1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 164: TÔI DÙNG DAO!
      Edit: Miêu - CQH​

      Cảm giác được cổ thoát lạnh, tim Bùi Vân Khinh nhảy dựng lên, nghi ngờ xoay mặt nhìn về phía hành lang, chỉ thấy được người đàn ông mặc đồ màu đen bước nhanh quẹo vô hành lang.

      “Bác sĩ, có bị nghiêm trong ?” Người công nhân lo lắng hỏi.

      Bùi Vân Khinh thu hồi ánh mắt lại, hướng người công nhân cười, “ cần lo lắng, chỗ bị thương đụng đến gân cốt, tôi giúp khâu vết thương lại, ba ngày tiếp theo nhớ uống thuốc.”

      Giúp đối phương xử lý tốt vết thương của người ra, băng bó xong, trở lại chỗ phòng khám, kê toa thuốc rồi in ea, đưa tay lấy bút từ trong túi ra.

      Lúc này mới phát , cây bút để trong áo để ký tên từ nhiên cánh mà bay.

      Kỳ lạ?

      Vừa mới để trong túi rang, nhanh chóng liếc bàn thấy đó có bó hoa bách hợp, đó viết tên .

      Lấy bút kỳ tên lên, đem toa thuốc giao cho người bệnh và dặn dò vài câu, nghi ngờ nhìn bút trong tay.

      Lúc trước rang là để trong túi tại sao lại thấy ở bàn?

      Hơn nữa….

      Khóe mắt quét đến bàn lại có thêm bó hoa, đưa tay qua cầm lấy thiệp bó hoa.

      Chú ý đến chữ viết đó, Bùi Vân Khinh nhanh chóng cầm bó hoa lên quả nhiên đó dòng chữ.

      Tiếp theo, tôi dùng con dao!

      “Bác sĩ Đường.” Nữ y tá đến, “Vừa mới có vị soái ca tìm đấy, tìm thấy chưa?”

      Soái ca?

      Chẳng lẽ…..

      Bùi Vân Khinh khép ngón tay lại cầm tấm thiệp lên, “ ta trông như thế nào?”

      “Cao gầy, mặc cái áo màu đen,…” Trong ánh mắt y tá nhuộm thích thú, hai mắt tràn đầy vui vẻ, “Tôi hình dung tốt, tóm lại đặc biệt đẹp trai, đặc biệt có khí chất, cho người ta cảm giác như…. Người mẫu chụp báo đứng ở trước mặt. Đó là bạn bè của ? Quả nhiên vật hợp theo loài, bên cạnh người đẹp trai đều là trai đẹp cả.”

      Chú ý đến cổ Bùi Vân Khinh có khác thường, y tá nâng tay chỉ cần cổ chỉ.

      “Bác sĩ Đường, cổ bị sao vậy?”

      Cổ?

      Bùi Vân Khinh nâng tay khẽ vuốt sườn gáy, móc điện thoại di động mở camera trước ra, liền thấy sườn cổ có vết mực ngắn, thẳng màu đen.

      Dài hai cm, vừa vặn ở động mạch cổ, da thịt trắng nõn lại cực ràng.

      Đó là…. Bút tích của cây bút.

      có gì, cần thận dính lên!”

      Bùi Vân Khinh thản nhiên giải thích câu, phía sau lưng có cảm giác lành lạnh.

      Y tá xoay người rời , liền rơi vào trầm tư.

      Xem ra cảm giác vừa rồi của phải là ảo giác.

      Thời gian ngắn như vậy, liền lấy cây bút của , lại lưu cổ vệt như vậy.

      Tốc độ tên kia quá nhanh.

      Nếu ta dùng phải là bút mà là con dao, tại nằm phòng cấp cứu.

      Rất ràng, đây là cảnh cáo.

      Giết chết phải so với cảnh cáo càng hữu hiệu hơn sao, tại sao ta dùng con dao?

      Là sợ bệnh viên có nhiều người thể thoát thân hay là ta có ý tưởng khác?

      “Bác sĩ Đường, mau đên đây, có đứa té chân bị thương!”

      Ngoài cửa, truyền đên tiếng gọi của y tá, Bùi Vân Khinh nhanh chóng nhét tờ giấy kia vào túi, lao ra khỏi phòng cấp cứu.

      “Đến đây!”

      ….

      …..

      Tòa nhà Quốc phòng.

      Tầng cao nhất của tòa nhà.

      Đường Mặc Trầm nhìn tư liệu.

      “Kết quả.”

      người mặc đồ màu đen, đó có huy hiệu phi ưng đội trưởng tiểu đội thứ hai – Đoạn Tư Bình mở miệng ngắn gọn.

      “Có thể xác định là người gây án, tất cả các cận vệ chỉ có người nổ súng, trưởng còn phát vỏ đạn, viên đạn hẳn là trúng hung thủ. Thiết bị theo dõi lân cận bị phá hư, có chứng cứ có ích.”

      “Nếu ta bị thương, nhất định có người trị liệu.” Ôn Tử Khiêm mở miệng .

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Hú hồn chim én! Cũng may k bị giết. Sao tên sát thủ lại thay đổi vào phút chót thế nhỉ?
      Mieu1810 thích bài này.

    3. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 165: SINH HOẠT CÁ NH N CỦA TÔI, CẦN NGƯỜI KHÁC ĐỤNG ĐẾN.
      Edit: Miêu - CQH​

      “Lấy vụ án làm trung tâm, quét xung quanh đường kính ba kilomet, có hai bệnh viện, có sáu chỗ phòng khám và mười bốn nhà thuốc, gần đây nhất là bệnh viện đệ nhất. Phòng khám và bệnh viện có nhân viên nào khả nghi, còn nhà thuốc cũng có băng gạc linh tinh nên dấu vết mất tích.” Giọng bình thường chút gợn song, “Trước mắt kết luận có hai trường hợp: là có người tiếp ứng ta để thoát, hai là ta tự nghĩ ra biện pháp xử lý viên đạn.”
      Đường Mặc Trầm khẽ gật đầu.
      “Thân phận hung thủ.”
      “Chúng ta điều tra Lâm Tử Thông, có phát ta có mối hận nào đặc biệt.” đến đây, liền dừng chút, “Bất quá… Lúc trước Hải thị trưởng nhậm chức, từng tham gia đoàn hành động tham gia tiêu diệt La Sát đoàn, nên chúng ta có thể thuận lợi tiêu diệt Phương Ngạo, làm tan rã La Sát đoàn, ta thể bỏ qua công lao ta được.”
      Nghe được ba chức La Sát đoàn, đồng tử Đường Mặc Trầm hơi co lại.
      “Cậu cũng hiểu được có liên quan La Sát đoàn.”
      Lúc trước tiêu diệt La Sát Đoàn, là tổng chỉ huy, Đoạn Tư Bình là người phụ trách hành động, trừ bỏ Đường Mặc Trầm ra người hiểu La Sát Đoàn nhất là ta.
      Đoạn Tư Bình ra suy nghĩ của mình, “Thuộc hạ nghĩ có khả năng.”
      Đường Mặc Trầm ngước mắt, chống lại ánh mắt của .
      “Phương Ngạo chết rồi sao?”
      “Lúc ấy bị bom nổ, chúng ta cũng kiểm tra trường rồi, phát ra chút manh mối và xét nghiệm trùng khớp DNA với ta hoàn toàn, tôi xác định ta chết.”
      Đường Mặc Trầm khẽ gật đầu, “Tìm được hung thủ.”
      Đoạn Tư Bình cung kính đáp lại, “Dạ, Bộ trưởng.”
      Đường Mặc Trầm đưa cằm lên, đợi Đoạn Tư Bình đến cửa, quay lại, bổ sung thêm bốn chữ.
      “Chú ý an toàn.”
      Bốn chữ vô cùng tự nhiên, nhưng nghe được tâm trạng của Đoạn Tư Bình rối loạn.
      Bọn họ giao tính mạng của mình cho quốc gia, mỗi ngày có thể nằm giường ngủ may mắn lắm rồi, tự nhiên để ý đến sinh tử.
      Người kia tự nhiên bốn chữ đó, vẫn làm ta (Đoạn Tư Bình) cảm động.
      Xoay người, ta trịnh trọng hướng Đường Mặc Trầm chào theo kiểu nhà binh.
      “Dạ, Bộ trưởng.”
      ta cùng Ôn Tử Khiêm giống nhau, đều là thuộc hạ của Đường Mặc Trầm.
      Lúc trước đều là thủ hạ Đường Mặc Trầm, tại làm ở các lĩnh vực khác nhau, mỗi người đều là người có tiếng trong lĩnh vực của mình.
      Đối với Đường Mặc Trầm có kính sợ cùng với trung thành, trước sau như .
      Bọn họ từng chiến đấu đẫm máu, từng vì người đàn ông họ kinh ngưỡng là xông lên phía trước, vĩnh viễn là người bọn họ kính trọng nhất.
      Bất kể người này có thành bộ dáng nào, ở đâu, bọn họ đều là thủ hạ của .
      Đoạn Tư Bình rời , Ôn Tử Khiêm mở ra cặp hồ sợ, đem thiệp mời bên trong đưa qua.
      “Phủ tổng thống đưa thiệp mời qua, ngài muốn tham dự ?”
      Đường Mặc Trầm trả lời, gật đầu.
      đúng là có hứng thú với yến hội, nhưng chút xã giao này vẫn phải có.
      thiệp mời có cầu muốn ngài dẫn theo bạn mình.” Otl giọng nhắc nhở.
      Đường Mặc Trầm mở văn kiện ra, “Thông báo cho Vân Khinh.”
      “Nhưng chẳng may có phóng viên viết loạn sao?”
      Ôn Tử Khiêm có chút do dự, yến hội của phủ tổng thống đều tập hợp các nhân vật làm mưa làm gió lĩnh vực của mình, nhất ddingj có phóng viên lân cận ở đấy.
      Đường Mặc Trầm cùng Bùi Vân Khinh tuy là quan hệ chú – cháu, nhưng phải là ruột thịt gì.
      Bùi Vân Khinh cũng chưa kết hôn, vốn dĩ về La gia nhưng tại ở Đường cung cũng khó tránh có người suy đoán lung tung.
      Nếu cùng Bùi Vân Khinh cùng nhau tham , chỉ sợ đến lúc đó phóng viên thêm dầu thêm mỡ rồi viết loạn lên hết cả, ảnh hưởng nhất định đến việc tranh cử của Đường Mặc Trầm, như vậy cũng ảnh hưởng đến hình tượng của .
      Đường Mặc Trầm bình tĩnh đem văn kiện lật đến trang kế tiếp.
      “Sinh hoạt cá nhân của tôi, cần đến người khác đụng đến.”
      Tiểu Ly 1111, nhoxbina, Chris9 others thích bài này.

    4. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 166: NGƯỜI HÈN HẠ LÚC NÀO CŨNG CÓ, NHƯNG NĂM NAY ĐẶC BIỆT NHIỀU.
      Edit: Miêu - CQH​

      Ôn Tử Khiêm còn lời nào nữa, đành phải gật đầu, bấm số điện thoại của Bùi Vân Khinh.
      Nghe Ôn Tử Khiêm hết, Bùi Vân Khinh cười đáp lại.
      “Được, tôi xong việc trực tiếp qua đó.”
      “Tiểu thư nhớ chuẩn bị trang phục.” Ôn Tử Khiêm nhắc nhở.
      “Biết rồi.”
      Đưa điện thoại di động nhét vào túi, Bùi Vân Khinh cao giọng.
      “Vị tiếp theo!”
      Lịch ở phòng khám đến tám giờ, bận rộn vô cùng, đến giờ ăn cơm buổi trưa mà Bùi Vân Khinh còn ba bệnh nhân nữa.
      Cũng may, bốn giờ có bác sĩ khác rồi, có khả năng rời bệnh viện sớm.
      Trở lại văn phòng, liếc đồ bàn, nhanh chóng mở ngăn kéo ra, quả nhiên có dấu vết người động đến.
      Quả nhiên là ta đến!
      Chạy đến gương, nhìn xem cổ còn mơ hồ có chút dấu vết của bút, Bùi Vân Khinh nhíu mày.
      Trong lòng vừa động, nhanh chóng xuống lầu, vào phòng thay đồ, gỡ hóa trang xuống người xuống thay đồ rồi nhét đồ đạt vào túi sách rồi ra khỏi bệnh viện.
      Trong bệnh viện, người đến người , ai chú ý đến thay đồ.
      Đối diện bệnh viện, trong xe hơi màu đen, người đàn ông đeo kính râm, quan sát cửa bệnh viện.
      Giống như Bùi Vân Khinh dự đoán, ta đợi mình.
      ta giết đàn bà và trẻ con, nhưng là ngoại lệ.
      Nhưng ở khắc cuối cùng, ta cũng có ra tay.
      Đương nhiên, có giết nàng nhưng có nghĩa là bỏ qua cho .
      Viên đạn nằm ở người , nhất định bị giấu , theo có thể biết được manh mối hoặc tìm ra nhược điểm để ép giao ra.
      Người đàn ông nâng cổ tay nhìn đồng hồ chút, hơn bốn giờ, tại sao chưa tan làm?
      Trong túi, di động reo lên.
      ta móc điện thoại ram bên trong điện thoại có người cung kính chuyện.
      “Phương tiên sinh, ngài để cho tôi điều ta tìm được rồi.”
      “Được.”
      Người đàn ông liếc mắt nhìn cửa bệnh viện, nổ máy, “Tôi lập tức đến ngay.”
      người đàn bà quan trọng, đương nhiên kém hơn chuyện quan trọng chứ.
      Thời điểm người đàn ông nổ máy , Bùi Vân Khinh mưới từ bệnh viên ra, mắt thấy đèn tín hiệu đổi, bước nhanh qua đường kẻ vạch cho người bộ.
      Thấy đến, người đàn ông bước phanh lại đem tốc độ giảm xuống, thân sĩ cho qua.
      Cảm giác được đối phương nhường mình, Bùi Vân Khinh quay lại cong môi với ta, tỏ vẻ cảm ơn, người đàn ông khẽ gật đầu xem như đáp lại.
      Song phương đều xem đối phương như người xa lạ, nhưng ai biết được bọn họ là người mà đối phương mà mình muốn tìm nhất.
      nam nữa, sát nhau vậy mà bỏ qua.
      Người đàn ông lái xe vào đường cao tốc, Bùi Vân Khinh vào bãi giữ xe của siêu thị, lấy điện thoại gọi cho tiệm trang điểm Triệu Nhã.
      “Lily, tôi là Vân Khinh, buổi tối tôi muốn yến hội, có thời gian giúp mình trang điểm chút được ?”
      tại tôi còn khách, cứ trực tiếp đến tiệm tìm tôi, tôi cho trợ lý gửi địa chỉ cho .”
      “Tôi cần lễ phục.”
      thành vấn đề, nơi này chúng tôi cũng có.”
      Bùi Vân Khinh ngồi vào xe thể thao, trợ lý Triệu Nhã đem địa chỉ gửi đến.
      nổ máy, dừng ở hầm giữu xe, vào tiệm trang điểm tầng 26.
      Triệu Nhã báo trước cho tiếp tân, nên chỉ tên, tiếp tân chỉ phương hướng cho .
      “Lily ở phồng số , mời ngài vào.”
      Dựa theo phương hướng mà đối phương chỉ, Bùi Vân Khinh rất nhanh tìm được phòng số , vòng qua bàn trang điểm chờ ở ghế sô pha, cất bước phòng khách quý số .
      Phía sau, đột nhiên vang lên giọng của kiêu căng.
      “Đứng lại!”
      linhdiep17, Tiểu Ly 1111, levuong10 others thích bài này.

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 167: TRỊ SỐ THÔNG MINH CỦA NGƯỜI NÀY LÀ HEO SAO?
      Edit: Miêu - CQH
      Bùi Vân Khinh quay sang chỉ thấy lúc nãy ngồi ghế sô pha đứng lên.
      Quần áo hang hiệu, khuôn mặt trang điểm kĩ càng, mắt long lanh, lộ ra kiêu ngạo.
      Hình dáng đối phương mơ hồ quen quen, giống như gặp nhau ở đâu.
      Bùi Vân Khinh đánh giá từ xuống dưới đối phương lần, đột nhiên nhớ là ai?
      là … Chu Thiến?”
      Bạn học xinh đẹp thời cấp ba của , cha dựa vào bất động sản lập nghiệp, lúc trước Bùi Vân Khinh mở chuyển trường, này chế nhạo ít, sau này còn cùng mấy người khác chỉnh , kết quả bị Bùi Vân Khinh đánh gãy cánh mũi rồi chuyển trường.
      Bên cạnh có nữ phụ tá đứng lên, “Đây là Coco Chu tiểu thư, chẳng lẽ xem qua ‘mộng ’?”
      Mộng ?
      Còn khiêu khiêu hổ đâu!
      Bùi Vân Khinh nhịn được, phá cười lên.
      Lúc này, Chu Thiến cũng nhận ra , chỉ tức giận đến nỗi cái mũi phẫu thuật muốn méo sẹo rồi.
      là Bùi Vân Khinh?”
      Bùi Vân Khinh cười xấu xa, “Cái mũi chỉnh cũng đẹp đấy, chắc tốn ít tiền nhỉ?”
      !”
      Chu Thiến hừ tiếng, muốn phát tác trợ lý kế bên kéo tay ta lại.
      “Tiểu thư Coco, chúng ta thử trang sức đừng vì người đáng giá mà tốn thời gian với họ!”
      “Hừ!” Chu Thiến tiến lên bước, dùng bả vaic ủa mình khều cái, cất bước đến phòng số 1, “ tại tôi có công việc của mình, vì người hèn mà nhắc đến chuyện khác.”
      Bùi Vân Khinh lắc đầu, cũng theo ta.
      “Ai là Lily?”
      Chu Thiến vừa vào cửa liền hỏi, trong giọng lộ ra ngoại mạn.
      Ngôi sao có tên tuổi, nếu đến tìm Triệu Nhã cũng tiếng ‘chị Lily’, còn ta cho mình là người như thế nào mà dùng giọng điệu đó.”
      Triệu Nhã quay sang, vui nhíu mày.
      “Còn chưa đến lượt , ra bên ngoài chờ !”
      “Có nghe vậy! Chu Thiến ôm lấy cánh tay, ngạo mạn hướng Bùi Vân Khinh bĩu môi cái, “Bùi Vân Khinh, còn cút ra ngoài.”
      Triệu Nhã gì.
      Trị số thông minh của này là heo sao?
      “Tôi mới đúng á!”
      Chu Thiến quay sang, chống lại ánh mắt Triệu Nhã, tức giận đến chân mày cũng cau lại, rầm rĩ mở miệng.
      “Tôi có thẻ khách hàng VIP đấy, dựa vào gì để tôi ra, mời quản lý của mấy đến đây!”
      “Tôi là quản lý đấy!” Triệu Nhã giận quá thành cười, nâng tay hướng trợ lý vung lên, “Đưa ta , loại bỏ thẻ hội viên của ta luôn.”
      Chu Thiến bị Triệu Nhã làm cho cứng đờ vài giây đồng hồ mới phản ứng được.
      “Hừ, tôi đây là người có tiền, nơi lần tôi cần, Long Thành này phải chỉ có tiệm trang điểm là , tôi chỗ khác tốt hơn!”
      Giậm chân cái, ta xoay người mang theo trớ lý rồi mất.
      Bùi Vân Khinh khẽ nhíu mày, “Lily, là xấu hổ, hại mất người khách hàng.”
      Triệu Nhã cười khẽ, “ ta tính là khách hàng gì, cho dù Annie đến đây cũng tiếng chị Lily, tôi đây cần loại khách đấy.”
      Annie là ngôi sao lướn, tại đại sứ thương hiệu cho nhiều nhãn hang lớn, cũng từng dành nhiều giải thưởng lướn, so với Chu Thiến cao hơn vô số lần.
      Bùi Vân Khinh cười ngồi vào chỗ, “Tôi đây về sau có phải cũng nên tiếng chị Lily ?”
      nhóc này!” Triệu Nhã đưa tay sờ vào khuôn mặt , đem ghế đẩy ra sau chút, “Em nghĩ rằng em là người của Bộ trưởng, chị nên hướng về em nịnh bợ mới đúng? cho em biết, chị đối với em rất tốt, nhìn xem có phải nể mặt mũi chút ?”
      Bùi Vân Khinh quay sang, “Chị giống như mẹ em?”
      “Cũng đơn giản như vậy!” Triệu Nhã dùng kẹp tóc giúp tóc ngẩng đầu lên phát, “Mẹ em là người nổi danh ở Long Thành là học phách, lúc ấy còn đến trường chị diễn thuyết.”
      linhdiep17, garan2602, Chris12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :