Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 19: Được thả!

      Ma vương Trạch Uy cho Văn vương mang kỳ thư về mộng cảnh trả về Lầu ma, xuống hồ băng dùng lực đưa quan tài nhốt Ma Kim Tuyết nổi lên mặt nước. Tháo xích, mở nắp quan tài nhìn bộ dạng xác trắng bệch của chán ghét:
      - Ta muốn bí mật đem xác nàng vùi xuống đáy băng hỏa hải! Thế nhưng nếu nàng mất tích quá lâu ắt gây đại loạn. Ta vẫn biết khi xưa nàng đem vùng lốc Lãnh Huyệt giấu ở đâu? Lãng Thiên kia rốt cuộc sống hay chết?
      - Ma vương, hôm nay là ngày thứ ba, Tuyên gia dường như nổi cơn đại nộ rồi! Ngài ấy triệu tập chín mươi chín giả vùng nước dưới trướng bao vây bên ngoài kết giới Ma cung.
      vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, đóng nắp quan tài đoạn dùng ma pháp đánh quan tài lui vào mật đạo. và Võ vương vừa rời bóng áo choàng cao lớn xuất . Kẻ này dễ dàng giải ma pháp lôi quan tài ra ngoài, mở nắp nhìn nữ giả khẽ cười:
      - Thân xác này nên trở về bên cạnh Tuyên Thừa Chí! sắp vì ngươi mà phá hoại cả Ma cung .
      Bế ra khỏi quan tài, Túc Thành thần quân vẽ đạo bùa ngăn băng hỏa áp lên người đoạn nhàng thả xuống hồ băng:
      - Đạo bùa lướt nước đưa nữ chiến giả trồi lên mặt biển băng hỏa !
      Tiểu đồng bên cạnh gãi gãi đầu:
      - Ma nương thể tỉnh, còn mộng cảnh?
      - Ngày nào con bé tỉnh mộng cảnh vẫn còn, Trạch Uy vẫn thể ngủ yên! phải biết mộng cảnh này là do Túc Vương tử sáng tạo ra, thiên địa này ngoài ta đừng ai mơ phá được!

      đến đây đôi mắt vị thần quân đượm buồn, cũng từng dựng mộng cảnh trong hàng trăm năm để tìm kiếm Khúc Hy nhưng sao tìm được! Trái tim nàng ấy có tạp niệm, tâm tư nàng ấy ngàn vạn lần nên dù làm cách nào cũng thể gặp lại dù chỉ là trong mộng.

      Trạch Uy cưỡi kỳ lân, khoác hộ giáp lãnh ngư vượt khỏi cửa Ma cung thấy trùng điệp giả tay thủ vũ khí chỉ chờ lệnh Tuyên Thừa Chí! Dưới huấn luyện của Ma Thiên lão tổ các giả chỉ nghe lệnh tứ đại chiến giả . Ma Thiên lão tổ luôn lo lắng Ma vương kế nhiệm dẫm vào vết xe đổ của Ma Tôn ngày xưa nên đề luật nhằm phân tán quyền lực. Bọn họ thấy vị vua của địa ngục xuất , dù khá bất ngờ vì mái tóc hóa đen nhưng vẫn vòng tay thi lễ cung kính:
      - Ma vương !
      - Miễn lễ ! Tuyên gia hạ cố đến Ma cung là hiếm thấy!

      Tuyên Thừa Chí mím môi nhìn Trạch Uy, có lẽ hơn vạn năm rồi mới đứng đối mặt với Ma vương! Từ thời khắc vừa lọt lòng mẹ bọn có thể chạy nhảy. tinh quân chuyển thế, em trai kế là thần nữ Khúc Hy còn Trạch Uy là đóa sen đen của tộc Ma . Cho nên nghiễm nhiên người Trạch Uy ký ấn kẻ kế thừa! Nhưng quyết định mang chân thân Tuyên Phong vào cho Trạch Uy vượt băng hỏa hải chính thức ngăn đôi ranh giới giữa huynh đệ . Lúc ấy chỉ thấy Tuyên Phong thét to rồi tan biến, Trạch Uy cũng biến mất! đứa trẻ như chỉ biết chạy tìm đại ca Ma Thiên nhờ tìm em trai! Ma Thiên nghe nức nở kể lại cõng chạy đến cửa tiên thất của Túc Thành thần quân nhờ vị tiên giả ấy giúp đỡ. Sau đó trở thành đứa trẻ có hai giương mặt đến tận bây giờ! tâm niệm mình chỉ có đại ca là Ma Thiên lão tổ và em trai chung thân thể. Cũng từ lúc đó chạm mặt Ma vương!

      Giơ cao đuốc phong hỏa, Tuyên Thừa Chí lạnh lùng:
      - Ma Kim Tuyết có ở Ma cung ?
      - Ta chưa từng gặp nàng ấy!
      Trạch Uy nghiêm giọng, vị giả gương nước lại tiến thêm bước:
      - Ta lùng ra mùi kiều hương xuất phát từ Ma cung! Ta muốn tìm lượt! Nếu có tự ta thỉnh tội với Quỷ mẫu!
      - Mời ngài!
      Vị vua của địa ngục phẩy tay hủy kết giới, cho mở hết tất cả đèn đuốc trong Ma cung. Vô số giả hóa thành linh điểu bay loạn xạ trong cung tìm kiếm, chỉ ra hiệu cho Văn Võ vương đừng lo lắng! tự tin kẻ nào tìm ra mật đạo giấu Ma Kim Tuyết!

      Tuyên gia tìm ra cỗ quan tài trống nằm chỏng chơ, mùi kiều hương phảng phất gầm lên rung chuyển Ma cung:
      - Trạch Uy! Tuyết nương ở đâu?
      - Ta giữ nàng ấy! Cỗ quan tài này tự nổi trong hồ băng!
      kinh ngạc nhìn, chẳng lẽ Ma Kim Tuyết tự tỉnh dậy? lý nào! trở thành xác băng còn máu thần tiên xuống cũng khiến nàng ta thức tỉnh được!

      giả bay đến rì rầm vào tai Tuyên gia, vị giả gương nước bèn trừng mắt nhìn :
      - Trạch Uy! Hôm khác tính nợ với ngươi! Tránh xa Ma nương ra!
      nhìn lữ đoàn giả rút khỏi Ma cung , lòng cảm thấy hơn chút nào! Là kẻ nào đột nhập Ma cung mà hề hay biết? Vì sao đem Ma nương rời ?
      Văn vương thở phào:
      - Tìm ra nữ giả ở Ma cung cũng tốt! Ngài ấy ở đây lôi Ma vương vào mộng cảnh được! Cho dù Tuyên gia tìm được nhưng chỉ là xác băng làm được gì?
      Trạch Uy cau mày, có chút mơ hồ:
      - Ta hồ nghi có bàn tay sắp đặt, mộng cảnh thế này dù là Tuyên gia cũng mở được. gì đến Ma nương vừa trở về! Ngươi xem có tin tức gì ?

      tựa thành giường chợp mắt, vừa mơ màng lại bị lôi vào mộng cảnh của Ma nương! Vẫn nghĩ nàng ta ở đây thao túng được mộng cảnh, Trạch Uy khẽ rùng mình nhớ nỗi đau hôm trước vào đây!
      Tuyết rơi rất dày, thấy căn nhà đàng kia bị che phủ cả chỉ còn dáng dấp của mái nhà cong cong. vòng quanh vẫn thấy bóng dáng Ma Kim Tuyết, thở phào:
      - Chắc là rồi!
      ngồi xếp chân nền tuyết, tay bắt ấn kiên định được lúc nghe nhiều tiếng trống vang lên. Hé mắt nhìn trước mặt là ba chiếc trống lớn màu đỏ, mặt trống ba Ba Tư say sưa nhảy múa rất quyến rũ!
      Trạch Uy hờ hững nhìn cái đoạn nhắm nghiền mắt nhập định, để tâm đến sắc đẹp bá mị nhảy múa. tiền thân là đóa sen đen của địa ngục, ái dục với phải là điều chính yếu! Ngày xưa qua đêm cùng Lịch Thủy thượng tiên vì muốn sinh ra đứa trẻ lai ma tiên. Bây giờ hỏi có nhớ cảm giác đêm đầu tiên đó chẳng có ấn tượng! Trong đầu có chăng là những hình ảnh bị Ma Kim Tuyết hành hạ , cảm giác đau đớn khó chịu xen lẫn hưng phấn cứ nhớ đến là nổi gai .
      Tiếng trống ngừng lại, nghe tiếng chân bước đến và những nụ hôn vòng quanh cổ nhột nhạt. Trạch Uy cất tiếng lạnh lẽo:
      - Ta cần các ngươi!
      - Hé...hé...Ma vương , để chúng tôi hầu hạ ngài!
      Ba rộ lên cười, lẩm nhẩm niệm ma pháp chỉ phút chốc ba vóc dáng xinh đẹp hình là bộ xương trắng hếu, ngừng lắc lư cạnh .

      - Chơi vui! Biến !
      Ma Kim Tuyết từ nhảy xuống, xua tay mọi thứ quấy nhiễu đều tan nhanh xuống lớp tuyết. ngồi xổm trước mặt , ngần ngại giơ hai bàn tay véo má :
      - Ngươi mê nữ sắc? Thế đòi cưới Ma hậu làm gì? Duy trì nòi giống ...hay sao?
      để mặc bóp mũi, véo má ,nựng cằm vẫn trả lời lại, chú tâm niệm ma pháp.
      biết thân xác mình được Tuyên gia mang nhưng bản thân vẫn thể rời khỏi mộng cảnh này! càng cố xông ra bức tường mộng cảnh càng dày hơn.
      trêu ghẹo Trạch Uy nữa, ngồi ngay ngắn đối diện với hỏi:
      - Trạch Uy, ta hỏi ngươi! Ngươi làm Ma vương lâu như vậy có cách tự mình thoát khỏi mộng cảnh này sao?
      lúc này mới mở mắt nhìn nữ giả, Ma Kim Tuyết trước mặt lãnh đạm, đôi mắt đỏ tươi trong veo gợn chút bụi sân si. thở ra:
      - Ta nghĩ nàng cũng muốn thoát ra mà được! Có kẻ nào đó muốn ta và nàng ở chung chỗ!
      - Hừm... Ta nghĩ chắc cũng có ý tốt! Trạch Uy , ta ưa gì ngươi nhưng muốn thoát khỏi chỗ này chúng ta phải ngồi lại.

      bất giác mỉm cười, tại sao Ma nương khi trở về lại mang nhiều tâm tư hơn xưa? Nàng lúc xưa làm bất cứ việc gì đều độc lai độc vãng, cho dù song hành cùng miệng cũng hé ra nửa lời! Nữ chiến giả Ma Kim Tuyết trước mặt ngoài mỹ mạo như xưa tư duy thoáng hơn rất nhiều.

      chống tay lên đầu gối, suy ngẫm:
      - Ta sau khi trêu chán ngươi tự nghĩ... Ta vốn phải kẻ thích ngược đãi , vì sao cứ thấy ngươi là muốn khiến ngươi chịu nhục, quằn quại trước mặt ta? Nhưng khi nhìn gương mặt ngươi lúc đó ta lại vui nổi! Ta nghĩ căn nguyên là lòng ta muốn!
      - " Nộ tình hương"... Nàng có từng nghe chưa? Càng thịnh nộ ngược đãi, tàn bạo trong gối chăn càng mãnh liệt! Nhưng ta nghĩ ra kẻ nào chơi trò này!
      chân thành mà với ngồi trước mặt, từng câu chữ mà Ma Kim Tuyết với đều rất chân !
      gãi gãi vành tai:
      - Ta chỉ mới trở về nào biết nào hay! Thế nếu ngươi nghĩ là "nộ tình hương " có cách giải trừ ?
      - đêm chân ái! Phải là từ thương lòng của hai người, khi hòa hợp phá được !
      cau mày, làm thế chẳng khác nào và Ma Kim Tuyết phải nhau? Thế nghịch duyên trở lại! Lời nguyền xưa linh ứng!
      - thể! Ta là giả và ta nổi ngươi đâu! Dù ngươi rất đẹp, vẻ đẹp cao lãnh mà ta chưa từng gặp !
      - Ta cũng muốn nàng!
      Last edited: 20/9/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 20: Lời thỉnh cầu của Tuyên Phong!

      Tuyên Thừa Chí bế Ma Kim Tuyết trở về hành cung trong lòng nước , quát lớn khi Mã Triệt đem lệnh của Quỷ mẫu đến :
      - Để Tuyết nương ở lại đây! ở nơi nào an toàn bằng ở cạnh ta!
      - Nhưng...
      Mã Triệt ngập ngừng , chỉ là giả giữ Thất bảo cổ lâu làm theo lệnh. Tuyên gia tháng bảy lừ mắt:
      - Ngươi về trình lại với Quỷ mẫu! Muốn đưa Tuyết nương phải bước qua xác của ta! Biến!
      Cẩn thận đỡ cái xác lạnh toát nằm xuống giường rêu mịn, kéo chăn đắp kín thân còn cởi luôn áo choàng phủ lên! Nắm bàn tay trắng phếu còn giọt máu, thừ ra:
      - Tuyết nương, cớ sao còn miếng máu nào ? phải chăng dùng máu phá trận Nghịch hỏa? Nhưng trận này ta chưa từng thấy bày! Nếu như thế phá trận để giải thoát cho ai? Huyền Vũ cự thi, bát hộ pháp hay ...Lãng Thiên?

      Vị giả vùng nước hôn lên mu bàn tay lạnh toát tỏa khói, nhận ra giường rêu bắt đầu đóng băng vội tung đuốc phong hỏa lên đỉnh hành cung. Ngọn đuốc chốc khiến băng tan, Tuyên gia nhìn gương mặt trắng bệch với làn môi tái mà trái tim như bị ai xát muối,rát buốt! nhớ rất nụ cười thanh tĩnh , cử chỉ ngang ngược mỗi khi thấy được món đồ chơi ưa thích của Tuyết nương. lại càng nhớ cái ngày xuống hành cung chơi, tay nâng niu đóa hắc kỳ liên lấp lánh, đôi mắt trong veo ấy như cười:
      "- Tuyên Thừa Chí, ta vừa đến Ma cung... Trạch Uy hái tặng ta đóa sen đen này. Trông nó rất đẹp, phải ?"
      những tưởng tên Ma vương ấy lòng nên vì Tuyết nương mà thành tâm chúc phúc, ngờ...
      Tử thiên thi líu ríu đến báo ngày mai là kết thúc tháng bảy, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như thế:
      - Chết tiệt! Ta kịp làm gì cho Tuyết nương rồi! Ngươi , khi Tuyên Phong thức giấc bảo chăm sóc cho Tuyết nương. Còn nữa, bảo bế ấy đến gặp Túc Thành thần quân. Ta nghĩ ngày trước ngài ấy có cách khiến ta chia sẻ chân thân với em trai hôm nay có cách cứu Ma Kim Tuyết!

      Lãng Thiên nấp bên bờ Lãnh Thủy chờ đợi , vốn có thể lẻn xuống hành cung của Tuyên gia nhưng lo ngại vị giả vùng nước gặp nghi ngờ. Nhẩm quang lịch qua tháng bảy, lẩm bẩm:
      - Tuyên Thất gia ngủ, vị Tuyên gia ngày thường liệu có giúp được chủ nhân ta ?
      Nước sủi những cột nước cao ngút , bọt sóng văng lên liền hóa thành băng. trùm dạ hành y nấp sau tảng đá, mặt nước hóa băng khi Tuyên Thừa Chí bế Ma Kim Tuyết lên . nóng lòng muốn nhìn mặt chủ nhân nhưng vị giả kia trùm áo choàng cửu vỹ hồ che kín cả mặt Ma nương. Tuyên gia lừ mắt nhìn bọn thủy mãng đóng băng run cầm cập:
      - Trở về ! Bảo vệ bờ Lãnh Thủy! Tử Thiên Thi ở lại , có việc hãy đến chỗ Túc Thành thần quân tìm ta!
      Bọn thủy mãng và con tử thiên thi vòng tay cúi chào khi Tuyên gia cưỡi con thủy linh điểu rời !
      xoa môi suy nghĩ :
      - Ngài ấy mang chủ nhân đến chỗ vị thần quân ấy làm gì? phải Túc Thành thần quân chỉ quanh quẩn ở tiên thất của ngài ấy hay sao? quan tâm việc gì ! Ngài ấy làm được gì chứ?

      Ma vương Trạch Uy tỉnh dậy sau đêm bị vây trong mộng cảnh, nhìn hạ bộ sưng tấy của mình thở dài:
      - Biết là " nộ tình hương" khiến nàng như vậy, nhưng lúc nào nàng cũng khiến ta bức rứt khó chịu rồi thản nhiên bỏ như thế sao?
      Hai cung nga bê nước vào trông bộ dạng chỉ khoác độc áo mỏng, da thịt lồ lộ ngại ngùng sụp mắt xuống:
      - Ma vương thứ tội!
      - Ra ngoài !
      lạnh lùng bảo, giơ tay kéo tấm chăn đắp lên người mình. Văn vương đến trình báo:
      - Tuyên gia rời khỏi vùng nước, mang Ma giả đến tầng trời thứ ba mươi hai!
      - Đến đó ?
      có chút hiểu, tầng trời đó chỉ là nơi ở của các tiên giả cấp thấp chẳng có nhiều linh lực. Như Túc Thành thần quân có nguồn gốc là giả thượng cổ chỉ biết hái hoa đào, uống trà làm nên trò trống gì! À mà cái việc duy nhất ông ta làm là cầm lệnh thiên cung mang trái tim quăng xuống băng hỏa hải sau đại chiến Ma tộc ngàn năm trước. Kẻ khác tu tiên cũng vì hoài bão cứu nhân độ thế hoặc giả muốn được trọng vọng. Túc Thành kia bỏ danh vị giả quyền lực chỉ để làm thần quân bé , chắc chẳng bao giờ được mời đến Thiên cung! chỉ gặp vị thần quân ấy lần vào cái ngày nhận phong Ma vương , trong trí nhớ của Túc Thành kia mỹ mạo vô song, mái tóc đỏ quạch dài chấm gót và nụ cười hào sảng. Khi đó vị thần quân nhìn , chỉ mỉm cười vỗ vai Tuyên Thừa Chí còn tặng cho túi hoa đào! Lúc đó có chút phục! thần quân bé mà làm ngơ luôn vị vua của địa ngục, lãnh đạm lướt ngang qua mặt Quỷ mẫu và Ma Thiên lão tổ nhưng Thiên cung chẳng hề trách tội. Nghĩ lại có chút ủy khuất!
      bảo Văn vương:
      - Ta phải đến đó chuyến!
      - Thưa ngài, Tịch gia đến!

      Trạch Uy nhướng mắt, vị giả gương cạn kia cũng ưa gì cớ sao tìm đến Ma cung?
      Tịch Vu Xuyên tay ôm hộp gỗ ngồi trong điện lớn, gương mặt thanh tú trầm lặng. Nếu vì trái tim Ma vương mắc vào lưới chẳng muốn đến nơi này chút nào! Trạch Uy tài giỏi thể phủ nhận nhưng vẫn thể để trong mắt được.
      - Tịch gia, ngài đến rồi!
      - Ma vương!
      Vòng tay chào, vị giả gương cạn trao hộp gỗ:
      - Trái tim của ngài, trở về rồi!
      - Lạ , Quỷ mẫu tìm mãi ra ngờ lại mắc vào lưới của ngươi ?
      Trạch Uy nhìn ngắm trái tim mình, cảm giác có chút xa lạ. Tịch Vu Xuyên ôn tồn cúi chào:
      - trao vật về chủ cũ, xin phép rời khỏi!
      - Tịch gia! Ngài có biết gì về Túc Thành thần quân?
      Trạch Uy dò xét nhưng Tịch Vu Xuyên lãnh đạm lắc đầu:
      - Thưa ! Vị thần quân đó khép mình trong tiên thất từ lâu, bằng hữu ... Ngài ấy chọn cách sống thanh đạm, tu dưỡng màng thế ! Xin phép!

      Tịch gia quay bước rời khỏi Ma cung, Trạch Uy khỏi rủa thầm:
      - cứ như ta cướp vợ đốt nhà vậy, ai bảo Tịch Vu Xuyên ôn hòa nho nhã?
      Văn vương lễ độ:
      - Ngài đừng chấp! Tịch gia vội về canh gương thôi! Ngài đến chỗ Túc Thành thần quân ạ?
      - ! Ta đến Gác quỷ, trái tim trở về rồi nhưng muốn phong nó trở lại lồng ngực là việc dễ! Ta đến tìm Quỷ mẫu và Ma Thiên lão tổ bàn bạc!
      khoát tay, điện lớn liền hóa thành hồ nước lớn nghi ngút khói. Trầm mình xuống hồ, hé mắt nhìn cách cung nga vừa vào để hầu tắm , khẽ:
      - Để y phục của ta ở đó, ra ngoài!

      bất giác nhớ bàn tay lạnh như băng của Ma nương, nàng ta trượt tay đến chỗ nào cơ thể đều mang cảm giác dễ chịu. nhớ cái lần ở Thất bảo cổ lâu, có lẽ nụ hôn lúc đó thuần chất nhất! Ma Kim Tuyết kỳ lạ!

      Tiên thất phủ sương mù bảng lảng, chung quanh hoa đào nở rộ đẹp mê hồn. Tuyên gia bế Ma Kim Tuyết bước dưới tán hoa đào, thầm :
      - Ma Nhã, nhìn thấy hoa đào này chắc vui lắm!
      Túc Thành thần quân phơi hoa đào, trông thấy bước vào tiên thất nở nụ cười nhàn nhạt:
      - Tuyên Phong! Ngươi về rồi!
      - Thần quân, ta muốn thỉnh cầu ngài!
      tay vẫn bế Ma nương nhưng hai đầu gối khuỵu xuống sàn, thi lễ. Túc Thành thở ra, hai tay đỡ lấy xác nữ chiến giả mang đặt lên sập dài đoạn khoát tay mời:
      - Ngươi ngồi !
      Khẩn khoản châm trà hoa đào, Túc Thành thần quân nhìn kỹ gương mặt Tuyên Phong: đôi mắt to cương nghị, hàm rồng oai vệ nhưng hôm nay khí sắc u ám . Đẩy ly trà đến trước mặt Tuyên gia, vị thần quân hỏi thẳng:
      - Ngươi... Ma Kim Tuyết?
      - Ta ... ! Là..bằng hữu tốt của ta và huynh ta!
      ngập ngừng, Ma nương với chấp niệm! Hai em đều mang bóng hình cất trong lòng nhưng biết thể có được. Tuyên gia thà ở cạnh Ma nương như bằng hữu tốt cũng muốn thố lộ nửa câu, cả hai em đều sợ đánh mất mối tình thâm với nữ chiến giả tài ba kia!

      Vị thần quân cười khổ, tự nhủ :" Khúc Hy à Khúc Hy, ngươi làm nam nhi lại ưa thích Ma Kim Tuyết, hà cớ gì khi xưa lại ưa thích ta?"
      Tuyên Phong vòng tay cầu khẩn:
      - Ngài là giả thượng cổ lại tu tiên nhiều năm, biết có thể cứu Ma Nhã tỉnh lại?
      - Nàng ấy mất sạch máu, e là cần nửa tu vi để cứu chữa!
      Tuyên Phong khẳng khái :
      - Được! Ta cho nửa tu vi!
      - Ngươi sợ mất nửa tu vi có thể hai huynh đệ ngươi kẻ chết?

      Túc Thành thần quân kinh ngạc khi nghe Tuyên Phong , vị giả vùng nước ôn tồn:
      - Thân này của huynh ta, nếu chết là ta chết! có ta huynh ấy canh trọn năm, huynh ta tài ba hơn người, tốt thôi!
      - Ngươi cần mạng?

      Tuyên Phong đến khẽ vuốt tóc Ma nương, lời bẫng:
      - Là Ma tộc nợ nàng , hãy để ta thay tộc ta trả nợ cho nàng!
      - Ta phải nghĩ cách vẹn toàn! Chi bằng ngươi hãy ngồi tĩnh tọa ở đây, chờ ta!
      Túc Thành thần quân rồi xuống thần điện, nhìn bức bích họa Khúc Hy mà nước mắt khẽ rơi:
      - Chấp niệm của ngươi là nàng, dù nàng đoái hoài đến ngươi. Còn chấp niệm của ta, chính là ngươi. Chúng ta đều thể quay đầu lại được nữa. Chấp niệm là thứ thể dễ dàng buông bỏ. Tuyên Phong...liệu ta đem ngươi về bên ta có được hay ?
      Last edited: 4/10/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Có mùi đam mỹ nhàng thoảng đâu đây :yoyo60::yoyo53::yoyo40::050:

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần : giả!
      Chap 21: Mảnh hồn vụn vỡ!

      Gió thổi mang hương hoa đào man mác vào tiên thất, thổi cả những cánh đào nong phơi bay lả tả. Tuyên Phong bước chầm chậm ra tựa cửa, tay đón những cánh đào hỏi khẽ:
      - Ma Nhã, ta chết rồi liệu còn nhớ ta ?

      ưa thích tư chất thuần khiết, trầm mặc của Ma Kim Tuyết. ấy nhiều nhưng luôn hết lòng với em . Từ băng thi phá băng ra mà lớn lên, từng bế tay đưa khắp nơi. Ma Nhã từ bé lạnh lùng như thế nhưng trái tim lại rất ấm áp! Trạch Uy ngày xưa được phong Ma vương hạ lệnh cho bắt kình ngư về nhốt ở băng hỏa hải để huấn luyện tử thiên thi. Ma Kim Tuyết lúc đó chỉ mới mười tuổi, cao chưa đến bụng nhưng vẫn trầm giọng :
      "- Ta cùng ngài! Nguy hiểm thế nào cũng có ta ở bên, ngài yên tâm!"
      Bỏ mặc lời răn của Ma Thiên lão tổ, ấy mực nhảy lên thủy linh điểu cùng . Trận đó đại thắng nhưng bị thương cả hai tay, Ma Kim Tuyết bị kình ngư chém nhát sau lưng, khi trở về cả hai chưa trị thương bị Quỷ mẫu phạt quỳ trong đỉnh đồng đầy lửa! dập đầu xin đừng phạt Ma Nhã, băng thi sợ nhất là lửa đỏ nhưng vô hiệu! bé ấy kiên định dập đầu vái Quỷ mẫu:
      - Con làm con chịu, oán thán! Mau thi hành !
      đau xót khi hai tay bị thương thể vòng tay ôm vào lòng tránh lửa. Tiếng thét rút xương cháy da năm nào của Ma Nhã luôn ám ảnh . Chịu phạt xong ấy bị lửa đốt khiến tròng mắt đen đổi sang đỏ tươi, thị lực như xưa nhưng chưa khi nào Ma Nhã trách cứ! Chẳng ai biết là Ma Kim Tuyết nhìn vạn vật. luôn bí mật theo sát để bảo vệ, sau này Ma Nhã đắc thành chiến giả được tặng linh kính, từ đó mới trông mọi thứ nhưng đôi trong mắt vĩnh viễn mang màu đỏ tươi... Đỏ như tròng mắt của Túc Thành thần quân vậy!

      Với Trạch Uy cũng chẳng đem lòng oán hận, nếu trong những em ruột có thể ngồi vững ngai Ma Vương ổn định đại cục lúc đó nguyện ý!

      Kẻ oán giận Trạch Uy là trai, bởi vì khi ngồi lên ngai kia vị vua địa ngục chưa từng mở lời cảm thương người em mất chân thân vì mình! Hơn nữa khi Trạch Uy lợi dụng tình thuần chất của Ma Nhã để ấy liều mình tìm vùng lốc Lãnh Huyệt cả Tuyên gia lẫn Tịch gia đều nổi giận... Trạch Uy mạnh mẽ như rồng gầm , mình cưỡi xích giao đánh với Ma Nhã khi các giả bị Huyền Vũ cự thi , Lãng Thiên và bát hộ pháp bủa vây! tài hoa xuất chúng nhưng lại là kẻ đạp tình chân thành mà tiến bước. Cho nên dù trở lại nhưng các chiến giả tuy phục tùng nhưng hề kính nể !

      Túc Thành thần quân xuất tàng cây hoa đào, thổi khúc Miên vũ khúc!
      Tuyên Phong ngây người lắng nghe, bất giác nhớ cây Miên tiêu ngày bé được tặng. Ma Nhã thấy hay hay cướp mang chơi rồi bỏ mất! Sau này cơ duyên tìm lại được nó rơi vào tay con tử thiên thi Lãng Thiên.
      nhắm hờ mắt chìm vào điệu du dương đó, tiếng tiêu u uất khắc khoải đến nao lòng. Túc Thành thần quân vừa thổi tiêu vừa lặng lẽ rơi nước mắt:
      "- Khúc Hy cũng được, Tuyên Phong cũng được ... Làm sao bảo ta tự tay đoạt sinh mạng của ngươi? Ngày xưa ta đến chậm bước khiến Khúc Hy ngươi chết dưới tay Ma Tôn! Ta tự trách, tự đập đầu vào đá bao nhiêu lần. Ta thà đời đời kiếp kiếp trông theo dáng uy vũ của Tuyên Phong giả cũng muốn ngươi rời khỏi tầm mắt ta! Ngươi có hiểu lòng ta ???"

      - Thần quân, ngài từng ai à? Tiếng tiêu nghe xót xa quá!
      Tuyên Phong đến đứng dưới táng cây, đón những cánh đào khẽ . Vị thần quân nhan sắc kinh diễm đưa đôi mắt đỏ tươi nhìn , trong đáy mắt vẫn còn ánh nước:
      - Ta ! Bây giờ ta vẫn còn rất !
      Nhảy xuống đứng cạnh Tuyên Phong, Túc Thành thần quân nhíu mày:
      - Thứ lỗi cho ta, việc truyền nửa tu vi của huynh đệ ngươi cứu Ma Kim Tuyết ta làm được! Ta... thể để Ma giới mất giả tốt như ngươi! Tìm cách khác, được ?
      Vị giả vùng nước nắm hai bàn tay thon dài xinh đẹp, giọng xa xăm:
      - Ngài phải giúp ta! Nếu Huyền Vũ cự thi xuất trở lại, nếu Lãng Thiên trở về chỉ có Ma Nhã mới giải quyết được! Ma giới có thể có ta nhưng nhất định cần Ma Kim Tuyết trở lại.
      - Nhưng ta muốn mất ngươi!
      Nét mặt Túc Thành đỏ lên, nước mắt vị thần quân cứ thế tuôn xuống ngừng. Tuyên Phong đứng chết trân , lo lắng nhìn dáng vẻ bi thương của vị thần quân mà biết nên phản ứng thế nào cho phải phép!

      nhặt lại cây tiêu rớt dưới đất, tay trao cho Túc Thành thần quân ,tay kia giơ lên phủi cánh hoa đào :
      - Ngài cần thương xót cho ta! Ngày trước nhờ ngài tìm cách để huynh ta chia sẻ chân thân ta ắt chết từ khi lọt lòng mẹ! Cứ xem như ta chưa từng tồn tại là được! Cảm kích ngài, Quỷ mẫu cũng chưa từng tỏ ra đau thương như thế vì ta!
      - Tuyên Phong! Ngươi để ta tìm cách khác được ?
      Nắm chặt bờ vai , vị thần quân van nài. chợt nhận ra đáy mắt này chứa đầy tin , nhất định phải là khoảnh khắc bất chợt! Gật đầu để xoa dịu Túc Thành thần quân , theo ngài ấy vào tiên thất. Cởi tầng áo ngoài đắp thêm cho Ma Nhã, thở dài:
      - Đuốc phong hỏa mang theo, ít lâu nữa e rằng cả tiên thất và rừng đào đóng băng mất!
      - đâu!
      Túc Thành cởi áo , chiếc áo thêu mặt trong là con phượng hoàng đen oai phong tung cánh. Choàng áo đắp cho nữ giả , vị thần quân trầm ngâm:
      - Chiếc áo này ủ ấm cho Ma Kim Tuyết!
      - Cái này....
      sững sờ nhìn hình vẽ chính mình nền lưng trắng mịn của Túc Thành, chiếc áo kia chẳng phải là con phượng hoàng đen của vị Ma vương ngày trước hay sao? Khi cha lên ngai mọi ghi chép về Túc Vương tử từ Thiên cung và địa ngục đều biến mất. chỉ mơ hồ nhớ đại ca Ma Thiên kể Túc Vương tử khoác áo choàng thêu phượng hoàng đen, uy phong ai sánh kịp!
      lấy tay che miệng mình như tin được :
      - Ngài là Túc Vương tử? Ngài là vị vua của địa ngục trước kia?
      - Quan trọng sao? Ta là ai ta thất bại trong trận tình này! Tuyên Phong...kiếp trước ngươi là thần nữ Khúc Hy, ngươi ta. Kiếp này ngươi mang thân nam nhi lại nặng lòng vì Ma Kim Tuyết!

      nhìn dáng vẻ gục đầu bất lực, đôi vai mảnh mai run khẽ thoáng đau lòng! chưa từng nghĩ có vị thần quân dõi theo bước chân qua hai kiếp!
      Tiến đến ôm chầm lấy Túc Thành thần quân từ phía sau, làn da cả hai chạm vào nhau ấm nóng:
      - Thần quân, xin ngài đừng khóc nữa! Ta biết phải thế nào với ngài. Tấm lòng của ngài ta cảm động nhưng ta thác sinh là nam nhi! Ta chẳng thể báo đáp ngài chút gì...
      - Ngươi cứ để ta ôm ngươi là được!
      Vị vua địa ngục tiền nhiệm quay lại ôm ngang eo xoay vòng xuống đến thần điện. Chỉ vào bức bích họa, Túc Thành nấc:
      - Ngươi từng là thần nữ Khúc Hy!
      - Ngài là nhân dáng của Khúc Hy thôi!
      để yên cho Túc Thành ôm mình, tay nhàng vỗ lưng xoa dịu. ngờ vị thần quân đẩy ngã nhào xuống sàn, giọng có chút ủy khuất:
      - Ta Khúc Hy, ta Tuyên Phong! Cho dù ngươi thác sinh vào nhân dạng thế nào ngươi vẫn là kẻ mang trái tim ta mất!

      bất ngờ bị hôn , sửng sốt đến ngơ ngác nhưng kháng cự. Khẽ lim dim mắt, nhủ trong lòng:" ta là kẻ sắp từ bỏ tất cả, dùng ta báo đáp ngài ấy vậy!"
      để mặc cho Túc Thành hôn mải miết lên mặt, lên trái cổ mà có chút phản ứng nào! Vị thần quân kia lại đỏ bừng mặt, mắt vốn đỏ tươi lại bầm hơn, tơ máu giăng đầy tròng trắng:
      - Tuyên Phong... Ta...
      - Đừng cố nhịn... Ta ở đây!
      chỉ nhìn phớt mặt vị thần quân đoạn khép mắt lại, hoàn toàn thả lỏng. Nụ hôn triền miên lại tiếp diễn, nhíu mày đọng giọt nước mắt khi thân người vị thần quân áp sát vào , nhàng luật động. giả, trước nay chưa từng sân si, chưa từng vọng tưởng lại càng chưa từng trải qua cảm giác thương thế này! Túc Thành vuốt gương mặt , giọng xót xa:
      - Thứ lỗi cho ta! Ta muốn mất ngươi!
      - Ta trách ngài! ... Ta buồn ngủ rồi... Ngài ôm chặt ta được ?
      cảm giác hạ thân đau buốt nhưng vẫn cắn môi chịu đựng, cái ôm xiết của Túc Thành thần quân phần nào vỗ về ! Chìm vào giấc ngủ, tự với chính mình:" tệ! Tiếc là ta vẫn ngài!"

      thức giấc trong vòng tay Túc Thành thần quân, nhìn hai người đàn ông chỉ đắp dải lụa mình trần có chút buồn cười:
      - Ma Nhã mà thấy ta thế này ắt cười vào mặt ta !
      vớ thêm lớp lụa đắp lên người vị thần quân đoạn trở lên phía thần điện.
      " Phải làm ngay trước khi Túc Thành trở dậy! Vốn có cách khác mà!"
      tự nhủ , giơ tay ra sau đầu xoa xoa gương mặt trai:
      - Sau này Ma Nhã nhờ huynh rồi!
      Cắt đường máu cánh tay trái, dùng hết nửa tu vi truyền số máu của mình qua cho Ma Kim Tuyết! thấy mọi thứ quay cuồng, gương mặt cũng dần biến thành tro bụi rũ khỏi đầu! Tuyên gia trở về gương mặt!
      xuất hồn nhìn gương mặt Ma Nhã thoáng hồng trở lại hài lòng. Túc Thành thần quân ngủ tim nhói đau, bật dậy chạy lên trễ... Nhìn hồn Tuyên Phong bay lơ lửng Túc Thành đau khổ hét lên:
      - Tại sao ngươi nghe lời ta? Vì sao để ta sống đời đắng cay day dứt?
      - Túc Thành thần quân, quên Khúc Hy ! Quên ta ! Lúc ta xuất hồn, ta thấy đoạn ký ức xưa... Khúc Hy tự xóa tên mình đá nhân duyên, ta thác sinh bao nhiêu lần nữa cũng ngài!
      Hồn Tuyên Phong thào bên tai, Túc Thành đau đến muốn tắt thở, muốn tung dây trói hồn lại hồn phách kia vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn:
      - Quên ta ! Xin lỗi ...và cảm ơn ngài...vì ta!
      Last edited: 22/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 22: Nhập ma!

      Ma Kim Tuyết ngồi nóc nhà đóng đầy tuyết, tay mân mê chiếc nhẫn chạm rồng của Trạch Uy! Đêm qua khi chọc ghẹo chán chợt thấy chiếc nhẫn lấp lánh , nhân nhượng mà giật khỏi ngón tay . Lúc này nhìn lại chẳng biết cướp của để làm gì?
      " Ma Nhã... "
      - Tiếng của Tuyên gia?
      Tiếng gọi vừa phớt bên tai bị hút ra khỏi mộng cảnh, biết rằng để đổi lại sống cho mình Tuyên Phong chết!

      Hoa đào đồng loạt rụng tả tơi cuốn theo luồng gió bay khắp tầng trời thứ ba mươi hai. Cả tiên thất tràn ngập cánh hoa đào song che được mái tóc bạc trắng của Túc Thành thần quân! Ngồi dựa vào thành bàn, đôi mắt đỏ tươi sưng tấy lên, tay cầm đoạn lụa vương ít máu của Tuyên Phong, dáng vẻ ảo não tột cùng.
      " Ngươi vẫn chọn ta! Ngươi thà rằng hồn phách vỡ tan từng mảnh cũng muốn ta trói buộc ngươi! Ngươi sợ hãi tình của ta đến thế sao?"
      Ngửa mặt lên để dòng lệ tuôn mải miết, vị thần quân mường tượng nụ cười tuyệt đẹp của Khúc Hy, vẻ cam chịu, cái nhíu mày đau đớn của Tuyên Phong đêm qua mà đau xót:
      - Tuyên Phong! Ta cần thân xác đó, ta ngươi!

      Tuyên gia tháng bảy chớp chớp đôi hàng mi, đôi mắt kỳ lân đỏ au bật đứng dậy. Sờ phía sau đầu mình chỉ tuyền là mái tóc gầm lên, rung chuyển cả tiên thất:
      - Em trai ta đâu rồi? Tuyên Phong đâu rồi?
      - Ngươi phải bảo nó cứu Ma Kim Tuyết sao? Nó dùng mạng nó cứu nàng ta rồi đấy! Ngươi mau đưa nàng ta !
      Tuyên gia bần thần khi nghe tiếng vị thần quân, nhìn thấy mái tóc đỏ quạch chuyển màu trắng phau kinh hãi:
      - Thần quân, phải vì cứu Tuyết nương mà ngài trọng thương như thế phải ?
      - Ta làm gì cả! Là Tuyên Phong cứu! Ta muốn gặp các vị nữa!
      Vị thần quân đưa đôi mắt ai oán nhìn Tuyên gia, phất tay cả lẫn Ma Kim Tuyết đều bị cuốn văng ra khỏi tiên thất. khịt mũi, nuốt nghẹn dòng nước mắt khóc cho em trai , hai tay bế gọn nữ giả vào lòng như ôm vật báu. Quỳ trước tiên thất cúi đầu ba cái, chân thành thỉnh tội:
      - Thần quân, vì ta mà ngài bạc cả tóc! Xin thứ lỗi!
      thét gọi thủy linh điểu, kéo cao áo choàng giấu Ma Kim Tuyết trong vòng tay:
      - Tuyết nương! Tuyên Phong bỏ chúng ta rồi! phải ở cạnh ta, ta muốn mất luôn !

      Còn lại mình, Túc Thành thần quân ôm đầu, hình ảnh hồn phách Tuyên Phong vỡ vụn ra từng mảnh như trăm ngàn mũi dao xuyên tim. Vị thần quân đau khổ thét lên:
      - Ngươi trở về đây cho ta!
      Thái Ất chân nhân đến nơi thấy đào trút sạch hoa, cả tiên thất phủ mây tím ngắt đoán biết chủ nhân của tiên thất tan vỡ hồn phách! Ngài bước đến nhìn bộ dạng điên cuồng của Túc Thành thần quân thở dài:
      - Túc Thành, tội tình gì phải như thế?
      - Chân nhân, Khúc Hy là đồ đệ của ngài! Hãy chỉ điểm ta cách cứu , ta thể chịu được cảm giác này!
      Vị thần quân trịnh trọng quỳ dưới chân Thái Ất chân nhân cầu xin, đôi mắt cương quyết!
      Vị chân nhân xua đạo phất trần đoạn mở chiếc quạt trắng quạt bỗng nổi lên những mảnh hồn vỡ của Tuyên Phong! Trao cây quạt cho Túc Thành, sư phụ của Khúc Hy từ ái:
      - Tình của ngài khiến trời xanh cũng cảm động! Chiếc quạt này lưu giữ mảnh hồn của Tuyên Phong, ngài hãy đợi đến khi Ma Kim Tuyết trở về chủ quản gương địa ngục. Chỉ có nữ chiến giả đó mới có thể thu được vạn mảnh gương tim đổi cho Tuyên Phong nhân dạng khác, hồi sinh nó! Nhưng vì Ma nương mà chiến giả chết, ta e Ma Kim Tuyết tránh khỏi tội này...
      Túc Thành hít hơi dài trân trọng cất quạt vào tầng áo, thi lễ ba quỳ chín lạy với Thái Ất chân nhân rồi bước ra khỏi tiên thất quay đầu lại. Phóng xuống đảo Ngư vùng băng hỏa hải, bọn quỷ nhân ngư vừa trông thấy mừng rỡ ré lên:
      - Túc Vương tử!
      - Ta trở về rồi! Trạch Uy kia làm Ma vương cũng lâu rồi... Có ta ở đây, ai dám trị tội Ma Kim Tuyết?
      Chiếc áo thêu phượng hoàng đen ngạo nghễ tung bay bờ đảo Ngư, bọn quỷ nhân ngư gặp lại chủ nhân cũ liền nhảy múa mặt biển đầy khói. Tiếng hát bọn chúng reo vui , con đầu đàn từ trong mái tóc lấy ra đạo lệnh bài. Mặt đất đảo Ngư rung chuyển, phút chốc phủ đệ uy nghi từ dưới mặt đất trồi lên. Đây vốn là nơi ở đầu tiên của Túc Vương tử khi vừa xuất thế, sau này giao cho bọn quỷ nhân ngư giữ gìn!
      Vị thần quân phát trú ấn rũ bỏ mọi tiên khí , trán lên dấu triện hoa sen đen sắc nét. Vuốt ve cây quạt trắng tay, Túc Thành thần quân nhìn xa xăm xuống mặt biển :
      - Vì ngươi, ta tu tiên! Vì ngươi, ta nhập ma trở lại! Ma tộc kia... Trừ Tuyên Thừa Chí .. Ta tha cho bất cứ kẻ nào ...
      - Túc Vương tử trở về! Trở về rồi!
      Bọn quỷ nhân ngư cả trăm con từ dưới mặt biển trồi lên reo hò, Túc Vương tử quay mặt về phía phủ đệ, bảo:
      - Lên bờ!
      Những con nhân ngư phóng lên trung , những chiếc đuôi nhiều màu sắc phút chốc hóa thành những cái chân trắng nõn nà. Bọn chúng để mình trần trụi lũ lượt theo sau chủ nhân của mình. Vừa vào đến phủ đệ bọn chúng liền được phủ bằng những bộ y phục đỏ tía như nhau, theo phẩm cấp mà tóc có những đóa hoa lửa đẹp mắt!
      Những cột dài nối đuôi nhau thành vòng tròn bao quanh khu điện chính, chiếc ngai trắng có bốn con kỳ lân bạc chầu bốn chân nổi bật. Đôi mắt kỳ lân chớp chớp khi thấy bóng dáng Túc Vương tử tiến vào. mặc y phục trắng xuất ra từ bức tranh vòng tay cúi chào:
      - Túc Vương tử!
      - Trà Lam... Ta nhớ mang ngươi về Ma cung lúc ta đến đó! Sao ngươi lại ở đây?
      Nâng cằm lên nhìn kỹ , sau ngần ấy thời gian Trà Lam vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế!
      khẽ dụi mặt vào lòng bàn tay Túc Vương tử, nhàng kể:
      - Khi ngài , tôi cũng ngoan ngoãn ở lại Ma cung, cũng phò trợ cho Ma Tôn như chỉ ý của ngài. Nhưng sợ ngài quay trở lại nên truyền đem tất cả ghi chép, bí tịch về ngài tiêu hủy. Tôi nghe được liền nhân cơ hội rời khỏi Ma cung cuốn những kỳ thư do ngài sưu tầm được vào bức tranh rồi thoát trở về đây!
      - Ngươi giỏi lắm, Trà Lam!

      Túc Vương tử khen ngợi, Trà Lam nhìn sắc mặt u uất dịu giọng:
      - Ngài phải làm thần quân sao? Ngài tìm được Khúc Hy thần nữ chưa? Từ lúc thoát về đảo Ngư tôi chìm vào giấc ngủ triền miên, nghĩ rằng bao giờ tỉnh lại!
      - Ta lại làm Túc Vương tử ... Ta trở về đòi lại thứ thuộc về ta! Kẻ ta cần vạn mảnh gương tim để hồi sinh. Ta bằng mọi giá phải có được nữ chiến giả giữ gương địa ngục: Ma Kim Tuyết!
      Bước đến những cột cao chứa hàng hàng lớp lớp kỳ thư bí mật mà cả Thất bảo cổ lâu cũng có, Túc Vương tử mở bó trúc giản khẽ nhếch mép:
      - Ma Tôn! Ngươi là nông cạn! Trà Lam, ngươi gọi tứ song sát trở về, bảo nó thăm dò tình hình Ma Kim Tuyết! Lập kết giới đảo Ngư cho ta!
      - Tuân lệnh!
      vòng tay chào đoạn rời khỏi, ra bờ biển tháo vòng tay mình quăng lên mặt biển . Khói bốc ngùn ngụt, chốc lát thấy kẻ đeo chiếc vòng cổ bước lên bờ! Kẻ nào mình trơn láng, hai đầu bốn tay, đôi tai có mang màu đỏ tía chắp tay xá Trà Lam:
      - Trà Lam trí giả, tứ song sát nghe lệnh!
      - Ngươi đến Thất bảo cổ lâu nghe ngóng tình hình giả Ma Kim Tuyết rồi hồi báo! !
      Kẻ đó nhận lệnh liền phóng xuống mặt biển biến mất. Trà Lam là con bướm hay đậu vai Túc Vương tử khi ngài biên soạn kỳ thư. Lâu dần ngộ được điều huyền biến trong kỳ thư bí mật được vị vua địa ngục phong làm trí giả bảo vệ kho kỳ thư phong phú này! là kẻ luôn đứng sau ủng hộ ngài ấy, dù ngài ấy muốn thống nhất ma giới, ngài ấy muốn tu tiên... Trà Lam luôn lòng phò trợ, chút lòng sân si cũng có! từng được cử làm giả nhưng từ chối, chỉ cầu làm trí giả giữ sách trong Ma cung.

      Trà Lam vào phòng , thấy Túc Vương tử trút xiêm áo để lộ hình vẽ vị giả uy vũ cầm đuốc phong hỏa ngạc nhiên:
      - Đây là...
      - Kiếp sau của Khúc Hy...nhưng cũng chết!
      Túc Vương tử bỗng tung loạt đao, chớp mắt lóc lớp da lưng vẽ hình kia ra. Trà Lam vội đón lấy mảnh da lưng, đôi mắt đau xót:
      - Ngài...
      - Ta sao! Ngươi đóng tấm da lên tường cùng với bức họa Khúc Hy! Ta muốn mỗi khi mở mắt...ta vẫn thấy ...
      Cắn chặt môi gắng chịu đau , cả mảng lưng tướm máu lòi ra lớp cơ trắng nhợt. Trà Lam chỉ phớt tay tấm da lẫn bức họa nằm ngay ngắn tường bên cạnh chiếc giường. gọi quỷ nhân ngư nhanh chóng mang bột rêu và thuốc đến đắp lên vết thương. Nhìn Túc Vương tử nắm chặt mảnh lụa vương máu trân mình chịu đau, Trà Lam thấy cay sóng mũi:
      - Túc Vương tử, thiên địa này xét về si tình nếu ngài đứng thứ hai ai đứng nhất!
      Last edited: 22/9/19
      Betty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :