1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 84: Kết cục của Sai Nhĩ
      Tuy đôi khi Tô Tầm có chút bình thường, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy đáng sợ như Thú vương phi .

      Thế giới đại loạn? rảnh rỗi có chuyện gì làm sao?

      lát sau, tiếng cười của Nguyễn Kiều Kiều cứng nhắc nơi khóe miệng, nghĩ kỹ lại hình như Tô Tầm thực rảnh rỗi có chuyện gì làm.

      “Đừng sợ, ta đối xử với tồi. Có trong tay, ta nỡ.”

      Thú vương phi vuốt mặt Nguyễn Kiều Kiều, cười mỉm: “Tên khốn Thú vương kia từng ta có khuynh hướng chống đối thế giới chống đối loài người, là tên biến thái ngầm. Có điều ai cũng ngờ là tên biến thái lại có vợ con, quả rất buồn cười đấy. Vậy mà có người nhìn trúng ta.”

      “...”

      Chẳng buồn cười chút nào!

      tại Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc hiểu trong nguyên tác sao chết? Đều do tự tạo nghiệp.

      dốc sức xây dựng hòa bình cũng thôi , còn ở bên trong làm trái lại là có ý gì? Thảo nào bị người ta giết.

      Nguyễn Kiều Kiều thở dài, thầm nghĩ: Tô Tầm vẫn là đừng chết, nếu chết phải thủ tiết, còn ăn đói mặc rách nữa.

      Trong lúc Nguyễn Kiều Kiều lo lắng Tô Tầm tự tìm đường chết, Tô Tầm tựa trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn toàn bộ náo nhiệt bên ngoài.

      Hôm nay là đám cưới của Lý Tuyển và Liễu Như Yên, thành phố này bị chiến tranh và mưu mô quyền lợi bao trùm gần hai năm, hôm nay là ngày vui duy nhất.

      “Đại nhân.” Mèo Đen từ phía sau lần mò tới.

      ấy ở bên kia thế nào?”

      Mèo Đen thoáng do dự, sau đó kể hết tin tức tìm hiểu ở chỗ Thú vương.

      “Thú vương phi rất thích Mèo, Mèo... cũng thích cuộc sống bên kia.”

      “Hoang vu hẻo lánh có cái gì thích chứ?” Tô Tầm thở dài, nhìn đôi tình nhân dưới lầu, làm tư thế bắn súng.

      “Đại nhân, có cần đón Mèo về ?”

      Tô Tầm thu tay về, đút trở lại túi quần mình, “Thôi, để ấy ở bên kia . Nhưng...” Hít sâu hơi, Tô Tầm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.

      có sao, chỉ có ánh trăng mơ hồ xuyên qua sương dày len lỏi bắn tới.

      “Tôi hơi nhớ ấy.” Che mắt lại, Tô Tầm khẽ câu.

      Mèo Đen trả lời, tính chất phác khéo ăn . Tuy nhiên, tối nay đại nhân xác có gì đó đúng, , nên vậy, từ đầu chí cuối đại nhân bọn họ đều khiến người ta nhìn thấu.

      “Chỗ Sai Nhĩ thế nào?”

      Bên tai nghe được câu hỏi lạnh lùng của , Mèo Đen cảm thấy cổ run rẩy từ đuôi vọt thẳng lên đỉnh đầu, vội vàng thu hồi tâm thần của mình.

      “Kế hoạch thuận lợi ạ.”

      “Ừ.” Tô Tầm hài lòng vuốt cằm, giống như vô ý : “Tìm thời gian bảo giết Lý Manh Manh .”

      Mèo Đen sững sờ, “Đại nhân...”

      Tuy biết rốt cuộc vì lý do gì Sai Nhĩ bị phái đến bên cạnh Lý Manh Manh, song mấy năm nay, và Lý Manh Manh chung đụng rất tốt, Sai Nhĩ rất thích ấy. Cứ giết như vậy ư?

      “Có ý kiến à?”

      Tô Tầm ngoắc ngoắc tay, “Vấn đề tối nay của cậu hơi nhiều đấy. Trước đây, cậu đâu có thắc mắc.”

      “Đại nhân.” Mèo Đen cúi đầu.

      “Mà thôi xuống , để tôi trực tiếp truyền lệnh làm là được. Lý Tuyển tước phần quyền lợi của tôi, tôi giết người quan tâm. Giải thích như thế, cậu có hài lòng chưa?”

      Mặc dù tạm thời Tô Tầm theo Lý Tuyển, nhưng ngay cả vị trí thái tử mà Tô tướng quân cho còn chẳng quan tâm, đương nhiên để Lý Tuyển chèn ép mọi chuyện.

      Có điều núi thể có hai hổ, trừ phi đực và cái.

      Tô Tầm muốn ngồi đỉnh quyền lực, mặc sức làm bậy, làm sao Lý Tuyển có thể để như ý, ngoài mặc thu Liễu Như Yên – người bên cạnh Tô Tầm làm vợ, song len lén thu lại phần quyền lợi của .

      Tô Tầm có nội ứng và nằm vùng ở thành Nhân Loại nhiều lắm, và Lý Tuyển quen biết nhiều năm, cũng vạch kế hoạch nhiều năm, đương nhiên nắm được nội tình của đối phương.

      Tên Lý Tuyển này gian xảo, quỷ kế đa đoan, tâm tư khó dò, chút lưỡng lự ra tay với cha và em, nhưng đối với em họ Lý Manh Manh, vì năm xưa gả ta cho Tô Minh mà lương tâm luôn hổ thẹn, mấy năm nay liên tục thầm chăm sóc.

      Giết ta, ắt hẳn giáng đòn phản kích nho cho nhỉ!

      Tô Tầm nghĩ rất hoàn mỹ, song ngờ là Sai Nhĩ lại cãi lại mệnh lệnh của , lén thả Lý Manh Manh.

      Khi Mèo Đen trở về bẩm báo, đầu đầy mồ hôi.

      “Giết .”

      Tô Tầm vuốt chén trà, lát sau mới phun ra ba chữ.

      Mồ hôi lạnh trán Mèo Đen toát càng nhiều hơn, “Đại nhân à, Sai Nhĩ dẫn theo Lý Manh Manh đến chỗ Thú vương rồi.”

      “Hả?” Tô Tầm ngẩng đầu.

      Mèo Đen vuốt mồ hôi trán, mới lên tiếng: “Sai Nhĩ trúng độc, chắc sống được bao lâu. Có điều, Lý Manh Manh kéo Sai Nhĩ muốn chỗ Thú vương. biết có phải Sai Nhĩ cho ta biết Mèo ở đó ...”

      Tô Tầm sững sờ, lập tức nhếch môi, “Có Cẩu Bất Lý, Lý Manh Manh chẳng ra trò trống gì.”

      Mèo Đen cũng kịp phản ứng, chớ xem thường Cẩu Bất Lý, cậu thừa kế năng lực của Tô Tầm, loài người bình thường như Lý Manh Manh vốn phải đối thủ của cậu, chẳng đáng lo ngại.

      Ờ... hẳn là thế rồi!

      đường Sai Nhĩ chịu nổi nữa, khi Mèo đen giết dùng khoáng thạch mà mấy năm nay bọn họ cực khổ tìm kiếm bên ngoài.

      Làm sao Sai Nhĩ cũng ngờ, có ngày chết vũ khí mình tạo ra.

      Lúc dẫn Lý Manh Manh ra khỏi thành phố, thân thể chống đỡ nổi. Có điều nghĩ đến việc rơi vào tay Tô Tầm, Lý Manh Manh chắc mất mạng nên ráng nhịn đến hơi thở cuối cùng, dẫn Lý Manh Manh .

      Trước mắt bắt đầu mơ hồ, ước chừng mình sống được bao lâu nữa.

      “Em... trốn khoảng thời gian trước . Chỗ họ em, đưa tin rồi. Bọn họ tới tìm em, sau đó... tự mình cẩn thận chút.”

      Lý Manh Manh cầm tay Sai Nhĩ, muốn khóc, song kỳ quái là ngay thời khắc sống còn, lại chẳng rơi giọt nước mắt nào. Hốc mắt khô khốc giống như trái tim .

      Sống tại gia đình vua chúa, sao có thể là thiếu nữ đơn giản được. Sai Nhĩ tiếp cận có mục đích, biết hết. Nhưng chỉ quá đơn, vứt bỏ lần, lẽ nào còn định vứt bỏ lần nữa sao?

      Vuốt lỗ tai trọn vẹn của , nghĩ, việc này có lẽ do ông trời cho cơ hội, cho có thêm cơ hội duy nhất nữa.

      Lần trước, tổn thương , bỏ qua , lần này có chuyện đó.

      là bạn thời thơ ấu của , cũng là người bạn tốt nhất của . phải tôi tớ gì!

      là người bạn tốt nhất, vẫn luôn tốt nhất.

      Chẳng qua, ngày tháng bình an trải qua quá lâu, Lý Manh Manh quên mất mang theo tức giận mà tới, mang theo ác ý tiếp cận .

      Ban đầu, chuẩn bị sẵn sàng bị trả thù. Dù sao thuở thiếu thời vứt bỏ , người tổn thương chính là .

      Song đợi được trả thù, lại đổi được trái tim thành khẩn.

      Sai Nhĩ là người thú dịu dàng hay xấu hổ, đối với người mình thích, vĩnh viễn tổn thương. Dẫu bản thân từng bị phản bội, từng bị tổn thương.

      cũng có cách nào tổn thương .

      Tô Tầm sai giết , ra cảm nhận được, vô số lần cảm thấy Sai Nhĩ do dự. nghĩ, đợi lâu như thế, hình như phải đợi kết cục này.

      Thậm chí nghĩ xong lời thoại trước khi mình chết.

      em ?”

      gì?

      gì, thậm chí còn chết trước mặt .

      Thứ tốt do Liễu Như Yên phát minh làm vết thương của luôn thể khép lại, thậm chí máu thịt thấy cả xương, mùi thối rữa từ vết thương mơ hồ truyền tới.

      “Em biết. em.”

      Cuối cùng, hỏi gì, phủ lên đôi mắt quen thuộc ấy, chỉ là ở đó, ánh sáng rực rỡ còn.

      “Em cũng vậy.”

      Ôm Sai Nhĩ, Lý Manh Manh khẽ ấn xuống nụ hôn, “Nhưng xin lỗi, lần này em thể nghe lời . Em trở về. Tô Tầm cướp người em , em cũng phải cướp người ta , vậy mới công bằng, phải sao?”

      Cuối cùng, Lý Manh Manh mỉm cười, ôm chặt Sai Nhĩ.

      “Đừng sợ, em nhanh chóng theo thôi.” Lý Manh Manh chán ghét cuộc sống của . Trước năm hai mươi tuổi, thiếu nữ quý tộc, chịu sắp xếp của gia tộc lấy Tô Minh. Sau khi kết hôn, hỏng bét hết. May mà Tô Minh chết rồi, rốt cuộc thở phào nhỏm. Gặp được Sai Nhĩ, hoàn toàn đoán trước được, người bạn lúc biến thành người đàn ông thành thục quay về, mới phát tình cảm giấu trong lòng mình vẫn luôn ở đó. Dù cho người thú nam, giữa hai người vĩnh viễn thể nào.

      Cuộc sống như thế, thực chán ghét. tri kỷ nào bầu bạn, sống, có lẽ chẳng còn ý nghĩa gì.

      Nguyễn Kiều Kiều ngờ tình cờ gặp được Lý Manh Manh.

      Lý?”

      “Hi, Mèo.” Tinh thần của Lý Manh Manh tốt lắm, trông thấy , ấy nghiêng đầu cái, té xỉu trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.

      Nguyễn Kiều Kiều chẳng biết Lý Manh Manh xảy ra chuyện gì, nhưng người lớn còn sống sờ sờ té xỉu trước mặt mình, thể thấy chết cứu.

      chứng minh, Lý Manh Manh chỉ là quá mệt mỏi, sau khi ngủ mê man ngày, ấy tỉnh lại.

      tỉnh rồi?”

      Lý Manh Manh uống hớp nước, thắm cổ họng khô khốc, “Tôi sao vậy?”

      Nguyễn Kiều Kiều nhận ly nước, thoáng nhìn LÝ Manh Manh, “Đây cũng là vấn đề tôi muốn hỏi, sao tới đây? Còn chật vật thế?”

      Lý Manh Manh im lặng, lát sau mới nở nụ cười, “Tôi cãi nhau với họ, nên chạy ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.”

      Cặp em họ Lý Tuyển và Lý Manh Manh xác thực thương nhau lắm cắn nhau đau, Lý Manh Manh điêu ngoa tùy hứng, gây ít phiền phức ở thành Nhân Loại, nhưng lần nào cũng là Lý Tuyển chùi mông cho ấy.

      Có điều lần này, ấy lại chọc phải thứ gì mà khiến Lý Tuyển tức giận vậy, làm bản thân dám ở trong thành luôn.

      “Tôi giết người.” Lý Manh Manh thè lưỡi, dè dặt .

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều giật mình, lui về sau bước. Đầu óc nhịn được nghĩ tới câu .

      Thiên tử phạm pháp cũng bị xử như thứ dân.

      “Lý Tuyển muốn giết ? đúng, tôi hẳn nên hỏi người giết là ai?”

      tên khốn kiếp mà thôi.”

      Lý Manh Manh mệt mỏi chống thắt lưng, “Tôi ngủ đến mức có chút nhũn người. Được rồi, đừng hỏi lung tung này nọ nữa, tôi chưa bao giờ giết người nên giết. Nếu ngày nào đó, tôi giết người nên giết, tôi mạng đền mạng.”

      Trong ánh mắt Lý Manh Manh, có thứ Nguyễn Kiều Kiều nhìn hiểu.

      Khi định nghiên cứu sâu, bỗng nhiên ấy nắm tay , yếu ớt cầu xin: “Đúng rồi, nghe chỗ Thú vương chơi rất vui, cũng quen thuộc nơi đây. Sao, dẫn tôi ra ngoài mua sắm ...”

      sợ người thú hả?” Nguyễn Kiều Kiều nhịn được muốn đánh vỡ.

      “Người thú à... hơi sợ đó...” Lý Manh Manh híp mắt nghiêng đầu, đưa ra đề nghị khác, “Có điều tôi ở đây ngột ngạt quá, hay chúng ta ra ngoài dạo . Trước giờ tôi chưa từng thấy núi xanh ngát như thế, dẫn tôi lên núi , từ tôi chưa từng ngửi được khí trong lành vậy.”

      Thấy dáng vẻ đáng thương của Lý Manh Manh, Nguyễn Kiều Kiều đồng ý.

      “Được, chúng ta sau núi dạo, còn có mâm xôi dại ăn ngon nữa cơ. tới đúng lúc lắm, hôm nào nhất định phải nếm thử rượu mâm xôi tôi tự ủ.”

      “Ừ, sau .”

      Lý Manh Manh cúi đầu, cũng che giấu tia sáng chợt lóe qua trong mắt.



      Sắp có ngược :050::050::050:
      amandatruc, Uyên Sama, Min14929 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 85: Hồn phách bị giam cầm
      Nguyễn Kiều Kiều chưa từng nghĩ đề phòng Lý Manh Manh. coi như lợi hại trong thế giới loài người, mà Lý Manh Manh ràng phải. Từ ấy sống ở thành Nhân Loại, tuy đến mức gọi là cẩm y ngọc thực, song chắc chắn là áo cơm lo, người như thế tính công kích chỉ là 0, quan trọng nhất là chẳng có lý do gì phải công kích cả.
      Có điều chính vì dưới tình huống đề phòng kiểu này, Nguyễn Kiều Kiều bị ấy đâm nhát từ phía sau, thậm chí còn đẩy xuống vách núi.

      Hơn nữa Nguyễn Kiều Kiều chỉ kịp hét lên tiếng, thân thể nhanh chóng rơi xuống, bên tai kèm theo là tiếng gió thổi vù vù.

      Mẹ nó, sắp chết à?

      Cuối cùng, trong mây mù, con chó to vọt về phía , cảm thấy vai đau đớn trận, trước mặt biến thành màu đen, sau đó chẳng biết gì nữa.

      Nguyễn Kiều Kiều hình như ngủ lâu lắm, tay chân đau nhức bò từ giường xuống.

      dụi mắt, mơ mơ màng màng đẩy cửa ra, sau đó mơ mơ màng màng xuống lầu.

      “Chịu rời giường rồi hả?”

      Giọng này khiến Nguyễn Kiều Kiều mơ hồ bỗng chốc mở mắt.

      “Mẹ!”

      “Sáng sớm kêu gào cái gì!”

      Mẹ buộc tạp dề, bưng nồi cháo nóng hổi lên bàn, “Còn rửa tay ăn cơm? , con còn định ở nhà bao lâu, bộ muốn để ba mẹ nuôi con cả đời hả? tìm việc làm tìm người đàn ông, mẹ con bao nhiêu lần rồi, thanh xuân của phụ nữ ngắn lắm, năm tháng vô tình, con còn nắm chặt chút...”

      Bên tai, càm ràm của mẹ liên tục đón lấy, Nguyễn Kiều Kiều khó mà tin nổi vuốt cánh tay mình.

      Đúng, cánh tay mình. Tinh tế, còn vì quanh năm ngồi trong văn phòng nên ngón tay có vẻ mềm mại trắng nõn.

      bàn tay lưu lại vết chai do làm cơm cho Tô Tầm, cũng có tổn thương do quanh năm huấn luyện mà lưu lại.

      Là tay của , tay thuộc về Nguyễn Kiều Kiều.

      Nguyễn Kiều Kiều thét lên chạy ào vào phòng mình, trong chiếc gương sáng loáng, nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

      Gương mặt ấy mặt hơn hai mươi năm, nhưng dường như rất lâu rồi gặp, có vẻ vô cùng xa lạ.

      Lại nhìn căn phòng, là phòng của . Giường đệm tán loạn, giá sách bên cửa sổ rải rác những cuốn tiểu thuyết và truyện tranh thích. Tủ quần áo khẽ mở, ít quần áo lót chưa sắp xếp xong ném loạn hồi.

      Đây là nhà của .

      Cuộc sống thực tế của .

      Có lẽ hạnh phúc tới quá nhanh, Nguyễn Kiều Kiều chẳng biết nên phản ứng thế nào. ngây ngô ngồi giường, cho đến khi mẹ tới gõ cửa phòng .

      “Sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ à?”

      “Mẹ...”

      Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu, nhìn nét mặt tràn đầy lo lắng của mẹ, cảm xúc dâng trào vào giờ khắc này bộc phát toàn bộ, đứng lên nhào vào lòng mẹ, “Mẹ... con rất nhớ mẹ...”

      “Con khỉ này, sáng sớm làm gì thế.”

      Mẹ véo lỗ tai , sau khi quan sát từ xuống dưới phen, mới híp mắt : “Đừng tưởng dùng chiêu này mẹ thỏa hiệp, mẹ cho con biết, cứ đóng đô ở nhà tìm việc làm nữa, mẹ đập gãy chân chó của con.”

      “Mẹ...”

      Mặc kệ mẹ véo lỗ tai ra sao, Nguyễn Kiều Kiều đều ôm mẹ buông. Rốt cuộc trở về rồi, rốt cuộc quay về thế giới tha thiết rồi.

      từng cho rằng mình thể trở về nữa, giờ nghĩ lại, ông trời đối xử với tệ.

      Cơm nước xong, Nguyễn Kiều Kiều cố gắng tìm quyển sách H trong phòng, song tìm hồi lâu vẫn tìm ra. Thời gian xuyên vào sách bảy năm, mà ở chỗ này chỉ là đêm.

      Lẽ nào thực mơ?

      Nằm mơ mình xuyên đến quyển sách H thời mạt thế, sau đó sinh con cho trùm phản diện, về sau còn chẳng biết sao bị nữ phụ đâm nhát, cuối cùng trở về thế giới thực này.

      Quả nhiên, cảnh trong mơ xác muôn màu muôn vẻ.

      Nguyễn Kiều Kiều nằm trở lại chiếc giường mềm mại của mình, hít sâu hơi.

      May mà, toàn bộ chỉ là mơ.

      Ngày tháng ở nhà quả thoải mái, mẹ càm ràm cả buổi, Nguyễn Kiều Kiều lại ngủ mất trong thanh lải nhải.

      lại nằm mơ, vì mơ thấy bị giam trong phòng tối, nhìn thấy bất kỳ thứ gì chung quanh, chỉ nghe được giọng tan nát cõi lòng.

      “Mẹ, mẹ trở về ... Mẹ, mẹ mau trở về !”

      Là giọng của Cẩu Bất Lý. Lẽ nào giấc mơ này vẫn chưa kết thúc?

      “Cẩu Bất Lý?”

      Nguyễn Kiều Kiều thử thăm dò kêu tiếng.

      Trong phòng tối, thanh nào hết.

      “...” Đúng là mơ rồi. Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, đừng, giấc mơ này quá đáng sợ, vẫn nên tỉnh lại sớm tí.

      mạnh mẽ véo bản thân trong mơ, cho rằng làm vậy tỉnh lại. Song cơn đau nhức truyền tới, cánh tay cũng sắp bị véo gãy rồi mà vẫn tỉnh.

      chỉ thế, bên tai nghe được giọng Cẩu Bất Lý càng thêm thảm thiết hơn.

      “Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại , mẹ đừng bỏ con. Mẹ ơi, mẹ ơi, con xin mẹ, tỉnh lại ...”

      “Á ——” Con mẹ nó giấc mơ gì vậy! Sao vẫn chưa tỉnh lại!

      Nguyễn Kiều Kiều sốt ruột muốn chết, muốn thức tỉnh khỏi giấc mơ này, nhưng mặc kệ dùng biện pháp gì đều thể trở lại cuộc sống thực. chỉ thế, phát mình bị nhốt trong phòng tối.

      Chẳng biết trôi qua bao lâu, căn phòng tối di chuyển, vịn tường đứng dậy, lại phát khong biết từ lúc nào ở giữa phòng tối xuất vệt sáng.

      tới chỗ vệt sáng, vươn tay.

      Nương theo ánh sáng, có thể nhìn thấy đôi tay mình.

      Đôi tay này —— thuộc về Nguyễn Kiều Kiều, mà thuộc về Mèo.

      quay về đó nữa sao? Là mơ? Nếu là mơ, xin mau chóng tỉnh lại.

      tỉnh lại, ngược lại nghe được giọng quen thuộc.

      “Em quay về rồi.” Là giọng của Tô Tầm.

      sợ đến mức lui về sau bước, lát sau mới nơm nớp lo sợ hỏi: “Đại nhân?”

      Căn phòng an tĩnh, mơ hồ có tiếng hô hấp của Tô Tầm. gì, nhưng im lặng kiểu này càng khiến người ta sợ hãi.

      “Đại nhân, tôi ở đâu? Ở đây rất tối, tôi sợ lắm.”

      “Em chạy mất, tôi hơi tức giận.”

      Rất lâu, lâu đến nỗi Nguyễn Kiều Kiều cho rằng Tô Tầm trả lời, giọng lại vang lên trong căn phòng an tĩnh.

      “Tôi vất vả lắm mới bắt được em, để em đâu.”

      “...”

      Mẹ ơi, đây là mơ, đây chắc chắn là ác mộng!

      “Tô Tầm! thả tôi ra! Tôi phải về nhà! Tôi phải về nhà!”

      Hoàn toàn yên tĩnh, có ai trả lời .

      Cuối cùng, tiếng hít thở của Tô Tầm cũng chẳng còn.

      rồi sao?

      Thực tế, núp ở nơi nào đó chẳng biết. chỉ biết rằng cảm giác này cực kỳ dễ chịu.

      Tô Tầm mở mắt, vươn tay ra. Lúc này, tay loang lổ vết máu, cách đó xa, bóng người trong suốt thờ ơ lạnh nhạt.

      ngờ, mày có thể dùng phương pháp cấm kỵ như thế tìm nó về. Nhưng, nó muốn về nhỉ.”

      Tô Tầm nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

      “Quả báo! Tao rồi, mày cắn nuốt tao hoàn toàn, ngày nào đó bị tao cắn nuốt lại.” Mẹ Tô Tầm vừa vừa chui vào người Tô Tầm, hình như chịu nổi, phun ngụm máu lớn.

      “Đại nhân.”

      Ngoài cửa, tiến sĩ Gấu vọt vào, trông thấy bộ dạng của Tô Tầm, gương mặt mập mạp tràn đầy lo lắng, “Đại nhân, sao chứ?”

      Tô Tầm xua tay, bóp bóng người trong suốt ở cách đó xa trong lòng bàn tay. Dường như bà ta rất kiêng kỵ máu của , giãy giụa phen vẫn bị áp chế vào.

      “Đại nhân, thế này cũng phải cách. Nếu linh hồn Mèo phải ở đây, chỉ sợ sớm muộn gì cũng quay về thế giới cũ. Chúng ta tìm được.”

      Tô Tầm lau máu nơi khóe miệng, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay.

      , tôi tìm được rồi.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều lượn rất nhiều vòng ở phòng tối, thậm chí sờ mỗi tấc đất tại đây, phát phòng này hình như rất to, to đến mức căn bản sờ được ranh giới. đúng, hình như đây chẳng phải phòng, hình như ở trong mảng tối đen có giới hạn, làm sao cũng tìm ra phương hướng.

      Tô Tầm đâu rồi, rốt cuộc tới đây bằng cách nào?

      Cũng chẳng biết qua bao lâu, rất kỳ quái là hình như thời gian trôi qua rất lâu, nhưng thấy đói.

      Lần nữa nghe được giọng Tô Tầm, là khi Nguyễn Kiều Kiều ai oán thở dài ngồi dưới đất, bất đắc dĩ nhìn ánh sáng duy nhất trong bóng tối, tiếng thở hổn hển của Tô Tầm vang lên bên tai.

      “Em muốn ra ngoài ư?”

      “Đương nhiên muốn rồi.” Nguyễn Kiều Kiều bò dậy khỏi mặt đất, “ ở đâu, đại nhân, ở đâu, tại sao nhìn thấy ?”

      Tiếng thở hổn hển của Tô Tầm càng thêm ác liệt, chẳng lẽ tên này kỳ động dục?

      “Đại nhân, bị sao thế?”

      “Em đừng lộn xộn, tôi đè em rất khó chịu.”

      “... Hả?” Nguyễn Kiều Kiều mê man nhìn xung quanh, mảng tối đen, chẳng có gì cả.

      “Đại nhân, ở đâu? Chừng nào đè tôi?”

      Tiếng thở dốc của Tô Tầm càng gia tăng, mơ hồ nghe được thanh phun ra cái gì đó. Hình như, còn có giọng của tiến sĩ Gấu.

      “Đại nhân, hộc máu.”

      “Đại nhân, từ bỏ . Mèo chết, linh hồn của ấy cũng trở về thế giới cũ rồi. cưỡng chế giữ ấy, chỉ có thể đẩy mình vào chỗ chết.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều lui về sau bước, nhìn hai tay mình.

      chết? Bộ dạng bây giờ của , là hồn phách?

      ngừng động đậy ở chỗ này, nên Tô Tầm rất khó chịu, khó chịu đến nỗi hộc máu?

      Do đó, trở về nhà mình, từng thực trở về. Chẳng qua biết Tô Tầm dùng cách gì bắt quay lại.

      “Đại nhân, thả tôi về . Tôi muốn về nhà.” có thể về nhà rồi, thực có thể về nhà rồi.

      Trong bóng tối, tiếng thở dốc của Tô Tầm nặng thêm mấy phần, “Đừng có mơ!”

      Nguyễn Kiều Kiều sốt ruột tới mức muốn khóc, “Đại nhân, tôi phải người ở đây, nhà tôi ở bên kia. Ba mẹ tôi vẫn chờ tôi.”

      Lần này, thanh của Tô Tầm nữa.

      Nguyễn Kiều Kiều thực bật khóc, trong bóng tối, khóc huhu. Đáng tiếc, Tô Tầm dao động.

      Cách khoảng rất lâu, mới vang lên thanh chán nản.

      cũng chờ em. Tại sao em về? Nhà của em ở chỗ . Nên, em đừng hòng !”
      amandatruc, Uyên Sama, Min149212 others thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Khổ thân Tô Tầm quá huuuu truyện đến đoạn ngược rùi :yoyo44::yoyo44::yoyo25::yoyo25::yoyo25:
      LạcLạc thích bài này.

    4. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Biết là thế này hơi ác nhưng đây đúng là quả báo :))) là mình mình cũng chọn về nhà với mẹ
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 86: Em để ý
      tại Nguyễn Kiều Kiều biết mình phải mơ. thực từng tới mạt thế, nên mới chọc phải Tô Tầm.
      cảm thấy mình làm sai. vốn phải người của mạt thế, hơn nữa mạt thế thảm biết bao, suốt ngày toàn là chiến tranh, còn ăn đủ no mặc đủ ấm, mỗi ngày bị Tô Tầm nô dịch, có TV có di động có bạn bè, quan trọng nhất là cũng có ba mẹ nuôi dưỡng nhiều năm.

      Nếu có cơ hội có thể về nhà, trở lại thế giới cũ, tại sao về chứ!

      Tại sao phải ở lại mạt thế chịu khổ?

      Hướng lợi tránh hại, đường thẳng là bản năng của con người. Nếu có thể đường thẳng, bước có thể đến nơi, vì sao còn phải nhiều đường vòng vậy, đúng là rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm!

      Nguyễn Kiều Kiều muốn về nhà, nhưng ra được.

      Sau đó, Tô Tầm lại chẳng thấy đâu.

      mơ hồ biết được Tô Tầm dùng biện pháp cấm kỵ nhốt linh hồn lại, có lẽ còn tổn thương đến bản thân , nên mới đè rất khó chịu.

      Nhưng, cũng đâu thể nhốt ở chỗ này. Ở chỗ này rất tối, có thứ gì, thích.

      “Có muốn... giết nó ?” Bên tai, giọng dịu dàng vang lên.

      Nguyễn Kiều Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ai?”

      “Là tôi nè. Mèo, nghe ra giọng tôi sao?”

      Giọng này, Nguyễn Kiều Kiều rùng mình cái, đây phải mẹ Tô Tầm ư?

      “Bà... bà là người hay ma?”

      “Khụ khụ...” Mẹ Tô Tầm ho khan tiếng, quá lúng túng, “Tôi còn là ma nữa. Chẳng qua bây giờ là con ma đáng thương trọn vẹn hồn phách.”

      “...”

      Thấy Nguyễn Kiều Kiều im lặng, giọng ấy liên tục nhàng : “Giờ cũng là ma, thân thể còn khôi phục được nữa, nó nhốt cả đời. muốn ở trong bóng tối này cả đời à?”

      Đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều muốn. Dù thực thể thả về nhà, cũng phải để trở lại mạt thế. Nhốt ở đây làm gì?

      “Cho nên, cách duy nhất là giết nó. Nghe lời tôi, giờ là thời điểm đau đớn nhất của nó, vì tìm về mà nó vượt qua gian song song, dùng hết sức lực rồi. tại chỉ cần làm ầm ĩ, nó áp chế nổi, tôi lại giúp chút là có thể rời rồi. Muốn nơi nào nơi đó.”

      Nghe rất hấp dẫn, song thời điểm mấu chốt, Nguyễn Kiều Kiều thông minh đột xuất, “Bà muốn giết ta hả”

      giết nó, bằng cách nào? Hay lòng dạ đàn bà, muốn bị nó nhốt ở đây cả đời?”

      Tất nhiên muốn bị nhốt ở đây cả đời, nhưng muốn giết Tô Tầm.

      “Đừng quên rằng vốn có thể về nhà, giờ bị nó nhốt ở nơi tối tăm như vậy, sợ sao?”

      Nguyễn Kiều Kiều trả lời.

      thực ghét chỗ này, song phải giết chết Tô Tầm, phát nỡ.

      Thứ đồ chơi tình cảm này rất hư ảo, mà ở thời điểm quan trọng nắm giữ lương tâm mình. Nếu giết Tô Tầm, sau này cũng bị cắn rứt lương tâm. Trọng điểm là ——

      nỡ.

      Sau khi mẹ Tô Tầm xong liền biến mất, nghe được thanh thảm thiết của bà ta, có lẽ Tô Tầm bắt bà ta rồi.

      Tô Tầm vẫn xuất , mình ôm đầu gối, để mình chìm vào bóng tối.

      Đều người vì mình, trời tru đất diệt, nhưng thuộc chòm sao Cự Giải mà. Dịu dàng, lo việc nhà và có trái tim thánh mẫu. theo Tô Tầm bảy năm, bảy năm đó, muốn trở tay giết , thực làm được.

      “Tô Tầm.” thử giao lưu với , nhưng Tô Tầm lên tiếng.

      “Tô Tầm, nghe được ? Chúng ta chuyện được ? thể nhốt tôi cả đời.”

      Rốt cuộc tiếng kêu gào của làm Tô Tầm trả lời. Giọng rất suy yếu, giống như mẹ Tô Tầm , tại cực kỳ yếu.

      Nhưng làm chuyện nguy hiểm như vậy, là vì muốn mang trở về sao? nghĩ việc này là sai lầm. muốn trở về, Tô Tầm còn bị thương nặng, nghĩ sao cũng thấy có lợi.

      “Đại nhân, bị thương rất nghiêm trọng ư?”

      “Ừm.” Bỗng nhiên Tô Tầm khẽ cười thành tiếng, “Em muốn giết à?”

      Nguyễn Kiều Kiều huơ tay phân bua: “ biết tôi làm mà.”

      “Ừm.”

      Tô Tầm lại gì.

      Nguyễn Kiều Kiều sợ lại , lập tức : “ tại tôi bị sao thế? Có phải tôi chết ?”

      Trong bóng tối, lúc lâu mới vang lên giọng nhàng của Tô Tầm.

      “Ừm. Dao của Lý Manh Manh có kịch độc. Khi Cẩu Bất Lý mang em về, cơ thể em lạnh như băng.”

      “Hả...” Hóa ra chết rồi? Nguyễn Kiều Kiều vô cùng chán nản, “Đại nhân, tôi cũng chết rồi, còn giữ tôi làm gì?”

      đem thi thể em về núi Tuyết, núi Tuyết có thể đảm bảo thi thể em thối rửa, em có thể sống lại lần thứ hai, cũng có thể sống lại lần thứ ba.”

      “... Nhưng, giờ tôi còn ở chỗ này mà!” sống lại cái gì? Đó căn bản là giả được chưa?

      lúc lâu, giọng Tô Tầm mới vang lên, “ có thể cứu sống em.”

      Mà thôi, xem ra Tô Tầm hạ quyết tâm, vốn có cách nào thay đổi quyết định của .

      “Đúng rồi, Cẩu Bất Lý thế nào?” Ngày ấy, cậu ngậm từ vách núi cao như vậy rơi xuống, biết có bị thương ?

      “Gãy hai chân.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều hít mũi cái, “Nó là con trai , phải tốt với nó chút.”

      Im lặng hồi, Tô Tầm mới lên tiếng: “Em quay về, tốt với nó.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều tiếp tục hít mũi, “Còn nữa, tại sao Lý Manh Manh muốn giết tôi? Tôi tự thấy mình có lỗi với ta, cũng cướp chồng của ta, tại sao lại hạ độc thủ với tôi? Hay là, vốn dĩ ta thích , nên hận tôi đố kỵ tôi?”

      “...”

      Lần này giọng Tô Tầm trở nên bất đắc dĩ, “ giết Sai Nhĩ.”

      “...”

      Dường như sợ Nguyễn Kiều Kiều hiểu, Tô Tầm lại chậm rãi thêm câu.

      “Sai Nhĩ là người tình của ta.”

      “... A ssiz!”

      Nguyễn Kiều Kiều tức giận, ra là vậy, mà, luôn thiện chí với mọi người, sao có thể dẫn đến họa lớn diệt khẩu kiểu này chứ, ra tại Tô Tầm.

      Có điều, tại sao Tô Tầm phải giết Sai Nhĩ? Ăn no rửng mỡ hả?

      “Sai Nhĩ phản bội.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều thực hiểu nổi suy nghĩ của Tô Tầm, cũng chẳng muốn biết ân oán trước kia. Bỗng nhiên nghĩ tới Thú vương phi, Tô Tầm có số suy nghĩ hoàn toàn phản thế giới phản loài người.

      Cho nên, về bản chất phải người tốt lành gì, người lương thiện gì đó đừng tới .

      “Đại nhân, muốn thế giới này đại loạn sao?”

      Tô Tầm .

      Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng quan tâm, tiếp: “Đại nhân, biết tại sao tôi muốn về nhà ? Đương nhiên, thể phủ nhận cha mẹ là nguyên nhân lớn nhất. Nhưng còn nguyên nhân nữa là, tôi thích thế giới này, thế giới này quá nhiều chiến tranh. Tôi là người quen sống trong cảnh hòa bình rồi, tôi chỉ muốn cuộc sống đơn giản như làm nhàng kiếm chút tiền, tan việc xem phim Hàn hoặc cùng mình thích coi phim, dạo phố, ăn cơm. Tôi muốn cuộc sống phức tạp như vậy, tôi chỉ muốn sống đời vô cùng đơn giản. Đại nhân à, muốn hủy diệt thế giới, cũng hủy diệt cuộc sống tôi muốn, nên tôi muốn quay về.”

      Tối đen, có bất kỳ thanh nào.

      Có lẽ lại uổng công rồi, chắc Tô Tầm .

      Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thế, trong bóng tối vang lên giọng của Tô Tầm.

      nghe theo em hết, có phải em quay về ?”

      “...” Nguyễn Kiều Kiều do dự.

      Quả nhiên, giây kế tiếp, giọng thẹn quá hóa giận của Tô Tầm truyền đến, “Em lại do dự? ngờ em là người phụ nữ như vậy! Sao tôi có thể tin em chứ!”

      “...”

      tức giận à? A ssigz! Vấn đề lớn như thế, lẽ nào cho do dự chút sao?

      thực nhịn hết nổi rồi!

      Con người đúng là sinh vật đáng ghét, Nguyễn Kiều Kiều ghét bóng tối, nhưng dần dà phát mình quen mất rồi.

      Ban đầu chỉ có thể nghe được tiếng của Tô Tầm, tiến sĩ Gấu, từ từ nghe được tiếng của Cẩu Bất Lý, Chuột Đệ và những thanh khác.

      Sau đó, thoát khỏi phòng tối, có thể trông thấy những người khác.

      Tất cả hình như khác gì trước đây, chỉ có điều duy nhất là những người khác thể nhìn thấy .

      Ngoại trừ Tô Tầm.

      Phải rằng khi lần nữa trông thấy , Nguyễn Kiều Kiều vẫn sợ hết hồn. Con chó săn to của sao gầy đến thế, cả người như da bọc xương, vừa nhìn là biết ăn cơm tử tế rồi.

      chỉ vậy, mỗi ngày đều đúng giờ thổ huyết, màu đỏ tươi ấy làm Nguyễn Kiều Kiều thấy mà đau lòng

      “Đại nhân, hộc máu rồi.”

      “Ừm.”

      Tinh thần Tô Tầm rất kém, thấy tiến sĩ Gấu bắt mạch cho , “Đại nhân à, cứ tiếp tục như thế nữa, đừng cứu được Mèo, ngay cả mạng của mình cũng mất đó.”

      Tô Tầm xua tay, “Tìm được Liễu Như Yên chưa?”

      Tiến sĩ Gấu hơi do dự, “Tìm tìm được rồi, nhưng giờ Liễu Như Yên là vợ của thái tử, dễ dàng giao người ra. Mặc dù quan tâm Liễu Như Yên, nhưng nếu muốn giét Liễu Như Yên để Mèo kéo dài mạng sống, Lý Tuyển đồng ý. Huống chi, chúng ta còn giết Lý Manh Manh.”

      “Haha.”

      Tô Tầm xua tay, “ Lý Manh Manh tính là gì, Liễu Như Yên càng là đồ bỏ , căn bản quan tâm. chỉ cần lợi thế to lớn hơn thôi.”

      Tiến sĩ Gấu thêm gì, Tô Tầm hồi hình như rất mệt mỏi.

      Ông đặt bình xuống, “Đại nhân à, thứ này khiến dễ chịu hơn.”

      “Ông lui xuống trước .”

      Sau khi tiến sĩ Gấu rời , Nguyễn Kiều Kiều chui ra khỏi phía sau Tô Tầm.

      muốn giết Liễu Như Yên hả”

      “Ừ.” Tô Tầm uống ngụm thứ trong bình, sắc mặt khá hơn tí, “Ban đầu, trấn áp hồn phách của Liễu Như Yên chỉ để làm ta nghe lời, về sau ngờ rằng biện pháp đó có tác dụng người em, Cẩu Bất Lý thân nhất cũng vô dụng, chỉ còn có mỗi ta. cần bắt ta làm thí nghiệm, rốt cuộc sai chỗ nào.”

      “Liễu Như Yên ra sao?”

      Tuy nên có lòng thánh mẫu ở đây, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn hỏi ra.

      Tô Tầm lườm , “Sao nào? Ngay cả kẻ liên quan cũng đáng để em quan tâm vậy à, vì sao thấy em quan tâm ?”

      Sắc mặt Tô Tầm nhanh chóng trắng bệch, đợi Nguyễn Kiều Kiều mở miệng, hoàn toàn biến sắc, ọc tiếng phun ra máu tươi.

      “Đại nhân.”

      Tô Tầm ngẩng đầu, chẳng thèm để ý lau máu nơi khóe miệng, bên mép nhếch ra nụ cười lạnh.

      “Nhưng cũng chẳng quan tâm. Em quan tâm , quan tâm em đủ rồi.”
      amandatruc, Uyên Sama, Min14929 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :