóng gửi lại tin khác.

      【 Wechat 】 Cố Phán: xem, người đàn ông chủ động cho em khoác áo khoác của ta rốt cuộc là có ý gì nhỉ? Ô ô ô em có thể có hiểu lầm gì hay , hiểu lầm ta cũng có ý với em?

      Lúc Cố Phán gửi cái tin nhắn này, cảm giác mặt nóng ran.

      từ được người tâng bốc đến lớn, mặc dù rất nhiều lúc được khích lệ ca ngợi, nhưng cũng rất ít khi tự luyến hay là kiêu căng.

      Nhất định truy đến cùng, hôm nay cái suy đoán có chút khó hiểu lại khiến cách nào cam tâm này, là thời khắc tự luyến nhất trong đời .

      T_ T Nhưng là nhịn được nữa! biết những khác có giống như vậy hay , nhưng từ khi coi trọng người đàn ông này, nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ!

      vài hành động nho thôi cũng bị phóng đại đến vô hạn, trước kia vẫn luôn cố nhịn, nhưng lặp lặp lại nhiều lần như vậy, có cách nào tiếp tục làm ngơ.

      có can đảm hỏi đối phương cho ràng, nhưng vẫn có thể hỏi người thân cận chút. Đứng ở góc độ người quan sát, người khác hẳn là có thể giải thích vấn đề ràng hơn chứ.

      Nhưng...

      【 Wechat 】S: Em thấy thế nào?

      "..."

      "... ..."

      Nếu có thể thấy được cái gì, còn hỏi cái con cu ấy : )

      Cố Phán tức giận đến muốn gọi „côn đồ đánh người“, sau khi lại gõ bùm bùm hàng chữ gửi , liền tắt điện thoại di động, ỉu xìu tựa vào bên cạnh cửa xe, nhúc nhích nữa.

      Người đàn ông ngồi bên cạnh lập tức nhận được tin nhắn Wechat, dấu chấm than cùng biểu cảm [ mỉm cười ] ở phía , đủ để nhìn ra được tức giận thế nào.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Nếu em có thể cảm nhận được em còn cần tìm sao [ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ]

      【 Wechat 】 Cố Phán: Cẩu Tử thay đổi rồi. jpg

      【 Wechat 】 Cố Phán: Em muốn đoạn tuyệt quan hệ với 24 giờ! ! ! ! Cho chút thời gian để tự kiểm điểm cho tốt! ! ! Suy nghĩ kỹ xem mình sai ở chỗ nào! ! ! Hừ!

      Thẩm Mộ Ngạn nhìn khung chat màn hình lúc lâu, cuối cùng yên lặng ấn khóa màn hình.

      —— —— ——

      Nhà họ Sở tổ chức bữa tiệc tư nhân này, danh nghĩa là vì kết giao với càng nhiều nhân vật có tiếng tăm trong giới thương nhân, nhằm củng cố tài nguyên cùng nhân mạch trong tay. Nhưng thực tế, ra là chủ tịch Sở vì cháu của mình tổ chức bữa tiệc kết thân.

      Đời thứ ba của nhà họ Sở tổng cộng chỉ có ba đứa cháu, cả sớm kết hôn, giờ quản lý nửa tập đoàn IO. Đứa thứ hai là con riêng, ông cụ Sở có bao nhiêu tình cảm dành cho cái kết quả nợ phong lưu của con trai, nhưng dù sao vẫn chảy dòng máu của nhà họ Sở, nên mấy năm trước nhận về bái lạy tổ tiên.

      Nhưng thực chất bên trong ông ta vẫn cực kỳ truyền thống, tuy rằng công bố với bên ngoài đứa con riêng này là cậu hai nhà họ Sở lúc lạc, nhưng trong tối cũng có bao nhiêu quan tâm đến đứa cháu trai này. Chỉ có ý tứ cho ít cổ phần của IO, lại để ta giữ chức vị cao thấp ở trụ sở chính của tập đoàn IO.

      Có điều, tuy đối với đứa cháu này là tình trạng nuôi thả, nhưng ta lại khó có được tự mình phát triển tệ. Sau khi ta vào công ty, chỉ mang theo đoàn đội làm mấy dự án mới có lãi, thậm chí ta còn đính hôn với con của nhà giàu mới nổi ở thành Bắc.

      Vậy nên, cán cân trong lòng ông cụ Sở trái lại là có xu hướng nghiêng về phía đứa cháu này một chút.

      Nhưng bất kể thế nào, ông cụ Sở thương nhất vẫn là cháu út của ông ta.

      Cháu út này là bé duy nhất trong nhà, từ vô cùng thông minh đáng , sau khi lớn lên lại càng khiến người khác lo lắng chút nào, từng bước con đường mà ông cụ Sở vẽ ra cho , học, chọn nghề nghiệp, ra nước ngoài du học.

      Người già ấy mà, luôn luôn cảm thấy nghe lời chính là hiếu thuận, huống hồ trong rất nhiều chuyện, ông ta và đứa cháu này hẹn mà cùng chung suy nghĩ.

      Liền ví dụ như bữa tiệc rượu hôm nay này, ông ta chính là hi vọng có thể tìm được người có gia thế, bối cảnh xứng đôi với cháu của mình. Khi đó, sau khi ông ta ra suy nghĩ của mình, vẫn còn sợ cháu chịu, dù sao cháu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lý luận về tự do tư tưởng, tự do tình cảm khó tránh khỏi thâm nhập vào trong lòng .

      Nhưng khó có được chính là, cháu út hề gạt suy nghĩ của ông ta, thậm chí còn vô cùng cảm ơn ông để ý đến hôn nhân của như vậy.

      chỉ như vậy, thậm chí còn , ra trong lòng có đối tượng kết hôn phù hợp rồi. Nếu như tiệc rượu hôm nay có thể mời người kia đến, vậy tuyệt đối để ông nội thất vọng.

      Ông cụ Sở vốn dĩ còn ôm thái độ chần chờ đối với lời của cháu , nhưng khi người nắm quyền Thẩm thị kia xuất , nhìn thấy ánh mắt của cháu rốt cuộc rời khỏi người của cậu ta, trong lòng ông ta cũng hiểu ra rồi.

      "Tình Tình thích người họ Thẩm kia sao?"

      Tình Tình là tên mụ của cháu út nhà họ Sở, tên của ta là Sở Y Tình.

      Tối nay cách ăn mặc của Sở Y Tình tao nhã tài trí, áo khoác gợn sóng lớn khoác hờ bên đầu vai, người mặc bộ lễ phục đuôi cá ôm sát nổi bật dáng người. Ngoại hình cùng khí chất của ta đều vô cùng tốt, lại ôm cánh tay của ông cụ Sở khắp tiệc rượu, ánh mắt người xung quanh rất khó đặt lên người ta.

      xem như trung tâm của tiệc rượu, lúc này bị ông nội trêu chọc hiếm khi lộ ra vẻ kiều của thiếu nữ.

      "Ông nội!" Sở Y Tình vừa giọng oán trách, vừa tự chủ được lại liếc mắt về phía cửa.

      Vừa rồi lực chú ý của ta quá mức chuyên chú, ánh mắt gần như đều đặt hết lên người Thẩm Mộ Ngạn. Lúc này nhìn lại, trái lại cũng nhìn thấy người bạn theo bên cạnh .

      Vẻ mặt của Sở Y Tình hơi cứng lại, giọng hỏi ông cụ Sở: "Ông nội, người này nhà họ Thẩm có hôn ước rồi sao?"

      ta từng nghe quá nhiều lời đồn có liên quan tới Thẩm Mộ Ngạn, đương nhiên cũng biết bình thường lúc tham gia tiệc xã giao chưa bao giờ dẫn bạn theo bên người.

      Nhưng hôm nay lại bỗng nhiên phá lệ, hơn nữa người kia còn mập mờ khoác áo khoác của ta...

      khác thường này, khiến Sở Y Tình có cách nào đoán mò.

      Ông cụ Sở đến cùng là người từng gặp qua sóng to gió lớn, ông ta vỗ vỗ cánh tay cháu , trấn an : "Trước tiên đừng tự đoán mò."

      xong, mang theo nụ cười vô cùng đúng mực, cùng Sở Y Tình về phía Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán.

      Lúc này Cố Phán còn biết có tình địch đến gần.

      Tất cả lực chú ý của đều tập trung cái áo khoác ở người mình, dù sao vào trong phòng, cảm thấy lại mặc áo của Thẩm Mộ Ngạn có chút ổn lắm.

      Tuy rằng rất thích kiểu này, lúc người khác nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đưa tới mang theo khí mập mờ như có như .

      Nhưng mà trước khi thân phận chưa chắc chắn, Cố Phán luôn cảm thấy là lạ.

      "Tổng giám đốc Thẩm, vào trong phòng rồi, tôi trả lại áo khoác cho nhé?" Vì bày tỏ nguyện vọng mãnh liệt của mình, Cố Phán lại nhấn mạnh thêm câu, "Nhiệt độ ở đây rất cao."

      Thẩm Mộ Ngạn hơi cụp mắt xuống, con ngươi nhàn nhạt liếc về phía .

      "Nhiệt độ ở đây quả rất cao."

      "..."

      "Cho nên tiếp tục mặc thay tôi ."

      "... ?"

      Cố Phán còn chưa kịp có thêm phản ứng gì, ông cụ Sở mang theo Sở Y Tình tới từ phía đối diện.

      Năm đó, lúc ông cụ Thẩm còn chưa qua đời, từng có qua lại mấy lần với nhà họ Sở, cũng từng dẫn Thẩm Mộ Ngạn tới gặp mặt ông cụ Sở.

      Chỉ có điều, đứa trẻ tuấn tú kiệm lời năm đó, bây giờ trưởng thành là kiểu người trầm lãnh, khó lường lại thể coi thường.

      Ông cụ Sở vừa nghĩ, vừa dẫn theo cháu tiến lên phía trước.

      "Mộ Ngạn à, chẳng mấy khi cháu mới về nước lại dành ra thời gian đến đây, gặp lại cháu ông rất vui."

      Thẩm Mộ Ngạn hơi gật đầu, khí thế quanh người trầm tĩnh lạnh nhạt, so với mới vừa rồi đơn độc ở cùng chỗ với Cố Phán, càng thêm phần khó tiếp cận.

      "Trước kia nhận được quan tâm của chủ tịch Sở, ông nội cháu cũng vẫn luôn xem ông là bạn tốt, cháu tới dự tiệc cũng là chuyện nên làm."

      Lời này vừa đúng mực lại vừa khách khí, nhưng lại từ góc độ của ông cụ Thẩm, phủi sạch quan hệ với mình. Trong lúc nhất thời, càng khiến ý cười trong mắt ông lão đối diện đậm hơn.

      "Đúng rồi, quên giới thiệu với cháu." Ông cụ Sở vỗ vỗ mu bàn tay của Sở Y Tình, mỉm cười nhìn về phía ta, "Đây là cháu của ông, hai năm trước du học ở nước ngoài. Ồ? Nếu ông nhớ nhầm, Mộ Ngạn cháu lúc trước cũng nước R phải ? Y Tình nó cũng là du học ở bên đó."

      Ông cụ Sở rất tự nhiên chuyển chủ đề lên người Sở Y Tình, ta đương nhiên muốn tiếp lấy.

      "Lúc em còn du học ở nước R ngưỡng mộ danh tiếng của tổng giám đốc Thẩm từ lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là ưu tú giống hệt như lời đồn." Sở Y Tình hào phóng đúng mực vươn tay ra, "Chào tổng giám đốc Thẩm, em là Sở Y Tình."

      Thẩm Mộ Ngạn chỉ hơi quét mắt qua bàn tay vươn ra của đối phương, chút ý tứ cử động cũng có, đơn giản đáp lại: "Chào ."

      "..." Sở Y Tình và ông cụ Sở bị hành động chút nể mặt này của làm cho sắc mặt cũng hơi cứng đờ.

      Mà tiểu thư Cố vẫn luôn ở bên cạnh im lặng giữ chức bình hoa, giờ phút này lại cực kỳ muốn cười.

      Tuy rằng Đổng Thiện Thiện sớm phổ cập cho biết bình thường Thẩm Mộ Ngạn đối xử với người khác giới là thái độ gì, nhưng khi thực thấy lạnh nhạt nể mặt người ta, cảm giác này...

      Ô ô ô cảm giác này cũng sướng quá !

      Phẩm chất này của đầu tường càng thêm ưu tú, càng thêm cảm động! cảm thấy càng thích hơn rồi!

      -

      Sau khi Sở Y Tình ở đối diện bị xem cắn răng, tự nhiên hào phóng làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, thả tay xuống.

      ta phải người có thói quen biết khó mà lui, ngược lại, ta cảm thấy chuyện càng có tính khiêu chiến sau khi thành công, mới càng có cảm giác thành tựu.

      Vậy nên lúc này ta cũng hoàn toàn có ý rút lui, cơ thể hơi dừng lại lát, ánh mắt hướng về bên phía Cố Phán quan sát.

      thể nghi ngờ, người mà Thẩm Mộ Ngạn mang đến là xinh đẹp.

      Cho dù Sở Y Tình là kiểu con từ kiêu ngạo, tự mãn, cũng thể thừa nhận, dáng vẻ của người đối diện hơn ta nhiều.

      ta vô thức vân vê đầu ngón tay, cười với Cố Phán: "Bạn của Tổng giám đốc Thẩm trái lại là khá lạ mặt."

      Mặc dù mấy năm gần đây Sở Y Tình ở trong nước, nhưng tư liệu về thiên kim tiểu thư của thành phố S lại vẫn như lòng bàn tay. Cố Phán lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu gia thế vô cùng ưu tú có khả năng chút tin tức cũng có.

      Cho nên, Sở Y Tình cơ bản có thể kết luận, này 80% phải xuất thân nhà quyền quý.

      Nghĩ tới đây, sắc mặt Sở Y Tình ngược lại tốt hơn chút. đợi Cố Phán trả lời, lại : " biết là tiểu thư nhà ai, tôi mới về nước, bạn bè cực kỳ ít, hôm nay thấy vị tiểu thư này vô cùng hợp ý, hi vọng có thể may mắn kết bạn."

      Cố Phán có kinh nghiệm xã giao gì nữa, cũng nhìn ra được trong câu chữ của này có ý tốt.

      Ở trước mặt trai những cái khác học được, nhưng lại khắc sâu ở trong đầu cách chuyện phần giữ lại chín phần.

      Vậy nên nghe Sở Y Tình xong, chỉ lễ phép mỉm cười đáp lại, "Tôi họ Cố."

      dối cũng tiết lộ quá nhiều thông tin, còn người đối diện nghĩ thế nào, vậy phải là phạm vi nên cân nhắc rồi.

      Sở Y Tình dò ra lai lịch của , nhưng lại cực kỳ muốn biết và Thẩm Mộ Ngạn đến cùng là quan hệ gì. Cho nên vì tiếp tục kéo gần quan hệ, ta lấy hai ly Sâm-panh từ trong khay của người phục vụ ngang qua.

      "Gặp nhau chính là có duyên, Cố, nể mặt uống với tôi ly chứ?"

      Cố Phán còn chưa gì, Thẩm Mộ Ngạn ở bên cạnh lên tiếng trước——

      " ấy uống rượu."

      Động tác của Sở Y Tình cứng đờ, kể cả ông cụ Sở ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút xuống đài được.

      Theo lý mà , cháu ông ta đủ khiêm tốn rồi, chỉ là ly rượu mà thôi, thế nào nữa cũng nên nể mặt chút chứ?

      Nhưng người trong cuộc còn chưa gì, người đàn ông ở bên cạnh trái lại bảo vệ trước rồi?

      Sở Y Tình càng nghĩ càng thấy cam lòng, ý cười dịu dàng mặt có chút miễn cưỡng.

      "Ý của tổng giám đốc Thẩm, chẳng lẽ là Cố uống được rượu?"

      Ông cụ Sở vừa nghe vậy, cũng cười ha ha tiếp lời.

      "Đúng đúng, uống được với uống khác nhau rất nhiều đấy, nếu uống được, chúng ta cũng miễn cưỡng."

      Lời này của ông cụ Sở ra là công khai thăm dò rồi, dựa theo thái độ trước đây của Thẩm Mộ Ngạn thương trường, ta phải là kiểu người vì nhân vật râu ria mà làm mấy mặt đối tượng xã giao.

      tại lời này ném ra, ngoài muốn xem địa vị của nhà họ Sở ở trong mắt ta chút, còn muốn thăm dò bên cạnh ta này đến cùng đối với ta quan trọng thế nào.

      Sở Y Tình đương nhiên cũng hiểu ý của ông nội, cho nên khi ông ta dứt lời, ta nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn, trong lòng liền có thêm phần thấp thỏm.

      Nín lặng hồi lâu, người đàn ông ở đối diện mặt cảm xúc mở miệng: " uống."

      Sở Y Tình khẽ cắn môi, sắc mặt suýt nữa sắp nhịn được sa sầm.

      Cũng may ông cụ Sở phản ứng rất nhanh, cười ha ha, : " như vậy, bằng ông kêu thằng hai nhà chúng ta đưa Mộ Ngạn và bạn lên tầng hai nhé? Tầng dưới này người đến người , khó tránh khỏi lát nữa lại có người đến mời rượu các cháu."

      rồi, ông ta gọi Sở Phàm chào hỏi khách khứa khác ở cách đó xa.

      Sở Phàm sớm nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn, mấy ngày nay ta lo làm thế nào làm quen được với người nắm quyền nhà họ Thẩm này đấy, công ty con trong tay ta có mấy cái dự án tìm người hợp tác, khi thành công, vậy địa vị của ta ở nhà họ Sở tăng thêm bậc.

      Vốn là muốn thương lượng hợp tác với gia đình của vợ chưa cưới, thế nhưng nhà họ Hứa đột nhiên gặp chuyện, cha của Hứa Tiếu biết từ đâu lại có đứa con riêng, vốn là che giấu rất tốt, nhưng trước đó lâu bỗng nhiên chẳng hiểu ra sao bị người khui ra.

      Mẹ của Hứa Tiếu sớm qua đời vì bệnh, lần này xảy ra chuyện, Hứa Tiếu cũng lập tức từ con độc nhất trở thành nhân vật có cũng được mà có cũng sao trong nhà họ Hứa. Hơn nữa ngày thường tính tình ta ngang ngược càn rỡ quen, sau khi đứa con riêng kia về nhà, ta náo loạn hai trận, sớm đem kiên nhẫn còn thừa nhiều lắm của cha ta cùng tình cảm cha con ầm ĩ chẳng còn lại gì, sau mấy lần trách cứ có kết quả, cha ta liền trịnh trọng cảnh cáo Hứa Tiếu ——

      Nếu như ta còn tiếp tục náo loạn, vậy quyền thừa kế nhà họ Hứa, ta cũng đừng nghĩ lại lấy được.

      Mà Sở Phàm vốn vẫn luôn chạy theo bợ đỡ người vợ sắp cưới này, đoạn thời gian này suy nghĩ bắt đầu dao động.

      Bản thân ta có thân phận lúng túng, cho nên lúc qua lại, vẫn luôn giữ thái độ khiêm nhường.

      Nhưng thực tế, Sở Phàm sớm chịu nổi tính cách chua ngoa đanh đá của Hứa Tiếu rồi, nhịn ta đến bây giờ, hoàn toàn là nhìn trúng gia thế cùng bối cảnh của ta có lợi cho chỗ đứng của bản thân ở nhà họ Sở mà thôi.

      Giờ ta cũng sắp thành con rơi của nhà họ Hứa, vậy ta còn có cái gì có thể nhịn nữa? Nếu sau này thái độ bên nhà họ Hứa ràng hơn, vậy hôn ước của ta và Hứa Tiếu cũng có giá trị tiếp tục nữa rồi.

      Thế nên, ôm suy nghĩ đó, lần này lúc Sở Phàm cân nhắc đối tác cho dự án mới, đổi đối tượng thành Thẩm thị.

      Giờ thấy ông cụ Sở có ý giới thiệu vị tổng giám đốc của Thẩm thị này với mình, Sở Phàm đương nhiên vô cùng tích cực tiếp đón.

      Sau khi Sở Phàm lễ phép chào hỏi xong, ông cụ Sở liền đề nghị bảo ta đưa Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán lên tầng hai.

      "Bên đó nhiều người trẻ tuổi, còn tổ chức mấy bàn đánh bài, Mộ Ngạn cháu nếu có hứng thú, có thể qua đó giải trí chút."

      Sở Phàm nghe xong lời của ông cụ Sở liên tục gật đầu.

      "Đúng vậy, tổng giám đốc Thẩm hiếm khi có mặt, nhất định phải nể mặt chúng tôi."

      Sở Phàm vừa , cũng vừa nhìn Cố Phán ở bên cạnh chút, sợ Thẩm Mộ Ngạn cảm thấy vô lễ, lại : "Vợ chưa cưới của tôi cũng ở lầu tiếp khách, tổng giám đốc Thẩm lên cũng sợ bạn cảm thấy nhàm chán, tôi tìm ấy đến tiếp chuyện."

      Thẩm Mộ Ngạn trực tiếp đáp lại, mà là quay đầu sang, ánh mắt hướng xuống phía dưới.

      "Có muốn lên ?"

      Cố Phán vừa nghe được lời này, có loại cảm giác hiểu ra sao.

      Nhìn thấy ánh mắt mọi người ở xung quanh lúc này đều tập trung người mình, im lặng giây lát, giọng khẽ hỏi: "Vậy... lên dạo chút?"

      Nghe xong , Thẩm Mộ Ngạn trầm mặc hai ba giây, sau đó, bình tĩnh mở miệng ——

      " thôi."
      Last edited: 2/2/20
      nhoxbina, phuongtuhao, MaiAnhSF6 others thích bài này.

    5. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      chưa tỏ tềnh gì hết mà a Thẩm đã nhận vơ bạn gài rồi kìa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :