1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chiến Thuyền - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. giangktmt

      giangktmt Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      57
      Thực ra người đàn ông tốt là dù người mình có thay đổi như nào cũng vẫn , trừ khi người con đó thay đổi thành người xấu hơn biến thành mù quáng. Nhưng quả này nam chính theo đuổi lại đúng là mệt thấy bà nội luôn. >:O:v=D.
      Trịnh Thị Ninh KiềuBảo Vy197 thích bài này.

    2. Lê minh

      Lê minh New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      11
      Huhu tác giả ác với nam chính quá :-( biết bao giờ bả mới nhớ lại lúc mình ngố ngố để hiểu lòng tư mã ca ca đây
      Trịnh Thị Ninh KiềuBảo Vy197 thích bài này.

    3. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Trông chờ đoạn Nhược Ngu trưởng thành ghen với Nhược Ngu ngây thơ
      Bảo Vy197 thích bài này.

    4. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 109:

      Edit : Bảo Vy 197



      Nếu phó tướng dẫn phu nhân tiến vào, Trịnh tướng quân phải đón tiếp qua loa lúc, ông liền tới ôm quyền : “ biết có chuyện quan trọng gì mang phu nhân tới đây vậy ạ?”


      Sau khi Lý Nhược Ngu tiến vào doanh vào nhìn quanh lượt, người các tướng sĩ trong đại doanh đều khoác áo tang, hiển nhiên là tiếc thương cho Chử Tư Mã. Sau cùng nàng đưa mắt hạ tới người vị Trịnh tướng quân này, cõ lẽ là mới dùng bữa xong, Trịnh tướng quân ăn hơi vội, làm thân trước của áo tang dính dầu mỡ, lại còn toát mồ hôi đầy đầu, nên lập tức cởi áo tang ra và tùy tiện ném sang bên.


      Trước đây khi Lý Nhược Ngu áp tải quân lương, được quen biết với Trịnh tướng quân. Vị lão tướng quân này vẫn luôn làm việc cẩn thận, là người khá là cứng nhắc và võ đoán, là cánh tay đắc lực của Chử Tư Mã......


      Lý Nhược Ngu trầm ngâm thu hồi án mắt lại, chỉ hơi gật đầu với Trịnh tướng quân, : “ biết có thể thỉnh tướng quân tới nơi ít người hơn để hàn huyên vài câu được ?”


      Trước kia Lý Nhược Ngu từng tới quân doanh để đưa cơm, cái bộ dạng đáng đeo bám kia đơn giản là đứa bé chưa cai sữa, chỉ hận thể đu lên người Tư Mã, vì vậy tuy giống với nhị nương Lý gia trước kia từng làm hỏng quân trang mà Trịnh tướng quân ghi hận như hồi lâu nhưng cũng chưa từng coi trọng vị Tư Mã phu nhân đương nhiệm này.


      Người này là người mà chủ công bọn họ thích, là nữ nhân nuôi dưỡng bên người để làm thú vui mà thôi, tuy đầu óc có chút bình thường cũng làm chậm trễ việc sinh con dưỡng cái. Nhưng bây giờ mọi việc trong quân bận rộn, còn giờ tiếp đón phu nhân này, vừa nghe vị nữ nhân ngốc nghếch này hiếm khi mời chuyện riêng hoàn toàn tử tế, nên trong lòng lại càng nén được mà cười thầm, chỉ tùy tiện ôm quyền rồi cánh chút thành ý: “Bây giờ thuộc hạ thực bận bịu quân vụ, nếu phu nhân có việc, chi bằng người hãy về phủ trước, đợi khi thuộc hạ rảnh rỗi liền đến cửa gặp mặt phu nhân.....” xong liền chuẩn bị phất tay sai người tiễn nàng về.


      Đối phó với lệnh đuổi khách rành rành này, Nhược Ngu mảy may động đậy, mà chỉ nhìn Trịnh tướng quân và : “Phu quân hy sinh, trong lòng ta vô cùng đau thương, ta ước muốn được theo gót phu quân cùng xuống hoàng tuyền, nếu như phải được tướng quân yên ủi, ta liền muốn theo chàng rồi.”


      Trịnh tướng quân nghe nàng đến ngây người, bất giác nâng mắt nhìn nàng, chỉ là nét mặt của vị phu nhân này nào có vẻ đau thương gì? Khuôn mặt thanh nhã kia, có vẻ muốn ra khỏi thành.....


      Cái này nghiêm trọng rồi đây, nếu như lần này làm phen, và nếu suy nghĩ kỹ lại ông gánh nổi trừng phạt của góa phụ muốn chết theo chủ công.


      Ông liền mời phu nhân ra góc của doanh trại để chuyện, nhưng Nhược Ngu lại : “ Trong doanh trại ngột ngạt quá, phía trước xa là bờ sông, có thể mời tướng quân tới đó hàn huyên.....


      Lúc tới bờ sông, tứ phía người, đồng mông quạnh lại sợ có kẻ rảnh rang chờ nghe lén.


      Nhìn bên dưới mặt sông đóng băng truyền ra thanh nước sông róc rách dâng lên, mặt hỏ của Nhược Ngu giấu trong phần lông cáo đen cũng có chút lạnh buốt đến ửng đỏ, nàng liếc mắt đến thị nữ và thị vệ đứng ở xa, rồi mới thấp giọng mở miệng: “Lần này phải vì chuyện gì khác, chỉ là muốn biết Tư Mã đại nhân có bình an ?”


      Trịnh tướng quân bị Lý Nhược Ngu hỏi câu này khiến ông ngẩn ngây, liếc nhanh cái tới chỗ Trịnh tướng quân : “Di thể của Tư Mã đại nhân vẫn chưa chuyển tới, nhưng có thân binh bảo vệ bên cạnh, nghĩ lại được rồi.....”


      Lý Nhược Ngu thở ra hơi, xoa tay để làm ấm tay bên trong vật giữ ấm tay bằng lông hình ống : “Vừa nãy đường ta tới đây, thị vệ binh tướng ngoài đại doanh đều mặt mày rầu rĩ, mắt người nào người nấy đều sưng lên như quả óc chó, nhưng sau khi vào đại doanh, lại thấy Trịnh tướng quân và mấy vị tướng soái tuy bận rộn đến độ có chút tiều tụy nhưng vẫn ai có nét đau buồn, giò heo dùng trong bữa trưa kia chỉ còn lại vài cục xương, Trịnh tướng quân sinh hoạt ăn uống vui sướng, ngay cả áo tang đều dính dầu mỡ, là khẩu vị rất ngon đấy.....Chỉ là ngon miệng như vậy, là vì Tư Mã hy sinh, rồi để vài người thứ bậc thấp hơn như các vị đây nhảy vào chức vị kia? Nên chư vị tướng quân vui mừng trong lòng mà ăn ngon đến vậy, còn cò vài diều kỳ lạ khó khác nữa? Nơi này có ai, vẫn mong Trịnh tướng quân biết ra để người ở lại là ta trong lòng được có vài thứ để dựa vào*.....”

      *vài thứ để dựa vào: ở đây để chỉ là biết được di thể Tư Mã bây giờ ở đâu, tới đâu để khỏi phải quá đau khổ vì tin dữ đến đột ngột.


      Trịnh tướng quân mấy lời này của tiểu phu nhân kích đến mặt mày đỏ gay, lòng thàm : Lại lộ ra nhiều yếu điểm như vậy, là đáng đánh mà!


      Chỉ là đây ràng là tiểu phu nhân ngu ngốc làm thế nào có thể trở nên tỉnh táo như vậy? Trịnh tướng quân tự nhiên lại vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc lẫn lộn mất lúc, sau cùng bình tĩnh lại hồi cuối cùng là chần chừ mà : “Thực ra Tư Mã chưa chết, bây giờ chủ công hoàn toàn bình an, tin báo lúc trước là trò lừa của phản quân bày ra, trước kia bọn thần cũng tưởng lầm là , sau đó nhận được mật báo của chủ công mới biết là trúng kế, nhưng theo ý của chủ công là muốn tương kế tựu kế, khiến địch tưởng là bọn ta trúng kế, kéo theo việc chúng công kích thành sớm chút......”

      Nhược Ngu hơi nghiêng mặt hỏi: “Là Tư Mã kia đặc biệt dặn dò ngay cả trong phủ cũng phải giấu diếm hết ư?”


      Bị hỏi đến đây, Trịnh tướng quân hạ gối và quỳ xuống đất, cúi đầu : “Tư Mã dặn là có thể báo cho trong phủ biết, để tránh làm phu nhân lo lắng, nhưng bọn thần mệt lử rồi, nhất thời chưa kịp thời thông báo cho phủ, vẫn mong phu nhân thứ tội......”


      Nhược Ngu hề lễ nhượng* tướng quân, chỉ mặc ông ta quỳ nền đất lạnh băng. Kỳ thực trong lòng mỗi người đều biết đây là chuyện như thế nào. Đây vốn phải là mệt mỏi mà là cố ý kéo dài việc thông báo. Xem ra trong mắt mấy thuộc hạ của Tư Mã mà , tiểu phu nhân ngốc nghếch dầu sao nữa cũng là hiểu chuyện, chỉ ăn ngon ngủ được mặc ấm thôi, có lẽ là vì chuyện quân trang trước kia, nên mấy bộ tướng này vẫn thích nổi nhị tiểu thư Lý gia a!

      *lễ nhượng: ý chỉ ân cần hay có thể hiểu là ưu tiên vì phép lịch


      Lần này Trịnh tướng quân cũng bị tiểu nữ nhân hỏi đến ngượng ngùng, thầm nghĩ: Lúc đấy mình cũng thuận miệng dặn dò thuộc hạ, mà phó tướng kia lại lười biếng kéo dài chưa , bản thân ông biết lại cũng thúc giục nữa, cũng thể trách phu nhân tức giận được......


      Sau hồi lâu mới nghe thấy tiểu phu nhân mở miệng : “Trịnh tướng quân cần tự trách, đứng dậy chuyện thôi.”


      Lúc Trịnh tướng quân đứng dậy phát hai đầu gối của mình đều tê cứng rồi. Nhược Ngu lại hỏi: “ biết trước đây là tiền tuyến có quân lương là sao?”


      Trịnh tướng quân lưỡng lự quan sát khuôn mặt lạnh lẽo của Nhược Ngu rồi mở miệng : “Tuy đến nỗi thiếu thức ăn, nhưng quân lương bị thiếu quả thực là , nếu như chiến tranh kéo dài, e rằng còn cần chuyển lương tới từ nơi khác nữa.”


      Nhược Ngu nghe đến đây, hơi gật gù : “Trước đây vì chuyện phá hỏng quân trang của Tư Mã đại nhân, ta tự biết mình có lỗi, đồng thời sâu sắc thấy được việc cung cấp vật tư ở phương bắc kịp lúc, nếu xảy ra chiến tranh vào mùa đông, với vài lỗi sai toàn bộ mạng sống của binh lính và bá tánh ở Mạc Hà thành liền phải phát sinh nạn mất mùa. Vì vậy nhiều lần trong lịch sử ở Vận thành cách đây ngàn dặm họ thầm phái người tích trữ lương thực. Vận thành khô mát quanh năm, có thể trữ lương thực tới ba năm hư, nếu theo đường bộ e rằng có người mở trạm kiểm tra rồi giấu , mà bằng kênh đào cũng có người lập đồn kiểm tra, nhưng bây giờ toàn bộ sông ở phương bắc đều đóng băng, trạm kiểm ở kênh đào cũng trú đông mà nghỉ hết. Ngược lại có thể vận lương băng.....”


      Kỳ thực Trịnh tướng quân chính xác là vì chuyện quân lương mà lo lắng, Lưu Trọng kia thất trách, làm tổn hại đến phần lớn quân trang bị phản quân dò tra và lấy mất, tuy trong nhà kho vẫn còn dư dả, nhưng nếu chiến trận căng thẳng tuy quân lương có thể lo được, nhưng bá tánh trong thành lại phải chịu đói. Bây giờ tiểu phu nhân này đột nhiên nhắc tới có đường lui như vậy, đúng khiến người vừa kinh ngạc vừa vui mừng.


      “Chỉ là chuyện vận lương băng này.....Sợ là xe ngựa vận chuyển đủ a......”Trịnh tướng quân đột nhiên nhớ ra điểm này, mang theo chút ngập ngừng mà .


      Lý Nhược Ngu lại sớm có chuẩn bị nên : “Ta cũng nghĩ tới điểm đó, Trịnh tướng quân chỉ cần lo phái người , vận chuyển ở Vận thành kia do ta đích thân thiết kế đường băng, lắp ráp chút dùng được, tuy có chút thô sơ, nhưng có thể giữ và chuyển được lương băng, mà để đè vỡ mặt băng hơn nữa chỉ cần người điều khiển liền có thể dễ dàng trượt băng, ban ngày vận lương quá phô trương, chỉ cần buổi tối liền có thể ngày được ngàn dặm rồi.”


      Trịnh tướng quân ngờ rằng ngay cả điểm này vị tiểu phu nhân đây đều lo nghĩ thỏa đáng rồi, có thể suy ra nàng lập kế khá lâu rồi, lần này tê cứng cả hai đầu gối ngược lại có chút phát sốt, khuôn mặt càng căng thẳng hơn, : “Phu nhân......Mạt tướng ......”


      Đáng tiếc là nhị tiểu thư Lý gia chưa bao giờ thích cái vở kịch quay lại vì hối hận làm người rơi lệ, nàng lập tức cũng chờ Trịnh tướng quân định hình ra tâm trạng liền xoay người : “ Mấy xe chuyển lương thô sơ này cũng chỉ là sử dụng cứu nguy lúc cấp bách, lần này có hư hao liền còn gì thay thế đâu, vẫn mong Trịnh tướng quân làm việc thỏa đáng chút, đừng làm hạng người vô lương sống bằng mặt bằng lòng! tình quân vụ của các người, vốn cũng phải là chuyeejnmaf nữ nhân bọn ta có thể chen chân vào, quân vụ của Trịnh tướng quân bận rộn căng thẳng nên ta đây cáo từ.”


      xong liền siết chặt mũ trùm của áo choàng, che khuôn mặt thanh tú, xoay người tới chỗ thị nữ của nàng.


      Sau khi lên xe ngựa, Long Hương nhìn khuôn mặt lạnh cóng tới ửng đỏ của tiểu phu nhân, mà thấy đau lòng, vội vàng lấy cao thơm dưỡng da mặt bằng mỡ cáo trân qúy từ trong tráp ra, múc muỗng bạc và tán đều mặt : “Phu nhân người chịu nghe nô tì, nô tì sớm sau khi rửa mặt phải bôi cao dưỡng mới ra ngoài, người cứ mực gấp gấp gáp gáp ra ngoài, người xem! Mới có nhiêu đó thời gian mà mặt người đều muốn lạnh đến meo lại rồi.”


      Nhược Ngu hơi tựa đầu vào gối sau đầu, hơi nâng mi nhìn nhìn nha hoàn theo mình từ đến giờ. Long Hương biết rằng nhị tiểu thư Lý gia đây ghét bỏ bộ dạng lắm điều của nàng, nhưng biểu cảm thanh lãnh như vầy bao lâu rồi nàng chưa thấy? Trong lòng lại lo lắng mà chua xót, cầm được nước mắt mà : “ Có thể cho là người bình phục, tiểu thư, người có biết lão phu nhân còn có mấy hạ nhân như chúng nô tì lo âu đến rơi lệ vì người bao nhiêu rồi ạ? Vào ngày gần nhất nô tì muốn sớm ngày báo cho lão phu nhân, để lòng lão phu nhân cũng nhàng vui mừng.”


      Nhược Ngu duỗi tay rồi dùng khăn của nàng, thay Long Hương lau nước mắt rồi : “Nếu ta khỏe rồi, còn khóc cái gì nữa, ngược lại ngươi xem, trước đây ta ngã ngựa mà ra ngu ngốc, là cái bộ dạng gì vậy?”


      Bây giờ Long Hương lại có thể dịu ngữ mà kể ra tình nhị tiểu thư của nàng vào thời gian đó: “Bộ dạng gì sao? chính là kẻ ngốc ngừng gây phiền toái a! Dùng bữa mà cầm nổi cái muỗng, chuyện cũng mơ hồ ràng, mà tính tình chính là hài tử, lúc đầu khi người với Tư Mã chưa thành thân, mà người lại quấn lấy ngài ấy muốn lấy chim ưng ra chơi, sau cùng đại nhân cũng còn cách nào đành mua cho người con vẹt lông trắng mới coi như lừa được người qua chuyện đó......”


      Nhược Ngu hơi xoay nghiêng người, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ lộ ra góc mặt nghiêng xinh đẹp, lông mi dài cong kia theo lên xuống của lời mà hơi run rẩy: “Cái bộ dạng như kia......Mà cũng dám lấy sao?”


      Long Hương cũng là bị thuyết phục cách sâu sắc mà ra: “ chỉ là dám lấy, nhưng còn chiều chuộng tiểu thư người tới tận trời a.......Nếu đại nhân có thể vượt qua phong ba mà trở về, tiểu thư.....phu nhân, người vẫn phải chung sống với đại nhân tốt nha!”


      tới đây, Long Hương mới chợt nhận ra, nếu tiểu thư quên quá khứ, ......chẳng phải đại nhân lại phải bắt đầu làm quen với việc chung sống với người tiểu thư bình phục này ư?


      Chuyện phiền toái nhất là, nàng nhớ rất ràng, lúc đầu tiểu thư lại chút do dự mà cự tuyệt theo đuổi của Tư Mã Đại Sở a!


      Cũng biết sau khi đại nhân cửu tử nhất sinh mà quay về, vị tiểu thư khó đoán của nàng đây, có thể nào nguyện ý cho phu quân đêm chăn gối mặn nồng hay đây?

    5. Bảo Vy197

      Bảo Vy197 Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      1,461
      Chương 110:

      Edit: Bảo Vy 197


      Năm đó Lý Nhược Ngu được sắp xếp chuẩn bị quân lương có thể nhận ra tìnhcujwinhf cực kỳ cấp bách của cánh Chử quân, vì có được cung ứng quân lương đầy đủ, nên dàn xếp chiến thuật cũng có biến hóa tương ứng, có thể thong thả hơn nhiều.


      Mà vào lúc này, phản quân phe Viên Thuật lại hề hay biết, chỉ cho rằng dân chúng Mạc Hà thành kia bất an và nội thành trống rỗng nên cuối cùng quyết định tấn công vào thành, nhưng tới khi đại quân của chúng tập hợp, lúc chúng dốc toàn lực ứng phó với cánh Chử quân ở trước mắt, nhưng hậu phương lại bỏ trống, nên dẫn đến chuyện đại bản doanh ở hậu phương bị đội kị binh tấn công bất ngờ, chỉ trong vòng đêm toàn bộ nhà chứa ở hậu phương đều ị tổn hại, kho lương của nhóm kị binh cũng tấn công đột ngột và thiêu rụi sạch .


      Khi Viên Thuật ở tiền tuyến và nghe được tin này, trong lòng lại càng tức tối hơn. Mùa đông phương bắc có lương thực, đơn giản là chỉ còn đường chết thôi! liền lệnh cho binh lính bao vây là phải tấn công toàn lực vào các trại cắm ở Lư Sơn của Chử quân, ra sức bắt sống Chử Kính Phong kia. Vì lần này muốn đe dọa để đổi lấy lương thực. Nhưng lúc các binh sĩ liều mạng đốt rừng lập vòng vây, số người chết hơn phân nửa, cuối cùng khi sắp công hạ được Lư Sơn, mới phát kẻ núi kia vốn phải là Chử Kính Phong, mà là tướng quân cố ý nhuộm tóc bạc phải ở Lư Sơn qua mắt Viên Thuật biết bao ngày qua.


      Viên Thuật nghe được tin này, trong lòng lập tức còn chịu đựng được, lòng lại càng nghi ngờ Thẩm Như Bách kia đánh lừa , mười hết tám chín phần là họ Thẩm kia là cùng phe với Chử Kính Phong kia, rồi dẫn dụ chui đầu vào rọ!


      Bây giờ chỉ còn lựa chọn là công phá Mạc Hà thành, bằng Viên quân thiếu lương thực đây còn sức để ra trận. Nhưng tới lúc công phá tường ngoài thành, Viên Thuật lại phát đạn mà Nam Cung Vân cung cấp lúc trước thể phá vỡ dù là chút tường thành, việc gia cố tường thành kia hơn nữa trong Mạc Hà thành lại lắp thêm cung và nỏ có sức công phá mạnh, cũng biết do người nào ra tay điều chỉnh, mà tầm bắn cực xa, loáng liền khiến các tay súng ở hàng đầu bị thương hơn nửa. Mà ở đầu mũi tên kia được thêm vào chất nổ đặc biệt có sức công phá cực mạnh, bên trong có bao bọc loại axit mạnh có khả năng ăn mòn kim loại, làm mấy khẩu đại pháo kia đều hư hại đến dùng được.


      Viên Thuật mất thế chủ động, khó lòng vực dậy tinh thần sĩ khí lần nữa, đúng lúc này, khi quân của Chử gia thình lình xuất từ hai phía như thiên giáng kỳ binh, đại quân của Viên Thuật lại bị đánh đến trở tay kịp lần nữa, chỉ lát sau đại quân tan tác như núi lở, trận pháp bị mãnh tướng tấn công như nước siết đến độ đổ vỡ đội hình.


      Viên Thuật vừa thấy tình thế vô vọng, liền làm theo Tào Tháo cuống quýt trốn chạy khi trận Xích Bích thất bại, dự tính chạy lên gốc cây gỗ khô sau cùng ở Thanh sơn để trốn, nhưng chạy trốn được nửa đường lại gặp được đại quân Vạn Châu thành muốn tới hưởng sái.


      Thù mới rồi thêm thù cũ a, Viên Thuật vừa thấy thế trận trong lòng càng thêm chắc chắn là Thẩm Như Bách kia cản trở kế hoạch của , lập tức hận khí càng gia tăng, đội quân thân cận mà dẫn đầu đụng độ thành trận chiến với đại quân Vạn Châu thành.


      Binh lính Vạn Châu thành vốn luôn ở xa chiến tranh, tuy vậy ngày thường cũng có khổ luyện, nhưng làm sao có thể bằng với đội quân hung bạo bao năm chinh chiến nơi trận mạc của Viên Thuật ở kinh thành đây chứ?


      Thẩm Như Bách kia chẳng qua vốn là muốn tranh thủ cơ hội mà thôi, chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi, còn dựa sức từ đại pháo tầm xa của Nhi Đóa để quyết định cục diện cuối cùng của trận chiến này. Nhưng bây giờ lại là địch cận kề, tất cả các kế sách như ý toàn bộ đều vô ích. Chỉ còn các trận chiến đao kiếm tới gần.


      Sau cùng mấy binh lính chân tay èo oặt được chăm dưỡng nhiều năm của đại quân Vạn Châu này bị quân đội ác lang của Viên Thuật hung hăng dẫm đạp còn mảnh giáp, Thẩm Như bách kia vửa thấy đại cục ổn sớm chuồn mất còn dấu vết, cuối cùng đại quân Vạn Châu liền bị đánh tan tành như vậy đấy.


      Viên Thuật kia cũng cùng đường rồi, kích ddooojng lại càng điên cuồng hơn, sau cùng dứt khoát làm tới cùng, liền chuẩn bị thẳng tới và công phá Vạn Châu, cướp bóc được tòa thành trống kia cũng xem như có thể chịu đựng qua mùa đông rét buốt này.


      Khi tấn công tới thành Vạn Châu người canh giữ, lại gặp phải Tư Mã Đại Sở chờ ở Vạn Châu thành từ lâu. Bây giờ hồi phục mái tóc màu bạc, đứng lưng ngựa, cả mặt đầy vẻ khắc nghiệt, phất tay chỉ huy thiên binh vạn mã kia đợt quét sạch tàn quân của Viên Thuật, hơn nữa còn tự tay bắt sống nghịch tặc Viên Thuật, diệt tận gốc khối u ác tính của Bắc Cương này.


      Trong các tính toán lần này, có thể là nhất cử tam tiện, theo kế “vây Ngụy cứu Triệu”*để bao bọc Mạc Hà thành phải chịu tập kích của chiến trận, lại diệt trừ được phản quân Viên Thuật, việc quan trọng hơn là Chử Đại Tư Mã mượn việc trấn thủ ở tòa thành Vạn Châu trống rỗng để bảo vệ thành rồi danh chính ngôn thuận mà kéo Vạn Châu gia nhập vào phe cánh của mình, sau khi làm nhiệm vụ lần này, thế lực của Chử Kính Phong được mở rộng về phía đông nam, nắm bắt được Vạn Châu là vị trí lưu thông chiến lược, về sau Bạch gia ở miền trung muốn dùng lương khô uy hiếp Mạc Bắc là chuyện khó như lên trời đấy!

      *vây Ngụy cứu Triệu: Theo kế “vây Ngụy cứu Triệu” của Tôn Tẫn, Điền Kỵ thay vì cứu Triệu lại dẫn quân tức tốc tiến thẳng đến kinh đô Đại Lương của nước Ngụy, buộc Bàng Quyên phải bỏ việc tấn công Triệu để quay về cứu nước rồi bị quân Điền Kỵ đánh cho đại bại trong trận Quế Lăng.


      Lúc Chử Kính Phong quyết định chiến thuật, điều duy nhất lo lắng chính là lương khô, chỉ là lúc đầu Thẩm Như Bách cấu kết với Lưu Trọng kia, nếu như ngăn cản sợ là để kẻ gian xảo như Thẩm Như Bách kia phát ra chuyện gì đó, chỉ từ bỏ hơn nửa số lương khô và phải đánh nhanh thắng nhanh rồi chờ thu phục được Vạn Châu, cũng lo về lương khô để sống qua mùa đông, nhưng kế hoạch này dù gì cũng có chút nguy hiểm.


      May mà sau này khi Trịnh tướng quân chuyển thư tới báo, giải quyết được vấn đề lương khô, mới có thể tiếp tục kéo dài thế giằng co, mãi tới khi lương khô ở tiền tuyến của Viên Thuật bị tổn hại đến còn gì, mới tới tập kích kho lương hậu phương của phản quân, ép Viên Thuật kia tới mức phải làm càn!


      Lúc đại quân bắt đầu lên đường quay về Mạc Hà thành qua đầy hai tháng rồi. Vốn vì tường thành sụp đổ mà lòng dân trở nên dao động, giờ đây lòng dân lại càng thêm vững vàng! Các bá tánh đều giăng đèn kết hoa, hoan nghênh Tư Mã đại nhân bọn họ quay về.


      Phủ Tư Mã khỏi phải , quản gia kia vui mừng hớn hở chỉ đạo nô tì thu dọn sảnh đường trạch môn, chỉ để chờ Tư Mã đại nhân quay về.


      “Phu nhân, tên chạy vặt kia cửa thành trở về thông báo, là quân đội của Tư Mã đại nhân chuẩn bị lên đường vào thành rồi, người mau mau thay y phục, tới cổng thành nghênh tiếp ạ.”


      Tô TÚ vốn lòng mừng rỡ vào phòng, nàng vốn cho rằng phu nhân phải tắm rửa xong xuôi đầu tóc gọn gẽ và thay y phục rồi, nhưng khi vào tới phòng mới thấy, tiểu phu nhân kia điềm tĩnh ngồi thẳng người ở án thư y như cũ, tay cầm cây bút tập trung viết chữ.


      Nét chữ kia với mấy nét vẽ bậy của phu nhân trước kia đơn giản là hai người hoàn toàn khác nhau, lực bút đầu bút đáng để gọi là tác phẩm của bậc thầy....Chỉ là căn bệnh run tay kai dường như cũng vì việc phu nhân hồi phục tâm trí mà bớt phần nào, vốn chữ lớn thẳng thớm vì đột nhiên kiểm soát được run rẩy mà trở thành đường bút run rẩy.


      Lý Nhược Ngu chậm rãi đặt bút xuống, giơ tay cầm lấy chữ vừa mới viết xong vò thành cục, ném vào rổ trúc ở bên, thèm ngẩng đầu mà tiếp tục chuẩn bị viết thêm trang nữa.


      Tô Tú mới nhìn bộ dạng bảo nghe của tiểu phu nhân, trong lòng nàng cũng có chút nôn nóng, chỉ có thể nhàng khuyên bảo: “Tính ra Tư Mã đại nhân rời nhiều tháng nay rồi, nhất định là vô cùng thương nhớ phu nhân, nếu ở cổng thành mà thấy thân ảnh của phu nhân, thất vọng như thế nào đây......”


      Lý Nhược Ngu mang ngữ điệu thanh lãnh cắt ngang lời của nàng: “Người mà nhớ......lại phải là ta......”

      Tô Tú nghe xong liền lặng , chờ như muốn gì đó, lại thấy tiểu phu nhân chậm chạp đặt bút lông trong tay xuống, xoa bóp cổ tay, im lặng lúc mới : “ Hầu hạ ta thay y phục !”


      dễ gì khi được tiểu phu nhân đồng ý, Tô Tú vội vàng lên tiếng hô gọi thị nữ chờ ở ngoài mang nước nóng vào, hầu hạ phu nhân rửa mặt. Long Hương mở tráp nữ trang ra từ lâu, chân tay nhanh nhẹn tán phấn trang điểm dạng ẩm lên. Dùng dao bằng bạc cắt phần thanh tước đầu đại*, rồi dùng nước đổ vào trong nghiên và đánh nhuyễn thành bột rồi nàng lấy bút càng cua chẩn bị lát nữa dùng để tô chân mày.

      *thanh tước đầu đại: chì kẻ mắt ngày xưa.


      Da mặt của tiểu thư vón đẹp, lúc mùa đông chỉ hay thực việc thoa da bằng cao dưỡng da dầu cáo. Chờ sau khi đánh lớp phấn mỏng, khuôn mặt kia liền giống như trứng gà lột, ấn cũng sợ làn da mỏng như nước kia bị ấn vỡ.


      Khi vẽ sơ sơ lông mày cao vút, dùng phấn đen nhấn cho đậm, đánh má hồng đào lên, môi mềm tô lên son màu đỏ đậm, giai nhân trong gương đồng nhìn tiểu thị nữ bên cạnh hầu hạ đều có chút ngây người.


      Tô Tú cảm thán trong lòng, tiểu phu nhân ở độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân, cởi bỏ non nớt và càng thêm thuần thục hấp dẫn, cũng đừng trách Tư Mã đại nhân chiều chuộng mình nàng, chỉ ước được giữ ở trong miệng.


      Chờ khi chải xong kiểu tóc triều thiên vãn kế nghiêng, vầng trán trơn láng của Lý Nhược Ngu được thả xuống hai lọn buông lơi dày dặn càng làm nàng thêm rực rỡ, nàng nhìn Long Hương gắn lên đầu của mình bộ trang sức vàng nạm ngọc, nàng vốn hơi nhíu mày, sau cùng rốt cuộc là nhẫn nhịn có mở miệng ngăn cản.


      Khi nàng thay xong bộ váy dài có đính lông thỏ bên nẹp có chạm nổi đường ngọc vỡ, nếu chăm chút cho chút tinh quang cho đôi mắt trong như nước hồ trời thu kia, thoạt nhìn qua dường như vẫn còn bộ dạng đáng thơ ngây của vài tháng trước đó.


      Sau khi các nàng tay chân nhanh nhẹn giúp phu nhân rửa mặt chải đầu xong, mới đỡ lấy tiểu phu nhân mặc áo choàng dày lên xe ngựa, mau chóng thẳng tới hướng cổng thành.


      Lần này hai bên đường lớn tụ tập rất nhiều đám đông, là náo nhiệt lạ thường, nghe có nhiều phú hào hương thân ở Vạn Châu cũng tới Mạc Hà thành, tìm cơ hội nịnh bợ chút tân bá chủ mới nhậm chức.


      Lúc Nhược Ngu bước theo bậc thang đá để lên cổng thành, vừa nhìn liền thấy được thân ảnh đầu tiên ở hàng ngũ kia.


      Chỉ thấy người có khoác mọt bộ giáp bạc sáng chói, mái tóc bạc được búi đỉnh của chiếc mũ cánh phượng hàm tướng, áo choàng dài vì cưỡi ngựa về phía trước, mà tung lên ở sau lưng lực lưỡng theo hướng gió, trông uy phong lẫm liệt.


      dường như để ý cái chăm chăm của nàng, nên nam nhân cả người toát ra khí chất lạnh lùng kia đột nhiên hơi ngẩng đầu, lướt mắt nhìn đến chỗ nàng đứng lầu thành, ký ức từ quá khứ đều có chút khuôn mặt hời hợt trầm lặng, lại như sông băng tan chảy và tạo ra vết nứt, khuôn mặt tú kia lại toàn là ý cười......


      Lý Nhược Ngu hơi lùi về sau vài bước, cố ý tránh ánh mắt soi tới lầu thành.


      đúng lúc này, đội quân đông đảo, giống như thủy triều đều ồ ạt vào thành, tiếp nhận chào đón của các bá tánh. Lý Nhược Ngu xuống lầu thành, sau khi lên xe ngựa, xe liền thuận theo đường lớn ngõ vòng về phủ.


      Đại quân như này rầm rộ khải hoàn, nàng từng thấy qua, lúc đó vì Chử Kính Phong tiêu diệt nhóm cướp bắc nhung, thắng lợi quay về, lúc đó nàng lần đầu tới phương bắc, đứng ở bên đường liền thấy nam nhân kia với tư chất hùng cưỡi ngựa vẫy tay, theo lệ thường, khi thắng trận trở về, chúng vị tướng sĩ luôn phải tập hợp ở chỗ chung lòng chung vui thời gian dài.


      thực tế, trong hộ phủ đều bắt đầu bày biện yến tiệc linh đình, chuẩn bị thưởng công cho các tướng sĩ, nên Tư Mã đại nhân thể trở về trong lúc nữa.


      Lý Nhược Ngu nghĩ như vậy, rồi xuống xe ngựa, chuẩn bị bước vào trong viện của mình. Nhưng ngờ , còn chưa bước vào tới viện liền nghe thấy đợt thanh nhốn nháo chỗ cổng trước. Quản gia kia vui rạng rỡ chạy tới thông bẩm: “Phu nhân, Tư Mã đại nhân trực tiếp về phủ, người mau ra đón ngài ấy ạ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :