1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 13. Tư Mã Ngạc

      Liêu Đình Nhạn cho rằng mình chết ngay tại chỗ, nhưng mà . Nàng mang theo ngạc nhiên và lòng tràn đầy ĐMM ngất xỉu , rồi thấy vài đoạn hồi ức rải rác.

      Hình ảnh vai chính là nương ngây thơ hồn nhiên, tên là Tư Mã Ngạc, nàng và ca ca song sinh là hai người cuối cùng của tộc Tư Mã thị. Cả tộc bọn họ sắp tới bên lề diệt vong, nhưng mà tộc Tư Mã thể diệt vong, bọn họ cần phải kéo dài huyết mạch. Vì thế Tư Mã Ngạc từ lúc vừa sinh ra ở trong hoàn cảnh dị dạng, nàng nhất định phải cùng huynh trưởng mình kết hợp để sinh hạ con nối dõi.

      Tư Mã thị vì duy trì huyết mạch thuần tịnh của tộc Phụng Sơn, chưa bao giờ kết hợp cùng người ngoài, làm bẩn huyết mạch Phụng Sơn đối với bọn họ mà là tội ác thể tha thứ. Ngược lại, ở trong tộc Tư Mã, họ hàng gần kết hợp cũng hiếm thấy, bọn họ hết thảy đều chỉ vì huyết mạch thuần tịnh nhất. Chỉ có huyết mạch Phụng Sơn thuần tịnh, mới có thể uẩn dưỡng ra ngọn lửa linh sơn.

      Liêu Đình Nhạn thấy được ngọn lửa linh sơn đó, giống ngọn lửa nho miêng chén to thiêu đốt đỏ rực. So với ngọn lửa thô tục giọng trẻ con nàng nhìn thấy còn tràn đầy hơn rất nhiều. Tóm lại đây hình như là đại bảo bối rất quan trọng, Tư Mã Ngạc chính là người phụng dưỡng ngọn lửa linh sơn thế hệ này. Nàng từ lớn lên ở Tam Thánh Sơn, tuy rằng có vô số người hầu hạ, ăn mặc chi phí đều là trân quý nhất, Liêu Đình Nhạn xem ra đó là công chúa điện hạ đệ nhất thế giới, nhưng , nàng ấy quá thảm.

      Tư Mã Ngạc thích ngọn lửa đó, a, trong đoạn trí nhớ này, ngọn lửa kia còn phải là nam nhân tính tình tào bạo giọng trẻ con. Cho dù ai đến hầu hạ , đều bị mắng cẩu huyết đầy đầu, Tư Mã Ngạc nương là người duy nhất mắng. Đáng tiếc thích thích, Tư Mã Ngạc trăm triệu có khả năng cùng ngọn lửa quý giá này ở bên nhau, rốt cuộc có cách biệt về hình thái, quan hệ của bọn họ chỉ có thể dùng bốn chữ “cung cấp nuôi dưỡng” để hình dung. Chờ đến lúc nương đến tuổi có thể sinh hài tử, nàng bị cầu cùng ca ca tạo người.

      Liêu Đình Nhạn thấy được Tam Thánh sơn trong đoạn trong trí nhớ này, cung điện hoa mỹ, bài trí tinh xảo, tôi tớ như mây, phảng phất giống như thần tiên phi tử, để cho nàng ấn tượng khắc sâu chính là chỗ ngọn lửa trong bích đàm kia treo bức tranh Phục Hy Nữ Oa siêu lớn, Tư Mã Ngạc mỗi ngày đều phải tế bái, phỏng chừng là tín ngưỡng linh tinh gì đó của Tư Mã thị. nương tuổi còn trẻ tuy rằng muốn, nhưng lưng nàng đeo áp lực hưng suy của tộc, cuối cùng vẫn phải thống khổ mà thỏa hiệp.

      Nàng và ca ca sinh hạ nam hài, đặt tên là Tư Mã Tiêu.

      Nghe thấy cái tên này, Liêu Đình Nhạn phản ứng lại, ầu dề, thế nhưng là chuyện xưa của mẹ tổ tông.

      Sinh nam hài còn chưa đủ, bọn họ còn cần nàng sinh tiếp nữ hài, mới có thể bảo đảm huyết mạch thuần tịnh đời sau, nhưng Tư Mã Ngạc chậm chạp thể sinh hạ hài tử thứ hai. Càng thêm thảm chính là, ca ca nàng đột nhiên nổi điên, thiêu hủy hơn phân nửa Tam Thánh sơn, rồi tự sát mà chết. Ký ức này cũng ràng, phi thường nhấp nháy, là Liêu Đình Nhạn chính mình căn cứ dưới phỏng đoán ra.

      Hình ảnh lại chuyển, nương Tư Mã Ngạc tiều tụy, giống như bị hết thảy mọi chuyện bức điên rồi. Nàng còn , cho dù thiên phú hơn người, cũng chưa kịp trưởng thành, mà Canh Thần Tiên Phủ sớm phải là thiên hạ của Tư Mã thị, chủ nhược thần cường, có rất nhiều người cầu nàng cẩn thận phụng dưỡng ngọn lửa linh sơn, sau đó chờ đợi hài tử nàng lớn lên, lại cùng sinh hạ hài tử khác.

      Nhìn đến chỗ này, Liêu Đình Nhạn dấu chấm hỏi đầy đầu. Lúc này Tư Mã Tiêu mới là đứa bé con vài tuổi, những người làm ra quyết định này, các ngươi ghê tởm như vậy sao?

      Hiển nhiên, Tư Mã Ngạc điên khùng thể tiếp thu, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy nàng vào đêm nguyệt hắc phong cao, chuẩn bị bóp chết con trai của mình.

      Liêu Đình Nhạn:…… Tư Mã thị, ta xem thế là đủ rồi.

      Về sau có gì, đoạn cuối cùng chính là Tư Mã Ngạc tự sát ở trong bích đàm, hồ nước xanh biếc đều bị nàng nhuộm thành đỏ như máu, mọc ra đóa hồng liên vô cùng lớn, ngọn lửa hừng hực bốc cháy lên an tĩnh mà bao vây nàng lại, đốt nàng thành mảnh tro tàn.

      Bị bắt buộc biết loại chuyện riêng tư này, Liêu Đình Nhạn tỉnh lại, cảm thấy mình ổn lắm, biết quá nhiều phải chuyện tốt, rốt cuộc biết càng nhiều, chuyện nhấc lên lại càng lớn. Nàng thấy rất nhiều sắc mặt đáng ghê tởm, sai biệt lắm hiểu được đám đầu trâu mặt ngựa đó có lai lịch gì, càng thêm cảm thấy đầu trọc.

      Cái phó bản này khẩu vị quá nặng, nàng chơi nổi.

      Chờ nàng hoàn hồn từ trong những hồi ức thảm kịch đó, phát tình cảnh của mình nay, tức khắc cảm thấy càng thêm tốt. Bởi vì giờ phút này nàng nằm ở trong cái hộp đen nhánh hình chữ nhật.

      Liêu Đình Nhạn: A a a ta bị chôn sao! Chưa chết đâu, còn thể tới cứu giúp sao! Đồ cẩu bức nào chôn ta!

      Nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, eo đau, lưng đau, chân rút gân, ngực còn nặng trĩu đè ép đến hoảng hốt, cũng có sức lực đẩy cái quan tài này bò ra ngoài.

      “Người tới a…… Cứu mạng a…… Ta còn chưa chết đâu…… Ta chết…… Ta sống lại ……”

      “Tổ tông? Xà xà? ngọn lửa ? Ra tiếng trả lời nào……”

      “Ta từng vì công ty ra sức, ta vì lão bản chảy máu……”

      Ở trong quan tài, gào loạt lời lăng nhăng, Liêu Đình Nhạn rốt cuộc cảm giác mình tích tụ được chút sức lực, nhấc chân dùng sức đá lên cái, nháy mắt, nàng đá quan tài ra cái khe hở nho . Còn tốt, quan tài đóng đinh, bằng sợ là phải ở chỗ này cư trú vĩnh viễn.

      Nàng giơ tay sờ soạng khe hở, dùng ra sức lực ăn sữa từ đẩy cái sang bên cạnh, đẩy hồi lâu mới lại thấy ánh mặt trời…… và tổ tông.

      Tổ tông thân tiểu bạch kiểm đen thùi lùi đứng ở bên cạnh quan tài, dựa vào đó nhìn nàng, câu: “Tỉnh.” Sau đó dùng ngón tay tùy tùy tiện tiện đẩy cái nắp quan tài nàng đẩy được nửa kia ra ngoài.

      Con mẹ ngươi, vừa rồi ngươi làm cái gì, nhìn người khác đẩy quan tài chơi vui có phải ? biết vì cái gì Liêu Đình Nhạn trong khắc này phi thường muốn mắng , nhưng trong nháy mắt nàng lại nghĩ tới hồi ức nhìn thấy, đứa bé bị mẹ ruột bóp đến giống như cải thìa, bầu lửa giận bị súng phun nước phụt phụt tưới tắt. Thôi, muốn mắng .

      Tư Mã Tiêu liếc thấy sắc mặt nàng, hỏi: “Có phải ngươi muốn mắng ta ?”

      BUFF , mở ra!

      Liêu Đình Nhạn thân bất do kỷ: “Phải.”

      Tư Mã Tiêu biểu tình khó lường, ánh mắt biến thái biến thái, : “Ngươi mắng câu nghe thử chút?”

      “Xú ngốc bức, ta mắng ngươi! Ta chri ngươi nghe được sao!” Liêu Đình Nhạn còn sống, nhưng ánh mắt của nàng chết. Nàng cảm giác cái quan tài vất vả mới đẩy ra được đây, khả năng lần nữa đậy trở lại, đại khái lúc này phải xuống mồ vì an rồi.

      Nhưng mà chú định nàng hiểu được mạch não của bệnh tâm thần, tổ tông kia bị nàng mắng đột nhiên cười ha hả. phải cái loại cười “chờ ta cười xong liền giết ngươi”, mà là thực cười “Con mẹ nó đây quá buồn cười”. dựa vào bên cạnh quan tài, cười đến toàn bộ quan tài đều rung lên.

      Liêu Đình Nhạn: Có khỏe , tức choáng váng sao huynh đệ?

      Nàng còn nằm như xác chết, cười đủ rồi Tư Mã Tiêu giơ tay, ôm nàng ra. Chỗ nàng nằm vừa rồi xác là cái quan tài, còn là cái quan tài nhìn qua đặc biệt hoa lệ, hình như còn ở tháp trung tâm, chỉ là biết ở tầng mấy, chung quanh ánh nến thiêu đốt sáng ngời lại tạo hình rồng kỳ dị, quan tài dày nặng ở trung tâm, nàng còn thấy được vách tường phía trước điêu khắc bức họa Phục Hy Nữ Oa.

      Tư Mã Tiêu ôm nàng bước ra ngoài, tay áo rộng mang theo gió làm những ngọn nến bày ven đường bị thổi trúng, lay động ngừng.

      Liêu Đình Nhạn cho rằng mình đại khái cũng ngủ ngày, nhưng kỳ , nàng nằm nửa tháng. Nàng ra cửa tháp trung tâm, phát phế tích bên ngoài toàn bộ biến mất, chỉ còn lại đất bằng mênh mông vô bờ, từng là kiến trúc mê cung trống rỗng toàn bộ biến mất, chỉ còn lại có tòa tháp trung tâm đổ nửa.

      Liêu Đình Nhạn: Ngủ giấc tỉnh lại phát long trời lở đất.

      Đại Hắc Xà chờ ở bên ngoài, thấy bọn họ ra liền vặn vẹo thân hình cực đại thò sang, Tư Mã Tiêu nhấc chân lên, dẫm cái đuôi nó. “.”

      Liêu Đình Nhạn: phải, thế nào a? Sao ta lại theo kịp ý nghĩ.

      Dù bị Tư Mã Tiêu ôm cũng có tâm tư quản, quay đầu nhìn tháp trung tâm cùng vòng Nhật Nguyệt U Đàm lay động phía dưới, “Sư tổ, chúng ta đâu?”

      Tư Mã Tiêu tâm tình tồi, “Đương nhiên là ra ngoài, ở chỗ này ngốc đủ rồi.”

      ôm Liêu Đình Nhạn nằm liệt, : “Ngươi sợ cái gì, nếu ta muốn giết ngươi, ở chỗ nào ngươi cũng chết, nếu muốn giết ngươi, chính là ngươi có chết cũng làm cho ngươi sống lại. A, giải hết độc của đóa hoa đó cho ngươi.”

      Liêu Đình Nhạn: “Đó là đóa hoa có độc?!”

      Tư Mã Tiêu: “Nếu vì sao ngươi nằm ở chỗ đó hơn nửa tháng.”

      Liêu Đình Nhạn quá tin tưởng, phải tin mình nằm lâu như vậy, mà là tin đóa hoa đó là độc hoa. Dựa theo Tư Mã Tiêu , ác nhân nở độc hoa, người lương thiện nở linh hoa, nàng hái đóa hoa đó hình như là linh hoa từ cốt châu của mẹ Tư Mã Tiêu mọc ra, dù thế nào cũng tính là ác nhân a, nàng ấy chưa từng giết người, còn khắp nơi giúp mọi người làm điều tốt.

      là độc hoa? phải ác nhân mới nở độc hoa sao?” Liêu Đình Nhạn nghĩ ra.

      Tư Mã Tiêu cười nhạo tiếng, “Ta lừa gạt ngươi, người sao có thể đen trắng, đóa hoa vớ vẩn là có thể định ra thiện ác sao.”

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy bộ dáng giống như thực dễ chuyện, nhịn được truy vấn, “Vậy là thế nào?”

      Tư Mã Tiêu đúng là giải thích cho nàng, “Trước khi chết tâm tình bình tĩnh sung sướng, cốt châu kết linh hoa, trước khi chết oán hận thống khổ, kết độc hoa.”

      Liêu Đình Nhạn nghĩ đến cái ao tràn đầy máu tươi, Tư Mã Ngạc toàn thân nhiễm huyết, hơi thở thoi thóp, bị ngọn lửa nuốt hết, tức khắc trầm mặc. thực ra, trước khi chết nàng ấy thống khổ, cũng làm nàng cảm nhiễm chút, cho nên tại còn cảm thấy đau sọ não.

      “Như thế nào, nghe ngữ khí của ngươi, ngươi nhìn thấy chủ nhân đời trước của đóa hoa là ai.” Tư Mã Tiêu tùy ý hỏi.

      tựa hồ cũng biết đóa hoa đó là cốt châu của mẫu thân kết ra, Liêu Đình Nhạn như suy tư gì. Lúc ấy đứng chỗ cánh hoa rụng, là lúc trước có muội tử muốn hái, bị hái mất đầu làm cánh hoa rụng xuống, đứng ở đó, nàng còn tưởng rằng biết nơi đó có hoa từ cốt châu của mẫu thân nở ra.

      Nếu hỏi, Liêu Đình Nhạn cũng , chỉ tránh việc này, : “ phải độc hoa thể giải sao?”

      phải còn có thứ có thể giải độc hoa sao.” Tư Mã Tiêu đương nhiên.

      Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, nguyên lai phải là tranh chấp mâu thuẫn, là tiêu tan vui vẻ.

      Tư Mã Tiêu lúc trước nhìn Liêu Đình Nhạn ngã xuống, ngồi xổm ở bên cạnh tự hỏi lúc lâu, vẫn quyết định cứu nàng, vì thế ở chỗ đó tự mình hái hoa thử. sợ những bông hoa đó, bởi vì hoa có hiệu quả đối với tộc nhân Tư Mã thị, người khác nhận ra là dược hay độc, nhưng có ngọn lửa linh sơn, nếm thử hoa hương vị gì biết, đắng chính là linh dược, ngọt chính là độc dược, tùy tiện tìm hoa đắng đút cho nàng là được. Nhưng nghĩ tới, nàng ngủ say đến nửa tháng.

      Bởi vì nửa tháng này, lại có người tới Tam Thánh sơn, Tư Mã Tiêu và người ta đánh nhau, đánh tới mức làm toàn bộ kiến trúc đều hôi phi yên diệt, thể để cho nàng nằm ở chỗ đó được, vậy đặt vào trong quan tài dưới tháp trung tâm kia , trước kia ở nơi đó ngủ mấy trăm năm, xem như chỗ để đồ vật.

      Liêu Đình Nhạn tuy biết Tư Mã Tiêu làm cái gì, nhưng cũng biết lần này cứu mình, có chút cảm kích…… đúng, cảm kích cái rắm a, trúng độc phải cũng là làm hại sao? Rác rưởi! Cái đồ rác rưởi này!

      Nàng xoa xoa ngực, phát giác đúng. Ngực sao lại giống như so với trước lớn thêm hai cỡ? tại loại cảm giác nặng trĩu này quá phong phú, khó trách nằm cảm thấy ngực buồn vì bị đè nặng.

      Nàng lâu gì, biểu tình nặng nề, Tư Mã Tiêu biểu tình cũng trầm xuống, có chút bực bội, “Ngươi suy nghĩ cái gì?”

      Liêu Đình Nhạn: “Ngực ta hình như đột nhiên trưởng thành?” Chân hình như cũng trở nên dài hơn, làn da tay tựa hồ cũng càng thêm oánh bạch sáng trong, giống như mở kính lọc mỹ nhan vậy.

      Tư Mã Tiêu: “Ngực?” Lần đầu tiên con mắt nhìn xuống ngực Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn cúi đầu nhìn chằm chằm ngực mình, ngo ngoe rục rịch nghĩ, có nên sờ chút hay , bất quá bận tâm bị nam nhân ôm, hơi xấu hổ ra tay. Nàng cố nén liền nhìn thấy Tư Mã Tiêu đầy mặt lãnh đạm duỗi tay ra, phi thường tự nhiên mà sờ soạng phen.

      Liêu Đình Nhạn:??? Tay ngươi làm gì? Ngươi sờ chỗ nào??

      Tư Mã Tiêu: “Còn phải là hai cục thịt, lớn như vậy có ích lợi gì.”

      Nhìn thấy mặt biểu tình là ghét bỏ và cho là đúng, Liêu Đình Nhạn lộ ra cái cười giả tạo với : “Ngài buông tay ra rồi lời này .”

      Chương 14. Bạch Lộc Nhai

      Liêu Đình Nhạn có dục vọng cầu sinh rất mạnh, đồng thời, nàng cũng thực mẫn cảm đối với nguy hiểm, cho nên mỗi lần nhìn thấy Tư Mã Tiêu sư tổ này, nàng đều túng túng, tận lực ít , coi đối phương là tổ tông, chú ý dùng từ lễ phép. Nhưng tại, tổ tông này ước lượng ngực nàng giống như cân thịt heo, lý trí của nàng nháy mắt offline, lá gan lớn lên, vòng tay sờ mông Tư Mã Tiêu bóp cái.

      Tư Mã Tiêu: “……”

      PS: Con cá muối này mặn quá!!!
      Last edited: 21/9/19
      Lierose DuDu, Kimkimdao, Lee Đỗ44 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Hahahaa, Nhạn nương quá liều lĩnh:v
      heavydizzy thích bài này.

    3. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu :v
      heavydizzy thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Mung của sư tổ có săn chắc zị :th_6::th_6::th_6:
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 14. Bạch Lộc Nhai

      Liêu Đình Nhạn có dục vọng cầu sinh rất mạnh, đồng thời, nàng cũng thực mẫn cảm đối với nguy hiểm, cho nên mỗi lần nhìn thấy Tư Mã Tiêu sư tổ này, nàng đều túng túng, tận lực ít , coi đối phương là tổ tông, chú ý dùng từ lễ phép. Nhưng tại, tổ tông này ước lượng ngực nàng giống như cân thịt heo, lý trí của nàng nháy mắt offline, lá gan lớn lên, vòng tay sờ soạng mông Tư Mã Tiêu bóp cái.

      Tư Mã Tiêu: “……”

      Mông lão hổ thể sờ, Liêu Đình Nhạn nhìn biểu tình của đối phương, bỗng nhiên nghĩ tới những lời này. Nàng chậm rãi buông tay ra, cảm giác thấy cột dục vọng cầu sinh bắt đầu đầy tràn, vì thế biểu tình của nàng từ phẫn nộ biến thành bình tĩnh, rồi lại biến thành mê mang trong đó mang theo chút túng quẩn. Nàng dựa vào trong lòng ngực Tư Mã Tiêu, ngoan ngoãn ôm cái tay trái vừa làm bậy, quay đầu nhìn về phía chân trời cuồn cuộn mây mù.

      Ta nhìn trời xanh, ta nhìn đất rộng, chỉ nhìn ngươi.

      Liêu Đình Nhạn chờ tổ tông xấu tính vung tay ném mình xuống xe rắn chạy, còn suy nghĩ những việc cần phải chú ý lúc nhảy xe. Đợi hồi lâu, cũng chờ được. Nàng nghiêng mắt trộm liếc cái, đụng phải đôi mắt Tư Mã Tiêu. Đôi mắt thực lạnh, lạnh căm căm, đâm vào làm đau đầu óc. người này lúc đầy người tối tăm, sắc mặt táo bạo làm người ta sợ hãi, lúc biến thái cười rộ lên cũng làm người ta sợ hãi, mặt vô biểu tình như vậy vẫn làm người ta sợ hãi.

      Liêu Đình Nhạn: Ai nha sao ta lại quản được cái tay này của ta đây.jpg

      Tư Mã Tiêu cầm bàn tay vừa nhéo mông , cổ tay tinh tế trắng nõn, ở trong tay trắng quá mức, phảng phất bẻ là gãy. Động tác của thực thân mật, bàn tay to rộng bọc lấy tay nàng, ngón tay mảnh dài chậm rãi vỗ lên chỗ cổ tay nàng, thoáng dùng sức ——

      Liêu Đình Nhạn lấy đôi chân dài đột nhiên xuất của mình ra mà thề, tổ tông này chuẩn bị bóp gãy cổ tay nàng, cho nàng cái giáo huấn. Tình huống khẩn cấp, Liêu Đình Nhạn hành động so với đầu óc càng nhanh hơn, theo bản năng từ động tác của Tư Mã Tiêu, túm chặt tay kiên định ấn lên ngực mình, “Bình tĩnh, mời ngài sờ ngực, tùy tiện sờ.”

      Nàng đoán đúng rồi, Tư Mã Tiêu này tâm tình biến thái thay đổi bất thường, người khác động vào ngón tay , muốn giết người, càng đừng bị người ta nhéo mông, ban đầu quả thực sợ ngây người, rốt cuộc thế giới này có người dám giết , lại có ai dám sờ mông , phản ứng lại rồi, ý niệm duy nhất chính là cho nàng giáo huấn —— đây vẫn là nhờ vào đối cái người này có cảm giác chán ghét cùng với có chút hứng thú. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

      Nhưng nghĩ tới nàng làm ra thế này. Tay muốn dùng sức đột nhiên bị ấn lên chỗ mềm như bông, mà lực đạo kia thu về, vừa lúc giống như là bóp nắm bông, hoàn toàn mất lực.

      Liêu Đình Nhạn ấn tay , biểu tình chính trực, giống như nhân viên bán hàng đẩy mạnh tiêu thụ, “Ngài thử xem, xúc cảm đặc biệt tốt.” Chị có ngực lớn vừa thơm vừa mềm, ai lại thích đâu, đàn ông hay đàn bà cũng đều thích, đến loại sinh vật ngạo mạn như mèo còn thích, dẫm ngực phải còn là vui sao. Chỉ kẻ sát nhân cuồng, hoàn toàn thành vấn đề.

      Tư Mã Tiêu làm chuyện gì đều đơn giản là vì trong lòng đột nhiên sinh ra xúc động, ước chừng là bởi vì huyết thống và thân nhân của đều là kẻ điên, chính cũng là người điên, dễ giận lại thích giết chóc, lúc cảm thấy tâm tình thoải mái, muốn tìm con đường phát tiết, con đường này đương nhiên là giết người. Ai làm thoải mái, liền muốn giết người đó.

      Trước mặt người này thực đặc biệt, nàng ở dưới tay tạm thời sống sót rất nhiều lần, có thể làm liên tiếp đánh mất sát tâm, cũng chỉ có người như vậy. Những người khác thường thường là vào lần đầu tiên xuất sát tâm bỏ mạng tại chỗ, nhưng mà nàng lại thể hiểu được, làm lần lượt bình ổn tức giận và sát ý trong lòng, như tại, cỗ xúc động muốn bóp nát cổ tay nàng vừa rồi còn nữa.

      Nếu còn, cũng liền khôi phục bình tĩnh.

      “Hô ——” Liêu Đình Nhạn mồ hôi lạnh ròng ròng, phát mình còn gắt gao ấn bàn tay tổ tông lạnh căm căm kia, vội vàng chậm rãi lui lại. Thoát được nửa, Tư Mã Tiêu liền trở tay cầm lấy tay nàng.

      Nàng dựa vào trong ngực Tư Mã Tiêu, bị vòng bàn tay ôm lấy, bây giờ cái tay khác lại bị cầm, càng có vẻ vô cùng đoan trang, là tư thế cẩu nam nữ ban ngày ban mặt ràng khoe ân ái.

      Tuy rằng Liêu Đình Nhạn tự giác mình chỉ là vật trang sức, nhưng ở trong mắt người khác xem ra, hẳn phải là như vậy.

      Lúc Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu giải quyết lần bởi vì ngực mà dẫn phát huyết án, tài xế Đại Hắc Xà chạy xe đến dưới chân núi, ra khỏi địa giới vùng Tam Thánh Sơn. Chưởng môn mọi người chờ ở đó nhìn thấy gì, chính là sư tổ thân áo đen ôm hồng nhan họa thủy khí chất đê tiện diễm, chân dẫm lên Đại Hắc Xà dữ tợn, sắp lên sân khấu gây sóng gió, phối trí này hiển nhiên chính là đại ma vương vai ác cùng với sủng cơ và chó săn.

      chung, chính là đại ma đầu lãnh khốc tàn nhẫn và nữ nhân tinh ác độc cùng với chó săn trợ Trụ vi ngược bản thực tế, hiển nhiên, rất nhiều người phía sau chưởng môn đều nghĩ như vậy.

      Trong lúc Liêu Đình Nhạn rớt tuyến, Canh Thần Tiên Phủ khắp nơi đều nghị luận về sư tổ xuất quan. Đại bộ phận đệ tử tuổi trẻ chưa từng gặp , dù có ảo tưởng tốt đẹp nhưng nghe thấy tổ tông này lần lại lần giết người chút nào cố kỵ, cũng thay đổi, từ ban đầu khát khao đến bây giờ sợ hãi, còn có ít người ngầm phẫn nộ mắng khẳng định là ma đầu nhập ma, nếu phải bối phận quá cao, phỏng chừng sớm đống người muốn tới thanh lý môn hộ.

      Mà người biết nội tình lại có tâm tư, ban đầu người muốn giết hoặc khống chế Tư Mã Tiêu chiếm đa số, những người này tình huống, còn mang theo hai đám người Tam Thánh Sơn tặng đồ ăn, tất cả đều thể trở về, cuối cùng vẫn là chưởng môn Sư Thiên Lũ ra lực áp chế, áp xuống toàn bộ tiếng khác, cung cung kính kính mời đại tổ tông Tư Mã Tiêu này xuống núi. Dù sao tôn chỉ của chính là, tùy tiện ta làm gì, dù ta giết người Sư gia cũng sao.

      Chưởng môn Sư Thiên Lũ rất ràng, Tư Mã Tiêu còn cho chút mặt mũi, đơn giản là sư phụ của ta lúc trước chính là người thứ nhất ở Tam Thánh sơn phụ trách chiếu cố Tư Mã Tiêu, từng ngăn trở mẫu thân thân sinh của giết . Có chút tình nghĩa như vậy, nông cạn lại đáng tin cậy, ta chỉ có thể từ từ cẩn thận chiếu cố, tránh làm cho Tư Mã Tiêu phát cuồng giết người, muốn giết người cũng được, ít nhất bớt giết đệ tử tinh bối phận cao.

      Tư Mã Tiêu cưỡi rắn ôm mỹ nhân ra từ Tam Thánh Sơn, ai cũng để ý, được chưởng môn cẩn thận đưa vào Bạch Lộc Nhai tạm cư. Bạch Lộc Nhai là nơi trong Canh Thần Tiên Phủ, ngoại trừ Tam Thánh Sơn, có linh khí tràn đầy nhất, có chỗ cảnh trí xinh đẹp tên là Bạch Lộc Thanh Nhai, là nơi rất tốt để ngắm sao, nơi này cung điện kiến trúc hoành tráng, tinh xảo, đặc biệt là tòa trọng các ở chính giữa kia, đặc biệt khí phái.

      Liêu Đình Nhạn thấy chỗ này, trong đầu nháy mắt liền ra chữ Đằng Vương Các, cái gì phi các lưu đan, cái gì quế điện lan cung, dù sao nàng chưa từng gặp nơi nào đẹp như vậy, tuy Tam Thánh Sơn cũng khí phái, nhưng hoang phế lâu, đâu giống nơi này, hoa mộc sum suê, nhất phái sinh cơ bừng bừng, trong núi may trôi hạc bay, sơn đạo thế nhưng còn có đàn bạch lộc toàn thân tuyết trắng, quả thực là tiên cảnh, tuyệt đối là thắng địa nghỉ phép siêu tuyệt.

      “Thích nơi này?” Tư Mã Tiêu đột nhiên hỏi.

      Liêu Đình Nhạn: “Thích!”

      Chưởng môn cùng với mấy đệ tử được chọn lựa tới hầu ở bên, mặt mang theo cười, thầm nghĩ quả nhiên sư tổ là nhìn trúng nữ đệ tử này, nghe chút thanh bình tĩnh và chuyện hài hòa, trong lòng chưởng môn cảm thấy yên tâm. Người có thể đối thoại bình thường với Tư Mã Tiêu, là khó được cỡ nào a, ý nghĩ của đúng rồi.

      “Sư tổ và vị …… phu nhân này, cứ ở lại đây , hết thảy mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng, nếu có nhu cầu gì, chỉ cần ra, chắc chắn thỏa mãn tất cả nhu cầu của sư tổ.” Chưởng môn rất là săn sóc chu đáo.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Phu nhân?

      Tư Mã Tiêu lại để ý cái xưng hô này, kiên nhẫn mà phất phất tay tống cổ , “Cút .”

      Nhìn chưởng môn này ở trước mặt Tư Mã Tiêu rất là cung kính, Liêu Đình Nhạn nhớ tới lúc trước lần đầu tiên mình nhìn thấy chưởng môn. Bộ dáng cao cao tại thượng, đại lão khí phái, mà giờ, rất giống đại nội tổng quản. Mà Tư Mã Tiêu chính là bạo quân, tính tình cực kỳ kém, phảng phất thời khắc đều như nhẫn nại cái gì, nghe thấy người ta gì cũng thấy thực phiền, trực tiếp đuổi người ta .

      Nàng vừa mở to hai mắt nhìn thêm bóng dáng của chưởng môn, bị Tư Mã Tiêu phát , nhìn chằm chằm nàng, kéo kéo khóe môi, như là nhìn thấu nàng suy nghĩ cái gì, cười như cười: “ thương hại lão đông tây Sư Thiên Lũ đó? Đừng tưởng rằng thái độ tốt, liền coi như người tốt, …… a chính là người ‘ thú vị ’ nhất Canh Thần Tiên Phủ này.”

      Liêu Đình Nhạn cảm thấy Tư Mã Tiêu trong lời này có thâm ý, nhưng nhiều lời, cười lạnh tự mình vào trong cung điện. Trong cung điện có kẻ hầu hạ, cũng phải người, mà là con rối. Con rối có cảm xúc, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh hầu hạ người. Liêu Đình Nhạn theo sau, phát Tư Mã Tiêu vào chính điện, tìm chỗ ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn có ý tứ để ý đến nàng.

      Liêu Đình Nhạn đại hỉ, thấy có ý tứ gì, chỉ muốn coi mình làm vật trang sức, nàng vội vàng vào thiên điện tìm được phòng chuẩn bị cho mình, trước lấy gương ra soi soi dánh vẻ của mình tại. Vừa thấy, dục vọng cầu sinh của nàng đạt tới đỉnh điểm từ trước tới nay.

      Đây là tiên tử như thế nào a, trước kia rất xinh đẹp, càng như thoát thai hoán cốt, đẹp thành như vậy, chỉ nhìn thôi sắp tự luyến. Liêu Đình Nhạn vuốt ngực to mông vểnh của mình, cảm thấy vì thân thể này, mình còn có thể sống thêm trăm năm, thử hỏi có em nào muốn biến thành đại mỹ nhân, nếm thử chút khoái cảm buổi sáng thức dậy soi gương là có thể cứng.

      Đồng thời, Liêu Đình Nhạn nhớ tới đủ loại biểu của Tư Mã Tiêu vừa rồi, cảm thấy ngốc bức này phải gà con làm ăn gì được mà là xu hướng tình dục đúng, đối mặt với đại mỹ nhân như vậy, thế nhưng có chút ý tứ trầm mê nữ sắc, làm sao vậy, nàng là nữ nhân còn sắp trầm mê.

      Lớn lên xinh đẹp như vậy, hẳn là đổi cái váy xinh đẹp, rồi quấn búi tóc xinh đẹp. Liêu Đình Nhạn phát con rối đứng ở góc đặc biệt có trí năng, nàng vừa thầm câu quần áo đẹp, nó liền yên lặng đưa ra rất nhiều bộ váy áo. Là váy tiên , cũng biết làm từ chất liệu gì, uyển chuyển nhàng giống như mây, mặc lên người hề cảm thất trói buộc, còn có vẻ dáng người phiêu dật như tiên. Váy như vậy có các loại màu sắc, các loại hình thức, có rất nhiều rất nhiều bộ, còn có các loại trang sức phụ kiện, giày dép vân vân, cuồn cuộn đưa tới ngừng, chất đầy trong phòng nàng.

      Đây là ngày tháng thần tiên gì! Liêu Đình Nhạn nháy mắt quên mất tổ tông thích làm khó kia, bắt đầu thời gian chơi game thời trang vui vẻ, chơi game thời trang người đến hứng thú bừng bừng, quên mất hết thảy tục phàm trần.

      Nàng chuẩn bị thử bộ váy lụa màu đỏ, mới vừa cởi quần áo còn chưa mặc váy lên người, cửa bị người ta đá văng.

      Cái kẻ vừa rồi còn muốn tự bế, bộ dáng muốn để ý tới người khác, Tư Mã Tiêu phi thường táo bạo mà vào, lạnh mặt hỏi: “Ngươi làm gì, ai bảo ngươi chạy loạn khắp nơi.”

      Liêu Đình Nhạn theo bản năng che thân thể chút, nhưng nhìn thấy Tư Mã Tiêu có biểu tình đó, nàng lại cảm thấy, che cái rắm gì, cẩu bức này giống như có hứng thú với nữ nhân, quả thực như thấy thân hành nàng mỹ diệu trước đột sau kiều, còn bực bội mà nhấc chân đá bay quần áo và trang sức xinh đẹp bên cạnh, “ theo ta.”

      Liêu Đình Nhạn vừa trợn trắng mắt, vừa yên lặng mặc bộ váy lụa đỏ vào.

      “Ngài muốn đâu?”

      Tư Mã Tiêu lạnh lùng cười, “Ta phải , đợi ta ra, tất cả mọi người đều phải chết sao, bây giờ đương nhiên là giết người.”

      Liêu Đình Nhạn: Quấy rầy, cáo từ.

      Tư Mã Tiêu nhìn thần sắc của nàng, “Ngươi muốn ?”

      Liêu Đình Nhạn thầm mắng câu, con mẹ ngươi, BUFF lại tới, miệng khỏi : “ muốn .”

      Tư Mã Tiêu sắc mặt trầm xuống: “ trước hết giết ngươi.”

      Liêu Đình Nhạn: “Được rồi, bây giờ ta liền .”

      Tư Mã Tiêu giống như bị nàng nghẹn chút, lại dùng loại ánh mắt phức tạp đó nhìn nàng: “Vì sao muốn ?”

      Liêu Đình Nhạn: “Sợ nhìn thấy người chết.”

      Nếu mở BUFF , Tư Mã Tiêu hẳn tin tưởng, người Ma Vực, còn sợ người chết? Ở Ma Vực người chết có thể còn nhiều hơn người sống. Người Ma Vực chỉ có càng tàn nhẫn hơn tu sĩ, nàng như vậy sao có thể làm gian tế?

      cổ quái hỏi: “Ngươi hẳn là phải chưa từng giết người?”

      Liêu Đình Nhạn: “Chưa từng giết.”

      Tư Mã Tiêu trầm mặc, hiểu người Ma Vực thế nào, đưa người như vậy tới đây, bọn họ muốn làm thịt Canh Thần Tiên Phủ sao? Những người Canh Thần Tiên Phủ này tự làm thịt mình, còn nghiêm túc hơn so với Ma Vực bọn họ.

      Tác giả có lời muốn :

      có đứa bé, cá muối sinh.

      Kiều: Kiếm chuyện, các ngươi là sao? Đám Ma Vực này được.

      Ma Vực: Chớ lung tung a, chúng ta là lòng kiếm chuyện!
      Last edited: 21/9/19
      Lierose DuDu, Kimkimdao, Lee Đỗ36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :