1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa xuân ở căn nhà cũ - Yên Bán Căn 56 chương + Ngoại truyện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 50: Muah muah
      Ăn sinh nhật xong, Trình Nặc và Tông Lãng cùng đưa Bạch Nguyên đến ga tàu. Còn hai năm nữa cậu mới giải ngũ, lần này có thể sang năm mới gặp lại.

      Trình Nặc có phần nỡ, dù mới biết Bạch Nguyên chưa được bao lâu nhưng có cảm giác thân thiết với cậu, cứ như là em trai ruột vậy. Mà tính con nít của Bạch Nguyên cũng để rất vui vẻ.

      Chia ly luôn buồn bã, nhìn Bạch Nguyên xếp hàng vào ga tàu, mắt Trình Nặc nóng lên. Trình Nặc kéo vào lòng, khe khẽ thở dài: “Haiz, em mà như thế, có lẽ ghen mất.”

      Trình Nặc cười khẽ: “Vô lại.”

      Tiễn Bạch Nguyên , Tông Lãng thuận tiện đến nhà hàng chuyến, Trình Nặc cùng , đến nhà hàng, nhìn mãi mà thấy Phương Đình đâu, trái lại trông thấy khác đeo thẻ quản lý.

      hỏi Tông Lãng: “Phương Đình đâu rồi?”

      Tông Lãng giải thích gì thêm, chỉ xin nghie việc, Trình Nặc cũng hỏi nữa.

      Giai đoạn chuẩn bị sơ bộ cho sơn trang cơ bản hoàn thành, các tài liệu theo cầu của các cơ quan chính phủ cũng làm xong, cuối cùng đến đầu năm Tông Lãng cũng được nghỉ. Chuyện của nhà hàng xưa nay đều do giao cho Phương Việt toàn quyền xử lý, hôm nay chỉ đến giao phó ít chuyện, giao phó xong là có thể yên lòng cùng Trình Nặc về cù lao.

      Phương Việt chi nhánh khác, nhận được điện thoại của Tông Lãng chạy đến. Tông Lãng giới thiệu xong cùng ta họp. Trình Nặc ở lại văn phòng chờ, nhất thời nhàm chán, bèn lấy điện thoại ra lướt weibo.

      Tối hôm qua tranh thủ thời gian đăng video quay cháo mồng tám tháng Chạp lên, mấy tấm ảnh chụp sinh nhật hôm qua cũng được đăng lên, trong bình luận đều chúc sinh nhật vui vẻ.

      Tin nhắn cũng có rất nhiều, có nhiều người hỏi vị trí cụ thể của cù lao Hà Diệp, bày tỏ rảnh rỗi muốn đến thăm thú. Trình Nặc chọn mấy cái trả lời, lại kéo xuống tiếp, trông thấy tin nhắn hôm qua mình để ý: Trình Nặc?

      Hiển nhiên người này có biết , bấm vào trang cá nhân của đối phương xem, chỉ có mấy bài viết được chia sẻ, trong album cũng có ảnh. Lấy làm lạ, suy nghĩ rồi trả lời: Bạn là?

      Đợi mãi thấy có đổi mới, đối phương cũng trả lời. Đúng lúc Tông Lãng họp xong về, liền để ý tới điện thoại nữa.

      Hôm nay đến thành phố, ngoài tiễn Bạch Nguyên chuyện quan trọng nữa chính là mua nguyên liệu. tính làm các video liên quan đến phong tục lễ tết. Hôm qua lúc ăn cơm xin thím Ngô chỉ giáo, thím Ngô bây giờ mấy chuyện như ăn Tết này, ngay cả nông thôn cũng làm nữa. Dù sao điều kiện cuộc sống được nâng cao, con người lười biếng, chỉ cần tiêu ít tiền là gì cũng mua được.

      Trình Nặc vẫn hỏi cặn kẽ, hơn nữa còn ghi lại vào sổ. Trước đây, hễ qua mồng tám tháng Chạp là phải chuẩn bị ăn Tết. Dựa theo tập quán địa phương, đầu tiên thứ được thiếu chính là ướp cá xông khói thịt xông khói, làm lạp xưởng. Người miền Bắc ăn kẹo mạch nha viên, còn bên này ăn cốm đường, dùng gạo, mè, đậu phộng các kiểu, thêm nước đường làm từ lúa mạch hòa vào với nhau, làm thành loại thực phẩm. Còn cả bánh dày năm mới, bánh bột gạo, bánh bông lan đậu hũ, vân vân.

      Trình Nặc liệt kê ra giấy mấy nguyên liệu cùng dụng cụ cần mua. Tông Lãng rảnh rang nên làm tài xế, khắp thành phố tìm với , nguyên liệu dễ mua rồi, chỉ yếu là dụng cụ, có rất nhiều thứ trong siêu thị hay cửa hàng hề có, chỉ phải đến những cửa hàng lẻ bình thường, tìm cả ngày trời mới mua đủ.

      Về nhà, cầm máy cơ nghiên cứu chức năng quay phim, tính mai bắt đầu dùng. Tông Lãng cam lòng bị lạnh nhạt, tắm xong lại quanh quẩn bên cạnh , thấy vừa đặt máy ảnh xuống, liền lập tức đưa người tới giường.

      Trình Nặc cười đẩy , “Em còn phải chuẩn bị nguyên liệu dùng cho ngày mai nữa đấy.”

      Tông Lãng chịu, “Cũng mười giờ rồi, để mai rồi chuẩn bị tiếp!”

      Lúc này Trình Nặc mới phát , trễ thế này rồi nhưng hề thấy mệt, cũng buồn ngủ. Làm chuyện mình thích, tâm trạng đều thoải mái, giống như ngày trước làm, chỉ vì vài ba đồng lương mà phải chịu đựng.

      Tông Lãng cho phân tâm, bá đạo hôn lấy môi , đôi tay dấy lửa lên khắp nơi, nhận ra cơ thể động tình vì mình, mưa xuân tràn lan, rồi mới hài lòng thở dài…

      ***

      Ngày hôm sau, ánh nắng chan hòa. Trình Nặc thức dậy, đứng trong sân vươn vai. phát từ sau khi mình đến nơi này, phần lớn toàn là những ngày trời trong. Hơn nữa mặt trời ở đây lại rực rỡ ấm áp.

      Ăn sáng xong liền bắt tay làm việc. Hôm nay phải làm lạp xưởng. Tông Lãng giúp chuyển bàn vuông trong gian nhà chính ra, dọn ở sân trước. Số thịt heo và gia vị hôm qua mua cũng được lấy ra.

      Hôm qua lúc mua thịt heo, nhìn thấy, ở chợ có bán lạp xưởng và cũng có cả máy chuyên làm. Máy làm lạp xưởng kia rất nhanh, rửa sạch thịt rồi cắt thành từng miếng , lại trộn thêm gia vị, cho vào mày, đeo ruột sấy ở đầu kia của máy, mười mấy cân thịt heo nhanh chóng biến thành lạp xưởng.

      Trình Nặc định làm bằng tay hết nên việc này mất rất nhiều thời gian. Đầu tiên phải cắt thịt, mua hơn mười cân thịt, nếu làm mình khá bận rộn.

      Đặt máy ảnh lên, điều chỉnh góc độ, bắt đầu làm việc.

      biết nấu cơm từ nên kỹ năng dùng dao tệ. Tuy thế xắt khối mười mấy cân thịt heo vẫn khá mệt, nghỉ ngơi giữa chừng, Tông Lãng chủ động nhận lấy dao giúp tay. Trình Nặc cũng phản đối, đeo tạp dề màu xanh lam vào cho .

      Muối trong nhà đủ, với Tông Lãng tiếng rồi ra tiệm bán mua muối. Trả tiền xong nhớ đến lời nhắn trước đó. Sau lần đấy, Tông Lãng vẫn luôn bận rộn công việc, đoán chắc có thời gian trả lời. Nhưng vẫn thuận tay mở sổ ghi nợ ra, phát có câu trả lời —— Bản thân cũng rất muốn gặp lần, nhưng công việc quá bận, cách nào tới được. Còn về cảm ơn cần, đều là việc nên làm thôi. Có điều rất nhiều chuyện ở trong tiệm đều do Tông Lãng giúp đỡ, ấy chi ra nhiều hơn tôi, nếu quả muốn cám ơn hẳn phải cám ơn Tông Lãng mới đúng, ấy là thanh niên nhiệt tình hiền lành tích cực phấn đấu. Ký tên: Chủ tiệm bán.

      Trình Nặc đọc xong, nhịn được bật cười. Đúng là biết xấu hổ, lại còn khen mình thế nữa.

      ngẫm nghĩ, lại viết tiếp: thể gặp mặt đúng là đáng tiếc, vẫn muốn kết bạn với .

      Viết xong, để lại số Wechat của mình ở bên dưới, lại còn vẻ thêm cái mặt cười. Ý muốn mình rất muốn kết bạn với chủ tiệm.

      đường trở về ngừng người, nghĩ xem Tông Lãng có phản ứng thế nào, là để ý đến lời nhắn của , hay chủ động tiết lộ thân phận.

      Về lại nhà, Tông Lãng vẫn chưa băm thịt xong. Trình Nặc nhận lấy cao băm tiếp, cho nghỉ lúc. Nghĩ bụng phải mượn cớ để đến tiệm bán chuyện, thế mới có thể thấy được lời nhắn của . Nghĩ mãi mới nhớ ra, nhà có rượu trắng. Hôm qua lúc thím Ngô dạy làm lạp xưởng có nhắc tới, lúc nêm gia vị phải cho chút rượu trắng vào, như thế sau này khi phơi khô lạp xưởng càng ngon hơn. Thế là hợp tình mời Tông Lãng mua rượu.

      Tông Lãng đến tiếm , chưa lấy rượu mà xem sổ ghi nợ trước. Lúc thấy lời nhắn của Trình Nặc lại cắn răng. Nhất là cái mặt cười và dãy số Wechat kia, lại dễ dàng cho người xa lạ như thế, nên biết lúc đầu phải tốn rất nhiều sức lực giờ mới biết được số Wechat của đấy.

      nghĩ, bằng dứt khoát thẳng thắn luôn, dẫu gì cũng lấy thân phận chủ tiệm mà làm việc xấu. Nhưng vừa nghĩ đến Trình Nặc vốn biết là chủ tiệm, lại còn nhiệt tình muốn kết bạn với người ta, trong lòng khỏi ghen tị.

      Tông Lãng cầm rượu ấm ức về nhà, đúng lúc Trình Nặc băm thịt xong, chuẩn bị cho gia vị, gọi vào giúp khuân chậu dọn thịt.

      Mấy lần Tông Lãng toan mở miệng, muốn cho biết mình là chủ tiệm, nhưng cuối cùng vẫn . cảm thấy Trình Nặc quá đơn thuần, sao có thể tùy tiện để lại Wechat của mình cho người xa lạ thế được. Là bạn trai , cần phải để cho biết, thể dạ tin người lạ.

      Trình Nặc sớm để ý thấy vẻ mặt khác thường của Tông Lãng, cũng khám phá gì, chỉ tự mình nêm nếm gia vị cho vừa miệng. Cho ngũ vị hương, muối, hành, hừng cùng xíu rượu trắng vào. Trộn đều lên rồi bắt đầu làm lạp xưởng.

      có máy, chỉ có thể dùng biện pháp mà thím Ngô dạy . Dùng cái phễu, treo ruột sấy ở miệng phễu, nhờ Tông Lãng cầm hộ, còn nhét thịt từ xuống, vừa nhét vừa dũng đũa đẩy về phía trước. Thịt heo vào ruột còn phải dùng tay bóp lại để cho nó chặt hơn.

      Giữa chừng, vì để có góc độ quay hình tốt mà thể thường xuyên dừng lại, điều chỉnh vị trí máy ảnh. Thế nên tốc độ rất chậm, đợi tới lúc làm xong tất cả chỗ thịt heo là hai giờ chiều. Hai người bận rộn đến tận bây giờ, cơm trưa vẫn chưa ăn.

      Trình Nặc đói meo, làm cơm. Trình Nặc dùng dây cột lạp xưởng, treo trong sân trước phơi nắng.

      kịp nấu đồ ăn, vừa vặn tối qua còn dư lại cơm, thế là Trình Nặc làm món cơm chiên trứng. Vừa chiên xong điện thoại vang lên báo, mở ra nhìn, là lời mời kết bạn Wechat: Tôi là chủ tiệm bán.

      Trình Nặc ngờ Tông Lãng thêm , chạy ra phòng bếp nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Tông Lãng ngồi ghế , cầm điện thoại mày mò. do dự chấp nhận ngay. Phát số tài khoản nãy là số mới, bên trong có gì, biệt danh là chủ tiệm bán. cười cười, sau đó gửi biểu tượng hoa nở muah muah.

      Tông Lãng vừa nhìn thấy biểu tượng này bực bội, có cái gì mà vui chứ? Lại còn muah muah??

      Lúc này cất điện thoại , vào phòng bếp gọi Trình Nặc: “ đói bụng rồi!”

      ***Buổi chiều có việc gì, Trình Nặc mở laptop lên biên tập video. Nhìn những video quay bằng máy cơ sáng nay, chất lượng rất sắc nét, thể đem so với điện thoại được. khỏi cảm thán, hàng đắt tiền chính là hàng đắt tiền, giá cao cũng có lý do của nó.

      Tông Lãng nghỉ ngơi lúc rồi lại cưỡi xe ba bánh đến lều lớn. đường nhớ ra Trình Nặc có nhắn lại ở trong sổ ghi nợ, có mấy thứ có, thế là gọi điện cho lão Đinh giao hàng, nhờ chú ấy có rảnh đưa đến.

      Trước kia cù lao có con ở, nên trong tiệm của cũng cần những thứ đồ mà con dùng, giờ Trình Nặc đến rồi, vẫn nên chuẩn bị thôi, nếu mua đồ lại bất tiện.

      Nhưng nghĩ đến biểu tượng muah muah kia, trong lòng lại khó chịu. Hôn gió với người đàn ông khác, mặc dù người đó chính là , nhưng như thế cũng được, tuyệt đối được!

      Buồn rầu cả buổi chiều, đến khi từ lều lớn quay về, lão Đinh gọi điện cho , đưa hàng đến rồi. Tông Lãng nghĩ hơn tháng chưa trả tiền cho lão Đinh, thế là bảo chú ấy đợi lúc, còn mình lái xe chạy thẳng đến tiệm.

      Lão Đinh làm buôn bán sỉ ở trấn , hàng trong tiệm đều do chú ấy đưa. Tông Lãng đến, chào hỏi với chú ấy, tính tiền mấy lần giao hàng trước đó.

      Xong xuôi, hai người châm điếu thuốc trò chuyện qua lại. Đột nhiên lão Đinh nhắc đến Trình Nặc: “ cù lao các cậu, có phải có mới dọn đến , trông đẹp đấy, lần trước tôi đến giao hàng, còn tưởng tôi là chủ tiệm chứ.”

      Tông Lãng cười, “Là bạn tôi.”

      Lão Đinh bất ngờ, “Bạn cậu sa, ánh mắt tệ. Có điều nếu là bạn cậu sao biết cậu là chủ tiệm chứ, vẫn là tôi phải cho ấy.”

      “Chú với ấy tiệm này là của tôi rồi?!” Tông Lãng phản ứng rất kịch liệt, ném luôn thuốc tay.

      Lão Đinh còn tưởng mình sai, “Sao, sao thế, thể à?”

      Tâm trạng buồn bực cả chiều nay của Tông Lãng biến mất trong chớp mắt, “ sao, có thể .”

      Sau khi lão Đinh rời , Tông Lãng về nhà, phát Trình Nặc nằm ngủ ghế xích đu ngoài sân. đứng bên cạnh, nhìn gương mặt say giấc của , bất giác cười thầm, “Đồ lừa gạt này.”

      Trình Nặc vẫn cầm ddt trong tay, có lẽ trước khi ngủ lướt weibo. Tông Lãng sợ làm rớt điện thoại, nhàng rút nó khỏi tay , để bên Nhưng cẩn thận đúng phải nút home, màn hình điện thoại liền sáng lên.

      điện thoại của Trình Nặc khóa màn hình, vừa sáng lên liền trực tiếp nhảy đến khung trò chuyện ở weibo. nhìn thấy màn hình có cái tên quen tai: là Lâm Dĩ An, bây giờ em có khỏe ?

      Lâm Dĩ An, cái tên này, từng nghe thấy Cố Viễn Giang nhắc đến, là chồng trước của Trình Nặc.

      Trong lòng xoắn xuýt phen. Điện thoại của Trình Nặc, nên nhìn. Nhưng cái tên này lại làm rối loạn. để ý, tin nhắn này nằm trong mục tin nhắn từ người lạ.

      nghĩ, có lẽ Lâm Dĩ An thấy video của Trình Nặc nên mới nhận ra . Nếu Trình Nặc thấy, liệu có nhớ lại chuyện trước kia ? Có khổ sở ?

      Trong thời gian do dự, màn hình tối , bèn chạm lấy nó lại sáng lên lần nữa, nhưng tin nhắn vừa rồi thấy đâu, bị tin nhắn khác đẩy xuống dưới rồi.

      do dự nữa, mở ra hộp tin nhắn từ người lạ, tìm tin nhắn của Lâm Dĩ An, phát trước đó ta cũng gửi Trình Nặc, Trình Nặc còn hỏi ta là ai.

      ngẩng đầu nhìn Trình Nặc, vẫn ngủ say. Mặt trời mùa đông làm gò má ửng đó, lúc gió thổi qua, hàng mi khẽ rung, khóe môi hơi cong lên, như nằm mơ thấy chuyện vui.

      nhanh chóng trả lời lại Lâm Dĩ An: Tôi là chồng chưa cưới của Trình Nặc, bây giờ ấy rất hạnh phúc, xin cách xa giùm!

      Sau đó chút do dự xóa tin nhắn của Lâm Dĩ An.

      Vất vả lắm mới thấy Trình Nặc buông bỏ mọi thứ, vui vẻ đối mặt ngày lại ngày. tuyệt nhiên cho phép bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì, lại đến làm phiền .
      Hale205 thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 51: Quý ngược FA
      Biên tập xong video làm lạp xưởng, Trình Nặc tạm thời chưa đăng ngay, tính đến bao giờ quay xong những video khác đăng lên trước giao thừa.

      Tiếp theo, Trình Nặc bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cần làm món cốm đường. Món này khá phức tạp, đầu tiên phải ngâm lúa mạch mấy ngày, đợi nó ra mầm mới có thể dùng để nấu đường. Nếp cũng phải ngâm trước, rồi lại hấp chín thành cơm nếp, cuối cùng phơi khô cơm mới rang được. Những thứ này đều phải chuẩn bị trước mấy ngày, nên Trình Nặc chuẩn bị từng bước , mỗi ngày chụp ít, cố dùng ống kính chụp mấy lần, ngừa sau này chụp đẹp, chụp lại phiền phức.

      Nếu Trình Nặc chỉ có mình phải liên tục đỡ ống kính, tìm gốc độ, qua lại liên tục. Mà lúc này, chỗ tốt của Tông Lãng được dịp thể , trở thành nhiếp ảnh gia ngự dụng của Trình Nặc. Mấy ngày sau đó, dùng máy cơ còn thuần thục hơn Trình Nặc.

      Nhân lúc làm cốm đường, Trình Nặc còn chuẩn bị làm bánh dày năm mới.

      Bây giờ bánh dày bán trong chợ toàn làm bằng máy. Tông Lãng hồi từng thấy ông nội làm bánh dày bằng tay. Nếp từ ngâm nước, mài bột, cho đến hấp chín giã mịn, đều là công việc đòi hỏi cả kỹ thuật lẫn sức lực. Nên đến mỗi lần làm bánh dày, đều là rất nhiều gia đình trong thôn cùng làm, hôm nay đoàn người này giúp nhà đông làm, mai lại đến nhà tây làm, cứ thay phiên luần lượt nhau. Thế nên rất náo nhiệt, bất kể đến nhà nào, cũng là sân đầy người.

      Trình Nặc nghe mà thích thú, mặc dù rất nghiêm túc chuẩn bị video phong tục năm mới, nhưng mấy ngày qua, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Nghe Tông Lãng mới nhớ ra, đó là thiếu khí.

      Ăn Tết mà, dĩ nhiên phải đông người sôi nổi rồi, thế mới có khí.

      Đáng tiếc nhà cũng chỉ có và Tông Lãng.

      Nguyên liệu làm bánh dày đều được Trình Nặc chuẩn bị xong, có điều lúc giã bánh dày phải dùng đến cối đá, nhưng thứ này mua được.

      Tông Lãng ngẫm nghĩ, cối đá dễ mua, nhưng hồi thấy ít nhà cù lao đều có, dù bây giờ dùng, song nếu tìm chừng có nhà nào đó vẫn còn giữ. Thế là dẫn theo Trình Nặc đến từng nhà hỏi.

      Nghĩ hay, nhưng đường hỏi thăm lại có nhà nào giữ. Trái lại có nhà còn, tuy nhiên bây giờ thành máng ăn nuôi heo rồi…

      Trình Nặc thất vọng, có điều chút thất vọng này nhanh chóng bị hạnh phúc thay thế.

      Lúc Tông Lãng hỏi cối đá ở từng nhà, người khác hỏi dùng làm gì. Đều là người lớn tuổi cả, video weibo gì đấy chưa chắc họ hiểu, nên Tông Lãng cũng giải thích phức tạp, chỉ là muốn ôn lại hơi thở năm mơi hồi , muốn làm lại những món đồ ngày Tết lúc trước.

      Người càng lớn tuổi càng nhớ ngày xưa, nghe như thế, ai ai cũng hứng thú. Vừa vặn vào tháng Chạp, mọi người đều rảnh rỗi. Thế là được chú Lưu thích góp vui nhất dẫn đâu, ba mươi bảy hộ gia đình cù lao, nhà nào cũng quyết định góp ít, cùng Tông Lãng Trình Nặc làm đồ Tết.

      Lần này, nhất thời cù lao Hà Diệp náo nhiệt hẳn lên.

      Trình Nặc thương lượng với chú Lưu, quyết định thế này thế kia, trước đó chuẩn bị nguyên liệu làm cốm đường với bánh dày rồi, nên giờ làm những thứ khác trước. Trong thôn có nhà muốn làm, liền vội vàng đưa nguyên liệu tới, đến lúc đó còn cùng nhau làm.

      Còn về cối đá, biết Tông Lãng tìm được ở đâu bác thợ đá, làm cái theo cầu, làm thêm giờ, ngày hôm sau đưa tới.

      Trình Nặc nhất thời vui vẻ, ngay trước mặt rất nhiều người hôn Tông Lãng cái, chọc cho những cụ già lớn tuổi che miệng cười.

      Tông Lãng tiến đến bên tai : “Có chút như thế chưa đủ, đến tối em phải đối tốt với đấy.”

      Trình Nặc xấu hổ lườm , “Được đấy, chờ .”

      Vì câu này mà cả ngày hôm đó Tông Lãng hưng phấn vô cùng, tràn trề năng lượng, làm việc cũng thấy phiền. Chỉ mong trời nhanh tối , nhanh tối .

      Vất vả lắm mới chờ được trời tối, cơm nước xong, Tông Lãng liền tắm rửa sạch , nằm giường lớn đợi Trình Nặc lâm hạnh.

      Trình Nặc có thói quen lướt weibo trước khi ngủ. Mấy ngày nay có đăng video gì, nên chọn ít hình, chuẩn bị đăng lên.

      Có rất nhiều ảnh. Có phong cảnh sáng sớm mùa đông, những đóa hoa ngậm sương mọc trong đồng ruộng, mảng trắng xóa. Cũng có tấm chụp lúc mọi người trong thôn tới nhà bàn nhau làm bánh dày, vô cùng náo nhiệt. Còn cả Tiểu Lang nữa, nó mập hơn trước rất nhiều, tròn vo cục như quả bống lông. Mà nhiều nhất chính là khi táy máy máy cơ, chụp từng ngọn cây cọng cỏ, thậm chí cả cây cải xanh, cảnh gần cảnh xa của nhà cũ, con đường lát đá cù lao, những người già nằm sưởi nắng, mái chìa cong đổ nát nhưng vẫn đứng sừng sững…

      Tông Lãng đợi cả nửa buổi vẫn chẳng thấy đến, bèn tiến tới, hỏi làm gì.

      “Lựa ảnh đăng weibo.” Trình Nặc ngẩng đầu lên mà trả lời, hiển nhiên quên khuấy chuyện cam kết lúc chiều.

      Tông Lãng xít lại gần, phát chọn rất nhiều ảnh, nhưng lại .

      “Hai chúng ta chụp chung tấm .”

      Trình Nặc hỏi sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện chụp ảnh. đứng đắn : “Chụp chung để em làm avatar, cho những người theo dõi kia biết em là hoa có chủ, đừng nghĩ lung tung nữa.”

      Trình Nặc bật cười, thỏa mãn nguyện vọng của , “Được, chụp giờ luôn hả?”

      Tông Lãng đáp ừ, rửa mặt rồi sửa lại tóc, nhưng chợt nhớ ra mình để tóc đầu đinh, vốn chẳng cần sửa. Lại nhìn quanh khắp nơi, tìm phông nền thích hợp để chụp. Nhìn tới nhìn lui, chọn được góc ghế mây cũ đặt bên bàn đọc sách.

      Ghế mây khá lớn, có thể ngồi đủ hai người. Tông Lãng ôm Trình Nặc vào lòng, tựa đầu lên vai , giơ điện thoại lên, chỉnh góc độ dưới trái phải các thứ, chụp liền mấy tấm. Chụp xong mở ra xem, tấm nào cũng chưa hài lòng, phải đủ ánh sáng lại cảm thấy mình đẹp trai. Thế là lại cầm máy cơ, đặt giá ba chân chụp.

      Trình Nặc cười , “Bình thường tùy tiện là thế, mà sao hôm nay chụp chung lại so đo vậy.”

      Tông Lãng : “Em hiểu đâu.” Bây giờ số người theo dõi của rất nhiều, trong bình luận có ít người gọi là nữ thần. Là người đàn ông của nữ thần, rất căng thẳng đấy biết ? Huống hồ còn cả tên Lâm Dĩ An kia nữa, chắc chắn cũng theo dõi weibo của , chụp mình đẹp trai làm sao để tên khốn kia thấy thua kém, tự thẹn bằng.

      nhìn đau đáu vào ống kính máy ảnh, nhắc nhở Trình Nặc: “Cười , cười .”

      Càng cố gắng Trình Nặc càng cười nổi, “ được rồi, em cười nổi nữa.”

      Tông Lãng đỡ sau gáy , để nhìn mình, “Nhìn nào, người đàn ông đẹp trai như vậy là của em, có phải đến nằm mơ cũng cười ?”

      Trình Nặc phì cười.

      Hai người ngồi ghế mây, Trình Nặc ngồi lên đùi Tông Lãng, ngẩng đầu nhìn cười tít mắt. Tông Lãng cũng nhìn , khóe môi khẽ nhếch, trong mắt ngập tràn tình che giấu. Đằng sau bọn họ là rèm cửa sổ bay bồng bềnh, bàn sách đặt chiếc hũ sành cũ, cắm vào đó mấy cây lau sậy, ánh đèn lờ mờ, ấm áp tĩnh lặng.

      Máy ảnh ghi lại khoảnh khắc này.

      Tông Lãng cực kỳ hài lòng với tấm ảnh chụp lần này, tải vào máy tính sửa đổi chút, rồi thúc giục Trình Nặc thay avatar. Trình Nặc nghe lời thay mới, rồi lại đăng những tấm ảnh chọn xong lên, ngẫm nghĩ lúc, lại đặt tấm ảnh chụp chung này vào cuối cùng, cũng đăng lên weibo luôn. Lúc viết caption, Trình Nặc ghi chú thích từng ảnh , đến tấm cuối chỉ có ba chữ —— Nhà của tôi.

      Nhà của tôi, có người tôi , cùng người tôi.

      Đăng lên được bao lâu, load lại lần, bình luận như bùng nổ.

      Nữ thần có chủ rồi!

      Đẹp trai quá, rất xứng đôi với chủ weibo, đúng là Kim đồng Ngọc nữ!

      Trời ơi, hạnh phúc quá, tôi cũng muốn chuyển đến cù lao Hà Diệp!

      Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sống với nhau đên đầu bạc răng long.

      Trai đẹp như thế có còn , cho tôi người !



      Tông Lãng nhìn bình luận khen mà hớn hở, ôm Trình Nặc về phía giường. Trình Nặc cười bảo đặt xuống. lại có đủ lý do để : “Quên ban ngày em gì rồi à?”

      Trình Nặc quên , hỏi : “Em gì?”

      Tông Lãng đặt lên giường, nghiêng người đè lên, ngọn lửa hưng phấn ngày dấy lên hừng hực: “Em , muốn đối tốt với .” rồi ôm trở mình, đem mình giao cho nắm trong tay…Đêm tối tĩnh lặng.

      Lửa tình đượm nồng.

      ***

      Ngày hôm sau, chính thức bắt đầu giã bánh dày. Buổi sáng các nhà đều bận rộn ít việc nhà, đến chín giờ, hẹn trước cùng nhau làm bánh dày nên lục tục kéo đến.

      Chú Lưu và thím Ngô là người đầu tiên đến. Chuẩn bị công việc trước hộ . Làm bánh dày phải dùng nồi lớn chưng bột gạo, chú Lưu cảm thấy lò đất trong bếp Trình Nặc hơi , nên lúc đến còn xách theo nồi sắt rất lớn.

      Dùng gạch cũ và đất vàng đắp thành bếp lò đơn giản ở sân trước, đặt nồi sắt lên, đổ nước vào đun sôi.

      Nhiều người nên làm việc cũng nhanh. Bột gạo được mài sẵn ở trấn . Vì bột gạo làm bánh dày là được trộn từ nếp với gạo trắng*, có người thích ăn sần sật nên cho nhiều nếp. Có nhiều người răng khỏe, lại cho nhiều gạo trắng. Nên bột gạo của các nhà đều để riêng, đánh dấu làm ký hiệu. Đợi đến khi hấp bột tách ra làm.

      (*Đây là loại gạo thu hoạch sau tiết sương giáng.)

      Dụng cụ hấp bột cũng phải lồng hấp, mà là thứ như thùng nước làm bằng gỗ, người cù lao gọi là thùng hấp. to dưới , có đỉnh với đáy, ở giữa có tấm hấp làm bằng gỗ, ở giữa có rất nhiều con mắt. Bên trải vải bông ướt, rồi từ từ trút nước bột gạo vào.

      Đây là công việc cần kỹ thuật, phải cho bột vào nhanh, nhưng như thế ai quen làm được, còn nếu cho bột vào chậm hấp quá tay. Trình Nặc làm được, nên việc này do thím Ngô cùng bác khác chừng năm mươi tuổi cùng làm.

      Bên này hấp bột, bên kia có người rửa sạch cối đá và chày gỗ, chỉ đợi bột hấp xong là bắt đầu giã bánh.

      Trong sân bu đầy người, đều là những người ở cùng nhau mấy chục năm trong thôn, đều quen nhau cả, dù làm hay vẫn ngồi chung với nhau trò chuyện rôm rả. Trình Nặc chuyển ghế trong nhà ra ngoài. Chính cũng có chuyện gì làm, bởi vì biết làm. Thế là lại cầm máy ảnh chụp khắp nơi. Cũng cố chọn góc này nọ, chỉ là thấy chụp, vô cùng chân thực. Chụp xong cũng quay video, lúc quay thôn dân trong thôn, mọi người đều cẩn trọng lại xấu hổ, nở nụ cười với ống kín.

      Nồi bột gạo đầu tiên nhanh chóng ra lò, do hai người đỡ thùng hấp đổ vào trong cối đá. Trình Nặc cầm máy chụp ảnh, vừa vừa chụp.

      Tiếp theo chính là khâu giã bánh dày quan trọng nhất. Giã bánh cần sức, là thanh niên duy nhất cù lao, Tông Lãng đương nhiên thể từ chối, sớm cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi áo sợi màu khói, xắn tay áo, chuẩn bị làm.

      Lúc giã bánh dày, phải do hai người thay phiên giã. chày tôi chày, gián đoạn. Người phối hợp cùng Tông Lãng đầu tiên là chú Lưu. thùng bột gạo phải giã chừng trăm nhát. Chú Lưu mệt rồi là lại đổi sang chú khác. Tông Lãng cần người thay, giã từ đầu cho đến cuối.

      Trình Nặc nhắm ống kính vào bột gạo trong cối đá, chụp lại khoảnh khắc chày hạ xuống. Chụp rồi chụp, ống kính di chuyển, chụp Tông Lãng. Tuy chày gỗ nặng, nhưng khi giã xuống vẫn cần kha khá sức. Mỗi lần giá, cánh tay lại căng cơ, để lộ mỹ cảm sức mạnh.

      Giã bột gạo cho tới khi mềm dẻo đổ ra tấm ván được rửa sạch, mọi người cùng động tay, nhéo viên bột lăn dài thành miếng rộng chừng mười lăm cm, sau đó để bác thuần thục dùng dao cắt thành những miếng . Tiếp đến lại có người sửa lại hình dáng của bánh dày cắt, lại thêm chút màu đỏ cho có sắc ở bên . Vậy là coi như xong bánh dày.

      Trình Nặc thòm thèm, nhân lúc nóng ngắt miếng, chăm chút đường trắng rồi cho vào miệng. Bánh dày vừa làm xong có mùi thơm của bột gáo, vừa mềm vừa dẻo, vào miệng lại sần sật, ngon hơn mua bên ngoài gấp trăm lần.

      Bên này ăn bên kia xong thùng bột gạo thứ hai. sân đầy người, kẻ cười người , vừa ăn vừa làm, vô cùng náo nhiệt sôi nổi. Trình Nặc chụp lại cảnh này, nụ cười nở mãi môi.

      ngày náo nhiệt cứ thế qua , đến buổi tối, Trình Nặc ngồi bên bàn đọc sách lướt weibo. định đợi tới gần giao thừa mới đăng tất cả các video lên, nên hôm nay lại tiếp tục up ảnh.

      Tông Lãng lại gần, cầu chụp ảnh chung tiếp. Chung xong, ấm ức : “Số lần xuất của Tiểu Lang còn nhiều hơn cả , có phải em nên cân nhắc đến việc cho lộ mặt mỗi ngày ?”

      Trình Nặc cười: “ nghiện được khen rồi đấy à?”

      Tông Lãng vùi mặt vào ngực mà cọ cọ: “Ừ nghiện đấy, có được , có được ?”

      Trình Nặc bị cọ cho nhột, cười ha hả được, “Được được được, ngày nào cũng cho lộ mặt, được chưa!”

      Thế là bắt đầu từ hôm đó, trong số ảnh đăng mỗi ngày của Trình Nặc, tấm cuối cùng nhất định là Tông Lãng, có ảnh mình , nhưng phần lớn là ảnh chụp chung của hai người. Có khi chụp nhanh, có khi lại tự chụp, cũng cố điều chỉnh gì, nhưng càng để lộ vẻ chân thực tự nhiên.

      lâu sau, ngoài biệt danh ‘cao thủ bắt cá’, Trình Nặc lại có thêm biệt danh mới: quý ngược FA!
      Hale205 thích bài này.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 52: Cốm đường
      Làm bánh dày xong, Trình Nặc liền thu xếp bắt đầu làm cốm đường.



      Hồi có nhiều đồ ăn vặt năm mới, cốm đường chính là quà vặt của tụi . Hễ mỗi lần Tết đến, nhà nhà đều làm gói to để bọn trẻ ăn đỡ thèm.



      Thứ tự các bước làm cốm đường rất phức tạp, còn phức tạp hơn bánh dày nhiều. Đầu tiên là nấu nước đường. Trình Nặc thỉnh giáo thím Ngô trước, biết lúa mạch cần phải ngâm cho tới khi nảy mầm mới dùng được, vì vậy chuẩn bị sẵn từ trước rồi. Ngâm lúa mạch ngày rồi đặt trong giỏ cho ráo nước, qua khoảng tuần, nó bắt đầu nảy mầm.



      Vì phần lớn cù lao toàn là người già, ăn cốm đường được, nên số người đến làm cốm đường cũng đông lắm, chỉ có mấy nhà có con mới làm cùng Trình Nặc.



      Vào sáng sớm ngày lúa mạch lên mầm, thím Ngô liền dẫn theo mấy bác đến giúp. Nấu nước đường khá mất giờ, nấu từ sáng cho tới tối, phải tiêu tốn ngày.



      Dùng lò đất trong phòng bếp, giữ được lửa là bước quan trọng nhất, Trình Nặc chưa làm bao giờ nên dĩ nhiên biết. Thím Ngô cho động thủ, bèn lấy máy ảnh, đặt giá ba chân mà quay video.



      Trình Nặc cho rằng nấu nước đường chỉ cần dùng đến lúa mạch, lúc làm rồi mới biết, còn phải trộn thêm khoai lang đỏ. Khoai lang đỏ cũng là do nhà thím Ngô trồng đem tới. Đầu tiên rửa sạch khoai lang đỏ rồi cắt thành miếng lớn, đặt trong nồi nấu chín, lại lấy xẻng cơm đè cho nó vụn ra, chêm nước, cuối cùng rải lúa mạch lên , đậy nắp nồi lại, xung quanh dùng khăn lông bịt kín, nấu lửa hai ba giờ.



      Trong thời gian này có việc gì, Trình Nặc chuyển bàn ở sân sau ra phơi nắng, lấy hạt dưa mua trước đó ra, lại rót trà, mời thím Ngô cùng các bác ngồi chuyện.



      Tông Lãng thấy tạm thời mình giúp được gì, bèn chào tiếng rồi đến lều lớn.



      rồi, mấy người thím Ngô lại hàn huyên với nhau, rồi hàn huyền đến chuyện Tông Lãng hồi bé.



      “Thằng bé đúng là thủ lĩnh càn quấy!” Có bác , “Trong đám con nít, nó nhất, nhưng lại thành đứa dẫn đầu. Bác nhớ có năm cũng sắp đến năm mới, trong thôn có trộm chuyên tới trộm gà vịt. Tên tiểu tử ấy bèn dẫn mấy người,t rời chưa sáng đến bến phà canh chừng, đợi tới khi trôm đến. Cũng đánh đập gì ta đâu, mà chỉ lôi của quý của ra, lại cởi áo bông cho gió sông thổi cho đông cứng, phải kêu cha gọi mẹ, cuối cùng mới đưa đến đồn cảnh sát.”



      tới đây liền bắt đầu, mọi người kể rất nhiều chuyện Tông Lãng hồi nghịch ngợm phá phách. Nhà thím Ngô ở gần nhà Tông Lãng nhất, cũng biết được nhiều nhất, ngay cả chuyện cũ hồi bé tè dầm cũng kể ra.



      Trình Nặc nghe mà cười ngừng, trong đầu tưởng tượng ra đứa bé ngịch ngợm phá phách.



      đùa lúc, đợi đến khi nấu xong lúa mạch trong nồi, thím Ngô lại dùng xẻng cơm khuấy dọc nồi, thấy được rồi vớt cặn trong nồi ra, lọc lấy nước. Sau đó, mới thực là nấu nước đường.



      Dùng lửa nấu từ từ, thỉnh thoảng khuấy cái để đáy nồi bị khô. nồi nước đầy ụ, đến cuối cùng chỉ còn lại gần nửa nồi nước đường. Quá trình này mất nhiều thời gian hơn, từ buổi sáng nấy cho đến tối. Thế nên sau khi thím Ngô dặn Trình Nặc cách giữ lửa ra về với các bác trước. Làm xong cốm đường, e phải chờ đến ngày mai.



      Lúc này Tông Lãng từ lều lớn quay về, lại đem cho Trình Nặc giỏ dâu tây. Số dâu tây trước đó làm thành mứt dâu cả rồi, chỉ chừa giỏ , ăn hết từ lâu.



      Trình Nặc rửa dĩa, dọn ghế ngồi bên bếp, vừa nhìn nước đường trong nồi vừa ăn dâu tây. ăn nảy ra ý tưởng mới lạ, cầm đũa thọc vào trái dâu, rồi lại quét vòng trong nồi nước đường, để khô là thành kẹo hồ lô.



      Vui vẻ cầm kẹo hồ lô tìm Tông Lãng, thấy chơi với Tiểu Lang. Những ngày sống chung sau này, rốt cuộc Tiểu Lang cũng chịu gần gũi với . Trình Nặc cầm kẹo hồ lô đút cho ăn, hỏi: “Có ngọt ?”



      “Ngọt.”



      Trình Nặc cười kiêu ngạo, “Em nấu đường đấy.”




      Có lẽ vì ăn kẹo hồ lô mà ngọt miệng, Tông Lãng mở lời: “Em phải nấu đường, mà là mật.”



      Nấu cuộc sống thành mật, ngày ngày đều sôi sục bong bóng.



      ***



      Ngày hôm sau, Trình Nặc dậy từ sớm, cầm máy ảnh ra ruộng vòng.



      Sáng sớm cù lao Hà Diệp có vẻ yên bình rệt. Xa xa có tiếng còi tàu mơ hồ truyền đến, trong thôn gà gáy chỏ sủa, người dậy sớm loanh quanh giữa rộng. Có nhiều nhà vẫn còn dùng lò đất, có thể nhìn thấy khói bếp lượn lờ.



      Đường mòn trong ruộng có sương bám, giẫm lên kêu tí tách, Trình Nặc cầm mấy ảnh, chụp mấy bức ảnh buổi sáng ở nông thôn, khỏi nhớ tới ‘đào hoa nguyên ký’ của Đào Uyên Minh.



      Về lại nhà, Tông Lãng làm xong bữa sáng, vừa ăn xong mấy người thím Ngô lại đến. Mỗi người bọn họ đều nấu xong nước đường ở nhà, hôm nay mang đến để cùng làm cốm.



      Làm cốm đường, ngoại trừ nước đường ra còn phải dùng đến nếp. Ngâm xong hấp chín rồi phơi khô, mấy ngày trước Trình Nặc chuẩn bị cả rồi. Phòng bếp quá , sợ di chuyển bất tiện nên lúc làm cốm đường vẫn ở ngoài sân trước, dùng lò đất tạm thời trước đó dùng hấp bánh dày.



      Rửa sạch nồi lớn, đốt lửa. Dùng muối hột rang khô nếp. Nghe thím Ngô , trước kia đều dùng loại cát đặc biệt để rang, giờ ai dùng nữa, tạm thời cũng tìm được nên lấy muối hột thay.



      Lửa cháy rất mạnh, trong nồi sắt có khói xanh bốc lên, rang đến khi muối hột đổi màu cho cơm nếp phơi khô vào, nhanh chóng trộn đều. Hạt nếp nhanh chóng nở ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Lập tức múc nếp với muối hột ra, đặt vào trong rỗ , sau đó loại bỏ muối hột .



      Nguyên liệu chính của món cốm đường chuẩn bị xong.



      Đợi đến khi rang hết nếp rót nước đường nấu hôm qua vào nồi, rút củi nấu lửa . Tiếp đến là đổ nếp rang cùng đậu phộng và mè vào nồi khuấy, cho tới khi tất cả nguyên liệu đều dung hòa vào nước đường hạ nồi, bỏ vào trong chậu gỗ sạch.



      Tiếp theo lại là công việc mất sức, do Tông Lãng làm. Dùng chày gỗ gõ cục đường trong chậu. Chày gỗ cũng rất đặc biệt, giống như con dấu phiên bản lớn, bên dưới hình trụ, bên có tay cầm. Cầm chày gõ dọc theo chậu, cho tới khi cục đường trở nên bằng phẳng bền chắc lật ngược chậu gỗ úp lên bàn, lấy đường ra.



      Thím Ngô cùng hai bác khác, mỗi người cầm dao mài sắc nhanh chóng chia cục đường ra, rồi lại cắt thành khối chừng cm. Đến lúc này, món cốm đường mất thời gian công sức mới coi như hoàn thành.



      Trình Nặc lấy khối ăn, đường vẫn còn nóng. Đường lúa mạch có ngọt sắc mà nhàn nhạt, lại hòa quyện cùng mùi thơm của đậu phộng và mè, cắn miếng, giòn rụm thôi rồi.



      Trình Nặc lấy dĩa, chia cho mọi người cùng nếm thử. Lại nhìn thấy Tông Lãng đâu, bèn ra sân sau nhìn, thấy muốn gọi điện nên đến.



      Tông Lãng nhận được cuộc gọi của Cố Viễn Giang, cho biết chuyện rất bất ngờ —— Lâm Dĩ An sắp đến.



      Lúc đại học, Cố Viễn Giang và Lâm Dĩ An nằm giường giường dưới, quan hệ khá tốt. Nên Lâm Dĩ An biết quê của Cố Viễn Giang ở tỉnh An Huy. Từ weibo của Trình Nặc ta biết được cù lao hà Diệp, thế là kiểm tra địa chỉ, mới nhớ ra quê của Cố Viễn Giang cũng ở đây, liền gọi điện cho Cố Viễn Giang.



      Sau khi Cố Viễn Giang nhận điện thoại, việc đầu tiên là muốn cho Trình Nặc biết. Nhưng trong lòng lại tồn tại phần đồng cảm với Trình Nặc, ta cho rằng Lâm Dĩ An nên tìm đến, quấy rối cuộc sống của Trình Nặc. Thế nên mới gọi điện cho Tông Lãng.



      Tông Lãng cúp máy, châm điếu thuốc, nhìn Trình Nặc bận rộn chụp hình ở sân trước. Trong lòng thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Lâm Dĩ An.



      Hút xong điếu thuốc, dập tắt lửa, cười hừ tiếng. Đến cũng tốt, có thù báo thù, có oán báo oán, muốn thay mặt Trình Nặc làm kẻ ác, đặt dấu chấm hết triệt để cho quá khứ.



      Nhưng việc này thể để Trình Nặc biết. Trái tim thể chịu thêm tổn thương nữa.



      ***



      Mấy ngày liên tục đều là trời nắng ấm áp.



      Làm cốm đường xong, Trình Nặc lại dựa theo kế hoạch làm đậu hủ, bánh bột gạo và bánh bông lan bằng nồi cơm điện. Ngày ngày đều là sân đầy người, các chú các bác trò chuyện rôm rả, vô cùng náo nhiệt. Ngay cả bà Bạch cũng nghe , bèn để bố Bạch Nguyên đỡ tới cù lao góp vui. Lúc vẫn lưu luyến như cũ, rất nhiều năm rồi bà chưa từng thấy náo nhiệt như thế.



      Trình Nặc bận rộn mỗi ngày như chú ong mật, nhưng hề cảm thấy mệt mỏi. Ngày quay video, tối biên tập. Nghiêm túc làm cơm, chăm sóc đám nhóc trong nhà, lúc rảnh nằm phơi nắng, lướt bình luận. Cuộc sống tựa như nước chảy, thanh bình điềm tĩnh.



      Mấy ngày nay Tông Lãng vẫn ở nhà với Trình Nặc, đâu. Giúp làm những công việc tiêu hao sức lực. Cho đến khi Cố Viễn Giang gọi lần nữa, mới tìm cớ với Trình Nặc trong nhà hàng có số việc, phải lên thành phố.



      Đến thành phố, chạy thẳng tới quán cà phê, đó là nơi Lâm Dĩ An hẹn gặp Cố Viễn Giang.



      Lúc Tông Lãng đến, Cố Viễn Giang có mặt, ngồi gần cửa sổ. Tông Lãng thấy đối diện ta có người đàn ông lịch thanh tú, có lẽ chính là Lâm Dĩ An.



      vào, Cố Viễn Giang thấy tới đứng lên giới thiệu.



      ra cũng chẳng cần giới thiệu gì, từ lâu trong weibo của Trình Nặc, Lâm Dĩ An biết gương mặt này rồi. ta rất bất ngờ, hiểu vì sao Cố Viễn Giang biết được người tại của Trình Nặc, lại còn gọi ta đến.



      Lúc Cố Viễn Giang giới thiệu Tông Lãng là bạn thân. Còn lúc giới thiệu Lâm Dĩ An, chỉ là bạn học cũ. Thân sơ xa gần, lập trường ràng.



      Tông Lãng ngồi xuống, để Lâm Dĩ An quan sát mình.



      cũng quan sát Lâm Dĩ An, ra dáng dấp rất khá, chẳng qua là quá gầy, trắng bóc tinh tươm, nhìn là biết chính nhân quân tử, nhưng chuyện có thể làm cũng chẳng hay ho gì.



      Cố Viễn Giang tìm cớ, còn có việc, với Lâm Dĩ An: “Bạn cũ này, ra tôi đồng ý để cậu đến tìm Trình Nặc. Trước đó tôi gặp ấy, bây giờ ấy rất hạnh phúc, cậu đừng tới làm phiền ấy nữa. Có điều dù sao cũng là chuyện của cậu với Trình Nặc, tôi là người ngoài tiện nhúng tay vào, nên mới gọi Tông Lãng đến. Có lời gì, hai người cứ từ từ trò chuyện, tôi còn có việc, trước đây.”



      Tông Lãng gật đầu với Cố Viễn Giang, bày tỏ cám ơn và thừa nhận ta. Đợi Cố Viễn Giang rồi, ngồi vào chỗ đối diện Lâm Dĩ An, cầm điếu thuốc, châm lửa mà chỉ xoay trong tay. Dựa lưng vào ghế salon, khẽ nhướn mày, nhìn Lâm Dĩ An ngồi đối diện bất an, thấp giọng mở miệng.



      “Tốt nhất đừng gì mà hối hận, muốn quay lại.”



      “Vì như thế chết khó coi lắm.”
      Hale205 thích bài này.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 53
      Trong mắt Lâm Dĩ An thoáng qua tia đau khổ, “ hiểu lầm rồi. Tôi tới đây, có ý gì khác, chỉ muốn gặp ấy lần nữa, chính mắt nhìn thấy ấy sống tốt, tôi cũng yên lòng.”

      Tông Lãng khinh thường xì tiếng, “ có tư cách gì mà yên lòng vì ấy? là gì của ấy? chẳng phải là gì cả.”

      Lâm Dĩ An cúi đầu, mãi vẫn lên tiếng.

      Tông Lãng muốn phí thời gian với ta, “Tôi cho biết, tôi để gặp Trình Nặc, cũng tuyệt đối cho phép quấy rầy ấy. Hy vọng thức thời, đừng có rước phiền phức.”

      xong, đứng dậy toan rời Lâm Dĩ An lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt .

      “Tôi biết mình làm tổn thương Trình Nặc, tôi xin ấy có thể tha thứ cho mình. Nhưng tôi cần phải gặp ấy, đây là chuyện giữa tôi và ấy, cũng có tư cách ngăn cản.”

      Tông Lãng bị lời này của ta chọc giận đến mức bật cười, chống hai tay lên bàn, khom người nhìn thẳng vào mắt ta, cười nhạt: “Chỉ cần dám tìm ấy, tôi cho biết, rốt cuộc tôi có tư cách ngăn cản hay .”

      rồi cầm lấy điện thoại, mở máy ảnh ra, tách phát, chụp lại mặt Lâm Dĩ An. Sau đó rời trước biểu cảm đầy mù mờ của Lâm Dĩ An.

      Lâm Dĩ An nhìn theo bóng lưng Tông Lãng xa, cho đến khi rời khỏi quán cà phê, mặt mới từ từ lộ vẻ đau đớn.

      ta chưa từng nghĩ ngày như thế, người đàn ông khác với ta, được phép gặp lại Trình Nặc.

      Từ khi xảy ra chuyện với Đinh Gia đến nay, áy náy và hối hận như sợi dây vô hình quấn lấy ta, vào lúc này đạt tới đỉnh điểm. Thắt chặt tim ta, để ta thở nổi.

      ta hối hận rồi, ngay từ lúc bắt đầu hối hận. Bắt đầu từ cái đêm ta say rượu, xem Đinh Gia là Trình Nặc, ta cũng biết, rồi Trình Nặc cũng rời khỏi ta.

      Tám năm sống chung để ta đủ hiểu tính cách của Trình Nặc. ta biết Trình Nặc tha thứ cho mình, bất kể ta có ăn năn thế nào chăng nữa, cũng thể tha thứ. Còn mong mỏi của bố mẹ với đứa con lại thành ngọn núi lớn ta phải cõng lưng. Nên ta mới ích kỷ, hối hận, hèn nhát, từ bỏ Trình Nặc. Có điều ta nghĩ rằng, sau khi chuyện đó vỡ lở, Đinh Gia cũng rời , mang theo con của ta biến mất khỏi cuộc sống của ta.

      Đinh Gia, hẳn cũng đau khổ lắm.

      Từ khi vừa bắt đầu, ta và Đinh Gia chính là sai lầm. Bọn họ cùng làm tổn thương người tin tưởng họ nhất. ta biết tội mình thể tha thứ, cũng tha thứ được.

      Có câu việc người làm đều có trời cao nhìn. Sau khi ly hôn, bố mẹ cả ngày than thở, thậm chí mẹ còn vì tìm được cháu mà sinh bệnh, khiến ta yên ổn nổi, dẫn đến xảy ra bất trắc trong công việc, phải bị đuổi việc.

      Kết quả bây giờ của ta là lỗi tự mình gánh chịu, nên trải qua mấy ngày nay, ta vẫn luôn sống trong hối hận cùng đau đớn.

      Cho đến khi thấy Trình Nặc weibo. Dường như bước ra khỏi tổn thương mà ta đem lại, lần nưa tìm được hạnh phúc. Hối hận trước giờ biến thành con dao sắc bén, hằng đêm cắm phập vào người ta.

      Nhưng có hối hận cũng vô dụng. Bây giờ ta chỉ muốn tìm con, chí ít đứa bé cũng vô tội. ta dám nghĩ, thân mình Đinh Gia nuôi con sống thế nào.

      ta nghĩ, nếu, nếu Trình Nặc chịu tha thứ cho Đinh Gia, có lẽ, Đinh Gia dẫn con quay về.

      ***

      Sau khi Tông Lãng rời khỏi quán cà phê, về thẳng cù lao Hà Diệp. Lúc về đến nhà, Trình Nặc phơi drap trải giường trong sân.

      phát Trình Nặc rất thích màu xanh lam. Đồ dùng giường cũng toàn là màu xanh lam nhạt. Sắc màu ấy khiến lòng người rất thoải mái, như màu của bầu trời.

      Bóng của Trình Nặc in lên drap. lặng lẽ đến, muốn dọa . Bất chợ drap trải giường bị vén lên, Trình Nặc thét lớn dọa giật mình trước.

      “Hù chưa!”

      Tông Lãng bật cười, “Hù chết rồi.”

      Trình Nặc vui vẻ cười, ánh mặt trời hắt vòng sáng tóc , có thể thấy sợi tóc tung bay. Trong mắt vô cùng sạch , chỉ có bóng hình . nhịn được đưa tay xoa tóc , “ thôi nào, hôm nay nhà bác Ngô giết heo, dẫn em ăn canh thịt heo.”

      Chuyện này bác Ngô với từ sáng sớm rồi, mời qua góp vui, ăn canh thịt heo. Nhưng cảnh giết heo quá máu me, dám . Đoán chừng vào lúc này thu dọn xong, thế là vui vẻ chạy vào phòng lấy máy ảnh, để dắt đến nhà bác Ngô.

      Giờ người nuôi heo cù lao cũng ít . Trước kia nuôi heo để bán lấy tiền, bây giờ là để ăn. Vì thịt heo do nhà nuôi nên tươi hơn thịt ngoài chợ, vị cũng ngon hơn.

      Lúc Trình Nặc đến, sân nhà bác Ngô đầy ắp người, chuẩn bị nấu canh thịt heo. Gan heo, thận heo, phổi heo và xương to được dọn sạch, lại cắt thành miếng bỏ vào trong nồi, nấu đầy nồi canh thịt heo, mời những người đến giúp.

      Giết heo năm mới cũng là chuyện quan trọng trong tập tục đón Tết. Trình Nặc cầm mấy ảnh, chụp lại quá trình nấu canh. Lúc được ăn canh thịt heo rồi, mùi vị tuyệt cú mèo làm người ta hậ thể nuốt luôn cả lưỡi ấy vẫn còn trong trí nhớ của .

      Lúc thịt heo ra nồi, Trình Nặc cầm bát, chờ kịp uống ngụm. Nước canh nóng hổi trôi xuống cổ họng, trong đầu chỉ có chữ: Ngon!

      Quá ngon, nước mì đậm đặc có lớp dầu mỏng, rắc thêm hành lá xắt , mùi thơm thanh mát khắp nơi, ngon vô cùng!

      Trình Nặc đặt bát của mình lên bàn, tìm góc đẹp chuyên tâm chụp ảnh, *** tối về đăng lên weibo để những người theo dõi thèm cùng.

      Tông Lãng đến gần, trong tay cũng cầm bát, có sẵn người mẫu đây mà em cần à, nào, chụp .”

      ngồi xuống bàn, cũng nhìn vào ống kính, cầm đũa lên há miệng ăn. Trình Nặc ngừng bấm nút chụp, tách tách tách chụp rất nhiều tấm.

      Tối hôm đó, trong số ảnh đăng có rất nhiều tấm Tông Lãng để ý đến hình tượng, há to miệng ăn uống. Cứ tưởng làm hỏng hình tượng của , kết quả bình luận bên dưới đều là: Thèm quá, thèm quá, thèm quá…

      Làm người đàn ông của nữ thần, weibo của Tông Lãng cũng thất thủ. Nguyên nhân cũng chẳng có gì, chỉ vì mỗi lần bình luận đều lại lên top, và nhất định kèm theo ảnh. Ảnh đính kèm đều là những tấm ảnh bình thường tiện tay dùng điện thoại chụp lại. Có dáng vẻ lúc Trình Nặc ăn cơm, lúc ngủ ghế xích đu, hay chơi đùa cùng Tiểu Lang…

      Mỗi tấm ảnh, đều là Trình Nặc tốt đẹp nhất trong mắt .
      Hale205 thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 54: Lãng đánh tra nam
      Mỗi tấm ảnh, đều là Trình Nặc tốt đẹp nhất trong mắt .

      Có lẽ do người chụp ảnh mang theo tâm tình tốt đẹp chụp lại, nên với những người theo dõi, những tấm ảnh này đều khiến họ cảm động. Những bình luận của người theo dõi từ hâm mộ ghen tị biến thành hâm mộ chúc phúc. Nhất thời, trong mắt các fans, cuộc sống của Trình Nặc và Tông Lãng trở thành tình hoàn mỹ nhất.

      ***

      Series video ngày Tết tạm chấm dứt ở đây, còn những thứ khác, Trình Nặc tính đến ngày lại chụp. Ví dụ như lễ cúng ông táo hai mươi ba tháng Chạp hay tảo trần ngày hai mươi tư tháng Chạp. Đến lúc đó vừa làm vừa quay, cũng càng thêm phần chân thực. Nên nhân lúc hai ngày rảnh rang, liền cắm đầu vào laptop, biên tập những tài liệu trước đó.

      Tông Lãng làm gì, nghĩ muốn xây lò sưởi sát tường ở nhà cũ. Phòng rộng lại trống, đến mùa đông cứ cảm thấy lạnh. Nhìn tới nhìn lui, chọn được mảng tường bên trái ở cửa sau. Chuyển tủ sách qua góc tường, cũng dời giường tới bên cửa sổ, thế là có được chỗ trống rồi. lại dự định này với Trình Nặc, Trình Nặc vui vẻ nhảy cẫng lên, ôm lấy mặt hôn lấy hôn để.

      Trong nhà lắp máy điều hòa chứ đừng là lò sưởi, đúng là khá lạnh. Đến khi trời lạnh, Trình Nặc vẫn luôn dùng chậu than sưởi ấm. Nếu như trong phòng có lò sưởi đến lúc tuyết rời, đốt lửa lên, ngồi bên cạnh đọc sách, nhấp ly trà, hoặc chẳng làm gì cả, chỉ ngẩn người nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, cũng mãn nguyện.

      Tông Lãng nhận cái hôn làm phần thưởng, thế là có sức làm việc, lúc này bèn tìm chú Lưu. Xây lò sưởi sát sát tường cần kỹ thuật, vẫn phải tìm người chuyên nghiệp mới làm được.

      Chú Lưu sang xem, được. Có thể xây ống khói ở ngoài tường, cần tháo nóc nhà, công trình cũng lớn, hai ba ngày là xong ngay. Tông Lãng nghe thế liền gọi điện mua xi măng với cát, định ngày hôm sau làm luôn. Đến buổi chiều, vật liệu đều được đưa tới.

      Tông Lãng dỡ đồ xuống xe chất đống trong sân sau. Vừa làm xong điện thoại vang lên. Đối phương mấy câu, nghe, cau mày chửi thề.

      Cúp máy, tìm Trình Nặc.

      Trình Nặc dọn dẹp trong sân trước, hoa hồng héo, nhổ hết cỏ dại cây khô ở góc tường, tính đến đầu mùa xuân năm sau trồng ít hoa. Ở đây giáp Giang Nam, nhiệt độ vừa phải, còn định trồng vài loại thực vật mọng nước.

      Trong tóc dính cỏ, Tông Lãng cười lấy xuống cho , : “Thiệu Hồng tìm có chút việc, đến trấn chuyến.”

      Trình Nặc đứng thẳng cười, nãy giờ gập lưng nên hơi mỏi, đưa tay đấm, hỏi : “Tối có về ăn cơm ?”

      Trình Nặc có, rồi lại chỉ vào đám cỏ dại kia: “Đừng nhổ nữa, đợi về làm cho, chỉ mấy phút thôi mà.”

      Trình Nặc đáp vâng, cảm thấy cuộc sống của mình quá nhàn nhã rồi, chỉ làm có chút việc thấy mệt, cả ngày buồn ngủ muốn chết, cứ như ngủ đủ.

      Tông Lãng theo xe xi măng đến bến phà. Trước đó gọi điện cho lão Chu, bảo ông ấy đợi ở bến phà lúc, nên khi đến, phà vẫn đậu bên bờ.

      Lên phà, trực tiếp đến buồng lái tìm lão Chu, châm điếu thuốc cho ông ấy, : “Chuyến này chú nghỉ lát , để tôi chạy cho.”

      Lão Chu vui vì có thể nghỉ, cũng hỏi nguyên do, “Được, thế tôi về uống ngụm trà, chuyến sau lại chạy.”

      Lão Chu rồi, Tông Lãng lái phà đến bên bờ.

      phải cuối tuần, thời gian cũng sớm muộn, nên chuyến phà này cũng chỉ có mỗi xe đưa cát đá, đến bên bờ cũng chỉ có người chờ ở bến phà. Cách bến xa có chiếc xe bán tải màu xanh.

      Lúc cập bờ, cửa ở chỗ tài xế chiếc bán tải hạ xuống, người trong tay giơ tay ra, vẫy vẫy với Tông Lãng. Tông Lãng hiểu ý, cũng ngoắc lại với người kia.

      Khi phà cập bến, người chờ ở bến trước đó liền lên phà. Tông Lãng ở buồng lái , dựa vào bên cửa sổ, châm điếu thuốc, liếc nhìn người kia.

      ai khác, chính là Lâm Dĩ An.

      Hút xong điếu thuốc, có hành khách thứ hai lên phà. Tông Lãng dập thuốc, nổ máy chạy, chậm rãi rời bờ.

      boong, Lâm Dĩ An đón gió sông, thấy lạnh. ta chỉ mặc áo choàng dài máu xám, ở thành phố thấy lạnh, đến nơi đây, nhiệt độ cứ như giảm bảy tám độ. ta khép áo choàng nhìn khắp nơi, muốn tìm chỗ có thể tránh gió. Song đột nhiên lại phát phà ngừng chạy, dừng giữa lòng sông.

      ta lấy làm lạ nhìn xuống từ lan can, nước sông cuồn cuộn làm hoa mắt. Quay người , tính tìm người lái phà hỏi xem chuyện gì xảy ra, từ cầu thang ở bên sườn phà có người chậm rãi bước xuống.

      “Tông Lãng?” ta bật thốt.

      Tông Lãng cười : “Ấy, còn nhớ tôi à.”

      “Xem ra trí nhớ cũng tệ lắm, nhưng sao vẫn nhớ lời nhỉ?”

      “Có phải tôi với rồi , được phép đến tìm Trình Nặc.”

      vừa vừa . Trước khi tới đây làm việc nên chỉ mặc mỗi áo khoác mỏng, ống tay áo có nút gài. cởi nút áo, vén tay áo lên, xoay cổ tay, vừa hay tới trước mặt Lâm Dĩ An.

      gì nhiều, vung quyền đấm thẳng mặt Lâm Dĩ An.

      Từ chẳng phải là con ngoan, thời học cũng ít lần đánh nhau ẩu đả. Nhưng nhớ kỹ điều, đánh con , đánh con trai đánh mặt. lời hợp đánh nhau rất là bình thường, nhưng vẫn chừa mặt lại cho đối phương. Dù sao con người ta cũng là muốn mặt.

      Có điều đối với Lâm Dĩ An, bản thân cũng chẳng cần kiêng dè gì mà phải giữ mặt mũi lại cho ta.

      Lâm Dĩ An bị đánh ngã xuống đất, nửa bên mặt liền sưng lên. Bụm mặt bò dậy, muốn gì đó nhưng miệng đau rát, mở miệng được.

      ta vừa đứng lên, Tông Lãng lại vung quyền thứ hai xuống nửa mặt còn lại của ta.

      Lâm Dĩ An lại lần nữa ngã xuống, lần này bò dậy nổi, giãy giụa cả buổi ngồi dưới đất, che mũi chảy máu.

      Tông Lãng xoa tay, lôi điếu thuốc ra châm, rít vài hơi rồi ngồi xổm trước mặt Lâm Dĩ An, hỏi ta: “Bây giờ, nhớ điều tôi chưa?”

      Lâm Dĩ An rụt lui sau theo bản năng, liếc nhìn vết máu tay, lúng búng : “ dám cố ý hành hung, tôi báo cảnh sát.”

      Tông Lãng cười ra tiếng, chỉ vào mặt sông chảy xiết mà : “ có biết trong Trường Giang này, hằng năm có bao nhiêu xác chết trôi ?”

      “Chỗ này của bọn tôi chỉ là nơi , giống thành phố lớn đâu đâu cũng có camera. Chiếc phà này rồi cả bến phà, cũng lắp camera.”

      xem, nếu bây giờ tôi ném xuống, xác suất được tìm thấy còn nguyên vẹn tay chân là bao nhiêu?”

      Sắc mặt Lâm Dĩ An phờ phạc , gì.

      Tông Lãng đứng lên, hỏi ta: “Còn tìm Trình Nặc nữa ?”

      Lâm Dĩ An vẫn mở miệng.

      Tông Lãng liền níu lấy vạt áo ta, kéo đến bên lan can. Dù vóc dáng Lâm Dĩ An khác Tông Lãng là bao, nhưng lại gầy gò, bị Tông Lãng lôi như thế lại có sức giãy gụa, mở miệng la to, bị treo lan can.

      Tông Lãng đẩy nửa người ta ra ngoài lan can, “Hỏi lần cuối cùng, còn tìm Trình Nặc ?!”

      Gió sông thổi vù vù qua tai, giống như bị ù. Lâm Dĩ An nhìn mặt sông vô biên, như bất cứ lúc nào cũng bị nước sông nuốt chửng. ta nhắm mắt, hét lớn: “ tìm, tìm!”

      …Phà lại lần nữa đến gần bờ, vừa dửng hẳn, Lâm Dĩ An xiêu vẹo xuống phà, nhưng lại bị người cao to cường tráng cản đường.

      Tông Lãng xuống khỏi buồng lái, chào hỏi với người nọ, “Làm phiền người em rồi, đưa ta ra ga tàu .”

      Người kia : “Phiền gì chứ, là chuyện thuận tay thôi.” Vừa vừa lôi vạt áo Lâm Dĩ An vào trong xe bán tải, “ thôi, coi như mày có phúc, ông đây lái xe riêng chở mày .”

      được mấy bước Tông Lãng gọi họ lại. lên, cởi áo khoác Lâm Dĩ An ra.

      “Quần áo tốt như thế, đừng để gió thổi nhăn.” Vừa vừa ném áo khoác cho người kia, “Đến ga tàu lại mặc vào.”

      Người kia hiểu ý, lôi Lâm Dĩ An đến thùng sau xe.

      Lâm Dĩ An sưng mặt, ngồi trong thùng xe có nắp, hành vi bạo lực của Tông Lãng đúng là trơ tráo, nhưng cũng tự biết mình, thêm gì.

      Xe bán tải nhanh chóng rời , Tông Lãng đứng tại chỗ, cười đưa mắt nhìn Lâm Dĩ An chìm trong gió rét xa.

      ***

      Lại quay về cù lao, lão Chu chờ ở bến phà rồi. Tông Lãng giao trả phà cho ông ấy, nhìn thấy tay dính máu liền xuông sông rửa, lại sửa lại ống tay áo, vỗ quần áo rồi mới về nhà.

      Trình Nặc chuẩn bị rau làm bữa tối. Rau cải trong vườn lớn, hai cây rau là có thể xào được dĩa. Lại nhổ mấy củ cải, xắt mỏng hầm cùng thịt ba chỉ, rắc ít hành lá lên, ăn ngon lại hợp với cơm.

      Thấy Tông Lãng về, khá bất ngờ, đứng lên hỏi: “Về nhanh thế?”

      Tông Lãng đến, nhận lấy củ cải trong tay , “Tưởng ấy tìm có chuyện quan trọng gì, ra là mời cơm , nên về. Ăn cơm mà, đương nhiên vẫn là cơm vợ nấu ngon nhất rồi.”

      Trình Nặc cười liếc xéo , tới cạnh giếng múc nước rửa rau.

      Tông Lãng vội cướp thùng nước, “Để để , mấy chuyện mất sức thế này sao có thể để vợ làm được.”

      Lúc này Trình Nặc nhịn được nữa, nhấc chân đạp vào mông .

      “Có thể đứng đắn được hả?”

      Tông Lãng lại gần , cười híp mắt, “Thương vợ mà, sao lại đứng đắn chứ.”

      Cuối cùng số rau đó vẫn do Tông Lãng rửa rồi cắt, sau đó Trình Nặc mới xuống bếp. Lúc xào thịt ba chỉ, biết vì sao Trình Nặc lại đột nhiên nhớ đến món dưa cải chua xào thịt ba chỉ ăn ở nhà thím Ngô lúc trước. Thịt hầm mềm rục, dưa cải chua xào ra nước xanh, cắn rau trong miệng mà vẫn giòn, thêm ít tiêu khô, cay cay rất ngon cơm.

      với Tông Lãng, Tông Lãng liền mặt dày chạy sang nhà thím Ngô xin bình dưa cải chua. Thế là món củ cải hầm thị tối nay biết thành dưa cải chua xào thịt. Đúng khẩu vị của Trình Nặc nên ăn chừng hai bát cơm đầy.

      Ăn no, lại muốn nhúc nhích, dựa mình ghế xích đu nhìn Tông Lãng dọn dẹp bát đũa.

      Ghế xích đu đong đưa, lúc thấy nóc nhà, lúc lại thấy Tông Lãng.

      Ngôi nhà, người . Ngôi nhà, người

      Nhà + người = tổ ấm.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :