1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 111:

      Edit : Bảo Vy 197



      Long Hương đứng sau lưng Nhược Ngu có thể cảm nhận được thân hình của tiểu phu nhân hơi cứng lại, trong lòng có chút nôn nóng nên chỉ có thể tiếng : “Cuộc dẹp loạn với đạt được đại thắng, Tư Mã liền hồi phủ gặp phu nhân, có thể thấy là đại nhân cực kỳ nhớ phu nhân đấy, lòng ngài ấy rất nóng lòng......Nhị tiểu thư, tốt xấu gì người phải gặp ngài ấy chút......”


      ra tất cả lại nôn nóng mà gọi luôn thành “nhị tiểu thư”, nàng thực sợ là tiểu thư của mình bỗng nhiên mới phục hồi liền làm phu nhân người ta, vẫn gả cho nam nhân mà trước đây sớm lịch từ chối, nên trong lòng nàng ấy thể tiếp nhận được, lại tạt xô nước lạnh vào nét mặt ấm áp của đại nhân, hay là làm ra cái hành động động trời gì sao.


      lòng mà , từ hôm qua khi Long Hương nghe Tư Mã đại nhân sắp bắt đầu về thành, nàng liền an giấc được, bây giờ vào giờ phút này còn xanh xao, nàng liền hi vọng lần gặp gỡ hôm nay, đừng phải là lần cuối của hai người họ.


      Nhược Ngu nghe thấy lời thầm của Long Hương, hơi liếc mắt nhìn nàng cái, rồi mới đứng dậy, dường như nàng phải hít sâu cái, để thị nữ dẫn đường tới cổng lớn.


      Lần này cổng phủ mở ra, Tư Mã đại nhân xuống ngựa, thân ảnh cao lớn đứng ngay chỗ vòm cổng, có vài tên sai vặt giúp đại nhân tháo bộ giáp sáng kia ra.


      Nhìn thấy Nhược Ngu lại, Chử Kính Phong cầm được ý cười mặt, ràng mang chút tham lam mà ngắm nhìn tiểu kiều thê xa cách gần hai tháng nay.


      Làm sao lại gầy chút rồi!


      Lúc tiểu nương ham ăn này, vẫn chưa khi nào dừng miệng, nàng ăn đến độ cặp má kia dư ra vài phần thịt má như em bé, phúng phính đến nỗi mỗi lần vui lại nhịn được mà cắn lên cặp má mềm mại lặng lẽ nhô ra kia. Nhưng bây giờ nhìn lại, phần thịt má thấy đâu, nhưng còn lại là khuôn mặt ngày càng thanh tú và đáng , vững vàng đứng ở chỗ cổng vòm được điêm xuyến với nụ đào chưa trổ bông, là giống như mỹ nhân trong bức họa.


      Tư Mã đại nhân cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm nàng vào ngực trong lòng, liền hơi mở rộng vòng tay hướng tới nàng, chờ đợi tiểu kiều thê hân hoan chạy hướng thẳng vào lòng .


      Nhưng có lẽ là khoảng cách hai tháng, nương hề có chút câu nệ của ngày xưa bây giờ lại giữ lễ tiết. Nhìn thấy rộng mở vòng tay cũng chỉ yên lặng mở đôi mắt to dễ thương trân trân nhìn , mà lại buồn động đậy nửa bước! Sau cùng lại hơi gập người, hành lễ với cách cẩn thận.


      Chẳng lẽ khó chịu vì quá lâu, liền giận dỗi rồi? Thế là hai bên ai chịu ai hồi, Tư Mã đại nhân hơi trầm mặc, lúc hai phe đối địch vô cùng nhẫn nại, có thể nhẫn nhịn vài tháng để làm vị tướng quân dũng lại vì tiểu nương tử mà tiêu hao hết nhẫn nại!


      đành thu tay lại, hơi nâng cằm trừng mắt nhìn nàng, mới có bấy nhiêu ngày nàng liền để uy nghi của phu quân vào mắt, mở tay ra như vậy lại chịu ngoan ngoãn nhào vào lòng , nhưng muốn hạ thể diện của đại Tư Mã oai nghiêm trước mặt chúng vị nô tì sao?


      Chẳng qua là quá thương nhớ tiểu nương tử này, chờ tới khi TƯ Mã tháo hết áo giáp, rồi hơi mở rộng áo sát thân, để lộ ra cơ ngực vạm vỡ ở trong, liền sải bước tới trước mặt mỹ nhân như họa kia, hơi ngồi xổm xuống, tay phải vừa nhấc lên liền đem tiểu tiên tử hệt như đứa trẻ này ôm nàng vào lòng theo hướng đứng thẳng và rồi vác nàng vai mà sải bước hướng về phòng ngủ.


      Vì Chử Kính Phong vẫn luôn che dấu hành tung, nên người trong phủ có chuyện cũng thông bẩm với đại doanh trước tiên, vì chưa có thời gian hồi báo với Tư Mã mấy chuyện lặt vặt của vài ngày qua, dĩ nhiên cũng có dịp để báo chuyện phu nhân hồi phục tâm trí. liền cho rằng vẫn là tiểu biểu muội ngốc nghếch ngày trước, liền chơi trò “Thiên ngoại phi tiên” mà nàng thích nhất, thẳng đường nhanh chóng biến mất khỏi hiên nhà......


      Thực ra Tư Mã hành động như vậy, hạ nhân trong phủ đều lạ lẫm gì nữa rồi, bình thường lúc hai vị chủ tử ở trong phủ cả ngày với nhau như hình với bóng luôn than phiền là thân mật chưa được đủ. Lần này hành quân gần hai tháng, ngày ngày đều nhìn thấy đám nam nhân hôi hám, khó cho Tư Mã tràn đầy tinh lực mà đè nén nôn nóng thiêu đốt tới mức nào đây.


      Nhược Ngu vốn chỉ im lặng nhìn , và trong lòng tìm lời với , nhưng thình lình lại bị Tư Mã vác lên vai như bao khoai lang, lại kịp kêu lên tiếng nào, bị lắc cái vai kia những bộ trang sức vàng nạm ngọc gắn đầy đầu nàng lần lượt tanh tách rơi nền đất. mái đầu được búi rất dày công cũng bị vung vẩy đến rối tung lên.


      Trong ký ức của nhị tiểu thư Lý gia chỉ có lúc nghịch ngợm rồi bị phụ thân đặt ở đầu gối và nghiêm khắc đánh vào mông. Đến khi lớn hơn chút, nào có bị người đối xử thô bạo như vầy chứ?


      Ngay tức khắc nàng liền giận quá hóa thẹn mà vừa hét lên: “Buông ra, mau buông ta ra!” vừa dùng hai tay đánh vào tấm lưng như đá tảng kia, nhưng với chút sức lực của nàng giống như đuổi muỗi chút cũng hề hấn gì tới , chờ khi nam nhân cao lớn kia bước vài bước nữa vào trong viện rồi tiến vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, mấy giây sau nàng thấy trời đất như đảo lộn rồi bị quăng xuống giường.

      Chờ nàng muốn ngồi dậy lên tiếng gọi Tư Mã đại nhân nam nhân cứng như đá nghiền kia sáp tơi, nàng bị cả thân hình khỏe mạnh rắn chắc kia cứng cáp đè trở lại mặt giường, vào giây phút nàng muốn giận dữ thốt ra lời quở trách liền bị môi lưỡi nóng bỏng kia nuốt trọn tất cả, nam nhân kia thuần thục mà lão luyện khuấy động nàng, buộc nàng triền miên cùng với .


      Sau đó liền cảm thấy đôi bàn tay bằng sắt kia biết điều người nàng. Chờ khi dễ gì mà buông môi lưỡi của nàng ra, liền ghé đến bên tai nàng rồi cười , : “Tại làm sao mà nghe lời như thế chứ, trước lúc hành quân chẳng phải chờ ngày vi phu chiến thắng, tiểu biểu muội của ta muốn chỉ mặc mỗi quần trong, rồi ngoài áo yếm ra bên ngoài khoác mọt lớp áo mỏng mà tới nghênh đón tiếp đãi phu quân, tại sao hôm nay lại ăn mặc kín đáo như vậy, mặc tới ba lớp ngoài ba lớp trong nàng còn muốn thử nghiệm tính nhẫn nại của phu quân hay sao?”


      Nhị tiểu thư Lý gia nào trải qua việc bị nam nhân khinh bạc như vầy chứ? Lúc đầu cứ cho là bàn việc cưới gả với vị hôn phu Thẩm Nhu Bách, cũng chưa từng thân mật như vậy.


      Từ thời khắc nàng tỉnh lại tiếp nhận các loại tin động trời đến độ ngờ tới được. Mấy ngày qua nghe tỷ tỷ và bọn người Long Hương kể lại các kiểu tích lúc nàng ngây ngốc, thực khiến nhị tiểu thư Lý gia lần đầu tiên trong đời cảm nhận được trọng trách chưa từng nhận qua. Chờ khi Tư Mã quay về, trong lòng nàng lại gom góp vài lời, cẩn thận giải quyết hỗn loạn ở nơi này với Chử Kính Phong phen.


      Nhưng dù là Lý nhị tiểu thư tư chất thông minh tuyệt đối cũng ngờ tới, cái mà nam nhân sung sức xa cách lâu nay mới được đoàn tụ này nghĩ tới hoàn toàn phải chuyện thường tình như “Hà đương cộng tiễn tây song chúc, Khước thoại Ba Sơn dạ vũ ”*mà nhân gia thường bàn tán.

      *Hai câu thơ lấy trong bài “Dạ vũ ký bắc” của tác giả Lý Thương . Đây là bài thơ thất ngôn tứ tuyệt.

      Và hai câu là hai câu cuối với phần dịch nghĩa tương đương “Bao giờ ở cửa sổ hướng tây cùng nhau chong đèn, Lại cùng trò chuyện về lúc mưa đêm ở núi Ba.” Hai câu này ngụ ý khi chúng ta ( cặp tình nhân) về cùng chỗ thắp đèn trò chuyện tỉ tê bên song cửa phía tây, và kể em nghe về những đêm mưa rả rít ở núi Ba.


      Mà mang theo sức lực thường dùng ở trận mạc để hăng hái chém giết, mang theo thói quen đó thẳng vào khuê phòng, muốn vật lộn cận chiến lần khác theo kiểu khác nữa! Giờ đây Tư Mã đại nhân nầy thành thân hơn năm rồi, binh pháp tấc vuông giường tập luyện đến thực thành thạo, thêm vào trống trải của hai tháng gần đây, lúc bình thường nằm trước lửa trại ở doanh trại, nhắm mắt lại, trong đầu diễn luyện cách tinh tế, rồi cải tiến các kỹ thuật uyển chuyển kia nữa.


      Thi thoảng mơ thấy mọi thứ rã ràng, ngày hôm sau tỉnh dậy lúc đụng độ với quân địch, đường đường là Tư Mã lại lo lắng vì có toàn quần sạch liên quan đến giấc mơ ướt át đầy dâm dục. Hằn liền tùy tiện hong qua lửa, rồi để ướt đẫm mà ra trận giết giặc. Bây giờ có thể xem là kiếm đao , nào có thể còn kiềm chế được chút nào chứ? Ngay cả đánh cá kia cũng dùng toàn bộ kiểu mới.


      Lần này Lý nhị tiểu thư đoan trang thục nhã cũng bị buộc đến mất lớp phòng thủ bên ngoài, tóc đen tán loạn vai ngọc nửa lộ. giờ nàng nào có nhớ từng phóng đãng với vị Tư Mã này, trong lòng nàng chính xác là trong sáng như trinh nữ, bị buộc chịu đựng lần đầu tiên hung bạo ác liệt. Chỉ là trong ký ức của nàng nam nhân kia băng lãnh mà thủ tiết chừng mực, làm sao lại vô liêm sỉ cực độ như vậy chứ!


      Ngay lúc này cuối cùng nàng tìm được đủ chỗ và đủ sức lực, liền tay hung hăng tát bạt tai vào nam nhân vẫn sờ mó người nàng.


      Tư Mã đại nhân có hứng, bất ngờ chịu cái tát, lập tức ngây người, chỉ nhìn kiều nhân dưới thân, khóe mắt Nhược Ngu hơi đỏ lên, môi vẫn phát run : “Chử Tư Mã! Người lại đối xử với ta như vậy sao?”


      Từ trước đến giờ tiểu nương tử của chưa từng chính thức gọi là “Tư Mã” như vậy, từ này do đôi môi mềm mại quen thuộc kia phát ra, lại giống hệt như sét đánh giữa trời quang, chém thẳng vào tấm lưng trần trụi của Tư Mã đại nhân.


      đột nhiên dừng hành động lỗ mãng của mình lại, đôi mắt nghi ngờ mập mờ nhìn đến nữ nhân ở dưới thân, nhìn đôi mắt nàng tuy xấu hổ đến dái tai đỏ nhuận như sắp máu, vẫn chút sợ sệt mà nhìn vào mắt , chút điểm trong sáng kia dễ lầm lẫn......Cuối cùng mới phản ứng: “Muội......có phải hồi phục rồi chăng?”


      Chờ khi giai nhân vừa cắn răng vừa gật đầu, rồi từng câu từng chữ: “Tư Mã đại nhân, dân nữ sương này hữu lễ*......”Tư Mã đại nhân chỉ cảm thấy tia chớp kia đánh cháy phần lưng của , cứ như vậy đường bùng cháy mãnh liệt, thẳng lên hâm nóng đầu của ......

      *Câu này là cách ngày xưa của các khuê nữ khi có người tới phòng thăm hỏi.


      Binh mã diễn luyện được nửa liền tình nguyện nữa, cũng chỉ đành uất ức gõ kiềng lui binh.


      Chỉ là tình hình lần này của hai người có thể hề đoan trang. Nhược Ngu lôi kéo cái chăn để che phần trước, nhưng vừa mới bị trêu chọc hơi mạnh tay, cả người run rẩy rới mức ngồi dậy nổi, còn được bàn tay to của nam nhân đỡ dậy, bọc lấy trải giường, rồi ôm nàng đến trước bàn, dùng ly cho nàng uống chút trà mới coi là bình tĩnh lại chút.


      Khi làm dịu được cảm giác run rẩy mất khống chế kia, Lý nhị tiểu thư khá là thoải mái mà muốn thoát khỏi vòng ôm của nam nhân.


      Đáng tiếc Tư Mã đại nhân lại hề nhượng bộ, tuy sắc mặt trầm đến nỗi khắc sau nổi cơn thịnh nộ, nhưng hai cánh tay ôm giai nhân lại chút buông lơi, chỉ lạnh : “Đàng hoàng chút, đừng động!”

      Đợi đến sau khi cho Nhược Ngu uống trà xong, tự tùy tiện cầm ấm trà kia lên, rồi ừng ực uống sạch trà bằng miệng ấm.


      Sau khi uống xong biểu cảm mặt kia hơi dịu lại, Nhược Ngu cứng nhắc ngồi trong lòng mà cảm nhận được nhịp tim đập của nam nhân sau lưng, cách nàng lớp trải giường......


      Nhất thời trong phòng yên tĩnh cực kỳ. Cứ cho là bao lần Chử Kính Phong tưởng tượng trong đầu tình cảnh lúc nàng ấy hồi phục tâm trí, nhưng tuyệt phải cái tình cảnh đột ngột cách khó chịu.....


      Nghĩ kỹ lại vị tài nữ Giang Nam này vừa rồi cũng bị lỗ mãng và đói đến đỏ mắt của dọa cho sợ rồi, mà nàng cố ý thẳng lưng nghiêm trang ngồi trong lòng , nàng chưa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trong mái tóc đen rối loạn để lộ ra cần cổ trắng tinh tế, vẫn y như vậy nàng chưa bao giờ quay đầu nhìn về phía cái......


      Cơn giận nguôi được, nhưng phải chỉ ấm trà có dập tắt được, sau cùng, rốt cuộc Tư Mã lại người đánh tan ngượng ngùng tiêu tan ở trong phòng, lạnh giọng : “Nếu nàng tỉnh táo rồi, cái tát ban nãy nên tính toan như thế nào đây? Lý Nhược Ngu muội còn là kẻ ngốc nữa, tại sao dám vô lễ với trượng phu như vậy?”

    2. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461

      Chương 112:

      Edit : Bảo vy 197



      Cái cách trả đũa lần này ngược lại với dự liệu của Nhược Ngu, lần này nàng lại quay đầu lại, hết sức kinh ngạc nhìn về phía .


      Chỉ là vừa quay đầu lại mới phát môi của nàng cách môi của Tư Mã đại nhân gần đến vậy, nên có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra từ môi mỏng của , nàng liền hấp tấp lui ra sau, chỉ thiếu chút nữa trượt khỏi đầu gối của , may mà được Tư Mã kịp thời giữ lại. Tuy động tác của ôn nhu nhưng nét lạnh lùng mặt lại chút tan .


      Khi nghe lời khiển trách của Tư Mã đại nhân, Lý Nhược Ngu hơi chúm miệng lại theo thói quen, môi đào kia vừa bị mút ngay sau liền bị cắn, nhưng lại ra từ.


      Thấy tình hình này, nội tâm Chử Kính Phong đột nhiên có chút cay đắng, vốn là nên quen với chuyện này rồi chứ, chỉ là thời gian ngọt ngào trong giả dối này lại làm quên mất nỗi luồn khó trùng trùng trước đây.....


      Ở trước mặt người khác nàng luôn nhanh mồm dẻo miệng, Lý nhị tiểu thư cực kỳ đanh đá, nhưng trước mặt Chử Kính Phong lại cứ trầm lặng như vậy, mà cũng phải là kẻ lắm lời, nên trước đây mấy lần chạm mặt chỉ có hai người cuộc gặp mặt liền chậm chạp trôi qua trong tình trạng trầm mặc cách ngượng ngùng.


      Nhớ lại lúc sắp hành quân, bảo bối này còn liều mạng đu lấy đùi , khóc la với cái giọng ngọt ngào cho , bây giờ nương trong ngực lại ao ước bóp cổ nàng, nhìn thấy nữ nhân khiến người khó chịu này nữa.


      Đồ đáng chết, còn cái gì mà thể quên được , nhưng mới chớp mắt liền xem như người qua đường......


      Giờ đây lòng bị lửa giận tra tấn, đồ đáng ghét trong lòng lại động đậy, nàng hơi quay đầu sang bên : “ Ban nãy thực ra bị đại nhân......dọa sợ. Nhất thời mạo phạm đến đại nhân, vẫn mong đại nhân trách phạt......”


      Chử Kính Phong nghe thanh mềm yếu của nàng, cánh tay rắn chắc hơi dùng lực, khiến nàng xoay người lại, rồi duỗi ngón tay nâng cằm nàng cao lên.


      Lần này mỹ nhân tóc đen rối loạn, dường như khuôn mặt kia càng xinh đẹp hơn, khóe mắt đánh phấn mắt bị trận khóc vừa rồi làm ra nhem lem, tưởng như là bộ dạng tâm huyết dâng trào của kiều thê trước kia, cầm gương tự họa hoa mông khỉ.


      Có thể đều khôi hài như vậy, khuôn mặt vẫn mang nét trẻ thơ lại cứ vẫn muốn bày ra vẻ mặt từng trải nhã nhặn, cái vẻ bình tĩnh tự tin “Nhậm quân xử trí”*.......


      *nhậm quân xử trí: tùy người (chỉ người nam) xử lý, hay ở đây là tùy Chử Tư Mã trách phạt.


      Nếu nàng biết trong lòng bây giờ nghĩ đến các loại hình phạt mà tính kế nhàng để trêu chọc, biết vẻ trấn tĩnh khuôn mặt này có thể mang được nữa , nhất thời bản tính xấu xa trong lại tạm thời đè nén được khổ não, ôm lấy Lý nhị tiểu thư chờ lĩnh phạt vào trong lòng, dán vào sườn tai nàng và giọng : “Nương tử nguyện ý lãnh phạt? Nhưng có biết là ta, muốn phạt nàng như thế nào ?” tai của Nhược Ngu chưa bao giờ mất sắc dường như lại hơi loang tầng đỏ phơn phớt, nàng giống như tráng sĩ chặt cổ tay, cắn răng mà gật đầu.


      đúng lúc này Tư Mã đại nhân tản bộ tới trước gương đồng trong phòng, tràn đầy ác ý để gương mặt như hoa của Lý nhị tiểu thư phản chiếu gương đồng, rồi vui vẻ : “Chỉ là bộ dạng như vầy của nương tử, thực làm vi phu có chút sợ hãi, ra tay được.....”


      lập tức tiến lại liền nghe được tiếng kêu rên của người trong lòng, Lý nhị tiểu thư đoan trang kinh ngạc nhìn vào nữ quỷ trong gương, giống hệt như con thỏ bị trúng tên, nàng liền gắng sức cựa quậy ra khỏi lòng của , nhanh như cắt chạy đến chậu nước để kệ sau bình phong, tát nước rào rào lên mặt rửa rửa lại.


      Kẻ bắt đầu mọi chuyện này đầu tiên cười cái, rồi ngay sau đó từ từ đanh mặt lại.


      Lúc Nhược Ngu rửa mặt xong, lúc trong lòng nàng lại đắn đo liên tục, rồi lưỡng lự bước ra từ sau bình phong, mới phát trong phòng này còn ai, biết Tư Mã đại nhân ra khỏi phòng từ khi nào, chỉ để lại gian phòng lạnh lẽo.....


      Nhược Ngu đứng ngay tại chỗ, chậm chạp quay đầu nhìn mình trong gương đồng , gương mặt trắng bệch, lại rất là bình tĩnh mà mộc mạc, chỉ là biết vì sao khóe mắt kia vẫn hơi đỏ, có vẻ như là phấn mắt vẫn còn đọng lại chưa được rửa ......


      Vì Chử Kính Phong muốn làm khó kiều thê vừa mới hồi phục ký ức nên tranh thủ thời gian Nhược Ngu rửa mặt, miễn cưỡng bản thân ra tù phòng ngủ, khó chịu suốt đoạn đường rảo bước tới thư phòng, rồi lên tiếng gọi quản gia còn có Tô Tú tới thư phòng để họ kể lại từng chi tiết chuyện xảy ra với thân thể của phu nhân sau khi rời phủ.


      Lúc nghe được vì Nhược Ngu nghe biết tin giả báo là hy sinh mà nhất thời bức bối rồi phun ra máu ngất , biểu cảm của Tư Mã đại nhân đơn giản là hung ác đến độ khiến người thể nhìn thẳng.


      Hóa ra vì tên giặc đáng chết kia mà Nhược Ngu mới hôn mê bất tỉnh tại chỗ, đến nỗi ký ức với hoàn toàn trống rỗng! Nghĩ tới đây, lòng đau đớn, lại có chút hối hận vì ban nãy mới đùa cợt nàng.


      Tuy bực bội vì nàng lật mặt thừa nhận , ra là hoàn toàn quên mất , nhưng suy nghĩ kỹ lại làm sao có thể trách nàng được?


      Bất luận là ai khi mới thức tỉnh đột nhiên phát bản thân làm vợ người ta, lại gả cho người mình thích, e rằng trong lòng đều nhất thời khó mà tiếp nhận được? luôn muốn nàng từ từ thích ứng, nhưng nghĩ tới biểu của hôm nay, e rằng nữ nhân bình thường đều thể chịu nổi đấy? Đầu tiên là giống như thú dữ khát máu mà ôm nàng lên giường trực tiếp khinh bạc nàng phen, tiếp theo lại chút lưu tình mà chế nhạo nữ nhân quen với phong thái trang nghiêm......


      lại quên, nàng sớm phải là tiểu ngốc tử xoay mặt liền quên thù phải nhớ, đùa cợt nàng như vậy, chỉ sợ vốn chẳng còn chút ấn tượng gì, bây giờ rơi thẳng xuống đáy vực rồi sao?


      Nghĩ vậy, tâm tình vui mừng vừa mới chiến thắng hỉ hoan tiêu tan như mây khói. Sau khi Chử Kính Phong nghe xong lời bẩm báo của quản gia và Tô Tú, chỉ phất tay cho họ lui xuống. Sau đó dựa vào ghế gỗ lê ở sau lưng và hơi lộ ra mệt mỏi mà xoa xoa trán của mình. Chờ khi mở mắt ra dĩ nhiên là nhìn thấy công văn chất cao như núi thư án.


      nhiều ngày như vậy, công văn của phủ thành* lại chưa từng ngừng đưa tới, toàn bộ đều được xếp ở đây, chờ về xử lý......

      *phủ thành: là của phủ và của Mạc Hà thành


      Đột nhiên ngắm thấy chồng công văn ở dưới đất, lại lòi ra góc giấy có thấm màu hồng, liền duỗi tay di chuyển chồng công văn kia và xấp thư dày bày ra trước mắt .


      Thư hồng đào này là Nhược Ngu cho người đặc biệt pha thêm nước chắt của hoa đào để làm ra.


      Lúc đó nhìn đường viền bức thư có màu tươi mới cổ nhã, còn cười nhạo nàng lại dùng nét chữ đẹp như vậy viết ra mấy chữ lớn xiêu vẹo kia, nàng còn nghiêng cổ nghiêm túc : “Chu phu tủ chữ của Nhược Ngu cực kỳ ngay ngắn, là nhân tài dễ dạy bảo hiếm thấy, Nhược Ngu dùng giấy này viết thư cho ca ca, sau này hễ là thành danh liền là người cho chữ nổi danh, chữ ngàn lượng vàng, Chử ca ca về sau sa cơ thất thế, lấy chứ của Nhược Ngu đổi lấy bánh bao để ăn chẳng tốt sao?”


      Kết cục của việc nguyền rủa phu quân sa cơ thất thế dĩ nhiên là bị lôi lên giường thoát hết y phục mà thương phen.


      Bây giờ hương thơn giấy chưa bay hết, lời thơ ngây trẻ con vẫn như vang bên tai, nhưng Chử Kính Phong lại có chút cảm giác vật còn đấy nhưng người chẳng thấy, liền cầm lấy bức thư ở cùng, mở ra suy ngẫm cẩn thận.


      Mấy bức thư này hiển nhiên là được bắt đầu viết sau khi , các loại chuyện ở trong thư đều kể ra liên hồi, hầu như có điểm chính nào, nhưng người đọc thư thoáng như trở về thời gian rời phủ, được nhìn thấy cuộc sống hằng ngày tiểu mỹ nhân này.


      Cứ cho là cách biệt tin tức, cũng có thể cảm nhận theo dòng thời gian chầm chậm trôi qua, trong lòng của kiều nhân kia ngày nôn nóng, những câu chuyện kể theo trí nhớ trong thư càng ngày càng xộn lộn, sau cùng ngờ liền là bức thư nài xin ca ca mau chóng quay về, từng chữ từng chữ mờ nhạt kia vì nước mắt rơi làm loang lổ, vuốt lấy mặt giấy thấy nóng hổi biết bao.


      “Ca ca, muội nhớ huynh......” đây là tiếng rên trong bức thư cuối cùng, Chử Kính Phong vuốt ve mấy chữ này, rồi ấn môi mỏng cửa mình lên bông hoa đào hình cánh môi bức thư, thấp thấp giọng : “Ta cũng nhớ muội......”


      Hôm đó, Chử Kính Phong cũng ngủ đêm ở trong phủ, mà sau khi từ thư phòng ra liền thay y phục rồi vội vàng tới đô hộ phủ*, cùng các vị tướng sĩ mở lòng ăn rượu, tiệc tùng liên tiếp ba ngày ba đêm, nên sau khi tự ra về cũng quay về phủ.

      *Đô hộ phủ: là các cơ quan quản lý các khu vực biên giới của triều đại phong kiến ở Trung Quốc.


      Long Hương biết ngày đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa tiểu thư và Tư Mã đại nhân trong phòng ngủ, nhưng chung là có thể suy ra là phải là chuyện vui vẻ gì, nên Tư Mã đại nhân kia mới ở ngoài cả đêm, ngay cả mặt cũng thấy đâu.


      Tình hình của hai vị chủ tử như này, thực khiến người có chút khó lòng đoán được, nhưng tiểu phu nhân lại cứ giữ khuôn mặt ung dung tự tại, dường như hề có chút ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày của nàng, nàng vẫn luyện chữ vẽ tranh như thường ngày, chỉ là sau khi thức dậy tắm gội mặc đồ và lúc trang điểm cho nàng, nàng lại nhăn mặt tránh né, cũng nhìn đến mấy thứ đồ trang điểm kia mà : “Sau này đừng lên mặt ta mấy thứ đó nữa.”


      Người thích thay chủ tử trang điểm là Long Hương cũng chỉ có thể than hơi. Từ sau khi tâm trí của phu nhân hồi phục, tuy cũng giống ngày trước ưa thích trang điểm, nhưng lại cực kỳ nhẫn nại để mặc cho nàng và Tô Tú trang điểm chải chuốt cho, dù gì đường đường là phu nhân của hầu phủ thế gia, càng thể mặt mộc gặp người khác được!


      Nhưng từ sau khi Tư Mã quay về, biết vì sao tiểu phu nhân lại cũng để người khác đánh chút nào lên mặt nữa. May mà nàng là mỹ nhân trời sinh, bằng làm sao có thể gặp người a!

      Từ sau khi tâm trí nàng trở lại Chu phu tử vốn chuyển ra ngoài phủ, lại hết lần này đến lần khác tới vương phủ bồi nhị tiểu thư Lý gia chuyện, ngoài ra cũng nỗ lực hết khả năng của mình để bù đắp lại những khoảng trống ký ức ngày xưa của Lý Nhược Ngu.


      “Người gần đây khai trương cửa tiệm, lại còn mphari tới bồi ta, làm khó người quá, hôm nay ta liền đến tìm người, thay người trông coi cửa tiệm lúc.” Nhược Ngu ngồi trong phòng riêng trong Phẩm Hương lầu, nàng đích thân thay Chu Tiềm Vũ rót ly rượu gạo.


      Chu Tiềm Vũ nhìn Nhược Ngu tỉnh táo trở lại liền cười : “ Đồ đệ ngoan của ta tiến bộ thần tốc, dĩ nhiên ta phải tới xem sao, lại khen thưởng lần chứ.”


      Lý Nhược Ngu nghe nàng trêu chọc, nghĩ tới lúc mình ngớ ngẩn lại bái Chu Tiềm Vũ làm thầy, còn làm đại đệ tử danh dự của Mạnh Thiên Cơ kia nữa, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười: “ Người tính, dù gì tài văn chương cũng là vượt xa ta, lại chẳng phí công thu được sư phụ đại nho. Nhưng chai dầu hai lượng của Mạnh Thiên Cơ kia cũng hoàn toàn chiếm được danh hiệu của sư phụ, là tiện cho tiểu tử


      Chu TIềm Vũ thực quen với Lý Nhược Ngu nghiêm trang lúc ở ngoài và Lý Nhược Ngu độc miệng lúc vắng người, nàng nhịn được trêu chọc: “Tiểu tử kia có thể cảm thấy là chiếm tiện nghi, vẫn rêu rao khắp nơi nếu phải Tư Mã dẫn đoàn lễ tạ phong phú đến cửa bái sư, tuyệt thể tiếp nhận đứa oắt con đầu óc hạn hẹp như người đâu!”


      Khuôn mặt nàng vốn cười khéo ngọt ngào, nghe được hai chữ “Tư Mã” lập tức hơi có chút trầm lại.


      Chu Tiềm Vũ để ý nàng liền dịu dàng : “Người và Tư Mã đại nhân chính thức bái đường thành thân rồi, là phu thê hợp pháp, là phải sống với nhau đời. Ta thấy nhân phẩm tài học của Tư Mã kia đều xuất chúng, vào thời gian người sinh bệnh chăm chút cho người và dù là ai cũng thèm quan tâm. Chàng rể tốt như này còn tùy thuộc vào việc làm bao nhiêu thâm khuê oán phụ*ghen đến đỏ mắt. Cứ cho là vốn phải lương nhân**trong lòng người, bây giờ ván đóng thuyền, nên còn phải trân trọng phần phúc bây giờ nữa......”

      *thâm khuê: chỉ các thiếu nữ chưa chồng

      oán phụ: chỉ người phụ nữ bị chồng lạnh nhạt

      **lương nhân: cách gọi cho “chồng tôi”


      Lý Nhược Ngu nâng chung rượu trong hai tay lên, im lặng uống nhưng giữ im lặng lâu.


      Trong lòng Chu Tiềm Vũ than hơi, ai ai cũng Lý nhị tiểu thư thẳng thắn mà sắc sảo, tuổi rất liền gánh vác được gia nghiệp đồ sộ, nhưng chỉ có bạn thân của nàng mới biết, vị tiểu muội muội của mình đây cực kỳ nghiêm túc với hai chữ “Tình cảm”, có vẻ như khác xa với kiểu “có thể thích nghi với thực tại”.

      Đoạn duyên phận giữa nàng và Chử Kính Phong thực là lần chơi đùa bất cẩn của Nguyệt Lão. Cũng biết tại Lý Nhược Ngu rốt cuộc có tính toán gì chưa, chỉ là nhất định đừng là đụng độ với Tư Mã lạnh lùng kia đến vỡ đầu chảy máu tốt rồi......


      Thế là liền hơi bỏ qua chuyện xung quanh đề tài mà bạn thân muốn đến, chỉ mấy thứ khác.


      Đợi khi hai người dùng bữa xong và xuống lầu, Lý Nhược Ngu đột nhiên ngây người ra, vì nam nhân kia suốt ba ngày nay thấy bóng dáng đâu lại đứng ngay trước xe ngựa của nàng.

    3. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Tuần tới nhà mình có người thân nhập viện nên bận . hẹn mn tuần sau nữa nha...:yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      Nguyên Nguyễn, Hale205, thienhuyen773 others thích bài này.

    4. hanhuyen

      hanhuyen Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      21
      càng lúc càng hay.
      Bảo Vy197 thích bài này.

    5. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 113 :

      Edit : Bảo Vy 197



      Chu phu tử nhìn thấy Tư Mã đại nhân liền nhún gối hành lễ, cửa tiêm của nàng gần với tửu lầu nên khi thấy Tư Mã tới tìm Nhược Ngu liền tự động dẫn nha hoàn của mình về trước.


      Lúc Lý Nhược Ngu chờ để chuẩn bị hành lễ bị chộp lấy cánh tay và kéo , chẳng mấy chốc liền cùng quay người và lên ngựa. Sau đó dùng roi thúc ngựa thẳng ra khỏi thành.


      “Đại nhân, ngài muốn dẫn ta đâu vậy?” Sau khi lên ngựa, nàng liền bị nam nhân dùng áo choàng lông cáo bọc kín lại, ở lưng ngựa lại xóc nảy, chỉ đành ngồi trong lòng và vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc rồi rầu rĩ hỏi.


      “Mấy hôm trước vì phải xử lý tàn dư của bề lũ Viên Thuật, vẫn chưa về phủ bồi nàng, bây giờ có thời gian rảnh, chúng ta lên biệt viện núi ở vài ngày.”


      Chẳng bao lâu liền tới chân núi, vì mấy gày trước có trận tuyết , nên đường đá vẫn còn đọng lại tuyết, Chử Kính Phong tin được mấy kiệu phu kia, dứt khoát gập người xuống, cõng Nhược Ngu lên, giũ chân rồi bộ lên núi.


      Nhược Ngu ngại ngùng dựa vào lưng của , cứ cho là nàng có ý chống đỡ để kéo dãn chút khoảng cách, để phần ngực đầy đặn và mềm mại của bản thân ép sát vào tấm lưng chắc mịch kia, nhưng nam nhân chỉ cần dùng lực tay xốc cái màn thầu căng phồng lại theo hướng đè lên tấm lưng kia và trở thành bánh kếp ngô.


      “Ở yên chút nào, bằng với trời tuyết đường trơn như này, ta có thể ngã sấp mà mặt cắm xuống đất đấy!”


      Nhược Ngu cứng người lại bò sấp lưng : “Vậy ngài thả ta xuống , tự ta có thể lên.”


      Nhưng TƯ Mã đại nhân vẫn như bay tiến về phía trước, dường như là chưa nghe thấy điều gì. Đường đá kia là chật hẹp khó vô cùng, Nhược Ngu sợ hai người ngã nhào xuống núi, nên cũng dám nhúc nhích nhiều, mà để mặc cho nam nhân tráng kiện cao lớn này nặng nề thở dốc cõng nàng đoạn đường lên đỉnh núi.


      Trước kia Nhược Ngu chỉ tới tiệc tùng ở đây lần trong trạch phủ của các quý phu nhân trong thành này, lần này là sau khi tâm trí tỉnh táo hề có chút ký ức với nơi này.


      Chờ khi vào biệt viện nho nhã thanh tịnh này, Chử Kính Phong mới đặt Nhược Ngu xuống đất. Chảng qua là cả đoạn đường tới đây, người cõng lại thấy mệt mỏi mà mỹ nhân được cõng hai chân lại tê rần, đặt chân xuông mà chỉ cảm thấy lòng bàn chân giẫm kim bằng thép, nức nối đến chịu nổi.

      Chử Kính Phong nhìn người nàng chững lại, thần sắc ổn, liền lập tức nhận ra rồi bồng nàng lên sau đó vào hiên nhà của biệt viện, để nàng ngồi hàng hiên bằng gỗ cách xa mặt đất, rồi quỵ chân và ngồi gót của mình gỡ bỏ giày vớ ở nàng, để lộ ra đôi chân xinh xắn. Hai bàn tay to giữ đôi chân kia trong lòng bàn tay rồi dùng lực xoa bóp, giúp nàng lưu thông máu.


      Đôi chân tê ràn mà bị bóp mạnh như vậy, Nhược Ngu chịu nổi nữa mà ư a kêu thành tiếng: “ Đau......Đau......”Thân người nàng ngửa ra sau, bộ dạng cần cổ tinh tế bị kéo ra, lại lờ mờ như tình huống ta nàng dưới mê đắm giường trong mành hương, chỉ thấy Tư Mã đại nhân ngẩn ra lúc, tay kia liền giảm lực lại.


      Lý nhị tiểu thư cũng chịu đựng nổi nữa, chân kia dùng lực đạp vào khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã đại nhân. Chân này đạp mặt kia đến méo mặt, đến khi Nhược Ngu điều chỉnh được tinh thần, lập tức rụt đôi chân trần trụi lồ lộ kia vào trong váy cách bất lực, chỉ lộ ra mấy ngón chân tròn trĩnh trắng trẻo, sau đó nàng sửa lại tư thế, cố gắng trưng ra bộ dạng bình thản, : “Ta có ý đạp vào đại nhân, vẫn mong đại nhân thứ tội.”


      Bị bàn chân trắng trẻo kia đạp trúng mặt, Chử Kính Phong lại giả ngơ để ý rồi sờ sờ lên má, cũng bày ra mặt nghiêm túc, : “ hề gì, trước đây còn duỗi thẳng cả ngón chân vào miệng ta, ép ta nếm thử từng ngón .... đạp này có là gì đâu.”


      Nhược Ngu nghe mấy lời này, trợn trừng đôi mắt, khuôn mặt bình thản kia bị kích thích có hơi sốc ra mặt, miệng nàng hơi mở hoàn toàn dám tin vào hai tay của mình. Cứ cho là nàng té ngã đập đầu, cũng đến nỗi làm ra mấy cái chuyện hoang đường như vậy ?


      Tới bây giờ trong ký ức của Lý Nhược Ngu, nàng và Tư Mã đại nhân luôn giữ lễ với nhau, luôn tuân theo những lễ nghĩa của xã hội. Nhưng nàng cũng lén lút nhìn thủ cung sa cánh tay của nàng còn, dĩ nhiên trong lòng biết nàng và Tư Mã đá sớm cùng chung chăn gối. Trong lòng tuy hiểu , nhưng bây giờ hễ khi có vài cử chỉ thân mật với , đường biên giới hạn của nương trong lòng nàng vãn chưa thể phá bỏ được. Bỗng nhiên nghe được bản thân lại làm ra loại chuyện hoang đường như vậy, Lý Nhược Ngu đột nhiên tự mừng vui khôn tả là bản thân nhớ được mấy chuyện vào thời gian mình bị ngốc, ngược lại cũng cần nhắc lại cảm giác của từng chuyện, xấu hổ chết nàng mất......


      Sau khi Chử Kính Phong trêu chọc nàng, nhìn Lý Nhược Ngu lại mím chặt miệng , bộ dạng im lặng lời, chẳng qua là tâm trạng lại khó khăn tiếp nhận giống như lần đầu nữa.


      Thời gian ba ngày trước, có thể trải qua vô ích. Ngày đầu tiên uống trong đô hộ phủ đến say mèm rồi chỉ ước ao lúc tỉnh dậy, kiều thê của liền mang nét cười ngọt ngào chủ động nhào vào lòng của .


      Nhưng lúc tỉnh rượu lại là trống trải hõm sâu vô tận, ngoại trừ đau đầu do cơn say đạt được gì nữa. Quan Bá kia biết được chuyện Tư Mã phu nhân bất ngờ quên mất chủ công, lúc đó liền thông cảm mà nhìn vào khuôn mặt tràn đầy mưa đen dày đặc của chủ công, sau đó đóng góp kinh nghiệm quý báu trong cuộc sống tình sử phong phú mang lại cho chủ công cách chân tình nhất, chia sẻ với Tư Mã đại nhân lúc riêng tư phen: “Các tiểu nương thế gian này đều là loại vô tình vô nghĩa, giống như chúng ta ra chiến trường đánh giặc đều là tụ tới ít rời nhiều. Người kia trước lúc rời còn khóc lóc ỉ ôi với người, thề chết giữ trọn lời nguyện ước, đến ba năm sau ta quay trở về liền hướng mũi lên trời muốn quen biết người.


      Nếu như đỏi lại là mấy nam tử hèn nhát thô lỗ kia, nét mặt căm giận mà buông tay. Nhưng chúng ta mình đồng da sắt, công phá tới được thành trì, cũng công phá được tới giường, còn có thể để mấy tiểu nương kia tạo phản sao?


      Thậm chí phải dùng tới đao thương , làm đợt nóng bỏng, để họ nhớ ra rốt cuộc chúng ta là ai. Đến khi họ có được lợi ích và nhớ lại toàn bộ kỹ năng của chúng ta, rồi giữ gìn nhiệt tình hết lòng, ngọt ngào quấn quýt rời được.”


      Trước đây nếu nghe được mấy lời tục tĩu kỳ lạ này Tư Mã đại nhân xưa nay luôn mang phong thái cao nhã lúc nào cũng lạnh lùng cước đá bay kẻ đó . Nhưng bây giờ vừa tức giận vừa đau khổ, có chỗ nào để oán trách, cảm thấy lời của Quan Bá cũng có chút đạo lý.


      Nhưng đối phó với tiểu biểu muội ngu ngốc mấy quả tảo ngọt lớn lớn, ngoài ra mang giọng dỗ dành dịu dàng chỉ làm mấy việc này đâu lại vào đấy. Nhưng giờ lại là khôi phục tâm trí, là Lý nhị tiểu thư lạnh lùng và sắc sảo, lại nhất thời biết nên làm sao để cho quả sắt bao bằng vỏ cứng này vào miệng đây.


      Nghĩ nghĩ lại như vậy, sau cùng quyết định mang kiều thê của mình lên núi bình tĩnh hòa thuận lại với nhau thời gian. Nếu nàng nhớ chuyện thành thân với trước kia, động phòng lần nữa, để nàng giao tiếp với theo nhiều hình thức, để cơ thể nàng từ từ nhớ lại hòa hợp với , khôi phục lại ngọt ngào lúc trước chẳng phải là gần sát trước mắt ư?


      Trước kia từng liên tục tặng cho Nhược Ngu danh hiệu liên quan đến nữ thần biển cả của Cổ thành, cứ cho là nữ thần hồi phục dáng vẻ thần thánh và chuẩn bị xa sao chứ? Chỉ cần nguyện buông tay, liền phải trói chặt nàng bên cạnh mình, bảo vệ tới già.


      lập tức xốc lại tinh thần, quay về phủ, tắm gội rửa mặt, thay y phục mới, sau khí dặn dò nô tì lêm biệt viện núi trước để chuẩn bị đồ dùng, công cụ hằng ngày, liền thẳng tới tửu lầu chỗ Nhược Ngu dùng bữa và nhẫn nại đợi chờ giai nhân xuống. Quan Bá thấy chủ công củng cỗ được tinh thần cũng thầm kích động vì chủ công, còn đích thân biếu tặng viên mật hoàn, chỉ thần bí lói là đồ tốt hiếm có, còn thêm doanh trại kiên cố đỉnh núi hay hang sâu mật động cũng công chiếm được hết. Quan Bá này quá mơ hồ, nhưng Tư Mã đại nhân cũng cầm chắc tư tưởng là điều tốt luôn đến khi chuẩn bị kỹ, nên cầm lấy mật hoàn để bên người. Lần này liền muốn lên núi với nương tử và tận hưởng hoan lạc tân hôn lần nữa.


      Vào lúc này trong biệt viện tĩnh lặng, ngoài hộ vệ canh giữ ở trước và sau biệt viện người nô tì cũng thấy đâu.


      Chử Kính Phong thấy nàng có chút ngại ngùng, lên tiếng : “Biệt viện núi này chỉ có thị vệ ở ngoài biệt viện và vài lão tạp dịch chuyên việc đánh lửa bếp, yên tĩnh vô cùng. Ta cũng để thị nữ kia đến đây. Hôm nay liền ở qua đêm đây, chỉ là muốn ăn gì phải tự làm thôi.”


      Nhược Ngu chớp chớp lông mi cong vút, giọng : “Có cần gọi bọn Tô Tú lên núi , ta biết nấu ăn.....”


      Chử Kính Phong nhìn mặt trang nhã bình thản của nàng, khóe miệng liền mang ít nét cười. Trước kia khi làm quen với nàng chỉ cảm thấy tuy nhị nương tuy đẹp nhưng quá là lạnh lùng, khiến người băn khoăn thông là nàng nghĩ gì, nhưng bây giờ vì tiếp xúc với nàng khi nàng ngốc nghếch hiểu chuyện thế gian năm rồi, nên sớm quen thuộc với từng biến hóa biểu cảm nhất mặt nàng, liền nhận ra vài manh mối mà trước đây chưa từng nhìn thấy.


      Thí dụ giờ đây có vẻ như nhị nương rất bình tĩnh, nhưng đuôi mắt hơi kéo lên kia và cánh mũi phập phồng làm lộ ra vài điều, khiến biết được giờ đây trong lòng nàng có vẻ như vì chuyện thể nấu nướng mà hơi khó chịu đây mà.


      Đây gần như là trẻ con thấp thoáng dễ nhận biết, nhất thời khiến lòng Tư Mã trở nên mềm lạ thường, hồi phục ròi sao chứ, rốt cuộc vẫn là người nữ nhân đó mà thương nhất, chỉ là còn là nàng ngu ngốc ngờ nghệch nữa mà nàng học được che giấu cảm xúc của bản thân cách cẩn trọng, nhưng vật cũng tốt, cái dáng vẻ đáng chọc người mềm lòng thế kia, làm sao có thể dễ dàng bị người khác phát được? Những thứ ấy đều là của , chỉ lúc có ai mới có thể để lộ ra cho ngắm nhìn thôi.


      Nghĩ như vậy, lòng liền hơi nhảy nhót thỏa mãn, khẩu khí mang chút kiêu ngạo : “ sao cả, chẳng phải còn có ta sao? Nàng thích ăn gì, ta làm cho nàng được ?”


      Lý nhị tiểu thư nghe được mấy lời kia, dường như rất kinh ngạc, lập tức nhìn cái có vẻ tin chút nào, nhưng rốt cuộc lời nào.


      Hai người đều dùng bữa khi chưa lên núi, nên lúc này ai đói, Chử Kính Phong để Nhược Ngu đổi sang đôi giày cao cổ dày hơn có lớp lót làm bằng lông cừu. Sau đó khoác thêm áo choàng nhàng hơn bằng lông tử điêu (Chồn zibelin), mũ đội bằng lông thỏ bao chặt quanh trán và che kín đôi tai dễ bị lạnh, sau đó mới dắt nàng con đường trơn trợt băng tuyết dẫn ra núi sau biệt viện săn.


      Ở nơi này lại có thú dữ gì mà thỏ hoang trong núi thực rất nhiều. Chử Kính Phong tay cầm cây cung , đứng đằng sau nàng, tay cầm tay dạy Nhược Ngu bắn cung, đáng tiếc nhị nương Lý gia tuy người chế tạo máy lành nghề, việc kéo cung này chuẩn xác chút nào, lúc được cánh tay rắn chắc kia vây lại, trong khí giá buốt đều có thể ràng nhận biết từng đợt khí nóng ở sau lưng, nên lúc này trong nhộn nhạo, cung cũng toàn trật săn được gì, sau cùng may mắn gặp được con thỏ bị thương a, trong mưa tiễn thất thường loạng choạng quãng rồi đụng đầu vào thân cây, ngã lăn ra, bị Tư Mã đại nhân chút tốn công dùng lực vặn gãy cổ rồi ném vào túi da.


      Khi săn bắn xong, mặc dù ăn mặc ấm cúng, nhưng Nhược Ngu xuất thân từ phương Nam vẫn cảm thấy lạnh giá, Chử Kính Phong dẫn nàng vào phòng, rồi cởi ngay áo ngoài ra, sau đó : “Cùng ta ngâm ôn tuyền được ?”


      Nhược Ngu vốn lạnh đến nỗi đỏ ửng cả mặt, nghe xong mặt lập tức đỏ bừng cả lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :