1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Hay quá trời
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 19. Cột điểm kinh nghiệm tăng vọt

      Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn chỉ còn hơi thở thoi thóp trong lòng ngực, bên miệng nàng chảy ra tia máu, cả người run rẩy, gương mặt luôn luôn hồng nhuận bây giờ tái nhợt như tuyết.

      tay ấn lên bụng Liêu Đình Nhạn, cẩn thận cảm thụ phen, mày dần dần nhăn lại. biết đây là cái gì, lần trước còn cứu nàng mạng, lần đó cho rằng hoàn toàn giải quyết, nhưng nghĩ tới vẫn chưa hết. như vậy, máu của hẳn là có thể áp chế, dù thể, sau đó lại ăn Nhật Nguyệt U Đàm cũng đủ giải độc, trừ phi đồ vật trong thân thể nàng cũng phải ma độc vẫn nghĩ.

      Thủ đoạn của Ma Vực ra phải chịu nổi kích như tưởng tượng. Nhưng mà, nàng phải là gian tế Ma Vực sao, tại sao lần hai lần lại bị thứ này phản phệ?

      Tư Mã Tiêu giơ tay bế nàng, lên hồ nước. Liêu Đình Nhạn bị đặt mặt đất, liền thống khổ cuộn thành đoàn, lại bị Tư Mã Tiêu mạnh mẽ duỗi ra. Nàng mở được mắt, chỉ cảm thấy mình sắp đau chết.

      Choang ——

      tay Tư Mã Tiêu đập vỡ ngọn đèn lưu li bên cạnh, mảnh lưu li trong suốt tản ra, ánh huỳnh quang vàng nhạt nháy mắt hóa thành vô số ánh sáng đom đóm, bay múa khắp nơi trong điện. Tư Mã Tiêu để ý cái này, giơ tay ấn lên mảnh lưu li vỡ, dùng bàn tay tràn ra máu tươi lấp kín miệng Liêu Đình Nhạn.

      Nếu chút máu tươi áp được, vậy cho nàng uống nhiều chút. Huyết nhục của tộc Phụng Sơn vốn chính là linh dược lợi hại nhất đời, đặc biệt là loại huyết mạch phụng dưỡng ngọn lửa linh sơn của Phụng Sơn, máu trong thân thể ngày đêm bị linh hỏa thiêu đốt, vô cùng thuần túy, cơ hồ coi là ‘ huyết ’, mà là ‘ dược ’. Dù ngày trước người tộc Phụng Sơn còn rất nhiều, cũng vẫn trân quý nhất.

      Trước đây còn chưa có được năng lực cường đại, thể tự bảo vệ mình, có nhiều người muốn máu , nhưng tình nguyện đổ lên mặt đất, cho con rắn bình thường, cũng muốn cho những người đó. tại, tùy ý cho Liêu Đình Nhạn, còn chỉ là giọt hai giọt, ‘ hào phóng ’ này nếu bị chưởng môn Sư Thiên Lũ thèm dãi lâu biết được, phỏng chừng phải đau thịt chết mất.

      Liêu Đình Nhạn đau đến cắn chặt hàm răng, Tư Mã Tiêu bịt miệng nàng cũng đút vào được, máu tươi mang theo chút kim sắc theo khóe miệng nàng chảy vào cổ.

      Tư Mã Tiêu dứt khoát duỗi tay bóp cằm nàng, cứng rắn dùng tay bẻ khớp hàm ra. Để cho Tư Mã Tiêu bực bội chính là thể quá dùng sức, nếu thu liễm sức lực chút, là trực tiếp có thể kéo cằm rơi xuống. Sinh thời chỉ giết người, mấy lần cứu người đều là bởi vì nàng, chính còn cảm thấy kỳ quái.

      vất vả bóp miệng Liêu Đình Nhạn mở ra, muốn nhét ngón tay vào miệng nàng, cố tình hơi buông tay, nàng lại bắt đầu giãy giụa, Tư Mã Tiêu kiên nhẫn nổi, trực tiếp cắn ngụm ở miệng vết thương cổ tay, ngậm ngụm máu to lấp kín miệng nàng, toàn bộ rót vào cho nàng. Rót vài ngụm, có thể là rót quá nhiều, sắc mặt nàng tái nhợt thực nhanh trở nên hồng nhuận, thậm chí hồng qua mức, cái loại hồng giống như bị ném vào nước ấm đun nóng.

      Tư Mã Tiêu: “……” Cứu người khó hơn giết người nhiều.

      lấy túi gấm từ trong ngực Liêu Đình Nhạn ra, tìm vài miếng Phụng Sơn huyết ngưng hoa, cũng dùng sức nhét vào miệng nàng, chống cằm để nàng nuốt xuống.

      Máu quá nhiều chịu nổi, dứt khoát làm tu vi của nàng tăng lên, như vậy tự nhiên có việc gì.

      Tư Mã Tiêu đơn giản thô bạo thao tác hồi, chỉ hoàn toàn tưới diệt thực cốt chi độc trong thân thể Liêu Đình Nhạn, còn làm nàng từ tu vi Luyện Khí kỳ thấp nhất, trực tiếp bạo trướng, qua Trúc Cơ, Kết Đan và Nguyên , bước vọt tới Hóa Thần kỳ, so với sư phụ Động Dương chân nhân của nàng, tu vi còn cao hơn đại cảnh giới, sáu tiểu cảnh giới. Tu sĩ Hóa Thần kỳ, cho dù ở Canh Thần Tiên Phủ, cũng có thể làm tiểu mạch chủ của nhánh núi.

      Người khác tu luyện ba bốn ngàn năm, nàng chỉ dùng ba canh giờ. Canh Thần Tiên Phủ lập phủ nhiều năm như vậy, người may mắn giống nàng vượt quá số lượng trong bàn tay, rốt cuộc người giống Tư Mã Tiêu tùy hứng lại chỗ nào cố kỵ như vậy cũng nhiều lắm.

      # mỗi lần té xỉu tỉnh lại đều phát tiến độ được kéo đoạn lớn #

      Liêu Đình Nhạn từ giường ngồi dậy, cả người đều phát ngốc. Nàng phát trong ý thức của mình thêm đóa hoa màu đỏ, rất giống đóa hồng liên hoa kia, lấy đóa hoa này làm trung tâm, trong thân thể thêm mảnh gian dị thường rộng lớn. Nàng nghiêng đầu, phát ý thức của mình có thể xuyên qua đại điện và tường vây, nhìn được cảnh tượng bên ngoài, nàng có thể cảm thấy động tĩnh của rất nhiều sinh vật chung quanh, giống như nháy mắt biến thành thiên lý nhãn, còn có thuận phong nhĩ, chỉ tinh thần cao gấp trăm lần, thân thể còn uyển chuyển nhàng, thậm chí cảm thấy mình có thể bay, có thể làm được rất nhiều rất nhiều việc, di sơn đảo hải, cũng chỉ là lần trở tay.

      Ta sao lại bành trướng đến lợi hại như vậy? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, gãi gãi đầu mình, cúi đầu nhìn người nằm bên cạnh.

      Tư Mã Tiêu nằm ở bên nàng, vẫn là khuôn mặt tái nhợt, nhưng môi lại đỏ. Môi bình thường vẫn đỏ, chỉ có lần ở hồ nước lấy máu dưỡng hoa sen mới rút màu đỏ, tại rất giống lần đó, đây đại khái biểu của thiếu máu.

      Nhìn thực thoải mái, tay đáp ở bụng nàng. Liêu Đình Nhạn thấy miệng vết thương tay, theo bản năng liếm liếm môi. Tối hôm qua thiếu chút nữa nàng đau chết, nhưng lại hoàn toàn ngất , xảy ra cái gì nàng còn thấy mơ mơ hồ hồ. Hình như là được Tư Mã Tiêu cấp cứu, cảm giác dị dạng tại trong thân thể nàng đó, đều là cho.

      Liêu Đình Nhạn trầm mặc lâu, tâm tình phức tạp. Nàng mạc danh vào thế giới này, trước nay chính là sống ngày tính ngày, bởi vì nàng ở chỗ này, chỉ coi mình như người khách qua đường, thế giới này dù rộng dù đẹp, đều phải nhà nàng, thậm chí thân thể này cũng phải của nàng, thân phận này nàng cũng có gì đồng cảm. Nàng cảm thấy mình ở chỗ này nghỉ phép, sống tạm, sớm muộn gì trở về thế giới của mình. Cho nên lâu như vậy, ở trong thế giới tu chân, nàng cũng chính thức tu luyện, dù có được cánh hoa tăng trưởng tu vi của Tư Mã Tiêu, cũng thử ăn.

      Nhưng tại tu vi nàng bạo trướng, mới hơi chân cảm thấy mình ở thế giới kỳ dị này.

      Trước đây nàng giống như đùa coi Tư Mã Tiêu là lão bản, thành thành ở bên , nhưng kỳ nếu có thể chọn lựa, nàng theo , bởi vì đây là nhân vật nguy hiểm, nhiều lần nàng nhìn giết người, vẫn luôn thực tiêu cực với thái độ của . Dựa theo tiêu chuẩn của xã hội đại, hẳn là đại phôi đản, nhưng ở thế giới này, đại phôi đản này cứu mạng nàng lần rồi hai lần.

      Liêu Đình Nhạn chạm chạm lên bàn tay lạnh như băng bụng mình. Miệng vết thương phái vẫn tùy ý, hoàn toàn chưa xử lý. Loại vết thương này, đối với tu sĩ bìnht thường mà , hẳn là khỏi rất nhanh, nhưng ở người Tư Mã Tiêu lại chút chuyển biến tốt đẹp.

      đời này, có mấy người có thể làm ta bị thương, nhưng thể chất ta đặc thù, vết thương cũng dễ khỏi.” Tư Mã Tiêu biết tỉnh khi nào.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Loại nhược điểm này ngươi còn cho ta làm gì?

      Áp lực đột nhiên trở nên càng lúc càng lớn, cảm giác mình hoàn toàn tiến vào trận doanh của vai ác.

      Tư Mã Tiêu: “Ngươi uống bao nhiêu máu của ta, biết ?”

      Liêu Đình Nhạn bưng kín miệng mình. Lúc trước còn có cảm giác, vừa bị hỏi như vậy, chính mình là uống máu người, ọe ——

      Tư Mã Tiêu: “Dám phun ra liền giết ngươi.”

      Liêu Đình Nhạn: “Rầm ——”

      Sắc mặt nàng tốt lắm, vì cái gì ở thế giới huyền huyễn, máu người có thể làm thuốc trị bệnh cứu người, dựa theo khoa học đại, trực tiếp uống máu người các tác dụng quái gì. Nhưng đại ma đầu thế giới huyền huyễn khoa học đại với nàng, ngồi dậy ghé sát vào nàng, dùng cái tay có vết thương ấn cằm Liêu Đình Nhạn: “Tu vi của ngươi đến Hóa Thần, thế nào, giờ muốn giết ta sao?”

      BUFF mở ra.

      Liêu Đình Nhạn: “ muốn.”

      Tư Mã Tiêu: “Còn muốn tăng tu vi sao?”

      Liêu Đình Nhạn: “ muốn.” đột nhiên biến thành nhân sĩ tu tiên lợi hại như vậy, giống như có máy móc cao cấp, nhưng lại biết dùng thế nào, chỉ có thể cẩn thận sờ soạng, trong lòng còn quá lúng túng.

      Tư Mã Tiêu: “Muốn rời khỏi ta sao?”

      Liêu Đình Nhạn: “ muốn.”

      muốn ba lần liền.

      Từ từ, đúng, vì sao đáp án của câu cuối cùng lại là muốn? Liêu Đình Nhạn kinh ngạc mà trừng Tư Mã Tiêu, vì câu muốn cuối cùng của mình cảm thấy giật mình, chẳng lẽ…… nàng bị sinh hoạt hủ bại sa đọa ăn mòn đến loại trình độ này?

      Tư Mã Tiêu cũng sửng sốt, buông cằm nàng ra, dựa vào gối dựa, ánh mắt cổ quái, “Ngươi dùng mỹ nhân kế để sắc dụ ta?”

      Liêu Đình Nhạn vô cùng dứt khoát: “ phải!”

      Tốt, phải chính danh cho mình. Nhưng ta làm gì mới có thể khiến sinh ra loại ảo giác này? Liêu Đình Nhạn để tay lên ngực tự hỏi, chính mình cũng có tâm muốn ngủ .

      Tư Mã Tiêu: “Vậy là tốt rồi.”

      xong câu này, túm chặt Liêu Đình Nhạn, ôm nàng, giống như ôm đống gối đầu mềm mại ấm áp, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

      phải, tổ tông ngươi đợi chút, phải tới sắc dụ, ngài liền yên tâm lôi kéo ta ngủ như vậy? Vậy ngươi hỏi cái vấn đề này có ý nghĩa quỷ gì?

      Ý nghĩa ở chỗ, nếu có tâm tư muốn ngủ , Tư Mã Tiêu lựa chọn bóp chết nàng. có loại tâm tư này, liền coi nàng là gối ôm.

      Liêu Đình Nhạn ngủ được, tinh thần của nàng có vẻ tốt quá mức, bị người ta ôm nằm giống cái gối, tư duy của nàng phát tán. Nếu người bình thường phát ngốc, đó chính là phát ngốc, nhưng làm tu sĩ Hóa Thần kỳ, tư duy phát tán chính là ý thức chạy ra bên ngoài. Đó là thế giới thực mới lạ, Liêu Đình Nhạn có thể nhìn thấy kiến trúc và hoa cỏ cây cối toàn bộ Bạch Lộc Nhai, tất cả đồ vật ở trước mắt nàng hiển nét. Nàng nhìn thấy hạc bay bầu trời, giật mình, hoàn toàn sát gần lại, giống như cả người nàng đứng ở bên tiên hạc, còn có thể cảm giác được gió trung, lại cái chớp mắt, nàng đến thác nước dưới Bạch Lộc Nhai, nhìn thấy phong lan sinh trưởng ở cái khe chỗ thác nước, nhìn thấy cầu vồng của thác nước dưới ánh mặt trời cùng với bọt nước bắn lên.

      Nàng nhìn thấy con rối lại ở dưới hành lang cung điện, nhìn thấy Đại Hắc Xà quấn cây cột ngủ ở ngoài điện, cây cột thực trơn, nó ngủ rồi vẫn luôn trôi xuống, rồi sau đó tỉnh lại bò lên , chỉ số thông minh ràng ổn.

      Liêu Đình Nhạn giống như có được món đồ chơi, ý thức chạy qua lại từ xuống dưới ở Bạch Lộc Nhai. Nàng nhìn trong chốc lát, cảm thấy muốn ra ngoài nhìn xem, ý thức tựa như mây trải ra bên ngoài.

      Bỗng nhiên, nàng cảm giác má chợt lạnh, đột nhiên mở mắt, những ý thức như gió bay loạn khắp nơi cũng nháy mắt thu hồi.

      Tay Tư Mã Tiêu lạnh căm căm che ở mặt nàng, vẫn cứ nhắm mắt, : “Đừng chạy loạn ra bên ngoài, Bạch Lộc Nhai có ta ở đây, thần thức của những người khác dám tới, ngươi mới có thể tùy tiện loạn hoảng thần thức như vậy, ra khỏi Bạch Lộc Nhai, bên ngoài biết có thần thức của bao nhiêu người như hổ rình mồi, ngươi vừa ra, là cái bộ dáng gà què này, đụng phải bất kì cái gì, là lập tức có thể biến thành ngu ngốc.”

      Thần thức? Cái vừa rồi kia sao? Liêu Đình Nhạn ngoan ngoãn à tiếng.

      Nếu cái kỹ năng này thể chơi, vậy chơi cái khác. Nàng nằm ở đó nhìn đèn lưu li trôi bên cạnh, chớp chớp mắt, đèn lưu li liền theo ý nàng trôi đến gần, nàng vươn bàn tay đón được ngọn đèn, hưng phấn nghĩ, về sau nằm ở giường muốn ăn cái gì lấy cái gì, cũng cần đứng dậy, tâm niệm vừa động, đồ vật liền tới rồi!

      Nàng liếc mắt nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnh cái, thấy phản ứng, móc ra túi gấm của mình, lấy đồ ăn từ bên trong. Ở bên trong nàng để ít đồ ăn vặt, đều là con rối chuẩn bị, lúc này tuy rằng đói bụng, nhưng muốn thí nghiệm chút bí kỹ để lười biếng.

      chùm trái cây giống quả nho to bằng móng tay cái, trôi ở trong trung, Liêu Đình Nhạn làm cho từng quả bị hái xuống, chủ động đưa đến miệng mình. Nàng tựa như chim non giương miệng chờ trái cây rụng xuống. Trái cây đưa đến bên miệng nàng, bỗng nhiên dời sang bên cạnh, đưa đến bên miệng Tư Mã Tiêu.

      Đột nhiên nửa đường bị tiệt hồ, Liêu Đình Nhạn kinh ngạc, tổ tông này phải ăn cái gì sao?

      Tư Mã Tiêu nhai trái cây trong miệng, mở con mắt nhìn nàng, “Ngươi là Hóa Thần kỳ giả sao, tùy tiện cản lại là có thể tiệt được.”

      Tác giả có lời muốn :

      Nhạn sát vách: Trong nháy mắt biến thành quý phi!

      Nhạn tại: Trong nháy mắt biến thành đại lão Hóa Thần kỳ!

      Ta dám khẳng định Nhạn Cá Muối tăng tu vi nhanh nhất trong toàn bộ các quyển truyện tu tiên, ai có thể nhanh hơn nàng.
      Lierose DuDu, Kimkimdao, Lee Đỗ40 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Sorry các tình , dạo này lẩm cẩm quá. Bồi thường thêm 1 chương nhé.

      Chương 20. Cảm giác nhân sinh đạt tới đỉnh cao

      Đoạt đồ ăn của ta còn muốn cười nhạo ta, ngươi mẹ nó là nam sinh tiểu học sao? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, ngươi đại lão, nhân vật ta phải gọi là sư tổ, ở chỗ này khi dễ tài xế tay mới, thế nhưng còn có mặt mũi .

      Lần thứ hai nàng vận dụng năng lực của mình, sờ soạng khống chế những trái cây bay lơ lửng trong trung. Hôm nay nàng dứt khoát phải ăn được quả!

      Đáng tiếc, tổ tông bên cạnh nàng nhàm chán đến cực điểm, cũng giằng co với nàng, mỗi lần trái cây muốn rơi xuống miệng, nàng há mồm, vẫn bỗng nhiên bị cướp . Tư Mã Tiêu ăn trái cây của nàng, lại còn dùng ánh mắt cười nhạo nàng.

      Thử sáu lần, nhiều lần bị người ta nửa đường cướp , Liêu Đình Nhạn từ bỏ. Linh cơ vừa động, nàng làm trái cây đẩy đến bên miệng Tư Mã Tiêu. Lấy hiểu biết của nàng đối với tổ tông này, đưa đến tận miệng ngược lại muốn.

      Trái cây rớt đến miệng Tư Mã Tiêu, ăn.

      Liêu Đình Nhạn: “……” đoán sai, cáo từ.

      “Sư tổ, thích ăn cái này?” Liêu Đình Nhạn giả cười.

      Tư Mã Tiêu: “ thích, quá ngọt ngấy.”

      thích ngươi con mẹ nó ăn cái gì!

      Liêu Đình Nhạn tâm niệm vừa động, mấy chục trái cây phía sau tiếp phía trước vọt tới miệng Tư Mã Tiêu. Ăn, ăn hết cho lão nương a! Để ngươi ăn cho đủ! Kết quả còn chưa đụng đến môi , những trái cây đó quay ngược lại, đập vào mặt nàng.

      Mẹ nó, tức giận. Nàng nghe thấy bên cạnh Tư Mã Tiêu đột nhiên cười ra tiếng, trong lòng lạnh lùng nghĩ, ngươi cho rằng ta đùa ngươi chơi sao, cười cái rắm a.

      Nàng muốn để ý cái đồ nam sinh tiểu học này nữa, tiếp tục sờ soạng năng lực của mình, hội tụ ra quả cầu nước, định ép mỏng cho nó dán lên giống cái màng để rửa sạch nước trái cây. Nàng quá thuần thục, cẩn thận mà khống chế quả cầu nước, qua lại rửa lên mặt. Loại cảm giác này phi thường sảng khoái, mặt mát lạnh lại thoải mái thanh tân, rửa mặt xong làm cái màng nước đắp mặt.

      Ê, như vậy, lần sau có thể dùng linh thủy hội tụ ra, thêm chút đồ vật bảo vệ da gì đó, để chúng nó phủ lên mặt, chẳng phải chính là mặt nạ sao? Tuy rằng tu vi cao như nàng cũng quá cần loại đồ vật như mặt nạ này, nhưng vẫn thất muốn dùng a.

      Nàng thử dán màng nước lưu động ở mặt, Tư Mã Tiêu bên cạnh giơ tay bóc nó ra, “Ngươi đây là làm gì?” Vì sao muốn ép nước thành tầng dán lên mặt như vậy?

      Liêu Đình Nhạn trở tay lại làm cho mình cái “miếng dán mặt nạ.” Nàng bỗng nhiên ngứa tay, cũng làm cái lên mặt cho Tư Mã Tiêu.

      Tư Mã Tiêu: “Hử?”

      “Cái này có ích lợi gì.”

      “Bảo trì da thịt thủy nhuận.” Liêu Đình Nhạn trả lời.

      Tư Mã Tiêu lại cảm thấy mình hiểu trong đầu người này suy nghĩ cái gì. Nếu giờ dùng lời thề chân ngôn hỏi nàng, ước chừng lại là câu trả lời kỳ quái.

      PS: Tên đúng của BUFF là chân ngôn chi thệ

      Liêu Đình Nhạn nhìn tay sờ màng nước, miệng vết thương còn ở kia. Nàng nhìn thấy vết thương này, liền cảm thấy có vẻ được tự nhiên, an tĩnh trong chốc lát, chờ Tư Mã Tiêu lần nữa nhắm mắt lại, nàng lén lút vung tay lên, muốn thử chữa lần. Nàng đưa vào ít linh lực, trâu đất xuống biển.

      Được rồi, từ bỏ.

      Nhưng mà nhìn thấy, quá chướng mắt, dù trị được, băng bó chút được sao? Nàng nhớ đến băng keo cá nhân, quyết định làm cái băng keo cá nhân to. Trong túi gấm có loại lá cây lúc trước mang đến từ Thanh Cốc Thiên, có vị sư huynh nhớ tên nếu bị thương dán, cho nên miệng vết thương hẳn là cũng có thể dán.

      Nàng lấy ra cái lá cây to, hơi ép xuống, dán lên miệng vết thương của Tư Mã Tiêu, cuối cùng dùng tầng linh lực hơi mỏng bao trùm lên, bọc lấy lá cây và miệng vết thương, làm cái băng keo cá nhân cỡ lớn phiên bản thế giới huyền huyễn.

      Bỗng nhiên cảm thấy mình là lợi hại, còn có thể tự sờ soạng ra vô số cách chơi.

      Nàng nhắm mắt lại, lại đưa thần thức ra bên ngoài cung điện, thử khống chế cự ly xa, chỉ lát, những đóa hoa đỏ rực rỡ núi Bạch Lộc Nhai bay vào từ phía ngoài cửa sổ, bị Liêu Đình Nhạn duỗi tay bắt lấy. Nàng sử dụng ý thức khống chế cánh hoa màu đỏ, ép ra chất lỏng, thuận tay bôi móng tay đỏ cho mình.

      Liêu Đình Nhạn chơi kỹ năng mới của mình, bên ngoài lại bởi vì hôm nay nơi Bạch Lộc Nhai kia, tổ tông có động tĩnh, mà cảm thấy lo lắng đề phòng.

      “Sư phụ, hôm nay Từ Tàng Đạo Quân chưa từng Vân Nham sơn đài, chẳng lẽ bởi vì việc hôm qua làm hài lòng? “

      Sư Thiên Lũ ngồi ở ngọc tòa của mình khép mắt tu luyện, nghe thấy đệ tử hỏi chuyện, hơi khoát tay: “ nếu hài lòng, hôm qua đương trường phải phát tác, lấy ta hiểu biết , hôm nay chỉ sợ là có chuyện gì, mới có thể đóng Bạch Lộc Nhai ra.”

      Sư Chân Tự hỏi: “Sư phụ, chẳng lẽ có biện pháp nhìn trộm trong Bạch Lộc Nhai xem xảy ra chuyện gì sao? Như thế, chúng ta bị động a.”

      “Tư Mã Tiêu có tính công kích rất mạnh, địa bàn của tuyệt cho phép bất luận cái gì nhìn trộm, ngươi cho rằng chúng ta an bài nhãn tuyến ở Bạch Lộc Nhai, cung mạch khác cũng có sao, nhưng ngươi nhìn xem, có ai thành công, bất quá lại uống phí đưa tính mạng thôi.”

      Sư Thiên Lũ quanh thân linh khí nồng đậm, phập phồng theo hô hấp , nhanh chậm, trong giọng còn có chút cảm khái: “Ai có thể nghĩ đến, lúc trước các tiền bối cho rằng chỉ là hài đồng nho có thể khống chế, trưởng thành bộ dáng như vậy. chỉ thoát khỏi bọn họ khống chế, thậm chí phản phệ nhiều người, tư chất và hung ác là khiến cho người ta sợ hãi. Dã thú gần chết, dễ chọc a.”

      Sư Chân Tự gì về chuyện này, thân là vãn bối mạch Sư thị, biết rất nhiều chuyện, 500 năm trước phát sinh trận rung chuyển đó, cũng có chút hiểu biết. Nếu phải lần sai lầm, giờ đối diện vị Từ Tàng Đạo Quân này, bọn họ cũng đến mức bó tay bó chân như thế.

      “Lệnh ngươi tra Liêu Đình Nhạn kia, có tin tức?” Sư Thiên Lũ hỏi.

      Sư Chân Tự khom người, “ ít bề ngoài, chỉ là còn chưa điều tra sau lưng nàng ta đến tột cùng là người phương nào. Sư phụ, chúng ta có lẽ hẳn là chờ tra ra thân phận của nàng, nắm giữ nhược điểm mới dễ khống chế.”

      Sư Thiên Lũ: “Chân Tự, ngươi nghĩ sai. Lấy thân phận của nàng, dù có nhược điểm, cũng dễ khống chế, ta cũng băn khoăn người phía sau nàng, duy nhất băn khoăn chỉ có Tư Mã Tiêu, nhanh nghĩ cách tiếp xúc với nàng, nên chậm. Ngày mai, nếu Tư Mã Tiêu còn chưa xuất , lệnh cho Động Dương chân nhân tiến đến cầu kiến, đầu tiên là thử xem, thứ hai bảo đưa phong thư cho chúng ta.”

      Sư Chân Tự : “Vâng, đồ nhi minh bạch.”

      Liêu Đình Nhạn bị ôm ngủ ngày, vào ban đêm, Tư Mã Tiêu mở mắt ra, để chân trần ngồi ở mép giường trong chốc lát. Liêu Đình nhìn xoa trán, suy đoán có thể là đầu đau, lúc trước nàng ở Tam Thánh sơn hoài nghi, đầu óc của chắc chắn có bệnh, câu đầu óc có bệnh này phải là mắng chửi người, mà là miêu tả khách quan.

      PS: đầu óc có bệnh = đồ thần kinh

      Nàng còn cảm thấy, chính là bởi vì đầu quá đau, mới hoàn toàn để bụng vết thương tay, khả năng là đau của vết thương tay cũng đáng kể gì.

      Tâm tình nhìn tốt lắm, rên tiếng, đứng lên liền về cái ao trong điện, vừa , ngón tay khẽ vung, hàn khí nồng đậm rót vào trong ao. Mắt thấy chuẩn bị vào ngâm, Liêu Đình Nhạn nhìn tay , lặng lẽ giật giật. đạo linh khí quấn lên, khóa lên miệng vết thương.

      Tư Mã Tiêu ngừng bước chân lại, giơ tay lên nhìn. Lúc trước Liêu Đình Nhạn dùng loại lá cây tên là bách ích thảo bọc vết thương cho , lại phủ lên đạo linh lực này, là dùng để ngăn nước. vẫn có phản ứng gì, cả người chìm vào trong nước.

      Liêu Đình Nhạn đợi trong chốc lát, thấy có phản ứng khác, lập tức nhảy dựng lên chuồn ra khỏi cung điện.

      Tự do!

      Nàng hưng phấn bổ nhào vào lan can bên cạnh, nhìn độ cao phía dưới nóng lòng muốn thử, hay là ở chỗ này thử phi hành xem? , quá cao, vẫn nên đổi chỗ nào thấp hơn. Nàng lên bậc thang bay thử, so với nàng tưởng tượng còn dễ dàng hơn.

      Thân thể uyển chuyển nhàng xưa nay chưa từng có, trong lòng cũng sợ hãi như lúc làm người thường bay lên, chỉ cảm thấy vui sướng.

      nhàng nhảy về phía trước, nàng trôi nổi trong trung, quay đầu nhìn cung điện Bạch Lộc Nhai, cung điện hoa mỹ xây dựa vào núi sáng lên vô số ngọn đèn lưu li, cây nở đầy hoa lay động, hoàng hôn chiếu rọi, tựa như cảnh trong mơ mỹ diệu.

      “Mẹ ơi, ta có thể bay a a a!” Liêu Đình Nhạn đôi mắt sáng lên, bay đến chỗ cung điện cao nhất, đứng ở tầng cao nhất của tháp lưu li, lại nhìn xuống sông núi bên ngoài Bạch Lộc Nhai.

      Nơi xa có thành thị mà các gia tộc trong Canh Thần Tiên Phủ tụ cư, đèn dầu sáng choang có chút ít tương tự với thế giới của nàng vào ban đêm, nhưng bầu trời có các loại tiên thú tọa kỵ bay qua, cùng với đệ tử ngự kiếm giống sao băng, lại làm thế giới này phá lệ kỳ ảo.

      Nàng mình người ngồi ở đó nhìn chân trời, tu vi cao, nàng có thể nhìn được rất xa. Nơi khác trung có tiên thú, các loài chim bay qua, nàng còn nhìn thấy lâu thuyền trang trí vô số đóa hoa lụa màu trong trung, ngựa xe treo đầy hoa đăng tạo hình kỳ dị bay lượn.

      Kỳ dị nhất chính là tòa gác mái ba tầng mang theo hoa viên, được vô số nhạn trắng nâng lên, bay trung, chung quanh tòa gác mái còn có chim nhiều màu vờn quanh, réo rắt hót vang, trong gác mái hình như có người ăn tiệc, còn có người ca vũ.

      Đây là cái phi các trung, cũng quá biết hưởng thụ , hâm mộ, muốn lên nhìn thử xem.

      Nàng mới phát , hóa ra trời còn rất náo nhiệt, lúc trước phát là bởi vì tu vi của nàng đủ để nhìn xa như vậy, cũng là vì mảnh trung Bạch Lộc Nhai này phi thường thanh tĩnh, có bất kì kẻ nào dám bay ở này.

      tại, chỉ có mình nàng dám bay loạn ở chỗ này, có loại cảm giác sảng khoái của cáo mượn oai hùm.

      Nàng nhìn độ cao chênh lệch phía dưới, về phía trước hai bước, rồi nhảy xuống. Hô hô tiếng gió bên tai, mây bị nàng chạm vào kích động cuốn lên, Liêu Đình Nhạn dẫm lên khói trắng hư vô mờ mịt, bay về thác nước phía dưới. Nàng xẹt qua thác nước, duỗi dài cánh tay lướt qua dòng nước, còn hái cành hoa vách đá bên thác.

      Nàng có thể bay ở trời, có thể đạp lên ngọn cây, có thể cưỡi bạch lộc chạy trốn như bay trong núi, còn có thể bắt được tiên hạc bay trời, làm chúng nó sợ tới mức kêu ầm lên.

      Làm thần tiên vui sướng như thế nào a!

      Chơi đủ rồi, tạm thời xuống ăn bữa. Tuy tu vi này cảm thấy đói bụng, nhưng mà thèm ăn, muốn ăn ngon là vấn đề, bởi vậy cơm chiều vẫn phải ăn.

      Nhóm con rối theo thường lệ đưa tới rất nhiều món ngon mỹ vị cho nàng, cùng với…… phong hoa tiên giống ngày hôm qua.

      Liêu Đình Nhạn gương mặt tươi cười nháy mắt biến mất, con mẹ ngươi, sao lại tới!

      Nàng hoài nghi tối hôm qua đau bụng, có quan hệ tới chủ nhân của hoa tiên này. Mang theo tâm tình trầm trọng mở hoa tiên, phía viết 【 giờ Tý, dưới Bạch Lộc Nhai, bên hoa lam doanh. Nếu đến, thân phận của ngươi bại lộ, mà ngươi, cũng sống được quá ba ngày. 】

      Ta còn có cái thân phận kỳ quái gì? Liêu Đình Nhạn mơ hồ, cảm giác đây là quá khéo a, chẳng lẽ nàng còn phải là kẻ phổ thông bình phàm may mắn mà thôi sao? Sao lại còn có chuyện xưa về giả thiết thân phận, chung, loại tình huống này hơn nửa là do vai ác muốn xuất . tại nàng suy xét, đến tột cùng người đưa hoa tiên này là vai ác, hay nàng mới chính là vai ác?

      nghĩ ngợi, phía sau bỗng nhiên duỗi ra bàn tay, cầm hoa tiên trong tay nàng .

      Là Tư Mã Tiêu, siết hoa tiên, hoa tiên trong tay rơi rụng thành cánh hoa, bị đạp ở dưới chân, trống rỗng bốc hơi, đến vụn cũng lưu lại.

      Liêu Đình Nhạn nhìn khó mà lời nào, trong lòng mạc danh chột dạ, tuy rằng nàng cũng biết rốt cuộc trong lòng mình có cái gì.

      “Ngươi phó ước.” Tư Mã Tiêu .
      Last edited: 3/10/19
      Kimkimdao, Lee Đỗ, thongminh12336 others thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Đăng lộn chương rồi nàng ơi
      heavydizzy thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hình như nàng @heavydizzy đăng nhầm chương truyện khác rồi, hihi
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :