1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Qủa vải quả vải nói cho ta - Nam Hề Xuyên ( Update C12/75)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      “ Thế còn Hà tổng ạ?”
      Tạ Từ Thuật nghĩ đến hot search buổi sáng giọng càng lạnh hơn
      “ Tống cổ

      Chung Hiến chần chừ chút , đoán được thái độ của Tạ Từ Thuật nên dò hỏi :” Vậy chúng ta từ chối lần hợp tác này phải ?”
      Tạ Từ Thuật vừa vào phòng làm việc vừa cởi hai cúc áo cùng của áo sơ mi ra : “ Bán đất mà lại hiến nữ nhi còn hợp tác cái rắm. Như này , cậu với ta……”

      Chung Hiến yên lặng vì tập đoàn Minh Diệu mà thắp nến ,nín thở mà chờ Boss ra chỉ thị. Tạ Từ Thuật cầm lấy chìa khóa xe với điện thoại di động , vỗ vỗ lên bả vai của Chung Hiến , nở nụ cười cuồng vọng : “Cái khối đất đó của quý vị còn đủ cho Tạ tổng nhà chúng tôi chơi ván mạt chược”

      Chung Hiến: “….”


      Sau khi rời khỏi công ty Tạ Từ Thuật lái xe về nhà đón mình là Tạ Tư Nhược sau đó hai cháu về phía đông thành phố.

      Tình cháu như tình mẹ con.

      Khi Tạ Từ Thuật xuất ngoại học MBA hai năm , Tạ Tư Nhược thuê chuyên gia thiết kế phong cảnh về sửa sang lại căn biệt thự non bộ ngoài trường đảo để đưa cho cháu trai làm quà về nước.

      xe

      Sau khi hai cháu về chuyện nhà xong Tạ Tư Nhược hỏi đến chuyện cá nhân của Tạ Từ Thuật:

      “ Tiểu Cửu ,chuyện giữa cháu và Hà Hi Hi là thế nào?”

      Tiểu Cửu là nhũ danh của Tạ Từ Thuật, số người biết đến cái tên này cũng nhiều lắm. sinh vào 9h sáng ngày 9 tháng 9 , bà nội Tạ cảm thấy canh giờ này đẹp , may mắn nên cả nhà luôn gọi là Tiểu Cửu. Tạ Từ Thuật đổi thành tay lái xe, trả lời : “ có chuyện gì đâu ,ánh mắt của cháu cũng kém như vậy”.

      Tạ Tư Nhượng có ấn tượng tốt với Hà Hi Hi , nghe cháu mình vậy rốt cuộc cũng yên tâm.

      “ Vậy tốt , à đúng rồi, thiết kế lần này chắc chắn là gu của cháu”

      Tạ Từ Thuật cười khẽ : “ Gu của cháu là gì?”

      “ Thần tiên tỷ tỷ , nữ thần tinh thuần tự nhiên phải ?”

      “ Ai cho biết vậy?”

      “ Trừng Trừng đó , nó bạn cũ của cháu là hình tượng như vậy”

      Tạ Từ Thuật thu lại ý cười cũng tiếp tục tra hỏi nữa. Tạ Tư Nhược tận tình khuyên bảo :

      “ Nếu cháu phải cháu trai của ta ta cũng thèm quan tâm nhé, 30 tuổi đến nơi rồi mà còn chưa có bạn

      Giọng của Tạ Từ Thuật hơi mất tập trung : “ cũng phải biết cháu theo chủ nghĩa độc thân”

      Tạ Tư Nhược trừng : “ Như vậy là chơi xấu , được”

      “ Cháu có bạn cũng hợp lí mà”

      ……

      Cái logic đáng chết này.

      Tạ Tư Nhược còn muốn kể thêm về Ôn Tri Lê nhưng Tạ Từ Thuật lại bày ra dáng vẻ sống sợ chết này khiến cho bà chữ cũng muốn thêm nữa. Hai người đến trường đảo sớm hơn lịch hẹn 10 phút. Tạ Từ Thuật lái xe thẳng vào sân thấy chiếc xe Porsche Cayenne màu đỏ rượu đỗ ở nơi đó

      thích xe Porsche nhưng trước đây có người rất là thích chiếc xe này , giá vẻ tầm khoảng trăm vạn.

      “ Xe con sàn xe quá thấp , vẫn là Suv tốt , về sau em làm thường xuyên phải , đường gì cũng có thể

      “Em cần mua cho em , em cũng có thể tự mua”

      “ Cửu ca, về sau em mua xe, nhất định chỉ cho mình ngồi ở ghế phụ”

      “ Người khác sao? Người khác đương nhiên chỉ có thể ngồi đằng sau”

      ….

      cuộc điện thoại từ bên công ty gọi đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Tạ Từ Thuật . Tạ Tư Nhược biết gọi điện công việc trong nhất thời xong nên tự mình ra sau vườn. Vừa đến đúng hẹn Ôn Tri Lê nghe thấy tiếng bước chân , cất điện thoại rồi ra ngoài đón tiếp và chào hỏi : “ tới rồi ạ”

      Tạ Tư Nhược gật gật đầu.

      Lúc mới bước vào bà đánh giá qua khu vườn sau khi được thiết kế lại, đơn giản mà tinh tế, bà rất vừa lòng.

      thiết kế vườn này rất đẹp, Ôn tiểu thư làm việc rất có tâm.”

      Hai người cùng ngồi xuống sô pha , Ôn Tri Lê khiêm tốn trả lời :” Tô quá khen rồi ạ , những việc này là cháu nên làm mà.”

      Mục đích chính của Tạ Tư Nhược phải là tới nhận nhà , bà cầm tay Ôn Tri Lê , giọng chứa đầy tâm tư : “ Cháu trai của ta cũng tới , về sau nó ở đây nên chút nữa cháu giới thiệu với nó nhiều chút nhé”.

      Ôn Tri Lê hiểu , cười cười ra vẻ đồng ý.

      Ôn Tri Lê sau khi chuyện vài câu với Tạ Tư Nhược đứng dậy vào phòng bếp rót nước. Còn chưa đến cửa phòng bếp thấy có người từ bên ngoài phòng khách vào. đoán là cháu trai của Tạ Tư Nhược , vì phép lịch nên dừng lại , tính chờ vào chào hỏi câu.

      Ôn Tri Lê vừa xoay người lại người đàn ông kia lững thững tiến tới. Áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen , dáng người cao lớn , từ ngoại hình đến khí chất đều thuộc hàng thượng thừa. Bao nhiêu đêm trắng khó ngủ đều là vì xuất trong giấc mơ của . Thân hình đó, khuôn mặt đó vẫn như năm nào. Ngay cả độ cong của mí mắt cũng thay đổi. Ánh mắt hơi nóng lên.

      Tạ Từ Thuật dừng bước , nhìn qua , bốn mắt nhìn nhau. Đồng tử của co rút, trong nhất thời biết đây là mơ hay thực. Hai người im lặng nhìn nhau lời nào.

      Tạ Tư Nhược thấy Tạ Từ Thuật vào vẫy vẫy tay với , Tạ Từ Thuật thu hồi ánh mắt tới bên cạnh mình còn Ôn Tri Lê nén cảm xúc của mình xuống rồi tới phòng bếp rót nước.

      Khi Tạ Từ Thuật quay đầu lại , Ôn Tri Lê còn ở đó. Phía sau chỉ có gió thoảng từ bên ngoài thổi vào. Ánh mắt cả Tạ Từ Thuật trầm xuống.

      Ôn Tri Lê đưa hai người dạo quanh khu vườn , thuận tiện giới thiệu từng chi tiết, thái độ lễ phép , chừng mực như bình thường, thân thiết nhưng quá gần gũi. Cuối cùng đem chìa khóa giao cho Tạ Tư Nhược sau đó cười :
      Tô , sau này nếu như có vấn đề gì có thể gọi điện cho cháu”

      Tạ Tư Nhược quay sang nhìn Tạ Từ Thuật cảm thấy kì lạ , vừa vào cửa trầm mặc lạ lùng. Cháu trai chịu cố gắng người làm như bà đành phải ra sức nhiều hơn. Bà lén dùng khuỷu tay huých vào eo của Tạ Từ Thuật sau đó với Ôn Tri Lê : “ Thế này , cháu cùng với cháu trai của ta lưu số nhau lại , sau này nó ở nơi này , có vấn đề gì hai đứa trực tiếp liên hệ giải quyết nhé”

      Ôn Tri Lê còn chưa gì Tạ Từ Thuật bắt đầu đọc số điện thoại của mình ra. Số điện thoại của vẫn như cũ hoàn toàn thay đổi. Ôn Tri Lê cúi đầu giả vờ bấm số của , màn hình động tự nhảy ra liên hệ mà lưu nhiều năm qua : Cửu ca.

      Hô hấp của Ôn Tri Lê hơi cứng lại.

      Giây tiếp theo giả vờ như ánh sáng ở màn hình điện thoại tốt , đem màn hình dí lên sát mặt mình , lặng lẽ giấu cái tên lưu trong danh bạ sau đó nháy qua máy .

      “ Đây là số điện thoại của tôi, Tạ tiên sinh có thể liên hệ nếu có vấn đề gì”- Vẫn là ngữ khí lịch trong công việc.

      Tạ Từ Thuật bày ra vẻ mặt lạnh lẽo nhìn . Tạ Tư Nhược càng nhìn càng cảm thấy hai người rất xứng đôi , càng thêm vui mừng ,cố gắng vì cháu mình tạo cơ hội: “ Ôn tiểu thư , sắc trời cũng còn sớm , bằng chúng tôi mời ……”

      Lời mới được nửa chuông điện thoại di động của Tạ Từ Thuật reo lên. giọng nữ mềm mại quen thuộc lại mang theo ý tứ làm nũng vang vọng lên quanh tai 3 người.

      “ Cửu ca , cửu ca nghe điện thoại , chỉ cho ba giây , 3….”

      Điện thoại bị cắt ngang , đếm ngược ngưng hẳn

      “……”
      “……”
      “……”Ôn Tri Lê nghe thấy giọng mình từ điện thoại của Tạ Từ Thuật truyền ra mặt lên tia hứng thú. Tạ Từ Thuật bị Ôn Tri Lê nhìn đến xấu hổ , sắc mặt xanh mét , hận thể đập nát điện thoại. Tạ Tư Nhược tiếp thu lượng tin tức quá lớn trong cùng lúc chịu đả kích nhưng vẫn ngoan cường nốt câu kế tiếp : “ Ăn bữa ….. cơm ….”


      Thích ăn thịt, Nhatchimai, 190012 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      là bà mối nhiệt tình nhất của năm đó :)))
      Đậu My My thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      dễ thương quá :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Đậu My My thích bài này.

    4. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 2

      Chỗ ăn cơm là do Tạ Từ Thuật chọn , chỗ đó là nhà hàng tên là Tử Phi Ngư chuyên làm món cay theo kiểu Tứ Xuyên.

      Bữa cơm của Ôn Tri Lê mà có vị cay vui , đặc biệt thích món cay của Tứ Xuyên mà Tạ Từ Thuật chút cay cũng ăn được.

      Hai năm trước lúc hai người còn ở bên nhau , Tạ Từ Thuật thường xuyên dẫn Ôn Tri Lê đến Tử Phi Ngư ăn đồ cay, ăn đến thỏa mãn cái bụng.

      Tuy rằng phần lớn là động đũa nhưng chỉ cần gắp cho Ôn Tri Lê sau đó nhìn ăn uống thỏa thích là cũng thỏa mãn trong lòng rồi.

      Hai người đều tự mình lái xe đến đó , Ôn Tri Lê theo sau chiếc Maybach của Tạ Từ Thuật.

      Gần đến quán cơm ra tuyến đường chính nên lượng xe cộ tăng lên rất nhiều , chiếc xe Maybach ở ba giây cuối cùng của đèn xanh vọt sang bên kia đường , Ôn Tri Lê bị đèn đỏ chặn lại đường.

      Thời gian ở đèn đỏ đèn xanh ở giao lộ này rất lâu , ước chừng phải 1 phút rưỡi. Ôn Tri Lê cảm thấy nóng nảy, thậm chí còn cảm thấy tốt nhất là đèn đỏ cứ sáng lên , giúp cho xa cách chiếc xe kia chút mới được.

      Tháng sáu vừa rồi Tạ Từ Thuật về nước được bao lâu kế thừa tập đoàn của gia đình. Tất cả tin tức tài chính đều có tên . Đều viết về giá trị tài sản của con trai duy nhất của Tạ gia, trở thành đề tài hot nhất toàn quốc. Hai người sống chung thành phố nhưng sớm cùng tầng lớp. Ôn Tri Lê nghĩ đến việc và Tạ Từ Thuật có thể tiếp tục qua lại.

      Đoạn ghi chuông điện thoại đó là do Ôn Tri Lê đặc biệt ghi cho khi bọn họ vẫn còn ở giai đoạn ngọt ngào , tiếng chuông đó dành riêng cho số điện thoại của . Mấy năm nay liên hệ giữa bọn họ chỉ có những lời chúc sinh nhật khó hiểu kia thôi.

      Tạ Từ Thuật trăm công nghìn việc nên hay quên , chia tay lâu rồi còn chịu xóa khiến cho cuộc gặp mặt ngoài ý muốn hôm nay lúng túng để đâu cho hết.

      Đèn chuyển xanh.

      Ôn Tri Lê thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, cười cái , thả phanh , theo dòng xe cộ về phía trước. Vì bị kẹt lại ở đường nên lúc Ôn Tri Lê đến Tử Phi Ngư quán Tạ từ Thuật và Tạ Tư Nhược vào phòng và gọi món ăn trước.

      Người phục vụ dẫn Ôn Tri Lê lên phòng ăn tầng.

      Ôn Tri Lê vừa vừa đánh giá , Tử Phi Ngư vẫn thế , có gì thay đổi..

      Nhà hàng này làm món cay Tứ Xuyên có thâm niên ở Đồng Thành rồi.Nhà hàng này nằm trong con hẻm sâu, rộng 800 mét xuông , bốn tòa hợp viện , bên trong có tổng cộng 18 căn phòng , trang trí có nét cổ xưa, đem thành thị ồn ào ngăn cách ở ngoài cửa, khách hàng đến đây đều cảm thấy nhưng ở thế ngoại đào nguyên.

      Hôm nay Tri Lê và Từ Thuật may mắn , đúng ngày quán mời người ở sân khấu kịch đến xướng hí khúc.

      Vở kịch Tứ Xuyên trứ danh 《 thanh bào ký 》được xướng lên kết hợp với tiếng đàn tri tri kỉ , tràn đầy ý nhã nhạc , thanh thản dễ chịu.

      Ôn Tri Lê nghĩ tới trong phòng kia hoàn toàn còn tâm tư hưởng thụ nữa, cảm giác chán ghét gấp bội xông lên.

      Ôn Tri Lê dừng lại trước cửa vài giây, đem cảm xúc áp chế xuống , nở nụ cười chuyên nghiệp sau đó mới dẫm lên giày cao gót vào

      Tạ Tư Nhược nhìn thấy Ôn Tri Lê vào nhiệt tình vẫy tay , thái độ cùng lúc nãy cũng khác gì, Tạ Từ Thuật giải thích đại khái cho bà hiểu về mối quan hệ giữa hai người.

      Ôn , xem menu , xem có món gì muốn ăn gọi thêm”

      Ôn Tri Lê ngồi xuống , lịch ngăn cản nhân viên phục vụ đưa menu cho mình , cười với Tạ Tư Nhược : “ Cháu sao cũng được , hôm nay làm phiền Tô rồi ạ”

      “ Ai dà, nghe kìa , thời tiết nóng như vậy , trong khoảng thời gian này chắc vất vả bận bịu vì khu vườn lắm đây”

      Vừa Tạ Tự Nhược vừa gọi thêm cốc trà giải nhiệt bí đỏ đậu xanh. Ôn Tri Lê vội cảm , tiếp tục khiêm tốn khách sáo nữa, kiếm chủ đề để chuyện phiếm với Tạ Tư Nhược.

      Ôn Tri Lê tốt nghiệp trường đại học top3 toàn quốc , học khoa thiết kế cảnh quan ,sau khi tốt nghiệp tự mở phòng thiết kế . Chủ yếu là hướng đến những công trình như biệt thự , vườn riêng hoặc là những công ty.

      Những người có thể sở hữu vườn cây cảnh nghệ thuật riêng đa phần đều giàu sang.

      Kĩ năng giao tiếp cùng những phu nhân hào môn được Ôn Tri Lê luyện đến thành thạo. chuyện đúng mực , chần chừ vô cùng tốt, vừa làm cho người ta có cảm giác hạ thấp bản thân để a dua , lại khiến cho người khác cảm thấy tự phụ kiêu ngạo.

      Tạ Từ Thuật vẫn bảo trì trầm mặc , dựa lưng vào ghế , chút hứng thú nhìn hai người. Ngược lại , hai người phụ nữ trò chuyện vui vẻ , càng ngày càng giống người nhà.

      Từ lúc Ôn Tri Lê vào cửa đến lúc người phục vụ mang đồ ăn lên chưa liếc mắt nhìn Tạ Từ Thuật đến cái. là xem như người xa lạ. Bạn bạc bẽo.

      Đồ ăn được mang lên, nhân viên phục vụ mỉm cười : “ Mời ba vị dùng bữa” sau đó nghiêng người rời , tiện tay thả rèm cửa xuống.

      Ôn Tri Lê thấy bàn mảnh hồng hồng , trong khí tràn ngập vị ớt cay nồng liền nhíu nhíu mày. Nhưng cuối cùng cũng thêm gì , vẫn trò chuyện vui vẻ cùng Tạ Tư Nhược, từ đầu đến cuối đụng đũa vào món cay nào hết.

      Lúc nãy , khi Ôn Tri Lê chưa tới , Tạ Tư Nhược thấy Tạ Từ Thuật gọ đống đồ ăn siêu cay còn kì quái hỏi : “ Gọi nhiều như vậy làm gì , cháu ăn được cay mà, chút nữa hít khí trời cho no sao?”

      ấy thích ăn” – Tạ Từ Thuật vô thức , vài giây sau đụng phải ánh mắt đầy ý của Tạ Tư Nhượng mới cảm giác được có gì đó sai sai. Nhưng cũng giải thích gì thêm chỉ gọi thêm vài món ăn thanh đạm. Hành động này trong mắt của Tạ Tư Nhược càng giống giấu đầu hở đuôi.

      Lúc này , người thích ăn cay nhất lại có ý định ăn món cay nào hết. Sắc mặt của Tạ Từ Thuật càng ngày càng xấu, ngay khi Tạ Tư Nhược cho rằng giây tiếp theo bộc phát tính cách công tử ra ngược lại, cầm lấy đôi đũa chuyên để gắp đồ, gắp miếng cá hầm ớt , thịt cá non mềm , bỏ vào trong bát của Ôn Tri Lê

      Ôn nếm thử , món cá này chính là món chính đấy”

      thanh Tạ Từ Thuật nhàng từ tốn, mặt ý cười tủm tỉm , đuôi mắt hếch lên , đa tình câu người.

      Ôn Tri Lê nhìn chằm chằm miếng cá , im lặng chốc sau đó cười : “ Cảm ơn , nhưng mà tôi thể ăn cay , phụ ý tốt của tiên sinh rồi”

      Tạ Tư Nhược uống trà suýt bị sặc, cố tình ho khan để át tiếng cười nhưng mà át được. Bà che miệng lại , đưa ánh mắt tỏ ý “ ngươi tiếp tục ” cho cháu trai mình, cúi đầu giả vờ dùng bữa

      “…..”

      Tạ Từ Thuật buông đũa, cười như cười, nhìn chằm chằm Ôn Tri Lê, từng chữ từng chữ nặng như đá , đông cứng nặng nề thoát ra từ miệng :

      thể ăn cay?”

      Ôn Tri Lê gật gật đầu, biểu tình cũng biến hóa : “ Phải, thể ăn , gần đây thân thể tôi tốt , bác sĩ có dặn dò qua”

      Giờ phút này mà Tạ Từ Thuật có thể tin những lời như vậy quả là có quỷ. Đương nhiên cũng vạch trần .

      Ôn Trii Lê tại là con nhím, khiến cho thoải mái , ấy quay người lại châm chọc cho bạn thể ngóc đầu lên được , ai cũng thể sống tốt.

      Tính tình này còn nóng nảy hơn , biết là bị ai chiều hư.

      “ Ồ được , thể ăn cay”

      Tạ Từ Thuật càng tức giận nụ cười mặt càng sâu , giơ tay đem món ăn thanh đạm hình chữ phúc chuyển tới trước mặt Ôn Tri Lê, vô tư :

      “ Món này giàu Collagen , Ôn thường ngày làm việc hẳn là thường xuyên dãi nắng dầm mưa, nên bổ sung nhiều hơn”

      “…..”

      Dãi nắng dầm mưa

      Bổ sung nhiều hơn

      đến hồi cũng là chê tuổi già sắc suy sao ?

      người đàn ông xấp xỉ đầu ba mà cũng biết tự soi mình trong gương sao?

      Ôn Tri Lê ngoài mặt cười hì hì nhưng trong lòng tức đến loạn.

      cầm lấy chiếc đũa, nếm thử miếng bí đao , có qua có lại , đem canh gà đen hạt dẻ đưa tới trước mặt Tạ Từ Thuật , giọng :

      “ Đây là canh dưỡng thân bổ sung khí huyết, rất bổ dưỡng , Tạ tiên sinh ở độ tuổi này nên uống nhiều chút”

      Cái này …

      Độ tuổi…..

      Tạ Từ Thuật hề có ý động đũa, nhìn Ôn Tri Lê , ánh mắt lạnh lạnh : “ Cảm ơn nhé”

      Ôn Tri Lê càng cười càng sáng lạn : “ Đừng khách khí nhé Tạ tiên sinh.”

      “…….”

      Càng về sau , bữa ăn trực tiếp biến thành thi hành “ chê tôi xấu tôi chê già” làm mục đích thẩm định đồ ăn và đại hội thưởng thức. ời tôi món , tôi lại mời món.

      chọc tôi đao tôi lại bắn tên, Tạ tuyển thủ và Ôn tuyển thủ thực lực bất phân thắng bại cuối cùng đánh thành thế hòa.

      Tạ Tư Nhược ở bên cạnh xem đến chăm chú , trừ bỏ việc họ tổn thương nhau và Từ Thuật là máu mủ của mình bà xem cũng cảm thấy vui.

      Sau khi kết thúc bữa ăn , Tạ Tư Nhược và Ôn Tri Lê cười cười , khách sáo lần sau có cơ hội lại ăn với nhau , giống như tràng diện vừa rồi ở bàn ăn chưa bao giờ xảy ra.

      mười dặm đường về nhà đều là Tạ Tư Nhược lái xe, bà còn hai đứa con , thể để cháu trai tâm tình tốt gây ra tai nạn sau đó bỏ mạng nơi đây được.

      “ Tiểu cửu , có phải cháu vẫn còn ý với con nhà người ta?”

      Tạ Tự Nhược cố tình mở bản nhạc thất tình sau đó trêu chọc Tạ Từ Thuật câu. Tạ Từ Thuật với tay đem bản nhạc thất tình tắt , thay thành bài nhạc khác , sau đó kiên nhẫn mở miệng : “ ạ”

      Tạ Tư Nhược nhìn thấu lòng nhưng toạc ra , gật gật đầu : “ Vậy là tốt rồi , ta yên tâm”

      Tạ Từ Thuật liếc nhìn bà cái : “ , vậy là có ý gì?”

      thấy Ôn tiểu thư chết tâm với cháu rồi , nếu cháu còn cố , ta đoán bị bỏ lần thứ hai”

      “ Ai với là lần thứ hai?”

      “ Trừng Trừng , hai năm trước phải là cháu bị người ta bỏ lần hay sao?”

      “………”

      ngày nào đó , đem đứa em họ tên là Tô Ứng Trừng giết người diệt khẩu.

      Tạ Minh Triệt chữ cũng muốn nữa, lấy miếng bịt mắt xe đeo vào , dựa lưng vào ghế nghiêng sang cửa sổ xe chợp mắt.

      Tạ Tư Nhược khó thấy được lần cháu trai mình thoải mái, vừa lái xe vừa trêu ghẹo :

      “ Đừng nhìn có vài người ngoài mặt nhìn đẹp trai lãng tử , là giấc mộng của muôn vàn thiếu nữ.”

      Tạ Từ Thuật vểnh tai nghe .

      Tạ Tư Nhược đổi giọng , thổn thức :

      “ Kỳ , sau lưng chính là ngay cả bạn cũ cũng trị được , ngươ xem , trời xanh bỏ sót ai”

      Tạ Từ Thuật kéo bịt mắt xuống , đáy mắt u ám :

      , nếu muốn lái xe nữa dừng xe lại

      Tạ Tư Nhược biết đến điểm mấu chốt nên cũng thôi , vỗ vỗ dầu giống như dỗ trẻ con : “ Muốn lái , muốn lái , ngươi ngủ , trong mộng cái gì cũng có”

      Tạ Từ Thuật vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc. Gỉa vờ như biết sau câu của bà còn tàng câu :Bao gồm cả bạn

      ——Hôm sau.

      Sáng nay ở nhà gọi điện tới trưa hôm nay làm bánh trẻo , gọi Ôn Tri Lê về nhà ăn cơm. Tính ra cũng gần tháng phố Trường Thanh thăm ông bà ngoại rồi, vừa đúng lúc hôm nay có công việc gì nên đồng ý.

      Tại vì ra cửa sớm nên lúc Ôn Tri Lê đến tiểu khu còn chưa tới 11 giờ. Hai ông bà đều ở tầng , ngoài cửa có cái vườn được bà ngoại chăm sóc rất kĩ. tại đơm hoa kết trái , tới cửa có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát. Biết Ôn Tri Lê tới nên cửa sân khép hờ , khóa hẳn vào. Ôn Tri Lê đẩy cửa vào còn chưa mở miệng gọi ai , bóng dáng màu đen từ trong nhà xông ra chạy huỳnh huỵch tới phía , suýt đụng ngã .Chú chó chăn cừu trưởng thành cuồng loạn vẫy đuôi, mặt mũi luôn luôn hung ác kia khi thấy Ôn Tri Lê liền biến thành Husky. Bị nó chồm lên người , áo sơ mi của Ôn Tri Lê xuất hai vết chân chó màu đen.

      Ôn Tri Lê sờ sờ đầu nó , bị nó nghịch phá đến khong chịu được nữa, bất đắc dĩ :

      “ Hung Ca ngan, ngồi xuống , được chồm lên người chị nữa”

      Hung Ca lâu gặp Ôn Tri Lê, lần này gặp lại hưng phấn chịu được, nhảy nhót thêm hai cái rồi mới thành ngồi xuống, hướng mõm vào cửa sủa vài tiếng.

      Bà ngoại nghe thấy tiếng động ngoài sân liền cầm cái cán bột chạy ra, nhìn thấy Ôn Tri Lê mỉm cười hiền lành : “ Qủa vải mau vào nhà , bên ngoài nắng lắm”

      Ôn Tri Lê đứng dậy , nũng nịu ôm tay bà ngoại, sắc mặt trước giờ luôn điềm đạm lộ ra vài tia trẻ con :

      “ Bà ngoại, cháu muốn ăn bánh nhân thịt bò cà chua , lại ăn kèm với sa tế bà làm quả là tuyệt phối”

      “ Thịt bò cà chua có thể, sa tế thể”

      Bà ngoại vào phòng bếp mang nguyên liệu đưa cho xem : “ Cái nước chấm này là dì Vương cho ta , thêm ớt cay ăn vẫn ngon, lần trước ông ngoại cháu ăn sủi cảo , hơi ăn hơn hai mươi cái , trưa nay cháu cũng ăn thử

      “Bác sĩ dặn , bây giờ cháu phải kiêng đồ cay , đồ sống,đừng cả ngày nhớ nhung đồ cay nữa. À đúng rồi, tháng sau phải tái khám , cháu nhớ lấy lịch hẹn , đúng ngày khám nhé”

      Bà lão tuy lải nhải nhưng nghe rất ấm lòng.

      Ôn Tri Lê biết sức khỏe của mình đùa , vỗn dĩ là đùa giỡn nhưng thấy bà ngoại tưởng vội vàng : “ Dạ cháu nhớ rồi, quên đâu ạ”

      Từ lúc vào cửa đến giờ Ôn Tri Lê nhìn thấy ông ngoại đâu, dựa vào kệ bếp hỏi bà ngoại : “ Bà ơi , ông đâu ạ?”

      “ Ông siêu thị mua nước tương rồi”

      Bà ngoại vừa cán bột vừa đánh giá Ôn Tri Lê , càng nhìn càng đau lòng : “ Sao cháu lại gầy rồi , gần đây công việc rất bận hay sao ?”

      Ôn Tri Lê ôm lấy eo bà ngoại ,mặt cọ cọ ở lưng bà hai cái , vừa làm nũng vừa trấn an bà : “ Công việc của cháu cũng hơi bộn bề, nhưng đây là lần cuối cùng”

      Động tác tay của bà ngoại dừng lại chút, ý , xoay người lại nhìn : “ lần cuối cùng?”

      Ôn Tri Lê buông tay ra, nở nụ cười , nhìn mặt giống đùa

      “ Cháu tính thanh lí văn phòng , bàn bạc gần xong giá cả rồi ạ”



    5. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 3

      Bà ngoại còn tâm tư cán bột nữa, rửa sạch tay sau đó lôi kéo Ôn Tri Lê ra sofa ngoài phòng khách ngồi : “ xảy ra chuyện gì rồi ? Tại sao cháu lại muốn ra ngoài làm?”

      Ôn Tri Lê bật cười , với tay lấy quả cam , bóc vỏ sau đó lấy múi đút cho bà ngoại ăn , giọng :

      sao đâu ạ , chỉ là hiệu quả và lãi lời kém , được bao nhiêu , cháu muốn kịp thời ngăn chặn lỗ vốn thôi”

      Từ vài năm trước , mấy viện thiết kế ở Đồng Thành ngừng mở rộng quy mô , cạnh tranh kịch liệt dẫn đến thị trường bị chia cắt thừa ra được bao nhiêu.

      Loại phòng thiết kế quy mô của nhận toàn cơm thừa canh cặn , khó nhằn. có ý định chuyển nhượng phòng làm việc từ đầu năm nhưng chung quy vẫn luyến tiếc hai năm tâm huyết của mình. Nếu phải tháng tư vừa qua đổ bệnh nặng chắc đến bây giờ Ôn Tri Lê vẫn còn do dự.

      Tuy quả cam rất ngọt nhưng bà ngoại ăn lại biết mùi vị gì.

      Ôn Tri Lê tính cách trưởng thành sớn , mọi việc đều tự mình quyết định , từ bé đến lớn đều cần mọi người quá bận tâm.

      Bà ngoại dừng chút , mở miệng : “ Qủa vải , nếu cháu có tiền , bà và ông ngoại có tích cóp được ít , bằng ….”

      Lời còn chưa xong bị Ôn Tri Lê ngắt :

      cần đâu bà , cháu cũng thiếu tiền , ông bà cứ tích cóp để dùng cho mình

      Đúng như dự liệu.

      Bà ngoại vẫn còn lo sợ về việc Ôn Tri Lê đổ bệnh mấy tháng trước , nghĩ vậy , thanh có chút nghẹn ngào :

      “ Bà ngoại già rồi , chịu được kinh hách , cháu có việc gì nhất định phải với người trong nhà , đừng chống chọi mình!”

      Ôn Tri Lê ngẩn ra, tự trách trong lòng : “ Được , cháu đồng ý”

      Ôn Tri Lê vuốt ve mu bàn tay của bà ngoại hai cái , giọng nhàng :

      “ Cháu cảm thấy cháu thích hợp với việc liều mạng buôn bán , chỉ thích hợp với việc thiết kế thôi. Sau khi cháu chuyển nhượng văn phòng tìm cái viện thiết kế để làm , cần lao lực , mỗi ngày đều nhàng hơn bao nhiêu , bà ngoại , bà xem như vậy có đúng a?”

      Bà ngoại nghe xong những lời như vậy sắc mặt cũng hòa hoãn hơn. Từ hồi bắt đầu học đại học Ôn Tri Lê vừa làm vừa học, cả bốn năm ngửa tay xin tiền ông bà lại còn thường xuyên mua cái này mua cái kia.

      Sau khi tốt nghiệp mở phòng thiết kế, lòng dạ đặt vào nghiệp , chỉ chuyện tốt với người nhà , những chuyện xấu bao giờ cũng giấu biệt .

      Mấy người hàng xóm ở quê đều khen cháu nhà bà có bản lĩnh , còn trẻ có nhà có xe có nghiệp. Đúng là mấy năm nay kiếm được ít tiền nhưng sức khỏe cũng bị kéo đến suy sụp.

      Dùng mệnh đua nghiệp, mất nhiều hơn được.

      Khó có dịp cháu về lần , bà cũng muốn nhiều làm hỏng tâm tình, cuối cùng bà sờ sờ đầu Ôn Tri Lê , dặn dò : “ Cháu nghĩ như vậy là được rồi , trước tiên dưỡng thân thể cho tốt , chuyện khác quan trọng.”

      Ôn Tri Lê gật đầu đáp ứng : “ Đều nghe bà ngoại”

      Sau khi hai bà cháu tâm tình xong ,bà ngoại vào phòng bếp tiếp tục cán vỏ sủi cảo.

      Ôn Tri Lê vào phòng ngủ , thay quần áo đầy vết chân chó vừa bị Hung Ca chồm lên lúc nãy bằng chiếc váy bông bà ngoại tự may cho mình. Sau khi thay váy xong , lúc ngang qua thư phòng khép chặt cửa Ôn Tri Lê dừng bước chân. Qua vài giây Ôn Tri Lê thu hồi ánh mắt , cầm quần áo bẩn ra ban công . mặt vẫn còn ý cười nhưng trong mắt lại có tia thất thần.
      ——
      Thứ ba.

      Ôn Tri Lê kí hợp đồng chuyển nhượng văn phòng.

      Sau khi ra khỏi quán café cầm hợp đồng kí xong cảm thấy trống vắng. Bây giờ có cảm giác giống như con ngựa đứt cương nhưng có lối chạy.

      Ôn Tri Lê và Tân Nhiêu có hẹn ăn tối nhưng từ bây giờ tới giờ hẹn ăn cơm còn lâu lắm. bỗng nhớ ra ngày mai là phải giao chìa khóa cho chủ nhà rồi mà phòng làm việc còn ít đồ cá nhân chưa có thu thập liền cất hợp đồng rồi ra bãi đỗ xe.

      Từ quán café sang văn phòng của hết tầm nửa giờ lái xe.

      Phòng làm việc của Ôn Tri Lê nằm tại phía tây tòa nhà nằm giữa bốn con phố tài chính lớn nhất Đồng Thành. Tuy tiền thuê ở đây cao nhưng tập trung rất nhiều xí nghiệp bản địa lớn, được những người khởi nghiệp gọi là giấc mộng khởi nguyên.

      Ôn Tri Lê đỗ xe xong thang máy thẳng từ hầm để xe lên tầng 28.

      Mỗi tầng đều có ba công ty , Ôn Tri Lê vừa ra khỏi thang máy gặp quản lí công ty bên cạnh. Cúi đầu thấy ngẩng đầu lại gặp, tin tức sang nhượng phòng làm việc làm sao giấu được.

      Cũng may đối phương hỏi gì hết , chỉ chúc đâu :

      “ Tiền đồ như gấm , công tác thuận lợi”

      Ôn Tri Lê cười trả lời : “Cảm ơn nhé , ngươi cũng vậy” –sau đó thầm thở phào nhõm.

      Dù sao cũng là khởi nghiệp thất bại , tuy rằng việc này quá quen thuộc ở phố tài chính rồi. Nhưng lòng tự trọng của lớn lại chú trọng mặt mũi nên khó tránh khỏi việc để ý ánh mắt của người khác.

      Ôn Tri Lê lấy chìa khóa mở cửa kính văn phòng sau đó nhấc chân vào. Nhân viên nghỉ việc xong xuôi hết từ tuần trước, văn phòng hề có hơi người , bảng phân chia công việc tích tụ tầng bụi.

      Ôn Tri Lê lập tức bước qua chỗ ngồi của nhân viên , đến chỗ cửa sổ , kéo cửa chớp.

      Ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua ô cửa , xuyên qua người , chiếu ra cái bóng mặt đât

      Từ vị trí này nhìn ra bên ngoài thấy toàn là cao ốc san sát nhau. Trong đó có tòa nhà cao hơn các cao ốc xung quanh tầm 20 tầng, rất thu hút chú ý của người khác.

      Bên ngoài của tòa nhà cao nhất đó có bốn chữ “ Bảo sang địa sản” khí thế mười phần , sừng sững ở kia , giống như vương ở cao bễ nghễ mà quan sát chúng sinh.

      Ôn Tri Lê ngửa đầu mới có thể thấy được đỉnh của cao ốc.

      Từng có nhân viên nữ đùa , mỗi khi mệt mỏi , ngửa đầu nhìn tòa nhà bảo sang đối diện giống như được tiêm máu gà , động lực mười phần.

      Nắng cùng cao ốc đều chói mắt, Ôn Tri Lê nhìn đến mệt lòng , kéo cửa chớp xuống , ngang qua đại sảnh vào văn phòng làm việc của mình.

      bàn vẫn để thùng giấy rỗng , Ôn Tri Lê bỏ túi xuống , bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

      Bản thảo thiết kế, thành phẩm , giấy chứng nhận thi đua , hợp đồng thương nghiệp, ảnh chụp tập thể,…

      Có những thứ từ đợt đầu, bây giờ xem lại lại cảm thấy mới mẻ.

      Ôn Tri Lê nhàng cầm từng thứ đặt xuống, động tác rất chậm dường như từ biệt với nơi đây.

      Bất tri bất giác hoàng hôn buông xuống.

      Thu dọn đồ đạc xong ,lúc chuẩn bị khóa cửa tủ Ôn Tri Lê chú ý tới cái hộp trong góc. cảm thấy quen mắt liền duỗi tay cầm lên, mở ra xem, viên phật châu bồ đề làm từ kim cương rơi ra. Hạt châu rơi xuống bên cạnh chân , chỗ làn da tiếp xúc với Phật châu truyền tới cảm giác lạnh lẽo.

      Hồi ức còn chưa kịp theo cảm giác chạy ra cửa văn phòng bị gõ vang lên :

      “Nữ thần , có cần hỗ trợ ?”

      Hạ Dương đút tay ở túi quần , dựa vào cạnh cửa cười với .

      Ôn Tri Lê thấy người tới là liền đem Phật châu nhặt lên , tiện tay để bên trong thùng giấy.

      “ Sao cậu lại biết tôi ở chỗ này ?” – Ôn Tri Lê hỏi.

      Hạ Dương là bạn học đại học kiêm lớp trưởng của Ôn Tri Lê, trước kia hai người thường xuyên hợp thành đội để tham gia các cuộc thi đấu nên quan hệ cũng tệ lắm.

      Hạ Dương tới , chống tay bàn làm việc nhìn thẳng vào mắt , nửa đùa nửa :

      “ Nếu tôi là tâm linh tương thông cậu có tin ?”

      Ôn Tri Lê bỗng nhiên nhớ ra, giờ trước chuyện điện thoại với Tân Nhiêu , Tân Nhiên thích nhất là vun vén với Hạ Dương , chắc chắn là chuyện tốt của ấy làm ra.

      Nghĩ đến điểm này , Ôn Tri Lê nở nụ cười giả lả :

      “ Xin lỗi, tôi theo trường phái thực tế”

      Hạ Dương “ xì “ tiếng , thu tay lại đứng thẳng người lên :

      thú vị , buổi tối ăn cơm tính thêm người , tôi mời”

      “ Tôi có thể từ chối được ?” – Ôn Tri Lê mặt biểu tình mà nhìn .

      Hạ Dương cười bỉ ổi :

      “ Có thể chứ , nhưng việc đó ảnh hưởng đến việc tôi theo nha”

      “ …….”

      Chưa gặp ai da mặt dày như vậy.

      Ôn Tri Lê nhấc thùng giấy lên , Hạ Dương rất để ý , thuận tay nhận lấy , hai người cùng nhau tới thang máy.

      Hạ Dương ra vẻ thuận miệng hỏi :

      “ Chuyển nhượng văn phòng rồi cậu có tính đâu ?”

      Ôn Tri Lê nhìn chằm chằm con số bằng đèn LED thang máy , giọng :

      “ Nghỉ ngơi thời gian sau đó mang người nhà chơi vòng”

      “ Sau khi du lịch về sao? Cậu cũng phải kiếm chỗ làm chứ”

      Ôn Tri Lê dường như đoán được ý trong lời của Hạ Dương , nghiêng đầu nhìn :

      “ Rốt cuộc cậu muốn gì?”

      Giọng của Hạ Dương chân thành , hề lắt léo , thẳng vào vấn đề hỏi :

      “ Tri Lê , Thái Hoành tại thiếu nhà thiết kế , cậu có hứng thú ?”

      ——

      Trước khi tan tầm , Chung Hiến cầm chồng văn kiện gõ cửa văn phòng Tạ Từ Thuật

      “ Vào

      Chung hiến đẩy cửa vào , đem văn kiện tay đưa cho Tạ Từ Thuật

      “ Tạ tổng , đây là tư liệu về văn phòng của Ôn tiểu thư”

      Tạ Từ Thuật xem văn kiện ngẩng đầu lên , cầm tập văn kiện nhanh chóng mở ra xem.

      ấy nhượng phòng làm việc cho ai?”

      Chung Hiến :

      vị lão bản tư nhân họ Chu , chuyên buôn bán vườn ươm”

      Tạ Từ Thuật đọc nhanh như gió , đảo qua doanh thu năm trở lại gần đây của phòng làm việc.

      Lợi nhuận thảm thương miễn cưỡng có thể duy trì cân bằng được thu chi nhưng có ba tháng có thể là lỗ vốn , ở bên bờ phá sản.

      Ngoài ra, mảnh vườn ở Thiển Thủy Trường Đảo biệt thư kia chính là đơn hàng có lợi nhuận lớn nhất mà Ôn Tri Lê nhận trong năm trở lại gần đây.

      Khó trách để tâm như vậy , tỉ mẩn , cúc cung tận tụy.

      Khiến cho Tạ Tư Nhược đến tận bây giờ vẫn khen dứt miệng , hận thể lấy ra mười mảnh vườn cho ấy trang trí.

      Tạ Từ Thuật ý thức được mình ăn dấm chua của khoảnh vườn, đem văn kiện đặt ở bên , tự nhiên cười

      ấy đau lòng tâm huyết của mình sao?”

      văn phòng dùng để thiết kế cảnh quan lại rơi vào tay lão bản chuyên làm vườn. Chỉ sợ từ nay về sau văn phòng này có nửa xu quan hệ với thiết kế.

      Chung hiến theo Tạ Từ Thuật mấy năm nay , đương nhiên là biết Ôn Tri Lê.

      Vì boss phân ưu chính là chức trách của trợ lí.Chung Hiến dừng chút , nhớ tới bộ phim làm bạn thần tượng gần đây : Bá đạo tổng tài ngược truy tiểu kiều thê, lớn mật đề nghị :

      “ Tạ tổng , phòng thương vụ làm xong hợp đồng mua lại phòng làm việc, ngài có muốn xem qua ?”

      Tạ Từ Thuật mắt lạnh liếc :
      “ Ai là ta muốn mua ?”


      Chung Hiến nghĩ thầm , lão bản của mình thông suốt , khó trách trị được bạn cũ.

      “ Tiền thể mua được mọi thứ , chỉ có thể là do tiền đủ nhiều”

      đến đây , Chung Hiến nhìn Tạ Từ Thuật , trong mắt lóe lên sùng bái , đột nhiên :

      “ Hiển nhiên Tạ tổng ngài gặp loại phiền não này”

      “….”

      Tạ Từ Thuật chỉ vào cửa , vô tình : “ Cút

      Chung Hiến thở dài sau đó xoay người rời .

      Năm phút sau , Tạ Từ Thuật trơ mắt thấy văn kiện bị nhét vào khe cửa cách cẩn thận.

      Chung Hiến tận chức tận trách lại lo linh tinh giống như gà mẹ , ở ngoài cung kính :

      “ Tạ tổng yên tâm , ta dặn kĩ người ở phòng thương vụ , nếu bọn họ dám lỡ miệng liền thu tiền thưởng của bọn họ.”

      Tạ Từ Thuật xoa xoa lông mày , đen mặt đứng lên mở cửa, Chung Hiến sớm chạy mất dạng , chỉ có hợp đồng mua sắm nằm , bên hợp đồng dán stick note màu hồng , đó còn viết dòng chữ.

      Chữ viết “ rồng bay phượng múa” , vừa nhìn là biết kiệt tác của Chung Hiến

      “ Mua nó , mua nó , mua nó , đem tiểu kiều thê ôm về nhà!”
      Tạ Từ Thuật: “ ………”

      Last edited: 18/9/19
      Thích ăn thịt, Nhatchimai, 19008 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :