1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 47: Nhập viện

      Editor: tiểu mao

      “Tiền Hạo Nhiên tối thứ bảy, ?”

      chắc, đến lúc đó sau.”

      “Cái kia...”

      “Hạo Nhiên gọi em cứ , cần để ý đến .”

      Văn Dụ như vậy, Tôn Nhã Nhàn hơi cắn môi.

      ta có gương mặt xinh đẹp, được rất nhiều nam sinh theo đuổi, ra đối với việc trêu đùa người khác rất tâm đắc. Trong lòng ta cũng hiểu , Văn Dụ lúc lạnh lúc nóng như vậy là vờn ta.

      Nhưng trong lòng ràng sao. Mấy nam sinh làm lốp xe dự phòng của ta chẳng nhẽ là lũ đần hết? phải bọn họ ai cũng hiểu ta vờn bọn họ nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị vờn đấy thôi.

      Mấy chuyện như này là người muốn đánh, người muốn bị đánh thôi.

      “Em thích cứ , cần hỏi đâu.” Văn Dụ cười như cười với Tôn Nhã Nhàn, “ cũng là gì của em.”

      nhìn thời gian, : “Em về trước . còn chờ người.”

      Văn Dụ chờ ai nhưng Tôn Nhã Nhàn biết chờ Kỷ An Ninh. Bởi vì đối diện với góc nhìn của ta, Kỷ An Ninh từ nửa phút trước xuất ở đường cái đối diện, chuẩn bị tới đây.

      Nhưng ta lên tiếng. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Chỉ là Văn Dụ như thế, Tôn Nhã Nhàn khống chế được mà thoáng nhìn về phía bên kia. Dù sao vẫn là trẻ tuổi, lòng dạ cũng thâm sâu quá mức.

      Văn Dụ nhạy bén phát được cái thoáng nhìn của ta, quay đầu qua, cũng thấy Kỷ An Ninh.

      Lại quay đầu lại nhìn Tôn Nhã Nhàn, ánh mắt liền lạnh lẽo.

      Tôn Nhã Nhàn có chút hoảng, vội : “Vậy em về đây.” xong liền mau chóng rời .

      “An Ninh” Tôn Nhã Nhàn vừa , Văn Dụ vẫy tay chào hỏi với Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh băng qua đường, đến cạnh xe , hỏi: “Sao chưa về?”

      “Tối hôm nay rảnh rỗi.” Văn Dụ , “Vừa hay đưa em qua, tới đường Quang Minh đúng ?”

      Kỷ An Ninh ngồi lên xe Văn Dụ, cũng hỏi vừa rồi Văn Dụ và Tôn Nhã Nhàn gì với nhau. Kiếp trước cũng hay thấy cảnh Tôn Nhã Nhàn đuổi theo Văn Dụ.

      Văn Dụ cũng đề cập tới, chỉ : “Lý Hách chủ nhật rủ em cùng chơi.”

      Kỷ An Ninh cự tuyệt: “Chủ nhật em bận rồi.”

      “Chuyện gì à?” Văn Dụ hỏi.

      Kỷ An Ninh : “Sáng thứ bảy chủ nhật em phải dạy kèm, năm giờ chiều phải tới đường Quang Minh, thời gian ở giữa chỉ có mấy tiếng, đáng để giày vò.”

      Văn Dụ hỏi: “Sao thứ bảy tuần trước lại có thời gian.”

      Kỷ An Ninh biết sao. Thứ bảy tuần trước phải là vì muốn thăm dò Dương Bác nên cố ý nhờ Mạnh Hân Vũ tới dạy thay à.

      : “Chưa từng chơi squash nên tò mò, phải nhờ bạn cùng lớp tới dạy thay. Đâu thể để người ta dạy thay suốt được, người ta đâu rảnh như thế, em cũng phải kiếm tiền.”

      Văn Dụ “Hừ” tiếng, vui vẻ lắm nhưng cũng chẳng có cách nào.

      Lúc gặp đèn đỏ, quan sát Kỷ An Ninh chút, xoa bóp cánh tay : “Sao thấy em lại gầy rồi.”

      Bất tri bất giác, Kỷ An Ninh quen với việc tiếp xúc chân tay với , thấy cũng nghiêm trọng. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.ocm)

      cũng xoa bóp cánh tay mình, phủ nhận: “ ốm đâu, em còn tăng ký nữa mà. Hình như trở nên chắc hơn rồi.”

      Mỡ chuyển hóa thành cơ bắp, đúng là làm giảm kích thước, nhưng vẫn làm tăng trọng lượng.

      “Đừng có gầy nữa.” Văn Dụ , “Xúc cảm* tốt.”

      *xúc cảm là cảm giác tay (sờ) chứ phải cảm xúc.

      Kỷ An Ninh mất lúc mới hiểu lại chuyện cợt nhả.

      mắng : “ có thể làm người đứng đắn được ?”

      “Đứng đắn có gì tốt.” Văn Dụ , “Em quá nghiêm túc, cuộc sống mất bao thú vui đấy biết ?”

      Kỷ An Ninh mặc kệ luôn.

      Tới đường Quang Minh, Kỷ An Ninh xuống xe, trực tiếp cho biết: “ phải theo em đâu, cứ làm việc của mình .”

      Văn Dụ càng thấy vui: “Em biết có chuyện gì à?” Hôm nay rảnh rỗi, toàn bộ thời gian đều tặng hết cho em đấy.

      Kỷ An Ninh hỏi: “Năm ba cần học à?”

      Văn Dụ suy nghĩ gật đầu: “Đúng vậy, cần phải học tập, năm ba bọn chương trình cũng rất nặng.”

      Kỷ An Ninh còn tưởng thuyết phục được , rất vui vẻ : “Đúng vậy, về sớm chút , em vào đây.”

      xong liền đeo ba lô nhàng tiến vào quán cà phê, ăn cơm, thay đồng phục bước vào làm việc, lập tức lại thấy mặt Văn Dụ.

      “...” Kỷ An Ninh đỡ trán, “ làm gì thế?”

      “Học tập.” Văn Dụ tỏ vẻ vô tội, vỗ tay lên sách vở bàn.

      Văn Dụ còn nghiêm trang nhấc tay: “Lúc nãy có gọi pizza, làm phiền em giục bọn họ nhanh lên, đói bụng.”

      Kỷ An Ninh im lặng tới quầy giục đồ ăn hộ .

      Chờ pizza làm xong, Kỷ An Ninh bưng tới bàn , Văn Dụ còn phàn nàn: “Đói chết mất.”

      Kỷ An Ninh xoa xoa thái dương, để ý đến , quay người tới quầy bar.

      Thư Thần trêu chọc vô: “Văn Dụ nhà em có vẻ rất gấp nhỉ.”

      Mặc dù ta trêu chọc, nhưng ra vẫn đứng về phía Văn Dụ. Đối với mối quan hệ hữu nghị giữa ta và Văn Dụ, Kỷ An Ninh mơ màng hiểu nổi.

      Cuối cùng vẫn ngồi xe Văn Dụ về nhà.

      Hôm nay bị đụng chạm quá nhiều, cho nên lúc ở dưới lầu khi Văn Dụ có ý đồ muốn lại gần , liền cảnh giác né tránh, mắc mưu nữa.

      “Này, tránh cái gì chứ.” Văn Dụ ấm ức.

      Vậy mà thể âu yếm, mất công trông cả buổi tối.

      Kỷ An Ninh “Hừ” tiếng : “ mà còn động chân động tay coi chừng em đem mấy chiêu kia dùng.”

      khổ luyện ba chiêu kia là để dùng đối phó với mấy tên háo sắc.

      Văn Dụ cảm thấy mình đúng là tự bê đá đập chân, hậm hực nhìn Kỷ An Ninh lên lầu, mới quay người rời .

      Còn chưa tới Hummer, liền vang lên tiếng chuông điện thoại, mở ra nhìn, là Kỷ An Ninh?

      “A lô?” Văn Dụ vui cười hỏi, “Rơi cái gì à? Hay là hối hận nhớ rồi?”

      “Văn Dụ! Văn Dụ chưa?!” Giọng Kỷ An Ninh lại rất hoảng sợ.

      Văn Dụ dừng chân, thu lại vẻ cười đùa tí tửng: “Sao thế?”

      ! mau lên đây!” Giọng Kỷ An Ninh chỉ bối rối mà còn nghẹn ngào, “Bà ngoại em phải bệnh viện!”

      “Em đừng hoảng! vẫn còn ở đây! Lập tức lên lầu ngay!”

      Cửa phòng Kỷ An Ninh mở rộng, Văn Dụ từng đưa Kỷ An Ninh về rất nhiều lần, có mấy lần đưa đến cửa, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào phòng của .

      khí trong gian phòng được tốt lắm, có mùi khai nhàn nhạt. Trang trí cũ nát, đồ dùng trong nhà đơn giản, phòng ở chật hẹp, tổng diện tích còn bằng phòng ngủ lớn của Văn Dụ.

      Bà ngoại dựa vào Kỷ An Ninh, nửa nằm nửa ngồi ghế salon. Sắc mặt bà tái nhợt, cả bờ môi cũng trắng nhợt, hít thở khó khăn, kêu đau.

      “Có thể được ?” Văn Dụ hỏi, “Có muốn gọi xe cứu thương ?”

      “Bà ngoại, bà ngoại, bà có thể tự đứng lên ?” Kỷ An Ninh thử hỏi.

      Bà ngoại mặc dù đau nhưng chưa tới mức ngã xuống, được đỡ lấy vẫn có thể đứng lên được.

      “Là sỏi thận!” Kỷ An Ninh , “Phải nhanh chóng tới bệnh viện phẫu thuật.”

      Văn Dụ ý thức được Kỷ An Ninh chưa có bác sĩ chuẩn bệnh liền mười phần khẳng định chứng bệnh của bà ngoại. chỉ cho là rất hiểu tình trạng cơ thể của bà ngoại mới có thể phát đoán ra.

      Bà ngoại mặc dù có thể đứng lên, Văn Dụ cũng để bà tự .

      Văn Dụ cõng bà xuống dưới lầu, đường cõng tới xe. Bọn họ lái xe đến bệnh viện gần nhất.

      Bác sĩ cấp cứu chuẩn đoán chút, quả đúng là sỏi thận.

      Sau khi dừng đau nhức, sắc mặt bà ngoại tốt hơn. Bà lập tức quên mất tại sao mình lại ở đây, hoang mang hỏi Kỷ An Ninh: “Đây phải là bệnh viện à? Ai bị bệnh vậy?”

      Kỷ An Ninh bên trấn an bà, bên nghe bác sĩ trao đổi.

      Bà ngoại cần làm phẫu thuật, nhưng giờ thể làm được.

      “Nhanh nhất là ngày kia.” Bác sĩ , “Xử lý việc nằm viện trước .”

      Văn Dụ đè Kỷ An Ninh xuống: “Em ở lại cùng với bà ngoại .”

      thay Kỷ An Ninh làm mấy thủ tục nhập viện.

      Đưa bà ngoại tới phòng bệnh được sắp xếp cẩn thận, liền có phụ nữ trung niên tới hỏi: “Giường 62 cần hộ công* đúng ?”

      *người chăm sóc

      Kỷ An Ninh còn chưa lên tiếng, Văn Dụ cướp lời: “Đúng, ở chỗ này!”

      Kỷ An Ninh : “Em ngồi canh giường là được rồi.”

      Văn Dụ : “Em về nhà ngủ tốt cho , giờ người thân của em chỉ có mình bà ngoại, em phải nghỉ ngơi tốt mới có thể chăm sóc cho bà. Ngày mai em lại tới đây.”

      Văn Dụ đúng.

      Kỷ An Ninh vẫn nhớ kiếp trước ở bên canh giường, thiếu chút nữa làm bản thân bị bệnh, được mà còn mất thêm. Đương nhiên khi đó Văn Dụ cũng ở bên cạnh .

      Lúc đó, Văn Dụ đối với , chỉ là kẻ theo đuổi đầy đáng ghét mà thôi, quan hệ giữa bọn họ thân thiết tới mức có thể nhờ giúp đỡ.

      Kiếp này, lựa chọn nghe theo đề nghị của Văn Dụ. Cẩn thận dặn dò hộ công mấy việc cần chú ý, liền theo Văn Dụ về nhà.

      có chuyện gì đâu.” Văn Dụ , “ phải bác sĩ rồi sao, phẫu thuật* là được, cần phải mổ, phương pháp này hơi mới. Nhìn mặt em trắng nhợt cả rồi.”

      *Phương pháp mổ sỏi thận dùng dao (mổ mở) có hai phương pháp là phẫu thuật tán sỏi thận bằng laser và phẫu thuật nội soi lấy sỏi.

      Kỷ An Ninh chỉ “Ừ” tiếng, cả đoạn đường đều rất yên tĩnh, sắc mặt cũng rất yếu ớt.

      Văn Dụ nghĩ lo lắng cho bà ngoại, cả đường đều giọng trấn an .

      Đến cửa phòng Kỷ An Ninh, với : “Em xem, bây giờ bà đau, thủ tục nhập viện cũng xong, có hộ công chăm sóc, việc phẫu thuật cũng được an bài. phải đều rất thuận lợi sao, em đừng lo lắng. Có đây mà.”

      Kỷ An Ninh ngẩng đầu.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, Văn Dụ thấy trong mắt Kỷ An Ninh như có gì vỡ vụn, buông lỏng.

      Tâm tư Văn Dụ thay đổi nhanh chóng, lập tức ý thức được trong lời vừa rồi của có câu đả động tới Kỷ An Ninh ---- Có đây mà.

      Mẹ mất sớm, cha từ lúc học sơ trung mất liên lạc, sau này chỉ còn mỗi bà ngoại, bà ngoại sau đó cũng trở nên mất trí, sau đó...

      Sau đó vẫn luôn mình. bé mười mấy tuổi phải mình chống đỡ.

      Văn Dụ vẫn luôn biết Kỷ An Ninh phải trôi qua rất khổ sở.

      Nhưng lý giải của đối với ‘rất khổ’ này, ra giống với mấy người khác, chỉ biết mấy chuyện rời rạc bề ngoài, biết nỗi đau khổ trong đó chỉ cảm khái câu “ đáng thương” hoặc “ vất vả”, về phần đến cùng có bao nhiêu vất vả? Mệt mỏi cỡ nào? Khốn đốn ra sao?

      ra mấy người đứng ngoài nhìn thể trải nghiệm tới.

      Đáy lòng Văn Dụ bỗng tăng lên nồng đậm chua xót.

      xoa đầu Kỷ An Ninh : “Nghỉ ngơi sớm chút, mai xin nghỉ ở trường, trước đừng học.”

      Lại hỏi: “ mình có thấy sợ , muốn ở cùng em ? có thể ngủ ở ghế sô pha.”

      Giọng dịu dàng, đáy lòng cũng dịu dàng. Giờ khắc này, có tà niệm gì, chỉ đơn giản là vào lúc chật vật này muốn bên cạnh mà thôi.”

      Kỷ An Ninh lắc đầu : “ về , cũng ngủ sớm .”

      Văn Dụ : “Được. Sáng mai tới đón em bệnh viện.”

      xong, hôn lên đỉnh đầu cái.

      Kỷ An Ninh tránh.

      Văn Dụ tới gần, Văn Dụ đụng chạm, đều cho cảm giác an toàn.

      ra muốn tới gần hơn, thậm chí muốn nhắm mắt dựa vào ngực , cái gì cũng mặc kệ, tất cả đều giao cho .”

      May mà vẫn còn chút lý trí.

      Trờ lại phòng mình, Kỷ An Ninh ngã vào sô pha, ánh mắt tan rã.

      Tại sao lại như vậy?

      Sao lại xảy ra vào lúc này?

      Thời gian... Hoàn toàn trùng khớp.

      Nội tâm Kỷ An Ninh trần đầy bất an, có chỗ để , có ai để thổ lộ.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 48: Mưu tính
      Editor: tiểu mao

      Lúc này sỏi thận của bà vẫn còn nhở nên chưa thể làm phẫu thuật. Kiếp trước chắc khoảng nửa tháng sau bà ngoại kêu đau thắt lưng, mang bà ngoại đến bệnh viện kia, bác sĩ phải nuôi sỏi lớn thêm mới có thể làm phẫu thuật.

      Nhưng kiếp này, ở thời điểm này, trình độ kết sỏi của bà ngoại đến mức phải làm phẫu thuật.

      Cái này đúng!

      Kỷ An Ninh cảm thấy nội tâm khủng hoảng.

      Sau khi sống lại, mấy người bên cạnh cùng những việc xung quanh Kỷ An Ninh đều có thay đổi khác nhau, nhưng nhìn chung đều thay đổi theo hướng tốt.

      Ví dụ như Tôn Nhã Nhàn, đánh đòn phủ đầu, từ lúc mới bắt đầu áp chế được tình hình xuất ở kiếp trước.

      Còn với Triệu Thần, biết sau này ra sao, nhưng quyết rơi vào bẫy như trước.

      Đối với Văn Dụ, dẫm vào vết xe đổ như kiếp trước.

      ràng mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt, đột nhiên bệnh tình của bà ngoại lại có xu hướng nặng hơn so với kiếp trước, giống như gõ cái chuông lớn bên tai Kỷ An Ninh, chấn động tới mức cảnh trước mắt lắc lư, hoa mắt váng đầu.

      Kỷ An Ninh nằm ghế salon lâu mới đứng dậy, nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm và quản lý Hồ của nhà ăn để xin nghỉ, lại nhắn tin cho Thư Thần xin nghỉ, đem việc dạy kèm vào cuối tuần dời .

      Thư Thần là người trả lời nhanh nhất, biểu thị thông cảm, còn an ủi . Mấy người khác cũng nhao nhao nhắn lại, đều hiểu sơ về tình huống của , tỏ vẻ rất khoan dung.

      Kỷ An Ninh dần dần bình tĩnh lại.

      Suy nghĩ kỹ chút, Văn Dụ sai, bà ngoại cũng bị nguy hiểm tới tính mạng, tất cả được an bài xong, ca phẫu thuật ở kiếp trước cũng rất thuận lợi, kiếp này chỉ khác ở việc mời thêm hộ cộng nên tốn thêm tiền thôi.

      Chỉ là hiểu được tại sao bệnh tình của bà ngoại lại nặng thêm.

      Sáng thứ năm Văn Dụ tới gõ cửa, tới rất sớm.

      “Càng vào lúc quan trọng càng phải tỉnh táo.” , “Phải đặc biệt chiếu cố tới bản thân. Em mà ngã xuống, bà ngoại của em chẳng còn ai để dựa vào.”

      Kiếp trước, Kỷ An Ninh té chết, bà ngoại bị khóa ở trong phòng, suýt nữa chết đói.

      Kỷ An Ninh dừng chút : “ đúng.”

      Nghĩ đến tối hôm qua kinh hoàng yếu ớt, lại nhìn sáng nay mặt mày trầm tĩnh, Văn Dụ há to miệng cắn cái sandwich.

      “Xin nghỉ ở trường chưa?”

      “Xin rồi.”

      “Công việc sao?”

      sắp xếp xong hết rồi.”

      Ăn xong hai người liền xuất phát, đường Văn Dụ trấn an : “Hôm này chỉ chuẩn bị phẫu thuật, có chuyện gì đâu, em mang theo sách vở . Ghi bài học lớp nhờ bạn chép hộ, bạn học kia của em tên là gì nhỉ, vũ gì đó?”

      “Mạnh Hân Vũ, em nhờ ấy rồi.” Kỷ An Ninh gật đầu.

      “Em bảo ấy đưa cho Trần Hạo là được, bọn họ có quen biết nhau. quay lại đưa cho em.” Văn Dụ .

      Hết thảy đều đâu vào đấy, Kỷ An Ninh yên tâm, càng thêm trầm tĩnh hơn.

      Trạng thái của bà ngoại rất tốt, hộ công tuân theo lời dặn của bác sĩ, đem bà chăm sóc tệ.

      Nhìn qua bà ngoại, Kỷ An Ninh liền đuổi Văn Dụ về, bản thân ở lại bên cạnh.

      Chiều tối tan học, Văn Dụ lại tới, mang cho vở ghi chép của Mạnh Hân Vũ, cùng chăm nom bà ngoại ăn tối, đem bà giao cho hộ công, hai người mới cùng rời .

      Lúc ăn cơm tối, Kỷ An Ninh có chút hối hận: “Công việc ở quán cà phê đáng ra nên xin nghỉ.”

      dựa theo tư duy ở kiếp trước nên xin nghỉ, nhưng lần này bọn họ lại mời hộ công, cần hai tư giờ đều ngồi canh bên bà ngoại, cần thiết phải xin nghỉ.

      Chậm trễ việc kiếm tiền.

      “Phí nằm viện tốn bao nhiêu?” Kỷ An Ninh , “Biên lai đâu? Đưa cho em.”

      “Em đừng có lo.” Văn Dụ cho.

      “Văn Dụ.” Kỷ An Ninh bất đắc dĩ.

      “Kỷ An Ninh.” Văn Dụ , “Em có thời gian để trả mà, vội trước mắt, cũng cần vội hai năm.”

      Nhưng mà có nhiều thứ, có khả năng đời cũng trả được, Kỷ An Ninh im lặng suy nghĩ.

      Cân nhắc tới yếu tố kinh tế, Kỷ An Ninh muốn với Thư Thần xin hủy bỏ việc xin nghỉ, nhưng lại nghĩ tới Thư Thần chắc đẩy ca của cho người khác, ra giờ rút lại, lại thành gây phiền phức cho người khác.

      khỏi có chút ảo não.

      Mặc dù ra, nhưng Văn Dụ giống như có thể thấy phiền não của . Lên xe, liền xoa đầu : “ là em đừng lo lắng, có đây.”

      có thể giao hết cho Văn Dụ sao, đều dựa vào Văn Dụ sao?

      Thứ sáu, ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, lúc được đẩy ra bà ngoại tỉnh lại, nhìn trạng thái rất tốt.

      Văn Dụ xin nghỉ, ở lại bệnh viện cùng Kỷ An Ninh, chờ phẫu thuật thuận lợi kết thúc, Kỷ An Ninh liền đuổi về trường. Đúng là trong phòng bệnh nữ ở lại cũng tiện, đành về trước.

      Buổi trưa Văn Quốc An gọi điện cho , bảo tối nay cùng ông tới bữa tiệc này. Văn Dụ gọi điện cho Kỷ An Ninh, buổi tối tới đón được, dặn về nhà phải cẩn thận.

      Kỷ An Ninh : “Biết rồi, lo việc của , bên này em có chuyện gì đâu. Còn có dì Trương nữa mà.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Dì Trương này chính là hộ công do Văn Dụ mời đến, là phụ nữ trung niên cao lớn thô kệch, lúc chăm sóc người khác rất lưu loát.

      Chờ Kỷ An Ninh cúp điện thoại, bà cười : “Bạn trai cháu đúng là rất quan tâm.”

      Kỷ An Ninh cười cười, gì.

      Dì Trương kia như được mở đài: “Dì với cháu này, tìm bạn trai ấy phải cảnh giác cao độ vào. Có mấy thằng con trai, nhìn đẹp trai cao ráo, ăn ngọt ngào, nhưng lại là người khốn nạn.

      Như tháng trước đấy, có con bé cũng cỡ tuổi cháu thôi, để bốn tháng mới biết mình có thai, đến bệnh viện chúng ta phá thai. Bạn trai kia của con bé cũng giỏi lắm kìa, tổng cộng ngồi chờ nửa ngày, cái gì cũng làm, ngồi kia cứ như đại gia. Còn mắng cho con bé đó phát khóc luôn.

      Bên cạnh có sản phụ kia thấy vừa mắt thế là hai câu, thế mà bé kia còn ngốc nghếch ấy đối xử với con rất tốt”. Như thế mà gọi là tốt? Cháu có ngốc hay chứ?

      muốn túm con bé kia quay về nhìn cháu xem, nhìn cháu mới biết cái gì gọi là tốt.”

      trách dì Trương như vậy, bà ở bệnh viện lâu, thấy nhiều câu chuyện nhân tình, ấm lạnh nhân gian.

      tới Văn Dụ lo lắng chạy trước chạy sau, chút do dự móc túi tiền, chỉ tới ánh mắt nhìn bé này, ánh mắt kiên nhẫn, dịu dàng, bà thấy đây là người đàn ông tốt.

      Dì Trương nghĩ tới việc này lại muốn với con mình chút, bảo con mình phải cảnh giác cao độ, sau này cũng phải tìm đàn ông như thế này. Đừng tìm tên bộ dáng đẹp đẽ tin tưởng được.

      Bà ngoại vừa hay tỉnh đúng lúc, nghe thấy đoạn như vậy, tức giận : “ nhăng cuội gì đấy! Ninh Ninh mới năm nhất, mò gì với con bé đấy hả!”

      Dì Trương biết bà là người già đãng trí, vội dỗ dành bà: “Vâng vâng vâng, tôi đúng, , nữa.”

      Bà đối với bà ngoại Kỷ An Ninh ra rất tận tâm chăm sóc. Trong phòng bệnh chỉ có bệnh nhân, cũng chỉ có hộ công, chỉ cần so sánh sơ qua liền biết được.

      Kỷ An Ninh bởi vậy mà rất cảm tạ bà.

      Dì Trương lại khoát tay : “ thể lấy tiền của bạn trai cháu được.” Lại khen: “Cháu là có ánh mắt, biết chọn người, tiểu tử này rất hào phóng.”

      Kỷ An Ninh vì thế mới biết, Văn Dụ ở chỗ thấy, lén lút đưa cho dì ấy năm trăm tệ.

      Hộ công ngày được trăm sáu mươi tệ, giao tiền đặt cọc trước, lúc xuất viện tổng kết lại rồi thanh toán. Tiền này được đưa cho công ty lao động, sau đó công ty lao động lại đưa tiền cho hộ công. (Truyện edit và đăng tai cungquanghang.com)

      Văn Dụ tự đưa tiền, đưa cho công ty lao động, đơn giản cho dì Trương tiền boa, toàn bộ đều thuộc về bà.

      Chẳng trách dì Trương lại chăm sóc bà ngoại Kỷ An Ninh tận tâm như thế.

      Đây đúng là phong cách làm việc của Văn Dụ.

      Thiếu Văn Dụ ngày càng nhiều rồi. Kỷ An Ninh vuốt vuốt tóc, nhàng thở ra hơi.

      chỉ thời gian tối thứ sáu của Văn Dụ bị Văn Quốc An chiếm mà cả ngày thứ bảy cũng bị chiếm hết luôn.

      Tối thứ bảy, lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, tìm nơi an tĩnh hẻo lánh gọi cho Kỷ An Ninh.

      “Bà ngoại hồi phục rất tốt, bác sĩ bà có thể xuống giường lại. Nhưng vẫn cần quan sát thêm mấy ngày, chắc khoảng thứ ba thứ tư là có thể xuất viện.” Kỷ An Ninh .

      Bình thường mà , phẫu thuật kiểu mới này chỉ cần ba đến năm ngày là có thể xuất viện. Nhưng bà ngoại Kỷ An Ninh lớn tuổi, người còn thêm nhiều loại bệnh mãn tính, bác sĩ đề nghị ở lại quan sát thêm hai ngày.

      Văn Dụ hỏi: “Em ở đâu? Bệnh viện à? Đợi kết thúc tiệc qua đón em.”

      “Em á? Em về nhà rồi, xem giờ mấy giờ rồi à.” Kỷ An Ninh cười, tâm tình bây giờ của nhõm hơn nhiều rồi.

      Văn Dụ cũng yên tâm hơn nhiều, : “Vậy tối qua thăm em.”

      Kỷ An Ninh ngăn cản : “ đừng chơi đùa lung tung. uống rượu , nghỉ ngơi tốt vào đấy.”

      Văn Dụ chỉ có thể từ bỏ.

      Đêm nay uống rượu, tự lái xe về mà ngồi chung xe với Văn Quốc An.

      Buồng sau của xe sắp xếp hai ghế ngồi đối diện nhau, Văn Dụ vừa vào xe liền nằm xuống. bàn cơm thành thục ổn trọng, được người ta tán thưởng, nhưng ở trước mặt Văn Quốc An, hình tượng gì đó mất sạch, y như con gấu con.

      Văn Quốc An ngồi xe đọc văn kiện, vừa ngước mắt lên thấy Văn Dụ nằm bẹp nghịch điện thoại, ông gỡ cái kính lão xuống, : “Ngồi dậy, đừng nằm chơi, hỏng mắt giờ.”

      Văn Dụ buồn dậy: “Cha ngồi xe xem văn kiện cũng hỏng mắt đấy.”

      thấy nhàm chán, lướt vòng bạn bè. Phát Tôn Nhã Nhàn vừa đăng bài mới vòng bạn bè vào mấy phút trước.

      Phối đồ rất tinh xảo, cẩn thận tránh mặt người, chỉ chụp trang trí xa hoa, mâm đựng trái cây tinh xảo, ly thủy tinh sáng chói. chỉ góc chụp tốt, còn do độ phân giải cao, nhìn qua liền thấy mười phần sang trọng.

      [Làm quen được mấy tinh tốt nghiệp từ các trường danh giá thế giới, cảm giác cách chuyện và tầm mắt khác nhau rất lớn so với người bình thường, thu được ích lợi . Mình cũng phải nỗ lực, hi vọng ngày nào đó có thể trở thành người ưu tú như vậy!]

      Câu văn có vẻ rất tích cực dốc lòng, người biết còn tưởng ta tham gia diễn đàn học thuật cao cấp nào đó.

      Nhưng Văn Dụ biết , chẳng qua là đám Tiền Hạo Nhiên vui chơi cuối tuần như bình thường thôi, uống rượu với mấy em .

      Tôn Nhã Nhàn cũng là em đó.

      Có rất nhiều em muốn tiến vào cái vòng này, muốn làm quen với những người này, chỉ hận tìm được phương pháp. Văn Dụ ban cho Tôn Nhã Nhàn cơ hội, dẫn ta vào.

      Trong giấc mộng kia, Tôn Nhã Nhàn chắc như đinh đóng cột, đem mũ hám giàu chụp lên đầu Kỷ An Ninh.

      Văn Dụ mỗi khi thấy gương mặt xinh đẹp của ta, nhớ tới những lời ác độc giết người thấy máu kia, trong lòng liền dâng lên lệ khí nồng đậm.

      Nhưng Tôn Nhã Nhàn lại là con , thể hô đánh hô giết với ta. cho ta cơ hội, ta phải vẫn thích chạy theo người như sao, vậy cho ta cơ hội kết bạn với mấy người trong vòng này.

      muốn xem xem, chính Tôn Nhã Nhàn khi đối mặt với những thứ ta luôn nhiều lần đề cập tới để hãm hại Kỷ An Ninh, với ‘con nhà giàu’, với ‘kẻ có tiền’, ta ứng đối ra sao.

      Bị Văn Quốc An đá hai lần, Văn Dụ cuối cùng vẫn phải ngồi dậy.

      “Mặt sao thối thế? Ai chọc giận con à?” Văn Quốc An buồn bực hỏi.

      “Ngày cuối tuần cha lại bắt con hầu đám lão già uống rượu, còn bắt con vui vẻ chắc?” Văn Dụ phàn nàn.

      Văn Quốc An tức giận hỏi: “Con có chuyện gì?”

      Hiểu con ai bằng cha. Văn Dụ trước mặt người ngoài luôn rất trầm ổn, cũng gánh được trách nhiệm của đứa con trai thừa kế duy nhất, bình thưỡng nũng nịu phàn nàn như vậy. Chắc chắn làm trễ nải việc gì đó của .

      “Con còn có thể có chuyện gì chứ.” Văn Dụ dõng dạc , “Chậm trễ việc con gặp bạn .”

      Văn Quốc An “Hừ” tiếng, châm chọc : “Bạn ? Bạn hôm nay của con vẫn là hôm qua chắc? Ta ngược lại hi vọng con có thể có người bạn đúng nghĩa, tốt nghiệp tranh thủ thời gian kết hôn, tranh thủ sinh cho ta đứa cháu nội mập mạp.”

      Văn Quốc An lớn tuổi mới có con, tuổi của ông lớn, cho dù có tỉ mỉ điều dưỡng vẫn ngăn được tốc độ già yếu. Trong lòng ông ra vẫn luôn lo lắng mình đợi được tới lúc bế cháu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      “Cha xem lại cầu của người , cha có để cho ông nội ôm cháu chắc?” Văn Dụ phản kích.

      Văn Dụ sinh ra quá muộn, ông bà qua đời từ sớm, căn bản đợi được để ôm .

      “Cho nên đừng học theo ta, đừng kết hôn quá muộn.” Văn Quốc An lại đeo kính lão lên, “Bằng đến lúc đó con giống ta, cảm thấy có lỗi với ông nội con.”

      Cha lúc trẻ ăn chơi cho đủ vốn, tới trung niên coi trọng mẹ tốt nghiệp từ trường danh tiếng, tuổi trẻ xinh đẹp lại có khả năng làm việc, thế là cưới về nhà. Đến lượt , liền vọng tưởng ngoan ngoãn tốt nghiệp rồi kết hôn, tranh thủ thời gian nối dõi tông đường.

      Nghĩ gì thế.

      Văn Dụ trợn mắt trừng cái.

      rảnh tới mức nhàm chán, tiền tay cầm lấy văn kiện Văn Quốc An để ghế mở ra đọc.

      “Hử, chúng ta còn khai phá hạng mục viện dưỡng lão nữa sao?” mở ra liền cảm thấy hứng thú.

      Văn Quốc An ngẩng đầu nhìn chút, “Trong tương lai, thị trường dưỡng lão rất có triển vọng, ta muốn tăng thêm vốn đầu tư vào cái này.”

      Văn Quốc An tới thị trường có triển vọng, Văn Dụ lại nghĩ tới bà ngoại Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh cần tiến bước quan trọng mà “gánh nặng” của chính là bà của .

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Biết đâu bạn Ninh ghen với bạn Dụ vì vụ này, hehe
      Phan_ly thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bạn Dụ đúng là ai cả đường lối về ha. bạn Ninh mà ko biết đó mà!
      Tiểu mao thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Trong công việc bị sao à bạn @Tiểu mao ơi??? Cảm ơn nàng và cố lên nàng nhé
      Tiểu mao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :