1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LỤC YÊN, ANH YÊU EM - KINH CHẬP (C8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      32-3: Phong tình 3
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      ______

      Máy điều hòa trong phòng thổi, tấm rèm màu trắng ngăn được ánh nắng bên ngoài, cả căn phòng ngập trong sắc màu ấm áp.

      Nam Chi tỉnh dậy, bé rụi mắt mấy cái, sau đó nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy bố mẹ đâu, bé xuống giường, tự động cầm gấu bông về phòng của mình, lúc ra ngoài thấy bố mẹ ngồi ở ghế sofa, bố sấy tóc cho mẹ, Nam Chị chạy tới ôm lấy mẹ, nũng nịu : "Mẹ ơi, con dậy rồi."

      Lục Yên hôn cái, : "Tiểu Hồng Tảo rất đúng giờ."

      "Ngày nào con cũng ngủ và dậy rất đúng giờ."

      Nghe câu này, Tạ Đạo Niên liền mỉm cười.

      Xung quanh đều có hương thơm, hai người mới vừa tắm xong.

      Tạ Đạo Niên sấy khô tóc cho Lục Yên xong, đặt máy sấy tóc xuống, Nam Chi vào phòng lấy dây chun ra, "Bố mẹ, buộc tóc giúp con với ạ."

      Lục Yên vỗ vào ghế sofa, "Ngồi xuống đây."

      Nam Chi ngồi vào lòng của Tạ Đạo Niên, Lục Yên chải tóc cho bé, buộc tóc hai bên cho bé, Nam Chi mở to hai mắt, thỉnh thoảng đôi chớp chớp mắt, nhìn rất là lanh lợi.

      "Mẹ ơi, buổi tối mẹ đưa Nam Chi dạo phố được ạ?"

      "Được."

      "Mẹ ơi, con muốn mua gấu bông."

      "Ừm."

      Hai vợ chồng cười nhìn nhau, Lục Yên cẩn thận chải mái tóc mềm mượt ở trong tay, Nam Chi dựa vào lòng của Tạ Đạo Niên, căn phòng yên tĩnh, tràn ngập trong ấm áp, hạnh phúc.

      ......

      Buổi tối, Tạ Đạo Niên đỗ xe xong, ba người nắm tay nhau dạo phố.

      vào trung tâm thương mại, rồi vào khu trò chơi, Lục Yên háo hức muốn chơi thử máy nhảy, Tạ Đạo Niên đổi tiền lấy hai đồng xu để cho chơi, Nam Chi đứng máy nhảy, người mặc cái áo cộc màu hồng phối cùng cái quần yếm bò, tóc buộc hai bên, nhìn vừa lanh lợi lại vừa xinh xắn, bé giục Lục Yên,"Mẹ ơi, mẹ nhanh lên, sắp bắt đầu rồi."

      Tạ Đạo Niên đứng ở bên nhìn, Lục Yên buộc tóc lên, lúc nhạc bắt đầu, búng tay cái, vặn đầu mấy cái, sau đó hai mẹ con bắt đầu nhảy.

      Lục Yên thường hay tập nhảy vào buổi tối, đây là cách xả stress sau ngày dài làm việc, thỉnh thoảng Nam Chi cũng hay theo đến nhảy ở quảng trường, còn bé mà nhảy sung hơn cả các các bác ở đấy.

      Nhịp của bài hát này rất nhanh, Nam Chi liên tục nhảy theo mẹ, Lục Yên mặc cái áo lệch vai, màu be, bên dưới mặc chiếc quần jean xanh, hai chân thon dài thẳng tắp, rất nghiêm túc nhảy, ngay cả động tác tay, hay là động tác ở eo, hay là ánh mắt, đều vô cùng thích hợp.

      Đây giống như là nghề của , vô cùng chuyên tâm, tập trung toàn bộ tinh thần để nhảy.

      Chỉ lúc sau, ở xung quanh vài người đứng lại nhìn, nhìn hai mẹ con lớn cùng nhau nhảy.

      Nam Chi bắt kịp theo được hết các nhịp nhảy, khuôn mặt của có lấm tấm mấy giọt mồ hôi.

      Tạ Đạo Niên đứng trước mặt của Lục Yên, dùng điện thoại quay lại video hai mẹ con nhảy, Lục Yên nhìn , nháy mắt với , và nở nụ cười quyến rũ.

      Tạ Đạo Niên quay lại hết dáng vẻ đó của .

      Sau khi kết thúc điệu nhảy, Nam Chi khoanh hai tay lại tạo tư thế cảm ơn, người qua đường nhìn thấy vậy đều mỉm cười, vỗ tay.
      "Cảm ơn."

      Lục Yên xong, Tạ Đạo Niên lấy khăn giấy ra lau mặt cho , "Nhảy đẹp lắm."

      "Bố ơi, Nam Chi nhảy có đẹp ạ?"

      Tạ Đạo Niên bế bé lên, lấy khăn giấy lau mồ hôi ở lưng cho bé, "Đương nhiên là đẹp rồi."

      Được bố khen, rất vui.

      Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, hai người nhìn nhau với ánh mắt hiểu .

      Lục Yên cầm tay bé, Nam Chi dùng tay ra hiệu hãy lại gần, Lục Yên ngồi xổm xuống, Nam Chi hỏi , "Mẹ ơi, sao bố nhảy?"

      Tạ Đạo Niên mua nước cho hai mẹ con, còn đứng trả tiền ở quầy bán hàng, nở nụ cười, với Nam Chi: "Bố biết nhảy."

      "Nhưng bố biết chạy bộ mà?" Nam Chi cảm thấy rất hoang mang.

      Lục Yên lại bỏ thêm câu, "Bố còn biết hát."

      Nam Chi trợn to hai mắt, "Cái gì bố cũng phải biết chứ?"

      " bé ngốc, có ai cái gì cũng biết hết."

      Tạ Đạo Niên mua nước về, mở nắp ra rồi đưa cho , thấy hai mẹ con cười ý vị thâm trường*, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      (*ánh mắt ý vị thâm trường: ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt có chút ý trêu chọc.)

      Lục Yên lắc đầu, " có việc gì."

      Nam Chi nhìn bố, rồi lại nhìn mẹ, che miệng lại cười khúc khích.

      ngang qua máy chơi gắp thú, Nam Chi thấy con gấu bông màu hồng nhạt bên trong, bước chân liền dừng lại muốn tiếp.

      "Mẹ ơi, có nhiều sao biển Patrick quá." bé bước lại gần nhìn, lại phấn khích hơn, chỉ vào bên trong, hô to: "Còn có bạch tuộc, mẹ ơi, con muốn cái đó."

      Tạ Đạo Niên xoa đầu bé với vẻ bất đắc dĩ, đổi tiền xu.

      Lục Yên ngồi xổm xuống, ôm lấy Nam Chi, mở khóa kéo của túi xách ra, "Nam Chi muốn bao nhiêu con?"

      Nam Chi đếm ngón tay, "Nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều."

      Lục Yên hôn vào má cái, nhìn máy gắp thú.

      "Nhìn mẹ này."

      ..... Trong góc phòng trò chơi truyền đến tiếng cười vui vẻ của trẻ con.

      "Oa! Mẹ, mẹ lại gắp được sao biển Patrick rồi, ha ha! Còn có chú gấu con nữa."

      Tạ Đạo Niên cầm túi gấu bông, tay đỡ trán, hai mày nhíu lại.

      Lục Yên sắp gắp hết gấu bông của nhà người ta.

      Cái túi đầy thể nhét thêm được gì vào nữa, xung quanh cũng bắt đầu có người đứng lại nhìn.

      Lục Yên gắp mấy cái, lắc đầu, "Cái tay gắp này bị lỏng rồi, chúng ta đổi sang máy khác."Nam Chi phấn khích đến cái máy gắp thú khác, Tạ Đạo Niên cầm túi theo ở phía sau.

      "Cái tay gắp này có thể dùng được." Lục Yên nhắm vào con gấu bông ở giữa, ánh mắt chăm chú nhìn theo cái tay gắp, từ từ điều khuyển cái tay gắp lên cao.

      số học sinh trung học ngang qua, "Oa, cao thủ a, siêu quá!"

      Tạ Đạo Niên nghe thấy vậy liền bật cười, nhìn về phía hai mẹ con, trong lòng ngoại trừ cảm thấy hạnh phúc, còn cảm thấy có chút tự hào.

      Cuối cùng, Lục Yên gắp được hết cả gia đình nhà bọt biển SpongeBob, Nam Chi vô cùng phấn khích, cầm túi gấu bông muốn buông.

      [​IMG]
      "Bố ơi, chúng ta đến nhà ông nội bà nội , con muốn đưa chú sao biển Patrick cho ông bà."

      Tạ Đạo Niên đến gần lỗ tai của Lục Yên, "Người chủ khu trò chơi chắc rất muốn nổ tung."

      Lục Yên nhìn con nhảy múa trong phấn khích, "Kệ họ, em phải gắp cho con ."

      "......"

      Chiếc xe chạy đến Vân Phù Cư, Nam Chi kéo tay Tạ Đạo Niên, "Bố ơi, nhanh lên, nhanh lên nào."

      Vào đến nhà, Tạ Vân Bằng uống trà trong phòng khách, Nam Chi đẩy cửa ra, hô to, "Ông nội, cháu đến rồi, cháu muốn cho ông cái này."

      Tạ Vân Bằng nhìn thấy cháu đến, vui mừng đến nỗi cười khép được miệng lại, đứng dậy đến ôm lấy bé, "Nam Chi muốn cho ông nội cái gì?"

      Tạ Đạo Niên đưa gấu bông cho bé, Nam Chi nhét con gấu bông vào lòng của Tạ Vân Bằng, "Cho ông nội cái này."

      Tạ Vân Bằng nhìn con gấu bông màu hồng béo ú, dở khóc dở cười, ông lớn tuổi rồi mà còn được tặng cái này.

      Trần Lộ đến, cười vô cùng vui vẻ, "Nam Chi đến rồi."

      "Bà nội, cháu tặng cho bà bạch tuộc Squidward."

      Trần Lộ nhận lấy, cười toe toét, thơm chụt cái vào má của Nam Chi, "Nam Chi ngoan quá."

      A Bảo chạy tới chạy lui ở dưới chân, liên tục kêu meo meo, Nam Chi cầm con gấu bông đưa cho nó, "A Bảo, chị cho em con gấu bông này."

      Lục Yên dựa vào vòng tay của Tạ Đạo Niên, cười đến mức cái bụng co thắt lại, kéo cánh tay của , : " được rồi, ai ui, em đau bụng quá."

      Tạ Đạo Niên cũng cười khép miệng lại được.

      Con vừa giống vừa giống Lục Yên, có chút tinh quái, có đôi khi ra những câu khiến người khác kinh ngạc, khiến mọi người thể thương.

      Nam Chi ở Vân Phù Cư lúc, tặng mấy con gấu bông cho nhân viên của cửa hàng xong mới hài lòng cầm số còn lại về.

      Tạ Vân Bằng và Trần Lộ đứng ở cửa nhìn họ lúc lâu mới vào nhà.

      A Bảo ngồi ở ghế sau, vui vẻ ôm bọt biển SpongeBob chơi biết chán.

      cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm ngát của hoa Thất Lý Hương.

      _______

      Hết chương 32

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      33: Ngày tết
      Editor: Yang3S

      ______

      Hoa Thất Lý Hương rụng xuống, hoa gạo nở hoa.

      Sắp tới năm mới, số cửa hàng trái cây và cửa hàng bánh kẹo bắt đầu bày bán đồ tết, kẹo tết, hạt dưa, nhà nước bắt đầu tháo biển quảng cáo cũ đường xuống, treo biển chào đón năm mới lên, số cây đa được treo đèn lồng đỏ, nơi nơi tràn ngập khí tết.

      Hôm nay, Tạ Đạo Niên ở nhà viết thư pháp, tường treo từng câu đối , cả căn phòng tràn ngập mùi mực tàu, Nam Chi ôm A Bảo ngồi ở bên cạnh nhìn viết câu đối, còn Lục Yên chỉnh sửa câu đối lại cho ngăn nắp, rồi đem chúng đến Vân Phù Cư và nhà thờ tổ đường Phân Phương.

      "Trường Canh, sao năm nay chúng ta lại phụ trách câu đối cho nhà thờ tổ vậy?"

      Tạ Đạo Niên dừng bút, viết lời chúc, nên cần phải hết sức cẩn thận.

      "Hàng năm, mỗi nhà đều thay phiên nhau phụ trách câu đối cho nhà thờ tổ của nhà họ Tạ, năm nay đến lượt nhà mình, bố thích mua, nên tự viết."

      Lục Yên nhìn những cặp câu đối có độ dài ngắn khác nhau, có chút thắc mắc, "Vậy làm sao để phân biệt chúng?"

      chỉ vào câu đối ngắn, : "Những câu đối này dán ở bên cạnh các vị thần linh, còn câu đối dài dán ở trước cửa."

      "Em hiểu rồi."

      nhà ba người cùng nhau dán câu đối lên tường nhà, Nam Chi đứng ghế lấy hồ dán bôi vào câu đối sau đó dán ép cánh cửa.

      Lục Yên bế bé xuống, hôn chụt cái, : "Năm nay Tiểu Hồng Tảo 5 tuổi rồi."

      Tiểu nha đầu rất vui, bé hôn lại cái, "Nam Chi 5 tuổi, là đứa trẻ lớn."

      Nghe được câu này, hai vợ chồng nhìn nhau cười. Tạ Đạo Niên dán xong câu đối cuối cùng, Lục Yên lau mồ hôi cho , sau đó len lén hôn cái vào mặt của .

      nhìn , cười cười, bỏ tay áo xuống, tay của dính hồ dán, thừa dịp Lục Yên chú ý, quệt cái vào mặt của .

      Lục Yên đưa tay lên mặt sờ, sờ thấy thuốc nhuộm màu đỏ, đánh , "Đồ lưu manh."

      tránh được đòn tấn công của , Lục Yên đánh trúng được .

      Đúng là càng ngày càng xấu xa.

      So với Nam Chi hai người vẫn có chút trẻ con.

      Nam Chi kéo áo của Lục Yên, chỉ vào thần giữ cửa, "Mẹ ơi, mẹ ơi, kia là ai ạ?"

      Lục Yên tạm thời buông tha cho , với Nam Chi: "Kia là Tần Thúc Bảo, còn kia là Úy Trì Cung, hai người họ là thần giữ cửa."

      "Thần giữ cửa có tác dụng gì vậy ạ?"

      "Để trừ tà."

      Hai vợ chồng dọn dẹp lại đồ đạc, Nam Chi trước khi vào nhà lời cảm ơn với hai vị thần giữ cửa, còn A Bảo nhanh nhẹn chen vào trước khi cánh cửa đóng lại.

      ngày trước ngày cúng tế nhà thờ tổ, Trần Lộ kéo Lục Yên đến nhà thờ tổ làm bánh, bên trong nhà thờ tổ có số người dùng bột mì nặn những hình người , Trần Lộ với rằng làm những hình người đó để cúng tế, 5 năm lại thay đổi lần. Dạy mọi người nặn hình người bà cụ, bà cụ rất lớn tuổi, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng, Lục Yên vốn khéo tay, hơn nữa rất biết quan sát, thầm, nhanh tay nhanh mắt, thoáng cái theo kịp, nặn được hình người nho . Bà cụ thích chuyện, hằng năm đều dạy các nàng dâu trong gia tộc làm, nhìn vòng, thấy tay chân Lục Yên nhanh nhẹn nhất, bà cụ hiếm khi mở miệng hỏi: " bé này là vợ của ai?"

      Trần Lộ liếc mắt nhìn Lục Yên, cười với bà cụ, : "Bà ơi, đây là vợ của Trường Canh."

      Bà cụ suy nghĩ lúc, chậm rãi : "Trường Canh?.... cháu chính là Trường Canh ý hả?.... Trường Canh ngoan, thằng bé này vừa đẹp trai lại vừa ngoan ngoãn." xong lại nhìn Lục Yên, "Bà lão này dậy rất nhiều người, nhưng cháu là người học được nhanh nhất."Lục Yên ngượng ngùng cười, Trần Lộ với : "Tiểu Yên, mau cảm ơn với bà ."

      "Cháu cảm ơn bà ạ."

      Bà cụ ngồi xuống nhìn kỹ Lục Yên, "Đúng là rất xinh đẹp a, dẫn người chưa?"

      Ở chỗ này dẫn người có nghĩa là có con chưa?

      "Có con ạ."

      "Giỏi lắm, cháu kết hôn được bao lâu rồi?"

      "5 năm ạ."

      Bà cụ gật đầu, chỉ vào hình người trong tay của Lục Yên, : "Rắc ít phấn đỏ lên người Quan Công ."

      "Vâng ạ."

      Đến tết Nguyên đán, Đào Nhạc cùng Ngụy Tĩnh Hàm trở về quê nhà của ông. Trước khi , hai người cho Nam Chi cái lì xì đỏ chót, Nam Chi cười giòn tan cảm ơn ông ngoại bà ngoại, Ngụy Tĩnh Hàm bế lúc lâu, sau đó đưa bé đến trung tâm mua sắm mua cho bé mấy bộ búp bê barbie, Đào Nhạc cũng ngăn cản ông. Lúc họ quay về Vân Phù Cư Lục Yên thấy ở ghế sau của xe có đống hộp quà, Nam Chi ôm lấy chúng, nhiều đến mức hai tay ôm hết được, vẫn còn cười hihi muốn buông.

      Lục Yên có cảm giác sụp đổ, "Bố, sao bố lại mua nhiều đồ cho con bé thế ạ?"

      Ngụy Tĩnh Hàm giúp Nam Chi cầm mấy hộp búp bê barbie, cười : " sao đâu, con bé thích là được rồi."

      Lục Yên thấy Nam Chi cười giảo hoạt trốn ở sau lưng của Ngụy Tĩnh Hàm, lông mày của nhíu lại, gọi to: "Tạ Nam Chi, ra đây."

      " , con muốn ở với ông ngoại."

      Đào Nhạc ôm Nam Chi vào lòng, "Được rồi, Yên Yên, trẻ con đều thích búp bê, mua cho con bé bộ để chơi thôi mà."

      Bọn họ mua tận 5 hộp, chứ đâu phải là hộp.

      "Mẹ ơi, đó là bởi vì mẹ biết trong phòng của con bé có bao nhiêu búp bê, bao nhiêu gấu bông đấy thôi."

      Đào Nhạc thơm vào má Nam Chi, : "Con cứ coi như là mẹ mua tặng cho cháu ngoại của mẹ ."

      Tạ Đạo Niên từ trong nhà ra, thấy Nam Chi ôm đống hộp búp bê barbie chạy vào trong Vân Phù Cư, theo ở phía sau là Lục Yên, dùng tay ôm lấy Nam Chi, hỏi bé: "Có chuyện gì vậy? Chạy nhanh như thế làm gì?"

      "Bố ơi, mẹ.... mẹ.... mẹ ý.... mẹ ý."

      Lục Yên đến trước mặt của Tạ Đạo Niên, hỏi bé: "Mẹ làm sao?"

      Nam Chi trốn ở trong ngực của Tạ Đạo Niên dám câu gì, Tạ Đạo Niên nhìn đống búp bê barbie trong tay của bé, trong lòng liền hiểu , hỏi Lục Yên: "Bố mẹ mua đồ cho con bé?"

      "Cứ coi như là thích mua, cũng nên đòi bố mua cho tận 5 hộp, em thấy con bé ngại phòng của con bé quá rộng đây mà."

      Tạ Đạo Niên nghĩ đến căn phòng chứa đầy gấu bông và búp bê của con bé, khóe mắt giật giật, giọng với Nam Chi: "Nam Chi, con có nhiều búp bê như vậy rồi, lần sau được đòi ông ngoại mua thêm nữa, mẹ gắp nhiều búp bê cho con như thế, con thấy thích chúng à?"

      "Thích ạ." Nam Chi ngẩng đầu, xoa xoa đầu búp bê barbie, bé nghĩ ngợi lúc, "Lần sau... lần sau con ... đòi ông ngoại mua cho nữa ạ." xong cầm hộp búp bê đưa cho Tạ Đạo Niên, "Cái này con tặng cho chị Miểu Miểu."

      phải là Lục Yên muốn mua đồ chơi cho bé, cũng phải là muốn Ngụy Tĩnh Hàm và Đào Nhạc mua đồ chơi cho bé, chỉ là sợ tạo thành thói quen xấu cho Nam Chi, bé thích gấu bông sao biển màu hồng nhạt, Lục Yên có thể chơi gắp thú gắp cho bé, nhưng con bé lại có lòng tham vô đáy, đòi mua tận 5 hộp búp bê barbie đắt tiền như thế, chỉ sợ sau này lại càng tham lam hơn.

      "Vậy móc tay với mẹ được ?""Được ạ."

      Nam Chi móc tay cùng với xong, với Tạ Đạo Niên: "Bố, chị Miểu Miểu đâu rồi ạ?"

      "Ở trong nhà, con tìm chị ý ."

      Tạ Đạo Niên thả Nam Chi ra, Nam Chi ôm đống búp bê chạy vào trong nhà, Tạ Đạo Niên xoa đầu Lục Yên, "Có vẻ như con bé vẫn còn sợ em."

      Lục Yên xoa mi tâm*, "Trước đây em cũng từng như vậy, nhưng mẹ ác hơn, cầm cái mắc áo đánh em."

      (*mi tâm: phần giữa hai đầu lông mày.)

      "Nghiêm khắc như vậy?"

      " nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta gửi con bé cho bố mẹ, phải là buổi chiều còn phải đến nhà của chú à?"

      " thôi."

      Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm về quê nhà của Ngụy Tĩnh Hàm, Lục Yên và Tạ Đạo Niên đến các nhà họ hàng thân thích để tặng quà và chúc tết, Nam Chi ở lại Vân Phù Cư học cách pha trà hoa lài với Tạ Vân Bằng, Trần Lộ rửa sạch nguyên liệu để ngâm rượu thuốc, để năm sau uống.

      Đến ngày mồng 8 tết, khí tết cũng dần dần phai nhạt, xung quanh yên tĩnh hơn, những vụn pháo dây được người vệ sinh môi trường quét thành đống to, mặt đất đâu đâu cũng có mảnh vụn màu đỏ của pháo dây. Những cái pháo dây này cháy tương đối nhanh, ngọn lửa màu đỏ rất nhanh được cháy lên, những người bạn nhặt những đoạn đuôi pháo chưa nổ hết lại, sau đó đặt chúng lên cái khăn giấy, cầm bật lửa châm vào giấy, sau đó chạy nhanh ra xa, chiếc khăn giấy cháy đến chỗ pháo dây, tách tách, tiếng pháo nổ vang lên, đám nhóc con cười vô cùng vui vẻ, sau đó chúng lại tiếp tục tìm những đoạn đuôi pháo chưa nổ hết, sau đó lại làm như vừa nãy, chơi vô cùng vui vẻ.

      Trong những ngày tết, Lục Yên và Tạ Đạo Niên ăn rất nhiều thịt gà, thịt vịt, thịt ngan. Nên mấy ngày hôm nay cảm giác có chút chán ăn, hai người ngồi ghế sofa, em nhìn nhìn em, đều cảm giác muốn ăn cơm.

      "Trường Canh, ăn gì bây giờ?"

      Tạ Đạo Niên lắc đầu, " cũng biết."

      Lục Yên suy nghĩ lúc, : "Hay là chúng ta ăn tôm hùm ?"

      "Chỉ ăn tôm hùm á?"

      "Tôm ở nhà hàng Hoàng Ký ở bên đường kia ăn cũng khá là ngon."

      xong hai người liền chuẩn bị , Tạ Đạo Niên lấy chìa khóa xe trở Lục Yên đến cửa hàng hải sản Hoàng Ký, mua tôm hùm.

      Về đến nhà, Lục Yên liền lau sạch sàn nhà, trải hai tấm thảm xuống sàn nhà, vào bếp lấy đôi găng tay, mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng.

      Tạ Đạo Niên xoa tay, kéo vạt áo sơ mi ở trong quần ra, rồi tháo đồng hồ và để sang bên. Sau đó ngồi xuống, nhìn mấy con tôm hùm trong đĩa, đưa tay lên sờ cằm, "Cảm giác thiếu thiếu cái gì đó."

      đứng dậy rồi vào thư phòng tìm cái gì đó, lúc ra thấy cửa phòng ngủ mở, Lục Yên thay cái váy trắng rộng thùng thình, khi ánh sáng chiếu vào, nó trở nên trong suốt, bên trong là áo lót ren và quần lót ren, nhìn dọc xuống theo đường cong của , còn có thể nhìn thấy hai bắp đùi rung lắc, mỗi bước đều giống như chuyện.

      Có chút quyến rũ, có chút nở nang.

      Lục Yên đưa cho cái dây chun, "Trường Canh, buộc tóc lên giúp em."

      Tạ Đạo Niên dùng tay chải tóc cho , tóc của Lục Yên rất mượt, rất thơm, sờ vào có cảm giác vô cùng suôn mượt, cơ thể giống như lún xuống cát, nếu bạn dùng sức, bạn càng bị lún sâu xuống dưới.

      Buộc xong tóc cho , các ngón tay của Tạ Đạo Niên vẫn còn đọng lại mềm mại, suôn mượt của mái tóc .

      _______

      Yang: Thức đến giờ này để edit và beta truyện đây . biết còn ai nhớ đến truyện nữa . Xin lỗi để các babe phải chờ lâu, yên tâm là truyện hoàn trong tuần này nhá . M.n có biết Niên ca cảm giác thiếu cái gì ? Hãy vote và bình luận để sớm biết nhá

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      33-2: Ngày tết 2
      Editor: Yang3S

      _________

      Lục Yên ngồi xuống, thấy bỏ bộ bài poker ra, hỏi: "Lần này chẳng lẽ dùng tiền để đặt cược?"

      "Mỗi người rút con, xem bài ai to hơn, người thắng có thể ăn ba con tôm hùm."

      nhớ lại cảnh chơi bài với ở khu đầm sen, rụt cổ lại, Tạ Đạo Niên mỉm cười, hỏi : " dám?"

      "Dám!"

      Tạ Đạo Niên bỏ bài ra khỏi hộp, xào chúng lên lúc sau đó đặt xuống tấm thảm

      "Chọn ."

      Lục Yên rút tấm bài ở dưới cùng ra, lật lên, là con 9.

      Thấy con số này, nở nụ cười, "Đến lượt ."

      Tạ Đạo Niên tùy tiện chọn tấm, sau đó lật lên, là con 6.

      "Em khách khí đâu nhá." Lục Yên đeo găng tay nilon vào tay, cầm con tôm hùm to lên, "Em cố tình để con này ở cùng, xem ra nó cũng biết em thắng."

      Tạ Đạo Niên mỉm cười.

      Lục Yên lột vỏ ra, ăn thịt tôm, thấy khoanh hai tay lại nhìn , Lục Yên nở nụ cười gian, đưa thịt tôm đến trước mặt , "Cho ngửi ít."

      Đôi vai của run run biểu vui, Lục Yên vừa cắn tôm vừa nhìn , có tâm trạng tốt, nên nhoáng cái giải quyết xong ba con tôm to.

      Sau khi ăn xong, : "Chơi tiếp nào."

      7, 9.

      "Lại chín chín." Lục Yên lại cầm con tôm lên và ăn nó, thấy ngồi đó, tư thế vô cùng đoan chính, hoàn toàn có buồn phiền vì thua, suy nghĩ của xoay chuyển cái, lột con tôm ra rồi đưa cho , " đáng thương quá , cho ăn miếng này."

      Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn , tay Lục Yên chống xuống sàn, còn đầu ngẩng lên, hai mai tóc xoăn sóng nhìn rất quyến rũ, cổ áo tương đối thấp, có thể nhìn thấy được khe ngực sâu hút.

      Cảm giác lún xuống cát lại ập đến, có chút ngứa, có chút tê dại.

      há miệng muốn ăn, Lục Yên trực tiếp đưa thịt tôm vào miệng của , Tạ Đạo Niên nhai lúc, : " cứ nghĩ rằng em trêu cợt lúc rồi mới cho ăn."

      Lục Yên liếc nhìn , " cho rằng ai cũng xấu như à?"

      Tạ Đạo Niên mỉm cười, đưa tay lên véo vào má của , chờ Lục Yên ăn xong, hai người lại tiếp tục chơi.

      "Em muốn lại thắng nữa, xem , còn chưa được ăn con tôm nào."

      Mặc dù miệng như vậy, nhưng vẻ mặt lại biểu ngược lại.

      Đến lúc lật bài, số điểm hòa nhau.

      "Vậy mỗi người ăn ba con ."

      Hai vợ chồng cầm con tôm to lên ăn, sau khi giải quyết xong, Tạ Đạo Niên lau vết nước tương dính ở khóe miệng cho Lục Yên, với : "Cá thêm ván nữa, ai thắng được ăn 5 con."

      "Được!"

      Lục Yên vừa được, nhưng được chút

      . nào.

      Ba ván liên tiếp sau đó, đều thua, vỏ tôm trước mặt Tạ Đạo Niên có thể xếp thành ngọn núi , cười nhìn , cầm thịt tôm đưa đến trước mặt , "Cho em ngửi chút."

      Mặc dù Lục Yên lườm , nhưng vẫn chảy nước miếng.

      Đói quá !

      Nhìn bộ dạng ăn tôm trang nhã của , Lục Yên quyết định vào con đường cũ, muốn chơi xấu.

      cầm con tôm rang muối tiêu lên định đưa vào miệng, Tạ Đạo Niên nhanh tay nhanh mắt kéo tay lại, "Đúng là thành ."

      "Cho em... ăn... miếng thôi." cúi đầu đưa đầu lưỡi ra muốn liếm con tôm kia, Tạ Đạo Niên giữ tay lại cho ăn.

      "Em... rất... đói!"

      Hai người giằng co lúc, Lục Yên ngẩng đầu lên nhìn , cái bụng kêu "ọt" cái.

      .....

      ".... Ăn ."

      hài lòng ăn, Tạ Đạo Niên lột vỏ tôm giúp , rồi chấm nước chấm cho , "Ăn từ từ thôi."

      "Cảm ơn ông xã."

      Bây giờ lại cảm thấy tốt bụng, đúng là....

      Lục Yên : "Lần sau chơi, chơi mạt chượt, Trường Canh, ăn được con tôm nào."

      Tạ Đạo Niên đưa tay ra lấy vỏ tôm nhả từ miệng ra, : "Chơi xong đồ ăn đều lạnh."

      "Aiz, trò em chơi giỏi hơn lại biết chơi."

      "Hồi tết phải là em thắng được rất nhiều à?"

      "Nào dám thắng mấy chú mấy bác ấy, về sau đều phải giả vờ thua."Tạ Đạo Niên mỉm cười, "Chắc lần sau mấy bác mấy chú ấy cũng dám chơi với em nữa đâu."

      Hai người giải quyết xong đĩa tôm hùm, Lục Yên ăn no, xoa xoa bụng, "No quá ."

      Tạ Đạo Niên đứng dậy cởi dây lưng ra, tiếng mặt khóa kim loại rơi xuống đất tạo lên tiếng động rất chói tai, Lục Yên liếm thức ăn còn dính đầu ngón tay, thấy cởi dây thắt lưng, rồi lại cởi cái cúc áo ở cổ tay, sau đó kéo ống tay áo lên khuỷu tay.

      chỉ làm làm vậy cũng khiến thể rời mắt.

      Trong mấy ngày tết, đến nhà họ hàng, đứng ở bên chuyện với các vị trưởng bối, các ở xung quanh đều giọng thảo luận, lặng lẽ chỉ vào Trường Canh đứng trong đám đông, : chàng kia đẹp trai quá , biết là người thân của ai nhỉ?

      Đúng vậy, vừa lịch vừa văn nhã, gặp ai cũng chào hỏi vô cùng lễ phép.

      Những lúc Nam Chi ỉu xìu, đều bế bé lên rồi dỗ dành, để Lục Yên có thời gian làm quen với họ hàng của nhà họ Tạ, mỗi lần Lục Yên chuyện xong với các thím các bác, ngẩng đầu lên, đều thấy đứng ở bên ngoài, Nam Chi dựa đầu vào vai của ngủ, nhìn từ bên cạnh, như nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt tràn ngập thương cùng dịu dàng, tấm lưng to lớn thoạt nhìn trông vô cùng to lớn.

      hình ảnh rất bình thường, bố ôm con.

      Nhưng nhìn cách mà dỗ con , bạn cảm thấy, có cảm giác an toàn từ tận đáy lòng.

      loại thương từ tận đáy lòng, vô cùng thương.

      Tạ Đạo Niên nhìn , cười : "Có chuyện gì vậy? Đau đầu à?"

      "Trường Canh, sao lại đẹp trai như vậy?"

      cầm vỏ tôm đổ vào thùng rác, thấy Lục Yên đưa tay lên chống cằm nhìn , ngượng ngùng đưa tay lên sờ mũi, "Em cũng rất đẹp."

      Lục Yên mỉm cười, nằm tấm thảm, che mặt lại, nhìn qua những khe hở của ngón tay.

      "Lập gia đình rồi mà còn trẻ con như vậy."

      Lục Yên gì, xoay người, đưa lưng về phía , rồi cười trộm.

      Tạ Đạo Niên cầm bọc rác để ra cửa, sau khi rửa đĩa xong, vẫn thấy cười, bước đến bế bổng lên, Lục Yên vòng tay qua ôm lấy cổ của , đặt lên ghế sofa, đè lên người , "Sao cười nữa?"

      mỉm cười gì, ngón tay chậm rãi sờ lên hàng lông mày của , xoa dịu u sầu của , sờ qua mũi , động tác dịu dàng như nước, chạm lên đôi môi của , chà sát mấy cái, sau đó hôn lên.

      Hai môi chạm nhau, chỉ là da chạm da, mà còn có cả nhiệt độ.

      kéo dây buộc tóc của xuống, trong nháy mắt, mái tóc đen xõa tung ra, ngón tay của xuyên qua làn tóc của , nhàng chải vuốt, ma sát giữa những sợi tóc với các ngón tay, khiến nụ hôn của ngày càng sâu.

      Tạ Đạo Niên chống người lên nhìn Lục Yên, cơ thể của toát lên vẻ thành thục, ánh mắt vừa nhiệt tình vừa chân thành, với nhiệt tình và quyến rũ trời sinh, chiếm giữ tình của , ánh sáng và bóng tối của , khiến ngày càng đắm chìm trong vực sâu của tình .

      cũng hiến dâng tất cả cho .

      Tạ Đạo Niên đẩy cái váy của lên, đôi chân trắng nõn tì vết lộ ra ngoài, chiếc quần lót màu trắng thể che lấp được bụi cỏ bên dưới, tách bắp đùi của ra, bộ phận ở giữa ẩm ướt, còn có thể ngửi thấy được mùi động tình.

      ghé sát vào lỗ tai của , nhàng câu: "Đúng là tiểu tinh."

      Ngón tay của Lục Yên bám vào cánh tay của , cả cơ thể cảm giác rùng mình.

      Chiếc váy trắng bị đẩy lên đến tận hông, để lộ ra cái rốn xinh đẹp, cúi đầu liếm nó lúc, Lục Yên nằm cười ghế sofa.

      "Ha ~ Trường Canh, đừng liếm rốn, nhột quá ~"

      mỉm cười, bóp lấy cái eo làm loạn của , tiếp tục động tác liếm quanh rốn, Lục Yên nằm ghế sofa vừa cười vừa giãy dụa tay chân, "Trường Canh, ha ~~, nhột quá ."

      Trong lúc giãy dụa, luồn tay vào trong áo ngực vuốt ve bộ ngực đẫy đà của , tay của Lục Yên cách lớp áo lót đè lại bàn tay của , di chuyển theo động tác nhấp nhô của .

      Những người phụ nữ sinh con, bộ ngực dường như đều to và nặng hơn trước, khác với cao ngất và đàn hồi thời thiếu nữ, từng cho con bú, nên luôn có cảm giác thành thục hơn.

      kéo chiếc váy của xuống, giải quyết cái áo ngực, giơ hai chân của Lục Yên lên, kéo quần lót của ra.

      Lục Yên vuốt ve gương mặt của , Tạ Đạo Niên cúi đầu, hôn lên mặt , ghé sát vào lỗ tai của , : "Trường Canh, em ."

      Tạ Đạo Niên hôn lên tay , " cũng vậy."

      ấn hai đùi của xuống tạo thành hình chữ M, rồi quỳ chân xuống ghế sofa, sau đó cởi quần ra, dùng cậu em trai của mình vỗ lên bé của , Lục Yên cắn ngón tay, nheo mắt lại, khẽ rên rỉ, "Tiến vào !"

      trêu đùa hai cánh hoa bên ngoài, : "Vừa mập vừa dày, là dâm đãng."

      Hai cánh hoa của co giật, khiến vào càng thêm sâu, bộ ngực bị kẹp giữa hai chân mở rộng, thấy mãi chịu tiến vào, trái tim đập loạn, gương mặt đỏ bừng lên.

      cúi đầu xuống ngậm quả đào của , cái mông bắp đầu nhấp nhô lên xuống, tạo ra tiếng nước ọp ẹp.

      "Trường Canh ~ là giỏi...."

      Cái trán của bắt đầu đổ mồ hôi, chiếc áo sơ mi màu xanh lam bị ướt nhẹp, Lục Yên nhắm mắt lại, cắn môi, cái miệng ngừng phát ra tiếng rên rỉ ưm a, tiểu huyệt liên tục cắn mút lấy gậy th*t của , tay tự xoa ngực, nhìn cực kì dâm đãng.

      Đôi mắt của Tạ Đạo Niên dần lên tơ máu, đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, Lục Yên nghe thấy tiếng "tách", mở mắt ra, thất chụp .

      "Trường Canh, em mặt quần áo."

      "Nào, mở rộng chân ra chút nữa."

      Lục Yên thấy đưa camera đến quay cận cảnh tiểu huyệt, khuôn mặt của đỏ hết cả lên nhưng vẫn ngoan ngoãn mở rộng hai chân ra hết cỡ, thịt non đỏ tươi lọt vào trong ống kính, Tạ Đạo Niên đưa ngón tay vào ấn mấy cái, sau đó giơ tay lên chụp lại toàn thân .

      Sau khi quay chụp xong bắt đầu cởi áo ra, Lục Yên nhìn chớp mắt, động tác dứt khoát, chỉ lúc sau, cả cơ thể trần chuồng lộ ra ngoài khí, thân dưới của ấn xuống, hai tay chống hai bên, cái mông nhấp nhô lên xuống với tốc độ nhanh như chớp.

      "Ưm ~ nhanh quá.... " kẹp chặt hai chân lại, Tạ Đạo Niên cắn xuống ngực .

      " thích à? Hửm? Vậy nhanh hơn chút nữa nhé?"

      Hương vị của cuộc ngày hôm nay dường như dày đặc hơn.

      Khi tăng nhanh tốc độ, tiếng rên rỉ của Lục Yên càng thêm điên cuồng, Tạ Đạo Niên buồn cười che miệng lại, "Muốn cho nhà ở cửa sổ đối diện hiểu nhầm à?" cắn ngón tay của , "Hôm nay họ ra ngoài rồi, lúc em đổ rác nhìn thấy."

      "Tiểu tinh."

      Rèm cửa sổ hơi phiêu động, cơ bắp cơ thể của siết chặt lại, tiểu huyệt của Lục Yên liên tục bị kéo căng ra, rồi lại siết chặt lại, nhắm hai mắt lại, hàng lông mi vừa dài, vừa cong vút.

      vuốt ve gương mặt của , Lục Yên nắm chặt lấy chân của , giọng mơ hồ: "Trường Canh, thấy em như thế nào?"

      "Em rất đẹp!"

      mỉm cười, tiếp tục kẹp chặt lấy gậy th*t của , vén tóc mai của ra sau tai, đuôi tóc được bao phủ bởi bầu trời nắng vàng, lãng mạn, tươi đẹp.

      Tạ Đạo Niên thở gấp, : "Có muốn sâu hơn nữa ?"

      "Ưm... muốn, em muốn.... "

      rút gậy th*t ra ngoài, kéo lên, ấn vào tướng, nâng chân của lên, sau đó đâm vào, Lục Yên kêu lên tiếng đau đớn, "A... vào rồi!"

      Cây trúc ở bên ngoài khẽ lay động, lá cây đung đưa, nhìn qua khe lá, đè hai tay lên tường, cái mông liên tục ấn xuống, hai bầu ngực của lắc lư qua lại, buông tay ra, bóp cằm của lại, cắn xuống vành tai của , bên dưới vẫn ngừng đâm vào rút ra, tiếng da thịt va chạm vào nhau, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ liên tục vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

      Đầu lưỡi của khẽ lướt qua mặt , "Tiểu tinh, đúng là dâm đãng muốn chết, em đây là muốn siết chết ."

      Lục Yên túm lấy mái tóc của , "Đừng dừng lại, nhanh hơn chút, vào sâu thêm chút nữa..."

      Tạ Đạo Niên cắn lên vành tai của , nhấc chân của lên, liên tục đâm vào rút ra, mái tóc của Lục Yên xõa tung ra, Tạ Đạo Niên liếm xuống vùng cổ của , ngón tay di chuyển xuống dưới chạm vào hạt châu của , đè xuống, Lục Yên nhịn được, dòng nướt ngọt ở sâu bên trong như thủy triều ập ra ngoài.

      "Hửm ~ ẩm ướt như vậy a? Có thể ướt hơn nữa ?"

      "Có thể ~ có thể a ~"

      tay nhấc chân lên, tay ôm vừa vừa cắm, đến trước cửa sổ sát đất, cười : " kéo rèm cửa sổ ra nhé?"

      ôm chặt lấy , " nên."

      càng muốn trêu , "Đừng xấu hổ!"

      Tiểu huyệt của lại siết chặt hơn chút, thậm chí cả tay và chân của cũng siết chặt lại, giữ chặt lấy .

      "Hừm, khẩu vị của em lớn , siết chặt tha."

      Đẩy ngã xuống ghế sofa, kẹp chân lại, mạnh mẽ đâm vào, Lục Yên đặt tay lên đỉnh đầu, mái tóc xõa xuống mép sofa, "Trường Canh ~ bắn cho em, bắn vào trong ."

      đặt hai chân lên vai mình, "Được."

      xong liền ôm , tiếng cơ thể va chạm mạnh mẽ vào nhau liên tục vang vọng lên trong phòng khách.

      Bên ngoài Nhã An Hoa Viên, những người bạn nhặt những mẩu pháo dây còn thừa, đặt nó lên khăn giấy, sau đó châm lửa rồi chạy nhanh ra xa, ngọn lửa chiếc khăn giấy bắt đầu cháy lan rộng ra.

      Hai người họ cũng vậy, cháy từ đầu tới đuôi.

      Chiếc khăn giấy dần dần bốc cháy thành hàng.

      Mồ hôi của Tạ Đạo Niên ngừng rơi xuống ngực của Lục Yên, nũng nịu : "Đừng dừng lại, đừng dừng lại."

      Ngọn lửa lan đến đầu pháo, bùm!

      Cú đâm cuối cùng, Lục Yên duỗi thẳng hai chân.

      Tiếng phảo nổ bùm bùm! Những người bạn chạy đến vỗ tay ngừng.

      Tạ Đạo Niên ôm chặt lấy , đâm vào sâu hơn chút nữa, Lục Yên thở hổn hển bên tai của , "Trường Canh, của là nóng a!"

      Nó đúng là rất nóng! Nóng muốn giết em.

      Những người bạn bên ngoài lại tìm những mẩu pháo dây còn thừa, Tạ Đạo Niên đứng lên khỏi người , rút gậy th*t ra, quan sát dòng chất lỏng màu trắng chảy ta từ tiểu huyệt của .

      Lau sạch cơ thể giúp , ngồi ở bên, vẫn chưa mặc quần áo vào, người vẫn còn dính rất nhiều mồ hôi.

      Lục Yên tiến lên ôm , hai người nằm ghế sofa, lặng lẽ nhìn trần nhà.

      Bên ngoài lại vang lên tiếng pháo nổ, xem ra đám bạn kia lại may mắn nhặt được những mẩu pháo dây còn thừa.

      Tạ Đạo Niên từ từ mở miệng, : " muốn cuối năm đưa Nam Chi đến cánh đồng sen, chỗ đó có nhiều đồi núi, đưa con bé xem cây cối, leo núi, cứ ở mãi trong thành phố cũng tốt."

      Lục Yên nằm dựa đầu lên lồng ngực của , gật đầu, "Cũng được."

      "Con bé tập trống thế nào rồi?"

      Nghĩ đến đây, Lục Yên liền bật cười. Lúc trước, khi Nam Chi học nhạc cụ, con bé chọn đàn violin hay piano giống những đứa trẻ khác, mà lại chọn đánh trống Trung Quốc, dáng người còn chưa cao bằng nửa cái trống, bây giờ mỗi ngày đều đứng chiếc ghế đẩu đánh trống theo chỉ dậy của thầy giáo, đánh tùng tùng, thế mà cũng chán, vẫn rất kiên trì.

      Lục Yên véo vào mặt của Tạ Đạo Niên, "May là con bé giống , học cái gì cũng rất kiên trì."

      ôm vào lòng, "Kiên trì mới tốt." xong nghĩ đến cái gì đó, cười rộ lên, "Say này a, chờ con bé lơn hơn chút, qua tết nhà thờ tổ có hoạt động, cho con bé đánh trống."

      Lục Yên nghĩ đến hình ảnh đó liền cười, "Thể lực của Nam Chi thấp như vậy, em đoán giọng hô của những đứa trẻ khác đều to hơn so với con bé."

      Nhà thờ tổ rộng lớn như vậy, vừa đánh trống vừa hô, toàn là người lớn đánh trống, quả thực là thể lực của Nam Chi thấp hơn so với họ.

      Hai người đều mỉm cười, đứng dậy mặc quần áo, sau đó dọn dẹp sạch bãi chiến trường chiếc sofa.

      Bên ngoài ngôi nhà, lại có tiếng pháo dây nổ vang lên.

      ______

      Hết chương 33

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      34: Mưa vườn chuối
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Editor: Yang3S

      _____

      Nước chảy róc rách, thời gian trôi nhanh.

      Năm mới qua, bọn họ trở lại với công việc bận rộn của mình, gần đây việc đánh thuế bắt đầu được thực thi nghiêm ngặt, Tạ Đạo Niên rất ít khi gọi điện về nhà trong thời gian này. Nam Chi vẫn tập đánh trống, Tạ Vân Bằng mua cái trống to đặt ở Vân Phù Cư để cho Nam Chi luyện tập. Mỗi lần bé tập đánh tùng tùng, đều có thể khiến những người già ở xung quanh đến vây xem.

      Sau khi Lục Yên hoàn thành đơn đặt hàng, nghênh đón là ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5.

      Nam Chi tự chuẩn bị đồ đạc cho vào balo của mình, Lục Yên chuẩn bị xong mọi thứ, Tạ Đạo Niên lái xe từ bãi đỗ xe ra, để đồ đạc vào cốp xe, Lục Yên bế Nam Chi lên ngồi cùng vào ghế trước.

      Thắt chặt dây an đoàn, chiếc xe chầm chậm ra khỏi Nhã An Hoa Viên.

      chiếc xe ô tô màu trắng chạy con đường quê.

      Ở trong cốp xe phía sau, cậu bé bọt biển lắc lư qua lại.

      Nam Chi ngồi trong lòng mẹ cất tiếng hát, hai tay vỗ theo nhịp, hai bím tóc dài xõa trước ngực, người mặc cái váy ren trắng, vừa ngây thơ vừa xinh xắn.

      Hôm nay Lục Yên mặc cái váy xòe liền thân màu xám, tóc buộc cao đuôi ngựa, trông vừa nhàng vừa trẻ trung năng động.

      Kể từ khi Nam Chi biết bố mẹ muốn đưa bắt cá và xem các loài thực vật, bé rất phấn khích, tối nào cũng nhắc đến lần bên tai của Lục Yên, sau đó gửi giọng ghi nhắc nhở Tạ Đạo Niên.

      "Bố ơi, trong ao sen có cá chạch ạ?"

      Tạ Đạo Niên chuyên tâm lái xe, trả lời, "Có cá."

      "Mẹ, con muốn bắt cá."

      "Nước sâu đó."

      Xe chạy đến cánh đồng sen, ngôi nhà quen thuộc vẫn ở đó, ao sen ít hơn trước, thay vào đó là những vườn chuối tây.

      "Bố ơi, cây đó trồng lúc nào vậy ạ?"

      Tạ Đạo Niên xuống xe, lấy đồ đạc trong cốp ra, "Củ sen bán được, nên họ trồng thêm nó."

      Bởi vì lần này có thêm Nam Chi, nên bọn họ phải mang nhiều đồ đạc hơn, mang ít như lần trước, bắt đầu hào hứng nhảy nhót chạy vòng quanh, sờ vào cái này, chạm vào cái kia.

      Nam Chi chỉ vào đống cây ở nửa mẫu đất phía trước, , "Mẹ ơi, đó có phải là cây dứa ạ?"

      "Đúng rồi."

      bé chạy đến sờ vào cái, cau mày : "Có gai."

      Lục Yên ôm bé lại, "Lúc nào nó lớn lên ăn rất ngọt."

      Vào nhà, bọn họ bắt đầu quét dọn, Nam Chi cũng phụ giúp đem đồ đạc cất. Hai vợ chồng suy nghĩ lúc, vẫn quyết định ngủ ở sảnh sau, trải chiếu, cầm lấy cái quạt hương bồ, nằm ở đó, buổi tối còn có thể ngắm sao.

      Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Đạo Niên định đến ao sen để bắt cá, Nam Chi muốn theo, Lục Yên yên tâm về bé, nên cũng theo.

      Đội mũ rơm lên cho bé, bởi vì đầu của Nam Chi quá , đội mũ rơm lên liền che mất tầm mắt của con bé, Lục Yên buồn cười chỉnh mũ về sau cho bé, Tạ Đạo Niên cầm dụng cụ đánh bắt cá, cả nhà tay lớn tay nắm lấy nhau cùng nhau đến ao sen.

      Khi đến ao sen, Tạ Đạo Niên ngắt chiếc lá sen, lộn ngược nó lại rồi đội lên đầu cho Nam Chi, Nam Chi hiển nhiên là rất thích cái mũ thiên nhiên này, xoay ngay vòng ở tại chỗ, chiếc váy xòe tung ra và những bông hoa ra, cười giòn giã : "Cảm ơn bố ạ."

      Tạ Đạo Niên nhìn Lục Yên, làn da lộ ra ngoài của có chút đỏ ửng, kéo đến dưới gốc cây, "Chờ ."

      Nam Chi hô, "Bố, con muốn con cá to."Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống mép ao sen, trả lời: "Được!"

      Cầm lưới đánh cá, ở mép ao, nhìn những con cá trong ao sen, đợi đúng thời cơ đúng vị trí, ngừng thở, quăng lưới, con cá lớn sa vào lưới, ra sức vẫy vùng. Thả cá vào trong giỏ câu, Tạ Đạo Niên hái mấy bông hoa sen đưa cho bé, bé vô cùng thỏa mãn, giữ chặt lấy bông hoa sen, thỉnh thoảng mở nắp giỏ câu ra nhìn con cá lớn có còn ở bên trong hay .

      Lục Yên và cùng nhau cầm theo giỏ cá, ở phía trước, lá sen đỉnh đầu lắc lư qua lại, như muốn rơi xuống, Lục Yên bật cười, " nhìn con bé kìa, vừa mới ra ngoài mà bắt đồng trở nên hoang dã."

      Tạ Đạo Niên dùng ngón tay nhàng ma sát ngón trỏ của của , "Chẳng phải lúc đó chúng ta cũng vậy?"

      Gò mó của đỏ ửng, thậm chí trông còn xinh đẹp hơn cả đóa hoa sen trong ao, lúc này giương mắt lên trách mắng , ngón tay cào lại ngón tay của .

      Nam Chi chạy ở phía trước, bé quay đầu lại giục, "Nhanh lên, nhanh lên chút, chậm quá ."

      "Đây đây."

      đường bờ ruộng cỏ mọc xanh biếc, gia đình ba người đó, gió thổi sen động, tràn đầy sức sống.

      Trong phòng bếp.

      Lục Yên giã hương liệu (gia vị), Tạ Đạo Niên sau khi giết cá xong liền lấy rượu và gia vị ướp vào cá, Nam Chi ngồi chiếc ghế đẩu bóc hạt sen.

      Thời tiết nóng nực, Lục Yên cởi bớt hai cúc áo ở trước ngực, trán đổ mồ hôi, Nam Chi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho , sau đó cũng lau mồ hôi cho Tạ Đạo Niên, "Trời nóng quá, bố mẹ đều đổ mồ hôi."

      Tạ Đạo Niên bế bé ra ngoài, đặt bé xuống chiếc giường gỗ trong sân, mở trò chơi điện thoại rồi đưa cho bé chơi, "Tiểu Hồng Tảo chơi game lúc nhá, bố và mẹ nấu cơm, có được ?"

      Đôi mắt to tròn của Nam Chi chớp chớp mấy cái, gật đầu, "Nam Chi chơi game."

      Tạ Đạo Niên đặt nụ hôn xuống trán bé, sau đó tiến vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

      Lục Yên rửa sạch củ sen, sau đó đặt lên thớt gỗ để thái, Tạ Đạo Niên đứng ở phía sau đeo tạp dề vào cho .

      "Cảm ơn Trường Canh."

      hôn lên mặt cái, sau đó bắc chảo lên cho bánh khoai tây* vào chiên, khi hai mặt của các miếng bánh bắt đầu có màu óng điều chỉnh lửa to hơn, đợi lúc rồi tắt bếp .

      (*bánh khoai tây: là món ăn truyền thống của người Quảng Châu, Trung Quốc. Nguyên liệu chính làm bánh khoai tây gồm có khoai tây, trứng và bột.)

      [​IMG]
      Lục Yên thái rau, Tạ Đạo Niên dựa người vào bàn bếp nhìn .

      Con dao di chuyển lên xuống, thanh thái rau vang lên soàn soạt...

      Cái mông của trông to hơn rất nhiều so với trước đây, vòng eo cũng quá , bắp chân cũng đầy đặn hơn, cả cơ thể tràn ngập cảm giác đẫy đà, cảm giác nếu được sờ vào rất thích, mái tóc vừa dài vừa thẳng, hai chân vừa dài vừa khít chặt, dưới chân đôi dép xỏ ngón, hình xăm hồ điệp mu bàn chân trông rất sống động.

      đôi tay lao đến ôm lấy vòng eo của , Lục Yên ngẩn người, sau đó nụ hôn rơi xuống, Tạ Đạo Niên ôm chặt lấy , đặt dao xuống, đưa tay lên má , ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của .

      Nam Chi nhìn qua cửa sổ thấy bố mẹ hôn nhau, liền đưa tay lên che miệng lại cười khúc khích, sau đó chạy ra sảnh sau.

      Tạ Đạo Niên làm món trứng chiên cho hai mẹ con, lớp trứng bên ngoài bao quanh lấy thịt chân giò hun khói ở bên trong, bắp cải tím, cải trắng, cơm trắng ở trong bát, nhìn vô cùng ngon miệng.

      Cá hấp, củ sen xào, bánh khoai tây, cuống sen muối, canh sườn hầm hạt sen, vừa đơn giản vừa phong phú.

      [​IMG]
      Nam Chi uống canh, Tạ Đạo Niên đeo khăn ăn vào cổ cho bé, cái bàn tương đối thấp, và Lục Yên đều phải cúi gập cả lưng xuống.

      "Bố ơi, trời tối sầm lại rồi, trời mưa ạ? Chúng ta có thể bắt cá ạ?"Tạ Đạo Niên nhìn lên bầu trời, trời thực tối, chắc là sắp mưa, , "Có thể, bao giờ tạnh mưa bố dẫn con ."

      "Vâng ạ."

      Lục Yên tỉ mỉ gỡ xương cá cho bé, "Tiểu Hồng Tảo, ăn chậm chút."

      Nam Chi gật đầu, há miệng và cơm vào trong, sau đó cầm cái muôi múc canh vớt củ sen đưa cho Lục Yên, "Mẹ, mẹ ăn ."

      Lục Yên cắn miếng, liếc mắt nhìn Tạ Đạo Niên, hai vợ chồng hài lòng nhìn nhau cười.

      Cơm nước xong xuôi trời bắt đầu mưa, xung quanh ngôi nhà bắt đầu có tiếng mưa xào xạt, những ngọn núi phía xa xa như được phủ thêm tầng khói, những chú chim én ở xung quanh bắt đầu bay vào mái hiên để trú mưa.

      Sau khi ăn cơm xong Nam Chi chơi game lúc, sau đó ôm cậu bé bọt biển của mình nằm ngủ chiếc giường gỗ, Tạ Đạo Niên lấy quạt ra, bật số , sau đó đắp chăn lên cho bé.

      Sau khi rửa bát xong, Lục Yên ngồi ghế đẩu tiếp tục giã hương liệu, để làm nước sốt dùng cho ngày mai.

      Mái tóc dài của xõa ở sau lưng, tóc ở trước trán hơi uốn lượn, cúc áo ở trước ngực được cởi ra ba cái, hai bầu ngực ép sát lại tạo thành rãnh ngực sâu hút, váy tương đối ngắn, có thể nhìn thấy được quần lót màu trắng ở bên trong.

      Tạ Đạo Niên bổ ổi ra, ngồi xổm xuống đút cho ăn, Lục Yên cắn miếng ăn sau đó mỉm cười nhìn , tiếp tục giã hương liệu.

      đứng dựa ở cánh cửa, cầm nắm hạt dưa, cúi đầu nhìn chăm chỉ làm việc, cái rãnh giữa hai bầu ngực sâu hun hút lúc lúc , dần dần, hạt dưa trong tay cũng nhìn thành hình bầu ngực.

      Đưa vào miệng cắn, giòn giòn, thơm thơm bùi bùi.

      Nếu đó là Lục Yên, chắc là mềm, cảm giác sờ vào vô cùng thích vô cùng đàn hồi, trừng, còn có thể bóp ra nước.

      Lục Yên giã giã, cảm thấy có thứ gì đó rơi vào ngực mình, phủi phủi mấy cái, cầm mấy quả hồi cho vào trong cối tiếp tục giã. Sau đó, lại có cái gì đó rơi xuống, phủi phủi, sau đó lại có cái gì đó rơi xuống tiếp, như thể nhắm vào , cúi đầu nhìn, là hạt dưa, vẫn mắc kẹt ở giữa hai bầu ngực.

      Ở đây chỉ có và Tạ Đạo Niên, cần nhìn cũng biết là ai làm.

      Lục Yên phủi tay đứng lên, mặt đỏ bừng.

      "Đồ lưu manh!"

      Tạ Đạo Niên cắn hạt dưa nữa, đứng dựa ở cạnh cửa cười phá lên, nhân cao mã đại*, dáng vẻ đoan đoan chính chính, ngờ rằng làm ra loại chuyện như này.

      (*nhân cao mã đại: có nghĩa là cao, mạnh mẽ và vạm vỡ.)

      Lục Yên tiến lên véo vào cánh tay của , nhưng da thịt của rắn chắc đến mức véo vào được.

      đổi ý đánh lên bả vai của , " cố ý."

      Tạ Đạo Niên nín cười kéo ôm vào trong ngực, "Yên Yên, giận, trêu em chút thôi."

      Lục Yên kéo cổ áo xuống, lấy hạt dưa ra, "Rơi hết vào trong rồi."

      Tạ Đạo Niên kéo cổ áo xuống giúp , "Đâu, để nhìn xem?"

      Thấy vẫn còn tìm kiếm, đơn giản đưa tay kéo áo cổ áo và áo ngực xuống, hai bầu ngực cùng hạt dưa nhảy ra ngoài, núm vú run rẩy trong khí, dựng lên thẳng đứng.

      "Áo của em! Đồ lưu manh!"

      Tạ Đạo Niên đẩy nhốt vào trong góc, hai tay sờ lên ngực , tới gần lỗ tai của , giọng thầm: "Mặc thành cái dạng này, đồ lót đều lộ ra ngoài hết rồi."

      Lục Yên dựa vào vai , mặt đỏ bừng, để mặc xoa nắn.

      Áo bị đẩy xuống dưới ngực, toàn bộ bầu ngực bị nâng lên, đỉnh núi tuyết có quả cherry, màu đỏ mọng, cảm giác vừa có thành thục vừa nặng trĩu, lung lay lắc lư như chiếc ly chân dài.

      Bên dưới chiếc váy ngắn, là cặp đùi trắng nõn, run rẩy, cánh cửa vào trong khu vườn bí mật mấp máy như mời gọi.

      Hãy mở ra! mở ra!

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      34-2: Mưa vườn chuối 2
      Editor: Yang3S

      ________

      Bắp đùi của tiến vào giữa hai chân của , ép vào tường, các bắp thịt phía sau lưng của phồng lên hạ xuống nhìn vô cùng mạnh mẽ.

      ngậm mút bộ ngực của , mỗi cái mút đều tạo ra tiếng chậc chậc.

      Sau khi kết hôn, hai người có thói quen gọi đối phương là vợ là chồng, chỉ gọi tên gọi thân mật nhau, dường như đó là ăn ý vĩnh cửu của hai người.

      Ngón tay của luồn vào trong tóc của , sức nắm chặt cũng lỏng.

      "Trường Canh ~ Nam Chi còn ngủ."

      Dưới ngậm mút của , bộ ngực của được bao phủ bởi tầng nước trong suốt, trong nháy mắt ngọn lửa dục vọng bùng cháy lên dữ dội.

      Mưa bên ngoài vẫn còn rơi, nhưng hạt mưa càng ngày càng , rơi xuống những chiếc lá, sau đó giọt nước lại bắn ngược lên, rồi lại rơi xuống, chảy xuống theo gân lá, rơi xuống đất, tạo thành vũng nước , phản chiếu lại khung cảnh bầu trời ở phía .

      Tạ Đạo Niên đặt xuống sàn nhà, cởi áo ngực của ra, bóp chặt hai bầu ngực lại với nhau, cởi quần và đưa gậy th*t lên, Lục Yên khôi phục lại tinh thần, ép hai bầu ngực lại kẹp chặt lấy , để di chuyển lên xuống giữa khe ngực.

      ngẩng đầu lên nhìn , thấy thở dốc nặng nề, quần áo người ướt nửa, mồ hôi ở cằm chảy ra ròng ròng, rơi xuống phần ngực của , rồi lại từ từ chảy xuống, rơi vào trong khe ngực.

      Lục Yên ngửa đầu lên nhìn , đôi mắt hàm chứa hơi nước, nhìn giống như con vật cưng , có chút vô hại, nhưng lại khiến người ta có ý muốn ngược đãi.

      , buổi tối hôm đó mở ra cánh cửa khác cho vào.

      Thị giác bị kích thích quá lớn, bàn tay đặt vách tường của ang nắm chặt lại thành nắm đấm, cơ thể của Lục Yên liên tục rung lắc vì những cú đâm của , hai bầu ngực đẫy đà kẹp chặt lấy , mã mắt bắt đầu tiết ra chất lỏng, da thịt bên ngoài vừa ẩm ướt vừa bóng loáng.

      bóp cằm lại rồi nâng lên, sau đó cúi đầu hôn xuống, " mềm, đúng là có thể bóp chảy ra nước."

      Bên khóe miệng của Lục Yên chảy ra ít nước bọt, cảm thấy khó chịu, liên tục ma sát hai bắp đùi lại với nhau, ngay cả mặt trong của bắp đùi cũng bị chảy mồ hôi, khe ngực ở giữa hai bầu ngực vẫn kẹp chặt lấy cây gậy th*t của .

      "Trường Canh, em nóng quá.... "

      Cái bộ dạng này của thực là quá mức dâm đãng, Tạ Đạo Niên dùng sức đâm ngày càng nhanh, gậy th*t suýt chút nữa đâm vào trong miệng của Lục Yên.

      bắn!

      ngực, cằm của Lục Yên đều dính tinh dịch của .

      Tạ Đạo Niên nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn rơi, kéo quần lên, Lục Yên vẫn ngồi xổm, dùng ngón tay lau sạch lượng tinh dịch dính ngực, dưới ánh nhìn của , chậm rãi đưa ngón tay dính đầy tinh dịch vào trong miệng.

      Ngọn lửa tình lại bùng cháy.

      kéo tiểu tinh của lên, siết chặt eo của lại, ", ra ngoài hạ nhiệt chút."

      Người xưa thường , thời gian trôi qua nhanh, cây đào đỏ, chuối tây xanh ngắt*.

      (*cây đào đỏ, chuối tây xanh ngắt: là hình ảnh quen thuộc trong văn thơ, tranh vẽ của người Trung Quốc, hay dùng để miêu tả cảnh cuối xuân đầu hè, ý chỉ thời gian trôi nhanh, xuân qua hạ đến.)

      Thời gian trôi quá nhanh, do bọn họ đặc biệt chậm chạp, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

      .....

      Ngay lúc này, trong vườn chuối cách ngôi nhà xa, dưới gốc chuối cao to, lá chuối che được hết, đồ lót bị ném xuống bên, bị nước mưa làm ướt, dựa người vào thân cây, cảm nhận được những giọt nước mưa rơi xuống mặt, và cơ thể càng ngày càng ướt nhẹp.

      Ra ra vào vào, đầu lưỡi rong chơi biết mệt trong khu vườn xinh đẹp, tiếng rên rỉ nỉ non liên tục vang lên, ngón tay của ngừng ma sát vào thân cây.

      vùi đầu ở dưới làn váy của , chân của gác lên vai , phong cảnh ở dưới làn váy vô cùng xinh đẹp, nơi đó có dòng nước chảy còn lớn hơn cả cơn mưa ở bên ngoài.

      "Ưm.... Trường Canh.... sâu hơn chút nữa."

      Nam Chi ngủ chiếc giường gỗ cách chỗ này xa, Lục Yên chỉ cần hơi nghiêng đầu nhìn là có thể thấy bé.

      ngủ, hoàn toàn biết bố mẹ mình làm gì.

      Mưa vẫn rơi, dưới tốc độ khuấy đảo của dịch ngọt của biến thành bọt nước, chân đứng trụ của đứng còn vững nữa.

      Tạ Đạo Niên bóp cái mông của , phần lưng của ướt đẫm vì bị nước mưa xối xuống, nhưng đầu lưỡi vẫn vẫn ấm nóng, hơi thở cũng ấm nóng, ngay cả nước mưa lạnh giá cũng thể phá vỡ nó.

      Hai người đều nóng bỏng.

      Lục Yên thấy những bông hoa chuối thân cây rung lắc liên tục.

      Rơi xuống, sắp rơi xuống.....

      Giọng của bị đè nặng xuống, "Mở rộng chân ra chút."

      Lục Yên bám tay vào thân cây chuối ở phía sau, tách hai chân rộng ra hơn chút, có thể cảm nhận được cái miệng mở ra to hơn, đầu lưỡi của chui vào sâu hơn.

      Mữa vẫn rơi, ngừng.

      Chậc... chậc... ực.. tiếng liếm mút liên tục vang lên. càng tiến vào sâu hơn, lại càng đứng vững, càng cảm giác thể chịu được nữa.

      ngẩng cổ lên, "Trường Canh ~ a..... "

      Phần đất ở dưới bàn chân có chút mềm, hai người đứng ở phía , hoạt động mạnh nên dấu chân càng in sâu xuống lòng đất.

      Thân cây chuối tây có nhiều chỗ xù xì, có nhiều chỗ nhẵn nhụi, những ngón tay của Lục Yên ngừng vặn vẹo, nắm chặt, và lại nắm chặt vào thân cây.....

      Rầm, cơn mưa to hơn! Lá cây bị gãy rủ xuống.

      Người đàn ông chui ở dưới làn váy ngừng lại động tác liếm mút.

      Tạ Đạo Niên đứng dậy, lau sạch miệng, đến gần , hơi thở hai người quyện vào nhau, "Em đúng là muốn chết chìm mà."

      Lục Yên sờ lên quả thù du bị nước mưa làm ra ngoài của , cắn nó qua lớp áo, Tạ Đạo Niên liền bật ra tiếng rên rỉ.

      nhìn với ánh mắt chăm chú, cởi chiếc váy người xuống, cơ thể trần như nhộng, mái tóc ướt sũng dán chặt vào lưng, trước ngực. Khuôn mặt càng thêm trắng nõn, đôi môi càng thêm đỏ ửng, ánh mắt càng thêm ràng.

      Bởi vì vậy mà Tạ Đạo Niên bị quyến rũ từng bước từng bước bước xuống vực sâu.

      cởi quần, cầm cây gậy th*t cứng rắn đút vào trong tiểu huyệt của .

      Ưm ~~

      Những quả chuối lắc lư, những hạt mưa rơi rả rích.

      cắn lên vành tai của , thân dưới liên tục đâm vào rút ra, khi rút ra kéo cả mảnh thịt hồng ra ngoài, sau đó lại hung hăng nhét nó vào lại.

      "Tiểu tinh, tiểu huyệt ngày càng múp míp."

      Bộ ngực của đè ép lên lồng ngực của , cắn xuống cổ của , " thích vậy?"

      "Thích, càng múp míp càng tốt." cúi người hôn , ôm cả người vào trong lòng, Lục Yên treo lơ lửng , bắp đùi hung hăng kẹp chặt lấy phần hông của , vách tường bên trong liên tục siết chặt lại, khiến phải dùng sức chín trâu hai hổ.

      Sâu hơn sâu hơn nữa, vào vào, ra ra.

      Cái gì cũng cho , cơ thể cũng cho , trái tim cũng cho .

      "Trường Canh, đâm em, dùng sức đâm em."

      Tạ Đạo Niên nhìn sâu vào ánh mắt , "Tiểu tinh, kẹp chặt lại."

      xong liền tăng nhanh tốc độ, cậu em trai của giống như cây gậy lửa, vừa thô vừa cứng, vừa thô lỗ, vừa đáng .

      Giống như giết giặc, muốn dồn vào chỗ chết.

      liều mạng quấn quít lấy , nước mắt tuôn rơi, cảm giác sung sướng khó có thể thành lời. ngậm lấy vành tai của , tiến vào bên trong lỗ tai của , Tạ Đạo Niên nhịn được liền bật ra tiếng gào thét, bàn tay cầm lấy bộ ngực của ra sức bóp ra sức nhào nặn, da thịt chạm da thịt, vừa mềm vừa nhiều nước, như muốn nhấn cho chết chìm.

      Khuấy đảo tiểu huyệt của , tạo ra vô số bọt nước ở nơi giao hợp.

      ôm lấy mông của , gậy th*t ở dưới ra ra vào vào trong tiểu huyệt của , Lục Yên nhìn mái tóc ước sũng của , giọt nước bay tứ tung, ngay cả những sợi lông mày cũng bị ướt nhẹp dính chặt vào nhau, đường nét khuôn mặt trở nên ràng hơn, tư thế oai hùng bừng bừng khí thế, quần áo ướt sũng dính chặt vào người, cơ thể phía dưới như như , ưm ~, rất là gợi cảm, rất muốn ăn tươi nuốt sống vào bụng.

      Đàn ông gợi cảm có thể là khi hút thuốc, có thể là khi tập trung lái xe, có thể là những lúc đối xử dịu dàng với bạn khi ở giường, có thể là những lúc đối xử ân cần với bạn.

      Bây giờ, Lục Yên cảm thấy, Tạ Đạo Niên vô cùng gợi cảm.

      muốn ôm chặt, để thâm nhập vào sâu hơn, sâu hơn nữa.

      "Trường Canh, bắn vào trong, ông xã... em muốn ...."

      Những giọt nước mưa tàu lá chuối liên tục rơi xuống, còn liên tục đâm vào tận sâu bên trong cơ thể , treo người cơ thể của , để mặc muốn làm gì làm.

      Đôi mắt của đầy tơ máu, cả người như bị điện giật, cơ thể như còn là của mình, chỉ nhớ là, làm , làm chết , làm chết tiểu tinh này.

      Lục Yên hôn , "Ông xã lợi hại quá , dùng lực mạnh hơn chút nữa, làm chết em ... "

      "Ưm.... a.... " bóp cái mông của , liên tục đụng mạnh, Lục Yên hét ầm lên, nhưng lại nghĩ đến Nam Chi vẫn còn ngủ, nên tiến đến hôn Tạ Đạo Niên, đầu lưỡi cuốn chặt lấy đầu lưỡi của , "Ông xã, lợi hại quá .... "

      thể chịu nổi nữa!

      mạnh mẽ dùng lực đâm vào rút ra liên tục mấy trăm cái, khiến tay của bám cũng vững nữa.

      đâm vào đến tử cung, buông lỏng tinh hoàn, bắn dòng dịch nóng bỏng vào sâu bên trong.

      "A.... nóng quá." thở dài thỏa mãn, Tạ Đạo Niên đặt dựa vào thân cây chuối, cắn xuống bầu ngực của , "Tiểu tinh."

      gật đầu, đầu đầy mồ hôi, tiến đến hôn , hai vợ chồng quấn quýt lấy nhau rời.

      Sau khi nụ hôn kết thúc, vẫn buông ra, lúc sau mới rút gậy th*t ra, dòng dịch màu trắng chảy ra khỏi tiểu huyệt của Lục Yên, rơi xuống dưới đất, bị nước mưa làm loãng ra.

      Lục Yên ôm chầm lấy , gật đầu.Cái chân của Nam Chi đá lên mấy cái, con muỗi đốt ở chân của bé, nhang muỗi ở cuối giường cháy hết, bé ưm tiếng, nửa tỉnh nửa mê.

      bé nhìn thấy bố mẹ đứng chuyện dưới gốc cây chuối tây.

      Nam Chi ngồi bật dậy, dùng tay đập chết muỗi, " được đốt chị!"

      Tạ Đạo Niên ôm Lục Yên về, Nam Chi giơ vết muỗi cắn ở chân ra cho hai người nhìn, "Bố ơi, con muỗi bị con đánh chết rồi."

      Cách đánh muỗi chết giống hệt Lục Yên.

      Hai người quả thực là làm quá lâu, nhang muỗi cháy hết, Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống thay nhang muối mới cho bé.

      Lục Yên đứng yên chỗ, gương mặt ửng hồng, mái tóc mất trật tự, quần áo xộc xệch. Đột nhiên, trợn tròn hai mắt, khép chặt hai chân lại.

      "Mẹ làm sao vậy ạ?"

      " có gì, mẹ sao đâu."

      Tạ Đạo Niên nhìn thấy dòng dịch màu trắng chảy từ phía trong bắp đùi của Lục Yên chảy xuống dưới chân, cất cái bật lửa , hôn lên trán Nam Chi, "Nam Chi, bố và mẹ tắm rửa chút, con ngồi yên ở đây nhé? Bố mẹ sớm quay lại."

      khuôn mặt của còn hằn vết của chiếu trúc, bé bĩu môi, gật đầu, "Bố phải đưa con bắt cá."

      "Được, bố đồng ý với con."

      Tạ Đạo Niên đưa Lục Yên vào trong phòng tắm, vặn nước, "Em tắm , lấy quần áo cho em."

      cởi quần áo xuống, đứng dưới vòi hoa sen, Tạ Đạo Niên điều chỉnh lại nhiệt độ nước xong mới ra ngoài.

      .....

      Buổi chiều, sau cơn mưa trời lại sáng, con ếch đứng bên dòng suối kêu ồm ộp ồm ộp, những hạt mưa vẫn còn đọng lại cây lựu, khí trong lành, sương mù giăng đỉnh núi.

      Tạ Đạo Niên ủng, cầm lưới đánh cá, Nam Chi cũng đôi ủng xinh, cầm theo chiếc phao bơi, Lục Yên cầm theo giỏ trúc, nhà ba người đến dòng suối ở sau nhà.

      Dòng suối khá là sâu, bên bờ có hàng liễu rủ xuống, lá liễu xanh rơi xuống dòng suối, chảy xuôi , nhưng trôi xa, dường như là lưu luyến muốn .

      Tạ Đạo Niên bước xuống nước, nước rất trong, sâu đến đầu gối, có thể nhìn thấy những tảng đá ở phía dưới, quăng lưới xuống, cho tảng đá nặng vào trong, Lục Yên đứng ở bên.

      Nam Chi đeo phao bơi vào người, nhân lúc bố mẹ để ý, lúc đầu chỉ đứng chơi ở chỗ nước cạn gần bờ, nhưng lại đột nhiên ngồi xuống, khiến bọt nước văng lên tứ tung, bé cười khanh khách.

      Lục Yên nhìn bé, Tạ Đạo Niên cũng sửng sốt vì chuyện này, tiến đến kéo bé lên, " phải là bắt cá xong mới được chơi nghịch nước à?"

      " muốn, muốn, con muốn chơi nghịch nước."

      Lòng người say nằm trong chén rượu*, đúng là tiểu gia hỏa.

      (*Từ gốc là "Túy Ông chi ý bất tại tửu ni" = Ý của Túy Ông ở trong rượu, có hàm nghĩa là: ý ở trong lời, có dụng ý khác.)

      "Cá lớn bơi đến, con còn chịu đứng lên?"

      Nam Chi nhìn bộ dạng nghiêm túc của bố, bé nhìn xuống dòng suối , dường như thực lát nữa con cá lớn bơi đến cắn vào người , bé ôm chặt lấy bắp đùi của Tạ Đạo Niên, "Bố ơi, bắt cá bắt cá."

      Lục Yên gọi bé, "Tiểu Hồng Tảo, qua đây."

      Tạ Đạo Niên bế Nam Chi qua đó, Lục Yên vắt khô quần cho bé, "Con nhìn con , quần áo người đều bị ướt rồi."

      Nam Chi nở nụ cười ranh mãnh, bé ôm lấy chân của Lục Yên, Lục Yên chỉnh sửa lại mái tóc ướt nhẹp của bé, "Còn biết đả mã hổ nhãn*"

      (*đả mã hổ nhãn: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là cố tình gây nhầm lẫn để lừa dối mọi người.)

      "Hư!"

      Bọn họ nhìn lên thượng nguồn, có dòng nước chảy từ núi xuống.

      "Cá lớn sắp bơi đến đó."

      Ở đây vốn non xanh nước biếc, cá sống ngoài tự nhiên hoang dã, ăn rất ngon, nhưng cũng rất khó bắt, quăng lưới ở chỗ này là lựa chọn thích hợp nhất.

      Nam Chi nhìn chằm chằm dòng nước chảy xuống, bé cũng nắm chặt lấy lưới đánh cá giống mẹ mình, chỉ lúc sau, dòng nước lao xuống, chảy xuyên qua cái lưới, con cá bị cuốn vào trong cái lưới, đợi lúc, Tạ Đạo Niên , "Kéo."

      Lục Yên và ăn ý kéo chiếc lưới lên, con cá bị nhốt ở bên trong.

      "A, bắt nó, bắt nó."

      Nam Chi sung sướng hét lên, Tạ Đạo Niên đến, kéo lưới lên bờ, hai người đưa tay vào trong lưới, bắt những con cá , cá vừa ra ngoài rồi thả về dòng suối, chỉ để lại mấy con cá to, sau đó bắt chúng lại cho vào trong giỏ trúc.

      Mặt trời xuống đến rìa ngọn núi, có màu đỏ rực, như màu lòng đỏ trứng muối, chỉ cần cầm chiếc đũa đâm chọc vào là dịch đỏ bên trong có thể chảy ra.

      Lục Yên bế Nam Chi lên, Tạ Đạo Niên cầm tay , ba người men theo dòng suối về nhà.

      Cỏ xanh, sương trắng.

      vùng đất ẩm, lây lan sang vùng đất khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :