1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 160: VỀ SAU, ĐÔI MÔI NÀY CHỈ THUỘC VỀ MÌNH!
      Edit: Miêu - CQH​

      Trời sáng.

      Bùi Vân Khinh mở mắt, liếc thấy cánh tay bị mình làm gối đầu.

      Trong tầm mắt bàn tay ngọc ngà, đốt ngón tay thon dài.

      giật mình quay sang, quả nhiên phía sau mình là Đường Mặc Trầm, người nằm nghiêng mà ngủ bên cạnh mình.

      Chú thế nhưng cùng mình ngủ giường, hơn nữa có chạm qua mình?

      Nắng sơm nhàn nhạt, chiếu thân thể người đàn ông mặc áo thun đen rộng thùng thình, vớ chiếc quần rộng, càng phản chiếu làn da như ngọc.

      Giờ phút này, còn ngủ, lông mi buông xuống.

      Đôi mắt kia tựa hồ có thể chiếu thẳng vào lòng người, lúc này nhắm lại, khuôn mặt thiếu vài phần uy mà sợ như ngày thường, càng toát kên vẻ xuất chúng.

      Đây là lần đầu tiên Bùi Vân Khinh nhìn Đường Mặc Trầm như vậy.

      kìm lòng được để sát vào mặt , gần trong gang tấc,

      Trước kia thời điểm ở trại lính, làn da bị phơi đen, nhưng cũng hơn năm bởi vì có nhiều công việc nên làn da khôi phục như bình thường lại.

      khuôn mặt nếu tách ra mà nhìn hay gộp chung lại đều tinh xảo nhưng vẫn khiêu khích.

      Đường cong lông mày ràng.

      Lông mi dài mà cong.

      Đôi môi khêu gợi, lúc này thành đường cong xinh đẹp.

      Dừng ở môi , Bùi Vân Khinh dừng ánh mắt lại.

      Về sau, đôi môi này chỉ thuộc về mình thôi!

      tại, cho mượn trước đấy!”

      tiếng, cúi người xuống, dè dặt đem môi mình phủ lên môi .

      Hai môi chạm vào nhau, đôi mắt của người đàn ông chợt mở ra.

      Tiếp theo cái chớp mắt, bị nắm gáy đè mạnh xuống giường.

      Chống lại đôi mắt đen như mực kia, Bùi Vân Khinh quen hô hấp.

      Thấy như vậy, Đường Mặc Trầm vội vàng buông tay ra, đỡ ngồi dậy.

      “Em sao chứ?”

      Nhiều năm huấn luyện tạo cho tính cảnh giác cao, và tạo thành bản năng, động tác của toàn bộ đều là phản ứng theo bản năng của mình thôi.

      Nào nghĩ đến, là làm như thế!

      …. có việc gì!”

      Hôn trộm còn bị bắt tại trận, nháy mắt trái tim nhảy lên, Bùi Vân Khinh hốt hoảng bò dậy.

      “Em… toilet.”

      Nhảy xuống giường, ba bước biến thành hai bước chạy vào toilet, đem cửa đóng lại mới dám thở ra.

      Đường Mặc Trầm chống đỡ cánh tay để đứng dậy, vẫy vẫy cánh tay bị đè, cảm giác môi có chút ẩm ướt, giơ ngón tay lên vuốt.

      Vừa rồi… Là hôn ?

      Rửa mặt đơn giản, Bùi Vân Khinh nghiêng tai nghe ngóng, có nghe được thanh nào khác nên dè dặt mở cửa ra.

      nhìn thấy người nào đó, thế này mới dám thở rồi bước ra.

      Chú ý đến tủ đầu giường có hộp , nghi ngờ đến mở hộp ra.

      Hộp gỗ nhung màu đen có khẩu súng lúc màu bạc tinh xảo, phía dưới có hai viên đạn màu bạc nhìn qua như hại đậu phộng thôi.

      Rốt cuộc ai đưa cho quà tặng?

      đưa ay đem cây súng lục nằm trong tay, nhìn qua lớn, hơn nữa còn có đạn.

      Chẳng lẽ… Đây là súng ?

      “Đừng bắn loạn, đây là súng .”

      Từ cửa phòng truyền đến thanh Đường Mặc Trầm.

      Súng ?

      Bùi Vân Khinh quay sang kinh ngạc nhìn chăm chút vào quân trang mà thay.

      “Cho em?”

      “Ừ!” Cất bước đến trước mặt , khẽ giơ cằm lên,

      “Còn nhớ cách dùng súng ?”

      “Tất nhiên!”

      dứt khoát cầm viên đạn lên, nhét vào băng đạn, mở chốt an toàn, làm ra tư thế nắm bắn tiêu chuẩn.

      “Chú , động tác của em đúng ?”

      sai!”

      Nhìn động tác của thuần thục, Đường Mặc Trầm vừa lòng gật gật đầu.
      linhdiep17, Tiểu Ly 1111, Chris14 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Dạy bạn vân khinh bắn súng ! Hi vọng lau súng cướp cò.hí hí
      Mieu1810 thích bài này.

    3. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 161: DẠY DỖ.
      Edit: Miêu - CQH
      “Đây là hợp kim đặc biệt tạo thành, có khả năng thông qua tất cả các bộ phận an ninh, từ giờ trở em luôn mang theo nó bên người.”

      phải cho chơi đùa?

      Bùi Vân Khinh ngước mắt, chống lại tầm mắt của .

      “Chú , có phải xảy ra chuyện gì ?”

      Sau kiện của Điền Sấm, an bài đến căn cứ quân huấn luyện, vì cho tự bảo vệ mình, sớm chuẩn bị súng vào lúc đó cho .

      Nhớ tối hôm qua Ôn Tử Khiêm là, “Vương phó thị trưởng” gọi điện thoại đến, vội vàng rời , tối hôm qua biết lúc nào trở về, sáng sớm hôm nay lại đưa súng cho , chẳng lẽ Long Thành xảy ra kiện nào?

      Loại chuyện này quá mức phức tạp, Đường Mặc Trầm cũng muốn cho biết về thảm án làm cho chính sợ hãi.

      “Trong khoảng thời gian này, tương đối bận rộn, có thể chăm sóc em được tốt.” Giơ ngón tay lên, giúp đem tóc rối vén đến sau tai, tay người đàn ông nhàng đặt mặt , “ cho em lại xảy ra chuyện gì nữa.”

      Trong lời của người đàn ông lộ ra chăm sóc làm cho Bùi Vân Khinh cảm thấy ấm áp.

      cong môi, mở miệng.

      “Việc cứ làm , em bảo vệ mình tốt.”

      Đường Mặc Trầm khẽ gật đầu.

      tại, tiếp tục!”

      Tiếp tục?

      Bùi Vân Khinh nghi ngờ nháy mắt,

      “Chú , tiếp tục cái gì?”
      “Em muốn hôn sao?”

      Quả nhiên, bị phát .

      Lập tức khuôn mặt đỏ lên, “Chú , đừng nóng giận, em…. Là em nhất thời muốn trêu chọc thôi!”

      muốn hôn em.”

      “Chú , em…. Em dám!”

      Cũng dám nữa?

      Chẳng lẽ cả đời này muốn chủ động cả?

      Đường Mặc Trầm nhíu mày.

      “Nhanh chút!”

      Nghe ra được trong giọng người đàn ông lộ ra vui, Bùi Vân Khinh đành phải đến, nâng tay đỡ lấy bờ vai , nhấc mũi chân lên, hướng môi hôn?”

      Người đàn ông vẫn đứng thẳng tắp nhìn , đôi mắt ấy càng làm cho bồn chồn hơn.

      …. nhắm mắt lại được ?”

      được!”

      “Vậy cúi thấp xuống!”

      Thắt lưng người đàn ông hạ xuống, nhanh chóng lại gần, môi mổ cái.

      “Quá nhanh!”

      đành phải lại gần chút nữa, hôn thêm lần nữa, nhàng mà lướt chút.

      “Rất !”

      Người này khó phục vụ.

      “Đây chính là chính !”

      Bùi Vân Khinh vừa xấu hổ, đưa tay qua nắm lấy cằm của , dùng sức hôn.

      Lần đầu tiên chủ động hôn người, nào có kinh nghiệm chứ?

      Chỉ là vụng về mút, thấy thời gian còn sớm nữa, chuẩn bị lui bị bàn tay người đàn ông nâng lên lại, tiến vào sợi tóc của , để ở gáy.

      Sau khi chuyển khách thành chủ, dây dưa cùng với .

      Miệng của có nhàn nhạt mùi trái cây, tươi mát và hơi ngọt.

      Đôi môi mềm mại hơi ngọt làm cho nhịn được, lưu luyến rời cũng dụ dỗ nhiều hơn.

      Thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      “Bộ trưởng, có điện thoại.”

      Đường Mặc Trầm khẽ nâng mặt lên, nhìn người trong lòng bị mình hôn đến đôi môi của chuyển thành đỏ.

      “Ai?”

      Ngân Ưng!

      môi khẽ hôn cái nữa, mới thu hồi lại bàn tay biết lúc nào chui vào quần áo của .

      “Quay lại thay quần áo khác.”

      Nhắc nhở câu, người đàn ông bước ra ngoài phòng ngủ, tiếp nhận điện thoại của ptk đưa đến bên tai.

      .”

      “Bộ trưởng, chuyện ngày hôm qua có chút manh mối, tôi đến chỗ nào để báo cáo cho ngài đây?”

      “Văn phòng.”

      Đưa điện thoại di động cho Ôn Tử Khiêm, Đường Mặc Trầm nâng tay nhận áo khoát trong tay bác Chu.

      cho Vân Khinh, là hôm nay thể bồi em ấy ăn cơm được.”

      Người đàn ông nhanh xuống, ngồi vào chỗ ngồi sau xe rời .
      linhdiep17, Tiểu Ly 1111, corn11 others thích bài này.

    4. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 162: VIÊN ĐẠN
      Edit: Miêu - CQH​

      lầu.

      Bùi Vân Khinh bị cỡi khóa yếm ra lần nữa cài chắc lại, thầm châm chọc.

      Đoán ra, chú là người am hiểu về y học.

      Bất quá…

      Ngân Ưng?

      Nếu nhớ lầm, đây cũng là danh hiệu đội viện của đội Phi Ưng.

      Có thể làm cho điều động đội Phi Ưng, nhất định là đại khó lường.

      Nhưng mà, nhớ gần đây Long Thành xảy ra đại gì?

      Chẳng lẽ là nhớ lộn?

      Bùi Vân Khinh bắt lấy di động, mở trang web xem tin tức, đem tin tức nổi bật các trang báo, lại đưa lên tìm kiếm tên Vương phó thị trưởng, cũng có phát cái tin tức đặc biệt gì.

      Ánh mắt liền rơi cây súng lục, trước mặt khỏi nhớ lại người đàn ông có con mắt màu xám kia.

      Chuyện này, có liên quan gì đến người kia?

      Nhớ đến việc tối hôm qua, Bùi Vân Khinh trong lòng vừa động, lấy tốc độ nhanh nhất để thay xong quần áo, thu thập các thứ cần thiết đem khẩu súng bé cho vào túi sách, rồi bước xuống lầu.

      “Bác Chu, bữa sáng con ăn nha.”

      “Bác cho người hầu đóng lại cho con đem nha?”

      Bác Chu đuổi theo đến cửa, Bùi Vân Khinh muốn nhảy vào chỗ tay lái, khởi động xe.

      vào khu vựa lân cận của bệnh viện, giống như trước hóa trang sau đó mới vào phòng làm việc của mình, kéo ngăn kéo ra.

      Con dao phẫu thuật còn có máu trong hôm qua vẫn còn trong ngăn kéo, cúi người xuống tìm, ở ngăn tủ phát viên đạn lấy ra từ người đàn ông mắt xám kia.

      Bùi Vân Khinh cẩn thận dùng nhíp cầm viên đạn lên, viên đạn vẫn còn vết máu của đối phương, chỉ từ viên đạn nhìn thấy có gì đặc biệt.

      Mặc dù như thế, vẫn lấy bọc đựng tiêu bản để đặt viên đạn vào.

      Dao phẫu thuật có vân tay của , cần phải xử lý xong.

      Nếu viên đạn có liên quan đến người kia là vật chứng có giá trị, vậy giúp được chú rất nhiều.

      suy tư coi thử giấu ở đâu, cửa phòng có người gõ.

      Bùi Vân Khinh qua mở cửa, chỉ thấy người y tá trẻ tuổi đứng ngay ở đó.

      “Bác sĩ Đường, hôm nay chủ nhiệm Thu sắp xếp cho nửa ngày khám bệnh, tôi thông báo trước cho tiếng.”

      Khám bệnh ở khoa ngoại là mệt nhất, giống như là bác sĩ khoa nội mà sắp xếp khám khác gì trọng nhân tài, rất ràng là đối phương làm cho khó xử.

      Bất quá Bùi Vân Khinh cũng để bụng, dù sao trị bệnh cứu người giống nhau.

      “Tôi lập tức đến ngay.” Bùi Vân Khinh cười, “Tôi có mẫu bệnh quan trọng cần phân tích, biết trong bệnh viện chúng ta thu thập mấy cái này ở đâu?”

      “Bệnh viện có phòng chuyên khoa là phòng tiêu bản, chỉ cần kí tên lên, tôi giúp đưa đến đó.” Y tá nhiệt tình .

      Phòng tiêu bản?

      Ngược lại là nơi giấu đồ tốt?

      “Được, cảm ơn.”

      Bùi Vân Khinh lấy ra cái nhãn hiệu, dán chỗ mở miệng, phía viết tên mình, cuối cùng còn quên dùng bút Mã Khắc màu đỏ, vẽ kí hiệu nguy hiểm hình đầu lâu, cẩn thận đưa cho đối phương.

      “Bệnh này lây lan rất mạnh, ngàn vạn lần nên tùy tiện mở ra, nhớ giúp tôi nhắc nhở cho nhân viên ở đó, bảo quản ướp lạnh.”

      Y tá nhìn nghiêm trọng như vậy, chỉ coi như là virus đặc thù gì hay bệnh nào đó… vội vàng đưa cánh tay ra xa, bước nhanh đến phòng tiêu bản.

      Bùi Vân Khinh hài lòng cười, thay quần áo ra, mang khẩu trang dẫn theo túi ba lô cùng khẩu súng, vào phòng khám.

      Nhìn rời , người đàn ông cao lớn mặc áo trắng nhanh chóng theo khúc quanh đến, lắc mình mở cửa phòng vào.
      linhdiep17, buithuyngan, Tiểu Ly 11119 others thích bài này.

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 163: LÀ ĐẸP TRAI!
      Edit: Miêu - CQH​

      Ánh mặt trời len lỏi vào trong khe cửa, chiếu lên khuôn mặt người đàn ông.

      khẩu trang là đôi mắt màu xám bạc.

      Đem cửa đóng chặt, người đàn ông đến góc của văn phòng, cúi người xuống kiểm tra ngăn tủ chút.

      Tối hôm qua vội vàng, sau đó ta mới phát viên đạn kia kiềm cầm máu.

      ta nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, xoay người lại lấy bao tay vô khuẩn duy nhất còn lại nhanh chóng kéo ngăn kéo ra, cẩn thận tìm kiếm.

      Đem toàn bộ văn phòng lật lên để tìm cũng có phát được viên đạn đó, người đàn ông mắt xám bạc híp lại.

      Chẳng lẽ…. Bị nữ bác sĩ kia giấu rồi?

      Nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng của Bùi Vân Khinh.

      Vừa mới có người y tá đ ingang quá, nhìn thấy ta bước ra từ phòng Bùi Vân Khinh, chỉ thửu người nào trong phòng bác sĩ.

      tìm bác sĩ Đường, hôm nay ấy khám bệnh rồi.”

      Bác sĩ Đường?

      Khám bệnh?

      Người đàn ông nhanh về phái trước, vào lối thoát hiểm, nhanh chóng cởi áo blue vừa mới trộm được, tùy tiện quăng vào thùng rác.

      Lấy kinh râm ra mang lên, người đàn ông bước qua khu vựa khám bệnh, gặp nữ y tá biết làm gì, ta nâng tay chỉnh sửa bản tên.

      Nữ y tá ngẩng mặt lên, ánh mặt dừng ở mặt người đàn ông chỉ trừng mắt thôi.

      Tốt quá… là đẹp trai!

      Người đàn ông hơi cong môi, “Tôi tìm phòng khám bác sĩ Đường.”

      Nữ y tá biết được mình hơi thất lễ, nên vội vàng hướng lên chỉ, “Phòng bên kia.”

      “Cám ơn!”

      Người đàn ông thản nhiên xoay người, cất bước về hướng phòng khám có Bùi Vân Khinh, tay phải khẽ nhúc nhích, trong tay lúc này có thêm con dao bằng bạc.

      nhàng, gọn và sắc bén… Đó là cây thuật dao.

      Lúc này, Bùi Vân Khinh mưới khám cho bênh nhân lớn tuổi bị đau đầu, người nhà vừa đưa bác ấy đến khám.

      “Ông cần lo lắng, sau khi về nghỉ ngơi vài ngày, về sau ra khỏi nhà nhất định có người cùng, bằng nguy hiểm. Vị tiếp theo?”

      “Bác sĩ, là tôi!”

      Ngồi ở ghế, là người con trai giơ tay phải lên.

      Nhìn ta chảy máu, Bùi Vân Khinh vội vàng đến, ngồi xổm xuống đỡ lấy chỗ bị nhiễm trùng.

      “Đến đây, để tôi kiểm tra chút.”

      Người công nhân nhìn áo mặc màu trắng nhiễm bụi chút nào.

      “Tôi từ công trường đến, tôi đến mình đến!”

      Bùi Vân Khinh vội vàng đè cánh tay ta lại, “ đừng nhúc nhích nữa, tôi lấy xi măng ra khỏi vết thương cho để dễ xử lý vết thương.”

      ngồi xổm xuống, ngón tay nhắn trắng noãn để ý chút nào đỡ lấy cánh tay đối phương vô cùng bẩn và ống quần dính máu, vô cùng cẩn thận lấy xi măng ra.

      Lúc này, người đàn ông đến cửa cách hai bước chân nữa thôi.

      Trong tay còn giữ con dao phẫu thuật, im lặng lóe lên hàn quang.

      Sườn gáy của đúng với phương hướng của ta, chỉ cần ta giơ lên có thể dễ dàng cắt đứt cái cổ non mềm của , sau đó đưa lên phía trước cắt đứt dây thanh quản, cho dù có cứu chữa đúng lúc cũng tàn tật suốt đời.

      Cho dù lấy được viên đạn dó cũng uy hiếp được mình!

      Tầm mắt xét qua bàn tay dính đầy xi măng và máu kia, người đàn ông nhanh chậm đến bên cạnh Bùi Vân Khinh.

      Lúc này Bùi Vân Khinh chỉ chú ý đến vết thương của người công dân chú ý đến tử thần ở phía sau mình.

      Tay trái người đàn ông nâng lên, ngón tay thon dài, vô cùng nhanh và nhàng xẹt qua sườn gáy của .

      …..

      …..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :