1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      đương nhiên là chắn gió ghen rồi:yoyo60::yoyo60:
      gió đông bắc, saoxoayNgân Nhi thích bài này.

    2. Lierose DuDu

      Lierose DuDu Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      34
      chắn gió “trèo tường” của chế đấy. :yoyo60:
      gió đông bắc, saoxoayNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 49
      Edit: Ngân Nhi

      Diệp Tuệ biết trong đầu Thẩm Thuật nghĩ gì, tuy vậy vẫn quyết định đem phát vừa rồi của mình cho nghe.

      hỏi: “ đoán xem lúc nãy em nhìn cái gì?”

      Thẩm Thuật ngẩn người, đứng ngăn cho nhìn người họa sĩ kia rồi, thế mà bây giờ lại chủ động đề cập đến người họa sĩ đó với .

      biết , ở đằng kia có con ma rất xinh đẹp.” Diệp Tuệ xong lại à tiếng, nhớ ra là nhìn thấy ma, “À quên mất, có nhìn thấy đâu.”

      ra là nhìn ma, Thẩm Thuật mỉm cười, nhướn mày lên ý bảo tiếp.

      “Chỗ người vẽ tranh kia kìa, em nhìn thấy con ma rất xinh lên từ dưới nước, bước đến đứng bên cạnh cậu ta.” Diệp Tuệ , “Em nghĩ rằng hai người họ chắc chắn là từng trải qua khoảng thời gian bên nhau.”

      Có xinh đẹp đến đâu Thẩm Thuật cũng có hứng thú, huống hồ còn chẳng nhìn thấy ma.

      Nếu nhìn con ma xinh đẹp đó, vậy đứng sang bên cho có thể nhìn thấy được người họa sĩ bên hồ.

      Diệp Tuệ lại nhìn về hướng đó, thở dài tiếc nuối, hôm nay người họa sĩ dọn quán hơi sớm, con ma dưới nước xinh xắn ấy cũng mất rồi.

      ấy rồi.” Diệp Tuệ lại nhấn mạnh lần nữa, “ rất đẹp.”

      Thẩm Thuật hỏi: “Em thích nhìn người đẹp hả?”

      Diệp Tuệ đáp: “Có ai mà thích nhìn người đẹp chứ, cảnh đẹp ý vui mà.”

      Thẩm Thuật nghĩ đến câu “Phụ nữ ai cũng thích được khen”, cảm thấy đây là cơ hội tốt, phải tận dụng mới được. Nhưng làm thế nào để có thể khen Diệp Tuệ cách hợp tình hợp lý đây?

      Thẩm Thuật suy tư phút đồng hồ, cuối cùng ra câu: “Vậy em tự soi gương .”

      Đại Lý rất đẹp khi về đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, gió khẽ thổi qua, lá cây xào xạc, từ đằng xa truyền đến những tiếng cười đùa vui vẻ. Dưới bóng cây, tựa như thế giới nho tách biệt.

      Thẩm Thuật vừa dứt lời, bầu khí nơi đây chợt yên tĩnh lạ thường, nhiệt độ từ từ giảm xuống, cảm giác như ở Bắc Cực.

      Chẳng ai câu gì, cứ yên lặng mãi lúc, cả hai đều cảm thấy lúng túng. lặng lẽ của Diệp Tuệ, đối với Thẩm Thuật giống như những mũi tên đâm vào người vậy.

      Mấy lời sến súa kia từ đâu mà có thế? Diệp Tuệ cảm thấy, bây giờ Thẩm Thuật lại bắt đầu biết đùa rồi đấy, vậy cũng phải tỏ vẻ hưởng ứng thôi.

      rất nể tình cười ha ha hai tiếng, vỗ vai : “Truyện cười này hơi lạnh đó.”

      Tiếng cười của lại tiếp tục như những mũi tên đâm vào người Thẩm Thuật.

      Cục diện này có thể gọi là cuộc thi “Các cách đùa của thẳng nam”, thí sinh Thẩm Thuật bị Diệp Tuệ lấn át hoàn toàn, cuối cùng ngã xuống đài pk.

      phải phụ nữ ai cũng thích được khen sao? Thẩm Thuật hiểu, ràng đúng mà, sai chỗ nào chứ?

      ho khan, tỏ vẻ bình thản : “Đúng nhỉ.”

      Thẩm Thuật trêu vợ thất bại, tiếp tục dạo với Diệp Tuệ, rất vui, hoàn toàn chú ý đến .

      Bỗng từng cơn gió to thổi về hướng hai người, cái mũ Diệp Tuệ đội trong nháy mắt bị gió thổi .

      Mái tóc dài mềm mại xõa tung trung, tạo thành độ cong rất đẹp, cuối cùng hạ xuống bờ vai, nhìn vô cùng tự nhiên.

      Người đường theo bản năng liếc nhìn Diệp Tuệ mấy lần, mặc dù mặt vẫn đeo khẩu trang và kính râm, nhưng vẫn có người cảm thấy bóng dáng nhìn quen quen.

      Diệp Tuệ hoảng hốt, nhưng mũ của biết bị gió thổi đâu mất rồi.

      Thẩm Thuật theo phản xạ đưa tay ra nắm chặt cánh tay , kéo vào lòng mình, ánh mắt người đường vì thế mà chỉ nhìn thấy người đàn ông kia ôm có mái tóc đen dài.

      Diệp Tuệ còn chưa kịp hiểu ra làm sao cả người bị Thẩm Thuật kéo vào lòng rồi, ban nãy đầu óc trống rỗng, chỉ có suy nghĩ duy nhất là thể để Diệp Tuệ bị người ta nhận ra.

      Lúc ý thức được là mình ôm , khỏi cảm thấy căng thẳng, mặt dán chặt vào ngực , nghe thấy tiếng tim đập loạn.

      Diệp Tuệ hơi hoảng loạn, chỉ biết đứng im nhúc nhích, mặt hình như nóng lên.

      Hành động này của Thẩm Thuật, khiến cho người ta cảm thấy quá bất ngờ!

      Nếu so với hình ảnh đứa bé đáng thương mà hình dung về quả thực là như hai người khác nhau vậy.

      Mấy câu lãng mạn mà Thẩm Thuật học được chẳng xi nhê gì với Diệp Tuệ cả, nhưng hành động bảo vệ theo bản năng này lại rất có tác dụng.

      Hình như có chút chút gì đó rung động rồi.

      Thẩm Thuật suy nghĩ đến sức khỏe của , quyết định quay về khách sạn sớm.

      Ba con ma trong phòng bị dọa chạy mất rồi, Diệp Tuệ an tâm tắm rửa sạch , vừa ra khỏi nhà tắm nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

      ra mở cửa, thấy Thẩm Thuật mặc đồ ngủ đứng bên ngoài, tưởng là có chuyện muốn nên chút đề phòng gì mà mở rộng cửa ra.

      Thẩm Thuật vài bước vào trong phòng, sau đó dừng lại, đột ngột xoay người với : “Tối nay ngủ ở đây.”

      Diệp Tuệ ngơ ngác, kịp phản ứng lại, sợ hiểu lầm nên lập tức thêm câu: “Vì em sợ ma mà, ngủ salon.”

      Thẩm Thuật lấy chăn dự phòng trong tủ ra đặt lên ghế, nhìn bóng lưng trải chăn, Diệp Tuệ muốn với rằng ma bị dọa chạy mất rồi, chẳng còn con ma nào hết.

      Diệp Tuệ cười : “Cảm ơn .”

      Chờ chui vào chăn rồi, mới : “ tắt đèn đây.”

      Tạch tiếng, đèn trần nhà tắt hết, cả phòng chìm trong bóng tối, tấm rèm cửa dày nặng gần như cũng cản lại hết ánh sáng từ bên ngoài.

      Lúc Diệp Tuệ quay đầu nhìn Thẩm Thuật, chỉ có thể nhìn thấy đường viền gương mặt , nhìn biểu cảm.

      Tuy rằng trong phòng có ma nữa, nhưng vẫn nằm ngủ ghế salon cách xa, khiến cho cảm thấy rất an tâm.

      Khi nhắm mắt lại sắp ngủ, lại đột ngột mở miệng gọi : “Diệp Tuệ.”

      Diệp Tuệ khẽ mở mắt ra, ậm ừ đáp lại.

      hỏi : “Em có thích ở trong căn nhà nhìn ra biển ? Ví dụ như ở Đại Lý chẳng hạn.”

      Diệp Tuệ buồn ngủ, ý thức mơ hồ, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mà hỏi: “Thích chứ, nơi này phong cảnh rất đẹp, khiến cho tâm trạng thoải mái.”

      còn muốn thêm, nhưng giọng lại dần dần , cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.

      Thẩm Thuật thử gọi tên , nhưng giọng rất , hồi lâu sau vẫn thấy trả lời.

      Xác nhận Diệp Tuệ ngủ rồi, liền vén chăn rời khỏi ghế salon, tới bên giường .

      Ánh sáng rất mờ, đường nét mặt Diệp Tuệ ràng lắm, nhưng góc nào nhìn cũng đẹp quá đáng, điểm nào là Thẩm Thuật thích cả.

      đứng ngắm lúc, sau đó khom lưng xuống bên cạnh giường , khẽ cúi người, động tác rất nhàng.

      Sau đó…

      mở ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường, cầm quyển chứng nhận quyền sử dụng đất (sổ đỏ) rồi bỏ vào trong đó.

      Trước khi tới Đại Lý, Thẩm Thuật mua căn biệt thự có view nhìn ra biển, vừa rồi khi chuẩn bị ngủ, hỏi Diệp Tuệ là để xác nhận suy nghĩ của , chắc chắn rằng thích.

      Ngày mai có thể tìm cơ hội để phát ra món quà này.

      Thẩm Thuật từng tra cứu mạng về Đại Lý, trong đó có các quảng cáo bất động sản của nhiều công ty, nhờ đó bắt đầu nảy sinh ý định mua nhà cho Diệp Tuệ.

      Nếu ấy hãy tặng ấy căn nhà, biệt thự Nhĩ Hải chờ bạn đến mua.

      Câu quảng cáo này đánh trúng tâm tư của Thẩm Thuật, biết, Diệp Tuệ chắc chắn thích. thỏa mãn để quyển chứng nhận quyền sử dụng đất vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó yên tâm ngủ.

      Hôm sau, Diệp Tuệ dậy rất sớm, cùng Thẩm Thuật dạo chơi đời ở Song Lang cổ trấn, đến chiều hai người lại ở trong khách sạn chờ xem mặt trời lặn.

      Diệp Tuệ chơi rất vui, nhưng phát ra hồi hộp căng thẳng của Thẩm Thuật, chỉ biết theo cả ngày.

      Từ sáng đến giờ trong đầu Thẩm Thuật chỉ nghĩ đến chuyện, đó là làm thế nào để Diệp Tuệ phát ra trong ngăn kéo tủ đầu giường có quyển chứng nhận quyền sử dụng đất.

      Mặt nước phía xa nhuộm tầng viền vàng theo ráng chiều, hai người cùng nhau nhìn lên trời, xem mặt trời từ từ hạ xuống.

      Cuối cùng Diệp Tuệ cũng thẳng thắn với Thẩm Thuật chuyện có thể nhìn thấy ma, đồng thời kể lại toàn bộ mấy chuyện lúc trước.

      “Lần trước lúc bọn mình ngồi xe bus ý, em suýt nữa bị hù chết, lúc đó trong xe toàn là ma thôi, có mỗi với em là con người, bảo em có sợ cơ chứ?”

      Thẩm Thuật nghĩ lại lần đó, ra tối hôm ấy Diệp Tuệ theo mấy con ma đến tận trạm cuối cùng, nhát gan như vậy, chắc chắn phải sợ rồi.

      Diệp Tuệ : “ có đọc tin tức về tập đoàn Kiến Quốc ?”

      Thẩm Thuật gật đầu, làm bộ như biết gì cả.

      Diệp Tuệ ra : “ ra cái người được thừa kế di sản trăm tỷ của ông ấy chính là em đó.”

      “Lần đấy em cùng tới bệnh viện là để giúp Trần Nguyệt Nga gặp Tôn Kiến Quốc, hai người là mối tình đầu của nhau…” Diệp Tuệ kể lại mối tình của họ cho nghe.

      Dưới ánh hoàng hôn, Thẩm Thuật yên lặng nghe kể chuyện.

      Kể xong, Diệp Tuệ khỏi bồi hồi: “Tình của họ khiến cho người ta ngưỡng mộ.”

      Thẩm Thuật : “Nếu có người giống như Tôn Kiến Quốc, gây dựng tập đoàn sản xuất kẹo vì em, còn đưa công ty lên top đầu cả nước, em có thích ta ?”

      Diệp Tuệ nghiêm túc trả lời: “Chuyện thích hay thể dùng tiền để cân nhắc được, nếu cả hai nhau lòng, ấy có nghèo rớt mùng tơi, em cũng luôn ở bên ấy.”

      Diệp Tuệ nghĩ đến tình huống của , liền khích lệ Thẩm Thuật: “Nhưng mà dù tại có tiền, chỉ cần cùng nhau cố gắng, tương lai chắc chắn kiếm được tiền thôi, đúng ?”

      Thế nhưng, Thẩm Thuật lại tự động đem ý của câu này chuyển thành là, việc mua căn biệt thự ở Nhĩ Hải là hành động cực kỳ nông cạn.

      Cũng may là vẫn chưa phát ra quyển chứng nhận kia, trước khi phát ra, phải nhanh chóng lấy nó về.

      “À đúng rồi, em còn có chuyện muốn với .” Giọng điệu tỏ ra áy náy, “Trước giờ em luôn kiếm cớ đến gần , là bởi vì nếu chạm vào em nhìn thấy ma nữa.”

      Thẩm Thuật: “…”

      Mặt trời ngả về hướng Tây, choang cái, Thẩm Thuật hình như vừa nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, ra Diệp Tuệ đến gần chỉ bởi vì có khả năng chắn ma thôi.

      Mặt trời hoàn toàn lặn mất, bầu trời chuyển thành màu đen.

      Diệp Tuệ với Thẩm Thuật cả ngày, chân mỏi nhừ, ăn cơm tối xong, chỉ ở trong khách sạn chứ đâu nữa.

      Thẩm Thuật vẫn để mắt đến cái tủ đầu giường, đề phòng phát ra quyển chứng nhận nhà đất bên trong. Đợi khi ngủ rồi, mới rón rén tới bên giường .

      lấy quyển chứng nhận , chậm rãi đóng ngăn kéo lại, thở phào nhõm.

      Đúng lúc này, Diệp Tuệ bỗng trở mình, nghe thấy tiếng động bên cạnh, mở mắt ra, vừa vặn đối diện với tầm mắt .

      ngái ngủ nên tiếng của còn mang theo mũi, thấy động tác của Thẩm Thuật, hơi nghi ngờ hỏi: “ làm gì thế?”

      ---

      Lời tác giả:

      Diệp Tuệ động viên Thẩm Thuật: Ít tiền cũng sao, sau này bọn mình cùng nhau kiếm tiền.

      Thẩm Thuật: thể để ấy nghĩ rằng mình là người suy nghĩ nông cạn được.

      Hai người với lối suy nghĩ cùng tần số, chuyện mà hiểu được ý của nhau.

      Lời editor: Mệt hai ông bà này quá :)))
      Last edited: 28/9/19

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Về đầu óc kinh doanh của a nhà khỏi bàn rùi, nhg mà về tình cả 2 ac đều ...
      Haizzz, con dân biết bao h mới đc ăn cẩu lương :-(((
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      chưa bao h tui muốn ăn thức ăn cho chó như thế này
      yenngoc93Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :